Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 306: Lãng mạn trong khe suối (1)
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
- Vĩ Hồng ca ca, mau tới đây, ở đây có con cua…
Tiêu Du Tình kéo chiếc váy dài lên, đôi chân trần nhỏ nhắn trắng như tuyết, đứng trong một dòng suối nhỏ hô to gọi nhỏ, vẻ mặt cực kỳ phấn chấn
Đây là trong một thung lũng cách thôn Tô gia không xa. Ngày mai là chủ nhật, Lưu Vĩ Hồng dẫn Tiêu Du Tình tới đây chơi. Thung lũng này rất là yên tĩnh, phong cảnh đẹp như tranh, hai bên núi xanh um tươi tốt, cho dù không có nhiều cây cỏ, thảm thực vật khác không ít, nhìn một cái, toàn là mảng lớn màu xanh, so với những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, một chút cũng không thua kém
Tổ chuyên án liên hợp địa khu đã hợp thành, chính thức phái đến huyện Lâm Khánh bắt đầu điều tra “vụ án hãm hại Ủy ban kỷ luật”. Có chỉ thị rõ ràng của Lục Đại Dũng, Thân Khắc Lễ từ cục công an địa khu triệu tập được một đám tinh binh mãnh tướng, bày ra tư thế lôi đình vạn quân. Nhưng tiến độ của vụ án cũng không nhanh. Nguyên nhân không gì khác, trong tổ chuyên án còn có một đám tinh binh mãnh tướng khác, chính là nhân viên công tác của Ủy ban kỷ luật do Phó bí thư Ủy ban kỷ luật Liêu Tuấn Đào dẫn đội, số người cơ bản tương đương với cảnh sát của cục công an, hoàn toàn là chiếu theo tỉ lệ 1:1 mà bố trí
Liêu Tuấn Đào vô cùng mạnh mẽ, một chút cũng không nhượng bộ cho Thân Khắc Lễ, kiên trì yêu cầu, nếu như là tổ chuyên án liên hợp, vậy thì nên hoàn toàn thể hiện nguyên tắc liên hợp, cho dù là thẩm vấn nhân viên liên quan vụ án hay là ra ngoài điều tra lấy chứng cứ, đều phải là hai bên cùng tiến hành. Bên cục công an địa khu đã có mấy nhân viên phá án đi rồi, bên Ủy ban kỷ luật cũng phải hoàn toàn ngang bằng, cùng nhau phụ trách
Đối với chuyện này, Thân Khắc Lễ rất là bất mãn
Lục Đại Dũng chỉ định Tổ trưởng tổ chuyên án là ông Thân Khắc Lễ, không phải Liêu Tuấn Đào. Hơn nữa, ông Thân Khắc Lễ chính là đường đường Cục trưởng cục công an địa khu, trong số ba nhà công an, kiểm soát và tòa án, thực ra là lấy ông làm chủ. Liêu Tuấn Đào một Phó bí thư Ủy ban kỷ luật, dựa vào cái gì ngồi ngang hàng với ông, mạnh mẽ như vậy?
Nhưng Liêu Tuấn Đào này dường như rất cố chấp, nửa bước cũng không chịu nhường, mới tới Lâm Khánh vài ngày thì đã cùng Thân Khắc Lễ cãi nhau mấy lần. Gần như ngày nào cũng cãi nhau một trận ầm ĩ, đối với bất hòa nhỏ, càng có thể bùng nổ mọi lúc
Thân Khắc Lễ tức giận đến chửi má nó.
Đây làm sao là đến hỗ trợ phá án? Rõ ràng là đến gây sự!
Dường như Liêu Tuấn Đào mang theo cán bộ của Ủy ban kỷ luật qua đây, mục đích duy nhất chính là chống đối với Thân Khắc Lễ
Thân Khắc Lễ cũng là kẻ tâm cao khí ngạo, làm sao chịu đựng được chuyện này, hận không thể lấy súng ra, bắn chết Liêu Tuấn Đào, từ đây “thế giới này thanh tịnh rồi”
Bởi vì có Liêu Tuấn Đào “liên hợp”, vụ án tiến triển vô cùng chậm chạp. Rõ ràng đám người Lý Binh đã cung khai, đều phản cung, còn quay ngược lại chỉ trích Hạ Hàn phá án trước đó, đám người cao đội đối với họ tiến hành tra tấn bức cung, họ cung khai đều là những lời không thực
Lưu Vĩ Hồng cũng là không vội
Mặc kệ đám người Lý Binh phản cung như thế nào, chí ít có một điểm khẳng định đám người, Mễ Triệu Lực, Trình Tĩnh lên án hắn, bị chứng thực là 100% hãm hại, chí ít Bí thư Lưu tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì
Đám người Liêu Tuấn Đào kéo dài thế nào, sự thật đều đủ cả, chung quy có thể kết án. Vụ án này càng kéo dài, thì càng có thể làm thành thiết án (vụ án không thể lật lại)
Hiện tại xem ra, Liêu Tuấn Đào cùng với nhân vật lớn sau lưng ông, quả thật muốn làm ra vài động tĩnh, vậy vụ án này làm thành thiết án thì rất có tất yếu, để tránh theo thời gian qua đi, lại có người lấy ra làm động tác
Chỉ cần nắm chắc quyền chủ động thì không cần lo lắng
Cho nên bên thị trấn đấu tranh hừng hực khí thế, Bí thư Lưu lại ung dung tự tại mà dẫn theo em gái nhỏ đi du sơn ngoạn thủ
Cô bé cũng đã đến đây vài ngày, Lưu Vĩ Hồng vẫn không có thực sự tiếp nó, thật ra cũng có chút áy náy. Nhân ngày chủ nhật thì dẫn nó chui vào trong thung lũng. Nếu nói đi dạo phố, Tiêu Du Tình xuất thân trong nhà giàu Bắc Kinh, làm sao lại để ý tới mấy cái đường phố cũ kỹ của huyện Lâm Khánh? Muốn chơi thì chơi những thứ có đặc sắc sơn dã
Đương nhiên, Lưu Vĩ Hồng không phải đơn độc đến cùng Tiêu Du Tình
Mấy ngày này, Tiêu Du Tình ở công sở khu Giáp Sơn đã trở thành một tuyến phong cảnh xinh đẹp nhất. Một cô gái thanh thuần xinh đẹp như vậy, khu Giáp Sơn cũng thật sự là lần đầu tiên gặp được. Chẳng những các cán bộ trong trấn khu, ngày thường nói chuyện luôn không rời khỏi Tiêu Du Tình, giáo viên trẻ của trung học khu Giáp Sơn và bác sĩ y tá của bệnh viện khu Giáp Sơn, cũng không nhịn được chạy tới sân công sở khu để nhìn người đẹp. Mỗi một người nhìn thấy qua Tiêu Du Tình đều chậc chậc tán thưởng, cảm thấy “chuyến đi này không tệ”
Cô gái từ Bắc Kinh tới, bất luận phong độ hay là khí chất, chính là khác
Tất nhiên, quan hệ của Tiêu Du Tình và Bí thư Lưu, cũng trở thành vấn đề mọi người quan tâm nhất, mức độ được “tâng bốc”, thậm chí vượt qua tin tức lớn của Bí thư Lưu bị hãm hại
Nghe nói là anh em họ!
Nhưng điều này cũng không phải vô cùng đáng tin
Rất nhiều bạn trai bạn gái, khi vừa bắt đầu, nhằm che tai mắt người ta, cũng đều xưng hô là anh em họ. Nhất là trong sách cổ, anh em họ càng là lựa chọn đầu tiên kết thành vợ chồng. Nếu không, thời cổ đại ba mẹ chồng không bị gọi là “cô cậu”
Anh em họ và anh em họ dì kết thân, nhiều không đếm xuể, gọi là thân càng thêm thân
Nói cô bé Bắc Kinh này là bạn gái của Bí thư Lưu, càng khiến người ta tin phục, cũng càng khiến người ta tràn đầy mơ màng
Đối với nghị luận và suy đoán của mọi người, Lưu Vĩ Hồng biết rõ trong lòng, nhưng không thể đơn độc dẫn Tiêu Du Tình chạy tới khe suối, ở một cái là một ngày. Nếu hắn chỉ là cán bộ khu bình thường, cũng đành thôi. Nhưng trớ trêu thay hắn là Bí thư khu ủy, “lãnh tụ cao nhất” của 80 ngàn quần chúng khu Giáp Sơn, tất nhiên phải chú ý ảnh hưởng
Chỉ riêng ảnh hưởng của khu Giáp Sơn cũng không cần để ý, mấu chốt là ảnh hưởng sau khi chuyển về Bắc Kinh, chỉ sợ đến lúc đó, Lâm Mỹ Như sẽ ép hắn phải cưới Tiêu Du Tình cho bằng được
Con cũng đã dẫn con bé nhà người ta lén lén chui vào khe suối, còn dám nói cái gì cũng không làm, muốn giấu ai?
Cho nên cùng dạo chơi ngoại thành với Bí thư Lưu, còn có Tô Mộc và Tiểu Trương đồn công an
Tô Mộc chính là học sinh ở trường nông nghiệp Thanh Phong của Lưu Vĩ Hồng, nhà ở thôn Tô gia, đã chính thức tốt nghiệp, vào cuối tháng 6 phân công tới trạm kỹ thuật nông nghiệp khu Giáp Sơn công tác. Ý ban đầu của Lưu Vĩ Hồng là muốn Hạ Hàn cùng tới. Trớ trêu Hạ Hàn phá án ở thị trấn, hoàn toàn không thể phân thân, đành phải gọi Tô Mộc. Tô Mộc là người địa phương, đối với tình hình của thung lũng rất là quen thuộc, vừa đúng làm người dẫn đường
Tiểu Trương đã nghiễm nhiên trở thành người bạn thân mật của Tiêu Du Tình, tất nhiên cũng phải đi cùng. Tổ chuyên án liên hợp địa khu sau khi thành lập, Phó tổ trưởng Liêu Tuấn Đào vốn đề xuất ý kiến, tổ chuyên án phải hoàn toàn do nhân viên địa khu hợp thành, cảnh sát công an huyện Lâm Khánh phải tránh né. Bởi vì vụ án này trên thực tế đã diễn biến thành tranh chấp giữa phòng công an huyện Lâm Khánh và Ủy ban kỷ luật huyện Lâm Khánh, khiến cảnh sát phòng công an huyện Lâm Khánh tham dự tổ chuyên án sẽ ảnh hưởng tới tính công chính của điều tra vụ án
Thân Khắc Lễ căn bản thì không sợ, cứng rắn phủ nhận rồi
Buồn cười, rốt cuộc tôi là Tổ trưởng tổ chuyên án hay ông là Tổ trưởng tổ chuyên án?
Cái gì cũng do ông Liêu Tuấn Đào định đoạt, Thân Khắc Lễ tôi mặt mũi để ở đâu?
Tất nhiên, Thân Khắc Lễ phủ quyết đề nghị của Liêu Tuấn Đào cũng có lý do. Phá án ở huyện Lâm Khánh, sao có thể không có sự phối hợp của nhân viên công an địa phương? Anh muốn đi lấy chứng cứ, đến lúc đó ngay cả người dẫn đường cũng không có. Đừng nói đến vụ án này, cảnh sát phòng công an huyện Lâm Khánh, kỳ thật đã sớm xử lý xong rồi. Lý Binh bọn họ nếu không phản cung, bây giờ thì có thể kết án, chuyển giao cho viện kiểm soát tiền vào trình tự truy bắt
Liêu Tuấn Đào cố nhiên hoàn toàn không phục, nhưng cũng khó mà lay chuyển Thân Khắc Lễ
Cục trưởng cục công an địa khu cũng chẳng phải đèn cạn dầu
Huống chi Thân Khắc Lễ là Tổ trưởng tổ chuyên án danh chính ngôn thuận
Như vậy, Hạ Hàn liền bị “giam giữ” tại thị trấn, từ sáng đến tối bận đến đầu tắt mặt tối, chuyến đi du sơn ngoạn thủy lần này thì không có chuyện của y rồi
Thung lũng này phong cảnh đẹp tuyệt trần, tuy rằng mặt trời hơi gay gắt, nhưng cũng không hề giảm đi hứng thú đi chơi của Tiêu Du Tình. Ban đầu cô bé muốn mặc áo sơ mi tay ngắn, bị Lưu Vĩ Hồng kiên quyết không cho, cũng không nhìn xem lúc này thời tiết thế nào. Làn da của Tiêu Du Tình, mềm mại dị thường, dường như giơ tay bóp một cái thì có thể bóp ra nước, lộ ra nửa cánh tay, bị ánh mặt trời gay gắt rọi cả ngày, ban đêm sẽ bị đau chết, đừng nghĩ đi ngủ. Sáng ngày hôm sau, nhất định sẽ bị lột da
“Thảm kịch” như vậy, Lưu Nhị Ca cũng đã đích thân trải qua
Tiêu Du Tình đành phải dựa theo yêu cầu của Lưu Vĩ Hồng, ủy khuất mà mặc áo sơ mi tay dài, váy hoa, còn đeo chiếc nón rơm nho nhỏ màu trắng, mềm mại, thanh thoát mà đứng trong thung lũng xanh mượt, quả thật phong tình vạn chủng, xinh đẹp không gì bằng. Cho dù Lưu Nhị Ca kiến thức rộng rãi, thế sự xoay vần, gặp qua “vô số” phụ nữ, vẫn bị mê đến nổi có chút hoa mắt choáng đầu, thỉnh thoảng bị một trận mơ hồ
Tới giữa cảnh đẹp núi rừng thật sự, Tiêu Du Tình càng là hưng phứng không ngừng, đối với mọi thứ đều lộ ra cảm giác mới mẻ, giống như một tinh linh vui vẻ, nhảy múa tung tăng trong thung lũng
Lưu Vĩ Hồng giống như con gà mái, thật cẩn thận ở một bên, chỉ sợ nó bất cẩn té ngã. Công việc sứ giả bảo vệ người đẹp, nghe ra vô cùng tuyệt vời, thật sự làm cũng khá mệt. Lưu Nhị Ca sức khỏe cường tráng, tinh lực tràn đầy, hai ba tiếng cũng cảm thấy khó chịu
Tô Mộc và Tiểu Trương rất “tự giác” cách ra một khoảng cách rất xa, vừa cười vừa nói đi theo ở phía sau. Tô Mộc là một chàng trai, Tiểu Trương cũng là một cô gái vừa tốt nghiệp trung học không lâu, hai người không cần sầu không có cùng ngôn ngữ. Tuy nhiên Tô Mộc khá ngại ngùng, ở trước mặt cô gái trẻ rất không thoải mái. Tiểu Trương dù sao ở đồn công an làm công tác hộ tịch, coi như là “kiến thức rộng rãi”, có kinh nghiệm, liền tự giác gánh vác trọng trách “đại tỷ tỷ”, thỉnh thoảng chủ động cùng Tô Mộc nói chuyện trời đất
Lúc này đã tới trưa, mọi người đã sớm có chuẩn bị, không trở về ăn cơm. Tô Mộc và Tiểu Trương mang theo ít muối, dầu ăn và thịt, về phần món chính thì không cần mang theo, dưới đất trong núi có rất nhiều củ từ, phục linh, v.v…, Tô Mộc phân không rõ, cùng với Tiểu Trương đào ra rất nhiều, liền ở một nơi râm mát nổi lên “bếp lò”, nhóm lửa nướng lên, chuẩn bị làm một bữa ăn dã ngoại phong phú
Việc này, Tiêu Du Tình tất nhiên không làm được, cứ muốn qua đó giúp đỡ, không khỏi vướng tay vướng chân, ảnh hưởng hiệu suất. Trong thung lũng có một con suối nhỏ trong trẻo, con bé lòng đầy vui mừng, nhảy vào trong con suối “bắt cá”
Lưu Vĩ Hồng tựa vào tảng đá bên bờ, mồi một điếu thuốc lá, uể oải mà nhìn, khóe miệng hiện lên một nụ cười yêu thương
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 307: Lãng mạn trong khe suối (2)
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
- Mau tới thôi, Vĩ Hồng ca ca, mau tới giúp em bắt con cua…
Tiêu Du Tình la to, dường như nhìn thấy sự vật thú vị nhất trên đời này, nếu không phải đứng trong nước, nó nhất định sẽ múa tay múa chân
Lưu Vĩ Hồng liền có chút đau đầu
Cô bé ban đầu gọi hắn là “ca”, không biết như thế nào lại tự chủ trương đổi thành “Vĩ Hồng ca ca”, một chữ biến thành 4 chữ, cũng không ngại mệt, gọi khá vui. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không thể không thừa nhận, tiếng “Vĩ Hồng ca ca” quả thật “mờ ám” hơn một chữ “ca” nhiều, nghe vào trong tai, không thể tránh khỏi nảy sinh ít cảm giác khác thường
Loại ngọt ngào này, cảm giác khác thường!
Tùy vào Tiêu Du Tình kêu la không ngừng, Lưu Vĩ Hồng tự lo hút thuốc, không đáng để ý tới. Trong khe suối này, cua thì không ít, Lưu Vĩ Hồng thấy nhiều rồi, tất nhiên không hề kỳ lạ. Đối với Tiêu Du Tình mà nói, có thể vẫn là lần đầu tiên tại dã ngoại nhìn thấy con cua còn sống, vô cùng hưng phấn cũng là hợp tình hợp lý
Thấy Lưu Vĩ Hồng mặc kệ, Tiêu Du Tình liền bĩu môi, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ mặt “tàn nhẫn”, nghiêng đầu suy nghĩ, tay trái cuộn chiếc váy dài lại, siết chặt trong tay, lại kéo lên trên một chút, lộ ra một khúc đùi to trắng như tuyết phấn, mềm mại trắng trẻo, quả thật có thể khiến ánh mắt của bất kỳ đàn ông nào phải hoa mắt
Tiêu Du Tình đã làm xong công tác chuẩn bị, liền khom lưng xuống, vươn tay phải ra, cẩn thận mà đưa vào trong nước bắt con cua đó
Tư thế này quả thật quá hấp dẫn, Lưu Nhị Ca ngậm điếu thuốc trong miệng cũng quên hút, nhìn không chuyển mắt mà nhìn trong khe suối, một bức tranh tuyệt mỹ vô cùng
- A…
Phút chốc, Tiêu Du Tình kêu lên một tiếng chói tai, thân mình ngẩng lên thật mạnh, lui ra sau một bước, liên tục lay động, thiếu chút ngẩng mặt lên trời té ngã trong khe suối. Không biết có phải bị con cua kẹp một cái hay không
Lưu Vĩ Hồng hoảng sợ, từ mặt đất nhảy dựng lên, rất khẩn trương chạy qua khe suối, miệng liên tục hỏi:
- Chuyện gì, chuyện gì…
- Đều tại anh! Muốn anh qua đây giúp em bắt con cua, anh không chịu, hại em suýt chút bị con cua cắn rồi
Tiêu Du Tình rất là oán giận, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên thật cao, thở hổn hển nói
Lưu Vĩ Hồng trước là thở phào nhẹ nhõm, lập tức bật cười ha hả, nói:
- Em thật sự không biết lợi hại. Hi Hi, qua 20 năm nữa, con cua đồng này chính là đại thần internet, ai dám bất kính?
Lưu Nhị Ca hôm nay cũng là tâm tình vui thích, không kìm nổi nói đùa một câu với Tiêu Du Tình
Tuy nhiên 20 năm sau, quả thật là thế giới cua đồng hoành hành internet. Có lẽ ở trong thế giới song song này, Lưu Nhị Ca đã tái sinh, cánh bướm xinh đẹp vỗ vỗ, có thể đem con thần thú cua đồng này vỗ mất tiêu cũng nói không chừng
- Anh nói gì thế, sao em lại nghe không hiểu?
Tiêu Du Tình quả nhiên tức giận, trừng đôi mắt to đen nhánh, kỳ lạ mà hỏi. Mấy hôm nay đi cùng Lưu Vĩ Hồng, không cẩn thận thì có thể từ trong miệng hắn nghe ra một hai từ nghe không hiểu. Tiêu Du Tình truy hỏi đến cùng, Lưu Vĩ Hồng liền cười hì hì mà nói đây là “tiếng sao hỏa”
Kết quả Tiêu Du Tình lại nghe thêm một danh từ nghe không hiểu
Dù sao tên này cũng kỳ quái, cũng không rõ trong đầu óc của hắn, rốt cuộc còn chứa những thứ kỳ lạ mới mẻ gì
- Mau tới mau tới, giúp em bắt cua. Hôm nay em phải bắt cho được một con cua sống
Tiêu Du Tình nổi cơn độc ác, "nghiến răng nghiến lợi" nói.
- Được rồi, hôm nay anh giúp em một phen, hung hăng ngược đãi đại thần cua đồng một chút. Em cũng đừng nói, cua đồng trong dòng suối này cũng khá to béo, chúng ta bắt thêm vài con, nướng ăn, mùi vị nhất định rất ngon
Lưu Vĩ Hồng cười nói, bắt đầu cởi giày tất
Thấy Lưu Vĩ Hồng thật sự dự định xuống nước, Tiêu Du Tình rất vui mừng, liên tục kêu “tốt”. Nếu không phải tay trái phải nắm lấy váy, cô bé sẽ vỗ tay hoan hô
Lưu Vĩ Hồng rất nhanh cởi giày tất, xắn ống quần lên, nhấc chân một cái, đạp vào trong dòng suối nhỏ
Tiêu Du Tình đứng tại một nơi nước lăn tăn, khe suối nước không sâu, chỉ ngập đến bắp chân nhỏ, dòng nước trong suốt vô cùng.
- Đại thần cua đồng đâu? Ở đâu?
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đi đến bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, cúi người nhìn chằm chằm mặt nước, liên tục hỏi
- Này, ở dưới tảng đá đó, em vừa đi bắt nó, nó chạy vào dưới tảng đá rồi
Tiêu Du Tình vươn ra ngón tay xanh miết, chỉ vào một tảng đá hình tròn trong khe suối nói
- Được, nó chạy không thoát!
Lưu Nhị Ca tuổi tác tâm lý bốn mươi mấy tuổi, vốn sẽ không “trẻ con” như vậy, nhưng hôm nay bị ảnh hưởng bởi Tiêu Du Tình, vô tình cũng “lão phu liêu phát thiếu niên cuồng” (lão phu phát cuồng tuổi trẻ)
Nói xong Bí thư Lưu liền khom lưng, rất cẩn thận mà hai tay nắm lấy tảng đá đó, nhẹ nhàng lay động một chút, dường như vẫn chưa mọc rễ, lập tức hai tay dùng sức thật mạnh đem tảng đá lên, quẳng ra xa
Tảng đá vừa gạt đi, lập tức có ba bốn con cua lớn nhỏ khác nhau hoang mang chạy ra từ chỗ lõm, 8 chân bò ngang, chạy tứ phía. Một con to béo nhất trong đó, chạy vài bước liền dừng lại, múa may hai càng, hùng hổ phát uy với Lưu Nhị Ca
- Ha ha, quả nhiên có khí phách đại thần!
Lưu Nhị Ca cười cợt một câu, tay phải đưa ra, nhanh như chớp, đại thần cua đồng còn chưa kịp chống đỡ, liền bị Bí thư Lưu nắm chặt mai cứng, “bắt” lại
- Quá tốt rồi, quá tốt rồi, mau, cho em chơi một chút, cho em chơi một chút…
Tiêu Du Tình vui mừng kêu to lên, liên tiếp kêu lên:
- Đại thần ơi đại thần, mày không ngờ có ngày hôm nay chăng?
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, hướng về phía con cua trêu chọc nói.
Con cua đó quả thật to béo, bị Lưu Vĩ Hồng cầm lấy mai cứng, đôi càng lớn múa may lung tung, nhưng là một chút tác dụng cũng không có, uổng phí sức lực
- Mau thôi, Vĩ Hồng ca ca, cho em chơi một chút
Cô bé ở một bên không ngừng thúc giục, lại giống như nũng nịu cầu khẩn
- Được, em phải chú ý, nắm lấy cái mai cứng của nó, bằng không nó sẽ kẹp em, đau lắm
Lưu Vĩ Hồng tất nhiên sẽ không trêu nó, cầm con cua đưa qua đó
- Cẩn thận cẩn thận...
Thấy Tiêu Du Tình đưa qua bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết, Lưu Vĩ Hồng liền không ngừng nói. Cho dù Lưu Nhị Ca liên tục nhắc nhở, chuyện đến trước mắt còn đi ra đường rẽ
Cô bé thật cẩn thận giơ tay nắm mai của con cua, Lưu Vĩ Hồng vừa mới buông lỏng tay, con cua đó múa may càng to, vẽ một cái trên mu bàn tay nõn nà của Tiêu Du Tình, chỉ nghe cô bé “a” một tiếng thét chói tay, tay phải run lên, cả người ngã về phía sau
- Cẩn thận…
Lưu Vĩ Hồng giật mình, không ngừng giơ tay đỡ, nhưng cuối cùng đã trễ một bước
“Phù phù” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, Tiêu nhị tiểu thư đã ngồi xuống ngã vào trong dòng suối, con đại thần cua đồng đã bắt tới tay, cũng không biết quẳng đi đâu rồi!
Thấy cô bé đã toàn thân ướt đẫm, Lưu Vĩ Hồng cũng không vội mà đi giúp đỡ, đứng đó, bật cười ha ha
- Anh còn cười, anh còn cười, đồ xấu xa, đồ xấu xa…
Tiêu nhị tiểu thư vừa sợ hãi vừa ủy khuất, ngồi trong dòng suối kêu to lên, hai tay vỗ mặt nước lung tung, trề môi, nước mắt chảy xuống, đại thần cua đồng đã sớm chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi
- Được rồi được rồi, đừng khóc, mau đứng lên
Lưu Vĩ Hồng nhịn cười, cúi người đi kéo cô.
Chỉ thấy trước mắt trắng bóng một mảnh, Lưu Nhị Ca thầm kêu "không tốt", phải né tránh, làm sao còn kịp, bị Tiêu Du Tình tạt ngay mặt, ngực lạnh thấm, nhưng thật ra vô cùng thoải mái.
- Em dám tạt anh…
Lưu Nhị Ca tính trẻ con bộc phát, dứt khoát cũng hai tay hứng nước, tạt lung tung vào Tiêu Du Tình
Tiêu Du Tình cười khanh khách, hai tay cũng không nhàn rỗi, tạt nước lung tung, phút chốc, hai người toàn thân đều ướt đẫm. Tiếng cười vui thích, vang vọng thung lũng, truyền ra xa
Tô Mộc và tiểu Trương ở nơi xa nhìn cảnh tượng này, cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm
- Lưu… thầy Lưu…
Tô Mộc giơ tay chỉ vào bên kia dòng suối nhỏ, hai mắt trừng to, nói không ra lời. Trong lòng của Tô Mộc, Lưu Vĩ Hồng tuy rằng không lớn tuổi, nhưng rất chú ý tôn nghiêm sư đạo, là một "tiểu phu tử" điềm đạm, bây giờ lại là nhân vật số một khu Giáp Sơn, càng thành thục điềm đạm, chính là thần tượng của Tô Mộc. Không ngờ hiện nay lại lộ ra tình trạng trẻ con, cùng cô bé con đùa giỡn không ngớt trong khe suối
Thật sự quá đảo điên
Tiểu Trương cũng là hé miệng mà cười, nói:
- Bí thư Lưu tuy rằng là bí thư, dù sao cũng là người trẻ tuổi thôi...
Tô Mộc ngơ ngác gật gật đầu, không biết nên nói thế nào cho tốt
Thấy bộ dáng "đần độn" của Tô Mộc, tiểu Trương càng thêm buồn cười
Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình ở trong dòng suối đùa giỡn cho đã, cả người mới từ trong nước đi ra, Lưu Vĩ Hồng còn không có gì, chiếc áo sơ mi trắng và váy hoa dài của Tiêu Du Tình ướt đẫm rồi, dính sát vào thân hình thon dài, tinh xảo đặc sắc, lồi lõm đều hiện ra, quy mô bộ ngực cũng vô cùng khả quan, giơ tay nhấc cái váy ướt sũng, bước khoan thai, quả thực đẹp không sao tả xiết.
Tô Mộc vẻ mặt đỏ bừng, khẩn trương quay đầu đi.
Ngay cả Lưu Nhị Ca cũng không dám nhìn nhiều
Tiêu Du Tình lại không thèm để ý, cười khanh khách, bỗng nhiên tới gần Lưu Vĩ Hồng, áp sát lỗ tai hắn, thỏ thẻ, thấp giọng hỏi:
- Ôi... Em có xinh đẹp hay không?
Lưu Nhị Ca lập tức đầu váng mắt hoa.
Này cô nàng chết dầm kia, lúc này còn càn quấy!
Lưu Vĩ Hồng liền đi nhanh hai bước, kéo ra một chút khoảng cách, hung hăng trừng mắt nhìn nó. Tiêu Du Tình ha ha mà cười, trên mặt lộ ra vẻ mặt bỡn cợt. Dường như nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng lúng túng, nó liền đặc biệt vui vẻ
- Trời ơi, làm sao bây giờ, đều ướt đẫm, sẽ bị cảm đó…
Tô Mộc qua lúc đầu bối rối, liền vội nói
- Vậy cũng không có cách, vùng hoang vu dã ngoại, làm sao có quần áo thay? Mặc ở trên người phơi nắng cho khô thôi. Thời tiết nóng, đừng lo
Lưu Vĩ Hồng nói xong, dứt khoát đem áo sơ mi cởi xuống, lộ ra một cơ thể rắn chắc, dưới ánh mặt trời nhấp nháy hào quang lực lượng
Lần này, đến lượt tiểu Trương ngại ngùng, vội vàng quay lưng đi, hai vai run run, hiển nhiên cũng đang trộm cười không ngừng
Bối rối một trận tiểu Trương dẫn Tiêu Du Tình đi đến một chỗ bí mật, cởi áo và váy ra, vắt khô nước, lại mặc lên người, tuy rằng vẫn là dính vào da, chung quy cũng tốt, lúc này cũng chỉ có thể như vậy
Khi Tiêu Du Tình trở về, như trước cười hì hì, bộ dáng không có chút ngượng ngùng, nhìn qua đặc biệt vô tâm
Bí thư Lưu trần truồng, áo sơ mi trắng để trên tảng đá lớn cách đó không xa phơi nắng, giống như không có chuyện gì, quả nhiên da mặt dày.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 308: Lãng mạn trong khe suối (3)
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Tô Mộc mặt đỏ tới mang tai, không dám nhìn Tiêu Du Tình, chỉ lo lật tới lật lui củ từ, phục linh trong củi lửa. Tiểu Trương lại khá rộng lượng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bắp thịt rắn chắc của Bí thư Lưu một cái, cười trộm
Tiêu Du Tình lắc đầu thở dài:
- Đáng tiếc đáng tiếc, con cua lớn như vậy nhất, chạy rồi, nếu nướng ăn, khẳng định rất ngon
Tiểu Trương cười nói:
- Tiêu Tiêu, chúng ta cùng đi nướng thịt đi, cũng ăn ngon lắm
- Được thôi
Cô bé liền hưng phấn lên, dù sao loại hoạt động dã ngoại này, đều có thể khiến nó hưng phấn.
Chỉ chốc lát, lượn lờ khói bếp liền bốc lên trong thung lũng cổ xưa, trộn lẫn mùi hương thịt nướng, làm cho bụng người ta không ngừng kêu, ngón trỏ động mạnh
- Củ từ xong rồi, có thể ăn rồi!
Tô Mộc bới ra vài củ từ sắp nướng đến cháy sém trong đống lửa, kêu la nói
- Cho em, cho em, em đói lắm rồi!
Tiêu Du Tình trong miệng ngậm một miếng thịt nướng, hàm hồ mà nói, liền qua “cướp đoạt”
Củ từ vừa mới lấy ra từ trong đống lửa, hương cháy sém mê người, nhưng không thể ăn liền, cũng phải chờ nguội một chút
Tiêu Du Tình chẳng qua chờ vài giây, liền khó mà nhẫn nãi, lấy gậy đi kẹp củ từ, nói:
- Em đem ngâm vào trong nước một chút thì có thể ăn rồi
Tô Mộc vội vàng hai tay lắc lung tung:
- Không được không được, ngâm trong nước thì ăn không ngon rồi
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cho dù ngâm trong nước, trong một lúc cũng không thể ăn, bên ngoài lạnh, bên trong thì còn rất nóng. Ăn củ từ không thể vội, phải kiên nhẫn
Tiêu Du Tình bất đắc dĩ, đành phải trơ mắt nhìn chằm chằm mấy củ từ thơm phức mà nuốt nước miếng
Thật vất vả, Lưu Vĩ Hồng thử thăm dò cầm lấy một củ từ, vỗ trong tay vài cái, thuận tay bóc vỏ, đưa cho Tiêu Du Tình. Tiêu Du Tình vội vàng tiếp nhận, hung hăng cắn một miếng, nóng đến mức “oa” một tiếng quát to, lập tức vui vẻ ra mặt vừa mồm to nuốt ăn củ từ vừa hàm hồ không rõ mà nói:
- Ăn ngon ăn ngon, thật thơm
Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười khổ lắc đầu. Bộ dáng này nếu để cô Tiêu và chú Nhâm nhìn thấy, nhất định phải ủy khuất lắm – Sao hả, trong nhà không có cho con ăn sao? Tham như vậy!
Cô bé mới mặc kệ Lưu Nhị Ca trong lòng suy nghĩ cái gì, chỉ lo cắn ăn miếng to. Có chuyến đi ngày hôm nay, "ngàn dặm tìm thân" lần này thì không có uổng phí, quá vui rồi
- Thầy Lưu, thầy cũng ăn chút đi
Tô Mộc nhiệt tình mời, nơi này là địa bàn của thôn Tô Gia, Tô Mộc Mộc tự động tự giác làm chủ nhà, đem củ từ và phục linh đã nướng xong đưa tới trước mặt Lưu Vĩ Hồng và tiểu Trương
- Được, quả thật cũng đói bụng. Tô Mộc, chuẩn bị đầy đủ chăng? Sức ăn của tôi cũng không ít đâu
Tô Mộc cười nói:
- Thầy Lưu, yên tâm, thầy muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nông thôn, không thiếu những thứ này, người thành phố mới thích
Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu. Không cần bao lâu, ông chủ lớn của thành phố ăn ngán hải sản bào ngư, món ăn dân dã, thì sẽ “trở lại nguyên trạng”, bắt đầu thích thực phẩm thiên nhiên tinh khiết như rau dại, thứ mà người dân quê lấy cho heo ăn, trở thành món ngon trên bàn tiệc của nhà hàng năm sao. Đã nói củ từ nướng, phục linh nướng, quả thật ăn rất ngon
- Chỗ này thật tốt, còn đẹp hơn Bắc Hà
- Ôi, Vĩ Hồng ca ca, sao anh không suy xét một chút, đem nơi này khai phá thành khu du lịch?
Cô bé con mắt to hơn cái miệng, tranh đoạt ăn hai củ từ và vài miếng thịt nướng, bụng đã no rồi, cười dài mà đứng dậy, nhìn xung quanh, đề xuất ý kiến mang tính kiến nghị với Bí thư Lưu
“Bắc Hà” mà cô nói, chính là khu nghỉ hè ven biển nổi tiếng tỉnh Yến Bắc, lãnh đạo trung ương thường xuyên đến đó nghỉ ngơi an dưỡng. Nhâm gia và Tiêu Gia đều là thế gia Bắc Kinh, khu du lịch Bắc Hà, Tiêu Du Tình cũng thường xuyên đi. Nhưng trước kia đều đi cùng ba mẹ, làm sao tự do tự tại như hôm nay, tha hồ thoả chí?
Tiểu Trương còn không có gì, Tô Mộc giật mình, y đọc sách nhiều, biết Bắc Hà là gì. Thời đó, còn chưa thịnh trào lưu du lịch, đối với người bình thường mà nói, du lịch vẫn là chuyện rất xa vời, người ta căn bản cũng còn phấn đấu vì ấm no. Bắc Hà đối với quần chúng bình thường mà nói, không là khu du lịch, mà là nơi cực kỳ thần bí, chỉ có cán bộ cấp cao mới có thể hưởng thụ đãi ngộ này
Tiêu Du Tình nói đến Bắc Hà, còn nói nơi này đẹp hơn Bắc Hà, tất nhiên khiến Tô Mộc rất là giật mình.
Đây là ai?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười lắc đầu, nói:
- Em đó, chính là tính trẻ con. Khu du lịch, lúc này đối với quần chúng của chúng ta mà nói, còn quá xa xôi, không thực tế. Chờ sau này kinh tế phát triển hơn, quần chúng đều giàu có rồi, du lịch mới trở thành nhu cầu cương tính, ngành du lịch mới có thể phát triển mạnh. Em cho rằng ai cũng có tiền giống chú Nhâm, giàu có vậy sao? Bây giờ còn sớm, nhà nước cũng không thực hiện nghỉ 2 ngày. Ở đây làm khai phá du lịch, ha ha, đầu óc của anh còn chưa ngâm nước
Tiểu Trương nghe đến sửng sốt, Tô Mộc lại vô cùng khâm phục, nói:
- Thầy Lưu, kiến thức của thầy chính là tài trí hơn người. Thầy nói nghỉ 2 ngày, là ý gì?
Lưu Vĩ Hồng lúc này mới tỉnh ra, vô tình, tư tưởng lại vượt xa rồi, lúc này đối với người trong nước mà nói, một tuần nghỉ một ngày là hoàn toàn chính đáng, làm sao nghĩ đến chuyện nghỉ 2 ngày gì đó
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chính là một một tuần được nghỉ 2 ngày, rất nhiều nước phương Tây đều thực hiện hình thức này, ngoại trừ càng thêm nhân tính hóa, hình thức nghỉ 2 ngày cũng có tác dụng kích thích tiêu phí kéo theo nhu cầu tăng trưởng. Tôi phỏng chừng không cần vài năm, nước ta cũng sẽ thực hiện hình thức nghỉ 2 ngày
Tô Mộc nói:
- Một tuần nghỉ hai ngày, vậy, khả năng sản xuất của nhà xưởng sẽ không giảm xuống chứ?
- Ha hả, Tô Mộc, suy xét vấn đề không thể chỉ nghĩ một phương diện, tổng thể mà nói, nghỉ 2 ngày vẫn là lợi lớn hơn hại. Nói trắng ra là, nhân viên công tác nhà nước càng ngày càng nhiều, hiện tượng cơ quan chính phủ người nhiều hơn việc cũng sẽ càng thêm nghiêm trọng, thực hiện chế độ nghỉ 2 ngày, có thể mở rộng vào nghề. Nghỉ ngơi nhiều hơn, công tác giống nhau thì cần càng nhiều người làm mà
Lưu Vĩ Hồng nói xong, nhẹ nhàng lắc đầu.
Đây cũng thật sự là sự tình rất bất đắc dĩ
Tô Mộc liền khâm phục nói:
- Thầy Lưu, thầy hiểu biết thật nhiều. Thầy Lưu, nghe nói ở khu tính khai phá quặng mangan nơi này, có phải hay không?
Tô Mộc nói xong, liền ngẩng đầu quan sát thung lũng phong cảnh như tranh này, dường như rất là không muốn xa rời. Có thể thấy, một khi khai phá quặng mangan, phong cảnh thung lũng này nhất định sẽ bị phá hoại hầu như không còn, sẽ không còn tái hiện nữa
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Ở khu là có quyết định này, đang báo cáo với cấp trên, thỉnh cầu công ty lớn nhà nước đến khai phá mangan và kim loại màu khác. Đây là công trình lớn mang tính tổng hợp, ở khu không thể làm, vừa không có thực lực tài chính, cũng không có thực lực kỹ thuật. Giáp Sơn chúng ta, phải tăng nhanh nện bước xây dựng kinh tế, đi từng bước, tốc độ quá chậm. Bước đi phải nhanh một chút, nhanh hơn một chút
Tiểu Trương nói:
- Bí thư Lưu, chưa từng có một Bí thư Khu ủy toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì quần chúng như anh, quần chúng cán bộ ở khu ở trấn đều đang nói, anh là Bí thư khu ủy tốt nhất từ xưa đến nay của Giáp Sơn chúng ta
Lưu Vĩ Hồng liền phất tay, nói:
- Tôi mới đến mấy tháng chứ? Khen ngợi như vậy, không dám nhận
Tiêu Du Tình liền bĩu môi, nói:
- Đàn ông các người, chính là thích giả bộ, rõ ràng trong đầu vui như hoa nở, miệng còn muốn giả vờ giả vịt...
Đám người Lưu Vĩ Hồng lập tức trừng mắt cứng lưỡi.
Xem lời này làm ra vẻ thế nào!
Hoàn toàn không giống với tuổi của Tiêu Du Tình, giống như nó thật sự hiểu biết rất nhiều, đối với đàn ông rất là hiểu biết
- Thế nào, chẳng lẽ em nói không đúng sao? Người ta khen anh, trong lòng anh không vui sao?
Lời này cũng là có lý, Lưu Vĩ Hồng đành phải gật đầu, nói:
- Vui. Người ta khen anh, anh đương nhiên vui. Ôi, em đi lấy áo qua cho anh, hẳn là khô rồi
Tiêu Du Tình bĩu môi, vẫn là đi qua đó lấy áo qua cho Lưu Vĩ Hồng, đưa đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng:
- Nè, cho anh!
Lưu Vĩ Hồng không nhận, nói:
- Em và tiểu Trương qua bên đó, thay áo của anh, cởi áo ướt trên người xuống, phơi khô rồi mặc lên, để tránh bị cảm. Bị cảm sốt càng khó trị
Kỳ thật cái gì là cảm sốt cái gì là cảm lạnh, Lưu Nhị Ca cũng thật không rõ, nghĩ đến thời tiết nóng bức tại đây, nếu là bị cảm, hẳn là cảm sốt chăng?
Tiêu Du Tình khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ lên, nhưng cũng cũng không phản đối, vẫy tay với tiểu Trương, hai cô hi hi ha ha đến nơi bí mật
- Thầy Lưu, em họ của thầy thật đáng yêu
Nhìn bóng dáng hai người, Tô Mộc tự đáy lòng khen một câu.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, hỏi:
- Tô Mộc, trong khoảng thời gian này, cậu đi theo nhân viên nghiên cứu khoa học nhà máy thức ăn gia súc thực tập, học được kiến thức về cách nghiên cứu thức ăn gia súc chưa?
Nhà máy thức ăn gia súc đang trang bị điều chỉnh thử dây chuyền sản xuất, nhân viên các bộ phận lần lượt vào chỗ, giáo sư Lý của viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh đích thân dẫn theo một tổ nghiên cứu khoa học đến khu Giáp Sơn, căn cứ tình huống thực tế Giáp Sơn, thiết kế cách khai phá thức ăn gia súc. Chủ yếu là vì có thể lấy hạn độ lớn nhất mà lợi dụng nguyên vật liệu Giáp Sơn. Lưu Vĩ Hồng liền an bài Tô Mộc đi theo giáo sư Lý thực tập, để nắm giữ tri thức phối thức ăn gia súc nhất định, sau này có thể hình thành lực lượng nghiên cứu khoa học của chính mình
Nhà xưởng gia công nhất định phải tạo dựng bộ phận nghiên cứu khai phá của bản thân, nhà xưởng mới có thể có sức cạnh tranh trung tâm lâu dài. Điểm này, Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ, bằng không sớm muộn sẽ lưu lạc thành nhà xưởng gia công thuần túy. Như thế sản phẩm sản xuất ra, cộng thêm giá trị rất thấp, sức cạnh tranh càng là không thể nói tới. Nhà xưởng muốn làm lớn mạnh, không nghi ngờ là người si nói mộng.
Tô Mộc tuổi trẻ, căn bản cũng không tệ, người lại thông minh hiếu học, Lưu Vĩ Hồng liền ký thác kỳ vọng cao đối với y. Hắn hiểu giáo sư Lý của viện Khoa học Nông nghiệp, thầy đồ là phần tử trí thức thật sự, dạy không biết mệt, chưa bao giờ che giấu cái tốt, chỉ cần Tô Mộc chịu học, thầy đồ nhất định sẽ dốc túi mà dạy
Đời trước, giáo sư Lý là một trong những phần tử trí thức mà phó nghiên cứu viên Lưu kính nể nhất
- Tạm thời còn đang học, giáo sư Lý đã dạy tôi không ít điều
- Ừ, phải nhanh một chút nắm giữ kỹ thuật phối thức ăn gia súc, chờ nhà xưởng chính thức bắt đầu vận tác, tôi cho cậu làm Trưởng phòng kỹ thuật
- Hả?
Tô Mộc giật mình kinh hãi.
Lưu Vĩ Hồng vỗ vỗ bờ vai của y, cổ vũ nói:
- Cậu làm được, tôi tin tưởng cậu!
Tô Mộc liền đỏ mặt, gật gật đầu.
Chỉ chốc lát, Tiêu Du Tình chạy tới, đã thay áo sơ mi của Lưu Vĩ Hồng, vừa lớn vừa dài, trực tiếp che tới phần mông, cô bé giơ tay kéo lấy vạt áo, xấu hổ kiều diễm, tựa như cành liễu đung đưa theo gió, vô cùng quyến rũ
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿; 29-05-2012 at 06:32 PM.
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 309: "Hội song anh"
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Hôm nay chơi thật thoả thích, khi đến khoảng 5 giờ chiều, 4 người mới hi hi ha ha mà đi về đại viện Ủy ban nhân dân khu. Xa xa, tiểu Hùng của văn phòng liền vội vàng lên đón, vẻ mặt đỏ bừng, dường như rất là kích động.
Lưu Vĩ Hồng giật mình kinh hãi, biết khẳng định lại xảy ra đại sự gì.
- Tiểu Hùng, chuyện gì?
- Bí thư, anh… Anh có khách…
Nói xong, ánh mắt tiểu Hùng liền liếc qua liếc lại trên người Tiêu Du Tình, vẻ mặt hơi có chút cổ quái, dường như vị khách này có liên quan đến Tiêu Du Tình
Lưu Vĩ Hồng lập tức liền có chút không hiểu ra sao cả. Chẳng lẽ người nào của Tiêu Gia lo lắng, đuổi tới khu Giáp Sơn? Nhưng, Tiêu Du Tình chỉ có một chị gái, chẳng lẽ là Nhâm Tú Nghi tới rồi?
Vậy quả thực quá điên cuồng!
Tính tình của Nhâm Tú Nghi và Tiêu Du Tình hoàn toàn khác nhau, đó là thục nữ chân chính, Tiêu Du Tình là giả bộ, trong đầu dã tính mười phần.
- Nam hay nữ?
Lưu Vĩ Hồng hỏi một câu.
- Nữ…
Tiểu Hùng do dự một chút, lại thêm một câu:
- Lại là Bắc Kinh tới, rất đẹp
Tiêu Du Tình liền không kìm nổi hỏi:
- Rất đẹp, đẹp hơn tôi nhiều không?
Tiểu Hùng vội vàng lắc đầu:
- Không phải... khác, hoàn toàn khác…
Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết y nói hoàn toàn khác là có ý gì
- Ở đâu?
- Ngay tại phòng Đảng chính, đã đến cả tiếng rồi, tự lái xe tới
Hiện tại thông tin không phát đạt, Bí thư Lưu chui vào khe suối, người ta muốn tìm được hắn, thật sự không dễ dàng, chỉ có thể ở khu ngồi chờ. Lưu Vĩ Hồng liền vỗ vỗ đầu, tăng nhanh bước chân
Đi vào đại viện Ủy ban nhân dân khu vừa thấy, một chiếc xe Audi màu đen, im ắng đỗ ở đó, vô cùng khí phách, treo biển số xe tỉnh Đại Ninh
Bí thư Lưu càng thêm kinh ngạc, những người bạn của hắn ở tỉnh Đại Ninh hiện tại có thể lái được chiếc xe hơi xa xỉ này chỉ có một mình Lý Hâm, nhưng Lý Hâm lái xe Toyota, hơn nữa tiểu Hùng nói, khách là nữ, rất đẹp
Đây cũng thật khiến người ta đầu đầy mờ mịt
- Bí thư Lưu, rất hăng hái
Lưu Vĩ Hồng chưa đi vào phòng Đảng chính, một giọng nữ tao nhã liền vang lên.
Bí thư Lưu lập tức đầu váng mắt hoa, hoàn toàn không thể tin được.
- Tỷ? Sao tỷ lại tới đây?
Giày xăng-̣đan pha lê gõ trên mặt sàn xi măng, rung động lộp bộp. Váy dài đen thuần bằng tơ tung bay mà ra, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ mặt như cười như không, mái tóc đen óng giống như lọn sóng xõa đầy trên đầu vai tròn, lộ ra khí chất quý tộc thản nhiên, làm người ta không dám nhìn gần.
Chẳng phải Vũ Thường sao?
Khó trách tiểu Hùng phải nói “hoàn toàn khác”. Vũ Thường và Tiêu Du Tình, quả nhiên là hai loại phụ nữ hoàn toàn khác. Vũ Thường mãi mãi đều là khí chất tao nhã, phong độ nghiễm nhiên như vậy, làm người ta không kìm lòng nổi sinh ra ý kính trọng. Tiêu Du Tình lại nghịch ngợm hoạt bát, đáng yêu cực kỳ
- Tỷ đến xem em, thế nào, không chào đón sao?
Vũ Thường nhìn Lưu Vĩ Hồng từ trên xuống dưới, sắc mặt hơi cổ quái.
Lúc này Bí thư Lưu, quả thật hình tượng không tốt lắm, quần áo đều nhăn nheo, còn dính không ít lá cây cây cỏ, hoàn toàn là một hậu sinh tiểu tử nghịch ngợm, một chút cũng không dính dáng đến Bí thư Khu ủy uy phong hiển hách
- Hoan nghênh hoan nghênh, Chủ tịch Vân đại giá quang lâm Giáp Sơn, tiểu tử không dám không ngã giày đón chào!
Lưu Vĩ Hồng qua lúc ban đầu khiếp sợ, liền bắt đầu nói hươu nói vượn.
- Em đó, chỉ biết miệng lưỡi trơn tru, không một chút đứng đắn
Vũ Thường mang theo chút giọng điệu oán trách, ánh mắt chung quy che giấu không được ý cưng chiều đối với Lưu Vĩ Hồng. Vũ Thường tỷ dường như mãi mãi cũng sẽ không thật sự tức giận với Lưu Nhị Ca
Lưu Vĩ Hồng gật đầu như gà mổ thóc, quả nhiên một bộ dáng khiêm tốn thụ giáo
- A, em đã biết, tỷ là Vũ Thường, phải không?
Vẫn luôn đứng bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, tò mò đánh giá Vũ Thường, Tiêu Du Tình bỗng nhiên không kìm nổi kêu lên.
- Đúng, tỷ là Vũ Thường, em là ai?
Vũ Thường kỳ thật đã sớm ở chú ý Tiêu Du Tình, lập tức mỉm cười hỏi ngược lại.
- Em là Tiêu Du Tình, mẹ em là Tiêu Huệ Quân
Tiêu Du Tình đáp, mắt to đen nhánh mang theo chút ý khiêu khích. Đương nhiên, che giấu rất tốt, ngoại trừ bản thân Vũ Thường, người bên cạnh không thể nhìn ra được
Có liên quan gút mắc tình cảm giữa Vũ Thường, Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường, sớm đã truyền khắp các đại thế gia Bắc Kinh. Tiêu Du Tình vẫn chú ý Lưu Vĩ Hồng, đối với chuyện này, tất nhiên cũng là nghe nói qua. Huống chi nó còn tại nhà hàng tây gặp qua Vũ Thường một lần, càng có ấn tượng
- Ồ, hoá ra em chính là khuê nữ của cô Tiêu, thật xinh đẹp.
Vũ Thường khẽ mỉm cười, khen ngợi nói. Không chú ý sự "khiêu khích" của Tiêu Du Tình. Trong mắt cô, Tiêu Du Tình căn bản là một đứa trẻ, có thể có thiện cảm với Lưu Vĩ Hồng, điều đó cũng chỉ là biểu lộ cảm tình bình thường mối tình đầu của thiếu nữ mà thôi
- Tỷ cũng khá xinh đẹp
Tiêu Du Tình không muốn yếu đi khí thế, cũng khen Vũ Thường một câu.
Hiển nhiên hai cô gái cười dài mà nói chuyện với nhau, đầu của Lưu Nhị Ca liền lớn một vòng cũng không chừng. Thật sự không có đoán được Vũ Thường sẽ vào lúc này đuổi tới khu Giáp Sơn, nhưng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm…
Từ lần trước ở Giang Khẩu, giữa hắn và Vũ Thường có một chút tiếp xúc vượt qua tình bạn, Lưu Vĩ Hồng trong lòng liền thật sự có cách nghĩ. Nếu là trước kia, hắn là không dám nghĩ vậy. Sau khi trở về, Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường điện thoại liên hệ càng thêm chặt chẽ so với trước kia, nội dung nói chuyện cũng càng thêm rộng rãi, Vũ Thường còn thường xuyên ở trong điện thoại nũng nịu với hắn. Điều này ở trước kia, là khó có thể tưởng tượng. Lưu Vĩ Hồng liền mơ hồ cảm thấy, trong lòng Vũ Thường khả năng cũng nổi lên biến hóa nào đó
May mắn thế nào, liền ở trong này khiến cô đụng tới Tiêu Du Tình
Thấy bộ dáng "đần độn" của Lưu Vĩ Hồng, trên trán còn chảy mồ hôi, Vũ Thường liền biết trong lòng hắn có chút bối rối
Ai kêu hắn hoa tâm như vậy?
Đáng đời, khiến hắn khẩn trương một hồi!
- Bí thư Lưu, có bạn từ xa tới chẳng phải vui lắm sao?
Vũ Thường liền cười trêu chọc Lưu Vĩ Hồng một câu, luôn mồm "Bí thư Lưu", kêu đến Nhị ca trong lòng run sợ
- Phải, phải, vui lắm, vui lắm…
Bí thư Lưu giờ này khắc này, chỉ số thông minh thẳng tắp giảm xuống, vô hạn tiếp cận số không, chỉ biết lặp lại lời của Vũ Thường, mồ hôi lạnh trên trán càng ngày càng nhiều, chính là lấy không ra một ý kiến hay
Thấy Lưu Vĩ Hồng bộ dáng như vậy, Tiêu Du Tình vô cùng tức giận. Lưu Vĩ Hồng rõ ràng là sợ Vũ Thường. Làm ơn, cho dù cô ấy là bạn gái, là vợ chưa cưới của anh cũng không cần phải có bộ dáng như vậy chăng? Giữa chúng ta cũng là trong sạch, không có chút gì xấu, anh sợ gì?
- Vĩ Hồng ca ca, có bạn từ xa tới, anh nên mời người ta ăn cơm, có phải hay không?
Tiêu Du Tình liền ngọt ngào kêu một tiếng "Vĩ Hồng ca ca", ngọt gấp bội, ngấy gấp bội, lại giơ tay thọc thọc xương sườn Lưu Vĩ Hồng
Bí thư Lưu tức giận
Cô bé, đã lúc nào rồi, còn càn quấy như vậy. Nhưng trong lúc này, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể "lớn tiếng quát lớn" cô bé, không khỏi quá mức, phải khiến người ta cười hắn "trọng sắc khinh bạn". Cho dù “người bạn” này kỳ thật cũng là rất xinh đẹp
Tuy rằng không thể lớn tiếng quát lớn, nhưng trừng mắt một cái cũng có thể
Sau khi Lưu Vĩ Hồng trừng qua Tiêu Du Tình, tựa như mộng mới tỉnh cười hì hì nói với Vũ Thường:
- Tỷ, đói bụng rồi chăng, em mời tỷ ăn cơm. Ừ, chúng ta đi thị trấn ăn, thế nào? Điều kiện ở đó tốt một chút
Tiêu Du Tình lại bị chọc tức.
Tốt, khi tôi tới, anh ở tiệm ăn nhỏ ngoài cửa tùy tiện xua đuổi tôi, nay cô ta tới thì chê cấp bậc thấp, vội vội vàng vàng chạy tới thị trấn?
Quả thực khinh người quá đáng!
Thấy bộ dáng tức giận của Tiêu Du Tình, Vũ Thường cũng có thể đoán được nguyên nhân gì, lại làm bộ như không biết, cười nói:
- Vậy được rồi cùng đi thị trấn, tỷ còn có chuyện muốn nói với em
Hôm nay cô chạy tới, quả thật là vì chuyện của Lưu Vĩ Hồng, không ngờ Tiêu Du Tình cũng ở đây. Có những lời, vẫn là phải nói riêng thì tốt hơn. Về phần Lưu Vĩ Hồng có phải nặng bên này nhẹ bên kia hay không, Vũ Thường không quan tâm
Lập tức Vũ Thường lắc vòng eo mảnh mai, vô cùng quyến rũ mà đi về chiếc xe Audi
Tiêu Du Tình kêu lên:
- Chờ một chút, em muốn đi thay quần áo trước. Vừa rồi rơi xuống nước, ướt sũng. Vĩ Hồng ca ca, anh không cần thay quần áo sao? Anh cũng ướt sũng đó…
Lưu Vĩ Hồng đau đầu, liên tục xua tay nói:
- Em mau đi đi, anh không cần thay
Tiêu Du Tình bĩu môi, lộp bộp lộp bộp mà đi
Cán bộ ở khu, đều cười hì hì mà từ xa nhìn tới bên này, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị, cũng không ai dám qua đây. Quả thật khí chất cao quý của Vũ Thường, khiến người ta không tự kìm hãm được cảm thấy khoảng cách, không dám dễ dàng tới gần.
Vũ Thường nhìn bóng dáng Tiêu Du Tình thanh xuân dào dạt, như cười như không nói:
- Nghe nói cô Lâm giới thiệu đối tượng cho em, tỷ còn tưởng rằng là bé lớn Nhâm gia, không ngờ là nhị tiểu thư
Lưu Vĩ Hồng lập tức mặt sầu, hạ giọng nói:
- Tỷ, tỷ biết rõ không phải...
Vũ Thường vốn đang tính trêu chọc Lưu Vĩ Hồng vài câu, thấy bộ dáng hắn mặt mày nhăn nhó, trong lòng rất là không đành lòng, liền khẽ mỉm cười, giơ tay thay hắn lấy cọng cỏ nhỏ dính trên tóc bỏ ra, thở dài, nói:
- Em đó, vẫn là tùy hứng như vậy. Nghe nói lần này đánh hết cán bộ của Ủy ban kỷ luật huyện. Đây không phải là Bắc Kinh, lúc này em đang là cán bộ, nhân vật số một Bí thư khu ủy, sao còn kích động như vậy?
Tuy rằng giọng điệu mang theo một chút oán trách, tóm lại là che dấu không được ý cưng chiều
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày lập tức dương lên:
- Tỷ, tỷ chính là vì chuyện này tới, phải không? Tỷ làm sao mà biết được?
Vũ Thường trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Tỷ làm sao mà biết được? Chuyện này đã truyền khắp Bắc Kinh rồi. Lưu gia Nhị ca, thật đúng là không chịu yên tĩnh, lăn lộn ở nông thôn, dăm ba ngày lại làm ra chút động tĩnh, không phải đập khách sạn thì là đánh cán bộ của Ủy ban kỷ luật, căn bản không giống người có khiếu làm quan!
Lưu Vĩ Hồng liền hiểu rõ, cười lạnh một tiếng, nói:
- Xem ra có người trước sau như một vẫn chú ý tới em. Cũng thật xem trọng Lưu Nhị Ca!
Vũ Thường không hài lòng nói:
- Đừng đoán mò. Bản thân làm tốt công việc, đừng luôn trách trên đầu người khác
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Tỷ, có một số việc không phải như tỷ tưởng tượng. Có người dựa vào gia tộc che chở, thuận buồm xuôi gió. Giang sơn của ta, phải dựa vào hai tay chính mình đánh ra! Con đường mà em và anh ta đi, định sẵn là bất đồng
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 310: Hướng gió lớn thay đổi bất định
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Tiêu Du Tình phải hơn mười phút sau mới thay quần áo xong.
Cô bé mặc một bộ trang phục thể thao mặc nhà bó sát. Chiếc áo ngắn tay, quần đùi, đôi chân trắng nõn đi trên đôi giày chơi bóng, kiểu tóc vẫn như cũ, hai bím tóc ngúng nguẩy. Có thể thấy cô bé không trang điểm gì cả, chỉ rửa mặt thôi. Nhưng làn da rất mềm mại, rất có tính đàn hồi. Đôi môi hồng, răng trắng, đôi chân dài trắng nõn đầy sức sống, cô bé bước đi như đang nhún nhảy vậy.
Giờ khắc này, không biết có bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía ấy.
Vân Vũ Thường mắt hơi híp xuống chút.
Một cô bé thông minh.
Biết rằng về vẻ đoan trang thanh lịch thì không có cách nào để “cạnh tranh” với Vân Vũ Thường thế nên mới dứt khoát đi theo con đường tuổi thanh xuân phơi phới, đáng yêu. Thực sự đến mình nhìn còn thích huống hồ là lũ đàn ông!
Lưu Nhị Ca tự nhiên nhìn như không thấy gì. Ánh mắt chẳng thay đổi chút nào, một bộ mặt bình tâm đến đáng ngạc nhiên. Chẳng qua Nhị ca trong lòng có phải là đang phải nhẫn nhục chịu đựng đến khổ sở không thì cũng không để người ngoài biết.
Vân Vũ Thường hé miệng cười, lấy tai vuốt mái tóc như sóng biển và nói:
-Đi thôi.
Nói xong liền đi lên chiếc xe Audi trước.
Tiêu Du Tình giơ tay kéo cửa xe phía sau. Lưu Vĩ Hồng nhanh hơn một bước ngăn cô bé, ý là muốn cô bé ngồi trên ghế phụ gần lái xe.
-Xảo quyệt!
Cô bé nói thầm một tiếng, cũng không ương bướng lắm, quay người ngồi lên chỗ ghế phụ.
Lưu Nhị Ca lúc này mới thở ra một cách thoải mái. Hắn mở cửa xe, ngồi yên vị trên vị trí của người lãnh đạo. Chỉ có điều bên cạnh không có một thư ký đi cùng, như thế không tránh khỏi thiếu đi chút uy phong hiển hách.
Vừa rồi cô bé nếu là ngồi ở phía sau thì Lưu Nhị Ca cũng có điểm thật sự khó xử. Nếu như hắn ta ngồi ở chỗ ghế lái xe phụ thì không tránh được sẽ khiến con bé này phải nghiến răng nghiến lợi. Nhưng nếu như dám ngồi cùng cô bé ở phía sau thì lại sợ Vân Vũ Thường sẽ khó chịu.
Giữa hai cái đó, Lưu Nhị Ca liền suy nghĩ mối quan hệ lợi và hại trong đó, không hổ là nhân vật số một làm Bí thư. Nhưng Tiêu Du Tình cũng “nhìn thấu” dụng tâm của Lưu Vĩ Hồng liền dùng hai từ “xảo quyệt” để đánh giá thì cũng không hề đơn giản.
-Chị, chị lái xe từ Giang Khẩu đến?
Chiếc xe đi ra từ Ủy ban nhân dân Khu trong ánh mắt nhìn của mọi người. Bí thư Lưu không tìm được lời nào để nói để xe đỡ yên lặng thế nên cảm giác rất xấu hổ.
-Không. Chị bay đến Đại Ninh sau đó mới đến chỗ Lý Hâm lấy một chiếc xe rồi sang đây.
Vân Vũ Thường thản nhiên đáp.
- A, Lý Hâm đổi xe rồi?
-Không phải. Đây là xe anh ấy mượn bạn. Xe mới!
-Hà hà. Lý Hâm cũng hay thật.
Bí thư Lưu liền tán thưởng nói.
Vân Vũ Thường không nói nữa, chuyên tâm lái xe. Đường quốc lộ từ Giáp Sơn đến thị trấn, bên này đã có khởi công tu sửa rồi. Bên đường chất đầy gạch, xi măng, bên này một đống, bên kia một đống. Chiếc xe chỉ có thể đi trên các “khe hở” một cách khó khăn.
Một lúc sau, Vân Vũ Thường nói:
-Vệ Hồng, tình hình giao thông của nơi đây còn tồi tệ hơn so với trường Trung cấp Nông nghiệp Thanh Phong.
-Hà hà, đúng vậy, điều kiện quá kém. Trường Trung cấp Nông nghiệp Thanh Phong là ở khu vực trực thuộc thành phố, cách nội thành không xa nên tình trạng đường xá còn tốt hơn một chút. Còn ở đây thì tình hình không lạc quan lắm. Em bây giờ trong tay không có tiền, chỉ có thể tu sửa lại một chút thôi. Đợi đến khi em kiếm được tiền rồi thì sẽ xây dựng một con đường cao tốc cấp cao, lưu thông huyện thành.
Bí thư Lưu không kìm lòng nổi nói đến suy nghĩ chấp chính của mình.
Tiêu Du Tình bĩu môi, hơi khinh thường nói:
- Anh sửa xong đường thì sao đây? Khu Giáp Sơn chẳng có xe.
Điều này cũng đúng. Sự thật khu Giáp Sơn chỉ có một chiếc xe jeep second hand. Nếu vì cái xe second hand này mà sửa hẳn một con đường quốc lộ đẳng cấp thì xa hoa quá?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Sửa xong đường rồi thì xe tự nhiên sẽ nhiều lên thôi. Đồng thời, xe nhiều rồi thì cần phải sửa đường. Điều này là hỗ trợ lẫn nhau. Có điều sửa đường trước, mua xe sau thì coi như là quy hoạch đúng. Nếu như mua xe trước, sửa đường sau thì sẽ lỡ nhịp. Tốc độ phát triển kiến thiết kinh tế cũng sẽ bị chậm đi.
Vân Vũ Thường nói:
-Vệ Hồng, hiện giờ hình như hướng gió bất định. Vấn đề chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội đang được tranh luận rất gay gắt. Ở rất nhiều nơi đều đang thảo luận về cái vấn đề đường đi nước bước, họ đều rất sát sao với công tác xây dựng Đảng. Em ở bên này chỉ nhấn mạnh đến việc kiến thiết kinh tế đơn thuần. Như vậy có phải là đơn nhất quá không?
Lời này của Vân Vũ Thường mang ẩn ý âu lo. Cô tuy là làm kinh doanh ở Giang Khẩu nhưng cái công ty thông tin mà cô làm nói trắng ra chính là phê văn kiện. Đối với sự thay đổi chính sách của nhà nươc là rất nhạy cảm. Có động tĩnh gì một cái là họ còn quan tâm hơn cả quan viên chính phủ. Họ còn dự đoán trước đối sách.Những thứ này mà không dự đoán trước thì công việc kinh doanh khó mà làm được.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
-Em hiểu.
Trong đầu hắn không khỏi chủ động nhớ lại những thứ của kiếp trước. Thời điểm này của năm ngoái, Lưu Vĩ Hồng làm thầy giáo ở trường Trung cấp Nông nghiệp Thanh Phong. Đường Thu Diệp đã dời đi, ra đi một cách âm thầm. Chỉ còn lại thầy giáo Lưu ở lại đó sống ngày qua ngày chẳng vui vẻ gì, trong lòng hối hận khôn nguôi. Mà khi đó Lưu gia đang vất vả tự bảo vệ mình, dựa vào cái xu hướng của thời kỳ đó. Đối với Lưu Vĩ Hồng ở mãi cái nơi xa xăm đó thì chả ai quan tâm.
Cứ để cho hắn ta ở trường trung cấp nông nghiệp Thanh Phong đó thôi. Không cần quay về Bắc Kinh làm xáo trộn cái cơn lốc xoáy đó làm gì.
Cho nên lúc đó, đối với sự thay đổi bất ngờ của Bắc Kinh, Lưu Vĩ Hồng rất quan tâm. Lưu Vĩ Hồng quay về Bắc Kinh để thăm người thân, thỉnh thoảng cũng nghe được một vài câu chuyện từ các bậc bề trên nhưng toàn là những chuyện vụn vặt, chắp vá. Kiếp này Lưu Vĩ Hồng đã dấn thân vào con đường chính trị, thế nên những chuyện liên quan đến tình hình Bắc Kinh, hắn ta bỏ khá nhiều công sức để nghe ngóng.
Hồ Ngạn Bác, Trình Huy những người bạn đang làm ở cơ quan hành chính trung ương cũng kịp thời cung cấp thông tin cho hắn thông qua điện thoại. Hai bên kết hợp với nhau, khiến những vấn đề trước kia còn mù mờ thì nay đã dần sáng tỏ.
Trong suy nghĩ lãnh đạo của người kế vị cao nhất dường như cũng có sự khác biệt nào đó. Thủ trưởng tối cao muốn kiên quyết không thay đổi con đường phương châm lúc đầu mình đã đề ra nhưng sau trận lốc xoáy chính trị lớn năm ngoái thì những ông lớn ở bậc trên có suy nghĩ không giống nhau về phương hướng con đường này.
Kỳ thật, sự khác biệt này đều luôn tồn tại, có phải sẽ phát sinh một số sự va chạm? Coi trận lốc xoáy chính trị lớn năm ngoái là “cơ hội” thì sự va chạm đó càng mạnh mẽ. Một nhóm lớn các đại lão với quan niệm, tư tưởng khá là bảo thủ đã đưa ra rất nhiều chất vấn đối với vấn đề phương hướng.
Ý kiến của bộ phận đại lão cấp cao này có ảnh hưởng rất lớn đến tư tưởng lãnh đạo của người kế vị.
Mà lúc ấy, Lưu Thành Thắng vẫn là đảm nhiệm chức Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương, cũng là một trong số đó. Được coi như là “Lập trường khá kiên định”. Nhưng Lưu Vĩ Hồng hiểu rất rõ tiến trình của lịch sự, sẽ không lâu thủ trưởng tối cao sẽ Nam tiến. Với tầm nhìn xa trác việt, ngăn cơn sóng dữ, kiên quyết không rời chính sách lớn, phương châm lớn mà mình đã xác định.
Đúng vào cái thời điểm mấu chốt đó, Lưu lão gia lại nhắm mắt xuôi tay. Trong ván cờ vô cùng ác liệt này đã không thể bảo vệ nhà họ Lưu đến cuối cùng.Thắng thua đã định, người kế vị thay đổi tư tưởng lãnh đạo, thống nhất với thủ trưởng tối cao, mất đi trụ cột vững vàng là Lưu lão gia, cuối cùng bị vứt bỏ. Mà nhóm thù địch chính trị với Lưu lão gia thì tự nhiên ai nấy cũng sẽ không nương tay, họ ùa lên và hoàn toàn phá hủy Lưu gia.
Bây giờ, thời gian trôi đi, lịch sự lặp lại. Thực sự lại đến mốc quan trọng.
Nhưng tình hình của kiếp này rõ ràng là có sự thay đổi.
Sự thay đổi thứ nhất chính là anh em Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia lần lượt đảm nhiệm công tác bên ngoài, tránh xa khỏi trung tâm cơn lốc xoáy.
Một Bí thư Tỉnh ủy, một Quân đoàn trưởng đều coi như là có quyền cao. So với tình hình của kiếp trước thì không thể so sánh được. Điều này khiến cho Lưu Thành Thắng Lưu Thành Gia có rất nhiều cơ hội khi biểu đạt trên lập trường chính trị. Có rất nhiều lúc, hoàn toàn có thể không cần thể hiện thái độ của mình, chỉ chú ý đến công tác quân sự ở tỉnh thôi. Trong tay nắm quyền cao, chỉ cần đứng bên nhìn. Các thế lực của các bên thì ngược lại luôn luôn phải chú ý đến thái độ của anh em họ. Kiếp trước thì chỉ có thể phất cờ hò reo, là người lính hầu dẫn đầu tích cực để giành quyền phát ngôn càng lớn hơn nữa.
Nước cờ đi ban đầu của Lưu Vĩ Hồng càng thể hiện ra tầm quan trọng của nó.
Sự thay đổi thứ hai vẫn là sự xác lập “Đường lối chung” của nhà họ Lưu. Nhân cái uy giành được trong ván cờ chính trị năm trước và uy danh như mặt trời ban trưa của của nhà họ Lưu, trong thời gian hơn một năm qua đã tập hợp đoàn kết được rất nhiều các cán bộ cao cấp. Ở xung quanh nghiễm nhiên đã có hình thức tập đoàn chính trị ban đầu. Thực lực mạnh khác xa hẳn so với kiếp trước. Cái kế hoạch giữ gìn sức khỏe mà Lưu Vĩ Hồng lập ra cho ông “Làm theo sức của mình” vô hiệu. Quy luật tự nhiên thì không thể đi ngược. Ông cụ vẫn là hai năm sau đó qua đời, kết cục của nhà họ Lưu sẽ nhất định không giống. Trong tay có quyền, bên cạnh có người, chấn giữ một phương. Bất luận là kết cục ván cờ có như thế nào thì người đương quyền cũng sẽ biết cần phải lôi kéo Lưu gia. Ai cũng không dám dễ dàng đẩy một thế lực lớn như thế vào trong tay của đối thủ của mình.
“Cây lớn chọc trời không cần dựa vào đâu” cũng đã bắt đầu hiện ra ra cái lợi của nó.
Nhìn tổng quan lịch sử, từ cổ chí kim, trong sự cạnh tranh quyền lực, nếu như muốn bảo vệ mình và từng bước lớn mạnh, có lực lượng của rieng mình chính là tiền đề cơ bản. Không có cái tiền đề này thì tất cả chỉ là bóng hoa trong nước, chẳng thể gây nổi một sức ép gì. Cũng giống như kiếp trước vậy, Lưu Thành Thắng hàng ngũ sai lầm, “đầu cơ” thất bại. Nhà họ Lưu muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Hiện giờ, Lưu lão gia đã có chút dáng dấp của cây đại thụ. Ông triển khai hoạt động rất tốt, tự thân có khả năng trở thành một trong những “cốt chỉ hướng gió”
Đương nhiên, bước đi ban đầu khá muộn. Trong một thời gian ngắn như thế nếu như muốn thực sự trở thành một tập đoàn chính trị lớn quan trọng thì không thực tế chút nào. Hiện tại cùng lắm thì cũng chỉ là hình thức ban đầu mà thôi, còn xa so với một tập đoàn lớn mạnh thật sự. Vấn đề mấu chốt trước mắt thực ra không phải là làm thế nào để xếp thành hàng mà là trước khi ông nội mất thì cần phải bồi dưỡng bác Lưu Thành Thắng trở thành một “Người tiên phong” thực sự. Sau khi ông nội mất đi thì không dễ để thu thập được một lực lượng cốt cán, để không để đến nỗi tản mát mỗi người một nơi. Vẫn là đoàn kết lại ở xung quanh Lưu gia, tiếp tục lớn mạnh.
Điểm này Lưu Vĩ Hồng cảm thấy có nhiều chỗ bất lực.
Hắn dù là người tái sinh, lại “thông minh cơ trí” thì Giang Nam xa nghìn trùng cũng không có cách nào để lúc nào cũng có thể nhắc nhở bác mình được. Cho dù hắn lúc nào cũng ở bên Lưu Thành Thắng, lấy thân phận của Lưu Thành Thắng thì cũng không thể có khả năng nói gì ông ta cũng đều nghe nấy.
Con đường phía trước nhiều gian khó quá!
Nghĩ đến đây, Lưu Vĩ Hồng khe khẽ thở dài, vẻ mặt trở nên rất nghiêm trọng.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào