 |
|

27-05-2009, 12:03 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 5 -
Mưa đã tạnh, chỉ còn sương mù buông mịn hạt, và những giá»t nước Ä‘á»ng ở các cà nh cây rÆ¡i xuống lá»™p bá»™p. Denixov, viên thá»§ lÄ©nh cô-dắc và Petya lặng lẽ cưỡi ngá»±a Ä‘i theo ngưá»i mu-gich đội mÅ© chụp Ä‘ang đưa đôi chân chữ bát Ä‘i già y cá» bước nhẹ nhà ng và im lặng trên những rá»… cây và trên lá»›p lá ướt sÅ©ng dẫn há» ra ven rừng.
Ra đến má»™t chá»— ngoặt, ngưá»i mu-gich dừng lại nhìn quanh má»™t lát rồi Ä‘i vá» phÃa má»™t hà ng cây thưa thót. Bên má»™t cây sồi lá»›n chưa rụng hết lá, bác ta đứng lại và vẫy tay ra hiệu bảo đến gần, vẻ bà máºt.
Denixov và Petya cho ngá»±a Ä‘i gần lại ngưá»i mu-gich. Äứng ở chá»— bác ta có thể trông thấy quân Pháp. Ngay sát khu rừng là má»™t cánh đồng lúa mì dốc thoai thoải xuống. Bên phải, sau má»™t cái khe bá» dốc đứng, có thể trông thấy má»™t khóm là ng nho nhá» và má»™t ngôi nhà trang chá»§ sáºp mái. Trong là ng, trong ngôi nhà , trên khắp cánh đồng dốc thoai thoải, trong vưá»n, bên cạnh giếng và bá» ao, trên suốt con đưá»ng dốc Ä‘i từ má»™t chiếc cầu dẫn và o là ng, cách chá»— hỠđứng không quá hai trăm xa-gien, Ä‘á»u thấy có những đám đông ngưá»i thấp thoáng trong lá»›p sương mù lay động. Có thể nghe những tiếng quát lạ tai, không giống tiếng Nga tà nà o, cá»§a những ngưá»i Ä‘ang giục ngá»±a kéo xe lên dốc và gá»i nhau Æ¡i á»›i.
- Äem thằng tù binh lại đây, - Denixov nói khẽ, mắt vẫn không rá»i những đám quân Pháp ở trước mắt.
Ngưá»i cô-dắc, xuống ngá»±a, đỡ chú bé xuống và dắt lại gần Denixov. Denixov chỉ bá»n lÃnh Pháp há»i chú bé xem đấy là những đớn vị nà o. Chú bé đút hai bà n tay rét cóng và o túi áo và giương cao đôi mắt sợ hãi nhìn Denixov. Có thể thấy rõ rằng chú bé muốn nói hết những Ä‘iá»u mình biết, nhưng luống cuống trả lá»i không được chỉ gáºt đầu xác nháºn những Ä‘iá»u Denixov há»i. Denixov cau mà y, quay sang phÃa viên thá»§ lÄ©nh cô-dắc bà n mấy câu.
Petya nhanh nhẩu ngoảnh đầu từ bên nà y sang bên kia hết nhìn chú lÃnh đánh trống lại nhìn Denixov, nhìn viên thá»§ lÄ©nh cô-dắc, nhìn những toán lÃnh Pháp trong là ng và ven đưá»ng cái, chỉ lo bá» lỡ những việc quan trá»ng.
- Dolokhov có đến hay không cũng cứ phải đánh lấy!… Ha? - Denixov nói, khoé mắt long lanh một tia sáng vui vẻ.
- Chá»— nà y tiện đây, - viên thá»§ lÄ©nh cô-dắc nói. Ta sẽ cho bá»™ binh Ä‘i xuống phÃa dưới, quá khoảng đầm lầy - Denixov nói tiếp, há» sẽ bò sát đến khu vưá»n; anh sẽ Ä‘em quân cô-dắc từ phÃa bên kia đến, Denixov chỉ khu rừng phÃa sau là ng, - còn tôi sẽ xuất phát từ chá»— nà y vá»›i đội phiêu kỵ. Há»… nghe tiếng súng hiệu.
- Äi dưới cái rãnh ấy không được đâu, có hố đấy, - viên thá»§ lÄ©nh cô-dắc nói, ngá»±a sẽ sa lầy mất. Phải Ä‘i quanh sang bên trái.
Trong khi há» nói chuyện vá»›i nhau như váºy, thì ở phÃa dưới, trong cái rãnh chảy từ ao ra, có má»™t tiếng súng nổ, rồi có má»™t tiếng nữa, hai đám khói trắng bay lên và má»™t tiếng quát rất Ä‘á»u cá»§a hà ng trăm tên lÃnh Pháp Ä‘ang ở trên dốc vang lên, nghe như má»™t tiếng reo mừng rỡ. Thoạt tiên cả Denixov lẫn viên thá»§ lÄ©nh cô-dắc Ä‘á»u lùi lại. Há» dừng gần quân Pháp đến ná»—i há» ngỡ rằng chÃnh há» là nguyên nhân gây nên những phát súng và những tiếng quát nà y.
Nhưng tháºt ra thì không phải. Ở phÃa dưới, qua khoảng đầm lầy, có má»™t ngưá»i mặc áo gì đó Ä‘ang chạy. Hẳn là quân Pháp Ä‘ang bắn và quát tháo ngưá»i ấy.
- Äúng là Tikhon nhà ta rồi, - viên thá»§ lÄ©nh cô-dắc nói.
- Äúng! ChÃnh hắn rồi.
- Chà cất thằng bợm - viên thủ lĩnh cô-dắc nheo nheo đôi mắt nói.
Ngưá»i mà há» gá»i là Tikhon chạy vá» phÃa con ngòi nhá» và nhảy ùm xuống là m nước bắn tung toé lên, không thấy anh ta đâu nữa. Rồi má»™t lát sau anh ta lại lồm cồm bò lên, ngưá»i ướt sÅ©ng trông Ä‘en sẫm hẳn lại, rồi tiếp tục chạy trốn. Những tên lÃnh Pháp Ä‘ang Ä‘uổi theo dừng lại.
- Chà tà i tháºt - viên thá»§ lÄ©nh cô-dắc nói.
- Cái thằng chết tiệt! - Denixov nói, vẫn với cái vẻ bực bội như lúc nãy.
- Thế từ sáng đến giỠhắn là m gì?
- Ai đấy? - Petya há»i.
- Má»™t anh chà ng cô-dắc cá»§a chúng tôi đấy. Tôi vừa sai hắn ta Ä‘i bắt má»™t con "cái lưỡi" vá».
- À phải, - Petya nghe chưa dứt đã gáºt đầu nói, là m như mình đã hiểu hết, tuy tháºt ra cáºu ta không hiểu lấy được má»™t chữ nà o.
Tikhon Serbaty là má»™t trong những ngưá»i cần thiết nhất ở trong đội du kÃch. Anh ta là má»™t nông dân ở là ng Pokrovxkoye, ở gần sông Gzat. Hồi má»›i bắt đầu hoạt động có lần Denixov đến Pokrovxkoye; cÅ©ng như thưá»ng lệ, chà ng cho gá»i viên thôn trưởng đến há»i xem có biết gì vá» quân Pháp không, thì cÅ©ng như tất cả những viên thôn trưởng khác, lão ta trả lá»i, giống như muốn thanh minh, rằng lão chẳng hay biết chút gì cả. Nhưng khi Denixov cắt nghÄ©a cho lão ta hiểu rằng chà ng muốn đánh quân Pháp, và khi chà ng há»i lão ta xem quân Pháp có mò mẫm đến đây không thì viên thôn trưởng trả lá»i rằng bá»n lÃnh Pháp có đến ăn trá»™m vặt, nhưng trong là ng nà y chỉ có Tikhon Serbaty là lo đến những việc nà y.
Denixov cho gá»i Tikhon đến, khen ngợi anh ta đã hoạt động hăng hái, rồi trước mặt viên thôn trưởng chà ng nói mấy lá»i vá» lòng trung thà nh đối vá»›i Sa hoà ng và tổ quốc, vá» lòng căm thù giặc Pháp, là những Ä‘iá»u mà những ngưá»i con cá»§a tổ quốc phải tôn trá»ng.
Nghe những câu nà y Tikhon là m ra vẻ sợ hãi, anh ta nói:
- Chúng tôi có là m gì ác vá»›i ngưá»i Pháp đâu. Chúng tôi chỉ đùa gá»i là đôi chút vá»›i anh em thôi mà . Chúng tôi quả có giết và i chục tên lÃnh Ä‘i ăn trá»™m, ngoà i ra thì chẳng là m Ä‘iá»u gì ác…
Ngà y hôm sau, khi Denixov rá»i khá»i thôn Pokrovxkoye, lòng đã quên khuấy ngưá»i nông dân nà y, há» báo cáo vá»›i chà ng rằng Tikhon cứ van nà i xin ở lại trong đội du kÃch. Denixov ra lệnh nháºn anh ta ở lại.
Lúc đầu ngưá»i ta giao cho Tikhon những việc lao công như nhen lá»a, Ä‘i lấy nước, lá»™t da ngá»±a, v.v, nhưng chẳng bao lâu anh ta tá» ra rất ham thÃch và có nhiá»u khả năng vá» chiến tranh du kÃch.
Äêm đêm vá» anh ta thưá»ng Ä‘i kiếm chiến lợi phẩm và lần nà o cÅ©ng mang má»™t tà áo quần hay vÅ© khà cá»§a Pháp, và nếu được lệnh, anh ta còn bắt vá» cả tù binh nữa. Denixov cho Tikhon được miá»…n lao động, Ä‘em anh theo má»—i lần xuất kÃch cho anh nháºp và o hà ng ngÅ© cô-dắc.
Tikhon không thÃch cưỡi ngá»±a và bao giá» cÅ©ng Ä‘i bá»™, nhưng không lúc nà o tụt lại sau kỵ binh. VÅ© trang cá»§a anh ta bao gồm có má»™t khẩu súng trưá»ng ngắn (anh mang khẩu súng nà y để chÆ¡i cho vui nhiá»u hÆ¡n là để bắn) má»™t ngá»n giáo và má»™t cái rìu. Tikhon sá» dụng cái rìu nà y cÅ©ng như má»™t con sói sá» dụng bá»™ răng. Răng con sói có thể tìm bá» chét trong bá»™ lông hay gặm hững cái xương lá»›n má»™t cách dá»… dà ng như nhau, thì Tikhon cÅ©ng có thể hoa cái rìu lên đánh hết sức xuống má»™t súc gá»— cần bổ hoặc cần lấy đầu nu gá»t những chiếc cá»c nhá» hay những cái thìa gá»— con con. Trong đội du kÃch cá»§a Denixov, Tikhon có má»™t vị trà rất đặc biệt. Khi cần phải là m má»™t việc gì đặc biệt khó khăn và nặng nhá»c - kê vai nhấc má»™t chiếc xe bò bị sa lầy ra khá»i bùn, cầm Ä‘uôi má»™t con ngá»±a lôi ra khá»i vùng lầy, chải cho nó sạch bùn, len lá»i và o táºn giữa quân Pháp, Ä‘i bá»™ năm mươi dặm trong má»™t ngà y, - má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i chỉ và o Tikhon.
- Việc ấy thì thấm gì vá»›i con quá»· kia! Hắn khá»e như con bò má»™ng ấy mà . - há» thưá»ng nói vá» Tikhon như váºy.
Có lần má»™t tên Pháp mà Tikhon định bắt đã dùng súng tay bắn trúng và o hông anh ta. Vết thương nà y được Tikhon chữa hoà n toà n bằng rượu vodka, trong uống ngoà i xoa, và đã được toà n đội dùng là m đầu đỠđể đùa cợt hết sức vui vẻ, và Tikhon cÅ©ng vui lòng hưởng ứng những lá»i đùa cợt nà y.
- Thế nà o đấy anh bạn, chừa thôi chứ? Nhức đến táºn xương rồi còn gì. - Mấy ngưá»i cô-dắc vừa cưá»i vừa nói. Tikhon cố là m ra bá»™ Ä‘au đớn, oằn ngưá»i, nhăn mặt, giả vá» nổi giáºn, và dùng những câu chá»i bá»›i tháºt buồn cưá»i để nguyá»n rá»§a quân Pháp. Việc vừa xảy ra chỉ có má»™t ảnh hưởng duy nhất, là sau đó Tikhon Ãt bắt sống tù binh mang vá» hÆ¡n trước.
Tikhon là con ngưá»i có Ãch và can đảm nhất trong đội. Không có ai tìm ra được cá»› há»™i tấn công hÆ¡n anh ta, không có ai bắt và giết được nhiá»u lÃnh Pháp hÆ¡n anh ta; vì váºy Tikhon trở thà nh anh há» cá»§a cả đội cô-dắc, đội phiêu kỵ, và cÅ©ng vui lòng đảm nháºn chức vụ nà y. Từ đêm hôm qua Tikhon được Denixov phái đến Samsevo để bắt má»™t "cái lưỡi". Nhưng không biết vì sao anh ta chưa hà i lòng vì chỉ má»›i bắt được má»™t tên Pháp hay vì anh ta ngá»§ quên cả đêm hôm qua, chỉ thấy giữa ban ngà y mà anh ta lại len lá»i và o táºn chÃnh giữa quân Pháp, và như Denixov đứng trên đồi có thể trông thấy, anh ta đã bị lá»™.
|

27-05-2009, 10:26 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 6 -
Sau khi bà n bạc thêm má»™t lúc vá»›i viên thá»§ lÄ©nh ngưá»i cô-dắc vá» cuá»™c tấn công ngà y mai, mà trong khi đứng nhìn quân Pháp hình như Denixov đã quyết định dứt khoát là vá» tiến hà nh, chà ng thúc ngá»±a quay trở lại.
- Nà o thôi, bây giỠđi sưởi cho khô đã anh bạn ạ, - chà ng bảo Petya.
Äến gần trạm kiểm lâm Denixov dừng ngá»±a lại nhìn và o trong rừng. Ở giữa các hà ng cây thấy má»™t ngưá»i Ä‘ang bước nhẹ nhà ng trong từng bước dà i trên đôi chân cao lá»ng khá»ng, hai tay dà i Ä‘ung đưa, mình mặc áo ngắn, chân Ä‘i già y gai, đầu đội mÅ© kazan, vai khoác súng trưá»ng, lưng dắt má»™t cái rìu. Trông thấy Denixov, ngưá»i ấy hối hả ném má»™t váºt gì và o bụi ráºm rồi cất cái mÅ© ướt sÅ©ng và nh cụp cả xuống, đến trước mặt viên chỉ huy. Ngưá»i ấy là Tikhon.
Khuôn mặt rá»— hoa và nhăn nheo cá»§a anh ta vá»›i đôi mắt ti hà sáng long lanh sáng bừng lên vì má»™t niá»m vui đầy tá»± mãn. Anh ta vênh mặt nhìn Denixov, có vẻ như Ä‘ang cố nhịn cưá»i.
- Thế nà o, Ä‘i đâu mất mặt thế hả? - Denixov há»i.
- Äi đâu mất mặt à ? Äi kiếm mấy thằng Pháp, - Tikhon mạnh dạn và vá»™i vã đáp, giá»ng trầm hÆ¡i khà n nhưng ngân nga.
- Nhưng sao lại là m giữa ban ngà y thế hả? Äồ súc sinh! Thế sao không bắt được à ?
- Bắt thì có bắt được đấy ạ, - Tikhon nói.
- Thế nó đâu rồi?
- Thì thoạt tiên tôi bắt được má»™t thằng từ má» sáng, - Tikhon nói tiếp, hai chân bèn bẹt Ä‘i già y gai choạc rá»™ng ra, - Thế rồi dẫn nó và o rừng. Tôi biết ngay là thằng nà y chẳng được tÃch sá»± gì. Tôi nghÄ© bụng chi bằng Ä‘i bắt má»™t thằng khác chững chạc hÆ¡n.
- Chà thằng bợm già , tôi biết mà , - Denixov nói với viên thủ lĩnh cô-dắc - Thế tại sao mà y không dẫn thằng ấy đến?
- Thì dẫn đến là m gì? - Tikhon vá»™i vã ngắt lá»i, có vẻ pháºt ý - không được tÃch sá»± gì hết mà lại. Chả lẽ tôi không biết ngà i cần loại nà o hay sao?
- Äồ súc váºt! Thế sao?
- Tôi Ä‘i tìm thằng khác, - Tikhon nói tiếp, - Tôi bò và o rừng như thế nà y nà y, xong nằm rạp xuống. - Tikhon đột nhiên nằm sấp xuống má»™t cách má»m mại, để cho má»i ngưá»i thấy rõ mình Ä‘ang nằm xuống như thế nà o. - Thế là má»™t thằng Ä‘i qua, - Tikhon nói tiếp. - Tôi má»›i chồm lên ngưá»i nó như thế nà y nà y - Tikhon nhẹ nhà ng và nhanh nhẹn nhảy chồm lên - Äi Ä‘i, tôi bảo, Ä‘i đến gặp đại tá. Nó má»›i kêu rống lên. Thế là có bốn thằng chạy. Chúng cầm gươm xông và o tôi. Tôi má»›i vung rìu lên thế nà y nà y: chúng mà y muốn gì, tôi bảo thế, Chúa cứu vá»›t linh hồn chúng bay, - Tikhon quát lá»›n hai tay hoa lên, mà y cau lại ra vẻ dữ tợn, ngá»±c ưỡn ra.
- Thế cái lúc mà chúng tá»› thấy cáºu ba chân bốn cẳng chạy qua mấy cái đầm là thế đấy hẳn, - Viên thá»§ lÄ©nh cô-dắc nói, hai mắt sáng long lanh ti hà lại chỉ còn hai khe hở nhá».
Petya muốn cưá»i lắm, nhưng cáºu ta thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang nhịn cưá»i. Cáºu đưa mắt rất nhanh nhìn hết Tikhon lại nhìn mặt viên đại uý không hiểu như thế nghÄ©a là thế nà o.
- Äừng có giở trò há» nữa, - Denixov vừa nói vừa ho húng hắng ra vẻ tức giáºn - Tại sao lại không đưa thằng thứ nhất vỠđây?
Tikhon bắt đầu đưa má»™t tay lên gãi lưng, tay kia gãi đầu, rồi bá»—ng nhiên cả cái mồm cá»§a anh ta bạnh ra thà nh má»™t nụ cưá»i ngu ngốc và rạng rỡ đế lá»™ cái răng sún (chÃnh vì váºy mà anh ta được gá»i là Secbaty).
Denixov cưá»i tá»§m tỉm, còn Petya thì vui sướng cưá»i phá lên, Tikhon cÅ©ng cất tiếng cưá»i theo.
- Thì ngà i còn bảo sao, nó chẳng tươm tất tà nà o hết, - Tikhon nói, - nó thì ăn mặc rách bẩn thế thì đưa đến là m gì? Äã thế lại còn thô tục nữa, Gá»›m chá»a, hắn bảo thế, tao đây cÅ©ng là con nhà tướng đấy tao không đến đâu, hắn ta bảo thế.
- Äồ súc váºt! - Denixov nói. - Ta Ä‘ang cần há»i nó…
- Thì tôi cÅ©ng há»i nó rồi, - Tikhon nói. - Nó bảo: tôi không biết. Quân chúng tôi đông lắm, nó bảo thế, nhưng chả ra gì chỉ cái tên thôi. Các anh cứ thét lên cho to, nó bảo thế là bắt sống được ráo thôi, - Tikhon kết luáºn, mặt vui vẻ và quả quyết nhìn thẳng và o mặt Denixov.
- Ta cho mà y nếm thá» má»™t trăm roi tháºt sốt dẻo xem mà y có là m hỠđược mãi không, - Denixov nói, giá»ng nghiêm nghị.
- Thôi ngà i giáºn là m gì - Tikhon nói, - Gá»›m, dá»… thưá»ng tôi không biết ngà i cần những thằng Pháp như thế nà o hay sao? Cứ để trá»i tối má»™t cái là tôi sẽ Ä‘em đến cho ngà i mấy thằng tháºt vừa ý, ba thằng cÅ©ng được ấy chứ.
- Thôi ta Ä‘i Ä‘i, Denixov nói. Và suốt dá»c đưá»ng đến trạm gác chà ng im lặng ngồi trên mình ngá»±a, cau mà y bá»±c tức.
Tikhon Ä‘i ở phÃa sau, và Petya nghe mấy ngưá»i cô-dắc cưá»i nhạo anh ta vá» những đôi á»§ng gì đấy mà anh ta vừa vứt và o bụi.
Khi đã hết buồn cưá»i vá» những câu nói và cái miệng sún nhoẻn ra cưá»i cá»§a Tikhon, và chợt hiểu ra rằng cái anh chà ng Tikhon kia đã giết ngưá»i, Petya bá»—ng thấy rá»n rợn. Cáºu liếc nhìn chú lÃnh đánh trống bị bắt, và có má»™t cái gì nhoi nhói lên trong tim cáºu. Nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc. Cáºu thấy cần phải cất cao mái đầu lên hÆ¡n nữa, dạn dÄ© lên và là m ra vẻ quan trá»ng há»i viên thá»§ lÄ©nh cô-dắc vá» công việc dá»± định ngà y mai, để cho xứng vá»›i những ngưá»i xung quanh.
Viên sÄ© quan được phái Ä‘i đã vỠđón Denixov trên đưá»ng Ä‘i để báo tin rằng Dolokhov sắp thân hà nh đến ngay và vá» phÃa Dolokhov má»i việc Ä‘á»u ổn.
Denixov láºp tức vui vẻ trở lại và gá»i Petya đến.
- Nà o cáºu kể cho tôi nghe hết chuyện Ä‘i. - chà ng nói.
|

27-05-2009, 10:27 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 7 -
Sau khi rá»i Moskva, Petya đã từ giã gia đình đến trung Ä‘oà n và Ãt lâu sau được bổ là m sÄ© quan tuỳ tùng cho má»™t viên tướng chỉ huy má»™t chi đội lá»›n. Từ khi được thăng chức sÄ© quan và nhất là từ khi gia nháºp bá»™ đội chiến đấu đánh tráºn Vyazma, Petya luôn luôn có má»™t tâm trạng phấn khá»i, sung sướng vì nghÄ© rằng mình đã thà nh ngưá»i lá»›n, và cáºu chỉ nÆ¡m ná»›p lo sợ bá» lỡ mất cÆ¡ há»™i nà o, có thể thá»±c hiện má»™t hà nh động anh hùng tháºt sá»±. Petya rất sung sướng vá» những Ä‘iá»u mà cáºu được trông thấy và thể nghiệm trong quân đội, nhưng đồng thá»i cáºu cứ luôn có cảm tưởng là nÆ¡i nà o hiện không có cáºu ta thì chÃnh là nÆ¡i diá»…n ra những việc quan trá»ng nhất, anh hùng nhất. Và Petya vá»™i vã tìm cách đến những nÆ¡i hiện không có mặt cáºu ta.
Ngà y hai mươi mốt tháng mưá»i, khi viên tướng cá»§a Petya tỠý muốn phái ngưá»i đến đội du kÃch cá»§a Denixov, Petya khẩn khoản xin Ä‘i má»™t cảnh thảm thương đến ná»—i viên tướng không sao từ chối được. Nhưng khi phái Petya Ä‘i, viên tướng nhá»› lại hà nh động Ä‘iên rồ cá»§a cáºu ta ở tráºn Viazma: lần ấy đáng lẽ phải Ä‘i đến nÆ¡i được phái đến bằng con đưá»ng ngưá»i ta chỉ định cho mình thì Petya lại phi ngá»±a lên tiá»n tiêu dưới hoả lá»±c cá»§a quân Pháp và bắn hai phát súng tay ở đấy. Cho nên khi phái Petya Ä‘i, viên tướng cấm ngặt Petya không được tham gia và o bất cứ hoạt đông nà o cá»§a Denixov.
ChÃnh vì thế mà Petya đỠmặt lúng túng khi Denixov há»i xem cáºu ta có ở lại được không. Trước khi đến ven rừng, Petya vẫn tá»± nhá»§ là phải thi hà nh mệnh lệnh cho tháºt đúng và trở vá» ngay. Nhưng khi trông thấy Tikhon và được biết đêm nay há» nhất định tấn công, thì vá»›i cái khả năng thay đổi ý kiến rất nhanh cá»§a tuổi trẻ, cáºu ta tá»± nhá»§ rằng viên tướng cá»§a cáºu ta, ngưá»i mà cáºu ta rất kÃnh trá»ng, là má»™t lão Äức bất tà i, rằng Denixov là má»™t trang anh hùng, viên thá»§ lÄ©nh cô dắc cÅ©ng là má»™t trang anh hùng, cả Tikhon cÅ©ng thế, và trong giá» phút khó khăn nà y mà bá» há» ra Ä‘i thì tháºt là xấu hổ.
Trá»i đất xâm xẩm tối khi Denixov cùng vá»›i Petya và viên thá»§ lÄ©nh cô-dắc đến gần ngôi trạm gác rừng. Trong ánh hoà ng hôn nhá nhem thấp thoáng những con ngá»±a đã đóng yên, những ngưá»i cô-dắc, những ngưá»i lÃnh phiêu kỵ Ä‘ang lấy cà nh cây là m lán ở khoảng đất quang và đốt lá»a ở dưới khe núi, để cho quân Pháp khá»i trông thấy khói. Trong gian phòng trước cá»a ngôi trạm nhá», má»™t ngưá»i cô-dắc ống tay xắn cao Ä‘ang chặt thịt cừu. Ở nhà trong có ba viên sÄ© quan trong đội du kÃch cá»§a Denixov Ä‘ang lấy cánh cá»a ghép thà nh bà n. Petya cởi chiếc áo ướt Ä‘em hong cho khô và láºp tức bắt tay và o giúp viên sÄ© quan dá»±ng bà n ăn.
Mưá»i phút sau, bà n đã dá»±ng xong, mặt bà n phá»§ má»™t chiếc khăn bông, Trên bà n có bà y rượu vodka, rượu rum đựng trong má»™t cái lá», mấy khoanh bánh mì trắng và mấy súc thịt cừu rán có rắc muối.
Ngồi ăn vá»›i các sÄ© quan và xé miếng thịt cừu béo thÆ¡m vá»›i mấy ngón tay nhầy nhụa những mỡ, Petya có má»™t tâm trạng phấn khởi trẻ con, cái tâm trạng là m cho ngưá»i ta thấy yêu mến má»i ngưá»i, và do đó mà tin chắc rằng những ngưá»i khác cÅ©ng yêu mến mình như váºy.
- Thế anh nghÄ© sao hở anh Vaxili Fiodorovich, - cáºu nói vá»›i Denixov, - tôi ở lại vá»›i các anh má»™t hôm được chứ? - Và không đợi câu trả lá»i, cáºu tá»± đáp cho mình nghe: - Há» sai tôi đến tìm hiểu tình hình, thì tôi tìm hiểu chứ sao… Miá»…n là các anh để cho tôi đến đúng và o…, chá»— nà o chá»§ yếu nhất… Tôi không cần khen thưởng gì. Tôi chỉ muốn… - Petya nghiến răng đưa mắt nhìn quanh, lắc mái đầu Ä‘ang ngẩng lên và khua tay.
- Chá»— nà o chá»§ yếu nhất… - Denixov mỉm cưá»i nhắc lại.
- Chỉ xin má»™t Ä‘iá»u là các anh cho hẳn tôi má»™t đội để tôi chỉ huy, - Petya nói tiếp, - Thì các anh có mất gì đâu? À, anh cần dao à ? - cáºu ta nói vá»›i má»™t viên sÄ© quan Ä‘ang loay hoay muốn cắt miếng thịt cừu. Äoạn cáºu đưa dao xếp cho viên sÄ© quan.
Viên sĩ quan khen con dao.
- Anh cứ lấy mà dùng. Tôi có nhiá»u chiếc như thế… - Petya nói vá»›i viên thá»§ lÄ©nh cô-dắc. - Tôi mua được cá»§a lão bán hà ng rong ở đơn vị má»™t chiếc ấm rất tuyệt! Äồ cá»§a lão toà n loại thượng hảo hạng cả. Mà lão ta rất tháºt thà . Cái ấy má»›i là cái chÃnh. Thế nà o tôi cÅ©ng sẽ gá»i biếu ông. À hay có lẽ ông đã hết lá»a(1) rồi cÅ©ng nên? Thưá»ng cÅ©ng có khi như váºy. Tôi có mang theo, đây nà y… - Cáºu ta chỉ mấy cái túi dết, - có má»™t trăm thá»i đá lá»a. Tôi mua được rất rẻ: ông cần bao nhiêu xin cứ lấy mà dùng, lấy hết Ä‘i cÅ©ng được. - Rồi bá»—ng đâm hoảng, không biết mình nói như váºy có quá chăng, Petya im bặt mặt đỠbừng.
Cáºu ta bắt đầu nhá»› lại xem vừa rồi mình có là m Ä‘iá»u gì ngu xuẩn nữa không. Ôn lại những việc xảy ra trong ngà y, cáºu sá»±c nhá»› đến chú đánh trống ngưá»i Pháp. "Chúng ta thì sung sướng thế nà y, nhưng nó thì sao? HỠđể nó ở đâu rồi? Há» có cho nó ăn không? Há» có hà nh hạ nó không?" - Petya nghÄ© thầm. Nhưng nháºn thấy mình vừa nói nhảm vá» chuyện đá lá»a, cáºu ta đâm ra sợ sệt.
- Không biết xin có được không? - cáºu ta nghÄ©, - sợ há» lại bảo mình cÅ©ng là trẻ con nên má»›i thương thằng trẻ con ấy. Mai ta sẽ cho há» thấy ta có trẻ con hay không! Ta mà xin thì có gì xấu hổ không nhỉ? Ờ, cần nhìn các sÄ© quan xem há» có ý chế giá»…u gì chăng.
- Gá»i thằng bé bị bắt và o đây có được không ạ? Cho nó ăn dăm ba miếng… có lẽ…
- ÄÆ°á»£c chứ, khổ thân thằng bé, - Denixov nói, hẳn là chà ng không thấy có gì đáng hổ thẹn trong việc nhắc đến chú bé, - Cho gá»i nó và o đây. Nó tên là Vincent Bos. Gá»i nó và o.
- Tôi gá»i cho, - Petya nói.
Gá»i Ä‘i, gá»i Ä‘i. Khổ thân thằng bé, - Denixov lặp lạị
Petya Ä‘ang đứng ở cá»a khi Denixov nói câu nà y. Cáºu ta len qua đám sÄ© quan đến sát cạnh Denixov.
- Anh cho phép tôi hôn anh má»™t cái, anh nhé? - cáºu ta nói. Ô tuyệt quá thÃch quá! - Và sau khi hôn Denixov cáºu chạy ra ngoà i.
- Bos Vincent! - Petya đứng lại ở cá»a cất tiếng gá»i.
- Ngà i cần gá»i ai ạ? - Trong bóng tối có tiếng há»i. Petya đáp là cần gá»i thằng bé ngưá»i Pháp vừa bắt được hồi sáng.
- À thằng Vexenny ấy phải không ạ? - ngưá»i cô-dắc nói.
Tên chú bé Vincent đã được những ngưá»i cô-dắc đổi thà nh Venxenny, còn nông dân và binh sÄ© và binh sÄ© thì đổi thà nh Vixenya. Trong cả hai cách cải biến nà y ý nghÄ©a mùa xuân Ä‘á»u phù hợp vá»›i hình ảnh cáºu bé măng sữa(2).
- Chú bé Ä‘ang ngồi sưởi ở đống lá»a đằng kia. Ê, Vixenya! Vixenya! Vixenya - Trong bóng tối có nhiá»u tiếng truyá»n Ä‘i và tiếng cưá»i khúc khÃch.
- Thằng bé láu lỉnh lắm, - ngưá»i lÃnh phiêu kỵ đứng cạnh Petya nói. - Chúng tôi vừa cho nó ăn lúc nãy. Nó đòi khiếp Ä‘i được.
Trong bóng tối có tiếng những bước chân không đâm lép bép trong bùn, rồi chú lÃnh đánh trống đến gần khung cá»a.
- À anh đấy à - Petya nói. - Có muốn ăn không? Äừng sợ, chẳng ai là m gì anh đâu, - cáºu ta nói thêm, rụt rè và thân ái đưa tay chạm và o chú bé. - Và o Ä‘i, và o Ä‘i.
- Cám Æ¡n ông ạ, - chú lÃnh đánh trống đáp, giá»ng non ná»›t run run, rồi bắt đầu quệt hai bà n chân lấm bùn và o ngưỡng cá»a.
Petya muốn nói tháºt nhiá»u vá»›i chú bé, nhưng không dám. Cáºu cứ đứng cạnh chú bé ở phòng ngoà i, hết đứng chân nà y lại đổi sang chân bên kia. Rồi cáºu nắm lấy tay chú bé mà xiết trong bóng tối.
- Và o Ä‘i, và o Ä‘i! - Petya chỉ nhắc lại, giá»ng thầm âu yếm.
"Chao, biết là m gì cho chú bé bây giá», - Petya tá»± nhá»§, Ä‘oạn mở cá»a rồi tránh sang má»™t bên cho nó bước và o phòng.
Khi chú lÃnh đánh trống đã và o trong gian phòng nhá» hẹp, Petya cố ngồi cách xa chú bé, nghÄ© rằng mình mà tá» ra chú ý đến nó thì e mất phẩm giá. Cáºu chỉ nắn nắn lấy mấy đồng tiá»n trong túi, lòng ngần ngại không biết là đem cho chú lÃnh đáng trống kia thì có gì xấu hổ không?
Chú thÃch:
(1) Và o thá»i kỳ (1812) ở kÃp súng trưá»ng và súng tay có lắp má»™t thá»i đá lá»a mà i nhá»n. Khi kÃp báºt xuống đá lá»a phát ra má»™t tia lá»a là m cháy ngòi thuốc
(2) Venxenny là tÃnh từ phái sinh cá»§a Vexna - mùa xuân. Visenya cÅ©ng có má»™t âm hưởng khen gợi ý Vexna.
|

27-05-2009, 10:27 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 8 -
Theo lệnh cá»§a Denixov ngưá»i ta đã dá»n thịt cừu và rượu vodka cho chú lÃnh đánh trống.
Denixov sai mặc cho nó chiếc áo kaftan Nga và quyết định sẽ giữ nó lại trong đội du kÃch chứ không cho giải vá» háºu phương vá»›i các tù binh khác.
Petya Ä‘ang báºn tâm vá» chú bé, thì chợt có tin Dolokhov đến, và bao nhiêu sức chú ý cá»§a Petya Ä‘á»u từ chú lÃnh đánh trống dồn sang Dolokhov. Trong quân đội Petya đã được nghe kể nhiá»u câu chuyện vá» sá»± dÅ©ng cảm phi thưá»ng cá»§a Dolokhov và tà n ác cá»§a chà ng đối vá»›i quân Pháp, cho nên từ khi Dolokhov bước và o phòng, Petya cứ nhìn chằm chặp và o chà ng và má»—i lúc má»™t thêm phấn chấn, mái đầu cất cao lên, cổ là m sao ngay khi được ngồi vá»›i má»™t ngưá»i như chà ng mình cÅ©ng không đến ná»—i không xứng đáng.
Cách phục sức cá»±c kỳ đơn giản cá»§a Denixov là m Petya kinh ngạc Denixov thì mặc áo tsekmen(1), để râu dà i, trên ngá»±c có Ä‘Ãnh tượng thánh Nikolai, ngưá»i có nhiá»u phép lạ và trong cách nói năng, Ä‘i đứng cá»§a chà ng Ä‘á»u để lá»™ rõ chất đặc biệt cá»§a địa vị chà ng lúc bấy giá».
Dolokhov thì trước kia; khi còn ở Moskva, vẫn mặc má»™t bá»™ y phục Ba tư, nhưng nay thì ngược lại, chà ng phục sức như má»™t sÄ© quan cáºn vệ ưa là m dáng, hết sức thông thưá»ng. Mặt chà ng cạo nhẵn, mình chà ng mặc má»™t cái áo khoác lót long cá»§a quân cáºn vệ, khuy cổ Ä‘Ãnh má»™t huân chương Georges, trên đầu chà ng có má»™t chiếc mÅ© lưỡi trai giản dị rất thẳng. Chà ng ra góc phòng cởi chiếc áo burka ướt sÅ©ng, rồi không chà o há»i ai hết, chà ng đến cạnh Denixov, và láºp tức lên tiếng há»i vá» công việc. Denixov thuáºt lại cho chà ng nghe chuyện các đội du kÃch lá»›n dòm ngó Ä‘oà n váºn tải Pháp ra sao, cho chà ng biết việc Petya được phái đến và cách dùng phúc đáp hai viên tướng ná». Rồi Denixov kể cho Dolokhov rõ tất cả những Ä‘iá»u mình biết được vá» tình hình đội quân Pháp.
- Äúng thế đấy, nhưng phải biết rõ đây là đơn vị nà o và quân số bao nhiêu Dolokhov nói, - Phải Ä‘i má»™t chuyến má»›i xong. Không biết chắc quân số cá»§a chúng thì không thể khởi sá»± được. Tôi vốn thÃch là m ăn cẩn tháºn. Äây trong số các vị ở đây có vị nà o muốn Ä‘i vá»›i tôi và o trại quân Pháp không. Tôi có mang cả quân phục Pháp đến đấy.
- Tôi… tôi… tôi sẽ đi với ông! - Petya kêu lên.
- Cáºu chả cần Ä‘i là m gì hết, - Denixov nói vá»›i Dolokhov - còn cáºu nà y thì tôi không Ä‘á»i nà o để cho Ä‘i như thế đâu.
- Hay nhỉ! - Petya thét lên, - Tại sao tôi lại không đi được kia chứ?
- Tại vì chẳng việc gì phải đi cả!
- À thế xin anh thứ lá»—i cho, bởi vì… bởi vì tôi sẽ Ä‘i, có thế thôi. Anh Ä‘em tôi Ä‘i theo chứ? - Petya há»i Dolokhov.
- Chứ sao? - Dolokhov lÆ¡ đãng đáp, mắt nhìn và o mặt chú lÃnh đánh trống ngưá»i Pháp.
- Thằng bé con nà y ở vá»›i cáºu lâu chưa? - chà ng há»i Denixov.
- Vừa bắt được sáng nay, nhưng nó chẳng biết gì cả. Tớ để nó lại đây với tớ.
- À thế còn những đứa khác thì cáºu mang Ä‘i đâu? - Dolokhov nói.
- Còn gì đâu nữa? Tá»› cho giải vá» háºu phương có biên lai hẳn hoi? Denixov bá»—ng đỠmặt quát lên. - Và tá»› cÅ©ng phải nói thẳng ra rằng trong lương tâm tá»› chưa há» có má»™t sinh mạng nà o.
- Chả nhẽ cáºu không thấy cho áp giải ba mươi ngưá»i hay là ba trăm ngưá»i vá» thà nh phố cÅ©ng chẳng khó khăn gì, dù sao cÅ©ng còn hÆ¡n là là m nhÆ¡ bẩn, tá»› nói thẳng ra như váºy, là m nhÆ¡ bẩn danh dá»± cá»§a má»™t quân nhân.
- Äể cho cáºu tiểu bá tước mưá»i sáu tuổi nà y nói những chuyện nhân ái ấy thì hợp hÆ¡n, - Dolokhov nói giá»ng ngạo nghá»… và lạnh lùng, - Còn cáºu thì đã đến lúc có thể từ bá» những trò ấy Ä‘i được rồi đấy.
- Kìa, tôi có nói gì đâu? - Petya nói, giá»ng rụt rè, - Tôi chỉ bảo là tôi nhất định sẽ Ä‘i vá»›i ông thôi mà .
- Còn như cáºu vá»›i tá»› thì đã đến lúc nên bá» cái trò ấy Ä‘i, cáºu à .
Dolokhov nói tiếp như thể thấy thÃch thú đặc biệt khi nói đến má»™t vấn đỠvẫn khiến cho Dolokhov khó chịu.
- Thế tại sao cáºu cho thằng bé nà y ở lại? - Chà ng lắc đầu nói. - Cáºu thương hại nó chứ gì? Chúng tá»› còn lạ gì những tá» biên lai cá»§a cáºu nữa. Cáºu gá»i vá» má»™t trăm tên, nhưng vỠđến nÆ¡i thì còn ba chục, chúng nó sẽ chết dá»c đưá»ng, vì đói, hay sẽ bị giết chết. Váºy thì thà đừng bắt chúng nó, cÅ©ng thế cả thôi.
Viên thá»§ lÄ©nh cô-dắc nheo nheo đôi mắt trong sáng, gáºt đầu tỠý tán thà nh.
- Thì cÅ©ng thế cả thôi, chả phải bà n cãi gì nữa. Tá»› không muốn để lương tâm phải cắn dứt vá» chuyện ấy, cáºu bảo là chúng nó sẽ chết. CÅ©ng được thôi. Miá»…n sao đừng chết vì tay tá»› là được.
Dolokhov cưá»i phá lên.
- Dá»… thưá»ng chúng nó không được lệnh bắt tá»› hà ng hai chục lần ấy! Và nếu chúng bắt được thì cả tá»› lẫn cáºu vá»›i cái tâm hồn nghÄ©a hiệp cá»§a cáºu cÅ©ng vẫn lá»§ng lẳng trên má»™t sợi dây như thưá»ng.
Dolokhov im lặng một lát.
- Nhưng thôi, phải lo đến công việc Ä‘i chứ. Bảo thằng cô-dắc cá»§a tá»› mang cái đẫy và o dây. Tá»› có hai bá»™ quân phục cá»§a Pháp. Thế nà o, Ä‘i vá»›i tá»› chứ? - Chà ng há»i Petya.
- Tôi ấy à ? Vâng, vâng, nhất định chứ! - Petya reo lên, mặt đỠrừ đến gần chảy nước mắt ra, mắt liếc nhìn Denixov.
Trong khi Dolokhov tranh cãi vá»›i Denixov vá» cách xá» lý tù binh, Petya cảm thấy luống cuống, và bồn chồn lo lắng, nhưng cáºu cÅ©ng không đủ thì giá» hiểu cho rõ há» nói gì. "Nếu những ngưá»i lá»›n, những ngưá»i có danh tiếng, há» nghÄ© như váºy thì tức là cần phải như váºy như váºy má»›i đúng, - cáºu nghÄ© thầm, - Và cái chÃnh là phải là m sao cho Denixov đừng có mà nghÄ© rằng mình phục tùng anh ta, rằng anh ta có thể chỉ huy mình. Mình nhất định sẽ Ä‘i vá»›i Dolokhov đến trại quân Pháp. Dolokhov Ä‘i được thì mình cÅ©ng Ä‘i được chứ?".
Äáp lại những lá»i khuyên nhá»§ cá»§a Denixov bảo cáºu đừng Ä‘i, Petya nói là mình đã quen gì thì cÅ©ng là m cẩn tháºn chứ không chịu cái lối là m ăn hú hoạ, và xưa nay không bao giá» nghÄ© đến nguy hiểm cả.
Bởi vì, anh cÅ©ng phải nháºn thấy nếu không biết chắc quân số chúng nó thì sẽ nguy hại đến tÃnh mạng cá»§a hà ng trăm ngưá»i cÅ©ng nên, còn như Ä‘i như thế nà y thì chỉ có hai chúng ta mà thôi. Và lại tôi rất muốn và thế nà o tôi cÅ©ng Ä‘i, anh đừng giữ tôi là m gì, chỉ thêm phiá»n.
Sau khi mặc áo ca-pốt và đội mÅ© sa-cô cá»§a Pháp, Petya và Dolokhov cưỡi ngá»±a Ä‘i vá» phÃa khoảng rừng thưa nÆ¡i Denixov đứng nhìn xuống trại lÃnh Pháp sáng nay, rồi ra khá»i rừng và đi xuống hẻm núi trong bóng tối dà y đặc. Xuống đến nÆ¡i, Dolokhov dặn mấy ngưá»i cô-dắc Ä‘i theo đứng đợi ở đấy và cho ngá»±a phóng nước kiệu trên con đưá»ng dẫn đến cái cầu. Petya tim lịm Ä‘i vì xúc động, cưỡi ngá»±a Ä‘i cạnh chà ng.
- Nếu bị lộ, tôi sẽ không để cho nó bị bắt sống đâu, tôi có một khẩu súng ngắn đây, - Petya thì thầm.
- Äừng nói tiếng Nga, - Dolokhov nói thầm rất nhanh và ngay phút ấy trong bóng tối có tiếng quát "Ai?" và tiếng lên cò súng lách cách.
- Máu dồn lên mặt Petya và cáºu ta luồn tay và o chá»— cất khẩu súng ngắn.
- Giáo kỵ trung Ä‘oà n 62, - Dolokhov đáp, không kìm ngá»±a lại mà cÅ©ng không cho ngá»±a phóng nhanh cái bóng Ä‘en ngòm cá»§a tên lÃnh canh đứng sững trên cầu.
- Khẩu lệnh?
Dolokhov kìm ngựa lại cho đi bước một.
- Nà y đại tá Jerar có ở đây không nhỉ? - chà ng nói.
- Khẩu lệnh - Tên lÃnh canh không đáp lại và quát má»™t lần nữa và đứng chặn ngang cầu.
- Khi má»™t sÄ© quan Ä‘i tuần, lÃnh canh không có cái lối há»i khẩu lệnh. - Dolokhov đột nhiên nổi xung lên quát lá»›n và cho ngá»±a bước sấn và o tên lÃnh canh. - Ta há»i anh đại tá Jerar có ở đây không?
Và không đợi câu trả lá»i cá»§a tên lÃnh canh bấy giỠđã né sang má»™t bên, Dolokhov cho ngá»±a Ä‘i bước má»™t lên dốc.
Trông thấy má»™t bóng Ä‘en Ä‘i vượt qua đưá»ng Dolokhov chặn lại há»i xem viên tư lệnh và các sÄ© quan hiện ở đâu. Bóng Ä‘en nà y là má»™t ngưá»i lÃnh vác má»™t cái bị lên vai. Hắn đứng lại, đến sát cạnh Dolokhov giÆ¡ tay vá»— và o ngá»±c chà ng rồi nói má»™t cách thân máºt và giản dị rằng quan tư lệnh và các sÄ© quan Ä‘ang ở trên dốc phÃa bên phải trong sân, ấp (ngưá»i lÃnh gá»i toà dinh thá»± trang chá»§ như váºy).
Dá»c đưá»ng Ä‘i, hai bên Ä‘á»u nghe có tiếng chuyện trò bằng tiếng Pháp từ những bếp lá»a trại vẳng ra. Äi được má»™t Ä‘oạn, Dolokhov rẽ và o sân toà dinh thá»± trang chá»§. Äi qua cổng, chà ng xuống ngá»±a và đến cạnh má»™t bếp lá»a lá»›n cháy bừng bừng, xung quanh có mấy ngưá»i Ä‘ang ngồi nói chuyện rất to. Ở cạnh ria đống lá»a có bắc má»™t cái nồi nấu má»™t món gì Ä‘ang sôi sùng sục, và má»™t ngưá»i lÃnh đội mÅ© chụp nhá»n và mặc ca-pốt xanh Ä‘ang quỳ bên cạnh lấy que thông nòng khuấy khuấy và o nồi, ánh lá»a bắt và o mặt hắn sáng rá»±c.
- á»’ ông ta hắc lắm đấy! - má»™t viên sÄ© quan ngồi trong bóng tối phÃa bên kia bếp lá»a nói.
- Ông ta sẽ cho chúng nó má»™t chầu… - má»™t ngưá»i khác cưá»i lá»›n nói. Há» lặng thinh và nhìn và o đêm tối khi nghe tiếng chân Dolokhov và Petya dắt ngá»±a lại gần đống lá»a.
- Chà o các vị! Dolokhov nói to tách rõ từng tiếng. Mấy viên sÄ© quan cá»±a quáºy trong bóng tối và má»™t ngưá»i cao lá»›n cổ dà i Ä‘i vòng quanh đống lá»a đến gần Dolokhov.
- Anh đấy à . Clement? Ngưá»i ấy nói. - Quái, anh ở đâu mà …
Nhưng hắn không nói hết cầu thì đã nháºn ra là mình lầm; hắn hÆ¡i cau mà y, chà o Dolokhov như chà o má»™t ngưá»i không quen và há»i chà ng xem chà ng cần há»i việc gì. Dolokhov nói là chà ng cùng vá»›i ngưá»i bạn Ä‘ang Ä‘uổi theo trung Ä‘oà n và há»i đám sÄ© quan xem có ai biết gì vá» trung Ä‘oà n sáu không. Chẳng có ai biết gì cả và Petya có cảm giác là các sÄ© quan bắt đầu quan sát cáºu vá»›i Dolokhov má»™t cách ác cảm và nghi ngá».
- Nếu các anh hy vá»ng ăn món xúp tối nay thì các anh đến khà cháºm đấy - má»™t ngưá»i ở sau đống lá»a nói cưá»i khúc khÃch.
Dolokhov đáp rằng hai anh em ăn đã no và đang cần Ä‘i tiếp ngay đêm nay. Chà ng trao ngá»±a cho ngưá»i lÃnh Ä‘ang khuấy món ăn trong nồi, và ngồi xổm xuống bên bên đống lá»a cạnh viên sÄ© quan cao cổ. Viên sÄ© quan nà y nhìn Dolokhov chằm chặp và há»i lại má»™t lần nữa: Chà ng ở trung Ä‘oà n nà o? Dolokhov không đáp, là m như không nghe thấy câu há»i, chà ng rút cái tẩu thuốc kiểu Pháp trong túi ra, vừa châm lá»a vừa há»i sÄ© quan xem Ä‘oạn đưá»ng sắp phải Ä‘i có bị bá»n cô-dắc quấy nhiá»…u không.
- Kẻ cướp thì đâu mà chẳng có! - Viên sÄ© quan ngồi sau đống lá»a nói.
Dolokhov nói rằng bá»n cô-dắc chỉ đáng sợ đối vá»›i những kẻ tụt lại sau như chà ng và như anh bạn cá»§a chà ng thôi, còn những đội quân lá»›n thì chắc chúng không đám đánh, - chà ng nói thêm có ý dò há»i. Không ai đáp lại má»™t lá»i.
- Thôi, bây giá» chắc anh ấy sẽ Ä‘i, - cứ phút phút Petya lại nghÄ© thầm trong khi đứng trước bếp lá»a lắng nghe chà ng nói chuyện.
Nhưng Dolokhov lại khÆ¡i chuyện và bắt đầu há»i thẳng há» xem trong má»—i tiểu Ä‘oà n có bao nhiêu ngưá»i, há» có cả thảy bao nhiêu tiểu Ä‘oà n, bao nhiêu tù binh. Trong khi há»i vá» tốp tù binh Nga Ä‘ang bị áp giải theo đội quân cá»§a há», Dolokhov nói
- Kéo theo những cái xác theo sau phiá»n tháºt. Chi bằng bắn quách cái lÅ© chó chết ấy Ä‘i cho rảnh, nói Ä‘oạn chà ng cưá»i phá lên, tiếng cưá»i nghe quái gở đến ná»—i Petya cứ tưởng là quân Pháp sẽ nháºn ra ngay cái trò bịp bợm cá»§a chà ng: cáºu ta bất giác lùi má»™t bước ra xa đống lá»a. Không có ai hưởng ứng câu nói và tiếng cưá»i cá»§a Dolokhov: má»™t viên sÄ© quan Pháp nãy giá» chẳng trông thấy đầu (hắn trùm áo ca-pốt nằm giữa đất) bá»—ng nhổm dáºy nói thì thầm mấy tiếng vá»›i má»™t ngưá»i bên cạnh. Dolokhov đứng dáºy và gá»i tên lÃnh giữ ngá»±a.
"Liệu chúng có trả ngá»±a không?" - Petya thầm nghÄ©; cáºu bất giác nhtch lại gần Dolokhov.
- HỠđưa ngựa lại.
- Chà o các vị! - Dolokhov nói.
Petya muốn nói: "chà o các vị" nhưng không sao mở miệng được.
Mấy viên sÄ© quan nói thầm vá»›i nhau. Dolokhov loay hoay má»™t hôi lâu má»›i lên yên được, vì con ngá»±a không chịu đứng yên cho; sau đó chà ng cho ngá»±a Ä‘i bước má»™t ra cổng. Petya Ä‘i cạnh chà ng; cáºu rất muốn ngoái cổ nhìn lại xem bá»n Pháp có Ä‘uổi theo không, nhưng cáºu không dám.
Ra đến đưá»ng cái, Dolokhov không trở vá» phÃa cánh đồng mà lại Ä‘i ven theo khóm là ng. ÄÆ°á»£c má»™t lúc chà ng ngừng ngá»±a lại nghe ngóng.
- Cáºu có nghe thấy không? - chà ng nói.
Petya nháºn ra những âm hưởng những câu tiếng Nga và trông thấy những ngưá»i tù binh Nga cháºp chá»n quanh các bếp lá»a. Hai ngưá»i Ä‘i xuống dốc và đến cái cầu lúc nãy, vượt qua ngưá»i lÃnh canh Ä‘ang lặng lẽ Ä‘i Ä‘i lại lại trên cầu, và trở vá» cái hẻm núi có mấy ngưá»i cô-dắc đứng đợi.
- Thôi bây giá» chà o cáºu nhé. Cáºu bảo Denixov là đến tảng sáng, khi nghe tiếng súng đầu tiên. - Dolokhov nói Ä‘oạn toan bá» Ä‘i, nhưng Petya đã nắm lấy tay chà ng.
- Không - Petya kêu lên, - anh tháºt là má»™t vị anh hùng. Ôi, tháºt là thÃch quá! Tuyệt quá! Tôi yêu anh quá!
- Thôi được rồi, được rồi! - Dolokhov nói, nhưng Petya không chịu buông chà ng ra. Trong bóng tối, Dolokhov thấy Petya nghiêng ngưá»i vá» phÃa chà ng. Cáºu ta muốn hôn chà ng, Dolokhov hôn Petya, cưá»i lá»›n rồi quay ngá»±a Ä‘i khuất trong bóng tối.
Chú thÃch:
(1) Ão lông cá»§a vùng núi Kavkaz
|

27-05-2009, 10:28 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 9 -
VỠđến trạm gác, Petya gặp Denixov đứng ở phòng ngoà i.
Denixov Ä‘ang đợi Petya vá», lòng bồn chồn lo lắng và tá»± giáºn mình sao lại để Petya Ä‘i như váºy.
- Äá»™i Æ¡n chúa! - chà ng reo lên. - Chà , đội Æ¡n chúa! - chà ng nhắc Ä‘i nhắc lại trong khi nghe Petya hân hoan kể lại chuyến Ä‘i vừa qua, - quá»· bắt cáºu Ä‘i, cáºu là m cho tôi không chợp mắt được đấy.
- Thôi đội ơn chúa, bây giỠđi mà đi ngủ. Còn đủ thì giỠđánh một giấc từ giỠđến sáng.
- Ờ không, - Petya nói, - Tôi chưa buồn ngá»§, tôi biết cái thói cá»§a tôi là há»… đã ngá»§ rồi thì thôi chẳng biết trá»i đất là gì nữa. Vả lại tôi đã quen thức trước khi ra tráºn.
Petya ngồi má»™t lát trong ngôi nhà , lòng khấp khởi vui mừng nhá»› lại những chi tiết trong chuyến Ä‘i vừa qua và hình dung rõ rệt những gì xảy ra trong ngà y mai. Rồi nháºn thấy Denixov ngá»§ thiếp Ä‘i cáºu đứng dáºy Ä‘i ra ngoà i.
Ngoà i sân hãy còn tối mịt. CÆ¡n mưa nhỠđã tạnh khi nước mưa Ä‘á»ng trên lá cây hãy còn nhá» giá»t xuống. Gần nÆ¡i trạm gác, thấp thoáng bóng những cái lán cá»§a lÃnh cô-dắc và những con ngá»±a buá»™c chung má»™t chá»—. Sau ngôi nhà có hai chiếc xe tải là m thà nh hai vệt Ä‘en sì, bên cạnh có mấy con ngá»±a đứng, và dưới hẻm núi báºp bùng má»™t ngá»n lá»a đỠđang lụi đần trong số lÃnh phiêu kỵ và lÃnh cô dắc cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i không ngá»§ dây đó; xen lẫn vá»›i tiếng nước mưa rÆ¡i lá»™p bá»™p và tiếng ngá»±a nhai thóc rà o rà o gấn sát bên cạnh, còn nghe tiếng ngưá»i nói khe khẽ, gần như thì thầm.
Petya từ phòng ngoà i bước ra sân, đưa đôi mắt nhìn bóng tối ở chung quanh và đến gần hai cá»— xe tải. Dưới xe có ai Ä‘ang ngáy "khò khò" và ở xung quanh xe có những con ngá»±a đóng yên Ä‘ang nhai thóc. Trong bóng tối, Petya nháºn ra con ngá»±a cá»§a cáºu, được cáºu đặt tên là Karabakh tuy nó là con ngá»±a vùng tiểu Nga, và lại gần nó.
- Nà o, Karabakh, mai ta sẽ là m nên chuyện, - Petya vừa nói vừa ghé sát mũi và o mũi ngựa mà hôn.
- Kìa cáºu không ngá»§ à ? - ngưá»i cô-dắc ngổi dưới gầm xe nói.
- Không, nà y anh… Likhatxov, có phải tên anh là thế không nhỉ? Chả là tôi vừa má»›i vá» mà . Chúng tôi vừa đến trại quân Pháp xong. - Ä‘oạn Petya kể tỉ mỉ cho ngưá»i cô-dắc nghe đầu Ä‘uôi chuyến cáºu ta Ä‘i trinh sát, lại còn giảng dải thêm cho anh ta rõ tại sao cáºu ta cho rằng thà liá»u mạng như váºy còn hÆ¡n là là m ăn hú hoạ.
- Thôi cáºu nên ngá»§ má»™t chút, - ngưá»i cô-dắc nói.
- Không, tôi đã quen thức, - Petya đáp. - À, đá lá»a trong súng tay cá»§a anh ta đã mòn hết chưa? Tôi có mang theo đây. Anh cần không? Lấy má»™t Ãt mà dùng.
Ngưá»i cô-dắc từ dưới gầm xe chui ra để nhìn Petya cho rõ.
- Chả là tôi vẫn quen là m việc gì cÅ©ng phải cho cẩn tháºn, - Petya nói, - Nhiá»u ngưá»i có cái lối là m hú hoạ, không chuẩn bị gì cả rồi vá» sau lại ân háºn. Tôi không thÃch thế.
- Äúng váºy, - ngưá»i cô-dắc nói.
- À còn cái nà y nữa, anh ạ anh mà i hộ tôi thanh kiếm nhé; nó bị cùn… (nhưng Petya không dám nói dối là nó chưa được mà i lần nà o cả). Có được không anh?
- ÄÆ°á»£c chứ.
Likhotsov đứng dáºy lục lá»i má»™t lúc trong cái đẫy, và má»™t lát sau Petya đã nghe thấy âm hưởng hùng tráng cá»§a chất thép đưa trên đá mà i. Cáºu leo lên chiếc xe tải và ngồi trên thà nh xe. Ngưá»i cô-dắc ngồi mà i gươm dưới gầm.
- Thế nà o, anh em ngá»§ cả rồi à ? - Petya há»i.
- CÅ©ng có ngưá»i ngá»§. CÅ©ng có ngưá»i thức như ta.
- Thế còn chú bé thì sao?
- Vexenny ấy à ? Nó lăn ká»nh ra ở cạnh cá»a ấy. Suốt ngà y nó lo sợ nên bây giá» ngá»§ say lắm. Bây giá» thì nó bằng lòng lắm rồi.
- Sau đó Petya im lặng hồi lâủ, lắng tai nghe những tiếng động ở chung quanh. Trong bóng tối có tiếng chân bước và một bóng đen hiện ra.
- Bác mà i gì thế? Má»™t ngưá»i đến cạnh xe há»i.
- À mà y gươm cho công tá».
- Hay đấy, ngưá»i kia nói (Petya thấy hình như hắn ta là má»™t ngưá»i lÃnh phiêu kỵ) - Nà y, các bác ở đây có cầm cái chén không?
- Kia kìa cạnh bánh xe ấy. - ngưá»i lÃnh phiêu kỵ đến lấy cái chén, - Hình như sắp sáng rồi thì phải, - hắn ta ngáp dà i nói, Ä‘oạn bá» Ä‘i.
Lẽ ra Petya phải biết rằng mình Ä‘ang ở trong rừng vá»›i đội du kÃch cá»§a Denixov, cách đưá»ng cái má»™t dặm, rằng mình Ä‘ang ngồi trên má»™t cái xe tải cướp được cá»§a quân Pháp, bên cạnh có buá»™c mấy con ngá»±a, rằng ở phÃa dưới là bác cô-dắc Likhatsov Ä‘ang mà i gươm cho cáºu, rằng cái vết Ä‘en ở bên phải là má»™t trạm kiểm lâm, và cái vệt sáng đỠngà u ở bên trái là má»™t bếp lá»a Ä‘ang lụi dần, rằng ngưá»i vừa đến tìm cái chén là má»™t anh lÃnh phiêu kỵ Ä‘ang khát nước; nhưng cáºu chảng biết gì cả và cÅ©ng chẳng muốn biết. Cáºu Ä‘ang sống trong má»™t xứ sở thần kỳ trong đó không có gì giống cõi tháºt hết. Cái vệt Ä‘en lá»›n có lẽ đúng là trạm kiểm lâm, nhưng cÅ©ng có thể là má»™t cái hang lá»›n dẫn đến táºn lòng đất sâu thẳm. Cái vệt dá» kia có lẽ là ngá»n lá»a, nhưng cÅ©ng có thể là má»™t con mắt cá»§a má»™t con quái váºt khổng lồ, có lẽ đúng là cáºu Ä‘ang ngồi trên chiếc xe tải nhưng cÅ©ng rất có thể không phải trên chiếc xe tải, mà trên má»™t cái tháp cao ngất trá»i, cao đến ná»—i nếu ngã xuống thì phải suốt má»™t ngà y, suốt má»™t tháng má»›i đến mặt đất Cứ phải bay mãi, bay mãi mà không bao giá» chạm đất. Có lẽ ngưá»i Ä‘ang ngồi dưới gầm xe chỉ là bác cô-dắc Likhatsov thôi, nhưng cÅ©ng rất có thể đó chÃnh là con ngưá»i tốt nhất, can đảm nhất, kỳ diệu nhất, tuyệt vá»i nhất mà trên Ä‘á»i mà không ai biết đến. Có lẽ vừa rồi đúng là má»™t anh lÃnh phiêu kị Ä‘i tìm chén uống nước, rồi cầm chén Ä‘i xuống hẻm núi nhưng cÅ©ng có thể là hắn ta đã mất hút, biến hẳn Ä‘i và tháºt ra không há» tồn tại.
Bây giá» dù Petya có trông thấy gì chăng nữa cáºu cÅ©ng sẽ không há» ngạc nhiên. Petya Ä‘ang sống trong má»™t xứ sở thần kỳ, trong đó cái gì cÅ©ng có thể xảy ra. Cáºu nhìn lên trá»i. Cả bầu trá»i nữa, cÅ©ng thần kì như trên mặt đất Trá»i Ä‘ang quang dần, và trên các ngá»n cây mây lướt nhanh, như Ä‘ang mở dần ra cho các vì sao xuất hiện. Äôi khi ngưá»i ta có cảm tưởng là mây quang dần để lá»™ bầu trá»i trong trẻo Ä‘en kịt. Äôi khi những khoảng Ä‘en ấy lại trông như những đám mây. Äôi khi trá»i lại trông như cứ cao lên dần, cao lên mãi; đôi khi bầu trá»i lại trông như hạ thấp hẳn xuống, đến ná»—i có thể vá»›i hẳn tay đến được.
Petya nhắm mắt lại và bắt đầu gáºt gà gáºt gù. Những giá»t nước mưa rÆ¡i lá»™p bá»™p. Có tiếng nói chuyện rì rầm. Mấy con ngá»±a hà lên và quay ra đánh nhau. Äâu đấy có tiếng ai ngáy.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt tiếng gươm xiết trên đá mà i Ä‘á»u Ä‘á»u và Petya chợt nghe những tiếng nhạc hà i hoà đồng cá» má»™t Ä‘iệu âu ca nà o đấy, âm hưởng ngá»t ngà o và trang trá»ng. Petya có khiếu âm nhạc chẳng kém gì Natasa, và hÆ¡n cả Nikolai, nhưng cáºu chưa bao giá» há»c âm nhạc, không há» nghÄ© đến âm nhạc cho nên những âm thanh đột ngá»™t vang lên trong tâm trà cáºu có vẻ má»›i mẻ và hấp dẫn lạ thưá»ng. Tiếng nhạc má»—i lúc má»™t rõ. Äiệp khúc lá»›n dần lên, chuyển từ nhạc cụ nà y sang nhạc cụ khác. Äó chÃnh là lối hà nh nhạc thưá»ng gá»i là phú cách khúc tuy Petya không há» có má»™t khái niệm gì vá» phú cách khúc. Tiếng các nhạc cụ Ä‘ang cá» khi thì giống như tiếng vÄ© cầm, khi lại nghe như tiếng kèn đồng nhưng lại hay hÆ¡n và trong trẻo hÆ¡n tiếng vÄ© cầm và tiếng kèn đóng. Má»—i nhạc cụ có má»™t Ä‘iệu riêng, và chưa hết má»™t nét nhạc đã hoà vá»›i má»™t nét nhạc khác mở đầu gần như thế, rồi thà nh má»™t nét thứ ba, rồi má»™t nét thứ tư, và tất cả những nét nhạc ấy hoà lại thà nh má»™t, rồi lại tản mác ra, để rồi lại hoà là m má»™t, khi thì thà nh má»™t Ä‘iệu nhạc thánh đưá»ng trang nghiêm, khi thì thà nh má»™t khúc khải hoà n tưng bừng, chói lá»i.
"á»’ phải rồi, ta Ä‘ang nghe tiếng nhạc nà y trong giấc mÆ¡, Petya tụ nhá»§ ngưá»i gáºt vá» phÃa trước. - Nó ở trong tai ta đây mà . Và có lẽ đây là nhà cá»§a ta cÅ©ng nên. Nà o, cá» lại xem. Tiếng nhạc cá»§a ta Æ¡i! Cá» lên nà o!".
Petya nhắm mắt lại và từ khắp bốn phÃa, những âm thanh nghe như từ xa vẳng lại bắt đầu rung lên, hoà và o nhau tản mác ra, lẫn và o nhau rồi tất cả lại hoà thà nh Ä‘iệu âu ca ngá»t ngà o và trang trá»ng ấy "ồ tuyệt quá Ä‘i mất! Muốn bao nhiêu cÅ©ng được và muốn như thế nà o cÅ©ng được". - Petya tá»± nhá»§. Cáºu thá» chỉ huy dà n nhạc khổng lồ kia.
"Nà o, khẽ bá»›t, khẽ bá»›t, bây giá» thì lắng hẳn xuống Ä‘i", và các âm thanh liá»n tung theo. "Nà o, bây giá» thì to hÆ¡n lên, vui hÆ¡n lên, vui hÆ¡n nữa, hÆ¡n nữa". Và từ má»™t nÆ¡i sâu thẳm mịt mùng đưa lên những âm thanh trang trá»ng má»—i lúc má»™t thêm mạnh mẽ. "Nà o, thanh nhạc bắt đầu hoà theo!" - Petya ra lệnh. Và từ xa xa, những đầu những giá»ng nam vang lên, rồi đến những giá»ng nữ. Tiếng hát to dần, to dần theo má»™t tiến trình lên giá»ng Ä‘á»u đặn và trang nghiêm, Petya thấy sợ và vui trong khi lắng nghe những âm hưởng du dương lạ lùng ấy.
Äiệu hát dâng lên thà nh má»™t khúc khải hoà n trang trá»ng, những giá»t nước rÆ¡i lá»™p bá»™p, thanh gươm xiết trên đá mà i; xoẹt, xoẹt, xoẹt và mấy con ngá»±a lại hà lên, đánh lẫn nhau, nhưng không phá rối Ä‘iệu đồng ca, mà lại nháºp và o thà nh má»™t bá»™ pháºn cá»§a nó.
Petya không biết những khúc nhạc ấy kéo dà i bao lâu, cáºu chỉ say sưa thưởng thức, luôn luôn lấy là m lạ vá» cái khoái cảm cá»§a mình và tiếc rằng không có ai để cùng chia sẻ. Tiếng nói dịu dà ng cá»§a Likhatsov là m Petya bừng tỉnh.
- Thưa cáºu, xong rồi đấy ạ, có thể chém đứt đôi thằng Pháp.
Petya mở bừng mắt.
- Sáng rồi, đúng là đã sáng rồi! - cáºu kêu lên.
Bây giỠđã trông thấy rõ mấy con ngá»±a trước đây chìm trong bóng tối cho đến Ä‘uôi ngá»±a trông cÅ©ng rõ, và qua những cà nh cây trụi lá đã hiện ra ánh sáng ướt át cá»§a buổi rạng đông. Petya rùng mình choà ng dáºy, móc túi lấy má»™t đồng rúp đưa cho Likhatsov, vung gươm lên, thá» lưỡi gươm rồi tra và o vá». Mấy ngưá»i cô-dắc cởi dây buá»™c ngá»±a và thắt Ä‘ai yên cho ngá»±a.
- Chỉ huy trưởng đây rồi, - Likhatsov nói.
Từ trạm gác rừng Denixov bước ra, cất tiếng gá»i Petya và ra lệnh chuẩn bị xuất phát.
|
 |
|
| |