Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 300: Cực độ nguy hiểm
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Vương Thống méo mặt nhìn Mục Trần đang bình thản nói chuyện, thoáng cảm giác thấy lạnh gáy đau đầu. Một màn tan tác vừa nãy đã khiến hắn hoảng hốt, ba huynh đệ liên thủ nhưng vẫn bại thảm hại cấp tốc trước tên thiếu niên chuẩn Hóa Thiên cảnh, thật là quá nhọ....
- Sao hắn mạnh dữ vậy cà?
Vương Thống chua xót lẩm bẩm. Vốn nghĩ lần này xuất quan sẽ tỏa sáng trong Thú Liệp chiến gặt hái thành quá, nào có đoán được mới đi chưa lâu đã gặp một nhân vật hung ác cường hãn đến thế.
Mà nghe nói tên nhóc kia mới chỉ tới Bắc Thương linh viện chưa tới một năm, tân sinh lại có năng lực như thế, rất nhiều lão sinh ưu tú đều bị hắn bỏ xa tít thò lò ở phía sau.
Tên này tuyệt đối có năng lực đứng vào top 5 Thiên bảng!
Quái vật a!
Ba huynh đệ Vương gia bất giác cảm thấy nản lòng, ngạo khí bị đả phá tan tành. Bọn họ cũng được xem như thiên tài, nhưng khi đem ra so với Lý Huyền Thông và Mục Trần, vẫn có một khoảng cách cực lớn.
- Ngươi muốn thế nào?
Vương Thống dù sao cũng là đại ca, tinh thần lãnh đạm trở lại, cắn răng hỏi Mục Trần.
- Mặc dù ở chỗ này ta thật không có khả năng lấy mạng các ngươi, nhưng mà đánh cho bầm dập tơi tả ngắc ngoải hấp hối, hẳn là sẽ tự động bị trục xuất ra khỏi Linh Quang giới. Nếu vậy thì chắc chắn cũng sẽ mất tư cách nhận được Linh Quang quán đỉnh?
Mục Trần hạ xuống một tảng đá phía trước ba người, ngồi cười đạm nhạt, thanh âm lạnh lẽo đáng sợ.
Vương Thống mặt tái mét, họ dự định bùng nổ trong Thú Liệp chiến cũng là vì Linh Quang quán đỉnh, để cho thực lực tiếp tục tăng tiến, chân chính có thể đuổi theo đám cường giả đỉnh cấp Thiên bảng. Nếu Mục Trần thực sự đá họ ra khỏi Linh Quang giới, mất đi cơ duyên kia thì quả thật là một đả kích cực lớn khó mà chịu nổi.
- Cho nên, tự đem ra thứ khiến ta động lòng để bồi thường đi, nếu không...
Mục Trần nhe răng cười nguy hiểm, ánh mắt chẳng chút hảo ý nhìn ngang ngó dọc trên thân thể thê thảm của ba người.
- Chúng ta vừa mới đoạt của bọn kia hơn 1000 linh quang, đều đưa cho ngươi hết, được chứ?
Vương Thống thểu não trả lời.
Ba đội đang đứng quan sát đằng xa nghe vậy cũng tức máu lắm, nhưng cũng chẳng dám nói cái gì. Bất luận là Mục Trần hay là ba huynh đệ Vương gia, bọn hắn có liên thủ cũng không đối phó được.
Mục Trần sắc mặt lạnh nhạt chẳng ra vẻ gì hài lòng hay hứng thú, chỉ vươn tay ra.
Hào quang trong tay Vương Thống lóe lên, một khối thủy tinh hiện ra, ánh lửa đỏ dập dờn thoáng hiện, như một vầng mặt trời sáng rực chứa trong đó cả nghìn linh quang, dao động linh lực nồng đậm toát ra khiến không khí kêu lên u u chấn động.
Ba đội kia đều đưa mắt mong mỏi nhìn vào thủy tinh cầu, thứ đó vốn là của bọn họ cực khổ kiếm được a.
Nhưng mà Mục Trần lại chẳng thèm quan tâm tới họ, đối với ba anh em của Vương Thống hắn không thích, đối với đám người thừa gió bẻ măng, qua cầu rút ván trục lợi kia hắn cũng chẳng ưa, thành ra đưa tay nhận lấy lập tức cất vào, chẳng hề tỏ ra ý tưởng nào là hào hiệp trả lại cho bọn người kia.
Trần Bằng và đám kia thấy thế, chỉ có thể run run mấp máy môi, nhưng không dám thốt ra lời nào đòi lại chiến lợi phẩm của Mục Trần.
- Chừng này còn chưa đủ.
Mục Trần cất kỹ hơn 1000 linh quang, lại nhìn qua Vương Thống, tỏ vẻ không hài lòng.
- Linh quang cũng đưa hết cho ngươi, còn không thỏa mãn? Mục Trần! Đừng có quá đáng!
Vương Thống biến sắc, nổi giận.
Mục Trần chậm rãi bước tới, đưa tay cầm lấy thanh Yển Nguyệt Đao cắm trước mặt, tiếng đao rung động oong oong đáng sợ, một đao trảm xuống, lằn đao xé toang một khe nứt sâu hoáy kéo dài tới chân Vương Thống, đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn ba huynh đệ nọ.
Vương Thống giật mình liếc nhìn ánh mắt lạnh băng của Mục Trần, trong lòng cũng rét run. Ba người liếc nhìn nhau, nản lòng thở dài. Lần này thật quá ư xui xẻo, xem ra hôm nay không trích tí máu, tên sát tinh kia sẽ không buông tha.
- Chúng ta có một tin tức, về điểm tụ tập.
- Điểm tụ tập như thế này, ta tự kiếm cũng được.
Mục Trần hơi nhướng mày.
- Hừ! Điểm tụ tập này mà chúng ta biết, đạt cấp độ cực kỳ nguy hiểm!
Vương Thống phát cáu.
- Điểm tụ tập cực độ nguy hiểm?
An Nhiên đột nhiên kinh hô, mặt biến sắc nhìn Vương Thống, nói:
- Các ngươi lại có thể biết được điểm tụ tập cấp độ này?
Mục Trần cũng hơi kinh dị nhìn Vương Thống, hắn được An Nhiên cho biết cũng hiểu sơ sơ một chút về mấy điểm tụ tập trong Thú Liệp chiến. Nó được phân ra mạnh yếu rõ ràng, điểm tụ tập mà hắn vừa càn quét xong chỉ thuộc loại bình thường, cấp độ cao hơn một chút là "nguy hiểm", và cao nhất chính là "cực độ nguy hiểm.
Nếu không có gì đặc biệt, điểm tụ tập cấp độ nguy hiểm sẽ có Linh Tướng tương đương với Hóa Thiên cảnh hậu kỳ trong đó, quy mô số lượng không nhỏ. Còn cực độ nguy hiểm, có xác suất rất cao xuất hiện... Linh Vương.
Linh Vương, thực lực khủng bố sánh ngang cường giả Thông Thiên cảnh. Nhiều năm gần đây torng Thú Liệp chiến chưa có chuyện đệ tử đến liệp sát Linh Vương xảy ra.
- Tin tức này thì đủ nặng đấy, bất quá chỉ sợ nuốt không trôi...
Mục Trần nhíu mày, nếu có thể đạt được một Linh Vương quang, vậy thì xem như Thú Liệp chiến lần này hắn đã hoàn toàn viên mãn. Đến lúc Linh Quang quán đỉnh, hiệu quả chỉ có thể dùng từ hoàn mỹ để mô tả. Bất quá hắn không phải hạng người thấy lợi ích cao là đầu óc choáng váng, Linh Vương quang tuy cực kỳ hấp dẫn, nhưng phải có bản lĩnh mới đủ sức nuốt trôi. Thực lực hắn bây giờ xem như rất tinh tiến, nhưng vẫn biết rõ muốn chống cự cường giả Thông Thiên cảnh vẫn khó mà toàn thân.
- Lá gan ngươi sao nhỏ thế? Không có quyết đoán làm sao mà tỏa sáng?
Vương Lôi cười nhạo ra vẻ.
Mục Trần liếc hắn, mặt không chút đổi sắc hoành đao, lưỡi đao sắc lẹm chỉ thẳng mặt Vương Lôi khiến cho tên kia phẫn nộ nhưng cũng đành im miệng.
- Theo ta thấy cái điểm tụ tập cực độ nguy hiểm này với năng lực các ngươi vẫn không đủ tư cách vượt qua, chuyện này ắt hẳn còn gì đó chưa nói?
Mục Trần nhìn qua Vương Thống, hỏi tiếp.
Vương Thống giật mình, miệng giật giật. Không ngờ Mục Trần lại tinh tế như vậy, do dự một lát hắn mới nói:
- Trong Linh Quang giới này, vốn số lượng điểm tụ tập cực độ nguy hiểm không vượt qua hai bàn tay, cũng vì nhiều năm nay căn bản chưa có đệ tử nào dám tới gần khu vực như vậy.
Mục Trần gật đầu, Linh Vương Thông Thiên cảnh, có lẽ cả Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông cũng phải cẩn thận kiêng dè, huống gì đệ tử tầm thường.
Và cũng vì nhiều năm không có đệ tử nào dám chú ý tới đám Linh Vương kia, thành ra mỗi năm trôi qua đám Linh Vương đó càng mạnh hơn, cho đến hiện tại dù thực lực đệ tử đã tăng lên nhiều vẫn không đủ sức dòm ngó tới điểm tụ tập cấp bậc đó.
- Điểm tụ tập của chúng ta lại không nằm trong số đó, bởi vì năm ngoái nó chỉ ở cấp độ nguy hiểm, đến năm nay mới được thăng cấp lên thành cực độ nguy hiểm.
Vương Thống liếm môi, mắt hừng hực cháy:
- Linh Vương ở chỗ đó chỉ mới được thăng cấp gần đây!
- Linh Vương mới thăng cấp sao?
An Nhiên chấn động kinh ngạc. Tin tức này quả thật là vô cùng quan trọng a. Đúng là đệ tử Bắc Thương linh viện hiện tại không có biện pháp đối phó những Linh Vương đã tồn tại nhiều năm, nhưng một con Linh Vương mới ra lò thì cũng có tỷ lệ thành công khá cao.
Tin tức này mà truyền ra, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ nóng đầu vội vã tập trung hướng về bên đó. Linh Vương quang, lần đầu tiên sau nhiều năm sẽ có người đoạt được, rất đáng để mạo hiểm.
Mục Trần nheo mắt. Linh Vương mới thăng cấp? Khó trách Vương Thống dám mạo tính toán ra tay với điểm tụ tập như thế. Dù Mục Trần cũng hiểu, với thực lực của ba huynh đệ bọn họ cũng chưa chắc đắc thủ được, nhưng bất luận ra sao cũng là có hy vọng khá cao.
Vì Linh Vương quang, nguy hiểm cỡ đó đáng cho họ mạo hiểm một lần.
- Tin tức này có bao nhiêu người biết?
Mục Trần hơi trầm ngâm.
Vương Thống nhíu mày, lắc đầu:
- Ta làm sao biết, tin tức do Bắc Thương linh viện bán ở Linh Trị điện, tuy rằng không đại trà nhiều ngươi mua, nhưng tóm lại là có.
- Tức là tin tức này không chỉ riêng các ngươi biết, phải không?
Vương Thống gật đầu:
- Trong Linh Quang giới, ngươi đừng mơ có được tin tức độc nhất vô nhị một mình ngươi biết. Bắc Thương linh viện muốn tăng cường tính cạnh tranh, nên ngươi muốn một mình ăn hôi đâu có dễ.
Mục Trần cười, xòe ra tay:
- Đưa địa điểm cho ta!
Vương Thống cắn răng, đau lòng lấy ra một quyển trục màu đỏ đưa cho Mục Trần. Mục Trần tiếp nhận, xốc lên xem, nhìn thấy bản đồ lộ tuyến phức tạp, chỉ duy nhất phía tây bắc bản đồ có một dấu chéo đỏ như máu, bên cạnh viết bốn chữ "cực độ nguy hiểm" cũng đỏ tươi, lóe ra ánh sáng khiến người ta lạnh gáy.
Thứ đồ này hẳn nhiên Vương Thống không thể làm giả, hơn nữa tin tức loại này có lẽ Bắc Thương linh viện sẽ không phát ra tin sai, nên Mục Trần cũng không hoài nghi thêm, cất ngay vào vòng tay.
- Đa tạ!
Mục Trần tủm tỉm cười, cắm lại thanh Yển Nguyệt Đao trước mặt Vương Thống, ra vẻ định xoay người bỏ đi.
- Khoan đã!
Vương Thống vội kêu lên.
Mục Trần quay đầu nhìn lại, nói:
- Sao? Còn ý kiến gì?
Thấy ánh mặt sắc lẹm của Mục Trần, Vương Thống vội lắc đầu khổ não nói:
- Chỉ muốn thương lượng với ngươi một chút, nếu chúng ta cùng đi đến đó, sao không hợp tác thành một nhóm? Tin tức này không phải duy nhất, chắc chắn sẽ có nhiều chi đội khác tranh giành. Ta thấy nếu chúng ta có thể hợp tác, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.
- Ngươi cũng đừng có hoài nghi chúng ta, dù sao cũng còn là đệ tử Bắc Thương linh viện, vài mẹo nhỏ có thể lấy ra đùa nghịch, nhưng có vài thứ không thể chạm tới chúng ta vẫn biết điều.
- Mọi người hợp tác, đến lúc đó nếu có thể đắc thủ, thì lại thương lượng phân phối cho hợp lý, sao?
Mục Trần nhìn gương mặt ra vẻ thật thà của Vương Thống, hai tên Vương Lôi Vương Trọng đằng sau lại trề môi khinh bỉ, nhưng chẳng nói gì, hẳn nhiên đây là chủ ý của Vương Thống nhưng hắn cũng đại diện cho cả ba.
Hơi trầm ngâm, lát sau cũng gật đầu. Ba huynh đệ Vương gia chiến lực không tồi, nếu không âm thầm giở thủ đoạn thì cũng là trợ thủ rất tốt.
- Nếu các ngươi muốn đi cùng, ta cũng không từ chối. Nhưng mà lần tới hành động phải lấy ta làm chủ, các ngươi không muốn cứ việc tự động rời đi. Mặt khác phải nhớ, đừng chạm tới thứ không nên chạm, nếu không sẽ không chỉ ép các ngươi nôn ra vài tin tức đơn giản vậy đâu.
Mục Trần nhìn chòng chọc vào Vương Thống, rồi quay sang Lạc Li, An Nhiên vẫy tay gọi các nàng cùng đi.
Ba huynh đệ Vương gia liếc nhau, thở dài ngao ngán, nhưng cũng nhanh chóng bước theo.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 301: Hắc hội
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Ngày tiếp theo, đội của Mục Trần có thêm ba huynh đệ Vương gia hợp tác gia nhập, chiến lực lại tăng thêm nhiều. Tuy vậy ba huynh đệ Vương gia cũng không có ý tưởng lấy Mục Trần làm thủ lĩnh, quan hệ hai bên vẫn chỉ là hợp tác.
Mục Trần cũng hiểu rõ điều này, hắn cũng không nghĩ muốn ba người kia gật đầu răm rắp thực hiện mọi mệnh lệnh của hắn, chỉ cần lúc thiết yếu góp sức là đủ, cứ thế sẽ duy trì hợp tác.
Cũng vậy, thỉnh thoảng Vương Thống cũng cung cấp cho Mục Trần vài tin tức về mấy điểm tụ tập dọc đường, cả bọn hợp tác càn quét, linh quang đạt được vui vẻ chia nhau.
Dĩ nhiên Vương Thống cũng không nói hết tất cả những tin tức, lâu lâu bọ họ cũng rời khỏi đội ngũ, lúc trở về thì có vẻ khá chật vật, nhưng mặt mày hưng phấn, rõ ràng là đi ăn mảnh.
Với việc đó, Mục Trần chỉ trề môi chẳng nói gì. Vốn bọn họ chỉ tính là hợp tác vì điểm tụ tập cực độ nguy hiểm kia, trước khi đến đó ai muốn làm gì cũng không sao cả.
Dù sao hắn cũng không thể bức ba huynh đệ Vương gia phải đại nghĩa nôn ra hết tất cả tin tức để dùng chung, làm thế có lẽ ba tên kia có bị đá khỏi Linh Quang giới cũng không cho hắn toại nguyện.
Cũng nhờ thái độ bình bình không can thiệp chuyện của người khác như thế, hai ngày sau mọi người xem như hòa thuận, huynh đệ Vương Thống cũng bỏ được khúc mắc vài ngày trước với Mục Trần. Lúc gặp nhau còn có thể ngồi tâm sự, tuy rằng quan hệ không quá thân thiết nhưng cũng tự nhiên khách sáo hơn nhiều.
Hai ngày sau.
Đội của Mục Trần đang hướng thẳng tới vị trí đánh dấu trên bản đồ kia, dọc đường nhật thấy Linh Quang giới càng lúc càng náo nhiệt, thỉnh thoảng có thể gặp rất nhiều đội ngũ do các đệ tử liên kết với nhau tìm kiếm các điểm tụ tập.
Lúc này Thú Liệp chiến đã đến giai đoạn phấn khích.
Mọi người xâm nhập vào sâu Linh Quang giới càng nhiều, đụng chạm tranh đấu càng bùng nổ thường xuyên hơn, những con hắc mã đã lâu ẩn dật hôm nay liên tục bày ra thực lực kinh người, khiến cho tiếng tăm từ lâu ngủ vùi đột ngột lóe sáng trong Linh Quang giới.
Tiêu chuẩn thực lực của đệ tử Bắc Thương linh viện nhanh chóng được nâng cao hơn, trước đây chỉ cần Hóa Thiên cảnh sơ kỳ đã thừa sức vào top 20 Thiên bảng, nhưng hiện tại Hóa Thiên cảnh trung kỳ có thể chen chân vào hay không còn chưa biết được.
Với việc này Mục Trần cũng không biết nói thế nào, quả nhiên Thú Liệp chiến không hổ danh là hoạt động náo nhiệt nhất mỗi năm ở Bắc Thương linh viện, chỉ đám hắc mã lộ mặt cũng đủ khiến cho cả học viện lật ngược trở lại.
Thời gian càng trôi qua, sẽ càng có nhiều hắc mã xuất hiện, cũng phải xem đám cường giả thứ hạng cao kia còn có thể tự cao tự đại như trước nữa không, khi mà vị trí của họ bị đe doa trước làn sóng hắc mã khủng bố.....
Một điểm tụ tập không quá lớn, Mục Trần đứng trên ngọn núi cao nhìn xuống sơn cốc, linh quang lấp lánh khắp nơi, nhưng không có linh lực dao động hùng hậu. Ở đây có vẻ còn kém hơn điểm tụ tập ban đầu mà Mục Trần đã càn quét.
- Phí thời gian!
Mục Trần bĩu môi mắng một tiếng.
Điểm tụ tập này cũng do Vương Thống cho biết thông tin, nhưng mà điểm tụ tập cấp độ này đã không còn lọt vào pháp nhãn của Mục Trần được nữa, hắn cũng lười ra tay, bảo các nàng An Nhiên động thủ càn quét.
Sau lưng Mục Trần, Lạc Li mỉm cười an ủi:
- Tuy thịt ít, nhưng cũng đủ xỉa răng, còn hơn là chúng ta đi lung tung tìm kiếm không mục tiêu.
- Ba tên kia trước khi vào Linh Quang giới chẳng biết lấy đâu ra bao nhiêu tin tức như thế, đến giờ hợp tác cũng chẳng đủ cho ta ăn sáng, chỉ đưa ra vài điểm tụ tập yếu nhớt đi lừa gạt ta à...
Mục Trần nghiến răng, mấy tên Vương Thống mỗi lần đi ăn mảnh trở về tí ta tí tởn, mà lại ra vẻ lấm la lấm lét cứ như sợ hắn cướp đi linh quang vậy.
Tuy Mục Trần cũng biết Vương Thống không có nghĩa vụ như đàn em phải cung cấp dâng tặng tất cả tin tức cho hắn, nhưng mỗi lần thấy ba tên kia hí hửng trở về, thì trong lòng luôn cảm thấy khó chịu bực dọc.
Mà bực thì bực, Mục Trần cũng không cảm thấy ghét ba tên kia, vài khúc mắt lúc trước cũng đã tan biến, dù sao nếu họ không cung cấp số lượng tin tức yếu nhớt như thế này thì Mục Trần cũng không có thu hoạch gì.
"Véo."
Trong sơn cốc có tiếng xé gió truyền ra, ba cô gái bay lên đỉnh núi, gương mặt sung sướng khoái trá. Mục Trần tâm cao đòi hỏi lớn, điểm tụ tập thế này hắn không vừa mắt, nhưng với các nàng thì rất hài lòng hợp dạ.
Phía sau các nàng, ba huynh đệ Vương gia cũng theo sát, bám theo ba người ra vẻ khá ân cần, nhưng ba cô gái chỉ mỉm cười đối đãi, tuy hai ngày qua quan hệ khá tốt cũng gần gũi, nhưng các nàng vẫn tin tưởng Mục Trần hơn.
- Tổng cộng thu được 600 linh quang.
An Nhiên mỉm cười báo cáo với Mục Trần.
- Mọi người giữ lấy hết đi.
Mục Trần gật đầu, Linh Binh quang giờ đây hắn đã không màng, vả lại đều do An Nhiên và các nàng vất vả đi thu gom, nam nhi như hắn cũng không thể đưa mặt mo đi chiếm hết lợi ích.
- Vẫn là Mục huynh phóng khoáng.
Vương Thống thấy thế liền cười nói tán thưởng.
Mục Trần liếc nhìn hắn, nói:
- Lần sau phiền ngươi tìm cho chúng ta một điểm tụ tập cho ra hồn một chút, mấy cái thứ thế này chỉ tổ khiến ta bực mình.
Vương Thống cười sang sảng, tỏ vẻ hơi xấu hổ. Hai ngày nay ba huynh đệ họ lủi ra ngoài ăn mảnh có vẻ hơi nhiều lần.
- Có tin tức gì không?
Mục Trần cũng không nói thêm gì, đổi chủ đề.
Vương Thống vội vàng gật đầu, cười nói:
- Lúc trước gặp một đội ngũ, cũng nghe được vài chuyện. Hiện giờ hắc mã bùng nổ rất nhiều, nhiều nhân vật top 10 cũng đã bị hạ bệ.
- Hả?
Mục Trần tròn mắt, nhanh vậy đã có top 10 bị hắc mã qua mặt? Hắc mã nào vậy a? Đen đến thế là cùng....
- Một ngày trước, hạng 9 Thiên bảng Khương Thái bị người ta khiêu chiến, một hồi kích đấu, vị này hoàn toàn thất bại.
Vương Thống nghiêm trọng nói.
Mục Trần khẽ gật đầu, đám hắc mã này bắt đầu lộ ra thực lực ẩn giấu lâu nay.
- Còn nữa, mới sáng nay hạng 7 Thiên bảng Cổ Uyên cũng bị khiêu chiến, chỉ kiên trì được mười hiệp thì thảm bại.
Vương Thống lại nói nữa, thanh âm lần này càng nghiêm trọng hơn.
- Mười hiệp. . .
Mục Trần run rẩy lặp lại, mặt biến sắc. Cái đám hắc mã này lợi hại quá đi, chẳng biết mạnh như Tô Huyên có bị khiêu chiến hay không đây? Đối với Tô Huyên hắn cũng không đặc biệt lo lắng, vì trước khi tiến vào Linh Quang giới, hắn cảm thấy dường như thực lực nàng ta tăng cường không ít, vả lại đấu tâm của nàng có vẻ không mạnh lắm, chắc khó có ai tìm nàng gây sự.
Đối với Tô Huyên, Mục Trần rất có hảo cảm, tự nhiên không mong nàng gặp bất trắc.
- Khiêu chiến Khương Thái là người có tên Mộ Phong Dương, một lão sinh không mấy nổi tiếng. Năm xưa lúc hắn mới vào linh viện, từng bị một học trưởng chèn ép đến mang nhục, phản kháng lại thì bị đánh nhừ tử. Thời gian sau hắn im lìm không thấy bóng dáng, có lẽ cũng khổ tu ở Lôi vực, hôm nay nhân dịp bùng nổ.
Vương Thống kể tiếp.
- Còn kẻ đánh bại Cổ Uyên tên là Triệu Thanh Sam, danh tiếng cũng có nhưng không mấy cao lắm, trước nay luôn ở hạng 51 Thiên bảng, chưa bao giờ leo lên cao hơn. Nhưng rõ ràng thực lực của hắn hiện tại đã đáng sợ đến trình độ nào thì cũng khó mà hình dung hết.
Vương Thống dừng lại một chút:
- Và... họ đều là thành viên Hắc hội.
- Hắc hội?
Mục Trần ngẩn người, chưa bao giờ nghe thấy cái tên bang hội nào như thế trong Bắc Thương linh viện.
- Còn được gọi là hội của hắc mã, thật ra đây chính là thế lực tồn tại lâu dài nhất trong linh viện, vì xưa nay nó chưa bao giờ kết thúc, luôn luôn tồn tại.
- Hàng năm luôn có không ít tân sinh gia nhập Bắc Thương linh viện, đồng thời cũng có không ít thiên tài vì đủ các loại nguyên nhân mà gia nhập Hắc hội, cứ vòng đi quanh lại, Hắc hội chưa bao giờ bị tan rã. Số lượng hắc mã xuất hiện trong Thú Liệp chiến hằng năm phần lớn đều gia nhập Hắc hội.
Mục Trần tỏ ra kinh dị, không ngờ Hắc hội kia lại có chiến lực vô song ẩn tàng như thế, thật muốn so sánh, có lẽ cả Thẩm Phán đoàn của Trầm Thương Sinh hay Huyền bang của Lý Huyền Thông mới có thể so ngang.
- Các ngươi cũng là hắc mã, không lẽ cũng là thành viên Hắc hội?
Mục Trần chợt hỏi.
Vương Thống lắc đầu, nói:
- Bọn họ từng đánh tiếng mời huynh đệ chúng ta, nhưng mà bọn ta từ chối. Đúng thật là chúng ta thua Lý Huyền Thông nhưng cũng chẳng oán hận gì hắn, chúng ta chỉ tự nhủ phải cố gắng dốc tận lực tu luyện là tốt nhất, không làm được cũng không cần phải khiến bản thân biến dạng.
Mục Trần tỏ ra kinh ngạc, ánh mắt nhìn Vương Thống có vẻ khác trước. Không ngờ ba huynh đệ Vương gia lại có thể giác ngộ như thế, đối với Hắc hội chuyên thu nạp những kẻ bị ăn quả đắng nhục nhã rồi điên cuồng tu luyện rất dễ khiến người ta thay đổi.
- Mục tiêu khiêu chiến của Hắc hội chính là những tai to mặt lớn khét tiếng Bắc Thương linh viện, ngươi cũng phải chú ý một chút. Dù cho chỉ là tân sinh nhưng gần đây tiếng tăm bay lên như diều gặp gió, không thể không đề phòng nha.
Vương Thống dặn dò.
Mục Trần thản nhiên cười, hắn không thích phiền toái, nhưng nếu đám hắc mã kia cho rằng có thể leo lên đầu hắn mà nhảy nhót thì Mục Trần cũng chẳng ngại cho họ biết, cái gì gọi là "hắc mã đừng đùa với đen"!
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 302: Doanh trại
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Mục Trần đứng trên ngọn núi, liếc nhìn lại sơn cốc lúc này đã loãng đi nhiều vì không còn linh quang lấp lánh. Sau khi bị mấy người An Nhiên càn quét, chỗ này đã không còn hứng thú gì để dừng lại. Hắn vẫy tay gọi Vương Thống:
- Đi thôi! Chúng ta còn bao lâu nữa mới tới chỗ đánh dấu trên bản đồ kia?
- Dựa theo tốc độ này, ngày mai là tới rồi!
Vương Thống suy nghĩ, trầm ngâm nói:
- Bất quá ta cũng đã nói, tin tức này không chỉ riêng chúng ta biết. Tuy là những người nắm được tin tức này đều sẽ tận lực giữ bí mật, nhưng lúc đó có bao nhiêu người lao vào tranh giành Linh Vương khẳng định là không chỉ có mỗi chúng ta đủ năng lực.
Mục Trần khẽ gật đầu, cái bánh to như thế này ắt phải có nhiều người nhòm ngó, hắn cũng biết không chỉ có bản thân mới có dã tâm.
- Dựa theo bản đồ, chiều nay chúng ta sẽ đi ngang một doanh trại Thú Liệp, ở đó có không ít đệ tử dừng chân, là nơi tin tức lưu thông nhanh nhất. Có lẽ chúng ta sẽ qua đó thăm dò một chút, xem thử khu vực này có những đội ngũ nào lợi hại, nếu đường đi gần gần giống nhau thì khả năng rất cao họ sẽ là đối thủ cạnh tranh Linh Vương với chúng ta.
Vương Thống rất hiểu biết về Linh Quang giới, so với đám người An Nhiên thì càng thông thạo hơn, do đó sắp xếp rất ổn thỏa.
Do vậy Mục Trần cũng không phản đối, chỉ gật đầu tán thành. Nếu có thể có nhiều thông tin cho lần hành động này, tác dụng không nhỏ chút nào.
- Đi thôi!
Mục Trần dẫn đầu bay lên, hóa thành một tia sáng bay theo hướng tây bắc, phía sau hắn nhóm Lạc Li, Vương Thống, An Nhiên cũng liền theo sát.
Đoạn đường tiếp theo cả đoàn không hề dừng lại, lấy tốc độ cao nhất bay đi. Đến khi mặt trời sắp lặn, thì gặp được một doanh trại khá lớn tọa lạc trên một bình nguyên trống trải.
Diện tích doanh trại không nhỏ chút nào, nhưng lại có vẻ khá đơn giản, cũng khá nhộn nhịp tấp nập. Từ đằng xa nhiều tiếng gió vang vọng, không ngừng có những bóng người hạ xuống đi vào trong doanh trại.
Khu vực này đã tiếp cận khá sâu trong Linh Quang giới, qua mấy ngày đã có khá nhiều đệ tử dũng mãnh tiến vào nơi này, khiến cho doanh trại Thú Liệp không hề thiếu bóng người.
- Linh Quang giới có vài doanh trại Thú Liệp như thế này, đây cũng xem như một chỗ nghỉ chân an toàn, không gặp phải những Linh Binh lang thang.
Vương Thống cười nói hướng dẫn.
- Ngoài ra doanh trại Thú Liệp còn có tác dụng khác, như những đội ngũ thực lực nếu cảm thấy chưa đủ, có thể đăng tin tuyển đội viên ở đây, đương nhiên là phải có thù lao tương xứng.
- Còn nữa, thỉnh thoảng ở đây cũng có vài giao dịch buôn bán, ví dụ như dùng linh trị đổi linh quang. . .
- Linh trị đổi linh quang? Vậy cũng được sao?
Mục Trần ngẩn ra, hơi kinh ngạc.
- Ha ha, linh trị đối với đệ tử Bắc Thương linh viện chúng ta rất quan trọng, mà đổi như vậy cũng chỉ là nhu cầu, cho nên Bắc Thương linh viện cũng sẽ không cấm.
Vương Thống cười nói.
Mục Trần gật đầu, với việc đó hắn cũng không hứng thú lắm, linh quang trong tay hắn khá dư dả, không cần thiết phải lấy linh trị mua, mà hắn cũng chẳng cần bán, vì linh quang càng nhiều thì linh quang quán đỉnh càng có hiệu quả cao. Vốn Mục Trần còn trông cậy vào linh quang quán đỉnh để đột phá chân chính đến Hóa Thiên cảnh nữa kia, dĩ nhiên sẽ không ngu đến mức đem nó đi bán.
- Lát nữa chuyện thu thập tin tức cứ để cho huynh đệ chúng ta, Mục huynh cứ chờ đó là được.
Vương Thống thoáng nhìn vào doanh trại, lên tiếng nhận việc.
- Vậy phiền ngươi.
Mục Trần cũng khoái, có Vương Thống trong đội cũng đỡ được nhiều việc lặt vặt.
- Ha ha, nói gì vậy, về sau không chừng còn phải trông cậy nhiều vào Mục huynh đó.
Vương Thống cười sảng khoái, ngôn xưng của hắn bây giờ không còn kiêu ngạo như khi mới gặp mặt, hiển nhiên sau lần giao chiến với Mục Trần đã ăn đủ quả đắng nên đã đè nén ngạo khí xuống.
Mục Trần cười lắc đầu, Vương Thống và hai huynh đệ kia mặc dù kiêu ngạo, thỉnh thoảng cũng hay đi ăn mảnh, nhưng tính tình cũng không phải bại hoại, hai ngày nay giao tiếp cũng khiến cho hắn sinh ra không ít hảo cảm.
Cả đội đến gần doanh trại mới hạ xuống, khi họ tiến vào trong, âm thanh ồn ào huyên nào kẻ mua người bán ập vào mặt, khiến cho lỗ tai nhiều ngày quen yên tĩnh thoáng chốc lùng bùng.
Mục Trần nhìn doanh trại náo nhiệt lui tới không ngớt cũng đâm sợ hãi. Chỉ là cái doanh trại be bé thế này mà nhìn sơ chắc cũng có đến cả vạn đệ tử.
Đoàn người hiên ngang bước vào doanh trại, Mục Trần hơi tò mò nhìn ngó xung quanh, rồi đi sâu vào trong, dọc đường nhìn thấy rất nhiều kẻ dựng thủy tinh bài ra sức mà rống lên.
- Đội ngũ 12/20, cần tìm 8 người Dung Thiên cảnh hậu kỳ trở lên!
- Thiên bảng xếp hạng 98, tìm một đội ngũ mạnh đi săn Linh Binh!
- Thu mua linh quang số lượng lớn, 50 linh trị một khỏa, ai quan tâm pm gấp gấp!
Mục Trần đi thẳng một đường, nhìn đủ loại quảng cáo cũng không nhịn được cười. Một màn rao bán kỳ lạ thế này chỉ có ở đây mới tìm được.
Vương Thống thì tỏ ra khá quen thuộc với những khu vực thế này, thỉnh thoảng lại tấp vào nói chuyện với vài người, đưa cho họ linh quang đổi lấy đủ loại tin tức.
Vương Thống làm việc nhanh nhẹn khiến cho Mục Trần rất an tâm, thành ra hắn có vẻ nhàn nhã, tìm một khoảng sân vắng thong thả đứng chơi.
Lạc Li đi theo bên cạnh, người con gái váy đen tuyền tôn lên vẻ đẹp thướt tha, những đường cong lả lướt theo mái tóc màu bạc như ngân hà thả xuống rực rỡ, lại đứng ở chỗ rộng rãi trống trải khiến cho nàng dễ dàng trở thành khung cảnh phong tình thu hút vô số ánh nhìn của nam nhân trong doanh trại, không ít người tỏ ra mê mẩn đắm đuối, nhưng rồi họ cũng nhanh chóng nhận ra Lạc Li, vì dù sao nàng bây giờ bài danh trên Thiên bảng cũng đã hạng 15, thứ hạng cũng khá cao. So với Mục Trần xem ra còn muốn nổi tiếng hơn.
Lúc nhận ra Lạc Li, dĩ nhiên thấy ngay Mục Trần bên cạnh. Đệ tử Bắc Thương linh viện giờ đây ai chẳng biết người con gái xinh đẹp kia đem lòng yêu say đắm tên tân sinh cường hoành hung hãn đó. Có thể khiến Lạc Li im lặng bước theo bên cạnh, ngoài Mục Trần ra trong Bắc Thương linh viện này không tìm được người thứ hai.
Thấy xung quanh nhiều cái nhìn hừng hực ghen tị phóng tới, Mục Trần nhếch miệng cười, giơ tay nắm lấy bàn tay mềm mại mịn màng của Lạc Li, để cho đám người ghen tị kia thức thời mà lảng đi chỗ khác.
Lạc Li nhận thấy tâm tư cẩn thận của hắn cũng không khỏi trừng mắt cả giận, nhưng cái dáng vẻ giận dỗi kiều mị kia lại khiến cho thêm nhiều kẻ chết mê chết mệt.
Mục Trần cười khì, kéo tay Lạc Li bước đi, ngẩng lên nhìn phía trước có một đám đông đang vây quanh một đài cao. Trên đài, một thanh niên đang giơ cao một vật phẩm, hét to.
- Các vị, thứ trong tay ta cam đoan không phải là phàm vật, chính là kỳ bảo Đoán Khí Thần Thạch, năng lực thần kỳ luyện hóa binh khí. Bất kể phẩm chất binh khí của ngươi là gì, đem thứ này luyện hóa một phen, hấp thu thần lực của nó, sẽ khiến cho binh khí của ngươi nâng cao phẩm chất lên một bậc!
Cái thứ trong tay tên thanh niên kia là một cục đá đen xì, bề ngoài thô ráp gồ ghề, chẳng chút bắt mắt, vả lại cũng không có dị tượng gì, trông cứ như một cục than bình thường. Do vậy đám người vây quanh đều nghi hoặc nhìn hắn, phần lớn đều nghĩ tên kia đang muốn lừa bịp, chẳng biết đào đâu ra cục đá nát lại dám kêu là bảo bối, cho rằng đám này ngu lắm sao?
- Nếu là binh khí thượng phẩm dùng thứ này của ngươi, chẳng phải sẽ trở thành binh khí tuyệt phẩm sao?
Có người cười quái dị cất tiếng, khiến cho những người xung quanh cũng cất lên những tràng cười khinh nhạo. Một món binh khí thượng phẩm kha khá một chút, trong Linh Trị điện đã có giá đến hơn trăm vạn linh trị. Còn binh khí tuyệt phẩm chắc phải vài nghìn vạn linh trị, trong tay tên kia có vật thần kỳ như thế lại có thể bán đi sao?
Trên đài cao, thanh niên kia xấu hổ cười cười:
- Đương nhiên. . . thứ này cũng có một chút tỉ lệ thất bại, không may sẽ khiến cho binh khí bị tổn thương một chút.
- Cút!
Đám người bên dưới phẫn nộ quát nạt mắng mỏ. Một chút tỉ lệ thất bại, tổn thương một chút? Lời này tin được sao?
Mục Trần cũng khẽ cười, thoáng nhìn qua Đoán Khí Thần Thạch, hắn cũng không cảm nhận được dị động gì, người kia hơn phân nửa là lừa gạt.
Lắc đầu, định kéo tay Lạc Li đi chỗ khác, thế nhưng nàng không hề bước theo rị hắn lại khiến cho hắn hơi ngạc nhiên quay lại nhìn. Đôi mắt lưu ly của nàng đang gắt gao nhìn chằm chằm tảng đá kia.
- Sao thế??
Mục Trần nghi hoặc hỏi nhỏ, lần đầu tiên thấy Lạc Li phản ứng như thế với một vật phẩm bình thường.
- Ta cần cục đá kia, nó có thể giúp ta phá bỏ một tầng phong ấn trong Lạc Thần kiếm.
Lạc Li xoay lại, dùng thanh âm chỉ đủ hai người nghe thấy nói với Mục Trần.
- Lạc Thần kiếm?
Mục Trần khẽ giật mình, chợt đưa mắt nhìn hắc trường kiếm trong tay nàng. Từ lần đầu tiên gặp mặt Lạc Li, hắn đã thấy thanh kiếm này, nhưng ít khi nào thấy nàng rút kiếm ra. Dầu vậy đối với uy lực của thanh kiếm Mục Trần chẳng chút nghi ngờ, vì thỉnh thoảng hắn có thể cảm nhận một nguy hiểm trí mạng toát ra từ thân kiếm.
- Ừm, đây là thần khí chí bảo Lạc Thần tộc chúng ta.
Lạc Li dịu dàng trả lời:
- Gia gia đưa nó cho ta, bất quá vì thực lực của ta không đủ để chế ngự nó, nên gia gia bố trí ba tầng phong ấn, mấy năm nay ta vẫn chưa thể phá được một tầng nào. Nếu có tảng đá kia có lẽ sẽ làm được.
- Thần khí?
Mục Trần chấn động lạnh run. Hai chữ đơn giản nhưng đại diện cho năng lực hủy thiên diệt địa, tin chắc ngay cả cường giả Chí Tôn khi nghe đến hai chữ này cũng sẽ nháo nhào tham lam tranh đoạt, không ngờ một trường kiếm nhìn có vẻ khá tốt mà nàng luôn đeo bên người lại là một thanh thần khí chân chính!
Lạc Li mỉm cười, đưa thanh hắc trường kiếm ẩn chứa hoa văn thần bí cho Mục Trần. Thần vật khiến Chí Tôn cũng phải động lòng tham mà nàng không hề phòng bị đưa cho hắn, dĩ nhiên trong lòng nàng, hắn giá trị hơn món thần khí này.
Mục Trần tò mò nhân kiếm, trường kiếm vào tay lập tức cảm thấy bị đau đớn. Kiếm chưa ra khỏi vỏ nhưng kiếm khí toát ra lại khiến cánh tay hắn chết lặng lạnh lẽo, kinh mạch trong cơ thể cũng mơ hồ bị đau.
Kiếm này quá mức bá đạo.
Mục Trần không giữ lâu, nhanh chóng quy hồi cố chủ, đôi mắt hắn nheo lại nhìn lên đài. Nếu tảng đá kia có tác dụng lớn với Lạc Li như thế, vậy thì hắn phải có được!
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Trên đài cao, người thanh niên kia gân cổ ra sức nước bọt tung bay quảng cáo cục đá mà hắn gọi là Đoán Khí Thần Thạch kia, bất quá việc buôn bán cái thứ này thật là quá kém, có nhiều người ôm tâm nghi ngờ, chẳng ai tỏ ra hứng thú với nó, khiến cho hắn cảm thấy thiểu não ủ rũ.
- Vậy cuối cùng là ngươi bán cái này giá bao nhiêu?
Rốt cục có người tò mò hỏi giá, khiến hắn vội vã báo ngay:
- 5000 Linh Binh quang hoặc là 20 Linh Tướng quang.
Nhất thời xung quanh đài im lặng như tờ, rồi như đồng thanh tất cả mọi người đều xì khinh bỉ, trợn mắt nhìn tên kia như một kẻ dở hơi. Cái tên này thiếu linh quang đến mức điên rồi!
Người thanh niên kia giật mình nhìn vô số ánh mắt khinh miệt đó, nhất thời cảm thấy phẫn uất đỏ mặt, cả giận quát:
- Không mua thì thôi!
Hắn cũng không phải là thương nhân, cũng chẳng cần phải cố sống cố chết bán hàng để xoay vốn, thành ra tức giận định cất bảo vật rồi đi sang nơi khác chào hàng thử. Bọn người kia đúng là có mắt chẳng thấy thái sơn, bảo vật trước mặt mà không biết, sau này để xem các ngươi có hối hận không cho biết.
- Khoan đã!
Nhưng hắn vừa định rời khỏi thì một tiếng gọi giật ngược khiến hắn khựng bước lại, nghi hoặc nhìn qua. Ngay lối lên đài là một thiếu niên khá đẹp trai đang tươi cười tiến tới chỗ hắn, theo sau tên kia là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần nhìn vào là bắt mê mệt.
- Cái cục đá này ta mua!
Mục Trần mỉm cười nói ngay.
Hai ngày nay vất vả thu hoạch cũng được khoảng 25 khỏa Linh Tướng quang, mà cái số này vốn nên tính là của Lạc Li thì đúng hơn, thành ra Lạc Li cần khối đá bí hiểm này dĩ nhiên hắn sẽ không hà tiện.
- Cái chuyện gì...?
Mục Trần mới vừa nói xong, đám người bên dưới thần tình kinh ngạc hô lên, mọi người khó tin nhìn hắn. Đem 20 khỏa Linh Tướng quang đi mua một khối đá chẳng biết để làm gì? Cái tên kia đầu người óc trái nho à?
- Ngươi muốn mua?
Tên thanh niên bán hàng cũng sửng sốt, hồ nghi nhìn lại Mục Trần. 20 khỏa Linh Tướng quang, cũng không phải bất cứ ai cũng dễ dàng bỏ ra như thế.
- Có bán không?
Mục Trần hơi cau mày, gắt gỏng.
- Bán!
Một tiếng bật ra như phản xạ từ trong miệng tên thanh niên kia. Khó khăn lắm mới có người coi trọng hàng, bỏ qua thì khó mà mong bán được món này.
Lập tức hắn đưa khối đá qua cho Mục Trần, bộ dáng như sợ Mục Trần suy nghĩ lại đổi ý.
Mục Trần cười khì, thuận tay nhận lấy.
"Chíu!"
Thình lình một luồng kình phong bắn tới, hướng thẳng vào bàn tay Mục Trần.
Mục Trần trừng mắt, lật tay thành trảo, linh lực hắc ám bùng lên mang theo hắc viêm tuôn ra ầm ầm cản phá đạo kình phong dồn dập.
"Bùm!"
Một tiếng động nhỏ vang lên, một hanh trủy thủ bị đánh văng đi cắp phập vào một tảng đá, chấn nát tảng đá đó, đồng thời trủy thủ cũng bị gãy ra từng khúc.
Biến cố bất ngờ khiến mọi người đều cả kinh, dời mắt tìm về nơi xuất phát công kích. Từ đằng xa có một đám người hùng dũng tiến tới, gã thanh niên đi đầu tay cầm một thanh trủy thủ lóe ra ánh sáng sắc nhọn, ngón tay múa may chơi đùa linh hoạt.
- Là Hứa Bân của Hắc hội. . . Hắn muốn làm gì?
Kẻ mới đến dường như có tiếng tăm không nhỏ, vừa xuất hiện đã có người nhận ra.
- Ha ha, khá đấy!
Hứa Bân cười nói ra vẻ tán thưởng Mục Trần, tay vỗ vỗ cười khẩy.
Mục Trần lạnh lẽo nhìn tên kia, sắc mặt có vẻ không tốt. Đối với những kẻ bất ngờ ám toán ra tay không rõ lý do, hắn chẳng ưa một chút nào.
- Vị huynh đệ này, khối đá kia chúng ta cũng rất muốn có, để cho thuận tiện, hay là tặng nó cho chúng ta đi.
Hứa Bân chẳng hề quan tâm đến gương mặt khó chịu của Mục Trần, vẫn mỉm cười nói tiếp:
- Dĩ nhiên cũng do các ngươi mở miệng nói trước, nên ta sẽ bồi thường thỏa đáng, được chứ?
Tuy nói là bồi thường, nhưng cái vẻ của hắn lại tỏ ra như là bố thí.
Đám người xung quanh nghe xong nhếch miệng cười, kẻ thì lắc đầu cười nhạo Hứa Bấn. 1000 khỏa Linh Tướng quang, chẳng biết gom hết trong cả doanh trại này có đủ hay không nữa là?
Hứa Bân nghe thấy liền trừng mắt, da mặt giật giật:
- Ha ha, vị huynh đệ đừng nói giỡn, tại hạ Hứa Bân, là người của Hắc hội, mong huynh đệ nể mặt, chúng ta chú ý cái thứ này cũng lâu rồi....
Mục Trần không thèm nghe nữa, quay sang tên thanh niên bán hàng, vươn tay ra nhận lấy khối đá đen.
- Hô hô, huynh đệ đã không muốn tặng cho chúng ta, vậy chúng ta sẽ cạnh tranh vậy, tảng đá này bán 20 khỏa Linh Tướng quang phải không? Ta trả 22 khỏa đây.
Hứa Bân cười nhạt, nói tiếp.
Người thanh niên bán đá khẽ biến sắc. Cục diện này với hắn thật khó xử, chi bằng xem ai mua giá cao thì bán, vậy cũng không đắc tội với ai.
- Huynh đệ này.....
Hắn tỏ ra hơi xấy hổ nhìn qua Mục Trần.
Mục Trần nhíu mày, không ngờ chỉ mua một tảng đá lại phiền phức thế này. Cái bọn kia thật là khó ưa nha.
- 25 khỏa!
Mục Trần mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng tăng giá.
Lập tức khiến cho không ít người xung quanh phải bàn tán. 25 khỏa Linh Tướng quang, dù sao cũng không dễ mà kiếm nha, đó là phải liệp sát 25 con Linh Tướng Hóa Thiên cảnh, cũng không thoải mái chút nào.
Mục Trần có thể lập tức bỏ ra 25 khỏa Linh Tướng quang, hắn cũng không phải cái đèn dầu.
- Ba mươi!
Hứa Bân rốt cục tỏ ra khó chịu, 30 khỏa Linh Tướng quang, đã là phân nửa thu hoạch của bọn họ mấy ngày qua.
- Thôi, chúng ta bỏ đi.
Lạc Li nhẹ nhàng kéo tay Mục Trần, nàng biết 25 khỏa Linh Tướng quang đã là hết giá của phe mình.
Mục Trần trở nên giận dữ, hoàn toàn chỉ còn ác cảm đối với cái gọi là Hắc hội kia.
- Hứa Bân, lâu rồi không thấy, cái tính khó ưa của nhà ngươi vẫn khiến cho người ta ghét như thế.
Bất chợt một tiếng cười gằn từ xa truyền lại, chỉ thấy Vương Thống, An Nhiên và đám người kia chẳng biết từ lúc nào cũng đến chỗ này, người vừa lên tiếng chính là Vương Thống.
- Vương Thống?
Nhìn thấy ba huynh đệ Vương Thống, Hứa Bân nhíu mày, hiển nhiên là biết rõ người mới tới. Hắn bĩu môi, nói:
- Sao chứ? Ngươi cũng muốn tới tranh giành? Bất quá ta nói cho ngươi biết, Đoán Khí Thần Thạch này cũng không phải do ta nhìn trúng, mà là đại ca Mộ Phong Dương để ý. Nếu ngươi cảm thấy đủ cân lượng thì cứ tới.
Hứa Bân khinh thường cười khẩy, ý định đe doa Mục Trần và cả Vương Thống.
- Mộ Phong Dương? Cái tên đánh bại hạng 9 Thiên bảng Khương Thái?
Nghe đến tên gọi đó, Vương Thống hơi đổi sắc.
- Hê hê, tranh thì ta không thích giành, bất quá lúc trước ta còn nợ Mục Trần vài thứ.
Vương Thống có vẻ cũng có khúc mắc gì đó với Hứa Bân, nhưng ngại đắc tội Mộ Phong Dương kia nên cũng không dám đứng ra, nháy mắt với hai huynh đệ, hắn lấy ra một thủy tinh cầu rực lửa cầm trong tay. Bên trong thủy tinh cầu phát ra dao động mãnh liệt kinh người.
Đó chính là thủy tinh cầu chứa đựng Linh Tướng quang!
- Ở đây có tổng công 30 khỏa Linh Tướng quang, cho ngươi vay trước, trả lại sau cũng được!
Vương Thống ruột thì đau nhưng ngoài mặt vẫn cứng. Chừng đó đã là toàn bộ thu hoạch Linh Tướng quang của cả ba huynh đệ.
Hai ngày nay đều đi cùng Mục Trần, dĩ nhiên là hiểu rõ vì chờ đợi bọn họ đi ăn mảnh nên thu hoạch của Mục Trần có hơi kém hơn, nếu mà tên kia đi cạnh tranh thì khó mà giành nổi với hắn.
- Đa tạ! Xem như ta nợ các ngươi một ân tình.
Mục Trần nao nao trong lòng, miệng cười tươi, bất giác hảo cảm đối với ba huynh đệ Vương gia lại trở nên tốt hơn rất nhiều.
- Mộ Phong Dương có thể cũng ở đây, cẩn thận chút.
Vương Thống khẽ nói nhỏ, ánh mắt đầy kiêng dè.
Mục Trần gật gù. Đối với Hắc hội đã không còn nửa điểm hảo cảm. Để xem hôm nay tên nào quấy nhiễu hắn mua viên Đoán Khí Thần Thạch này.
- 35 khỏa Linh Tướng quang.
Mục Trần nhận lấy thủy tinh cầu, mắt không chút tốt đẹp hất mặt nhìn sang Hứa Bân.
- Ngươi....!
Hứa Bân rốt cục nổi cáu. Không ngờ sau khi nói ra tên của Mộ Phong Dương, Mục Trần vẫn chẳng ngại mà làm tới. 35 Linh Tướng quang, chừng đó đã vượt mức cho phép được sử dụng.
Đoán Khí Thần Thạch đúng là có công hiệu đặc biệt, nhưng mà cũng không đáng bỏ ra giá trị lớn như thế.
Mục Trần thấy Hứa Bân không cạnh tranh nữa, búng tay, 35 khỏa Linh Tướng quang bay tới trước mặt người thanh niên kia. Tên kia vội nhận lấy, rồi cẩn thận nhìn hai bên, sau đó mới đưa khối đá cho Mục Trần.
Hai bên đều không thể đắc tội, tốt nhất là cầm chắc linh quang vào tay rồi chuồn gấp cho êm, đỡ bị liên lụy.
Mục Trần nhận lấy khối Đoán Khí Thần Thạch, đưa ngay cho Lạc Li. Người con gái hơi mỉm cười hạnh phúc, vẻ động lòng người lại khiến nhiều kẻ xao xuyến.
- Mục Trần, ngươi muốn cản đường Hắc hội sao?
Hứa Bân thấy đồ vật bị Mục Trần đoạt mất, tức giận uy hiếp.
- Cả tổng bộ Yêu môn của Hạc Yêu ta còn dám đạp bằng, uy hiếp như thế hay là câm đi!
- Đừng có chọc ta, bằng không trả giá ngươi gánh không nổi đâu!
Hứa Bân nghiến răng trừng mắt, đám người đi theo cùng lúc bộc phát, linh lực hùng hậu tỏa ra.
Ba huynh đệ Vương Thống thấy vậy, lập tức tiến lên đứng cạnh Mục Trần, linh lực thúc giục mạnh mẽ đối đầu với đám người Hứa Bân.
Mua bán vừa thành, song phương đột nhiên lại giương cung bạt kiếm.
Đám người xung quanh liền lui lại một khoảng, tạo không gian cho hai bên đối đầu và cũng tránh văng miểng vạ lây.
Thế nhưng một tiếng vỗ tay lốp bốp lại phá vỡ không khí căng thẳng, rồi một tiếng cười nhẹ nhàng theo tới.
- Hê hê, không hổ danh là tân sinh ưu tú nhất. Bất quá ta không biết cái trả giá mà Hứa Bân không gánh nổi, Mộ Phong Dương ta có đủ năng lực gánh hay không?
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 304: Mộ Phong Dương
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Không khí nhất thời ngưng đọng, đám Hứa Bân thì mừng ra mặt, vẻ khiêu khích nhìn ba huynh đệ Vương Thống hơi đổi sắc.
Mục Trần ngẩng lên, phóng mắt nhìn ra phía xa, một thạch đình khá cao đằng xa có bóng một thanh niên bận hắc y đanh bình tĩnh nhìn lại đây.
Dù cách một khoảng không nhỏ, nhưng bất cứ ai cũng cảm nhận được uy áp linh lực cường đại toát ra từ cơ thể người kia.
Trình độ này chắc chắn đã chân chính đạt tới Hóa Thiên cảnh hậu kỳ!
- Là Mộ Phong Dương!
Có người thất thanh kinh hô, ánh mắt đầy kiêng dè. Trước đây Mộ Phong Dương tiếng tăm chẳng có mấy, nhưng mới hai ba ngày trước, hạng 9 Thiên bảng Khương Thái thảm bại nhanh chóng, tiếng tăm của hắn đã đột phá phi thăng một cách thẳng tắp. Ai cũng rõ tên hắc mã này đã để dành cho lần Thú Liệp chiến rất nhiều công sức.
Mục Trần vẫn đang nhìn chằm chặp vào thanh niên hắc ý nọ, khí thế đúng là cường hãn, khó trách Khương Thái bại như thế.
Ba huynh đệ Vương gia tỏ ra nghiêm trọng. Cả ba đều có thực lực Hóa Thiên cảnh trung kỳ, nhưng muốn động thủ e là khó mà chống cự được với Mộ Phong Dương. Huống gì còn có đám người Hứa Bân luôn rình rập bên cạnh.
- Mục Trần.... từ lâu đã nghe danh. Ngươi chính là tân sinh ưu tú nhất năm nay, cũng đã nghe ân oán của ngươi với Lý Huyền Thông, Hạc Yêu này nọ. Hắc hội chúng ta rất cảm thông với ngươi, nếu có thể tham gia, thì sau này họ cũng chẳng dám làm gì ngươi.
Vượt ngoài dự đoán của mọi người, Mộ Phong Dương lại không tỏ ra địch ý cũng không có vẻ muốn động thủ, lại lên tiếng chào mời Mục Trần.
- Quý hội to quá, ngu ngốc như ta sợ khó quen được.
Mục Trần cười khẽ, đối với Hắc hội đã không còn hảo cảm gì. Bọn họ thích giấu tài, để rồi đột nhiên nổi tiếng, khiến hắn cảm thấy hơi dị. Bọn họ vì một chút nhục nhã mà ép bản thân đến gần chết, tuy ẩn nhẫn là tốt, nhưng có nhiều thời điểm không thể quá chịu nhục.
Mà cái biểu hiện của đám Hắc hội này, một khi đã trở nên nổi tiếng rồi lại khó mà duy trì cái tâm khổ tu, như thế thì khó mà trở thành cường giả chân chính.
Mà như thế thì làm sao vượt qua Trầm Thương Sinh, Lý Huyền Thông cho được?
- Không biết thức thời!
Hứa Bân thấy Mục Trần lập tức cự tuyệt lời mời của Mộ Phong Dương, nhất thời tím mặt nổi giận. Với hắn mà nói, Mục Trần tuy nổi tiếng trong Bắc Thương linh viện, nhưng chẳng hơn được mấy cường giả đỉnh cấp, còn hiện tại Mộ Phong Dương đã danh chấn Thú Liệp trường.
Đối với bọn họ, Mục Trần cũng chẳng ngại gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Mộ Phong Dương, tên kia không phải kẻ tầm thường, nếu thật phải ra tay cũng tốn không ít khí lực.
Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, Bạch Hiên cũng ở đằng cấp này. Nhưng ngày đó hắn mượn hung sát lực do Đại Tu Di Ma Trụ để lại trong cơ thể hắn mới giết được Bạch Hiên, còn bây giờ thực lực tăng cao, hắn không cần phải dùng đến thứ đó.
- Ha ha, vậy thật là tiếc.
Mộ Phong Dương vẫn bình chân như vại, cũng không quá vồn vã trước sự từ chối của Mục Trần, nhưng ánh mắt càng lúc càng lợi hại:
- Có điều Đoán Khí Thần Thạch đối với ta có tác dụng không nhỏ, không biết có thể từ bỏ được không?
- Mộ học trưởng bây giờ đã là top 10 Thiên bảng, cái vậy nhỏ này làm sao lại lọt vào mắt ngươi được.
Mục Trần không mặn không nhạt trả lời.
- Đồ ta muốn, có thể tránh sao?
Mộ Phong Dương chậm rãi nói tiếp.
Rồi linh lực ào ạt như sóng cuộn biển gầm vỗ tới, khuấy đảo phong vân trong thiên địa, khiến cho người ta chịu một áp lực kinh người.
Doanh trại khổng lồ đột nhiên im lặng đi, vô số ánh mắt đổ dồn vào khu vực này, uy áp của một gã Hóa Thiên cảnh hậu kỳ khiến cho doanh trại rất nhiều người cảm thấy áp lực.
Nhưng Mục Trần lại như không chịu một chút sức ep nàp, hắn liếc nhìn Mộ Phong Dương, rồi thản nhiên xoay người bỏ đỉ:
- Nếu mà thích, thì đi tìm cục khác đi!
Giọng điệu hờ hững chẳng khách khí, cũng không che giấu gì. Đối với Hắc hội, hắn đã cực ghét.
Lạc Li thấy Mục Trần bỏ đi cũng vội bước theo.
Mộ Phong Dương nhìn theo thân ảnh Mục Trần, khóe miệng cười khẩy nguy hiểm, ánh mắt lạnh lùng mang theo linh lực hùng hậu bùng nổ.
"Ầm!"
Linh lực cuồn cuộn, Mộ Phong Dương như tia chớp bắn ra, thân hình lơ lửng trên không, một chưởng đánh tới, linh lực hóa thành một chưởng ấn hung hãn áp xuống Mục Trần.
Lúc đó, Mục Trần cũng đã dừng bước, bàn tay nắm lại thành quyền ấn, hắc viêm hừng hực tuôn ra như khói.
"Grào!"
Sau lưng Mục Trần bay ra những đốm sáng lấp lánh như sao trời, một con bạch hổ đạp lên tinh tú gầm rống, mang theo khí thế sát phạt hóa thành tia sáng trắng hiên ngang ngạnh đấu với chưởng ấn.
"Uỳnh!"
Một vụ nổ kinh thiên bất ngờ xuất hiện trên không trung doanh trại, tầng mây trên cao tiêu tán bốc hơi.
Linh lực bùng nổ dần tan đi, hai đòn công kích hung hãn đều đã biến mất.
Diễn biến chớp nhoáng đó đã khiến không ít người chấn kinh, ánh mắt phức tạp kỳ lạ nhìn Mục Trần. Một chưởng khi nãy của Mộ Phong Dương đủ sức phá vỡ phòng ngự của một gã Hóa Thiên cảnh trung kỳ mạnh mẽ, nhưng Mục Trần ngạnh đấu lại không hề hạ phong, thực lực quả nhiên mạnh mẽ hơn nhiều.
Trên bầu trời, Mộ Phong Dương thấy công kích của mình bị Mục Trần chính diện chống đỡ, ánh mắt ngưng trọng. Rõ ràng nhận thấy linh lực của hắn chỉ dao động ở mức chuẩn Hóa Thiên cảnh, còn chưa chân chính là cường giả Hóa Thiên cảnh, vậy mà có thể tiếp được công kích của mình hay sao?
- Không hổ đệ nhất tân sinh!
Mộ Phong Dương cười nhạt tấm tắc.
- Mộ Phong Dương! Ngươi muốn nổi danh thì đi tìm mấy người trên đỉnh Thiên bảng mà kiếm chuyện, cần gì đánh nhau với tân sinh như ta, lỡ như lật thuyền trong mương, thì danh tiếng tích cóp của ngươi lại cống nạp cho ta đấy.
Mục Trần nhíu mày hằn học nói với Mộ Phong Dương.
- Cuồng vọng!
Hứa Bân nổi khùng gầm lên, tên tân sinh mà dám lớn lối như thế thật quá ngông cuồng.
Mộ Phong Dương chỉ cười nhẹ, mắt lóe lên nhưng không biểu hiện ra gì cả:
- Xem ra ngươi rất tin tưởng bản thân a!
- Đoán Khí Thần Thạch này ngươi đừng mơ tưởng nữa, chịu không nổi thì tới tìm ta, ngươi chơi cái gì ta tiếp cái đó.
Mộ Phong Dương không tiếp tục ngăn cản, nhưng sắc mặt có vẻ âm hiểm, lát sau mới hạ xuống mặt đất.
- Mộ ca, chả nhẽ tha cho tên nhóc kia sao?
Hứa Bân vội chạy lại ra vẻ tức tối bất bình. Không ngờ ngay cả Mộ Phong Dương tự mình hiện thân cũng không khiến tên kia nể mặt chút nào.
Mộ Phong Dương liếc nhìn hắn:
- Mục Trần cũng khó đối phó, tuy chỉ là chuẩn Hóa Thiên cảnh nhưng ta muốn đánh thắng cũng phí không ít công phu. Ngày mai đến chỗ kia rồi, lúc này tiêu phí sức mạnh không đáng chút nào.
- Nhưng tên tiểu tử kia quá kiêu ngạo, ngay cả Mộ ca cũng không nể mặt.
Hứa Bân căm tức, bị một tân sinh tỏ ra như thế, trong lòng hắn rất khó chịu. So với khi hắn là tân sinh cũng phải một phen sợ hãi rụt rè, nào có dám không khách khí nói chuyện với học trưởng như thế. Vậy mà tên kia kiêu ngạo vẫn bình an như không.
- Yên tâm đi, thứ đồ Mộ Phong Dương ta để mắt tới không có chuyện không không tặng cho kẻ khác.
- Hướng họ đi cũng đến khu vực đó, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại. Đợi ngày mai gom lại với Thanh Sam, để xem tiểu tử này còn có cơ hội nghêng ngang nữa hay không?
- Triệu ca cũng đã tới?
Hứa Bân mừng rỡ reo lên.
Mộ Phong Dương gật đầu:
- Linh Vương kia tuy mới tăng cấp, nhưng cũng không phải thứ dễ dàng cho chúng ta đối phó. Có thêm hắn thì cũng chắc ăn hơn nhiều.
- Ha ha, nếu Hắc hội chúng ta có thể giết được Linh Vương, vậy thì chính là thế lực duy nhất nhiều năm qua có thể giết được Linh Vương trong Thú Liệp chiến. Thế thì từ nay về sau tiếng tăm của chúng ta thừa sức áp đảo Thẩm Phán đoàn và Huyền bang rồi!
Hứa Bân hưng phấn như mở cờ trong bụng, nhe răng cười nguy hiểm:
- Đến lúc đó, tên tiểu tử kia nhất định sẽ hối hận vì không chịu gia nhập!
Mục Trần. . . hy vọng ngươi có thực lực tương xứng với vẻ kiêu ngạo của ngươi, nếu không chính ta sẽ giày xéo thói kiêu ngạo của ngươi dưới chân!
......
Đoàn của Mục Trần chẳng ở lại doanh trại, hắn dẫn mọi người rời khỏi đó rồi nhanh chóng bay đi tiếp.
Mục Trần trả lại thủy tinh cầu cho Vương Thống, cười nói:
- Số linh quang cho ta mượn sẽ mau chóng trả lại các ngươi.
- Cũng không vội, lấy bản lĩnh của ngươi chúng ta cũng chẳng sợ ngươi quỵt.
Vương Thống cười sang sảng, ánh mắt nhìn Mục Trần càng thêm bội phục. Lúc nãy đối diện Mộ Phong Dương không hề e ngại, khí độ đó rất đáng khâm phục, vì ngay cả ba huynh đệ của hắn cũng phải kiêng dè không ít, đâu dám đắc tội Mộ Phong Dương.
- Vậy lát nữa dẫn bọn ta đến vài cái điểm tụ tập được được một chút.
Mục Trần cười gian xảo.
Vương Thống xấu hổ cười, gật đầu. Xem ra mấy chuyện ăn mảnh cũng nên bớt đi một chút.
Mục Trần quay nhìn sang Lạc Li, cô gái đang ngắm nghía khối đá đen, gương mặt xinh xắn có vẻ rất vui.
- Đoán Khí Thần Thạch này có lợi hại như vậy không?
Mục Trần hơi hoài nghi, hắn cũng có nghe về Đoán Khí Thần Thạch, công năng cũng hiếm lạ, nhưng dường như không cao đến vậy.
- Đoán Khí Thần Thạch bình thường đương nhiên không có tác dụng gì, nhưng mà thứ này không phải.
Lạc Li lắc lắc khối đá trong tay, cười mỉm chi vui vẻ.
- Hả?
Mục Trần kinh nghi, khối Đoán Khí Thần Thạch này không bình thường?
Lạc Li ném khối đá lên không, tay chạm chuôi kiếm, kiếm quang gào thét lao ra ào ạt chém liên hồi vào khối đá.
"Xoẹt xoẹt xoẹt!"
Kiếm quang đi qua, khối đá có vẻ cứng rắn liền vỡ nát. Đá vỡ, hiện ra trong mắt mọi người là một vật trong suốt mà sáng bóng lung linh.
Quả nhiên bất phàm!
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