Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 296 : Thành bại là một đòn này!
Nhóm dịch: Quan Sách
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Hồng Nhâm Bác và Dịch Minh Hoa hai người vào thành phố Đức Cao, hai người gặp mặt bí thư Ngũ Đại Minh, buổi tối, Trần Kinh mở tiệc chiêu đãi hai người.
Dịch Minh Hoa và Trần Kinh lúc này bắt tay rất lâu, hai người lúc bắt tay, có rất nhiều cảm thán, trong đó, tự nhiên là Dịch Minh Hoa cảm thán nhiều nhất.
Dịch Minh Hoa là cán bộ kỳ cựu xuất thân Ủy ban kỷ luật, trên người liền thoát không được cái kiểu mặt lạnh của cán bộ Ủy ban Kỷ luật, y dựa vào mặt lạnh quật khởi, cuối cùng đi lên ngai vàng Bí thư huyện ủy. Mà đồng thời, y cũng bởi vì mặt lạnh, mà phạm vào một sai lầm lớn.
Ở vấn đề xử lý Trần Kinh, không thể không nói là một lần thất bại lớn của Dịch Minh Hoa, y sai lầm nghĩ đến có thể đem Trần Kinh phủ định toàn bộ, mà kết quả, Trần Kinh cũng là vút thẳng lên trời, y cũng bởi vậy kết hạ một ân oán không nên kết hạ.
Hôm nay, hai người có thể lại một lần nữa bắt tay, điều này làm cho Dịch Minh Hoa trong lòng có một tảng đá lớn rơi xuống đất!
Ba người ngồi xuống, nâng chén chè, Trần Kinh bỗng nhiên mở miệng đối với Hồng Nhâm Bác nói:
- Lão Hồng, chuyện Lễ Hà, bí thư Dịch là người lành nghề, anh mới đi Lễ Hà, hai mắt một chút đen, cần tôn trọng Dịch bí thư, ở chỗ anh ấy lấy kinh nghiệm là tất yếu.
Hồng Nhâm Bác gật gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Trần nhất châm kiến huyết (điểm đúng chỗ mấu chốt), nói đến đây, gần đây tôi cùng Dịch bí thư học tập rất nhiều, đối với Lễ Hà so với trước kia càng thêm quen thuộc!
Dịch Minh Hoa có chút giật mình, Trần Kinh nói lời này y nghe ra, rõ ràng là ở phê bình Hồng Nhâm Bác. Mà Hồng Nhâm Bác thản nhiên chịu đựng, hơn nữa thừa nhận sai lầm rất thành khẩn, điểm này là rất không dễ dàng.
Dịch Minh Hoa hiểu biết mình có trợ thủ này, Hồng Nhâm Bác chính là một đầu trâu, chân chính nâng gánh lên, dùng cái gì đều túm không lại, một người như vậy, không ngờ có thể đối với Trần Kinh cúi đầu nghe theo như vậy!
Làm Bí thư huyện ủy, Dịch Minh Hoa lúc nào cũng khắc khắc cũng không quên quyền uy chính mình.
Y bảo Hồng Nhâm Bác toàn quyền phụ trách án tập đoàn Thái Thủy, lời này nói đúng là đến dễ nghe, Hồng Nhâm Bác như thế nào có thể phụ trách vụ án này?
Trước không nói sự tình Thái Thủy rất phức tạp, Hồng Nhâm Bác căn bản là không quen thuộc, trọng yếu hơn là, Dịch Minh Hoa bản thân là cán bộ Ủy ban Kỷ luật đi ra, đem khống chế Ủy ban Kỷ luật Lễ Hà nhiều năm như vậy, ở vụ án Thái Thủy này, ai có vấn đề, ai có vấn đề nhiều, nơi y là cánh cửa.
Sau khi Thiệu Băng Oánh gặp chuyện không may, có thể được bảo lãnh đi ra, ít nhất thuyết minh sau lưng rất có chỗ dựa vững chắc. Muốn cho Thiệu Băng Oánh bị bắt lại, không một chút quan trọng gì đó như thế nào thành công?
Toàn bộ Lễ Hà, khả năng cũng chỉ có Dịch Minh Hoa trên tay nắm trong tay có Thiệu Băng Oánh càng nhiều nhược điểm, cũng chỉ có y ra tay, mới có thể đủ đem sự tình làm tốt, Hồng Nhâm Bác làm sao có năng lực kia?
Lại nói, công an, kiểm sát, tòa án Lễ Hà, và công an, kiểm sát, tòa án thành phố không cùng một đường. Ở bậc thành phố, Ngũ Đại Minh không nắm được trong tay tuyến đường này, Hồng Nhâm Bác ở Lễ Hà có thể nắm chắc cục diện này? Cũng cũng chỉ có Dịch Minh Hoa làm cán bộ Lễ Hà lâu năm, hơn nữa y vẫn liền chú trọng tư tưởng giáo dục và trong sạch hoá bộ máy chính trị giáo dục, công an, kiểm sát, tòa án cũng là bộ môn y đặc biệt độc trảo, y là có năng lực tại đây cành tuyến thượng quán triệt ý chí lãnh đạo của mình.
Hồng Nhâm Bác không biết trời cao đất rộng, không có Dịch Minh Hoa cho y đào hố, một đầu đâm vào, thiệt thòi này không nhỏ.
Trần Kinh phê bình hoàn toàn Hồng Nhâm Bác, chuyện vừa chuyển, nhìn về phía Dịch Minh Hoa nói:
- Sự tình kia biến thành thế nào? Có mấy phần nắm chắc?
Dịch Minh Hoa tâm rùng mình, hắn vừa mới cấp Hồng Nhâm Bác một uy thế phủ đầu, còn chưa kịp nghĩ như thế nào thu sạp, Trần Kinh lại đẩy vấn đề tới đây.
Trần Kinh hỏi cái này nói ý tứ rất minh bạch, Dịch Minh Hoa nghĩ trong bộ máy muốn tạo ra uy tín lão Đại và vân vân, hắn mặc kệ. Hơn nữa, Trần Kinh có thể làm Hồng Nhâm Bác về sau trở nên thông minh, cực lực phối hợp y công tác.
Nhưng, chuyện công đạo, y không thể chiết khấu, nếu không, hết thảy sẽ trở lại nguyên như trước.
Dịch Minh Hoa không dám sơ suất, vội nghiêm mặt nói:
- Nói nắm chắc, hẳn là có trăm phần trăm nắm chắc. Nhưng có một vấn đề, thì là sau khi hành động, vấn đề địa điểm nhân viên thẩm tra, địa điểm ở Lễ Hà khẳng định không được!
- Ở địa phương khác, chúng ta không có nắm chắc, Chủ nhiệm Trần ngài xem?
- Ba ngày đi! Ở Lễ Hà khống chế ba ngày, ba ngày sau, đổi địa điểm bí mật thẩm tra, đến lúc đó sẽ không cần anh quan tâm, hết thảy đều giao cho tôi đến xử lý!
Trần Kinh nói.
Hắn tăng thêm giọng điệu:
- Ba ngày được không? Có hay không nắm chắc!
Dịch Minh Hoa nâng chén rượu lên lại buông, không tự giác đứng dậy ở bên cạnh bước đi thong thả bước, bắt người dễ dàng, đem người nắm chắc mới khó. Thiệu Băng Oánh quan hệ là bốn phương thông suốt , theo huyện đến thị đến tỉnh, một bậc một bậc tất cả đều là quan hệ.
Chân chính muốn bắt cô, lập tức điện thoại đã tới rồi, đủ loại, đủ loại lãnh đạo đều có điện báo, nói đến nói đi chính là muốn trước thả người.
Làm một gã cán bộ trường kỳ ở Ủy ban Kỷ luật công tác nhiều năm, Dịch Minh Hoa biết rõ trong đó gian nan, Dịch Minh Hoa mấy năm nay có được một thanh danh tốt là không dễ dàng, vì thanh danh này, y không biết hy sinh bao nhiêu người và quan hệ.
- Được được, ba ngày liền ba ngày, tôi chỉ có thể cam đoan ba ngày! Ba ngày sau...
Trần Kinh tiếp nhận lời y nói:
- Không có ba ngày sau, ba ngày thời gian đủ rồi!
- Ngồi đi, uống rượu!
Trần Kinh mời Dịch Minh Hoa ngồi xuống, tự mình rót cho Dịch Minh Hoa đầy chén, chính hắn đem chén rượu uống cạn, nói:
- Dịch bí thư, chuyện hành động, để cho Thang Dịch Dương xử lý đi, hắn là người tin cậy nhất!
...
Thiệu Băng Oánh bị bắt, địa điểm bị bắt ở nhà, bắt giữ là Phòng công an từ Lễ Hà, đơn vị phê chuẩn bắt giữ là viện Kiểm sát huyện Lễ Hà!
Thiệu Băng Oánh lúc này đây bị bắt là lần thứ hai, nhiều người đúng lúc này, đều có nghi vấn, lại đã xảy ra sự tình gì, có phải tập đoàn Thái Thủy Lễ Hà lại tuôn ra cái tin tức gì mới kinh người?
Không thể không nói, Thiệu Băng Oánh lúc này đây bị bắt, ngoài dự kiến rất nhiều người. Từ sau khi ở Lễ Hà xảy ra chuyện, Thiệu Băng Oánh bị bảo giam ngoại chấp hành, cô liền rất khiêm tốn, chưa bao giờ ở công cộng lộ diện, bình thường đều là ru rú đợi ở nhà.
Hơn nữa, cô nghe nói đã gián đoạn hết tất cả chuyện có liên quan đến kinh doanh, hoàn toàn ở nhà chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ, không khác lắm chính là quy ẩn điền viên.
Không thể không nói, Thiệu Băng Oánh cẩn thận, cô thật cẩn thận , không xảy ra bất luận cái gì bại lộ, nhưng vì sao cô lần thứ hai bị bắt?
Có lẽ chính cô cũng không ý thức được điểm này, nhân viên bắt giữ không có bất luận trở ngại gì, trực tiếp ở nhà cô bắt đi, thế cho nên khứu giác nhất là truyền thông mẫn cảm, đều không nhận thấy sự kiện đột ngột này.
Chỉ tới ngày hôm sau cô bị bắt, ở các giới xã hội Đức Cao mới bắt đầu ồn ào huyên náo truyền ra tin tức này, về chuyện Thiệu Băng Oánh lại một lần nữa bị bắt, mọi thuyết minh xôn xao, nhiều hơn bản cũ đến mười lần.
Nhưng có một bản cũ, đã được rất nhiều người ưu ái, càng truyền phạm vi càng rộng, người biết đến càng ngày càng nhiều.
Có người nói, Thiệu Băng Oánh bị bắt và vụ án Chu Ân Vũ ở Lâm Hà chết có liên quan, cách nói này nói có bài bản hẳn hoi.
Nói là Chu Ân Vũ trước khi chết nhận được điện thoại Thiệu Băng Oánh, hai người hẹn cùng nhau ăn cơm. Sau đó ngay tại buổi tối Chu Ân Vũ và Thiệu Băng Oánh cùng nhau ăn cơm, Chu Ân Vũ chết!
Người nói bản cũ này, vì chứng minh chính mình nói là thật sự, còn liệt kê rất nhiều chứng cớ.
Chứng cớ thứ nhất của bọn họ là, Thiệu Băng Oánh hiện tại thân mình chính là người mang tội, trường kỳ đều ở Đức Cao ru rú trong nhà, một người như vậy, cô vì sao cố tình phải đi đến Lâm Hà? Cô đi Lâm Hà làm gì?
Mặt khác, cô đi Lâm Hà gặp Chu Ân Vũ, Chu Ân Vũ chết, như vậy giải thích như thê nào?
Chỉ có thể giải thích là, Chu Ân Vũ chết và Thiệu Băng Oánh là có quan hệ , cho nên, lúc này đây Thiệu Băng Oánh bị bắt, nguyên nhân chính là bởi vì cô quan hệ với việc Chu Ân Vũ chết!
Cách nói này một khi truyền bá rộng ra, toàn bộ Đức Cao đều chấn động, rất nhiều truyền thông và dân chúng đều bắt đầu chú ý chuyện này, thậm chí có truyền thông ngoài tỉnh đều chú ý chuyện này.
Người bày ra làm chuyện này bày, Trần Kinh ngày hành động rất khẩn trương, hắn gần như là cầm điện thoại di động trong tay, không ngừng xem giờ trên di động.
Chỉ tới buổi chiều khoảng sáu giờ, Thang Dịch Dương tự mình gọi điện thoại cho Trần Kinh báo cáo hết thảy thuận lợi, công tác đã hoàn thành, đang trên đường về Lễ Hà.
Trần Kinh rốt cục thở phào nhẹ nhõm, hắn động cây cỏ kinh động rắn, đã chính thức bắt đầu rồi!
Trần Kinh cũng không có dự đoán được, chuyện này sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy, ngày hôm sau buổi sáng hắn đi làm, vào Thành ủy chợt nghe người trong các phòng Thành ủy nghị luận chuyện này.
Trong đó, có thư ký nói rất thần bí, y nói:
- Các người nhìn, Lễ Hà Phòng Công an bắt người ngay trên đất thành phố Đức Cao, như vậy thuyết minh cái gì? Tôi cho rằng, thứ nhất thuyết minh người Lễ Hà mãnh liệt kiêu ngạo, không coi Thành ủy và Phòng công an thành phố để vào mắt.
- Về phương diện khác, khả năng cũng là sự tình quá khẩn cấp, lần này bắt Thiệu Băng Oánh, có thể là đại sự, rất lớn chuyện, bằng không không đến mức khiến cho đột ngột như vậy, làm cho người ta rất bất ngờ!
Người này vừa phân tích, người chung quanh lập tức nổ tung, đều bắt đầu phân tích chuyện này.
Có người nói người Lễ Hà kiêu ngạo, cũng có người nói sự tình khẩn cấp, còn có người nói Thiệu Băng Oánh không biết điều.
Trần Kinh lặng lẽ thối lui, rất thông minh không có đến trước mặt những người này. Nhưng hắn trong lòng, cũng cảnh giác, chuyện này gây chú ý lớn như vậy, chính mình có năng lực nắm trong tay cục diện hay không, nếu một khi nắm trong tay không được cục diện, rút dây động rừng liền thực thành rút dây động rừng.
Cái gì cũng mò không đến, ngược lại đem chính mình lộ ra ngoài, cục diện sẽ tiến thêm một bước lâm vào bị động.
Loại cục diện này lại bị động một ít, khả năng ở trên Tỉnh ủy, sẽ suy xét nghi ngờ năng lực bộ máy Đức Cao!
Một khi một bộ máy bị lãnh đạo nghi ngờ năng lực khiếm khuyết, chuyện quang vinh đều quang vinh nhất, chuyện tổn hại đều tổn hại nhất đã tới rồi! Đầu năm nay, thăng quan phát tài mỗi người đều muốn, có thể có một cơ hội đem toàn bộ bộ máy đều ấn đi xuống, rất nhiều người rất thích ý.
Đức Cao sau khi Ngũ Đại Minh nhậm chức, trong khoảng thời gian này, là không ít nổi bật , đoạt người ta nổi bật, sẽ có người muốn ném đá xuống giếng.
Trước mắt, cục diện Đức Cao cũng không ổn, Trần Kinh rất rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó. Nhưng hiện tại cục diện cũng là, đã đâm lao phải theo lao, nếu đã động thủ, chuyện này vốn không có quay lại là đường sống, nhất định phải đi về phía trước.
Không phải cá chết thì là lưới rách, thành bại là trong một đòn này!
Nhớ thank nhé!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 297 : Trở tay không kịp!
Nhóm dịch: Quan Sách
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Dùng sức đem tàn thuốc ấn vào gạt tàn thuốc lá, Thiệu Hồng Ngạn từ trên ghế đứng dậy, đối diện y, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Mãn Diên Ba ngồi ở kia vân đạm phong khinh.
- Thiệu tổng, chuyện của ngài, tôi đã báo cáo Phó bí thư Phương, ông ấy chưa nói ý kiến với tôi, quyết định là ủng hộ hay phản đối, trước mắt đều còn không rõ ràng lắm!
Mãn Diên Ba hạ giọng nói, trong tay y đang cầm một ly nước chè xanh, trong ánh mắt lộ vẻ vô vị không thể nắm bắt.
Thiệu Hồng Ngạn sắc mặt xanh mét, nhẹ nhàng hừ một tiếng, một chữ không nói thật lâu sau, y ngẩng đầu, trừng mắt nói với Mãn Diên Ba:
- Lão Mãn, Lễ Hà Dịch Minh Hoa là chuyện gì xảy ra? Con mẹ nó là làm phản sao? Muốn bắt người đã bắt người, chút không để ý ý kiến Thành ủy, hắn đây là làm cái gì?
Mãn Diên Ba thở dài một tiếng nói:
- Thiệu tổng, Dịch Minh Hoa là một cái bánh mì sắt, năm đó, hắn mặt lạnh vô tình nhưng có tiếng, điểm này cả Phó bí thư Phương đều căm tức thật sự lúc này đây, hắn nếu gióng trống khua chiêng bắt người, vậy nhất định là có chuyện, Dịch Minh Hoa là cán bộ kỳ cựu của Ủy ban kỷ luật, sẽ không phạm sai lầm.
Mãn Diên Ba trên mặt thở dài, làm ra một bộ dáng rất bất đắc dĩ, nội tâm y, cũng là vui rạo rực, vui sướng khi người gặp họa.
Thiệu Hồng Ngạn bình thường ương ngạnh, tự cho là chính mình quan hệ bốn phương thông suốt, căn cơ thâm hậu, không đem người để vào mắt, lúc này đây chế giễu thay, người nhà bị phòng Công an huyện trực tiếp vào thành bắt đi, hơn nữa bên ngoài có tin tức, nói Thiệu Băng Oánh và Chu Ân Vũ ở Lâm Hà chết có liên quan, chuyện này hẳn là làm Thiệu Hồng Ngạn ăn một đòn.
Thiệu Hồng Ngạn rất nôn nóng, rút một điếu thuốc ra châm hút, qua thật lâu, y lại hỏi Mãn Diên Ba:
- Lão Mãn, cậu kinh nghiệm phong phú, cậu cảm thấy lần này Lễ Hà bắt Băng Oánh là nguyên nhân gì? Lại là về chuyện tập đoàn Thái Thủy sao?
- Chuyện Thái Thủy, đã biết, Băng Oánh hy sinh hết cổ phần, hiện tại chủ yếu cổ phần khống chế Thái Thủy là của chính phủ, trung gian còn có chuyện gì?
Mãn Diên Ba híp mắt lắc đầu, nói:
- Điểm này tôi cũng không rõ ràng lắm, theo lý thuyết, khả năng này tính hẳn là không lớn Thiệu tổng, không biết anh chú ý không, bên ngoài có đồn đại, nói Thiệu tiểu thư và Chu Ân Vũ...
- Nói hươu nói vượn!
Thiệu Hồng Ngạn đánh gãy lời Mãn Diên Ba nói, sắc mặt trở nên xanh mét:
- Chu Ân Vũ chính mình không biết kiềm chế, chết oan chết uổng, như thế nào liên quan Băng Oánh? Băng Oánh đi Lâm Hà, hoàn toàn là đi giải sầu, thật là có chuyện nói bừa, lời đồn này không có bằng chứng, cũng chỉ có này người ngu xuẩn mới tin chuyện ma quỷ này!
- Người nói đáng sợ!
Mãn Diên Ba thản nhiên nói.
Y nhẹ nhàng một câu, nghe thấy Thiệu Hồng Ngạn trong lòng hồi hộp một chút, tâm tình dần trở nên trầm trọng.
Y buồn đầu ngồi tại chỗ rất lâu, chậm rãi kéo ngăn kéo, từ ngăn kéo lấy ra một phong thư, bên trong phong thư là một tấm chi phiếu.
Y đứng dậy đi đến bên cạnh Mãn Diên Ba, đem phong thư nhét vào tay Mãn Diên Ba.
- Phó Trưởng ban thư ký Mãn, đây là chút lòng thành, phát sinh chuyện như vậy, là ai cũng không muốn, cảm ơn cậu.
Thiệu Hồng Ngạn thản nhiên nói.
Mãn Diên Ba tiếp phong thư trong tay, sờ sờ, bên trong là một tấm thẻ, miệng y co rút giật mình, nói:
- Lão Thiệu, anh với tôi không cần khách khí như vậy, tôi cần phải trở về, nhật trình hôm nay của Phó bí thư Phương bề bộn nhiều việc, có tin tức gì, tôi nhất định sẽ thông báo luôn cho anh.
Mãn Diên Ba xoay người đi ra ngoài, một lát, từ ngoài cửa một người trung niên tây trang thẳng tắp tiến vào.
- Thiệu tổng!
Người trung niên cẩn thận cúi đầu.
Thiệu Hồng Ngạn mắt nhìn chằm chằm người trung niên:
- Sự tình gì?
- Người phụ nữ tên Hoàng Linh kia không thấy đâu, tòa soạn báo tìm không thấy người, toàn bộ Đức Cao cũng không thấy bóng dáng!
Người trung niên nói.
- Không thấy ?
Thiệu Hồng Ngạn cả kinh nói:
- Một người sống lớn như vậy, như thế nào khả năng không thấy?
Vô số ý niệm trong đầu y chuyển động, người phụ nữ Hoàng Linh này, đã hoàn toàn bị y khống chế , như thế nào lại đột nhiên biến mất?
Một loại tức giận không hiểu trong nội tâm Thiệu Hồng Ngạn nảy sinh, y cảm thấy chính mình bị người theo dõi, chính mình nhiều năm tích lũy như vậy, chưa bao giờ lỡ tay thủ đoạn, nay lại lỡ tay, đối với y mà nói, cảm thấy không tiếp thu được.
- A Hồng, ý của anh làm sao bây giờ?
Thiệu Hồng Ngạn hỏi.
Người đàn ông trung niên tên A Hồng nói:
- Thiệu tổng, tôi cảm thấy liên tiếp xảy ra chuyện rất kỳ quái, tôi cảm giác việc này sau lưng không đơn giản, khả năng có người cùng chúng ta đối nghịch.
Thiệu Hồng Ngạn khẽ cau mày, A Hồng lại nói:
- Thiệu tổng, về tin đồn Băng Oánh tiểu thư và Chu Ân Vũ chết có liên quan này, cũng không phải là người bình thường có thể nói ra, phương diện này rõ ràng có vấn đề.
Y dừng một chút, trên mặt lộ ra một tia âm độc:
- Cũng không biết là ai, nếu biết là ai, tôi tìm người phế đi hắn, việc này liền dễ dàng.
Thiệu Hồng Ngạn không có lên tiếng, lại một lần nửa kéo ngăn kéo, ngăn kéo bên trong tất cả đều là phong thư, phong thư bên trong đều là tiền mặt.
- Cẩn thận sử được vạn năm thuyền, chuyện này chúng ta không thể do dự, quyết đoán một chút mặc kệ như thế nào, không tiếc hết thảy giá phải trả phải tìm ra Băng Oánh rồi nói sau.
Thiệu Hồng Ngạn quyết đoán nói, y nhẹ nhàng rút ra một phong thư, trên tay ước chừng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thế giới này, tốt nhất là cho tiền, có tiền có thể sai quỷ khiến ma, không có tiền lo lắng, Thiệu Hồng Ngạn có thể có địa vị này hay không?
- Thiệu tổng, tôi cảm thấy họ Mãn không đáng tin cậy, cái người phụ nữ họ Hoàng kia mất tích, có phải là thủ đoạn họ Mãn kia đùa rỡn lừa bịp?
A Hồng nói, thanh âm đè thấp.
Thiệu Hồng Ngạn khoát tay, ra hiệu A Hồng không cần nhắc lại chuyện này.
Phụ nữ là kẻ gây tai hoạ, Thiệu Hồng Ngạn hiểu những lời này, Hoàng Linh là cô gái quyến rũ, Thiệu Hồng Ngạn nhược điểm của cô quan trọng là, có người cố tình coi trọng cô gái lẳng lơ này, thế nào cũng muốn có người phụ nữ này trong tay.
Thiệu Hồng Ngạn vốn tưởng rằng chính mình có thể khống chế việc này, không nghĩ tới người phụ nữ còn có vài phần dã tính, chuyện này liền đổ vỡ.
Phẫn nộ qua đi là bình tĩnh, Thiệu Hồng Ngạn trong lòng rõ ràng, sự tình lại nói tiếp vẫn là chính mình không nói, nhất là đối với Mãn Diên Ba không nói, hiện tại thời buổi rối loạn, không thể lại hành động theo cảm tính...
...
Nhận được Dịch Minh Hoa điện thoại, là bên trong dự kiến của Trần Kinh.
Dịch Minh Hoa ở điện thoại giọng điệu rất nghiêm khắc, nói:
- Chủ nhiệm Trần, sự tình khả năng so với chúng ta tưởng tượng khó xử lý, bắt Thiệu Băng Oánh, bắt dễ dàng, hiện tại xử lý rất khó, áp lực các phương diện đến từ thành phố rất lớn, chúng ta rất nhiều đồng chí đã dao động.
Trần Kinh cả giận nói:
- Dịch bí thư, kỳ hạn ba ngày là anh nói, hiện tại mới một ngày, như thế nào đã nói không chịu nổi áp lực ? Lại có áp lực cũng phải đứng vững.
Dịch Minh Hoa nói:
- Ba ngày đứng vững , có thể hiệu quả, sau ba ngày, và hiện có khác nhau bao nhiêu?
Trong lòng Trần Kinh có một cỗ tử khí giải phóng không được, Dịch Minh Hoa hiện tại ở nơi đầu sóng ngọn gió, điểm này là không tồi , nhưng, giờ này khắc này, Trần Kinh không thể dễ dàng bại lộ, Trần Kinh bại lộ, việc này một khi ra vấn đề, trực tiếp sẽ liên lụy đến Ngũ Đại Minh.
Hiện tại đối với Ngũ Đại Minh mà nói, vốn là cục diện khó khăn, Trần Kinh nếu đã dẫn lửa đến thân, dẫn phiền toái đến, việc này cũng rất khó khăn.
Nghĩ điểm này, Trần Kinh đối với Dịch Minh Hoa nói:
- Dịch bí thư, anh phải tin tưởng tôi, đứng vững áp lực này, hiện tại chúng ta là một dây thừng bắt châu chấu, nếu lùi bước, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi hiện tại chỉ có Hoa Sơn một đường, chúng ta một đường đi xuống, có thể lui sao? Anh là đồng chí lão thành, đạo lý này anh so với tôi hiểu hơn.
Trần Kinh ngắt điện thoại với Dịch Minh Hoa, hít một hơi thật sâu, hắn bỗng nhiên cảm thấy áp lực.
Hắn khắc sâu ý thức được một chút, thì phải là công an, kiểm sát, tòa án này một tuyến, Thành ủy
Chương Hóa Quang râu rất rậm, Lễ Hà bắt một người, Chương Hóa Quang phản ứng lại đây, liền trực tiếp tạo áp lực cho Lễ Hà, Dịch Minh Hoa còn có chút khiêng không được.
Cuối cùng, Lễ Hà bộ máy cũng không phải bền chắc như thép, Dịch Minh Hoa cũng không thể khống chế toàn bộ bộ máy, bộ máy bên trong khác nhau, mà công an, kiểm sát, tòa án lại là bộ phận thực tế chấp hành, loại áp lực này thật sự là lớn.
- Khụ, khụ!
Hai tiếng ho khan.
Trần Kinh sửng sốt, ngẩng đầu, đứng ở cửa ánh mắt như đao, một người đàn ông trung niên nhìn mình không phải Chương Hóa Quang thì là ai?
- Trưởng phòng Chương? Ngài tìm bí thư sao?
Trần Kinh khôi phục thái độ bình thường, thản nhiên hướng Chương Hóa Quang nói.
Chương Hóa Quang ánh mắt như điện, từ khuôn mặt Trần Kinh đảo qua, khóe miệng hơi hơi vểnh vểnh lên, nói:
- Là bí thư gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tới được.
Trần Kinh vội lui một bước, dùng tay theo thế mời, nói:
- Vậy trưởng phòng Chương bên này mời, tôi đi hỏi một chút bí thư!
- Không cần hỏi , lão Chương đến đây liền tiến vào!
Ngũ Đại Minh trong văn phòng giống như nghe được động tĩnh bên ngoài, ông lớn tiếng nói.
Chương Hóa Quang sải bước đẩy cửa phòng làm việc của Ngũ Đại Minh ra, lập tức đi vào.
Trần Kinh sau khi ở bên ngoài pha trà đưa vào, Ngũ Đại Minh đã ngồi ở sô pha, y chỉ chỉ Trần Kinh, nói:
- Cậu cũng ngồi một chút.
Y ánh mắt nhìn về phía Chương Hóa Quang, híp mắt nói:
- Làm sao vậy? Lão Chương, cậu phong trần mệt mỏi, là từ Lễ Hà vừa trở về sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để cậu tự mình đi Lễ Hà?
Chương Hóa Quang nói:
- Bí thư, là như thế này, Phòng công an Lễ Hà tình huống không biết rõ ràng, ban ngày ban mặt trực tiếp chạy đến ở thành phố bắt người, trước đó cũng không đánh tiếng nào, quả thực là làm bừa bãi, tôi thật sự là rất giận, phải đi Lễ Hà, tôi muốn nhìn, rốt cuộc là ai lớn gan như thế?
Trần Kinh một lòng thẳng thắn nhảy dựng, hắn tuyệt đối không dự đoán được Chương Hóa Quang sẽ tự mình đi Lễ Hà, khó trách Dịch Minh Hoa gọi điện thoại mà nói khiêng không được, làm sao có thể chịu được áp lực?
Hoàn hảo, Dịch Minh Hoa là cán bộ kỳ cựu của Ủy ban kỷ luật, bắt và giấu người kinh nghiệm cực kỳ phong phú, bằng không tình huống khả năng không xong.
Ngũ Đại Minh bỗng nhiên vỗ tay mà cười, nói:
- Lão Chương, cậu nói chuyện đó, vậy cậu thật đúng là bỏ gần tìm xa, người chân chính bày mưu đặt kế bắt người không phải ở Lễ Hà, mà là ở thành phố.
- Bí thư chỉ giáo cho?
Chương Hóa Quang vẻ mặt nghi hoặc nói.
- Cậu không cần giật mình, người bày mưu đặt kế bắt người, xa ở chân trời, gần ngay trước mắt, cậu cần gì phải đi Lễ Hà vất vả như vậy?
Ngũ Đại Minh nói, y chỉ vào Trần Kinh:
- Chính là Trần Kinh bày mưu đặt kế bắt người, Thiệu Băng Oánh hắn rất quen thuộc, dùng người Lễ Hà cũng là hắn chủ ý, có cái gì nghi vấn, cậu trực tiếp hỏi hắn.
Nhớ thank nhé!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 298 : Đối chọi gay gắt
Nhóm dịch: Quan Sách
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Ngũ Đại Minh đột nhiên tập kích khiến Trần Kinh và Chương Hóa Quang hai người đều trở tay không kịp.
Trần Kinh không dự đoán được thời điểm này, tình huống này Ngũ Đại Minh đột nhiên ngả bài, sắc mặt hắn liên tục biến ảo, thiết chút nữa đứng dậy nhảy qua cửa sổ.
Mà Chương Hóa Quang còn lại là kinh ngạc, y biến sắc mấy lần, đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Kinh, lại quay lại xem Ngũ Đại Minh, nhất thời không biết như thế nào cho phải.
- Bắt người tự nhiên có đạo lý, công an, kiểm sát, tòa án tồn tại, mục đích là vì công bình, công chính, là vì giữ gìn toàn bộ xã hội công bình, chính nghĩa pháp luật thánh thần không thể xâm phạm, đúng theo nếp làm việc thực hiện, bất luận người nào cũng không được can dự tư pháp.
Ngũ Đại Minh giõng rạc nói.
Y giọng điệu vừa chuyển, nói:
- Lão Chương, sự tình gì có thể theo trình tự mà làm, cậu như vậy lòng như lửa đốt nhảy vào, cậu khiến người khác thấy tôi ở Đức Cao thế nào?
Ngũ Đại Minh phê bình cực kỳ nghiêm khắc, không có để Chương Hóa Quang chút mặt mũi, trong cán bộ cao cấp, là chuyện rất ít khi xảy ra.
Đều là lãnh đạo, người người đều có quan niệm thể diện, ở trên chính trị đánh cờ, tuy rằng mọi người lẫn nhau tranh đấu rất lợi hại, nhưng tranh đấu đều âm thầm, trên mặt mũi bất kể như thế nào đều là khách khí.
Giống Ngũ Đại Minh như vậy không lưu tình chút nào phê bình người, Trần Kinh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Chương Hóa Quang hiển nhiên cũng không dự đoán được loại tình huống này, mặt y trướng đỏ bừng, đều thành màu đỏ tím, nhìn ra được, nội tâm y cực độ căm tức, nhưng trước Ngũ Đại Minh ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú, y không thể không tỉnh táo lại, trong ánh mắt lóe ra hào quang cũng là dị thường mơ hồ.
- Bí thư, vụ án Thiệu Băng Oánh, đã kết án tuyên án, hơn nữa tôi chuyên môn điện thoại hỏi qua phương diện Lễ Hà, bọn họ phản bác kiến nghị cũng không có tiến triển, nếu không có vấn đề xuất hiện, cứ như vậy bắt người, có phải qua loa hay không?
- Còn có, cho dù muốn bắt người, có thể hay không cùng thành phố trước báo cáo một chút? Như vậy lỗ mãng, có thể không khiến người tâm sinh nghi hoặc sao?
Chương Hóa Quang nói, y cưỡng chế trong lòng cơn tức, nhưng những lời nói ra cũng đã đầy tức giận.
Trần Kinh vừa nghe Chương Hóa Quang nói lời này, liền tiếp lời nói:
- Chương bí thư, chuyện bắt người, tự nhiên có đạo lý có đôi khi nói không có, khả năng không phải thật sự, mà là cần giữ bí mật thị phi đúng sai, chung quy sẽ có định luận, rất nóng vội , có phải hay không phản ánh một số tâm lý không bình thường?
Chương Hóa Quang bị Trần Kinh nói những lời này bị nghẹn không nhẹ, y trừng mắt nhìn Trần Kinh, nói:
- Tiểu Trần, lời này cậu là có ý tứ gì?
Trần Kinh trong lòng đối với Chương Hóa Quang có chút không hài lòng, hắn vừa mới vừa lấy được một tin tức, Chương Hóa Quang đi Lễ Hà miễn chức Thang Dịch Dương, hơn nữa còn ở Đảng ủy Công an và Phòng Công an mở hội nghị, ở Lễ Hà nhấc lên rất lớn sóng gió.
Chương Hóa Quang hành động rất ương ngạnh, không thể chịu được, không đem người này đánh, thật sự là Ngũ Đại Minh có một tâm phúc họa lớn.
Đối mặt Chương Hóa Quang chất vấn, Trần Kinh một chữ không nói, nếu xé rách mặt nạ, bất luận cái gì miệng lưỡi lợi hại đều là tái nhợt, chân chính vào cuộc đua, vậy dùng đao thật thực súng, mới có thể nhìn thấy sự thực.
Chương Hóa Quang ở Đức Cao kinh doanh thời gian dài, nhất là ở chính trị pháp luật cắm rễ sâu, có thể nói là tiến có thể công, lui có thể thủ không lo lắng, y quả quyết không dám ương ngạnh như vậy.
Mà Trần Kinh hiện tại trên tay quân bài là đem Dịch Minh Hoa hoàn toàn kéo xuống nước, Dịch Minh Hoa nếu có thể tìm được lý do bắt Thiệu Băng Oánh, sau đó như thế nào điều tra lập án, y hẳn là có thể ở Lễ Hà mạnh mẽ, cứng rắn làm việc, chuyện này còn có tranh cãi.
Trần Kinh hiện tại là buông tay chiến đấu, cho nên hắn có lời nói và biểu hiện là rất cứng rắn, mạnh mẽ mà Chương Hóa Quang có thể đi đến vị trí hiện nay, y cũng không phải đồ ngốc.
Y ở mặt ngoài lấy thế ngăn chặn Trần Kinh, nhưng nội tâm lại tính toán chính mình khả năng xuất hiện lỗ hổng, y như vậy nhắm mắt cân nhắc, từ các quận huyện đến thành phố, công an, kiểm sát, tòa án tam ngành chiến tuyến, tất cả đều là người mình, quả thực chính là yêu la địa lưới.
Ở tình huống như vậy, Trần Kinh tìm một chỗ trống bắt người, nhưng điều tra lập án có thể thuận lợi đem ý chí quán triệt đi xuống?
Chương Hóa Quang có chút không tin Trần Kinh, tuy rằng, chính y trong lòng rõ ràng, ở hệ thống chính trị pháp luật bên trong, có người mình đối nghịch, còn có người đem pháp luật đặt ở cao nhất vị trí, không để ý ý kiến mình đâm đầu làm, những cọng rau cải đó, căn bản vô pháp vô thương, cục diện vĩnh viễn đều không ở trong khống chế của mình.
Chương Hóa Quang trong lòng cũng hiểu được, Trần Kinh chỉ là người phía trước, Trần Kinh sau lưng là Ngũ Đại Minh.
Không thể không nói, ở Chương Hóa Quang trong lòng, đối với Ngũ Đại Minh là cực kỳ kiêng kị, Ngũ Đại Minh làm việc, tiết tấu khiến người khó nắm bắt được, Chương Hóa Quang đối với Ngũ Đại Minh phán đoán, là nhiều lần đều sai lầm, hôm nay, Ngũ Đại Minh bỗng nhiên gọi chính mình đến, Chương Hóa Quang không nghĩ tới lại là một lần va chạm kịch liệt như thế.
- Tốt lắm, không cần cãi nhau rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, rất nhanh liền sẽ biết, gấp đến vậy sao?
Ngũ Đại Minh nói, y nghiễm nhiên trở thành người hòa giải giữa Trần Kinh và Chương Hóa Quang.
Chương Hóa Quang trong lòng vô cùng tức giận, Trần Kinh một phó chủ nhiệm, cấp Phó phòng, và vị trí của mình kém cách xa vạn dặm, địa vị cách xa như vậy, hắn cố tình không nể mặt mình chút nào, công nhiên chống đối mình, thật sự là khiến y cảm thấy khó có thể chịu được.
Nhưng ở trong này, văn phòng Bí thư Thành ủy văn phòng, Chương Hóa Quang nào dám giương oai?
Trần Kinh đưa Chương Hóa Quang đến cửa thang máy, Chương Hóa Quang ánh mắt thành hình tam giác, cười ha hả nói:
- Tiểu Trần là anh hùng xuất thiếu niên, tốt lắm, tốt lắm...
Trần Kinh thản nhiên cười cười, nói:
- Trưởng phòng Chương khách khí là anh hùng là gấu chó, đều mỏi mắt mong chờ!
Chương Hóa Quang sắc mặt âm u, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngăn cách tầm mắt hai người, cũng ngăn cách khí chất hai người.
Trần Kinh trở về, trong lòng còn có chút bất ổn.
Ngũ Đại Minh công nhiên xé rách mặt nạ, chuyện này vốn đột ngột, rất nhiều chuyện sẽ trở nên rất bị động.
Trước kia là địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, hiện tại này ưu thế sáng tối đã không có, sau này nên như thế nào bước tiếp?
Hắn lại một lần nữa đến văn phòng Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh ngồi ở trên bàn trà, đang cầm một ly trà, y thấy Trần Kinh tiến vào, nhếch mi nói:
- Làm sao vậy? Có phần sợ hãi?
Trần Kinh ngượng ngùng cười cười, hắn đích xác còn có hơi chậm chạp.
Ngũ Đại Minh chỉ chỉ hướng bàn làm việc của mình, nói:
- Bên kia có cái văn kiện, cậu qua xem đi!
Trần Kinh đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy văn kiện trên bàn, liếc mắt một cái: “Quân khu thứ nhất Trung Nguyên – Quân đoàn tỉnh Sở Giang - Ủy ban Kỷ luật tỉnh chuyển Tỉnh ủy Sở Giang...”
Trần Kinh vội quay đầu đi chỗ khác, bởi vì hắn đã thấy được dấu hiệu giữ bí mật trên văn kiện.
- Cho cậu xem thì cậu xem đi!
Ngũ Đại Minh thản nhiên nói.
Trần Kinh lúc này mới quay lại, đem văn kiện xem một lần hoàn chỉnh, văn kiện này là từ quân ủy phát đến Đức Cao, mục đích là khiến Đức Cao phối hợp quân đội chống tham nhũng.
Quân đoàn thứ nhất quân khu Trung Nguyên - quân đoàn này danh tiếng rất vang dội, toàn bộ tỉnh Sở Giang đều là quân đoàn thứ nhất quân khu phòng thủ, mà ở Đức Cao đóng quân đoàn dự bị thứ ba, cũng lệ thuộc quân đoàn dự bị thứ nhất.
Quân đội chống tham nhũng, đó là một vấn đề rất lớn, cũng là chủ đề rất mẫn cảm, điểm này từ văn kiện bí mật là có thể nhìn ra đến, Trần Kinh từ đầu tới đuôi xem một lần, vẫn là không ra manh mối, không biết Ngũ Đại Minh vì sao bảo mình xem văn kiện này.
Trần Kinh ở Thành ủy công tác, tự nhiên có thể nhìn ra văn kiện này hẳn là Tỉnh ủy chuyển xuống dưới, nếu Tỉnh ủy có thể đem văn kiện chuyển tới thành phố Đức Cao, vậy vài thành phố khác khẳng định cũng chuyển, văn kiện này có cái gì kỳ quái?
Đang lúc hắn nghi hoặc, Ngũ Đại Minh nói:
- Đây là văn kiện Tỉnh ủy chuyển, văn kiện có thể chuyển tới thành phố, đã nói lên lần này là một lần đại quy mô chống tham nhũng, chúng ta làm chính quyền địa phương, nhất định phải phối hợp quân đội làm tốt công tác này!
Ngũ Đại Minh dừng một chút, nói:
- Quân đội vĩnh viễn không có khả năng cô lập tồn tại, quân đội và địa phương luôn có muôn vàn liên hệ liền lấy công trình làm ví dụ, quân đội xây dựng công trình, cố nhiên có công trình bộ đội, nhưng rất nhiều tài nguyên cũng là từ địa phương mà có.
- Nhiều tài nguyên như vậy, bên trong có hay không có vấn đề?
- Bộ đội quân khu Trung Nguyên đóng quân ở trên đất Đức Cao tôi, sẽ có chuyện gì nảy sinh, chúng ta Đức Cao Đảng uỷ chính quyền nên phải tích cực hưởng ứng quân khu và lãnh đạo Tỉnh ủy yêu cầu, đối với chuyện liên quan, nên kiên quyết tố giác, muốn cho các phần tử, không thể che giấu.
Ngũ Đại Minh nói mấy câu đó có khí phách, Trần Kinh nghe được sửng sốt, qua sau một lúc lâu, hắn có chút hiểu ra, nghĩ ra Ngũ Đại Minh là có ý để việc bắt Thiệu Băng Oánh liên quan đến quân đội.
Nghĩ đến đây, Trần Kinh trong lòng nghĩ qua vô số ý niệm, hắn bỗng nhiên nhớ tới, quân đội đóng quân cùng tập đoàn Thái Thủy từng có hiệp ước làm ăn, giống như phương diện hiệp ước xi măng có vấn đề sao?
- Nhất định là có vấn đề , không có khả năng không có vấn đề!
Trần Kinh thầm nghĩ trong lòng.
Hiện tại rất nhiều hợp đồng công trình và hợp đồng trước đây có vấn đề , lại nói, Thiệu Băng Oánh là người ra sao? Năm đó cô ở Thái Thủy Lễ Hà mạnh vì gạo, bạo vì tiền, không thể không hối lộ.
- Đem hiềm nghi giao cho quân đội, khiến quân kỷ đi điều tra.
Ngũ Đại Minh như đinh đóng cột nói:
- Chúng ta làm chính quyền một phương, nhất định phải trong phương diện này để bọn họ nguyên vẹn phối hợp.
Trần Kinh trong lòng rộng mở trong sáng, trên vai áp lực lập tức trút bỏ.
Không thể không nói, chính mình đáp đài hát hí khúc, Ngũ Đại Minh vẫn ở sau lưng thờ ơ lạnh nhạt phụ mình một cánh tay, đài đáp đi lên, nhưng là có chút nắm không được cục diện, cục diện gần sụp đổ, chờ đợi mình rất có thể là thất bại trong gang tấc.
Nhưng ở thời khắc mấu chốt, Ngũ Đại Minh giúp một cánh tay, hơn nữa cánh tay này quá lợi hại, rất đúng lúc.
Đưa Thiệu Băng Oánh đến quân kỷ ủy, chuyện này cuối cùng liền không thể can thiệp, kế hoạch Trần Kinh rút dây động rừng sẽ tiến hành thật sự thuận lợi.
Trần Kinh động vào Thiệu Băng Oánh, mục đích chính là muốn hung hăng hạ dáng vẻ bệ vệ của anh em Thiệu thị, đồng thời cũng muốn khiêu chiến một chút quyền uy Đảng ủy Công an, cho dù một bên là bền chắc như thép, Trần Kinh cũng phải đập ra một lỗ hổng, thuận lợi được Ngũ Đại Minh mạnh mẽ tham gia.
Ngũ Đại Minh đúng lúc loại bỏ chướng ngại, hắn phải nắm trong tay đại cục, nhất định loại trừ hoàn toàn chướng ngại Chương Hóa Quang này.
Nhớ thank nhé!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 299 : Quá thất vọng rồi!
Nhóm dịch: Quan Sách
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Trần Kinh?
Thiệu Hồng Ngạn vẻ mặt nghi ngờ nhìn Mãn Diên Ba và A Hồng, nói:
- Hắn là ai? Từ trong khe hở tảng đá đi ra sao?
A Hồng tiến lên nói:
- Trần Kinh này là thư ký Ngũ Đại Minh, trước kia chính là ở Lễ Hà công tác, là Ngũ Đại Minh sau khi nhậm chức, tự mình đề bạt lên!
- Thư ký?
Thiệu Hồng Ngạn vẻ mặt ngạc nhiên, y hướng Mãn Diên Ba nói:
- Lão Mãn, một thư ký có thể có khả năng lớn như vậy sao? Có thể ảnh hưởng toàn bộ Lễ Hà đều vây quanh hắn chuyển động? Này cũng quá đáng đi?
Mãn Diên Ba hôm nay trong lòng rất thoải mái, nghĩ thầm rằng, thư ký thì thế nào? Ngươi họ Thiệu tuy chính là một chủ xí nghiệp, y như thế nào có thể ở Đức Cao hô mưa gọi gió? Khiến cho so với Bí thư Thành ủy còn kiêu ngạo hơn?
Y trầm ngâm một chút, nói:
- Thiệu tổng, Trần Kinh này rất khó đối phó, tuổi trẻ, ra tay cũng là độc ác, lúc này Chủ tịch Băng Oánh xem ra là khó khăn, anh nên sớm nghĩ biện pháp!
A Hồng có chút không quen nhìn Mãn Diên Ba kia cổ khí âm nhu, nói:
- Phó trưởng ban thư ký, có chút chuyện nói quá giật gân đi! Một thư ký có thể có khả năng lớn vậy sao?
Mãn Diên Ba cười, không nói lời nào, tâm tính nhân vật A Hồng này, Mãn Diên Ba trong lòng rõ ràng.
Thiệu Hồng Ngạn có thủ hạ chính, có mấy con chó trung thực, A Hồng trong đó nổi bật nhất. Con chó này răng nanh sắc bén thật sự, nhưng đại não và răng nanh sắc bén ngược nhau, động liền chỉ biết là hô đánh hô sát, nếu không liền nịnh bợ Thiệu Hồng Ngạn, Mãn Diên Ba trong mặt chướng mắt người như vậy.
A Hồng thấy Mãn Diên Ba không để ý tới y, y nhẹ nhàng hừ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Hồng Ngạn.
Thiệu Hồng Ngạn nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn, nhiều năm ở trên giang hồ lăn lộn, Thiệu Hồng Ngạn có tính cách giảo hoạt đa nghi.
Trần Kinh y không biết, đây là lần đầu.
Mặt khác, Trần Kinh nếu là thư ký Ngũ Đại Minh, chuyện này liền vô cùng có khả năng xuất phát từ Ngũ Đại Minh bày mưu đặt kế, Trần Kinh y không giao thủ qua, Ngũ Đại Minh là nhân vật như thế nào, Thiệu Hồng Ngạn lại rành mạch.
Không thể không nói, Ngũ Đại Minh là rất mạnh mẽ, sau khi đến Đức Cao, y làm hết thảy, có thể nói là dứt khoát hẳn hoi.
Mà đối với vấn đề nhà máy máy kéo Lâm Tinh, Ngũ Đại Minh biểu hiện lòng dạ sâu khó lường.
Kỳ thật, lúc Ngũ Đại Minh mới đến Đức Cao, đầu mâu liền chỉ hướng về phía nhà máy máy kéo Lâm Tinh, nhưng vẫn ẩn núp rất sâu.
Mãi cho đến cuối cùng, mọi người đấu nhau, xé rách mặt nạ lẫn nhau, Ngũ Đại Minh mới tung ra đòn sát thủ, đánh ra một quân bài, cứng rắn ngăn chặn tài chính cấp cho nhà máy máy kéo Lâm Tinh.
Thiệu Hồng Ngạn ở nhà máy máy kéo Lâm Tinh kinh doanh nhiều năm như vậy, y làm giám đốc rất có kinh nghiệm trong hai việc.
Việc thứ nhất không thể bạc đãi công nhân, xí nghiệp thua lỗ, công nhân đãi ngộ không thiệt, đây là Thiệu Hồng Ngạn nắm rất chắc.
Thời gian ngàn năm trước, còn có người hiểu được đạo lý nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, Thiệu Hồng Ngạn lại tôn sùng điều này, cho là kinh điển, trong nhà máy công nhân viên chức phúc lợi đãi ngộ làm tốt, các công nhân ngày qua ngày đầy đủ, trước người đơn vị xí nghiệp khác có mặt mũi, bọn họ tự nhiên liền ủng hộ lãnh đạo nhà máy, toàn bộ nhà máy liền đoàn kết.
Điều thứ hai, Thiệu Hồng Ngạn cũng không để thiệt lãnh đạo và bạn bè, lãnh đạo bất kể lớn nhỏ, đều phải đưa, đưa nhiều lắm, chính là chính nghĩa thì được ủng hộ, đưa được ít, chính là thất nói quả trợ. Phí tiếp đãi nhà máy máy kéo Lâm Tinh một năm hơn chục triệu, đây là con số chính xác, đối với điểm này Thiệu Hồng Ngạn cũng không kiêng kỵ.
Thiệu Hồng Ngạn còn có danh ngôn, tên của y chính là không sợ tiêu tiền, tiền cũng không tiêu hết, như thế nào kiếm tiền?
Cho nên, hào phóng là đặc điểm của Thiệu Hồng Ngạn.
Nhưng, nhiều năm như vậy, Thiệu Hồng Ngạn đã thói quen hình thức, bởi vì Ngũ Đại Minh đã đến, lặng yên xảy ra biến hóa.
Nhân vật Ngũ Đại Minh này, là cái độc nhân vật, ngăn chặn tài chính cho nhà máy máy kéo Lâm Tinh, khiến Thiệu Hồng Ngạn cảm thấy áp lực tương đối, ngay tại lúc y kiệt lực phản kích, phải tranh quyền chủ động, hiện tại lại gặp phải Ngũ Đại Minh chủ động xuất kích.
Mà Ngũ Đại Minh đánh một đòn này, trực tiếp liền đánh trúng điểm yếu của Thiệu Hồng Ngạn, Thiệu Băng Oánh có thể là một sơ hở của Thiệu Hồng Ngạn.
- Thiệu tổng, Băng Oánh tiểu thư ở Lễ Hà bị bắt lại, người không biết ở đâu. Trưởng phòng Chương vỗ bộ ngực cam đoan, người có thể nói tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn, tôi xem chuyện này, sớm hay muộn cũng phải khiến họ Trần kia bụi đầu bụi mặt!
A Hồng trầm giọng nói.
Thiệu Hồng Ngạn một chữ không nói, đối với chuyện này, y tin tưởng là lớn, Chương Hóa Quang nói rất đáng tin cậy, nhiều năm như vậy đều tin cậy, chưa bao giờ thất tín.
- Đinh, đinh!
Trên bàn điện thoại vang lên, A Hồng vội cầm điện thoại, y ừ vài tiếng, đem điện thoại đưa cho Thiệu Hồng Ngạn:
- Trưởng phòng Chương!
Thiệu Hồng Ngạn nhíu mày, tiếp điện thoại tiếp trong tay, trên mặt đầy tươi cười:
- Trưởng phòng Chương, xin chào, đang chờ ngài điện thoại, ngài lại điện thoại luôn!
Chương Hóa Quang ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, nói:
- Lão Thiệu, tình huống có chút phức tạp! Cậu khả năng phải chuẩn bị tâm lý một chút!
Thiệu Hồng Ngạn sửng sốt, lòng chìm xuống, trên mặt lại nói:
- Trưởng phòng Chương, chuyện ở trên đất Đức Cao, còn có thể làm khó được ngài sao? Ai cũng không bằng ngài được, thật sự rất ngốc nghếch!
- Tôi nói chính là nói thật!
Chương Hóa Quang thanh âm hạ thấp:
- Chuyện này đề cập đến quân đội, Chủ tịch Băng Oánh bị quân kỷ mang đi, người đã không ở Lễ Hà!
- Cái gì? Quân kỷ?
Thiệu Hồng Ngạn từ trên ghế đứng dậy.
Y như vậy, bên cạnh Mãn Diên Ba và A Hồng sắc mặt đều thay đổi!
Tại cán bộ công tác địa phương đều rõ ràng, sự tình gì một khi đề cập đến quân đội, lập tức sẽ trở nên rất phức tạp. Tại địa phương người lại có quyền thế, lại có mặt mũi, cùng quân đội so sánh, đều là con tép.
Quân đội tự thành hệ thống, cực kỳ tính bài ngoại, nội mặt trật tự và xã hội hoàn toàn bất đồng, tựa như Thiệu Hồng Ngạn, mạng lưới quan hệ quân đội là con số không.
Mặc kệ người nào, đối với chính mình không thể nắm trong tay gì đó, đều cảm thấy rất lo lắng sợ hãi.
Thiệu Hồng Ngạn cũng vậy, Thiệu Băng Oánh bị Phòng công an Lễ Hà bắt giữ, chỉ cần ở trên đất Đức Cao, y đều có tin tưởng nắm chắc cục diện này, nội tâm đều là rất bình tĩnh.
Nhưng, sự tình một khi đề cập đến quân đội, Thiệu Băng Oánh bị chuyển giao quân kỷ ủy thẩm tra, tâm y sẽ không yên!
- Lão Thiệu, sự tình này, không thể xoay chuyển tình hình. Quân kỷ ủy chỉ có điều tra mà thôi, cho dù chứng minh Thiệu tổng có vấn đề, cuối cùng còn phải đi tư pháp trình tự, chỉ có điều vòng vo một đường cong mà thôi, sự tình cuối cùng là phải về đến nguyên điểm!
Chương Hóa Quang ở đầu kia điện thoại nhức đầu nói.
Y cực lực để ngữ điệu bản thân bình tĩnh một chút, nhưng, nói ra, vẫn có thể nghe thấy lúc này y rất tức giận.
Chương Hóa Quang nắm trong tay Đức Cao Đảng ủy Công an nhiều năm như vậy, tại chiến tuyến, y có tuyệt đối quyền uy, y cho tới bây giờ vốn không bị khiêu chiến quá lớn.
Mà lúc này đây, y thật sự ở huých một cái đinh, từ Lễ Hà bắt người bắt đầu y liền hoàn toàn không biết gì cả, hơn nữa không khống chế được cục diện.
Vốn, dựa theo ý tưởng y, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng Lễ Hà thả người, mặc kệ như thế nào, hôm nay Lễ Hà nhất định phải thả người, điều này Dịch Minh Hoa Bí thư huyện ủy Lễ Hà đến Phòng công an đã hứa hẹn.
Chỉ cần thả người, Chương Hóa Quang sẽ một lần nữa nắm giữ cục diện, không chỉ như vậy, y có thể triển khai phản kích, lấy chuyện này làm cơ hội trả đũa.
Quay lại trả đũa khả năng không gây thương tổn Ngũ Đại Minh, nhưng ít nhất có thể hung hăng đè Trần Kinh xuống, cho dù đè không được Trần Kinh, cũng có thể làm Trần Kinh lần này hành động dựa vào mọi người một lưới bắt hết, từ nay về sau, Chương Hóa Quang lúc đối mặt Ngũ Đại Minh, sẽ càng thêm có ưu thế.
Nhưng, Chương Hóa Quang bản thân cũng không có dự đoán được, ngay tại lúc y đấu cờ tin tưởng mười phần, không ngờ nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, Ủy ban Kỷ luật quân đội không ngờ mạnh mẽ, cứng rắn tham gia chuyện này, Thiệu Băng Oánh cứ như vậy bị mang đi!
Người bị mang đi, đánh tan hết tính toán của Chương Hóa Quang, cục diện liền trở nên phức tạp.
Chương Hóa Quang ở trước mặt Thiệu Hồng Ngạn vỗ ngực cam đoan, hơn nữa Thiệu Hồng Ngạn vì chuyện này, cũng là cho Chương Hóa Quang lễ trọng. Hiện tại chuyện này biến thành như vậy, y làm sao còn mặt mũi?
Huống chi, ở Thành ủy có rất nhiều người ánh mắt đều nhìn chằm chằm trận cờ này, Chương Hóa Quang tin tưởng tràn đầy, hiện tại lại một cước đạp vào khoảng không, có thể tưởng tượng, về sau y ở Đức Cao uy tín giảm sút rất nhiều!
Ngắt điện thoại với Chương Hóa Quang, Thiệu Hồng Ngạn có chút ngồi không yên, bắt đầu thong thả bước đi.
Một bên Mãn Diên Ba châm một điếu thuốc, nhàn nhã nuốt sương nhả khói, y thật đúng là không dự đoán được, Trần Kinh còn có thể có chiêu này, không ngờ cùng quân đội tạo quan hệ, lần này, anh em Thiệu thị dáng vẻ bệ vệ cũng bị áp chế rồi!
Mãn Diên Ba bỗng nhiên cảm thấy Trần Kinh đáng yêu, y trước kia khinh thường Trần Kinh, lại đố kỵ Trần Kinh, cho tới hôm nay, mới cảm thấy Trần Kinh thật sự là hết giận, đem Thiệu Hồng Ngạn kia, chỉnh được lòng như lửa đốt!
- Lão Mãn, thư ký Trần này cậu rất quen thuộc sao?
Thiệu Hồng Ngạn hỏi Mãn Diên Ba.
Mãn Diên Ba thản nhiên nói:
- Rất quen thuộc, nhưng quan hệ rất bình thường, người kia và Ngũ Đại Minh chính là một khuôn mẫu từ trong đi ra, chính là tảng đá ở hầm cầu, lại thối lại vừa cứng, khó đối phó a!
Mãn Diên Ba hiểu được ý đồ của Thiệu Hồng Ngạn, việc đã đến nước này, Thiệu Hồng Ngạn là đại trượng phu co được dãn được.
Thiệu Hồng Ngạn điểm mạnh chính là, khi nào thì đều có thể buông người, chuyện này nếu Trần Kinh ở trong đó làm khó dễ, y về điểm chuẩn bị tiền, sau đó dùng là thủ đoạn của y, việc này phỏng chừng cũng liền bình thường. Thiệu Hồng Ngạn điệu bộ này, Mãn Diên Ba rất quen thuộc , cho nên, liền nói như vậy, để khiến y đánh mất ý niệm quỷ quái này trong đầu.
- Trần Kinh người này a, hắn là thư ký Ngũ Đại Minh khâm điểm! Ở Lễ Hà, thì là người to gan lớn mật, dám đâm đến trời, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện Lễ Hà gặp chuyện không may, đều cùng người này có liên quan. Sau đó, hắn và Dịch Minh Hoa lại là thế nước lửa, khiến cho quan hệ rất không xong, Dịch Minh Hoa hạ độc thủ phải đè hắn xuống...
Mãn Diên Ba triển khai miệng lưỡi, giống tiên sinh thuyết sách bắt đầu hướng Thiệu Hồng Ngạn giới thiệu Trần Kinh. Y nói nội dung phần lớn rất khoa trương, cố ý nói ngoa, có một số việc không phải Trần Kinh làm, cũng đổ lên đầu Trần Kinh, hoàn toàn dùng nghệ thuật thủ pháp, mục đích chính là muốn đem Trần Kinh nói rất tươi sống, tốt nhất là phải làm Thiệu Hồng Ngạn đối với người này tâm sinh kính sợ!
Nhớ thank nhé!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương
Quan Sách Tác Giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 300: Nắm cục diện trong tay! !
Nhóm dịch: Quan Sách
Sưu Tầm by MTQ - 4vn
Trần Kinh không muốn gặp Phương Liên Kiệt, nhưng người lần này đại biểu quân đội đến đây đưa Thiệu Băng Oánh đi lại chính là cậu ta.
Lúc thấy Phương Liên Kiệt, Trần Kinh đúng thật rất bất ngờ, Phương Liên Kiệt không phải sư đoàn trưởng quân dự bị sao? Chuyện của quân kỷ ủy <i><font color="#FF9900">( Ủy ban kỷ luật quân đội) </i>có quan hệ gì với y chứ ?
Hắn gọi điện thoại đến chỗ Phương Uyển Kỳ hỏi thăm tình huống. Phương Uyển Kỳ trả lời rất trực tiếp, không để cho cậu em ruột chút mặt mũi nào. Cô nói với Trần Kinh, sau khi Phương Liên Kiệt xuống cơ sở bộ đội, vì không biết tạo mối quan hệ nên khiến cho quan hệ với đồng sự rất căng, không ở sư đoàn quân dự bị tiếp được nữa.
Sau đó không còn cách nào khác, đành điều tạm y đến đơn vị sư trực, giao cho toàn việc vặt giống như vậy cả, mục đích chính là cho y đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm!
Trần Kinh sau khi biết rõ chuyện của Phương Liên Kiệt thì trong lòng không khỏi có chút buồn cười. Vị tiểu Thái Tử này cao cao tại thượng thành thói rồi, ở cơ sở có chút không thích hợp nổi!
Đừng nói là ở trong quân, cho dù là ở chính đàn thì ngay cả cán bộ bên trên nếu không có quan hệ tốt với đồng sự, lại không được lòng cấp dưới, vậy thì rất khó sống qua ngày. Ở quân đội thì lại càng khó khăn hơn, muốn tạo uy vọng ở trong quân đội mà năng lực bản thân không đủ, không dám hòa mình xâm nhập với nhân viên cở sở thì muốn sống yên thật chẳng dễ dàng.
Sự thật chứng minh, lần gặp Trần Kinh này khí thế của Phương Liên Kiệt đã yếu đi rất nhiều, so với kẻ hống hách trước kia quả thực giống như đã thành một người khác vậy.
Nhưng Trần Kinh ngỏ ý mời y uống một chén, y lại biểu hiện kiêu ngạo , nói:
- Uống cái gì mà uống, quân vụ trong người, uống rượu vào không phải sẽ hỏng chuyện sao?
Trần Kinh híp mắt nói:
- Chỗ chúng tôi đây có cái quy củ, không uống rượu không giao người. Tôi để cậu trở về tay không, cậu có thể báo cáo kết quả công tác sao đây ?
Phương Liên Kiệt nhướng mi lên, trên mặt liền biểu lộ tức giận, Trần Kinh nói:
- Nhập gia tùy tục, đừng luôn lấy mình làm trung tâm, đi tới địa phương thì phải tôn trọng quy củ ở địa phương. Nói thật một câu, mời cậu uống rượu, đó cũng là sự tôn trọng của địa phương đối với quân đội đóng quân trên địa bàn!
Phương Liên Kiệt lạnh lùng cười, nói:
- Anh có thể đại biểu địa phương sao ? Anh mắc bệnh quan liêu hả!!!
Trần Kinh cười ha hả, trong lòng âm thầm lắc đầu, khó trách tiểu tử này bị xa lánh cả trong quân ngũ, chỉ riêng cách này nói chuyện nóng nảy này cũng đã khiến cho người ta ăn không tiêu rồi. Như thế người ta không xa lánh y mới lạ đấy ?
Bọn họ uống rượu ngũ lương, Phương Liên Kiệt không mấy thích thú, cũng chỉ cúi đầu buồn bực uống!
Lúc đến quân Trung Nguyên khu y còn rất sung mãn khát khao. Quân khu Trung Nguyên là một trong bảy quân khu lớn của nước cộng hoà, ở trong trí tưởng tượng của Phương Liên Kiệt thì mình đến quân khu chắc sẽ nắm được cơ hội để nở mặt trước toàn quân.
Nhưng, điều khiến y không dự đoán được chính là, y mới đến đã bị an bài ở trong sư đoàn quân dự bị.
Thế còn chưa đủ, mấy người lãnh đạo và đồng sự bên sư đoàn quân dự bị tất cả đều là cáo già, Phương Liên Kiệt vừa tới, căn bản không quán triệt nổi ý chí của mình như ý muốn, ngược lại còn bị người ta xa lánh.
Sau đó, mấy lần tranh đấu không ngớt náo cả đến chỗ cấp trên, Phương Liên Kiệt bị điều đi còn những người khác lại bình yên vô sự.
Bị chèn ép như vậy khiến y chịu đả kích nhưng cũng khiến y ý thức được, công tác ở cơ sở đích xác không dễ dàng, khó khăn hơn nhiều so với chính mình tưởng tượng!
Mấy tên tép diu trước kia y vẫn chướng mắt, luận về tài hoa, năng lực, còn có âm mưu quỷ kế, không hề kém hơn chút nào so với mấy đại gia hỏa y từng tiếp xúc.
Khách quan mà nói, Phương Liên Kiệt đã tìm được đúng vị trí của mình, trong lòng y cũng hiểu được, năm đó ở thủ đô là do các trưởng bối chừa cho mình mặt mũi, phạm sai lầm gì cũng có người che chắn , người cấp dưới cũng nể mặt tây bắc hệ chứ chẳng phải do y có bản lĩnh lợi hại gì.
Mà xuống tới quân khu Trung Nguyên rồi, người khác đâu có cần biết anh là tôn thần phương nào, anh muốn vẫy đuôi lên mặt, người khác sẽ nhằm ngay đầu anh mà đối phó. Nếu thật sự muốn đấu thì Phương Liên Kiệt thế đơn lực bạc, căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
So về sức mạnh thì đánh không lại người ta, so về trí tuệ thì mỗi người trong họ đều cực kì giảo hoạt, thường xuyên lúc mình còn chưa hiểu được là có chuyện gì xảy ra thì đã chui vào bẫy của người khác rồi.
Cúi đầu uống rượu giải sầu, y ngẫu nhiên ngẩng đầu liếc Trần Kinh một cái, Trần Kinh châm một điếu thuốc, nhàn nhã ngồi hút ở đối diện. Nhìn thần sắc của hắn thật dương dương tự đắc, thong dong cực kì!
Y nhìn ra được, nếu đem so Trần Kinh với mình, thì tuổi tác cũng không mấy hơn kém, nhưng, hôm nay Phương Liên Kiệt đã được chứng kiến qua, đám lão già ở Lễ Hà kia đều vội vội vàng vàng đi theo mông hắn mà chuyển động, mở miệng là kêu “Chủ nhiệm Trần”, kêu đến muốn thân thiết bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Có Phó bí thư họ Hồng gì đó, đã hơn năm mươi tuổi rồi mà ở trước mặt Trần Kinh lại bày ra một bộ dáng cười nịnh nọt, khiến Phương Liên Kiệt ở một bên đều muốn nổi da gà.
Nếu như là trước kia thì Phương Liên Kiệt căn bản sẽ không để ý đến mấy chi tiết đó.
Thế nhưng qua mấy tháng rèn luyện đã khiến Phương Liên Kiệt hiểu được, muốn đạt tới loại trình độ giống như Trần Kinh là chuyện rất không dễ dàng. Nếu chính anh không có bản lĩnh, không có thủ đoạn khống chế người khác thì người khác sẽ chẳng coi anh ra gì. Trần Kinh có thể đạt tới cảnh giới như vậy thì nhất định thủ đoạn và bản lĩnh của hắn cũng rất khó lường !
Mới gặp Trần Kinh có hai lần mà tâm tính Phương Liên Kiệt đã cách biệt một trời một vực. Cái nhìn của y đối với Trần Kinh tự nhiên cũng âm thầm xảy ra biến hóa!
- Làm sao vậy? Phương đoàn trưởng, tôi nghe nói gần đây cậu không mấy vui, là chuyện gì xảy ra?
Trần Kinh cười nói.
Phương Liên Kiệt sắc mặt hơi đổi, nói:
- Không nhọc anh lo lắng, tôi còn sống qua ngày được!
Y dừng một chút, mày nhướng lên:
- Là ai nói với anh mấy lời lung tung lộn xộn này chứ ?
Trần Kinh nói:
- Còn có thể là ai nữa? Phương Uyển Kỳ a! Cô ta nói cậu không hiểu cơ sở, ở cấp dưới mà còn bày ra cung cách thủ đô, bị người ở cơ sở bộ đội xa lánh không sống yên được, còn nhờ tôi mở đường hướng dẫn cậu! Cậu nói tôi có thể mở đường cho cậu thế nào đây?
- Việc thế gian, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi, bất cứ kẻ nào khác đều không đáng tin cậy .
Sắc mặt Phương Liên Kiệt có chút khó coi, bị người ta chọc vào điểm yếu khiến y rất xấu hổ, nhất thời cũng không biết nói cái gì.
Trần Kinh cũng không nói, cả hai đều tự uống rượu, qua thật lâu, hắn mới mở miệng:
- Cậu có biết hôm nay vì sao lại tới đưa người này đi không ?
Phương Liên Kiệt ngẩn người, lắc lắc đầu.
Trần Kinh thản nhiên nói:
- Người phụ nữ này dính dáng đến chuyện rất lớn, để cậu giải người đi, một mặt là tham gia với tư cách quân đội. Về phương diện khác, cũng là đại biểu cho Phương gia tây bắc các người. Đây là cho mọi người thấy được rõ ràng đằng sau lưng chuyện này là gì!
Phương Liên Kiệt sững sờ tại chỗ, Trần Kinh cười khẽ, nói:
- Phương đoàn trưởng, chuyện gì mà dụng tâm nhiều một chút, để mắt nhiều hơn chút, thì tự nhiên có thể nhìn ra bản chất vấn đề! Lúc làm việc ở cơ sở, chừng nào mà cậu có thể xem trọng những tiểu nhân vật như chúng tôi được thì chừng đó cậu sẽ thành công !
Phương Liên Kiệt cắn cắn môi, lời nói của Trần Kinh có chút hàm hàm hồ hồ, nhưng Phương Liên Kiệt nghe xong lại đã vỡ lẽ ra rất nhiều.
Kết hợp với những gì chính y nghiệm ra trong khoảng thời gian này, y hiểu được Trần Kinh nói những lời này đều là danh ngôn chí lý, cách làm việc về sau không bao giờ được giống như bây giờ nữa!
...
Thiệu Băng Oánh bị quân kỷ ủy mang đi, chuyện này ở Đức Cao lại nổi lên một hồi phong ba.
Thư tố cáo và tố giác Thiệu Băng Oánh đều liên tiếp bay về hướng Thành ủy, những việc Thiệu Băng Oánh đã làm ở Lễ Hà trước kia, thế lực đã lần đến toàn bộ thành phố Đức Cao. Vào thời điểm đó, chuyện đen trắng gì thì anh em họ Thiệu đều có dính vào cả, đắc tội cũng không ít người.
Vào lúc mà anh em họ Thiệu làm mưa làm gió thì người khác giận mà không dám nói gì.
Nhưng hiện tại, Thiệu Băng Oánh bị bắt, hơn nữa bị đưa đến quân kỷ ủy, chuyện này ở trong mắt dân chúng bình thường chính là nhất định xong đời rồi !
Thiệu Băng Oánh hết đời, anh em họ Thiệu là châu chấu bị xuyên cùng một dây, Thiệu Hồng Ngạn có thể sống khá giả tiếp sao? Không thể, hai người sẽ phải cùng chung số phận.
Vào lúc này, những người bị hai kẻ kia áp bức đã lâu rốt cục cũng đứng ra, muốn tố giác, bắt đầu nã pháo hướng về phía hai người bọn họ.
Lần nã pháo này, kéo theo toàn bộ chính đàn Đức Cao đều quay chung quanh, sóng ngầm bắt đầu khởi động, các phái hệ đấu tranh hết sức căng thẳng!
Lúc Trần Kinh từ Lễ Hà trở về, Ngũ Đại Minh tự mình rót cho hắn một ly trà, điều này khiến cho Trần Kinh có chút chân tay luống cuống!
Ngũ Đại Minh cười cười, nói:
- Cách làm của cậu thật quyết đoán đấy, cũng có hiệu quả tốt nữa, chuyện đi đến hôm nay, cục diện đã dần dần dịu đi rồi!
Trần Kinh nói:
- Đây đều nhờ bí thư có cách lãnh đạo!
- Cậu thôi thì đừng tâng bốc tôi nữa!
Ngũ Đại Minh xua tay nói,
- Được rồi, cậu xem xem lễ hội trà mà phía Tu Mai muốn làm này đi, thử cho ý kiến xem!
Trần Kinh tiếp nhận tài liệu từ trên tay Ngũ Đại Mình, trong lòng có một loại thoải mái nói không nên lời.
Ngũ Đại Minh nói cục diện dịu đi, quả là rất có đạo lý. Đoạn thời gian trước, Thiệu Hồng Ngạn lấy việc từ chức mà uy hiếp khiến Ngũ Đại Minh phải chịu một áp lực rất lớn, hơn nữa, công nhân viên chức ở trong nhà máy máy kéo Lâm Tinh cũng bị người xúi giục, rất xao động bất an, thậm chí còn nổi lên muốn làm bãi công, tiến triển không tốt khả năng còn có thể dẫn phát một lần quan dân đại xung đột!
Nhưng, hiện tại Trần Kinh túm được Thiệu Băng Oánh, tạo thành một lần rút dây động rừng thật lớn, khiến cho Thiệu Hồng Ngạn cả kinh không nhẹ. Gã đã bất chấp âm mưu quỷ kế mà bắt đầu lo lắng vì an nguy bản thân mà nghĩ cách!
Điều này đối với Ngũ Đại Minh mà nói là một cơ hội rảnh hơi rất lớn, có lần nghỉ giữa hiệp này, việc khống chế cục diện về sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!
Tiếp nhận tài liệu về lễ hội trà từ trong tay Ngũ Đại Mình, trong lòng Trần Kinh liền hiểu được đối với chuyện của Thiệu Hồng Ngạn và Lâm Tinh mình làm đến bước này là đủ rồi, sự tình phía sau hết thảy đều phải do Ngũ Đại Minh tự mình nắm giữ!
Mà đối với lễ hội trà, Trần Kinh cũng sớm biết rằng, đây là hoạt động lớn đầu tiên sau khi Mã Bộ Bình đảm nhiệm Tu Mai.
Mục đích chỉ là thúc đẩy sản phẩm trà Tu Mai nổi tiếng được, nâng cao hình tượng Tu Mai với bên ngoài, mang Tu Mai tiến thêm một bước, đặt thêm nền móng.
Ngũ Đại Minh đem tài liệu này giao cho mình, đương nhiên là hy vọng mình có thể vạch ra được một kế hoạch cho Tu Mai.
Trước mắt, ở phương diện phát triển kinh tế của thành phố Đức Cao, Ngũ Đại Minh nắm chắc hai điểm, một là Tu Mai, điểm còn lại là Tiền Hà.
Tiền Hà đại biểu cho phát triển thành thị, Tu Mai đại biểu cho phát triển nông thôn, hai nơi này phát triển là hai cái cọc tiêu chung cho toàn nông thôn và thành thị phát triển, đây là chuyện Ngũ Đại Minh thường xuyên nhấn mạnh.
Mặc kệ cục diện phức tạp thế nào, mặc kệ chính trị đấu tranh kịch liệt cỡ nào, mặc kệ mâu thuẫn bên trong bùng nổ ra sao, thì phát triển kinh tế tuyệt đối không thể có chút dao động, đó là đường biên ngang mà Ngũ Đại Minh đã đặt ra. Phát triển kinh tế lúc nào cũng không được buông lỏng, phân công đề bạt cán bộ hết thảy đều phải lấy chỉ tiêu phát triển kinh tế làm mấu chốt, đó là quan niệm dùng người của Ngũ Đại Minh.
Nhớ thank nhé!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương