 |
|

28-05-2008, 03:59 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương hai mươi sáu
Tôi cần phải nói thẳng, nguyên nhân tôi không muốn ngá»§ chung giưá»ng vá»›i Dabruce ngoà i ý thức bản năng tá»± bảo vệ ra, còn có hai nguyên nhân quan trá»ng khác.
Thứ nhất, tôi không quen ngá»i cái mùi là lạ không rõ là mùi hôi nách hay mùi cá tanh khẳn. Mùi đó quyện vá»›i mùi nước hoa xịt quá nhiá»u đến nhức mÅ©i, khi anh Ä‘i sát ngưá»i tôi, hay đứng trước cá»a sổ nói chuyện, tôi luôn ngá»i thấy mùi là lạ nhức mÅ©i như mùi tã bẩn cá»§a trẻ con bị nước nóng xối và o.
Thứ hai, cÆ¡ thể đầy lông lá cá»§a anh cÅ©ng thưá»ng khiến tôi sinh ra phản ứng không thÃch nghi vá» sinh lý.
Trá»i nóng, mặc Ãt quần áo, tôi phát hiện bắp tay, bắp chân, trước ngá»±c, sau lưng anh nÆ¡i nà o cÅ©ng toà n những lông và ng dầy kÃn, óng a óng ánh... Ä‘iá»u nà y cà ng khiến anh giống má»™t con gấu lông dà i, hoặc giả là má»™t con lợn trắng. Cho nên, có lúc tôi có cảm giác nhầm lẫn, cho rằng anh chẳng qua là má»™t con thú tiến hoá chưa hoà n toà n triệt để, má»™t ngà y nà o đó thú tÃnh sẽ trá»—i dáºy, rất có thể sẽ gây hại cho tôi. Vì váºy, cho dù lúc anh hiá»n hoà nhất, trong tiá»m thức tôi cÅ©ng “luôn luôn sẵn sà ng†đỠphòng.
Nhưng buổi tối hôm sau, khi nhìn thấy anh chuẩn bị ôm chăn gối ra ngoà i sô pha, tôi muốn ngăn lại.
- Thôi anh, đừng nằm ngá»§ ở sô pha nữa, chân anh dà i. Anh và o giưá»ng ngá»§ Ä‘i, chúng ta má»—i ngưá»i má»™t chăn là được!
- Không, không cần. Anh chịu được.
Anh sững ngưá»i giây lát, vá»™i nói.
Tôi liếc nhìn anh má»™t cái, cÅ©ng không nói nhiá»u, giáºt tấm chăn trong tay anh Ä‘i và o phòng trong.
......
Äó là buổi tối tháºt khó chịu đựng nổi.
Ngưá»i Dabruce toát ra má»™t mùi kinh khá»§ng, mấy lần khiến tôi suýt nôn.
HÆ¡n nữa, chỉ cần nghÄ© đến “con ngưá»i lông†to lá»›n Ä‘ang nằm bên cạnh mình, trong lòng tôi cÅ©ng đã run lên. Nếu như ná»a đêm “con ngưá»i lông†nà y bá»—ng nhiên má»™ng du, hoặc giả mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng trèo lên ngưá»i tôi, cho dù anh ta không muốn là m cái chuyện xấu xa đồi bại, thì cÅ©ng đã đè tôi chết bẹp...
Äệm giưá»ng cá»§a chúng tôi do sức nặng cá»§a anh đè lên nghiêng lệch hẳn vá» má»™t bên –– con gấu anh nằm ở cuối dốc, còn tôi dè chừng nằm ở đỉnh dốc. Trong giấc mÆ¡ ná»a tỉnh ná»a mê, tôi vẫn gắng sức co quắp cảnh giác, sợ sẽ bị lăn xuống dốc và rÆ¡i và o “bà n tay gấu†không đáng có...
Phải mất mấy tuần sau đó, không phát hiện Dabruce có hà nh động khác lạ nà o trong đêm, tôi má»›i có chút yên tâm. Còn vá» mùi ở cÆ¡ thể anh cÅ©ng không thấy lạ nữa, tuy chưa hoà n toà n thÃch nghi, nhưng Ãt ra cÅ©ng không bị nhức mÅ©i.
Nhưng tôi thưá»ng thưá»ng tỉnh giấc giữa đêm.
Tôi lặng lẽ ngắm nghìn “ngưá»i chồng†đang ngá»§ ngon bên cạnh mình, lắng nghe tiếng thở Ä‘á»u Ä‘á»u ở anh, tôi không dám tin rằng đây là cuá»™c sống hiện tại cá»§a mình. Tôi cÅ©ng không dám tin, để trốn chạy những lá»i nguyá»n rá»§a và sá»± tá»§i nhục ở quê hương, để có thể sinh tồn ở má»™t mảnh đất hoà n toà n lạ lẫm nà y –– tôi, má»™t ngưá»i con gái đã từng được coi là “hoa khôi trưá»ng†lại phải chịu cảnh éo le đến nước nà y... Tôi lại nhá»› đến cô, nhá»› đến Ngô Nguyên, nhá»› đến tất cả...
Sau khi đến Mỹ, tôi đã viết thư cho Ngô Nguyên, anh viết thư trả lá»i, nhưng tôi quyết định sẽ không gá»i thư cho anh nữa. Cuá»™c sống cá»§a tôi thá»±c tại chẳng có gì đáng viết cả, huống hồ tôi đã là “cô dâu†nhà ngưá»i, Ä‘iá»u có thể kể, có thể bà y tá» cÅ©ng chỉ là những sá»± ngượng ngùng, lung tung và phi lý. Cho nên, hãy để Thạch Ngá»c trong tim anh ngà y xưa đã chết rồi...
HÆ¡n má»™t tháng sau, tôi tìm được công việc bồi bà n trong má»™t nhà hà ng nhá» gần chá»— ở cá»§a chúng tôi, má»™t tuần sáu buổi, sáng từ chÃn giá» hÆ¡n đã Ä‘i, tối hÆ¡n mưá»i giỠđêm má»›i vá». Lúc đầu tôi chưa quen, cả ngà y bưng khay đĩa, lưng Ä‘au chân má»i, khi trở vỠđến nhà , ngưá»i rá»i rã đến tất cÅ©ng chẳng buồn cởi, cứ thế nằm váºt ra giưá»ng.
Dabruce thấy váºy, có hôm nói vá»›i tôi rằng:
- Anh có thể giúp em xoa bóp được không? Anh đã há»c qua, có thể giúp em bá»›t mệt má»i.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, em Ä‘ang định cầu cứu anh đây.
Tôi nói rồi là m theo lá»i anh, lôi chiếc ghế trước bà n ăn lại, xoay ngưá»i ngồi xuống gục đầu và o thà nh ghế.
Anh tháºt sá»± có phương pháp, nắn, xoa, bóp, ấn, day... tất thảy Ä‘á»u có bà i có bản.
Anh vừa là m vừa không quên nói vá»›i tôi, đây là huyệt gì, kia là huyệt gì. Tiếc rằng tôi không thể nhá»› nổi. Tôi chỉ cảm thấy bà n tay thô thô, dầy dầy, âm ấm cá»§a anh không ngừng day day ấn ấn trên vai, trên cổ tôi. Ngón tay thô thô cá»§a anh cứ ấn day khi mạnh lúc nhẹ, khi nhanh khi cháºm trên những khá»›p Ä‘au má»i cá»§a tôi, dần dần, tôi thấy thoải mái và mất Ä‘i sá»± tá»± chá»§, mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng ngá»§ thiếp lúc nà o chẳng hay. Có lúc, vô tình, vì anh dùng lá»±c quá mạnh, tôi buá»™t miệng kêu “áiâ€, lúc đó, anh vá»™i dừng tay, nói “Anh xin lá»—iâ€, sau lại chuyển sang chá»— khác...
Sau nà y dịch vụ mát xa miá»…n phà trở thà nh “sá»± gần gÅ©i xác thịt†dưá»ng như không thể thiếu được trong cuá»™c sống “vợ chồng†cá»§a chúng tôi.
Những phần cá»§a thể xác tôi được hưởng thụ bắt đầu dần mở rá»™ng từ bả vai, cổ đến tay và đùi. Có thá»i gian, Dabruce rất chuyên chú “mát xa chân†cho tôi...
Má»™t hôm, anh còn dùng khoản tiá»n lương má»›i lÄ©nh mua cho tôi má»™t bá»™ ghế mát xa có thể nâng lên hạ xuống, có thể duá»—i thẳng ra nằm, phần đầu còn có lá»— thông khÃ. Như váºy, tôi không còn phải ngồi trên ghế nữa, thoải mái nằm sấp trên chiếc giưá»ng nhỠđể tiếp nháºn sá»± phục vụ mát xa toà n phương vị cá»§a anh.
- Cái nà y mất nhiá»u tiá»n không?
Tôi nhìn anh Ä‘ang xé há»™p giấy ở phòng khách, rồi lại cầm kìm, tuốc nÆ¡ vÃt lắp dá»±ng chiếc ghế mát xa, không đừng được bèn há»i.
- Cả thuế là hơn tám trăm đô.
Anh nói.
- Số tiá»n nà y em sẽ trả.
Tuy rất buốt ruá»™t nhưng giá»ng tôi vẫn tá» ra kiên quyết.
- Vì sao. Anh ngoái đầu lại nhìn tôi: - Äây là tá»± anh sắm thêm.
- Nhưng dùng để phục vụ em.
- Anh không cho là thế, anh có thú vui cá»§a mình. HÆ¡n nữa, em cÅ©ng giúp anh ôn lại tay nghá».
.........
Anh tháºt sá»± có thú vui cá»§a mình sao? Tôi rất nghi ngá». Nhưng tôi không thể không thừa nháºn, ở nÆ¡i đất khách quê ngưá»i, hưởng thụ “mát xa khác giá»›i tÃnh†mà tổ tiên ông cha chúng tôi đã truyá»n qua ngưá»i xứ lạ, thá»±c sá»± khiến tôi rất sung sướng. Nó khiến tôi quên Ä‘i, khiến tôi lÆ¡ là , khiến tôi mê mẩn muốn ngá»§.
Tôi có vẻ béo ra một chút.
Ão lót tôi mang từ Trung Quốc sang đã cháºt không thể mặc nổi, đà nh phải mua toà n bá»™ má»›i vá»›i kÃch cỡ lá»›n hÆ¡n má»™t số.
Có hôm nghỉ, tôi đến phòng mạch cá»§a Dabruce chÆ¡i, leo lên cân cân thá», thấy mình đã nặng hÆ¡n gần chục pound so vá»›i lúc vừa má»›i đến Mỹ.
- Ãi chà , em tháºt sá»± cần phải giảm béo thôi. Cứ như nà y em sắp thà nh bà béo rồi.
Tôi kinh hãi kêu lên.
- Em mảnh khảnh thế lại còn đòi giảm béo thì anh phải là m thế nà o đây? Còn nên sống nữa hay không?
Dabruce đứng bên cạnh, nghe tôi nói váºy, không chịu được ngoái đầu lại chau mà y nói.
- Xin lỗi, không phải em...
Tôi thấy mình lỡ lá»i, vá»™i nói.
Dần dần tôi đã hiểu, anh rất không vừa ý vá» cÆ¡ thể cá»§a mình. Béo như váºy, cồng ká»nh như váºy không chỉ là má»™t gánh nặng vá» thể xác mà cÅ©ng còn là gánh nặng vá» tinh thần.
Lại nghe nói năm mưá»i bốn tuổi anh đã nặng má»™t trăm hai mươi pound (gần sáu chục cân), anh rất tá»± ti, không dám chÆ¡i vá»›i bạn gái, luôn sợ há» lấy mình là m trò cưá»i.
Cho nên, thá»±c ra anh cÅ©ng là má»™t ngưá»i đồng bệnh tương lân.
Dabruce thực sự có bệnh.
Nó không chỉ biểu hiện ở chá»— anh lấy việc “mát xa khác giá»›i†cho tôi là m thú vui mà còn ham muốn không biết mệt, hÆ¡n nữa, có lần tôi giặt quần áo còn lôi được từ túi quần anh ra chiếc áo vú cá»§a tôi. Từ sau đó, tôi cà ng lưu tâm hÆ¡n, chiếc quần lót tÆ¡ tằm mà u hồng cá»§a tôi để trong ngăn tá»§ quần áo thưá»ng mất tung tÃch, tháºm chà băng vệ sinh dÃnh máu tôi vứt trong thùng rác ở nhà vệ sinh cÅ©ng thưá»ng có ngưá»i láºt tung...
Tôi hiểu vị ân nhân phong độ đã gần ba mươi tuổi cá»§a tôi chưa từng nói chuyện yêu đương nà y Ä‘Ãch thá»±c có khiếm khuyết vá» mặt tâm lý.
Thể xác quá béo và cồng ká»nh đã tạo ra sá»± tá»± ti khiến cho anh ngà y cà ng mất Ä‘i dÅ©ng khà tiếp cáºn vá»›i ngưá»i khác giá»›i, nhưng trái lại không thể tiêu trừ được khát vá»ng cá»§a ngưá»i đà n ông ẩn kÃn trong thẳm sâu tâm hồn anh.
Có đêm tôi bá»—ng tỉnh giấc giữa chừng, phát hiện cánh tay anh Ä‘ang đè lên tôi. Tôi láºp tức muốn gạt tay anh ra, nhưng do dá»± má»™t lát rồi thôi. Tôi nghÄ©, nếu như anh Ä‘ang tháºt sá»± ngá»§ say, tôi sẽ là m anh tỉnh giấc và khiến anh cảm thấy áy náy; còn nếu như anh vẫn chưa há» ngá»§ mà chỉ giả vá» ngá»§, như váºy chắc sẽ là m anh mất hứng. Váºy là , nhỠánh trăng tôi không đừng được dò xét kỹ gương mặt anh. Anh nằm ngá»a, trán hÆ¡i nhô, cằm hÆ¡i cong, nét môi rõ rà ng, sống mÅ©i rất thẳng, thần thái an tưá»ng và lặng lẽ. Nếu như nhìn khuôn mặt nà y, không nghÄ© đến thể xác cồng ká»nh bá»c trong tấm chăn kia thì có thể nói anh là má»™t báºc anh tuấn –– giống như vẻ đẹp cá»§a dung nhan tôi...
