Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 59: Một lần nữa đột phá.
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Viêm hỏa phần thiên mỗi lần thôn phệ được một chút hắc diễm, uy lực lại mạnh thêm một phần, uy lực mạnh thêm một phần thì mỗi lần lại thôn phệ được thêm một phần hắc diễm.
Theo thời gian trôi đi, uy lực viêm hỏa phần thiên càng lúc càng mạnh, thôn phệ được càng nhiều hắc diễm, tốc độ thôn phệ càng lúc càng nhanh.
Viêm hỏa phần thiên nguyên bản có màu thuần trắng, nhưng thôn phệ càng ngày càng nhiêu hắc diễm, màu sắc cũng dần dần chuyển thành đen.
Nhất là sau khi viêm hỏa phần thiên từ thuần trắng chuyển thành màu đen, thuộc tính cũng xảy ra biến hóa, không còn là hỏa diễm đơn thuần nữa mà biến thành hắc diễm phần thiên, có thể thiêu đốt cả thần thức và linh hồn.
Hắc diễm phần thiên có thuộc tính gần giống với hắc diễm trong trận, thế nên tốc độ thôn phệ càng thêm nhanh.
Lúc ban đầu cần có nguyên thạch trận hấp thu rồi áp chế số lượng hắc diễm, chậm rãi cung cấp cho viêm hỏa phần thiên thôn phệ, dần dần nguyên thạch trận không cần áp chế, có thể trực tiếp hấp thu hỏa diễm rồi đưa toàn bộ vào trong hắc diễm phần thiên.
Một ngày qua đi, tốc độ hắc diễm phần thiên thôn phệ hắc diễm đã vượt qua tốc độ Hắc Diễm Phần Thần trận tạo thành hắc diễm, nguyên thạch trận không chỉ hấp thu hắc diễm, đồng thời còn phát ra một trận quang hoa màu đen, bắt đầu mạnh mẽ lấy mẫu hắc diễm từ trong trận cơ, mỗi lần lấy đi một phần mẫu, trận cơ lại yếu đi một phần.
Thông qua nguyên thạch trận, Cổ Thần đúng là muốn luyện hóa cả tòa Hắc Diễm Phần Thần trận.
Theo mẫu hắc diễm trong trận cơ bị lấy đi, Hắc Diễm Phần Thần trận càng ngày càng yếu, dần dần, hầu như không còn sản sinh được hắc diễm, thế nhưng nguyên thạch trận lại có sức hấp thu rất mạnh với hắc diễm, vẫn có lượng lớn hắc diễm bị hút ra từ trong trận cơ.
Có nguyên thạch trận, Cổ Thần có thể trực tiếp đi qua Hắc Diễm Phần Thần trận, đoạt được địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh rồi bình yên đi ra, thế nhưng Cổ Thần lại không làm như vậy, Hắc Diễm Phần Thần trận hầu như đã tuyệt tích tại Nội Hoang, khó có thể gặp được một cái, nếu có thể hấp thu hắc diễm vào trong viêm hỏa phần thiên, không chỉ giúp uy lực viêm hỏa phần thiên tăng nhiều mà chính tu vi Cổ Thần cũng được tăng cao.
Từ khi nguyên thạch trận mạnh mẽ rút mẫu hắc diễm trong trận cơ, trải qua một ngày đêm, hắc diễm trong Hắc Diêm Phần Thần trận đã cạn kiệt, Hắc Diễm Phần Thần trận cũng bị phá hủy hoàn toàn trong im lặng, viêm hỏa phần thiên của Cổ Thần lại biến thành hắc diễm phần thiên, uy lực tăng cao, cho dù là yêu tu Kim Đan kỳ cũng phải nhượng bộ.
Thu lại nguyên thạch trận vào trong Càn Khôn Trạc, hắc diễm phần thiên cũng trở lại trong cơ thể, Cổ Thần vẫn chưa đứng dậy mà tiếp tục tu luyện, linh hồn từ mi tâm hạ xuống, thông qua kinh mạch dung hợp cùng một chỗ với hắc diễm phần thiên.
Hắc diễm có lực sát thương cực mạnh với linh hồn, nhưng được Cổ Thần luyện hóa, tự nhiên vô hại với linh hồn Cổ Thần, bất quá tính khắc chế từ bản năng của hắc diễm với linh hồn vẫn tồn tại như trước.
Linh hồn Cổ Thần vừa vào trong hắc diễm phần thiên, lập tức cảm giác được một trận đau buốt, loại đau buốt này tuy là thực nhưng lại không mang tới tổn thương đến linh hồn.
Bởi vì đau buốt khiến linh hồn phản kháng theo bản năng, không ngừng tự thân biến cường, tu vi Cổ Thần đã tới Dẫn Hồn hậu kỳ, linh hồn tương đối cường đại, chỉ kém một bước liền có thể từ hư hóa thực, rời khỏi thân thể.
Linh hồn ly thể, đó là tiêu chí cho việc tu vi đột phá lên Bồi Nguyên kỳ.
Linh hồn Cổ Thần trong hắc diễm phần thiên dường như được gột rửa, qua đủ một ngày một đêm, tới lúc này linh hồn đã hoàn toàn thích ứng được với hắc diễm phần thiên, không còn cảm giác đau buốt, đồng thời sản sinh biến hóa long trời lở đất.
Mặt ngoài linh hồn dường như ươợc phủ thêm một tầng lụa mỏng, có một tầng cảm giác thực chất, tựa như thân thể xích lõa được mặc vào một tầng y phục.
Linh hồn dọc theo kinh mạch trở lại không gian nơi mi tâm, thoáng điều chỉnh lại, mi tâm Cổ Thần đột nhiên lóe lên, linh hồn đã nhảy ra ngoài.
Hô...
Một trận cảm giác khốc nhiệt, nhất thời bao phủ lấy linh hồn, linh hồn ở bên trong và bên ngoài thân thể là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, tuy rằng nơi này không có gió nhưng nhiệt độ lại cao, linh hồn ở trong thân thể vẫn thoải mái, vừa ra ngoài không khí liền cảm giác như bị đao nhọn đâm phải vậy.
Chỉ là, linh hồn vừa mới được hắc diễm phần thiên gột rửa, quen chịu với cảm giác đau buốt, tuy rằng cảm giác không khí bên ngoài khốc nhiệt, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Linh hồn Cổ Thần bay lơ lửng trên đầu hắn, cúi xuống nhìn lại thân thể mình, một đời này, đây chính là lần đầu tiên linh hồn hắn rời khỏi thân thể, đón nhìn thế giới.
Những lúc bình tu luyện bình thường, điều kiện thích hợp cho linh hồn rời thể vẫn là những đêm không gió, bất quá linh hồn Cổ Thần được hắc diễm phần thiên rèn đúc nên ngay ở địa phương vừa mới đặt Hắc Diễm Phần Thần trận này vẫn có thể dừng lại một hồi lâu.
Lần đầu tiên linh hồn rời thân thể, mạnh hơn rất nhiều so với linh hồn Bồi Nguyên sơ kỳ bình thường.
Linh hồn rời thân thể, biểu thị cho tu vi Cổ Thần đã thành công đột phá tới Bồi Nguyên hậu kỳ, sau này tu luyện chính là liên tục củng cố Bồi Nguyên, khiến linh hồn càng lúc càng thực chất, tu vi pháp lực mới có thể càng cường đại hơn.
Cổ Thần mỉm cười, tiến nhập vào trong thân thể, lập tức, thân thể mở mắt, đứng lên, nói:
- Linh hồn chưa thành nguyên thần, ở trong thân thể vẫn thoải mái hơn.
Thấy Cổ Thần khẽ động, Tiểu Bạch cũng mở mắt, mừng rỡ nói:
- Ngươi nhanh như vậy đã tới Bồi Nguyên kỳ rồi...
Cổ Thần gật đầu, cười nói:
- Ta còn rất nhiều yêu đan Bồi Nguyên kỳ, yêu đan Kim Đan kỳ cũng có, nếu nàng luyện hóa toàn bộ, rất nhanh sẽ vượt qua ta.
- Cổ Thần quả nhiên vẫn lợi hại nhất, cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, ngươi có thể đánh cho Tàng Thiên Cơ ăn khổ rồi.
Tiểu Bạch cười ha ha nói.
- Ngày đó rồi cũng sẽ tới...
Cổ Thần khẳng định nói.
Nói xong, Cổ Thần tiếp tục đi sâu vào trong động thính, đi qua phạm vi Hắc Diễm Phần Thần trận, đi tới trên một bậc đá, quả nhiên tìm thấy phần tàn đồ thứ hai của Côn Ngô Bí Cảnh.
Ghép hai phần tàn đồ với nhau, Cổ Thần cẩn thận tìm hiểu một hồi, tuy rằng chỉ có hai phần tàn đồ, nhưng Cổ Thần vẫn nhìn ra được một vị trí trong địa đồ.
Sau đó, Cổ Thần lấy ra bản đồ lãnh địa Hắc Hổ tộc đoạt được trong động phủ Thiên Lang, so sánh với vị trí vừa tìm được, ngón tay liền chỉ vào một điểm nằm tại phía đông nam lãnh địa Thương Lang, Cổ Thần nói:
- Đồ Yêu Cốc?
Côn Ngô Bí Cảnh dĩ nhiên nằm trong Đồ Yêu Cốc, chính là địa phương đầu tiên Cổ Thần đặt chân tới khi tiếp nhập Yêu vực, nơi này toàn bộ đều là tu sĩ sinh linh thực vật, hơn nữa tu sĩ sinh linh thực vật và tu sĩ sinh linh động từ khi sinh ra đã không thể sống chung một vòm trời.
Bất quá, hai phần địa đồ cũng chỉ cho biết Côn Ngô Bí Cảnh nằm trong Đồ Yêu Cốc, nhưng Đồ Yêu Cốc quá mức rộng lớn, địa đồ Hắc Hổ tộc cũng chỉ miêu tả một phần nhỏ tại phía đông nam, nếu muốn biết vị trí cụ thể của Côn Ngô Bí Cảnh, sợ rằng phải tìm tới phần tàn đồ thứ ba.
Ba tấm hợp nhất, mới có thể xách định chính xác Côn Ngô Bí Cảnh nằm ở nơi nào.
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 60: Sự âm trầm của Vô Chân.
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Cất địa đồ vào trong Càn Khôn Trạc, Cổ Thần nói:
- Đi thôi.
Tiểu Bạch tròn mắt, nói:
- Đi đâu? Lẽ nào ngươi muốn đi Phong Lôi Ưng tộc tìm tấm địa đồ thứ ba?
Cổ Thần lắc đầu, nói:
- Đi gặp tiểu hòa thượng, hơn nữa trong Phong Lôi Ưng tộc có yêu tu Mệnh Tuyền cảnh, phải tìm được Nam Thiên tiền bối mới có biện pháp thu lấy tấm địa đồ thứ ba.
Đúng lúc này, trong truyền âm lệnh phù vang lên thanh âm Tứ đại vương:
- Đại ca, hòa thượng ăn trộm kia rất giảo hoạt... Con mẹ nó, mỗi lần chúng ta gặp được đều chui xuống đất chạy trốn, lập tức không thấy đâu nữa, ta và đại tẩu, Ngũ đệ đang trở về...
Cổ Thần nhếch miệng, thầm nghĩ: đuổi hết ba ngày ba đêm mới ngừng, các ngươi quả nhiên rất có nghị lực.
Trong lòng vừa nghĩ, Cổ Thần lại nói qua truyền âm lệnh phù:
- Các ngươi tiếp tục đuổi theo hòa thượng kia, ta đã giết chết kim long, lập tức chạy tới.
- Thực sự? Đại ca... Kim long kia đã chết?
Nhất thời, trong truyền âm lệnh phù truyền đến thanh âm hưng phấn của ba người.
Cổ Thần nhún vai, nói:
- Đã chết, các ngươi đừng mất dấu hòa thượng, ta rất nhanh sẽ tới.
Nói chuyện xong với Tứ đại vương, Cổ Thần lập tức đổi sang truyền âm lệnh phù của Thiên Dạ lang vương, nói với Mao Vinh:
- Mao huynh, thoát khỏi ba người kia, chúng ta gặp nhau tại chỗ hẹn.
Vẫn bảo trì hình dáng Hắc Ấp, rời khỏi động phủ Hổ Vương, mở ra Thiểm Thiên Phong Dực, Cổ Thần phóng lên cao, phi độn nhanh về phía tây nam.
Trong một ngày, Cổ Thần có thể phi độn hơn hai mươi vạn dặm, hẹn gặp tiểu hòa thượng tại chỗ liên thủ đánh chết Tam đại vương Hắc Nha, tiểu hòa thượng vừa mới truyền tin, hắn đang đi về phía đó.
- Đại ca, hòa thượng ăn trộm kia trơn tuột như lươn, hơn phân nửa đã lặn mất tăm rồi, đại ca đang ở nơi nào?
Thanh âm Tứ đại vương vang lên trong truyền âm lệnh phù.
- Đến đáy biển Huyết Loan Hải mà tìm...
Cổ Thần nhẹ giọng cười, thôi động pháp lực, xóa đi pháp lực liên hệ giữa hai khối truyền âm lệnh phù, trừ phi một lần nữa đưa hai khối lại cùng một chỗ rồi tế luyện, thành lập pháp lực liên hệ, bằng không sẽ không bao giờ liên hệ lại được nữa.
Năm vị đại vương Hắc Hổ tộc đã chết hai vị, tuy rằng Cổ Thần đã luyện ra hắc diễm phần thiên, đối với yêu tu Kim Đan sơ kỳ hiện hắn không để vào mắt, nhưng địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh đã tới tay, Thiểm Thiên Phong Dực cũng cướp được, không cần phải tốn thêm thời gian dây dưa nữa.
Mấy ngày sau, Cổ Thần ở trong hoang lĩnh, nướng thịt xích huyết hoang thú ăn, mặt đất phía trước cách hơn mười trượng đột nhiên lật ra, tiểu hòa thượng chui đi lên.
Vừa chui ra khỏi mặt đất, tiểu hòa thượng liền hít mạnh, nói:
- Thơm quá, thơm quá... A! Cổ Thần lão đệ, thịt hoang thú cự cầu này đúng là dậy mùi, nhưng sao mùi hương lần này còn thơm hơn, chẳng lẽ ngươi bắt được một con khác còn tốt hơn?
Cổ Thần còn chưa nói, Tiểu Bạch ở bên cạnh đã hưng phấn khoe lên:
- Đây là thịt xích huyết thần giao, còn tốt hơn mấy lần so với cự cầu.
- Xích huyết thần giao...?
Tiểu hòa thượng nhất thời nhảy vọt tới bên đống lửa, hai mắt nhìn chằm chằm vào khối thịt nướng trong tay Cổ Thần, kinh hãi nói:
- Xích huyết thần giao, đây chính là hoang thú quý hiếm a? Nghe nói lợi hại vô cùng!
Tiểu Bạch cười nói:
- Đây chính là xích huyết thần giao Kim Đan sơ kỳ, ăn thịt của nó đảm bảo tu vi của ngươi tăng lên nhiều!
- Cái gì? xích huyết thần giao Kim Đan sơ kỳ?
Hai mắt tiểu hòa thượng cả kinh, nói:
- Này còn lợi hại hơn nhiều so với Hắc Nha của Hắc Hổ tộc đó.
- Này đã tính là gì? Đại vương Hắc Hổ tộc cũng chết trong trận pháp của Cổ Thần rồi, hắn còn có tu vi Kim Đan trung kỳ đó!
Tiểu Bạch hưng phấn, cười nói.
- Cổ Thần lão đệ, ta thật kính ngưỡng ngươi quá, thủ đoạn liên miên không dứt...
Tiểu hòa thượng ôm quyền nhìn Cổ Thần, nói.
- Nhờ trận pháp mà thôi, không tính là bản lĩnh thực sự, tới đây, Mao huynh...
Cổ Thần ha ha cười, đưa phần thịt xích huyết thần giao đã nướng chín, ném cho đối phương.
Tiểu hòa thượng một lần nữa lấy ra quỳnh ngọc tiên nhưỡng vẫn cất kỹ, ba người một bên ngồi uống rượu ăn thịt, một bên tâm tình những kinh lịch nhiều ngày qua, nói đến chỗ nguy hiểm, tất cả đều kinh hô, đều vì chuyện của đối phương mà đổ mồ hôi hột!
Đợi qua ba tuần rượu, Cổ Thần hỏi:
- Mao huynh, hiện địa đồ của Hắc Hổ tộc và Cuồng Sư tộc đã tới tay, tôn sư có nói cho ngươi khi lấy được địa đồ thì đi đâu tìm hắn?
Làm một chén rượu, sau đó tiểu hòa thượng chỉ tay về hướng đông, nói:
- Sư phụ nói, nếu ta lấy được địa đồ, liền đi về phía đông, cách nơi đây hơn bốn mươi vạn dặm, đó chính là bờ Đông Hải, tới đó rồi, hắn sẽ tự tìm đến ta.
- Bờ Đông Hải?
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Thời điểm Côn Ngô Bí Cảnh mở ra còn không tới một tháng, Mao huynh đi vịnh Đông Hải cũng cần hơn mười ngày, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai liền khởi hành.
Ba người ăn xong, sắc trời đã tối, dưới ánh trăng Cổ Thần bày một trận pháp đơn giản xung quanh, sau đó ba người liền đả tọa nghỉ ngơi, bảo trì pháp lực sung túc, sáng sớm ngày mai còn đi về phía bờ Đông Hải.
Cũng vào lúc này, cách chỗ Cổ Thần hơn trăm vạn dặm về phía nam, hơi chếch sang tây, nơi này nằm sâu trong yêu vực, là chỗ giao giới giữa Thanh Long tộc và Ngân Nguyệt Lang tộc, có một nhóm tu sĩ nhân tộc đang đóng quân tại đây, chừng hơn mười người.
Hiện tại đang là tuần đầu tháng, trăng mặc dù sáng nhưng cũng chỉ là hình lưỡi liềm, một vị thiếu nữ áo xanh, trên đầu cài một đóa hoa an thần, đứng trên đỉnh núi, trầm mặc nhìn lên ánh trăng.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, thiếu nữ áo xanh vẫn không quay đầu lại, nhưng hơi nhíu mày, làm như không được hài lòng.
- Hư sư muội, hắc hắc... Trăng hôm nay không được tròn, vẫn còn nhã hứng ngắm trăng sao?
Người kia đi tới trước mặt Hư Tử Uyên rồi xoay người nhìn lên ánh trăng, hắc hắc cười nói.
Hư Tử Uyên dời ánh mắt, chuyển qua một bên, nói:
- Lòng ta nhớ tới Cổ sư đệ, cũng không phải đang ngắm trăng.
Vô Chân nheo mắt, nói:
- Người nọ đã sớm chết rồi, nàng còn nhớ hắn làm gì? Hư sư muội, sư ca đối với muội thực sự một mảnh chân tình...
- Vô Chân sư huynh, xin tự trọng!
Hư Tử Uyên tránh sang một bên, nói:
- Cổ sư đệ sẽ không chết, hắn nhất định tới Côn Ngô Bí Cảnh, ta nhất định sẽ gặp lại hắn một lần nữa.
Vô Chân nhíu nhíu mày, thanh âm hơi giận, nói:
- Luận tư chất, ta là tiên căn thượng phẩm, hắn là tiên căn hạ phẩm, luận tu vi, ta đã bước vào Bồi Nguyên kỳ, hắn chỉ là Trúc Thai kỳ, so sánh hắn với ta...
- Ngươi không bằng hắn...
Vô Chân còn chưa nói xong, Hư Tử Uyên đã mở miệng, nói tiếp:
- Ngươi ở trong di chỉ Ma Tông cũng từng chứng kiến qua bản lĩnh Cổ sư đệ, trong lòng hẳn rõ ràng.
- Ngươi nói cái gì? Ta không bằng hắn? Ta đường đường là thiếu tông chủ Hư Thiên Tông, trong hàng đệ tử hậu bối, ngoại trừ đại sư huynh, ai có thể so sánh với ta? Trong di chỉ Ma Tông, ta còn không xuất ra thủ đoạn, hắn bất quá chỉ có thể biến thành một quái vật mà thôi, lẽ nào ngươi lại thích một tên quái vật?
Vô Chân cả giận nói.
- Vô luận Cổ sư đệ có biến thành bộ dáng gì đi nữa, ta đều thích!
Hư Tử Uyên gật đầu, kiên định nói.
Nói xong, Hư Tử Uyên không hề đứng lại, xoay mình đi về chỗ mọi người.
Vô Chân nhìn bóng lưng nữ tử áo xanh, trong mắt càng âm trầm, nói thầm:
- Tiện nhân, ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi chẳng sống được bao lâu nữa? Nếu không phải thấy ngươi có vài phần tư sắc, lão tử cớ gì phải ăn nói với ngươi như vậy? Hừ... Tiểu tử kia bị Đế Đình phát lệnh truy nã, hơn phân nửa đã chết rồi, ta xem ngươi còn có thể chờ được bao lâu? Chờ khi lão tử không nhịn được, lão tử 'bá vương ngạnh thương cung', xem ngươi còn diễn vẻ thanh cao trước mặt lão tử nữa hay không.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 61: Nam Thiên lại hiện (thượng)
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Sáng sớm hôm sau, tiểu hòa thượng độn địa mà đi, Tiểu Bạch hóa thành bạch hồ, ngồi trên đầu vai Cổ Thần, Thiểm Thiên Phong Dực mở ra, lập tức khiến tiểu hòa thượng thất kinh, bất quá ngày hôm qua đã biết được Đại vương Hắc Hổ tộc đã chết dưới tay Cổ Thần, có được Thiểm Thiên Phong Dực của gã Đại vương kia, cũng không có gì lạ.
Độn tốc Thổ Hành Toa của tiểu hòa thượng còn nhanh hơn so với tu sĩ Kim Đan kỳ, thế nhưng so với Cổ Thần lại chậm hơn rất nhiều, trong một ngày hắn không độn được quá bốn vạn dặm, còn Cổ Thần lại có thể phi độn hơn hai mươi vạn dặm.
Phi độn theo tiểu hào thượng được hơn ngàn dặm, tốc độ Cổ Thần đột nhiên tăng lên rất nhiều, truyền âm nói:
- Lão đệ đi trước một bước, xem có hay không gặp được Nam Thiên tiền bối, hẹn gặp ngươi tại bờ Đông Hải.
Tốc độ tăng lên, vượt xa gấp mấy lần tốc độ tiểu hòa thượng, nơi này đã qua lãnh địa Thương Lang tộc, bước vào địa giới Xích Chuẩn tộc. Xích Chuẩn tộc chính là một loại yêu cầm, vừa tới đây, Cổ Thần ở giữa không trung đã gặp phải không ít yêu cầm, yêu tu.
Bất quá, nhìn thấy sau lưng Cổ Thần là Thiểm Thiên Phong Dực dài hơn mười trượng, tuy rằng Cổ Thần vẫn bảo trì hình dạng con người, nhưng những yêu tu này vẫn muốn tránh càng xa càng tốt.
Hiện Cổ Thần có Thiểm Thiên Phong Dực, cho dù gặp phải yêu tu Mệnh Tuyền cảnh cũng có thể dùng tốc độ chạy trốn.
Hơn nữa Cổ Thần còn có hắc diễm phần thiên do luyện hóa hắc diễm trong Hắc Diễm Phần Thần trận, phải biết tu sĩ Kim Đan kỳ đi vào phạm vi Hắc Diễm Phần Thần trận cũng bị hắc diễm đốt thành hư vô, tuy rằng hắc diễm bị Cổ Thần luyện hóa thành hắc diễm phần thiên, uy lực đã giảm đi nhiều nhưng vẫn có lực sát thương rất lớn vớ yêu tu Kim Đan kỳ.
Thực lực hiện tại của Cổ Thần, đã không cần biến thành dáng dấp yêu tu, huống chi hắn còn muốn cho đám yêu tu nhìn thấy, như vậy tin tức xuất hiện tu sĩ nhân tộc khẳng định sẽ được truyền ra rộng rãi, nếu như Nam Thiên đạo nhân nghe được, tự nhiên sẽ tìm tới.
Mới qua nửa ngày, Cổ Thần đã bay về hướng đông được hơn mười vạn dặm, rời xa khỏi lãnh địa Xích Chuẩn tộc, nơi đây cách vịnh Đông Hải chỉ còn hơn ba mươi vạn dặm, trong quãng đường này cũng là lãnh địa Phong Lôi Ưng tộc trực tiếp quản lý.
Mới vừa tiến vào lãnh địa Phong Lôi Ưng tộc không lâu, liền có một đạo độn quang bay về phía Cổ Thần, tốc độ cực nhanh, Cổ Thần tỉ mỉ nhìn lại, thấy đối phương có tu vi Kim Đan sơ kỳ, sau lưng còn có một đôi cánh lấp lóe điện quang.
Một yêu tu Kim Đan kỳ của Phong Lôi Ưng tộc, cánh sau lưng đối phương cũng gần giống với Thiểm Thiên Phong Dực của Cổ Thần, thế nhưng nhỏ hơn nhiều, chỉ rộng hơn mười trượng.
Rất nhanh, tên yêu tu này liền phi độn tới trước mặt Cổ Thần, hét lớn một tiếng:
- Không ngờ là tu sĩ nhân tộc? Lại có được pháp bảo cực phẩm của tộc ta? Đưa tới đây...
Vừa nói xong một lời, cánh sau lưng gã yêu tư liền vẫy động, nhanh như lưu tinh vọt tới phía Cổ Thần, vỗ ra một chưởng, một đạo cương mang hơn mười trượng trong nháy mắt xuất hiện đánh về phía Cổ Thần.
Tu vi Cổ Thần bất quá chỉ là Bồi Nguyên sơ kỳ, yêu tu này có tu vi Kim Đan sơ kỳ, tự nhiên không đặt Cổ Thần vào trong mắt.
Cổ Thần hừ lạnh một tiếng, tay phải đeo một bộ quyền sáo, chính là pháp bảo thượng phẩm lấy từ trên người Hắc Ấp, đánh ra phía trước một quyền, nhất thời phát ra quyền cương cỡ mấy chục trượng, mạnh mẽ đối kích với chưởng cương của đối phương.
Quyền chưởng va chạm, một tiếng nổ lớn vang vọng trời đất, rung động trong tai, dù là ở ngoài ngàn dặm cũng có thể nghe được rõ.
Uy lực quyền cương và chưởng cương tựa hồ ngang nhau, ngay lúc va chạm, cả hai liền bị chấn vỡ, hóa thành đạo đạo lớp sóng pháp lực, lan rộng ra bốn phía hư không thành một vòng sóng gợn, lấy chỗ va chậm giữa quyền cương và chưởng cương làm trung tâm, trong nháy mắt mở rộng ra mấy trăm trượng.
Mới đầu vừa nhìn, một quyền một chưởng của hai người tựa hồ có lực lượng ngang nhau, không ai kém ai.
Bất quá, ngay sau đó một tiếng kêu thảm thiết thê lương đột nhiên vang lên, một đạo hỏa diễm màu đen không hề trở ngại, xuyên thấu qua chưởng cương xuyên thấu qua quang tráo pháp lực, trong nháy mắt liền lan tới thân thể gã yêu tu Phong Lôi Ưng tộc.
Hắc diễm phần thiên! Chính là viêm hỏa phần thiên và hắc diễm trong Hắc Diễm Phần Thần trận dung hợp tạo thành, có được tất cả mọi uy năng của hắc diễm, mặc kệ là đá tảng, kim loại, linh hồn, thần thức, hay cả hư vô đều có thể đốt sạch.
Viêm hỏa phần thiên hấp thu hắc diễm tuy rằng uy lực không bằng Hắc Diễm Phần Thần trận, nhưng lực sát thương cực mạnh của hắc diễm là điều không cần nghi ngờ.
Hắc diễm phần thiên lan tới, cả thân thể và linh hồn yêu tu Phong Lôi Ưng tộc đều trọng thương, nửa người hắn, kể cả một bên cánh bị cháy thành một mảnh đen kịt, linh hồn càng trọng thương.
"Oa", phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt gã yêu tu kia sợ hãi, thật sự không biết vì sao, trong cơ thể mộ gã tu sĩ Bồi Nguyên sơ kỳ dĩ nhiên lại có thứ hỏa diễm lợi hại như vậy. Lập tức, vẫy động đôi cánh, thân thể xiêu vẹo do một bên cánh bị tổn thương, bỏ chạy về phía xa.
Cổ Thần nhìn gã yêu tu kia bỏ chạy, không thèm để ý, vỗ cánh, tiếp tục phi độn về hướng đông.
Yêu tu này là một thành viên Phong Lôi Ưng tộc, Cổ Thần tuy rằng giết chết Đại vương Hắc Hổ tộc, thế nhưng cũng không muốn gây mâu thuẫn gì quá mức với đại tộc đàn có thực lực nhất đẳng như Phong Lôi Ưng tộc.
Trọng yếu nhất, Cổ Thần còn muốn thông qua gã yêu tu phong lôi ưng kia truyền bá thông tin hắn xuất hiện, hi vọng có thể tới tai Nam Thiên đạo nhân.
Nếu như Nam Thiên đạo nhân nghe được tin tức này, khẳng định sẽ tìm đến, đồng thời Nam Thiên đạo nhân còn dặn tiểu hòa thượng, sau khi lấy được địa đồ liền tới bờ Đông Hải chờ hắn, điều này nói rõ Nam Thiên đạo nhân khẳng định đang ở rất gần bờ Đông Hải.
Cổ Thần thoáng thả chậm tốc độ phi độn, phi độn nửa ngày mới đi được hơn sáu vạn dặm, khi sắc trời chuyển tối liền tùy tiện hạ xuống một đỉnh núi, bày ra một trận pháp đơn giản sau đó đả tọa nghỉ ngơi.
Qua một đêm yên lặng, ngày hôm sau Cổ Thần tiếp tục khởi hành, phi độn về phía Đông.
Thoáng qua nửa ngày, lại phi độn về phía trước hơn mười vạn dặm, ngày hôm nay gặp phải mấy tên yêu tu Phong Lôi Ưng tộc, tất cả đều tránh ra xa, nhường đường mà đi, có thể thấy được tin tức gã yêu tu Kim Đan kỳ hôm qua bị trọng thương đã truyền khắp Phong Lôi Ưng tộc.
Khoảng cách tới bờ Đông Hải chỉ còn gần năm vạn dặm, không tới nửa ngày là đến nơi, Cổ Thần đang phi hành, đột nhiên tại bầu trời phía xa xa, mấy đạo quang hoa từ phía đông bắc đang cấp tốc bay về phía Cổ Thần.
Cổ Thần nhất thời đề cao cảnh giác, nhìn tốc độ mấy đạo quang hoa ở ngoài ngàn dặm kia, nếu không phải có pháp bảo phi hành cực phẩm, vậy chính là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh đang phi độn.
Tốc độ người tới quả nhiên cực nhanh, không tới nửa khắc, mấy đạo quang hoa đã phi độn vào phạm vi ngàn dặm trước mặt Cổ Thần, đồng thời Cổ Thần cũng nhìn rõ được người tới trong mấy đạo độn quang kia, nhất thời trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Bên trong đạo quang mang màu xanh phía trước có một đạo sĩ chừng bốn mươi tuổi, diện một bộ đạo y thêu hình bát quái, ngồi trên một chiếc hồ lô, chính là Nam Thiên đạo nhân đã có bốn năm rồi chưa gặp.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 61: Nam Thiên lại hiện (hạ).
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Theo sát phía sau đạo lục mang khoảng hơn mười dặm có bốn đạo thiểm điện, một trước ba sau. Nhìn dáng dấp đều là nhân tu chừng bốn mươi đến năm mươi tuổi. Phía sau mấy người này đều có một đôi cánh lôi điện trải rộng hơn hai mươi trượng, độn tốc trong nháy mắt tăng mạnh, còn nhanh hơn so với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh bình thường.
Ánh mắt Cổ Thần như điện, chăm chú nhìn lại. Bộ cánh lôi điện kia tuy rằng rất giống với Thiểm Thiên Phong Dực, nhưng vẫn có điểm khác biệt, cảm giác rất rõ bộ cánh lôi điện kia là vật còn sống, mà Thiểm Thiên Phong Dực chỉ là pháp bảo, là vật chết.
Hiển nhiên, bốn người phía sau đều là yêu tu Mệnh Tuyền cảnh của Phong Lôi Ưng tộc.
Nam Thiên đạo nhân ngồi trên hồ lô lớn, khí thế bất phàm, ngoài độn tốc cực nhanh không chút nào chậm hơn so với yêu tu Phong Lôi Ưng tộc phái sau, Cổ Thần đứng phía xa nhìn lại, đã nghe thấy tiếng Nam Thiên đạo nhân truyền đến:
- Cổ Thần tiểu hữu... Ha ha ha, gặp mặt tại đây quả thực rất bất ngờ...
Đang nói chuyện, Nam Thiên đạo nhân đã đi tới trong vòng trăm dặm.
Cổ Thần vận pháp lực, ôm quyền, lớn tiếng trả lời:
- Nam Thiên tiền bối, tiểu tử có lễ.
Lúc này, Nam Thiên đạo nhân đã đi tới còn hơn mười dặm, quát lớn nói:
- Nhảy lên hồ lô...
Thiểm Thiên Phong Dực hé ra, khi Nam Thiên đạo nhân tới gần, Cổ Thần lập tức nhảy lên hồ lô, kích thước hồ lô này lớn như một phòng ốc, dù hơn mười người ngồi xuống cũng không thành vấn đề.
Tốc độ hồ lô vẫn không giảm, tiếp tục phi độn về phía trước, bốn gã yêu tu Mệnh Tuyền cảnh của Phong Lôi Ưng tộc vẫn đuổi theo phía sau không rời.
Cổ Thần vừa lên hồ lô, Nam Thiên đạo nhân cười ha ha nói:
- Cổ Thần tiểu hữu, bốn năm không gặp lại có được tu vi như vậy, ta nghe nói có tu sĩ nhân tộc đả thương một gã yêu tu Kim Đan sơ kỳ của Phong Lôi Ưng tộc, muốn qua đây gặp, không nghĩ tới dĩ nhiên lại là ngươi. Ha ha, từ nay về sau danh hào thiên tài số một của Cổ Hoang trong ngàn năm trở lại đây đã không còn gắn trên đầu Tàng Thiên Cơ nữa rồi.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Tiền bối quá khen, ta gặp mặt lệnh đồ, biết được hai người hẹn gặp nhau tại bờ Đông Hải, ta đoán rằng tiền bối ở cách không xa bờ Đông Hải nên đi trước một bước, lệnh đồ còn mấy ngày nữa cũng sẽ tới rồi...
- A... Hắn đã thu được địa đồ?
Nam Thiên đạo nhân hỏi.
Cổ Thần gật đầu, trên tay lập tức xuất hiện hai phần quyển trục, đưa qua tới, nói:
- Hai phần địa đồ đều ở trên người ta, mời tiền bối xem...
Vẻ mặt Nam Thiên đạo nhân kinh hãi, nói:
- Dĩ nhiên có hai phần địa đồ? Địa đồ ở Cuồng Sư tộc cũng ở trên tay ngươi?
Nói xong liền tiếp nhận hai phần địa đồ, mở ra nhìn.
Cổ Thần ở bên cạnh, kể lại một chút sự tình khi thu được địa đồ tại Cuồng Sư tộc.
Nam Thiên đạo nhân cười nói:
- Ngươi có thể chạy thoát dưới tay Tàng Thiên Cơ, đại nạn không chết, sẽ có may mắn cực lớn ngày sau. Hắc hắc... Ta đoán không sai, Côn Ngô Bí Cảnh kia quả nhiên nằm trong Đồ Yêu Cốc, bất quá hai phần địa đồ này chỉ có con đường phía trước, còn lại vị trí chính xác của Côn Ngô Bí Cảnh, vẫn cần một phần địa đồ trong tay Phong Lôi Ưng tộc, ba tấm hợp lại, mới có thể biết được...
Cổ Thần gật đầu nói:
- Vãn bối cũng nghĩ như vậy, chỉ là địa đồ trong Phong Lôi Ưng tộc sợ rằng không dễ lấy được...
- Không có cách nào, ta cũng chẳng bao giờ nghĩ muốn đoạt địa đồ của Phong Lôi Ưng tộc, ta chỉ muốn làm cuộc giao dịch với họ mà thôi... Có lợi thế hai tấm địa đồ, còn không lo đổi được một phần địa đồ kia sao? Cổ Thần tiểu hữu, địa dồ là của ngươi, ngươi có bằng lòng dùng chung với Phong Lôi Ưng tộc không? Để hai bên đều biết được vị trí Côn Ngô Bí Cảnh?
Nam Thiên đạo nhân hỏi.
- Nguyện ý! Chỉ cần ta có thể vào Côn Ngô Bí Cảnh là được, về phần có bao nhiêu người đi vào, ta không quan tâm!
Cổ Thần gật đầu nói, hắn phải đi vào Côn Ngô Bí Cảnh, lấy được Như Ý Linh Lung bảo tháp, có như vậy hắn mới có đủ thời gian tìm được phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch cho sư tỷ.
Về phần Côn Ngô Bí Cảnh có bao nhiêu người đi vào, Cổ Thần không thèm để ý. Chỉ có mỗi cách đi vào Côn Ngô Bí Cảnh mới thu dược Như Ý Linh Lung bảo tháp, đồng thời hắn còn có Thiểm Thiên Phong Dực, trừ khi tiên nhân Độ Hư cảnh cũng đi vào trong Côn Ngô Bí Cảnh, bằng không, không một ai có thể tạo thành uy hiếp với hắn?
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Tốt lắm, việc này cứ để ta lo liệu.
Nói xong, hồ lô đột nhiên dừng lại, vòng ngược theo hướng bốn gã yêu tu Mệnh Tuyền cảnh đang truy đuổi, Nam Thiên đạo nhân hô lớn, nói:
- Bốn vị đạo hữu, ta có một biện pháp có thể giúp mọi người đều được tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh, không biết các vị có nguyện ý nghe?
- Biện pháp gì?
Người đi trước hỏi, thanh âm từ xa xa truyền đến.
Bốn gã yêu tu phi độn tới khoảng cách nghìn trượng trước mặt Cổ Thần liền dừng lại, mở cánh ra, đứng giữa không trung.
Dựa vào khí tức phát ra từ bốn người này có thể nhìn ra được, người đi trước có tu vi Mệnh Tuyền cảnh Đoạt Xá kỳ, ba người còn lại đều có tu vi Linh Anh kỳ.
Bọn họ vào Nam Thiên đạo nhân đã từng nói chuyện mấy lần, biết một khi tới gần khoảng cách nghìn trượng, Nam Thiên đạo nhân sẽ lập tức bỏ chạy, bọn họ đuổi theo không kịp nhưng lại không thể không đuổi theo.
Nam Thiên đạo nhân cầm trong tay hai phần địa đò, giơ lên cao, nói:
- Đạo hữu có biết đây là vật gì?
Bốn người kia nhìn thấy, sắc mặt khẽ biến, một người phía trái nói:
- Nhị ca, kia dường như là địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh, rất giống với của tộc ta.
Bên kia nghị luận, bên này Cổ Thần cũng hỏi Nam Thiên đạo nhân về bốn người này, qua Nam Thiên đạo nhân giảng lại, Cổ Thần liền biết được lai lịch của bốn người.
Người dẫn đầu là Nhị đại vương Phong Lôi Ưng tộc, Lôi Dực, có tu vi Đoạt Xá trung kỳ, thực lực ngang ngửa với Nam Thiên đạo nhân.
Ba người phía sau, phân biệt là Lục đại vương, Bát đại vương, Cửu đại vương, tu vi lần lượt là Linh Anh trung kỳ, sơ kỳ và sơ kỳ...
Cổ Thần nghe xong liền nhớ thật kỹ bốn người này, có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, mặc kệ là Trung Thổ hay Đông Hoang, đều là những đại nhân vật của các đại thế lực.
Mấy người kia thương lượng xong, Lôi Dực nói:
- Chẳng lẽ là hai phần địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh?
Trong thanh âm không hề dấu vẻ kinh ngạc.
Nam Thiên đạo nhân cười ha ha, nói:
- Đúng vậy...
- Các ngươi muốn gì? Chúng ta nguyện ý dùng một kiện pháp bảo cực phẩm để trao đổi....
Lôi Dực nói, tuy rằng sắc mặt không biểu hiện, nhưng Cổ Thần và Nam Thiên đạo nhân đều có thể cảm thụ được, hắn rất muốn có hai phần địa đồ này.
Nam Thiên đạo nhân lắc đầu, nói:
- Ta muốn một phần địa đồ khác trong tay các ngươi, dùng hai phần địa đồ này trao đổi, thế nào?
- Không được...
Lôi Dực lập tức cự tuyệt.
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Các vị đạo hữu, ba tấm địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh nếu không ghép lại sẽ không biết bị trí chính xác Côn Ngô Bí Cảnh ở đâu! Hắc hắc, nếu không đổi, ta mang hai phần địa đồ này về Trung Thổ, địa đồ còn lại trong tay các ngươi cũng vĩnh viễn trở thành phế phẩm...
Lôi Dực nhướng mày, thoáng hít sâu một hơi, tựa hồ rất không muốn xuất ra tấm địa đồ của bên mình.
Lục đại vương, Bát đại vương, Cửu đại vương phía sau thương lượng một hồi, sau đó nói nhỏ bên tai Lôi Dực.
Nghe xong, Lôi Dực bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Tốt, ta trao đổi với các ngươi.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 62: Lừa lấy một pháp bảo cực phẩm (thượng).
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Thấy Lôi Dực đáp ứng, trong lòng Cổ Thần và Nam Thiên đạo nhân đổi nổi lên ý mừng, bất quá, Lôi Dực vừa nói xong, đột nhiên chuyển giọng, nói:
- Bất quá... Chúng ta còn muốn hơn một điều kiện...
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Điều kiện gì, nói đi...
Lôi Dực xoay người, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn chằm chằm lên người Cổ Thần, nói:
- Giao lại Thiểm Thiên Phong Dực, chuyện giết hại tộc trưởng Hắc Hổ tộc, ta có thể bỏ qua không truy xét.
Cổ Thần nhíu mày, giao ra Thiểm Thiên Phong Dực là chuyện tuyệt đối không thể, Thiểm Thiên Phong Dực là chỗ dựa lớn nhất của hắn khi đối diện với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, nếu như không có Thiểm Thiên Phong Dực, yêu tu Mệnh Tuyền cảnh của Phong Lôi Ưng tộc truy sát hắn, hắn lấy gì để chạy thoát?
Quay người nhìn sang Nam Thiên đạo nhân, Cổ Thần vẫn chưa mở miệng, hắn biết, Nam Thiên đạo nhân sẽ không để hắn bị thiệt, đồng thời Nam Thiên đạo nhân quyết định, không ai có thể cưỡng chế được.
Cổ Thần chưa mở miệng, nhưng Tiểu Bạch trên đầu vai hắn lại kích động, hét lên:
- Muốn cánh của Cổ Thần, ngươi nằm mơ đi.
Nói xong, Tiểu Bạch nhảy xuống khỏi đầu vai, hóa thành hình người, một thiếu nữ áo trắng tuổi chừng mười bốn mười năm đứng ở bên cạnh Cổ Thần, giơ giơ nắm tay lên như đe dọa.
Cổ Thần trợn mắt nhìn Tiểu Bạch, nói:
- Kia là pháp bảo của ta, không phải là cánh...
Tiểu Bạch hì hì cười, nói:
- Mặc kệ nó là cánh hay pháp bảo, có nó phi hành rất nhanh, ta thích, hì hì... Không thể cho người khác được.
- Đó là tự nhiên.
Cổ Thần mỉm cười.
Tiểu Bạch đột nhiên hóa thành hình người khiến những người khác thất kinh. Ngay cả Nam Thiên đạo nhân đứng bên cạnh, trong mắt cũng hiện ra một phần kinh ngạc, tiểu bạch hồ này chỉ có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, dĩ nhiên có thể hóa thành hình người? Lẽ nào ăn được hóa hình thảo?
Bốn gã yêu tu Phong Lôi Ưng tộc lại càng kinh ngạc, tuy rằng bọn họ đã tới Mệnh Tuyền cảnh, nhưng trong lòng vẫn có một loại cảm giác mong muốn sâu đậm với biens hỏa thảo.
Trong mắt Lôi Dực, ngoại trừ kinh ngạc còn có một chút hồng quang, nhìn Tiểu Bạch, hai mắt sáng ngời, hắn thiên tính háo sắc, nhưng nữ tử yêu tộc chỉ có Mệnh Tuyền cảnh mới có thể hòa toàn biến hóa, toàn bộ Phong Lôi Ưng tộc, nữ tu Mệnh Tuyền cảnh chỉ có một người, đó là Thất đại vương.
Thế nhưng, Thất đại vương lại là đạo lữ của tộc trưởng Phong Lôi Ưng tộc, không thể làm đạo lữ cho Lôi Dực hắn được, đám thị thiếp phong lôi ưng đều có tu vi Thần Hải cảnh, tuy rằng đã bắt đầu biến hóa, nhưng vẫn còn giữ lại cái mỏ chim, vẫn chưa hóa thành hình người hoàn toàn như hắn, nhìn rất chán ghét.
Hắn cũng từng lén đi Trung Thổ, bắt hai nữ tử trở về, thế nhưng, nữ tử nhân loại thân thể yếu nhược, sau khi tới yêu vực chỉ còn là cái xác không hồn, sống không được bao lâu, còn nếu muốn bắt nữ tử tu đạo, Trung Thổ địa linh nhân kiệt, ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây, dù Lôi Dực hắn có tu vi Đoạt Xá trung kỳ, cũng tính là nhân vật kiêu hùng một phương, nhưng muốn lộng hành thì còn xa không đủ.
Có một lần, tại Trung Thổ gặp phải tu sĩ lợi hại, khiến hắn suýt chút nữa toi mạng, phải dựa vào tốc độ phi độn vô song của Phong Lôi Ưng tộc mới có thể may mắn trở về. Kể từ đó cũng không dám trở lại Trung Thổ nữa.
Đồng thời, nữ tử nhân gian có tới tám phần mười là hạng phấn son tầm thương, tướng mạo như Tiểu Bạch, bất luận là người Trung Thổ nào nhìn thấy đều phải chảy nước miếng thèm muốn, huống chi hắn ở nơi yêu vực Đông Hoang, lại còn là dạng yêu tu háo sắc?
Thấy Tiểu Bạch biến hóa, Lôi Dực nhất thời nhìn không chớp mắt.
Nhìn ánh mắt Lôi Dực, Cổ Thần thầm nghĩ không ổn, Tiểu Bạch lộ diện tại Trung Thổ đã nguy hiểm, lộ diện trong yêu vực này cũng nguy hiểm không kém.
Nam Thiên đạo nhân đã khôi phục lại tinh thần từ lâu, cười nói:
- Đạo hữu đưa ra yêu cầu này, cũng không phải là không thể tiếp thu. Chỉ là...
Bị một người phía sau vỗ tới, Lôi Dực mới hồi phục lại tinh thần, vừa rồi hắn chỉ lo nhìn Tiểu Bạch, ngay cả Nam Thiên đạo nhân nói gì, cũng không nghe rõ, Cửu đại vương đứng bên trái ghé tai nói lại, hắn mới phản ứng, nói:
- Chỉ là gì?
Trong mắt Nam Thiên đạo nhân hiện lên một tia chẳng dáng, nói:
- Chúng ta lấy ra hai phần địa đồ đổi lấy một phần của ngươi, nếu như ngươi thêm một điều kiện, có thể tiếp thu, nhưng địa đồ này các ngươi chỉ được nhìn một phần, thế nào...?
Bát đại vương nóng nảy, nhất thời mắng:
- Địa đồ phải có ba phần mới nhìn ra được. Các ngươi đã xem qua hai phần, nhìn phần còn lại của chúng ta liền tìm được Côn Ngô bí Cảnh, chúng ta mới nhìn qua một phần, các ngươi lại chỉ cho nhìn thêm một phần, như vậy chẳng phải bằng không?
Nam Thiên đạo nhân nhún vai, nói:
- Đạo hữu, hai phần đổi một phần, chúng ta đã thiệt hơn, thế nhưng các ngươi còn muốn thêm một điều kiện, không phải quá mức sao?
Cổ Thần gật đầu nói:
- Việc ta giết tộc trưởng Hắc Hổ tộc, không cần bỏ qua, chờ trao đổi địa đồ xong, các ngươi muốn đối đãi ta thế nào thì cứ việc... Ha ha, chờ xem bản lĩnh các ngươi được bao nhiêu...
Nói gì là không tính toán nữa, toàn là nói xạo, Cổ Thần không thể tin, Phong Lôi Ưng tộc có thể đối xử với hắn như bằng hữu được?
- Ngươi đã không muốn, vậy không cần, hắc hắc...
Lôi Dực cười, ngón tay chỉ Tiểu Bạch, nói:
- Các ngươi đều là tu sĩ nhân loại, nàng là nữ tử yêu tộc chúng ta, ngươi đưa nàng cho ta đổi lấy địa đồ, như vậy cũng được.
Nói xong, Lôi Dực lại nhìn Tiểu Bạch nói:
- Hắc hắc, tiểu mĩ nhân, theo đại vương ta, bảo đảm nàng ăn ngon mặc đẹp, trong phạm vi hơn bốn vạn dặm do Phong Lôi Ưng tộc quản lý, tuyệt đối có thể tự do đi lại, không sợ một ai, nếu ngươi thích Thiểm Thiên Phong Dực, đi theo ta ta cho nàng một đôi...
- Ta muốn đi theo Cổ Thần, không thèm đi theo ngươi!
Tiểu Bạch kéo cánh tay Cổ Thần, trừng mắt nhìn Dực Lôi, bất quá lập tức lại chuyển giọng, chớp mắt nói:
- Ta không đi theo ngươi, ngươi sẽ cho ta Thiểm Thiên Phong Dực?
- A...
Lôi Dực đổ mồ hôi hột, ngây ngốc nói:
- Ngươi không đi theo ta, ta cho ngươi làm gì?
- Đó... Đây chính là chỗ khác biệt giữa ngươi và Cổ Thần.
Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Cổ Thần, nói:
- Nếu như ta muốn cái gì, cho dù không đi theo bên người Cổ Thần, hắn cũng sẽ cho ta, thế nhưng ngươi lại không, ta đương nhiên sẽ không đi theo ngươi.
- Ách... Ta tặng, ta tặng cho ngươi... Tặng rồi người có theo ta không?
Lôi Dực xoa xoa trán đầy mồ hôi.
Tiểu Bạch khoanh tay, nói:
- Thứ kia, nhanh một chút, vất qua đây...
Lôi Dực tuy là yêu tu Mệnh Tuyền cảnh, sống không dưới nghìn năm, thế nhưng cho tới bây giờ còn chưa thấy qua nữ nhân nào đẹp như vậy, trong lòng giống như thiếu niên mười mấy tuổi ôm mối tình đầu, bị Tiểu Bạch nói mấy câu, tâm tình vấn loạn, trong đầu như trống rỗng.
Thấy Tiểu Bạch đưa tay nói muốn, Lôi Dực nhấc tay, một đôi Thiểm Thiên Phong Dực cỡ bàn tay liền xuất hiện, nói:
- Đây chính là một trong hai Thiểm Thiên Phong Dựng của Phong Lôi Ưng tộc, vô cùng trân quý...
Thấy Lôi Dực thực sự muốn lấy Thiểm Thiên Dực Phong tặng người, Lục đại vương, Bát đại vương, Cửu đại vương nhất thời đồng thanh hô lên:
- Nhị ca, ngươi không phải thực sự muốn đưa ra đó chứ? Đây chính là bảo bối của Phong Lôi Ưng tộc ta đó...
Mấy người hô lên khiến Lôi Dực thanh tỉnh lại một chút, hơi chần chờ, Tiểu Bạch liền dẫm chân nói:
- Các ngươi đều có cánh, để lại trên người các ngươi đều vô ích? Đưa cho ta, nó có thể phát huy được hiệu quả, ngươi ngươi ngươi... Nhanh như vậy đã muốn không tặng ta?
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế