Lão nhân cùng Lữ Hinh biến mất trong tầm mắt Quách Phong, đồng thời cũng biến mất trong thần thức tập trung của Trương Hằng.
Trên mặt Trương Hằng lộ ra vẻ ngưng trọng, hai người kia bỗng dưng biến mất khiến hắn sinh ra suy đoán không ít.
“Chuyện lạ ở giới tu chân này thật đúng là nhiều, hôm nay xem như mình gặp được một sự kiện...” Trương Hằng suy tư một hồi. không có kết luận được gì. trong lòng không khỏi cảm khái.
Trương Hằng tiếp tục đi tới. Quách Phong không nhịn được nắm cánh tay Trương Hằng. vội vàng hỏi:
- Sư tôn! Ngài có biết Mộng u Viên ở đầu không?
- Mộng u Viên?
Trương Hằng không nín được cười, có vẻ chọc ghẹo hỏi:
- Chính là địa phương vừa rồi theo như lời cô gái kia à?
- Sư tôn! Chuyện Vừa rồi... Ngài đều nhìn thấy?
Quách Phong mặt đỏ lên. trong lòng có hơi chột dạ. cúi thấp đầu len lén nhìn về phía Trương Hằng.
Trương Hằng đưa tay vỗ vỗ vai hắn:
- Đồ nhi cũng đã hai mươi tuổi rồi. có cô gái yêu mến chuyện này cũng rất bình thường, chỉ cần không vì đam mê mà chậm trễ việc tu hành là được.
Vừa nghe lời ấv, trên mặt Quách Phong lập tức hiện ra vẽ mừng rỡ cùng cảm kích.
- Sư tôn! Ngài thật tốt quá!
Quách Phong hận không thể ôm Trương Hằng “hun” mấy cái. nhưng mặc dù trong lòng có ý này hắn cũng không dám thi hành.
Trương Hằng hơi có chút quái đị. không phải là đồng ý cho hắn đi tán gái sao? Điều này thật kích động.
- Đúng rồi, sư tôn! Ngài còn chưa nói cho đệ tử biết. Mộng u Viên ở nơi nào?
Quách Phong lại gạn hỏi.
Trước khi đi Lữ Hinh chỉ nói lại một cái địa danh như vậy, nhưng Quách Phong cũng không biết nhiều về bản đồ giới tu chân Tam Tinh Vực. cho nên căn bản cũng không biết địa phương này.
- Mộng u Viên? Vi sư chưa từng nghe nói qua địa phương này.
Trương Hằng không chút do dự nói.
- Như thế nào có thể, ngay cả sư tôn ngài cũng không biết?
Trên mặt Quách Phong lộ ra thần sắc không thể tin. đồng thời cùng rất thất vọng.
- Điều này có gì kỳ quái, phạm vi giới tu chân bao la bát ngát biết bao. giới tu chân Tam Tinh Vực chúng ta Tuy rằng chỉ là một góc nhỏ nhưng toàn bộ Đông Vân đại lục, địa vực cỡ như Tam Tinh Vực không biết có tới bao nhiêu cái.
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Sư tôn! Trong tay của ngài không phải có một tấm bản đồ Tam Tinh Vực sao? Có lẽ có ghi địa phương nhưng ngài không chú ý tới thôi.
Quách Phong không chịu buông tha nói tiếp, trong mắt lại trân ngập hy vọng.
- Ha ha! Bản đồ Tam Tinh Vực này vi sư đã nhớ kỹ toàn bộ.
Trương Hằng lấy ra một cái ngọc giản từ trong túi trữ vật, đưa cho Quách Phong.
- Vật này giao cho đồ nhi. mấy ngày nữa ra ngoài lịch lãm có chỗ hữu dụng.
Quách Phong tiếp nhận ngọc giản này. rồi lập tức bắt đầu tìm kiếm vị trí của Mộng u Viên ở trong đó.
Trương Hằng lắc lắc đầu, nhưng cũng không nói gì thêm.
Đột nhiên, dường như hắn nhớ tới Điều gì, từ trong túi trữ vật xuất ra một cái ngọc giản khác.
Trên ngọc giản bản đồ này chính là ghi lại toàn bộ Đông Vân đại lục.
Trương Hằng Đưa thần thức có thể so với Nguyên Anh Kỳ vào trong đó. lướt nhanh tìm tới địa phương có liên quan tới Mộng u Viên, nhưng vẫn như trước không có kết quả gì.
“Kỳ quái... hay là ở bên ngoài đại lục?” Trương Hằng trầm ngâm suy nghĩ.
ở trong không gian này cũng không phải chỉ có một khối đại lục - Đông Vân đại lục.
Nhưng đại lục khác cách Đông Vân đại lục vô cùng xa xôi. lộ trình cách xa nhau hàng ức dặm. Người của các đại lục khác căn bản không cần phải... vượt qua đường xa như thế để đến Đông Vân đại lục.
Thu hồi ngọc giản trong tay, Trương Hằng lại đưa thần thức vào tầng hai cổ tháp. Thân hình hư cấu của Trương Hằng hiện ra trước mặt Tử Cực tán nhân.
Lúc này, mặc dù Trương Hằng đối mặt Với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. cũng không có một tia bất an nào nữa.
Từ khi tu luyện đến tầng hai đại viên mãn. Trương Hằng đã không còn úy kỵ đối phương có thể giờ trò gì với mình.
- Tử Cực tán nhân! Ta hỏi lão một chuyện lão có từng nghe nói qua địa danh Mộng u Viên không, ta tìm khắp trên bản đồ Đông Vân đại lục. cùng không tìm thấy địa phương này.
Trương Hằng thản nhiên hỏi.
Tử Cực tán nhân nhìn Trương Hằng, sắc mặt bình tĩnh, hồi đáp:
- Lão phu chưa từng nghe nói qua địa phương Mộng u Viên này. nếu chỉ là một địa phương nho nhỏ không nổi tiếng thì không biết cũng là chuyện bình thường.
- Hẳn không phải là một địa phương nho nhỏ.
Trương Hằng nhớ tới tình cảnh khi thần thức của mình tập trung trên người Lữ Hinh. ở mặt ngoài xem ra chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. nhưng lại cho hắn một loại cảm giác không chân thực.
về phần lão nhân kia. căn bản giống như nhìn vào một đám sương mù. Trương Hằng hoàn toàn nhìn không ra hư thật của đối phương.
- Tình huống lúc đó là Như vậy...
Trương Hằng nói lại cho Tử Cực tán nhân biết hết thảy những điều mình đã thấy.
Tử Cực tán nhân suy tư Thật lâu sau, mới hỏi:
- Lúc ấy ngươi là dùng thần thức tập trung vào hai người này, như vậy thần thức của ngươi đạt tới trình độ gì rồi?
Trương Hằng cùng không giấu giếm, nói:
- Đại khái nếu so với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ hơi mạnh hơn một chút.
Trong cặp mắt luôn điềm tĩnh của Tử Cực tán nhân thoáng hơi dao động, lão trầm ngâm một thoáng, rồi nói:
- Có thể từ trong thần thức của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ tập trung mà hư không biến mất. hơn nữa ở toàn bộ Đông Vân đại lục đều tìm không thấy địa phương này. như vậy hai người này có thể là đến từ thượng giới.
- Thượng giới?
Trương Hằng bị kết luận này dọa cho cả kinh.
Trải qua lúc trước nói chuyện cùng mảnh vỡ thần bí. Trương Hằng hiểu được ý nghĩa của thượng giới.
Trong ba mươi sáu giới có bốn không gian cao đẳng, cũng chính là thượng giới. Khi tu Luyện đến cảnh giới nhất định nào đó thì có thể phi thăng thượng giới.
- Tu sĩ Thượng giới sao có thể khởi khởi xuống đây chứ?
Trương Hằng hỏi.
Nếu như tiên nhân thượng giới hạ phàm, hoàn toàn có thể đánh vỡ cần bằng và an bình của hạ giới, thậm chí có thể diệt sạch giới tu chân.
- Theo sách cổ ghi lại. tiên nhân có thể hạ phàm, nhưng muốn phá vỡ bức tưởng không gian cũng rất khó. Cho nên, mấy vạn năm qua cũng không thấy có một vị tiên nhân nào hạ phàm. Tuy nhiên, những tiên nhân này xuống hạ giới, Dường như đều phải bị lực lượng nào đó ước thúc. không thể nhúng tay vào chuyện của nhân gian...
Tri thức của Tử Cực tán nhân không phải Trương Hằng có khả năng bằng được, lão thuật lại hết thảy những điều mình biết đến.
Sau khi thu hồi thần thức ra khỏi tầng hai cổ tháp. Trương Hằng thở nhẹ một hơi. không nghĩ tới tên đệ tử của mình lại có gặp gỡ Như vậy.
Nhưng tiên phàm cách xa nhau, cơ hội quá nhó bé.
Quách Phong có nắm chắc được cơ hội hay không, thật rất khó nói
Mặc dù dùng Linh Thần Đan. hắn cũng có thể mọc cánh thành tiên, nhưng xác suất này cũng không tính lớn lăm.
- Sư tôn! Ngài tìm được manh mối rồi sao?
Quách Phong dò tìm trong bản đồ Tam Tinh Vực một hồi lâu, cũng khôngtìm được chút manh mổi nào.
- Manh mối... tìm được một chút.
Trương hằng thoáng do dự, rồi nói.
- Thật tốt quá! Ngài mau nói cho đệ tử biết đi.
Quách Phong ngạc nhiên vui mừng nói.
- Tuy rằng vi sư biết một chút manh mối. Nhưng trước mắt không thể nói cho con biết.
Trương Hằng chắp tay sau lưng qua lại trong dòng người đang giao dịch. Quách Phong vội vàng đuổi theo.
- Sư tôn! Vì sao không thể nói cho đệ tử biết chứ? Ngài hãy nói rõ nguyên nhân...
Quách Phong gạn hỏi.
- Thực lực của đồ nhi bây giờ còn quá yếu, đi tới nơi đó cũng chỉ chịu chết. Chỉ có chờ đến khi nào con tu Luyện đủ mạnh, ta mới có thể nói cho con chân tướng sự việc.
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Thực lực?
Quách Phong hơi hơi sửng sốt. hỏi:
- Vậy phải rất mạnh, ngài mới có thể nói cho đệ tử biết?
Trương Hằng ngừng lại. quay đầu nhìn Quách Phong, giọng điệu trịnh trọng nói:
- Đây không phải một mục tiêu có thể dễ dàng đạt tới. đồ nhi thực có tin tưởng đối Với mình sao?
- Đệ tử nhất định có thể làm được!
Quách Phong tin tưởng mười phần nói.
Trương Hằng không thể không phì cười:
- Tốt lắm! Con nghe cho rõ mục tiêu thứ nhất.
Quách Phong vội vàng tập trung tất cả tâm thần, chú ý lắng nghe.
Trương Hằng khẽ nhúc nhích môi dùng thần thức truyền âm:
- Tung hoành Tam Tinh Vực.
Nếu ngay cả Tam Tinh Vực mà không chinh phục được, sao có thể phi thăng lên thượng giới?...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
- Tung hoành Tam Tinh Vực?
Khi Quách Phong nghe nói mấy chữ đó. trong lòng không khỏi chấn động.
ở trong mắt người tu chân bình thường, nhân vật đỉnh của Tam Tinh Vực chính là khó có thể với tới, càng đừng nói là tung hoành Tam Tinh Vực.
- Đồ nhi sợ rồi sao?
Trương Hằng cười lạnh nói.
Toàn bộ người tu chân Tam Tinh Vực. từ bậc thấp đến bậc cao số lượng hàng ngàn hàng vạn. lại có ai có thể là người đệ nhất ra hiệu lệnh?
Nếu muốn chân chính tung hoành Tam Tinh Vực, tối thiểu phải là Hóa Thần đỉnh phong, thậm chí vượt qua thực lực của Hóa Thần Kỳ.
- Đây còn mới chỉ là mục tiêu thứ nhất mà thôi
Trương hằng nhìn chăm chú đệ tử của mình, tiếp tục nói:
- Nếu đồ nhi nguyện ý buông bỏ tìm kiếm cô gái Lữ Hinh kia. như vậy sẽ không cần cố gắng thực hiện nguyện vọng gần như không có khả năng đạt tới này.
Lựa chọn hay là buông bỏ?
Bày ra trước mặt Quách Phong có hai lựa chọn.
- Ta nhất định sẽ làm được...
Quách Phong xiết chặt nắm tay. thân thể hơi hơi run rẩy. trong hai tròng mắt toát ra vẻ quyết tâm không sờn lòng không chìm bước.
Trương Hằng phì cười lẳng lặng nhìn đệ tử mình một hồi:
- ở toàn bộ Tam Tinh Vực. chỉ sợ cũng không có mấy người, có được mục tiêu cao xa Như vậy.
Thật đúng là nghé mới sinh không sợ hổ. cho dù là những lão quái Nguyên Anh Kỳ đứng trên đỉnh cao Tam Tinh Vực kia. đều rất khó có lý tưởng vĩ đại Như vậy, hoặc là nói khẳng định không dám có ý tưởng xa vời Như vậy.
- Phải không?
Quách Phong đưa tay sờ sờ cái ót của mình.
- Tốt lắm. cứ tu Luyện đừng vội đừng chậm, Lữ Hinh kia có đủ thời gian để chờ con.
Trương Hằng lại trấn an Quách Phong một chút.
Đối với đồ đệ của mình, tự nhiên Trương Hằng ôm lòng kỳ vọng rất lớn. Nhưng cũng sẽ không cưỡng ép lắm. Mọc cánh thành tiên đối với ức vạn người tu chân mà nói đều là một giấc mộng hư ảo.
Đưa Quách Phong đến chỗ ngụ tạm thời ở Thanh Vân Sơn. Sau khi thiết trí cấm chế ở bốn phía phòng ốc. Trương Hằng mới lấy ra “Thiên Linh Kiếm” cùng “Huyết Ảnh Sí” đã trải qua tôi luyện.
Hai kiện pháp bảo mới vừa lấy ra liền Tỏa ra một cổ khí tức đặc thù. không khí hơi ngưng đọng lại.
Thiên Linh Kiếm lơ lửng trước mặt Quách Phong, trên thân kiếm có một tầng hoa văn màu tím ẩn hiện như có như không, nhè nhẹ lay động, phát ra từng tràng tiếng ngân nho nhỏ. ở bên trong hiện lên vài đạo hồ quang thật tinh tế.
Huyết Ảnh Sí xuất hiện lại dẫn lên một luồng cuồng phong hơi kèm theo mùi máu tanh. Trong cuồng phong lấp lóe lôi điện màu tím mờ nhạt.
- Sư tôn! Đây là... Chẳnglẽ?
Trong mắt Quách Phong lóe ra vẻ xúc động, đầu tiên là hơi nghi hoặc, rồi rất nhanh hiểu được dụng ý của Trương Hằng.
Trương Hằng nhẹ nhàng khoát tay:
- Đây là ta chuẩn bị hai kiện pháp bảo cho đồ nhi. phân biệt là Thiên Linh Kiếm cùng Huyết Ảnh Sí. Hai kiện pháp bảo này vốn đều là pháp bảo cấp ba bình thường nhưng trải qua vi sư cải tạo. giờ phút này đã thăng cấp vào hạng pháp bảo cao cấp. chẳng những uy lực kinh người, mà còn thích hợp cho tu sĩ Kết Đan Kỳ sử dụng.
- Vậy thật tốt quá!
Quách Phong vươn bàn tay hơi run run, cầm “Thiên Linh Kiếm”.
Ông!
Thiên Linh Kiếm run lên, liên tục ngân lên, hào quang màu tím lấp lóe, ý như vui mừng.
- Đồ nhi hiện giờ còn chưa có Luyện hóa chúng, cho nên nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra một phần tư uy lực của chúng thôi. Lực công kích của Thiên Linh Kiếm rất mạnh, phải thận trọng khi sử dụng. Còn Huyết ảnh Sí là pháp bảo tốt nhất để chạy thoát thân, đồ nhi phải tự mình tìm hiểu các đặc tính của nó.
Trương Hằng ở bên cạnh nhắc nhớ, nơi khóe miệng mang theo ý cười. Mặc dù chỉ có thể phát huy ra một phần tư uy lực. cùng không kém bao nhiêu so với pháp bảo bình thường.
- Sư tôn! Vậy đệ tử phải làm thế nào để sử dụng chúng nó? Có bộ khẩu quyết nào hay không?
Quách Phong nghi hoặc hỏi.
ở giới tu chân Tam Tinh Vực, thường thường pháp bảo đã sử dụng lâu dài, truyền thừa lại mấy đời sau tiền nhân sẽ tổng kết ra một bộ khẩu quyết. có thể phát huy ra uy lực mức độ lớn nhất của pháp bảo.
- Vốn hai kiện Pháp bảo này đều có pháp quyết riêng để khống chế sử dụng, nhưng sau khi trải qua vi sư cải tạo đã khác biệt rất lớn với Trước kia, về khẩu quyết đồ nhi có thể tự mình nghiên cứu thử nghiệm đi.
Trương Hằng thản nhiên nói. đối Với pháp quyết này hắn căn bản không có để ở trong lòng.
Chờ sau khi luyện hóa pháp bảo, tự nhiên có thể hình thành một bộ pháp quyết thích hợp cho mình, đây cũng không phải là chuyện hư hao gì.
Sau khi thu nhận tặng lễ xuất sư của Trương Hằng trao cho. Quách Phong liền không kìm nổi muốn luyện hóa chúng ngay.
- Buổi tối hôm nay ở trên Phi Linh Đảo có tổ chức một hội đấu giá. chẳng lẽ đồ nhi không muốn đi?
Trong mắt Trương Hằng thoáng hiện Ý cười, nhìn Quách Phong đang lưỡng lự khó xử.
Vừa mới nhận được hai kiện pháp bảo hằng mong ước. hận không thể lập tức Luyện hóa chúng, nhưng hội đấu giá trên Phi Linh Đảo cũng khiến trong lòng hắn động tâm không thôi.
Trầm ngâm suy nghĩ Thật lâu sau, Quách Phong cắn răng một cái, nói:
- Đệ tử sẽ không đi hội đấu giá. dù sao năm năm sau vẫn còn có cơ hội. Hơn nữa đồ nhi nghe nói. hội đấu giá chỉ có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mới có thể đi vào. tu sĩ bình thường tiến vào trong đó phải có rất nhiều tinh thạch.
Xem ra trong thời gian mười ngày qua Quách Phong cũng thăm dò quy định giao dịch ở Thanh Vân Sơn.
- Được rồi! Vậy đồ nhi ở lại trong này Luyện hóa pháp bảo đi. vi sư thiết trí cấm chế ở bốn phía, chờ hội đấu giá chấm dứt quay về tới tìm con.
Trương Hằng cũng không có phản đối.
Quách Phong còn trẻ tuổi như thế đã tấn chức Kết Đan Kỳ. nếu đi vào hội đấu giá khó tránh khỏi sẽ dẫn tới chú ý của một ít tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Trước mắt Quách Phong chưa có lọt vào tầm ngắm của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng đã may mắn lắm rồi.
Thiết trí cấm chế xong xuôi, Trương Hằng lấy ra Mặt Nạ Như Ý mang vào mặt biến thành một gã tu sĩ trung niên. Hắn cũng không muốn ở Hội giao dịch dẫn tới chú ý của mấy lão quái Nguyên Anh Kỳ.
Liếc mắt nhìn Quách Phong đang chuyên chú Luyện hóa pháp bảo, lúc này Trương Hằng mới rời đi.
ở Thanh Vân Sơn lại đi dạo chơi một vòng, rốt cục đợi cho màn đêm buông xuống.
Tu sĩ Thanh Vân Sơn chờ đợi giao dịch thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lên Phi Linh Đảo trên không trung.
Không ít tu sĩ đều biết rằng Phi Linh Đảo mới là chỗ hấp dẫn của Hội giao dịch Triệu Quốc, còn là chỗ tu sĩ bậc cao chờ mong nhất.
Phi Linh Đảo còn chưa có mở ra. chung quanh đã tập trung không ít tu sĩ bậc cao.
“Vù!”
Một luồng hào quang màu xanh từ trên trời giáng xuống, một lão đạo mặc hồng bảo tiên phong đạo cốt từ trên trời giáng xuống, quanh thân lão quanh quẩn một màn sương trắng mờ. làm cho người ta không dò xét được.
Uy áp cường đại thoáng lướt qua Bốn phía, lão đạo hồng bào khôi phục hình dáng như một người bình thường.
- Người này dĩ nhiên là Bách Linh Đạo Tôn, một trăm năm trước lão đã tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ. là người nổi bật trong giới tán tu.
Tại đây có một số tu sĩ liếc mắt một cái liền nhận ra lai lịch lão đạo Nguyên Anh Kỳ vừa buông xuống.
Ở Tam Tinh Vực, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nổi danh chỉ dựa vào một cái hình tượng nào đó cũng có thể để các tu sĩ đoán ra thân phận của họ.
- Tuy nhiên, trước đây một đoạn thời gian. Bách Linh Đạo Tôn này chọc phải Nghịch Thiên Đại Ma Vũ Vô Cực của Tán Tu Minh, kết quả bị đánh cho thất bại thảm hại...
Có một số tu sĩ lén dùng thần thức trao đổi với nhau.
- Ôi! Đâu phải chỉ một mình lão. tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bị Nghịch Thiên Đại Ma khiêu chiến vô số kê. Bình thường tu sĩ Nguyên Anh Kỳ gặp phải hắn. chỉ có nước gặp xui xẻo!
- Nghịch Thiên Đại Ma danh tiếng to lớn Như thế, chẳng lẽ không có cao nhân nào trị hắn sao?
- Ngay cả Thanh Diệp Phật Tôn của Ngọc Phật Tự cũng không làm gì được hắn, huống chi là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nào khác.
Chung quanh Phi Linh Đảo tu sĩ càng ngày càng nhiều, trên bầu trời chốc chốc lại có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ buông xuống, dẫn tới các tu sĩ khác lấm lét bàn tán không thôi.
Trương Hằng trà trộn trong đám người, mắt nhìn một đám Nguyên Anh Kỳ cường đại, trong lòng bình thản không nao núng.
ở mấy năm trước, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ còn là nhân vật ngưỡng mộ trong mắt hắn. Nhưng cho tới bây giờ. tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường đã không làm gì được hắn. Đương nhiên, gặp phải tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ trở lên. hắn vẫn lựa chọn chạy trốn là diệu sách. Nếu gặp phải một lần mấy tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh. vậy thì quá nguy hiểm rồi.
Đúng Lúc này, trên bầu trời lại giáng xuống hai vị tu sĩ Nguyên Anh KỲ.
Một nam một nữ.
Người nữ có tu vi Nguyên Anh sơ Kỳ, chân đạp đóa mây bảy màu. lã lướt như tiên, khiến cho người ta động tâm không thôi.
Trương Hằng vừa nhìn thấy nàng này. trong lòng không khỏi nhảy đựng lên. không ngờ ở đây gặp được người quen...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Vị nữ tu Nguyên Anh Kỳ cách đó không xa đúng là Bích U Tiên Tử ở Độc Thiên Bảo từng truy đuổi Trương Hằng.
Bích U Tiên Tử nhìn qua cũng không có đối khác nhiều so với mấy năm trước, nhưng trong ánh mắt mơ hồ ẩn hiện sát khí. nàng đứng chung một chỗ với một lão già Nguyên Anh Kỳ khác.
Trương Hằng thầm cảm thấy may mắn, may mà vừa rồi minh đeo Mặt Nạ Như Ý, nếu không thật đúng là có chút phiền phức.
Tuy rằng Mặt Nạ Như Ý khó có thể giấu giếm pháp nhãn của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. nhưng với thực lực của Trương Hằng hiện nay, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường nếu không quan sát cận thận vẫn rất khó nhìn ra sơ hở.
Trương Hằng cố không tập trung ánh mắt quan sát hai người, để ngừa bọn họ cảm giác được. Năng lực cảm quan của tu sĩ Nguyên Anh KỲ rất mạnh, thậm chí còn có thể mơ hồ cảm giác được nguy hiểm đến gần mình.
Lão già đứng ở bên cạnh Bích U Tiên Tử dẫn tới chú ý của Trương Hằng, người này tu vi không ngờ đạt tới Nguyên Anh hậu Kỳ, đã sắp vượt qua cực hạn Trương Hằng có thể ứng phó.
Người này chính là trưởng lão Tương Sơn cùng đi với Bích U Tiên Tử tới Thanh Vân Sơn. Thực lực của lão gần với Băng Phong thượng nhân của Bích Tuyết Tương Vân Tông!
Trưởng lão Tương Sơn hình đáng thực bình thường, thân mặc trường bào màu trắng, trên lưng đeo một hồ lô màu xanh ngọc thật to, rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Không ít tu sĩ đều nhận ra trưởng lão Tương Sơn.
- Hai người này khẳng định là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của Bích Tuyết Tương Vân Tông, nhưng vị nữ tu đứng trên đám mây màu sắc rực rỡ kia nhìn không quen mặt...
- Nàng này chẳng lẽ không có tìm song tu đạo lữ sao?
Tại đây đã tập trung hơn hai mươi vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, hơn nữa con số này còn đang tăng lên.
Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đến đây đã quen biết nhau, liền bắt đầu nhàn tản tán gẫu. Trương Hằng chú ý tới hồ lô màu xanh ngọc lớn sau lưng trưởng lão Tương Sơn.
Lúc trước Tô Lưu Vân chết trong tay Trương Hằng. cũng dùng Pháp bảo hồ lô cùng loại, sau lại bị Trương Hằng đánh chết, giải cứu Quỷ Sư bị nhốt ở trong đó.
Loại Pháp bảo hồ lô này có thể là dùng làm Pháp bảo phụ trợ, cũng có thể được dùng để giam giữ địch nhân.
“Ầm!”
Xa xa trên bầu trời, bay tới một đám mây vờn quanh lôi điện màu tím. ở dưới đám mây là một đại hán trung niên nửa thân trần. Theo hắn buông xuống, lôi điện trên bầu trời phát ra từng đợt tiếng gầm rú.
Trên cơ thể đại hán trung niên này vô cùng khoa trương, tràn ngập lực lượng mang tính bùng nổ. ánh mắt hắn màu tím ẩn chứa một cổ uy áp tinh thần cường đại, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường thậm chí cũng không dám nhìn thẳng mặt hắn.
- Người kia là ai, đã vậy còn quá kiêu ngạo.
Tại trường mấy chục tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đều ghé mắt nhìn, nếu không phải vì trên người đại hán trung niên này hiển lộ ra uy thế quá mức kinh người, e là sớm đã rục lịch kiếm chuyện rồi.
- Ta ở giới tu chân Triệu Quốc chưa từng gặp mặt người này.
Một vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ lắc đầu nói.
- Nhìn theo hình tượng, người này rất giống Lôi Đình Bá Vương của Tề Quốc.
Tương Sơn trưởng lão đứng bên cạnh Bích U Tiên Tử hơi suy nghĩ một chút, rồi nói.
- Đúng rồi! Hắn là Lôi Đình Bá Vương ở Tề Quốc khoảng năm mươi năm trước hắn đã tới đây một lần.
Rất nhanh, lại có tu sĩ khác nhớ tới lai lịch của đại hán trung niên.
Đám mây màu tím trên đỉnh đầu Lôi Đình Bá Vương bỗng nhiên thu nhỏ lại, rơi xuống trong tay hắn hóa thành một cây chùy cực kỳ to lớn.
“Chi chi...”
Cây chùy có thể so với một căn phòng nhỏ cứ như vậy bị Lôi Đình Bá Vương nắm trong tay dễ dàng.
- Không ngờ là một kiện cổ bảo hiếm thấy!
Không ít tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đều kinh ngạc không thôi.
- Cổ bảo này lưu truyền từ thời viễn cổ ở Tam Tinh Vực. tên là Dẫn Lôi Phủ. Nghe nói nặng tới một vạn tám ngàn cân, có thể dẫn đạo lôi điện lực trong thiên địa...
Có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ có kiến thức lên tiếng giải thích.
- Một vạn tám ngàn cân à... Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng rất khó sử dụng như ý.
Một gã tu sĩ Nguyên Anh sơ Kỳ thở dài.
- Chẳng lẽ giới tu chân Triệu Quốc không chào đón tu sĩ nước khác tới đây giao dịch sao?
Đối mặt với những tu sĩ vung tay múa chân nói về mình này, Lôi Đình Bá Vương hừ nhẹ một tiếng nói.
Giọng nói của hắn vang dội như tiếng sấm, gây chấn động không ít tu sĩ. Không ít tu sĩ Nguyên Anh Kỳ lập tức im bặt tiếng bàn tán.
Lôi Đình Bá Vương này. bản thân chính là một tu sĩ Nguyên Anh hậu Kỳ. cộng thêm Pháp bảo đỉnh cấp không tầm thường và thần thông lôi điện cường mãnh, trong số tu sĩ ở đây thật đúng là khó tìm ra vài người có thể địch nổi hắn.
- Ha ha! Thanh Nguyên Tử Hà Tông chúng ta cử hành Hội giao dịch Triệu Quốc, vừa không phân biệt chính ma hai đạo. cũng không phân biệt biên giới. Chỉ cần tu sĩ đạt đúng yêu cầu đều có thể tới đây giao dịch.
Một giọng nói sang sảng từ xa xa truyền đến, làm cho các tu sĩ ở đây đều chấn động một trận.
Người chưa đến tiếng nói đã tới trước, dựa vào Thanh âm có vẻ chính là tu sĩ hơi lớn tuổi, cũng có thể đoán ra thân phận người tới.
Một vị lão giả mặc đạo bảo màu tím đứng trên một đám mây, cấp tốc bay tới hướng bên này.
- Tử Huyễn chân nhân?!
Phụ cận Phi Linh Đảo đã tập trung tới Bốn năm mươi vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
Đạo nhân áo bào tím mới vừa hiện thân, những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ này đều chuyền ánh mắt vào trên người lão.
Tử Huyễn chân nhân chính là Đại trưởng lão của đại phái siêu cấp Thanh Nguyên Tử Hà Tông ở Triệu Quốc, danh tiếng nổi bật là một trong bảy đại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của Triệu Quốc.
Theo vị tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn này buông xuống, các tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ở phụ cận Phi Linh Đảo đều im lặng.
- Dựa theo quy định bao năm qua, Phi Linh Đảo đại khái còn một canh giờ nữa mới có thể mở ra.
Tử Huyễn chân nhân hơi lộ Ý cười đưa mắt nhìn lướt qua đông đúc tu sĩ ở đây, bao quát tất cả không chỉ riêng tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
Những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia một khi bị ánh mắt của lão lướt qua mình, đều sinh ra một loại ảo giác hoàn toàn bị nhìn thấu.
Ánh mắt của Nguyên Anh Kỳ đại viên mãn rơi xuống trên người tu sĩ Nguyên Anh KỲ. tu sĩ Nguyên Anh KỲ bình thường căn bản là không thể chống lại được.
Trương Hằng đứng trong đám người, tận lực làm cho mình không quá nổi bật. Nhưng cặp mắt của Tử Huyễn chân nhân lại giống như quỷ mỵ, rơi xuống trên người hắn, thậm chí còn dừng lại một chút, trong mắt lộ ra một loại ý tứ đặc thù.
Trương Hằng lập tức cảm nhận được một cảm giác hít thở không thông, trong lòng run lên.
“Quả thực đáng sợ!”
Phàm là tu sĩ bị ánh mắt của Tư Huyễn chân nhân lướt qua đều có cảm giác không khác gì Trương Hằng. ngay cả Lôi Đình Bá Vương trước đó vô cùng kiêu ngạo cũng không ngoại lệ, trừ phi tu vi đạt tới cùng cấp với Tử Huyễn chân nhân.
Còn may mà cũng chỉ mười mấy hô hấp, Tử Huyễn chân nhân liền thu hồi ánh mắt của mình, đứng ở trên đám mây lẳng lặng chờ tới đúng một canh giờ quy định.
Các tu sĩ tại đây đều thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Ước chừng Chờ thời gian chừng nửa nén hương, từ phía chân trời đột nhiên ập tới một cổ ma khí khiến lòng người run sợ.
Một điểm sáng màu đen nhẹ nhàng bay tới từ xa lớn dần.
Người này ước chừng ba mươi tuổi, thân mặc khải giáp màu đen. tóc màu tím đen. tướng mạo cực Kỳ anh tuấn, dưới chân đạp một đám mây đen xoay tròn điên cuồng. Ma khí ngút trời chính là từ trong đám mây đen tán phát ra, khiến chúng tu sĩ ở đây đều biến sắc.
- Cửu Sát Chân Quân!
Một đám tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đều lộ vé mặt sợ hãi.
- Ha ha ha... Ma đạo tu sĩ ta hôm nay tới cũng không ít nha!
Đám mây đen dưới chân Cửu Sát Chân Quán hóa thành một viên hạt châu, dung nhập trong thân thể hắn.
“Vù vù vù...!”
Trên bầu trời bay tới hơn mười điểm sáng, một đám tu sĩ Nguyên Anh Kỳ Ma đạo từ trên trời hạ xuống, đi vào Thanh Vân Sơn.
- Cửu Sát Chân Quân! Chẳng lẽ Ma đạo các ngươi muốn liên thủ công kích Thanh Vân Sơn ta sao?
Tử Huyễn chân nhân sắc mặt vẫn bình thản nhẹ giọng quát lên. một đạo khí thế vô hình bức thăng đám tu sĩ Ma đạo ở trước mặt.
- Hừ! Trên Hội giao dịch lần trước, trong tu sĩ Ma đạo ta đã có mấy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bị chính đạo các ngươi ám sát. Lần này với Âm Quỷ Tu La Tông ta cầm đầu, tu sĩ Ma đạo cùng chung tiến thối!
Cửu Sát Chân Quân là tông chủ đại phái siêu cấp Âm Quỷ Tu La Tông của Triệu Quốc, là nhân vật thủ lĩnh của chúng Ma tu ở Triệu Quốc...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
ở dưới thống lĩnh của Cửu Sát Chân Quân Thanh Vân Sơn lập tức nhiều ra một mảng lớn tu sĩ Ma đạo. Trong đó nhân vật cấp bậc Nguyên Anh Kỳ đều đi tới phụ cận Phi Linh Đảo.
Trong lúc nhất thời, hai bên chính ma giằng co. không khí lập tức trở nên căng thẳng. Quần ma Với Cửu Sát Chân Quân cầm đầu hùng hổ dọa người, từ trên trời giáng xuống. Mà tu sĩ chính phái thì mang vẽ mặt châm chọc, đồng thời làm tốt tình trạng phòng thủ.
Trương Hằng đứng trong đám tu sĩ chính đạo. trong lòng hơi lấy làm lạ, chẳng lẽ hai bên chính ma này còn có thể đánh nhau hay sao?
Nếu quả như vậy, Trương Hằng cũng rất khó thoát thân từ trong trận chiến hỗn loạn này.
Tuy nhiên. Trương Hằng phát hiện hai bên chính ma này cũng chỉ đứng ở nơi đó giương mắt nhìn, ai nấy cũng không có ý động thủ.
Các tu sĩ từng trải, thậm chí còn là một bộ dáng thản nhiên, khóe miệng lờ mờ hiện ra ý cười nhàn nhạt.
Xem ra hai đạo chính ma này cùng đều không có ý đánh nhau. Trương Hằng quan sát Thật lâu sau, mới khẽ thở dài.
Các thế lực giới tu chân Triệu Quốc tương đối cần bằng, chỉ có hai đại phái siêu cấp: Thanh Nguyên Tử Hà Tông và Âm Quỷ Tu La Tông.
Dưới tình hình chung hai phe chính ma này nếu có đánh nhau cũng chỉ vì tranh giành ích lợi mà xung đột.
Trên thực tế, ở toàn bộ giới tu chân, ngăn cách giữa chính đạo và ma đạo trong đó cũng không phải lớn lao như trong tưởng tượng. Như có phát sinh chuyện cần thiết môn phái chính đạo cùng môn phái ma đạo cùng có thể kết minh.
Nếu không xảy ra chuyện phần tranh ích lợi trọng đại, hai bên chính ma cũng không có khả năng lớn phát sinh xung đột. Đây là tình trạng hiện nay của giới tu chân Triệu Quốc.
Hai quốc gia khác ở giới tu chân Tam Tinh Vực là Sở Quốc cùng Tề Quốc, tình huống phức tạp hơn nhiều, nhưng cũng cùng một tình trạng Như vậy,
- Cửu Sát Chân Quân! Tu sĩ Ma đạo ngươi chết trong ngày Hội giao dịch lúc trước, cũng chính vì ân oán cá nhân mà ra chẳng lẽ Thanh Nguyên Tử Hà Tông ta lại đi ám toán một hai tu sĩ Nguyên Anh KỲ sao?
Thật lâu sau, chờ bầu không khí giữa hai bên dịu đi một chút, Tử Huyễn chân nhân mới cười khẩy nói.
- Tử Huyễn lão đạo sĩ hãy bớt sàm ngôn đi! Chúng ta không phải đến đánh nhau. Phi Linh Đảo này như thế nào còn chưa khai mạc.
Một lão nhân toàn thân tỏa ra ánh lửa xanh hướng về phía Tử Huyễn chân nhân kêu lên.
Lão nhân này cách phục sức giống như một người ăn xin. trên người đeo mấy cái đầu lâu. bộ dáng rất quái dị.
Đối mặt với lão nhân này kêu la, Tử Huyễn chân nhân vẫn im lặng, tu sĩ Nguyên Anh KỲ của chính ma hai đạo cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Người này ở trong Ma đạo địa vị gần với Cửu Sát Chân Quân, được xưng là Khô Lâu Ma Nhân (ma này là ma sát), người không biết còn tưởng là Khô Lâu Ma Nhân (ma này là ma quỷ).
Sở dĩ xưng là “Ma nhân” mà không phải “Ma nhân” là Bởi vì lão nhân này cực kỳ khó chơi, hơn nữa rất thích tra tấn người khác, ở một đoạn thời gian nào đó. uy danh của lão thậm chí vượt qua Cửu Sát Chân Quân nhân vật thủ lĩnh của Ma đạo.
- Thời gian còn chưa tới.
Tử Huyễn chân nhân trả lời vẻ không bằng lòng.
Tròng mắt Khô Lâu Ma Nhân xoay chuyển một vòng, đột nhiên lộ vẻ rất kinh ngạc nói:
- ồ! Băng Phong thượng nhân như thế nào còn chưa tới Hội giao dịch?
Rất nhanh, ánh mắt lão dừng lại ở trên người Bích U Tiên Tử cùng Tương Sơn trưởng lão. lúc nhìn vào Bích U Tiên Tử, lão cười hắc hắc nói:
- Tiểu cô nương! Ngươi chính là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ mới tấn chức của Bích Tuyết Tương Vân Tông? Chậc chậc, dung mạo thật đúng là xinh đẹp. không bằng ngươi đầu nhập vào tông môn lão phu đi. làm tiểu thiếp của ta cũng được...
Đối mặt với chòng ghẹo của Khô Lâu Ma Nhân, gương mặt ngọc của Bích U Tiên Tử lúc thì tái xanh lúc đỏ hồng, trong lòng muốn phát tác nhưng không có cái dũng khí kia.
Tương Sơn trưởng lão ở bên cạnh Bích U Tiên Tử lại cười khẩy nói:
- Mấy năm trước, ngươi còn là bại tướng dưới tay Đại trưởng lão trong môn phái ta. Làm sao vậy, đấu không lại thế hệ trước, bây giờ chạy tới khi dễ một tiểu bối mới tấn chức Nguyên Anh hay sao?
Tương Sơn trưởng lão là Nguyên Anh hậu kỳ. Tuy rằng đánh không lại nhân vật cấp bậc Khô Lâu Ma Nhân này nhưng cũng không sợ hãi đối phương.
Khô Lâu Ma Nhân liếc mắt nhìn Tương s ơn trưởng lão một cái, hừ nhẹ nói:
- Trừ Băng Phong thượng nhân ra. toàn bộ Bích Tuyết Tương Vân Tông còn không có ai có thể được lão phu để vào mắt. Một tu sĩ Nguyên Anh hậu Kỳ như ngươi, thực lực cũng chỉ tầm thường, sao có tư cách nói chuyện ở trước mặt lão phu.
Khô Lâu Ma Nhân trả lời chanh chua, bộ dáng xem thường không có để Tương Sơn trưởng lão ở trong mắt.
Tương Sơn trưởng lão khẽ cười một tiếng, cùng không tiếp tục đấu miệng lưỡi cùng đối phương.
ở giới tu chân Tam Tinh Vực, thực lực của Nguyên Anh hậu Kỳ vẫn còn rất xem trọng, mặc dù là Khô Lâu Ma Nhân tồn tại mạnh mẽ bực này, cũng không có tuyệt đối nắm chắc giết chết đối phương.
- Mười mấy năm trước Khô Lâu Ma Nhân này đã từng chiến đấu cùng Băng Phong thượng nhân, thắng bại cụ thể không rõ. nhưng Khô Lâu Ma Nhân dường như còn bị thiệt thòi. Từ đó về sau, lão bế quan mười mấy năm, gần đây mới xuất quan, có lẽ muốn đi tìm Băng Phong thượng nhân trả đũa đây!
- Băng Phong thượng nhân thành danh đã mấy trăm năm. từ khi tấn chức Nguyên Anh Kỳ đại viên mãn chưa thấy thất bại lần nào. Một trăm năm trước, thậm chí lão còn giao đấu với Ma đạo đệ nhất nhân Cửu Sát Chân Quân cũng không có bị thua.
- Ôi! Trong cấp Nguyên Anh Kỳ có lẽ không có ai có thể đánh bại Băng Phong thượng nhân, lực công kích của lão không tính là cao nhất, nhưng công pháp của lão có lực khống chế và lực phòng ngự rất mạnh. Tu sĩ Nguyên Anh KỲ bình thường thậm chí còn chưa kịp tới gần lão thì đã không thể nhúc nhích rồi.
Một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cuối cùng khẽ thở dài cảm khái.
Trương Hằng ở trong một góc cũng không lộ mặt. lại đeo Mặt Nạ Như Ý, nghe một ít tu sĩ bậc cao ở gần Phi Linh Đảo bình luận, nhưng thật ra hiểu biết không ít tin tức.
Đối mặt với chính ma giằng co cùng với toàn trường nhiều tu sĩ Nguyên Anh KỲ hội tụ hoành tráng như vậy, Trương Hằng vẫn duy trì vẻ thấp kém cần có. trong đám người này lại có địch nhân của hắn. Hắn cũng không có dũng khí làm náo động ở trước mặt đông đảo lão quái Nguyên Anh Kỳ thế này.
Thời gian qua đi từng chút một. ánh sao nở rộ hào quang trên bầu trời đêm lại bị độn quang cùng phập bảo sáng loáng của đông đảo tu sĩ ở phụ cận Phi Linh Đảo che lấp.
Ngay khoảnh khắc đó, Phi Linh Đảo giữa vòng vây của tu sĩ chính ma hai đạo đột nhiên nở rộ ra hào quang chói mắt, dãy núi trong thiên địa đột nhiên phát ra từng cơn chấn động.
Ngọn nguồn nơi phát ra cơn chấn động này là Phi Linh Đảo.
cấm chế cường đại ở bốn phía Phi Linh Đảo bắt đầu cấp tốc lưu chuyển, một vầng hào quang bao trùm toàn bộ đảo nhỏ rực rỡ lộng lẫy như cõi Bỗng lai này.
Àm!
Một cột sáng màu tím xanh từ phía chân trời giáng xuống, uy áp mênh mông buông xuống phủ trùm phạm vi mấy chục dặm.
Trong lúc nhất thời toàn bộ tu sĩ Thanh Vân Sơn đều buông bỏ mọi động tác trong tay. Ngẩng nhìn cột sáng màu tím xanh từ trên trời giáng xuống kia.
Đối mặt với cổ lực lượng giống như đại biểu cho thiên địa trừng phạt này. tất cả tu sĩ đều sinh ra một loại cảm giác không thể chống cự lại.
Bao gồm tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Thực hiển nhiên cổ lực lượng này đã vượt qua phạm trù Nguyên Anh Kỳ. Mặc dù cộng tất cả tu sĩ tập hợp tại hiện trường, cũng không nhất định có thể chiến thắng được cao thủ tuyệt thế phát ra cổ lực lượng này.
Trên mặt Tử Huyễn chân nhân mang theo ý cười thản nhiên, quan sát kỹ đông đúc tu sĩ Ma đạo ở đối điện.
Chúng tu sĩ Ma đạo đều lộ vẻ mặt kinh ngạc cùng nghi ngờ, ngay cả Khô Lâu Ma Nhân cũng đều là vẻ mặt ngưng trọng.
Nhưng nhân vật thủ lĩnh Ma đạo Cửu Sát Chân Quân thì vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường nơi khóe miệng của hắn thậm chí còn mang theo vài tia trào phúng.
Cột sáng màu tún xanh tản mát ra uy áp cũng chỉ liên tục không đến hai cái hô hấp rồi tan biến mất. nhưng Phi Linh Đảo bị nó đánh tráng lại xảy ra biến hóa trọng đại.
Bốn phía Phi Linh Đảo hình thành một lốc xoáy khổng lồ do cột sáng màu tím xanh tạo thành. Lốc xoáy này không ngừng xoay tròn, bao phủ toàn bộ Phi Linh Đảo ở trong đó.
ở bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy Phi Linh Đảo liền hóa thân thành lốc xoáy tráng lệ trong hư không, lóng lánh hào quang làm cho người ta tâm động.
- Phi Linh Đảo đã mở ra, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ có thể trực tiếp tiến vào. tu sĩ thực lực không đủ để tiến vào trong đó, giao nộp một trăm tinh thạch trung phẩm. cũng có thể tiến vào.
Thanh âm của Tử Huyễn chân nhân truyền ra khắp phạm vi mấy chục dặm.
“Vù vù!”
Pháp bảo độn quang liên tục lóe ra, đã có mấy vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ quen thuộc quy tắc. trực tiếp xuyên qua lốc xoáy màu tím đen kia vào bên trong...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đối mặt với Phi Linh Đảo dường như hóa thân thành lốc xoáy màu tím xanh, một đám tu sĩ Nguyên Anh Kỳ xuyên qua mà vào, khiến tu sĩ bình thường lâm vào các màu độn quang cùng pháp bảo kinh diễm xẹt qua trong trời đêm, giống như sao băng đủ mọi màu sắc sáng đẹp rực rỡ.
Nhiều tu sĩ Nguyên Anh KỲ như vậy tập trung rầm rộ. ở toàn bộ giới tu chân Tam Tinh Vực đều là cực kỳ hiếm thấy. Không ít người trong bọn họ đều là nhân vật danh chấn một phương, mà hiện giờ, bọn họ lại không hẹn mà cùng bay vào bên trong lốc xoáy màu tím đen kia.
Trương Hằng nhìn trước mắt hào quang đủ màu sắc đẹp mắt. trong lòng có hơi rung động, nhưng ở ngoài mặt vẫn duy trì trấn định, cũng không có cùng bay vào Phi Linh Đảo với những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ này.
Trong quá trình này, hắn cũng nhìn thấy một vị tu sĩ Nguyên Anh trung Kỳ dắt một vãn bối Trúc Cơ KỲ cùng nhau bay vào Phi Linh Đảo, tình huống như vậy cũng có không ít.
Tu sĩ dưới Nguyên Anh Kỳ Tuy rằng không thể bằng vào thực lực của chính mình tiến vào Phi Linh Đảo. nhưng dưới dẫn dắt của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, có thể xuyên qua lốc xoáy mà vào.
Dù sao có một số lão quái Nguyên Anh Kỳ cũng có một hai tên đệ tử thiên tư phi phàm, mang theo ra ngoài lịch lãm cũng là bình thường.
Thời gian ước chừng kéo dài mấy chục lần hô hấp, đại đa số tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đều bay vào Phi Linh Đảo.
Đến giờ phút này, Trương Hằng vẫn chưa nhúc nhích.
ở một góc bầu trời cách Phi Linh Đảo xa xa, lơ lửng một vị đạo nhân áo bào tím. người này đúng là Tử Huyễn chân nhân Đại trương lão của đại phái siêu cấp Thanh Nguyên Tử Hà Tông.
Lão lại đảo mắt một lần nữa lướt qua một ít tu sĩ còn lại. bao gồm vài tu sĩ Nguyên Anh Kỳ còn đứng rải rác trong đó.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt Lão dừng lại trên người Trương Hằng, khóe miệng còn mang theo ý cười lờ mờ.
Trương Hằng thầm cả kinh, rốt cuộc là mình để lộ ở chỗ nào mà lại dẫn tới chú ý của người này nhiều lần.
- Đạo hữu chẳng lẽ không muốn đi vào Phi Linh Đảo sao?
Tử Huyễn chân nhân mặt đầy vẻ tươi cười, nhìn thẳng vào Trương Hằng, đột nhiên hỏi.
Trương Hằng cố áp chế trong lòng xuống, thầm cân nhắc, hắn hiểu rằng đối phương muốn giết mình, cũng không có gì khó. Hơn nữa, với thân phận và địa vị của đối phương, cùng với tình cánh lúc này cũng không đến mức xuống tay đối phó mình.
Một ít tu sĩ khác còn lại tại trường, cũng đều rất kinh ngạc, không hiểu vị Tử Huyễn chân nhân chấn nhiếp giới tu chân Triệu Quốc này. vì sao lại chủ động chào hỏi nói chuyện cùng một tu sĩ không có tiếng tăm gì.
Trong lúc Nhất thời, Trương Hằng trở thành tiểu điểm trong ánh mắt của rất nhiều tu sĩ.
- Tại hạ tu vi thấp kém nên chờ các tiền bối Nguyên Anh Kỳ đi vào hết trong đó rồi mới tính sau.
Trương Hằng đáp lời khiếm tốn.
- Ha ha! Đạo hữu hạ thấp mình quá mức rồi! ở giới tu chân địa vị đều là dùng thực lực để xem xét. về sau nếu có cần cái gì có thể đến Thanh Nguyên Tử Hà Tông tìm ta.
Tử Huyễn chân nhân còn rất khách sáo nói với Trương Hằng.
Trương Hằng thực buồn bực. hành vi của Tử Huyễn chân nhân này thật đúng là làm cho người ta khó có thể đánh giá.
- Hy vọng ở trong hội đấu giá có thể gặp lại đạo hữu.
Tử Huyễn chân nhân nói xong một câu cuối cùng, thân hình hóa thành một hư ảnh màu tím. làm cho người ta lóa mắt.
Hư ảnh qua đi, Tử Huyễn chân nhân đã tiến vào Phi Linh Đảo. Trương Hằng không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh: thân pháp thật đáng sợ. tốc độ cũng thực khủng bố.
Các tu sĩ khác cũng đều khiếp sợ không thôi.
Không hổ là một trong bảy đại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của giới tu chân Triệu Quốc, thực lực đã vượt qua cực hạn thường nhân có thể đo lường.
“Vù vù!”
Theo sát sau Tử Huyễn chân nhân lại có vài vị tu sĩ Nguyên Anh KỲ bay vào Phi Linh Đảo.
Chỉ chốc lát. tại trường chỉ còn lại một vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ Cuối cùng,
Người này dáng người vạm vỡ. nửa thân trần, trong ánh mắt lóe ra tử mang, trên người tản phát ra uy áp đủ để cho tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường khiếp sợ.
Trương Hằng nhận ra người này. hắn chính là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đến từ Sở Quốc, Lôi Đình Bá Vương.
Hành vi của Lôi Đình Bá Vương trước đó rất cao ngạo, hiện tại lại rơi vào tốp tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cuối cùng, làm cho người ta khó có thể suy đoán được.
Trương Hằng cùng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không để ý lắm.
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt của Lôi Đình Bá Vương đột nhiên tập trung vào Trương Hằng, uy áp như sóng gió ba đào ập thẳng tới Trương Hằng.
Thân mình Trương Hằng đứng trên không trung nhẹ nhàng thối lui ra sau một bước, mới đứng vững thân hình.
- Các hạ là có ý tứ gì?
Trương Hằng tức giận trong lòng, nhưng cũng không biết làm sao.
Lôi Đình Bá Vương trước mắt này tuy rằng không phải tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đại viên mãn. nhưng thực lực cũng không phải Trương Hằng có khả năng chống lại.
Trước không nói độ chênh lệch thật lớn giữa tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Nguyên Anh tiền Kỳ và trung kỳ thật còn có thể để cho người ta tưởng tượng ra được. Nhưng một khi tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ cùng với đại viên mãn. thực lực liền tiến vào một cảnh giới thần bí khó lường.
Bảy đại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của giới tu chân Triệu Quốc, tu vi thấp nhất đều là Nguyên Anh hậu kỳ.
Lôi Đình Bá Vương hiện nay tu vi đạt tới Nguyên Anh hậu Kỳ còn không nói. hắn còn nắm giữ thần thông lôi điện uy lực mạnh mẽ, trong tay còn có Dẫn Lôi Phủ là pháp bảo đỉnh cấp kế thừa mấy thời đại.
Đối mặt với nhân vật Như vậy, Trương Hằng thật sự không nổi lên được chút dũng khí nào để chống cự lại.
- Không tệ. quả nhiên không đơn giản...
Lôi Đình Bá Vương liếc nhìn Trương Hằng một cái có vẻ tán thưởng, Dường như cũng không có ác ý gì.
Trương Hằng kinh ngạc, cảm giác hành vi của những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ này thật đúng là khó suy đoán.
Có lẽ là nhìn ra vẻ nghi hoặc của Trương Hằng. Lôi Đình Bá Vương thản nhiên nói:
- Ta cảm nhận được ở trong thân thể của ngươi một cổ khí tức rất quen thuộc... Thật sự là tinh thuần...
Nói đến đây, hắn đừng lại, hào quang màu tím trong đôi mắt càng sáng lên. quanh thân không tự chủ được sinh ra một màn lôi điện như mạng nhện, ở trong không gian phát ra tiếng “víu víu”.
Trương Hằng có cảm giác tinh túy thiên lôi ẩn chứa trong thân thể mình có chút rục rịch, trong lòng cả kinh vội vàng cố sức đè nén xuống.
“Đối phương cùng có được thần thông lôi điện, cho nên mới phát hiện điểm khác thường trong thân thể mình?” Trương Hằng xoay chuyển Ý nghĩ trong lòng, rất nhanh cho ra kết luận chính xác.
Ước chừng qua một hai lần hô hấp. lôi điện quanh thân Lôi Đình Bá Vương biến mất. thân thể khôi phục bình thường, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Hằng, trong mắt chứa đủ loại thần sắc kinh diễm, ghen tị, nghi ngờ...
- Chúng ta “đồng hành” đi.
Thật lâu sau, Lôi Đình Bá Vương mới nói.
Trương Hằng đương nhiên có thể hiểu được ý “đồng hành” của hắn.
- Các hạ nói quá lời! Đồng hành cũng có phần cao thấp, tại hạ thực lực thấp kém như thế nào có thể sánh ngang cùng đạo hữu ngài được?
Trương Hằng ngoài cười Nhưng trong không cười nói.
- Ngươi cũng không cần ở trong này khiếm tốn.
Trên mặt Lôi Đình Bá Vương hiện ra vài tia không vui lòng:
- Nội tình của ngươi, ta đã thăm dò được vài phần.
- Đó là lẽ đương nhiên!
Trương Hằng làm một bộ dáng dĩ nhiên là thế nói.
Hắn cũng không lo lắng đối phương sẽ ra tay đối phó với mình. Dù sao nơi này là Triệu Quốc, mà còn là Hội giao dịch Thanh Vân Sơn. cho dù là Vũ Vô Cực cũng không dám ở trong này kiêu ngạo, huống chi là một tu sĩ ngoại lai.
Lôi Đình Bá Vương thấy thái độ của Trương Hằng như vậy có hơi bực tức. nhưng không tiện phát tác. thoáng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nếu là đồng hành, như vậy chúng ta cùng nhau bay vào Phi Linh Đảo đi. Ngươi và ta gặp nhau là có duyên Chẳng lẽ không thể nể mặt ta một lần. hay ngươi xem thường ta là một tu sĩ ngoại lai?
Trương Hằng cười khổ trong lòng, ta nào có tư cách xem thường ngươi?
- Được rồi!
Trải qua một phen đấu tranh trong lòng. Trương Hằng rốt cục đáp ứng với đối phương cùng nhau đi tham gia hội đấu giá.
- Ta tên là Nhâm Phi. người ta xưng là Lôi Đình Bá Vương, đến từ Tề Quốc cách đây hơn mười mấy vạn dặm.
Lôi Đình Bá Vương tự giới thiệu ngắn gọn.
Trương Hằng cảm giác có Điều quái dị, đành phải nói:
- Ta họ Trương, một tán tu không danh tiếng gì trong giới tu chân Triệu Quốc, không có tên hiệu.
Thời điểm nói tới đây, Trương Hằng đột nhiên nhớ tới trước đây mình ở Độc Thiên Bảo bị gán cho một cái danh hiệu là “Bất Tử Tà Để”.
- Như thế rất tốt! Chúng ta cùng nhau vào đi thôi.
Lôi Đình Bá Vương không cần giải thích, liền thúc giục Trương Hằng cùng bay vào Phi Linh Đảo.
Đúng Lúc này, Trương Hằng đột nhiên cảm nhận được một mối bất an. trong lòng chợt sinh ra một loại cảm giác bị âm thầm nhìn trộm...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào