Tuyệt Địa Tác giả: Nguyên Ca Chương 24: Giải khai phong ấn
Vẻ mặt có phần lo âu hồi hộp của Cao Thủ khi chạm tay vào chỗ Trần Phi vừa điềm chỉ dần giãn ra, ngờ vực hỏi:
- Sư đệ có nhầm lẫn gì không đấy? Sao ta không cảm thấy gì lạ?
Trần Phi bước lại gần hơn, khó hiểu nói:
- Không thể nhầm được! Tình trạng vừa rồi của tiểu đệ, sư huynh cũng đã tận mắt chứng kiến.
- Quái đản thật đấy! Ngươi thử lại một lần nữa xem sao!
Gã mập lùi ra, đề nghị.
- Được rồi. Sư huynh nhớ chuẩn bị kéo tiểu đệ ra nếu như thấy tình trạng kia lại xảy đến!
Chờ gã mập gật đầu đồng ý, tay Trần Phi chạm nhẹ vào đồ hình, đúng ngay vị trí mấy giọt máu kia.
Dị trạng tức khắc nổi lên.
Máu huyết trong người Trần Phi sôi trào, rần rật từ khắp nơi ào ạt dồn xuống bàn tay, nơi chạm vào đồ hình. Trần Phi lảo đảo khuỵu xuống, sắc mặt nhợt nhạt như kẻ hấp hối, có cảm giác bàn tay mình sắp vỡ toang vì bị lưu lượng máu dồn nén.
Trần Phi cố giật mạnh cánh tay ra ngoài nhưng toàn thân uể oải vô lực, không cách nào cử động. May mà Cao Thủ kịp thời nắm tay nó, kéo thật mạnh ra.
Nhìn Trần Phi nằm sải tay dưới nền đá thở dốc liên hồi, Cao Thủ thử chạm tay vào đồ hình lần nữa nhưng không xảy ra chuyện gì khác thường.
Gã mập nhăn mày nói:
- Chẳng rõ chuyện quái quỷ này là sao nữa? Vì sao chỉ xảy ra với sư đệ, còn ta lại không việc gì?
Cao Thủ nói chỉ để nói thôi. Thực ra gã và Trần Phi vô phương hiểu được nguyên do, có nghĩ đến vỡ đầu cũng chẳng thông.
- Mặc kệ vì lý do gì! Nhưng đồ hình này có sự tương tác với sư đệ, chứng tỏ ngươi có thể làm gì đó để khởi động cơ quan, mở cửa động ra. Chúng ta vẫn có hy vọng!
Gã mập suy đoán, âm thầm mơ mộng.
Trần Phi ngồi dậy, cười khổ:
- Nếu cách khởi động cơ quan là chạm tay vào đó cho nó hút hết máu huyết trong người tiểu đệ ra thì chịu thôi. Ta chưa muốn chết!
- Người đừng nói xằng! Chẳng ai thiết kế cơ quan để người khai mở lại chảy hết máu mà chết cả! Như vậy của cải bên trong để cho ai, ma à?
Gã mập không cho là đúng, liền phản bác.
Trần Phi nhún vai:
- Chắc gì bên trong đã có báu vật như sư huynh suy đoán? Chẳng may đây chính là cái bẫy thuần túy để hại người thì sao?
Hy vọng vừa mới nhen nhóm của Cao Thủ bị Trần Phi đả kích, gã bực dọc càu nhàu, trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đồ hình kỳ quái kia:
- Ngươi đừng nói nhảm nữa! Mau cùng ta nghĩ cách khởi động cơ quan còn tốt hơn đấy! Chỉ cần mở được cửa ra, lúc đó sẽ biết ai đúng ai sai!
- Tiểu đệ mệt rồi! Sư huynh tự suy nghĩ đi!
Sau hai phen bị thứ đồ hình quái quỷ kia hành hạ, Trần Phi chẳng muốn lại gần thêm lần nào nữa.
Kêu mãi mà Trần Phi vẫn ngôi chây ì ra đó, Cao Thủ chán không thèm nói nữa, toàn tâm toàn ý nghiên cứu đồ hình.
Miệng gã không ngớt lẩm bẩm những từ ngữ không đầu không đuôi:
- Máu... máu... là sao? Hút máu...? Đồ hình hút máu... A, ta đoán ra rồi! Có cách mở cửa động rồi.
Đột nhiên nghĩ ra gì đó, Cao Thủ hét toáng lên.
Trần Phi nhàm chán hỏi:
- Cách gì?
- Thằng nhóc chết bầm, đừng tỏ thái độ đó!
Gã mập trợn mắt:
- Lần này bảo đảm ta đoán không sai! Ta từng đọc qua vài văn kiện cổ, trong đó có đề cập đến phương pháp khởi động cơ quan do cổ tu sĩ phong ấn thời xưa. Gọi là Huyết Tế!
- Huyết Tế?
Chỉ cần nghe hai từ này thôi, Trần Phi cũng thấy quái đản rồi.
Gã mập hớn hở giải thích:
- Phải, chính là Huyết Tế! Chỉ cần người có máu huyết thích hợp nhỏ máu lên chỗ phong ấn thì cơ quan sẽ tự giải khai ngay. Sư đệ mau đến đây thử đi!
- Nhỏ máu?
Trần Phi giật mình:
- Sư huynh đừng đùa, bao nhiêu máu cho đủ?
Cao Thủ tức giận chửi mắng:
- Mẹ nó! Làm như ta đòi hết máu trong người ngươi vậy. Nhìn ở đây, ngay vị trí ngươi chạm vào xảy ra dị trạng đi, chỉ cần ba giọt máu thôi là đủ rồi!
Trần Phi nhìn theo tay gã mập, đúng là bên dưới trái tim kia chỉ chạm khắc hình thù ba giọt máu thôi, không hơn không kém.
- Được. Tiểu đệ thử một phen vậy!
Trần Phi tiến lại, cắn đầu ngón tay nhỏ ba giọt máu vào đồ hình, lấp đầy vết chạm trỗ kia.
Ngay khi giọt máu thứ ba vừa rơi xuống, cả đồ hình liền sáng bừng lên một màu đỏ rực rỡ, vô cùng chói mắt. Hai người Trần Phi buộc phải lùi lại, mắt nhắm chặt không cách nào nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh đang xảy ra biến hóa.
Những tiếng ầm ì, ken két vang dậy trong vài nhịp thở rồi biến mất, ánh sáng đỏ chói mắt kia cũng không còn.
Trước mắt bọn họ là một căn phòng rộng. Trong phòng không có gì khác ngoài một cỗ quan tài được tạc bằng loại đá màu đen sẫm đặt ngay chính giữa.
Cỗ quan tài đá dài hơn hai thước, rộng độ một thước, tối đen nằm giữa căn phòng khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng thấy sởn da gà. Một cỗ khí lạnh, âm u ghê rợn lan tỏa khắp xung quanh.
- Báu vật đây sao?
Trần Phi lẩm bẩm.
Cao Thủ hơi ngẩn người, sau đó lại gần cỗ quan tài đá, bàn tay sờ soạng tìm cách mở:
- Lạnh quá! Hơi lạnh chúng ta cảm nhận được từ lúc bước xuống thông đạo chắc là từ trong này tỏa ra.
Trần Phi cũng đi lại sờ thử. Cảm giác lạnh cứ như chạm vào băng tuyết vậy, không thể đoán được bên trong cỗ quan tài này chứa thứ gì.
Gã mập liếm mép, ánh mắt ham muốn:
- Ta đoán trong này chứa bảo vật có thuộc tính âm hàn, chỉ có vậy mới giải thích được vì sao quan tài lạnh đến thế!
Chợt nhìn thấy trên nắp quan tài cũng có chạm khắc đồ hình y hệt ngoài cửa khi nãy, gã mừng rỡ:
- Ở đây cũng có đồ hình này. Sư đệ mau nhỏ máu, mở nó ra!
Đồ hình trên nắp quan tài y như đúc ngoài cửa, nhưng nhỏ hơn khá nhiều. Khi nãy, vừa tới gần thì Trần Phi đã nhìn thấy, cũng đoán được phương pháp mở quan tài ra nhưng vẫn chưa dám tiến hành.
Trần Phi nói:
- Tiểu đệ thấy cái quan tài này không tốt lành gì đâu, tốt nhất chúng ta không nên giải phong ấn!
- Sư đệ nghĩ đi đâu vậy?
Đương nhiên Cao Thủ không đồng ý, bực bội nói:
- Bao nhiêu gian nan mới tới đây, bảo vật đã ở trước mắt mà sư đệ còn muốn lùi bước! Ngươi bảo ta làm thế nào cam tâm đây?
Trần Phi nhíu mày:
- Nhưng tiểu đệ cảm thấy thứ bên trong quan tài này rất nguy hiểm!
- Đó chỉ là cảm giác của ngươi thôi, lấy gì chắc chắn?
Cao Thủ cười gian:
- Cứ thử mở ra xem sao! Là thứ tốt thì không cần nói rồi, bằng như có nguy hiểm thì chúng ta cao chạy xa bay là được! Mọi hậu quả đã có tông môn lo, hắc hắc...
Trần Phi đề nghị:
- Thử bằng máu của sư huynh xem có được không!
Không phải Trần Phi tiếc vài giọt máu, mà nó đang muốn thử xem máu gã mập có giải phong ấn được không. Nếu máu của Cao Thủ không có tác dụng, vậy chứng tỏ Trần Phi và nơi này có mối quan hệ nào đó mà nó chưa biết.
Kể từ lúc phát hiện ra máu của mình có thể mở được cửa thì tâm thần Trần Phi vô cùng chấn động. Phải biết rằng, cho đến nay thân thế của nó chỉ là một mảng tối mơ hồ, trong đầu chẳng tồn tại chút ký ức nào. Rất có thể việc này có liên quan đến lai lịch của nó thì sao?
Thế nên, Trần Phi mới cần được xác nhận rõ ràng.
Cao Thủ chỉ mong sớm thu bảo vật vào tay rồi rời khỏi đây. Nơi này âm u lạnh lẽo, gã mập cũng chẳng ưa thích gì. Nghe Trần Phi đề nghị liền nhanh nhảu cắt tay nhỏ máu vào, yên lặng chờ đợi.
Hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Cao Thủ lắc đầu:
- Coi bộ chỉ có máu sư đệ mới thích hợp thôi. Việc này lạ đấy!
Nói thế thôi, thực ra bây giờ tâm trí gã mập dồn hết vào bảo vật bên trong quan tài đá, làm gì còn hơi sức để ý đến những chuyện khác.
Trần Phi không nói không rằng, lặng lẽ nhỏ máu lên nắp quan tài.
Rè... rè...!!
Đồ hình được những giọt máu kích hoạt lại sáng bừng, nhưng không chói mắt như lúc bên ngoài cửa. Nắp quan tài nặng nề theo đó cũng trượt dài xuống, dần lộ ra thứ bên trong.
Cao Thủ háo hức nhìn vào, vẻ mặt hưng phấn dần đanh lại, bần thần thốt lên:
- Cái... cái gì đây?
Bên trong quan tài, không hề có bảo vật gì như Cao Thủ chờ mong, chỉ có một người đang nằm đó.
Đây là một thanh niên nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, còn rất trẻ. Gã mặc áo bào màu đỏ, mái tóc cũng đỏ rực. Hai mắt thanh niên này nhắm chặt lại, cũng không hề thấy hô hấp. Nước da gã tái nhợt không chút huyết sắc, chẳng rõ còn sống hay đã chết. Nhưng nằm trong đây lâu như vậy thì tin rằng chẳng kẻ nào tồn tại được.
Từ trên người thanh niên tóc đỏ, những làn khí trắng băng hàn lờ lững bốc lên, tỏa ra hơi thở lạnh buốt.
Gã mập nhìn Trần Phi dò hỏi:
- Chúng ta nên làm gì đây?
Trần Phi nuốt nước bọt, có cảm giác thanh niên đang bình lặng nhắm mắt này rất nguy hiểm:
- Tạm thời phong bế nơi này lại, rồi về thông báo cho cao tầng xử lý sau!
- Như vậy cũng tốt!
Hơi lạnh tỏa ra làm gã mập lập cập run rẩy, đôi tay kéo nắp quan tài lại nhưng không hề suy suyển xê dịch được chút nào.
Gã liền gọi:
- Ngươi mau lại phụ ta một tay nào!
Hai người hì hục người kéo người đẩy nhưng không làm sao nâng được nắp quan tài lên, chẳng biết quan tài chế tạo bằng thứ đá gì mà nặng khủng khiếp. Khí lực hơn nghìn cân của Trần Phi mà không thể làm cho nó nhúc nhích được mảy may.
- Nhỏ máu lên thử xem có phong ấn lại được không?
Cao Thủ nhanh trí nói.
Nhưng Trần Phi nhỏ máu vào, chờ một lúc cũng không có hiện tượng gì. Rõ ràng máu huyết của nó chỉ có tác dụng giải khai, hoàn toàn không thể phong ấn được.
Hai người đang loay hoay mò mẫm tìm cách, đúng lúc này chợt xuất hiện một cỗ áp lực ghê người đè nặng không gian xung quanh, khiến không khí như đặc quánh lại.
Thanh niên tóc đỏ nằm trong quan tài đã mở mắt ra từ khi nào, lạnh như băng đánh giá bọn họ. Đôi mắt thanh niên này đỏ một màu máu, không hề có thêm màu sắc gì khác, cũng không có cảm xúc biểu tình, chỉ đơn thuần là giết chóc. Mắt gã giống như đôi mắt của ma vương đã giết hại vô số người.
Bị ánh mắt ghê người, có phần tang thương phủ bụi thời gian này nhìn chằm chằm vào, hai người không tự chủ giật lùi ra sau. Tiếp đó không ai bảo ai, cắm đầu cắm cổ dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi động phủ, xuyên qua thông đạo, leo lên mặt đất, không quên kéo khối đá lấp kín lối vào.
- Chạy mau! Thứ này chỉ kéo dài thêm chút thời gian cho chúng ta thôi.
Vừa lên khỏi mặt đất, Cao Thủ đã cuống quýt vắt giò lên cổ mà chạy.
Trần Phi nào dám chậm trễ, cũng lao đi như tên bắn, miệng nói:
- Không biết gã đó là ai? Vì sao lại bị phong ấn ở nơi này mà không ai hay biết?
Sắc mặt gã mập tái mét, đôi mắt vẫn còn in hằn sự sợ hãi:
- Không cần biết là ai, ta chỉ biết gã đó không phải con người. Nhất định là thế, chẳng có nhân loại nào lại có ánh mắt tàn nhẫn đến vậy! Tên đó cực kỳ nguy hiểm!
Trần Phi không có gì để phản bác. Đúng là trong ánh mắt của thanh niên kia, đơn thuần chỉ có sát ý. Giết, giết và giết. Ham muốn giết chóc đến cực độ! Khiến cho kẻ nào nhìn phải cũng như rơi vào hầm băng lạnh lẽo cùng cực.
Lần trở về này, hai người không hề bảo toàn thực lực mà dùng tốc độ nhanh nhất, cho nên độ hơn một canh giờ đã chạy tới truyền tống trận.
Cao Thủ nhảy ngay vào giữa truyền tống trận, liên miệng hối thúc:
- Mau truyền tống bọn ta về lại Linh Thú đảo, có việc gấp!
Gã đệ tử canh gác cả ngày buồn chán, thấy bọn họ quay ra mừng còn hơn ông tổ sống lại, làm gì cho đi dễ dàng như thế. Ít ra cũng phải trò chuyện mấy câu cho đỡ sầu não.
Gã tò mò hỏi:
- Có chuyện gì gấp vậy sư huynh? Mà nhìn nét mặt ngươi căng thẳng quá đấy, xảy ra việc gì à?
Trần Phi cũng dở khóc dở cười với gã này, còn chưa kịp nói thì Cao Thủ đã tức tối quát to:
- Chuyện gì kệ mẹ ta! Ngươi có mau truyền tống không hả?
Thấy gã mập bỗng dưng nổi điên la hét om sòm, gã đệ tử bực mình khởi động trận pháp, lầm bầm:
- Không thích trò chuyện thì thôi, việc quái gì phải làm như mẹ ngươi đang đau đẻ tới nơi thế?
Ánh sáng nhoáng lên, trước khi hai người theo cổng không gian rời đi, Trần Phi thương tình ném lại một câu thật nhanh:
- Sư huynh mau rời khỏi đây ngay, nếu muốn giữ mạng sống!
Nhìn cỗ truyền tống trận đã trống hoác, gã đệ tử bĩu môi:
- Khéo bày trò! Không phải mấy tên kia làm nhiệm vụ không xong nên nổi điên rồi chứ? Ta đang ở trong tông môn thì làm gì có kẻ nào uy hiếp đến tính mạng?!
Gã buồn chán ngồi xuống một khối đá, lại ngắt cọng cỏ bỏ vào miệng nhai nhai.
Qua một lúc, gã bỗng cảm thấy lồng ngực nặng nề, như bị thứ áp lực chẳng biết phát xuất từ đâu đè áp lên, hít thở khó khăn.
Đột ngột trước mặt gã hơi vặn vẹo, rồi một thanh niên tóc đỏ, da dẻ tái nhợt như từ trong không khí hiện ra.
"Ngươi... ngươi... là ai?"
Gã đệ tử đứng sững, cố gắng lắm mới lắp bắp được một câu ngắn.
Ánh mắt đỏ rực ghê rợn tựa độc xà của thanh niên kia như khóa chặt gã, không làm sao cục cựa được. Lại thêm nguồn áp lực kinh khủng từ thanh niên tóc đỏ tỏa ra muốn đè bẹp gã xuống đất.
Thanh niên tóc đỏ lạnh nhạt mở miệng, cái lưỡi có lẽ rất lâu rồi không sử dụng nên có chút khó khăn, khô cứng nói từng từ:
- Đây... là... năm... nào?
- Năm... năm... nào... ư?
Gã đệ tử sợ đến sắp đái ra quần. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa từng có kẻ nào làm cho gã sợ đến thế. Dù trước kia, không ít lần gã cùng người đánh nhau, hoặc bị vài tên sư huynh xấu xa ức hiếp, nhưng gã chưa bao giờ thấy sợ hãi.
Thế mà, khi đứng trước mặt thanh niên tóc đỏ này, dù tên kia chưa làm gì nhưng gã lại run lẩy bẩy. Sự sợ hãi từ sâu trong tâm khảm toát ra, không cách nào kiềm chế được.
Gã đệ tử nuốt nước bọt khan, muốn chạy trốn nhưng không thể nhấc chân lên nổi, cơ thể cứ bị luồng khí lạnh vô hình đông cứng:
- Ai... ai giam giữ... nhân huynh?
- Ngươi... chết... được rồi!
Thanh niên tóc đỏ ngưng cười, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra, chạm vào cơ thể gã đệ tử.
Ngay lập tức, huyết nhục gã đệ tử như vòng đời của một người bình thường bị thời gian làm lão hóa tua nhanh. Cơ thể gã khô héo nhanh chóng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Gã ú ớ vài tiếng, cơ thể co rút lại thành một túi da cực kỳ ghê rợn, nháy mắt đã tan thành tro bụi, không lưu lại chút tàn tích gì. Trên mặt đất chỉ còn bộ y phục lùng nhùng nằm chỏng chơ như muốn chứng minh nơi đây từng có một sinh mạng.
- Yếu quá! Phải hấp... thu bao... nhiêu kẻ thế... này để ta... hồi phục lại... nguyên khí... đây?
Thanh niên tóc đỏ không thèm nhìn lại tác phẩm của mình lần nào, miệng than thở, chân bước lại chỗ truyền tống trận.
- Cái này... mà cũng gọi... là truyền... tống... trận ư? Hắc... hắc, một... lũ bắt... chước! Con vẹt... thì chỉ suốt... đời nhại theo... tiếng người thôi, không cách nào... trở thành... con người.
Thanh niên tóc đỏ cười âm lãnh, thân hình mờ dần theo sự chuyển động của truyền tống trận.
Tuyệt Địa Tác giả: Nguyên Ca Chương 25: Càn Hư đảo náo động
Càn Hư đảo quanh năm yên tĩnh, nhưng gần đây trải qua một trận oanh động dữ dội.
Liên tục có đệ tử mất tích. Thoạt đầu, số lượng mất tích rất nhỏ không gây bao nhiêu sự chú ý, nhưng càng về sau lại càng nhiều. Đến hôm nay, tính sơ sơ đã có hơn trăm người biệt vô âm tín, chẳng cách nào tra được.
Cao tầng Càn Hư đảo đứng ngồi không yên. Sự việc nhiều đệ tử vô duyên vô cớ thất tung khiến ai cũng lấy làm kỳ quái. Ngày hôm nay, sau nhiều ngày chờ đợi những người có trách nhiệm điều tra tìm hiểu chuyện này nhưng không hoàn thành sứ mệnh, chưởng môn đã không chịu đựng được nữa, quyết định ra lệnh cho Chấp Pháp Đoàn đi tra xét.
Chấp Pháp Đoàn là lực lượng rất mạnh mẽ, có nhiệm vụ bảo vệ kỷ cương và càn quét tất cả những kẻ nào hay bất kỳ thứ gì gây tổn hại đến Càn Hư đảo.
Thành viên của Chấp Pháp Đoàn không hề đông, chỉ tầm năm mươi người nhưng thực lực mỗi người đều không thể xem thường. Nói không ngoa, Chấp Pháp Đoàn là lực lượng trung hòa giữa các vị trưởng lão và đệ tử hạch tâm có thực lực mạnh nhất.
Đứng đầu Chấp Pháp Đoàn chính là Mai trưởng lão, người đã hạ cố thu nhận, đưa Trần Phi lên Linh Thú đảo khi trước.
Hôm nay, hơn mười thành viên Chấp Pháp Đoàn dưới sự dẫn đầu của Mai trưởng lão vừa tiến ra khỏi truyền tống trận trên Cự Ngạc đảo vốn chỉ dành cho các đệ tử hạch tâm trú ngụ.
Họ vừa nhận được tin tức. Cách đây không lâu, trên Cự Ngạc đảo đã xảy ra án mạng kinh hoàng liền đến đây điều tra.
Trong số thành viên Chấp Pháp Đoàn có mặt trên đảo, ngoại trừ Mai trưởng lão thì còn có hai người mà Trần Phi đã từng gặp qua, đó là La Hầu và Mộng Phí Băng.
Lúc này, bọn họ đang đăm chiêu nhìn mười bộ y phục đệ tử nội môn có màu vàng rơi vung vãi quanh truyền tống trận, vẻ mặt ai nấy đều rất khó coi.
La Hầu khom người cầm một bộ y phục lên xem xét, hướng về Mai trưởng lão bẩm báo:
- Vẫn tình trạng cũ, không còn bất kỳ thứ gì bên trong, hoàn toàn trống rỗng.
Mai trưởng lão gật đầu, đưa ánh mắt sáng như đuốc nhìn một đệ tử hạch tâm đứng gần đó:
- Ngươi là người gửi Truyền Âm phù thông báo? Mau thuật lại tình hình lúc ngươi phát hiện ra vụ việc cho chúng ta rõ!
Đệ tử kia có bộ dạng bình thường, không có gì nổi bật ngoại trừ bộ y phục đệ tử hạch tâm màu trắng khá hút mắt. Gã khom lưng kính cẩn nói:
- Bẩm Mai trưởng lão, lúc chiều đệ tử có việc muốn sử dụng truyền tống trận, nhưng khi đến đây thì đã thấy cảnh tượng đáng sợ này! Từ lúc phát hiện ra, đệ tử vẫn chưa đụng chạm đến bất cứ thứ gì xung quanh, giữ nguyên hiện trường chờ mọi người đến điều tra.
- Cẩn thận như thế rất tốt!
Mai trưởng lão tán thưởng, hỏi:
- Ngươi tên gì?
Đệ tử kia hơi run lên, có phần vui sướng vì được nhân vật quyền cao chức trọng như Mai trưởng lão để mắt tới, càng thêm khom người xuống thật sâu:
- Bẩm, đệ tử là Mã Phiên.
- Được rồi, ngươi lui đi! Nếu lần này điều tra thuận lợi, ta sẽ bẩm báo chưởng môn xem xét ban thưởng cho ngươi!
Mai trưởng lão điềm nhiên nói.
Mã Phiên nghe vậy vô cùng vui mừng, vâng dạ mấy tiếng rồi lập tức ngự kiếm bay khỏi.
Mai trưởng lão trầm giọng:
- Có ai phát hiện được thêm gì nữa không?
Nãy giờ, La Hầu và những người khác vẫn xem xét kỹ lưỡng tình trạng chỗ truyền tống trận, cố tìm kiếm manh mối.
La Hầu hơi cau đôi mày kiếm:
- Hung thủ hoàn toàn chẳng để lại dấu vết gì. Tuy nhiên, nhìn vị trí các bộ y phục rơi vãi xung quanh truyền tống trận, rất trùng khớp với chỗ ngồi giám sát của từng người lúc bình thường. Có lẽ bọn họ đều chết rất nhanh, không kịp có phản ứng gì thì đã mất mạng. Chứng tỏ thân thủ của kẻ thủ ác không hề tầm thường, ít nhất có thể đoan chắc thân pháp của hắn cực nhanh!
Mai trưởng lão thoáng trầm tư, mở miệng khen:
- Có thể trong chốc lát lấy mạng mười đệ tử nội môn mà không cho ai kịp phản ứng thì tốc độ này đã vượt quá lẽ thường rồi! Suy đoán của La sư điệt không phải không có căn cứ. Tốt lắm! Gần đây nhận định và óc phân tích của ngươi rất có tiến bộ!
Khuôn mặt anh tuấn của La Hầu hơi ngại ngùng, cười nói:
- Mai trưởng lão khen nhầm người rồi! Nhận định kia là do Mộng sư muội nói cho đệ tử nghe, chỉ thuật lại thôi.
- Ồ...?
Mai trưởng lão nhìn qua chỗ thiếu nữ vô cùng mỹ lệ đang đứng cách La Hầu một khoảng ngắn:
- Nếu đó là nhận định của ngươi, vậy còn điều gì khác muốn nói nữa không?
Mộng Phí Băng mỹ lệ vô song nhưng từ trên người luôn toát ra luồng khí lạnh lẽo cự tuyệt kẻ khác, khiến chẳng ai dám mon men đến gần. Nghe Mai trưởng lão hỏi, vẻ mặt nàng vẫn bình thản nhỏ nhẹ đáp:
- Có ba vấn đề. Thứ nhất, tài vật trên người bọn họ đều còn nguyên, chứng tỏ hung thủ giết người không phải để cướp của. Thứ hai, trước đây không ít người cho rằng hung thủ chính là yêu thú nào đó nhưng nhìn hiện trạng này, đệ tử tin chắc hung thủ vừa truyền tống sang liền nhân lúc những người kia không đề phòng mà ra tay. Từ việc này mà suy, có thể đoán hung thủ là nhân loại, hoặc chí ít cũng có năng lực cải trang thành hình dáng con người. Thứ ba, rất có khả năng hung thủ vẫn còn ở đây, chưa đi khỏi.
Mai trưởng lão gật gù mái đầu bạc trắng:
- Hai vấn đề đầu có thể hiểu được! Riêng nhận định thứ ba, ngươi dựa vào đâu để tin như vậy?
Mộng Phí Băng điềm đạm lý giải:
- Tử trạng của những người đã chết nói lên tất cả. Đệ tử chưa từng nghe qua phương pháp giết người nào mà lại khiến cho thi thể biến mất, trừ khi là dụng độc. Nhưng nếu vậy thì y phục của bọn họ cũng phải bị tiêu hủy, không thể nào còn nguyên vẹn như ta đang thấy. Phương cách giết người kỳ lạ, lại không vì tài vật, vậy chắc chắn hung thủ có mục đích gì đó để làm thế. Khả năng dễ xảy ra nhất chính là hung thủ tu luyện công pháp tà đạo nào đó có thể gia tăng sức mạnh bằng cách hút cạn nguyên khí của người khác, khiến cho thi thể cũng chẳng còn.
- Thế thì có liên quan gì đến việc suy đoán thủ phạm còn trên Cự Ngạc đảo, Mộng sư muội?
Một thành viên trong Chấp Pháp Đoàn, cũng là đệ tử hạch tâm không kiên nhẫn hỏi.
Mộng Phí Băng chẳng nhìn kẻ vừa lên tiếng cái nào, giọng oanh vàng vẫn đều đều:
- Hôm trước, đệ tử có bỏ chút thời gian thu thập tin tức, phát hiện được một chuyện. Hai tháng qua, hung thủ thường gây án liên tiếp trong ba ngày, sau đó sẽ biến mất trong một tuần, rồi lại xuất hiện tiếp tục ra tay. Sự việc này lặp đi lặp lại liên tục. Hôm nay vừa đúng cuối ngày thứ ba trong chuỗi hành động của hung thủ lần này, có thể tạm xác định gã đã "ăn no" và cần một nơi yên tĩnh để ẩn náu, tiêu hóa nguồn nguyên khí vừa hấp thu. Còn nơi nào thích hợp hơn Cự Ngạc đảo rộng lớn nhưng chỉ có chưa đến hai trăm người cư ngụ?
- Nếu ta là hung thủ thì sẽ không lưu lại đây! Ai cũng biết chỗ này đã biến thành hiện trường án mạng thu hút nhiều người đến, sẽ rất nguy hiểm!
Một đệ tử thành viên khác chép miệng nói, không cho là đúng.
Mộng Phí Băng hơi nhoẻn miệng, lộ ra nụ cười có phần khinh khỉnh:
- Chính vì biết có những người suy nghĩ như vậy, nên hung thủ sẽ quyết định lưu lại. Nơi nguy hiểm nhất thường luôn an toàn nhất!
Người vừa lên tiếng thấy Mộng Phí Băng tỏ vẻ coi thường mình, không nhịn được nói lại:
- Đó chỉ là suy đoán của sư muội thôi, hoàn toàn không có gì chứng minh!
- Vậy, ngươi có suy đoán gì hay ho thì mau nói cho mọi người cùng nghe xem!
Mộng Phí Băng cười khẽ.
- Ta... Hừ, ta không phải kẻ thích đoán bừa bãi khi chưa nắm rõ sự việc!
Người kia hơi đỏ mặt, hậm hực nói.
Mai trưởng lão khoát tay ngăn lại:
- Đừng tranh cãi nữa! Nhận định của Mộng sư điệt tuy phần lớn chỉ là suy luận nhưng hoàn toàn có cơ sở, không phải võ đoán. Tất cả mau lên thuyền truy tìm, nếu hung thủ còn trên đảo nhất định phải tóm được gã trong đêm nay!
Nói đoạn, Mai trưởng lão phất tay hóa ra một chiếc thuyền lớn màu đen như mực trôi lơ lửng trên không trung. Đoàn người hơn mười thành viên lần lượt nhảy lên. Chiếc thuyền dần trở nên nhỏ bé ở phía xa xa.
o0o
Đêm khuya, bầu trời không trăng không sao, tối đen tịch mịch.
Trần Phi ngồi trên giường đá trong động phủ, những luồng linh khí sáng lấp lánh bao phủ quanh người. Thi thoảng, linh khí lại thi nhau chui vào da thịt khắp cơ thể Trần Phi, lát sau biến thành trọc khí bay ra từ cửa miệng mờ mờ ảo ảo.
Những tu giả khác, dù tu luyện công pháp nào thì cũng có hình thức khá tương tự nhau, đều hấp thụ linh khí thông qua huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, và chỉ có duy nhất con đường này mà thôi.
Nhưng Trần Phi hoàn toàn khác biệt. Gần đây, mọi huyệt đạo trên cơ thể nó đều có thể cùng lúc hút linh khí vào, giúp cho việc tu hành của Trần Phi trên lý thuyết sẽ nhanh hơn kẻ khác rất nhiều lần.
Nhưng tiếc là tốc độ hấp thu linh khí có nhanh hơn cũng chẳng giúp Trần Phi được chút nào. Vì cứ mỗi khi linh lực trong tim nó gia tăng đến một mức độ giới hạn thì cơ thể bắt đầu xảy ra tình trạng quái lạ.
Khi trước, Trần Phi đã trải qua hiện tượng "tự tẩy tủy" kinh khủng. Bây giờ cũng diễn ra tình trạng tương tự như vậy, nhưng lại là "tự đả thông huyệt đạo", sự đau đớn hành hạ cơ thể chẳng kém gì.
Như lúc này, khi linh lực vừa tăng lên đến hạn mức kia, Trần Phi liền xả công, nhét khăn vải vào miệng cắn chặt.
Giây lát sau, cơ thể nó run lên, khắp người rịn mồ hôi ướt nhẹp vì đau.
- A...!!
Trần Phi nằm lăn ra giường đá, tay ôm bàn chân phải đang phù to lên như chân voi, cảm giác sắp nổ tung tới nơi. Linh lực toàn thân nó đang dồn vào đây, ngay huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân, bốc ra hừng hực.
Cảm giác đau đớn, ngứa ngáy tựa kim châm, như hàng nghìn vạn con kiến bò lúc nhúc bên trong khiến Trần Phi dù rất cố gắng vẫn bật ra tiếng rên xiết khe khẽ.
Bụp... bụp...!!
Hồi lâu, có tiếng lụp bụp nứt vỡ dưới lòng bàn chân đang nóng ran của Trần Phi. Sau đó, mọi đau đớn đều tan đi, chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhàng, thư thái bay bổng.
Vậy là một huyệt đạo nữa trên cơ thể Trần Phi lại được thông suốt.
Cơ thể người có cả thảy 365 huyệt đạo lớn nhỏ, hiện Trần Phi đã tự đả thông được gần một phần ba.
Điều lợi là, cùng với huyệt đạo được thông suốt nhiều hơn thì số lượng linh khí Trần Phi hấp thu trong một thời điểm cũng tăng nhanh hơn rất nhiều. Tuy vậy, trước mắt thì điều này cũng không giúp được gì cho tiến cảnh tu luyện của nó. Vì cứ đến hạn mức là linh lực trong cơ thể lại tự động đả khai huyệt đạo, không cách nào tu hành đề thăng tu vi được.
Cho nên có hấp thụ linh khí nhanh đến mấy thì hai tháng qua, tu vi Trần Phi vẫn đứng yên, chẳng tiến triển được thêm bao nhiêu. Có lẽ, phải chờ đến khi huyệt đạo toàn thân nó hoàn toàn được đả thông thì mới có hy vọng đột phá lên tầng ba Dẫn Khí kỳ.
Sau mỗi lần đả phá huyệt đạo thì Trần Phi đều mệt mỏi rã rời, chẳng còn hơi sức đâu mà tu luyện nữa. Mỗi ngày khai thông một, hai huyệt đạo đã gần quá sức nó rồi, không thể đòi hỏi hơn.
- Sau huyệt đạo sẽ tới cái quái quỷ gì nữa đây?
Trần Phi nằm dài, ngửa mặt lên trần động lẩm bẩm tự hỏi. Chẳng biết nhặt được công pháp này là may mắn hay tai họa với nó.
o0o
Trời mới tờ mờ sáng, tiếng chuông từ cửa động đã réo vang ầm ĩ, đánh thức Trần Phi từ trong mộng đẹp tỉnh dậy.
Trần Phi xiêu xiêu vẹo vẹo bước ra mở cửa, nhìn Cao Thủ đứng đó, dụi mắt hỏi:
- Có chuyện gì mà sư huynh đến sớm thế?
Gã mập bước nhanh vào trong động phủ, vội vàng thay Trần Phi đóng cửa lại, ngồi xuống ghế đá thì thào:
- Sư đệ chưa nghe chuyện gì ư?
Vẻ mặt lo lắng của Cao Thủ lây sang Trần Phi. Nó tỉnh ngủ hẳn:
- Là chuyện gì?
Cao Thủ mặt mày méo xệch:
- Còn chuyện gì để ta gấp gáp tìm đến ngươi ngoài việc liên quan đến tên tóc đỏ biến thái kia! Đêm qua, tên đó lại gây họa nữa rồi!
Trần Phi xua tay:
- Sau hôm đó trở về, chúng ta đã thỏa thuận sẽ không bao giờ nhắc đến tên kia nữa. Sư huynh đừng quên!
- Mẹ kiếp! Sư đệ tưởng ta thích nhắc đến tên đó lắm sao? Sau hôm đó trở về, đêm nào ta cũng mơ thấy ác mộng!
Gã mập nghiến răng:
- Tối qua, Chấp Pháp Đoàn do Mai trưởng lão thống lĩnh đã đụng độ tên tóc đỏ trên Cự Ngạc đảo. Kết quả thế nào, ngươi có đoán được không?
- Có chuyện này sao?
Trần Phi hấp tấp hỏi:
- Bọn họ đã bắt được tên đó rồi chứ?
Cao Thủ chán nản nhún vai:
- Bắt được thì ta cần gì tìm ngươi? Ngược lại, chẳng những không làm gì được tên kia, mà ở trước mắt mấy vị trưởng lão tên đó còn giết hại không ít thành viên Chấp Pháp Đoàn, đều là các đệ tử hạch tâm có thực lực mạnh mẽ. Sau đó ung dung thoát đi!
Chuyện về Chấp Pháp Đoàn thì Trần Phi có nghe qua. Hình như La Hầu sư huynh và vị sư tỷ lạnh lùng Mộng Phí Băng đều là thành viên của đoàn đội này.
Thấy Trần Phi chưa phản ứng gì, gã mập nói thêm:
- Trong Chấp Pháp Đoàn đêm qua, La Hầu và Mộng Phí Băng cũng có mặt.
Lời Cao Thủ có hiệu quả ngay. Trần Phi bật dậy, lay mạnh hai vai gã mập lo lắng hỏi nhanh:
- Họ có làm sao không?
- Không. Hai người này đều là thiên tài tuyệt thế, thủ đoạn vượt xa người thường nên may mắn tránh được độc thủ, có điều cũng bị dọa một phen sợ mất mật!
Gã mập chép miệng.
Trần Phi thở phào, ngồi xuống:
- Tốt! Bọn họ không làm sao thì tốt rồi! Mọi chuyện đều do chúng ta mà ra!
- Tốt cái khỉ mốc chứ tốt!
Cao Thủ run giọng:
- Bọn họ có chết sạch cũng chẳng liên quan gì đến ta, đó là do số họ đã tận! Ta đến đây không phải áy náy hay gì, mà là muốn cùng ngươi thảo luận đối sách! Đêm qua, tên tóc đỏ chết tiệt kia đã nói ra chuyện được chúng ta giải khai phong ấn. Hiện giờ, cao tầng trên đảo đang rối tung, quyết tìm cho ra kẻ gây họa là ta và ngươi đấy. Phen này thì xong rồi!
- Sư huynh bình tĩnh đã! Chuyện lộ tin tức có người giúp tên đó thoát ra thì trước sau gì cũng bị mọi người nghe thấy, chúng ta đã lường trước rồi. Vấn đề là rất khó để cao tầng phát hiện ra chính xác kẻ nào đã làm! Ta không nói, sư huynh không nói thì làm sao bọn họ biết được?
Trần Phi trấn an.
Gã mập thoáng sợ hãi:
- Lúc đó, ta không muốn làm ngươi lo lắng nên chưa nói hết. Thà là không ai biết được chuyện này, còn như đã có nghi ngờ thì chưởng môn sẽ có cách tra ra chúng ta là thủ phạm. Ngươi mới gia nhập tông môn nên không hiểu thủ đoạn của vị cường giả đứng đầu tông môn này, còn ta đã nghe không ít truyền lưu về y. Không đùa được đâu!
Trần Phi có phần chấn động, nhưng vẫn bảo trì vẻ bình thản:
- Tra ra thì sao? Dù gì chúng ta cũng chỉ vô tình, nào có ý xấu? Càn Hư đảo là danh môn chính phái, không lẽ chỉ vì chút sơ sót của những đệ tử không hiểu chuyện mà lấy mạng ư?
- Khó biết được! Môn quy chỉ là vật chết, quyết định vẫn thuộc về chưởng môn. Chỉ cần y xác định chúng ta gây ra tai họa lớn cho tông môn, thì mặc kệ ta và ngươi vô tình hay cố ý cũng được, đều khó tránh khỏi cái chết! Đừng quá hy vọng vào mấy chữ "danh môn chính phái" kia!
Cao Thủ ngao ngán than thở:
- Cũng do ta đã không nghe lời sư đệ khuyên can, mới thả tên quái vật đó ra! Mẹ nó, ông trời đối đãi với Cao Thủ này thật tồi tệ! Hắc hắc...
Tuyệt Địa Tác giả: Nguyên Ca Chương 26: Chưởng môn Phong Thiên
Trần Phi trầm tư thật lâu, nói:
- Sư huynh có cách gì hay không?
Cao Thủ thở dài:
- Chẳng có cách gì. Trước thực lực tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế đều vô nghĩa! Ta định bảo sư đệ cùng nhau hướng về cao tầng khai báo, hy vọng có thể cung cấp chút tin tức giúp cho bọn họ sớm bắt được tên biến thái kia, đoái công chuộc tội!
- Sẽ chẳng giúp ích được gì đâu...
Trần Phi lắc đầu:
- Khi nãy, sư huynh nói cao tầng đã biết tên kia từng bị phong ấn, vậy chúng ta có thành thật khai báo cũng đâu cung cấp được thêm tin tức gì đáng giá? Ngược lại càng sớm rơi vào tình thế nguy hiểm hơn!
- Nói vậy, hẳn sư đệ đã nghĩ ra kế sách gì rồi?
Cao Thủ vui mừng hỏi.
- Cách tốt nhất bây giờ là chúng ta cứ tiếp tục án binh bất động, chờ xem diễn biến ra sao! Càn Hư đảo có mấy vạn đệ tử, tiểu đệ không tin chưởng môn thủ đoạn cao đến mấy lại có thể tra ra trong một sớm một chiều! Cùng lắm thì chúng ta cao chạy xa bay, rời khỏi tông môn.
Trần Phi bình thản nói.
Gã mập nghe thế nét mặt cũng từ từ giãn ra, bớt lo âu:
- Ta thật nể sư đệ đấy, đến nước này mà ngươi còn giữ bình tĩnh được! Nhưng lời ngươi cũng có lý, có thể ta đã đánh giá cao chưởng môn và các vị tiền bối quá rồi! Chắc không đến nỗi tệ hại như vậy!
Trần Phi hơi nhún vai, cười cười:
- Tiểu đệ cũng đang rất lo đấy chứ, nhưng mà biết có lo cũng không thay đổi được gì, nên phải cố trấn định thôi!
- Ta đi đây, có tin tức gì sẽ thông báo ngươi sau!
Cao Thủ đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Trần Phi vẫn ngồi tại chỗ, âm thầm suy tính.
Mấy hôm nay, không thấy Hồ Khôn đến làm phiền nữa. Chắc là đám Hoàng sư huynh đã liên hệ chuyện mất tích của huynh đệ Bành Nhiên, Bành Kiệt vào tay thanh niên tóc đỏ quái dị kia, nên buông tha cho Trần Phi. Như vậy cũng tốt!
"Có khi ta nên ra ngoài thăm dò tình hình một chút!"
Trần Phi đứng dậy, đi ra bên ngoài động phủ.
o0o
Chủ đảo, bên trong Nghị Sự điện.
Một vị trung niên tầm hơn ba mươi tuổi, mái tóc dài đen nhánh xõa tung sau vai, thân hình cao cao, có chút gầy ốm đang dựa lưng vào chiếc ghế dành cho chưởng môn đặt ở chủ vị.
Người này chính là Phong Thiên, chưởng môn đời thứ mười sáu của Càn Hư đảo, quyền thế ngập trời.
Lúc này, gương mặt còn khá trẻ trung nhưng có phần lạnh lẽo của Phong Thiên vô cùng âm trầm, đưa mắt lướt qua từng vị trưởng lão ngồi nơi đây, cất giọng:
- Đêm qua, đã có thêm năm đệ tử hạch tâm mất mạng. Vậy mà bây giờ, các vị lại nói với ta là không có cách nào bắt được hung thủ?
Biết vị chưởng môn này đang nổi giận, Mai trưởng lão bình thường uy nghiêm vô cùng nhưng lúc này cũng chảy mồ hôi đầy đầu, khẽ khàng nói:
- Chưởng môn bớt giận! Tên tóc đỏ kia tu luyện công pháp rất quái dị, tốc độ lại nhanh như chớp. Chúng ta cần có thêm thời gian để giăng lưới, dùng số đông bao vây hắn mới hy vọng bắt được! Chứ như đêm qua thì chỉ đến nạp mạng thôi, không phải cách hay!
Rầm!
Mai trưởng lão không nói còn đỡ, vừa lên tiếng đã khiến cơn giận dồn nén trong người Phong Thiên bùng nổ, đập mạnh tay lên mặt bàn làm ai nấy đều giật mình.
- Thời gian? Hai tháng chưa đủ sao? Hay muốn chờ tên đó nuốt hết các đệ tử, không chừa lại một chiếc xương thì các ngươi mới đủ thời gian?
Không gian yên tĩnh, không ai dám ho dù thật khẽ. Thậm chí nghe được tiếng ruồi bay vo ve gần đó.
Phong Thiên nhướng mắt chờ đợi, mãi vẫn chẳng thấy người nào nói gì thì thất vọng ngả lưng ra ghế:
- Hai mươi vị trưởng lão Bá Thể kỳ, vậy mà lại chẳng làm gì nổi một tên tu giả Tụ Linh kỳ nhỏ nhoi! Tin tức này mà lọt ra ngoài thì những tông môn trên Càn Khôn giới sẽ cười đến rụng răng mất! Các ngươi chỉ là một lũ ăn hại, vô dụng, nuôi chỉ tổ tốn cơm! Nỗi nhục này, Càn Hư đảo muôn đời không xóa được!"
Đây đều là những cường giả, tu vi đã đạt đến cảnh giới Bá Thể kỳ, mỗi lần bước chân ra ngoài đều được vô số người cho thể diện, có thể nói là muốn mưa được mưa, cầu gió có gió. Thế mà hiện tại, hai mươi vị trưởng lão đầu tóc phần lớn đều bạc chỉ biết ngồi im lặng nghe trách mắng, chẳng dám hó hé nửa lời. Tình cảnh này thật đáng ghi vào sử sách.
Hồi lâu, một trưởng lão cắn răng cả gan lên tiếng:
- Chưởng môn, hay là chúng ta lo tìm bắt hai tên đệ tử ngu xuẩn đã giải khai phong ấn cho gã tóc đỏ! Biết đâu nhờ vậy sẽ hiểu thêm về lai lịch tên kia, dễ tóm được gã hơn!
- Ồ, suy nghĩ hay ho đấy!
Phong Thiên gật gù:
- Nói ta nghe, Phan trưởng lão định tìm ra hai tên đệ tử đó bằng cách nào giữa năm vạn đệ tử đây?
Trưởng lão họ Phan nghe hỏi lại thì giật mình, ấp úng:
- Việc này... tạm thời ta cũng chưa nghĩ ra..!
Phong Thiên cả cười:
- Chưa nghĩ ra thì nói làm gì? Thay vì tìm hai tên mà ta nghĩ là chỉ vô tình thả tai họa ra thì các ngươi lo tập trung bắt hung thủ giùm ta đi!
- Chưởng môn, không phải chúng ta không cố gắng! Nhưng tại người chưa tận mắt chứng kiến thân pháp của tên đó, rất là quái đản! Cứ như gã tan biến vào hư không vậy, tuy chúng ta thực lực cao hơn nhưng cũng chẳng có cách nào truy đuổi.
Một trưởng lão khác nhăn nhó nói.
Phong Thiên lạnh lùng nhìn toàn trường:
- Các ngươi đều nghĩ như Dịch trưởng lão?
Rồi không thấy ai đáp, Phong Thiên sờ sờ cằm, gọi to:
- La Hầu đâu?
Từ đầu đến giờ, La Hầu vẫn đứng chờ bên ngoài điện, nghe gọi liền vội vàng ứng tiếng đáp, chạy vào:
- Có đồ nhi.
- Ngươi thay ta tiếp chuyện, ăn bánh uống trà cùng mấy vị trưởng lão cao quý này!
Phong Thiên đứng lên, chỉ tay vào ghế của mình bảo La Hầu ngồi xuống.
Đây là ghế chỉ dành riêng cho nhân vật đứng đầu tông môn an vị, La Hầu có gan lớn cách mấy cũng không dám ngồi lên, dè dặt hỏi:
- Sư phụ đi đâu ư?
Phong Thiên cười lạnh, phẩy tay làm bộ như chuẩn bị đi khỏi.:
- Đi bắt hung thủ gây họa đang nhởn nhơ tiêu dao ở ngoài kia!
- Chưởng môn, xin đừng làm vậy!
Các vị trưởng lão nghe thế, người nào cũng giật thót, vội vàng đứng dậy can ngăn.
Phong Thiên thản nhiên:
- Ta không xuất mã thì ai làm đây? Các ngươi đều đầu hàng rồi!
Biết chưởng môn đã thực sự nổi giận, Mai trưởng lão lau mồ hôi trên trán, nói:
- Ta thay mặt cho toàn thể những trưởng lão có mặt ở đây, xin hứa trong vòng một tháng sẽ bắt tên kia về cho chưởng môn luận tội!
- Một tháng? Lâu như vậy, sẽ có thêm bao nhiêu đệ tử phải chết? Bọn họ đều là tài nguyên quý giá của tông môn, không thể để mất thêm nữa!
- Hạn cho các ngươi trong một tuần phải tóm được hung thủ! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, mang về đây cho ta! Bằng như làm không xong thì các ngươi cứ tùy tiện chuẩn bị hành lý rời khỏi tông môn, cũng không cần tìm tới ta làm gì!
Biết có nói thêm cũng vô dụng, hai mươi vị trưởng lão lục tục kéo nhau đi ra, tâm trạng hậm hực khó chịu.
Phút chốc trong Nghị Sự điện chỉ còn lại sư trò Phong Thiên, La Hầu.
La Hầu lo lắng nói:
- Sư phụ, lần này hình như người làm hơi căng rồi! Thân thủ tên kia, đệ tử đã từng thấy qua, rất khó lường!
Phong Thiên hừ mũi:
- Ngươi không hiểu! Mấy lão già này đều là thân lừa ưa nặng, cứ nhỏ nhẹ sẽ chẳng tên nào chịu xuất toàn lực! Một đám lười biếng, lánh nặng tìm nhẹ là giỏi! Có lợi ích thì ra mặt tranh giành, đấu đá tóe lửa, đến khi xảy ra chuyện thì tên nào cũng khư khư giữ mình tránh xa!
La Hầu bật cười. Quả nhiên gã đoán không sai, một người như sư phụ không thể mất bình tĩnh dễ dàng thế được. Sự tức giận khi nãy chỉ là cố tình làm ra để gây áp lực lên mấy lão đầu đang chạy bay tóc trán ngoài kia.
- La nhi, gần đây tu luyện đến đâu rồi?
Phong Thiên khép hờ mắt, hỏi.
La Hầu khom người, kính cẩn đáp:
- Đồ nhi rất cố gắng nhưng vẫn còn cách viên mãn một khoảng xa, sư phụ thứ tội!
- Không thể trách ngươi được! Dục tốc bất đạt, với tư chất của ngươi chỉ cần siêng năng khổ luyện, cộng thêm sự bồi đắp của ta thì sớm muộn gì cũng đột phá vào Bá Thể kỳ.
Phong Thiên nói như mọi chuyện đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Thực tế, ai mà nghe được câu này đều sẽ cực kỳ chấn động.
Tụ Linh kỳ đã là vách ngăn rất khó rồi, hà huống gì tới Bá Thể kỳ, đây là cảnh giới cao hơn Tụ Linh không chỉ mười lần. Độ khó không cách nào đong đếm được, thiên hạ vô số thiên tài nhưng chưa ai dám vỗ ngực tự tin mình sẽ thành công tu hành đến cảnh giới cao siêu thoát tục này.
Vậy mà Phong Thiên có thể mở miệng bảo đảm.
Mắt La Hầu sáng lên, hưng phấn nói:
- Tạ sư phụ tài bồi! Đồ nhi nhất định ngày đêm cố gắng, không phụ lòng người!
Phong Thiên có chút uể oải đứng lên, ngáp một cái dài:
- Chỉ cần ở đại hội tỷ võ ba năm sau, ngươi đại triển thần oai đánh cho bọn kia thất kinh hồn vía thì coi như đã đền đáp cho ta rồi! Lui về tiếp tục tu luyện đi, ta tìm các vị sư tổ của ngươi uống rượu giải sầu một chút!
- Vâng, đồ nhi xin cáo lui!
La Hầu khom lưng, lui ra tận ngoài cửa rồi mới dám đứng thẳng đi khỏi.
o0o
Linh Thú đảo.
Nhìn mọi người đang nhốn nháo tranh nhau sử dụng truyền tống trận, Trần Phi kéo áo một đệ tử gần đó hỏi:
- Sư huynh, cho hỏi mọi người đang đi đâu thế?
Người này nhìn Trần Phi, hơi bực bội vì đang muốn đi gấp còn bị nó làm phiền:
- Nghe nói các vị trưởng lão đang đụng độ hung thủ trên Phục Giao đảo, nên mọi người đều muốn đến đó xem náo nhiệt!
- Huynh nói chính là hung thủ gây án thời gian qua?
- Chính là gã. Mau bỏ tay ra để ta còn kịp đi sang đó quan khán!
Đệ tử này thúc hối, trong lòng không biết vì sao thằng nhóc nhìn ốm yếu này lại khỏe đến vậy, nắm áo khiến gã chẳng cách nào đi được nổi một bước.
- Xin lỗi!
Trần Phi liền buông tay ra, ngẩn ngơ nhìn cả đám lăng xăng tranh giành, chẳng biết nói gì.
Lòng hiếu kỳ có thể hại chết bất cứ ai. Bọn họ biết thanh niên tóc đỏ rất nguy hiểm, vậy mà giờ nghe tin còn tranh nhau lũ lượt kéo đến xem cho thỏa trí tò mò. Đúng là nghé non chẳng biết sợ cọp!
Trần Phi không ngu ngốc như vậy. Hai tháng vừa qua, nó ở lì trong động phủ, chẳng bước ra ngoài lấy một bước.
Từ khi thanh niên tóc đỏ kia xuất hiện thì Càn Hư đảo đã không còn an toàn như xưa. Bất kỳ nơi nào gã cũng có thể đột nhiên xuất hiện và gây án, rất khó đề phòng. Cho nên, trước khi tên này bị bắt hoặc bị tiêu diệt thì Trần Phi quyết không rời khỏi động phủ.
Đến hôm nay, Cao Thủ tìm tới báo tin thì Trần Phi mới định ra ngoài đi loanh quanh gần động phủ, thăm dò tình hình một chút. Hiện giờ thì yên tâm rồi, tên kia đang bị các vị trưởng lão vây khốn ở Phục Giao đảo, sẽ không cách nào đột ngột chạy tới gây bất lợi cho nó được.
"Ta nên tranh thủ thời gian này đến Cống Hiến điện đổi ít đồ vật!"
Trần Phi quyết định nhân cơ hội chạy tới điện Cống Hiến một chuyến. Từ hôm có thêm ba nghìn điểm cống hiến nhờ làm nhiệm vụ thu thập lông đuôi Thiên Vũ Điểu cho Đường Khản thì Trần Phi vẫn chưa có dịp sử dụng tới.
Mà nhắc mới nhớ, gã Đường Khản kia giống như có ý đồ xấu với Trần Phi. Chẳng biết gã có nằm trong số đệ tử hạch tâm bị thanh niên tóc đỏ giết hại hay không? Được vậy thì quá tốt!
Điện Cống Hiến ngày thường hơi vắng vẻ thì hôm nay lại càng vắng hơn, chẳng một bóng người, trừ Lâm Ngọc đang chăm chú đọc sách như một thói quen yêu thích khó bỏ.
Vừa thấy Trần Phi đi tới, Lâm Ngọc bỏ sách xuống, mỉm cười:
- Đủ rồi à?
Trần Phi khó hiểu:
- Đủ? Ý sư tỷ là sao?
- Không phải lần trước ngươi muốn đổi Pháp Khí trung phẩm sao? Quên nhanh thế!
Lâm Ngọc nói.
Trần Phi vỡ lẽ, bật cười:
- À, sư tỷ nhớ dai thật đấy! Đúng là tiểu đệ vừa kiếm đủ nên tới đây xem hàng một chút.
- Tốt thôi!
Lâm Ngọc định vào trong lấy vật ra cho Trần Phi xem thì nhớ ra một chuyện, hỏi:
- Hôm nay vắng vẻ khác lạ quá! Ngươi có biết lý do vì sao không?
Trần Phi đáp:
- Nghe nói mấy vị trưởng lão đang giao chiến với hung thủ gây án thời gian qua trên đảo Phục Giao, cho nên mọi người kéo nhau đến đó xem cả rồi.
- Ra vậy. Trâu bò húc nhau, thế nào cũng có vài tên ruồi muỗi vạ lây mà chết. Ngu xuẩn!
Lâm Ngọc chép miệng chê cười, thân hình khuất vào phía trong. Lát sau nàng ta đi ra, đặt bốn năm thanh kiếm sáng lấp lánh trước mặt Trần Phi:
- Ta nhớ ngươi sử dụng binh khí là kiếm. Đây đều là những trường kiếm trung phẩm tốt nhất, uy lực không tệ! Ngươi xem thử đi!
Những thanh kiếm này dài có, ngắn có, nhìn chung đều đạt chất lượng cao hơn thanh kiếm hạ phẩm của Trần Phi nhiều. Nó cầm từng thanh lên xem qua, ước lượng cân nặng và chiều dài thích hợp.
Chọn lựa một hồi, Trần Phi cầm một thanh kiếm có màu đen sì không hề bắt mắt nói:
- Tiểu đệ lấy thanh kiếm này, không biết giá bao nhiêu?
Lâm Ngọc gật đầu, giới thiệu:
- Hắc Nê kiếm, phẩm chất tốt nhất trong cấp bậc Pháp Khí trung phẩm, giá vừa đúng ba nghìn điểm cống hiến!
Trần Phi nghe qua cái giá thoáng giật mình. Lần trước, nhớ không lầm thì Lâm Ngọc từng nói Pháp Khí trung phẩm chất lượng cao sẽ có giá rơi vào khoảng hai đến ba nghìn điểm cống hiến. Không ngờ nó chọn đại thanh kiếm Hắc Nê này lại nằm ở mức giá cao nhất.
Trần Phi chọn thanh kiếm này chủ yếu vì màu sắc đen tối, rất thích hợp để giao chiến. Lợi khí cần nhất là sắc bén, uy lực, càng ít bắt mắt càng tốt, vì địch nhân sẽ khó đề phòng hơn. Trần Phi cần hiệu quả chứ không quan tâm đến hình thức màu mè, đẹp đẽ làm gì.
Trần Phi đặt thanh kiếm hạ phẩm trong người lên bàn:
- Lần trước, sư tỷ nói sẽ thu thứ này với giá 500 điểm cống hiến, chẳng biết có còn ý định đó không?
Lâm Ngọc thoải mái nói:
- Đương nhiên! Chỉ 500 điểm nho nhỏ, ta đâu thể nuốt lời với ngươi!
- Đa tạ!
Giao dịch xong, lệnh bài thân phận của Trần Phi chỉ còn hơn 500 điểm, nhưng cũng đủ để đổi thêm một môn thuật pháp ngũ hành.
Sau lần thi triển thuật Thổ Tường phát ra phòng ngự rất tốt thì Trần Phi vô cùng hứng thú với các loại thuật pháp. Hiện giờ, nó muốn đổi thêm một ngọc giản nữa. Kỹ năng bảo mệnh càng nhiều càng tốt, chẳng ai ngu dại chê nhiều cả.
Trần Phi nói:
- Tiểu đệ muốn đổi thêm một ngọc giản thuật pháp ngũ hành. Sư tỷ có thể gợi ý một chút không?
Lâm Ngọc cau mày liễu:
- Ta nhớ không nhầm thì ngươi đã có Hỏa Cầu thuật và Thổ Tường thuật rồi, đúng chứ?
- Đúng là vậy! Sao sư tỷ?
Lâm Ngọc nhìn Trần Phi đầy khó hiểu:
- Chỉ riêng hai môn đó đã đủ khiến ngươi sau này khi đột phá đến tầng ba Dẫn Khí kỳ, sẽ mất rất nhiều thời gian để tu tập cho thuần thục rồi. Nếu còn đổi thêm một môn nữa thì ta thấy rất phung phí, vì ngươi không thể nào đủ khả năng học!
Trần Phi cười tủm tỉm:
- Về vấn đề này thì tiểu đệ tự tin mình có chút thiên phú với thuật pháp ngũ hành, nên sẽ mất ít thời gian luyện tập hơn người khác. Sư tỷ đừng bận tâm, chỉ cần hướng dẫn tiểu đệ nên học tập môn thuật pháp nào là được rồi!
Biết thằng nhóc này rất cứng đầu, một khi đã quyết thì có nói sao cũng không thay đổi, Lâm Ngọc gật nhẹ, nhíu mày suy nghĩ xem nên chọn môn nào hộ.
Ánh mắt nàng long lanh, cười nói:
- Nhớ ra rồi! Có một môn thuật pháp rất uy lực, nhưng lại cực kỳ khó tu luyện nên rất ít người lựa chọn! Nếu ngươi tự tin vào thiên phú tu luyện thuật pháp của mình thì ta nghĩ có thể thử qua.
Trần Phi còn mong đợi gì hơn. Có sự giúp sức của Thần Tâm Đoạt Thiên Công thì chẳng có thuật pháp hay môn vũ kỹ nào mà nó không thể luyện thành.
Lôi Minh Tam Thức là một ví dụ, bộc phát uy lực mạnh mẽ đã khiến Trần Phi vô cùng hài lòng. Hiện giờ, lại nghe Lâm Ngọc nhắc tới một môn thuật pháp rất ít người tu luyện được thì có phần chờ mong.
Tuyệt Địa Tác giả: Nguyên Ca Chương 27: Khi trưởng lão ra tay
Lâm Ngọc trao một ngọc giản cho Trần Phi:
- Thuật pháp này có tên là Thiết Lung. Tu luyện thành công có thể hóa ra một cái lồng, giam cầm kẻ địch trong một thời gian ngắn không cách nào thoát ra, trừ khi đối phương có tu vi cao hơn ngươi không ít.
Trần Phi cầm lấy ngọc giản, xem sơ qua phần giới thiệu.
Thiết Lung thực chất là một chiếc lồng tạo thành bằng linh lực, không phải thực thể hóa. Nếu công dụng của thuật pháp này đúng như đã giới thiệu thì khá lợi hại. Thế nhưng, xem kỹ sẽ nhận ra Thiết Lung thuật có một nhược điểm, đó là khi khóa chặt địch nhân thì đồng thời chiếc lồng này cũng giúp kẻ đó phòng ngự trong thời gian bị trói, không thể động tay động chân.
Tính ra, thuật Thiết Lung chỉ để cầm chân địch nhân trong chốc lát giúp Trần Phi thoát thân khi cần, không có tác dụng nếu muốn kết liễu đối phương.
Tuy vậy, đây dù sao cũng là kỹ năng dùng để bảo mệnh rất tốt. Bởi thế giới tu đạo đầy rẫy hiểm nguy, chẳng có ai chưa từng rơi vào tình trạng nguy hiểm đến tính mạng. Thế nên, kỹ năng phòng thân luôn có giá trị cao hơn kỹ năng công kích. Đây là chân lý!
Trần Phi cất ngọc giản vào người, nói:
- Thứ này tiểu đệ lấy, bao nhiêu điểm thế?
Lâm Ngọc gật nhẹ đầu:
- Năm trăm điểm cống hiến. Thuật pháp này tuy rất khó luyện nhưng một khi có thành tựu thì sự hữu dụng rất cao, nên cái giá hơi đắt!
Trần Phi không khỏi than thở. Hình như thứ nào nó đụng vào cũng biến thành vàng cả, đều đắt hơn những thứ khác.
Nhưng than thì than, Trần Phi vẫn nhanh chóng trả điểm. Tiền có thể không có nhưng thực lực bản thân phải đặt trên hết.
Vậy là, một lần nữa Trần Phi lại trở thành kẻ nghèo mạt rệp. Ít lâu sau chắc nó phải tiếp tục gian khổ đi làm nhiệm vụ, tích lũy thêm. Một quá trình nhàm chán, lặp đi lặp lại nhiều lần với bất kỳ người nào muốn trở thành cường giả.
Nhìn theo bóng lưng Trần Phi, ánh mắt Lâm Ngọc lóe lên sắc thái kỳ lạ, không biết đang nghĩ gì.
o0o
Phục Giao đảo.
Cái tên nói lên tất cả, hòn đảo này có hình dáng tựa con giao long đang phủ phục săn mồi. Đảo rộng năm mươi vạn dặm, khắp nơi đều có yêu thú sinh sống.
Đây là địa điểm tích lũy điểm cống hiến và linh thạch yêu thích của các đệ tử hạch tâm. Vì nếu chịu khó tìm tòi thì yêu thú cấp bốn cũng có, chỉ là bọn chúng thường ẩn sâu trong trung tâm đảo, muốn tìm được phải vượt qua một đoạn đường chông gai dài lê thê.
Càn Hư đảo làm việc theo phương châm "khôn thì sống, dại thì chết", nên dù đây là hiểm địa với những đệ tử dưới Tụ Linh kỳ nhưng môn quy không hề nghiêm cấm, bất kỳ ai muốn cũng có thể lên đảo.
Tất nhiên, quy định không cấm nhưng cũng chẳng có mấy người cảnh giới yếu kém dám đặt chân đến đây. Trừ một vài tên ngu xuẩn, luôn nghĩ bản thân là thiên tài hơn người, cả gan mò tới nơi này kiếm chác đều đã biến thành thức ăn trong miệng yêu thú, xương khô cũng chẳng còn.
Phục Giao đảo ngày thường vắng vẻ, hôm nay tấp nập đông vui như trẩy hội, cơ man nào là người bu nghẹt ngay chỗ truyền tống trận.
Nhìn sơ qua cũng có vài ngàn đệ tử, phần lớn là nội môn và ngoại môn, chỉ có vài đệ tử hạch tâm cao cao tại thượng, chắp tay đứng từ xa quan sát.
Tất cả những người này đến đây đều cùng một lý do. Bọn họ muốn tận mắt chứng kiến, nhìn xem kẻ đã giết hại hơn trăm mạng người có mặt mũi ra làm sao, vuông tròn hay méo. Liệu tên kia có phải ba đầu sáu tay, mười hai con mắt, thét ra lửa, thở ra gió hay không mà dám phạm đến uy nghiêm của đại tông phái như Càn Hư đảo.
Tâm trạng rất háo hức xem náo nhiệt nhưng những kẻ này cũng chỉ dám đứng từ đây mà trông, chẳng người nào dám xâm nhập vào trong đảo. Không ai bảo ai đều biết đảo Phục Giao là nơi cực kỳ nguy hiểm.
- Các vị trưởng lão vào trong đó khá lâu rồi, sao còn chưa trở ra?
Một đệ tử nội môn hơi nôn nao nói, mắt nhìn đăm đăm vào rừng rậm xanh rì xa xa.
- Phục Giao đảo rộng lớn xếp hàng thứ ba trong quần đảo Càn Hư, ngươi nghĩ dễ tìm được hung thủ lắm ư?
Tên khác hừ mũi nói.
- Ếch ngồi đáy giếng! Các vị trưởng lão đều sử dụng Bảo Khí phi hành tốc độ tuyệt luân, cày nát Phục Giao đảo chỉ trong một sớm một chiều thôi, làm gì lâu như thế? Hẳn đã xảy ra chuyện gì đó rồi!
Có kẻ ngứa miệng không nhịn được, nói chen vào.
- Ngươi mới là ếch ngồi đáy giếng mà cứ ngỡ mình thông minh hiểu biết hơn người! Không nghe nói hung thủ từng ở giữa vòng vây của mấy vị trưởng lão và các đệ tử hạch tâm mà thoát đi như chốn không người à? Tốc độ của tên đó nhất định vô cùng nhanh! Cho dù các vị trưởng lão có Bảo Khí phi hành e cũng rất khó để bắt được dễ dàng!
- Ta không tin! Nghe đâu hung thủ chỉ có tu vi Tụ Linh kỳ thôi, đời nào lại bay nhanh hơn cả Bảo Khí, vớ vẩn!
- Đúng rồi đấy! Trên đời làm gì có quái sự như thế được, nếu có thì tên kia nhất định không phải là người!
Tiếng nghị luận cực kỳ rôm rả, ban đầu còn giữ hòa khí, càng về cuối lại hóa thành một tràng khẩu chiến. Cả nghìn cái miệng thi nhau phun châu nhả ngọc, nước miếng nước mồm bay tung tóe.
Trong lúc rất nhiều đệ tử đang hào hứng tán chuyện thì ở tận sâu bên trong đảo Phục Giao. Giữa một hạp cốc sâu vạn trượng, cây cối phủ xanh, mọc um tùm khắp nơi trên những tảng đá lởm chởm chi chít.
Hai mươi vị trưởng lão đứng thành một vòng tròn lớn mấy chục trượng, bao vây một thanh niên tóc đỏ tà dị ở giữa. Thần sắc một số người như lâm đại địch, vô cùng khẩn trương.
Thanh niên tóc đỏ không vì bị nhiều người bao vây mà nao núng. Gã đưa mắt nhìn quanh một lượt, thản nhiên thốt:
- Lấy đông hiếp ít, đây luôn là điểm mạnh của các ngươi xưa nay!
Thần sắc thản nhiên, không chút lo lắng của thanh niên tóc đỏ khiến cho các vị trưởng lão chẳng dám buông lỏng. Hơn nữa, vài người trong bọn họ vẫn chưa quên tốc độ biến thái của tên này, nên càng thêm cẩn trọng đề phòng.
Mai trưởng lão lạnh lùng lên tiếng:
- Chớ nói nhiều! Ta khuyên ngươi tốt nhất nên buông tay chịu trói, bằng không hóa thành đống thịt nát thì có hối cũng đã muộn!
Như nghe được chuyện gì rất thú vị, thanh niên tóc đỏ nhướng mày nhìn Mai trưởng lão, giọng nói lạnh như băng tuyết:
- Hóa thành đống thịt nát thì thật không hay! Nhưng buông tay chịu trói thì sau đó các ngươi sẽ xử trí ta ra sao?
- Xử trí ngươi thế nào còn tùy thuộc vào tâm tình của chưởng môn, nhưng chắc cũng chẳng khá hơn đống thịt vụn là bao, khà khà!
Một trưởng lão có thân hình hơi béo, mặt đỏ tựa chu sa cười đắc ý. Bọn họ đã vây chặt hạp cốc, bố trí thiên la địa võng, phen này thì tên kia có chạy lên trời cũng đừng hòng thoát.
Mai trưởng lão cau mặt, nhắc nhở:
- Lý Dịch Phong, ngươi đừng nói lung tung! Chúng ta vẫn chưa biết được chủ trương của chưởng môn như thế nào.
Ý của Mai trưởng lão quá rõ. Nếu chiêu dụ được thanh niên tóc đỏ đầu hàng, cùng bọn họ trở về thì sẽ chẳng tốn chút công sức mà hoàn thành nhiệm vụ chưởng môn giao phó, lại tránh được thương vong. Tốt nhất mọi người không nên đắc ý quá sớm, ăn nói vung vít chọc tên kia nổi điên lên sẽ bất lợi.
Một vị trưởng lão ốm o, cơ thể teo quắt chỉ còn da bọc xương có chút không phục nói:
- Mai huynh cẩn thận quá rồi đấy! Thiên Võng của Lý huynh đã được thả ra, lại thêm cả đám chúng ta ở đây. Ta không tin tên này có thể làm được trò trống gì!
- Kha Thuấn huynh quá khen rồi, không dám!
Trưởng lão Lý Dịch Phong cười vài tiếng, vì một câu tán dương của trưởng lão teo quắt tên Kha Thuấn kia mà đắc ý, sắc mặt ngạo nghễ.
Mai trưởng lão hừ một cái, không thèm nói gì nữa. Đám trưởng lão này, tên nào cũng coi trời bằng vung, cao ngạo khó nói.
- Ngươi là ai? Vì sao dùng thủ đoạn độc ác giết hại đệ tử Càn Hư đảo? Thật táng tận lương tâm!
Một vị trưởng lão râu dài bạc trắng căm giận truy vấn.
Thanh niên tóc đỏ cười nhạt:
- Táng tận lương tâm? Hắc hắc, ta giết bọn chúng cũng như các ngươi giết thịt gia súc mà thôi. Nếu biết ta là ai, có lẽ các ngươi đã chẳng nói câu buồn cười như thế!
Vị trưởng lão râu dài nghe thế liền khích bác:
- Vậy mau nói xem ngươi là ai?
Thanh niên tóc đỏ lạnh giọng, không chút biểu cảm:
- Ngươi xuống hỏi lão Diêm Vương sẽ biết!
- Nói nhiều với kẻ hiếu sát loạn thần loạn trí này làm gì? Chúng ta cứ bắt gã lại, không phải mọi chuyện sẽ dễ dàng tỏ tường sao?
Có người tức giận đề nghị.
Trưởng lão Kha Thuấn hất hàm nói như ra lệnh với thanh niên tóc đỏ:
- Cho ngươi thời gian trong mười tiếng đếm, nếu còn không quỳ xuống đầu hàng thì đừng trách bọn ta hạ thủ không thương xót!
Nói xong, không để thanh niên tóc đỏ có thời gian nghĩ ngợi gì, lão đếm ngay:
- Một.
- Hai.
- Ba.
Mặc cho Kha Thuấn đếm, thanh niên tóc đỏ bình chân như vại. Đôi mắt gã tỏa ra những tia sáng đỏ kỳ lạ không chút tình cảm nhìn lão, đầy sự chấn nhiếp.
Bắt gặp ánh mắt quái dị của thanh niên tóc đỏ, Kha Thuấn hơi khựng lại chốc lát, tâm thần có chút chấn động nhưng trấn tĩnh lại rất nhanh, tiếp tục đếm:
- Năm.
- Tám.
- Mười.
- Muốn chết!
Kết thúc mười tiếng đếm, thấy thanh niên tóc đỏ không xem lời nói của mình ra gì, Kha Thuấn tức giận đến nỗi râu tóc dựng ngược, gầm lên một tiếng vang dội.
Bàn tay lão phất mạnh, một đạo ánh sáng như lưu tinh phá không, xé toạt không khí lao thẳng đến thanh niên tóc đỏ, nhắm ngay đỉnh đầu gã.
Víu!
Phụp!
Tia sáng kia chớp mắt đã xuyên thủng đầu thanh niên tóc đỏ, bay trở về treo lơ lửng trước mặt Kha Thuấn, hiện nguyên hình là một thanh tiểu kiếm ngắn độ ba tấc có màu xanh biếc, tỏa ra hào quang óng ánh.
Vẻ mặt đắc ý của Kha Thuấn bỗng cứng lại, ngỡ ngàng mở to mắt nhìn hình bóng thanh niên tóc đỏ đã vỡ đầu kia dần tan ra, chẳng thấy chút máu nào tuôn chảy. Hóa ra đây chỉ là tàn ảnh được gã lưu lại, một chiêu cực nhanh của Kha Thuấn hoàn toàn chẳng trúng đích.
- Tên đó đâu?
Thanh niên tóc đỏ đột ngột biến mất khiến các vị trưởng lão nhốn nháo nhìn nhau, vẻ mặt khó tin.
Đòn công kích vừa rồi của trưởng lão Kha Thuấn tuyệt đối không phải một kẻ chỉ có tu vi Tụ Linh kỳ có thể tránh thoát được, chẳng những vậy còn qua mặt bọn họ trốn mất, không để lại chút dấu vết.
- Hiện ra cho ta!
Trưởng lão mập mạp Lý Dịch Phong xòe rộng năm ngón tay, làm ra động tác thái sơn áp đỉnh. Tức thì khoảng không trên vòng tròn được bọn họ đứng tạo thành liền hiện ra một tấm lưới mỏng mảnh màu trắng đè xuống.
Thanh niên tóc đỏ theo đó hiện ra, hơi loạng choạng đứng ở vị trí cũ. Gã nhíu mày nhìn cái lưới sáng lấp lánh với những mắt lưới nhỏ dày đặc bên trên đã bịt hết mọi lối thoát ra ngoài.
Lý Dịch Phong cười dài:
- Công phu ẩn hình của ngươi khá đấy, nhưng đừng tốn công vô ích! Thiên Võng của ta dùng tơ nhện vạn năm kết hợp cùng vô số thiên tài địa bảo quý hiếm luyện chế thành, nói về độ bền chắc thì chẳng có mấy lợi khí phá nổi. Ngoan ngoãn chịu trói đi nào!
Lời này của Lý Dịch Phong cũng chẳng phải khoa trương. Những trưởng lão có mặt ở đây đều biết, nhưng Thiên Võng cực kỳ bền chắc cũng có khuyết điểm trí mạng.
Đó là thời gian phát động nó quá lâu, chỉ có tác dụng khi kẻ địch không biết, hoặc nhờ địa hình đặc thù. Còn như lúc thường, chờ khi Lý Dịch Phong chuẩn bị hoàn thành thì kẻ địch đã tránh xa từ lâu rồi.
Nhưng có một điểm cần chú ý, một khi đã bị Thiên Võng bao phủ thì chẳng bao giờ ngươi có thể thoát ra. Trừ khi trong tay ngươi có thần binh lợi khí sắc bén vô song, nếu không thì hãy làm theo lời Lý Dịch Phong, buông tay chịu trói cho nhanh, đỡ phí thời gian.
Lý Dịch Phong điểm điểm mấy cái vào không trung. Tấm lưới có chu vi vài chục trượng dần thu nhỏ lại, bao thanh niên tóc đỏ vào giữa. Nhìn gã hiện giờ như con chim đang ở trong lồng, không tài nào thoát ra được, chỉ còn biết nhìn mảnh lưới siết ngày càng chặt.
Thấy tình hình quá thuận lợi, các vị trưởng lão đều buông lỏng tâm tình.
Thế nhưng, khi mảnh lưới thu nhỏ lại chỉ còn vài thước, thanh niên tóc đỏ đột nhiên cười lên một tràng lạnh lẽo như tiếng oan hồn đòi mạng:
- Hắc hắc, thứ này cũng đòi vây khốn ta? Đúng là nằm mơ!
Mái tóc dài màu đỏ sau lưng gã tung bay, toàn thân phát ra luồng hào quang màu đỏ rực rỡ, mỗi lúc một chói mắt.
Những tia sáng màu đỏ như hóa thành thực chất, cuộn bắn rào rạt ra tứ phía.
Ầm!
Phựt! Phựt!
Mảnh lưới bị vô số tia sáng đỏ bắn trúng liền phát ra âm thanh phựt phựt đứt gãy, sau đó hóa thành những sợi tơ vụn rơi lả tả xuống mặt đất.
Thiên Võng, niềm tự hào của Lý Dịch Phong bây giờ chẳng khác nào tấm giẻ rách thảm hại.
- Khốn kiếp! Ta giết ngươi!
Bảo vật mà bản thân tốn không biết bao nhiêu công sức mới luyện chế thành bị phá hủy, Lý Dịch Phong liền hóa điên. Thân hình lùn tịt điên cuồng hướng vị trí thanh niên tóc đỏ đang có sắc mặt tái nhợt mà phóng tới, hai bàn tay khoằm khoằm như móc câu vũ lộng, linh lực tỏa ra ràn rụa kinh người.
Rầm! Rầm!
Chẳng thấy thanh niên tóc đỏ có chút cử động gì, thân hình lần nữa tan biến.
Song trảo của Lý Dịch Phong cuồng nộ chộp hụt vào khoảng không, thuận đà đánh nát hai tảng đá bên dưới. Hàng nghìn mảnh đá vụn và mảnh vỡ gốc cây văng ra tung tóe.
Vị trí hai tảng đá bị đánh nát biến thành hai miệng hố sâu hoắm. Một kích chứa đầy lửa giận của cường giả Bá Thể kỳ chỉ có thể dùng hai từ "kinh khủng" để hình dung.
- Tất cả mau ra tay, đừng để gã thoát!
Mai trưởng lão quát lớn. Một chiếc phất trần màu bạc không biết từ đâu lao vút ra, vũ động trong hư không.
Những trưởng lão khác cũng chẳng dám chậm trễ, đều xuất ra bản lãnh.
Nhất thời, Bảo Khí bay ngập trời triển hiện ra uy lực kinh khiếp, đánh loạn xạ khắp nơi, nhất là những vị trí khả nghi.
Trời rung.
Đất chuyển.
Bụi cát, đá vỡ tung bay mịt mù.
Giây lát, cả hạp cốc đã tan hoang như bị hàng nghìn con voi dày xéo.
Khi bụi mù lắng xuống, mấy vị trưởng lão nhìn nhau, cười khổ thu hồi bảo vật lại.
Thanh niên tóc đỏ kia như đã tan biến vào không khí, chẳng để lại chút dấu tích. Vừa rồi, bọn họ đánh bậy đánh bạ chỉ để cầu may, rốt cục không thu được kết quả gì. Lần hành động này lại thất bại!
Tốc độ đó, thân pháp đó của thanh niên tóc đỏ nhanh đến mức khó tin. Các vị trưởng lão đều có một thân pháp lực viễn siêu nhưng chẳng cách nào theo kịp, kể cả dùng mắt nhìn cũng vô phương xác định.
Lát sau, Mai trưởng lão dẫn đầu đoàn người, khổ não quay trở về. Phen này, có khi bọn họ phải ly khai tông môn, tha hương thật rồi.
Chưởng môn Phong Thiên chưa bao giờ biết nói đùa!
o0o
Đêm khuya thanh vắng, gió núi xào xạc.
Trần Phi đứng ngơ ngẩn trong động phủ, hết nhìn tay mình lại nhìn cái ghế đá còn tỏa ra một ít linh lực.
Vừa rồi, sau khi Trần Phi cố gắng tu tập Thiết Lung thuật nhưng vô ích, không nắm bắt được tí nào thì nó đã lại theo thói quen cũ, vừa vận hành Thần Tâm Đoạt Thiên Công vừa nghĩ tới kinh văn khẩu quyết thuật Thiết Lung.
Kết quả là Trần Phi đột ngột chẳng còn biết gì nữa, thần trí mơ hồ. Khi tỉnh lại đã thấy mình đứng đây, linh lực toàn thân cạn sạch, nhưng Thiết Lung thuật thì hiểu đến tận chân tơ kẽ tóc.
- Giá mà ta có thể tu tập được những thứ này nhưng không bị mất ý thức thì hay biết mấy!
Trần Phi lẩm bẩm. Nó mơ hồ cảm nhận được, sự việc mất ý thức này không hề đơn giản. Cũng may đang ở trong động phủ đóng kín nên chẳng việc gì, nếu như Trần Phi mất ý thức mà đi lang thang, múa may ở bên ngoài thì rất nguy hiểm.
Tuyệt Địa Tác giả: Nguyên Ca Chương 28: Phong Thiên nổi giận
Phục Giao đảo.
Mấy chục bộ y phục nằm loạn khắp nơi, đây đều là trang phục đệ tử Càn Hư đảo, chốc chốc lại bị cơn gió thổi qua nhẹ bay lên.
Khung cảnh ngổn ngang hoang tàn. Khi trước, nơi này đông người, náo nhiệt bao nhiêu thì bây giờ càng lặng lẽ bấy nhiêu.
Những bộ y phục vô hồn này đại diện cho sinh mạng của mấy chục đệ tử Càn Hư đảo đã lại mất đi.
Chưởng môn Càn Hư đảo, Phong Thiên đứng đó, từ trong đôi mắt đen thâm thúy không nhìn ra được giận dữ hay cảm xúc nào khác.
Cạnh đó là rất đông các vị trưởng lão vừa rồi đã thất bại, để sổng hung thủ chạy thoát ra đây như hổ lạc giữa bầy dê, mặc tình tàn sát rồi lần nữa ung dung bỏ đi, để lại thảm trạng kinh hoàng.
La Hầu cũng có mặt, lặng lẽ đứng ngay sau lưng Phong Thiên.
Ngoài bọn họ ra thì chẳng còn ai khác. Tất cả những đệ tử thoát nạn đều đã gấp rút rời khỏi, nào dám ở lại chốn này thêm lúc nào.
Thân hình tầm thước, hơi gầy của Phong Thiên đứng thẳng tắp như trường thương. Gió từ mặt biển thổi vào khiến y phục và đầu tóc y tung bay.
Hồi lâu, Phong Thiên trầm giọng:
- Các ngươi biết hung thủ có thân pháp cực nhanh, vậy mà còn không nghĩ trước biện pháp cử một số người đứng chờ ngay truyền tống trận?
Các vị trưởng lão im lặng, chẳng ai nói gì. Cực chẳng đã, người đứng mũi chịu sào là Mai trưởng lão phải lên tiếng:
- Bọn ta vốn nghĩ rằng có Thiên Võng của Lý trưởng lão thì hung thủ sẽ chẳng cách nào thoát được! Đâu ngờ sự thể ra thế này, ta xin gánh chịu toàn bộ trách nhiệm!
- Mai trưởng lão định chịu trách nhiệm thế nào với cái chết không nhắm mắt của mấy chục đệ tử ở đây?
Phong Thiên lạnh lẽo nói.
Trưởng lão mập mạp Lý Dịch Phong chợt bước ra khỏi hàng người, cắn răng nói:
- Việc lần này, lỗi lớn là do ta đã quá ỷ lại vào Bảo Khí Thiên Võng! Ta cũng xin chịu trách nhiệm! Chưởng môn cứ ban hình phạt, nặng thế nào Lý Dịch Phong này cũng tuyệt không kêu ca nửa lời!
Sắc mặt Lý Dịch Phong tái nhợt, thần tình ủ rũ. Bảo Khí Thiên Võng, niềm kiêu hãnh của lão đã bị phá tan nát không cách nào sửa chữa lại được, tinh thần sa sút cực độ.
- Ta cũng có trách nhiệm, xin chưởng môn trách phạt!
Lần lượt hơn chục vị trưởng lão bước ra ngoài, chán chường nói.
Nhìn một đám trưởng lão đầu tóc bạc trắng, Phong Thiên thở dài:
- Các ngươi đã làm hết sức, ta không trách! Nhưng tại sao đã biết con đường duy nhất rời khỏi đảo là truyền tống trận, mà các ngươi lại không cắt cử người giám sát thì ta không cách nào hiểu nổi? Hung thủ bị phong ấn vừa tỉnh lại, trên người không thể nào có khí cụ phi hành, với cảnh giới Tụ Linh nho nhỏ của gã thì ngoài truyền tống trận ra, đâu còn cách nào khác rời khỏi đảo?
- Lúc đó chúng ta gấp rút truy tìm hung thủ, đã có nghĩ tới nhưng quá tin tưởng vào Thiên Võng của Lý trưởng lão! Lại thêm đông người sinh ỷ y, đã sơ suất rồi, có hối cũng quá muộn!
Vị trưởng lão râu dài đấm ngực than thở, khuôn mặt già nua cực kỳ ân hận.
- Có tự tin vào thực lực bản thân thì cũng phải giải tán đám đệ tử hiếu kỳ này đi nơi khác chứ!
Phong Thiên không nỡ trách mắng gì thêm, nhưng trong lòng y cực kỳ thất vọng. Nhất là Mai trưởng lão xưa nay luôn hành sự cẩn trọng, vậy mà không ngờ lần này lại để lộ sơ suất lớn đến vậy.
Phong Thiên quyết đoán nói:
- Lập tức truyền lệnh ta, kể từ bây giờ thực hiện lệnh giới nghiêm! Tất cả đệ tử Càn Hư đảo phải đóng chặt cửa, ở trong động phủ, không được bước chân ra ngoài nửa bước! Cho đến khi nào chúng ta bắt được hung thủ thì lệnh này mới cởi bỏ, ai vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi tông môn!
Mai trưởng lão áy náy hỏi:
- Vậy còn chúng ta?
- Đã hết nhiệm vụ, mọi người trở về động phủ tự mình sám hối đi!
Phong Thiên thản nhiên.
Lý Dịch Phong không đồng ý, nói:
- Không. Chúng ta sẽ sám hối ăn năn tội lỗi sau, giờ là lúc cùng nhau hiệp lực bắt hung thủ. Nợ máu phải trả bằng máu!
- Đúng vậy. Mọi người trợ giúp chưởng môn truy tìm hung thủ đã, có gì nói sau!
- Nên như thế, nên như thế!
Mấy vị trưởng lão rất đồng lòng, chẳng ai bỏ đi. Tinh thần lên cao!
- Các vị.
Phong Thiên quắc mắt nhìn bọn họ:
- Không tin tưởng ta sao?
Ánh mắt uy nghiêm của Phong Thiên chấn nhiếp toàn trường. Mấy vị trưởng lão mới hô hào khí thế liền rơi vào yên tĩnh.
Lát sau, Mai trưởng lão nặng nề lên tiếng:
- Trở về phát lệnh thôi, các vị! Chưởng môn tự mình ra tay thì ta tin tưởng sẽ sớm bắt được hung thủ!
Đoàn người lặng lẽ rời đi. Vài người dù không muốn nhưng chân vẫn phải bước, cái đầu cứ ngoái nhìn lại đến tận khi đi khỏi.
Không gian vốn đã cô tịch lại càng thêm hiu quạnh, chỉ còn Phong Thiên và La Hầu đứng đó.
La Hầu hỏi khẽ:
- Sư phụ đã có phương sách?
Phong Thiên âm trầm gật đầu:
- Ta đã đoán được hung thủ là ai, thật ngoài suy nghĩ!
La Hầu tò mò:
- Là ai vậy, sư phụ?
- Cần phải chân chính giáp mặt với hung thủ, ta mới biết suy đoán của mình chính xác hay không! Tin tức này một khi lộ ra sẽ chấn động toàn cõi Càn Khôn giới, tạm thời ta chưa nói với ngươi được.
Phong Thiên ra chiều khó nghĩ.
La Hầu nghe vậy cũng không dám hỏi thêm, chỉ yên ắng đứng hầu.
- Ngươi cũng trở về đi! Nhớ ở trong động phủ, đừng ra ngoài cho đến khi ta xong việc!
Phong Thiên lạnh nhạt nói.
- Vâng. Chúc sư phụ mọi việc thuận lợi!
La Hầu chẳng còn cách nào khác, đành khởi động truyền tống trận đi khỏi. Bản lãnh kinh thiên của sư phụ thì La Hầu đã từng thấy qua một lần, nên cũng không lo lắng gì.
Còn lại một mình, Phong Thiên cô độc nhìn về phương xa, đôi mày kiếm rậm đen nhíu lại, lẩm bẩm:
- Tà Thần hiện thế, chẳng lẽ lời tiên đoán kia đã trở thành sự thật? Càn Khôn giới một lần nữa sắp chìm trong loạn lạc sao?
Đột nhiên, khắp người Phong Thiên phát quang, ánh sáng tỏa ra soi chiếu cả một vùng, rạng rỡ như vầng dương hạ thấp xuống trên đảo. Trong ánh dương quang chói lọi đó, những tia màu đỏ nhàn nhạt lờ lửng hiện ra, cực kỳ nhạt nhòa, phải chú mục nhìn thật kỹ mới phát hiện.
Ngón tay trỏ của Phong Thiên máy động. Một tia sáng đỏ bị hút bay lại, quấn quanh ngón tay thành một vòng tròn mảnh như tơ.
- Tóm được ngươi rồi!
Phong Thiên cười ngạo nghễ, thân hình chớp động biến mất dạng.
o0o
Lệnh giới nghiêm đột ngột được từ trên ban xuống khiến cả quần đảo Càn Hư như hóa thành một nơi chết chóc, chẳng còn sinh khí.
Tám mươi mốt hòn đảo đều vắng vẻ đến cực điểm, không một bóng người xuất hiện. Lúc này mà có người ngoài đặt chân tới chắc sẽ nghĩ toàn thể môn nhân Càn Hư đảo đã đồng loạt bốc hơi khỏi nhân gian.
Linh Dược đảo cũng nằm trong tình trạng này.
Đây là hòn đảo có kích cỡ trung bình, chuyên công tác trồng tỉa linh thảo quý giá, phục vụ cho Càn Hư đảo.
Ngày thường, đây là nơi tập trung rất nhiều đệ tử làm nhiệm vụ chăm sóc linh thảo. Nhưng từ lúc lệnh giới nghiêm được ban ra, những luống linh điền chẳng còn được ai coi sóc, trơ trọi một mảnh hoang vu.
Truyền tống trận trên đảo chớp chớp mấy cái, báo hiệu có người truyền tống sang. Thân hình cao dong dỏng của Phong Thiên dần hiện ra.
Sợi tơ màu đỏ quấn trên ngón tay Phong Thiên nhấp nháy sáng, giống như đang báo hiệu gì đó. Phong Thiên hơi đưa ngón tay lần lượt về tứ phía, đến phương Nam bỗng sợi tơ sáng lên hơn bình thường.
Vẻ mặt Phong Thiên hài lòng, thân hình không có cử động gì đột ngột cất cao lên, bằng bặng bay về hướng Nam như sợi tơ đỏ điềm chỉ.
Phong Thiên không hề sử dụng khí cụ phi hành nhưng tốc độ nhanh tựa sao sa, còn nhanh hơn Bảo Khí phi hành của các vị trưởng lão, chớp mắt đã vượt qua cả trăm dặm.
Phi hành nhanh là thế nhưng thần sắc Phong Thiên vẫn nhàn nhã như đang dạo chơi, không hề thay đổi chút nào. Chỉ thấy cảnh sắc núi non, thung lũng, linh điền xanh mướt vùn vụt chạy ra sau lưng y.
Lát sau, Phong Thiên đã vượt qua quãng đường xa chục vạn dặm, thân hình treo lơ lửng dừng lại bên trên một phiến rừng rậm rạp.
Sợi tơ màu đỏ trên tay y đang tỏa sáng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Cơ thể vẫn bay trên cao, Phong Thiên như vị thần linh nhìn xuống chúng sinh, quét ánh mắt một lượt, cao giọng:
- Ta biết ngươi đang trốn bên dưới. Mau xuất hiện đi!
Phiến rừng bên dưới tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc đáp lại.
- Đừng trốn chui trốn nhủi như loài chuột bọ thế chứ?
Phong Thiên cười một tràng dài, thân hình vẫn giữ độ cao, là là lướt tới. Tay phải y hơi cất lên, vô số hỏa cầu có kích thước cả trượng từ trời cao thi nhau giáng xuống.
Một khoảnh rừng rộng lớn lập tức cháy rụi, tan thành tro bụi đổ sụp xuống, lộ ra mảnh đất bằng đen đủi khô nẻ, bốc hơi nóng hừng hực.
Đây đã không còn là năng lực thuộc về phạm trù nhân loại nữa rồi. Quá kinh khủng!
Phong Thiên nhướng mày:
- Muốn ta xới tung nơi này, ngươi mới chịu chui ra ư?
Bàn tay y ấn nhẹ một cái vào không khí. Mảnh đất khô đen rộng cả trăm trượng bên dưới như chịu một lực tác động vô hình liền lún sâu xuống cả thước, đất đá vỡ vụn như bột mịn, nén chặt lại.
Thanh niên tóc đỏ từ một nơi nào đó bên dưới đột ngột nhảy ra, gương mặt nhợt nhạt cực độ.
Phong Thiên cười nói:
- Chịu ló đầu ra rồi sao? Ta cứ tưởng ngươi thích làm loài chuột nhắt, suốt ngày chui lủi dưới lòng đất!
- Tiểu nhân đắc chí! Thời cực thịnh của ta, một tên nhãi nhép như ngươi mà xứng đứng trước mặt ta khua môi múa mép sao?
Thanh niên tóc đỏ hừ một tiếng tức giận.
Phong Thiên hạ thân hình xuống đất, đứng đối diện thanh niên tóc đỏ:
- Ngươi chưa nghe câu "hổ xuống đồng bằng bị chó khinh" sao? À, nên gọi ngươi là Tà Thần đại nhân mới đúng chứ nhỉ?
Thanh niên tóc đỏ hơi chấn động:
- Ngươi nhận biết ta?
- Ồ, vậy là ta đoán đúng?
Phong Thiên chắc lưỡi tiếc rẻ:
- Thật không ngờ, Thiên Diện Tà Thần hơn mười vạn năm trước hùng bá thiên hạ lại có ngày này! Chậc, đáng tiếc, đáng tiếc!
Thanh niên tóc đỏ không vì bị nhạo báng mà giận dữ, lãnh đạm hỏi:
- Ngươi dựa vào đâu để đoán ra thân phận của ta? Ta nhớ chưa từng hé lộ câu nào về lai lịch bản thân.
- Nhắc đến mới thấy cái lợi của việc chăm chỉ đọc cổ thư, một trong những sở thích của ta!
Phong Thiên nheo mắt:
- Ta rất khó hiểu, vì sao một tu giả Tụ Linh kỳ như ngươi lại có thể phá hủy Thiên Võng của Lý Dịch Phong, và còn thân pháp quái dị của ngươi, đây là kỹ năng gì?
Thanh niên tóc đỏ vẫn bình tĩnh đứng đó, chờ nghe Phong Thiên nói tiếp.
Giọng nói Phong Thiên đều đều vang lên:
- Qua câu chuyện phong ấn kia, có thể xác định tuổi ngươi đã rất cao. Xâu chuỗi nhiều sự kiện lại, ta ước đoán tuyệt kỹ ngươi dùng để phá Thiên Võng chính là Huyết Sát Tà Quang hơn mười vạn năm trước danh tiếng lẫy lừng. Còn thân pháp kia, không phải là thần thông Trùng Động đại danh đỉnh đỉnh, chỉ chân chính thuộc về Tà Thần là ngươi sao? Chỉ tiếc, hiện giờ tu vi ngươi sụt giảm quá nhiều nên hiệu quả chẳng còn như xưa! Mỗi lần thi triển Trùng Động cũng chẳng thể đi xuyên qua không gian, mà chỉ như một loại thân pháp tuyệt đỉnh tốc độ cao có tác dụng ẩn hình đi một khoảng ngắn. Ngươi có thể qua mắt các vị trưởng lão kia nhưng làm sao thoát khỏi tay ta?
- Chỉ dựa vào những mô tả trên cổ thư lại có thể nhận ra ta, khá đấy!
Thanh niên tóc đỏ tán thưởng.
Phong Thiên thản nhiên:
- Hết thắc mắc rồi phải không? Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc tự theo ta quay về, hoặc ta tóm cổ ngươi!
Thanh niên tóc đỏ cười âm lãnh:
- Hắc hắc, không có lựa chọn thứ ba sao?
- Có. Chết!
Phong Thiên nhếch mép phun ra một chữ.
- Ta nhìn ra, kiếp này ngươi khó lòng đột phá lên cảnh giới cao hơn! Nếu chịu theo hầu ta, cam đoan chỉ ít năm nữa, ngươi sẽ trở thành cường giả đệ nhất Càn Khôn giới, chỉ dưới một mình ta!
Thanh niên tóc đỏ chiêu dụ.
Phong Thiên cười ngất:
- Lời này là thật chứ? Một tên nhãi nhép chỉ có tu vi Tụ Linh kỳ lại ngỏ lời muốn giúp ta đột phá? Ha ha, thật buồn cười!
- Hắc hắc, tên ngu xuẩn! Tu vi nho nhỏ này đã là gì, nếu có đủ thức ăn, chỉ trong vòng nửa năm ta hoàn toàn có thể vượt qua ngươi. Chuyện hồi phục bản lãnh khi xưa cũng không phải không thể.
Thanh niên tóc đỏ chê cười nói.
Phong Thiên tỏ ra động tâm, có phần thèm khát:
- Để khôi phục lại toàn bộ cảnh giới, ngươi cần bao nhiêu thời gian? Nếu không quá lâu, và ngươi giữ lời thì ta có thể nghĩ lại, giúp đỡ ngươi một phen!
- Chuyện khôi phục tu vi không phải trong một sớm một chiều. Nhưng ta có thể đoan chắc, chỉ cần ngươi hết lòng phò tá ta, trong mười năm ta sẽ giúp ngươi đột phá lên một tầm cao mà ngươi chưa bao giờ dám mơ tưởng!
- Bằng cách nào? Muốn giúp đỡ ta thì công phu ngươi phải vượt xa ta! Mười năm, ngươi có thể hơn ta bây giờ được bao nhiêu, làm sao để ta tin?
Phong Thiên khó tin hỏi.
Biết không hé lộ một chút sẽ khó thể thuyết phục được Phong Thiên, thanh niên tóc đỏ buộc lòng phải nói:
- Thiên cơ bất khả lậu! Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết đôi chút, hiện tại đây chỉ là một phân hồn của ta. Tương lai chỉ cần tìm các phân hồn còn lại, hợp nhất thì kết quả ra sao ngươi tự hiểu!
Tâm thần Phong Thiên chấn động mạnh, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi:
- Các phân hồn còn lại của ngươi đang ở đâu? Nói ra vị trí, ta sẽ giúp ngươi mang về!
Thanh niên tóc đỏ sống bao nhiêu năm đã thành tinh, đâu phải kẻ ngu ngốc dễ dụ, lắc đầu từ chối:
- Chờ khi thực lực khôi phục một phần, ta sẽ tự mình hành động. Đến lúc đó nói cho ngươi nghe cũng chẳng sao!
Phong Thiên gật gù:
- Ta cũng nghĩ vậy. Giờ thì ngươi ngoan ngoãn theo ta về, rồi từ từ nói ta nghe cũng được!
Phong Thiên bất ngờ hư không chộp một cái vào thanh niên tóc đỏ.
- Xảo trá!
Thanh niên tóc đỏ mắng lớn, thân hình vụt biến mất, tránh thoát một chiêu xuất kỳ bất ý của Phong Thiên.
Cơ thể Phong Thiên tỏa ra ánh sáng cực thịnh, lan dần về bốn hướng. Sau đó, như phát hiện được vị trí thanh niên tóc đỏ đang ẩn nấp, bàn tay Phong Thiên hất mạnh một kích về phía bên phải.
Ầm!
Thanh niên tóc đỏ từ trong hư không loạng choạng hiện ra, té lăn trên đất, miệng phun trào một búng máu màu vàng chói lọi kỳ lạ.
Phong Thiên xuất lực rất có chừng mực, chỉ vừa đủ đả thương thanh niên tóc đỏ, không khiến gã mất mạng nhưng cũng chẳng thể nào đứng lên được nữa.
Nhìn những giọt máu hoàng kim lấp lánh từ miệng thanh niên tóc đỏ chảy xuống, Phong Thiên hơi bần thần:
- Quả nhiên là Hoàng Kim Huyết. Lần đầu ta nhìn thấy đấy, thật kỳ lạ và đẹp mắt!
Nói đoạn, tay y chộp thanh niên tóc đỏ nhấc bổng lên như một con chuột, cười lạnh lẽo:
- Theo ta về một chuyến, chúng ta sẽ có nhiều thứ cần nói với nhau đấy! Tốt nhất ngươi đừng dở trò, bằng không ta cũng không ngại cho ngươi thổ hết máu huyết trong người ra. Loại máu này thật đẹp mắt, ta rất thích nhìn!