Tôi chợt hiểu, những khiếm khuyết vá» thể xác cá»§a chúng tôi cÅ©ng chÃnh là duyên cá»› để cho thể xác hai đứa được gần gÅ©i. Váºy là , má»™t tình cảm ngưá»i khéo quý kẻ khôn bá»—ng bao trùm lên tôi, khiến tôi lâu lắm không thể nhấc tay anh ra.
Tôi tiếp tục ngắm nhìn anh trong đêm tối. Dần dần, tôi hoà n toà n quên thể xác của anh, chỉ còn lại cái trán anh tú, lại còn hà ng râu kiểu Stalin rất kiêu hãnh. Tôi phát hiện, nếu như không có hà ng ria đó, gương mặt anh thực ra rất giống trẻ con.
Con ngưá»i cá»§a cô độc, đè nén ảo tưởng, truy cầu bản năng... đó là bản chất cá»§a cuá»™c sống sao?
Tôi bá»—ng nhắm mắt, không dám ngắm nhìn tiếp. Bởi vì từ cái trán ấy, gương mặt ấy tôi lại nhìn thấy khúc xạ cá»§a bóng dáng chÃnh mình...
Tôi bá»—ng muốn khóc –– vừa xót thương cho chÃnh mình, vừa xót thương cho bà n tay và cánh tay Ä‘ang đè trên ngưá»i tôi.
Äây là cánh tay cần mẫn không biết mệt má»i, bà n tay đầy tình hữu hảo, bà n tay đã vượt qua muôn núi ngà n sông trên thể xác tôi, bà n tay luôn hoá giải những mệt má»i, nhưng có lẽ, đây chỉ là má»™t cánh tay tuyệt vá»ng...
Trong tình cảm tá»± xót thương đó, tôi không kìm được ôm lấy cánh tay nà y. Dưá»ng như nó đã là má»™t phần cá»§a thể xác tôi. Tôi kéo nó lại, đặt ngay ngắn lên vai tôi. Sau đó, nhẹ nhà ng khẽ đặt lên đầu, lên mặt tôi, đặt lên... tôi lúc đó không còn thấy mùi vị, cÅ©ng không còn sợ hãi, cánh tay đầy lông lá chỉ còn tạo cho tôi ảo tưởng cá»§a má»™t đám lông lá bù xù...
Chắc chắn Dabruce đã tỉnh giấc. Dưá»ng như anh cÅ©ng lưỡng lá»±, nhưng đúng như dá»± tÃnh cá»§a tôi, chỉ lát sau anh đã nhẹ nhà ng ôm tôi và o lòng.
Như váºy, dưá»ng như là má»™t kiểu ngầm ước hẹn, hoặc giả cÅ©ng là má»™t sá»± thoả hiệp không tuyên bố, chúng tôi áp mặt và o nhau, nhưng cÆ¡ thể cá»§a hai chúng tôi vẫn nằm nguyên trong tấm chăn ấm áp như cÅ©...
Äấy là má»™t ngà y đáng ghi nhá»›. Bởi vì bắt đầu từ ngà y hôm đó, “hôn nhân†giả cá»§a chúng tôi cuối cùng đã được rót và o má»™t chút ná»™i hà m chân thá»±c. Chà Ãt, má»™t số bá»™ pháºn trên cÆ¡ thể chúng tôi trên thá»±c tế đã là “ở chungâ€.
Nhưng trong lòng tôi, cái thá»±c sá»± “ở chung†vá»›i tôi chÃnh là bà n tay cá»§a Dabruce. Trước đó, tôi thÃch ngón tay cá»§a nó giống như má»™t lão nông phu “cà y sâu cuốc bẫm†trên cÆ¡ thể tôi, nhưng giỠđây tôi khát khao nó vuốt ve ấm áp trong đêm...
Äó là kiểu vuốt ve thế nà o?
Chắc chắn anh không thể nghÄ© nổi, má»™t ngưá»i vụng vá» thế nhưng lại có đôi bà n tay khéo léo đến thế. Ngón tay chắc chắn, đầy thịt và ấm áp khi vuốt ve có Ä‘iểm khác vá»›i lúc mát xa, dưá»ng như là không xương, lướt nhẹ như má»™ng như ảo trên cÆ¡ thể anh. Có lúc, nó cÅ©ng là bà n tay cá»§a nghệ sÄ© piano, còn tấm thân già u tÃnh đà n hồi cá»§a tôi lại là những phÃm đà n nổi bị ngón tay anh ấn xuống nhấc lên không ngừng, má»—i lần tiếp xúc cá»§a anh Ä‘á»u gợi ra má»™t âm phù thanh thoát, xâu lại thà nh má»™t chuá»—i thanh nhạc tuyệt diệu, lướt chảy, đồng cảm, lắng Ä‘á»ng và ngưng tụ trên thể xác tôi... nó khiến anh đắm say, khiến anh rung động, khiến anh khát khao, khiến anh mê mẩn, khiến anh thiêm thiếp, khiến anh khẽ rên lên... nó cÅ©ng khiến anh biến thà nh má»™t con váºt cưng, chỉ đơn thuần không phải là con mèo biết suy nghÄ©, má»™t con chó có bốn cái chân má»m má»m, đôi mắt nhắm nghiá»n...
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, là má»™t dạng báo đáp, tôi cÅ©ng đã từng mong muốn được anh vuốt ve như váºy. Quãng thá»i gian nà y trôi qua rất vui vẻ.
Chúng tôi có sự kết hợp hữu hạn, nhưng lại đạt đến sự hà i hoà và nhất trà chỉnh thể.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, chúng tôi cÅ©ng có những lúc tranh luáºn và không vui vẻ. Chúng tôi đặc biệt không thể hoà hợp khi xem truyá»n hình phát bằng tiếng Trung động chạm đến vấn đỠTrung Quốc phải chăng nên thống nhất, Äà i Loan nên chăng độc láºp. Äại để anh ấy đã từng há»c táºp ở Äà i Loan ná»a năm, rất có tình cảm vá»›i Äà i Loan, luôn kiên trì cho rằng Äà i Loan độc láºp hay không thì do ngưá»i Äà i Loan tá»± đưa ra lá»±a chá»n cá»§a mình.
- Nhưng anh đã nghÄ© tá»›i chưa, Äà i Loan từ xưa đến nay là má»™t bá»™ pháºn cá»§a Trung Quốc, nếu há» muốn chia cắt, toà n nhân dân Trung Quốc có thể đồng ý không?
Tôi đã luôn tranh luáºn vá»›i anh như váºy.
- Sao em lại biết Äà i Loan từ xưa đến nay là má»™t bá»™ pháºn cá»§a Trung Quốc? Äây chỉ là những lá»i mà chÃnh phá»§ nước em thÃch nói. Cứ xem đó là má»™t bá»™ pháºn, trong má»™t đại gia đình, ngưá»i quá đông thì cÅ©ng còn có thể chia nhà khác mà .
Còn anh lại luôn nói như váºy.
Tôi có chút kÃch động nói:
- ÄÆ°á»£c, thế anh thá» chia bang California ra khá»i Mỹ xem nà o...
- Vấn đỠlà bang California không muốn tách ra khá»i Mỹ, còn ngưá»i Äà i Loan lại không muốn hợp nhất vá»›i Trung Quốc.
Anh vẫn cưá»i cưá»i nói.
Tôi tức Ä‘iên không nói nên lá»i.
Lúc nà y, anh đứng dáºy tiến lại vá»— vá»— và o vai tôi, vui vẻ bảo vá»›i tôi rằng:
- Thôi, không nói chuyện nữa, Äà i Loan là cái thá gì? Hãy để Trung Quốc, Hoa Kỳ ngá»§ má»™t giấc đã.
Lại má»™t câu đùa khiến tôi báºt cưá»i.
Anh cÅ©ng thÃch để tâm tá»›i những việc không đâu. Nhìn thấy có xe đỗ trên đưá»ng và o gara, cho dù không phải trước cá»a nhà mình, anh cÅ©ng thò đầu ra cá»a sổ để bảo, hoặc cÅ©ng chạy xuống lầu nhắc nhở. Gặp khi trên xe không có ngưá»i, anh viết má»™t mảnh giấy rồi kẹp và o cần gạt nước trên kÃnh xe. Có lần, anh nhìn thấy trong má»™t gia đình ngưá»i Trung Äông phÃa đối diện đánh trẻ con, chẳng chút do dá»± anh gá»i Ä‘iện đến cảnh sát, báo hại ngưá»i ta bị nhốt ở đồn cảnh sát ba ngà y hai đêm, suýt nữa mất quyá»n nuôi con... Tôi nói vá»›i anh:
- Anh sao mà khổ thế, là m cho ngưá»i ta xui xẻo, và cÅ©ng lôi thêm phiá»n phức và o ngưá»i.
Anh bất mãn nói:
- Cứ nghÄ© như em thì có được không, nhỡ ra hỠđánh đứa trẻ bị thương thì sao? Nói rồi anh lại phê bình tôi: - Em có tư tưởng xấu cá»§a ngưá»i Trung Quốc chÃnh cống. “Chỉ quét tuyết trước cá»a nhà mình, không quản sương rÆ¡i trên nóc nhà khácâ€.
Tôi chỉ còn cách lắc đầu, trút hơi thở dà i mà thôi.
Chúng tôi cÅ©ng đã có lần xảy ra tranh cãi bởi vì mầu sắc mình yêu thÃch. Anh đặc biệt thÃch mầu trắng, luôn cho rằng mà u trắng là tượng trưng cho thuần khiết, đẹp mắt, cao quý. Tôi chá»§ quan cho rằng, trong xương cốt anh có “chá»§ nghÄ©a ngưá»i da trắng chà thượng†đang tác oai tác quái, liá»n trá» môi châm chá»c:
- Trắng có gì là hay? Trắng nhợt nhạt là mầu cá»§a cái chết, hoa trắng là biểu hiện cá»§a tang lá»…; mà u trắng ở giá»›i thá»±c váºt cÅ©ng luôn gắn liá»n vá»›i sá»± đột biến gien. Lại nói ngưá»i da trắng các anh, rất có thể là sá»± đột biến gien cá»§a loà i ngưá»i. Nói như tiếng Anh mà ngưá»i Mỹ các anh nói, thá»±c ra cÅ©ng là sản phẩm tạp giao giữa tiếng Äức, tiếng Pháp, tiếng Äan Mạch. Cho nên... Tôi thấy anh nghiêng đầu, lắng nghe vẻ rất chăm chú, ná»a cưá»i ná»a không, thì dương dương tá»± đắc nói tiếp: - Mà u Ä‘en xem ra tốt hÆ¡n mà u trắng, chà Ãt cÅ©ng khá Ä‘iá»m đạm, bao dung, thắm thiết. Nhưng mà u và ng má»›i thá»±c sá»± là mà u cá»§a lý tưởng chân chÃnh. Chúa đã dùng đất nặn nên con ngưá»i, mà u cá»§a đất phần lá»›n là mà u và ng... anh nghÄ© xem, có ngưá»i nà o thấy đất mà u trắng chưa? ánh mặt trá»i cÅ©ng mà u và ng, và ng cÅ©ng là mà u và ng...
- Xin lá»—i –– Dabruce vá»™i xua tay, phản pháo: - Äừng quên, ngoà i và ng còn có bạch kim, ánh mặt trá»i cÅ©ng chẳng phải lúc nà o cÅ©ng là mà u và ng cả. Còn nữa, cái quan trá»ng hÆ¡n, đất trong lò nung tá»›i má»™t nhiệt độ vừa phải má»›i có thể biến thà nh đồ sứ trắng được. Còn em nói ngưá»i da trắng là đột biến gien, tiếng Anh là tạp chá»§ng, anh cÅ©ng đồng ý. Nhưng em đã nghÄ© đến chưa? Ngưá»i Trung Quốc các em, ngưá»i Hán các em, tiếng Hán cá»§a các em lẽ nà o không phải là tạp chá»§ng?
Tôi ngẫm nghÄ© cÅ©ng đúng –– “không có Tiên Tần, thì sao có Hánâ€. Chốc lát không đáp nổi lá»i, tá»± nhiên nhìn vá» phÃa anh, mỉm cưá»i nói:
- Anh cÅ©ng nghiên cứu vá» lịch sá» Trung Quốc cÆ¡ à . Rồi lại nói tiếp: - Nhưng anh cÅ©ng đừng quên, tục ngữ Trung Quốc có câu, “má»™t cái trắng che Ä‘áºy trăm Ä‘iá»u xấuâ€. Ngưá»i da trắng các anh có rất nhiá»u Ä‘iểm xấu đây, thá»±c ra Ä‘á»u được các anh dùng cái mà u trắng bá» ngoà i để che Ä‘áºy.
Anh cÅ©ng cưá»i cưá»i gáºt đầu.
Có thể nói thế nà y, tuy chúng tôi có những cuá»™c tranh luáºn, quan hệ cÆ¡ bản vẫn là hoà hợp, nhưng Ä‘iá»u đáng tiếc có má»™t việc, dù thế nà o vẫn luôn là bóng Ä‘en ám ảnh trong lòng tôi, và cÅ©ng ảnh hưởng đến quan hệ hà i hoà vốn có cá»§a chúng tôi.
Sá»± việc bắt đầu từ lúc anh thưá»ng xuyên cùng má»™t anh đồng nghiệp ở phòng mạch thưá»ng xuyên đến đưá»ng Holywood để xem khiêu vÅ© thoát y, sau nà y lại thưá»ng xuyên hẹn hò Ä‘i Las Vegas, vá»›i danh nghÄ©a là đi Casino, tìm hiểu thá»±c tế nhưng thá»±c sá»± là đi mấy ổ chứa hợp pháp ở đó. Sau đó, có quãng thá»i gian anh dưá»ng như cà ng chìm đắm và o những việc như thế, ngà y cà ng mê đắm, khi trở vá» nhà bắt gặp ánh mắt tôi, anh cÅ©ng có vẻ là lạ.
Khi tôi quét dá»n phòng hoặc kê lại giưá»ng nệm, ba lần năm lượt thấy anh giấu dưới gối, hoặc quên tỠ“Play Boy†cÅ©ng như má»™t số tạp chà và hoạ báo khác cá»§a anh để quên trên bể nước xả toilet. Láºt giở những trang nà y tôi thấy đấy là loại báo ___ cấp thấp, dần dần trở thà nh má»™t ná»™i dung không thể thiếu được trong cuá»™c sống cá»§a anh.
Anh cÅ©ng thưá»ng xuyên đến cá»a hà ng băng đĩa gần đó thuê những loại băng đĩa ___ Ä‘em vá» nhà xem. Lúc đầu, đại để còn chiếu cố đến sá»± khác biệt vá» văn hoá, hoặc bởi tôn trá»ng tôi, anh luôn trốn tôi xem má»™t mình. Khi tôi trở vá» nhà , anh tắt phụt ti vi, lôi băng ra cất và o tá»§ quần áo hoặc ngăn bà n riêng. Sau đó, dần dần, cÅ©ng chẳng còn phải cẩn tháºn như thế nữa. Cho nên, bởi sá»± hiếu kỳ, tôi cÅ©ng đã từng nhìn những cảnh tượng giá»›i tÃnh đủ mà u trần truồng...
Tôi rất sợ hãi, lại vừa kinh ngạc bởi văn hoá phương Tây thẳng thắn và thể hiện đến mức từng ly từng tÃ, cÅ©ng rất kinh ngạc bởi Dabruce như má»™t “Lôi Phong sống†cÅ©ng không thể thoát tục nổi ở phương diện nà y... nhưng tôi cÅ©ng chỉ đà nh giả câm giả Ä‘iếc, có nhìn mà không thấy, coi nó là cách giải thoát và trút xả những khổ muá»™n, vô liêu cá»§a anh. Nhưng, tôi đặc biệt chú ý kỳ cá» nhà vệ sinh, khi giặt giÅ© đặc biệt lưu tâm không để lẫn lá»™n quần áo lót cá»§a anh và tôi. Chẳng phải tôi sợ sá»± ham mê cá»§a anh sẽ tạo nên sá»± “ô nhiá»…m tinh thần†cho tôi ở má»™t mức độ nà o đó, cái chÃnh là sợ thể xác và quần áo anh có thể sẽ lây sang tôi má»™t căn bệnh xã há»™i huá»· diệt. Tôi ngà y cà ng phát hiện thấy, trong đêm cùng vá»›i những tiếng rung rung sá»™t soạt trong chăn là hÆ¡i thở phì phò cá»§a anh, quần lót anh thay ra sáng hôm sau có má»™t mùi tanh đến lạ kỳ, sá» lên còn thấy má»™t vệt đôm đốm...
Những cuốn băng ___ anh mượn vá» phần lá»›n là giống nhau, nhưng có má»™t cuốn khiến tôi đặc biệt có ấn tượng sâu sắc, tháºm chà có thể nói là khiến tôi mở rá»™ng tầm mắt. Tóm lại, xưa nay tôi chưa từng nghÄ© đến, hoạt động giá»›i tÃnh cá»§a loà i ngưá»i hoá ra còn có phương thức đảo Ä‘iên và thác loạn khiến ngưá»i ta buồn nôn đến thế...
Äây dưá»ng như là cuốn băng mà Dabruce yêu thÃch nhất, rất lâu mà anh không Ä‘em Ä‘i trả (hoặc có thể anh đã mua), hÆ¡n nữa anh như thể lÆ¡ đãng vứt ở những nÆ¡i mà tôi rất dá»… để ý tá»›i.
Sau nà y tôi mới hiểu, thực là anh cố tình để lại một kiểu ám thị cho tôi.
–– Nói thẳng ra, anh muốn dùng cuốn băng nà y để nhắc nhở tôi: tuy nÆ¡i kÃn dưới thân cá»§a tôi đã bị cấm cố, nhưng thể xác tôi vẫn còn “đưá»ng thông†ngoà i chá»— đó.
Trong đêm, anh thưá»ng ngắm nhìn tôi vá»›i ánh mắt khát khao cháy bá»ng. Có đến mấy lần, anh ngáºp ngừng, gần như muốn thổ lá»™ dục vá»ng và nhu cầu sâu kÃn trong lòng, nhưng đại khái còn chưa biết được phản ứng cá»§a tôi sẽ như thế nà o, cuối cùng mất Ä‘i dÅ©ng khÃ, lá»i nói đến cá»a miệng lại bị nuốt và o.
Tôi cÅ©ng cần thừa nháºn, trước đó có má»™t lần, khi vuốt ve tôi, anh rất kÃch động, kéo mạnh cánh tay tôi vượt qua phần bụng lồi cao cá»§a anh để sá» sá» nÆ¡i kÃn cá»§a anh –– cÅ©ng như cÆ¡ thể anh, cái nÆ¡i đó cá»§a anh cÅ©ng là m ngưá»i ta kinh hãi. Phản ứng lần đầu tiên cá»§a tôi là như chạm phải đầu con rắn nóng rẫy, tôi kinh hãi rụt tay lại, không còn dám bừa ẩu là m lại...
à thức được anh bây giá» Ä‘ang ấp á»§ mưu đồ biến thái đối vá»›i thể xác tôi, hình tượng tốt đẹp vá» anh trong mắt tôi cÅ©ng đã vợi Ä‘i Ãt nhiá»u, tháºm chà gợi lên sá»± chán ghét nà o đó đối vá»›i thể xác anh. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, tôi cÅ©ng kiểm Ä‘iểm lại mình, phải chăng mình đã phát Ä‘i tÃn hiệu sai lầm nà o đó, khiến anh cho rằng tôi là ngưá»i đà n bà trong lòng thá»±c sá»± trà n đầy dục vá»ng... Thế rồi, hằng đêm, tôi đà nh phải cắt bá» bá»›t những vuốt ve khÃch động lòng ngưá»i. Tôi không muốn vì những ham muốn và đồng tình nhất thá»i mà khÆ¡i dáºy hưng phấn ở anh, tháºm chà sẽ có ngà y đánh thức tháºt sá»± phần thú dục cá»±c Ä‘oan trong con ngưá»i anh (tôi nhá»› đến anh đã từng tham gia luân phiên hiếp dâm tôi trong cÆ¡n ác má»™ng).
Nhưng tôi cÅ©ng tháºt sá»± cảm tạ anh, cuối cùng anh vẫn là má»™t con ngưá»i đà ng hoà ng, chưa từng bá»™c bạch và cà ng chưa từng bức ép tôi. Tôi biết, nếu như anh tháºt sá»± đỠxuất yêu cầu đó vá»›i tôi, tôi sẽ rất khó xá», nhất định sẽ cá»± tuyệt. Kết quả nhất định sẽ gây tổn hại rất lá»›n đối vá»›i quan hệ giữa chúng tôi.
Cho nên, nhằm giữ khoảng cách vừa phải vá»›i anh, cÅ©ng nhằm tránh những Ä‘iá»u nghe nhiá»u quen tai, nhìn nhiá»u quen mắt rồi sẽ tạo thà nh sá»± mất kiá»m chế tình thế trong má»™t ngà y nà o đó, ngà y nghỉ tôi lại Ä‘i tìm má»™t công việc sáng sá»§a khác. Như váºy, má»—i tuần tôi là m đủ bảy ngà y. Tuy có mệt hÆ¡n má»™t chút, nhưng cảm giác nắm được nhiá»u Mỹ kim trong tay luôn vẫn tốt. NghÄ© đến ná»—i khổ sở không có tiá»n tiêu khi còn ở trong nước, tôi cà ng thấy mình cần phải nắm bắt thá»i gian kiếm tháºt nhiá»u tiá»n. HÆ¡n nữa, trong lòng tôi cÅ©ng luôn có sá»± mong má»i ngấm ngầm chưa bao giá» tiêu tan –– chỉ cần khi tôi có thể góp đủ tiá»n, trong má»™t tương lai không xa, sẽ có ngà y, nhá» kỹ thuáºt y há»c tiên tiến cá»§a nước Mỹ, cánh cổng thể xác tôi sẽ được mở tung. Chỉ cần không nhụt chà thì mấy chục nghìn đô la chẳng phải là chuyện không thể có. Nó cÅ©ng chẳng đáng kể gì, chỉ cần tôi chịu kham chịu khổ, hiện giá» má»™t ngà y là m việc cÅ©ng gần bằng cả tháng ở trong nước.
NghÄ© đến lúc mình chắt bóp được nhiá»u tiá»n như thế để Ä‘i bệnh viện, trong lòng tôi có chút thảnh thÆ¡i. Trước hết chẳng nói đến chuyện nắm chắc thà nh công được bao nhiêu phần trăm, cho dù thà nh công rồi, nhưng nếu như không thể gặp được ý trung nhân thì tất cả thứ đó còn có nghÄ©a gì? Cho nên, tôi lại nghÄ©, việc phẫu thuáºt, tốt nhất là đợi đến khi tôi tìm được công việc chÃnh thức, có công ty mua bảo hiểm cho rồi hãy hay. Còn số tiá»n tÃch cóp được, ngoà i việc thưá»ng xuyên gá»i vá» cho cô má»™t chút, hãy dà nh lại còn lo chuyện há»c hà nh sau nà y cá»§a mình.
“Cho nênâ€, trong đêm nằm trên giưá»ng tôi nghÄ©, “bất kể như thế nà o thì cứ góp được nhiá»u tiá»n là điá»u quan trá»ng nhấtâ€.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:27 PM.
|

28-05-2008, 03:59 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương hai mươi bảy
Nói cho táºn cùng, thá»±c ra tôi là má»™t ngưá»i do dá»± không quyết Ä‘oán.
Tôi đã chá»§ động quyết định không tiếp nháºn sá»± ám thị cá»§a Dabruce, không duy trì việc “gần gÅ©i xác thịt†hữu hạn vá»›i anh nữa, nhưng trong lòng vẫn thưá»ng xuyên có lúc dao động và phân vân. Tôi biết, từ ngà y tiếp nháºn sá»± giúp đỡ cá»§a Dabruce, tôi đã mắc nợ anh Ä‘iá»u gì đó, hÆ¡n nữa cà ng ngà y nợ cà ng nhiá»u. Má»™t ngưá»i nước ngoà i, từ xa xôi vạn dặm tá»›i Trung Quốc, giúp đỡ má»™t ngưá»i con gái Trung Quốc chưa há» quen biết, đó là tinh thần gì? Tinh thần nhân đạo chá»§ nghÄ©a? Tinh thần quốc tế chá»§ nghÄ©a? Tinh thần cá»™ng sản chá»§ nghÄ©a? Nhưng tôi biết, những Ä‘iá»u nà y dưá»ng như chẳng phải là nguyện vá»ng ban đầu cá»§a anh...
Xưa nay tôi chưa muốn mắc nợ má»™t ai. Äiá»u nà y khiến tôi ăn ngá»§ không yên
Khi xưa Ngô Nguyên đã cho tôi tiá»n để phẫu thuáºt, mặc dù anh nói không cần phải trả, nhưng sau khi là m thuê kiếm được tiá»n, tôi đã gá»i tiá»n nhá» cô trả giúp. Còn những món nợ khác lo liệu cho việc xuất ngoại cá»§a tôi cÅ©ng đã thanh toán sòng phẳng trong vòng ná»a năm.
Nhưng cái tôi mắc nợ Dabruce lại không phải tiá»n cá»§a, mà là món nợ tình ngưá»i. Món nợ tình ngưá»i thì chẳng thể xem là nợ, thá»±c ra nó còn khó trả hÆ¡n nợ tiá»n rất nhiá»u, bởi vì nó vô giá.
Có lúc tôi nghÄ©, chỉ cần tôi thể hiện giống như trong cuốn băng, thoả mãn Dabruce mấy lần, có lẽ có thể tôi chẳng còn nợ anh Ä‘iá»u gì. Äây là việc tháºt sá»± quá giản đơn, tháºm chà có thể coi là việc há miệng giÆ¡ tay mà thôi. Nhưng tôi vẫn không quyết tâm nổi. Bởi vì nếu như tôi là m như váºy, chắc chắn chẳng phải vì tình, tháºm chà cÅ©ng chẳng phải chÆ¡i đùa, mà là má»™t việc trao đổi xác thịt bẩn thỉu đê hèn, sẽ khiến cho tôi từ nay vá» sau không thể còn là mình nữa.
Nếu như, khi xưa Ngô Nguyên cũng yêu cầu tôi dùng phương thức nà y để thoả mãn anh, tôi có cam tâm tình nguyện không? Cũng không thể. Tôi cho rằng đó sẽ là việc mà anh cố ý lăng nhục tôi.
....
Dabruce chắc chắn cÅ©ng hiểu tâm tư cá»§a tôi. Dần dần trong vô vá»ng, những dục vá»ng luôn luôn già y vò anh cÅ©ng dần dần lắng xuống, tinh thần anh cÅ©ng dần từ trạng thái băng hoại trở lại bình thưá»ng. Má»™t buổi sáng khi tỉnh dáºy, anh nói vá»›i tôi mà tôi chẳng hiểu ra sao:
- Xin lá»—i em.
- Anh có lá»—i gì đâu. Tôi nói và nắn nắn bà n tay anh: - Chỉ vì em mắc nợ anh quá nhiá»u. Nhưng có thứ em có thể cho anh, cÅ©ng có thứ tháºt sá»± em không thể là m nổi. Xin anh lượng thứ cho.
- Không, anh xin em lượng thứ cho mới phải.
Anh nói, trong ánh mắt ra chiá»u có lá»—i.
Tôi biết, tôi đã là m đúng. Bởi vì tôi đã không đón chá» sá»± ám thị nà o đó cá»§a anh nên khiến anh cà ng thêm tôn trá»ng tôi.
Ãnh mắt cá»§a anh, ngữ khà cá»§a anh, ngón tay anh, từ bây giá» không lúc nà o ngừng nói lên tình yêu táºn đáy lòng cá»§a anh đối vá»›i tôi. Tôi cÅ©ng tin rằng, nếu như tôi đồng ý, thì anh sẽ chấp nháºn mãi mãi “ở chung†vá»›i tôi như váºy. Có lần, anh Ä‘i công tác miá»n Äông má»™t tuần, lúc trở vá» anh đã nói vá»›i tôi:
- Má»—i ngà y khi trở vá» khách sạn, không nghe được tiếng em, không ngá»i được mùi em, anh như mất mát...
Từ sau đó, anh chá»§ động bá»›t thá»i gian dạy tôi lái xe, má»—i tối kiên trì đợi tôi vỠđến nhà thì má»›i chịu Ä‘i ngá»§... có má»™t lần tôi vá» hÆ¡i muá»™n, anh lái chiếc xe cÅ© nát cá»§a mình đến táºn khách sạn tìm tôi.
Nhưng trong lòng tôi biết rõ, tôi và Dabruce sẽ không thể ở chung mãi mãi như thế nà y được.
Äó chẳng phải vì thể xác cồng ká»nh, nhiá»u lông lá và mùi vị quái lạ cá»§a anh luôn ám ảnh tôi hoặc sá»± kỳ thị văn hoá, táºp quán sinh hoạt khác nhau, mà cái quan trá»ng hÆ¡n chÃnh là tôi không muốn mình sá»›m sá»›m chiá»u chiá»u tồn tại bên anh để từng giây từng phút tạo nên sá»± quyến rÅ© chết ngưá»i vá»›i anh.
NÆ¡i muốn cho thì cho không nổi, nÆ¡i có thể cho lại không muốn cho... đấy chÃnh là toà n bá»™ những nghịch lý trong cuá»™c sống cá»§a tôi.
Có hôm, anh quan tâm há»i tôi dá»± định khi nà o phẫu thuáºt và khuyên tôi nên sá»›m mua bảo hiểm y tế, nhưng tôi lại nói vá»›i anh:
- Em không còn muốn phẫu thuáºt nữa.
- Vì sao? Kỹ thuáºt và thiết bị y tế cá»§a Mỹ có thể nói là hà ng đầu thế giá»›i, vì sao em không thá»?
- Phà bảo hiểm đắt quá, em chịu không nổi. Tôi trả lá»i.
- Äấy không phải là lý do. Chỉ cần em ná»— lá»±c, tiá»n tiết kiệm nhất định má»—i ngà y sẽ nhiá»u lên.
- Em đã quyết định sống độc thân, cho nên có phẫu thuáºt hay không cÅ©ng chẳng để là m gì.
- Thế... quá vô nhân đạo. Em còn có cÆ¡ há»™i, em cần phải thá».
Dabruce ra sức thúc giục tôi.
Nhưng tôi chỉ biết lắc đầu cưá»i Ä‘au khổ.
Anh, má»™t “ông tâyâ€, mãi mãi không thể hiểu nổi tâm tư luôn dáºy sóng cồn trong tôi.
Trong những năm trước đây, tôi đã trao tất cả tình yêu cá»§a mình cho Ngô Nguyên, nếu như không vì anh, e rằng tôi cÅ©ng đã chẳng là m phẫu thuáºt... ngẫm đến hôm nay, ngưá»i đã trở thà nh dÄ© vãng thì còn nói đến phẫu thuáºt hay không? Cứ coi phẫu thuáºt thà nh công thì cÅ©ng sẽ còn có ai đáng là đức lang quân như ý cá»§a tôi đây?
Thạch nữ, cho dù má»™t thạch nữ đã xé Ä‘i niêm phong thì vẫn là má»™t thạch nữ, cô ta vẫn phải chịu những lá»i nguyá»n nhiá»u hÆ¡n ở chÃnh quê hương cá»§a mình, và vÄ©nh viá»…n không được tiếp nháºn thiện chÃ...
Cho nên, sau khi lấy được thẻ lưu trú vÄ©nh viá»…n –– thưá»ng gá»i là thẻ xanh, tôi đã láºp tức là m thá»§ tục “ly hônâ€, rá»i bá» Dabruce. Thá»±c tại, tôi không thể chịu đựng hÆ¡n nữa việc cứ mãi mãi sống trong ánh mắt cá»§a má»™t ngưá»i đã biết tôi quá rõ, cho dù anh là má»™t con ngưá»i rất tốt.
Tuy có chút không vui nhưng Dabruce vẫn giữ lá»i hứa cá»§a mình.
Äêm chia tay, chúng tôi cùng “ăn bữa cÆ¡m cuối cùng†tại má»™t nhà hà ng Phúc Châu ở phố Trung Quốc.
Khăn trải bà n, khăn ăn toà n má»™t mà u phấn hồng, Ä‘iá»u đó khiến tôi nghÄ© đến tấm thẻ xanh má»›i nháºn cÅ©ng mà u phấn hồng nà y, rất ấm áp. Chúng tôi gá»i bia, chá»n những món hải sản như tôm hùm, hà u, sò và cÅ©ng không quên thưởng thức món đặc sản cá»§a nhà hà ng nà y –– “Canh cá viên Phúc Châuâ€.
Bình thưá»ng tôi chưa từng uống rượu, nhưng trong bữa tiệc hôm nay lại liên tục nâng cốc, cảm tạ sá»± giúp đỡ vô tư cá»§a Dabruce đã dà nh cho mình.
- Không phải cám Æ¡n anh, mà phải cám Æ¡n chÃnh quyá»n Mỹ kia, hỠđã cấp thẻ xanh cho em, hÆ¡n nữa chưa từng gây rắc rối.
Dabruce chớp chớp mắt vui vẻ nói, rồi anh lại nâng ly bia trong tay.
Tôi hớp một ngụm bia đầy, nói:
- Nhưng ngưá»i cần cảm Æ¡n nhất nhất vẫn chÃnh là anh, ân nhân mãi mãi cá»§a em, là ngưá»i đã giải cứu em từ nước sôi lá»a bá»ng ra... Nói rồi, tôi lấy ra má»™t bao giấy hồng từ chiếc xắc nho nhỠđặt lên bà n trước mặt anh: - Äây là chút lòng thà nh cá»§a em, hy vá»ng anh sẽ nháºn lấy.
- Nhưng em có thể nói với anh đây là món quà gì không?
Dabruce nheo mà y nhìn chiếc phong bì.
- Anh cầm vỠrồi hẵng xem. Tôi nói.
- Không, anh muốn biết ngay.
Anh khăng khăng cầm chiếc bao giấy nhỠlên bóc ra, rồi sau đó khẽ khẽ dốc xuống, ba chiếc chìa khoá ô tô mới tinh trôi tuột xuống lòng bà n tay anh:
- Cái gì thế nà y?
Anh ngước mắt ngạc nhiên nhìn tôi há»i.
- Xe cá»§a anh nát quá rồi, em mua cho anh chiếc Ford. Em nghÄ©, nếu có khả năng, nhất định em sẽ mua cho anh chiếc BMW hoặc là Mercedes, nhưng tiếc là hÆ¡n hai năm nay em má»›i chỉ có thể dà nh dụm mua được chiếc Ford nà y, hy vá»ng anh thÃch nó.
Dabruce sững ngưá»i má»™t thoáng:
- Không được, anh không thể nháºn món quà quý giá thế nà y, anh không thể nháºn.
- Em đã nói rồi, đây là chút lòng thà nh cá»§a em. Nếu như anh không nháºn, em sẽ rất Ä‘au lòng đấy.
- Không được, anh không thể nháºn.
Dabruce nói rồi cất chùm chìa khoá và o phong bì, kiên quyết đẩy đến trước mặt tôi.
- Nếu như anh không nháºn, được thôi, tấm thẻ xanh nà y em trả lại anh. Em sẽ trở vá» Trung Quốc cá»§a em.
Tôi cũng nghiêm mặt lại, chà u chạu, lôi tấm thẻ xanh từ trong và ra, đẩy đến trước mặt Dabruce.
Chúng tôi là m căng nhau má»™t lúc, chẳng ai muốn uống, chẳng ai muốn ăn mà cứ nhìn nhau chằm chặp, chẳng ai nói vá»›i ai má»™t lá»i.
Lúc nà y bá»—ng có ngưá»i Ä‘i ngang qua, Dabruce ngoái đầu lại nhìn, má»™t tay vá»™i vã cầm phong bì giấy mà u hồng, tay kia nhặt tấm thẻ xanh đưa cho tôi, cưá»i nói:
- Thôi được, chúng ta nháºn lấy Ä‘i. Nhưng...Bá»—ng anh có chút buồn rầu nhìn tôi.
- Nhưng cái gì? Tôi há»i.
- Em không bye – bye anh vĩnh viễn chứ?
- Sao thế được? Mãi mãi em không thể quên anh, cho dù là đi đến đâu, em cũng luôn giữ liên hệ với anh.
Tôi nói rất thà nh thực.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:34 PM.
|

28-05-2008, 04:00 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương hai mươi tám
“Xin chá»› há»i tôi từ nÆ¡i nà o đến
Quê hương tôi ở mãi phương xa
Vì sao lưu lạc
Lưu lạc viễn phương
Lưu lạc...â€
Tôi xách đôi giầy thể thao mà u trắng Ä‘i dạo trên bãi biển. Bầu trá»i đầy sao, bên tai tiếng sóng biển Ä‘áºp thì thùm, tôi khe khẽ hát bà i hát mang tên Cây trám. Ca từ không còn nhá»› lắm, nhịp Ä‘iệu cứ thong thả ngân nga, có chút gì bi ai, thê lương, băn khoăn, day dứt.
Những con sóng dưới chân, nước biển là nh lạnh thỉnh thoảng à o tới, lặng lẽ hôn khắp bà n chân rồi lặng lẽ rút đi. Quay lại nhìn, những dấu chân đã bị xoá sạch trơn chẳng để lại một chút dấu vết gì.
Tôi đi đến lúc hơi mệt, bèn ngồi xuống chỗ cát khô cách khá xa mép nước.
Những du khách Ä‘i men theo bá» biển đã vãn, lác đác như sao sá»›m. Cầu cảng Santamonica như cánh tay vươn ra biển sâu, gần đó đèn nến sáng choang, ngưá»i Ä‘i lại tấp náºp như mắc cá»i.
Tôi nhìn ra đại dương đen kịt, trong lòng chợt có những con sóng ở một cõi thăm thẳm từng đợt nổi lên, trà n qua, xoáy và o lòng...
Sau khi rá»i bá» Dabruce, tôi dá»± định chuẩn bị Ä‘i há»c tiếp, nhưng vì chưa tốt nghiệp đại há»c nên phải há»c lại từ đầu, há»c phà rất cao, cho nên tôi thấy quá khó mà nản lòng. Tôi nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, quyết định cứ Ä‘i là m thuê kiếm tiá»n trước rồi tÃnh sau. Ngưá»i ta nói sống đến già , há»c đến già , có tiá»n thì lại ung dung Ä‘i há»c cÅ©ng chẳng muá»™n.
Trước khi rá»i bá» Dabruce tôi cÅ©ng đã thi lấy bằng lái xe, và bá» ra má»™t nghìn hai trăm đô la để mua má»™t chiếc xe Toyota cÅ©. Có xe cá»§a mình cảm giác tháºt tuyệt vá»i, dưá»ng như má»›i má»c thêm đôi chân vạn dặm, Ä‘i Ä‘i lại lại tiện hÆ¡n rất nhiá»u. Váºy là tôi chuyển đến ở phố A nÆ¡i táºp trung tương đối đông ngưá»i Hoa ở phÃa đông Los Angeles, tiếp tục là m phục vụ trong má»™t khách sạn tương đối cao cấp. Tiá»n bo ở khách sạn nà y không đến ná»—i nà o, gần gấp đôi ở khách sạn nhá» trước đây, khi thuáºn lợi thu nháºp hà ng tháng có thể được hai ngà n đô la. Như váºy, trừ tiá»n thuê phòng và những chi tiêu cần thiết khác, hà ng tháng tôi cÅ©ng có thể để lại được hÆ¡n má»™t nghìn đô la. Tôi đã có kế hoạch, má»™t khi số tiá»n chắt bóp được lên tá»›i hà ng năm con số, tôi sẽ trở vá» nước thăm cô má»™t chuyến.
Thông tin giữa tôi và cô chưa há» bị gián Ä‘oạn, và o những dịp tết nhất, tôi cÅ©ng thưá»ng xuyên gá»i Ä‘iện vá» há»i thăm cô, và thưá»ng xuyên gá»i tiá»n vá» cho cô, dặn dò cô không được quá tiết kiệm, cái cần dùng thì cứ dùng. Äiá»u đáng tiếc là , ở nhà cô không lắp Ä‘iện thoại, má»—i lần gá»i vá» Ä‘á»u phải nhá» vả nhà ngưá»i khác, rất bất tiện.
Số tiá»n tiết kiệm cá»§a tôi tăng lên rất nhanh, má»›i chỉ có tám tháng là m lụng tôi đã có vạn đô la. Tôi Ä‘ang dá»± định và o mùa xuân sẽ trở vá» nước thăm cô. Má»™t hôm, có cô gái là m cùng bá»—ng thì thầm vá»›i tôi, có má»™t công ty đầu tư gá»i là “Táºp Ä‘oà n tà i chÃnh Tây Dương†đang tuyển nhân viên, đầu tư má»™t vạn đô la, má»—i tháng sẽ được nháºn hoa hồng má»™t ngà n năm trăm đô la. Lại nói ông chá»§ nà y trước đây là thiên tà i gá»i tiá»n ngoại tệ, đã mở ở San Francisco hÆ¡n ná»a năm, ổn định kiếm lãi. Lá»i cô ấy đã khiến tôi động tâm, bèn cùng cô ấy đến đó xem xét, quả nhiên thấy rất lá»›n, quy mô hoà nh tráng, chỉ riêng văn phòng cÅ©ng đã chiếm gá»n cả toà lầu ở khu phố náo nhiệt, chỉ ngại trong công ty có quá nhiá»u lưu há»c sinh Trung Quốc, tôi lo ngại lâu ngà y sẽ chạm mặt ngưá»i quen nên không tham gia, nhưng tôi đã giao cả má»™t vạn đô la đầu tư dưới tên cô ta. Không ngá» hÆ¡n má»™t tháng sau, má»™t đồng lãi cÅ©ng chẳng thấy đâu mà nghe nói công ty vi phạm quy định, bị niêm phong Ä‘iá»u tra, ông chá»§ thì trốn chạy biệt vô âm tÃn... cho nên những gì dà nh được cá»§a tám tháng cần lao cá»§a tôi bá»—ng chốc bốc hÆ¡i, không cánh mà bay.
Äúng lúc nà y cô tôi gá»i thư tá»›i, nói là từ tết đến giá», sức khoẻ cô không được tốt lắm, thưá»ng xuyên Ä‘au đầu, rất muốn tôi sá»›m trở vá». Tôi dá»± định vay Dabruce ba ngà n rưỡi đô la, nhưng khi lái xe đến trước cá»a nhà anh bá»—ng nhiên lại do dá»±, đà nh quay lại bãi biển nà y...
Tôi nhìn đồng hồ, đã sắp chÃn giá», thấy hÆ¡i lạnh, bèn lên khá»i bãi biển, đến chá»— nước ngá»t rá»a chân Ä‘i giầy.
Kế hoạch trong lòng tôi là thế nà y: sau khi trở vá» sẽ gá»i Ä‘iện cho cô, nếu như bệnh tình không quá nặng, đợi đến cuối năm tôi sẽ vá».
Tôi tháºt sá»± không muốn mình lại mang nợ Dabruce má»™t Ä‘iá»u gì nữa.
Tôi rá»a chân Ä‘i giầy xong, Ä‘ang lúc muốn đến báºc thang lên đầu bãi, chợt nhìn thấy má»™t ngưá»i đà n ông phương Äông dong dá»ng vừa vượt qua sau tôi, bá»—ng anh ta dừng lại nhìn tôi phân vân.
Anh ta đứng xoay lưng vá»›i cá»™t đèn nên tôi không nhìn rõ mặt, vì thưá»ng xuyên có ngưá»i chăm chú nhìn tôi như váºy, nên tôi cÅ©ng không lấy là m Ä‘iá»u, nhưng khi tôi Ä‘i ngang qua anh ta, bá»—ng nghe tiếng gá»i giáºt giá»ng:
- Thạch Ngá»c.
Tôi ngoái vá»™i đầu lại, nháºn ra ngưá»i đó là Thưá»ng Äạo.
Anh gầy Ä‘i rất nhiá»u, dáng vóc to lá»›n chỉ còn lại khung xương, hốc mắt trÅ©ng sâu, lưỡng quyá»n nhô cao.
- Ra anh! Sao anh lại ở đây? Tôi rất kinh ngạc.
- Äúng thế. Anh cÅ©ng chẳng thể ngá» lại gặp em ở đây. Em, tốt chứ?
Thưá»ng Äạo nói, trên gương mặt không giấu nổi nét vui mừng trà n trá».
- á»... tốt, tốt. Tôi luống cuống trả lá»i.
Tôi không biết đáng mừng hay đáng lo. Trên bãi biển nÆ¡i dị quốc tha hương nà y, gặp lại má»™t ngưá»i bạn cùng trưá»ng, má»™t ngưá»i quen là việc khiến ngưá»i ta vui vẻ và phấn khởi. Hồi tưởng lại chuyện xưa khi còn ở trưá»ng Thưá»ng Äạo đã từng cho tôi cả giá» tôm hùm, anh đã để lại ấn tượng rất tốt trong tôi. Nhưng Ä‘iá»u khiến tôi thấp thá»m bất an là tôi không biết anh có nghe được những tin đồn kia không...
- Tìm một nơi ngồi đã, được không?
Thưá»ng Äạo nói. Trong bóng tối, mắt anh sáng ngá»i, giống như hai đốm hương đỠtrong khám thá» Pháºt tối.
- ÄÆ°á»£c. Tôi nói, nhưng lại há»i: - Ngồi đâu bây giá»?
- Äến bên kia Ä‘i, chá»— đó Ãt ngưá»i, tương đối yên tÄ©nh.
Thưá»ng Äạo chỉ tay vá» táºn cùng bãi. NÆ¡i đó nhìn ra xa ra, ánh đèn sáng láng.
- Anh đến từ lúc nà o thế?
Tôi vừa Ä‘i vừa há»i.
- Cuối năm Tám ChÃn.
- Du há»c à ?
- Äúng, mà cÅ©ng không. Anh đến để tìm má»™t ngưá»i.
Anh nói, ngữ khà mang chút bà hiểm.
Trong lòng tôi chợt khẽ rùng mình, không đừng được cưá»i nói:
- Ngưá»i yêu, đúng không?
- Äúng, mà cÅ©ng không đúng.
Thưá»ng Äạo nhìn tôi cưá»i.
- Anh rất thÃch Ä‘á»c Quan Tá» mà .
Tôi cÅ©ng cưá»i.
- Nhưng anh nói thực mà .
Thưá»ng Äạo vá»™i cải chÃnh.
- Anh há»c ở trưá»ng nà o?
Tôi lại há»i.
- Tốt nghiệp lâu rồi.
- Thế thì công việc tốt rồi?
- Sống dở chết dở ở một tỠbáo Trung văn.
- Nói thế, anh là một nhà báo?
- Chỉ mưu sinh mà thôi. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, hỠđồng ý giúp là m thẻ xanh.
....
Trong lúc nói chuyện, chúng tôi đã Ä‘i đến táºn cùng bến cảng. Äón gió biển thốc lên mặt, vịn và o lan can sắt nhìn ra xa, chỉ thấy những con sóng Ä‘en dưới chân à o tá»›i, những đợt sóng à o à o trong đêm.
Lại Ä‘i quanh má»™t vòng, phát hiện ra có mấy ngưá»i Mexico Ä‘ang câu cá. Những chiếc giỠđằng sau tấm thân khom khom cá»§a há» Ä‘á»u rá»—ng không.
- Anh có thưá»ng tá»›i đây câu cá không?
Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Thưá»ng Äạo Ä‘ang chăm chú nhìn mình
.
- á», không, anh đã bỠác theo thiện rồi, không sát sinh. Nhưng anh thÃch tá»›i đây ngắm biển, nghe biển, nghe biển... Có lúc anh nghÄ©, vùng nước nà y gá»i là biển Thái Bình Dương thá»±c ra thông vá»›i vùng biển ở quê anh, nước ở hai nÆ¡i đã quyện và o nhau từ lâu, không còn nháºn ra đâu là ở đây, đâu là ở bên kia. Chỉ có Ä‘iá»u nước biển ở quê anh xanh hÆ¡n nhiá»u, sạch hÆ¡n nhiá»u và linh thiêng hÆ¡n... em kể vá» mình Ä‘i, mấy năm vừa rồi sống thế nà o?
- á». Tôi cảm thấy mình bị chiếu tướng, cÅ©ng không biết Thưá»ng Äạo hiểu vá» việc cá»§a mình như thế nà o, bèn áºm ừ nói: - CÅ©ng như thế, tạm bợ qua ngà y mà .
Thưá»ng Äạo bá»—ng trầm lặng má»™t lát rồi chợt lên tiếng:
- Hình như em béo hơn đấy. Thấy còn chưa thoả đáng, anh lại bổ sung: - ý của anh là em có hơi béo hơn trước.
Tôi bất giác mỉm cưá»i, hiểu được ý tốt cá»§a anh ta, bèn nói theo:
- Anh cÅ©ng gầy Ä‘i nhiá»u.
- Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
Thưá»ng Äạo cưá»i, giÆ¡ tay bưng mặt và đầu.
Câu chuyện của chúng tôi bỗng đến đây chợt dừng.
Nói đến cùng, tôi không muốn ngưá»i quen chen và o cuá»™c sống cá»§a mình, đồng thá»i có thể cảm giác rõ được hiện trạng cá»§a tôi, vì váºy tôi luôn luôn nhắc nhở mình không nên nói chuyện quá nhiá»u vá»›i Thưá»ng Äạo, biểu hiện quá thân máºt, ngà y ở trưá»ng cÅ©ng chỉ gặp nhau mấy lần. Bởi váºy tôi đưa ánh mắt nhìn ra biển cả Ä‘en ngòm, nhìn và o hư không tÄ©nh lặng dưới chòm sao lấp lánh.
Nhưng tiếng Thưá»ng Äạo nặng trình trịch dưá»ng như không phải ở bên tai, mà là từ biển rá»™ng bao la, từ ngút táºn bá» bên kia vẳng lại:
- Thạch Ngá»c, anh vạn dặm xa xôi đến nước Mỹ, em có biết là tìm ai không?
- Tìm ai? Là m sao em biết được. Tôi sững ngưá»i, cưá»i đùa: - Chắc là tìm em.
Thưá»ng Äạo chợt biến sắc mặt, hai mắt trân trân nhìn tôi, bá»—ng nhiên nói:
- Äúng, chÃnh là tìm em. Anh trút hÆ¡i thở dà i, chợt dừng lại ngoảnh mặt Ä‘i nÆ¡i khác rồi má»›i nói tiếp: - Anh chỉ biết em ở Los Angeles. HÆ¡n hai năm nay, cứ rá»—i là anh lại Ä‘i tìm em khắp nÆ¡i, tìm há»i tin tức vá» em, anh đã Ä‘i gần khắp các trưá»ng đại há»c. Anh cho rằng mình không thể tìm được em, nà o ngá» hôm nay lại được gặp em trên bãi biển nà y...
- Em không Ä‘i há»c, từ trước đến giá» vẫn Ä‘i là m thuê. Nhưng, vì sao anh lại tìm em?
Tôi nói, bán tÃn bán nghi nhìn Thưá»ng Äạo, cảm thấy rất lạ trong lòng “Mình chẳng nợ tiá»n anh ta và cÅ©ng chẳng có ước hẹn gì, váºy anh ta tìm mình là m gì? Lẽ nà o Ngô Nguyên nhá» cáºy?â€
- Vì sao? Anh cÅ©ng đã từng há»i mình như váºy. Vì sao? Vì sao? Tối qua anh vẫn còn há»i như váºy. Anh chỉ biết từ sau buổi tối anh ở nÆ¡i thá»±c táºp trở vá» thì má»›i biết rằng em đã rá»i trưá»ng, đã chia tay vá»›i Ngô Nguyên. Anh hồn phiêu phách lạc... dưá»ng như má»™t phần cuá»™c sống không tồn tại. Anh đã không để ý tá»›i tất cả ––
Tim tôi thót lên, chợt hiểu mình đã gặp má»™t gã “si tìnhâ€...
- Vì sao anh lại phải thế chứ?
Tôi nói giá»ng lạnh lùng cắt ngang lá»i Thưá»ng Äạo.
- Em hãy nghe anh nói, chẳng phải anh bốc đồng nhất thá»i. Tháºt mà , anh tin rằng, trong cõi thẳm sâu chúng ta đã có sá»± rà ng buá»™c nà o đó. Cho nên, anh hy vá»ng có thể cùng em, là m má»™t ngưá»i bạn trung thà nh vá»›i em nhất, cùng em Ä‘i qua quãng Ä‘á»i dằng dặc...
- Anh Ä‘ang nói đùa đấy chứ? Không có ngưá»i nà o có thể là m bạn cùng em, đưá»ng em chỉ mình em Ä‘i. Chắc anh cÅ©ng đã nghe nói rồi, em là má»™t ngưá»i phụ nữ không hoà n chỉnh...
- Không, đừng nói thế. Anh ta nói rồi vung mạnh tay, chặn không cho tôi nói tiếp: - Anh đã biết hết rồi, chÃnh vì váºy anh má»›i tìm em. Tháºt váºy, Thạch Ngá»c, em đừng chán nản như váºy. Trong lòng anh, em mãi mãi duy nhất. Trên thế gian nà y nhất định còn có má»™t tấm chân tình độc nhất vô nhị là m bạn vá»›i em.
Tôi cưá»i lạnh lùng:
- ÄÆ°á»£c rồi, Thưá»ng Äạo, đừng nói nữa. Trên thế gian nà y em sợ nhất hai chữ chân tình, nó khiến em không chịu nổi. Xin lá»—i, em hÆ¡i lạnh, anh cÅ©ng đừng nói những lá»i ngốc ngếch nữa, đừng nghÄ© ngợi lung tung. Mau vá» Ä‘i. Tháºt mà , em không đáng để anh phải mất công mất sức Ä‘i tìm như thế đâu.
Nói rồi tôi đứng dáºy, chuẩn bị bước Ä‘i.
Thưá»ng Äạo thấy váºy cÅ©ng đứng lên, luống cuống nói:
-... Có thể em đã hiểu nhầm, Thạch Ngá»c, anh chỉ muốn là m má»™t ngưá»i bạn đáng tin cáºy cá»§a em, ngưá»i bạn tri tâm, ngưá»i bạn trung thá»±c...
- Váºy em cám Æ¡n anh, em sẽ ghi nhá»›. Chỉ có Ä‘iá»u em cÅ©ng muốn nói vá»›i anh, mấy năm nay, em đã rất bình tÄ©nh, em không muốn khÆ¡i lại vết thương cá»§a mình, cÅ©ng không muốn nghÄ© đến chuyện cÅ©. Thạch Ngá»c trước kia, Thạch Ngá»c quen biết anh nay đã không còn nữa rồi, mất rồi, chết rồi. Hiện nay tên tiếng Anh cá»§a em là Fanny. Rất nhiá»u ngưá»i gá»i nhầm là Funny, cÅ©ng tốt. Em cÅ©ng muốn mình vui lên má»™t chút, cưá»i lên má»™t chút, chỉ e đó là sá»± hà i hước chua cay...
Thưá»ng Äạo không nói, ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.
- ÄÆ°á»£c rồi, tạm biệt, rất vui mừng vì đã gặp anh ở đây.
Tôi nói má»™t câu rất khách khÃ, chìa cánh tay phải vá» phÃa Thưá»ng Äạo.
Thưá»ng Äạo chần chừ nắm lấy, đấy là má»™t cánh tay cứng cáp khoẻ mạnh. Sau đó, Thưá»ng Äạo nói:
- Anh tiễn em nhé.
Thưá»ng Äạo lặng lẽ cùng tôi ra đến bãi đỗ xe bên đưá»ng.
- Em có thể cho anh số điện thoại không?
Thấy tôi sắp lên xe, Thưá»ng Äạo há»i.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Tôi đáp liá»n, trong lòng vẫn còn chút do dá»±, nhưng thấy ánh mắt mong đợi cá»§a anh thì má»m lòng. Thưá»ng Äạo vá»™i đặt cuốn sổ và o lòng bà n tay, đồng thá»i ghi số Ä‘iện thoại cá»§a mình trên tấm danh thiếp cá»§a ngưá»i khác rồi đưa cho tôi
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:38 PM.
|

28-05-2008, 04:00 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương hai mươi chÃn
Chiếc Boeing 747 lại má»™t lần nữa ném tôi lên độ cao mưá»i nghìn mét.
Tôi dán khuôn mặt cá»§a mình lên ô cá»a sổ máy bay.
Biển xanh đã không còn nhìn thấy, đất liá»n lốm đốm rồi mất hút. Cuối táºn tầm mắt vẫn chỉ là mây trắng như bông nối liá»n vô táºn. Thế giá»›i trở thà nh má»™t ruá»™ng bông mênh mông, tôi là ngưá»i trông ruá»™ng bông tạm thá»i đó.
Tôi chợt có má»™t nguyện vá»ng, má»™t nguyện vá»ng như má»™ng du –– muốn bước ra khá»i khoang máy bay, ở ruá»™ng bông nà y, lang thang trong biển mây nà y...
Cuộc sống không quá rõ rà ng.
Äó hoặc là má»™ng cảnh, má»™ng cảnh cá»§a con ngưá»i trên cõi trá»i. Nhưng đầu kia cá»§a má»™ng cảnh là má»™t con ngưá»i cưỡi trên chiếc môtô cÅ© rách đến sân bay tiá»…n tôi. Äôi mắt cá»§a anh, ánh mắt cá»§a anh dưá»ng như ẩn náu trong “ruá»™ng bông†bát ngát nà y và luôn luôn theo sát tôi.
Äó là Thưá»ng Äạo.
Bây giỠtôi nghi ngỠmình có phải cần thiết cho anh số điện thoại không.
Tóm lại, ngay hôm sau, anh đã mất hÆ¡n ná»a tiếng đồng hồ lái xe đến thăm tôi, đợi tôi trước bãi đỗ xe cá»§a khách sạn. Tôi cÅ©ng không muốn nói gì, cÅ©ng không muốn là m anh mất hứng, là m anh pháºt ý nên đà nh cùng anh lặng lẽ ngồi trong má»™t quán cà phê đêm má»™t lát.
Dưá»ng như Thưá»ng Äạo có chút gì căng thẳng và bất an, vừa ngồi xuống anh đã nói:
- Anh đến để xin em lượng thứ. Äêm qua anh đã không ngá»§, anh sợ những lá»i trên bãi biển tối qua gây phản cảm và khiến em không vui. Äó chẳng phải là ý cá»§a anh. Lúc ấy có thể anh có chút mạo muá»™i, có chút xốc nổi, chỉ muốn thổ lá»™ cho thanh thản...
- Không phải nói thế. Tôi xua tay: - Quý nhân hữu tự trà minh.
Anh nói những chuyện cưá»i cưá»i cợt cợt, nịnh ná»t tâng bốc tôi còn có thể, chứ cứ như thế, tôi tháºt không chịu nổi.
Anh ta lại có chút hốt hoảng, nói chẳng lá»±a lá»i:
- Em vẫn còn hiểu sai anh. Tháºt sá»± anh chẳng biết phải nói thế nà o để em tin anh. Anh luôn nghÄ©, em đã trải qua những ác má»™ng, trong lòng nhất định rất tuyệt vá»ng, rất cô độc, rất cần má»™t ngưá»i bạn, má»™t ngưá»i bạn trên ý nghÄ©a tháºt sá»±, má»™t ngưá»i có thể tán gẫu, có thể đùa vui, có thể dốc lòng thổ lá»™, má»™t ngưá»i bạn vượt qua ý thức giá»›i tÃnh...
Lúc nói những lá»i nà y, thái độ Thưá»ng Äạo rất chân thà nh, giá»ng nói rất thà nh khẩn, ánh mắt thà nh tháºt.
Tôi chợt rung động trong lòng.
Thá»±c ra, tôi nà o không muốn có má»™t ngưá»i bạn có thể dốc lòng cởi dạ, nói những chuyện vui chuyện buồn? Trong lòng tôi luôn bị dồn nén, bá»±c tức trong cảnh khốn quẫn và cô độc đã quá lâu rồi, có lúc thá»±c sá»± muốn có má»™t lồng ngá»±c rá»™ng để có thể dá»±a và o đó mà khóc u u... nhưng, tôi chỉ có Dabruce là bạn, tuy anh đáng tin tưởng, nhưng sá»± khác biệt vá» văn hoá, cách trở vá» ngôn ngữ, khác nhau vá» bối cảnh sinh tồn khiến cho giữa chúng tôi mãi mãi hình thà nh má»™t vách chắn vô hình.
Còn mấy chị em cùng là m thuê vá»›i nhau, cùng lắm cÅ©ng chỉ có thể chá»c cưá»i ha hả. Má»™t đối tượng mà tôi có thể thá»±c sá»± dốc lòng cởi dạ là cô tôi. Nhưng cách xa đại dương, chỉ có thể liên hệ hữu hạn bằng Ä‘iện thoại, cho dù thương yêu nhưng giữa chúng tôi yêu thương cÅ©ng không thể giúp đỡ... Câu sau cùng anh vẫn khiến tôi còn đầy nghi ngá»: “Tháºt sá»± sẽ có “tình bạn vượt qua giá»›i tÃnh†giữa nam và nữ sao?â€
Trong lòng tôi nghÄ© như váºy, không kiá»m chế nổi lắc đầu:
- Cám ơn, tấm lòng của anh em đã hiểu. Nhưng em muốn cuộc sống một mình yên tĩnh.
Thưá»ng Äạo không lên tiếng, lặng lẽ nhấp má»™t ngụm cà phê.
- Anh có tin gì vỠNgô Nguyên không?
Lát sau, tôi há»i. Thưá»ng Äạo có chút ngạc nhiên, há»i lại:
- Sao, bá»n em không liên lạc vá»›i nhau à ?
Tôi thà nh thực nói:
- Sau khi em đi chỉ viết cho anh ấy một bức thư.
- ừ. Thưá»ng Äạo thở dà i, lại nói: - Bá»n anh cÅ©ng không liên lạc vá»›i nhau. Nhưng nghe nói tốt nghiệp xong là anh ấy cưới vợ ngay.
- Lấy ai? Tôi vá»™i há»i.
- Một cô rất xấu. Nghe nói bố vợ là cán bộ quân đội cao cấp.
Tôi láºp tức hiểu ra, không ghìm được buá»™t miệng nói:
- Äó là “Quả quýtâ€.
Tôi bá»—ng rã rá»i. Tôi biết rõ sẽ có má»™t ngà y như thế, tháºm chà trong mÆ¡, tôi đã nhiá»u lần chúc phúc cho anh, nhưng không thể ngá» lại nhanh thế, vừa tốt nghiệp đã... tim tôi như bá»—ng chịu má»™t bất ngá», bá» môi giáºt giáºt. Tôi vá»™i cúi thấp đầu, cầm chiếc thìa sắt khuấy khuấy loạn trong ly cà phê.
.........
Chúng tôi lại nói đến những ngưá»i bạn và chuyện cÅ© trước đây, cÅ©ng tâm sá»± tình hình gần đây cá»§a chÃnh bản thân mình, nhưng trong đầu tôi luôn chỉ xoay quanh hình bóng Ngô Nguyên. Tôi cÅ©ng luôn nhắc nhở mình – Ngô Nguyên, má»™t con ngưá»i đã từng nói vá»›i tôi biết bao lá»i tình yêu chân thà nh váºy, con ngưá»i tôi đã từng hy vá»ng gá»i gắm cuá»™c Ä‘á»i, con ngưá»i mà tôi chưa bao giá» quên trong những lúc tư tưởng há»—n loạn, cuối cùng đã là chồng ngưá»i khác...
Thá»±c ra ngẫm cho kỹ, đấy chÃnh bởi tôi đã “là m vợ†Dabruce trước.
Cuá»™c sống tháºt như giấc má»™ng, cõi Ä‘á»i luôn vô thưá»ng.
Nhưng số mệnh vì sao lại đưa Thưá»ng Äạo đến trước mặt tôi? Nếu tháºt như lá»i anh nói, tôi và anh đã có mối liên hệ nà o đó ư? Nhưng đó là mối liên hệ như thế nà o? Lẽ nà o chỉ bởi vì anh đã từng là “bạn đồng hương đồng khói†vá»›i Ngô Nguyên.
A, Ngô Nguyên, Ngô Nguyên, Ngô Nguyên cá»§a tôi, Ngô Nguyên đã chung chăn chung gối vá»›i ngưá»i khác...
Tôi bá»—ng nhá»› nhà , rất nhá»›, rất nhá»›, dưá»ng như tôi nghe tiếng gá»i cá»§a cô tôi...
Tôi nói vá»›i Thưá»ng Äạo:
- Cô em không khoẻ, em sẽ vỠnước một chuyến, mấy ngà y nữa sẽ bay.
- Chẳng phải em nói mình đầu tư bị thua lá»—, lấy đâu ra tiá»n. Anh quan tâm há»i tôi, rồi lại nói: - Anh tiết kiệm được hai ngà n rưỡi, nếu em cần, mai anh sẽ rút đưa cho.
- Cảm Æ¡n, không cần. Buổi trưa nay em đã gá»i Ä‘iện cho Dabruce rồi, anh ấy đã đồng ý cho em vay, bảo em chiá»u mai qua phòng mạch lấy.
Thưá»ng Äạo Ä‘i rồi.
Nhưng Dabruce lại từ mảng thảm bông trước mặt lao tới, anh mặc chiếc áo trắng, tay cầm tỠngân phiếu một vạn tám ngà n đô la.
– Tôi chẳng thể ngá» nổi Dabruce đã bán chiếc xe Ford mà tôi mua cho anh và đem số tiá»n đó gá»i và o ngân hà ng, dà nh dụm cho tôi Ä‘i há»c hoặc dà nh để chi tiêu cho việc phẫu thuáºt sau nà y cá»§a tôi. Bây giá» nghe nói tôi cần tiá»n, anh rút hết ra, ép tôi phải nháºn...
Trong lòng tôi lúc đó thấy nao nao, má»™t niá»m cảm khái dâng trà n...
Máy bay bay và o vùng không khà loãng, lắc la lắc lư rất mạnh, cô tiếp viên hà ng không vá»™i vã nhắc má»i ngưá»i thắt dây an toà n. Lúc ấy tôi má»›i chịu thu tầm mắt.
Mắt hÆ¡i má»i, tôi ấn tay và o nút dưới tay vịn, kéo ghế ngả thấp ra, định nhắm mắt má»™t lát.
Nhưng chưa nằm được và i phút, tôi bá»—ng nhá»› đến Thưá»ng Äạo lúc giúp tôi đẩy hà nh lý, đến cá»a kiểm tra an toà n, anh đã dúi và o chiếc bóp da Ä‘eo trên ngưá»i tôi má»™t phong bì mà u trắng và dặn khi nà o lên máy bay hãy mở ra. Sau khi lên máy bay, trong lúc vá»™i vã tôi đã cho và o chiếc bóp trên gác hà nh là phÃa trên đầu mà quên không lấy phong thư đó ra. Tôi lại phải đứng lên, nhẫn nại đợi máy bay không còn lắc lư, tìm cách moi phong thư ra.
Sau khi mở phong thư tôi má»›i biết trong mấy tá» giấy viết thư mà u xanh lam kia còn kẹp má»™t táºp đô la, đếm cả thảy được hai mươi tá». Sau khi cất số tiá»n đó và o túi quần, tôi lặng lẽ Ä‘á»c những dòng chữ viết trên trang giấy. Äó là má»™t lá thư Thưá»ng Äạo đã viết cho tôi.
Thạch Ngá»c:
Em yêu. Anh vẫn muốn gá»i em bằng cái tên Trung Quốc đó, bởi vì những chữ nà y khiến anh liên tưởng tá»›i từ “băng thanh ngá»c khiếtâ€. Khi lần đầu tiên nhìn thấy em ở sân trưá»ng, hình ảnh em đã để lại cho anh chÃnh là như váºy.
Anh phải nói vá»›i em rằng, sau đó má»™t khoảng thá»i gian rất dà i, ánh mắt anh luôn luôn dõi tìm em trong trưá»ng. Bởi vì em rất giống má»™t ngưá»i, ngưá»i đó chÃnh là em gái Hải Lam cá»§a anh. Nét mặt hình trái xoan, đôi mắt Ä‘en sâu, nụ cưá»i, cá» chỉ, tháºm chà là giá»ng nói cá»§a em Ä‘á»u mang bóng dáng cá»§a Hải Lam. HÆ¡n nữa, anh còn chú ý, giữa mà y cá»§a các em cùng có nốt ruồi nho nhá»...
Em gái anh từ nhỠđã rất thông minh nhanh nhẹn, xinh xắn hoạt bát, ai thấy cÅ©ng yêu, ngưá»i trong thôn Ä‘á»u thÃch gá»i nó là “Tiểu tiên côâ€, hoặc là “Tiểu tiên nữâ€. Nó nhá» hÆ¡n anh hai tuổi, nhưng Ä‘i há»c sá»›m, rồi sau lại há»c vượt cấp, nên bắt đầu từ năm lá»›p sáu, nó đã trở thà nh bạn cùng lá»›p anh.
Trong tất cả các mà u sắc, Hải Lam đặc biệt yêu mà u xanh. Bởi nguyên nhân nà y, ngay từ năm lá»›p sáu, nó đã chÃnh thức đổi tên cá»§a mình thà nh Hải Lam. Nó rất thÃch biển, bất kể là biển gầm gà o tung bá»t, hay biển yên lặng hiá»n hoà , Hải Lam luôn xem mình là đứa con cá»§a biển, mà u xanh cá»§a biển cÅ©ng đã tạo cho nó cái đẹp cá»§a má»™ng ảnh, là mà u bảo vệ cuá»™c sống cá»§a nó. Có má»™t chiá»u hè, khi bá»n anh cùng Ä‘i dạo bên bá» biển, Hải Lam đã nói:
- Anh, em muốn mình có đôi mắt mà u xanh biếc như ngưá»i nước ngoà i ấy. Như váºy em má»›i xứng đáng vá»›i cái tên Hải Lam cá»§a mình.
Hải Lam rất yêu biển, nhưng cÅ©ng đặc biệt sợ biển. Nhà anh ở giữa hòn đảo nhá» trên biển, mở cá»a ra là nhìn thấy biển, trong đêm nghe tiếng ầm à o và gầm thét cá»§a biển. Có lúc, ná»a đêm Hải Lam choà ng tỉnh lo lắng không đầu không đũa phải chăng biển Ä‘ang gầm gà o... khi và o cấp hai, bá»n anh thưá»ng phải chèo thuyá»n mất khoảng má»™t tiếng rưỡi đến hai tiếng để sang má»™t hòn đảo lá»›n hÆ¡n theo há»c, chỉ khi được nghỉ há»c má»›i trở vá» nhà , đây là quãng đưá»ng mà Hải Lam rất sợ hãi. Vì say sóng, má»—i lần như váºy Hải Lam nôn máºt xanh máºt và ng, khi xuống thuyá»n Ä‘i còn chẳng vững, đồ đạc Ä‘á»u do anh xách há»™. Tuy má»›i há»c lá»›p sáu nhưng anh đã cao má»™t mét bảy, lại ưa thÃch thể thao, lúc rá»—i rãi thưá»ng xuyên chÆ¡i bóng rổ, bÆ¡i lá»™i, chạy rồi nhảy cao, nên ngưá»i rất rắn chắc, hai túi đồ có đáng kể gì.
Và o năm lá»›p bảy, thuyá»n đánh cá cá»§a cha anh gặp bão biển, từ đó chẳng thấy ông trở vá». Hà ng ngà y mẹ anh ra bá» biển thắp hương, khóc, cầu xin Bồ tát phù há»™, khóc mãi đến mù cả hai mắt. Cho nên, tất cả má»i việc trong nhà lại dồn lên đôi vai cá»§a ngưá»i anh cả đã bá» phải bá» há»c từ rất sá»›m. Bá»n anh cÅ©ng đã dá»± định nghỉ há»c, nhưng trong xóm, trong trưá»ng Ä‘á»u biết thà nh tÃch há»c táºp cá»§a hai anh em đặc biệt xuất sắc nên bà n bạc tìm cách giúp đỡ gia đình và anh em bá»n anh các khoản viện trợ kinh tế, anh và nó má»›i có thể tiếp tục được Ä‘i há»c.
Quan hệ giữa anh em anh cÅ©ng rất tốt, khi còn rất nhá», anh đã thưá»ng xuyên dẫn Hải Lam chạy trên bá» biển, bắt còng hoặc câu cá, thưá»ng xuyên cùng nhau lên núi kiếm cá»§i, bắn chim. Ở trưá»ng, quần áo anh rách Ä‘á»u do Hải Lam vá; nhiệm vụ giặt giÅ© vá» cÆ¡ bản trút cho Hải Lam, anh phụ trách việc kÃn những gầu nước lá»›n từ dưới giếng sâu lên, giúp Hải Lam giÅ© sạch quần áo...
Tuy Hải Lam rất yêu biển, nhưng thiên tÃnh lại rất sợ nước, mãi đến khi và o năm lá»›p tám mà nó vẫn chưa biết bÆ¡i. Sau đó, nhà trưá»ng tổ chức táºp quân sá»±, yêu cầu các há»c sinh không phân biệt nam nữ Ä‘á»u phải há»c bÆ¡i, Hải Lam rất lo lắng, tìm anh nói:
- Anh, em phải là m thế nà o bây giá», sợ chết Ä‘i được.
Anh an ủi nó:
- Äừng lo lắng thế, anh sẽ dạy em, sẽ lo cho em biết bÆ¡i thì thôi.
Nhưng, cho dù là ở bãi nông, Hải Lam cÅ©ng chỉ cần nhìn thấy lá»›p sóng biển ngợp đầu ngưá»i cứ dá»nh lên dáºp xuống cÅ©ng đã hoa cả mắt mà y. Anh phải mất mấy ngà y má»›i là m cho Hải Lam đủ can đảm Ä‘i và o vùng nước ngáºp tá»›i ngá»±c. Tiếp đó, Hải Lam dần dần có được dÅ©ng khÃ, nhắm tịt mắt mà đáºp chân Ä‘áºp tay loạn xạ ngụp lên lặn xuống trong nước.
Anh rất vui mừng, Hải Lam cÅ©ng rất phấn khởi, cho rằng việc biết bÆ¡i chỉ là ngà y má»™t ngà y hai. Có hôm, sau khi trá»i nổi mưa to gió lá»›n mấy ngà y liá»n, cuối cùng bá»n anh lại có thể xuống nước. Anh vừa thấy biển thì quá đỗi vui mừng, chạy à o xuống nước, đầu tiên là bÆ¡i tá»± do, tiếp đó là bÆ¡i ếch, rồi bÆ¡i ngá»a, ngâm mình khoan khoái trong các đợt sóng. Bá»—ng anh nghe thấy tiếng loa the thé từ bá» vá»ng tá»›i, rồi nhìn thấy toán ngưá»i mang phao cứu sinh lao xuống biển. Anh dá»± cảm má»™t Ä‘iá»u không may đã có thể đã xảy, bèn vá»™i vã bÆ¡i trở lại bá». Äợi khi anh bÆ¡i đến chá»— nước nông, má»›i biết được vừa rồi có má»™t nữ sinh má»›i há»c bÆ¡i đã không cẩn tháºn rÆ¡i và o vùng nước sâu, nhưng cô ấy vẫn cho là chá»— nước nông, muốn đứng lên nghỉ, kết quả là bị uống nước, rồi chìm xuống, bây giá» vẫn chưa tìm thấy xác đâu.
Trong lòng anh bỗng hốt hoảng, nhìn quanh quẩn tìm bóng dáng Hải Lam nhưng chẳng thấy đâu.
Äến khi anh nhìn thấy Hải Lam, nó đã bị má»™t đám đông ngưá»i vây quanh, sắc mặt Hải Lam không còn má»™t giá»t máu, nó nằm ngá»a trên bãi cát bên bá» biển...
Hải Lam không còn tỉnh lại nữa.
Äấy quả tin sét đánh ngang tai, cÅ©ng là má»™t cÆ¡n ác má»™ng. Cho mãi đến hôm nay, anh vẫn chưa tin rằng đấy là sá»± tháºt. Anh ân háºn cá»±c Ä‘iểm, bình thưá»ng anh luôn ở bên Hải Lam, bảo vệ cho nó, thế mà hôm đó ma xui quá»· khiến thế nà o lại bÆ¡i quá xa như thế. Nếu như anh luôn ở bên để che chở cho Hải Lam thì sẽ không bao giá» xảy ra...
Cho nên, rất nhiá»u năm nay, anh luôn sống trong sá»± dằn vặt Ä‘au khổ. Hải Lam luôn xuất hiện trong những giấc má»™ng cá»§a anh, bóng dáng thấp thoáng, bá» môi mấp máy, ánh mắt oan khuất nhìn anh, dưá»ng như trách cứ anh đã không là m hết trách nhiệm chở che cho nó. Tấm ảnh chụp Hải Lam ngồi trầm tư trên tảng đá xám xoay lưng ra bá» biển, thần thái Ä‘iá»m nhiên mà tÄ©nh lặng, phÃa sau là biển cả xanh ngắt và êm Ä‘á»m. Anh đã luôn giữ tấm ảnh đã ố và ng nà y. Má»—i lần trở vá» nhà , anh Ä‘á»u ra bãi biển sau trưá»ng há»c cá»§a mình ngồi tháºt lâu. Ở nÆ¡i đó, dù nắng hay mưa, dù đêm hay ngà y, dù gió thổi mưa bay anh Ä‘á»u nhìn thấy bóng dáng cá»§a Hải Lam ẩn hiện trên không trung Ä‘ang nhìn anh, cÅ©ng dưá»ng như nghe được cả tiếng Hải Lam Ä‘ang chấp chá»›i gà o khóc gá»i anh:
- Anh, anh...
Váºy là anh lại nghÄ©, Hải Lam vẫn chưa chết, nó chỉ má»›i trở vá» nhà thôi, Hải Lam mặc chiếc áo khoác mà u xanh lam mà nó rất thÃch, quay trở vá» chốn mà u xanh lam mà lòng nó luôn hướng tá»›i.
Biển nÆ¡i anh đã từng để lại rất nhiá»u truyá»n thuyết đẹp. Nghe nói “Bát tiên†năm xưa khi vượt biển cÅ©ng bắt đầu từ nÆ¡i nà y, trên biển thưá»ng thưá»ng xuất hiện ảo ảnh, cho nên văn nhân từ xưa đến nay Ä‘á»u gá»i là “Tiên sÆ¡n quỳnh cácâ€.
Vì váºy, có lúc anh muốn tin rằng, Hải Lam vẫn chưa há» chết. Thông minh xinh đẹp như Hải Lam nhất định sẽ không thể chết. Hoặc giả tháºt sá»± Hải Lam đã thà nh tiên, trở thà nh “Tiểu tiên cô†trong truyá»n thuyết, sống trong hải thị thần lâu mà thỉnh thoảng anh vẫn nhìn thấy đó...
Bởi váºy, Thạch Ngá»c, em cần hiểu rõ, ngay từ hôm anh má»›i nhìn thấy em, là anh đã ngầm cảm thấy anh và em có mối liên hệ nà o đó. Anh cÅ©ng từng nghÄ©, nếu như có thể, anh nhất định sẽ che chở cho em như đã từng che chở cho em gái anh, để bù đắp những thiếu sót cá»§a mình trước đây. ChÃnh bởi nguyên nhân nà y, anh má»›i có hứng thú để phá»ng vấn Ngô Nguyên, bởi vì có thể rút ngắn được khoảng cách, để thoải mái hiểu anh ta rốt cục là con ngưá»i thế nà o. Nói thá»±c, anh ấy để lại cho anh ấn tượng rất tốt. Chỉ có Ä‘iá»u anh không cho rằng tấm lòng nhiệt tình công danh cá»§a anh ấy là đúng. Có lẽ tá»± anh quá thanh cao, xem mặt trái cá»§a nhân gian cÅ©ng có nhiá»u... nhưng, nghe nói sau khi vượt qua biển cả mênh mông, anh bá»—ng nhiên nghÄ© đến, mình thá»±c sá»± có thể là m má»™t việc tÃch cá»±c và có ý nghÄ©a. – Äó chÃnh là là m má»™t ngưá»i bạn vô tư trung thá»±c trong chặng đưá»ng Ä‘á»i cá»§a em, má»™t ngưá»i che chở cần cù táºn tuỵ, cẩn tháºn kỹ cà ng. Hải Lam đã chết trong nước biển xanh ngắt, nhưng anh quyết tâm kéo em lên từ trong cÆ¡n sóng kinh hãi cá»§a nhân thế... cho nên, những năm qua, anh má»›i khổ sở tìm kiếm em trong biển ngưá»i mênh mông... xin em lượng thứ.
Tái bút: Hai ngà n đô la nà y xin chuyển đến cô em, và chúc cô tuổi già an khang, hạnh phúc, trưá»ng thá».
Tôi đã Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại lá thư nà y mấy lượt trên chặng đưá»ng dà i mưá»i bốn tiếng đồng hồ.
Tôi không thể không thừa nháºn, đáy lòng tôi đã xúc động sâu sắc.
- Cám Æ¡n anh, Thưá»ng Äạo. Khó có được tấm chân tình hiếm thấy trên thế gian nà y cá»§a anh.
Ruá»™ng bông bên ngoà i cá»a sổ máy bay đã biến mất, biển cả trải ngút tầm mắt. Tôi cảm giác nÆ¡i đó chÃnh là biển ở quê cá»§a Thưá»ng Äạo – Ãt nhất nước biển nà y cÅ©ng tương thông vá»›i biển ở quê anh.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:42 PM.
|

28-05-2008, 04:01 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương ba mươi
Sau gần bốn năm ly biệt, tôi lại quay trở vá» mảnh đất quê hương, lại đặt chân lên mảnh vưá»n xưa.
Khi chiếc xe ba bánh chở tôi và hai chiếc va ly lăn tá»›i đầu ngõ nhà mình, tôi đã cảm thấy tim mình Ä‘áºp rung lên “thình thịch thình thịchâ€. Cô như cÅ©ng đã linh cảm được, đứng ôm con mèo chá» ngay cổng nhà , thấy tôi cô láºt Ä‘áºt chạy tá»›i đón.
- Cô - Tôi hét lên, dòng nước mắt nóng hổi ứa trà n, không đợi chiếc xe dừng hẳn tôi đã nhảy xuống, chạy tới ôm choà ng lấy cô.
Cô cÅ©ng khóc, nước mắt nhạt nhoà khuôn mặt, nhỠướt đầm vai tôi. Tôi biết, đây là những giá»t nước mặt hạnh phúc và vui sướng. Bởi vì đứa con khổ Ä‘au cùng nương dá»±a, bầu bạn sá»›m chiá»u vá»›i cô từ chân trá»i góc bể, từ ná»a bên kia địa cầu đã trở vá» trong vòng tay cô.
Cô phấn khởi và xúc động khó tả bằng lá»i. Ngay từ hôm đầu tiên tôi trở vá» nhà , cô đã moi rá»—ng tâm tư, rồi là m các món đặc sản quê hương cho tôi ăn. Tuy cô chá»§ yếu ăn chay nhưng vẫn là m thêm nhiá»u món mặn, như nấm chân kim xà o thịt, đầu sư tá» sốt, cá chép chua ngá»t dà nh riêng cho tôi. Sau đó cô lại báºn rá»™n gói bánh chưng, là m bánh ngá»t tết, nặn bánh trôi... khi ngồi nhìn tôi nhóp nhép thưởng thức, cô tươi cưá»i, sốt sắng há»i:
- Ngon không? Thấy tôi gáºt đầu lia lịa, cô giục: - Ä‚n nữa Ä‘i. Muốn ăn gì thì bảo để cô mua cho, cô là m cho.
Tôi nói:
- Ở Los Angeles nhiá»u nhà hà ng Trung Quốc lắm, cái gì cÅ©ng có.
Cô vá»™i vã chặn lá»i tôi:
- Nó chẳng được như thế nà y, phong vị quê hương má»›i Ä‘áºm đà ...
- Nhưng cứ ăn thế nà y, chẳng đầy má»™t tuần con sẽ béo tròn ra mà xem. Bây giá» ngưá»i ta cho là gầy má»›i đẹp, đặc biệt là con gái, cà ng phải mảnh khảnh.
Cô phẩy tay nói:
- Mặc kệ há». Ngưá»i Trung Quốc mình chẳng béo đâu. HÆ¡n nữa, theo cô, con gái phải béo má»™t chút má»›i đẹp, đẫy đà ...
- Nhưng cô cứ báºn túi bụi, quá vất vả. HÆ¡n nữa sức khoẻ cô cÅ©ng không được tốt.
- Không sao. Cô chẳng đã nói vá»›i con rồi à , con vá» lần nà y bệnh cá»§a cô đã bá»›t nếu không nói mưá»i thì cÅ©ng tá»›i chÃn phần. Tháºt đấy, bây giỠđầu cÅ©ng không Ä‘au nữa, tinh thần cÅ©ng tốt hÆ¡n nhiá»u. Xem ra, ngưá»i già cứ phải động chân động tay má»›i được.
Tôi cÅ©ng chẳng tranh cãi nữa. Äặc biệt là thấy tinh thần cá»§a cô, sắc mặt cá»§a cô rất tốt, có thể nói đã có sắc hồng tôi cÅ©ng yên tâm phần nà o. Tôi nghÄ©, táºt Ä‘au đầu có lẽ bởi vì suy nghÄ© nhiá»u vá» tôi mà ra. Nhưng để cẩn tháºn, tôi vẫn không quên nói:
- Dù thế nà o, mấy ngà y nữa con sẽ đưa cô đi Thượng Hải để kiểm tra một lượt.
Tôi cứ đóng cá»a ở nhà táºn tình ăn uống như váºy, thá»a sức táºn hưởng sá»± chăm bẵm và tình yêu cá»§a ngưá»i mẹ ở cô. Tôi rất Ãt ra cá»a để cố gắng tránh gặp ngưá»i quen, uổng phà lá»i giải thÃch thuyết minh vá» hà nh tung và bước Ä‘i cá»§a mình. Nhưng, cái quan trá»ng hÆ¡n là từ cô tôi đã hiểu tất cả, rất nhiá»u ngưá»i trong thà nh phố nhá» cá»§a chúng tôi đã bằng con đưá»ng nà o đó biết được tôi là má»™t ngưá»i con gái mang tÃnh chất khác biệt gì đó. Cho nên, tôi cà ng không muốn gặp gỡ bất cứ ngưá»i quen hoặc bạn há»c nà o, kiêng kỵ những ánh mắt há» nhìn và o tôi dẫu đó là thiện ý.
Nhưng có má»™t nÆ¡i tôi thá»±c sá»± muốn đến, đó chÃnh là “Thuá»· phảng viênâ€. Nó dưá»ng như đã trở thà nh má»™t nÆ¡i ngá»t ngà o duy nhất trong ký ức tôi. Nhưng sau đó tôi lại từ bá», sợ trong khoảnh khắc bước và o cổng vưá»n chạm trổ đó, tôi sẽ mất hết dÅ©ng khÃ. Nhìn váºt nhá»› ngưá»i, cảnh sắc trong công viên vẫn như xưa, mà ngưá»i thưởng hoa ngoạn cảnh giỠđã khác, chỉ uổng mang thêm má»™t niá»m thương cảm và thê lương mà thôi.
Từ cô, tôi cÅ©ng đã chứng thá»±c được việc Ngô Nguyên đã kết hôn, hiện Ä‘ang công tác ở Trung ương Ä‘oà n tại Bắc Kinh, có thể nói là xuân phong đắc ý, tiá»n đồ như gấm. Trước khi cưới cÅ©ng như sau khi cưới anh Ä‘á»u bảo em gái đến gặp cô để thăm há»i tình hình cá»§a tôi. Nhưng cô sợ ảnh hưởng đến tâm tình cá»§a tôi, trong thư cô không há» nhắc đến ná»a chữ vá» Ngô Nguyên, và cÅ©ng chẳng để lại địa chỉ cá»§a anh cho tôi.
Tôi bá»—ng rất nhá»› anh. à nghÄ© nà y vừa chợt loé lên tôi liá»n quyết định Ä‘i Bắc Kinh má»™t chuyến.
Tôi đã lá»›n thế nà y, ở trong nước, ngoà i chuyến Ä‘i Quảng Châu là m visa ra thì cÆ¡ bản chưa há» bước ra khá»i ngõ. Còn vá» Bắc Kinh, đó là nÆ¡i từ nhá» tôi đã luôn mong ngóng. HÆ¡n nữa, nÆ¡i đó còn có má»™t ngưá»i thân nhất cá»§a tôi.
Cho nên, má»™t buổi tối sau khi trở vá» nhà được bốn năm hôm, khi cô cháu tôi ngồi tá»±a trước cổng chuyện vãn, tôi trịnh trá»ng đỠxuất:
- Cô, tiết trá»i cÅ©ng đã ấm lên rồi, đúng mùa du lịch. Con thấy cô gần đây cÅ©ng khoẻ ra, con định đưa cô Ä‘i chÆ¡i má»™t chuyến, cô thấy thế nà o?
Cô nghe tôi nói hÆ¡i sững ngưá»i, há»i lại:
- ChÆ¡i? Äi đâu?
Tôi suy nghÄ© giây lát rồi trả lá»i:
- Äi Bắc Kinh, đấy là thá»§ đô, lại rất nhiá»u di tÃch. Trưá»ng Thà nh nà y, Cố Cung nà y, lại còn cả Thiên An Môn nữa, từ nhá» con đã luôn nằm mÆ¡ được đến đó.
- Con đã muốn Ä‘i thì cứ Ä‘i Ä‘i. Nhưng đừng có lôi kéo cô, con còn trẻ chạy nhảy không biết mệt, cô thì gân cốt già rồi, chẳng còn hÆ¡i sức đâu. HÆ¡n nữa còn phải tiêu rất nhiá»u tiá»n, cô không muốn mất tiá»n vô Ãch...
- Sao lại vô Ãch chứ? Tôi vá»™i cắt lá»i cô: - Cô yên tâm, nhất định con không để cô phải chen chúc xe buýt. Chúng ta phải ở khách sạn tốt, tháºm chà có thể thuê cả chiếc xe hÆ¡i để đưa đón cô con mình... Tóm lại, con để cô thảnh thÆ¡i ngắm cảnh, hưởng phúc Ä‘á»i mình.
- Nhưng phải tiêu nhiá»u tiá»n lắm!
Cô không nén được ngáp một cái.
- Xem kìa, cô lại báºn tâm ba cái vặt vãnh! Tôi ngáp theo rồi nói tiếp: - Con đã nói vá»›i cô bao lượt rồi, con mang ngân phiếu vá», gá»i cả ở ngân hà ng, con bảo đảm cô cả Ä‘á»i nà y kiếp nà y ăn tiêu không hết. HÆ¡n nữa, con cÅ©ng đã muốn đưa cô Ä‘i Thượng Hải để kiểm tra sức khoẻ. Nay đổi Ä‘i Bắc Kinh, bệnh viện nÆ¡i đó tốt hÆ¡n...
Cô nghe tôi nói váºy, dưá»ng như nhá»› đến lần nà y vá» nước tôi đã mang đến hai mươi nghìn đô la (ở thà nh phố nhá» cá»§a chúng tôi, đây là con số trên trá»i), váºy là vui vẻ gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c. Con cứ bố trà đi, ta cÅ©ng phải há»c bà Lưu và o Äại Quan viên, dạo khắp hoà ng cung chứ.
Nói xong cô bá»—ng cảm thấy mệt má»i, lại như muốn nôn oẹ. Tôi cho rằng ngồi trước cá»a có gió lạnh, bèn khuyên cô vá» phòng nghỉ ngÆ¡i. Nhưng khi tay cô vịn và o thà nh ghế muốn đứng dáºy thì đầu lại chúi xuống, ngưá»i nhà o vá» phÃa trước, tôi chưa kịp đỡ thì cô đã ngã lá»™n xuống đất.
Tôi hoảng hồn, hốt hoảng hét lên:
- Cô! Cô! Cô có sao không?
Nói rồi tôi vá»™i vã cố vá»±c cô dáºy. Chẳng ngá» khi vừa chạm và o quần cá»§a cô thì phát hiện ra má»™t mảng ướt dầm dá». Äến khi tôi đưa cô và o nằm trên chiếc giưá»ng trúc trong phòng, phát hiện ra ngay cả đại tiện cá»§a cô cÅ©ng không còn Ä‘iá»u khiển được, đồng thá»i mồm miệng méo xệch, thần sắc xám ngoét. Tôi biết cô rất sạch sẽ, bèn há»›t hải ra ngoà i lấy cháºu rá»a, giúp cô gá»™t sạch phần dưới, thay quần áo rồi má»›i chạy ra cổng nhá» hà ng xóm gá»i chiếc xe ba bánh có động cÆ¡ mau chóng đưa cô đến bệnh viện Nhân dân huyện.
Hoá ra cô bị tai biến mạch máu não.
Tôi được biết từ bác sÄ© ở phòng cấp cứu: chứng Ä‘au đầu cÅ©ng như sắc mặt cá»§a cô chợt đỠlên chÃnh là triệu chứng cá»§a cá»§a bệnh tai biến mạch máu não.
- Bác sĩ, có chữa được không?
Tôi sốt sắng há»i.
- Hy vá»ng không nhiá»u, nhưng chúng tôi sẽ cố hết sức mình. Vị bác sÄ© nói.
- Bác sÄ©, xin anh nhất định phải gắng sức cứu chữa. Sá» dụng những thứ tốt nhất, hết bao nhiêu tiá»n tôi cÅ©ng không ngại, chúng tôi có thể trả được.
Tôi kéo tay vị bác sÄ© ná», hốt hoảng nói, trong lòng chỉ mong sao dữ hoá là nh, cô lại có thể ngồi dáºy được, đứng lên được. Cả Ä‘á»i cô đã chịu khổ, vừa má»›i có thể hưởng được chút phúc lá»™c, tôi không thể để cô vá»™i vã rá»i bá» tôi. Tôi còn phải đưa cô Ä‘i Bắc Kinh, đưa cô dạo quanh Cố Cung, dìu cô trèo lên Trưá»ng Thà nh... rất có thể, còn đón cô sang Mỹ... tôi phá»§ phục bên giưá»ng bệnh, nắm lấy cánh tay khẳng khiu cá»§a cô, trong lòng vang lên những lá»i thống thiết:
- Cô, cô, nhất định cô không thể Ä‘i, nhất định cô không thể để con lại má»™t mình. Nếu cô bá» Ä‘i, con thá»±c sá»± cô độc đáng thương trên cõi Ä‘á»i nà y, chẳng còn lấy má»™t ngưá»i thân. HÆ¡n nữa, Æ¡n nuôi dạy cá»§a cô, con còn chưa kịp báo đáp, sao cô có thể rá»i bá» con Ä‘i được?...
Dù cho tiếng gà o gá»i trầm trầm cá»§a tôi, ná»— lá»±c không biết mệt má»i cá»§a bác sÄ© vẫn không thể nÃu kéo bước chân cô vá»™i vã rá»i bá» cõi Ä‘á»i khổ ải nà y.
Sau khi chuyển sang phòng hồi sức cấp cứu, cô vẫn liệt ná»a ngưá»i và cấm khẩu nặng hÆ¡n. Có lúc cô còn gắng gượng nháºn ra tôi, nhưng không thể nói được thà nh lá»i. Cho dù có phát âm được, cÅ©ng chỉ là những lá»i ú a ú á»› như trẻ con há»c nói, vả lại là những từ đơn âm tiết, không ai có thể hiểu nổi.
Tôi ngà y đêm chăm sóc cô trên giưá»ng bệnh. Äến buổi chiá»u ngà y thứ ba, tôi chợt thấy cô má»™t lần hé mở mắt trong cÆ¡n hôn mê. Con ngươi cá»§a cô vẫn ngầu Ä‘á», những biểu đạt Ä‘au khổ trên gương mặt cô đã vợi Ä‘i Ãt nhiá»u, tháºm chà đã có vẻ bình thản. Sau đó môi cô mấp máy. Tôi Ä‘oán cô đã nháºn ra tôi, có thể muốn nói vá»›i tôi Ä‘iá»u gì đó, bèn cúi gáºp ngưá»i xuống. Nhưng, cô chẳng nói má»™t Ä‘iá»u gì, chỉ ngây ngây nhìn tôi má»™t lát rồi mệt má»i nhắm mắt, sau đó đầu cô ngoẹo sang má»™t bên, lặng lẽ ra Ä‘i.
- Cô...
Tôi gà o lên và ngất Ä‘i ngay bên giưá»ng bệnh cá»§a cô.
Háºu sá»± chá»§ yếu nhá» và o cÆ¡ quan cÅ© cá»§a cô lo liệu. Há» hà ng thân thÃch dưới quê cÅ©ng như bạn bè cá»§a cô Ä‘á»u được tôi thông báo đến dá»± lá»… truy Ä‘iệu.
Trong đêm trước ngà y là m lá»… truy Ä‘iệu, cô thác má»™ng cho tôi. Cô nói, vì bị cấm khẩu nên khi nằm trên giưá»ng bệnh cô có má»™t thiếu sót lá»›n là không thể niệm mấy câu “A di đà Pháºt†trước lúc lâm chung, hy vá»ng có thể bổ sung. Tôi nghÄ© Ä‘i ngẫm lại, để bù đắp thiếu sót lá»›n nà y, sáng sá»›m hôm sau tôi đã lục tìm hai bá»™ kinh Pháºt mà cô yêu thÃch nhất –– bá»™ A di đà kinh và Phổ môn kinh, vá»™i vã mang đến nhà tang lá»…, đặt và o vòng tay cô...
Tôi cÅ©ng rất cám Æ¡n em gái Ngô Nguyên, không biết nghe được tin cô tôi qua Ä‘á»i từ ai, đã xin nghỉ mấy ngà y để giúp đỡ tôi...
Cuối cùng, tất cả má»i việc đã lo liệu xong xuôi.
Nhưng, ngưá»i Ä‘i phòng trống, khi má»™t mình tôi lặng lẽ đối mặt vá»›i lá» tro hà i cốt mà u đỠsẫm cá»§a cô đặt trước khám thá» Pháºt, đối mặt vá»›i ba gian nhà vắng tanh, đối mặt vá»›i khoảnh sân và cổng vắng vẻ, ôm con mèo Ba Tư đơn độc như tôi trong lòng, tôi cà ng không chống chá»i nổi sá»± hoang vắng hư không.
Trên đưá»ng Ä‘á»i cá»§a tôi, đây là lần đầu tiên tôi thá»±c sá»± cảm nháºn được ná»—i lo sợ và khó hiểu khôn lưá»ng.
Tôi cÅ©ng cảm thấy hoảng hốt, sau khi tôi Ä‘i má»™t vòng quanh trái đất, bá»—ng lại trở vá» trong chiếc cháºu gá»— lẻ loi, lại trôi dạt trong dòng nước đục mênh mông...
Tôi từ đâu đến? Tôi sẽ dạt đến đâu?
Vì sao tôi lại đến? Vì sao tôi phải đi?
Vì sao hồng thuá»· không cuốn trôi tôi? Vì sao nanh vuốt cá»§a những hoạn nạn không chịu rá»i bá» tôi?
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 06:44 PM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
âèäåîíàáëþäåíèå, Ä‘á»c tá» cấm nữ, bi kich tu cam nu, doc truyen tu cam nu, íàöèîíàëüíûé, ìèöóáèñè, ïîçäðàâëåíèå, mÅ© hấp tóc haoyun, tá» cấm nữ, tien nghich, truyện tá» cấm nữ, truyen tu cam nu, tu cam nu, tu cam nu 2, tử câÌm nữ  |
| |