Quan Sách
Tác giả : Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 306: phong ba đến rồi
Nguồn: Sưu Tầm
Việc thị sát ba huyện phía Bắc của Ngũ Đại Minh kết thúc, lập tức lại tới tỉnh thành xin tài trợ.
Mà lần này, Trần Kinh không đi theo ông ta.
Buổi sáng hôm đó, tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa. Ngũ Đại Minh gọi Trần Kinh lên, nhìn chằm chằm mà không nói một lời.
Trần Kinh không kìm nổi hỏi ông ta:
- Bí thư Ngũ, xin hỏi ông có chuyện gì?
Ngũ Đại Minh trầm ngâm một chút nói:
- Lần này tới tỉnh thành, cậu ở lại. Sau đó Bí thư Dương của Uỷ ban kỉ luật có chuyện nói với cậu.
Trần Kinh sửng sốt, môi giật giật, không nói gì. Uỷ ban kỉ luật tìm mình nói chuyện, vậy nhất định đã có chuyện xảy ra. Trần Kinh tự nghĩ lại thấy mình đang ngồi vững, sao có chuyện gì vậy?
Nhưng nghi ngờ này hắn không thể nói với Bí thư Ngũ, chỉ có thể chôn trong lòng.
- Không phải lo lắng, Uỷ ban kỉ luật nói chuyện, vừa là để tìm hiểu tình hình, cũng có thể nói là một kiểu bảo vệ cán bộ.
Ngũ Đại Minh nói.
Cứ như vậy, Ngũ Đại Minh tới tỉnh thành, Trần Kinh ở lại.
Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật là Dương Kiệt, là người rất khiêm tốn, bình thường nói năng thận trọng, tới đâu cũng đeo một cặp kính rất dày, trong tay cầm một cái bút máy Thượng Hải kiểu cũ, khiến người ta có cảm giác rất nghiêm túc cũ kĩ.
Ông ta tìm Trần Kinh nói chuyện, trước tiên không nói gì, mà quan sát Trần Kinh từ trên xuống dưới. Con người thâm thúy của ông ta vô chừng bất định, khiến người ta không thể hiểu được thế giới nội tâm của ông ta.
Qua rất lâu, ông mới chậm rãi nói:
- Gần đây, Uỷ ban kỷ luật tỉnh nhận được nhiều thư báo cáo liên quan tới vấn đề cán bộ Đức Cao chúng ta. Thư báo cáo nhiều, đồng thời nội dung đúng sự thực, Uỷ ban kỷ luật chúng tôi dự tính, tập trung vào một số thư báo, chúng tôi đặc biệt thành lập một tổ điều tra, đến điều tra tỉ mỉ việc này.
Trần Kinh không nói gì, nhưng trong lòng suy nghĩ, cuối cùng ai tố cáo mình, tại sao lại tố cáo mình? Tố cáo mình tội gì?
- Hôm nay tôi nói chuyện với cậu, chính là thông báo cho cậu biết, trong số các tố cáo, cậu là người bị tố cáo trọng điểm. Lần này, Uỷ ban kỉ luật chúng tôi có thể sẽ bắt đầu điều tra từ cậu, chuyện này, tôi đã thông báo cho Bí thư Ngũ.
Dương Kiệt thản nhiên nói.
Ông ta dừng một chút, nói tiếp:
- Cậu không phải quá áp lực, trên tổ chức cho tới hiện nay, vẫn rất tôn trọng và tín nhiệm cậu. Trong quá trình điều tra, công tác của cậu sẽ không ảnh hưởng gì. Tin là Bí thư Ngũ cũng đã nói qua với cậu, chúng tôi chỉ điều tra rõ chân tướng, đồng thời là một kiểu bảo vệ cán bộ.
Trần Kinh hít một hơi nói:
- Chủ nhiệm Dương, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra.
Dương Kiệt gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười, có lẽ bởi vì ông ta rất ít cười, nên khi ông ta cười khiến người ta có cảm giác rất kì lạ.
Một việc có thể kinh động tới Dương Kiệt, hẳn là có chút nghiêm trọng, mà trên thực tế, lần điều tra này của Uỷ ban kỉ luật, cũng tương đối nghiêm khắc. Tổ điều tra liên hợp do Uỷ ban kỉ luật và viện Kiểm soát thành phố lập ra, sẽ đi sâu vào tất cả các mặt của toàn thành phố, bắt đầu triển khai điều tra lần này.
….
Rượu Bordeaux nước Pháp, màu đỏ như máu trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, hai ly rượu chạm nhẹ, phát ra một tiếng vang trong trẻo, ngay sau đó là tiếng cười phóng đãng.
- Ăn lộc của vua, là việc của trung quân. Anh Khôn , anh làm việc cho tổng giám đốc Liêu, vậy nhất định phải lo nỗi lo của ông chủ, phải kịp thời chuẩn bị thay ông chủ làm việc ông ta muốn làm nhưng không tiện làm, hoặc không được phép.
Người nói là Thiệu Hồng Ngạn.
Đối diện ông ta, người đang ngồi là Thiệu Khôn.
Thiệu Khôn im lặng không nói, hỏi Thiệu Hồng Ngạn:
- Hồng Ngạn, sự việc của Băng Oánh thế nào? Tôi nghe nói, cô ta đã bị đưa tới viện kiểm sát rồi à?
Sắc mặt Thiệu Hồng Ngạn biến đổi mấy lần, lộ ra vẻ mặt đau đớn:
- Cô ấy còn đang trong thời gian bị giam, hiện tại lại xảy ra việc, còn có thể làm sao? Lần này ngồi tù là đương nhiên, chỉ không biết là bao lâu.
Thiệu Hồng Ngạn nói lời này, trên mặt lộ ra vẻ oán độc:
- Chính là Ngũ Đại Minh, còn cả tên tay sai Trần Kinh đó, khiến tôi và Băng Oánh buồn thiu như chó nhà có tang. Bất kể thế nào, cả đời này tôi cũng phải đấu với hai người này.
Ông ta cười ha hả, nói:
- Bây giờ hay rồi, bọn họ ngoài sáng, chúng ta trong tối, có cơ hội.
Thiệu Khôn không nói gì, trầm ngâm rất lâu mới nói:
- Nhưng Hồng Ngạn à, lần này thư báo anh làm, tôi nghi là không thể khiến Trần Kinh bị sao. Dù sao tốt cáo cũng phải điều tra, nhiều khả năng là điều tra cũng không tìm ra chứng cứ đâu.
- Ai bảo điều tra nhưng không tìm được chứng cứ?
Thiệu Hồng Ngạn ngắt lời Thiệu Khôn nói:
- Anh nghĩ xem, hiện tại việc khiến người ta quan tâm nhất là gì? Là vấn đề tranh luận thổ địa khu mới. Trong vấn đề này, Ban quản lý khu mới không ngờ làm chủ, trực tiếp cấp một mảnh đất với gia ưu tiên cho anh em họ Hầu .
Điều này kì quái rồi, hai ngày trước anh em họ Hầu mời Trương Dương tới hộp đêm nửa đêm không về, sau đó, bọn họ lại mời Dịch Tiên Bình đánh bài, nghe nói một đêm để ông ta thắng tới ba bốn mươi ngàn, phương diện này không có vấn đề sao?
Sau đó, ban quản lý Dịch Tiên Bình liền cấp cho hai anh em họ Hầu mảnh đất, thậm chí ngay của Quận ủy và Uỷ ban nhân dân quận cũng chưa phê duyệt, chân người nhà họ Hầu đã đặt lên mảnh đất kia. Phương diện này nói không có khuất tất gì, ai tin được?
Thiệu Khôn khẽ nhíu mày, nói:
- Hồng Ngạn à, việc này em nói rất có lý, nhưng nếu truy cứu đến cùng, Trần Kinh sẽ phải chịu trách nhiệm đến đâu? Hắn chỉ là một thư kí mà thôi, căn bản không phải người phụ trách trực tiếp, Trần Kinh có thể bày mưu đặt kế với Dịch Tiên Bình?
Cho dù thật sự là như thế, chứng cứ cũng không đầy đủ, chuyện này chúng ta làm như vậy, có phải hơi rút dây động rừng không?
- Anh, anh thật cổ hủ. Sự việc gì cũng đợi chứng cứ xác thực, vậy cơm canh nguội cả rồi.
Thiệu Hồng Ngạn lớn tiếng nói, giọng điệu có chút tức giận:
- Việc chứng cứ, sẽ do Uỷ ban kỷ luật và Viện kiểm sát nghĩ biện pháp, chúng ta có thể nghĩ cách gì?
Việc chúng ta phải làm lúc này là phải thổi phồng quan hệ của Trương Kinh và Dịch Tiên Bình. Hai người này đều tới từ Lễ Hà, năm đó Lễ Hà là một đống rác, mà Dịch Tiên Bình ở Lễ Hà là người từng phạm sai lầm.
Dù sao cũng chỉ một câu, phải tung tin ra, phải nắm chắc cơ hội, bôi xấu Trần Kinh, khiến Ngũ Đại Minh không dám dùng hắn.
Thiệu Hồng ngạn nói chắc như đinh đóng cột, ông ta càng nói càng kích động, trên mặt đỏ bừng, vẻ mặt nham hiểm.
Ông ta nắm chặt nắm đấm, trong lòng dâng lên bao ý đồ.
Lần này, Thiệu Hồng Ngạn nhìn trúng cơ hội ra tay, để đạp đổ Trần Kinh, ông ta nghĩ ra bao nhiêu cách. Lần này, ông ta tin tưởng, sẽ khiến sự việc phát triển theo hướng mình hy vọng, nếu vậy, Trần Kinh sẽ bị bôi xấu.
Thanh danh của hắn bị bôi nhọ, Ngũ Đại Minh còn dám dùng hắn sao?
Chỉ cần Ngũ Đại Minh vứt bỏ hắn, vậy chính là tự chặt mất một cánh tay, thời cơ đối phó Ngũ Đại Minh cũng đến.
- Không giết được ta, giờ cho các người nếm thử sự lợi hại của Thiệu gia.
Thiệu Hồng Ngạn thầm nghĩ, ông ta kinh doanh ở Cao Đức nhiều năm như vậy, mạng lưới quan hệ trong tay, mạng lưới lợi ích trải rộng cả tỉnh Sở Giang. Nếu vận dụng hết những quan hệ đó, đừng nói đạp đổi một Bí thư thành ủy, ngay cả một quan lớn ở Tỉnh ủy cũng có khả năng.
Hơn nữa, cho dù lần này không thành công, cũng có thể khiến Trần Kinh và Liêu Triết Du kết thù.
Có Liêu Triết Du yểm hộ phía trước, Thiệu Hồng Ngạn căn bản không lo mình sẽ bại lộ.
Vì ai cũng biết, gần đây Liêu Triết Du có mâu thuẫn với anh em họ Hầu. Vì mâu thuẫn này, Liêu Triết Du làm gì cũng không khiến người ta bất ngờ. Với danh vọng Liêu gia của anh ta, việc này làm lớn đến đâu, thành như nào cũng không khiến người ta ngạc nhiên.
Từ góc độ này mà nói, Thiệu Hồng Ngạn đứng ở thế bất bại, cơ hội như vậy không nắm lấy, thật sự đầu bị hỏng rồi.
Hai người im lặng, Thiệu Hồng Ngạn luôn xoay chén rượu trong tay, vừa lúc đó có người gõ cửa phòng.
Thiệu Khôn đứng dậy mở cửa, Thiệu Hồng Ngạn đứng lên, vẻ âm tàn trên mắt trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là vẻ tươi cười, ông ta giơ tay ra rất xa nói:
- Phó trưởng ban thư kí Mãn, rốt cuộc ông cũng tới, tôi và anh Khôn đang mong ngóng ông đây.
Người vừa tới là Phó trưởng ban thư kí Thành ủy Mãn Diên Ba. Tay Thiệu Khôn để trên vai Mãn Diên Ba, mời ông ta ngồi vẻ thân thiết.
- Hồng Ngạn, còn không lấy thứ đó ra, quả thật là bừa bãi quá mà.
Sắc mặt Thiệu Hồng Ngạn thay đổi, rất sợ hãi, lấy hai chiếc đĩa CD từ trong túi ra, chậm rãi đổ ra trước mặt Mãn Diên Ba nói:
- Trưởng ban thư kí, trước kia lão Thiệu tôi là tên khốn kiếp, thật sự là mỡ heo đã làm u mê rồi, không ngờ lại làm ra việc hèn hạ như vậy.
Ông là đại nhân đại lượng, tha cho tôi một lần. Nếu tôi sớm biết ông và Thiệu ca còn cả tổng giám đốc Liêu có quan hệ như vậy, có cho tôi mượn trăm lá gan tôi cũng không dám làm chuyện như vậy.
Mãn Diên Ba cầm đĩa CD trong tay, trên mặt co giật, thần sắc cực kì khó coi, ông ta hừ một tiếng, nhìn về phía Thiệu Hồng Ngạn, ánh mắt rất âm tàn.
Khẽ nhìn sắc mặt lo lắng của Thiệu Hồng Ngạn, lúc này Thiệu Khôn mở miệng nói:
- Trưởng ba thư kí, ông yên tâm, chuyện này tôi sẽ đích thân giám sát, Hồng Ngạn tuyệt đối không còn bản copy nữa, hôm nay mời ông tới đây, cũng coi như để kết thúc việc này.
Về sau, ông đối với Hồng Ngạn thì nể mặt tổng giám đốc Liêu một chút, đừng chấp nhặt với nó.
Mãn Diên Ba cười ha hả nói với Thiệu Hồng Ngạn:
- Tổng giám đốc Thiệu à, anh cũng có hôm nay cơ đấy. Sao? Mấy ngày nay đồn thổi rất ghê, hình như có người nhắm vào Trần Kinh. Nhìn cách làm này, có vẻ như là sự quấy phá của anh, không phục à, bị Trần Kinh chỉnh cho nhưng không phục chứ gì?
Ánh mắt âm hiểm nhìn chằm chằm Thiệu Hồng Ngạn, vừa đổi bộ dạng ăn nói khép nép lúc nãy, vẻ tức giận giờ lại hiện lên.
Ông ta cầm đĩa CD lên, khóe miệng cong tớn:
- Đây là đồ tốt đó, đồ tốt bảo mệnh, nếu anh đã có thể lấy ra được, ha hả, tôi cũng coi như nể mặt tổng giám đốc Liêu, cho anh một con đường sống.
Ông ta khinh miệt nhìn Thiệu Hồng Ngạn liếc mắt một cái, đứng dậy nói:
- Hai vị chủ tịch, công việc của tôi bận rộn, xin lỗi không ở lại được
Thiệu Khôn đứng dậy tiễn Mãn Diên Ba ra, tới cửa hỏi:
- Trưởng ban thư kí, về vấn đề của Bí thư Phương, ông phải giúp chúng tôi đó.
- Cứ đợi đi, Bí thư Phương rất bận rộn, có thời gian tôi sẽ gọi điện cho cậu, cậu vội gì chứ?
Thiệu Hồng Ngạn một mình trong phòng, sắc mặt đã biến thành màu đỏ thẫm.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Quan Sách
Tác giả : Tịch Mịch Độc Nam Hoa
-----oo0oo-----
Chương 307: rất ăn ý
Nguồn: Sưu Tầm
Trần Kinh nhận điều tra, sự việc khó giải quyết hơn tưởng tượng.
Thời gian trước, sự việc tranh luận thổ địa khu mới Tiền Hà rất được quan tâm. Ban quản lý tân khu không ngờ lại không thông qua phê duyệt của bất cứ cấp trên nào, trực tiếp đồng ý bán cho công ty Tam Sở Nhất Phẩm, bán một mảnh đất với giá thấp cho họ, chuyện này gây một cơn sóng gió lớn ở Đức Cao.
Mà chuyện này, có lời đồn nói là Trần Kinh can thiệp chính sách đất đai của Tân Khu khiến Tam Sở Nhất Phẩm vớ được món hời như vậy.
Ngay sau đó, việc Trần Kinh có ở nhà ở khu chung cư Bùi Thúy Vịnh do Tam Sở Nhất Phẩm khai thác cũng bị đồn ra ngoài, quan hệ của Tam Sở Nhất Phẩm và Trần Kinh bị người có ác ý bôi trát, chuyện này ngày một trở nên phức tạp.
Trần Kinh cũng rất bất ngờ về cách làm này của Dịch Tiên Bình. Từ khi nào Dịch Minh Hoa lại có quyền lớn như vậy? Đất đai Tân Khu tấc đất tấc vàng, sao ông ta lại có quyền quyết định cách xử lý đất?
Nghi vấn này của Trần Kinh, trước đây đã từng giải thích rất rõ với Quận ủy và chính quyền Quận. Khu mới đều là ủy quyền ở mức cao, Vì sao lại là ủy quyền ở mức cao? Chính là vì quận mới không chỉ là quận mới của Tiền Hà, còn là quận mới của Đức Cao.
Ngụ ý ở đây là, Dịch Tiên Bình lén quan hệ với lãnh đạo Thành ủy, Quận ủy và chính quyền Tiền Hà cho ông ta quyền tự do quyết định, kết quả cuối cùng ai cũng không quản, quyền lực trong tay ông ta càng ngày càng lớn.
Còn việc Dịch Tiên Bình trực tiếp giao đất cho Tam Sở Nhất Phẩm, đây hoàn toàn là do hậu quả của việc quyền lực quá lớn, mà chuyện này cũng trực tiếp khiến Trần Kinh có lý mà không nói ra được.
Dù sao, trước khi anh em họ Hầu mua đất cũng đặc biệt mời Trương Dương ăn cơm, có lời đồn còn nói, anh em họ Hầu vì lấy lòng Trần Kinh, nên mời mỹ nữ từ tỉnh về, thật là nhọc lòng.
Sau khi anh em họ Hầu gặp Trần Kinh, lại gặp Dịch Tiên Bình, việc này là có chủ định.
Ở đây rõ ràng là có nhân quả, chuyện này Trần Kinh liên quan quá lớn.
Mà lần này, trọng điểm của tổ điều tra Uỷ ban kỷ luật cũng hoàn toàn nhắm vào điểm này.
…
Trần Kinh bị điều tra, Thiệu Hồng Ngạn cũng không nhàn rỗi, trước tiên ông ta tỏ ra yếu thế trước mặt Mãn Diên Ba, giả làm con cháu.
Ngoài ra, ông ta và anh họ Thiệu Khôn hình thành liên hợp. Thiệu Khôn làm việc cho Liêu gia nhiều năm như vậy, tuy mạng lưới quan hệ ở Sở Giang không rộng như Thiệu Hồng Ngạn, nhưng mạng lưới quan hệ hữu dụng, chiều sâu của mạng lưới đó, vững chắc hơn nhiều so với Thiệu Hồng Ngạn.
Có Thiệu Khôn ra mặt giúp, Mãn Diên Ba mau chóng gia nhập mạng lưới của họ.
Mãn Diên Ba bắt đầu ra mặt giúp hắn hẹn với Phương Khắc Ba, đối với Phương Khắc Ba, Thiệu Hồng Ngạn vẫn luôn muốn tạo quan hệ vững chắc, nhưng đối với lãnh đạo quan trọng như vậy, ông ta vẫn khá cẩn thận, không dám nóng vội.
Trước kia, ông ta đã chôn một con cờ, khéo léo tặng Phương Khắc Ba một bức tranh chữ, lần đó, Thiệu Hồng Ngạn rất nhọc lòng, anh ta tin tường, chuyện lần đó đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng Phương Khắc Ba.
Thời gian đã lâu như vậy, Thiệu Hồng Ngạn hiện giờ bắt đầu tính tạo quan hệ với người này, ông ta cho rằng cơ hội cũng khá chín muồi rồi.
Thiệu Hồng Ngạn giao tiếp với lãnh đạo nhiều năm như vậy, làm sao để tạo quan hệ với cán bộ, lôi kéo làm quen, ông ta rõ như lòng bàn tay. Ông ta liền đề nghị Thiệu Khôn:
- Anh à, lần này chúng ta phải dồn hết tâm sức, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Lần này chúng ta phải cố gắng nghĩ cách, phải thu được chút gì từ bên trên.
Thiệu Khôn nói:
- Về chuyện này, trước kia tổng giám đốc Liêu của anh cũng từng nghĩ tới. Phương Khắc Cần vẫn luôn rất cẩn trọng, không được phạm sai lầm trong chuyện này.
Thiệu Hồng Ngạn cười ha hả nói:
- Anh à, về cái này thì em am hiểu hơn anh, Phương Khắc Ba cũng là người, là người thì phải có thất tình lục dục. Nếu thực sự không có dục vọng, ông ta cũng không cần phải tranh giành hộc máu. Việc này em nghĩ rồi, vội không được, phải từ từ.
Hai người vừa thảo luận tìm đối sách hợp lý vừa đi gặp Phương Khắc Ba.
Lần đầu gặp mặt, nơi gặp rất chính thức, là nhà khách Thành ủy. Nơi làm việc của Phương Khắc Ba có một nơi rất được, không gian tao nhã.
Phương Khắc Ba bắt tay Thiệu Khôn, sau đó rất khách sáo nói với Thiệu Hồng Ngạn:
- Tổng giám đốc Hồng Ngạn, những người thân trong lồng như chúng tôi đều khâm phục dũng khí của anh. Thân mang công chức, nói không làm thì không làm, xuống biển là thành công, rất khiến người khác phải hâm mộ.
Thiệu Hồng Ngạn khiêm tốn nói:
- Bí thư Phương đề cao tôi quá rồi, tôi là tự nhận lỗi nên từ chức, nhà máy máy kéo Lâm Tinh trong tay tôi không có gì khởi sắc, tôi thật sự quá hổ thẹn.
Phương Khắc Ba nói:
- Chuyện đó không phải cá nhân nào có thể phụ trách được, vấn đề cơ chế thể chế, phải tìm ra nguyên nhân của việc không theo kịp rồi nghĩ biện pháp. Nhưng anh dám nhận trách nhiệm này đúng là rất khiến người khác ngưỡng mộ.
Mấy người hàn huyên vài câu rồi cùng ngồi xuống.
Thiệu Khôn nói trước:
- Bí thư Phương, hôm nay tôi và Hồng Ngạn tới đây, đúng là vô sự bất đăng tam bảo điện. Chính là mấy hôm trước, chúng tôi gom tiền định mua một mảnh đất, bỗng nhiên không qua bán đấu giá mà bán cho Tam Sở Nhất Phẩm, việc này chắc ông cũng nghe nói.
Phương Khắc Ba hơi nhíu mày, nụ cười trên miệng nhạt dần:
- Tôi biết việc này.
Thiệu Khôn thở dài, nói:
- Việc này vốn không có gì, chúng tôi cũng không định vì mất một mảnh đất mà làm rùm beng lên. Nhưng gần đây, vì chuyện này mà gây ra không ít sóng gió. Bên ngoài đã có người bịa đặt, nói chúng tôi châm ngòi bịa chuyện.
Chuyện này hoàn toàn là đặt cái bô lên đầu chúng tôi mà.
Thực lực của tổng giám đốc Liêu thì ông cũng biết đấy, kế hoạch đầu tư tại quận mới của chúng tôi lên tới mấy tỷ, chúng tôi có nhiều kế hoạch như vậy, lại vì một mình đất nhỏ như vậy mà gây chuyện sao?
Thiệu Khôn dừng một chút nói:
- Cho nên, Bí thư Phương, hôm nay tôi và Hồng Ngạn mạo muội tới, mục đích rất đơn giản, chính là hy vọng Thành ủy có thể lấy lại công bằng cho chúng tôi, bằng không chuyện này sẽ ảnh hưởng rất tiêu cực tới chúng tôi, toàn bộ kế hoặc đầu tư của chúng tôi cũng có thể phải chịu ảnh hưởng.
Phương Khắc Ba trầm ngâm không nói, tay khẽ mân mê ghế sô pha.
Một lúc lâu ông ta mới nói:
- Chuyện này hai người yên tâm, đúng sai đã có công luận, không bao lâu chuyện này sẽ được phơi bày.
Ông ta dừng lại một lúc rồi nói:
- Tổng giám đốc Thiệu, sau này đối với những xí nghiệp đi đầu, chúng tôi sẽ xây dựng một cơ chế liên lạc chuyên môn, liên hệ phụ trách theo phương thức một đối một lãnh đạo thành phố. Ví dụ, công ty bất động sản Tam Giang của các anh, sau này chúng tôi sẽ sắp xếp lãnh đạo chuyện môn, các anh có khó khăn gì, có thể trực tiếp báo với người đó.
Anh ta sẽ xử lý khẩn cấp, vấn đề không xử lý được, anh ta sẽ báo cáo với Thành ủy, Thành ủy sẽ ra mặt xử lý.
Thiệu Khôn mừng rỡ nói:
- Vậy tốt quá, chúng tôi thực sự không nghĩ ra chính sách này.
Thiệu Hồng Ngạn ở bên cạnh nói:
- Chế độ liên lạc thật sự hay, Tam Giang chúng tôi thật sự hy vọng Bí thư Phương tới liên hệ chúng tôi, chuyện công tác của chúng tôi sau này, có người để báo cáo thỉnh giáo rồi.
Phương Khắc Ba khẽ mỉm cười:
- Chuyện đó cũng không hẳn là không thể, không có vấn đề gì.
Vấn đề chế độ liên lạc này, hội nghị thường ủy lần trước đã quyết nghị rồi, quyết nghị rõ ràng, sau này xí nghiệp lớn, hạng mục lớn trong thành phố đều cần có lãnh đạo chuyên môn trực tiếp liên lạc. Tiện cho việc thành phố nắm được tin tức của doanh nghiệp và hạng mục kịp thời, cũng tiện cho doanh nghiệp tìm được sự trợ giúp từ chính quyền kịp thời.
Đề nghị này là do Phương Khắc Ba đưa ra đầu tiên, khi đó dẫn tới rất nhiều tranh luận trong bộ máy, nhưng cuối cùng chuyện này cũng được thông qua. Điều này đối với Phương Khăc Ba mà nói, cũng là một chuyện đáng tự hào.
Việc ông ta đưa ra, đương nhiên là nhiệt tình. Những lời của Thiệu Hồng Ngạn này khiến ông ta rất vừa lòng, đương nhiên ông ta bùi ngùi đồng ý.
Vì nói chuyện rất ăn ý, buổi trưa Phương Khắc Ba liền mở tiệc chiêu đãi Thiệu Khôn và Thiệu Hồng Ngạn, cơm là bữa cơm công việc, nhưng hễ ăn là mọi người sẽ trở nên rất vui vẻ.
Anh em họ Thiệu nhiều năm chìm nổi trong thương trường, rất hiểu tâm tư con người, hơn nữa, hai người lại tập trung nhắm vào công việc của Phương Khắc Ba, cho nên lời họ nói rất vừa ý ông ta. Phương Khăc Ba càng ngày càng vui vẻ.
Phương Khắc Ba bản thân là người rất thận trọng và kín đáo, bình thường không nói nhiều, khiến người ta có cảm giác hơi lạnh lùng.
Nhưng thường người như vậy hễ gặp được người nói chuyện hợp gu, thì sẽ rất có hứng nói, hiển nhiên, hôm nay chính là tình huống như vậy, Phương Khắc Ba nói chuyện rất ăn ý.
Cuối cùng là thư kí nhắc nhở ông ta, ông ta mới dừng câu chuyện. Lúc hai anh em Thiệu Khôn đi, ông ta còn đích thân ra tiễn, vô cùng nhiệt tình.
Thiệu Khôn và Thiệu Hồng Ngạn đi một chiếc xe về nhà, Thiệu Khôn sau đó nói:
- Hồng Ngạn à, em giỏi thật, nghiên cứu rất kĩ về Phương Khắc Ba. Hôm nay chúng ta làm việc có mục đích rõ ràng, kết quả rất tốt.
Thiệu Hồng Ngạn thản nhiên cười cười, trong lòng đang rỉ máu. Để tạo quan hệ với Phương Khắc Ba, Thiệu Hồng Ngạn mấy năm nay đã nằm vùng, làm công tác chuẩn bị.
Chỉ một tên Mãn Diên Ba lòng tham vô đáy, Thiệu Hồng Ngạn bỏ ra không biết bao nhiêu tiền rồi, hạ quyết tâm lớn như vậy, trả một cái giá đắt như vậy, kết quả Thiệu Hồng Ngạn suýt chút nữa không có cơ hội dùng tới, tâm trạng của ông ta ai như nào ai cũng biết.
Vừa nghĩ tới chuyện này, trong lòng Thiệu Hồng Ngạn tràn ngập thù hận, hận không thể nuốt cả Ngũ Đại Minh và Trần Kinh vào, thù này không báo, ông ta cảm thấy mình khó làm người nữa.
- Anh, chuyện này chúng ta phải rèn sắt từ khi còn nóng, có được một tiếng trống giục lòng hăng hái chiến đấu, càng phải làm việc cẩn thận hơn.
Thiệu Hồng Ngạn nói.
Tâm tình Thiệu Khôn rất tốt, vung tay lên nói:
- Hồng Ngạn, tất thảy em cứ quyết đi, em giỏi hơn anh, tất cả anh đều nghe em.
Thiệu Hồng Ngạn khiêm tốn, liên tục từ chối.
Thiệu Khôn nói:
- Hồng Ngạn, em còn khách sáo với anh làm gì? Chúng ta hiện nay đều làm việc với Liêu công tử, ưu điểm lớn nhất sẽ được bao che khuyết điểm. Việc hôm nay chúng ta làm rất tốt, nếu có thể tạo quan hệ tốt với Phương Khắc Ba, anh khẳng định, Liêu công tử nhất định sẽ rất vui mừng.
Anh ta tới bên cạnh Thiệu Hồng Ngạn, có chút thần bí nói:
- Em khẳng định cũng nghe nói qua về các băng đảng phe phái, nhưng tổng giám đốc Liêu của chúng ta nói một câu rất hay, chúng ta làm ăn, phải kết giao rộng, không được quá hẹp, không phải hạn chế, lần này chúng ta quán triệt tư tưởng của ông ấy rất hợp lý.
Thiệu Hồng Ngạn liên tục gật đầu, ngượng ngùng cười, ông ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, cũng không ai biết ông ta nghĩ cái gì.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé