Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 300: Lại lên Thông Thiên Phong (1)
Nguồn: Sưu Tầm
Nhưng những lời này của Lam Thông lại khiến trong lòng Lăng Túc có chút không dễ chịu, đừng thấy hắn và phụ thân nói chuyện mấy câu là khắc khẩu, thế nhưng phụ tử dù sao cũng là phụ tử, máu mủ tình thâm. Hiện nay Vạn Tiên Sơn lớn như vậy, phụ thân ở nơi nào hắn cũng không biết, phụ thân có sống tốt hay không hắn cũng không biết.
- Đừng lo lắng, nguyên soái ăn muối nhiều hơn chúng ta ăn gạo, khẳng định sẽ không có việc gì, hiện tại Âu Dương đang bị cấm đoán, chờ hai tháng nữa chúng ta sẽ tới Âm Vân Phong, nếu Âu Dương có thể tìm được ngươi, khẳng định cũng có thể tìm được nguyên soái.
Lý Vĩ an ủi, hắn biết lúc này có lẽ Lăng Túc đang rất lo lắng cho Lăng Trung Thiên.
- Đúng. . .
Lăng Túc gật đầu tự an ủi mình, lúc này Âu Dương đã trở thành trưởng lão Vạn Tiên Sơn, mặc dù trưởng lão này thuộc về Tu Phục Đường, thế nhưng tuyệt đối cũng không ai dám xem thường Âu Dương.
Tuổi còn trẻ không quan hệ, Âu Dương có tư cách làm trưởng lão. Tu Phục Tông Sư trẻ tuổi nhất, còn có chân thực chi nhãn. Nói không chừng có một ngày Âu Dương sẽ bước vào Tu Phục Thần Sư, chuyện này cũng không phải không có khả năng.
- Ngươi là Mộc Xuân?
Trí nhớ của Lăng Túc rất tốt, mặc dù mái tóc của Mộc Xuân đã bạc trắng hơn mười năm trước rất nhiều, thế nhưng Lăng Túc vẫn nhận ra Mộc Xuân mười năm trước đã cùng bọn hắn tiến vào Vạn Tiên Sơn, chờ mong có một ngày có thể được Tu Phục Tông Sư chữa trị kiếm linh.
- Đúng vậy. . .
Lúc này Mộc Xuân đã không còn chán chường như trước đây, chờ đợi mười năm, hiện tại cơ hội thực hiện mộng tưởng ngay trước mắt. Đợi hai tháng nữa, khi thời hạn cấm bế của Âu Dương kết thúc, đám người Lý Vĩ sẽ tiến vào Âm Vân Phong, đưa Âu Dương đến Thông Thiên Phong chữa trị kiếm linh cho hắn.
Mộc Xuân biết rõ trình độ tổn hại của kiếm linh. Kiếm linh của hắn tổn hại còn hơn cả Lam Thông, Mễ Bản từng xem qua kiếm linh của hắn, nhưng Mễ Bản không lựa chọn chữa trị cho hắn, điều này chủ yếu là vì muốn chữa trị kiếm linh của Mộc Xuân, cho dù là Tu Phục Tông Sư cũng không thể một lần thành công, cần rất nhiều lần chữa trị mới có thể đạt được hoàn thiện.
Trước kia Mễ Bản là Tu Phục Tông Sư duy nhất của Vạn Tiên Sơn, đối mặt với hơn mười vạn đệ tử của Vạn Tiên Sơn, không ngày nào không có hơn nghìn người đến chữa trị yêu binh và kiếm linh? Hắn căn bản không có tinh lực chữa trị cho cửu giai Mộc Xuân.
- Ngươi. . .
Lăng Túc thấy Mộc Xuân vẫn là cửu giai, hơn nữa biến hóa lại cực đại như vậy, hắn biết, mười năm qua kiếm linh của Mộc Xuân có lẽ vẫn chưa được chữa trị.
- Ha ha, mười năm như giấc mộng. . .
Mộc Xuân cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh. Ở Thông Thiên Phong quét rác mười năm, phần nghị lực và chấp nhất này mới là then chốt để Lam Thông và Lý Vĩ quyết định kết giao với hắn.
Một người chấp nhất, nhất định không chịu từ bỏ như vậy, một khi cho hắn cơ hội, hắn nhất định sẽ thuận gió mà lên. Thành tựu tương lại khẳng định sẽ không thấp.
- Lý Vĩ. . . Ta nói rồi, không thể một lần khắc một nghìn trận đồ, ta sẽ không thả ngươi xuống Thông Thiên Phong.
Giữa lúc bốn người đang nói chuyện, Mục Uyển vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh bọn họ.
Khi Mục Uyển xuất hiện, vẻ mặt Lý Vĩ đầy bất đắc dĩ, còn Lam Thông và Mộc Xuân vội vàng cúi người hành lễ.
Trưởng lão Mục Uyển, là Trận Đồ Sư có khả năng bước vào Đại Đế nhất trong trăm năm tới, mặc dù Mục Uyển không chưởng quản bất cứ nơi nào, thế nhưng ở Vạn Tiên Sơn tuyệt đối không ai dám xem thường Mục Uyển.
Một khi Mục Uyển lĩnh ngộ được một bước cuối cùng, thành tựu bước vào hàng ngũ Đại Đế, như vậy nàng nhất định sẽ trở thành Thái thượng trưởng lão của Vạn Tiên Sơn.
Một luồng tiềm lực như vậy, ai muốn đắc tội? Ai dám bất kính với nàng? Nếu như nói có, có thể cũng chỉ có Lý Vĩ.
Thiên phú của Lý Vĩ rất mạnh, đây cũng là nguyên nhân vì sao Mục Uyển nhận hắn làm đệ tử, không tiếc tiêu hao thời gian trùng kích Đại Đế để truyền thụ cho Lý Vĩ.
Theo Mục Uyển nói, Lý Vĩ là một hạt mầm có cơ hội bước vào hàng ngũ Đại Đế tương lai, người như vậy nếu như giao cho Trận Đồ Sư mới bước vào Pháp Thân chỉ đạo, khả năng sẽ phế đi.
- Đi theo ta. . .
Mục Uyển chưa bao giờ cho Lý Vĩ cơ hội nhiều lời, bởi vì nàng rất lý giải Lý Vĩ có thể nói nhiều như thế nào. Mục Uyển trực tiếp mở một trận đồ phong kín Lý Vĩ, mang theo Lý Vĩ biến mất trước mặt ba người.
Nhìn Lý Vĩ lại một lần nữa bị mạnh mẽ mang đi, Mộc Xuân và Lam Thông cùng mỉm cười, còn Lăng Túc lại có vẻ ngơ ngác.
Lam Thông nhìn thoáng qua Lăng Túc mở miệng nói:
- Được rồi, Lăng Túc, ngươi hãy đi chọn công pháp trước đi, người có tư cách tiến nhập Thông Thiên Phong đều có một cơ hội lựa chọn công pháp, ngươi phải biết nắm chặt cơ hội này.....
Thời gian hai tháng trôi qua rất nhanh, đương nhiên đây chỉ là với một số người, đối với Âu Dương mà nói, hai tháng này quả thực giống như nghìn năm dày vò.
Hai tháng qua hắn hoàn toàn minh bạch Tiểu Nhạc là ai? Đây là một người chuyên đi gây sự, cả ngày kêu gào hắn rất hung tàn cũng được rồi, nhưng ngày nào cũng lải nhải, không quan tâm ngươi có để ý đến hắn hay không, lúc nào cũng giới thiệu với ngươi hắn lợi hại như thế nào, Âu Dương thực sự chịu không nổi.
Dùng cách nói của Âu Dương là:
- Ngươi không thể vô sỉ đến trình độ này được. . .
- Ai ai ai. . . Tiểu tặc, ngươi có biết hay không, ở Vạn Tiên Sơn thậm chí toàn bộ Chân Linh Giới, ca ca đều đã tung hoành, Bạch Hủ Minh gì đó, Lỗ Tu gì đó, cho dù sư phụ của bọn họ tới ta cũng không sợ.
Tiểu Nhạc lại bắt đầu kể cho Âu Dương nghe năm đó hắn ngược đãi sư huynh đệ Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu như thế nào.
- Đại ca. . . Ngươi có nhớ đã kể chuyện này bao nhiêu lần rồi không?
Âu Dương ngồi đó chán nản, ban đầu nghe được chuyện của sư phụ và tông chủ Lỗ Tu, hắn còn thấy có chút hứng thú, nhưng không ai chịu nổi cảnh một ngày phải nghe mười mấy lần như vậy.
- Huy hoàng, vĩnh viễn đều là huy hoàng, ngươi không thể xem thường thời kì huy hoàng của ca ca, sự hung tàn của ca ca, ngươi vĩnh viễn không thể nào biết được. . .
Tiểu Nhạc nói, nhưng lúc này Âu Dương căn bản không nhìn hắn, ánh mắt hắn nhìn xuống dưới chân núi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
- Rốt cuộc cũng tới rồi.
Âu Dương đứng dậy, bay xuống dưới Âm Vân Phong.
Lúc này dưới Âm Vân Phong, ba người Lý Vĩ, Lam Thông và Lăng Túc vừa nhìn Âm Vân Phong hoang vu vừa cảm thán biến thái chính là biến thái, ngay cả chỗ ở cũng biến thái như vậy.
- Thực sự là đáng tiếc, tiểu tử Mộc Xuân không có tư cách xuống Thông Thiên Phong, vẫn phải mang Âu Dương lên đó mới được.
Lam Thông nhún vai, vốn hắn muốn trực tiếp mang theo Mộc Xuân đến Âm Vân Phong tìm Âu Dương, thế nhưng Mộc Xuân có thể ở lại Thông Thiên Phong đã là đại ân điển đặc biệt, muốn xuống Thông Thiên Phong có nghĩa là hắn đã quyết định rời khỏi Vạn Tiên Sơn, muốn lên lại sợ rằng không có cơ hội.
- Không sao, ngươi còn sợ ba chúng ta không mời được Âu Dương sao. . .
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của muoidiemtoan
Lý Vĩ mỉm cười, hắn là người hiểu Âu Dương nhất, chỉ cần đám huynh đệ bọn họ ra mặt, chỉ cần là việc Âu Dương có thể làm, hắn nhất định sẽ đáp ứng, nếu không Âu Dương cũng không thể bất chấp tất cả xông lên Thông Thiên Phong báo thù cho Lăng Túc.
- Ngươi nói chữa trị thuật của Âu Dương mạnh hay chữa trị thuật của Mễ Bản trưởng lão mạnh?
Hai tháng gần đây, Lăng Túc cũng lý giải được không ít thứ, hắn đương nhiên biết Mễ Bản. Ở Vạn Tiên Sơn, Mễ Bản có thể nói là chí bảo lớn nhất, cho dù là các trưởng lão cũng sẽ có lúc yêu binh tổn thương, muốn chữa trịđều phải cầu Mễ Bản hỗ trợ.
- Mễ Bản trưởng lão bước vào Tông Sư đã mấy trăm năm, thành tựu trên mặt chữa trị thuật sợ rằng vượt qua Âu Dương.
Lam Thông suy nghĩ một lát, mặc dù đồng dạng là Tu Phục Tông Sư, nhưng hắn nghĩ Mễ Bản có lẽ lợi hại hơn Âu Dương.
Nhưng Lý Vĩ ở bên cạnh lại lắc đầu nói:
- Chuyện này chưa chắc, Âu Dương từ trong Sinh Tử Cảnh đi ra liền thành tựu Tu Phục Tông Sư, hắn chỉ dùng thời gian mười năm, liền từ một người mới chỉ nghe qua về chữa trị thuật biến thành một Tu Phục Tông Sư, ta nghĩ chuyện này không thể chỉ dùng thời gian để suy đoán.
- Đúng, ta cũng cho rằng như vậy, phải biết rằng, Âu Dương sở hữu chân thực chi nhãn, là thứ các Tu Phục Tông Sư khác không thể nào so sánh, Âu Dương có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, nhưng Tu Phục Tông Sư khác lại chỉ có thể dựa vào cảm giác và kinh nghiệm. Cảm giác và kinh nghiệm làm sao có hiệu quả bằng tận mắt nhìn thấy.
Lăng Túc cũng tương đối tán thành lời nói của Lý Vĩ.
Lam Thông cũng không tranh chấp vấn đề này với hai người, dù sao đối với bọn họ mà nói, cho dù Âu Dương trở thành Đại Đế, hắn cũng vẫn là Âu Dương, là huynh đệ của bọn hắn.
- Không quan tâm là ai mạnh hơn ai, ta luôn tin tưởng vững chắc Âu Dương nhất định có thể chữa trị hoàn mỹ kiếm linh của Mộc Xuân.
Lý Vĩ luôn tràn ngập lòng tin với Âu Dương, bởi vì Âu Dương chưa bao giờ khiến hắn thất vọng.
Khi ba người vừa nói chuyện vừa đi tới giữa sườn núi Âm Vân Phong, bỗng nhiên một thanh âm tức giận xuất hiện, tiếp theo Tiểu Nhạc giống như u linh từ dưới đất xông ra, cầm trong tay viên gạch thanh sắc không biết đúc từ cái gì, la hét với ba người:
- Biết ở đây ai làm chủ không? Các ngươi cũng dám chạy đến Âm Vân Phong, hôm nay muốn sống thì lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Thanh âm đột ngột cùng với phương thức như cướp đường thoáng cái khiến ba người choáng váng.
Nơi này là Vạn Tiên Sơn sao? Từ lúc nào Vạn Tiên Sơn lại biến thành nơi thổ phỉ hoành hành? Hơn nữa tên thổ phỉ này còn là một hài tử khoảng chừng bảy tám tuổi, toàn thân mặc tiểu chiến giáp màu xanh, trong tay cầm một khối gạch màu xanh, dáng vẻ như vậy làm sao không chọc cười cho được.
- Ha ha ha ha. . .
Ba người sửng sốt một hồi, trong lúc nhất thời bộc phát ra một trận tiếng cười, bọn họ đều bị phương thức thổ phỉ của Tiểu Nhạc làm cho bật cười.
Nhưng bọn họ vui vẻ, còn Tiểu Nhạc lại nổi giận. Đây không phải lần đầu tiên hắn bị người khác cười nhạo, cấp bậc như Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu, hắn đánh không lại, cười nhạo hắn còn chưa tính, ba thằng nhãi Thánh Thể này cũng dám cười nhạo mình? Chuyện này còn có thiên lý hay không?
Cầm viên gạch trong tay, Tiểu Nhạc trực tiếp vọt về phía ba người, viên gạch trong tay đầy sinh lực, nhưng dùng gạch làm vũ khí quả thật khiến người ta toát mồ hôi.
Tiểu Nhạc nhìn qua buồn cười, nhưng viên gạch trong tay hắn tuyệt đối không phải chuyện đùa, viên gạch này không trực tiếp đập vào ba người, mà đập xuống đại đại trước mặt bọn họ.
- Ầm. . .
Toàn bộ Âm Vân Phong đều bị một đập này chấn động, chấn động cực lớn thoáng chốc đánh bay ba người không có chuẩn bị ra ngoài.
- Dừng tay. . .
Âu Dương đã là toàn lực phi hành, nhưng không biết vì sao, trên Âm Vân Phong, Tiểu Nhạc giống như di chuyển trong chớp mắt, chợt lóe đã tới bên này giao hỏa.
- Lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nếu không tất cả sẽ bịđập chết...
Tiểu Nhạc thật sự rất cuồng vọng, tay cầm gạch nhìn ba người bịđánh bay, dáng vẻ lão tử là đệ nhất thiên hạ.
- Đại ca, ngươi có thểđừng gây chuyện nữa không.
Âu Dương cũng hết chỗ nói, nhưng hắn nhìn ra Tiểu Nhạc căn bản cũng không định tổn hại ba người này, bằng không viên gạch ngay cả Bạch Hủ Minh cũng không thể công phá đã lấy mạng của ba người họ rồi.
- Gây chuyện? Ta gây chuyện? Bọn họ đã thương tổn nghiêm trọng lòng tự tôn của ta.
Tiểu Nhạc vung tay lên, viên gạch từ trên mặt đất bay tới, nhìn viên gạch nhỏ như vậy, thực sự không thể tưởng tượng tại sao nó có thể tạo ra chấn động lớn như vậy.
- Đừng quấy rối nữa, nếu không ta sẽ nhốt ngươi vào trong Phần Linh Cốc một nghìn năm. . .
Một thanh âm từ trên đỉnh Âm Vân Phong truyền đến, đây là thanh âm của Bạch Hủ Minh, mà người hắn cảnh cáo đương nhiên chính là Tiểu Nhạc.
- Bạch Hủ Minh ngươi giỏi lắm . . .
Tiểu Nhạc nhỏ giọng mắng một câu, nhưng có thể nhận ra, hắn có vẻ vô cùng kinh sợ Phần Linh Cốc này đốt, lần này hắn cũng không tiếp tục to giọng mắng chửi Bạch Hủ Minh như trước kia.
- Phụt. . .
Lý Vĩ từ trên mặt đất đứng lên, phun ra thảm cỏ trong miệng, nhìn Tiểu Nhạc từ xa. Lý Vĩ cảm giác mình như muốn điên. Trận Đồ Sư Thánh Thể tứ giai bị người ta đánh bay trên mặt đất, đáng trách nhất chính là người đánh bay hắn chỉ là một hài tử bảy tám tuổi.
- Đây là quái thai gì chứ.
Lam Thông cũng kêu lên, chấn động vừa rồi nhìn như kinh thiên động địa, nhưng trên thực tế uy lực cũng rất bình thường, Tiểu Nhạc căn bản cũng không dựđịnh đả thương bọn họ.
- Xem ra Âm Vân Phong thực sự là nơi tề tụ biến thái.
Lăng Túc nhìn Âu Dương lại nhìn Tiểu Nhạc đang đứng bên cạnh trợn trừng mắt nhìn bọn họ, cho dù là hắn cũng không thể không thừa nhận điểm này.
- Còn không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nói cho các ngươi biết, khi ca ca đại chiến với Bạch Hủ Minh, các ngươi còn không biết ở nơi nào.
Tiểu Nhạc vừa mới nói đến đây, Âu Dương đứng bên cạnh hắn đã toát đầy mồ hôi, hắn biết, tiếp theo tiểu gia hỏa này khẳng định sẽ kể lại chuyện năm đó hắn và Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu đánh nhau răng rơi đầy đất như thế nào.
- Được rồi đại ca, ta sợ ngươi rồi, nếu như hiện tại ngươi lập tức biến mất, chờ ta làm xong chuyện, sẽ cho ngươi một kinh hỉ thế nào hả?
Âu Dương thần bí nhìn Tiểu Nhạc, hắn biết kinh hỉ trong miệng hắn, Tiểu Nhạc khẳng định có thể minh bạch.
- Được rồi, xem như ta nể mặt tiểu đệ ngươi, ta tạm thời bỏ qua cho mấy gia hỏa này vậy.
Tiểu Nhạc minh bạch ý tứ của Âu Dương, cười hắc hắc, sau đó toàn thân chui xuống đất ngầm biến mất.
Đợi sau khi Tiểu Nhạc biến mất, trên mặt đám người Lý Vĩ vẫn cười khổ liên tục. Chuyện này là thế nào chứ, mặc dù nói ở Âm Vân Phong có rất nhiều biến thái, nhưng vừa đến đây, ba đệ tử có thể tiến vào Thông Thiên Phong lại bị người ta dùng gạch đánh bay ra ngoài.
- Ta biết các ngươi nhất định sẽ đến.
Âu Dương đi tới ôm lấy Lý Vĩ, sau đó ôm lấy Lam Thông và Lăng Túc. Thời gian mười năm chớp mắt trôi qua, lúc này gặp lại Âu Dương vẫn rất kích động.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chương 302: Sỉ nhục người khác không có kết quả tốt đẹp (1)
Nhóm giả: Sói Già
Nguồn: ST
Mặc dù lần trước ở Loan Quỳnh Phong, hắn và Lăng Túc đã gặp nhau một lần, thế nhưng lúc đó tình huống đặc thù, Âu Dương căn bản không có thời gian nói chuyện với Lăng Túc, đã truy sát lên Thông Thiên Phong.
- Đi, đi trước rồi nói.
Âu Dương kéo Lý Vĩ, ba người vừa đi vừa trò chuyện những chuyện xảy ra trong mười năm qua, vừa đi lên núi.
Lăng Túc không cần phải nói, chuyện của hắn hiện tại toàn bộ Vạn Tiên Sơn hầu như đều biết, có cuồng nhân còn là trưởng lão như Âu Dương làm huynh đệ, hiện tại có ai dám tìm hắn gây phiền phức.
Lý Vĩ thì tốt hơn, có thể bái môn hạ Mục Uyển, không biết có bao nhiêu người ước ao đố kị.
Về phần Lam Thông cũng không tệ lắm, ở Thông Thiên Phong sư phụ của Lam Thông cũng không phải quá nổi danh, chỉ là một Pháp Thân nhị trọng thiên, ở Thông Thiên Phong cường giả như mây cũng không tính là cao cấp.
Thế nhưng Lam Thông vận khí tốt, bởi vì hắn là đệ tử duy nhất của sư phụ. Không chỉ vô cùng dụng tâm giáo dục Lam Thông, còn truyền thụ vô số tinh túy của ngạo kiếm thuật, khiến Lam Thông có thể chỉ trong vòng mấy năm đã tiến vào Thánh Thể nhị giai, nói ra công lao của sư phụ Lam Thông nhiều không kể hết.
Lúc này trong mấy người tiến vào Chân Linh Giới tiến vào Vạn Tiên Sơn, mặc dù cái chết của Sở Tương Hợp khiến bọn họ có chút chán nản, nhưng mười năm qua, bọn họ cũng có một chút thành tựu, điều này cũng trực tiếp thiên phú chứng tỏ thiên phú của bọn họ.
Nhưng ba người chạy đến Âm Vân Phong chủ yếu vẫn vì tìm Âu Dương, để Âu Dương một lần nữa tiến lên Thông Thiên Phong, đương nhiên, lần này không phải đại náo như mười năm trước, mà là đi cứu người.
Mộc Xuân chịu nhục quét rác mười năm, Mễ Bản không muốn xuất thủ, nếu như nói còn có người có thể cứu Mộc Xuân, vậy chỉ có thể là Âu Dương . . .
Trên Âm Vân Phong, đám người Lam Thông kể lại cho Âu Dương chuyện của Mộc Xuân, Âu Dương vẫn còn nhớ Mộc Xuân, hắn là người đã cùng với bọn họ tiến vào Vạn Tiên Sơn.
Trước kia khi Âu Dương lần đầu tiên nhìn thấy Mộc Xuân, nói thật hắn chưa từng nghĩ sẽ giúp Mộc Xuân chữa trị kiếm linh. Hắn đúng là Tu Phục Tông Sư, nhưng hắn cũng không phải tổ chức phát thiện tâm chữa trị, nếu như hắn cứ gặp người là chữa trị yêu binh, như vậy còn làm sao hưởng thụ cuộc sống.
- Ngươi nói mười năm qua Mộc Xuân vẫn kiên trì, không chịu từ bỏ?
Kỳ thực thứ mà Mộc Xuân đảđộng Âu Dương nhất chính là lòng kiên trì mười năm qua của hắn.
Người kiên trì nhất định có thể nhận được hồi báo. Mộc Xuân đến từ tiểu thế giới, cửu giai như hắn, cho dù kiếm linh bị nghiền nát nghiêm trọng tuyệt đối cũng là nhân vật có địa vị rất cao, nhưng người như vậy, có thể vứt bỏ tự tin của mình, kiên trì cầm chổi quét dọn Thông Thiên Phong mười năm, không sợ cười nhạo không sợ châm chọc.
Chỉ riêng điều này cũng đã chứng minh tín niệm của Mộc Xuân. Người như vậy nên nhận được hồi báo, chí ít Âu Dương cho là như vậy.
- Đúng, mười năm như một, chúng ta đều nhìn thấy trong mắt, hơn nữa ta dám cam đoan, tính tình của tiểu tử này tuyệt đối hợp khẩu vị với ngươi.
Lam Thông lần thứ hai cường điệu.
- Vậy là sao?
Âu Dương có chút kinh ngạc nhìn Lam Thông.
Lý Vĩ ở bên cạnh tiếp lời nói:
- Hắn cũng là một người không chịu thua, làm việc gì cũng rất điên cuồng. Nhưng thời gian mười năm đã bào mòn rất nhiều nhuệ khí của hắn, nếu ngươi không xuất hiện, phỏng chừng tất cả nhuệ khí của hắn đã biến mất.
- Xem ra mười năm qua, quan hệ giữa các ngươi và hắn cũng không tồi.
Âu Dương biết Lý Vĩ là dạng người gì, người có thể khiến Lý Vĩ khen ngợi không nhiều, muốn có được lời khen của Lý Vĩ chứng tỏ người đó rất chân thực.
- Không riêng bọn họ, mặc dù ta tiến vào Thông Thiên Phong mới hai tháng, nhưng thông qua hai tháng này, ta thấy con người Mộc Xuân thật sự không tồi.
- Được rồi được rồi, mọi người không cần nói giúp hắn như vậy, các ngươi đã tới tìm ta, lẽ nào ta còn có thể cự tuyệt.
Âu Dương mỉm cười, sau đó đứng dậy nói:
- Hiện tại chúng ta xuất phát đến Thông Thiên Phong?
- Được. . .
Lam Thông cũng là người nôn nóng, nghe Âu Dương nói hiện tại xuất phát, hắn lập tức đồng ý.
- Mang ta theo thì thế nào?
Tiểu Nhạc giống như u hồn, bỗng nhiên từ dưới đất xông ra, xem ra tiểu gia hỏa này đã nghe trộm rất lâu, nhưng hắn cũng thật sự có thủ đoạn, nghe trộm gần như vậy, ngay cả Âu Dương cũng không phát hiện ra tồn tại của hắn.
- Ngươi còn muốn kinh hỉ hay không?
Âu Dương có chút đau đầu, nếu như dẫn Tiểu Nhạc lên Thông Thiên Phong, Lỗ Tu phỏng chừng cũng có thểđiên lên. Tên gia hỏa này kể lại chuyện năm đó hắn ức hiếp Lỗ Tu với mình cũng được rồi, dù sao mình cũng không đi nói lung tung.
Nhưng nếu như hắn chạy đến Thông Thiên Phong tuyên truyền khắp nơi, vậy Lỗ Tu tuyệt đối có thể lấy cự kiếm bảy màu truy sát hắn đến chết.
Thiên hạđệ nhất tông tông chủ, bị người ta truyền ra chuyện khi còn bé bị doạđến mức tiểu ra quần và quỳ xuống đất gọi đại ca. Chuyện như vậy truyền ra, ở Vạn Tiên Sơn có thể không ai dám lắm miệng, nhưng Lỗ Tu nhất định sẽ trở thành then chốt trong tin tức sắp tới của Chân Linh Giới.
Một bàn tay đột nhiên từ trên trời giáng xuống, Bạch Hủ Minh giống như quỷ xuất hiện bên người Âu Dương, bàn tay đó chính là kiếm linh của hắn biến thể, lúc này bàn tay thoáng cái chộp Tiểu Nhạc vào bên trong.
- Chiến. . . Chiến Đế. . .
Nhìn Bạch Hủ Minh đột nhiên xuất hiện, ba người Lý Vĩ nhất thời kinh hãi, vội vã hành lễ. Tôn đại thần này ở Vạn Tiên Sơn có ai mà không biết?
Một cuồng nhân dám Chỉ Thủ Che Thiên đánh tông chủ phun máu xuất hiện trước mặt bọn họ, nếu như bọn họ không kinh hãi, như vậy mới là lạ.
- Đệ tử Thông Thiên Phong ra mắt Thái thượng trưởng lão. . .
Bạch Hủ Minh chính là Thái thượng trưởng lão của Vạn Tiên Sơn, cho dù là tông chủ Lỗ Tu nhìn thấy cũng thành thật kêu một tiếng sư huynh, thực lực bản thân càng thông thiên.
Nhìn ba người, Bạch Hủ Minh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, một mặt dẫn theo Tiểu Nhạc đang không ngừng giãy dụa mắng chửi Bạch Hủ Minh vô sỉ, một mặt nói với Âu Dương:
- Đến Thông Thiên Phong thành thật một chút, đừng gây chuyện.
Nói xong, Bạch Hủ Minh mang theo Tiểu Nhạc biến mất không thấy. Xung quanh vẫn còn quanh quẩn câu nói của Tiểu Nhạc:
- Bạch Hủ Minh ngươi được lắm . .
Nhìn Bạch Hủ Minh và Tiểu Nhạc cùng nhau biến mất, đám người Lý Vĩđều toát mồ hôi, ở Vạn Tiên Sơn dám mắng Bạch Hủ Minh như vậy, Tiểu Nhạc tuyệt đối là người đầu tiên. . .
- Được rồi, phiền phức đã được giải quyết, chúng ta xuất phát thôi.
Âu Dương nói xong, lấy từ trong vòng tay ra một bốn khối truyền tống ngọc phù, thứ này đối với những đệ tử khác của Vạn Tiên Sơn là vật bảo mệnh vạn kim khó cầu, nhưng đối với Âu Dương lại hoàn toàn không trân quý.
Bản thân Âu Dương cũng không biết trong bảo khố có bao nhiêu truyền tống ngọc phù, hắn chỉ biết Bạch Hủ Minh nói hắn mang nhiều một chút, sau này xuất môn đụng phải địch nhân không đánh lại, bóp nát bùa chú chạy trốn cũng là một cách.
Đánh thắng được thì đánh, không đánh lại thì bỏ chạy, chuyện này theo Âu Dương thấy không có gì mất mặt, xung động ai cũng có, nhưng chỉ là nhất thời xung động, nếu như lần nào cũng xung động thì chính là muốn chết.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chương 303 : Sỉ nhục người khác không có kết quả tốt đẹp (2)
Nhóm giả: Sói Già
Nguồn: ST
Tiếp nhận ngọc phù từ trong tay Âu Dương, ba người căn bản không khách khí. Đồng thời bóp nát ngọc phù, bao gồm Âu Dương bên trong, bốn người đồng thời hóa thành lưu quang biến mất trên Âm Vân Phong.
- Bạch Hủ Minh ngươi được lắm. . .
Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Nhạc từ trong sơn mạch truyền ra, nhưng lúc này ở Âm Vân Phong, ngoại trừ Bạch Hủ Minh đã lại biến thành pho tượng, chỉ còn lại một mình Tiểu Nhạc bị nhốt trong võng lưới, muốn động cũng không được . . .
Trên Thông Thiên Phong, Mộc Xuân vẫn theo bổn phận quét dọn, các loại nhãn thần trào phúng xung quanh sớm đã khiến Mộc Xuân chết lặng. Nhưng hôm nay trong lòng Mộc Xuân cũng rất thấp thỏm.
Mộc Xuân đang suy nghĩ, Âu Dương có thểđược mời tới không? Vị trưởng lão tân nhậm dám vì huynh đệ sát lên Thông Thiên Phong có đi quản một kẻ gần như tàn phế như hắn hay không?
Mặc dù đám người Lý Vĩ một lần nữa bảo chứng không có bất cứ vấn đề gì, nhưng chân chính tới lúc này, Mộc Xuân lại trở nên thấp thỏm.
Dù sao hi vọng lớn, khả năng thất vọng cũng sẽ lớn. Nếu như Âu Dương cự tuyệt, như vậy hắn nên làm cái gì bây giờ? Lẽ nào lại tiếp tục kiên trì chờđợi kỳ tích xuất hiện hay sao?
Mộc Xuân không biết, nhưng có điều hắn biết, hôm nay tuyệt đối là ngày quyết định số phận tương lai của hắn. Nếu như có thể mời Âu Dương tới, nếu như Âu Dương nguyện ý tiêu tốn tinh lực chữa trị kiếm linh hầu như đã bị nghiền nát của hắn, vậy lòng hăng hái tắt nguội suốt mười năm qua của hắn sẽ lại được nhen nhóm.
Mộc Xuân tin tưởng, nếu như kiếm linh của mình được chữa trị, như vậy sau này mình sẽ không phải làm một kẻ quét dọn trên Thông Thiên Phong nữa, Mộc Xuân tin tưởng có một ngày mình có thểđường đường chính chính đứng trên Thông Thiên Phong, nói cho mọi người biết, ta không phải phế vật, cho dù ta chịu nhục mười năm nhưng ta vẫn không hết hy vọng.
Cho dù ta bước chậm hơn các ngươi mười năm, Mộc Xuân ta nhất định cũng có thểđường đường chính chính phong quang đứng trên Thông Thiên Phong, lớn tiếng nói cho mọi người, ta là đệ tử Thông Thiên Phong, ta có tư cách tu luyện ở Thông Thiên Phong,
Đây là hò hét trong lòng của Mộc Xuân, chính nhờ tín niệm này chống đỡ mười năm qua, khiến hắn sau khi bị Mễ Bản trưởng lão cự tuyệt vẫn có thể kiên trì chờđợi, vẫn tin tưởng sẽ gặp được kỳ tích.
Lúc này kỳ tích chỉ còn cách hắn một bước, mặc dù số phận bị nắm giữ trong tay người khác cảm giác rất khó chịu, thế nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
- Ngươi không có mắt sao?
Trong lúc Mộc Xuân đang suy nghĩ, cây chổi trong tay hắn không cẩn thận quét vào giày một gã Yêu Chiến Sĩ, nếu như đổi thành đệ tử Thông Thiên Phong bình thường, có lẽ sẽ không có việc gì, nhưng Mộc Xuân không phải đệ tử Thông Thiên Phong, trong mắt đệ tử Thông Thiên Phong hắn chính là một phế vật, một người có thể tùy tiện khi dễ.
Tên đệ tửđá vào ngực Mộc Xuân, toàn thân Mộc Xuân trực tiếp bị một cước đá lên mặt đất cách đó mười thước.
- Xin. . . Xin lỗi. . .
Mộc Xuân từ trên mặt đất đứng dậy, hắn khẽ lau vết máu tươi trên khóe miệng, nói một câu xin lỗi.
Loại chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra, cho dù có hai bằng hữu Lý Vĩ và Lam Thông ở đây, thế nhưng ở Thông Thiên Phong, hai người không thể lúc nào cũng để mắt đến hắn, cho nên trên cơ bản Mộc Xuân bị ức hiếp là chuyện rất bình thường.
- Hừ phế vật chính là phế vật, cho dù ngươi quét hơn năm mươi năm nữa, Mễ Bản trưởng lão cũng sẽ không chữa trị kiếm linh cho ngươi, nếu như ta là ngươi, còn không bằng lăn xuống Vạn Tiên Sơn, đến Trung Châu thành thành thật mở một tiểu điếm sống một cuộc sống yên ổn.
Người này đá Mộc Xuân còn chưa tính, còn nói lời vũ nhục hắn.
Nhưng Mộc Xuân không đi tranh cãi, bởi vì hắn đã từng phẫn nộ tranh chấp, nhưng đổi lấy kết quả là mình đầy thương tích tiếp tục quét tước Thông Thiên Phong.
Đây là người không có thực lực, ngươi chỉ có thể bị dẫm nát dưới chân. Không có thực lực ngươi vĩnh viễn không dám mạnh miệng nói. Mộc Xuân đã từng là cường giả ở tiểu thế giới, vì vậy hắn rất minh bạch điều này.
Hắn không phải không muốn đi tranh cãi, mà là khi không có thực lực đi tranh cãi sẽ chỉ chịu chết, loại chuyện này chỉ có kẻ ngu xuẩn mới đi làm.
- Già Lam sư huynh đừng nói nữa, kỳ thực hắn cũng rất đáng thương.
Một nữ tử mặc hoàng y, toàn thân tản ra mùi hoa nhàn nhạt ở bên cạnh lôi kéo người vừa vũ nhục Mộc Xuân.
Nữ tử này nhìn qua ước chừng hai ba hai tư tuổi, thân hình cũng không phải quá mỹ lệ, mà là quý phái rất khó hình dung, phảng phất giống như tiên tử trong hoa.
- Y Lâm sư muội, đối với loại phế vật này, chỉ có đánh hắn mới có thể khiến hắn biết rõ mình là loại người gì, hắn mới có thể biết được mình nên đi con đường gì.
Già Lam nhìn Y Lâm, lại khinh thường liếc mắt nhìn Mộc Xuân đang cúi đầu quét dọn.
- Sỉ nhục người khác không bao giờ có kết quả tốt đẹp? Ngươi là loại người gì chứ?
Truyền tống trận quang mang chớp động, trong quang mang một thanh âm phẫn nộ truyền ra khiến các đệ tử xung quanh đều tập trung nhìn về phía vị trí của truyền tống trận....
Nghe thấy thanh âm này, ánh mắt Mộc Xuân nhất thời sáng bừng, hắn nghe ra được là thanh âm của ai, hai mắt hắn mang theo quang mang hi vọng nhìn về phía truyền tống trận, hắn hi vọng hai mắt của mình có thể nhìn thấy ánh sáng hi vọng xuất hiện ngay trước mắt.
Quang hóa lưu chuyển, bốn nhân ảnh xuất hiện trong truyền tống trận, Lý Vĩ bước ra trước, chỉ vào Già Lam vẻ mặt khinh thường nói.
Thanh âm của Lý Vĩ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, Già Lam quay đầu nhìn về phía Lý Vĩ, mặc dù Lý Vĩ là tứ giai Trận Đồ Sư, nhưng trên Thông Thiên Phong lẽ nào hắn còn dám động võ với mình, động võ ở đây khẳng định sẽ bị xử lý.
Hừ, vật họp theo loài, ở chung với phế vật một thời gian dài, người cũng trở thành phế vật.
Già Lam khinh thường liếc mắt nhìn Mộc Xuân, sau đó quay đầu chuẩn bị rời đi.
- Ngươi nói ta phế vật? Thế nào? Dám theo ta xuống Thông Thiên Phong chơi không?
Lý Vĩ cũng bị những lời này của Già Lam chọc giận, đừng thấy Già Lam là Yêu Chiến Sĩ Thánh Thể ngũ giai còn hắn chỉ là Trận Đồ Sư Thánh Thể tứ giai, nhưng với trình độ Trận Đồ Sư biến thái của Lý Vĩ, ngược lại một Yêu Chiến Sĩ Thánh Thể ngũ giai lại không tạo thành áp lực gì cho hắn.
- Ngươi kêu ta đi thì ta phải đi sao, ngươi nghĩ ngươi là thứ gì.
Già Lam nói rất khó nghe, nhưng hắn cũng không có cách nào, thật ra hắn rất muốn nói có thể, sau đó đánh cho Lý Vĩ một trận kêu cha gọi mẹ, vấn đề là hắn căn bản không đánh lại Lý Vĩ, xuống Thông Thiên Phong chính là tự rước lấy sỉ nhục.
- Tại sao phải xuống dưới, ở Vạn Tiên Sơn có quy củ nói không cho đánh chó sao?
Một thanh âm càng thêm bừa bãi truyền ra, thanh âm này chính là của Âu Dương đứng phía sau phát ra.
Khi thanh âm này phát sinh, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn chủ nhân của nó, nhưng mọi người nhất thời đều hít một ngụm lãnh khí.
Âu Dương trưởng lão hoàn toàn không dựa theo lẽ thường ra bài, vừa mới hết nửa năm cấm bế, hiện tại lại chạy đến Thông Thiên Phong, nghe ý tứ trong ngôn ngữ của hắn, hoàn toàn không đặt tông quy trong mắt, rất có cảm giác hiện tại muốn xuất thủ thu thập Già Lam.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Sự xuất hiện của Âu Dương khiến Già Lam vừa rồi còn tỏ vẻ kiêu ngạo, nhất thời tái mặt. Già Lam không phải một kẻ ngu si, hắn dám nói xấu Lý Vĩ là vì hắn biết Lý Vĩ không dám xuất thủ ở đây.
Nhưng Âu Dương trưởng lão căn bản mặc kệ nhiều như vậy, lần đầu tiên đến Thông Thiên Phong đã giết chết hai huynh đệ Vân Phi, Vân Kỳ, nửa năm cấm bế quả thực không đáng nhắc tới. Hắn vi phạm tông quy như vậy, cuối cùng còn có thể trèo lên chức vị trưởng lão của Tu Phục Đường, có thể tưởng tượng Lỗ Tu bao che hắn đến thế nào.
Càng đáng sợ hơn là phía sau hắn có một nhân vật không thể trêu vào. Người đó chính vì trút giận cho đồ đệ, đã một tay gạt bỏ sáu tòa sơn phong, không tiếc dao động căn cơ Vạn Tiên Sơn, Chiến Đế Bạch Hủ Minh.
Trình độ đáng sợ của Thái thượng trưởng lão, bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể tưởng tượng, lúc này Già Lam rất rõ ràng, bây giờ tuyệt đối không phải lúc cố chấp.
Người biết tiến lui mới thành đại sự, Già Lam quay sang Âu Dương thi lễ nói:
- Không biết Âu Dương trưởng lão giá lâm, đệ tử thất lễ ...
Người chung quanh nhìn biểu hiện của Già Lam, không ai đi khinh bỉ Già Lam, bởi vì Già Lam làm như vậy là biểu hiện thông minh, nếu như thực sự dám kiêu ngạo với Âu Dương, không chừng tên gia hỏa đó dám liều mạng cấm bế thêm nửa năm để tiêu diệt Già Lam.
Kỳ thực lúc này Âu Dương tuyệt đối là cáo mượn oai hùm. Lần trước hắn có thể giết chết Vân Kỳ, hoàn toàn là dựa vào uy lực của Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát Trận, bản thân hắn chỉ là Yêu Cung Thủ vô hạn tiếp cận Thánh Thể nhị giai, cho dù tính hắn là nhị giai, nhị giai đối kháng ngũ giai tuyệt đối cũng là rước họa vào người.
Mất đi Đô Thiên Thập Nhị Thần Sát Tiễn, lúc này Âu Dương cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn cáo mượn oai hùm hù dọa Già Lam , dù sao hắn không thểđểđám người Lý Vĩ xuất thủ. Phía sau hắn còn có tôn đại thần Bạch Hủ Minh che chở, cho dù là Lỗ Tu cũng phải nể tình, nhưng nếu Lý Vĩ dám động võ ở Thông Thiên Phong, như vậy hậu quả thực sự rất nghiêm trọng.
- Đệ tử còn có việc phải làm, xin thất lễ ...
Già Lam nghiêm mặt xoay người tìm cách trốn chạy.
Nhìn Già Lam rời đi, Âu Dương cũng không nói thêm nữa, khiến đối phương mất mặt một chút là đủ rồi, dù sao cùng thuộc về Vạn Tiên Sơn, từ khi mình trở lại Vạn Tiên Sơn đã dấy lên không ít sóng gió, sau này cũng nên thành thật.
- Mộc Xuân... Mau tới đây...
Lam Thông quay người về phía Mộc Xuân kêu lên. Cùng với câu nói của Lam Thông, người trên Thông Thiên Phong rốt cuộc cũng minh bạch mục đích tới đây lần này của Tu Phục Tông Sư trưởng lão vừa mới gia nhập Tu Phục Đường.
Không ai ngờ kỳ tích thực sự sinh ra, kẻ đáng thương, phế vật Mộc Xuân trong mắt bọn họ thực sự có thể nhận được ưu ái của Tu Phục Tông Sư.
Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên trong lòng bọn họ một lát, rồi sản sinh nghi vấn.
Tất cả mọi người trên Thông Thiên Phong đều biết chuyện của Mộc Xuân, trước kia Mễ Bản trưởng lão từng nói, cho dù hắn xuất thủ cũng phải mất thời gian nửa năm, nhiều lần chữa trị cũng chưa thể hoàn toàn chữa trị kiếm linh của Mộc Xuân.
Phải biết rằng kiếm linh của Mộc Xuân sớm đã bị nghiền nát vô hình, hiện tại Mộc Xuân đã từ cửu giai đỉnh phong rơi xuống lục giai, kiếm linh như vậy hầu như đã mất đi tất cả linh khí, muốn hoàn toàn chữa trị, để Mộc Xuân trở lại cửu giai đỉnh phong, thật sự là rất khó khăn.
- Mộc Xuân, mau tới đây để Âu Dương xem cho ngươi...
Lý Vĩ cũng mở miệng, nhìn Mộc Xuân đang đứng ngây người ở bên cạnh, hắn có thể tưởng tượng được tâm trạng của Mộc Xuân lúc này.
Người lý giải Mộc Xuân nhất đương nhiên là Lam Thông, kiếm linh của Lam Thông cũng từng bị nghiền nát, hắn cũng từng tuyệt vọng, khi Âu Dương nói cho hắn biết có thể chữa trị, cảm giác hi vọng một lần nữa được nhen nhóm, suốt đời hắn cũng không quên.
Mặc dù trình độ tổn hại kiếm linh của Mộc Xuân hầu như đã đạt đến trình độ hư hại nhất, nhưng Lam Thông tin tưởng Âu Dương nhất định có biện pháp. Mễ Bản trưởng lão từng nói thời gian nửa năm có thể chữa trị, cho dù Âu Dương không bằng Mễ Bản, dùng một năm tuyệt đối cũng có thể chữa trị?
Nhìn Mộc Xuân, Âu Dương có chút giật mình, hắn nhớ lại hình ảnh của Mộc Xuân mười năm trước. Lúc đó Mộc Xuân vẫn là một người thanh niên phong nhã hào hoa, nhưng mười năm sau hắn lại già nua đến mức độ này, như vậy cho dù không cần chân thực chi nhãn, Âu Dương cũng biết, giai vị của Mộc Xuân nhất định đã rơi xuống dưới bát giai.
Ngay cả giai vị cũng bắt đầu rơi xuống, Âu Dương có thể tưởng tượng ra kiếm linh của hắn tổn hại đến trình độ nào, nếu là tổn hại bình thường, tuyệt đối không thểđể một cửu giai rơi xuống dưới bát giai.
Năm đó kiếm linh của Lam Thông cũng tổn hại, nhưng chí ít giai vị không rơi xuống.
- Để ta xem xem.
Hai mắt Âu Dương biến thành huyết sắc, chân thực chi nhãn xuyên thấu qua thân thể Mộc Xuân, rốt cuộc thấy được kiếm linh trong thân thể Mộc Xuân.
Kiếm linh của Lục Tiên bình thường đều có hình thái một cây tiểu kiếm, tổn hại kiếm linh thông thường đều là tổn hại xuất hiện ở vị trí nào đó, thê thảm nhất cũng chỉ là trên kiếm linh chằng chịt vết rạn như kiếm linh của Lam Thông trước kia, thế nhưng như vậy Lam Thông vẫn có thể dùng linh nguyên trấn áp.
Nhưng hiện tại kiếm linh của Mộc Xuân đã bị nghiền nát đến mức không còn bộ dạng. Hiện tại kiếm linh của Mộc Xuân đã vỡ thành vô số mảnh nhỏ nằm trong ngực hắn, những mảnh nhỏ này liên tục thả ra linh nguyên, Âu Dương biết, khi toàn bộ linh nguyên tiêu hao hết, cũng là lúc Mộc Xuân sẽ chết.
- Âu Dương trưởng lão...
Khi Âu Dương dùng chân thực chi nhãn quan sát kiếm linh của Mộc Xuân, Mễ Bản cũng nhận được tin tức chạy tới, kỳ thực từ lâu hắn đã muốn tới Âm Vân Phong tìm Âu Dương, nhưng vì chuyện Âu Dương đại náo Thông Thiên Phong bị cấm bế một thời gian, lúc này cách thời gian đại hội Tu Phục Sư chưa đến bốn tháng, nhưng Âu Dương vẫn chưa cho hắn một câu trả lời chính xác có tham gia hay không.
Âu Dương tạm thời không đi quản Mễ Bản, hắn điểm ra một đạo yêu khí huyết sắc, đạo huyết sắc yêu khí này trực tiếp xuyên thấu qua lồng ngực Mộc Xuân , bay vào trong ngực hắn.
- Đừng phản kháng, hiện tại ngươi rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có khả năng triệt để tan vỡ, ta giúp ngươi phong ấn linh khí kiếm linh tiết ra trước, sau đó sẽ suy nghĩ bước chữa trị tiếp theo.
Sau khi yêu khí của Âu Dương tiến nhập vào trong thân thể Mộc Xuân, rất nhanh ngưng kết thành hình tượng kiếm linh, những yêu khí này bắt đầu dẫn động những mảnh vỡ kiếm linh dần dần hợp lại.
Cảm thụ được biến hóa thần kỳ trong thân thể, trên mặt Mộc Xuân lộ ra vẻ không dám tin tưởng, lúc này hắn có một loại cảm giác như từ dưới địa ngục được kéo lên thiên đường.
Mặc dù Âu Dương nói sẽ phong bế linh khí trước, sau đó mới suy nghĩ bước tiếp theo, nhưng Âu Dương cũng không nói không thể chữa trị, điều này chứng tỏ hắn vẫn còn hi vọng.
Yêu khí chậm rãi kết hợp kiếm linh, sau năm phút, huyết sắc yêu khí của Âu Dương giống như nhựa cao su, tạm thời dán tất cả mảnh vỡ kiếm linh lại với nhau, nhưng như vậy không tính là chữa trị, như vậy nhiều nhất chỉ có thể tạm thời hỗ trợ linh khí ngừng tiết ra ngoài, muốn hoàn mỹ chữa trị kiếm linh bị triệt để nghiền nát như vậy, có thể phải cần rất nhiều thời gian.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế