Bạch quang chợt lóe, Dư Tắc Thành trở về pháp trận, há miệng thở hồng hộc, thân thể mềm nhũn quỳ xuống. Lần xuất kiếm tưởng chừng như vô tận này đã công ra khoảng bốn trăm kiếm, đối với Dư Tắc Thành cũng là một gánh nặng vô cùng. Khi trận chiến đã chấm dứt Vĩnh Hằng Chi Lô ngừng vận chuyển chiến đấu, lập tức thân thể Dư Tắc Thành thoát lực, suy yếu vô cùng.
Dư Tắc Thành không hề quan tâm tới thân thể của mình, mà vội vàng lấy hết phi kiếm ra quan sát. Vào thời khắc cuối cùng hắn có cảm giác như phi kiếm của mình đã bị hư hại không ít, lúc này lấy ra kiểm tra từng thanh một, may là không tổn hao gì, chỉ là cảm giác trong ảo cảnh đó mà thôi. Dư Tắc Thành thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy Cực Lạc Thiên ra há miệng nốc ừng ực. Sau khi uống mười mấy hơi như vậy, hắn lại há miệng thở dốc, dần dần khôi phục.
Bên tai hắn vang lên tiếng kêu thảm thiết của Vương Thư Nguyên. Nỗi kinh khủng tử vong vì tan xác trong nháy mắt đã nhấn chìm y làm y phát ra tiếng kêu kinh khủng như vậy. Sau lưng y có một người đang đứng, chính là sư phụ của y, Ứng Long sư tổ, sắc mặt lão vẫn không đổi đứng nhìn ái đồ. Đột nhiên ứng Long sư tổ bước ra một bước, xuất hiện ngay trước mặt Dư Tắc Thành, nhìn hắn chăm chú:
- Giỏi, hậu sinh khả úy. Sau trận chiến này có thể diệt hết tính kiêu ngạo của y, khá lắm!
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng uy áp của Nguyên Anh Chân Quân thình lình ập tới. Uy áp bậc này khiến cho Dư Tắc Thành không thể cử động, ngay cả ý niệm trong đầu cũng bị dừng lại hoàn toàn.
Giờ phút này Nam Thiên Chân Nhân xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thanh, lập tức tất cả uy áp hoàn toàn biến mất. Nam Thiên Chân Nhân đã ngăn cản tất cả uy áp của đối phương, cung kính nói:
- Đúng vậy, sư tổ, ngọc bất trác bất thành khí, Tắc Thành làm rất đúng, bằng không sẽ có lỗi với Kiếm Tâm Thông Huyền khí.
Ứng Long sư tổ gật gật đầu, dường như khen ngợi, nháy mắt biến mất, Vương Thư Nguyên cũng biến mất theo. Nam Thiên Chân Nhân quay đầu lại nhìn Dư Tắc Thành:
- Tắc Thành, đòn cuối cùng của con vô cùng lộ liễu...
Trong khoảnh khắc Vương Thư Nguyên bị chém từng khúc rồi nổ tan xác là do Dư Tắc Thành cố ý làm như vậy. Hắn giảm tốc độ xuất kiếm vì muốn tra tấn đối phương thêm, ý nghĩ này hiển nhiên bị người khác nhìn ra cho nên Ứng Long mới tới đây định trút giận cho đồ đệ, làm khó Dư Tắc Thành một chút.
Vào thời khắc mấu chốt Nam Thiên Chân Nhân đột ngột bước ra đối chọi thẳng một chiêu cùng Ứng Long sư tổ. Mặt dù sắc mặt Nam Thiên Chân Nhân vẫn như thường nhưng Dư Tắc Thành phát hiện lưng áo ông đã ướt đẫm mô hôi. Uy áp vừa rồi, đương nhiên sư phụ mình cũng không chịu nổi...
Dư Tắc Thành nghẹn ngào kêu lên:
- Sư phụ...
Nam Thiên Chân Nhân khoát khoát tay:
- Ta không sao, con vẫn còn hai trận chiến nữa, hiện tại con đã trở thành tiêu điểm của mọi người, đừng để cho sư phụ phải thất vọng, con cứ dốc hết toàn lực mà chiến. Ta cũng có một trận chiến, lần này thầy trò ta sẽ cho bọn họ biết, rốt cục là kiếm của ai sắc bén hơn!
Dư Tắc Thành kiên định gật gật đầu. Lúc này tất cả các trận chiến đã chấm dứt, tính cả kẻ không đấu đợt vừa rồi toàn trường còn lại mười lăm người. Trong đó Cốt Luân Tề Văn, Lôi Băng Vân, Phong Linh Tĩnh, Thành Lam giành thắng lợi. Phùng Liên Liên thất bại biến mất nhưng Dư Tắc Thành có cảm giác vô cùng khó hiểu về nàng. Lúc ở Cổ Thần thành, hắn nhờ vào thế giới Bàn cô mới có thể đánh tan ảo cảnh của cổ Thần Thú, nhưng lúc hắn đi ra không ngờ Phùng Liên Liên đã thoát khỏi ảo cảnh từ lâu, cả người nàng bao trùm bí mật vô cùng quỷ dị.
Mười lăm người lại được tiến hành lựa chọn, một người sẽ không phải đấu, còn bảy người thắng ở lại, bảy người thua rời khỏi.
Dư Tắc Thành trở lại trong ảo cảnh chiến đấu. Lúc này dưới chân hắn là một thành thị vô cùng hoang phế nhìn rất quen mắt, chính là thành thị trước kia dung hợp cùng cổ Thần Thú. Dư Tắc Thành còn chưa kịp nghĩ nhiều địch nhân đà xuất hiện trước mặt.
Dư Tắc Thành không biết người này nhưng y vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành, thần sắc sững sờ sau đó lập tức ngự kiếm bay về phía Dư Tắc Thành. Trận chiến trước, y kết thúc trước Du Tắc Thành, thấy được Dư Tắc Thành chiến đấu với Vương Thư Nguyên, đã có ấn tượng rất mạnh với sóng kiếm khôn cùng của Dư Tắc Thành. Chỉ trong thoáng chốc y đã nghĩ ra phương pháp đối phó với sóng kiếm của Dư Tắc Thành, bèn xông về phía hắn.
Trong quá trình xông tới, dần dần thân hình y biến mất, toàn thân hóa thành một luồng kiếm khí người kiếm hợp nhất. Nếu như Dư Tắc Thành xuất ra sóng kiếm vô tận như trận trước, vậy y sẽ làm người phá giải, đạp bằng mọi chông gai trên sóng dữ, cường công đối thủ.
Nháy mắt đối phương đã xuất ra đòn mạnh nhất, một kiếm này chính là Thần Ngã Hợp Nhất kiếm của Kiếm Ngưng Lão. Kiếm này là thuật Thân Kiếm Hợp Nhất chuyên môn, nếu so với kiếm này Thân Kiếm Hợp Nhất của Dư Tắc Thành chỉ là một chiêu nông cạn hời hợt. Một kiếm của đối phương chính là kiếm thuật chuyên sâu, một đòn chí mạng thật sự.
Tránh hay đỡ... Hai ý niệm này lóe lên trong đầu Dư Tắc Thành trong khoảnh khắc, nhưng hắn còn chưa kịp quyết định đối sách kiếm trong tay đã tự động công ra, lấy công đối công, lấy cường đối cường, gặp nhau trên lộ hẹp, kẻ dũng cảm sẽ thắng.
Ngay tức khắc, Vĩnh Hằng Chi Lô bừng cháy, xuất ra trợ lực lớn nhất cho Dư Tắc Thành. Hắn cũng dùng chiêu Thân Kiếm Hợp Nhất chọi cứng cùng đối phương. Trong khoảnh khắc đòn tấn công của hai bên giao nhau. Dư Tắc Thành bổ ra một trăm lẻ tám đạo kiếm khí. Kiếm khí này xuất ra nhanh như điện chớp, trăm đạo kiếm khí màu vàng hợp thành một thể, hóa thành kiếm khí xung thiên, va chạm với kiếm đối phương.
Trong khoảnh khắc này đột nhiên Dư Tắc Thảnh có cảm giác giống như lúc hắn điều khiển con rối Nguyên Anh đại phá Càn Ma Linh Tôn giáo. Một kiếm lúc này rất giống một kiếm lúc trước, dường như trong khoảnh khắc này Dư Tắc Thành đang bắt chước theo phép ngự kiếm của Nguyên Anh Chân Quân vậy.
Hai người va chạm vào nhau thật mạnh, một tiếng nổ ẩm vang tạo nên những vòng sóng khí khuếch tán ra bốn phía. Sóng khí lướt qua nơi nào mặt đất nghiêng ngả, thành thị sụp đó đến đó. Chấn động này truyền ra hàng dặm, sau đó mới dần dần biến mất.
Một cột bụi mù màu xám khổng lồ không còn lực lượng duy trì, cũng bắt đầu dần dần tiêu tan, trong lúc nhất thời cả một vùng trời đất đầy thứ bụi mù màu xám ấy. Sau khi bụi đất tan đi trên mặt đất chỗ hai người va chạm lộ ra một hắc động không đáy rộng vài trượng.
Bụi đất tan đi hết, người lồm cồm bò dậy. Thật ra Dư Tắc Thành nhàn nhã chậm bước tiến tới, thần sắc không có vẻ gì là vừa mới giao thủ một đòn kịch liệt, mà dường như hắn đang tản bộ trong thành.
Một đòn vừa rồi đã khiến hắn như có cảm ngộ, cảm ngộ kỳ lạ không nói nên lời. Chính cảm ngộ này đã giữ hắn lại sau khi thắng lợi không rời khỏi chiến trường, mà vẫn còn có thể tản bộ trong tòa thành hoang phế này.
Một kiếm vừa rồi, Dư Tắc Thành nháy mắt cảm thấy như mình trở lại thời điểm khống chế con rối Nguyên Anh khi trước, tựa như hắn đã trở thành Nguyên Anh Chân Quân vậy, thả sức tung hoành bốn bể.
Tuy rằng cảm giác này vô cùng mỏng manh yếu ớt, mỏng manh tới cực độ nhưng đối với Dư Tắc Thành lại là ánh đuốc soi đường trong đêm, một ngọn hải đăng giữa biển cả tối tăm. Chỉ cần đi về phía ấy, phía trước của mình nhất định sẽ là một vùng sáng rực vô cùng.
Đây là đạo công kích của mình, trước khi tham gia đại hội môn phái mình đã ngộ ra bí quyết chữ Nhuệ của Kim Dực kiếm. Mỗi lần công kích đều dốc hết toàn lực, không hề chùn bước.
Sau đại chiến lần này, Dư Tắc Thành lại mơ hồ ngộ ra một bí quyết khác, chính là chữ Tật, tật trong tật phong bạo vũ. Trong thời gian ngắn nhất xuất ra toàn bộ công kích mạnh mẽ nhất của mình, giống như bão táp đả kích đối phương, không để cho y có chút cơ hội nào phản kích, áp chế hoàn toàn công kích của đối phương khiến cho y không có cơ hội nào xuất thủ.
Mình đã có năng lực ngự kiếm, có được thể lực vô tận, có chân nguyên kiên cường, vậy phải phát huy ưu thế của chúng đến cực hạn, khiến cho chúng phát huy tác dụng lớn nhất. Có chiến thuật như vậy, còn sợ gì đối thủ?
Dư Tắc Thành càng tính toán tỉ mỉ, chiến thuật này lại càng thành thạo, quả nhiên chiến đấu là động lực trưởng thành, sau khi trải qua thử thách bằng máu và kiếm. Dư Tắc Thành đang dần dần trưởng thành hơn.
Ngộ ra kiếm lý, trong lòng Dư Tắc Thành cảm thấy bừng sáng, dường như đã cảm ngộ đến rốt ráo tận cùng. Rốt cục ảo trận biến mất, hình ảnh trước mặt tan đi, Dư Tắc Thành trở về trong pháp trận. Đối diện cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm vang lên, một đòn vừa rồi, đối thủ của Dư Tắc Thành từ trận trong trạng thái ngự kiếm hùng mạnh nhất, chết mà không hề sợ hãi, cũng không có cảm giác đau đớn, y đang đứng trước pháp trận của Dư Tắc Thành.
Hai người nhìn nhau, cùng lộ vẻ mến tài đối phương, khẽ gật đầu với nhau. Có những khi quen biết nhau chỉ là đơn giản như vậy.
Người nọ ngự kiếm bay lên, rời khỏi nơi này không như những kẻ bại khác cần phải có người mang đi. Dư Tắc Thành nhìn theo y ròi đi một cách tự nhiên tiêu sái trong lòng lại có thêm cảm ngộ. Gặp nhau trên lộ hẹp, kẻ nào dũng cảm sẽ chiến thắng, chỉ cần không chịu thua, không sợ chết, thế nào cũng sẽ có cơ hội.
Dư Tắc Thành ngẩng đẩu nhìn lại, sáu trận chiến kia vẫn còn đang tiếp diễn, trong đó có một trận thu hút sự chú ý của Dư Tắc Thành, chính là Phong Linh Tĩnh đối chiến Lôi Băng Vân.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Hai người đã đánh đến bừng bừng lửa giận, Phong Linh Tĩnh giống như một ngọn núi lửa bất động thì vô cùng yên tĩnh, khi động phun ra dung nham sôi trào hừng hực.
Để phát huy Hỏa Linh Căn của mình đạt tới hiệu quả lớn nhất. Phong Linh Tĩnh chỉ điều khiển một thanh phi kiếm. Nhưng chỉ một thanh phi kiếm đã đủ dùng, tuy rằng tốc độ không cao nhưng nặng nề chẳng khác ngàn vạn kiếm. Chỉ cân đối thủ sơ ý lập tức sẽ nhận lãnh một đòn hủy diệt cuồng bạo.
Lôi Băng Vân đối diện tỏ ra không vui không buồn, không mừng không sợ, sắc mặt nàng lạnh lẽo như băng, băng cơ ngọc cốt, cảm xúc duy nhất của nàng chính là lạnh lùng cao ngạo.
Xung quanh thân nàng vạn vật điêu linh, khí lạnh thấu xương tới nỗi có thể nhìn thấy ảo ảnh. Cái lạnh dường như có thể làm đông cứng hết thảy, lạnh thấm vào sâu tận xương tủy khiến người ta không thể nào chống lại, chính là cái lạnh của kỷ Băng Hà thuở hồng hoang trong truyền thuyết.
Một người là núi lửa bừng bừng, một kẻ là sông băng lạnh lẽo, hai người Thủy Hỏa khó dung, xung khắc vời nhau lại gặp nhau, lập tức nổ ra một trận chiến vô cùng kịch liệt.
Trên hình ảnh mà Dư Tắc Thành đang xem, băng hỏa tung bay tứ tán, song kiếm giao nhau, kiếm quang màu đỏ tía đan xen với kiếm quang màu xanh trắng, mỗi một kiếm đánh ra đều là đòn tấn công mạnh nhất. Cả hai nàng đều đốc hết toàn lực không ai chịu thua ai, dọc đường tới Hiên Viên kiếm phái đã âm thầm phân cao thấp, hiện tại hoàn toàn bùng nổ. Cả hai bên liều mạng đánh một trận nhưng lực lượng tương đồng, đánh nhau tưng bừng không phân cao thấp.
Trong lúc Dư Tắc Thành quan sát trận chiến giữa hai nàng, có một trận chiến khác đã phân cao thấp, người thắng chính là Cốt Luân Tề Văn. Thiếu niên Man tộc này bất giác đã trưởng thành, kiếm của y cũng đã bắt đầu hiển lộ.
Bốn trận chiến còn lại cũng đang chiến đấu vô cùng kịch liệt, bất quá không lâu sau, một ảo trận nữa lại biến mất. Thành Lam sử dụng Phong Vũ Lôi Điện kiếm đánh bại đối thủ, giành thắng lợi. Người thắng kế tiếp chính là kẻ hưởng nhờ vinh quang của Vương Thư Nguyên mà gia nhập chưởng môn nhất mạch, tự mình đi hết vấn Tám lộ, Lạc Tán Tuyết.
Sau đó một ảo trận khác lại vỡ nát, cả hai kẻ tham chiến đồng quy ư tận, cùng tử trận, cùng mất đi tư cách tham chiến vòng tiếp theo.
Đồng thời Phong Linh Tĩnh đối chiến Lôi Băng Vân cũng đã có kết quả. Băng Hỏa của hai nàng cuối cùng va chạm vào nhau tạo ra bùng nổ vô cùng mãnh liệt. Lần bùng nổ này vô cùng kinh khủng, gần như phá hủy nửa ảo cảnh. Lập tức hai nàng tử trận, cũng đồng thời mất đi cơ hội vào vòng tiếp theo.
Cuối cùng còn lại một trận, thời gian chiến đấu kéo dài tới gần hai khắc nữa. Rốt cục một đệ tử Hiên Viên điều khiển phi kiếm lam quang vất vả lắm mới chuyển bại thành thắng, đánh bại đối thủ tiến vào vòng trong.
Thêm vào người không đấu vòng này, Dư Tắc Thành, Thành Lam, Cốt Luân Tề Văn, Lạc Tân Tuyết cùng người thắng trận cuối kia, tổng cộng sáu người tiếp tục vào vòng kế tiếp.
Lập tức không gian chuyển biến, vòng quay mới bắt đầu, chia làm ba cặp tiếp tục tiến hành chiến đấu.
Vừa rồi mọi người chiến đấu, tất cà3 các đệ tử Hiên Viên kiếm phái ở đây đều thấy rõ, trong âm thầm có nhiêu người bắt đầu đặt cược xem người thắng sau cùng là ai. Vô số đệ tử đang xem coi trọng nhất là hai người. Du Tắc Thành và Thành Lam.
Trước khi Dư Tắc Thành ra trận, đã có rất nhiều người chú ý tới hắn. Chuyện Nam Thiên Chân Nhân bỏ phi kiếm cửu giai trấn mạch Thiên Đạo phong thu hắn làm đệ tử khi trước, đã làm chấn động toàn Hiên Viên kiếm phái. Hai năm trước, ba mạch tranh đoạt không gian ý thức Diễn Võ cấp Hồng Hoang, kết quả bị Dư Tắc Thành tranh trước một bước đoạt mất lại khiến cho hắn nổi danh khắp Hiên Viên kiếm phái một lần nữa.
Người hiếu kỳ bắt đầu điều tra, lại phát hiện ra trong khi thí luyện Trúc Cơ. Dư Tắc Thành một mình diệt hết đệ tử Tà Môn lục phái, lập tức tin này lại lan truyền.
Cho đến khi bắt đầu tham gia đại hội vẫn có người chú ý tới hắn nhưng không ai coi trọng hắn. Bởi vì thường ngày Dư Tắc Thành ở trong Hiên Viên kiếm phái không có hành động gì nổi bật, không kết giao cùng người khác. Không giống như Thành Lam và Vương Thư Nguyên, trước khi đại hội mở ra bọn họ liên tiếp lập nên các kỷ lục tu luyện trên diễn võ đạo tràng, hết lần này đến lần khác hiển lộ tài hoa của bản thân mình.
Dư Tắc Thành đánh ba trận, trận đầu tiên âm thầm lặng lẽ, không hể nổi bật. Trận thứ hai Dư Tắc Thành vung kiếm chém địch với đòn tấn công hết sức cuồng bạo, sóng khí liên miên bất tuyệt. Cường công ngoan cường mạnh mẽ như vậy đã khiến cho thanh âm khen ngợi trầm trồ vang lên xôn xao, lập tức hắn trở thành ngôi sao sáng nhất.
Trong chuyện này còn có một nguyên nhân, từ trên xuống dưới trong Hiên Viên kiếm phái, có sự tồn tại của một người không thể nào không nhắc tới, đó chính là Đại đệ tử của chưởng môn Thạch Cơ, Công Tôn Nạp Lan. Người này xuất thân cô nhi, tính tình trượng nghĩa, hành sự quang minh, không ngại máu chảy đầu rơi vì Hiên Viên kiếm phái, đồng thời còn là Đại đệ tử của chưởng môn Thạch Cơ. Gần như đệ tử Hiên Viên kiếm phái từ trên xuống dưới đều thầm chấp nhận y sẽ là chưởng môn của Hiên Viên kiếm phái đời sau. Trong số đó có cả Nam Thiên Chân Nhân, có cả các đệ tử ngoại môn.
Lúc này Vương Thư Nguyên xuất hiện, Ứng Long tổ sư tỏ ra cung chiều y hết mực, dạy cho y Kiếm Tâm Thông Huyền khí, cố ý bắt chước dáng vẻ trầm tĩnh lão luyện của Công Tôn Nạp Lan. Chưởng môn Thạch Cơ không nói, Công Tôn Nạp Lan không nói, hết thảy những chuyện này tạo nên một cảm giác không nói nên lới trong lòng mọi người. Rất nhiều người không hề có hảo cảm với Vương Thư Nguyên, ngay cả Nam Thiên Chân Nhân sau khi biết y tu luyện Kiếm Tâm Thông Huyền khí cũng phải bừng lên lửa giận.
Lần này Dư Tắc Thành đại chiến Vương Thư Nguyên, chém y nổ tung, đánh y rơi xuống vực sâu vạn trượng, khiến y bị mọi người nhạo báng, Ứng Long tổ sư lại lấy lớn hiếp nhỏ dùng cảnh giới uy áp một hậu bối Trúc Cơ kỳ, không cần biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn. Tất cả mọi người vì vậy cảm thấy nảy sinh hảo cảm với Dư Tắc Thành, bắt đầu tỏ ra ủng hộ hắn rất mạnh mẽ.
Ngoại trừ những người ủng hộ, cũng có kẻ cảnh giác, cho nên đối thủ của Dư Tắc Thành trong trận thứ ba vừa bắt đầu đã công kích điên cuồng. Nhưng rốt cục Dư Tắc Thành vẫn giành thắng lợi, lập tức khí thế tăng mạnh.
Lần này tiến hành chia cặp sáu người đối trận, nhưng bàn quay kia quay mãi không ngừng, mãi vẫn không thể chia cặp được, dường như bị trục trặc ở nơi nào. Những lần trước chỉ sau một lần hô hấp đã xong, nhưng lần này đã qua mười mấy lần hô hấp vẫn chưa tiến hành chia cặp.
Lập tức mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chợt trên đài dành cho các vị Nguyên Anh Chân Quân có tiếng kinh hô thất thanh:
- Lọt vào mắt xanh của tổ sư, đây là lọt vào mắt xanh của tổ sư rồi!
Dư Tắc Thành đang chờ tự động chia cặp, trong đầu hắn lúc này đang nghĩ vẩn vơ, nếu như mình đối mặt với mấy người đối phương có được bao nhiêu phần thắng, mình sẽ làm thế nào để chém giết bọn họ... Nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy tiến hành chia cặp, bất chợt hắn cảm thấy như có ai đang nhìn mình, dường như hàng ngàn hàng vạn ánh mắt trên khán đài đang nhìn hắn vô cùng chăm chú.
Bất chợt trong đầu Du Tắc Thành nảy sinh ra một ý tưởng điên cuồng, ý tưởng này vừa xuất hiện đã giống như lửa bừng bừng cháy, lan tràn khắp toàn thân hắn. Tuy rằng quá điên cuồng nhưng hắn cũng rất muốn thử một lần, người ta thỉnh thoảng cũng phải có lúc điên cuồng, lão tử cũng phải cuồng, phải ngạo...
Bất chợt Dư Tắc Thành đưa tay ra:
- Không cần chia nữa, lên hết đi, mình ta đánh với năm người các vị!
Lời hắn không lớn nhưng chắc chắn như đinh đóng cột, lập tức vang vọng khắp toàn trường. Cả giác đấu trường ồ lên, không ai ngờ rằng chuyện này xảy ra như vậy, tiểu tử này quả thật hết sức kiêu ngạo ngông cuồng, dám một chấp năm... Thậm chí có nhiều người không tin vào những lời mình vừa nghe thấy.
Lập tức vô số tiếng bàn tán, đánh giá vang lên xôn xao, nào là điên cuồng, kiêu ngạo, cường mãnh...
Mọi người phấn chấn chăm chú quan sát, vốn trận chiến giữa những tân thủ thường không có gì đáng để xem, hiện tại xem ra có trò hay sắp diễn.
Tuy rằng tiếng bàn tán vang lên không ngừng nhưng trong những lời bàn đều mang theo giọng điệu khen ngợi, trong mơ hồ bọn họ đã tiếp nhận Dư Tắc Thành. Bởi vì những người có thể ngồi trên khán đài này đại đa số đều là loại người cuồng ngạo như vậy. Đệ tử Hiên Viên kiếm phái nếu không như vậy hoặc là đã chết, hoặc đã phải rời Hiên Viên kiếm phái.
Dư Tắc Thành lại quát to lần nữa:
- Một chấp năm, có dám chiến không?
Hãn vừa dứt lời nháy măt sáu người đã xuất hiện trong một ảo cảnh chiến trường. Chiến trường này cũng chính là ảo ảnh của giác đấu trường trong thực tế, Dư Tắc Thành ở về một phía, năm người còn lại ở về một phía. Lấy một đánh năm, chiến đấu bắt đầu!
Sáu người đứng trong giác đấu trường, đối với bọn họ cũng là chiến trường ảo cảnh. Dư Tắc Thành chỉ thấy giác đấu trường khuếch đại vô cùng, đưa mắt nhìn mặt đất thấm máu dưới chân, nhìn khán đài xung quanh bật cười ha hả, dáng vẻ hết sức ngông cuồng.
Hắn không vung kiếm tiến lên tấn công năm người, mà chợt lấy hồ cẩm ra bắt đầu khua loạn dây đàn, chỉnh đây đàn, không thèm ngẩng đầu nhìn năm người trước mặt, dường như đang muốn đánh đàn trợ hứng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lập tức có một người nổi giận, chính là kẻ vòng trước không phải đấu, vốn y Trúc Cơ đã tám năm, học được bảy bộ Hiên Viên kiếm thuật, lúc này nhìn thấy Dư Tắc Thành tỏ ra ngông cuồng như vậy lập tức ngự kiếm bay lên, tấn công về phía Dư Tắc Thành.
Bốn người còn lại không ai động, bọn họ không muốn mang tiếng liên thủ cùng người khác, ngoài ra cũng không muốn trúng kế dụ địch của Dư Tắc Thành. Chỉ có mình kẻ kia tính tình kích động mới trúng kế chia rẽ của Dư Tắc Thành.
Người nọ điều khiển ba đạo kiếm quang màu tím, hóa thành một cự trảo giữa không trung giống như chim ưng giương vuốt chộp về phía Dư Tắc Thành, chính là Kiếm Ngưng Lão.
Trong khoảnh khắc cự trảo màu tím kia sắp sửa chộp trúng. Dư Tắc Thành mới ngẩng đầu lên xuất kiếm. Lập tức mười hai thanh Kim Dực kiếm bay ra tổ chức phán kích điên cuồng về phía địch nhân. Hai người cách xa nhau không tới mười trượng, kiếm quang màu vàng phủ rợp trời, mười hai thanh phi kiếm điên cuồng vũ lộng, trong nháy mắt đã xuất ra hàng chục kiếm, mỗi một kiếm như vậy đều mang theo sáu đạo Canh Kim kiếm khí, khiến cho kiếm khí tung hoành khắp chốn.
Chỉ trong thoáng chốc, kiếm thức biến đổi, từ trăm hóa mười, mười hóa tám, tám hóa bốn, bốn hợp nhất. Hàng trăm kiếm nháy mắt đã hợp lại thành một đạo cầu vồng màu vàng chói.
Cầu vồng màu vàng vắt ngang không trung, va chạm vào cự trảo màu tím của đối phương. Lập tức một tiếng nổ vang, cự trảo tan nát nhưng cầu vồng không hề dừng lại vẫn tiếp tục tấn công với tốc độ như trước. Người kia chưa kịp có phản ứng gì, cả người lẫn kiếm bị cầu vồng do hàng trăm đạo kiếm quang hóa thành đánh cho tan nát.
Trong nháy mắt y tan xác, ba người Thành Lam, Lạc Tân Tuyết, tên đệ tử thắng trận cuối cùng đồng thời ngự kiếm bay lên. Bọn họ đang chờ đợi giờ phút này, chờ sau khi Dư Tắc Thành đánh chết địch nhân đầu tiên, thu hồi kiếm thế cùng nhau phát động công kích mạnh nhất của mình.
Trên người Thành Lam hiện ra bốn đạo kiếm quang Phong Vũ Lôi Điện, bốn thức kiếm pháp điên cuồng tập kích. Tên đệ tử nọ kiếm quang hóa thành nhiều đóa kiếm hoa màu xanh lam, chém tán loạn về phía trước lẫn sau người Dư Tắc Thành.
Lạc Tân Tuyết khẽ động ngón tay xuất ra một đạo Tử Tiêu Nguyên Quang Thần Lôi to bằng ngón tay. Sau khi bắn ra đạo thần lôi đầu tiên, hai tay nàng lại bắn ra một lượt mười đạo Tử Tiêu Nguyên Quang Thần Lôi màu vàng. Mười đạo thần lôi màu vàng đan xen như mắc cửi phóng về phía Dư Tắc Thành.
Hết thảy công kích của bọn họ đã tính toán trên cơ sở rằng Dư Tắc Thành vừa đánh chết cường địch, vừa xuất ra một đòn công kích mạnh mẽ như vậy ắt phải có khoảnh khắc ngưng khí đình trệ. Nhưng không ngờ sau khi Dư Tắc Thành đánh ra một kiếm vừa rồi lại hoàn toàn không nghỉ lấy hơi ngược lại kiếm quang càng đi nhanh hơn nữa, Thân Kiếm Hợp Nhất. Kiếm quang màu vàng của hắn liên tục chớp lóe hào quang, lấy khí thế hủy thiên diệt địa quét mạnh về phía bọn họ.
Nháy mắt cả ba người chỉ đánh vào khoảng không, Dư Tắc Thành đối diện với Thành Lam. Bốn kiếm Phong Vũ Lôi Điện của Thành Lam vang lên tiếng nổ ầm ầm, thì ra nháy mắt đã bị Dư Tắc Thành phá tan. Y muốn lui lại nhưng cả trước lẫn sau người y lúc này toàn là kiếm khí màu vàng.
Tử Tiêu Nguyên Quang Thần Lôi của Lạc Tân Tuyết quá nửa bay trượt vào không trung, số còn lại va chạm vào kiếm quang màu vàng của Dư Tắc Thành. Lập tức có tiếng nổ ẩm ẩm vang lên, Lạc Tân Tuyết cảm thấy vui mừng nhưng sau đó chợt giật mình kinh hãi. Kiếm quang màu vàng rợp trời đã xuất hiện trước người nàng trong chớp mắt, nàng không thể không điều khiển Lôi Quang phi kiếm của mình ngăn cản Dư Tắc Thành phản kích.
Kiếm thế màu xanh lam của tên đệ tử kia cũng hoàn toàn lạc không, đồng thời y cũng chợt thấy trước mắt sáng ngời, phi kiếm màu vàng của Dư Tắc Thành đã tới trước người y, bức y phải xuất ra kiếm quang màu xanh lam chống đỡ thế công của Dư Tắc Thành.
Nháy mắt Dư Tắc Thành lấy một đánh ba, mười hai thanh phi kiếm vây khốn ba người bọn họ hình thành mứa kiếm chém về phía đối phương như bão táp mưa sa.
Lạc Tân Tuyết vất vả ngăn cản, mưa kiếm này càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng nhanh nhẹn, chỉ trong vài lần hô hấp mà tưởng chừng như đã rất lâu. Nhưng nàng biết đối phương đã sắp kết thúc, công kích mãnh liệt như vậy nhất định là hắn đã sử dụng bí pháp gì đó thuộc loại bộc phát cuồng bạo. Cho nên chỉ cần trụ vững trong khoảng thời gian này mình ắt thắng không sai.
Bất chợt phi kiếm đối phương như chững lại, công lâu không thắng ắt có sai sót, rốt cục kiếm thức đối phương yếu đi, cơ hội phản kích đã tới. Lạc Tân Tuyết đang chuẩn bị phản công, bất chợt mưa kiếm của Dư Tắc Thành bạo phát lần thứ hai, khoảnh khắc chững lại vừa rồi chỉ là mẹo dụ địch, khi đối phương chuẩn bị phản kích chính là lúc lộ ra sơ hở. Dư Tắc Thành chỉ chờ có khoảnh khắc này, bạo phát thế công càng ngày càng mãnh liệt.
Lập tức thế phòng ngự của Lạc Tân Tuyết không còn chịu được, bị phi kiếm của Dư Tắc Thành công phá. Tuy rằng nàng đã vận khởi Huyền Hồn Giáp nhưng chỉ cần trúng một kiếm vào người lập tức toàn thân đau đớn, sau đó Canh Kim kiếm khí va vào người nàng bùng nổ. Thân thể Lạc Tân Tuyết nháy mắt bị xẻ ra làm mấy mảnh, chết tại đương trường.
Dư Tắc Thành vứt hồ cầm, ngự kiếm giết chết một người, sau vài lần hô hấp lại đánh chết một người nữa. Lúc này hồ cầm đã chỉnh dây xong, hắn nhanh chóng lùi lại dùng chân hất hồ cầm lên chộp lấy, miệng hát vang:
- Lên núi trông ngàn dặm, nhớ xưa lòng thảnh thơi. Lời ai chưa quên họa, ma diệt thành trần ai.
Theo từng câu hát của Dư Tắc Thành, thần thông Nhiên Huyết khới động, hàng ngàn hàng vạn lỗ chân lông trên người hắn đồng thòi phun ra một luồng sương máu. Theo đó tất cả máu huyết toàn thân Dư Tắc Thành nháy mắt như bùng cháy, chân nguyên lực tăng lên điên cuồng, gần như bùng nổ. Dưới trợ lực ấy mưa kiếm của hắn lại càng trở nên mãnh liệt
điên cuồng.
Phong Vũ Lôi Điện của Thành Lam dần dần không còn chịu được, dường như y định xuất ra chiêu thức gì đó nhưng hơi do dự. Trong khoảnh khắc y còn do dự này hết thảy đã không còn cần thiết nữa, cho dù y có thể thay đổi hết thảy pháp thuật kiếm thuật mà mình biết cũng không còn cơ hội phóng xuất nữa. Bởi vì Dư Tắc Thành nắm lấy khoảnh khắc do dự của Thành Lam, sát khí lạnh lẽo tứ bề ập tới làm cho toàn thân Thành Lam lạnh toát như vừa lọt xuống hố băng. Mưa kiếm cuồng bạo của Dư Tắc Thành chợt dừng lại, nháy mắt ngưng kết hóa thành một đạo kiếm quang màu vàng rất lớn, tiếp tục chém tới với khí thế như dời non lấp bể, bùng nổ đòn công kích hùng mạnh nhất. Lập tức đạo kiếm quang này xuyên qua ngực Thành Lam sau đó nổ tung trong cơ thể y, giết chết Thành Lam ngay tại chỗ.
Tên đệ tử không biết tên kia, trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành chém chết Thành Lam bất chợt buông bỏ hết thảy phòng ngự bản thân mình, chỉ vào Dư Tắc Thành quát lớn:
-Phá!
Sau đó y điểm ra một cái, một cột sáng màu lam bắn thẳng ra, chính là chiêu Nhân Uẩn Viên Quang Thứ của Kiếm Quang Ngục. Cột sáng này bắn ra nhanh như chớp giật, có muốn né tránh cũng không kịp, nháy mắt xuyên qua tim Dư Tắc Thành, khiến cho ngực hắn xuất hiện một lỗ thủng bằng ngón cái, máu tươi lập tức phun ra tung tóe.
Người này buông bỏ hết thảy phòng ngự xuất ra một đòn sau cuối, sau đó lập tức bị Kim Dực kiếm như bão táp mưa sa phân thây thành nhiều mảnh. Chỉ trong mười mấy lần hô hấp bốn địch nhân nhất nhất chết dưới tay Dư Tắc Thành.
Ngực Dư Tắc Thành phun máu, bất quá chỉ sau vài lần hô hấp đã ngừng lại, vết thương xuyên tim như vậy nếu là người khác hẳn phải chết không sai nhưng đối với Dư Tắc Thành vốn có được Huyết Yểm Chi Tâm chỉ là thương thế nho nhỏ mà thôi. Nhưng hắn vẫn thu hồ cầm lại, bình tâm tĩnh khí như sắp lâm đại địch, nhìn Cốt Luân Tề Văn xa xa tự nãy giờ vẫn không nhúc nhích:
- Được rồi, giờ chỉ còn lại hai ta có thể đánh một trận rồi.
Cốt Luân Tể Văn nói:
- Dư thúc, người nghỉ ngơi một lúc đi đã...
Dư Tắc Thành đáp:
- Không nghỉ được, nếu nghỉ nói không chừng ta lại trúng thêm không biết bao nhiêu kiếm trùng của ngươi. Ngươi cũng biết cách gạt người sao, hãy mau mau kết thúc là hơn.
Dứt lời bảy vị trí bụng, đùi, cánh tay, cổ trên thân thể Dư Tắc Thành nổ bôm bốp bảy lần liên tiếp. Trong trận chiến vừa rồi, Cốt Luân Tề Vãn đã phóng kiếm trùng ra bảy lần, chậm rãi thấm vào cơ thể Dư Tắc Thành.
Kiếm trùng này đáng sợ ở chỗ vô ảnh vô hình đánh vào thân thể đối phương, vận chuyển theo kinh mạch, hấp thu chân nguyên của đối phương, dần dần lớn mạnh, sau đó bạo phá.
Vừa rồi Dư Tắc Thành sử dụng thần thông Nhiên Huyết kích thích huyết dịch toàn thân, gia tăng chân nguyên cho cơ thể, phát hiện ra có bảy vị trí trong thân thể mình có dấu hiệu của sinh mạng. Cho nên hắn dùng Canh Kim kiếm khí đâm vào thân thể, dẫn động lực tiềm phục của kiếm trùng, phá giải kiếm thuật tất sát của Cốt Luân Tề Văn.
Hai người đứng đối diện. Dư Tắc Thành dùng dáng vẻ kẻ cả lão thành nói:
- Tề Văn này, ngươi có thể có được hôm nay, ta rất lấy làm mừng, xem ra quyết định khi trước của ngươi là chính xác. Phụ thân ngươi, Cốt Luân Vọng Thiên Đại ca dưới suối vàng sẽ kiêu ngạo vì ngươi.
Lúc Dư Tắc Thành nói chuyện, vừa nhắc tới cốt Luân Vọng Thiên. Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật của hắn lập tức khởi động, thừa lúc tâm thần Cốt Luân Tể Văn nghe tên phụ thân mình khẽ run lên, phụ vào thânyV. Nháy mắt toàn bộ suy nghĩ, tất cả những gì nghe thấy của Cốt Luân Tề Văn xuất hiện trong cảm ứng của Dư Tắc Thành.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
May là lúc này thần thông Nhiên Huyết vẫn còn dư lực nếu không Dư Tắc Thành tuyệt đối không thể phóng thích Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, bởi vì đạo thần thức lúc trước của hắn phụ trên người Vương Thư Nguyên đã bị chân nguyên Hỗn Độn phá giải.
Trên không có chín đạo kiếm trùng mờ mịt không ánh sáng đang lặng lẽ tiến về phía Dư Tắc Thành. Lúc này Cốt Luân Tề Văn lên tiếng nói:
- Đúng vậy, Dư thúc, tiểu điệt rất cảm tạ sự chiếu cố của người lúc trước nhưng trận này tiểu điệt phải giành thắng lợi, như vậy mới không mất mặt với sư phụ, phụ thân và Dư thúc. Đao thương không có mắt, Dư thúc, xin lỗi...
Chín đạo kiếm trùng vô ảnh vô hình đã tới bên cạnh Dư Tắc Thành, trong khoảnh khắc chúng sắp sửa bùng nổ công kích, bất chợt Dư Tắc Thành mở kiếm dực ra phóng vút lên cao tránh thoát kiếm trùng của Cốt Luân Tề Văn trong đường tơ kẽ tóc, sau đó xông về phía Cốt Luân Tể Văn.
Cốt Luân Tề Văn biến sắc, tay khẽ run lên, xuất ra mười ba đạo kiếm trùng. Kiếm trùng này chính là kiếm thuật biến dị từ Kiếm Tiêu Diêu, chỗ đáng sợ của nó là công kích vô hình vô ảnh. Kẻ bị nó đánh trúng lập tức theo xương cốt nhập thể, sau khi hấp thu chân nguyên của đối phương ngày càng lớn mạnh, hoàn toàn không có cách tiêu trừ.
Còn chiến lực của Cốt Luân Tề Văn chỉ là bình thường, chính vì như vậy vừa rồi y mới không dám ra tay cùng lúc với ba người kia. Cho nên Dư Tắc Thành chỉ cần tránh được kiếm trùng công kích, Cốt Luân Tề Văn ắt bại không sai. Dưới sự trợ giúp của Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật. Dư Tắc Thành tránh được mười ba đạo kiếm trùng công tới của Cốt Luân Tề Văn sau đó chém ra mười hai đạo kiếm quang, không ngờ lại không chém trúng một kiếm nào.
Vốn Cốt Luân Tề Văn hóa thân thành trùng, thần thức vô cùng mạnh mẽ, sở trường về tránh né nguy hiểm. Cho nên y tìm được khe hở trong làn kiếm quang vô tận của Dư Tắc Thành, hoàn hảo tránh thoát từng kiếm một. Nếu không có được năng lực như vậy, mấy trận chiến trước đây y cũng đã thất bại từ lâu.
Dư Tắc Thành tấn công liên tục hơn trăm kiếm, không thể chém trúng y một kiếm nào, trong lòng nổi giận. Một đạo kiếm quang lóe sáng, trăm đạo kiếm quang kia lập tức hợp lại thành một đạo kiếm quang khổng lồ duy nhất. Dưới đạo kiếm quang này tất cả trùng, độc, tránh né, sở trường gì gì của Cốt Luân TỀ Văn đều trở thành vô nghĩa. Chỉ trong thoáng chốc, thân thể Cốt Luân Tề Văn tan nát.
Kiếm quang của Dư Tắc Thành vẫn phóng xuất hào quang chói mắt, thân thể Cốt Luân Tề Văn phân giải hoàn toàn dưới đạo kiếm quang này nhưng không hề chảy ra một giọt máu nào. Sau vài lần hô hấp, hết thảy bốc hơi tiêu tan mất mới xem như đã giết chết được kiếm trùng của Cốt Luân Tể Văn.
Một chấp năm, Dư Tắc Thành đại thắng, trở thành đệ nhất nhân trong cuộc chiến giữa các tân thủ.
Dư Tắc Thành chậm bước giữa giác đấu trường, nhìn vách đá bốn bề, nhìn máu của đệ tử Hiên Viên thấm dưới nền, miệng khẽ mỉm cười. Bất chợt mười hai thanh phi kiếm của hắn bay lên, sau đó đâm trở xuống thật nhanh thật mạnh, nháy mắt đã đâm hết vào thân thể của Dư Tắc Thành. Sau đó một vòng tròn kiếm quang phóng xuất nổ tung ầm ầm.
Lập tức thân hình Dư Tắc Thành hoàn toàn tan nát sau một đòn tự hại của mình, hóa thành một đám sương máu bay tung.
Trong suy nghĩ của Dư Tắc Thành, đây là một cơ hội tốt, vì sao mình không thử cảm giác tử vong một lần, ngược khó mà lên, hỏi lòng xem thử mới có cơ hội đại thành. Dư Tắc Thành đã quyết định thử xem mình có thể chịu đựng được cảm giác tử vong này không.
Trong khoảnh khắc mười hai thanh phi kiếm giáng xuống, nỗi sợ hãi chết chóc cũng theo đó giáng xuống người Dư Tắc Thành. Cảm giác chết chóc này vô cùng chân thật, trong đầu Dư Tắc Thành lúc này không còn cảm giác nào khác. Hắn hét lên một tiếng thê thảm như bao người khác, tiếp nhận sự tra tấn không thể diễn tả bằng lời này.
Dường như có người đang nói gì đó bên cạnh hắn, dường như có người mang theo hắn ngự kiếm phi hành, dường như có người đang chậm rãi an ủi hắn... Bất quá hết thảy rất mơ hồ mờ mịt không thể phân biệt được rõ.
Dần dần cảm giác này biến mất. Dư Tắc Thành khôi phục lại bình thường. Nỗi sợ hãi chết chóc kinh khủng chỉ như một cơn bệnh vừa qua, dần dần tiêu tan trong cơ thể hắn.
Đúng vậy, không hề để lại ám ảnh trong lòng, đối với Dư Tắc Thành chỉ như một con bệnh nặng. Sau khi khỏi bệnh, tất cả đều biến mất. Hiện tại đối với hắn, cái chết bất quá cũng chỉ bình thường, dũng sĩ chân chính là phải dám đối mặt với cái chết, nhìn thẳng vào cái chết, hoặc không thèm nhìn nó.
Dư Tắc Thành nhìn xuống hai tay mình. Xem ra mình đã vượt qua cửa ải khó khăn này, mình có tư cách tiếp tục đi tới, tiến lên trên tiên lộ.
Dư Tắc Thành lồm cồm ngồi dậy, phát hiện ra biểu hiện của mặt trời đã là ba ngày sau, hết thảy đã chấm dứt.
Hắn chậm rãi mặc y phục vào đi ra khỏi động phủ. Lập tức ánh dương quang chiếu xuống chói chang mãnh liệt, khiến cho hắn phải lấy tay che mắt, thích ứng dần dần. Sau đó hắn buông thõng hai tay, để lộ toàn thân dưới ánh mặt trời, cảm nhận sức nóng của thái dương. Khoảng chừng một khắc sau, hắn mới lên tiếng nói:
- Còn sống thật là tốt...
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, mười hai thanh Kim Dực kiếm giống như một đôi cánh khổng lồ mang Dư Tắc Thành bay lượn trên không, cỡi trên gió mát mà bay. Dư Tắc Thành không hề phóng xuất kiếm quang phòng ngự, cảm nhận cảm giác mát mẻ khi từng cơn gió thổi qua, thật sự vô cùng tiêu dao tự tại.
Hắn bay về phía đình viện nơi mọi người thường xụyên tụ tập. Quả nhiên tất cả mọi người đang ở đây, thấy Dư Tắc Thành tới, Tam sư huynh lập tức huýt sáo lanh lảnh, sau đó hô to:
- Tới đây, tới đây, Ngũ sư đệ thật là xuất sắc, chiếm vị trí đệ nhất tân thủ của đại hội môn phái, làm cho Thiên Đạo phong chúng ta phen này nở mặt nở mày.
Dư Tắc Thành đáp xuống trong đình viện. Nhìn thấy trạng thái hiện tại của hắn, Nam Thiên Chân Nhân nói:
- Không hề bị cái chết ảnh hưởng... Con vượt qua được cửa ải này, sau này có thể tiếp tục tiến tới, có thể học tập Linh Cưu Dẫn Sinh quyết và Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết rồi, trở thành đệ tử chân chính của Hiên Viên kiếm phái ta.
- Đúng rồi, nơi lão điên cần người đưa cơm, lát nữa con đưa cơm cho lão, trở về sớm một chút. Chiều nay chúng ta sẽ đi lãnh thưởng.
Nói xong, Nam Thiên Chân Nhân xoay người rời khỏi. Biết lão điên cần người đưa cơm, Dư Tắc Thành hết sức vui mừng, chuyện này chứng minh lão đã tìm lại được chính mình sớm hơn dự tính, vượt qua họa mê muội, thật sự là đáng mừng.
Nam Thiên Chán Nhân vừa đi khỏi, Tứ sư huynh Tinh Thần cũng đứng dậy, vỗ vai Dư Tắc Thành một cái:
- Giỏi lắm!
Sau đó cũng quay lưng rời đi. Ba người Tĩnh Phong, Tích Sinh, Nhạc Không cũng tới khen ngợi Dư Tắc Thành một hồi, sau đó cũng ngự kiếm rời khỏi. Cuối cùng chỉ còn lại phu thê Tam sư huynh.
Tam sư huynh Ngọc Diệu lên tiếng nói:
- Này sư đệ, tất cả mọi người ở đây chờ đệ đó, để xem đệ có thể vượt qua được cửa ải tâm ma này không, quả nhiên không có vấn đề gì. Được rồi, đệ đã không có chuyện gì, phu thê chúng ta cũng phải đi, đúng rồi, chúc mừng đệ đạt được danh hiệu đệ nhất tân thủ.
Dư Tắc Thành hỏi lại:
- Thì ra mọi người ở đây chờ đệ ư? Đúng rồi, sư huynh, sau đó thi đấu Trúc Cơ, Kim Đan kết quả ra sao?
Ngọc Diệu nói:
- Còn sao nữa, vẫn không có gì mới mẻ, Tứ sư huynh của đệ có thành tích tốt nhất, vào vòng tám người mạnh nhất. Bất quá ta nghi ngờ rằng y còn chưa dốc hết toàn lực, bởi vì chúng ta đã từng trải rất nhiều, chỉ cần nhìn thấy đối thủ đã biết thắng bại.
- Đúng rồi, năm nay sư phụ chúng ta oai phong vô kể, là đệ nhất Kim Đan. Tiếc là đệ không thấy được sư phụ oai phong tới mức nào. Sau khi lên đài, sư phụ phóng xuất thần uy Thiên Dực Vạn Sí, những sư thúc Kim Đan khác thấy vậy nhất nhất nhận thua rời khỏi.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Không chiến đấu sao, chẳng lẽ hai bên chỉ nhìn nhau một cái trận chiến đă chấm dứt
sao?
Ngọc Diệu đáp:
- Có thể nói là như vậy. Đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta gặp chiến ắt thắng, vậy thắng lợi này đến từ đâu? Chủ yếu nhất chính là nhãn lực, nhìn thấy địch nhân có thể phán đoán ra thắng hay bại. Nếu như ắt bại mà còn đánh, vậy đã chết hết từ lâu, có đôi khi thối lui cũng là chuyện bình thường.
Đặc biệt là thi đấu trong đại hội môn phái như vậy, đệ chỉ mới tham gia lần đầu tiên mà thôi, những người khác đã tham gia vô số lần. Ai mạnh ai yếu, lên đài nhìn đối thủ không cần giao thủ đã biết thắng bại. Nếu như không phục trong lòng, vậy phải liều mạng, đệ liều mạng, y cũng liều mạng, cuối cùng đánh tới lửa giận công tâm phải xuất ra pháp quyết, rốt cục được không bằng mất.
Dư Tắc Thành nghe những lời này lập tức sững sờ. Trong trí nhớ của hắn, Hiên Viên kiếm phái không phải là như vậy, bất quá nhớ lại, trước mỗi trận chiến trên đường tới Hiên Viên kiếm phái, hai vị sư huynh Dạ Hàn, Nhất Trúc đều quan sát kỹ thực lực của đối phương, dường như thật sự là như vậy. Ngoài ra, Tam sư huynh vốn chú trọng nghiên cứu, không thích chiến đấu, nên lời y nói cũng chưa chắc đã chính xác, chỉ đại biểu suy nghĩ của riêng y mà thôi.
Tam sư huynh còn nói thêm:
- Này sư đệ, lần này đệ được lựa chọn phần thưởng, hãy nhớ phải chọn lấy con rối Kim Thân, chính là con rối chết thay đạt tới cảnh giới tối cao của Khôi Lỗi thuật, hiện tại Hiên Viên kiếm phái chúng ta chỉ còn lại sáu con. Nếu đệ mang theo nó trên người, có thể ngăn chặn công kích của người tu tiên từ Nguyên Anh kỳ trở xuống, có thể chết thay ba lượt.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Dư Tắc Thành nghe xong gật gật đầu:
- Cảm tạ sư huynh chỉ điểm.
Ngọc Diệu lại nói:
- Được rồi, ta và sư tẩu đệ cũng phải bế quan, chúng ta tiếp tục nghiên cứu Bi Dực Song Phi kiếm, Cùng nhờ nó chúng ta mới có thể quen biết, thành thân, làm sao cũng phải hoàn thiện nó mới được. Nếu có thời gian rảnh rỗi chúng ta còn phải chế tạo vài đứa nhỏ...
Nói tới đây, Tam sư tẩu đã véo chặt tai Tam sư huynh, khiến y không nói được nữa. Tam sư tẩu lôi tai y đi, nói với Dư Tắc Thành:
- Được rồi sư đệ, chúng ta đi, đệ hãy tự bảo trọng thân mình.
Dứt lời phu thê bọn họ cùng nhau rời khỏi, trong đình viện chỉ còn lại một minh Dư Tắc Thành. Hắn ngẫm nghĩ một chút, sau đó tới chỗ Kim di.
Đến nơi, Kim di nhìn Dư Tắc Thành nói:
- Nghe nói con đã Trúc Cơ rồi, còn đứng hạng nhất tân thủ trong đại hội môn phái. Hảo hài tử, con làm Kim di cũng được thơm lây.
Dư Tắc Thành nói:
- Đây không phải là nhờ Kim di cả sao, nhờ ăn món ngon của Kim di, con mới có được sức mạnh như vậy, mới có thể đứng đầu...
Dư Tắc Thành bắt đầu tán gẫu cùng Kim di, hai người hàn huyên một đỗi chừng nửa canh giờ. Dư Tắc Thành cảm thấy lúc này ấm áp vô cùng. Trongkhi nói chuyện với Kim di Dư Tắc Thành bất chợt nhớ tới mẫu thân mình, không biết hiện tại bà đã ra sao. Lẩn này đứng nhất, mình có thể được về nhà thăm thân nhân rồi...
Kim di chợt nói:
- Được rồi, con đi đưa cơm cho lão điên đi thôi. Ba ngày trước lão đột nhiên tỉnh lại, đã hoàn toàn thoát khỏi họa mẻ muội, chỉ đích danh con đưa cơm cho lão.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, cầm lấy túi càn khôn chuyên đưa cơm, ngự kiếm bay về phía nơi ở của lão điên.
Túi càn khôn này là do bí pháp đặc biệt luyện chế, những túi càn khôn khác chỉ cần ở chỗ lão điên một lúc sẽ bị khí tức của lão công phá, khiến cho pháp thuật mất đi hiệu lực. Chỉ có hai túi càn khôn đặc biệt chuyên dùng đưa cơm trữ vật này mới có thể chịu được khí tức của lão. Nhưng trong đó không gian nhỏ hẹp chỉ có thể chứa được thức ăn cho bảy ngày mà thôi.
Dư Tắc Thành trở lại nơi quen thuộc này, hết thảy vẫn không có gì khác trước. Dư Tắc Thành tiến vào thạch thất, lão điên đang treo ngược người, tự xích mình vào tường. Thấy Dư Tắc Thành bước vào, lúc này xiềng xích của lão tự động thả lỏng, lão chậm rãi đi tới hỏi:
- Đệ nhất tân thủ ư?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- May mà không đến nỗi nhục mạng.
Lão điên cười ha hả:
- Vậy ngươi chuẩn bị chọn lựa phần thưởng là bảo vật gì?
Dư Tắc Thành đáp:
- Tam sư huynh ta đề nghị chọn con rối Kim Thân, nhưng ta vẫn chưa quyết định, đến lúc ấy rồi hãy tính.
Lão điên nói:
- Trên người ngươi có linh thạch thượng phẩm không?
Dư Tắc Thành nghe vậy bèn lấy viên linh thạch thượng phẩm trân quý vô cùng đưa cho lão điên.
Lão điên nhận lấy linh thạch, miệng chậm rãi niệm chú:
- Động lãng bát môn, thái hoa hạo ánh, vô u bất văn, thượng sưu cửu thiên, trung chế bộ sơn. Hạ lĩnh hà hải, thập nhị hà nguyên, bát uy thần chú, linh sách ngọc văn. Nhật nguyệt ngũ tinh, Bắc Đẩu thất nguyên, cấp cấp như luật lệnh, định!
Lập tức một cỗ chân nguyên lực hùng mạnh xuất hiện trên viên linh thạch này nháy mắt linh thạch bị chân Nguyên ăn mòn bắt đầu thay đổi hình dáng, hóa thành một tấm ngọc bài.
Lão điên nằm vật ra giường, miệng nói:
- Đây là ngọc bài thế thân do ta luyện chế, lúc ngươi nguy cấp nó có thể phòng ngự công kích thay ngươi, không hề kém hơn con rối Kim Thân gì đó. Cho ngươi thứ này, ngươi không nên chọn con rối Kim Thân, mà hãy tìm xem trong những phần thưởng ấy có hai chiếc lệnh bài phù văn màu vàng trắng, một cái tên là Tổ Sư Đường Thâm Tu Tam Nhật lệnh, một cái tên là Diễn Võ Đường Khổ Tu Tam Nhật phù. Ngươi hãy cố tìm cho bằng được hai chiếc lệnh bài lệnh phù ấy, đó là bảo vật tốt nhất của Hiên Viên kiếm phái chúng ta.
Thấy vẻ mặt Dư Tắc Thành tỏ ra nghi ngờ, lão điên nói tiếp:
- Ngươi từng đi qua Diễn Võ đường của Hiên Viên kiếm phong, không có cảm giác gì khác thường ư?
Dư Tắc Thành đáp:
- Đúng vậy, có tới ba mươi sáu truyền tống trận, có vẻ như phô trương quá mức. À đúng rồi, ở đó ta gặp một lão nhân quét rác, dường như lão ấy quen biết lão.
Lão điên cười nói:
- Không cần để ý tới lão bất tử đó, ta gọi là lão phong tử, lão ấy là lão bất tử, còn có một lão nhân nữa gọi là lão đông tây, ba người chúng ta họp lại xưng là Hiên Viên Tam Lão. Khi nào ngươi gặp lại lão bất tử hãy nói ta nhớ lão ta, hỏi lão ta khi nào lại chết một lần nữa.
Hiên Viên Tam Lão có lẽ là ba người hùng mạnh nhất của Hiên Viên kiếm phái, lão Đại chân chính đứng sau màn, trụ cột của môn phái.
Lão điên nói tiếp:
- Thật ra Hiên Viên kiếm phong kia mới là động phủ chân chính của Hiên Viên kiếm phái ta, Ngũ Lĩnh Thập Nhị phong này bất quá chỉ là động phủ phụ thuộc.
- Nhưng sau khi Trung Hưng Tổ Sư phi thăng, họa Huyết Hải bùng nổ, Huyết Hải phái gây ra đại họa khôn cùng. Tuy rằng cuối cùng bọn chúng cũng thất bại, chúng ta đoạt được Thiên Hải phong đem về. Huyết Hải phái chia năm xẻ bảy, biến thành vô số phái nhỏ nhưng Huyết Hải phái cũng biến thành Huyết Hà phái, từ hải biến thành hà, đã nói lên tất cả.
Sau lần đại chiến ứng kiếp ấy Hiên Viên kiếm phái chúng ta đại thương nguyên khí, lúc ấy đệ tử Tâm Kiêm Thiền tông đột ngột xuất hiện. Chúng ta không thể không kêu gọi năm phái tụ hợp đệ tử toàn phái, đại chiến cùng Tâm Kiếm Thiền tông, cuối cùng toàn quân bị diệt, chỉ có đám đệ tử bất tài chúng ta chạy thoát. Đó là lần thứ hai năm phái thất bại, cao thủ Phản Hư kỳ, Nguyên Anh kỳ bị diệt sạch hoàn toàn, chỉ có vài tên Kim Đan chúng ta may mắn sống sót.
- Lần này cũng không bị tiêu diệt toàn bộ như lần trước nhưng tin tức tiết lộ ra ngoài. Sau đó vô số cường địch kéo tới bao vây, môn phái lâm nguy, bị bọn chúng vây khốn ba năm ròng rã, đại trận lục giới sắp sửa sụp đồ. Cuối cùng chỉ có thể thỉnh chí bảo trấn phái ra mới có thể đánh tan quần ma bảo vệ được gia nghiệp Hiên Viên chúng ta.
Nói tới đây lão điên ngừng lại, Dư Tắc Thành vội vàng hỏi:
- Không ngờ lão lại là Kim Đan Chân Nhân vào thời họa Huyết Hải, vậy chí bảo trấn phái của chúng ta là thứ gì?
Lão điên liếc nhìn hắn một cái:
- Nhãi ranh miệng còn hôi sữa, không nên hỏi nhiều, ta kể sao ngươi nghe vậy là đủ. Nếu không có kinh nghiệm chiến đấu cùng đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông, ba người chúng ta cùng sẽ không thể trở thành Chân Nhất Thần Quân Phản Hư kỳ.
- Nhưng đại chiến trong kiếp nạn lần đó đã làm tiêu hao linh lực nghiêm trọng, không thể không đóng cửa động phủ chính Hiên Viên kiếm phong, để cho nó từ từ tĩnh dưỡng. Không ngờ từ đó về sau thiên địa nguyên khí càng ngày càng thưa thớt, hết thời hạn tĩnh dưỡng ngàn năm, chúng ta cũng không thể mở rộng sơn môn trở lại đành phải đóng lại không dùng suốt mấy ngàn năm qua mãi tới bây giờ
- Hiên Viên kiếm phong hiện tại bất quá chỉ là động phủ bên ngoài sơn môn mà thôi. Diễn Võ đường mà ngươi đã tới chẳng qua chỉ là phòng ngoài của Diễn Võ đường chân chính khi xưa. Toàn bộ Diễn Võ đường, Tổ Sư đường chân chính đều năm trong Hiên Viên kiếm phong, chỉ có kẻ nào có được lệnh bài phù văn của ta mới được vào nơi đó tiến hành tiềm tu.
- Trong Tổ Sư đường có chứa vô số kinh nghiệm do vô số tiền bối Tiên Nhân, Phản Hư kỳ lưu lại, chỉ cần ngươi tiến vào trong đó tu luyện ba ngày, chọn bất cứ một môn kiếm pháp phân chi nào trong Lục Kiếm, ba ngày sau nhất định đạt tới cành giới vô thượng Phản Phác Quy Chân.
Mỗi lần chúng ta nộp bản ghi chép nhiệm vụ thật ra đều nộp trong hai nơi Tổ Sư đường, Diễn Võ đường chân chính này. Chúng khôi phục dần dần, sau thời gian một năm có thể cho một người tiến vào trong đó tiềm tu một ngày. Cho nên cứ cách ba mươi năm một lần. Hiên Viên kiếm phái tự động sinh ra mười chiếc lệnh bài phù văn, mỗi cái có được thời gian tiềm tu ba ngày. Những lệnh bài phù văn này sẽ xuất hiện trong phòng phần thưởng, thưởng cho đám hậu bối lập được đại công.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Còn có bảo bối tốt tới mức này sao, dường như sư phụ ta cũng không biết...
Lão điên nói:
- Chẳng những sư phụ ngươi không biết, sư phụ của sư phụ ngươi cũng không biết. Mà dù biết, lão cũng sẽ không nói, không thể nói. Bảo vật như vậy vốn là Trung Hưng Tổ Sư thường cho hậu bối đệ tử hiện tại đã bị các Nguyên Anh Chân Quân phỗng tay trên. Hơn nữa có quy củ ngay cả Kim Đan Chân Nhân cũng không thể tiết lộ, mỗi lần như vậy đều thưởng sau khi đại hội môn phái kết thúc, năm tên đệ tử xếp hạng đầu sẽ có cơ hội lựa chọn sử dụng một lần.
- Trước đó các Nguyên Anh Chân Quân sẽ cho thêm vào phòng phần thưởng vô số pháp bảo, phi kiếm, bí tịch, phù lục... hấp dẫn đám đệ tử thắng lợi như các ngươi. Cuối cùng lệnh bài phù văn đều bị bọn chúng đoạt lấy.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Làm sao có thể như vậy được? Ai định ra quy củ rắm thối này vậy?
Lão điên đáp:
- Ta chứ ai, bắt buộc phải làm như vậy. Ngươi thử nghĩ mà xem, một tên đệ tử Trúc Cơ kỳ học được một môn kiếm pháp, so với một Nguyên Anh Chân Quân học được một môn kiếm pháp, ai sẽ là người hữu đụng hơn cho bản phái?
- Trước kia vào thời Trung Hưng Tổ Sư cao thủ nhiều như lá rụng, thiên hạ vô địch, cho nên mới thưởng ích lợi này cho đám đệ tử Trúc Cơ kỳ. Bởi vì thực lực bọn họ quá mạnh, hầu như không cần quan tâm tới những thứ này.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào