“Xin chờ một chút, có thể có trường hợp đặc biệt không?” Vương Mãnh chợt nhớ tới tinh hoàn của mình, nó vẫn còn hiệu lực cơ mà, huống chi hắn cùng với Lữ lão yêu còn đang ở vào thời gian ‘tuần trăng mật’.
Chấp sự Bách Chiến Các dừng bước lại nhìn xem Vương Mãnh, “Trường hợp đặc biệt? ngươi cũng có trường hợp đặc biệt sao?”
Chấp sự Bách Chiến Các hiển nhiên cũng nhận ra Vương Mãnh, mấy lần sinh tử chiến cho dù không có thanh danh thì cũng có một chút bổn sự, hắn nói ra khẳng định cũng có chút sự thật.
“Nhìn cái này của ta có được không?”
Vương Mãnh đưa nguyên lực vào khai mở ra tinh hoàn, thân phận trận pháp hiện ra, Vương Mãnh tinh hoàn khác với những người khác, bên trong trận pháp có thêm một ngôi sao.
Chấp sự Bách Chiến Các có chút sửng sốt một chút, “Năm nghìn.”
Không giải thích, rất dứt khoát, trong ánh mắt thậm chí nhiều hơn một tia hâm mộ.
Phạm Hồng rất sảng khoái trao năm nghìn linh thạch ngay lập trức, tránh cho hắn đổi giọng.
Chấp sự Bách Chiến Các xuất ra một cái lệnh bài, “Trận doanh danh xưng?”
“Thánh Đường!”
Chấp sự Bách Chiến Các duỗi ra ngón trỏ, ngón tay biến thành màu vàng tại trên lệnh bài một hồi du long phi phượng vung vẩy, trên lệnh bài nhiều hơn hai cái chữ Thánh Đường rất lớn.
“Đã được đăng ký, các ngươi cần phải hoàn thành 2 điều kiện khác, trận doanh liền chính thức thành lập, nếu như thì không cách nào hoàn thành, vẫn là thất bại, mà linh thạch thì không trả lại.”
Chấp sự Bách Chiến Các nói ra.
Hai điều kiện khác cũng không ngoài dự đoán, một là làm nhiệm vụ, cái khác chính là nhân số.
Tiếp phù lục nhiệm vụ, ba người vẫn là rất cao hứng, nhưng trên phương diện nhân số quả thực là một vấn đề, Vương Mãnh, Phạm Hồng, Hà Túy, Ninh Chí Viễn, Mã Điềm Nhi, Lý Thiên Nhất, Minh Nhân, còn kém ba người, cần đi chiêu mộ.
Dưới tình huống bình thường, {Tu Chân giả} ở bên trong tu chân học viện đều là chọn trận doanh, dưới tình huống không tốt cho lắm cũng sẽ chọn một trận doanh bình thường, trận doanh đại biểu một cái đoàn đội, sinh tồn sẽ tương đối tốt hơn một chút.
Chỉ có điều một trận doanh mới sinh ra, số lượng người thành lập cũng không đủ, sẽ có người gia nhập sao?
Bất kể như thế nào, còn thiếu ba người phải cần có thời gian chiêu mộ, tiếp theo chính là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn xem nội dung bên trong phù lục nhiệm vụ, ba người lại trợn tròn mắt.
“Lừa đảo, tên mặt cương thi kia tuyệt đối là một tên lường gạt!” Phạm Hồng dậm chân.
“Điên rồi, đúng là điên rồi, tuyệt đối không thể!” Phạm Hồng giống như là nhìn thấy một chuyện bất khả tư nghị vậy.
Vương Mãnh cùng Mã Điềm Nhi hai mặt nhìn nhau, “Phạm điểu, đừng khoa trương như vậy chứ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Phạm Hồng lăn lộn đã lâu, tăng thêm cuộc sống quá mức hoạt bát, cho nên từ nay về sau hắn bị “Đổi tên” thành Phạm điểu.
Đối với cái tước hiệu này, Phạm Hồng có lẽ là tương đối đắc chí.
“Cái phù lục này chỉ thị là phải đi qua Hỏa Diễm Thần giới, phải lấy được Thiên Tôi Tiêm Thần Thạch, vãi lúa, cái này có khác gì đi chịu chết đâu!”
Nhìn dáng vẻ mờ mịt của Vương Mãnh cùng Mã Điềm Nhi, Phạm Hồng cũng không nhịn được mà cảm thán, Vương Mãnh lợi hại là lợi hại, nhưng... không có văn hóa thật đáng sợ.
“Khục khục, đành phải giải thích cho các ngươi một chút, tiểu thiên giới dựa theo cấp bậc bị chia làm Địa, Thiên, Huyền, Thần bốn cái cấp bậc. Địa cấp cùng Thiên cấp tiểu thiên giới chính là những {Tu Chân giả} như chúng ta có thể sinh tồn. Huyền cấp cùng Thần cấp tiểu thiên giới không phải hoàn cảnh vô cùng ác liệt thì chính là tràn ngập pháp tắc chi lực cường đại hoặc là bị yêu thú cường hoành chiếm lấy. Trên cơ bản chỉ có những đỉnh cấp trận doanh kia mới có thể đi tới loại địa phương như vậy, mà Hỏa Diễm Thần giới này chẳng những là thần cấp tiểu thiên giới, còn là tiểu thiên giới Ngũ hành chủ hỏa, Ngũ Hành khác tiến vào trong này trên cơ bản chỉ có một con đường chết. Khối Thiên Tôi Tiêm Hỏa linh thạch kia là một loại bảo vật Ngũ Hành chủ hỏa, có thể dùng để luyện chế pháp khí bảo kiếm, đối với người Ngũ Hành chủ hỏa không thể nghi ngờ là rất có ích lợi, chỉ là được không bù nổi mất nha, đi tới loại địa phương đó tương đương với việc chịu chết.”
Phạm Hồng thật muốn phát điên vậy, cố gắng mãi mới tới được bước này, nào ngờ lại như vậy.
“Vãi lúa, năm nghìn linh thạch, ta phải tìm hắn đòi lại!” Phạm Hồng vẻ mặt cầu xin nói.
Vương Mãnh kéo lại Phạm Hồng, nhìn phù lục nhiệm vụ, Mã Điềm Nhi càng bất đắc dĩ, chiếu theo lời Phạm Hồng nói, nàng Ngũ Hành chủ mộc đi qua nơi đó hoàn toàn là chỉ có đường chết.
Hỏa Diễm Thần giới? Vương Mãnh trong đầu không tự chủ được hiện lên khuôn mặt tươi cười gian xảo của Lữ Nhạc Thiên, tại sao cảm thấy chuyện này hình như có liên quan tới lão hồ ly này nhỉ.
Thật không biết cái lão yêu viện trưởng này muốn làm cái gì.
Tới lúc mọi người biết được tin tức này cũng sửng sốt, nhất là Hà Túy, hắn là lão già đã lăn lộn trong cái học viện này nhiều năm rồi, “Thế này cũng quá đen đi, thành lập trận doanh có thể rút thăm được loại nhiệm vụ này cực kỳ hiếm thấy.”
“Chuyện này giao cho ta cùng Vương Mãnh đi, cái gì Thần giới Huyền Giới, đi thì biết rồi!”
Lý Thiên Nhất xoa tay, Tề Phi Vũ bị Vương Mãnh giết chết, làm cho Lý Thiên Nhất đúng là rất không có chuyện gì để làm.
Minh Nhân cười cười, “Thêm ta nữa.”
Hà Túy gật gật đầu, “Cũng chỉ có thể như vậy, nếu là nguy hiểm coi như xong, lưu được núi xanh tại lo gì không có củi đốt, chỉ cần có thể lấy được thiên tôi hỏa linh thạch, những thứ khác ngược lại còn dễ nói.”
“Hà sư huynh, Hỏa Diễm Thần giới có cái gì phải chú ý sao?” Minh Nhân hỏi.
Hà Túy lắc đầu, “Địa, thiên, huyền, thần, nói vậy nhưng những người như chúng ta cũng chỉ có tiếp xúc Địa Thiên hai cấp bậc này thôi. Huyền, Thần đều tương đối nguy hiểm, muốn đi nơi này mà nói đều phải có đoàn đội. Nhưng lần này nếu chỉ là lấy được thiên tôi hỏa linh thạch mà nói... phải xem vận khí, tận mọi khả năng tránh giao chiến với yêu thú, về phần cụ thể là cái dạng gì thì chỉ có một số ít người biết rõ mà thôi.”
Phạm Hồng cũng gật gật đầu, chỉ chỉ tinh hoàn, “Ta nghe ngóng được, thần cấp tiểu thiên giới, tư liệu phi thường thiếu, hơn nữa cực kỳ trân quý, nghe nói loại địa phương này sẽ có cái gì mà thiên tài địa bảo xuất hiện. Còn nhớ nữ hoàng, Long Vương, Thiên Vương đều chinh phục qua thần cấp tiểu thiên giới, mới có địa vị như bây giờ.”
Hà Túy cười cười, “Tại cả tu chân học viện cũng chỉ có ba người này có thể có thực lực như vậy, hơn nữa cũng phải dựa vào lực lượng của cả trận doanh, nhưng ở bên trong thần cấp tiểu thiên giới, địa phương chỉ có một loại thuộc tính ngũ hành là thuộc về chủng loại khó giải quyết nhất... cho nên Vương Mãnh, Lý sư đệ, các ngươi có thể thử thời vận, nhưng không được liều mạng.”
Vương Mãnh cùng Lý Thiên Nhất liếc nhau, hiển nhiên đều thấy được lòng hiếu kỳ mãnh liệt trong mắt nhau, Minh Nhân dáng tươi cười lúc nào cũng bình tĩnh như vậy, Hỏa Diễm Thần giới sao?
Ba ngày sau đó, hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Vương Mãnh, Lý Thiên Nhất, Minh Nhân chờ xuất phát.
Từng trận doanh đềuphải chuẩn bị tổng bộ của chính mình, thánh đường cũng không ngoại lệ, Hà Túy cùng Phạm Hồng thuê một phòng xá, tuy rằng vị trí ở trong học viện có chút xa xôi, nhưng tốt xấu gì cũng là địa bàn của mọi người.
Trận pháp đã muốn mở ra, những người khác phải chịu trách nhiệm hộ pháp.
“Tích Hỏa Đan gia tăng Càn Khôn Ly Hỏa Tráo, các ngươi có thể chống đỡ được ba giờ, nhớ kỹ, vô luận có được hay không, nhất định phải rời đi!”
“Yên tâm đi, sư huynh!”
Vương Mãnh, Lý Thiên Nhất, Minh Nhân ăn vào Tích Hỏa Đan, mở ra Càn Khôn Ly Hỏa Tráo, trên người mỗi người đều nổi lên một tầng quang mang.
Trận pháp khởi động, hào quang xuất hiện, ba người biến mất.
Ầm...
Trước mắt ba người là một thế giới của lửa, có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực đập vào mặt, nhưng chính là một thế giới như vậy lại có sinh cơ bừng bừng, sinh trưởng rất nhiều sinh vật kỳ diệu.
“Mọi người chú ý, trên cơ bản tất cả sinh vật ở nơi này đều có lực công kích cực mạnh.”
Vương Mãnh bắt đầu vận chuyển Hỏa Ngọc Quyết, làm cho cái cảm giác nóng rực này giảm xuống không ít. Lý Thiên Nhất cùng Minh Nhân cũng vận hành công pháp của mình, thần sắc thoáng thư dãn hơn một chút.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nghe nói thật lâu trước đây, Hỏa thần tiểu thiên giới cũng tồn tại rất nhiều cư dân, nhưng về sau không biết bởi vì nguyên nhân gì mà biến mất, rất nhiều Huyền cấp, thần cấp tiểu thiên giới đều tao ngộ phải tình huống như vậy. Giống như là bị thiên kiếp hoặc là chịu công kích có tính hủy diệt của siêu cấp cường giả vậy, tại đây y nguyên còn sót lại không ít di tích của các {Tu Chân giả}.
“Thiên tôi hỏa linh thạch bình thường sinh ra ở bên cạnh hỏa hải (hỏa hải), chúng ta chỉ cầm tìm được là tốt rồi, không cần phải quá phức tạp.” Minh Nhân nhìn qua Lý Thiên Nhất đang kích động mà nói.
Những thực vật hỏa diễm cao lớn chung quanh dường như đã ý thức được có người từ ngoài đến, những thực vật này trên thân đều tản ra nguyên lực nóng rực có lực công kích rất lớn, đúng là đang che dấu nguy hiểm.
Khó trách nơi này trở thành thần cấp tiểu thiên giới.
“Xem ra lực lượng của ba trận doanh đứng đầu cũng không phải chém gió mà thành, vậy mà có thể chinh phục được địa phương như thế này.” Lý Thiên Nhất có chút cảm thán.
“Ha ha, bọn hắn chinh phục cùng với việc ngươi muốn chinh phục là hai việc khác nhau.” Minh Nhân cười nói, dè dặt lảng tránh các tánh mạng ở Hỏa Diễm Thần giới tiểu thiên giới..
Hỏa Hải tìm rất dễ, từ xa xa đã nhìn thấy những đợt sóng lửa đang muốn sôi trào lên rồi, tại Hỏa thần tiểu thiên giới này, hỏa hải rất nhiều, mà thiên tôi hỏa linh thạch thì được sinh ở bên cạnh hỏa hải.
Vô luận là yêu thú hay thực vật, đều làm cho mọi người cảm thấy nóng rực cho dù đã ăn vào Tích Hỏa đan.
Ba người vận khí mặc dù không tệ, nhưng chiến đấu là không thể tránh khỏi.
Một đầu yêu thú bộ dạng như thằn lằn, yêu thú từ trong hỏa diễm rừng rậm chui ra, trực tiếp cắn tới Minh Nhân.
Lập tức nguy cơ, ba người chỉ là cảm nhận được nhiệt lực đột nhiên phát sinh biến hóa, sau đó là một dầu hỏa thằn lằn cực lớn cũng đã vọt ra.
Hỏa thần tiểu thiên giới yêu thú công kích từ trước đến nay đều nổi danh hung mãnhs, rất nhiều {Tu Chân giả} đến một kích cũng không đỡ nổi.
Trong thời khắc này, Minh Nhân cơ hồ là suýt nữa va chạm vào hàm răng của hỏa thằn lằn, cảm giác nóng rực đập vào mắt giống như là muốn nấu chín Minh Nhân vậy.
Vương Mãnh cùng Lý Thiên Nhất cơ hồ là đồng thời ra tay, Đoạn Thiên Nhai cùng Ly Hỏa kiếm đồng thời toàn lực ra chiêu, Ngũ Hành thuộc hỏa ở chỗ này uy lực cũng sẽ tăng cường.
Rầm rầm...
Kiếm khí đồng thời tập trung vào hỏa thằn lằn, hỏa thằn lằn đột nhiên quét cái đuôi qua, toàn thân biến thành hỏa hồng, tru lên xông tới. Vương Mãnh Đoạn Thiên Nhai đã muốn lần nữa ra tay, kiếm khí không ngừng chém vào lưng hỏa thằn lằn, nhưng mà đầu dị thú này lực phòng ngự cường hoành vô cùng, chịu đựng kiếm khí hung mãnh như vậy của Vương Mãnh cũng chỉ bị thương nhẹ, Lý Thiên Nhất chặn lại đường lui của hỏa thằn lằn.
Vụt...
Hỏa thằn lằn giãy dụa gào thét, kiếm của Minh Nhân đã lướt qua một đường ở dưới bụng của hỏa thằn lằn.
Huyết dịch cuồng phun, rơi xuống đất liền thiêu đốt, ba người bạo lui.
Chỉ là giao thủ trong nháy mắt nhưng mà ba người đều đã bỏ ra tiền vốn, lại khó khăn lắm mới xử lý được một dị thú bình thường ở Hỏa Thần tiểu thiên giới.
Hỏa thằn lằn trên mặt đất quẩy người một cái vô lực, huyết dịch không ngừng chảy xuôi.
Bỗng nhiên Vương Mãnh cảm giác được mặt đất có điểm gì là lạ, “Đi mau!”
Một tiếng bạo rống, cơ hồ đồng thời khởi động, ba người bay ra mấy chục mét, mặt đất một tiếng nổ vang, nổ tung ra một khe hở, dây leo màu lửa đỏ từ trong mặt đất thoát ra, vô số xúc tu đâm chọc, trực tiếp cắm vào thân thể hỏa thằn lằn sau đó từng vòng cuốn lại kéo vào dưới mặt đất.
Lập tức, chung quanh lại khôi phục bình tĩnh giống như chưa từng phát sinh chuyện gì vậy.
Ba người hai mặt nhìn nhau, hiện giờ chỉ có người ngu mới không cảm giác được nơi này không bình thường.
Phạm Hồng khiếp sợ cũng là có đạo lý, dùng cấp bậc của bọn hắn làm sao lại nhận phải loại nhiệm vụ biến thái như thế này.
Nhưng mà vận khí thật sự không tệ, trên đường đi ngoài trừ hỏa thằn lằn vừa rồi, thì chỉ là giết chết mấy cây thực vật không biết tên cản đường mà thôi.
Hỏa hải ở ngay tại trước mắt, ngọn lửa cực lớn, vô cùng đồ sộ, hơn nữa có vẻ đặc biệt yên tĩnh, bên cạnh hỏa hải, không ngừng xuất hiện những điểm loang loáng, đây chính là thiên tôi hỏa linh thạch.
Lý Thiên Nhất chuẩn bị động thủ, bị Minh Nhân kéo lại.
Vương Mãnh cũng khoát khoát tay, chỉ chỉ phía trước, ba người nín thở cùng đợi, rốt cục phát hiện ra chỗ không đúng.
Bên cạnh hỏa hải, nhìn như là mấy tảng đá,... nhưng mà đều là hỏa thằn lằn, còn có một vài loại dị thú không biết tên.
Rậm rạp chằng chịt,... ba người nhìn xem mà toàn thân nổi da gà, ít nhất cũng có quy mô mấy vạn con.
Con mẹ nó, đây đã không phải là nhân lực có thể đối phó được rồi, thiên tôi hỏa linh thạch tại Hỏa Thần tiểu thiên giới cũng không tính vật gì quá hãn hữu, nhặt là được rồi, chẳng qua là cần liều mạng nhặt.
“Không thể địch lại được, ba người chúng ta tách ra hành động, thử thời vận, vô luận có được hay không, sau nửa canh giờ nữa tập hợp tại truyền tống trận.”
Vương Mãnh nói, hỏa hải này lớn như vậy, dị thú mặc dù nhiều, luôn luôn có khe hở để chui vào.
Lý Thiên Nhất cùng Minh Nhân gật gật đầu.
Vương Mãnh lẳng lặng quan sát địa hình chung quanh, thiên tôi hỏa linh thạch này hiển nhiên là bảo bối do hấp thụ tinh nguyên của hỏa hải mà sinh ra, cho nên trên cơ bản đều ở bên cạnh hỏa hải, nghĩ đến cái này trong hỏa hải khẳng định càng nhiều, chỉ tiếc chỗ đó nhiệt độ cao {Tu Chân giả} căn bản không thể thể ngăn cản.
Vương Mãnh quan sát trong chốc lát, lại phát hiện những dị thú táo bạo này không chút nhúc nhích như đang ngủ trưa vậy, nhưng là nếu có người xâm nhập nói không chừng sẽ lập tức lao lên xé nát.
Tâm thần dần dần khuếch tán đi ra ngoài, chậm rãi tiếp xúc đến từng đống dị thú đang ngủ say, những này dị thú đắm chìm trong một loại trạng thái phi thường yên bình, nhưng cũng không phải rất sâu, có thể tưởng tượng nếu có bất luận dị động gì, lập tức sẽ bộc phát ra long trời lở đất.
Không cần phải tính toán thử công kích.
Những này dị thú độ nhạy cảm tương đối cao, lén lút tiếp cận cũng không được, quả thực làm khó Vương Mãnh, nghĩ đến bên phía Minh Nhân cùng Lý Thiên Nhất chắc cũng giống như vậy.
Vương Mãnh tâm thần tiếp tục do thám, có vài đầu dị thú mở mắt, dường như cảm giác được có cái gì không đúng, lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhưng mà cũng không phát hiện ra cái gì chỉ có thể quơ quơ đầu, thân thể lại giống như tảng đá, không nhúc nhích.
Vương Mãnh tâm thần tiếp tục mở rộng, tiếp xúc đến hỏa hải, lập tức một cỗ cảm giác đặc biệt xông lên đầu.
Đó là một cỗ lực lượng tương đối bành trướng, lực áp bách trầm trọng giống như núi non trùng điệp vậy, nhưng lại không thể hù sợ Vương Mãnh, loại uy thế này tuy rằng khả quan, nhưng ở trước mặt thần cách cũng không cách nào đánh đồng, chỉ có điều đây là lực lượng tự nhiên, khác biệt với cảnh giới.
Hỏa hải là thuần khiết thiên nhiên Ngũ Hành chi hỏa, cho dù là người có Ngũ Hành chủ hỏa, Ngũ Hành chi lực tích chứa trong thân thể người cũng có quá nhiều tạp chất, nhưng Vương Mãnh lại khác, thân thể của hắn là trải qua thần cách phạt kinh tẩy tủy, hoàn mỹ Ngũ Hành thể chất, Vương Mãnh thân thể cũng ẩn chứa thuần chính nhất Ngũ Hành chi hỏa.
Vương Mãnh tâm thần tại khuếch trương, hiển nhiên hỏa hải ý thức, đối với hắn cũng sinh ra một loại hiếu kỳ, do thuần khiết Ngũ Hành chi lực, hỏa hải ý thức cũng không có địch ý mãnh liệt, hơn nữa có một loại hiếu kỳ trong lòng.
Vương Mãnh thông qua cái hỏa hải này, dường như thấy được vô số ngọn lửa như biển ở trong Hỏa thần tiểu thiên giới này vậy.
Giống như toàn bộ Hỏa Thần tiểu thiên giới đều có một loại ý thức cường đại tự nhiên vậy.
Đây là một việc vô cùng kỳ diệu, Vương Mãnh tầm mắt phảng phất như được làm lớn ra, trong nháy mắt đảo qua cả tiểu thiên giới vậy.
Đây chỉ là cảm giác nhất thời, Vương Mãnh tinh thần lực thoáng cái liền tiêu hao hết rồi, loại này tiêu hao căn bản vốn cũng không phải là {Tu Chân giả} có khả năng thừa nhận.
Rèn luyện tâm thần là một loại pháp thuật tương đối cao thâm, tại tu chân học viện cũng là {Tu Chân giả} đã ngoài ba mươi tầng nguyên lực mới sẽ bắt đầu tiếp xúc. Giống như Tưởng Tình Tình cũng chỉ là có trụ cột ở hồng nhan môn, nhưng tu luyện tâm thần có mấy cái quy tắc cơ bản, một trong số đó chính là không nên chủ động tiếp xúc với ý thức cường đại, bởi vì ý thức cường đại rất dễ dàng thôn phệ ý thức yếu ớt hơn, hoặc là phá hủy. Trong thế giới tâm thần, mạnh yếu quyết định hết thảy, rất tuyệt đối, cái này cùng nguyên lực chiến đấu cần kỹ thuật mạnh mẽ là hoàn toàn khác biệt.
Nhưng là Vương Mãnh làm sao biết được những quy củ này, ngược lại đối với tâm thần tiếp xúc còn có hứng thú, phàm là bị hắn tiếp xúc đều chết cả rồi, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với ý thức tự nhiên kì diệu như vậy.
Tinh thần lực lập tức tiêu hao, đối với {Tu Chân giả} bình thường mà nói kết thúc không phải là tẩu hỏa nhập ma thì tở thành ngu ngốc hoặc là lập tức bị mất mạng, vô luận loại nào đều không phải là chuyện tốt gì.
Nhưng là Vương Mãnh tinh thần lực bỗng xuất hiện, lập tức thần thức lại đi ra, lực lượng thần cách liên tục không ngừng làm dịu lấy tâm hải Vương Mãnh, Vương Mãnh tái nhợt lại biểu lộ ra tốt hơn một chút.
Đối với loại cảm giác tiêu hao này hắn đã có vô số lần kinh nghiệm trải qua, cái loại cảm giác người thường không thể nào chịu đựng được này, với hắn mà nói hoàn toàn là chuyện thường ngày, mỗi lần tại thiên địa khóa linh trận cùng thần cách đối luyện, rất dễ dàng tiêu hao, dần dần chết lặng.
Thần thức vừa ra, hỏa hải bình tĩnh lập tức sôi trào, ngọn lửa lập tức bắn ra bốn phía, vô số dị thú đều mở mắt, hoảng sợ gầm nhẹ lấy.
Vương Mãnh cảm nhận được hỏa hải ý thức truyền đến cảm giác, kinh ngạc, nghi hoặc, điên cuồng, nhưng phản ứng mạnh mẽ nhất của hỏa hải ý thức là sợ hãi.
Vương Mãnh nhẹ nhàng thở ra, không thể không nói, lão Mạc thần cách có lẽ hay là tương đối đáng tin cậy, không những đối phó với {Tu Chân giả} dùng tốt, đối phó những này tồn tại kỳ lạ này cũng có lực áp bách tương đối.
Cũng may chỉ có một tí thần thức, nếu không hỏa hải sẽ bị kích phát thành bộ dáng gì nữa cũng chỉ có trời mới biết.
Đây mới là chỗ đáng sợ của thần cách, cho nên để lại vật nghịch thiên như thế này, lão Mạc coi như là chết có ý nghĩa, tà tu nghịch thiên, hắn lại để cho thần cách tiến vào hạ giới, tuyệt đối là một việc phá hoại pháp tắc nhất.
Chưa từng có người nào làm được việc này.
Vương Mãnh thử gửi đi ý niệm thiện ý, hắn biết mình có mấy cân phân lượng, thần thức chỉ còn một chút như vậy. Bị thiên địa khóa linh trận vây khốn, thần cách lực lượng căn bản phát huy không được, ý thức của hỏa hải này so với hắn lớn hơn nhiều lắm, chỉ là dựa vào tia thần thức cao cấp hơn ý thức của nó mà hù dọa nó một chút thôi.
Nếu là hù dọa không ngừng, Vương Mãnh cũng chỉ có trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Hỏa hải bốc lên dần dần bình phục lại, vô số dị thú lúc này mới khôi phục bình thường, nhưng mà rất nhanh dị thú dần dần tản ra, chuẩn xác mà nói là chỉnh tề nhượng xuất một đường thông lộ.
Vương Mãnh cảm giác được hỏa hải kia đang kêu gọi hắn, đổ mồ hôi nha, Vương chân nhân thật là có chút mâu thuẫn, ý thức hỏa hải này cũng không biết là dạng tồn tại gì, nếu là nó muốn công kích, một cơn sóng lửa cũng thiêu rụi hắn, nhưng mà...
Ai bảo con người Vương Mãnh là ưa thích mạo hiểm chứ, nếu là buông tha cơ hội này chỉ sợ về sau không thể ngủ được mất.
Mặt khác, bên phía Lý Thiên Nhất cùng Minh Nhân chưa có chạy ra xa cũng cảm giác được hỏa hải biến hóa, lập tức ẩn núp xuống, khi thấy đống dị thú rập rạp chằng chịt kia thức dậy, hai người cũng không khỏi hít ngược một luồng lương khí.
Không phải là đám gia hỏa này tỉnh ngủ rồi dậy đi kiếm thức ăn chứ?
Bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh trong bầy dị thú đông vô số, làm cho hai người thiếu chút nữa bị hù kêu lên thành tiếng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Vương Mãnh lá gan quả thực thông thiên, hắn thử tới gần, chung quanh không đến năm mét khắp nơi đều là đủ loại dị thú khổng lồ màu đỏ dị dạng, phun khí không ngừng, tròng mắt đều nhìn qua hắn.
Cho dù là bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy cũng sẽ run lên, huống chi là nhiều quái vật như thế, đổi lại người khác, chỉ sợ chân đều mềm nhũn ra.
Lý Thiên Nhất cùng Minh Nhân trợn mắt há hốc mồm, quả thực là quá mức kỳ lạ, mà Vương Mãnh cứ như vậy từng bước một tới gần hỏa hải.
Vương Mãnh đi cũng không nhanh, trong lòng bàn tay đã muốn tất cả đều là đổ mồ hôi hột rồi, cũng không biết là khẩn trương hay là quá nóng, nhưng là hắn một mực bảo trì câu thông cùng hỏa hải ý thức.
Vốn tưởng rằng tiếp cận hỏa hải sẽ càng nóng rực hơn, nhưng trên thực tế hoàn toàn khác biệt, Vương Mãnh vậy mà cảm giác không thấy nóng rực.
Lúc Vương Mãnh tiếp cận, chất lỏng màu đỏ bên trong hỏa hải đột nhiên lùi về phía sau.
Vương Mãnh dừng bước lại, lẳng lặng nhìn Ngũ Hành chi hỏa tự nhiên thể tràn đầy lực lượng cùng nghệ thuật này.
Hỏa hải này cũng không phải là nham thạch nóng chảy, mà là vật chất cao cấp hơn do Ngũ Hành chi hỏa hình thành. Vương Mãnh không biết nên xưng hô như thế nào, nhưng ít nhất loại tự nhiên ý thức này cũng không có ý định công kích hắn mãnh liệt.
Vương Mãnh mở hai tay ra, không ngừng gửi đi cảm giác thân mật từ trong đầu mình.
Quả nhiên hỏa hải ý thức cũng gửi lại cho hắn ý thức như vậy.
Mà vô số dị thú chung quanh bị hỏa hải ý thứ áp chế, cũng không có dị động gì, nhưng cả đám đều nhìn chằm chằm vào Vương Mãnh.
Lý Thiên Nhất cùng Minh Nhân toàn thân cũng đã bốc hơi, mồ hôi đổ ra cũng không lưu lại được.
…
Lúc này ở Vạn Ma Giáo phân bộ.
Điền Phong đã trở thành người cầm đầu mới ở Vạn Ma Giáo, nhưng người cầm đầu này có cảm giác như đứng trong đống lửa, như ngồi đống than vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nhận lấy phù lục đòi mạng của Thánh Đường.
Nhưng kỳ quái chính là Vạn Ma Giáo phân bộ quả thực ăn uống linh đình, phi thường vui vẻ.
“Chúc mừng sư huynh, có ma luyện trận doanh phù hộ, Thánh Đường khẳng định phải chùn bước!”
“Ha ha, nói không chừng đám người Vương Mãnh còn có thể chết ở Hỏa thần tiểu thiên giới, thật không biết bọn hắn nghĩ như thế nào, biết rõ là thần cấp tiểu thiên giới lại vẫn dám xông vào!”
“Điền sư huynh đại tài, dưới sự lãnh đạo của sư huynh, Vạn Ma Giáo chúng ta nhất định có thể lấy lại được hùng phong ban đầu!”
Chúng đệ tử cùng một chỗ giơ lên chén rượu, Điền Phong trên mặt có chút hồng, thầm nghĩ trong lòng, hắn bất quá chỉ là nhận được mật lệnh từ tổng đường, đơn thuần chấp hành mà thôi. Nhưng mà nghĩ lại, nếu là không có mình, chuyện này cũng không thể thành nha.
Điền Phong lập tức thản nhiên tiếp nhận, mọi người vui vẻ hòa thuận.
…
Lý Thiên Nhất cùng Minh Nhân nhìn không chớp mắt vào Vương Mãnh ở xa xa, Vương Mãnh càng ngày càng tiếp cận hỏa hải, xem Lý Thiên Nhất trong lòng run rẩy sợ hãi. Nụ cười thản nhiên của Minh Nhân đã biến mất... tình huống có chút gì đó là lạ.
Vương Mãnh đang câu thông với hỏa hải ý thức, hỏa hải ý thức cũng nguyện ý trao đổi phi thường vui vẻ với thần thức cao tầng hơn mình.
Vương Mãnh từ trong hỏa hải ý thức cũng nhận được không ít tư liệu về Hỏa Thần tiểu thiên giới, tại Hỏa thần tiểu thiên giới này hỏa hải có quy mô giống như thế này có tới mấy vạn cái. Có thể hình thành ý thức cũng đều có ngàn cái, chúng căn nguyên đều thông tới địa tâm của Hỏa Thần tiểu thiên giới, trao đổi lẫn nhau, ở vào trong một loại ý thức nguyên thủy, chúng sẽ tiêu diệt bất luận người nào xâm phạm.
Vốn bên trong Hỏa thần tiểu thiên giới cũng tồn tại văn minh {Tu Chân giả}, rất mạnh mẽ, nhưng đã bị chúng hủy diệt trong chiến đấu, hỏa hải ý thức bản thân đủ cường đại, trọng yếu hơn, chúng là tự nhiên ý thức có thể khống chế các loại dị thú, {Tu Chân giả} có cường đại mấy cũng không thể ngăn cản, cuối cùng tiêu vong toàn bộ.
Nhưng là không thể không nói, Tu Chân giả} ở nơi này đã từng rất cường đại, đã từng sáng tạo ra các loại hỏa hệ pháp khí, hỏa hệ pháp thuật, đều là tiểu thiên giới nhất tuyệt.
Hấp thu một đoạn trí nhớ ngắn bên trong hỏa hải ý thức, Vương Mãnh bắt đầu nhặt thiên tôi hỏa linh thạch, quả thực là rất thú vị, chạm vào tay là có thể cảm nhận được hỏa lực tinh thuần. Nhưng mà mặc dù là tại đây cũng không thể lấy nhiều lắm, nhìn nhìn những dị thú đang nhìn mình chằm chằm chung quanh. Vương Mãnh có lẽ vẫn phải buông tha hoạt động khiến cho chúng phẫn nộ.
Thầm nghĩ một hồi đại chiến lớn như vậy, chẳng lẽ lại không lưu lại pháp khí hay pháp bảo gì hay sao?
Vương Mãnh ý niệm truyền ra ngoài, hỏa hải ý thức sôi trào, trung tâm hỏa hải đột nhiên xuất hiện một vòng nước xoáy, nước xoáy không ngừng vòng quanh, một đạo hồng quang bay thẳng lên bầu trời, bên trong hào quang, một vật thể hiện ra.
... Như là một quyển sách...
Lúc vật thể này bay tới, Vương Mãnh càng thêm xác nhận đây là một quyển sách rồi, con bà nó, ngay tự nhiên ý thức cũng biết tầm quan trọng của đọc sách, nhưng là Vương chân nhân không sợ trời không sợ đất chỉ sợ đọc sách nha.
“Tiểu hỏa nhi, đây là tặng cho ta sao?”
Vương Mãnh tiện tay xâm nhập vào bên trong quầng sáng màu đỏ, mò tới quyển sách kia, lập tức giống như bị con gì đó cắn vậy, máu tung tóe ra không ít rơi ở trong sách, hồng quang bắn ra bốn phía.
Trên bìa sách hiện ra bốn chữ cổ như được thiêu đốt trong lửa: hỏa diễm toàn thư!
Nghe được cách xưng hô của Vương Mãnh với nó, hỏa hải dường như rất vui vẻ, bay nguyên lên một đám sóng lửa xinh đẹp, từng lớp cuộn từng lớp một, chúng là một loại ý thức thể kỳ diệu lại cường đại. Tuy rằng cũng không có trí tuệ và năng lực như của người tu chân, nhưng chúng rất rõ ràng danh tự đại biểu cho việc tồn tại, nhưng mà chúng cũng không thể tự mệnh danh cho mình.
Mà Vương Mãnh là một ý thức thể có đẳng cấp cao, hắn có tư cách đi mệnh danh, hắn cho cái phiến hỏa hải này một cái tên là Tiểu Hỏa, hỏa hải tại cả Hỏa thần tiểu thiên giới địa vị thoáng cái trở nên khác biệt.
Chỉ là Vương chân nhân bây giờ vẫn còn đắm chìm bên trong thu hoạch ngoài ý muốn của mình, lúc huyết dịch tiến vào bên trong hỏa diễm toàn thư, Vương Mãnh đã biết mình nhặt được bảo bối.
Đặt Hỏa Diễm Toàn Thư và mấy khối thiên tôi hỏa linh thạch vào bên trong túi càn khôn, Vương Mãnh biết rõ thời gian không sai biệt lắm, nếu không đi, hắn thực phải ở chỗ này làm bạn với Tiểu Hỏa rồi.
Vương Mãnh phất phất tay nói tạm biệt, cẩn thận từng li từng tí rời khỏi dị thú vây quanh, trên hỏa hải, bọt nước nhiều đóa, như đang vẫy tay từ biệt với Vương Mãnh, chỉ là trong thời gian ngắn ngủi, hỏa hải dường như sinh ra cảm giác ỷ lại rất mãnh liệt đối với Vương Mãnh.
Vương Mãnh cũng không biết có phải là cảm giác của mình sai lầm hay không, nhưng là hắn phải đi rồi.
Rời khỏi vòng vây dị thú, nhìn qua bầy dị thú rậm rạp chằng chịt, Vương Mãnh mới giật mình toát ra mồ hôi lạnh, mẹ nó nha, vừa rồi hoàn toàn không cảm giác được.
Hắn vung chân chạy như điên tới truyền tống trận.
Đây là loại người điển hình của làm rồi mới biết sợ.
Thấy Vương Mãnh đi ra, Lý Thiên Nhất hung hăng nắm chặt nắm tay, cũng hướng về phía truyền tống trận mà chạy đi.
Minh Nhân lắc đầu, kế này được gọi là một hòn đá ném hai chim, cùng lúc ngăn cản xu thế của thánh đường, phương diện khác với cá tính cấp tiến của Vương Mãnh, rất dễ dàng tới thần cấp tiểu thiên giới, bởi vì hắn kết luận Vương Mãnh căn bản không có khái niệm gì đối với chỗ đáng sợ chính thức của thần cấp tiểu thiên giới.
Hắn toàn bộ đều đoán đúng, cũng dựa theo kế hoạch mà hoàn thành hết thảy, thậm chí vì để bảo đảm không sơ hở chút nào, chính hắn cũng tới, nếu là tới thời khắc mấu chốt, hắn không ngại phải ra tay.
Nhưng... kết quả là thế nào đây?
Đám dị thú dường như trải qua một hồi náo nhiệt như vậy, bắt đầu trở nên già không nên nết, một ít dị thú tương khắc nhau thậm chí bắt đầu cắn xé rồi, có một chút đã chạy ra bên ngoài, Minh Nhân không dám ở lâu.
Còn nhiều thời gian, Minh Nhân tự cho là ưu điểm lớn nhất của mình chính là có tính kiên nhẫn.
Khi ba người Vương Mãnh đi ra khỏi truyền tống trận, đám người Mã Điềm Nhi đã thở dài một hơi, Hà Túy đã muốn kích động rồi, “Đi ra là tốt rồi, đi ra là tốt rồi!”
Hắn sợ nhất là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thành công hay không cũng được, mấu chốt nhất chính là phải an toàn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Ba người toàn thân đỏ thẫm, hiển nhiên lực lượng ở Hỏa thần tiểu thiên giới còn chưa hoàn toàn bị tiêu trừ, sau khi đi ra cũng có cảm giác sảng khoái vô cùng, địa phương quỷ quái kia thật sự là quá nóng, cho dù là đám người Ngũ Hành chủ hỏa như bọn hắn cũng có chút gánh không được.
“Mãnh tử, thế nào, thế nào, Hỏa thần tiểu thiên giới có chơi được không?”
“Thú vị, nhất là nếu ngươi muốn nướng chim.” Vương Mãnh cười nói.
“Sặc, nhìn ngươi còn có tâm tư trêu chọc ta, nhất định là đại công cáo thành rồi!”
Phạm Hồng cười nói, “Lấy ra xem một chút, thiên tôi hỏa linh thạch ta còn chưa thấy qua đâu!”
Lý Thiên Nhất cùng Minh Nhân ở khoảng cách quá xa nhìn không phải quá rõ ràng, chỉ biết là Vương Mãnh là nhặt được một ít gì đó, hình như còn lấy ra được cái gì đó ở trong hỏa hải.
Vương Mãnh lập tức lấy thiên tôi hỏa linh thạch từ trong túi càn khôn ra, lập tức cả phòng đều lộ ra một mảnh hồng quang, hỏa lực dày đặc.
“Trời ơi..., thật là thiên tôi hỏa linh thạch, phẩm chất thượng đẳng nha, các ngươi làm thế nào lấy được nó, quá thần kỳ, loại phẩm chất này bình thường chỉ có tới gần hỏa hải mới có!”
“Ta nhặt ở bên bờ hỏa hải, khả năng vừa vặn có thủy triều, cũng đem linh thạch này từ trong biển trôi ra ngoài.”
Vương Mãnh nói ra.
Nhất thời tất cả mọi người nhìn qua Vương Mãnh, ngay cả Tưởng Tình Tình vốn một mực không nói chuyện lại càng trợn tròn mắt, nàng là không mời mà tới, nghe nói Vương Mãnh đi Hỏa thần tiểu thiên giới nên càng gấp gáp nha.
“... Không phải đâu, chỗ đó làm sao có thể tiến vào, bình thường muốn cướp lấy thiên tôi hỏa linh thạch đều phải săn giết dị thú, chúng thường xuyên sẽ đem thiên tôi hỏa linh thạch mang ra ngoài.”
Tưởng Tình Tình mở to hai mắt nhìn.
Vương Mãnh bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Không có người nói cho chúng ta biết mà.”
Những người khác ào ào tỏ vẻ không biết, Tưởng Tình Tình bó tay rồi, cái này cũng được sao?!
“Ha ha, cái này kêu là mệnh tốt, hiện tại điều kiện thứ hai cũng hoàn thành rồi, còn kém một bước cuối cùng thôi, Tưởng sư tỷ, Hồng Nhan môn các ngươi còn có sư muội xinh đẹp nào chưa có trận doanh không? Không bằng gia nhập thánh đường trận doanh chúng ta, tuyệt đối chính là có tiềm lực, tiền đồ vô lượng!”
Phạm Hồng lập tức bắt đầu kéo người.
Tưởng Tình Tình bật cười, “Chuyện này phải đợi Thánh Đường đứng vững gót chân mới được, một trận doanh mới được thành lập chính thức khẳng định gặp được khiêu chiến.”
“Dừng đi, chúng ta sợ qua ai chứ!”
“Ha ha, cũng không phải là những tiểu lâu la như Vạn Ma Giáo, hơn nữa, còn có một việc thiếu chút nữa thì quên. Vương Mãnh, Vũ Nguyệt tỷ bảo ta tiện thể nhắn cho ngươi, Vạn Ma Giáo dư nghiệt tập thể gia nhập Ma Luyện trận doanh, được Xích Luyện Ma Quân La Hiền bảo vệ. Người này rất tự cao, hơn nữa có thù tất báo, nếu là các ngươi muốn Thánh Đường trận doanh an an ổn ổn thành lập lời mà nói... tốt nhất tạm hoãn đối phó Vạn Ma Giáo.”
Tưởng Tình Tình nói ra.
Hà Túy sững sờ, “La Hiền, hắn làm sao lại tiếp nhận vạn người của Vạn Ma giáo!”
Tưởng Tình Tình cười cười, “Có lâu la đưa tới cửa tội gì không nhận, huống chi Vạn Ma Giáo đưa La Hiền một kiện bảo vật, làm cho hắn có chút thoả mãn, ngươi cũng biết, La Hiền có tên là tham tài háo sắc.”
“Thay chúng ta cám ơn vị bằng hữu kia.” Hà Túy nói ra, tin tức này rất mấu chốt, mấy ngày nay mọi người thật đúng là không nhúc nhích, nếu là tùy tiện động thủ, vài người Thánh Đường thật đúng là không thể ngăn cản nổi.
Tưởng Tình Tình tự nhiên cười nói, nhẹ lướt đi.
“Vương Mãnh, các ngươi nghỉ ngơi trước đi, lúc này cũng không vội ở nhất thời!”
Vương Mãnh gật gật đầu, tuy rằng sau khi tiến vảo Hỏa Thần tiểu thế giới không lâu, nhưng áp lực đối với thân thể ba người cũng rất lớn.
Vương Mãnh đi bộ, bỗng nhiên một hồi suy yếu, Mã Điềm Nhi bên cạnh vội vàng đỡ lấy, Vương Mãnh vuốt vuốt đầu, “Không có việc gì, có thể hơi mệt một chút.”
“Ta dìu ngươi đi nghỉ trước đã.” Mã Điềm Nhi nói ra.
“Mã sư muội, ngươi là đan tu, vừa vặn chiếu cố Vương Mãnh một chút, nếu là có chuyện gì thì liên lạc chúng ta, ta đi tìm hiểu tình huống của Vạn Ma Giáo một chút, Lý sư đệ, Minh Nhân, hai người các ngươi không sao chứ?”
Lý Thiên Nhất nhún nhún vai, “Hai ta chỉ là đứng nhìn, không có việc gì.”
“Vương Mãnh có thể là bởi vì đi tới hỏa hải quá gần, cho nên có chút tiêu hao rồi, cần nghỉ ngơi.”
Minh Nhân nói ra.
“Đi, Phạm Hồng, chúng ta đi trước bách chiến các giao tiếp một chút, tránh khỏi phức tạp.”
“Được rồi!”
Mã Điềm Nhi dìu Vương Mãnh đi bên trong tĩnh thất, thánh đường có nơi hoạt động của mình quả thực tiện lợi hơn rất nhiều.
Mới vừa rồi còn không có cảm giác gì, đột nhiên Vương Mãnh cảm giác như mới đại chiến một hồi vậy, toàn thân xương cốt đều đau xót.
Đợi mọi người đi rồi, hắn thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống, mới vừa rồi là cường cường chống đỡ không cho mọi người lo lắng mà thôi.
“Không được nói cho mọi người, để cho ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Vương Mãnh mơ mơ màng màng nói.
Mã Điềm Nhi đã không phải là nha đầu chỉ biết lo lắng lúc trước rồi, lập tức đặt tay lên tâm hải Vương Mãnh, nguyên lực chậm rãi đưa vào, nhưng mà nào biết được, vừa tiếp xúc, giống như là củi khô lửa bốc vậy, lập tức bị phỏng rút tay trở về.
Vương Mãnh cùng hỏa hải ý thức trao đổi, ý thức của hắn cấp bậc là cao, nhưng nguyên lực tầng thứ kém quá nhiều, lúc tới gần hỏa hải, ăn hế Tích Hỏa đan của mình, có ngự hỏa tráo hộ thể, nhưng cũng không phải là hỏa độc bất xâm.
Mã Điềm Nhi cho Vương Mãnh cho ăn... một khỏa Tích Hỏa đan, nhưng là nguyên lực của nàng còn không cách nào tiếp xúc, Mộc hệ đụng với hỏa hệ, đây là châm lửa nha.
Tại tu chân học viện tao ngộ loại sự tình này thì chỉ có thể tự cầu nhiều phúc, Vương Mãnh tình huống rõ ràng là bị độc hỏa xâm lấn.
Tích Hỏa đan hiệu quả cũng không tốt lắm, Vương Mãnh thân thể một mảnh hồng đỏ thẫm, tình huống dường như càng ngày càng nghiêm trọng.
Thân thể nóng, nhưng một giọt mồ hôi cũng không đổ ra, Mã Điềm Nhi biết rõ loại tình huống này phải khu trừ hỏa độc, nhưng mà nàng Ngũ Hành thuộc mộc, không thuộc thủy.
Thế khó xử, nhìn vẻ mặt thống khổ của Vương Mãnh, Mã Điềm Nhi cắn răng một cái, hai tay đặt lên trên ngực Vương Mãnh, nguyên lực chậm rãi đưa vào.
Hỏa độc vừa tiếp xúc với mộc hệ nguyên lực, lập tức chui ra, hướng về phía Mã Điềm Nhi mà lan tràn.
Mã Điềm Nhi thể chất không thể hoàn toàn tiêu diệt được loại hỏa độc này, nhưng có thể hút hỏa độc ra ngoài.
Lúc này Vương Mãnh lại ở bên trong một loại tình trạng khác, trao đổi một phen với hỏa hải ý thức, làm cho Hỏa Ngọc Quyết mà hắn vừa tu luyện không bao lâu lập tức tiến nhập cảnh giới viên mãn, chỉ có điều thế tới hung mãnh, Vương Mãnh thân thể trong khoảng thời gian ngắn còn không kịp thích ứng, lưu lại hỏa độc cũng cần một chút thời gian để bài trừ.
Ngũ Hành thể chất của hắn cường hoành, cho dù Mã Điềm Nhi mặc kệ, cũng nhiều lắm là chịu một chút thống khổ rồi trôi qua, nhưng mà cái kia tư vị kia quả thực không dễ chịu, hỏa độc luyện thể, quả thực đau đớn.
Tuy rằng Vương Mãnh ý chí rất kiên định, nhưng cái khó chính là khó chịu, nhưng rồi đột nhiên, hỏa độc thoáng cái giảm bớt không ít, cảm giác như bị đỉa chui vào trong da thịt kia thoáng cái nhẹ đi, Vương Mãnh cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng thở ra.
Mã Điềm Nhi sắc mặt lộ ra tầng một đỏ ửng, cắn chặt răng, khi thấy vẻ mặt thống khổ của Vương Mãnh hòa hoãn đi một chút. Mã Điềm Nhi trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, đột nhiên cảm giác thấy đau nhức trên người mình cũng không đau đớn quá như vậy.
Hỏa độc đối với Mộc hệ nguyên lực khao khát hiển nhiên càng cường liệt, dần dần từ trên người Vương Mãnh quá độ đến trên người Mã Điềm Nhi, không bao lâu sau Mã Điềm Nhi cũng cảm giác trời đất quay cuồng hôn mê bất tỉnh.
Hỏa độc đối với Mộc hệ thể chất sát thương nếu so với Vương Mãnh thì mãnh liệt hơn, cái loại đau đớn này cũng phải mạnh mẽ hơn nhiều.
Vương Mãnh vận chuyển Ngũ Hành đại pháp bắt đầu dần dần nắm giữ quyền chủ động, luyện hóa hỏa độc trong cơ thể, hắn Ngũ Hành đại pháp giai đoạn thứ ba đã hoàn thành một phần năm.
Thật lâu sau, Vương Mãnh thân thể đột nhiên chấn động, hồng quang bạo khởi theo đó là co rút trở lại trong cơ thể, sau khi cuốn lại mấy lần, Vương Mãnh mở mắt.
Thở dài một hơi, cảm giác được toàn thân thoải mái, ngẫm lại lần này thật đúng là phúc lớn mạng lớn, nhân họa đắc phúc. Ngũ Hành đại pháp càng về sau càng khó tu luyện, Vương Mãnh dự tính dù thế nào cũng phải trên một năm mới được, không nghĩ tới lúc này mới tu hành không bao lâu, Hỏa Ngọc quyết cũng đã hoàn thành, tìm được điểm đột phá, Vương Mãnh cũng có tu hành kỹ xảo, dựa theo Ngũ Hành mà nói, đằng sau chính là làm chơi ăn thật.
Bỗng nhiên cảm giác trên người dường như có cái gì đè nặng.
Mã Điềm Nhi kiều diễm ướt át đang nằm đè trên người hắn, Vương Mãnh lại càng hoảng sợ, vội vàng nâng Mã Điềm Nhi dậy, hai tay cũng cảm giá không được bình thường.
“Hôn mê, nha đầu ngốc này, tội gì phải vậy!”
Xem xét tình huống của Mã Điềm Nhi, Vương Mãnh biết ngay chuyện gì xảy ra rồi, nha đầu kia cũng thật là quá ngốc nghếch mà, nào có chuyện mộc hệ thể chất lại kéo hỏa độc tới thân.
Lúc này ở trong cơ thể Mã Điềm Nhi, Mộc hệ nguyên lực đang liều mạng ngăn cản hỏa độc xâm lấn, nhưng hỏa độc có thể thôn phệ Mộc hệ làm lớn mạnh nguyên lực chính mình, Mã Điềm Nhi nguyên lực đang liên tiếp bại lui.
Vương Mãnh không dám dừng lại, đỡ lấy Mã Điềm Nhi, vận chuyển Ngũ Hành đại pháp, nguyên lực đưa vào, hắn tuy là Ngũ Hành thể chất, nhưng Ngũ Hành chi mộc của hắn có sức hấp dẫn với hỏa độc khẳng định không bằng thuần khiết Mã Điềm Nhi, hơn nữa chiêu dẫn hỏa độc tới thân mình căn bản không dùng tốt, chỉ có thể dùng Ngũ Hành chi Thủy đến dập tắt lửa, trợ giúp Mã Điềm Nhi ngăn cản.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Vương Mãnh thanh âm vang lên trong tâm hải Mã Điềm Nhi, người tuy rằng hôn mê, nhưng tâm hải thuộc về phạm trù linh hồn, Mã Điềm Nhi thân thể khẽ run lên, khôi phục một chút ý thức.
Mã Điềm Nhi phản ứng đầu tiên là cảm thấy hai người tiếp xúc thân mật, Vương Mãnh lúc còn hôn mê thì không sao, bây giờ là Vương Mãnh chủ động, Mã Điềm Nhi trong khoảng thời gian ngắn trời đất quay cuồng.
Vương Mãnh cũng có chút mê muội, vừa rồi Mã Điềm Nhi thân thể vẫn còn tự động ngăn cản, làm sao mà khi mình kêu gọi thì ngược lại lộn xộn rồi, nguyên lực của hắn dù sao cũng là từ bên ngoài đến, cũng không thể thay thế bản thể chống cự, chỉ có thể tiếp tục kêu gọi.
“Điềm Nhi, Điềm Nhi, tỉnh táo, dùng mọi khả năng dẫn đạo hỏa độc tới bên phía của ta!”
Mã Điềm Nhi đang đắm chìm trong cảm giác tiếp xúc thân mật, lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng thu nhiếp tinh thần.
Vương Mãnh rất là lo lắng, hỏa độc xâm lấn mộc hệ thân thể rất khó giải, hơn nữa hỏa độc này thế mạnh phi thường hung mãnh.
Vương Mãnh ngưng trọng sầu lo nhưng Mã Điềm Nhi trên người lại là đau nhức, nhưng mà nàng có thể cảm nhận được Vương Mãnh quan tâm. Nàng cảm thấy đây là thời điểm hạnh phúc nhất từ trước tới này, cái gì thống khổ, cái gì sinh tử, cũng không phải là quan tâm của nàng, thầm nghĩ thời gian vĩnh viễn đình chỉ tại thời khắc này.
Vương Mãnh rất nhanh tìm được bí quyết, dùng Thủy Ngọc Quyết trực tiếp tiêu diệt hỏa độc hiệu quả rất kém cỏi, nhưng là dùng Thủy Ngọc Quyết làm dịu nguyên lực của Mã Điềm Nhi lại nhận được hiệu quả không tưởng được, phi thường tương xứng, Mã Điềm Nhi cũng cảm giác tinh thần phấn chấn.
Đây không phải đơn thuần làm dịu, hai người tâm linh vốn là giúp nhau giao hòa tín nhiệm, Thủy Mộc tương sinh, tất nhiên là như cá gặp nước, hơn nữa Vương Mãnh ý chí kiên định, Mã Điềm Nhi lại càng không sợ hãi, chuyện này đã không cho hỏa độc bất luận cơ hội.
Ổn định lại cục diện, Vương Mãnh cũng bắt đầu bày ra cường độ chính thức của Ngũ Hành đại pháp rồi, Thủy Ngọc Quyết bảo vệ tâm hải của Mã Điềm Nhi, Thổ Ngọc Quyết chuyển đổi nguyên lực thuộc tính, dùng Ngũ Hành chi thổ binh chia làm hai đường ngăn cách hỏa độc.
Phân rồi hợp lại!
Mã Điềm Nhi nguyên lực dần dần đứng vững, do Ngũ Hành đại pháp của Vương Mãnh cường hoành, phát huy Ngũ Hành tương sinh tương khắc vô cùng tinh tế, nếu không hỏa độc xâm nhập vào thân thể mộc hệ trên cơ bản kết cục là trọng thương.
Trọn vẹn mất hơn một canh giờ, Vương Mãnh mới đem hỏa độc nhốt chặt, áp súc bên trong khắp ngõ ngách của mệnh hải, hai người toàn thân đổ mồ hôi.
Vương Mãnh cũng không thể thanh trừ hoàn toàn hỏa độc ra khỏi thân thể Mã Điềm Nhi, hiện tại cũng chỉ có thể ngăn chặn, nghĩ biện pháp khác.
Hai người mở to mắt, Mã Điềm Nhi chớp chớp mắt to, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Cảm ơn.”
“Nha đầu ngốc này, tại sao lại làm như vậy, ngươi là mộc hệ thể chất vậy mà dẫn hỏa độc, ngươi không muốn sống chăng!”
Vương Mãnh không nhịn được cả giận nói, “Ta đã nói với ngươi là ta không sao, chính là không có việc gì!”
Vương Mãnh nói liên thanh.
Mã Điềm Nhi bị mắng ngây người, nàng chưa từng thấy Vương Mãnh lớn tiếng như vậy lần này.
“Vương đại ca... ta...”
Nhìn bộ dạng đáng thương của Điềm Nhi, Vương Mãnh lại có chút ít hối hận, mình cũng thật là hỗn đãn, người ta là vì cứu mình.
“Ài, Điềm Nhi, ngươi quen biết ta đã lâu rồi, ta là người mệnh cứng vô cùng, không sợ trời không sợ đất, về sau gặp lại loại chuyện như thế này, ngươi ngàn vạn đừng làm chuyện điên rồ nhi, lần này là vận khí tốt, nếu không ngươi có khả năng...”
Vương Mãnh không thể tưởng tượng, nếu hắn chậm một chút nữa, Điềm Nhi khả năng thật sự sẽ tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó muốn cứu cũng khó khăn.
Mã Điềm Nhi cắn cắn bờ môi, giống như một đứa trẻ làm sai việc gì vậy, ngoan ngoãn gật đầu, “Vương đại ca đừng nóng giận, Điềm Nhi biết rồi, về sau nhất định nghe lời ngươi nói.”
Nhìn thấy bộ dạng nhu thuận của Mã Điềm Nhi, Vương Mãnh tức giận thế nào cũng không cánh mà bay rồi, “Điềm Nhi, trong cơ thể ngươi, hỏa độc còn không có hoàn toàn thanh trừ, sau này không được vọng động nguyên lực, ngươi yên tâm, cho ta một chút thời gian, ta nhất định sẽ có biện pháp!”
Vương Mãnh nói như chém đinh chặt sắt.
Mã Điềm Nhi gật gật đầu, trong nội tâm thậm chí có chút cảm kích hỏa độc này.
Vương Mãnh vỗ vỗ cổ tay Mã Điềm Nhi, hỏa độc này đã bị áp chế rồi, trong thời gian ngắn cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng phụ cốt chi độc (độc bám vào xương) này giống như một quả bom hẹn giờ, vẫn là phải nhanh chóng thanh trừ.
Vô luận ở thế gian hay là tiểu thiên thế giới, Vương Mãnh người nào cũng đều gặp, nhưng là thực chưa thấy qua nữ hài tử nào thiện lương như Điềm Nhi, thẳng thắn mà nói, nàng thực không thích hợp trong thế giới tranh đấu như vậy.
“Điềm Nhi, khục khục, vừa rồi ta không giận giữ, ngươi đã cứu ta một mạng, ta nên vậy cảm tạ ngươi!”
“Ngươi đã quên, mạng của ta là ngươi cứu.” Mã Điềm Nhi cúi đầu nói ra, mặt đỏ bừng, bởi vì nàng phát hiện...
Như trước Vương Mãnh khẳng định không có ý thức được, bây giờ mới phát hiện Mã Điềm Nhi quần áo đã ướt đẫm, dán vào thân thể, quần áo cũng bởi vì vừa rồi mà lộ ra cặp đùi trắng như tuyết, tư thế của hai người...
Vương Mãnh lập tức nhảy lên, “Khục khục, ta ra bên ngoài chờ ngươi.”
Nhìn qua Vương Mãnh đang vội vàng chạy ra ngoài, Mã Điềm Nhi trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Mã Điềm Nhi ở bên trong sửa sang lại quần áo, Vương Mãnh thì lại tiến vào tâm hải, bên trong Ngũ Hành, hỏa hệ lớn mạnh, Mộc hệ dường như cũng có không ít phát triển, chẳng lẽ là vừa rồi trị liệu với Mã Điềm Nhi mà được đề cao sao?
Vương Mãnh thật sao có chút không hiểu, cái này cũng có thể sao?
Sau khi Vương Mãnh rời khỏi, Mã Điềm Nhi sửng sốt một hồi lâu, trái tim nhảy lên bịch bịch, đối với chuyện xảy ra có chút không thể tin.
Bỗng nhiên, nàng phát hiện ra Kinh Sơn Mộc Linh Quyết của mình vậy mà đã đột phá, bình cảnh này đã làm khó nàng trong một khoảng thời gian, mà lại thông thuận chỉ trong chốc lát?
Mã Điềm Nhi cũng có chút kỳ quái, tuy nhiên trong cơ thể còn có hỏa độc, nhưng tâm tình đã khá nhiều, sửa sang quần áo lại thật tốt, vốn tưởng rằng sẽ có chút xấu hổ, nhưng là vừa thấy mặt Vương Mãnh. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, chợt phát hiện việc gì cũng thuận lý thành chương như vậy.
Vương Mãnh trở lại chỗ ở của mình, lúc này mới có tâm tư nghiên cứu quyển sách kỳ quái mà hỏa hải ý thức đưa cho mình.
Lấy Hỏa Diễm Toàn Thư từ trong túi càn không ra ngoài, bốn chữ lớn như thiêu như đốt kia phảng phất như có khí thế vô cùng. Vương Mãnh tuy rằng không phải là hài tử tốt thích đọc sách, nhưng là đối với pháp thuật từ trước đến nay hắn có hứng thú vô cùng.
... Không mở được?
Vương Mãnh buồn bực, lật qua lật lại nghiên cứu, Hỏa Diễm Toàn Thư kia giống như một cái mô hình, căn bản không thể mở được.
Vương chân nhân tính tình vốn quật cường, bắt đầu cậy mạnh mà mở ra, kết quả không chút sứt mẻ.
Cứng rắn là không được, cũng chỉ có thể dùng mềm rồi, tâm thần xuyên vào, bao trùm Hỏa Diễm Toàn Thư, lập tức một loại cảm giác tâm tình truyền tới.
Hỏa Diễm Toàn Thư này giống như là có sinh mệnh vậy, Vương Mãnh vui vẻ, hẳn là bảo vật còn sót lại của đám {Tu Chân giả} ở Hỏa Thần tiểu thế giới kia nha.
“Tới, phóng ra hỏa hoa cho ca!”
Vương Mãnh mặc niệm nói.
Hỏa Diễm Toàn Thư run lên một cái,...đừng nói hỏa hoa, rắm cũng không thả ra một cái, mấu chốt nhất chính là, Vương Mãnh có thể cảm giác được bên trong Hỏa Diễm Toàn Thư truyền đến là một loại... ý tứ khinh bỉ.
Vương chân nhân buồn bực “Sặc, ngươi dám không cho ca thể diện.”
Lại có chuyện quỷ dị như vậy sao, pháp khí biết miệt thị chủ nhân, còn dám không nghe lời nữa.
Vương chân nhân tính tình bướng bỉnh, không sợ nhất đúng là như vậy, Vương Mãnh tâm thần phát ra ý nguyện khống chế, Hỏa Diễm Toàn Thư lập tức sinh ra ý niệm chống cự mãnh liệt, hai người bắt đầu giằng co.
Tâm thần đọ sức thế này, tâm thần đối kháng như vậy, đây là Vương Mãnh lần đầu tiên chiến đấu với pháp khí, lại là pháp khí có hình dạng cổ quái như một quyển sách này.
Càng là giằng co Vương Mãnh càng cảm giác được ý thức khinh bỉ của Hỏa Diễm Toàn Thư này, quả nhiên là đem làm cho Vương Mãnh tức giận rồi. Vương Mãnh trong lòng rất rõ ràng, chỉ cần vận dụng thần thức, Hỏa Diễm Toàn Thư này tám chín phần sẽ đầu hàng. Nhưng mà thực chất bên trong Vương Mãnh lại cảm giác mình đã nhận thua, hắn chính là muốn không dựa vào lực lượng thần thức, dùng tinh thần của mình đi chinh phục quyển sách này!
Sau đó, Vương chân nhân bị bật bãi rồi, ngã chỏng vó bên trong tĩnh thất, thở ra hồng hộc.
Hỏa Diễm Toàn Thư như là đang cười vậy, lật đi lật lại từng trang, hơn nữa còn toát ra ánh lửa.
Vương Mãnh muốn giơ tay lên khiêu khích một phen, nhưng thật sự không có tí sức lực nào nữa rồi, “Ngươi chờ đó, chúng ta không yên đâu!”
Trong mấy ngày kế tiếp, Vương Mãnh đều tu hành Ngũ Hành đại pháp, có lực thì tìm Hỏa Diễm Toàn Thư đấus ý chí, trên cơ bản tình huống trước mắt, tinh thần của hắn chỉ có thể bị cười nhạo, nhưng so sánh với bị Mạc Sơn chà đạp thì phải thoải mái nhiều hơn.
Mãi đến khi Vương Mãnh bị một đạo quang mang màu xanh thẳm trong tinh hoàn làm tỉnh lại... là viện trưởng đại nhân.
Hiển nhiên đây là nhắc nhở Vương Mãnh đáp ứng việc của người nào đó.
Đối thủ lần này là Chân Vũ, Chân Vũ tính tình cũng không tính tốt, thể tu bình thường đều rất bạo ngược, hiện tại Chân Vũ tính tình thì càng khó chịu, bởi vì chân nhân vậy mà đến muộn!
Vương Mãnh thật không phải là cố ý, hắn quyết đấu đấu phi thường chăm chú, chủ yếu là lần này quyết đấu là do viện trưởng đại nhân an bài, cũng không phải là chính mình nguyện ý quyết chiến, tăng thêm lại cùng Hỏa Diễm Toàn Thư đánh nhau sống chết, trong lúc bất tri bất giác đã quên mất.
Lúc này trong phòng viện trưởng, Lữ Nhạc Thiên đúng là dở khóc dở cười, lại vẫn có người không coi lời của hắn ra gì, hắn mới không thể không nhắc nhở.
Tại quảng trường tu chân học viện, hình ảnh cực lớn của Chân Vũ đã hiện ra một thời gian rồi, lúc này thân ảnh chân nhân mới xuất hiện.
Chân Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chân nhân, hận không thể xé chân nhân ra thành từng mảnh nhỏ.
“Bắt đầu đi!”
Chân Vũ trầm giọng nói.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius