Ngược Ái
Phiên ngoại 3 : Lý Huyền Băng vs Toàn Vũ
Phiên ngoại 3.19 : Phiên ngoại Lý Huyền Băng: Không cần đứa nhỏ
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit & Beta: Q vs H
Lý Huyền Băng cùng Tư Mã Tuấn Dật vừa tới cửa phòng chợt nghe thấy tiếng cuời từ bên trong truyền đến.
“Ha ha, Toàn Vũ rất hay, về sau có cơ hội nhất định phải mang ta đi.” Lý Huyền Tuyết nghe Toàn Vũ nói chuyện tình trên giang hồ với nàng, hận không thể lập tức cùng nàng bước chân vào giang hồ.
“Được, có cơ hội ta nhất định sẽ mang ngươi đi”. Toàn Vũ cũng tỏ ra rất nghĩa khí nói.
Cửa lập tức bị đẩy ra, Tư Mã Tuấn Dật đi vào sủng ái nhìn nàng, nói: “Tuyết Nhi muốn đi sao? Ta cùng nàng đi nhé.”
“Dật, chàng đã đến rồi.” Lý Huyền Tuyết vọt tới trong lòng hắn, cười quyến rũ .
“Ừ, thấy nàng quên đường quay về vương phủ cho nên ta tới đón nàng.” Đôi mắt Tư Mã Tuấn Dật dịu dàng nhìn nàng, trong đó đều là tình yêu.
“Đúng rồi, thật sự tán gẫu rất vui vẻ nên ta đã quên thời gian.” Lý Huyền Tuyết nhìn sắc trời ngoài phòng đã bắt đầu tối, lúc này mới phản ứng lại, thời gian đã trễ thế này thật không tốt.
“Tuyết Nhi Tuấn Dật, các ngươi ở tại đây dùng bữa tối, ta đi phân phó.” Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc bọn họ, khóe môi Lý Huyền Băng mang theo ý cười ấm áp, xoay người rời đi.
“Được.” Tư Mã Tuấn Dật đáp ứng, hắn sẽ sớm xa Tuyết Nhi nhất định muốn cùng nàng ở chung một lúc.
“Tuấn Dật ca ca.” Toàn Vũ ở một bên nhìn thấy hắn nhẹ giọng kêu, tuy rằng lúc trước hắn thuờng trêu đùa nàng nhưng nàng vẫn gọi hắn như vậy.
Tư Mã Tuấn Dật lúc này mới buông Lý Huyền Tuyết ra, nhìn Toàn Vũ trước mắt khóe môi mang nụ cười nói: “Toàn Vũ, mười năm không gặp muội đã trổ mã xinh đẹp như thế.”
“Tuấn Dật ca ca, ngươi còn giống như trước đây thích trêu đùa người ta.” Sắc mặt Toàn Vũ đỏ lên.
“Dật, Toàn Vũ, hai người quen nhau sao?” Lý Huyền Tuyết lúc này mới kinh ngạc hỏi.
“Ừ, trước kia ở hoàng cung hắn thường xuyên trêu cợt ta.” Toàn Vũ gật đầu bất mãn liếc hắn một cái.
“Chuyện này ta có thể tin được.” Lý Huyền Tuyết lập tức phụ họa, ngay từ đầu không phải hắn cũng là cố ý trêu cợt nàng sao?
“Nàng không tin phu quân của mình sao.” Tư Mã Tuấn Dật ôm thắt lưng nàng.
Lý Huyền Tuyết tiến đến ôm cổ hắn nói: “Tin, ta đương nhiên tin tưởng chàng, người ta nói tin tưởng chàng mà.”
Toàn Vũ ở một bên hâm mộ nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình khóe môi nhếch lên một nụ cười tươi, nhưng trong mắt có nước.
“Toàn Vũ, Vương gia phải lập tức về nước, muội có tính toán gì không?” Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên nhìn nàng hỏi, nàng ở trong này tất cả mọi chuyện xảy ra hắn đều biết, lại nói hắn cũng tin tưởng nữ nhân mất thân cũng dễ dàng mất tâm.
“Ách” Toàn Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn khóe môi lộ ra một nụ cười nói:
“Ta đương nhiên sẽ về phủ tướng quân.” Nàng không thể mặt dày đi theo Lý Huyền Băng, dù đã mất đi tất cả nàng không thể ở mất đi tôn nghiêm cuối cùng.
“Á, ngươi không theo hoàng huynh ta về nước sao?” Lý Huyền Tuyết giật mình nhìn nàng, dựa vào trực giác nữ nhân cho nàng biết hoàng huynh không phải không hề có cảm giác đối với Toàn Vũ.
“Ta vì sao phải cùng hắn về nước?” Toàn Vũ cười một chút, nàng có thân phận gì? Có tư cách gì?
“Chẳng lẽ là ta nhìn sai rồi, ngươi không thích hoàng huynh sao?” Lý Huyền Tuyết lầm bầm lầu bầu nói.
“Như vậy cũng tốt.” Tư Mã Tuấn Dật lại chính là thản nhiên nói một câu tà mị, trong đôi mắt đẹp lóe lên.
“Công chúa, Phò mã, tiểu thư, Vương gia mời mọi người đi dùng bữa.” Thu Nhi đi vào đến hơi hơi hạ thấp người.
“Đã biết, Dật, Toàn Vũ chúng ta đi thôi.” Lý Huyền Tuyết nhìn bọn họ nói.
Trong đại sảnh.
Lý Huyền Băng đứng truớc cái bàn chứa đầy thức ăn sơn hào hải vị, rượu ngon đều đã chuẩn bị tốt, nhìn bọn họ tiến vào, nha hoàn ở một bên vội vàng lấy ghế mời ngồi.
“Tuấn Dật,Tuyết Nhi, hoàng huynh kính các ngươi một ly chúc các ngươi hạnh phúc.” Lý Huyền Băng giơ chén rượu lên nói.
“Cám ơn hoàng huynh, Tuyết Nhi cũng chúc hoàng huynh hạnh phúc.” Ánh mắt Lý Huyền Tuyết nhìn Toàn Vũ ngồi ở một bên, trong lời nói có ý muốn nói nàng thích Toàn Vũ làm Vương phi của hoàng huynh.
“Ta vàTuyết Nhi giống nhau.” Tư Mã Tuấn Dật cũng nâng chén đối với tâm ý của nàng, hắn vừa xem hiểu ngay.
Toàn Vũ lại làm bộ như không có nghe thấy chữ hạnh phúc? Nó cách nàng rất xa.
“Dùng bữa đi.” Lý Huyền Băng lại cười một chút, hạnh phúc cũng cách hắn rất xa.
“Tuyết Nhi ăn cái này.” Tư Mã Tuấn Dật sủng ái gắp một miếng cá đưa đến trong miệng của nàng
“Đây là món Tuyết Nhi thích ăn nhất.”
Lý Huyền Tuyết không e dè mở miệng lại đột nhiên cảm giác một mùi cá tanh xông vào mũi.
“Nôn .” Đôt nhiên dạ dày cảm thấy không thoải mái, nhịn không được hướng ra một bên cửa nôn mửa.
“Tuyết Nhi.”
Vài tiếng kinh hô, Lý Huyền Băng cùng Tư Mã Tuấn Dật đỡ lấy nàng, sắc mặt lo lắng lo lắng hỏi:
“Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?”
Nha hoàn ở một bên lấy khăn lau mặt, khóe môi cho nàng, Lý Huyền Tuyết lắc đầu: “Không có gì? Chỉ cảm thấy trong dạ dày không thoải mái.”
“Các ngươi tránh ra để ta xem.” Toàn Vũ đi đến trước mặt nàng, bảo bọn họ tránh ra, nàng đặt ngón tay lên cổ tay công chúa.
“Toàn Vũ, Tuyết Nhi thế nào?” Tư Mã Tuấn Dật khẩn trương hơn nữa.
Toàn Vũ nhẹ nhàng buông tay nàng ra cười nói: “Tuấn Dật ca ca ,chúc mừng huynh, công chúa có thai .”
“Cái gì?” Lời nàng vừa ra khỏi miệng ba người đồng thời sửng sốt.
“Tuyết Nhi, muội có thai.” Lý Huyền Băng là người phản ứng đầu tiên, trong mắt mang theo vui mừng.
“Tuyết Nhi.” Tư Mã Tuấn Dật gọi một tiếng, kích động nhìn nàng, chân tay có chút luống cuống, Tuyết Nhi có đứa nhỏ của hắn.
Lý Huyền Tuyết lại giống như hóa đá, nàng có đứa nhỏ, đột nhiên nói ra một câu: “Không thể được, ta không cần?
Ngược Ái
Phiên ngoại 3 : Lý Huyền Băng vs Toàn Vũ
Phiên ngoại 3.20 - 3.21 : Phiên ngoại Lý Huyền Băng: Tứ hôn
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit & Beta: Q vs H
Nhoáng một cái thời hạn mười ngày mà Lý Huyền Băng phải về nước cũng đã tới gần.
Dùng bữa sáng xong hắn cầm trong tay quần áo và đồ trang sức trước kia của Toàn Vũ đi vào phòng nhìn nàng nói: “Đây là đồ của ngươi, qua vài ngày nữa ta phải nước.” Nói xong lấy hành trang trong tay đặt ở trên bàn.
“Ừ.” Toàn Vũ chỉ gật gật đầu, nàng còn có thể nói gì đây? Tuy rằng lòng có không muốn nhưng vẫn là cười tươi nói: “Để ta đổi quần áo rồi đi.”
Lý Huyền Băng trầm mặc nhìn nàng một cái, không nói chuyện, sau đó xoay người rời đi.
Nước mắt Toàn vũ rơi như mưa, nàng cũng không hiểu được bản thân tại sao lại khóc nữa? Có cái gì phải khóc chứ? Bực bội lau đi nước mắt, đứng dậy đổi lại quần áo ban đầu, sau khi về nhà nàng sẽ bước chân vào giang hồ.
Xoay người mở cửa ra vừa lúc Thu Nhi tiến vào nhìn thấy nàng hỏi: “Tiểu thư ngươi phải đi ra ngoài sao?”
“Thu Nhi, ta phải cám ơn ngươi chăm sóc ta bấy lâu nay.” Toàn Vũ thật lòng nói lời cảm tạ với nàng.
“Tiểu thư người phải đi sao? Đi đâu?” Thu Nhi giật mình nhìn nàng.
“Đương nhiên là quay về nhà của ta, Thu Nhi, hẹn gặp lại.” Toàn Vũ biến mất, trong lòng đau xót thầm nghĩ đi nhanh một chút.
“Tiểu thư.” Thu Nhi có chút lưu luyến không rời, tiểu thư không đi cùng Vương gia sao?
“Sau này chúng ta còn có thể gặp lại.” Toàn Vũ nở một nụ cười an ủi với nàng, không chần chờ xoay người bước đi.
Ở cửa lớn đã thấy Lý Huyền Băng chờ ở nơi đó nhìn thấy nàng đi ra liền nói: “Ta tiễn ngươi trở về.” Xem như xin lỗi nàng một chút đi.
“Không cần, ta biết đường.” Toàn Vũ lạnh lùng cự tuyệt, vừa định đi qua bên người hắn, ở cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lanh lảnh:
“Thánh chỉ đến.”
Theo giọng nói đó một công công trong hoàng cung cầm thánh chỉ trong tay đi đến vẻ mặt tươi cười hành lễ nói: “Nô tài tham kiến Vương gia, tham kiến quận chúa.”
“Công công đa lễ”. Lý Huyền Băng nghi hoặc nhìn thánh chỉ trong tay hắn, Hoàng Thượng sao lại đột nhiên truyền thánh chỉ?
“Vương gia, quận chúa nô tài đến tuyên chỉ.” Công công đem thánh chỉ cầm ở trong tay mở ra.
Toàn Vũ và Lý Huyền Băng vội vàng quỳ trên mặt đất.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, quận chúa Toàn Vũ thông minh nhanh nhẹn, tài đức vẹn toàn, nay đặc biệt tứ hôn cho Vương gia nước láng giềng, khi Vương gia quay về sẽ khởi giá, khâm khử.” Giọng điệu công công xuống.
Toàn Vũ và Lý Huyền Băng đều cả kinh, Hoàng Thượng tứ hôn cho bọn họ, chuyện này sao có thể chứ?
“Quận chúa tiếp chỉ đi.” Công công thấy nàng ngẩn người liền thúc giục .
Toàn Vũ lại sửng sờ ở nơi đó không biết có nên tiếp chỉ hay không? Thánh chỉ này tới quá đột ngột.
“Quận chúa nhận đi, nô tài trở về báo cáo kết quả.” Công công đem thánh chỉ trực tiếp thả trong tay nàng.
“Công công từ từ nói chuyện đã.” Lý Huyền Băng đứng dậy cùng công công đi đến một bên nói: “Đây là có chuyện gì? Cho dù là tứ hôn cũng phải là thánh chỉ Hoàng Thượng nước ta.”
“Vương gia đừng vội, đây là thánh chỉ Hoàng Đế nước láng giềng đưa cho người.” Đột nhiên công công từ trong lòng lấy ra một lá thư chữ nhỏ đặt ở trong tay hắn.
Lý Huyền Băng vội vàng mở ra thì thấy đúng là do phụ hoàng tự tay viết. “Trẫm đặc biệt ban thưởng Toàn Vũ quận chúa của Thiên triều cùng hoàng nhi thành thân, khâm khử.”
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi rất khó coi, không biết ai đưa ra chủ ý như vậy, bản than hắn một chút cảm kích cũng không có.
“Công công có thể cho ta biết một chút nguyên nhân không?” Lý Huyền Băng đưa cho hắn tấm ngân phiếu.
Công công lặng lẽ để vào trong tay áo nói: “Nô tài chỉ biết là hình như tam Vương gia và tứ Vương gia đề nghị với Hoàng Thượng .”
Tư Mã Tuấn Lỗi và Tư Mã Tuấn Dật? Bọn họ làm vậy là có ý gì?
“Vương gia, nếu không có việc gì nữa thì nô tài hồi cung phục chỉ ạ.” Công công xoay người nói.
“Công công đi thong thả.” Lý Huyền Băng khách khí nói.
Công công đi hắn liền nhìn Toàn Vũ, thấy nàng vẫn còn cầm thánh chỉ trong tay đang đứng sững sờ tại chỗ.
“Trở về phòng đi, ba ngày sau sẽ khởi hành về nước.” Giọng Lý Huyền Băng lạnh như băng, hắn không thể kháng chỉ.
Toàn Vũ còn chưa trả lời thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh náo nhiệt.
Ở ngoài cửa có một cỗ xe ngựa màu đỏ chói mắt trên nó còn chứa rất nhiều đồ vật.
Có một ma ma cùng mấy nha hoàn đang cầm mũ phượng, khăn quàng, trang sức quý giá trong tay đi đến hơi hơi hành lễ nói: “Tham kiến Vương gia, tham kiến quận chúa, Hoàng Thượng phái nô tỳ tới hầu hạ quận chúa.”
Không thể nghi ngờ, bên ngoài khẳng định chính là của hồi môn của nàng.
Cho đến khi đi vào phòng, ma ma giảng giải với nàng một hồi, Toàn Vũ vẫn không có phản ứng với sự thay đổi đột ngột này.
Bận rộn một ngày, buổi tối rốt cục cũng yên lặng lại.
Toàn Vũ nhìn thánh chỉ kia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hoàng Thượng sao lại đột nhiên hạ thánh chỉ. Mặc kệ là vì cái gì? Nàng chỉ có phụng chỉ làm theo.
Ngày hôm sau, ngoài cửa biệt quán người nối người truyền đến tiếng chúc mừng không dứt, Lý Huyền Băng vội vàng xã giao.
Ngày thứ ba Lý Huyền Tuyết và Tư Mã Tuấn Dật đến.
“Toàn Vũ, à không là hoàng tẩu mới đúng, chúc mừng ngươi.” Lý Huyền Tuyết nhìn nàng trêu ghẹo.
“Công chúa.” Toàn Vũ có chút ngượng ngùng.
“Thẹn thùng cái gì chứ? Kỳ thật, ta rất thích ngươi cùng hoàng huynh ta.” Lý Huyền Tuyết nhìn nàng nói.
“Sao lại không sao chứ? Đừng quên người mà hoàng huynh ngươi yêu là Hàn Ngữ Phong.” Toàn Vũ đột nhiên đau lòng, làm bộ như không thèm để ý nói.
“Hoàng tẩu, ngươi phải có lòng tin khiến cho hoàng huynh yêu thương ngươi, ngươi nhìn Tư Mã Tuấn Dật đi, không phải trước kia hắn hoàn toàn cũng không thương ta, bản công chúa kiên trì không ngừng, bây giờ không phải tốt lắm sao? Lại nói thánh chỉ kia các ngươi không thể không tuân theo?” Lý Huyền Tuyết lấy bản thân làm gương nói.
Toàn Vũ cười, hoàn cảnh của công chúa cùng nàng giống nhau.
“Công chúa, quận chúa, tam Vương phi tới chơi.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Thu Nhi.
“Hàn Ngữ Phong đến đây sao?” Toàn Vũ nghĩ mình nên đối diện với nàng một chút, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Ngược Ái
Phiên ngoại 3 : Lý Huyền Băng vs Toàn Vũ
Phiên ngoại 3.22 : Phiên ngoại Lý Huyền Băng: Đồng minh trước mắt
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit & Beta: Q vs H
“Hàn Ngữ Phong đến đây sao?” Toàn Vũ nghĩ mình nên đối diện với nàng một chút, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
“Công chúa, Toàn Vũ.” Hàn Ngữ Phong đứng ở cửa cười khanh khách, nhìn các nàng hết sức vui mừng.
“Hàn Ngữ Phong, ngươi đã đến rồi, mau vào đi.” Lý Huyền Tuyết thân thiết đỡ lấy nàng, Toàn Vũ nâng tay khác của nàng.
“Toàn Vũ, chuyện lần trước cám ơn ngươi.” Hàn Ngữ Phong ngồi xuống nhìn nàng thật lòng nói lời cảm tạ, nếu không nhờ nàng chỉ sợ đứa nhỏ đã không còn .
“Không có gì, chỉ cần đứa nhỏ và ngươi không có việc gì là tốt rồi.” Toàn Vũ đưa tay rót một chén trà nóng cho nàng.
“Các ngươi đang nói cái gì vậy? Cái gì mà đứa nhỏ không có, việc gì là tốt rồi?” Lý Huyền Tuyết ở một bên tò mò hỏi.
“Công chúa lần trước ta không cẩn thận làm động thai khí, Toàn Vũ đã bảo vệ hài tử của ta.” Hàn Ngữ Phong cười, giải thích, nhớ tới lúc đó bây giờ vẫn còn sợ.
“Hóa ra là như thế, hoàng tẩu thật giỏi.” Vẻ mặt Lý Huyền Tuyết sùng bái nhìn nàng.
“Công chúa không cần gọi bậy.” Sắc mặt Toàn Vũ có chút mất tự nhiên.
“Tuyết Nhi.” Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên xuất hiện ở cửa.
“Dật, có việc sao?” Lý Huyền Tuyết chạy tới trong lồng ngực hắn.
“Đi thôi, có việc.” Tư Mã Tuấn Dật ôm nàng, nàng hướng Hàn Ngữ Phong gật đầu một cái, sau đó liền xoay người rời đi, hắn cố ý mang công chúa đi để cho các nàng nói chuyện.
Cửa được đóng lại một cách nhẹ nhàng,Hàn Ngữ Phong lôi tay Toàn Vũ ngồi vào bên giường thân thiết hỏi: “Toàn Vũ, ngươi có khỏe không?” Nàng cùng Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn đều áy náy.
“Ừ, tốt lắm”. Toàn Vũ khẽ gật đầu.
“Toàn Vũ, ngươi thích Lý Huyền Băng sao?” Hàn Ngữ Phong nhìn nàng trực tiếp hỏi, dù sao cũng do nàng đề nghị Tư Mã Tuấn Lỗi cầu Hoàng Thượng tứ hôn cho bọn họ.
“Ách” Toàn Vũ ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên thấy mông lung, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, không hiểu sao khi tiếp nhận thánh chỉ tứ hôn ta cũng không có nhiều phản cảm.”
“Vậy nếu cho ngươi trở lại bên người Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi có đồng ý không?” Hàn Ngữ Phong lại truy hỏi.
“Ta.” Toàn Vũ đột nhiên chần chờ, nàng hình như chưa từng nghĩ sẽ trở lại bên người hắn, nhìn nàng tìm cớ nói: “Ngươi cùng hắn bây giờ rất hạnh phúc, ta không muốn phá đám các ngươi.”
Ha hả. Hàn Ngữ Phong đột nhiên cười khẽ một chút, nàng đã hiểu được .
“Làm sao vậy? Ta nói không đúng sao? Không phải ngươi đến là muốn ta vào làm thiếp chứ?” Toàn Vũ kỳ quái nhìn nàng.
“Đương nhiên không phải, Toàn Vũ thật ra ngươi không có phát giác vừa rồi bản thân đã chần chờ, điều đó đã chứng tỏ lòng của ngươi có hắn.” Hàn Ngữ Phong giải thích ,cảm thấy vui mừng thay cho bọn họ, dù sao như vậy cũng khiến nàng có thể an lòng.
“Thật không? Sao ta có thể quên người trong lòng hắn là ngươi chứ.” Toàn Vũ cười khổ một chú,t đột nhiên cảm giác bản thân nói lỡ lời, vội vàng giải thích:“Ngữ Phong thật xin lỗi, ta không phải cố ý.”
“Không sao, thật ra ta rất hy vọng thấy ngươi và hắn hạnh phúc, tìm về dũng khí truớc kia của ngươi đi, ta tin một ngày nào đó, hắn nhất dịnh sẽ yêu thương ngươi.” Hàn Ngữ Phong nắm chặt tay nàng, truyền cho nàng động lực.
“Xì!” Toàn Vũ lại đột nhiên cười ra tiếng, nói giỡn: “Ngữ Phong, ngươi nói chúng ta có phải tình địch trời sinh hay không, vì sao người nào ta thích cũng đều thích ngươi.”
“Ngươi nói như vậy có phải hai chúng ta thật sự là rất có duyên không?” Hàn Ngữ Phong cũng nổi lên hứng thú vui đùa.
“Ngữ Phong, cám ơn ngươi, hôm nay đã đến thăm ta, ta cũng muốn thử ,mặc kệ kết quả thế nào? Ta muốn thử một lần.” Toàn Vũ khôi phục lại vẻ tự tin trước kia, về sau thế nào thì để nói sau.
“Ta sẽ chờ kết quả của ngươi, nếu có cơ hội ta sẽ tới thăm ngươi.” Hàn Ngữ Phong rất vui mừng khi nhìn thấy lại Toàn Vũ tự tin của trước kia.
Bính bính bính đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
“Tiểu thư, Vương phi, Vương gia mời hai vị qua.” Giọng Thu Nhi ở bên ngoài vang lên.
“Ừ, chúng ta lập tức tới ngay.” Toàn Vũ đáp, sau đó nâng Hàn Ngữ Phong dậy.
Trong đại sảnh.
“Tư Mã Tuấn Lỗi, thánh chỉ tứ hôn là chủ ý của ngươi phải không, ngươi làm vậy là có ý gì?” Sắc mặt Lý Huyền Băng lạnh như băng, tuy rằng có cưới hay không với hắn mà nói cũng không ảnh hưởng gì nhưng trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái.
“Ta không có ý gì? Đây là chuyện ngươi nên chịu trách nhiệm vì đã khiến Toàn Vũ trở thành nữ nhân của ngươi, ngươi cũng đừng quên nàng chính là quận chúa của Thiên quốc chúng ta. Vả lại …” Tư Mã Tuấn Lỗi lại đột nhiên tạm dừng lại bí hiểm nhìn hắn.
“Vả lại cái gì?” Lý Huyền Băng nhíu mày hỏi.
“Vả lại Ngữ Phong nói, sau khi nhìn thấy các ngươi trải qua sóng gió như vậy, hi vọng các ngươi sẽ hạnh phúc.” Đây cũng là hy vọng của hắn.
“Nàng nói sao?” Đôi môi Lý Huyền Băng cứng ngắc một chút, nàng hy vọng hắn yêu thương người khác như vậy sao?
“Quận chúa, Vương phi.” Thị vệ canh cửa cung kính tránh đường, chắp tay nói với Hàn Ngữ Phong và Toàn Vũ.
Nhìn thấy Toàn Vũ nâng Hàn Ngữ Phong, Tư Mã Tuấn Lỗi từng bước đi qua dịu dàng đỡ nàng, ánh mắt mang theo dịu dàng nói: “Có mệt hay không?”
“Không sao.” Hàn Ngữ Phong cười lắc đầu.
Toàn Vũ nhìn thấy bọn họ hạnh phúc như vậy thì trong lòng thầm chúc phúc, trong khi Lý Huyền Băng nhìn thấy bọn họ thì đôi mắt hiện lên một tia đau xót.
Hàn Ngữ Phong ý bảo hắn buông mình ra, sau đó từ từ đi đến trước mặt Lý Huyền Băng nhẹ nhàng nói: “ “Luôn luôn thì giờ hữu hạn thân bình thường ly biệt dịch rượu diên ca tịch chớ từ chối tần trước mắt núi sông khoảng không niệm xa hoa rơi mưa gió càng thương xuân khuyên quân liên thủ trước mắt nhân *Đây là thơ, ta với tềnh iu pó tay a* Vương gia, người thông minh như vậy, ta nghĩ ngươi nhất định hiểu được.”
Nàng vẫn chưa chờ hắn trả lời, lại đi đến bên người Toàn Vũ, kéo tay nàng rồi kéo tay Lý Huyền Băng, bắt bọn họ cùng nắm tay nhau: “Bởi vì các ngươi đều là bằng hữu của Ngữ Phong, Ngữ Phong hy vọng các ngươi hạnh phúc.”
Lý Huyền Băng cùng Toàn Vũ nhìn nhau xấu hổ, không biết làm cách nào để rút tay mình về, ở cửa Lý Huyền Tuyết đột nhiên chạy vào.“Các ngươi đang làm cái gì? Ta cũng muốn.”
Hàn Ngữ Phong đột nhiên quay đầu với Lý Huyền Băng và Toàn Vũ nói: “Các ngươi cũng cố lên.”
Sắc mặt Toàn Vũ đỏ lên, xấu hổ không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt?
“Đúng đó, hoàng huynh. Người cũng phải cố lên, mẫu hậu đã rất nóng lòng rồi.” Lý Huyền Tuyết cũng gật đầu.
Lý Huyền Băng trừng nàng liếc mắt một cái, ngụ ý bảo nàng nhiều chuyện, nàng lại đắc ý cười cười.
“Được rồi Tuyết Nhi, Tuấn Lỗi. Ngày mai bọn họ phải lên đường chúng ta không nên quấy rầy bọn họ .” Tư Mã Tuấn Dật giải vây.
“Đúng đó, Vương gia, Toàn Vũ. chúng ta cáo từ trước.” Tư Mã Tuấn Lỗi đỡ Hàn Ngữ Phong nói.
Đứng ở cửa biệt quán Lý Huyền Băng nhìn bọn họ ngồi lên xe ngựa rời đi, xoay người đối với Toàn Vũ ở bên cạnh nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút sáng mai còn lên đường.”
Toàn Vũ sửng sốt, đây là hắn quan tâm nàng sao? Trong lòng cảm thấy vui vẻ gật đầu đáp nhẹ một tiếng: “Ừ.”
Sáng sớm hôm sau.
Trước cửa biệt quán, nha hoàn, thị vệ, xe ngựa, của hồi môn, đều chuẩn bị thỏa đáng. Tư Mã Tuấn Lỗi, Hàn Ngữ Phong, Tư Mã Tuấn Dật, Lý Huyền Tuyết cũng đứng ở cửa nói lời tạm biệt với bọn họ.
“Hoàng huynh, thay muội hỏi thăm phụ hoàng mẫu hậu nói Tuyết Nhi rất nhớ hai người.” Trong đôi mắt Lý Huyền Tuyết mang theo nước , lưu luyến không rời.
“Tuyết Nhi, ta biết rồi.” Lý Huyền Băng nhẹ nhàng ôm nàng, nhìn Tư Mã Tuấn Dật đang đứng một bên nói: “Tuyết Nhi, ta giao lại cho ngươi, chăm sóc nàng thật tốt.”
“Yên tâm, ta sẽ chăm sóc nàng.” Tư Mã Tuấn Dật đem nàng ôm trở lại trong lồng ngực mình nói.
“Vương gia, Toàn Vũ bảo trọng.” Hàn Ngữ Phong tựa vào trong lồng ngực Tư Mã Tuấn Lỗi mỉm cười nói một câu.
“Ngữ Phong, ngươi cũng nên bảo trọng.” Lý Huyền Băng nói xong đỡ Toàn Vũ : “Lên xe đi.”
“Ừ”. Toàn Vũ lên tiếng ánh mắt đảo qua bọn họ mỉm cười nói: “Hẹn gặp lại”
Mọi người nhìn theo xe ngựa từ từ lăn bánh, Toàn Vũ xốc màn xe vẫy vẫy đến khi không nhìn thấy bóng dáng bọn họ mới ngồi trở lại trên xe ngựa, một giọt nước mắt trong suốt đột nhiên rơi xuống, nàng cứ như vậy rời đi.
Chạy một ngày đường khi bầu trời tối đen rốt cục tới một trấn nhỏ.
Toàn Vũ mới vừa xuống xe ngựa Thu Nhi chạy tới: “Quận chúa.”
“Thu Nhi, sao ngươi lại tới đây?” Toàn Vũ giật mình nhìn nàng.
“Là buổi sáng trước khi đi Vương gia đã đồng ý cho ta theo hầu hạ tiểu thư, Thu Nhi thật là vui mừng.” Thu Nhi rất hưng phấn giải thích nói.
Là hắn sao? Nhìn thấy Thu Nhi, Toàn Vũ rất là vui mừng, giống như là nhìn thấy người thân.
Sau khi cùng Lý Huyền Băng dùng bữa tối đơn giản, Toàn Vũ trở về phòng nghỉ ngơi, trong lòng thấy mông mông lung lung, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ồn ào, lập tức mở to mắt đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong lúc đó, bên ngoài binh lính đều ôm bụng chạy qua vẻ mặt thống khổ.
“Vương gia, Vương gia không xong rồi.” Một binh sĩ té xuống, sắc mặt kích động nói.
“Sao lại thế này?” Sắc mặt Lý Huyền Băng khẽ thay đổi, không nghĩ tới ở một cái trấn nhỏ lại bị người ta hãm hại.
“Tất cả ngựa đều nằm trên mặt đất, miệng sùi bọt mép.” Binh lính run run đáp.
“Miệng sùi bọt mép?” Toàn Vũ là người đầu tiên phản ứng, đây chính là biểu hiện bị trúng độc ,vừa muốn nói thì bên ngoài đã truyền đến tiếng binh khí va chạm vào nhau, một giọng nói oai hùng hô lên: “Buông vũ khí, chúng ta không muốn đả thương người, chỉ muốn cướp tiền.”
Lý Huyền Băng phi than một cái xông ra ngoài, Toàn Vũ cũng theo đi ra .
Bên ngoài chỉ có năm binh lính ngăn cản mười mấy người to lớn, nhìn vết thương thì biết là lực bất tòng tâm.
“Không biết sao các vị lại dùng thủ đoạn đê tiện như thế.” Sắc mặt Lý Huyền Băng phẫn nộ nhìn bọn họ.
“Đê tiện, chúng ta lại không có dùng độc chết bọn họ, ta chẳng qua là muốn vài thứ kia.” Một người nam nhân to lớn dường như là thủ lĩnh của bọn họ ,đi tới lấy tay chỉ ra chỗ của hồi môn.
“Các ngươi muốn lấy tất cả … những đồ vật này, vậy có từng hỏi qua chủ nhân của nó chưa ?” Toàn Vũ bước ra, đột nhiên cười khanh khách, trên mặt không có chút khẩn trương, cư nhiên lại gặp được cường đạo.
Người nam nhân to lớn trước mặt đôi mắt sáng ngời lộ vẻ đùa giỡn nói:“Không nghĩ tới còn có một cô nương xinh đẹp như vậy, không bằng cùng đại gia trở về làm áp trại phu nhân, thế nào?”
“Tốt.” Toàn Vũ mỉm cười đi tới trước mặt hắn, không đợi hắn kịp phản ứng lại, thì bột phấn trong tay liền hướng trên mặt hắn lướt qua lạnh lùng nói: “Để xem ngươi có tài cán đó không.”
. . Nam nhân hét thảm một tiếng trong chốc lát cảm giác được trên mặt đau rát.
“Lão Đại, ngươi làm sao vậy?” Người bên cạnh vội vàng chạy tới, liền thấy trên mặt hắn đột nhiên nổi lên một mảnh đỏ.
“Phấn ngứa”. Nam nhân đột nhiên nhảy dựng lên, không đau nhưng đột nhiên ngứa nhịn không được lấy tay gãi gãi trên mặt, từng vết máu làm cho người ta thấy vô cùng thê thảm.
“Lão Đại không được cào cấu.” Một nam nhân nắm lấy tay hắn.
“Buông ra, là phấn ngứa”. Nam nhân giãy một chút, hắn dùng sức tạm dừng việc cào cấu lại, nhưng phấn ngứa này vô cùng lợi hại làm hắn không thể ngừng gãi.
Toàn Vũ và Lý Huyền Băng lạnh lùng nhìn máu trên mặt hắn.
“Yêu nữ chết tiệt, mau giao thuốc giải ra đây, bằng không đại gia giết ngươi.” Mười mấy thuộc hạ cùng nhau hung tợn trừng mắt nhìn nàng, giơ đại đao trên tay lên, chậm rãi tiến lại gần.
Ngược Ái
Phiên ngoại 3 : Lý Huyền Băng vs Toàn Vũ
Phiên ngoại 3.24 : Phiên ngoại Lý Huyền Băng: Thi thố tài năng
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit & Beta: Q vs H
Lý Huyền Băng lập tức chắn ở phía trước Toàn Vũ, cho dù mấy gã cường đạo đó ra tay cùng một lúc thì hắn cũng hoàn toàn không để trong mắt.
Toàn Vũ lại giữ chặt tay hắn một chút đi lên phía trước nhìn hắn nháy mắt ý bảo hắn yên tâm, sau đó nhìn bọn chúng nói: “Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn nếm thử chút hương vị phấn ngứa này.” Nói xong còn vươn tay ra.
Nam nhân nghe được nàng nói như vậy dừng chân lại, chần chờ không dám tiến về phía trước quay đầu lại nhìn về phía Lão Đại, lúc này đã nhìn không ra sắc mặt,vẫn không ngừng lấy tay gãi, trên đầu toát đầy mồ hôi lạnh.
“Sợ sao?” Toàn Vũ cười hì hì, sau đó đột nhiên vung hai tay ra: “Lừa các ngươi thôi, không có.”
“Chết tiệt, muốn chết?” Bọn họ rốt cục bị chọc giậ,n lập tức vọt tới phía trước.
Toàn Vũ không chút hoang mang, một tay khác vung một mảnh bột phấn màu xanh biếc về phía bọn họ, sau đó nói: “Ta chỉ là nói trong tay này không có đồ vật này nọ, nhưng ta không nói trong tay kia cũng không có.”
“Mau tránh ra.” Bọn họ cuống quít, sau đó thấy bản thân dường như khỏe mạnh, không thương tích đang thấy may mắn đột nhiên liền cảm giác được thân mình mềm nhũn, đao trong tay đều rơi xuống trên mặt đất, thân thể cũng vô lực ngồi phịch trên mặt đất.
Lúc này mới hiểu được đã gặp phải cao thủ liền vội vàng cầu xin tha thứ: “Xin cô nương, công tử giơ cao đánh khẽ, buông tha cho chúng tôi, chúng tôi biết sai rồi, đồ vật xin trả lại nguyên vẹn.”
Toàn Vũ lạnh lùng nhìn bọn họ nói: “Nếu không phải nể tình các ngươi chỉ có ý định cướp tiền ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi như vậy, ba ngày sau các ngươi sẽ tự động phục hồi như cũ.”
“Cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư.” Bọn họ vội vàng cảm ơn, giữ được tính mạng quan trọng hơn.
Toàn Vũ đi đến trước mặt lão Đại, dùng tay nhét vào trong miệng hắn một viên thuốc nói: “Cút theo bọn họ đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu không lần sau sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi như vậy.”
Cuối cùng trên mặt cũng không còn ngứa nữa, nam nhân nhìn thấy hai tay của mình dính máu, trong lòng tuy hận nhưng không dám làm càn, vẫy tay một cái, cho đồng bọn bên cạnh : “Giúp đỡ bọn họ trở về.”
“Vâng.” Bọn họ vội vàng nâng những người đang nằm xụi lơ trên mặt đất lên, nhanh như chớp theo nam nhân rời đi.
“Quả thật là chạy còn nhanh hơn thỏ.” Toàn Vũ nhìn thấy bộ dáng bọn họ chạy trối chết nói thầm một câu.
Lý Huyền Băng nhìn nàng, trong mắt có chút khen ngợi, không nghĩ tới nàng một người, tay cũng chưa động, đã đem đám thổ phỉ kia đuổi đi.
“Đi vào.” Toàn Vũ đột nhiên nhớ tới ở đám binh lính tiêu chảy bên trong, cùng ngựa trúng độc vội vàng đi vào.
Năm binh lính đứng ở phía sau khe khẽ nói nhỏ.
“Không nghĩ tới quận chúa lợi hại như vậy, không biết nàng dùng cái gì mà lợi hại như vậy?”
“Đúng vậy nha, về sau cũng nên cẩn thận ngàn vạn lần không thể đắc tội nàng, nàng chính là Vương phi của chúng ta .”
“Ngươi nói xem về sau nàng có dung cách nà đối phó Vương gia hay không .”
“Đừng nói bừa, đừng để Vương gia nghe được, ngươi không muốn sống nữa à.”
Chỉ là bọn hắn không biết, những lời này một chữ không lọt ra ngoài lỗ tai Lý Huyền Băng, xem ra hắn phải cẩn thận một chút.
Trong đại sảnh, Toàn Vũ bắt mạch cho bọn lính.
“Thế nào?” Lý Huyền Băng đi tới hỏi.
Toàn Vũ thu hồi tay nói: “Không có gì nghiêm trọng, chẳng qua là bị trúng một ít thuốc xổ chờ ta kê đơn một chút, bọn họ mỗi người uống một chén sẽ không sao.”
Nói xong viết đơn thuốc giao cho hắn, hắn lập tức phái người đi hiệu thuốc bốc thuốc.
“Chúng ta đến chuồng ngựa.” Toàn Vũ đứng dậy nói, ngựa cũng rất quan trọng, nếu không có ngựa thì những thứ kia làm sao bây giờ?
Vào chuồng ngựa liền thấy mấy chục con ngựa không một con nào may mắn thoát nạn, té trên mặt đất thở phì phò, miệng sùi bọt mép.
Toàn Vũ ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra rồi một chút mới ngẩng đầu nói: “Là thạch tín.”
“Thạch tín.” Thân mình Lý Huyền Băng chấn động sau đó nói: “Vậy thì không cách nào giải được. Trấn nhỏ này phải đi đâu mua đủ mấy chục con ngựa đây.”
“Đối với người khác thì đúng là không có thuốc giải, nhưng nếu rơi vào tay ta thì nhất định có biện pháp.” Toàn Vũ tự tin đứng dậy nàng là ai, nàng chính là đệ tử của thần y nha.
Trong khách ****, hơn mười bát thuốc được bưng ra bọn lính vội vàng uống hết.
Lý Huyền Băng nhìn thấy Toàn Vũ vẫn đi qua đi lại xem xét, trên đầu toát ra mồ hôi rất nhỏ, trong lòng không biết tại sao lại rung động, từ tối hôm qua đến bây giờ nàng dường như thức trắng một đêm, tay chân lúc nào cũng bận rộn .
Nhịn không được đi qua đưa khăn lụa sạch sẽ nói: “Đi nghỉ ngơi đi. ta xem là tốt rồi.”
Toàn Vũ sửng sốt, sau đó tiếp nhận khăn lụa, lau lau mồ hôi trên mặt nói: “Không cần đâu, còn có một thứ thuốc cuối cùng phải cho bọn chúng uống nữa, vả lại cũng sắp xong rồi.” Nàng không thể qua loa được, thuốc này thời gian và thứ tự đều phải chú ý nếu không sẽ không có tác dụng.
Nghe nàng nói như vậy Lý Huyền Băng đành phải tùy ý nàng.
Cuối cùng thuốc cũng được nấu xong Toàn Vũ thở một hơi: “Để nó nguội một chút rồi cho ngựa uống đi.”
“Vương gia, quận chúa, đồ ăn sang đã chuẩn bị xong.” Thu Nhi đi tới nói.
“Đi thôi dùng bữa sáng trước.” Lý Huyền Băng nhìn nàng nói.
“Được”. Bận rộn từ sang sớm đến giờ nên đã cảm thấy hơi đói.
Toàn Vũ cùng Lý Huyền Băng đang dùng bữa sáng thì một thị vệ tiến vào bẩm báo: ”Vương gia, thuộc hạ đã điều tra xong, là có người đem thuốc tiêu chảy trộn vào trong cơm chiều của binh lính, sở dĩ Vương gia và Quận chúa không sao là bởi vì thức ăn của hai người l là do người khác làm, nên bọn chúng đã không động tay động chân vào được, mặt khác một ít binh lính vì còn chưa ăn cơm chiều cho nên mới may mắn thoát khỏi, ngựa là bởi vì bọn họ đem thuốc đổ vào trong thức ăn của chúng, thị vệ đoán là khi chúng ta vừa đến nơi này bọn họ đã phát hiện và cũng đã chuẩn bị sẵn.”
”Ta đã biết, ngươi đi xuống đi, nhớ kỹ về sau phải thậtcẩn thận.” Lý Huyền Băng gật đầu, chuyện này coi như là điềm báo động trước.
”Thuộc hạ hiểu.” Thị vệ chắp tay lui ra ngoài.
Một thị vệ đột nhiên sắc mặt kích động chạy tiến vào nói: ”Vương gia, Quận chúa không tốt! Vừa rồi cho ngựa uống thuốc, không hiểu sao đột nhiên tất cả ngựa đều đã chết.”