Bởi vì Hạ Lực Hành chỉ có một mình, cho nên mọi người cũng là đi xe của mình đến đây. Ngoài chiếc Audi của Hạ Lực Hành đi, Tôn Chấn đương nhiên là vẫn đi chiếc xe Bluebird cũ, xe của Chu Bồi Quân là một chiếc Honda Civic cũ mang đến từ khi Lê Dương phân tách. Chiếc xe Tiêu Minh Chiêm dùng là chiếc xe Santana nửa cũ nửa mới của Ủy ban nhân dân, đây cũng là xe do từ lúc Lê Dương phân tách được điều tới, nhưng so tuổi của chiếc xe này với xe của Tôn Chấn và Chu Bồi Quân thì ngắn hơn rất nhiều, tình hình xe cũng khá tốt.
Cơm trưa đã được đặt ở khách sạn Hải Xương, Xương Châu. Có thêm hai ngườiTiêu Minh Chiêm, Trương Thiên Hào cùng với người đi cùng Trương Thiên Hào là Ủy viên thường vụ Thành ủy Phong Châu, Chánh văn phòng Thành ủy Phùng Khả Hành cũng được phân thành hai bàn. Lái xe ngồi một bàn, những người còn lại đương nhiên là ngồi với nhau.
Vốn dĩ Phùng Khả Hành cảm thấy có chút không đủ tư cách, muốn ngồi cùng bàn với những người lái xe. Nhưng dưới sự sắp xếp của An Đức Kiện, Phùng Khả Hành vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lục Vi Dân.
Trong khi ăn Tôn Chấn cũng báo cáo sơ lược một loạt các công việc kết hợp công tác cải cách chuyển đổi hộ khẩu sang phi nông nghiệp và xây dựng nhà ở nội thành. Đây là công việc do ông ấy nắm bắt, việc triển khai cũng tương đối thuận lợi, việc điều tra nghiên cứu tiền kì và thu thập các tin tức ý kiến của các bộ ngành hữu quan cấp trên, cũng nhận được sự ủng hộ to lớn của các bên liên quan. Điều này cũng khiến cho Tôn Chấn thấy thêm phần tự tin với công việc này, hi vọng có thể chính thức khởi động trước khi kết thúc năm..
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Lực Hành nghỉ trưa tại khách sạn Hải Xương. Buổi chiều Hạ Lực Hành còn phải đến Tỉnh ủy báo danh và báo cáo tình hình học tập với Bí thư Tỉnh ủy Điền Hải Hoa, Phó bí thư Lý Chiêu Nam và Trưởng ban Tổ chức Đào Hán. Mấy vị khác cũng đều ở khách sạn Hải Xương chờ Hạ Lực Hành quay lại, nhưng Tiêu Minh Chiêm phải về Phong Châu trước, Hạ Lực Hành sau khi nghỉ trưa xong, dành nửa giờ nói chuyện cùng Tiêu Minh Chiêm trước.
Thấy Lục Vi Dân đi từ trong phòng ra, An Đức Kiện vẫy tay với Lục Vi Dân.
- Lúc này Bí thư Hạ đang nói chuyện cùng Phó chủ tịch Tiêu, ông ấy 3 giờ phải đến chỗ Bí thư Tỉnh ủy Điền để báo cáo công việc, sau 3h 30 phải lần lượt đến chỗ Phó bí thư Chiêu Nam và Trưởng ban Tổ chức Đào Hán báo cáo công việc. Cậu phụ trách đưa Bí thư Hạ đi, đợi lát nữa nhớ nhắc nhở ông ấy thời gian.
- Tôi biết, Trưởng ban thư ký. Lục Vi Dân gật đầu.
- Vậy phía Bí thư Trương...?
- Tạm thời mặc kệ ông ấy, ông Tiêu sáng mai vẫn còn một hội nghị, cho nên buổi chiều ông ta phải về. Sáng mai chúng ta mới về Phong Châu, ông ấy muốn ở đây cũng được.
An Đức Kiện liếc nhìn Lục Vi Dân.
- Ăn cơm tối xong cậu muốn về cũng được, tôi sẽ bảo ông Mã đưa cậu về, nhưng mà nhớ sáng mai phải đến đúng giờ.
Lục Vi Dân nóng mặt, vội nói:
- Trưởng ban thư ký, tôi không có việc gì, không cần về, nghỉ tạm ở đây một đêm cũng được.
- Được rồi, trong thời gian này tuy Bí thư Hạ không ở đây, nhưng công việc của cậu cũng không giảm đi, chủ nhật cũng không thể về. Trong lòng tôi hiểu rõ, cậu cũng không thể lạnh nhạt với bạn gái, nên đi thì cứ đi.
An Đức Kiện khoát tay, dường như suy nghĩ một chút mới nói:
- Ăn tối xong xem Bí thư Hạ có sắp xếp gì, không có sắp xếp gì không, nếu không có việc gì, cậu cứ đi là được, tôi sẽ nói với Bí thư Hạ cho.
- Không sao, không có gì, đến lúc đó xem tình hình thế nào rồi nói.
Lục Vi Dân trong lòng thầm cảm kích.
An Đức Kiện là một lãnh đạo tương đối tinh tế, đối với công việc có yêu cầu rất cao, nhưng lại có thể trao quyền cho cấp dưới. Một hạng mục công việc chỉ cần quyết định chắc chắn giao cho bạn, chỉ cần nêu ra cho bạn điều khoản, yêu cầu, sau đó giao cho bạn tự làm. Nếu có việc gì cần, không cần bạn nêu ra, ông ta cũng có thể suy nghĩ cho bạn, bạn chỉ cần tận tâm tận sức làm thật tốt công việc là được. Được làm việc dưới quyền lãnh đạo như thế này, vừa cảm thấy có áp lực, vừa có thể tự do làm thoải mái.
Lục Vi Dân khi ở bên cạnh An Đức Kiện cũng đã học hỏi được rất nhiều thứ, nhất là trạng thái tâm lý trầm tĩnh, vững vàng của An Đức Kiện giỏi hơn so với Tôn Chấn một bậc.
- Nhân phi thái thượng, thục năng quên tình? Những người trẻ tuổi là thời kỳ tình cảm nồng nàn, nhưng đừng vì công việc mà ảnh hưởng tới tình cảm. Vốn dĩ hai người xa cách đôi nơi, công việc của cậu lại bận rộn, thật không dễ dàng để về một chuyến. Một chút châm chước này cũng không cho nổi, vậy tôi đây làm lãnh đạo chẳng phải là quá mức khắt khe sao?
An Đức Kiện mỉm cười.
- Đi gặp tiểu Chân đi, ngày mai đến đúng giờ là được rồi.
Khi Lục Vi Dân rời khách sạn Hải Xương cũng là 9:30 tối.
Sau khi cơm nước xong chứ đến 8 giờ, Hạ Lực Hành rất vui, trong bữa tiệc cũng nói chuyện mình học được một chút cảm tưởng, tâm đắc khi học ở trường Đảng Trung ương. Có thể thấy được ông ấy thực sự muốn chia sẻ về những thu hoạch của mình với tất cả mọi người ngồi đây, mà không phải là có ý khoe khoang, phô trương một cách vô tình hay cố ý. Chỉ từ điểm này có thể nhìn ra được, về tố chất và nhân cách, Hạ Lực Hành thật sự xứng đáng với vai trò là Bí thư Địa ủy, đây là cách nhìn của cá nhân Lục Vi Dân.
Thành công của mỗi người cũng có phần ngẫu nhiên trong đó, phần ngẫu nhiên này lại là vô số những điều tất yếu tích cóp lại. Chỉ có vô số điều tất yếu không ngừng tích lũy, ánh lửa kết tinh từ va chạm, tích lũy dẫn đến thời khắc cuối cùng vượt qua giai đoạn thay đổi về lượng để tiến vào thay đổi về chất, như vậy là anh ta đã thành công.
Hạ Lực Hành đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký có lẽ cũng là quá trình thay đổi về lượng đến thay đổi về chất. Lục Vi Dân cho rằng có lẽ mình cũng phát huy chút tác dụng trong quá trình thay đổi về lượng này, vậy toàn bộ những điều mình đang làm, chẳng phải cũng là đang tiến hành tích lũy thay đổi về lượng, để chuẩn bị cho sự thay đổi về chất?
Đi đến khu sinh hoạt nhà máy 195, nhìn đường phố vẫn còn phồn hoa náo nhiệt, Lục Vi Dân đột nhiên cảm thấy nơi này như thể xa lạ. Rời nơi này chẳng qua chỉ là một hai năm ngắn ngủi, hắn cảm thấy mình lại có một loại cảm giác không thể hòa nhập được với nó.
Mặc dù Quách Chinh vẫn mong chờ mình có thể quay về nhà máy 195, nhưng Lục Vi Dân lại phát hiện ra lòng mình từ trước tới giờ không thực sự thuộc về nhà máy 195. Tất cả mọi thứ mình làm chẳng qua cũng chỉ như người ngoài cuộc, bởi vì mong đợi với hạng mục công việc nào đó mà nêu ý kiến, thậm chí đến thực sự tham dự cũng không tính.
Nhà máy 195 từ trước tới nay vốn chưa từng thuộc về mình, cũng như mình không thuộc về nhà máy 195, vậy Chân Ny thì sao?
Dường như cuộc sống và công việc hoàn toàn là hai khái niệm, tình cảm nam nữ dường như không có quan hệ là bao so với công việc của hai bên, nhưng thực sự như thế sao? Hiện thực cuộc sống ảnh hưởng rất lớn tới thế giới khách quan, bạn cảm thấy tình cảm có thể tiếp tục phát triển trong môi trường thuần khiết, không chịu ảnh hưởng, đó đơn giản chính là truyện nghìn lẻ một đêm.
Mình làm việc ở Phong Châu, mà Chân Ny ở nhà máy 195, Xương Châu, dường như là hai thế giới. Bây giờ hai người đang bên nhau dường như là vì được ở bên nhau mà ở bên, chỉ dựa vào liên lạc qua điện thoại và gặp nhau không có chút quy luật như thế này, trong lúc đó sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề. Điểm này thì Lục Vi Dân cũng đã ý thức được, vấn đề là mình không biết nên làm gì để thay đổi điều đó, có lẽ là từ sâu trong nội tâm mình hi vọng chiều hướng này phát triển, để tránh cho mình phải gánh vác phần trách nhiệm đạo đức đó.
Tiêu chuẩn đạo đức và giới hạn lương tâm của mình từ khi nào lại cao thượng đến nông nỗi này? Hay là bản thân đã có tính toán khác, hay là trong tiềm thức vốn cảm thấy mối quan hệ này sẽ kết thúc bằng một cách nào đó, nhưng trong lòng lại không muốn thừa nhận?
Lắc đầu, Lục Vi Dân tự mình cười giễu cợt mình, chân đá hòn đá bên đường văng xa mười mấy mét.
- Ái! Ai đấy? Vô duyên đến thế là cùng, một chút đạo đức công cộng cũng không có?
Âm thanh lanh lảnh vui tai truyền tới từ phía chỗ tối bên kia đường.
Hai bóng người từ góc tối bước ra, một cô gái vẻ mặt đầy xấu hổ và giận dữ đang xoa lấy gót chân của mình. Đại khái là Lục Vi Dân đá hòn đá nhỏ vừa đúng đập vào chiếc xăng đan da, chiếc xăng đan da này khó tránh khỏi lộ thịt, hòn đá đập vào liền cảm thấy có chút đau, cô gái tự nhiên có chút yếu ớt đấy liền kêu lên.
- Rất xin lỗi, thật ngại quá, tôi không nhìn thấy, xem như chân của tôi mắc nợ.
Lục Vi Dân cũng không chú ý là ai, liên tục xin lỗi. Ai biết mình trong lúc nông nổi lại nhấc chân đá hòn đá này, vừa đúng lại trúng chân người khác? Nếu như đây là trái bóng, vậy không phải làm cho người khác ngã sấp sao?
- Con người anh mới là kỳ cục ấy, xảy ra chuyện gì vậy? Đáng lẽ đi bộ thì đi bộ cho tử tế, sao lại đá viên đá? Một chút giáo dục cũng không có.
Cô gái trông khá là đáng yêu, nhỏ nhắn. Cô có khuôn mặt tròn, tóc xoăn, mặc một bộ váy liền ngắn màu trắng rất vừa vặn, trang điểm vừa phải, xem ra có mấy phần nhan sắc. Miệng cô gái vẫn có chút không muốn buông tha, có lẽ cảm thấy mình có chút mất mặt với bạn trai.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Chương 299: Đánh giáp lá cà Nhóm dịch: PQT Nguồn : Mê Truyện
- Thật áy náy quá, không làm cô bị thương chứ? Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.
Lục Vi Dân trong lòng tuy có chút khó chịu, nhưng vẫn luôn miệng xin lỗi. Vốn dĩ mình đã sai, lại làm cô gái bị thương, hạ mình một chút thì tốt hơn.
- Thôi, cũng không có gì, ơ?
- Ơ?
Hai tiếng “Ơ” gần như cùng lúc vang lên, Lục Vi Dân và người con trai từ trong bóng tối bước ra đồng thời dừng bước. Sau khi đứng vững, cả thân thể dường như xuất hiện một loại cảm ứng nào đó, thân thể đều trở nên cứng rắn, hoặc có thể là cứng ngắc.
- Lục Vi Dân?
- Diêu An?
Âm thanh có chút gấp gáp mà lại giống như không thể tin nổi phát ra từ miệng của hai người. Lục Vi Dân và Diêu An theo bản năng đếu nheo mắt lại. Lục Vi Dân còn có thể cảm thấy thân thể đối phương hơi lùi ra sau một chút, để lộ ra dáng vẻ cảnh giác phòng ngự theo bản năng. Trong lòng hắn không nhịn được bật cười… xem ra phiền phức và áp lực mà mình mang tới cho người nhà họ Diêu thật không nhỏ.
Chuyện của Diêu Chí Thiện đã trôi qua lâu như vậy, cũng biết được ít nhiều, coi như là không có chứng cứ, nhưng chỉ sợ hoài nghi không ít. Ai có thể nắm rõ được quy luật hoạt động của Diêu Chí Thiện chuẩn xác như vậy, ai lại có thể bày ra trăm mưu nghìn kế bày ra kế đó, chắc chắn phải là người có mối thâm thù đại hận với nhà họ Diêu, mà Tiêu Kính Phong không nghi ngờ gì nữa là tiên phong trong số đó… mà chính mình có lẽ là quân sư quạt mo trong mắt bọn họ rồi.
Cái này cũng chưa tính bằng vở kịch lớn “Hoành đao đoạt ái” mà mình đã diễn ở Xương Châu trong hội nghị thu hút đầu tư, chỉ sợ Diêu An bây giờ đối với mình hận đến nỗi nghiến răng ken két. Kẻ thù gặp mặt, không thể không cảnh giác.
- Chánh văn phòng Diêu cùng bạn gái về nhà vừa mới ra sao?
Lục Vi Dân kiềm chế tâm tư phức tạp ở trong lòng, cười nói rất tự nhiên. Trong lời nói còn có chút thân thiết, chí ít cho cô gái bên cạnh Diêu An có cảm giác như vậy.
- Công việc ở Khu kinh tế mới chắc cũng bận rộn?
Diêu An có chút căm tức, tại sao lại để tên kia chiếm thế thượng phong, so với y hắn còn nhỏ hơn vài tuổi nhưng vẫn bày ra kiểu cách trên cao nhìn xuống. Điều này làm cho Diêu An thấy rất khó chịu, nhưng lại không thể biểu lộ ra ngoài trước mặt bạn gái, vẫn phải làm ra vẻ rộng lượng mà gật đầu, giả bộ phong thái tao nhã, tự nhiên, phóng khoáng:
- Ừ, vừa mới ra, cậu cũng vừa trở về? Bình thường hiếm thấy về, đúng không?
Là kẻ thù tuyên chiến cũng không cần phải đánh trống khua chiêng trước mặt địch, sau lưng nhẹ nhàng cho một đao, tốt nhất là không thấy máu mới chính là cảnh giới cao nhất. Diêu An cũng luôn tôn thờ quan điểm này.
Lục Vi Dân bây giờ vẫn chưa được tính là kẻ địch, chỉ có thể nói là kẻ thù. Kẻ thù và kẻ địch có chút khác biệt, kẻ thù là vì việc tư, kẻ địch là vì việc công. Giữa công và tư tuy có một giới hạn không thể vượt qua, nhưng chí ít xem tình hình hiện nay mà nói, Lục Vi Dân chỉ có thể được tính là kẻ thù… cho dù ngày đó ở hội thảo thu hút đầu tư hắn đã làm mất mặt y.
- Ừ, xa xôi quá, lại có nhiều việc, không có nhiều thời gian quay trở về. Hôm nay cũng vừa vặn làm việc ở tỉnh, nên bớt chút thời gian về nhà.
Lục Vi Dân cười nhàn nhạt.
- Ở nhà vẫn là tốt hơn.
- Đây không phải là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo sao?
Diêu An cũng thản nhiên cười. Đối với Lục Vi Dân tuy rằng bởi vì chuyện ở cuộc hội nghị thu hút đầu tư lần trước mà trong lòng oán hận chất chứa, nhưng y vẫn phải thừa nhận tên này có chút bản lĩnh và năng lực, so với thằng em không ra gì của y quả thực không thể so sánh được. Cho dù Diêu Bình bây giờ có chút thay đổi nhưng so với Lục Vi Dân thì không cùng một đẳng cấp.
- Nếu như cậumuốn quay về nhà máy, sợ rằng cũng không phải là việc khó khăn gì nhỉ?
Nghe được trong lời nói của đối phương có ý muốn thăm dò, Lục Vi Dân cũng không nói tiếp, tránh làm cho đối phương sinh lòng nghi ngờ. Hắn cũng không giải thích nhiều:
- Đường đi không chỉ có một, tùy xem mọi người đi như thế nào. Tôi là một con lươn chỉ có thể làm bùn che mắt, không có cách nào khác. Chuyện lần trước đã đắc tội nhiều, vẫn mong anh thông cảm cho.
- Ha ha, hai nước giao tranh, đều vì chủ của mình. Nói không chừng, đổi lại là tôi thì tôi cũng làm như vậy. Có điều tôi thật sự có chút khâm phục lá gan của cậu, cũng không sợ ảnh hưởng tới cách nhìn của tỉnh về lãnh đạo bên các cậu sao?
Sắc mặtDiêu An không thay đổi, trầm tĩnh nói.
- Ha ha, tôi không có bất cứ cái gì để mất, tôi chỉ là một công chức bình thường chỉ biết làm là làm, chả lẽ vẫn còn có thể đuổi tôi hoặc cho tôi đi tù?
Lục Vi Dân cảm thấy Diêu An cũng có còn tử tế, trong lời nói dường như ý thù địch cũng xóa nhòa đi không ít, tuy rằng đây chỉ là mặt ngoài của hiện tượng.
- Cậu như thế là không để ý đến đại cục đấy.
Sắc mặt của Diêu An hơi trở nên tối lại.
- Có đôi khi thoạt nhìn là không để ý đại cục, kỳ thực là để ý đại cục nhiều nhất.
Lục Vi Dân nói một câu dí dỏm, hắn tin rằng Diêu An cũng hiểu được ý nghĩa trong đó.
Diêu An chợt rùng mình, tên này rất có đầu óc, đã suy nghĩ rất rõ ràng về vấn đề trên, thảo nào có thể leo lên nhanh như vậy.
- Được rồi, cậu chắc cũng muốn về nhà nhỉ? Hôm khác lại nói chuyện tiếp.
Diêu An không giới thiệu bạn gái mình cho đối phương, theo y, mình và đối phương cũng chẳng có nhiều khả năng gặp gỡ. Hắn ở Phong Châu lăn lộn phát triển sự nghiệp, không có quan hệ gì với cuộc sống của mình, có thể dùng thái độ lý trí như vậy mà đối đãi với đối phương, y đã cảm thấy rất tự hào về biểu hiện của mình rồi.
Lục Vi Dân cũng cười, vẫy tay tạm biệt.
Hắn biết mình và đối phương đều không thích đánh giáp lá cà như vậy. Cho dù là người bên ngoài nhìn không ra chút xíu sắc bén nào, nhưng giao chiến ở trong lòng chỉ có hai người tự biết, loại cảm giác này không ai thích.
Thời gian hơn hai tháng đối với Lục Vi Dân mà nói dường như trong chớp mắt liền biến thành quá khứ. Thời gian này quả thật có quá nhiều công việc phải làm, mà sau khi Hạ Lực Hành trở về lại càng nhiệt tình vùi đầu vào công việc, chốc lát liền ổn định tác phong làm việc.
Dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của hắn và sự đồng ý của cấp trên, nhà máy cơ khí Bắc Phương rốt cuộc cũng kí kết với Ủy ban nhân dân địa khu Phong Châu thỏa thuận di dời. Thỏa thuận quy định nhà máy cơ khí Bắc Phương sẽ chia thành ba năm để chuyển từ vùng núi Bác Bắc đến khu vực phía nam sông Đông Phong, thuộc khu vực ngoại ô phía đông của thành phố Phong Châu. Diện tích đất dùng làm nơi cư trú giai đoạn một là một ngàn hai trăm mẫu, diện tích đất dùng để sản xuất công nghiệp là ba ngàn ba trăm mẫu, và vào trước ngày 31 tháng 12 năm 1993 chính thức khởi động công trình tái định cư.
Mà sau khi nhà máy cơ khí Bắc Phương và địa khu Phong Châu chính thức ký kết, nhà máy cơ khí Trường Phong cũng ngồi không yên. Do trong khi đàm phán với bên Thanh Khê có mấy phương diện đều chưa đạt được tiến triển hiệu quả, nhà máy cơ khí Trường Phong cuối cùng cũng bắt đầu tiếp xúc với phía Phong Châu. Về phía Phong Châu, Ủy ban nhân dân địa khu Phong Châu ngỏ ý mong muốn hứa hẹn bằng văn bản, sau khi xác nhận cam đoan tiến hành việc đầu tư vào những lĩnh vực đường xá, nhằm giáo dục, y tế và việc làm, nhằm bảo đảm việc sản xuất sinh hoạt của nhà máy, việc đàm phán cuối cùng đã tiến vào giai đoạn đàm phán mang tính thực chất. Phỏng chừng sau đại hội 14 của Đảng liền có thỏa thuận di dời chính thức.
Với sự chuyển tới của hai xí nghiệp lớn về cơ bản đã xác định và việc năm sau đường sắt Kinh Cửu sẽ khởi công cùng với công trình cải tạo tuyến đường Phong - Cổ và việc hoàn thành công trình hệ thống điện thoại điều khiển tự động, Phong Châu vốn âm thầm bao lâu cuối cùng cũng giống như một siêu nước đang sôi, theo tiếng nước reo bắn ra ngoài.
Về việc thành phố Phong Châu đẩy mạnh phát triển xây dựng đô thị và công tác thí điểm cải cách chuyển đổi hộ khẩu sang phi nông nghiệp sau mấy lần điều tra nghiên cứu cũng đi vào chính quy, phỏng chừng năm sau sẽ chính thức làm thí điểm.
Đây là hạng mục gần như là thí điểm phá băng, đổi lại là nơi khác cũng có thể gây ra một chấn động khó có thể tin được. Nhưng đối với địa khu Phong Châu mà nói, ảnh hưởng có lẽ sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Xét cho cùng một năm trước nó vẫn còn là một huyện nông nghiệp bình thường nhất, mặc dù sau khi huyện biến thành thành phố, về bản chất vẫn chưa thể nào bỏ được cái mùi vị của thị trấn, cho dù cũng có không ít động thái.
Phía Phong Châu đối với công việc này cũng không cố ý tuyên truyền, mà làm công tác cơ sở trước, áp dụng sách lược đi từng bước, vừa đi vừa thăm dò. Nhưng trong vấn đề này phía Phong Châu cũng tỏ rất rõ thái độ tích cực và cấp tiến hơn nhiều.
Hạ Lực Hành sau khi trở về Phong Châu liền lập tức triệu tập hội nghị Địa ủy mở rộng, trong cuộc họp trừ phần giới thiệu một số điều tâm đắc khi y học ở trường Đảng trung ương và một số tinh thần chính sách mới ra, Hạ Lực Hành cũng kiến nghị toàn Địa khu phải có ý thức xây dựng kinh tế làm trung tâm. Phải đẩy mạnh cải cách sâu sắc một cách toàn diện và mở rộng quan hệ đối ngoại, phải đi đầu trong sáu địa khu của tỉnh về việc thành lập khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật, đảm đương vai trò của người mở đường và người thăm dò trong việc phát triển kinh tế của toàn bộ địa khu. Đồng thời phải xác định rõ việc đề ra cái cách chế độ nông trường Hoa kiều Hồng Tinh là cơ hội, dựa vào nông trường Hoa kiều Hồng Tinh để thành lập khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Phong Châu.
Trước khi mở hội nghị Địa ủy mở rộng, Lục Vi Dân đã mở hội nghị Địa ủy trước để thống nhất tư tưởng.
Về việc dựa vào nông trường Hoa kiều Hồng Tinh để xây dựng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật, các ủy viên Địa ủy phần lớn đều không phản đối. Điều lo lắng duy nhất là lượng công việc quá lớn, mà lại liên quan đến vấn đề cải cách chế độ của nông trường Hoa kiều Hồng Tinh, phương diện liên quan là rất rộng. Làm sao có thể chuyển đổi nông trường quốc hữu Hoa kiều Hồng Tinh này một cách suôn sẻ và có trật tự vào trong mô hình khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật cũng là một vấn đề khó, ai sẽ đảm nhận trọng trách này, cũng khiến rất nhiều người quan tâm.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Chương 300: Chiếc roi Nhóm dịch: PQT Nguồn : Mê Truyện
Lúc Lục Vi Dân đi vào phòng làm việc lớn của phòng Tổng hợp, Trương Kiến Xuân cũng vừa vào văn phòng. Mấy người đang bàn tán rất sôi nổi, nhìn thấy Lục Vi Dân đi vào, lập tức không nói nữa.
- Sao thế? Nói chuyện rôm rả như vậy, tôi vừa bước vào liền im bặt, không đến nỗi vậy chứ? Tôi kém duyên đến vậy sao?
Lục Vi Dân cười rồi liếc nhìn mấy đồng chí làm việc đã lâu năm của phòng một cái.
- Không phải chủ đề gì bí mật đấy chứ?
Đến phòng Tổng hợp đã mấy tháng, Lục Vi Dân cũng đang dần dần hòa nhập vào tập thể này. So với số nhân viên khổng lồ của phòng Thư ký thì phòng Tổng hợp nói tóm lại số người vẫn là ít hơn, nhưng điều này có quan hệ nhất định với việc địa khu Phong Châu mới thành lập chưa lâu.
Dựa theo quan điểm của Tôn Chấn, những người vào văn phòng Địa ủy phải quản lý chặt chẽ. Có thể áp dụng cách tuyển chọn rộng rãi, khảo hạch nghiêm ngặt, làm theo trình tự một người trưởng thành trong công tác thì điều một người tới, không nên điều theo nhóm.
Điều này cũng khiến cho các bộ phận của Địa ủy đều thiếu người trên diện rộng, nhưng trầm trọng nhất là văn phòng Địa ủy.
Biên chế tám người giống phòng Tổng hợp, đây còn chưa tính hai người phụ trách biên soạn tờ “Tình hình Phong Châu” vốn nên tính trong biên chế hành chính sự nghiệp, đến bây giờ thêm cả trưởng phòng là hắn cũng chỉ có năm người. Ngoài Trương Kiến Xuân ra, thì cũng chỉ còn hai nhân viên cũ Đổng Như Thuận và Hoàng An Cầm. Người duy nhất không phải là lãnh đạo trẻ tuổi là Lôi Minh, sinh viên đại học tốt nghiệp sau hắn một năm, chỉ có điều là y tốt nghiệp học viện sư phạm Xương Giang.
Lục Vi Dân cũng đoán biết người thanh niên này hẳn là có chút đặc biệt, những người vừa tốt nghiệp đã được phân đến văn phòng Địa ủy khi nhân sự đã ít lại càng ít, nếu nói không có gì đặc biệt, thì đương nhiên không ai tin được.
Nhưng hắn cũng không muốn dành tâm sức đi nghe ngóng tìm hiểu. Theo như hắn thấy, dựa vào quan hệ gì để vào đây không phải việc hắn có thể hỏi đến, hắn cũng không phải là loại cứng nhắc, bảo thủ hay là hận đời ghét tục, đối với loại người này còn có bất kỳ thành kiến gì. Chỉ cần đến văn phòng rồi làm tốt công việc của mình là tốt rồi, như vậy thì tất cả đều ổn.
- Trưởng phòng Lục, ở trước mặt ngài lấy đâu ra chủ đề gì bí mật chứ?
Lôi Minh sớm đã đứng dậy xách ghế mây qua, tên này rất có mắt nhìn, cũng rất nhanh trí.
- Còn không phải đang bàn luận việc khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật sao.
- Khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật lại có vấn đề gì rồi à? Không phải vừa có một cách nói sao?
Lục Vi Dân mỉm cười khoát tay, ra hiệu rằng mình sẽ đứng.
- Nghe nói phía Ủy ban nhân dân làm việc rất nhanh, phòng biên chế bên đó cũng bắt đầu điều tra nghiên cứu và lấy ý kiến về quy cách cơ cấu khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật, dự tính rất nhanh thì phải cho ra được cái gì đó. Bây giờ có không ít người trông vào khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật đó, cảm thấy đó có lẽ là một đơn vị giàu tiềm năng, đang tìm kiếm cách để vào được đó.
Đáp lời chính là Hoàng An Cấm - một nhân viên lâu năm khác của phòng.
Ông ta nguyên quán là ở Phong Châu, nhưng trước kia là đã từng làm ở Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu Lê Dương. Vì lý do sức khỏe, ông ta lại càng thích khí hậu ở quê hơn, cho nên lúc Lê Dương, Phong Châu phân tách, đã chủ động đề xuất quay về Phong Châu. Điều này cũng đã giải quyết vấn đề danh sách thuyên chuyển ở Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu khi Lê Dương phân tách. Sau khi đến Phong Châu, vì ông ta là đồng chí lâu năm, tương đối quen thuộc với những việc bên Phong Châu này, tay bút cũng khá, vì vậy nên liền sang Văn phòng Địa ủy. Do tuổi tác và sức khỏe bản thân, ông ta cũng không có ý nghĩ gì, chỉ muốn tìm môi trường thoải mãi một chút, ở phòng Tổng hợp có thể được coi là một người tốt.
- Sao chẳng nhẽ chú Hoàng cũng muốn đến khu kinh tế mới thử xem sao ư?
Lục Vi Dân cười trêu. Hoàng An Cầm nhân phẩm không tồi, tính tình ôn hòa, lại không tranh quyền đoạt thế. Mặc dù có phần thiếu tính tích cực trong công việc, nhưng với tuổi tác và nguyên do sức khỏe, như thế cũng đủ làm cho Lục Vi Dân hài lòng, cho nên từ trước đền giờ vẫn rất tôn trọng Hoàng An Cầm.
- Ha ha, tôi tuổi này còn đi làm gì? Cố gắng thêm hai năm nữa, tôi còn phải xin Trưởng phòng Lục thử nói với Trưởng ban thư ký và Phó chánh văn phòng Phan xem có thể cho tôi về phòng lịch sử hay cục bảo mật nữa kìa.
Hoàng An Cầm phe phẩy cái quạt xếp cười vui vẻ.
Tới gần quốc khánh, thời tiết không có chút biểu hiện nào là sẽ lạnh đi, ở Địa ủy ngoài văn phòng của các lãnh đạo bắt đầu lắp điều hòa ra, thì các văn phòng khác đều không có động tĩnh gì. Điều này cũng dẫn đến việc kêu ca của không ít cán bộ các bộ phận. Nhưng sau khi Trưởng ban thư ký Địa ủy An Đức Kiện nói tòa nhà văn phòng hiện tại cũng là liệu cơm gắp mắm, không nên tiêu tiền hoang phí thì mọi người ngay lập tức hiểu ẩn ý của Trưởng ban thư ký. Đó chính là chỉ cần cơ quan Địa ủy dời đến văn phòng mới, vậy thì chắc chắn sẽ xem xét những điều kiện này.
Hạng mục xây dựng tòa nhà văn phòng của Địa ủy, Ủy ban nhân dân, Ủy ban công tác của Hội đồng nhân dân và Mặt trận Tổ quốc tháng bảy đã bắt đầu khởi công xây dựng phần móng. Bởi vì xem xét đến ký túc xá của các ban ngành cơ quan Địa ủy, Ủy ban nhân dân có thể sẽ vì khu người thân của nhà máy cơ khí Bắc Phương và tiếp đó là khu người thân của nhà máy cơ khí Trường Phong. Vậy nên sẽ điều chỉnh chút ít đối với khu văn phòng của Uỷ ban nhân dân Địa khu, để nó cách xa hơn so với vùng dự định ban đầu gần hai km, nhưng lại gần về phía hai cây cầu sông Phong Giang trong quy hoạch. Cho nên trên thực tế, tuy có xa một chút nhưng về độ thuận tiện thì cũng không phải chịu nhiều ảnh hưởng.
Dựa theo quan điểm của Lý Chí Viễn, tòa nhà Uỷ ban nhân dân Địa khu đều cần có tầm nhìn xa, phải suy xét đến nhu cầu của năm năm hoặc mười, hai mươi năm về sau. Tuy trước mắt vì nguyên nhân địa khu bị hạn chế về tài chính, không thể làm quá lớn. Nhưng tài nguyên đất đai của Phong Châu hiện nay tương đối dồi dào, có thể suy xét về độ lớn diện tích thích hợp của khuôn viên Ủy ban nhân dân Địa khu, mở rộng khoảng cách thích hợp trong quần thể kiến trúc, để xây dựng một môi trường làm việc tương đối đẹp và rộng rãi. Điểm này đã nhận được sự tán đồng của nhiều người, ít nhất thì hắn cũng khá là đồng ý với quan điểm này của Lý Chí Viễn.
Lý Chí Viễn dù sao cũng là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh xuống, đối với môi trường làm việc chật hẹp, túng thiếu của Ủy ban nhân dân tỉnh ông ta đúng là có nhiều xúc cảm. Vì vậy trong vấn đề này liền dốc hết sức hy vọng càng sớm suy xét chu toàn càng tốt, tránh việc về sau lúc cần mở rộng thêm, lại không có không gian xung quanh để phát triển nữa lại giật gấu vá vai.
Hạ Lực Hành vỗn dĩ không thật đồng ý trong chuyện này, sau này Lục Vi Dân ít nhiều cũng có vài lần nói đến khái niệm kinh doanh đất đai, Hạ Lực Hành lập tức hiểu ý trong đó.
Hiện nay khu vực Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu lựa chọn xây dựng tòa nhà trụ sở mặc dù trông hơi hoang vắng, nhưng ai dám nói chắc ba, năm năm hay là tám, mười năm sau nó sẽ không trở thành khu phố náo nhiệt? Hơn nữa khả năng này cũng rất lớn, mà cho dù là mảnh đất này cũng coi như là một khoản to lớn “Của cải tài nguyên” của Đảng ủy chính quyền nhiệm kỳ này để lại cho những người kế nhiệm. Đặc biệt là hiện nay với tình hình đất đai bên đó vốn không đáng tiền, thêm ba, năm mươi mẫu đất vốn chẳng đáng gì.
Đối với những suy nghĩ này của hắn, Hạ Lực Hành luôn rất tán thưởng, hơn nữa thái độ còn rất mang ý nghe theo. Chỉ cần có thể thuyết phục ông ta, Hạ Lực Hành từ trước đến giờ không có gì là không vui, ngược lại sẽ khen hắn giỏi động não suy nghĩ.
Chính chí khí, phong thái đó khiến cho Lục Vi Dân không ngừng tự than thở, có lẽ so với việc cần đạt đến một chức vị trí nao đó, đạt tới một trình độ nào đó, bạn mới có thể có được phong thái như vậy. Không có hoàn cảnh, nền tảng đó, cả ngày chỉ vì lợi ích so đo tính toán, bạn muốn lớn mạnh cũng làm không nổi.
Sau khi Hạ Lực Hành biểu lộ rõ thái độ, địa điểm cùng diện tích khu đất Ủy ban nhân dân Địa khu chọn, quy mô xây dựng và công tác trên nhiều phương diện khác được đẩy mạnh nhanh chóng. Tháng bảy đơn vị xây dựng bắt đầu thi công, dựa theo quy mô kiến trúc Địa ủy bốn tầng cấp trung, Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc ba tầng cấp nhỏ, Ủy ban nhân dân xây năm tầng lớn. Dự tính trước tết âm lịch phải xây xong, qua năm sau sẽ trang trí nội thất và cây cối. Trước ngày thành lập Đảng cộng sản Trung Quốc các mặt trang hoàng và phương tiện trang bị cơ bản hoàn thành, trước ngày Quốc khánh chính thức chuyển vào. Nói cách khác chính là khi địa khu Phong Châu kỷ niệm hai năm ngày thành lập thì phải chính thức đưa vào sử dụng.
Dựa theo yêu cầu của Ủy ban nhân dân Địa khu, sân của bốn tòa nhà cơ bản dựa trên góc độ phương vị 1:3 mà xây dựng. Nói cách khác là Ủy ban nhân dân có mặt quay về hướng nam, lưng quay về hướng bắc, còn Địa ủy, Ủy ban công tác Hội đồng nhân dân, Ủy ban công tác Mặt trận Tổ quốc thì mặt quay về hướng bắc, lưng quay về hướng nam, hai bên đối mặt và cách nhau tương đối xa.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Chương 301: Nhân vật Nhóm dịch: PQT Nguồn : Mê Truyện
“Tình hình Phong Châu” là một con dao sắc bén, một mũi lao, ném đi sẽ làm thương người. Nó cũng sẽ khiến cho rất nhiều người, nhất là cán bộ chính quyền địa phương thù hận, nhưng đối với Đổng Như Thuận mà nói lại như là chân trần đâu sợ đi giày. Y là một nhân viên lâu năm của phòng thì sợ gì, chỉ sợ không ai quan tâm, tán thưởng mà thôi. Nếu thật sự muốn đề bạt thì cũng chỉ là một câu nói của An Đức Kiện, cái nhìn của những người khác không có gì quan trọng với y.
Mặc dù dẫn tới sự thù hận âm thầm của không ít người, nhưng đối với y mà nói thì lại đáng giá ngàn vàng, chỉ cần An Đức Kiện vui là được. Huống hồ ngay cả đến Phó bí thư Tôn còn từng chính miệng nói là Phong Châu cần có một con dao sắc bén như vậy. Nó sẽ nhổ sạch những loài cỏ dại che mắt lãnh đạo, để lãnh đạo nhìn thấy rõ hơn những vết nấm da, ghẻ mụn xấu xí kinh khủng, thậm chí còn là u ác tính trên chính cơ thể mình, làm họ tỉnh ngộ. Câu này là Trương Kiến Xuân nghe được chính Phó bí thư Tôn nói với Phan Tiểu Phương và Lục Vi Dân. Chỉ dựa vào câu nói này thì Đổng Như Thuận có liều chết để làm cũng không oán hận.
Chiêu này của Lục Vi Dân này tương đối tuyệt vời, đương nhiên bên trong cũng có bàn tay của An Đức Kiện. Hắn lại lần nữa có được sự coi trọng của lãnh đạo. Còn Đổng Như Thuận lại được "Bêu danh", nhưng đồng thời cũng là thanh danh, cho y nổi tiếng cả ở bên ngoài. Chí ít thì các huyện, thành phố của địa khu Phong Châu đều biết “Tình hình Phong Châu” này có thể đánh động cả trời, ai mà coi thường uy lực của nó, thì người đó sẽ phải trả giá đắt.
Đừng thấy ĐổngNhư Thuận trước mặt mọi người thì giữ thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh đối với Lục Vi Dân, gìn giữ hình ảnh danh sĩ, nhưng sau lưng khi chỉ có mình Lục Vi Dân thì lại đối xử như với cha mình. Điểm này Trương Kiến Xuân thấy Đổng Như Thuận có phần chướng mắt. Anh muồn thăng tiến thì cứ việc, trong phòng cũng chẳng ai nói gì, lòng dạ mọi người đều rõ như gương, cũng không cần phải sống hai mặt.
Lục Vi Dân hiện nay mở mày mở mặt, không chừng bây giờ hắn thật sự cảm thấy ở lại vị trí này của phòng Tổng hợp khoảng hai năm cũng coi như là để rèn giũa tích lũy. Như thế có lợi hơn so với việc vào tỉnh cùng Bí thư Hạ chăng? Trương Kiến Xuân lắc đầu. Khả năng này cũng không lớn lắm. Với sự khôn khéo của Lục Vi Dân, hắn chẳng lẽ nhìn không ra việc hắn ngồi vững trên vị trí của phòng Tổng hợp, tung hoành ngang dọc như vậy, ở một mức độ rất lớn là nhờ vào việc hắn là thư ký của Hạ Lực Hành sao. Một khi Hạ Lực Hành đi rồi, hắn còn có thể thoải mái như vậy sao?
Người thông minh chắc chắn sẽ không thể không nhìn thấy điểm này. Đặc biệt là Hạ Lực Hành đi thì Lý Chí Viễn tiếp nhận chức vụ Bí thư Địa ủy, trong cơ quan Địa ủy nhất định sẽ có thay đổi, ngay cả An Đức Kiện còn có thể đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký hay không cũng không thể nói chắc. Nếu thực sự đến chỗ dựa kiên cố là An Đức Kiện cũng không còn, Lục Vi Dân e rằng chẳng còn đâu hào quang nữa.
Cảm giác của Trương Kiến Xuân đối với Lục Vi Dân rất phức tạp. Một mặt y thừa nhận rằng hắn không hề bình thường, bất luận là năng lực hay là đối nhân xử thế đều rất được. Hơn nữa thực tế là hắn đối xử với bản thân cũng tốt, chí ít là làm cho mình khó có thể có cảm giác quá đố kị với đối phương, thậm chí là làm cho mình cảm thấy có thể cùng hắn làm việc là một cơ duyên. Nhưng điều không thể nghi ngờ là nếu đối phương ngồi ở vị trí đó lâu thì thật là bất lợi cho mình. Mình không những bị hào quang đối phương che lấp, mà hơn thế nữa về mặt tuổi tác cũng không thể so bì. Nếu thật sự kéo dài thêm hai ba năm nữa, những ngày tháng sau này hi vọng thăng tiến của mình cũng ngày càng xa vời.
Y không cam lòng với việc mình bị cố định ở vị trí cán bộ cấp phòng nhỏ như phòng Tổng hợp, mà muốn phấn đấu lên cán bộ cấp trưởng phòng. Như vậy không thể không trong thời gian ngắn nhất giành ghế Trưởng phòng này trước, chỉ có như vậy mới có cơ hội lên cán bộ cấp phó phòng trước khi bốn mươi tuổi.
Dựa theo tình hình trước mắt, Lục Vi Dân đi cùng Hạ Lục Hành vào tỉnh không còn nghi ngờ gì nữa là kết cục đáng mừng. Như Trương Kiện Xuân thấy thì đây cũng là kết quả lý tưởng vá sáng suốt nhất, dù sao vào tỉnh rồi, tích lũy rèn luyện thêm, với bản lĩnh đối nhân xử thế và năng lực trong công việc của hắn, lên cán bộ cấp phó phòng, thậm chí trưởng phòng cũng chỉ là chuyện trong vài năm. Chừng ba mươi tuổi kiếm chức trưởng phòng cũng là vượt cấp rồi, mà ở lại Phong Châu thì có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng càng nghĩ như vậy thì trong lòng Trương Kiến Xuân lại càng không nỡ. Bởi vì tiếp xúc với Lục Vi Dân lâu như vậy, càng hiểu nhiều càng cảm thấy hắn bí hiểm. Góc độ suy nghĩ, cách xem xét vấn đề của đối phương hoàn toàn không thể dựa vào lẽ thường để suy đoán. Bạn cảm thấy thích hợp, hắn lại thấy chưa chắc đã thích hợp, nhưng hoàn toàn dựa theo cách của đối phương, lại luôn có thể phù hợp với yêu cầu phát triển, ngay lập tức liền có thể cho ra kết quả rạng rỡ.
“Tình hình Phong Châu” thành lập như vậy, nhà máy cơ khí Bắc Phương chuyển đến như thế. Trương Kiến Xuân thậm chí còn biết đề nghị thí điểm chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp, làm cho vài bộ phận đều có động thái mạnh cũng là từ Lục Vi Dân. Nhân vật như vậy, bạn quả thực không thể lấy lẽ thường mà phán đoán. Nghĩ đến đây, Trương Kiến Xuân thấy mình tốt nhất là nên nói chuyện riêng với hắn cho rõ, nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích.
Những người muốn nói chuyện với Lục Vi Dân rất nhiều, Tôn Chấn cũng là một trong số đó.
Việc quy hoạch xây dựng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật của Địa khu Phong Châu khiến Tôn Chấn lại một lần nữa biết được sự quyết đoán của Hạ Lực Hành, đồng thời cũng làm cho y có hứng thú sâu đậm hơn với Lục Vi Dân. Khi Hạ Lực Hành trao đổi ý kiến với Chủ tịch Địa khu kế nhiệm này, thể hiện rõ ràng ý định mình được gợi ý từ ý kiến của Lục Vi Dân. Mà phong cách của “Tình hình Phong Châu” lại càng khiến Tôn Chấn có cách nhìn khác xưa đối với cậu thanh niên này.
Không nể mặt, không che đậy, không luận tội, không luận điệu, “bốn không” làm nên phong cách của tờ “Tình hình Phong Châu” làm cho Tôn Chấn khá ngạc nhiên. Một cậu thanh niên dám đề cập đến phong cách sắc bén như vậy, cho dù chỉ là một cuốn tạp chí nội bộ cũng đủ để làm cho người ta liếc nhìn.
Mà khi Tôn Chấn hỏi Lục Vi Dân, thì hắn lại càng nói rõ ràng một nguyên tắc cơ bản của tạp chí nội bộ là phản ánh chân thực và sâu sắc vấn đề cụ thể đang tồn tại. Mà không phải ca tụng hay là tô son điểm phấn, đó là công việc của các tờ báo chủ yếu hiện nay. Còn với tư cách là lãnh đạo của một địa khu, họ phải đối diện với sự thật xấu xí, hoặc tàn khốc, hoặc bất đắc dĩ hiện nay. Bất luận là có đủ khả năng thay đổi thực tại hay không, điều tối thiểu là phải hiểu rõ tình hình.
Nếu tạp chí nội bộ làm không đủ sâu sắc, chí ít cũng phải chân thực. Đây là yêu cầu tối thiểu, Lục Vi Dân nói hắn hi vọng “Tình hình Phong Châu” có thể làm đủ chân thực, lấy sâu sắc làm chuẩn, chỉ vậy thôi.
Lời nói này làm chấn động Tôn Chấn không vừa.
Trong lúc An Đức Kiện vô tình nhắc đến Lục Vi Dân dường như càng muốn ở lại cấp cơ sở công tác, Tôn Chân thấy mình có thể dành chút thời gian nói chuyện với Lục Vi Dân một chút.
Ông ta không biết Lục Vi Dân không muốn vào tỉnh đã được Hạ Lực Hành đồng ý chưa, nhưng với người ngoài nhìn vào, con đường tiền đồ rộng mở như vậy hắn lại không muốn đi. Điều này làm cho không ít kẻ suy nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi. Chẳng cần nói ai khác, chính ngay cả y cũng cảm thấy kì lạ, y tin rằng chỉ sợ An Đức Kiến cũng thấy chẳng có cách nào hiểu nổi như thế.
An Đức Kiện cũng không thể nào tin nổi khi Lục Vi Dân thể hiện ý muốn ở lại. Y thậm chí còn tưởng Hạ Lực Hành có phải là có cách nhìn khác về hắn, nhưng suy đoán này bị loại bỏ rất nhanh. Đây có lẽ là suy nghĩ riêng của Lục Vi Dân, hơn nữa còn là quyết định sau khi đã suy nghĩ chín chắn. Mặc dù y không đồng ý với suy nghĩ của hắn, nhưng y vẫn khá là ủng hộ lòng tự tin tự mình suy nghĩ, tự mình quyết định một cách độc lập của Lục Vi Dân.
Nhưng với vẫn đề này mẫu chốt nhất vẫn là phải xem thái độ của Hạ Lực Hành, nếu hắn thật sự nói rõ mong muốn này của mình với Hạ Lực Hành, ông ta sẽ nhìn nhận ra sao? Cái này rất quan trọng.
- Thật là thú vị.
Hạ Lực Hành lắc đầu, cười có chút suy nghĩ.
Gắp một miếng cá mè hấp, đây là món ăn mà Hạ Lực Hành thích ăn. Ông ta cũng không có nhiều thói quen gì đặc biệt trong chuyện ăn uống, chỉ thích ăn cá, đặc biệt thích vị thanh của cá nước ngọt. Mà vợ cũng biết rõ sở thích này của chồng, cách hai ba ngày lại hấp một vài con cá như vậy để cải thiện một chút. Tuy nói là làm Bí thư Địa ủy, bên ngoài việc công mở tiệc mời khách nhiều không kể nổi, bày ra đủ loại món ăn xa hoa của các nhà hàng cao cấp, nhưng Hạ Lực Hành vẫn thích nhất là ở nhà chậm rãi thưởng thức món cá hấp do vợ làm.
- Ngồi một mình ở đấy lẩm bẩm gì đấy? Không ngon à? Đây là cá mè tôi chọn lựa kỹ càng, đắt hơn hàng bán rong bên cạnh một tệ đấy.
Bạch Phố liếc nhìn chồng không hiểu, đem bát cơm tới.
- Có phải dạo này mệt mỏi lắm không?
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Từ ngày có nhiều tin đồn chồng có thể phải chuyển đi, Bạch Phố có thể cảm nhận được sự quan tâm của đồng nghiệp xung quanh. Vốn dĩ là vợ của Bí thư Địa ủy, Bạch Phố liền trở thành nhân vật có tiếng ở bệnh viện trung tâm địa khu. Nhưng bà tính cách thoải mái, hằng ngày cũng xuề xòa, không có chút nào ra vẻ vợ của Bí thư, cộng thêm tay nghề y thuật của Bạch Phố cũng khá, hơn nữa tinh thần nghề nghiệp cũng cao. Vì vậy những đồng nghiệp cùng cơ quan cũng rất hòa hợp, dần dà cũng chẳng còn mấy người còn để ý đến thân phận của bà nữa. Mãi cho đến gần đây khi tin Hạ Lực Hành có khả năng sẽ thăng chức đến Tỉnh ủy truyền đến, đồng nghiệp trong bệnh viện mới bắt đầu quan tâm lại.
Với tin chồng được điều vào tỉnh, bà cũng đã hỏi qua chồng. Nhưng ông xưa nay vốn không muốn nói nhiều đến mấy vấn đề này, vậy nên sau khi nghe chồng nói nghe theo sắp xếp của tổ chức, bà cũng không hỏi thêm nữa. Bên ngoài đồng nghiệp hỏi bà cũng nói là không nghe thấy tin gì.
Mãi cho đến hai ngày trước, Viện trưởng Lưu tìm Bạch Phố, hy vọng nhờ bà nói với chồng giúp đỡ hỏi một chút về việc cung cấp tài chính cho việc bệnh viện nhập khẩu trang thiết bị kiểm tra y tế từ Nhật Bản. Ý định lộ ra trong lúc vô tình mới làm cho bà hiểu rằng, người ta hi vọng tranh thủ trước khi chồng mình lên chức rời đi sẽ làm xong việc này.
Địa khu Phong Châu tài chính khó khăn, luôn phải áp dụng phương thức lấy cái này bù cái kia ở khoản chi cho các ban ngành. Mà việc mua những trang thiết bị này của bệnh viện trung tâm địa khu sớm đã nhận được sự phê chuẩn của Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu, nhưng phòng Tài chính địa khu lại luôn lấy lý do không có tiền mà trì hoãn. Mà bệnh viện lại đang đợi những trang thiết bị này để triền khai một vài dự án trị liệu mới, lo rằng việc phát sinh những thay đổi về nhân sự ở Ủy ban nhân dân Địa khu lại trì hoãn thêm. Vì vậy cấp bách lắm mới phải tìm đến Bạch Phố.
- Bận thí bận, nhưng cơ bản thì cũng sắp xong rồi.
Hạ Lực Hành hít một hơi, dường như có chút cảm xúc, hạ đũa xuống.
- Những ngày tháng này thời gian dường như trôi nhanh, nháy mắt đã đến Phong Châu được một năm rồi. Thời gian quý báu của đời người, còn lại mấy năm đây?
- Ông suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Thời gian cứ trôi thôi. Đúng rồi, lúc nào đi, nhớ chuyện của Viện trưởng Lưu. Đây thuần túy là chuyện công, không phải đi cửa sau. Ông hỏi qua một chút, trước khi đi cũng coi như làm một việc tốt cho bệnh viện chúng tôi.
Bạch Phố nói không được vui:
- Nếu ông thật sự không muốn rời khỏi Phong Châu, thì hãy nói với tỉnh một lời, rằng ông muốn sống quãng đời còn lại ở Phong Châu là được.
- Con nít!
Trừng mắt nhìn vợ, Hạ Lực Hành cười mắng.
- Bà đem công việc ra làm trò đùa à? Tôi chỉ là có chút xúc cảm. Cục diện công việc ở Phong Châu vừa mới mở ra, vẫn còn quá nhiều việc chưa làm xong, chỉ là cảm thấy có chút tiếc nuối thôi.
- Ở đâu cũng đều là công việc, lên tỉnh ông vẫn có thể ủng hộ nhiều công việc ở Phong Châu. Mọi người chẳng phải cũng hi vọng ông đến tỉnh rồi sau này có thể nói giúp Phong Châu sao. Điều kiện nơi đây còn kém, vậy nên còn cần phải có tỉnh giúp đỡ nhiều mới được. Ông đến tỉnh rồi thì ít nhiều cũng có thể nhớ Phong Châu, tốt xấu gì ông cũng vẫn là cán bộ từ đây mà đi.
Bà có chút hiểu tâm tính của chồng mình, lại còn có chút không cho là đúng.
- Còn về những việc chưa xong, trên đời làm gì có gì thập toàn thập mỹ. Huống hồ những việc ông chưa hoàn thành không phải còn có người kế nhiệm sao? Việc gì ông cũng làm hết rồi thì người ta còn có gì làm chứ? Phong Châu này chỉ có ông tài giỏi làm được, người khác đều không được sao? Suy nghĩ này của ông đúng là không bình thường!
Bị vợ nói một trận đến mức nói không ra lời, Hạ Lực Hành vừa buồn cười vừa tức giận. Không ngờ lần này về nhà lại bị vợ giáo huấn cho một trận, ông trừng mắt lên nhìn vợ một lúc lâu, lúc này nhịn không nổi mới phì cười:
- Phải, coi như tôi chưa nói, tôi có vấn đề, được chưa?
- Hừ, không phải là tôi nói ông. Làm Bí thư Địa ủy mà không có chút phong thái thoải mái, không phải là công tác cách mạng nơi nào cần là tới nơi đó sao? Từ Lê Dương đến Phong Châu cũng chưa từng thấy ông nhiều cảm xúc như vậy. Sao vừa đến Phong Châu một năm phải vào tỉnh, lại thấy không nỡ đi sao? Có phải làm nhân vật số một đã quen rồi, cảm thấy vào tỉnh lại bị người khác quản, trong lòng cảm thấy không thích ứng được?
Bạch Phố dương dương tự đắc “giáo huấn” chồng mình,
- Nam nhi đại trượng phu, cầm được thì phải buông được. Chúng ta đều đến từ khắp mọi nơi, vì một mục đích mà cùng đến đây, bây giờ đi đến đâu làm việc cũng là mục đích như thế.
Thấy vợ đem những bài học lúc mình cùng cô ấy học ở quân ngũ ra giáo huấn mình, Hạ Lực Hành sau đó chắp tay vái tỏ vẻ “thần phục”. Ông ta rất thích không khí này trong nhà, tính cách thoải mái này của vợ đặc biệt khiến ông cảm thấy thân thiết.
- Được rồi, Bạch Phố, đừng được đằng chân lân đằng đầu. Tôi hiểu bài rồi. Tôi có cảm xúc cũng là có nguyên nhân, cảm thấy vào tỉnh là việc tốt, nhưng có người còn không muốn đi.
- Ai không muốn đi chứ?
Bạch Phố chẳng hiểu gì, lập tức lại tỉnh ra. Đối với việc của cháu gái mình, bà quan tâm hơn bất cứ ai. Vừa nghe chồng nhắc đến, mặt lập tức biến sắc.
- Ông đang nói đến thằng nhóc Lục Vi Dân đó sao? Nó điên rồi à? Hay là đầu óc có vấn đề? Hay chính là ông mua chuộc nó bằng hứa hẹn danh lợi gì rồi?
- Nói chuyện chú ý một chút, mua chuộc bằng hứa hẹn danh lợi gì chứ? Người ta có suy nghĩ riêng của người ta, thanh niên với chúng ta có góc độ nhìn nhận sự việc không giống nhau cũng là bình thường. Bà nghĩ nhân vật như Lục Vi Dân, có thể nghĩ không thông đạo lý trong đó sao?
Hạ Lực Hành đã thành công với việc thu hút sự chú ý của vợ, cười nói:
- Sao nào, cảm thấy khó tin đúng không?
- Này, ông Hạ, tôi cảm thấy con người tôi cũng được coi là khá thoáng rồi, không hỏi nhiều đến vấn đề của người trẻ tuổi. Hắn làm thư ký cho ông lâu như vậy, từ trước đến giờ tôi cũng chưa từng nhắc đến việc của Yến Thanh trước mặt hắn. Nhưng Yến Thanh thích hắn, hắn cũng có chút ý với Yến Thanh, đến tỉnh không phải rất tốt sao? Hơn nữa đến tỉnh cùng ông chẳng nhẽ tiền đồ không tốt hơn ở Phong Châu sao? Hắn nghĩ gì vậy? Ông có thái độ gi?
Bạch Phố thực sự có chút nóng nảy, lập tức đặt đũa xuống. Bà vẫn luôn suy nghĩ việc chồng được điều đến tỉnh, Lục Vi Dân đi cùng, như vậy thì đơn giản rồi. Khi nào Yến Thanh đến nhà, một cuộc “Gặp gỡ tình cờ” lãng mạn như vậy, những đốm lửa xưa kia giờ có thể bùng cháy thành ngọn lửa lớn. Nhưng bây giờ Hạ Lực Hành lại nói Lục Vi Dân không muốn cùng ông đi tỉnh, việc này thật là quá kỳ quặc.
- Vi Dân có ý muốn này đương nhiên là có những suy nghĩ riêng của hắn. Thật lòng mà nói trong chuyện này, tôi cảm thấy góc độ suy nghĩ vấn đề của hắn sâu sắc hơn chúng ta. Mặc dù hắn không hoàn toàn thuyết phục tôi, nhưng tôi cũng hiểu được khát vọng và suy nghĩ của hắn là tốt, có thể có chí hướng như vậy, thật hiếm có.
Hạ Lực Hành luôn suy nghĩ cuộc nói chuyện của mình với Lục Vi Dân trước khi về nhà. Suy nghĩ ngoài dự liệu của hắn làm ông rất bất ngờ, mãi tới khi về đến nhà ông vẫn luôn cân nhắc lời của Lục Vi Dân. Cậu thư ký này luôn đem lại cho ông quá nhiều bất ngờ.
- Này, ông Hạ, thái độ này của ông là sao hả? Đừng nói là ông vẫn ủng hộ cho Lục Vi Dân ở lại đấy chứ? Còn Yến Thanh thì sao đây?
Bạch Phổ bỗng nổi giận.
- Không phải đã nói rõ ràng để sau khi cậu ta về thì cũng coi như tạo thêm cơ hội cho cậu ta và Yến Thanh sao? Đằng này cũng không về nữa, chúng ta lại đi, cơ hội còn ở đâu chứ? Yến Thanh lại là đứa cố chấp, tính sao bây giờ?
- Này, Bạch Phố, bà đừng có ở đó mà lo lắng vớ vẩn, chuyện giữa Yến Thanh và Vi Dân không phải chỉ một câu là có thể nói rõ ràng được. Vi Dân bây giờ đã có người yêu chính thức, giờ bà để cậu ta trở về, không phải là đã tạo cơ hội cho cậu ta và cô người yêu hiện tại sao? Không phải bà nói Yến Thanh là người cố chấp sao? Nói không chừng để Vi Dân ở lại Phong Châu hai năm, cô người yêu kia không chịu được cô đơn muốn chia tay với cậu ta sao, như vậy không phải là đúng với ý bà rồi sao? Tiền đề là Yến Thanh phải thực sự có duyên phận với Lục Vi Dân mới được.
Hạ Lực Hành cũng không biết nói gì đối với việc vợ mình quan tâm đến chuyện này như vậy. Tình cảm nam nữ đâu có phải anh ở đó mà tạo điều kiện thì có thể thành? Nếu thật có thể thành, Lục Vi Dân và Yến Thanh làm việc cùng nhau lâu như vậy, thì phải thành đôi lâu rồi mới đúng. Lời này không được nói với vợ, nếu không cô ấy sẽ nổi điên lên được.
- Ông Hạ, việc này tôi mặc kệ, ông phải suy nghĩ kỹ lại đi. Cái tên Lục Vi Dân này đúng thật là chó ngồi kiệu mà, không biết điều gì cả? Có lòng để cho hắn về tỉnh với ông, hắn lại giở cái trò này, vậy không phải sẽ khiến cho Yến Thanh đau lòng lắm sao?
Bạch Phổ bỏ đũa trên bàn, hết hứng ăn uống, ngồi qua một bên, giận hầm hầm nói:
- Loại người không có tim này, phải dạy cho bài học mới được, đánh cho tỉnh là hay nhất.
Hiếm có người nào mà Hạ Lực Hành không nhìn thấu được, thế mà bây giờ lại có một người, mà lại là thư ký của mình. Điều này khiến cho Hạ Lực Hành cảm thấy chút hoang đường, nhưng lại là sự thật.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào