“Thánh đường là một địa phương rất đặc biệt, ngay cả ta cũng cảm thấy kỳ quái, bọn họ làm như thế nào để sống sót, nhưng là từ chỉnh thể mà nhìn, thánh đường đã đề cao trình độ chỉnh thể của tứ phương tiểu thiên giới.”
“Địa phương đặc biệt như vậy mới sinh ra người đặc biệt như Vương Mãnh.”
Yên Vũ Nguyệt dường như đang đắm chìm bên trong suy nghĩ của mình, “Vương Mãnh... hắn là đặc biệt nhất...”
“Vũ Nguyệt tỷ, hắn có phải là có lai lịch gì sao?”
“Ngươi muốn biết?”
“Muốn, phi thường muốn!” Tưởng Tình Tình gật đầu nói ngay lập tức.
“Ha ha, hắn là từ thế gian tới, dùng tiên thiên mệnh ngân hai tầng mà tiến vào Thánh Đường.”
Yên Vũ Nguyệt nói ra, nhất thời Tưởng Tình Tình miệng há thật to, “Cái này cũng có thể sao?”
Rất nhiều tiểu thiên giới đều liên tiếp thế gian, chỉ có điều từ thế gian muốn tiến nhập vào tiểu thiên giới độ khó cùng tiểu thiên giới tiến vào đại nguyên giới không sai biệt lắm, tự nhiên mệnh ngân tầng 2 chỉ có thể ở lăn lộn ở thế gian mà thôi.
“Người này trời sinh tự tin, thậm chí là tự phụ, nhưng mà bất cứ chuyện gì hắn muốn làm, đến trước mắt mà nói thật sự không có chuyện nào chưa làm được.”
Yên Vũ Nguyệt cũng nghĩ không ra Vương Mãnh làm như thế nào có thể mang theo Lôi Quang đường sắp chết mà từng bước từng bước một đứng ở đỉnh phong, cái này không phải là một người chiến đấu, là cả một đoàn đội, nhưng mà hắn lại làm được.
Chuyện này chấn động tứ phương tiểu thiên giới, lực ảnh hưởng hiện tại mới khuếch tán mở ra ngoài, chỉ là khi đó Vương Mãnh đã đến đại nguyên giới, nếu là Vương Mãnh như trước tại thánh đường mà nói..., tuyệt đối sẽ trở thành nhân vật trọng yếu của Thánh Đường. Hắn đã bỏ lỡ một cơ hội không tệ để đoạt được quyền thế.
Nhưng nghĩ tới đôi mắt nóng rực của Vương Mãnh, có thể hiểu hắn cũng không để ý tới chuyện này.
Tưởng Tình Tình chính là im lặng lắng nghe Yên Vũ Nguyệt kể chuyện của Vương Mãnh, Tưởng Tình Tình nghe say sưa như si như mê, đây quả thực giống như trong tiểu thuyết vậy, cho dù những chuyện này ở cấp thấp một chút nhưng nghe vẫn rất say sưa.
Không thể không nói, nhìn vào đôi mắt tràn ngập nhiệt tình của Vương Mãnh, cái gì mà dòng dõi khác biệt, cái gì mà thực lực sai biệt, dường như cũng không ảnh hưởng đến hắn chút nào.
Hắn chính là ngọn lửa trong bóng, có một loại nhiệt tình cô độc, không sợ chung quanh hết thảy.
Mà nữ nhân lại luôn bị ngọn lửa này hấp dẫn.
“Nói như vậy Vương Mãnh người này trong thô có tinh tế, hắn là muốn khiến cho Tề Phi Vũ hạ thấp mười tầng lực lượng mà xuất chiến. Chỉ là Tề Phi Vũ hạ thấp xuống mười tầng cũng mạnh hơn Tề Phi Vũ nhiều lắm, đây hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau, không biết Vương Mãnh có ý thức được điểm này không.” Tưởng Tình Tình nói ra.
“Đây là cơ bản, Vương Mãnh nhất định sẽ hiểu, ta là sợ hắn tự tin quá độ, chuyện này vẫn còn là thứ yếu. Lo lắng nhất chính là Tề Phi Vũ trong tay cầm số lượng tài nguyên tuyệt đối là Tiền Phi không thể nào so sánh được. Hiện tại nhìn xem Tề Phi Vũ có phải là có khinh thường không, đây là cơ hội duy nhất của Vương Mãnh!”
Yên Vũ Nguyệt nói ra.
Trên thực lực là tuyệt đối chênh lệch, nhưng nếu là Tề Phi Vũ khinh địch. Cái kia Vương Mãnh sẽ có cơ hội.
Lực lượng kém hai mươi tầng, kinh nghiệm cùng pháp thuật lại càng có cách biệt như một hào rộng, Tề Phi Vũ muốn thận trọng chỉ sợ cũng rất khó.
Một hồi chiến đấu nguy hiểm lại kích thích luôn mang lại cho Vương Mãnh rất nhiều chờ mong, hắn nắm chắc cũng không phải rất lớn, nhưng chỉ cần đối phương không cao hơn bốn mươi tầng, hắn có năm thành nắm chắc.
Vương Mãnh bản thân vốn yêu thích mạo hiểm, sau khi kế thừa thần cách thì lại càng mãnh liệt, hơn nữa một đường tu hành, vốn là hiểm trung cầu, an an ổn ổn chỉ là một kẻ vô tích sự.
Ngày hôm sau theo thường lệ Thánh Đường lại họp nhóm, Vương Mãnh cũng cảm giác được hào khí không như bình thường.
Hà Túy vừa thấy Vương Mãnh đã nóng nảy. “Vương Mãnh một trận chiến này ngươi hãy để cho rồi, ta sẽ khiêu chiến Tề Phi Vũ!”
Vương Mãnh nhìn về phía Phạm Hồng, Phạm Hồng lập tức trốn đến một bên, “Ta là trong sạch!”
Thấy ánh mắt tàn nhẫn của Vương Mãnh, Phạm Hồng phi thường vô tội ho khan vài tiếng, “Ngày hôm qua ngươi chỉ nói là không thể cùng sư huynh đệ nói, cho nên ta cùng Mã sư muội thương lượng, không nghĩ tới những người khác biết rồi.”
“Sư huynh, ngươi đừng trách hắn, chuyện này quả thực quá nghiêm trọng, Tề Phi Vũ thành danh đã lâu, cho dù muốn khiêu chiến cũng phải qua vài năm nữa, hiện tại quá nguy hiểm, ta không sẽ đồng ý cho ngươi đi!”
Mã Điềm Nhi nói ra.
“Ta biết rõ mọi người lo lắng cho ta, nhưng mà thật sự không có việc gì, Tề Phi Vũ muốn ước chiến ta, khẳng định phải trả một cái giá rất lớn, hơn nữa ta cũng có năm thành nắm chắc, ta lại không ngốc, không đi chịu chết.”
Vương Mãnh nói ra.
“Vương Mãnh, thiên phú của ngươi, chỉ cần có thời gian, nhất định có thể chiến thắng Tề Phi Vũ, làm gì phải gấp trong nhất thời, nhỏ không nhịn được sẽ loạn mưu lớn.”
Hà Túy khuyên, hắn đã đặt hy vọng phục hưng thánh đường lên trên người Vương Mãnh lâu rồi.
“Đúng vậy, Vương Mãnh, phương pháp thành lập trận doanh ta đã có rồi, chỉ cần chúng ta sáng tạo ra trận doanh của mình, uy danh lớn mạnh, thánh đường có thể ổn định bài danh, đến lúc đó Vạn Ma Giáo cũng không có biện pháp, mục đích đạt được thì là được rồi, cần gì phải mạo hiểm như vậy.”
Phạm Hồng nói ra.
“Vương Mãnh, ta cảm thấy ta đã đủ liều mạng rồi, ngươi so với ta còn không muốn sống hơn, chuyện này là có chút thiếu cân nhắc.”
Lý Thiên Nhất cũng nói chuyện, khi hắn nghe được tin tức, phản ứng đầu tiên chính là rất kích thích, rất đã ghiền, phản ứng tiếp theo là muốn chết sao.
“Vương Mãnh, nghe mọi người khuyên bảo một câu, chuyện này thực là không thể gấp được, trên đầu chữ Nhẫn là một cây Đao, chúng ta bây giờ đã muốn ổn định rồi, tại sao không chờ thêm cơ hội tốt hơn!”
Ninh Chí Viễn cũng khuyên, thực lực của Vạn ma giáo đã bị suy yếu rồi, hơn nữa gần đây không có động tác gì cả, đã muốn đáng quý rồi, thật vất vả có thể bình tĩnh một thời gian ngắn để tu luyện cho thật tốt, Vương Mãnh cũng thật sự là e sợ thiên hạ không loạn.
Chỉ có Minh Nhân không nói lời nào, đợi tất cả mọi người nói xong rồi, hào khí cũng có chút ngưng trệ, Minh Nhân mới đứng lên, “Mọi người cứ bình tĩnh, Mã sư muội, ta và ngươi hẳn là hiểu rõ tính cách của Vương Mãnh nhất, ngươi cảm thấy hắn lúc nào đánh qua một trận chiến mà không nắm chắc chưa, chúng ta cũng chưa nghe suy nghĩ của Vương Mãnh.”
Minh Nhân nói một phen, mọi người mới nhớ tới cùng đi tới với Vương Mãnh, thật đúng là cũng không thể dựa theo lẽ thường mà nói.
Thấy hào khí hòa hoãn, Vương Mãnh nhìn Minh Nhân một cái nói, “Ta biết rõ tất cả mọi người quan tâm ta, ta như thế nào cam lòng đi chịu chết chứ, lần này quả thực là một cơ hội. Vạn Ma Giáo là tên đã trên dây không phát không được, càng là bình tĩnh sau lưng nổi lên âm mưu càng lớn, tiên hạ thủ vi cường, chỉ cần Tề Phi Vũ dám đem nguyên lực giảm xuống mười tầng, ta nắm chắc xử lý được hắn!”
Mọi người cũng biết Vương Mãnh giết chết Tiền Phi, vẫn là có sức thuyết phục nhất định, “Vạn nhất thời khắc mấu chốt hắn không giữ lời hứa làm sao bây giờ?”
Mã Điềm Nhi nói ra.
“Cái ngược lại không cần phải lo lắng, có loại không gian quyết chiến hạn định việc này, chỉ là Vương Mãnh ngươi thực nắm chắc?”
Hà Túy hỏi.
“Hà sư huynh, cầu phú quý trong nguy hiểm, không có gì là nắm chắc cả, sinh tử không ngoài như vậy, ta hiện tại cảm giác phi thường tốt, ta rất chờ mong một cuộc chiến đấu như vậy.”
Nhìn qua thần thái Vương Mãnh tràn đầy tự tin, tất cả mọi người bị cuốn hút rồi, hắn chính là chủng người có tính cách đủ độc ác, rõ ràng là chênh lệch rất lớn như vậy mà bị hắn ra đúng là dường như đều có thể thắng được.
“Được rồi, ngươi đã quyết định, chúng ta đây sẽ không ngăn trở, Phạm Hồng, có biện pháp nghe ngóng động tác của Vạn Ma Giáo một chút, phòng ngừa bọn hắn lừa gạt nhiều kiểu.”
Hà Túy nói ra.
“Hắc hắc, cái này giao cho a.”
“Vương Mãnh, mọi người là một đoàn đội, về sau có hành động gì, phải cùng mọi người thương lượng một chút, chúng ta sẽ không kéo lui ngươi về sau, nhưng cũng không phải chỉ có một mình ngươi là không sợ chết, chúng ta đều là đệ tử thánh đường!”
Hà Túy nói ra.
“Hà sư huynh nói lời này rất có đạo lý đi, Vương Mãnh có loại chuyện tốt này nhớ rõ phải tính cho ta một phần!”
Lý Thiên Nhất cũng một bộ dạng kích động, Hà Túy cười khổ, lá gan này thật không biết làm thế nào mà luyện ra được.
Trong mắt Mã Điềm Nhi vẫn còn lo lắng, nhưng mà nhìn thấy mọi người đều đáp ứng cả rồi, nàng cũng không nói gì nữa.
“Vương sư huynh, nhất định phải thành công, ta đã rời khỏi nữ hoàng trận doanh rồi.” Mã Điềm Nhi nói ra.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 302 : Dốc sức liều mạng vì cuộc sống tốt hơn.
Nhóm dịch: Mr5800
Nguồn: Mê truyện
Hà Túy vừa nghe thấy đầu lại lớn hơn một chút, choáng luôn, tại sao đám người này toàn là tiền trảm hậu tấu không vậy.
Lý Thiên Nhất cười to, giơ ngón tay cái lên, “Sư tỷ quyết đoán, bội phục!”
Lý Thiên Nhất là người đơn giản trực tiếp, cũng rất ưu thích người thống khoái.
Những người khác thì là hai mặt nhìn nhau, kỳ thật cho dù thành lập thánh đường trận doanh, Mã Điềm Nhi cũng không cần phải rời khỏi nữ hoàng trận doanh, dù sao có nữ hoàng trận doanh trông nom, cũng là một chuyện tốt. Nàng cũng tốt hơn, cơ hội tốt như vậy mà nói buông tha cho liền buông tha rồi, quan trọng nhất là, việc bên này còn chưa có xong nữa.
“Thân là một thành viên của Thánh Đường, ta sẽ cùng tiến cùng lui với mọi người!”
Mã Điềm Nhi kiên nghị nói, buông tha nữ hoàng trận doanh, đường càng muốn khó đi hơn, nhưng là Mã Điềm Nhi căn bản không thèm để ý cái này.
Vương Mãnh cười ha ha một tiếng, “Sư muội quả nhiên là cấp lực, yên tâm đi, chính là một cái Tề Phi Vũ vấp không ngã được ta!”
Vương Mãnh ánh mắt lóe ra hào quang, hắn càng hy vọng có được ủng hộ như vậy.
“Được rồi, chúng ta bây giờ đã không có đường lui rồi, chỉ phải đồng tâm hiệp lực đi tiếp!”
Hà Túy cười khổ nói, đây là nghé con không biết sợ cọp mà, hắn thật đúng là không thích ứng nổi những chuyện này.
Mọi người chuyện trò vui vẻ, tiếp theo chính là tiến hành thảo luận trên các phương diện như thường lệ, trao đổi rất trọng yếu, mỗi người đối với pháp thuật giải thích cũng không giống nhau, một người bế quan tự hỏi rất dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt, tiếp thu ý kiến quần chúng mới là vương đạo. Chỉ có điều một đường tu chân, nhiều người ưa thích coi trọng... chính mình, thiệt tình trao đổi ở nơi khác căn bản không có khả năng.
Nhưng ở nơi này thì là ngoại lệ, ít nhất Vương Mãnh, Mã Điềm Nhi, Lý Thiên Nhất ba người này làm thật sự. Hà Túy đại triệt đại ngộ, quả thực cũng có tác dụng của một sư huynh, nguyện ý chỉ điểm một chút những gì mình đạt được, đôi khi, phương pháp của mình cũng không nhất định là tốt nhất, lại có thể khiến cho cộng minh, điểm tỉnh đối phương, dần dần tất cả mọi người có thể cảm nhận được lợi ích trong chuyện này.
Lúc này một cộng một là khẳng định lớn hơn hai.
Vương Mãnh cùng Phạm Hồng trên đường đi về, Mã Điềm Nhi đuổi theo, “Sư huynh, chờ, ta có chút việc.”
Vương Mãnh cùng Phạm Hồng dừng lại, Phạm Hồng mập mờ cười cười, “Không quấy rầy các ngươi.”
Phạm Hồng từ khi thất tình đã biến thành tình thánh rồi, “Hoa khai kham chiết, trực tu chiết Mạc đãi vô hoa không chiết chi ...”( Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay. Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không - Bài Kim Lũ Y của Đỗ Thu Nương- bản dịch: Tương Như)
Rầm...
Phạm Hồng bị đập một cái vào đầu, “Ngươi lăn đi.” Vương Mãnh cười mắng.
“Sặc, đây là thói đời gì thế, nói thật cũng không cho nói.” Phạm Hồng bụm lấy đầu vẻ mặt ra vẻ đau khổ, chân đạp nhẹ nhàng biến mất, giữa không trung còn truyền lại thanh âm hơi khàn khàn của hắn, “Hỏi thế gian tình là gì... Là, *** chim!”
Vương Mãnh dở khóc dở cười, “Sư muội, đừng trách, người này chính là có cái miệng không thể cản nổi.”
Mã Điềm Nhi thản nhiên nhìn qua Vương Mãnh, “Sư huynh, có lẽ gọi ta là Điềm Nhi đi, cả ngày sư muội sư muội, rất quái lạ.”
“Ha ha, kỳ thật ta cũng thấy không được tự nhiên, có chuyện gì sao?”
“Đây là thư của Dương sư tỷ, nàng bảo cho ta chuyển giao cho ngươi, còn có... nàng bảo ta chiếu cố ngươi dùm.”
Mã Điềm Nhi cắn môi nhẹ nhàng nói.
“Ha ha, các ngươi coi ta là tiểu hài tử nữa à.” Vương Mãnh tiếp nhận giấy viết thư, trong lòng rất nhớ nhung, giai nhân xa ngoài vạn dặm, không biết lúc nào mới có thể gặp lại.
Vương Mãnh cầm lấy lá thư, không khỏi suy nghĩ rất nhiều, đắm chìm trong chém giết cùng tu hành tưởng niệm cũng ít đi rất nhiều, có lẽ thực chất bên trong con người Vương Mãnh cũng không phải là một người nhi nữ tình trường.
“Điềm Nhi, cám ơn ngươi, hôm nào ta mời ngươi ăn một bữa lớn.” Vương Mãnh phất phất tay.
Nhìn qua thân ảnh Vương Mãnh đang rời xa, Mã Điềm Nhi lộ ra dáng tươi cười hiểu ý, lời nói của Dương Dĩnh.. Vương Mãnh khả năng không hiểu, nhưng vốn cùng là nữ nhân với nhau, Dương Dĩnh ý tứ gì nàng minh bạch. Vương Mãnh cũng không phải là người tự biết chiếu cố mình được, làm việc dũng mãnh quyết đoán là một chuyện, nhưng vẫn là không biết để ý đến bản thân mình. Hắn cần phải có người chiếu cố, trước kia là Dương Dĩnh, nhưng ở tu chân học viện, Dương Dĩnh không thể làm gì được, mà Dương Dĩnh tín nhiệm nàng.
Kỳ thật đối với một nữ hài tử mà nói, loại này phó thác này đúng là có điểm quái dị, nhưng mà Mã Điềm Nhi lại rất hài lòng, nàng có lĩnh ngộ trong sinh tử, nhưng Dương Dĩnh luôn là một chướng ngại, Mã Điềm Nhi tâm tư tinh tế tỉ mỉ, tuy rằng bản thân mình không cố kỵ, nhưng lại không muốn thương tổn người khác, mà bây giờ có phong thư này của Dương Dĩnh, không thể nghi ngờ đã giải khai một khúc mắc trong lòng nàng.
Dương Dĩnh gửi tới 2 phong thư, Vương Mãnh một phong, Mã Điềm Nhi một phong.
Trở lại gian phòng của mình, Vương Mãnh dạng chân dạng tay trên giường một cái, chiến hỏa liên tiếp mấy ngày, thư nhà chống đỡ vạn tiền, mặc dù có chút khoa trương, nhưng thu được thư của Dương Dĩnh, Vương Mãnh thoáng cái ấm áp lên hẳn.
Nhìn những dòng chữ nhỏ thanh tú dường như trong lòng có một con suối ấm áp chảy qua vậy, có việc của Trương mập mập, có Hồ Tĩnh sấm rền gió cuốn, Chu Khiêm vẫn hiền hoà như vậy, Tác Minh trước sau như một ít ăn nói, nhưng là làm đồ ăn có lẽ là ăn vẫn ngon như vậy, xem ra hắn chính là giẫm chân tại chỗ hướng phía đầu bếp phương hướng phát triển. Lão Chu trở thành Lôi Quang đường Thủ tịch trưởng lão đúng là rất bận rộn, giáo dục các đệ tử như dạy con mình vậy, nhưng làm hắn mệt muốn chết rồi, nhưng mà quả thực hắn rất thích hợp làm những chuyện này, mà mọi người cũng không ngại trong nhà có thêm bà mụ nữa.
Bởi vì người nào đó không biết cách chiếu cố cho chính mình, nên Dương Dĩnh kéo Mã Điềm Nhi chiếu cố hắn. Vương Mãnh thật đúng là dở khóc dở cười, hắn đã bao nhiêu ngày rồi, tuy rằng rối loạn một chút, nhưng tốt xấu gì cũng không phải cái ổ chứ?
Vương Mãnh nhìn nhìn chỗ ở của mình,... quả thực giống như một cái ổ rồi...
Đến cuối thư, Dương Dĩnh mới viết ra mấy dòng tưởng niệm, Vương Mãnh đọc mà hận không thể bay trở về thánh đường ôm giai nhân vào trong ngực.
Đặt thư ở trên mặt mình, ngửi ngửi hương thơm ở mặt trên, dường như Dương Dĩnh đang bên người.
Hắn phải sống, còn phải sống tốt hơn!
Tinh hoàn loang loáng, một đạo quang mang lạ lẫm, là đến từ Vạn Ma Giáo Tề Phi Vũ, Tề Phi Vũ hiệu suất còn nhanh hơn tưởng tượng của hắn.
Quyết chiến.
Tề Phi Vũ thật sự giảm xuống mười tầng nguyên lực cùng Vương Mãnh quyết một trận tử chiến.
Vương Mãnh trên mặt hiện lên một tia hung ác, dốc sức liều mạng chính là vì sống tốt hơn, hắn quyết không cho phép Vạn Ma Giáo phát động công kích Thánh Đường!
Tại tứ phương tiểu thiên giới, vốn không thể tìm đâu ra được địa phương giống như Thánh Đường, có thể cấp cho phần đông người tu hành một cơ hội tốt như vậy, lại càng không cần phải nói, những người thân thiết ở thế gian quan trọng với hắn tới mức nào.
Mà bây giờ bên trong thánh đường còn có huynh đệ của hắn bằng hữu, có nữ nhân mà hắn phải bảo vệ, người khác có thể không hung ác, hắn nhất định phải hung ác!
Tề Phi Vũ cũng là đối thủ mạnh mẽ nhất từ trước tới nay, Vương Mãnh cũng không dám xem thường, tập trung tư tưởng suy nghĩ tĩnh khí tu hành hai ngày.
Thời gian hai ngày đảo mắt cái trôi qua, bách chiến các, Vạn Ma Giáo đệ tử cùng thánh đường đệ tử tụ tập.
Vạn Ma giáo đệ tử cũng không nghĩ tới Thánh Đường“Già nua” vậy mà lại triển khai phản kích, càng không có nghĩ tới phản kích lại sắc bén tới như vậy. Tuy rằng Vạn Ma Giáo còn thừa một ít đệ tử, nhưng mà trên phương diện khí thế hoàn toàn bị đè bẹp. Nhất là Lý Thiên Nhất đã muốn chém giết năm tên Vạn Ma giáo đệ tử, những đệ tử mới tới tu chân học viện này hoàn toàn không phải là đối thủ của Lý Thiên Nhất. Nhưng mà Lý Thiên Nhất cũng chịu không ít tổn thương. Mã Điềm Nhi đã học tập đan thuật trị liệu pháp, phối hợp với thuộc tính tánh mạng Mộc hệ của nàng, mới cam đoan Lý Thiên Nhất có thể liên tiếp chiến thắng, cũng tạo uy danh cho thánh đường càng lớn mạnh. Trên thực tế Vạn Ma Giáo đệ tử đã sớm xem Mã Điềm Nhi là cái đinh trong mắt, chỉ có điều không có biện pháp bắt đượcMã Điềm Nhi mà thôi.
Giằng co như vậy, lần này Tề Phi Vũ cũng cảm giác được Vạn Ma Giáo có chút tàn lụi, đây đã tới lúc giáo huấn Thánh Đường một chút.
Lý Thiên Nhất nhìn qua Tề Phi Vũ, thật là có xúc động chiến một trận, nhưng mà với tình huống trước mắt của hắn thì đứng ngoài làm quần chúng thì tốt hơn.
“Vương Mãnh, ngươi vận khí lần nào cũng tốt tới như vậy, phải nắm lấy cơ hội!”
Lý Thiên Nhất nói ra.
Vương Mãnh cười cười, “Yên tâm đi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội.”
“Vương Mãnh, cẩn thận một chút!” Hà Túy vỗ vỗ Vương Mãnh bả vai, trịnh trọng nói, thành bại chỉ trong một lần này. Hắn cũng cẩn thận nghĩ nghĩ, tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng mà đúng là một cơ hội lớn.
“Vương Mãnh, đi thôi, đừng lãng phí thời gian!” Tề Phi Vũ lạnh lùng nói, loại hào khí này không tồn tại ở Vạn Ma Giáo, hắn cũng không cần, tình bạn à, bằng hữu à, đều là những cảm xúc ngây thơ, lãng phí cảm tình.
Bách chiến các chấp sự đã chờ bọn hắn ở đây rồi, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Vương Mãnh cùng Tề Phi Vũ.
“Các ngươi quyết chiến, địa điểm là Hải hoàng tiểu thiên giới, Vạn Ma Giáo Tề Phi Vũ phải tự hạ mười tầng nguyên lực.”
Bách chiến các chấp sự bỏ thêm trận pháp phong ấn lên trên người Tề Phi Vũ, hết thảy hoàn thành xong, Vương Mãnh cùng Tề Phi Vũ tiến vào truyền tống trận.
Thánh đường đệ tử cùng Vạn Ma Giáo đệ tử chính là chờ ở bên ngoàim hiển nhiên Vạn Ma Giáo đệ tử đối với Tề Phi Vũ tràn đầy tin tưởng. Tuy rằng Tề Phi Vũ phải tự hạ mười tầng nguyên lực, nhưng vẫn mạnh hơn Vương Mãnh này nhiều lắm.
Vương Mãnh này hiện tại mơ hồ đã trở thành người cầm đầu của Thánh Đường, nếu có thể xử lý được hắn, tuyệt đối có thể là Thánh Đường trọng thương.
Tề Phi Vũ khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, “Ngây thơ sẽ trả giá thật nhiều.”
Quang mang chớp qua, hai người biến mất bên trong truyền tống trận.
Thánh đường đệ tử cùng Vạn Ma Giáo đệ tử phân biệt rõ ràng, tuy rằng trên phương diện số lượng Vạn Ma Giáo đệ tử vẫn chiếm chút ưu thế, chỉ có điều khí thế thì thánh đường lại càng mạnh mẽ hơn.
Song phương nhìn nhau chằm chằm, lẳng lặng cùng đợi kết quả.
Hà Túy dù sao cũng có tư cách lâu lăm, năm đó theo sau Lý Tĩnh từng có giao thủ với Tề Phi Vũ, ma tu cùng Thánh tu có khác biệt rất lớn, thì phải là thân là {Tu Chân giả}, dưới tình huống kiêu ngạo mà nói, ma tu vi thắng lợi sẽ không từ thủ đoạn, hơn nữa vui vẻ chịu đựng.
Hà Túy luôn có lo lắng, Tề Phi Vũ có thể sử dụng thủ đoạn gì hay không?
Chỉ có người lăn lộn ở lâu trong đại nguyên giới mới rõ, tu chân học viện có quy tắc, Tinh Minh cũng có quy tắc, nhưng những quy củ này cũng không phải không thể đánh vỡ được, chỉ cần ngươi trả giá thật nhiều.
Đây mới là chỗ Hà Túy lo lắng, nếu thật là thực lực so đấu, Tề Phi Vũ tự hạ mười tầng, thật đúng là chưa chắc đã thắng được Vương Mãnh. Vương Mãnh là kỳ tài, là thiên tài mà ngay cả Hà Túy chưa bao giờ thấy qua cũng không thể tưởng tượng được, khác với Lý Thiên Nhất và Mã Điềm Nhi, điểm này hắn phi thường rõ ràng.
Hải hoàng tiểu thiên giới, Vương Mãnh đã tới một lần rồi, mà Tề Phi Vũ thì quen thuộc hơn rồi, tại tu chân học viện nhiều năm như vậy, rất nhiều tiểu thiên giới cũng không chỉ đi qua một lần.
Hai người thân hình đều lẳng lặng rơi vào trên mặt biển, Tề Phi Vũ nhìn qua Vương Mãnh, cũng không có lập tức ra tay, “Trước khi ngươi chết, ta có một vấn đề.”
Vương Mãnh cười cười, hắn ưa thích gió biển, ưa thích loại cảm giác trời cao biển rộng này, chỉ có điều nơi này không có lợi đối với kế hoạch của hắn nha.
“Hỏi đi.”
“Ngươi thật sự tin tưởng tình bạn sao?” Tề Phi Vũ hỏi.
“Tin thì có, không tin thì không có, ta tin!”
Vương Mãnh cười nói.
Tề Phi Vũ cười khổ, “Ngươi quả nhiên rất ngây thơ, ngươi nếu như là vì nổi bật mà dốc sức liều mạng như vậy, ta còn có thể hiểu được, nhưng là vì thánh đường, vì những người khác, thì thực quá ngây thơ rồi.”
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Chương 303 : Chỉ có địch nhân mới có thể nói cho ngươi biết.
Nhóm dịch: Mr5800
Nguồn: Mê truyện
Vương Mãnh nhún nhún vai, “Ha ha, ta cũng không cao thượng như ngươi nói, ta muốn cũng giống như đám người Lý Thiên Nhất vậy, chúng ta chỉ là chiến đấu gì tín niệm của mình thôi. Bên trong thánh đường cũng có đủ loại vấn đề, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tơus chúng ta, càng sẽ không hận đời, quan trọng nhất là, chúng ta cứ vui vẻ mà chiến thôi!”
“Vui vẻ mà chiến?” Tề Phi Vũ sững sờ, không nhịn được mà ngửa mặt lên trời cười to.
“Ngươi quả thực rất đặc biệt, vì muốn tạo ra ngày hôm nay vậy mà dám chủ động khiêu khích ta, ngươi, hoàn toàn khác với phong cách Thánh Đường các ngươi, càng giống tà tu hơn, hoặc là ma tu chúng ta, vì ý niệm của mình mà chiến, rất tốt, ta sẽ cho ngươi lưu cái chết toàn thây!”
Vương Mãnh bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta cũng không thể đảm bảo ngươi chết được toàn thây!”
Tề Phi Vũ khóe miệng lộ ra một nụ cười lãnh khốc vui vẻ, từ phương diện chiến đấu mà nói, đây là một đối thủ rất thú vị.
Trường kiếm bay lên, niệm động kiếm quyết, Tề Phi Vũ trường kiếm chém ra, từng đạo kiếm khí theo gió vượt sóng, mang theo bọt nước chém về phía Vương Mãnh.
Trước mắt Vương Mãnh là một mảnh trắng xóa, lập tức bị dìm ngập bên trong sóng cồn.
Sau khi bọt nước yên tĩnh trở lại, Tề Phi Vũ ngược lại sửng sốt, vốn tưởng rằng tiểu tử này phải dũng mãnh xông lên, nhất định là liều mạng sống chết với mình, kết quả vậy mà... chạy.
Mặt biển khôi phục bình tĩnh, Vương Mãnh hiển nhiên là trốn dưới đáy biển, muốn đánh lén sao?
Tề Phi Vũ lơ lửng không trung, chờ đợi Vương Mãnh công kích.
Ầm...
Bọt nước nổ tung, Vương Mãnh phá sóng mà ra, kiếm khí lạnh thấu xương quét về phía Tề Phi Vũ.
Ầm...
Trường kiếm giao thoa, từng đạo kiếm khí nổ tung, hoàn toàn cứng đối cứng. Tề Phi Vũ có thể rất rõ ràng cảm giác được Vương Mãnh mạnh mẽ, một{Tu Chân giả} chỉ có hai mươi lăm tầng nguyên lực vậy mà có thể cùng hắn đối chọi gay gắt.
Cho dù tự hạ mười tầng, hắn cũng có ba mươi sáu tầng thực lực, Vương Mãnh làm sao có thể ngấp nghé được!
Vương Mãnh tấn công mạnh mẽ đã đánh bay Tề Phi Vũ ra mấy chục thước, chiến đấu trên biển cũng có một loại phong vị khác biệt.
Tề Phi Vũ xoa xoa nước biển trên trán, nhìn lên bầu trời, “Vương Mãnh đây là thực lực của ngươi ư, ngươi đã dùng toàn lực, ta ngay cả ba thành thực lực cũng chưa dùng hết!”
Mặt biệt lập tức xuất hiện một ngọn sóng lớn, Tề Phi Vũ không thấy.
Tề Phi Vũ cảnh giới vượt quá xa Tiền Phi, mà trên phương diện thiên phú Tề Phi Vũ cũng mạnh hơn Tiền Phi là không ít, không thể đánh đồng được.
Tề Phi Vũ rồi đột nhiên xuất hiện, nguyên lực thiêu đốt lên trên đầu kiếm chém xuống.
Rầm...
Tiếp xúc chính diện, Vương Mãnh toàn thân kịch chấn, Ngũ Hành Thể Chất tu hành ra nguyên lực phải mạnh mẽ hơn đơn hệ nguyên lực rất nhiều. Tuy rằng không phải là bội số đơn giản, thực sự không kém hơn 30 tầng nguyên lực là mấy. Hơn nữa Ngũ Hành thể chất nguyên lực lâu dài, bền bỉ, hung mãnh, nhưng đó là so sánh với nhân vật như Tiền Phi, Tề Phi Vũ không thể tính như vậy được..
Rầm rầm rầm ầm..
Tề Phi Vũ kiếm như là có tính chất kết dính vậy, dính trụ lấy Vương Mãnh Đoạn Thiên Nhai, một kiếm tiếp một kiếm đối kháng, mỗi một kích đều là trọng kích, lại liền mạch không chút sơ hở, đây là lực khống chế của Tề Phi Vũ.
Thực lực mạnh mẽ đều tìm kiếm khả năng khống chế cục diện, mà thực lực kẻ yếu, chính là phải liều mạng cắn xé, tìm kiếm một đường sinh cơ.
Tuy là ma tu, Tề Phi Vũ cũng không muốn phức tạp, nhưng mà càng đánh càng kinh hãi, rõ ràng mấy chiêu là có thể làm đối thủ suy sụp, vậy mà hơn mười chiêu đi qua, cũng giống như lúc bắt đầu vậy, Vương Mãnh vô cùng ương ngạnh, vẫn là yếu thế, nhưng không ở thế bại chút nào.
Tề Phi Vũ dường như có chút thấu hiểu, Tiền Phi vì sao không phải là đối thủ của Vương Mãnh.
“Sát!”
Tề Phi Vũ nắm giữ cục diện phát động công kích đầu tiên, hơn mười đạo kiếm khí xen lẫn vòng cung kiếm khí nổ tung khắp trời.
Bắt đầu động thật rồi, Vương Mãnh cũng không thể không tránh đi mũi nhọn, có lẽ lần này vận khí của hắn thật không tồi. Vương Mãnh trực tiếp rơi vào biển cả, mãnh liệt tháo chạy dưới đáy biển, kiếm khí oanh tại mặt biển làm nổ tung cả đám bọt nước.
Ngũ Hành thể chất có thể thích ứng bất luận hoàn cảnh tác chiến nào, ở dưới đáy biển cũng tự nhiên như thường.
Vương Mãnh ở dưới đáy nước vẫn có thể cảm nhận được Tề Phi Vũ một cách tinh tường như thường, Tề Phi Vũ thì sao?
Khóe miệng mang theo một tia cười lạnh, trường kiếm trong tay bắt đầu ngưng tụ nguyên lực.
Vụt...
Một đạo kiếm quang bay thẳng xuống đáy biển, cũng không có kích khởi sóng biển, mà giống như cắt đậu hủ vậy.
Vương Mãnh trực giác thoáng cái báo động ra, lập tức tránh, nhưng có lẽ vẫn là chậm một chút, vai trái bị xé mở.
Mà Tề Phi Vũ ở bên ngoài, từng đạo kiếm khí liên tục cắt xuống đáy biển.
“Vương Mãnh, ngươi cho rằng trốn trong biển là thoát sao, không biết ngươi quá ngây thơ, hay là quá coi thường ta.”
Vương Mãnh chỉ có thể vọt ra, trong nước né tránh càng khó.
Vương Mãnh liếm liếm miệng vết thương, “Ta cũng không xem thường ngươi.”
Trong ánh mắt toát ra vẻ hưng phấn, có thể dễ dàng phá vỡ phòng hộ của nước biển như vậy, có thể thấy được Tề Phi Vũ đối với Ngũ Hành giải thích tương đối mạnh mẽ.
“Có lẽ đã tới thời điểm đưa tiễn ngươi lên đường.”
Tề Phi Vũ cười nhạt một tiếng, kiếm chỉ hướng Vương Mãnh, nguyên lực không ngừng ngưng tụ, với cấp bậc như của hắn, một kiếm là đủ rồi.
Đối với đảm lượng của Vương Mãnh, Tề Phi Vũ vẫn có chút tán thưởng, chỉ là làm là địch nhân, Vương Mãnh phải trả giá thật nhiều vì không biết lượng sức mình.
Tề Phi Vũ toàn thân tản ra nguyên lực cường đại, đã tiếp cận cực hạn nguyên lực của hắn rồi, lúc tăng lên tới nguyên lực ba mươi sáu tầng. Phong ấn trên người Tề Phi Vũ đã có tác dụng, không thể tăng lên nữa, nhưng đối với Tề Phi Vũ mà nói đã đủ rồi.
Vì tầng thứ nguyên lực như thế này đủ cho hắn thi triển một chiêu cực mạnh hủy diệt đối thủ.
Nguyên lực tạo thành áp lực như thực chất tới Vương Mãnh, Ngũ Hành thể chất bên trong cơ thể Vương Mãnh toàn lực vận chuyển, đã tới thời điểm quyết thắng thua.
Đối mặt với loại áp lực bành trướng này, Ngũ Hành thể chất gặp mạnh càng mạnh, không chút sợ hãi mà nghênh đón toàn diện, hơn nữa còn kích phát tính hiếu thắng sâu trong đáy lòng Vương Mãnh.
Hắn ưa thích đối thủ cường đại.
Tề Phi Vũ này chính là người mạnh nhất hắn từng đối mặt.
Đoạn Thiên Nhai ông ông tác hưởng, Vương Mãnh tay nắm thật chặt đoạn kiếm, hết sức chăm chú nhìn Tề Phi Vũ.
Bốn mươi sáu tầng cảnh giới đủ để đem ba mươi sáu tầng nguyên lực phát huy ra vô cùng tinh tế, đây là Tiền Phi không thể làm được.
“Cho ngươi mở tầm mắt, nhìn thấy kiếm pháp mà ngươi vĩnh viễn không thể đạt tới.”
Tề Phi Vũ kiếm lơ lửng trên không trung, nguyên lực liên tục không ngừng dũng mãnh tràn vào bên trong trường kiếm, trường kiếm như có tính mạng phát ra một tiếng ngao vang.
“Giao Long Hóa Kiếm!”
Kiếm của Tề Phi Vũ lập tức hóa thành giao long khổng lồ như thực chất, giao long gào thét làm cho mây đên bắt đầu ngưng tụ trên bầu trời.
... Nhìn thế nào cũng giống như vật còn sống.
Tề Phi Vũ khóe miệng nổi lên một tia tươi cười đắc ý, rất hài lòng với biểu lộ của Vương Mãnh, đây mới là Tiên Kiếm, bên trong kiếm của hắn có hồn phách giao long, mới có thể ngưng tụ thành chiêu này, đối phó một tiểu lâu la như vậy là đủ rồi.
“Sát ~~~~~”
Giao long thân thể mở mang cực lớn dài tới hơn 20m, mang theo cuồng phong lôi điện cuốn tới Vương Mãnh, mà bên trong giao long còn ẩn chứa nguyên lực của Tề Phi Vũ.
Hóa Kiếm này bên trong thánh đường cũng có, Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền kiếm pháp chính là thuộc về loại này, chỉ là trình độ biến hóa hoàn toàn không thể so sánh với trước mắt.
Vương Mãnh thân thể giống như đạn pháo mà phóng lên cao, giao long lao tới chính diện, Vương Mãnh không né tránh, hắn muốn biết, bản thân mình mạnh tới mức nào.
Trong thời điểm sống còn thế này, lực lượng của mình mạnh mẽ thế nào. Chuyện này chỉ có địch nhân của ngươi mới có thể nói cho ngươi biết!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tề Phi Vũ ngẩn người, liếc mắt là có thể nhìn ra ý đồ của Vương Mãnh. Tiểu tử này vậy mà chuẩn bị cứng rắn ngạnh kháng lại Giao Long Hóa Kiếm của hắn, một gia hỏa mới có hai mươi lăm tầng nguyên lực, điên sao?
Đoạn Thiên Nhai tản ra hào quang màu vàng mãnh liệt, sau đó biến thành hào quang màu xanh lục, sau đó là ánh sáng âm u của màu xanh da trời, màu đỏ hừng hực, màu vàng sâu dày, cuối cùng nhất dung hợp cùng một chỗ.
Ầm...
Vương Mãnh hét lên một tiếng bạo rống, đón đầu chém xuống.
Một tiếng giết rung trời động địa.
Tề Phi Vũ bạo lui, lập tức bay ra trăm mét, trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy trước mắt.
Giao Long Hóa Kiếm của hắn bị chém vỡ rồi!!!
Vương Mãnh tay cầm Đoạn Thiên Nhai ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm chấn động trời cao, mặt biển gánh chịu lực lượng của hắn trùng kích, những cột sóng lớn bốc lên.
Khí phách vô song!
Đây là lần đầu tiên Vương Mãnh hoàn toàn phóng thích lực lượng của hắn, lực lượng của bản thân mình, thật sự là quá đã, quá thoải mái.
Điểm khủng bố của ngũ hành đại pháp đã bày ra, Vương Mãnh ánh mắt giống như tia chớp bắn thẳng về phía Tề Phi Vũ ở xa xa, Tề Phi Vũ vậy mà vô ý thức lảng tránh.
Hắn cảm nhận được áp lực mãnh liệt, đáy lòng không ngờ sinh ra một tia sợ hãi.
Tại sao có thể có người như vậy tồn tại.
Vương Mãnh thân hình nhoáng một cái, liền đi tới bên người Tề Phi Vũ.
Đoạn Thiên Nhai đột nhiên chém ra, rầm...
Tề Phi Vũ vô ý thức đón đánh mới phát hiện trong tay không kiếm, vội vàng ném ra một quả bóng nhỏ màu đen.
Thứ này Vương Mãnh sớm đã chứng kiến rồi, đối với thủ pháp của Vạn Ma Giáo lại càng rõ ràng hơn, cấp bậc càng cao càng không biết xấu hổ.
Ầm ầm long...
Tề Phi Vũ tránh thoát một kiếp, nhìn qua Vương Mãnh lại càng kinh ngạc, hắn bị lừa rồi!
Vương Mãnh xuất hiện ở trước mặt Tề Phi Vũ, lại là một kích oanh tới, hắn cũng không muốn nói nhảm nhiều như vậy, đợi Tề Phi Vũ chết rồi, hắn có thể chậm rãi cùng hắn trò chuyện!
Liên tục công kích, Tề Phi Vũ đã xuất ra hơn mười loại vũ khí ngăn cản lại, lúc này Vương Mãnh toàn lực công kích tạo áp lực. Đoạn Thiên Nhai phát ra công kích như lôi đình oanh kích lấy Tề Phi Vũ. Cho dù bỏ thêm phong ấn, hắn cũng cao hơn nhiều so với đối thủ, nếu là chết ở trong tay Lý Tĩnh, cũng là chết có ý nghĩa. Nhưng mà bây giờ đối mặt là một tiểu tử hai mươi lăm tầng nguyên lực, Tề Phi Vũ đúng thật là nuốt không trôi cơn tức này.
Vụt...
Huyết dịch bắn ra, Tề Phi Vũ cắn răng, nhưng lại sửng sốt phát hiện, đối phương rõ ràng nguyên lực yếu hơn mình nhưng sát thương lại mười phần, hơn nữa chiêu thức hung mãnh.
Tề Phi Vũ trong lòng run sợ đã không suy nghĩ gì nhiều nữa rồi.
Đột nhiên {bạo kích}, đồng thời thân hình lóe ra mấy chục mét.
Vương Mãnh công kích rất mãnh liệt, nhưng thật ra nếu muốn cuốn lấy đối thủ, có lẽ vẫn là kém một chút, Tề Phi Vũ này quả nhiên là thật sự có tài.
Tề Phi Vũ lau máu trên miệng, “Vương Mãnh, ngươi quả nhiên thật sự có tài, nếu để cho ngươi sống lâu vài năm, đừng nói thánh đường, cho dù tu chân học viện ngươi cũng có một vị trí nhỏ nhoi. Ngươi ngàn không nên vạn không nên quá kiêu ngạo. Thiên tài giống như ngươi trong tu chân học viện cũng không thiếu khuyết, nhưng mà sống đến cuối cùng lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngươi biết tại sao không?”
Tề Phi Vũ nhìn Vương Mãnh, nhe răng cười, “Cũng là bởi vì các ngươi quá tự tin vào thực lực của mình rồi!”
Tề Phi Vũ cẩn thận từng li từng tí móc một Bát Quái La Bàn từ bên trong túi càn khôn ra ngoài, biểu lộ càng đắc ý hơn, “Dạy ngươi một chiêu, trên thế giới này không có gì là tuyệt đối, huống chi chế định ra quy củ cũng chỉ là người.”
Bát Quái La Bàn ném xuống biển cả, lập tức biến thành lớn, một trận pháp kéo dài hàng trăm mét xuất hiện, hào quang bao phủ, bao vây hai người vào bên trong.
“Cái này gọi là Man Thiên Quá Hải Bát Quái La Bàn!”
Tề Phi Vũ nhìn vẻ mặt của Vương Mãnh, cho dù đối phương rất trấn định nhưng trong ánh mắt lộ ra nghi hoặc, rất nhanh biến hóa.
Bởi vì nguyên lực của Tề Phi Vũ đã đột phá bốn mươi tầng, hơn nữa còn tiếp tục tăng tới đỉnh phong của hắn.
“Rất kinh ngạc sao, rất kinh ngạc sao, nói thật, ta còn thật không có ý định sử dụng món này, đồ chơi này có giá trị xa xỉ, lại chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa chỉ có thể duy trì trong năm phút đồng hồ. Hiện tại đã muốn lãng phí hơn hai mươi giây, nhưng mà để giải quyết ngươi là dư dả rồi!”
Tề Phi Vũ nhìn Vương Mãnh đang động dung, loại cảm giác này phi thường tốt, nhất là khi hắn sắp kết thúc hi vọng của thánh đường. Người này nhất định là đòn sát thủ của thánh đường, đáng tiếc, vẫn là phải chết ở trong tay của hắn, quá mau rồi!
Vương Mãnh biểu lộ ngưng trọng, hơn ba mươi tầng, chỉ cần không đến bốn mươi tầng hắn chiếm tỷ lệ thắng khá lớn, nhưng là một khi siêu việt bốn mươi tầng, cục diện đã xảy ra chuyển biến rõ ràng. Vương Mãnh muốn động, lại phát hiện thân thể giống như bị ngưng trệ vậy.
Nguyên lực khổng lồ làm hắn không thể cử động.
“Giãy dụa đi, ngươi có thể liều mạng giãy dụa, càng làm cho ta tăng thêm một chút vui thú!”
Tề Phi Vũ từng bước tới gần, hắn ưa thích loại cảm giác nắm giữ sinh tử trong tay này, nhất là cảm thụ vẻ tuyệt vọng của đối phương.
Đây là chênh lệch về thực lực, tu chân giới pháp tắc, quy củ giữa người mạnh và người yếu luôn là không thể thay đổi.
“Chết trong tay ta ngươi cũng có thể nghỉ ngơi!”
Tề Phi Vũ phát ra một đạo kiếm khí như thiên uy chém thẳng xuống đầu Vương Mãnh.
Tại bách chiến các, hào khí tương đối ngưng trọng, vô luận là thánh đường hay là Vạn Ma Giáo. Vạn Ma Giáo đệ tử quả thật có chút không yên, bởi vì thờì gian quá dài rồi, theo lý thuyết, với thực lực như của lão đại bọn họ, có thể giây sát Vương Mãnh kia, cho dù muốn hành hạ một chút cũng không cần thời gian dài như vậy, nhưng nét mặt của bọn hắn hiển nhiên tốt hơn bên phía Thánh Đường một chút.
Từ đầu đến cuối, trong lòng đám người Hà Túy đều có một loại hy vọng liều mạng nào đó. Hà Túy biết rõ Vương Mãnh rất mạnh, nhưng chỉ sợ cũng chỉ có tỉ lệ thắng là ba thành, cái này khá tốt. Hắn lo lắng nhất chính là Tề Phi Vũ không biết còn có thể cất giấu cái gì đó, đến cấp độ của bọn hắn rồi, tại tu chân học viện, tại đại nguyên giới lăn lộn nhiều năm như vậy, nắm giữ mấy cái gì đó, tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của bọn hắn.
Thời gian càng lâu, tình huống lại càng bất lợi.
Đã nhiều năm như vậy, Hà Túy rất rõ ràng, muốn sống sót ở đại nguyên giới này, chỉ dựa vào thực lực bản thân là không đủ, mà thánh đường trọng điểm tu thân, ở phương diện này phải kém không ít.
Ngưng trọng, không có người nào muốn nói chuyện, song phương ngay cả tâm trạng đối chọi cũng không muốn, chỉ có thể chờ đợi, đều rất rõ ràng, bên nào thua chính là có thể bị bên kia tiêu diệt, không có con đường nào khác.
Hải Hoàng tiểu thiên giới.
Bỗng nhiên Man Thiên Quá Hải Bát Quái La Bàn ảm đạm đi trong chốc lát, Tề Phi Vũ sững sờ, điều này nói rõ lực lượng của Bát Quái La Bàn đang nhanh chóng biến mất.
Con mẹ nó, tốn nhiều tiền như vậy, vậy mà mua một cái đồ lởm, tên khốn kia nói ít nhất có thể chống đỡ được năm phút đồng hồ, nhiều mà nói có thể chống đỡ được 10 phút, lúc này mới qua một phút đồng hồ.
Trời gây họa còn có thể tránh, tự gây tội nghiệt chẳng thể trốn!!
Tề Phi Vũ một kiếm chặt bỏ, không thể né tránh, một kiếm kinh thiên bá đạo, một kiếm đủ để đánh Vương Mãnh thành bụi cám.
Nhưng mà, một kiếm này lại bị chặn.
Một ngón tay chặn lại.
Tề Phi Vũ không nhúc nhích được, tròng mắt muốn rơi ra tới nơi, đây là … đây là có chuyện gì???
Tại sao có thể như vậy!!!
“Ngươi … rốt cuộc là ai …” Tề Phi Vũ kinh hãi, hoàn toàn sợ hãi rồi.
Vương Mãnh cười cười, tay phải nhẹ nhàng gõ nhẹ vào thân thể Tề Phi Vũ, thân thể hắn lập tức nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
Mặt biển trong vòng ngàn dặm, vô số Hải Giao di chuyển trên mặt biển, hoảng sợ nằm sấp xuống, cũng không dám có một cử động dù là nhỏ nhất.
Bên trên bầu trời, phong vân đột nhiên xuất hiện. Vương Mãnh cười cười, chỉ là trong một lát lại tiêu tán rồi, mây trôi nước chảy.
Ánh sáng của Man Thiên Quá Hải Bát Quái La Bàn đã hoàn toàn biến mất, ở giữa còn lộ ra một vết rạn.
Vương Mãnh thu hồi cái la bàn bị hỏng này, cẩn thận để vào trong ngực.
La Bàn này quả thực có thể phá giải phong ấn trên người Tề Phi Vũ, nhưng Tề Phi Vũ không biết là, Vương Mãnh trên người cũng có phong ấn, cho dù không thể hoàn toàn phá giải được nhưng cũng làm cho Thiên Địa Khóa Linh Trận xuất hiện một kẽ hở.
Đây là thần uy, trong nháy mắt làm cho cường địch tan thành mây khói, loại rung động này đã lưu lại thật sâu tận đáy lòng Vương Mãnh.
Lần đầu tiên khi tiêu diệt Cuồng Kiếm Phái, Vương Mãnh ở vào giai đoạn bắt đầu dung hợp thần cách, toàn thân đều cảm thụ được lực lượng, giống như có được chìa khóa của một tòa bảo khố, nhưng ngược lại cảm thụ được bảo khố tồn tại, mà bây giờ, trong nháy mắt vừa rồi, Vương Mãnh đã cảm nhận được lực lượng khác biệt.
Chỉ có điều lực lượng của Man Thiên Quá Hải Bát Quái La Bàn này hơi yếu một chút, Vương Mãnh rất muốn biết ở đâu làm được cái này, xem ra hắn cần phải chậm rãi tìm hiểu thêm.
Đám Hải Giao mê mang trong chốc lát, sau đó chìm dần xuống đáy biển.
Vương Mãnh tìm kiếm một chút, xem ra là tìm không thấy thi thể Tề Phi Vũ rồi, đã muốn hòa thành một thể với nơi này, lần này có lẽ là hơi khinh thường một chút, không nghĩ tới còn có loại vật này tồn tại, đây càng làm Vương Mãnh vững tin một điểm, quy củ gì đi nữa, đều là do thực lực tạo nên.
Thân hình ngưng tụ bay về phía truyền tống trận, mọi người chắc đang sốt ruột chờ đợi đi.
Truyền tống trận hào quang lóe lên, tất cả mọi người vọt tới, vừa rồi nghẹn đủ một mạch toàn bộ vọt ra, tất cả mọi người đều nghe được tiếng tim đập bang bang.
Trận pháp quang mang càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng, rồi đột nhiên biến mất, nhiều hơn một thân ảnh.
Nhất thời lặng ngắt như tờ, sau vài giây đồng hồ, bên phía thánh đường điên cuồng hét lên, lúc này bọn hắn đã muốn bất chấp tất cả rồi, cũng không quan tâm tới quy củ của bách chiến các.
Vạn Ma Giáo đệ tử quả thực không thể hiểu nổi, trên mặt mọi người lập tức không còn chút huyết sắc nào cả.
Lý Thiên Nhất hung hăng vỗ vỗ bả vai Vương Mãnh: “Vãi lúa nha, mục tiêu càng lúc càng cao, đây không phải là tạo áp lực cho ta sao!”
Lý Thiên Nhất hưng phấn giống như đứa bé, Hà Túy nở nụ cười, cười ha ha, Hà Túy vốn chút trọng hình dáng của mình nhất cũng hoa chân múa tay vui sướng rồi, đây là đúng là tìm được sự sống trong cái chết mà.
Chuyện giống như mơ đã thành hiện thực.
Minh Nhân cũng cười, cười vô cùng sáng lạn, không hề nghi ngờ, quyết định lúc trước của hắn là anh minh.
Bách chiến các chấp sự làm từng bước hoàn tất các thủ tục, Vạn Ma Giáo đệ tử vẫn còn đứng ở đây... có chút khó có thể tin.
“Không cần chờ nữa rồi, Tề Phi Vũ không ra được.”
Vương Mãnh vừa mới từ Hải Hoàng tiểu thiên giới đi ra y nguyên sát khí mười phần, chỉ là một ánh mắt, đã làm cho mọi người cảm nhận được vô hạn sát cơ, Vạn Ma Giáo đệ tử ngay cả dũng khí chửi bậy cũng không có.
Vương Mãnh cười nhạt một tiếng, giải quyết số một vấn đề, sau này có thể từ từ mà tính tiếp rồi, giống như lời Lý Thiên Nhất đã nói, có thể cho bọn hắn yên tâm luyện tập.
“Hôm nay, ta mời khách, chúng ta không say không về!”
Hà Túy quát.
“Ồ! lại có thể ăn chùa rồi, Hà sư huynh, ta không khách khí đâu đấy.”
Lý Thiên Nhất cười nói.
Hà Túy cười to, Lý Thiên Nhất cũng là người thú vị, vô cùng thẳng tính, trên phương diện thực lực tuyệt đối cường tráng, trước mắt hắn chém giết Vạn Ma Giáo đệ tử cũng là nhiều nhất.
Vốn có phong phạm của Lý gia, là một thanh lợi kiếm khi ra khỏi vỏ, đi vào đại nguyên giới, Lý Thiên Nhất càng thêm như cá gặp nước.
Nhìn qua đoàn người thánh đường rời đi, Vạn Ma Giáo đệ tử từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, bọn hắn trên phương diện số lượng vẫn chiếm được ưu thế, nhưng mà trong lòng đã vô cùng lo lắng rồi.
Chỉ là bọn hắn thủy chung không rõ, cũng không tin, Tề Phi Vũ làm sao lại thua được chứ?
Vạn Ma Giáo cùng thánh đường chiến đấu là không chết không ngớt, mãi đến khi một phương bị triệt để thanh trừ ra khỏi tu chân học viện.
Một đệ tử Vạn Ma Giáo dáng người không cao lại có bộ ria mép khá khôi hài đứng dậy, bởi vì bên trong những người còn lại này, thực lực của hắn là mạnh nhất, tư lịch là già nhất.
“Mọi người về trước đi, mấy ngày nay phải chú ý, chờ ta hồi báo tổng giáo về sau mới quyết định!”
“Điền sư huynh, vạn nhất thánh đường đệ tử khởi xướng khiêu chiến thì làm sao bây giờ, bởi vì có quy tắc nên chúng ta không thể cự tuyệt nha.”
Một đệ tử Vạn Ma Giáo không nhịn được nói ra, hiển nhiên Tề Phi Vũ chết đã làm cho bọn họ hoàn toàn rối loạn phương hướng.
“Tự cầu nhiều phúc, ai bị tìm tới chính là số mệnh không tốt, có thể kéo dài ngày nào cũng là vì tổng giáo mà cống hiến, tổng giáo là sẽ không quên công lao của hắn!”
Điền Phong lạnh lùng cười một tiếng, thân hình nhoáng một cái rời đi.
Việc này tổng giáo khẳng định không có ngờ tới, Tề Phi Vũ đột nhiên chết trận một chút chuẩn bị cũng không có. Hiện tại Vạn Ma Giáo ngược lại đổi thành ở trên vị trí của Thánh Đường, đối mặt chẳng những là thánh đường phản công, một khi bọn hắn tại tu chân học viện thực lực bị tiêu diệt, vậy thì Vạn Ma giáo đã có thể nguy hiểm rồi, không chỉ là thánh đường, môn phái khác sao lại có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Những năm gần đây Vạn Ma Giáo sưu cao thế nặng, không kiêng nể gì cả, vô luận kết xuống thù hận hay là tích lũy tài phú đều đủ để cho thế lực khác ngấp nghé, thậm chí là những thế lực ở tiểu thiên giới khác.
Điền Phong thật sự không nghĩ tới, Vương Mãnh này đến tột cùng là ai, liên tục đánh chết Tiền Phi cùng Tề Phi Vũ giống như mơ vậy.
Đối với thánh đường mà nói đây là một hành động vĩ đại, không hề nghi ngờ phải hung hăng chúc mừng một phen, chỉ là người đến tham gia náo nhiệt lại không chỉ có đệ tử thánh đường. Yên Vũ Nguyệt đến rồi, Tưởng Tình Tình đến rồi, lần trước cùng Vương Mãnh cùng một chỗ hoàn thành nhiệm vụ, người của Long Vương trận doanh cũng tới. Tuy rằng Vương Mãnh đánh chết chính là bỏ thêm “Phong ấn”, Tề Phi Vũ, nhưng thực sự đủ để một trận chiến thành danh rồi.
Trong bữa tiệc, Tưởng Tình Tình ánh mắt nhu tình như nước, khuôn mặt đỏ bừng giống như là muốn hòa tan cả sắt thép vậy, càng nhìn Vương Mãnh càng thuận mắt, cùng nàng quả thực chính là ông trời tác hợp, hai người gặp nhau là duyên phận.
Hà Túy cũng không nghĩ tới đến nhiều người như vậy, chỉ tội ví tiền của hắn à…
May mắn, cuối cùng thanh toán chính là Phạm Hồng, Phạm chân nhân không có cái gì, chỉ có linh thạch là nhiều.
Vương Mãnh khi trở lại gian phòng của mình, một chút men say cũng không có, mỗi lần thần cách bày ra lực lượng, cảm giác cảnh giới lưu lại sẽ tồn tại một chút thời gian, lần này có thể sẽ nhanh biến mất hơn. Vương Mãnh phải bắt lấy lúc này, trong tĩnh thất, Vương Mãnh trên người nguyên lực không ngừng chấn động chuyển đổi, đây là một cơ hội tăng cường thực lực.
…
Trên bàn của Lữ Nhạc Thiên chính là tin tức thu thập được bên trong tu chân học viện.
Sơn Lâm đang cung kính đứng ở trước mặt hắn, Lữ Nhạc Thiên không chỉ là Tinh Minh thành viên, hơn nữa còn là thành viên trung tâm, có thể tiếp cận hắn, đối với một linh hồn đạo sư như Sơn Lâm mà nói là một cơ hội rất tốt, Sơn Lâm tự nhiên phải tận tâm tận lực.
“Sơn Lâm, tiểu tử thú vị kia gần đây không xuất hiện hả.” Lữ Nhạc Thiên nhẹ nhàng gõ lấy cái bàn.
Nhìn xem cái này tiết tấu, Sơn Lâm trong lòng có chút chìm xuống, hiển nhiên ý của viện trưởng đại nhân là hy vọng người kia xuất hiện nhiều một chút, nhưng Sơn Lâm cũng không biết làm thế nào.
“Đại nhân, sự xuất hiện của hắn cũng không ổn định, một mực như thế.”
“Ha ha, thời gian kéo dài quá, thì hiệu quả của lần trước sẽ không còn, việc ta giao cho ngươi thế nào rồi.”
“Viện trưởng đại nhân, những chuyện đặc biệt trong vòng một năm nay ta đã đưa tới, dựa theo phân phó của ngài, kể cả một ít tới từ các môn phái cấp thấp.”
Lữ Nhạc Thiên gật gật đầu, Sơn Lâm làm việc coi như cẩn thận, ít nhất tài liệu trong tay thoạt nhìn rất đầy đủ, bách chiến các một phần tình báo bỗng nhiên hấp dẫn sự chú ý của hắn, hai mươi lăm tầng khiêu chiến bốn mươi sáu tầng, thắng.
“Vương Mãnh, đối với người này, ngươi có biết chút gì không?”
Lữ Nhạc Thiên khóe miệng bỗng nhiên nổi lên nụ cười suy nghĩ.
“Viện trưởng đại nhân, kẻ này xuất thân có chút thấp, nhưng rất đặc biệt, tầng thứ nguyên lực cũng không xuất chúng, mới vừa vào học viện thành tích khảo sát thuộc về đoạn dưới, nhưng trong khảo thí lần gần đầy nhất, lại xếp hàng thứ nhất, một trong trọng điểm chú ý của thuộc hạ.”
Sơn Lâm quan sát vẻ mặt của Lữ Nhạc Thiên, dường như cảm giác được chút gì đó, trong lòng thầm than một tiếng, vốn cái này là công lao của hắn mà, nhưng nếu là viện trưởng chú ý, cũng không quan hệ gì tới hắn.
Lữ Nhạc Thiên như là xem thấu tâm tư của Sơn Lâm, “Sơn Lâm, phần công lao thuộc về ngươi, ta sẽ nhớ kỹ, bảo hắn tới gặp ta.”
Vạn Ma Giáo đã mất đi năng lực phản kháng, tiếp theo chính là thời khắc phản kích, thánh đường đã hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động.
Việc đuổi giết thì có Hà Túy phụ trách cầm đầu Lý Thiên Nhất, Minh Nhân, Ninh Chí Viễn mà hoàn thành. Vương Mãnh cùng Mã Điềm Nhi, Phạm Hồng chính là phụ trách vấn đề thành lập trận doanh.
Thẳng thắn mà nói Hà Túy trước kia căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ tới sự tình như thế này, nhưng hiện tại có Vương Mãnh, hắn cũng có lo lắng rồi, đối với Hà Túy mà nói, chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi, thánh đường cùng Vạn Ma Giáo rốt cục phải có kết quả.
Mà một trận chiến này, cũng đủ để kinh sợ các môn phái khác ở tứ phương tiểu thiên giới, làm cho bọn họ minh bạch thánh đường cường đại thế nào.
Hà Túy rất phong cách, đến tình trạng này của hắn còn sống là bởi vì còn nỗi hận trong lòng, đối với quyết định của mình cũng cảm giác sâu sắc anh minh, đổi lại một người nào ở vào vị trí cuả hắn, thật đúng là không nhất định có được quyết đoán lớn như vậy, lại để cho một đệ tử hậu bối đứng trên vị trí lãnh tụ.
Hơn nữa Hà Túy phát hiện, vốn cho rằng Vương Mãnh rất quái gở, lại không nghĩ rằng đã có không ít bằng hữu, hơn nữa còn là những đệ tử nổi bật trong hàng ngũ đệ tử mới ở tu chân học viện.
Lúc này Vương chân nhân đi tới khu nhà to lớn của viện trưởng, trung tâm quyền lực của tu chân học viện, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Vương Mãnh được gặp nhân vật lớn như vậy. Viện trưởng tu chân học viện là thành viên của Tinh Minh, đỉnh cấp cao thủ, hơn nữa bên trong Tinh Minh cũng có địa vị tương đối, không phải là thành viên bình thường như các môn phái.
Đây là người mạnh nhất từ trước tới nay mà Vương Mãnh đã được tiếp xúc.
Vương Mãnh nhìn xem Lữ Nhạc Thiên, Lữ Nhạc Thiên cũng cười tủm tỉm nhìn qua Vương Mãnh, hai người đối diện nhìn nhau.
“Vương Mãnh, tứ phương tiểu thiên giới thánh đường đệ tử, thiên phú dị bẩm.” Lữ Nhạc Thiên nói ra từng chữ từng chữ môt, rất chậm rãi.
“Viện trưởng đại nhân, nếu như thiên tiên mệnh ngân hai tầng như ta mà nói là thiên phú dị bẩm thì... tất cả mọi người là thiên tài.” Vương Mãnh giả vờ ngây ngốc, hắn không rõ ràng lắm đến cấp bậc viện trưởng như thế này vì sao lại đột nhiên tìm hắn. Vốn lấy kinh nghiệm của Vương Mãnh, loại người này tuyệt đối là cáo già, có thể đem ngươi bán đi ngươi còn muốn giúp hắn kiếm tiền, lần đầu tiên nhìn thấy Lữ Nhạc Thiên, Vương Mãnh trong lòng đã sinh ra cảnh giác.
Kỳ thật Tề Phi Vũ nói không sai, đối với Vương Mãnh mà nói, giấu tài thật là tất yếu, hắn hiện tại cần nhất chính là thời gian để phát triển. Nhưng là Tề Phi Vũ nghĩ sai rồi một chút, đối tượng mà Vương Mãnh cần điệu thấp không phải là hắn, mà là tồn tại giống như Lữ Nhạc Thiên ở trước mặt này.
Lữ Nhạc Thiên nở nụ cười, cười đến rất vui vẻ, “Những năm gần đây này, {Tu Chân giả} trong học viện ta thấy không ít, lần đầu tiên thấy ta, có thể ở trước mặt ta giả vờ ngây ngốc, ngươi là người đầu tiên.”
Vương Mãnh bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Viện trưởng đại nhân, ta nói là đúng sự thật, có thể khảo chứng, nếu ngài phát hiện ra ta có tài năng gì, có thể dùng nhiều lực bồi dưỡng một chút... đệ tử vô cùng cảm kích nha.”
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lữ Nhạc Thiên híp mắt, hắn từng gặp không ít tinh anh ngạo khí lăng vân của các môn phái, nhưng có loại thiên phú này còn có thể chơi trò xỏ lá, thật sự là ít càng thêm ít.
“Vương Mãnh à, ngươi tới tu chân học viện cũng có một thời gian ngắn rồi, chắc hẳn vô cùng rõ ràng sinh tồn ở nơi này cũng không dễ dàng, ta nghe nói thánh đường cùng Vạn Ma Giáo đã muốn đấu đến thời khắc mấu chốt, hơn nữa ngươi còn muốn thành lập trận doanh.”
Vương Mãnh trong lòng cả kinh, lúc Sơn Lâm bảo hắn tới nơi này, Vương Mãnh trong lòng là có chút tâm thần bất định, với tình huống trước mắt của hắn không có khả năng khiến cho nhân vật lớn như Lữ Nhạc Thiên chú ý. Thánh đường cùng Vạn Ma Giáo tranh đấu, tại tu chân học viện cũng đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi, huống chi còn thuộc về những môn phái cấp thấp, trừ phi là do thân phận ở không gian đấu chiến bị hoài nghi rồi.
“Viện trưởng đại nhân, ngài có gì chỉ giáo?” Vương Mãnh quả thực không biết Lữ Nhạc Thiên muốn làm cái gì, hắn rất muốn dùng thần thức thăm dò một chút, nhưng mà cũng không dám, Lữ Nhạc Thiên trước mắt thâm bất khả trắc sâu như vực sâu vậy, chơi mờ ám rất dễ tự đem đá đập chân mình.
“Ngươi biết gần đây trong không gian chiến đấu xuất hiện một cao thủ nặc danh không?”
Vương Mãnh trong lòng cả kinh, nhưng mặt không đổi sắc, “Biết rõ.”
“Ha ha, ta cần người này chiến đấu cho ta, nếu không cũng khiêu chiến một chút cường giả có phân lượng.”
Lữ Nhạc Thiên cười tủm tỉm nói.
Vương Mãnh không biết đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì, không gian chiến đấu, tinh hoàn đều là đến từ trận pháp khổng lồ của Tinh Minh, Lữ Nhạc Thiên lại là người có quyền lợi, nhìn dáng vẻ của hắn, dường như đã chắc chắn mình là chân nhân, nhưng vừa rồi không có nói rõ.
Không do dự, Vương Mãnh trong lòng đã có tính toán.
“Viện trưởng đại nhân, nếu ta mà là chân nhân, chỉ sợ cũng không quá nguyện ý làm như vậy, khiêu chiến cường giả hội sẽ có áp lực rất lớn, như lần trước công khai cả học viện, lại càng gây thù hằn vô số, đây cũng không phải là cử chỉ sáng suốt gì.”
Vương Mãnh vẻ mặt cũng tươi cười, dường như đang nói chuyện không có liên quan tới mình vậy.
Sau khi bị phơi bày ra ngoài lần trước, Vương Mãnh cũng không khỏi tạm dừng chiến đấu ở không gian chiến đấu. Cho dù muốn chiến, cũng chuẩn bị dùng thân phận chân thật của mình để đền bù tỷ số thắng, vốn chỉ là muốn không có chút lo lắng mà mượn cơ hội rèn luyện pháp thuật. Nhưng tới một bước này, đã không phải là chuyện tốt nhi gì rồi, tu chân học viện ngọa hổ tàng long, nhảy như vậy, mặc dù có hiệu quả oanh động, nhưng cái khó là làm cho người ta đố kỵ, ngay cả Vương Mãnh cũng cảm thấy loại chiến đấu này của mình quá lấy lòng mọi người.
“Cho nên, ta mới tìm ngươi tới thương lượng một chút, ta cần người này đứng ra làm chuyện này cho ta.”
“A, ý của viện trường đại nhân là?”
“Ta sẽ an bài một ít cao thủ, mỗi một trận chiến đều mở ra cho toàn bộ học viện quan sát, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt để cho vạn chúng chú muc.”
“Đây chỉ sợ cũng là cơ hội tốt để toi mạng, viện trưởng đại nhân, trong học viện cao thủ nhiều như mây, cần gì phải tìm hắn chứ, cái gì Long Vương, Nữ Hoàng, Thiên Vương, đều là cao thủ còn gì.” Vương Mãnh cười khổ.
“Bọn hắn cùng người này đứng ở đó có hiệu quả khác nhau.” Lữ Nhạc Thiên vẫn là cười tủm tỉm dùng khẩu khí buôn bán để thương lượng.
“Có thể cự tuyệt sao?” Vương Mãnh hỏi.
“Ngươi cảm thấy thế nào.” Lữ Nhạc Thiên chậm rãi nói.
“Viện trưởng đại nhân, nếu là thương lượng, có phải là có thể cho chút ngon ngọt, như vậy cho dù vì viện trưởng đại nhân mà hy sinh, dầu gì cũng là cam tâm tình nguyện mà, ngài là đại nhân vật nha.”
Vương Mãnh nói ra, kỳ thật lúc Lữ Nhạc Thiên tìm tới hắn, hắn cũng đã không có đường lui rồi, vô luận đối phương rốt cuộc muốn làm gì, hắn đều phải xông xuống.
Vương Mãnh từ trước đến nay khá dễ tiếp nhận vận mệnh, đã tới cục diện bây giờ là không thể cự tuyệt, vậy buông tay mà làm thôi.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi không tệ, dám đặt điều kiện với ta, nói đi. nhưng không nên quá phận.” Lữ Nhạc Thiên tất nhiên hi vọng đối phương cam tâm tình nguyện làm chuyện này, nếu không không cần phiền toái như vậy, nhưng hắn ghét nhất là người tham lam quá độ.
“Viện trưởng đại nhân, đệ tử gần đây nghèo rớt mùng tơi, trong học viện chi tiêu thật sự quá lớn, công pháp đều luyện không dậy nổi rồi, nơi này ngài có mấy loại giống như thẻ miễn phí gì gì đó không...?” Vương Mãnh thận trọng nói.
Lữ Nhạc Thiên sửng sốt nửa ngày, thật không nghĩ Vương Mãnh lại đưa ra cái yêu cầu như vậy, thật sự là quá... mộc mạc đi.
“Khục khục, cái này không có vấn đề, ta đưa cho ngươi tinh hoàn đã mở ra đặc quyền, nhưng là, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có thắng lợi mới có thể tiếp tục, một khi thất bại, sẽ là hai bàn tay trắng!”
“Hắc hắc, viện trưởng đại nhân, hợp tác vui vẻ.”
Lữ Nhạc Thiên tinh hoàn mở ra, một đạo quang mang bắn vào bên trong tinh hoàn của Vương Mãnh.
Đợi Vương Mãnh rời đi, Sơn Lâm mới đi đến.
“Đại nhân, người xem kẻ này như thế nào?” Sơn Lâm cung kính nói.
“Ta hiện trong tay có ba tờ minh bài, hắn rất có thể trở thành một lá bài tẩy của ta, sai, hẳn là vương bài!”
Sơn Lâm chú ý tới, viện trưởng đại nhân rất vui vẻ, cao hứng từ tận trong lòng, cái này khác với những nụ cười hình thức khác.
Nhưng là Sơn Lâm không nghĩ tới viện trưởng đại nhân lại đánh giá Vương Mãnh cao như vậy.
“Ngươi đi ra ngoài đi, chú ý nhiều một chút.”
“Tuân lệnh đại nhân.”
Lữ Nhạc Thiên đứng chắp tay, trong mắt hào quang bắn ra bốn phía, nhìn như rất bình thường, nhưng thật ra lại không bình thường nhất.
Không có một người nào, không có một đệ tử nào, có thể cùng một cái Đại viên mãn cường giả chuyện trò vui vẻ, không bị ảnh hưởng chút nào.
Có lẽ, tiểu tử này thật có thể trở thành vương bài của hắn.
Trên đường trở về, Vương Mãnh biểu lộ rất ngưng trọng, hắn cũng không lo lắng Ngũ Hành thể chất bị người phát hiện, đối với Tinh Minh mà nói, có lẽ còn là chuyện tốt, chiếu theo phương thức của bọn hắn, tình huống giống như của Vương Mãnh tuyệt đối trong phạm vi thu hút.
Vương Mãnh lo lắng chính là thần cách, bất kỳ một {Tu Chân giả} nào, nhất là những tồn tại cường đại kia, thần cách đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là chí bảo không thể ngăn cản được.
Không phải vạn bất đắc dĩ, không thể sử dụng lực lượng thần cách, mang ngọc có tội.
Nhưng mà vừa rồi cùng Lữ Nhạc Thiên nói chuyện với nhau một phen, hắn dường như phát hiện cái gì, nhưng lại không thể xác định.
Thần cách tồn tại, cho dù là đến đại viên mãn như Lữ Nhạc Thiên thì cũng không cách nào giải thích, hắn có thể cảm giác được Vương Mãnh không giống bình thường, chỉ là một loại cảm giác. Chỉ cần Vương Mãnh không thể hiện như lúc đối phó với Cuồng Kiếm Phái, coi như là cao thủ cấp bậc đại viên mãn cũng không thể phát hiện trên người hắn mang dị bảo.
Tuy rằng không biết mục đích của viện trưởng là gì, nhưng trước mắt mà nói đối với chính mình vẫn có lợi. Vương Mãnh đi vào hỏa môn, hắn muốn từ nơi này được thêm một phần công pháp.
Muốn tiến vào hỏa môn một lần nữa, là cần phải trả giá một ngàn thượng phẩm linh thạch, một đạo hỏa môn, tinh hoàn loáng lên, trận pháp nối tiếp. Vương Mãnh vẫn có chút lo lắng, vạn nhất lão gia hỏa này lừa dối hắn, vậy cũng không quá tốt, trong túi hắn cũng không có nhiều linh thạch như vậy.
Lúc ánh sáng của trận pháp tiếp xúc với tinh hoàn, tinh hoàn quang mang hiện lên một tia ánh sáng màu lam, lực cản trên người Vương Mãnh biến mất, thông thuận tiến vào hỏa môn.
Xem ra viện trưởng thật là không có nói dối, đối với Vương Mãnh không thể nghi ngờ đây là một tin mừng.
Dạo qua ngũ hành môn một vòng, cũng hao tốn mất một ngày của Vương Mãnh, nhận được công pháp mới rồi, Ngũ Hành thể chất bắt đầu vận hành Ngũ Hành, có lợi sẽ có tệ, đột phá khó, nhưng trước mắt mà xem, mỗi lần đột phá có thể lập tức có thể bạo tiến. Đạt được một bộ công pháp mới, mới là cơ bản để tiến giai, có kinh nghiệm hai lần Ngũ Hành tiến giai, Vương Mãnh cũng có không ít thể ngộ, vừa đi vừa cân nhắc, đã có một chút cảm giác.
Mấy ngày kế tiếp, Vương Mãnh thời gian chủ yếu đều dùng để quen thuộc quá trình tiến giai Ngũ Hành pháp thuật, tận mọi khả năng để thông hiểu đạo lý năm loại công pháp ngũ hành, hình thành Ngũ Hành giai đoạn thứ ba.
Đương nhiên thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phía, đạt được lợi ích của viện trưởng thì phải làm việc.
Chân nhân phát ra khiêu chiến bên trong không gian chiến đấu, đối thủ là viện trưởng đại nhân chọn trước, lần đầu tiên chính là đánh bại Qua Mãng, mục tiêu lần này là Long Vương trận doanh Chân Vũ.
Chân Vũ, Long Vương trận doanh cao thủ, cấp bậc trong khoảng từ ba mươi tầng đến bốn mươi tầng có thể tiến vào top 10, là thể tu mạnh mẽ.
Nhìn thấy đối thủ này, Vương Mãnh ngược lại thở dài một hơi, người này tuy rằng rất mạnh, nhưng vẫn còn trong phạm vi có thể đấu, nếu “Lữ lão yêu” kiếm cho hắn đối thủ mạnh mẽ một chút, hắn đã có thể khóc không ra nước mắt.
Vương Mãnh chỉ để ý khởi xướng khiêu chiến, mà người tiếp nhận khiêu chiến, trên cơ bản không có lựa chọn.
“Chân nhân” khiêu chiến lại lần nữa làm cho tu chân học viện một hồi dậy sóng, tin tức lan truyền nhanh chóng, sau khi chiến thắng nữ hoàng trận doanh Qua Mãng, chân nhân “Tu dưỡng” một thời gian ngắn, đối thủ mới là Chân Vũ.
Chân Vũ cùng một cấp bậc với Qua Mãng, nhưng lại là hai loại hình hoàn toàn khác nhau, Qua Mãng là kiếm tu, tuy rằng hung mãnh, nhưng kiếm tu hung mãnh cùng lực tu hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, mà Chân Vũ tuyệt đối là lực tu coi trọng công kích bá đạo.
Mà chuyện này đối với một lực tu tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được, Chân Vũ đã muốn phát ra tuyên ngôn chiến đấu bóp nát chân nhân.
Tam đại trận doanh ai cao ai thấp, một mực khó phân cao thấp, nếu là Chân Vũ có thể thắng được, tự nhiên có thể làm lớn mạnh thanh thế của Long Vương trận doanh.
Chân Vũ không muốn lảng tránh, cũng không thể lảng tránh, đồng thời Chân Vũ cũng tuôn ra lời thề muốn dùng nguyên lực cùng cấp với chân nhân để chiến đấu.
Dù sao Qua Mãng đã tạo ra quy củ, nếu hắn dùng 38 tầng nguyên lực thắng một tiểu tử mới hai mươi tầng nguyên lực, nói thật ra dùng địa vị của hắn còn chưa đủ dọa người, huống chi đây là đối mặt học viện công khai đấu pháp, không phải một hồi đơn thuần thắng bại. Nó quan hệ đến vinh dự cá nhân hắn, đồng thời cũng quan hệ đến uy danh của Long Vương trận doanh.
Từ khi Chân Vũ nhận lời khiêu chiến, trận đấu sẽ diễn ra bảy ngày sau đó.
Vương Mãnh đúng là rất bận việc tu hành ngũ hành, còn phải trù bị thành lập trận doanh, danh tự đã nghĩ kỹ rồi, đến từ thánh đường, chính là thánh đường, cho nên trận doanh danh tự cũng là thánh đường.
Vương Mãnh, Mã Điềm Nhi, Phạm Hồng ba người tới bách chiến các, Phạm Hồng đúng là mặt mày hồng hào, “Thành lập trận doanh chủ yếu phải có ba điều kiện, thứ nhất là giao nạp ra một số lượng linh thạch nhất định, bình thường là năm nghìn khối thượng phẩm linh thạch, thứ hai là hoàn thành một nhiệm vụ, thứ ba là thành viên phải có trên mười người.”
Năm nghìn khối linh thạch, mọi người gom góp một chút cũng đủ, Vương Mãnh bên này còn thừa lại một ít, tăng thêm chủ lực Phạm Hồng toàn lực ủng hộ, tuy rằng hơi khó khăn một chút, nhưng cũng đủ, về phần hai cái khác, chính là có thể từ từ cũng được, từng bước từng bước giải quyết.
Lại nhìn thấy khuôn mặt như cương thi của chấp sự bách chiến các rồi, đến tu chân học viện cũng có một thời gian, nhưng khuôn mặt như cương thi của chấp sự bách chiến các thì nhìn thế nào cũng không thể đáng yêu nổi.
“Chúng ta là đến làm thủ tục sáng tạo trận doanh mới.” Phạm Hồng nói ra.
Bách chiến các chấp sự nhàn nhạt liếc mắt nhìn ba người, “Một vạn thượng phẩm linh thạch.”
Ba người sững sờ, Phạm Hồng thì nóng nảy, “Không phải năm nghìn ư, tăng giá thì khi nào, có lầm hay không!”
Chấp sự bách chiến các vẫn bình tĩnh nói, “Các ngươi có muốn lập không, nếu không xin cứ tự nhiên.”
Cũng không cò kè mặc cả cũng không giải thích, vẻ mặt kia cũng không chút thay đổi, trong chớp mắt muốn rời đi rồi.
Phạm Hồng cũng thấy khó khăn, hơn năm ngàn, hắn còn có thể chịu đựng được, nhưng mà một vạn thì đúng là hơi quá đáng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius