Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 52: Hắc Hổ Lĩnh (hạ).
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Cổ Thần thầm nghĩ, các ngươi muốn báo thù, chẳng phải muốn tìm ta gây phiền phức?
Gật đầu cười cười với hai người, Cổ Thần nói:
- Thân thể huynh đệ ta cũng không đáng lo ngại, chỉ là linh hồn có chút hao tổn nên phải tĩnh dưỡng, tứ đệ, ngũ đệ, chúng ta nhanh một chút trở lại Hắc Hổ Linh thôi...
Không dùng Tật Vũ Phi Phong, tốc độ của Cổ Thần chỉ có thể đi được hơn hai vạn dặm mỗi ngày, so với độn tốc của Hắc Nha kém hơn rất nhiều, bất quá lúc này Cổ Thần biến thành hình dạng Hắc Nha lúc đang thụ thương, Hắc Sơn và Hắc Mộc thấy vậy cũng không trách móc gì.
Mấy ngày sau, Cổ Thần theo Hắc Sơn và Hắc Mộc về tới Hắc Hổ Lĩnh.
Hắc Hổ Lĩnh nói là lĩnh, thực tế cũng là một dãy núi dày tới vạn dặm, cũng là phạm vi sinh sống của Hắc Hổ tộc, bên trong Hắc Hổ Lĩnh núi non trùng điệp, có không ít ngọn còn cao tới mấy nghìn trượng.
Động phủ Hắc Hổ tộc đại vương nằm tại ngọn Hắc Diễm Phong, cách ba ngàn dặm về phía nam Hắc Hổ Lĩnh, Hắc Diễm Phong cao hơn chín ngàn trượng, chính là ngọn cao nhất trong toàn bộ Hắc Hổ Lĩnh, động phủ hổ vương nằm ngay trên sườn núi ngọn Hắc Diễm Phong này.
Bề ngoài Hắc Diễm Phong thoạt nhìn rất ít cây cối, có chút khốc nhiệt, thế nhưng có liên hệ thế nào với hắc diễm cũng nhìn không ra được.
Biết được Tam đại vương trở về, rất nhiều nhân vật hàng đầu của Hắc Hổ tộc đều tới động phủ Hổ Vương chờ đợi.
Tới bên ngoài động phủ Hổ Vương, sớm đã có tiểu yêu đứng nghênh tiếp, dẫn Cổ Thần, Hắc Sơn, Hắc Mộc vào trong động phủ.
- Đại ca... Tam ca đã trở về!
Vào trong động phủ, Hắc Sơn, Hắc Mộc đi nhanh về phía trước, la lớn.
- Cung nghênh Tam đại vương về phủ...
Một lũ tiểu yêu trong động phủ đều hô lên.
Rất nhanh, Cổ Thần liền đi vào phòng khách trong động phủ, phía chính diện có một chiếc ghế dựa lớn được đặt cao hơn một chút, trong phòng tổng cộng có năm ghế dựa lớn, bốn ghế còn lại được chia đều đặt thành hàng ở hai bên.
Tứ đại vương Hắc Sơn, Ngũ đại vương Hắc Mộc ngồi ở hàng ghế bên phải, còn trên ghế chủ vị có một gã yêu tu, thoạt nhìn chừng năm mươi tuổi, trên đầu mơ hồ có thể thấy được vằn lông hổ, thân thể đã hoàn toàn biến thành hình người, so với Hắc Nha, trình độ biến hóa triệt để hơn một chút, người này chính là Đại vương Hắc Hổ tộc, Hắc Ấp.
Hắn cũng là yêu tu Kim Đan trung kỳ duy nhất trong Hắc Hổ tộc.
Ngồi bên trái ghế chủ vị là một nữ yêu tu thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, trình độ biến hóa vượt qua Hắc Nha nhưng không bằng được Đại vương, đây chính là Nhị đại vương Hắc Nguyệt, là một lão mẫu hổ, đạo lữ của Đại vương.
Ngồi phía sau ghế Đại vương còn có một gã hổ yêu, có tu vi Bồi Nguyên hậu kỳ, căn cứ theo trí nhớ của Hắc Nha, Cổ Thần biết được, đây chính là nhi tử của Đại vương và Nhị đại vương, tộc trưởng tương lai của Hắc Hổ tộc, tên là Hắc Suất, là người có tu chất tuyệt hảo, chưa tới năm mươi tuổi đã tu luyện tới Bồi Nguyên hậu kỳ.
Năm mươi tuổi có tu vi Bồi Nguyên hậu kỳ, trong tu sĩ nhân tộc cũng được coi là thượng đẳng, còn nếu là một gã yêu tu, tư chất như vậy hoàn toàn là một tuyệt thế thiên tài, thọ mệnh yêu tu so với tu sĩ nhân tộc dài hơn, về sau còn có rất nhiều thời gian tu luyện, năm mươi tuổi đã tới Bồi Nguyên hậu kỳ, tính ra cũng tương đương với tu sĩ nhân tộc mới ba mươi đã bước vào Bồi Nguyên hậu kỳ.
Cổ Thần đi vào phòng khách, Hắc Ấp và Hắc Nguyệt cùng kêu lên, nói:
- Tam đệ, thương thế ra sao...?
- Đa ta đại ca, đại tẩu quan tâm, huynh đệ cũng không đáng lo ngại, chỉ là linh hồn có chút tổn thương, cần chút thời gian tĩnh dưỡng mà thôi.
Cổ Thần nói xong, ngồi lên chiếc ghế thứ hai hàng bên trái, đây chính là vị trí Tam đại vương Hắc Nha.
Hắc Ấp gật đầu, nói:
- Ngươi kể lại tình huống bị tu sĩ nhân tộc kia đả thương một chút, xong rồi hãy đi tĩnh dưỡng!
Cổ Thần nói lại những lời đã chuẩn bị tốt trước đó cho Đại vương, Nhị đại vương nghe một lần, nói là Kim Long có một bằng hữu là hòa thượng nhân tu, hai người liên thủ lợi hại vô cùng, giết chế Thiên Dạ Lang Vương, chính mình cũng bị thương dưới tay hòa thượng nhân tu này.
Đối với hòa thượng nhân tu này, Hắc Ấp ngược lại đã biết được, hắn thân là Đại vương Hắc Hổ tộc, sớm đã thu được tin tức từ Phong Lôi Ưng tộc, Phong Lôi Ưng tộc đang truy sát hai gã nhân tu, một người trong đó chính là hòa tươợng, cả hai người này đã biến mất trên đường truy sát.
Phong Lôi Ưng tộc từ lâu đã hướng các Đại vương truyền đạt mệnh lệnh cho tộc đàn mình, có được tin tức của hòa tươợng, bắt giữ giao lại cho Phong Lôi Ưng tộc.
Nghe Cổ Thần nói xong, Hắc Ấp sờ sờ trán hổ của mình, nói:
- Tam đệ, khi có được tin tức hòa thượng kia, đại ca sẽ tự mình ra mặt, chắc chắn báo thù cho ngươi.
Trong lòng Cổ Thần cười thầm, gật đầu nói:
- Làm phiền đại ca.
- Trước tiên ngươi về động phủ tĩnh dưỡng! Chờ khi bắt được hòa thượng kia, sẽ cho ngươi tự mình trút giận.
Hắc Ấp phất tay.
Đi ra từ động phủ Hổ vương, Cổ Thần dựa theo hướng dẫn của Hắc Nha, phi độn hơn bốn mươi dặm về hướng bắc, nơi này có một tòa động phủ tư nhân của Hắc Nha.
Trong động phủ có chúng tiểu yêu, biết được Tam đại vương trở về, tất cả đêu ra ngoài nghênh tiếp, sau khi Cổ Thần đi vào, cho đám tiểu yêu, mẫu hổ yêu toàn bộ lui ra ngoài, chỉ để một mình đứng trong động phủ.
Chờ lũ yêu đi rồi, Tiểu Bạch lập tức chui ra khỏi ống tay áo Cổ Thần, hóa thành hình người, hài lòng nói:
- Oa… Lại có một động phỉ, bên trong có thứ gì đều có thể tùy tiện cầm đi.
- Ha hả...
Cổ Thần cười nói:
- Nàng thích thứ gì, cứ tùy tiện lấy.
- Được!
Tiểu Bạch hài lòng gật đầu, lập tức bắt đầu chọn lựa.
Cổ Thần cũng tìm tòi cẩn thận động phủ Hắc Nha một lượt, pháp bảo trong động phủ này thật ra lại lợi hại hơn trong động phủ Thương Lang, pháp bảo trung phẩm có tới mấy kiện, tài liệu trận pháp cũng cao cấp hơn, một ít linh thảo càng trân quý hơn so với trong động phủ Thương Lang.
Thế nhưng, chỉ có linh thạch lại kém xa so với động phủ Thương Lang, nơi này chỉ có hơn bốn ngàn khối linh thạch trung phẩm.
Trong phạm vi quản lý của Thương Lang kia có một tòa mạch khoáng linh thạch không nhỏ, Lang Vương làm bá chủ nơi đó, tự nhiên sở hữu không ít linh thạch.
Cổ Thần dùng lệnh phù truyền âm nói chuyện với tiểu hòa thượng, nói cho hắn biết đã gặp qua Hổ Vương để hắn sớm hành động, còn Cổ Thần và Tiểu Bạch, tới ban đêm liền nghỉ ngơi ngay bên trong động phủ Hắc Nha.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm liền có một đạo độn quang bay vào trong động phủ Hổ vương, vừa mới đi vào trong động thính, yêu tu này liền hô to:
- Đại vương, Đại vương, đã có tin tức của hòa thượng nhân tu nọ rồi...
Hắc Ấp vừa mới tỉnh giấc không lâu, nghe vậy liền nói:
- Hắn ở nơi nào?
Tên yêu tu truyền tin liền nói:
- Tại Thương Khung sơn mạch cách nơi này hơn năm ngàn dặm về phía đông có xuất hiện bóng dáng hòa thượng.
- Hắn đang làm gì ở đó?
Hắc Ấp hỏi.
Yêu tu truyền tin nói:
- Theo tin tức đưa về, hòa thượng kia sau khi chiếm động phủ của Lam Văn Báo tại Thương Khung sơn mạch liền bắt đám yêu tu bên trong dâng trà đưa nước, phục vụ rượu thịt, hòa thượng kia còn tuyên bố, sau này sẽ an cư tại Thương Khung sơn mạch, bắt buộc toàn bộ yêu tu tại Thương Khung sơn mạch phải phục tùng hắn.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 53: Hắc Diễm Phần Thần.
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Hắc Ấp nhướng mày, cả giận nói:
- Thực là như vậy?
- Da, bẩm đại vương, yêu tu tại Thương Khung sơn mạch đang bị dằn vặt không tả nổi, phát ra tín hiệu cầu cứu tới đại vương.
Yêu tu truyền tin nói.
- Ngươi lui ra, ta lập tức đi Thương Khung sơn mạch, bắt giữ tên hòa thượng kia.
Hắc Ấp phất tay nói.
Tên yêu tu truyền tin vừa ra ngoài động phủ liền phi độn tới một chỗ không người, hóa thành dáng dấp Tam đại vương Hắc Nha, trở về trong động phủ Hắc Nha.
Mao Vinh vừa mới chiếm được động phủ Lam Văn Báo tại Thương Khung sơn mạch, Cổ Thần vì muốn Hắc Ấp sớm biết được tin tức này về thế mới cố ý hóa thành yêu tu truyền tin, cấp báo lên.
Điệu hổ ly sơn, chính là bước đầu tiên trong kế sách mà Cổ Thần và Mao Vinh đã thương nghị.
Dẫn dụ Hắc Ấp ra khỏi động phủ Hổ Vương, Mao Vinh âm thầm chờ Hắc Ấp tại động phủ Lam Văn Báo, nếu Hắc Ấp mang theo địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh bên người, Mao Vinh sẽ trực tiếp dùng đạo thuật trộm lấy, còn nếu Hắc Ấp không mang theo bên mình thì Cổ Thần sẽ hóa thành bộ dáng Hắc Ấp, đi vào trong động phủ Hổ Vương tìm kiếm.
Thương Khung sơn mạch kia cách Hắc Hổ Lĩnh chừng hơn năm ngàn dặm, yêu tu Kim Đan kỳ toàn lực phi độn cũng mất một ngày, chỉ cần Hắc Ấp tới Thương Khung sơn mạch, Cổ Thần cũng có đủ thời gian tìm kiếm địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh.
Hắc Ấp biết được hòa thượng kia xuất hiện tại Thương Khung sơn mạch liền lập tức triệu tập Nhị đại vương Hắc Nguyệt, Tứ đại vương Hắc Sơn, Ngũ đại vương Hắc Mộc, biết được kỳ thuật độn thổ của tiểu hòa thượng, mấy đại vương Hắc Hổ Lĩnh liền đồng loạt xuất động đi về Thương Khung sơn mạch, chỉ có Tam đại vương Hắc Nha đang thụ thương ở nhà.
Cổ Thần và Tiểu Bạch một mực chờ tại động phủ Hắc Nha, qua một ngày đêm, Cổ Thần rốt cuộc cũng nhận được tin của Ma Vinh truyền đến qua truyền âm phù:
- Địa đồ không có trên người Hắc Ấp, ta dẫn bọn họ ra xa hơn một chút, còn hơn một ngày đêm cũng đủ cho lão đệ lục lọi khắp động phủ?
- Một ngày đêm là quá đủ rồi! Cho dù phải đào sâu ba thước ta cũng quyết tìm ra địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh.
Cổ Thần nói qua truyền âm phù.
Sau đó, nhìn về phía Tiểu Bạch bên cạnh nói:
- Chúng ta đi...
Tiểu Bạch lập tức hóa thành một con bạch hồ cỡ một tấc, chui vào trong ống tay áo Cổ Thần.
Ra khỏi động phủ Hắc Nha, Cổ Thần không cho đám tiểu yêu đi theo, phi độn tới một nơi không người rồi hóa hành hình dạng Đại vương Hắc Ấp, bay về phía động phủ Hổ Vương.
Rất nhanh, Cổ Thần đã tới bên trong động phủ Hổ Vương.
Lũ tiểu yêu bên trong động phủ thấy vậy, kinh hãi kêu lên:
- Đại vương, người... Thế nào trở về nhanh như vậy?
Cổ Thần cười nhìn mấy tiểu yêu, đám tiểu yêu còn chưa biết vì sao, đột nhiên trước mắt lóe lên một bóng trắng, Tiểu Bạch nhảy lên đầu vai Cổ Thần, trong mắt hiện lên quang mang quỷ dị, lập tức thi triển Mê Hồn Thuật với đám tiểu yêu.
- Đại vương, không trở về...
Tiểu Bạch đọc chậm từng chữ.
- Dạ, Đại vương không trở về...
Đám tiểu yêu đờ đẫn nhắc lại.
Sau đó, trong mắt Tiểu Bạch lóe lên lục mang, đám tiểu yêu lập tức ngất đi, Cổ Thần đi nhanh về phía trước, bước vào bên trong động phủ.
Dọc theo đường đi, gặp pahri mấy tên yêu tu, tu vi đều dưới Dẫn Hồn kỳ, toàn bộ đều bị Tiểu Bạch dùng Mê Hồn Thuật dễ dàng không chế.
Đi tới động phủ phía sau, một hổ yêu đi tới trước mặt, chính là nhi tử của Đại vương và Nhị đại vương, Hắc Suất!
Hắc Suất thấy Hắc Ấp liền cả kinh, nói:
- Phụ vương, sau không thấy mẫu thân?
Cổ Thần nói:
- Nàng đi xem thương thế Tam thúc ngươi.
Hắc Suất có tu vi Bồi Nguyên hậu kỳ, biện pháp tốt nhất để bắt được hắn, đầu tiên Tiểu Bạch phải thi triển Mê Hồn Thuật khiến hắn thả lỏng cảnh giác, sau đó đột nhiên tập kích.
Bất quá, Cổ Thần vừa nói xong, sắc mặt Hắc Suất lập tức biến đổi, lạnh lùng nói:
- Không đúng... Ngươi không phải phụ vương, phụ vương sẽ không bao giờ để mẫu thân một mình gặp Tam thúc, ngươi là ai?
Nói xong, một khối lệnh phù truyền âm liền thấy xuất hiện trong tay Hắc Suất.
Cổ Thần nhướng mày, quả nhiên là phụ tử liền tâm, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị Hắc Suất phát hiện, nhất thời thân ảnh chợt lóe, một kim long thật lớn đột nhiên xuất hiện, đánh ra một trảo về phía Hắc Suất.
Đồng thời, Tiểu Bạch cũng nhảy ra, trong mắt lóe lên lục mang, lập tức sử dụng Phân Thần Thuật với Hắc Suất.
Thế nhưng, đã muộn...
- Phụ vương, kim long...
Hắc Suất đã kịp hô lên bốn tiếng vào trong lệnh phù truyền âm.
Sau đó liền bị Phân Thần Thuật của Tiểu Bạch ảnh hưởng, trong mắt mơ mang, long trảo của Cổ Thần lập tức tóm lấy Hắc Suất, gắt gao bắt chặt hắn trên mặt đất.
Long trảo còn lại đảo qua lệnh phù truyền âm, ném qua một bên, bên trong lệnh phù truyền âm còn vọng ra tiếng rít gào của Hắc Ấp:
- Kim long, dám đả thương con ta, ta giết chết ngươi.
Cổ Thần nhướng mày, nói:
- Tiểu Bạch, dùng Mê Hồn Thuật, hỏi hắn chỗ cất giấu địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh, chúng ta chỉ có thời gian một ngày.
- Được...
Tiểu Bạch gật đầu, lập tức đi lại, nhìn len Hắc Suất.
Hắc Suất bị Cổ Thần bắt chặt, không thể cử động, cố gắng tránh thoát khỏi ánh mắt Tiểu Bạch, nhưng không qua bao lâu đã trở nên vô thần, rơi vào khống chế.
Hắc Suất là nhi tử đại vương, cũng là tộc trưởng tương lai của Hắc hổ tộc, Cổ Thần đoán không sai, người này quả nhiên biết được địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh đang giấu ở đâu.
Hắc Suất hoàn toàn bị Tiểu Bạch không chế, Tiểu Bạch nói:
- Dẫn ta tới chỗ cất giấu địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh.
Hắc Suất ngây ngô gật đầu.
Cổ Thần đã buông long trảo, hóa thành hình người, Hắc Suất đứng dậy, đi vào sâu trong động phủ.
Sâu trong động phủ có một chỗ hoàn toàn cách biệt, Hắc Suất đi tới một tảng đá rất bình thường, không hề bắt mắt, khẽ kéo mấy cái, nhất thời vang lên tiếng " Rắc rắc ", vách động kín mít đột nhiên xuất hiện một cửa động tối om, đi sâu xuống dưới nền đất.
Tốc độ ba người rất nhanh, nửa khắc sau đã xuống được hơn nghìn trượng, tòa Hắc Diễm Phong này cũng chỉ cao hơn tám ngàn trượng, động phủ Hổ Vương này nằm ngay trên sờn núi, chỉ cao hơn bốn nghìn trượng mà thôi.
Nơi này cách mặt đất chừng ba nghìn trượng.
Đi tới đây, thông đạo đột nhiên bằng phẳng, đi tiếp về phía trước hơn trăm trượng, một động thính thật lớn lập tức xuất hiện trước mắt Cổ Thần.
Động thính rộng chừng nghìn trượng, cao nghìn trượng, thực khó tưởng tượng bên trong Hắc Diễm Sơn còn có một động thính lớn như vậy.
Tới nơi này, Hắc Suất đột nhiên dừng lại, nói:
- Không thể tiếp tục đi về phía trước.
- Vì sao?
Tiểu Bạch hỏi.
Hai mắt Hắc Suất vô thần, nói:
- Phía trước có Hắc Diễm Phần Thân trận, vô luận thứ gì tiến vào đều kinh động tới trận pháp, bị hắc diễm đốt thành tro bụi.
- Thế nào, ngươi biết trận pháp này sao?
Tiểu Bạch hỏi.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Đât là một trận pháp vô cùng kỳ lạ, mượn dung nham tự nhiên dưới lòng đất tạo thành, thật không tưởng được Hắc Diễm Phong này lại là một tòa núi lửa cực lớn?
Nói xong, Cổ Thần nhặt lên một tảng đá, ném về phía trước, tảng đá vừa bay xa được hơn mười trượng, còn đang ở giữa không trung, đột nhiên, một cỗ hỏa diễm màu đen phun ra từ mặt đất, tảng đá lập tức bị hỏa diễm màu đen bao phủ.
Rất nhanh, hỏa diễm màu đen biến mất, tảng đá giữa không trung cũng không còn thấy đâu, hiển nhiên đã bị hỏa diễm đốt thành không còn...!
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 54: Pháp bảo cực phẩm (thượng).
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Cổ Thần cau mày nhăn mặt nói:
- Trách không được ngọn núi này có tên Hắc Diễm Phong, cư nhiên là một ngọn núi lửa lớn, không biết vị trận pháp sư nào lại bày tòa Hắc Diễm Phần Thần trận tại đây, sự tình có chút khó khăn rồi.
Tiểu Bạch hỏi:
- Hắc diễm ta thấy rồi, nhưng sao lại còn 'phần thần' (thiêu đốt tinh thần)?
- Đây chính là chỗ lợi hại của tòa trận pháp này...
Cổ Thần nói:
- Hắc diễm này không phải hỏa diễm bình thường, ngay cả thần thức cũng bị nó đốt cháy, trong phạm vi Hắc Diễm Phần Thần trận không thể thả thần thức ra thăm dò...
Tiểu Bạch nghe vậy, lập tức thả thần thức ra phía trước dò xét, đột nhiên một đoàn hắc diễm bùng phát.
- A...
Tiểu Bạch kinh hô một tiếng, nói:
- Quả nhiên, ngay cả thần thức cũng bị đốt cháy...
Tiểu Bạch chỉ phân ra một tia thần thức cực nhỏ, ngay cả khi bị đốt cũng không ảnh hưởng gì mấy với nàng.
- Hỏa Diễm Phần Thần trận này lợi hại như vậy, trong một ngày có thể mở trận sao?
Tiểu Bạch hỏi.
Cổ Thần nhìn Hắc Suất, nói:
- Hỏi hắn một chút, ai có thể mở trận này?
Tiểu Bạch vừa hỏi, Hắc Suất đáp:
- Trận này tồn tại vĩnh viễn, không ai có thể bước qua. Bất quá, trên người phụ vương có một khối nguyên thạch trận, chỉ một mình người có thể đi qua trận này...
Hai mắt Cổ Thần sáng ngời, nếu có nguyên thạch trận sẽ bài trừ được trận này.
Dựa theo lời Cổ Thần, Tiểu Bạch lại hỏi:
- Trận cơ của trận này đặt tại đâu?
Hắc Suất đưa tay chỉ hai bên, nói:
- Có hai trận cơ, cách biên trái hơn mười trượng, cách biên phải hơn mười trượng...
Cổ Thần gật đầu, trong mắt Tiểu Bạch lóe lên lục mang, Hắc Suất lập tức mê man.
- Thế nào?
Thấy sắc mặt Cổ Thần âm trầm, Tiểu Bạch hỏi.
Cổ Thần nói:
- Chỉ có thể cường công vào trận cơ, cường độ của trận pháp dựa theo lĩnh ngộ của người bố trận và bản chất hỏa diễm dưới chân Hắc Diễm Sơn, nếu thành công phá trận có thể tìm được địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh, nếu không thể phá trận, chỉ có thể rời khỏi nơi này.
- Được...
Tiểu Bạch gật đầu rồi đi về phía bên trái, Cổ Thần đi về phía bên phải, cả hai đều phóng ra pháp bảo, nhắm tới hai trận cơ, đồng loạt công kích.
Bùng...
Hai tiếng nổ vang, hai ngọn hỏa diễm là hắc diễm trộn lẫn xích diễm từ trong trận cơ lao tới hai người Cổ Thần và Tiểu Bạch .
So với hắc diễm trong trận, hai luồng hắc diễm này có thể tích cực nhỏ nhưng vẫn nóng vô cùng, Tiểu Bạch kinh hô một tiếng, lùi nhanh lại.
Đối với hắc diễm xích diễm, Cổ Thần cũng không lui lại, tay phải đưa ra trước người, viêm hỏa phần thiên phu ra từ lòng bàn tay, kéo dài ra hơn trượng, hấp thu toàn bộ hắc diễm hỏa diễm.
Hắc diễm này tuy rằng lợi hại, nhưng Cổ Thần không ở trong trận, chỉ có một chút ảnh hưởng tới hắn, bởi vậy có thể dùng viêm hỏa phần thiên trực tiếp thôn phệ. Nếu ở gần hắc diễm lợi hại hơn so với viêm hỏa phần thiên, Cổ Thần muốn dùng viêm hỏa phần thiên chống lại, rất có thể dẫn tới phản thôn phệ.
Tiểu Bạch nói:
- Không được, trận pháp này có hỏa diễm hộ trận, ta không chịu được.
Cổ Thần nói:
- Vậy để mình ta đi, người bố trận này cũng không được cao minh, lĩnh ngộ so ra còn kém ta, có điều nhìn từ xích diễm phun ra, cường độ núi nửa ngọn Hắc Diễm Phong này sợ rằng không nhỏ, nếu có nhiều thời gian ta có thể dùng viêm hỏa phần thiên chậm rãi hấp thu, nhưng lúc này thời gian cấp bách, chỉ có thể mạnh mẽ phá trận thôi...
Nói xong, Cổ Thần lập tức xuất ra Liệt Dương, Cực Âm song kiếm, bày ra Hỗn Độn Âm Dương đại trận, song kiếm xuất hiện, vô số đạo kiếm cương liền oanh kích lên trận cơ Hắc Diễm Phần Thần trận.
Lấy tu vi hiện tại của Cổ Thân, sử dụng Hỗn Độn Âm Dương đại trận, lực công kích chỉ thua Kim Đan ky, mỗi một đạo kiếm cương bổ xuống Hắc Diễm Phần Thần trận đều phát sinh ra những tiếng nổ vang trời.
Hắc diễm và xích diễm phun ra từ trong trận, bay tới phía Cổ Thần, đại bộ phận đều bị pháp lực của Hỗn Độn Âm Dương đại trận hình thành màng chắn ngăn lại, chỉ có một bộ phận nhỏ đi qua nhưng đều bị Cổ Thần dùng viêm hỏa phần thiên trực tiếp tiêu diệt.
Mỗi lần công kích đều khiến trận cơ Hắc Diễm Phần Thần trận lay động không ít, trong lòng Cổ Thần mừng rõ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ dùng bảy tám canh giờ, còn chưa tới một ngày liền có thể phá được trận này.
Thương Khung sơn mạch cách nơi này hơn năm vạn dặm, cho dù yêu tu Kim Đan kỳ liên tục phi độn cũng cần ít nhất hơn mười canh giờ, tính ra dùng hết bảy tám canh giờ phá trận, Cổ Thần vẫn còn đủ thời gian tìm kiếm địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh.
Một canh giờ trôi qua, trận cơ tuy có dao động, nhưng vẫn kiến cố vô cùng.
Hai canh giờ trôi qua, trận cơ bắt đầu buông lỏng, chỉ là phạm vi buông lỏng không lớn.
Thêm nửa canh giờ trôi qua, phạm vi trận cơ buông lỏng bắt đầu mở rộng, trong lòng Cổ Thần vui vẻ, xem ra sẽ rất sớm có thể phá trận, dù sao Hắc Diễm Phần Thần trận là trận công, không phải trận thủ, muốn phá nó sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đang lúc Cổ Thần nghĩ có thể sớm phá xong trận, độ nhiên... Một cỗ thần thức cường đại vô cùng đặt lên người hắn.
Trong mắt Cổ Thần thất kinh, nhất thời lui mạnh về phía sau, thu lại Hỗn Độn Âm Dương trận, hô to gọi Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch, đi...
Tiểu Bạch vẫn dùng huyễn vụ bao phủ thân thể, cản trở thần thức dò xét, đồng thời cũng không cảm giác thần thức người khác tồn tại, thấy thần sắc Cổ Thần đột nhiên đại biến, lập tức hóa thành một con bạch hồ cỡ một tấc, chui vào trong tay áo Cổ Thần.
Đồng thời, Tiểu Bạch hỏi:
- Làm sao vậy?
Cổ Thần bắt lấy Hắc Suất đang hôn mê, lập tức chạy nhanh ra ngoài động, nói với giọng khó có thể tin được:
- Là thần thức của Hắc Ấp. Thương Khung sơn mạch cách đây hơn năm vạn dặm, tu vi Hắc Ấp bất quá chỉ là Kim Đan trung kỳ, cũng không phải yêu tu Mệnh Tuyền cảnh, mới nửa ngày trôi qua, thế nào có thể từ Thương Khung sơn mạch trở về...
- Thế nhưng đạo thần thức kia chính là của Hắc Ấp, tuyệt không thể sai được, Tiểu Bạch, lần này chúng ta phiền phức lớn rồi...
Đang khi nói chuyện, Cổ Thần đạp phi kiếm, dẫn theo Hắc Suất dọc theo sơn động phi độn đi.
Chỗ Hắc Diễm Phần Thần trận cách lối ra động phủ Hổ Vương hơn nghìn trượng, nhưng động khẩu này cũng không phải vuông góc với sơn động, bởi vậy muốn lên tới độ cao hơn nghìn trượng, cũng phải đi hết quãng đường chừng năm sáu ngàn trượng, cũng là trên dưới hai trăm dặm.
Thần thức yêu tu Kim Đan trung kỳ có thể quét trong phạm vi không tới hai trăm dặm, điều này nói rõ Đại vương đã tiến nhập vào trong sơn động, cấp tốc tới đây.
Nơi này chỉ có một sơn động, Cổ Thần cơ bản không có đường nào khác, chỉ có cách mạnh mẽ xông ra ngoài, trên người hắn còn có hai kiện pháp bảo phòng ngự thượng phẩm là Côn Ngô Ấn và Hư Thiên Lệnh, có thể bảo trụ dưới tay yêu tu Kim Đan trung kỳ, hơn nữa trong tay còn có Hắc Suất, Cổ Thần không tin Đại vương kia sẽ không quan tâm tới tính mệnh con mình, cũng là tộc trưởng tương lai của Hắc Hổ tộc.
Lần này phi độn, so với lúc xuống nhanh hơn rất nhiều, mới qua thời gian nửa khắc, Cổ Thần đã phi độn được qua ngàn trượng.
Sơn động phía trước đột nhiên lóe lên một đạo hắc mang, một cỗ uy áp cường liệt đột nhiên xuất hiện, Cổ Thần thầm nghĩ, thật nhanh, mới chạy được một phần năm quãng đường đã gặp phải Đại vương, điều này nói rõ, tốc độ đối phương phải nhanh gấp bốn lần hắn.
Thân hình Đại vương còn chưa xuất hiện, một đạo cương khí màu đen đã công tới trước.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 54: Pháp bảo cực phẩm (hạ).
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Yêu tu Kim Đan trung kỳ công kích tới... Như phô thiên cái địa, so với Hắc Nha còn mạnh hơn mấy lần.
Ngay giữa mia tâm, chợt lóe quang mang, Côn Ngô Ấn cấp tốc bay ra, hóa thành kích thước hơn mười trượng, một tiếng nổ lớn vang lên, đạo hắc mang bắn tới Côn Ngô Ấn, Côn Ngô Ấn bay ngược trở về mi tâm Cổ Thần, đạo hắc mang kia cũng biến mất.
Ngay sau đó, thân ảnh Hắc Ấp đại vương lập tức xuất hiện ngay trước Cổ Thần, chỉ thấy sau lưng Hắc Ấp kéo dài ra đôi cánh hư huyễn bằng lôi điện, dài hơn mười trượng, che kín cả sơn động.
- Pháp bảo phi hành cực phẩm?
Cổ Thần đột nhiên hiểu ra, trách không được tốc độ Hắc Ấp lại nhanh như vậy, dĩ nhiên có được pháp bảo phi hành cực phẩm, có được pháp bảo bực này, tốc độ phi hành còn nhanh hơn nhiều so với tu sĩ Mệnh Tuyền Cảnh.
Hắc Ấp vừa xuất hiện liền thu lại Thiển Điện Quang Sí sau lưng, không nói hai lời, lập tức đánh ra một quyền về phía Cổ Thần, quyền cương thô bạo trong nháy mắt đã tớ ngay trước mặt Cổ Thần.
Cổ Thần đưa Hắc Suất ra chắn trước mặt, quá lớn:
- Ngươi không quan tâm tới tính mệnh nhi tử mình sao?
Hắc Ấp cả kinh, nhất thời thu lại quyền ấn, quyền cương theo đó dừng lại, Cổ Thần nhân cơ hội, hóa thành một đạo quang mang, lướt qua người Hắc Ấp, cấp tốc chạy ra ngoài.
Hắc Ấp đuổi sát theo, mỗi lần công kích, Cổ Thần đều dùng Hắc Suất đón đường khiến Hắc Ấp phải bỏ dở công kích.
Không bao lâu sau, Cổ Thần liền chạy ra khỏi sơn động, chạy ra khỏi động phủ Hổ Vương, hóa thành một đạo quang mang bắn thẳng lên trời, Tật Vũ Phi Phong lập tức xuất hiện sau lưng, tốc độ Cổ Thần tăng mạnh, nhanh như thiểm điện bay về phía tây.
Ngay cửa động phủ Hổ Vương, quang mang lóe lên, Hắc Ấp đuổi sát theo Cổ Thần, Thiểm Điện Quang Sí xuất hiện sau lưng, mở rộng ra thành trăm trượng, vỗ một cái, thân thể liền hóa thành điện quang, trong nháy mắt đã xuất hiện ngay phía sau Cổ Thần, hai trảo đồng thời chụp tới, trong đó một trảo chụp tới Cổ Thần, còn một trảo chụp tới Hắc Suất.
Thật nhanh... Khoảng cách gần nghìn trượng, tựa như thuấn di, đã thấy Hắc Ấp xuất hiện sau Cổ Thần hơn trượng.
- Lưu con ta lại...
Hắc Ấp quát lớn.
Tuy rằng biết tốc độ Hắc Ấp cực nhanh, nhưng tốc độ gần như thuấn di thế này tựa hồ vượt ngoài Cổ Thần dự liệu, lập tức xoay người giữa không trung, mi tâm lóe lên, Côn Ngô Ấn bay ra, còn chưa kịp lớn lên đã bị một trảo đánh tới bay ngược trở lại mi tâm, một trảo khác của Hắc Ấp đã bắt được thân thể Hắc Suất.
Chỉ một hiệp, Hắc Suất đã bị Hắc Ấp đoạt lại, bất quá cũng trong thời gian này, Cổ Thần vẫn kịp đánh ra một chưởng ấn lên người Hắc Suất, khiến hắn trọng thương.
Nhi tử trọng thương, Hắc Ấp là cha vẫn phải quan tâm, vì thế nên ảnh hưởng tới truy kích.
Sau đó, Cổ Thần đẩy tốc độ Tật Vũ Phi Phong tới mức nhanh nhất, hóa thành lưu quang, tiếp tục bay nhanh về hướng tây.
Nhị đại vương, Tứ đại vương, Ngũ đại vương đều ở hướng đông, Cổ Thần tự nhiên không muốn trốn ngược về phía bọn họ, miễn cho bị bọn họ bắt phải.
Hắc Suất trọng thương, quả nhiên ảnh hưởng tới Hắc Ấp, điện quang lóe lên, Hắc Ấp đưa Hắc Suất trở lại động phủ Hổ Vương, chỉ kịp cho vào miệng hắn một khỏa đan dược rồi lại phóng lên cao, đuổi nhanh theo hướng Cổ Thần.
Hắc Hổ tộc tại thời điểm Phong Lôi Ưng tộc đánh chiếm lãnh địa đã lập được công lao lớn, được Phong Lôi Ưng tộc coi trọng, thưởng cho tộc trưởng Hắc Hổ tộc một kiện pháp bảo phi hành cực phẩm là Thiểm Thiên Phong Dực.
Tốc độ Phong Lôi Ưng tộc thiên hạ vô song, cũng chỉ có Tật Vũ Tiêm Vĩ Yến mới có thể so sánh được, thế nhưng Tật Vũ Tiêm Vĩ Yến chỉ là một tộc đàn nhỏ, tu vi cao nhất là Thần Hải cảnh, còn Phong Lôi Ưng tộc chính là đại tộc đàn siêu cấp, có yêu tu Mệnh Tuyền cảnh.
Nếu cùng cảnh giới, tốc độ Phong Lôi Ưng tộc và Tật Vũ Tiêm Vũ Yến đều xưng bá, thế nhưng Phong Ưng Lôi có tu vi Mệnh Tuyền cảnh phi hành cực nhanh, không gì sánh kịp, chính là thiên hạ vô song.
Thiểm Thiên Phong Dực này chính là pháp bảo phi hành cực phẩm luyện chế từ cánh của Phong Lôi Ưng có tu vi Mệnh Tuyền cảnh.
Một kiện Thiểm Thiên Phong Dực cần phải dùng tới cánh của phong lôi ưng Mệnh Tuyền cảnh mới có thể luyện thành, nhưng đôi cánh là thứ quan trọng nhất trên người một yêu tu phong lôi ưng Mệnh Tuyền cảnh, sao có thể tự mình cắt bỏ cho người ta luyện chế pháp bảo?
Thế nên cũng chỉ có phong lôi ưng Mệnh Tuyền cảnh nào phạm phải tử tội, trước lúc hành hành sẽ bị cắt bỏ đôi cánh, cũng có trường hợp phong lôi ưng Mệnh Tuyền cảnh chết trong giao chiến, nhưng đôi cánh vẫn được bảo tồn hoàn hảo cũng được lưu lại làm tài liệu luyện chế Thiểm Thiên Phong Dực.
Về phần phong lôi ưng Mệnh Tuyền cảnh đến đại hạn rồi vẫn lạc, đôi cánh đã sớm thoái hóa không còn công năng, không thể sử dụng.
Phong lôi ưng phạm tội chết có bao nhiêu, phong lôi ưng Mệnh Tuyền cảnh phạm tối chết dù nghìn năm cũng khó gặp. Về phần phong lôi ưng Mệnh Tuyền cảnh bị chết trận trong chiến đấu, có mấy trường hợp bảo toàn được đôi cánh?
Thế nên, cánh phong lôi ưng Mệnh Tuyền cảnh là thứ không phải dễ dàng thu thập được, thường thường cả vạn năm cũng khó có được tài liệu để luyện chế một kiện Thiểm Thiên Phong Dực.
Toàn bộ Phong Lôi Ưng tộc từ trước tới nay, cũng chỉ luyện chế ra được ba kiện Thiểm Thiên Phong Dực, một kiện trong đó đã được thưởng cho tộc trưởng Hắc Hổ tộc, lưu truyền thế tập.
Thiểm Thiên Phong Dực dung hợp cánh của phong lôi ưng Mệnh Tuyền cảnh, tốc độ cực nhanh, ngoại trừ phong lôi ưng Mệnh Tuyền cảnh, còn lại không ai sánh bằng, đồng thời chỉ có tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh mới có thể phát huy toàn bộ uy lực của Thiểm Thiên Phong Dực, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh có được Thiểm Thiên Phong Dực tăng tốc, dù là phong lôi ưng Mệnh Tuyền Cảnh cũng phải kém hơn một chút.
Tu sĩ Thần Hải cảnh có được Thiểm Thiên Phong Dực, một ngày có thể đi hơn mười vạn dặm dễ dàng, so với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh bình thường không chậm hơn chút nào.
Thiểm Thiên Phong Dực có thể biến hóa kích thước lớn nhỏ, lớn nhất tới hơn trăm trượng, nhỏ nhất có thể thu lại trong người, không nhìn thấy nửa điểm tung tích, khi Thiểm Thiên Phong Dực càng lớn, tốc độ càng nhanh.
Bất quá bình thường chỉ nên mở Thiểm Thiên Phong Dực cỡ chừng ba mươi trượng, bởi nếu mở Thiểm Thiên Phong Dực với kích thước lớn nhất, nháy mắt có thể đi xa ngàn trượng, nhưng muốn vậy cần phải duy trì pháp lực cường đại, chỉ có tu vi Mệnh Tuyền cảnh mới có thể duy trì được lâu, tu vi Thần Hải cảnh chỉ sử dụng được một lần, còn dựa theo tu vi cao thấp sẽ cần tới thời gian hồi phục khác nhau.
Hắc Ấp mở rộng Thiểm Thiên Phong Dực tới ba mươi trượng, vỗ mạnh một cái, thân hình trong nháy mắt liền bay xa ngàn trượng, lại vỗ một cái, thân hình tiếp tục bay xa ngàn trượng.
Cổ Thần ở phía trước dựa vào Tật Vũ Phi Phong, phi độn cực nhanh, thừa lúc Hắc Ấp đưa Hắc Suất trở về động phủ, đã bay được ra xa hơn năm ngàn trượng.
Bất quá tốc độ Thiểm Thiên Phong Dực kia thực sự quá nhanh, chỉ trong mấy lần chớp mắt đã đuổi tới.
- Xong rồi, xong rồi, Cổ Thần, tốc độ hắn quá nhanh, sắp đuổi kịp tới nơi rồi.
Thanh âm Tiểu Bạch cấp thiết vang lên.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 55: Rùa thỏ thi chạy.
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Lần trước khi đối chiến với Tàng Thiên Cơ, tuy rằng thực lực hai bên khác biệt như trời với đất, nhưng bên cạnh còn có một tòa truyền tống trận, bước vào truyền tống trận là có thể trốn chạy, trận chiến ấy tuy rằng gian nan, thế nhưng trong lòng Cổ Thần và Tiểu Bạch đều rất tự tin, tin tưởng có thể chạy thoát khỏi tay Tàng Thiên Cơ.
Thế nhưng lần này, Hắc Ấp dĩ nhiên có được pháp bảo phi hành cực phẩm, tốc độ không bằng người ta, muốn chạy trốn quả thực khó hơn lên trời.
Tiểu Bạch vừa nói xong, Thiểm Thiên Phong Dực trên lưng Hắc Ấp lại vỗ, nháy mắt đã đuổi thêm được ngàn trượng...
Cổ Thần dùng Tật Vũ Phi Phong, đẩy tốc độ lên cực hạn, còn nhanh hơn so với yêu tu Kim Đan kỳ, nếu như Hắc Ấp không có Thiểm Thiên Phong Dực, khó mà bắt kịp Cổ Thần.
Thế nhưng có Thiểm Thiên Phong Dực, chỉ vỗ một cái, trong nháy mắt, khoảng cách hai người đã rút ngắn được khoảng bảy trăm trượng.
Nguyên bản Cổ Thần đã chạy được xa hơn năm ngàn trượng, thế nhưng Hắc Ấp có Thiểm Thiên Phong Dực, vỗ cánh bảy lần, qua bảy lần chớp mắt đã xuất hiện ngay sau Cổ Thần chừng trăm trượng.
Thiểm Thiên Phong Dực này chính là bảo bối truyền thừa của Hắc Hổ tộc, cũng là còn bài chưa lật mạnh nhất của Hắc Hổ tộc, chỉ khi tộc trưởng truyền ngôi mới âm thầm truyền xuống, còn lúc thường ngày, nếu không phải chuyện tình vô cùng trọng đại, tộc trưởng cũng không vận dụng tới.
Hắc Hổ tộc đã có mấy nghìn năm an ổn sinh sống, Thiểm Thiên Phong Dực này cũng có mấy nghìn năm chưa từng dùng qua, ngoại trừ tộc trưởng Đại vương, và mấy vị đại vương Phong Lôi Ưng tộc, còn lại không ai biết tới Hắc Hổ tộc còn có bảo bối này, thậm chí ngay cả Hắc Suất là tộc trưởng tương lai cũng không biết được.
Trong lòng Cổ Thần âm thầm kêu khổ, sớm biết trên người Hắc Ấp có kiện pháp bảo biến thái như vậy, nhất định sẽ không cho Mao Vinh làm mồi dụ tại Thương Khung sơn mạch, cách đây chỉ năm vạn dặm, chí ít cũng phải ngoài hai trăm vạn dặm mới được.
Đồng thời, trong lòng Cổ Thần lại nghĩ, nếu chính mình có được pháp bảo phi hành cực phẩm như thế này, vậy tốt quá rồi, coi như tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh cũng khó đuổi theo mình, đến lúc đó còn phải sợ Tàng Thiên Cơ sao?
- Tiểu tử, ngươi cũng có kiện pháp khí phi hành không tệ... Hắc Hắc... Bất quá pháp khí phi hành của ngươi sao so sánh được với pháp bảo phi hành cực phẩm Thiểm Thiên Phong Dực của ta? Còn kém xa lắm, ngươi trốn không thoát được đâu, nhất định phải chết trong tay ta, ngươi nhận mệnh đi...
Thanh âm Hắc Ấp vang đội, từ trăm trượng phía sau Cổ Thần truyền tới.
Lập tức, Thiểm Thiên Phong Dực lại vỗ, thân hình Hắc Ấp hóa thành một đạo điện quang, độn tốc so với Cổ Thần nhanh hơn mấy lần, trong nháy mắt liền đuổi tới, trên tay là một đôi quyền sáo màu đen, đánh ra một quyền về phía Cổ Thần, lập tức một đạo quyền cương lập tức xuất hiện, lớn chừng năm mươi trượng, tựa như một tòa núi lớn oanh kích về phía Cổ Thần.
- Thiểm Thiên Phong Dực...
Trong lòng Cổ Thần nhớ kỹ tên pháp bảo phi hành này, thầm nghĩ, nếu có cơ hội, nhất định phải cướp kiện pháp khí này vào tay.
Bất quá, lúc này không phải thời điểm cướp lấy Thiểm Thiên Phong Dực, quan trong nhất vẫn là giữ mạng.
Trong nháy mắt Côn Ngô Ấn phi ra từ mi tâm, biến thành khối hơn mười trượng, nhìn cũng giống một tòa núi nhỏ, lao tới đụng vào quyền cương của Hắc Ấp, một tiếng nổ vang lên, Côn Ngô Ấn chấn động mạnh, hóa nhỏ chui vào trong mi tâm Cổ Thần.
Lúc này, Hắc Ấp nhìn rõ Côn Ngô ấn, hai mắt nhất thời sáng ngời, vui vẻ nói:
- Dĩ nhiên là pháp bảo thưởng phẩm? Về tay ta...
Cổ Thần không thèm để ý, tận dụng trong nháy mắt Hắc Ấp bị phản chấn lui lại, tiếp tục phi độn nhanh về phía trước.
- Ha ha, ngươi đi được sao?
Hắc Ấp cười ha ha, Thiểm Thiên Phong Dực vỗ lên, lại đuổi theo, đánh ra một quyền, lại xuất hiện một đạo quyền cương như tòa núi nhỏ đánh về phía Cổ Thần.
Cổ Thần không cách nào khác, một lần nữa phải xuất ra Côn Ngô Ấn chống lại, đồng thời đẩy mạnh tốc độ, độn nhanh về phía trước.
Tốc độ Thiểm Thiên Phong Dực thực sự quá nhanh, với tốc độ của Cổ Thần, chỉ giống như rùa bò, còn tốc độ Hắc Ấp lại giống như thỏ chạy, vô luận rùa có gắng sức bao nhiêu, thỏ chỉ cần động một cái liền nhẹ nhàng đuổi kịp.
Mỗi một lần Cổ Thần đều xuất ra Côn Ngô Ấn chống lại, sau mấy mươi lần như vậy, Côn Ngô Ấn chấn động ngàn càng mạnh, trong lòng Cổ Thần lo lắng, sợ Côn Ngô Ấn bị hủy nên không dám dùng tiếp, đành đưa ra Hư Thiên Lệnh bị hư tổn để chống đối lại quyền cương của Hắc Ấp.
Hư Thiên Lệnh là pháp bảo thượng, lực công kích của Hắc Ấp còn kém xa Tàng Thiên Cơ, tuy rằng Hư Thiên Lệnh bị nứt vỡ, nhưng ngăn trở công kích của Hắc Ấp ngược lại không thành vấn đề.
Hai người một chạy một đuổi, trong nháy mắt đã qua một ngày, Cổ Thần chạy về phía tây cũng được chùng ba vạn dặm.
Hắc Ấp có Thiểm Thiên Phong Dực, dễ dàng đuổi theo Cổ Thần, mỗi lần đuổi tới đánh ra một quyền về phía Cổ Thần.
- Ta xem ngươi có thể chạy được bao lâu... Hắc hắc, ngươi liên tục chạy trốn, pháp lực của ngươi dùng mãi cũng phải hết, ha ha, xem ra ngươi có không ít bảo bối, pháp bảo thượng phẩm có tới hai kiện, tất cả mọi thứ đều thuộc về ta...
Hắc Ấp một bên ra quyền, một bên cười ha ha nói.
Hắc Ấp nói không sai, cứ như vậy một bên phi độn, một bên chống đỡ công kích của Hắc Ấp, liên tục ba ngày ba đêm dù là ai cũng phải mệt nhọc, lúc này pháp lực của Cổ Thần đã tiêu hao tới trạng thái cạn kiệt rồi.
Cho dù tu sĩ Thần Hải cảnh, trong cơ thể hình thành đạo thai, tu ra Thần Hải, tự thành thiên địa, pháp lực tuần hoàn không dứt.
Thế nhưng, nếu như liên tục tiêu hao quá nhanh, lại không có thời gian khôi phục, cho dù Thần Hải cảnh có thể không ngừng cung cấp pháp lực, nhưng lượng cung cấp cũng khung đủ bù đắp cho lượng tiêu hao.
Trong đầu Cổ Thần xẹt qua vô số ý niệm, làm cách nào thoát khỏi tay Hắc Ấp, bày trận pháp giết ngược lại Hắc Ấp? Thật ra hắn biết một trận pháp có thể giết được yêu tu Kim Đan trung kỳ, thế nhưng hắn không có thời gian cũng không có dụng cụ bày trận.
Trốn không thể thoát... Đánh lại không đánh lại...
Quả nhiên là một phiền toái rất không nhỏ.
Mắt thấy pháp lực trong cơ thể tiêu hao không còn, tốc độ phi độn cũng ngày càng chậm xuống.
Cổ Thần nhấc tay, đột nhiên trong tay xuất hiện một bình ngọc, ngửa đầu dốc miệng bình xuống, một cỗ dịch thể màu trắng liền chảy vào trong miệng Cổ Thần, lập tức lại cảm giác được pháp lực sung túc, tốc độ nhất thời tăng mạnh.
- Địa nhũ tiên dịch?
Hắc Ấp nhất thời rống mạnh:
- Ngươi lại có thứ bảo bối này? Lưu lại cho ta...
Thứ này sở dĩ được gọi là địa nhũ linh dịch là vì có thể trong nháy mắt khôi phục pháp lực cho tu sĩ, hiệu quả nhanh hơn so với bất kỳ đan dược nào. Ngày ấy Cổ Thần dùng bình ngọc lấy đi rồi cẩn thận mang theo bên người, hôm nay quả nhiên đã phát huy công dụng.
Mặc kệ Hắc Ấp rống to thế nào, Cổ Thần vẫn liên tục sử dụng Hư Thiên Lệnh chống lại công kích của Hắc Ấp, liên tục phi độn về phía tây, tuy rằng tạm thời không nghĩ ra cách nào đối phó với Hắc Ấp, nhưng khẳng định không thể ngồi yên chờ chết được.
Hi vọng... Có khi ở ngay phía trước.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius