Quyển 8: Núi trắng, nước đen.
Chương 49: Cát Tường.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
- Người kiếm hiệp mang trường kiếm thiết cung...giữ bên người mãi không rời xa....người vừa dũng vừa trung thực, người thề giữ biên cương quyết không lui...Hồn người hồn người trở lại người.
Tế ti Vân Tần già nua cất tiếng ca bi tráng cô đơn trên một đài gỗ đơn sơ xây dựng trên gò đất, tiếng ca vang khắp bốn phương tám hướng bầu trời đêm. Đoản trượng cổ xưa trắng noãn trong tay ông ta theo tiếng ca phất qua phất lại trong không trung, đầu trượng lóng lánh ánh sáng màu trắng, lần lượt chỉ về hướng tây.
Dưới đài cao, có binh sĩ Vân Tần hất rượu xuống đất.
Một đêm này, dưới bầu trời đêm vô ngần của vùng đất hoang vu, có rất nhiều Tế ti an hồn của Vân Tần đang làm chuyện giống như vậy.
Đối với vùng đất hoang vu, hướng tây đoản trượng màu trắng chỉ chính là lãnh thổ đế quốc Vân Tần, chính là cố thổ của các quân sĩ đã hi sinh ở vùng đất hoang vu.
Vân Tần tin quỷ thần, truyền miệng rằng nếu như trong vòng bảy ngày mà tướng sĩ Vân Tần không được chỉ dẫn về nhà, họ sẽ vĩnh viễn ở lại vùng đất màu đẹn này, trở thành cô hồn dã quỷ.
Cho nên, mặc dù chinh chiến chưa kết thúc, nhưng các Tế ti an hồn Vân Tần đã cất tiếng ca, để cho người chết được nghỉ ngơi, giúp người sống có thêm sức mạnh.
Đằng xa có mưa to tầm tã, có gió lớn ẩm ướt thổi qua, như có vô số oan hồn binh sĩ chết trận cầm thương đi qua.
Nhờ có mưa to gió lớn nên làn sương mù nhàn nhạt độc hữu của vùng đất hoang vu đã tản đi rất nhiều.
Đột nhiên vị Tế ti Vân Tần già nua ở trên đài cao dừng tiếng ca lại, khàn giọng kinh hô:
- Hung tinh...không tốt....
Đoản trượng màu trắng ông ta đang quơ quơ trong không trung chợt dừng lại.
Tất cả quân sĩ Vân Tần bên dưới ngẩng đầu, sau đấy bọn họ nhìn thấy trong tầng tầng lớp lớp mây đen dày đặc, có một ngôi sao màu đỏ sáng chói hết sức bắt mắt, hết sức kinh người.
...
- Lần đầu tiên ăn đã ăn nhiều như vậy có lẽ không tốt...Không nên ăn nữa.
Lâm Tịch hơi do dự nhìn hai thân cây trong tay, không thả tới trước mặt con thú nhỏ màu đen nữa.
Trước đó nó đã ăn xong mấy cây mía, gặm hết một thân cây lớn như nắm đấm.
Con thú nhỏ màu đen một tay lấy vuốt níu chặt ám Lâm Tịch, tay khác sờ sờ bụng mình, hơi hiểu được ý Lâm Tịch...Nhưng đồng thời nó cảm thấy không hiểu, nghi ngờ nhìn Lâm Tịch, rõ ràng bụng của mình còn chưa no, tại sao lại không cho mình ăn?
Móng vuốt nó xoa xoa cái bụng mềm mại của mình, đột nhiên cái bụng đấy phát ra những âm thanh ục ục như tiếng trống.
Đây không phải là âm thanh ăn quá no bụng căng đầy, mà là âm thanh của chiếc bụng đói.
Lâm Tịch hơi hiểu ý nghĩ của nó, vừa nghe được âm thanh này hắn không nhịn được bật cười:
- Thì ra ngươi cũng là một tên ăn hàng.
...
Có mưa to rơi xuống.
Đêm qua đã có mưa to trên nhiều nơi ở vùng đất hoang vu, hôm nay lại đúng lúc đổ xuống con đường Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ bước đi.
Mưa to tầm tã càng khiến thân thể con người thêm rét lạnh, con đường càng bùn lầy hơn, hao phí nhiều thể lực hơn, nhưng nó lại giúp che giấu nhiều dấu vết, rửa sạch nhiều khí tức, rửa sạch bùn lầy dính trên người.
Bùn đất dơ dáy trên người Lâm Tịch đã được nước mưa to rửa sạch, tựa như có một tầng da dày dính vào người đã được gọt sạch. Ngoài ra, nhờ đã đột phá đến cảnh giới Đại hồn sư nên hắn cảm thấy cả người thật sảng khoái và thoải mái, mỗi khi có một hạt mưa rơi xuống người mình, hắn cảm thấy tốc độ của từng hạt mưa đã chậm và mềm mại hơn lúc bình thường rất nhiều.
Cảm giác càng mạnh phản ứng càng nhanh, có rất nhiều đồ vật vốn chuyển động rất nhanh nhưng không hiểu vì sao lại biến rất chậm trong tầm mắt, thậm chí có thể thấy rõ và khống chế những đồ vật mà người bình thường không làm được.
Thí dụ như nguyên khí trời đất, thí dụ như phi kiếm.
Đối với những Thánh sư khống chế phi kiếm, trong mắt bọn họ, những đồ vật bọn họ tập trung tinh thần chú ý vào như phi kiếm hoặc nguyên khí trời đất, rốt cuộc chúng đã biến chậm như thế nào? Những đồ vật xuất hiện trong trời đất rồi nhanh chóng biến mất là cảnh tượng như thế nào?
Lâm Tịch cảm thấy rất hiếu kỳ, rất muốn tự mình nhìn thấy cảnh tượng đấy.
Sau đấy hắn thấy Trì Tiểu Dạ và con thú nhỏ màu đen cũng được nước mưa rửa sạch. Hiện giờ Trì Tiểu Dạ đã có thể tự nhai dược thảo, ăn một ít đồ, nên sức khỏe đã tốt hơn lúc trước rất nhiều. Mặc dù sắc mặt nàng còn tái nhợt, nhưng mái tóc dài màu xanh đã sáng bóng trở lại. Còn con thú nhỏ màu đen trong ngực hắn lại lấy nước mưa cọ rửa máu tanh đã khô và bùn đất dính vào người từ lúc sinh ra đến nay, khẽ lay động, bộ lông màu đen dài và mềm mại theo nước mưa xòe ra xung quanh, nó dùng một cái móng vuốt sờ sờ bụng của mình, mà ba móng vuốt còn lại vẫn đang nắm chặt quần áo hắn.
Thấy dáng điệu của nó ngây thơ thú vị như vậy cùng với đôi mắt sáng trong đấy, Lâm Tịch bất giác cười lớn:
- Đêm tối khiến đôi mắt ta không thể nhìn thấy, nhưng ta nhất định dùng nó để tìm kiếm ánh sáng...Vẫn phải đặt tên cho ngươi, ta nên gọi ngươi là gì đây?
- Đêm tối khiến đôi mắt ta không thể nhìn thấy, nhưng ta nhất định dùng nó để tìm kiếm ánh sáng...ý nghĩ câu này thật sâu xa.
Trì Tiểu Dạ bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị và hơi kính nể.
- Người người đều nói ngươi mang đến thiên tai và bất hạnh, ta không tin, không bằng gọi ngươi là Cát Tường vậy.
Lâm Tịch cười cười, dùng tay vuốt nhẹ đầu con thú này, nói.
- Cát Tường?
Trì Tiểu Dạ chân thành gật đầu, nhìn Lâm Tịch đang mỉm cười cùng với con thú ba đuôi, nhẹ giọng nói:
- Tên này rất hay.
Lâm Tịch lấy quả cầu trong suốt đã lấy từ trong tay Thánh sư núi Luyện Ngục ra, bắt đầu tìm tòi ngay trong đêm mưa.
Hàng trăm hàng ngàn sợi tơ trong suốt mắt thường không thể nào thấy rõ bay lả tả giữa không trung, phiêu tán khắp bốn phương tám hướng.
Lâm Tịch lên tiếng:
- Cát tường.
- Cát Tường...Cát Tường...Cát Tường...
Hai chữ này vang đi khắp nơi và truyền xa, lỗ tai con thú ba đuôi dựng lên, kinh ngạc nhìn.
- Từ nay về sau ta là Lâm Tịch, ngươi là Cát Tường, chúng ta chính là người một nhà.
Lâm Tịch vuốt vuốt bụng con thú ba đuôi này, con thú nhỏ ba đuôi nhất thời kêu "ô ô...".
Tiếng kêu của nó cũng truyền đi khắp bốn phương tám hướng.
Nó vừa kinh ngạc vừa tò mò nhìn quả cầu hình dáng đài hoa trong tay lâm Tịch, tựa hồ đã hiểu được gì đấy, khoan khoái lấy móng vuốt vỗ vào lồng ngực Lâm Tịch.
Hiện giờ hồn lực trong người Lâm Tịch không còn nhiều, mà lúc này hắn lại có một cảm giác rất là lạ, dường như hồn lực của mình có thể xuyên qua cánh tay, truyền vào trong quả cầu này.
- Chẳng lẽ đồ vật này là hồn binh núi Luyện Ngục thật sao?
Lâm Tịch cảm thấy khó hiểu, hắn không thể nào biết được một quả cầu có thể phóng ra những sợi tơ còn bền chắc và mỏng hơn tóc như vậy làm sao lại chế tạo được? Và đây cũng là lần đầu tiên để hắn để hồn lực ly thể, quán chú vào trong những vật khác.
Theo sự điều động của ý niệm, chút hồn lực còn sót lại trong đan điền hắn nhanh chóng phun ra ngoài, hóa thành những dòng nước ấm chảy nhanh hơn bình thường trong người hắn.
"Phốc!"
Một tiếng động nhẹ vang lên, Lâm Tịch thấy ở đầu ngón tay mình xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt, thẩm thấu vào trong quả cầu nhỏ đầy những hoa văn ở bên ngoài trên tay mình.
Hắn vui mừng nhìn ngón tay trong suốt đang được ánh sáng nhộm vàng. Nếu như ở thế giới trước kia chắc chắn hắn không thể nào nhìn thấy một cảnh tượng kỳ diệu như vậy, nên hắn nhanh chóng cảm thấy thật tuyệt diệu.
Hồn lực và suy nghĩ của hắn theo những sợi to trong suốt kia chảy xuôi ra khắp bốn phương tám hướng.
- Đây là hồn binh sao?
Trì Tiểu Dạ càng cả kinh hơn, nghiêm nghị nhìn Lâm Tịch, hỏi.
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Đúng vậy...Ta nghĩ ta đã biết bí mật vì sao hắn có thể khống chế phi kiếm xa như vậy.
Hắn không giải thích cho Trì Tiểu Dạ biết bí mật đó là gì, nhưng Trì Tiểu Dạ lại hiểu được, khiếp sợ nói:
- Trên đời này lại có hồn binh như vậy sao?
Lâm Tịch hít sâu một hơi, thu hồi những sợi tơ trong suốt đang bay múa khắp bốn phương tám hướng.
Trên đời này, người tu hành vốn không có năng lực có thể khiến hồn lực và ý nghĩ của mình khuếch tán ra ngoài, những bậc cường giả tu hành chỉ có thể khiến hai thứ trên chạy dọc theo thân thể và hồn binh của mình, nhưng bây giờ lại có.
Với năng lực bản thân, một Thánh sư ngự kiếm phi hành chỉ có thể khống chế phi kiếm hơn trăm bước, nhưng một khi thân thể mình có thể bành trướng ra ngoài thêm mấy trăm bước một cách vô hình, tất nhiên phi kiếm có thể bay xa hơn.
Tên Thánh sư núi Luyện Ngục này thật vĩ đại, vì hắn đã mang theo hai kiện bồn hinh có ý nghĩa vượt qua thời đại.
...
Mưa to tầm tã kéo dài suốt một đêm, thuận lợi che giấu tung tích của Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ.
Đối với quân đội Vân Tần, từ lúc mưa bắt đầu rơi xuống cho đến khi không thể vây bắt được Trì Tiểu Dạ, tất cả đã nói chiến dịch này bọn họ thất bại hoàn toàn.
- Cát Tường, ai nói ngươi không phải cát tường? Nếu như không có mưa to đêm qua, nếu như không phải may mắn, ai có thể biết chúng ta có bị Địch Sầu Phi đuổi theo hay không?
Ngay lúc hừng sáng, Lâm Tịch nhìn con thú nhỏ ba đuôi đang ngủ say trong ngực mình, nhẹ giọng nói.
Khoảng cách từ vị trí họ đang đứng đến sông ngòi từ tính không còn xa, chỉ cần đi thêm một canh giờ nữa sẽ vượt qua được khe trũng.
Vùng khe trũng này là một mảnh cỏ lau dài rộng, không có gì đặc biệt, nhưng đến lúc Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ đi vào khu vực này, hai người lập tức ngây dại.
Trong đất bùn màu đen dưới đất, có rất nhiều đồ vật phản quang chói mắt.
- Nơi này đã từng có đại chiến sao?
Lâm Tịch thấy những đồ vật đang phản quang kia là các kim loại lạnh lẽo, bên trên còn có những phù văn hồn binh đặc biệt.
- Sao có thể như vậy?
Trì Tiểu Dạ cũng không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt, nhưng sau khi cùng với Lâm Tịch đến gần các kim loại lạnh lẽo đấy, nàng lập tức hiểu ra.
Đây là một chiến trường cổ xưa.
Những kim loại lạnh lẽo kia phần lớn là các binh khí và áo giáp rách nát, trông rất giống thiết kế của Vân Tần, nhưng hình dáng lại hơi cổ xưa, khác với những thiết kế bây giờ của quân đội Vân Tần. Trong đấy, có rất nhiều binh khí và áo giáp bị chôn sâu dưới đất, mọi thứ vô cùng ngổn ngang, tất cả cho biết trận đại chiến này đã diễn ra từ xa xưa, bình thường không có người nào biết, nhưng nhờ có cơn mưa to đêm qua, nước chảy cọ rửa, nên những đồ vật bị chôn bên dưới mới lộ ra ngoài.
Vật liệu chế tạo nên áo giáp và binh khí Vân Tần kém nhất cũng phải là Bách luyện cương, mà trong những thanh binh khí đang lộ ra ngoài, thật không ngờ có rất nhiều binh khí không hề bị tổn hao hay hư hại.
Lâm Tịch để Trì Tiểu Dạ xuống, đi tới trước một đoạn kim loại màu vàng cách đấy không xa, ngồi chồm hổm xuống, sau đấy rút ra khỏi mặt đất.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Núi trắng, nước đen.
Chương 50: Thay đổi chủ ý.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Đây là một thanh hồn binh trường kiếm hoàn hảo.
Phần cuối chuôi kiếm có độ dày khoảng một ngón tay, trên thân kiếm tản phát ánh sáng màu xanh nhạt có khắc rất nhiều phù văn tinh tế hình dạng bầu dục, nhưng điều kỳ lạ là những phù văn này lại không hợp phối với phù văn trên chuôi kiếm, hiển thị phong cách cổ xưa rõ ràng.
Đây là trường kiếm "Hoàng trản", cùng một đẳng cấp với trường kiếm "Thần quang" Lâm Tịch hay sử dụng.
Lâm Tịch nhận ra hồn binh trường kiếm này không phải vì đã từng thấy trong Binh điện học viện Thanh Loan, mà là nhờ đọc qua một số điển tịch giới thiệu hồn binh trong quân đội.
Sau khi lập quốc được hai mươi mốt năm, Vân Tần đã dừng chế tạo trường kiếm "Hoàng trản" này, nguyên chân dừng lại là vì một loại đất sét hiếm có dùng để chế tạo trường kiếm này đã bị khai thác cạn kiệt.
Xung quanh thanh trường kiếm này, Lâm Tịch còn nhìn thấy những tàn phiến áo giáp rơi lả tả xung quanh. Trong đó, trên một số mặt áo giáp có những phù văn tinh tế đặc biệt, toát lên vẻ cổ xưa hiếm có, mà bề mặt của những bộ giáp này lại rất sáng bóng, cho thấy chúng đã bị binh khí trực tiếp chém nát.
Chỉ có người tu hành cầm hồn binh trong tay mới có thể làm được như vậy.
Trong bùn đen không có dấu tích hài cốt, chỉ có những thứ kim loại lạnh lẽo không bị rửa nát này.
- Các người là ai? Đã giao chiến với ai?
Lâm Tịch lẩm bẩm tự nói, nhưng đáp lại hắn là tiếng gió nhẹ từ trong khe thổi tới.
Bởi vì dựa vào hình thức và chất liệu chế tạo nên áo giáp và hồn binh, từ đó suy ra đã từng có người Vân Tần đến nơi này và chiến dấu, nên điều Lâm Tịch nghĩ đến đầu tiên chính là ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao bọn họ lại chôn xương ở đây. Nhưng đối với Trì Tiểu Dạ, sau một hồi khiếp sợ, điều đầu tiên nàng nghĩ đến không phải là như vậy.
Nàng vui mừng nhìn Lâm Tịch, nhẹ giọng nói:
- Có thể ở đây còn có hồn binh lợi hại.
Từ nãy tới giờ nàng vẫn đang chú ý đến một thanh chiến phủ lưỡi búa để lộ một nửa ra ngoài ở cách đấy không xa.
Chuôi chiến phủ lưỡi búa trơn bóng màu trắng này có chiều dài đến mười ngón tay, bề ngoài có những phù văn hình dáng vẩy cá, cho thấy đây là vũ khí của người tu hành, chất liệu chế tạo hơn xa các hồn binh nặng nề khác. Tuy nhiên, ngay trên mặt lưỡi búa chiến phủ này lại có một lỗ thủng hình tròn.
Nàng bất giác suy nghĩ đến trận chiến của chủ nhân chiến phủ này. Trong lúc chiến đấu kịch liệt, đối thủ hắn ta đột ngột phản kích, chủ nhân chiến phủ cố gắng hết sức lấy lưỡi búa ngăn chặn, nhưng binh khí của đối phương lại đâm xuyên qua lưỡi búa, đâm vào trong cơ thể hắn ta, rốt cuộc sức mạnh của đối thủ chủ nhân chiến phủ có thực lực mạnh như thế nào mới có thể đâm xuyên qua chiến phủ như vậy?
Nghe thấy lời nàng nói, Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Chỉ là chúng ta hiện không có thời gian khai quật những thứ này lên.
- Nhưng đồ vật này bị chôn dưới đất không quá sâu.
Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, nói:
- Bây giờ ngươi đã đột phá đến Đại hồn sư...Người tu hành nếu như muốn tìm đồ vật gì đấy, không nhất thiết phải cần đến mắt để nhìn.
Lâm Tịch khẽ nhíu mày, hắn bỗng nhiên nghĩ tới ngày hôm đó mình tu hành, dường như hình ảnh trường kiếm Thần quang sáng lên trong rương hiện rõ trong đầu mình, hắn lập tức hiểu ý Trì Tiểu Dạ. Sau đấy, hắn lại lấy kiện hồn binh vượt qua thời đại của Thánh sư núi Luyện Ngục, để cho vô số sợi tơ trong suốt bay ra ngoài, tiếp theo hắn nhắm hai mắt lại, bắt đầu đi vòng quanh khu vực này.
Hắn dễ dàng cảm thấy từng luồng gió nhẹ từ hướng đông thổi tới, thậm chí nhìn thấy rất nhiều bọt nước nhỏ huyền phù trong không trung.
Thật không biết Tượng sư núi Luyện Ngục đã đạt đến trình độ nào mới có thể tạo nên hồn binh như vậy, không chỉ khiến cảm giác của hắn có thể kéo dài ra như xúc tua, mà còn hoàn toàn bao trùm phạm vi mấy trăm bước xung quanh mình. Cho nên, thứ hắn cảm giác được không chỉ là gió lưu động ngoài trăm bước, những bọt nước nhỏ huyền phù. mà là tất cả luồng gió nhỏ đang lưu động trong khu vực này, mỗi một bọt bước nhỏ ti tí. Có thể nói rằng chỉ cần hắn tập trung tinh thần cảm nhận, hắn liền cảm giác được.
Đối với một người tu hành được truyền thừa Phong hành giả như hắn, đây là một việc rất có ý nghĩa.
Hắn cảm nhận được một thế giới chưa bao giờ thấy trước khi đạt đến Đại hồn sư. Sau một hồi vòng quanh trong thế giới đầy bóng tối, rốt cuộc hắn đã thấy ánh sáng.
Hắn đi tới ánh sáng đấy.
Khi đã tới trước ánh sáng, hắn mở trước ra.
Phía trước hắn là một mảnh đất bằng phẳng.
Lâm Tịch lấy trường kiếm "hoàng trản" trong tay cắm vào đất bùn, sau đấy nhanh chóng tìm được một thanh trường kiếm màu xanh nhạt.
Đây là một thanh trường kiếm trong suốt với những phù văn tinh tế, có chuôi kiếm màu xanh nhạt, hoàn toàn khác với trường kiếm "Hoàng trản" phong cách cổ xưa hắn đã phát hiện lúc này, khắp nơi lộ ra cảm giác tinh xảo.
Phù văn màu trắng bạc giống như được khắc trên thân kiếm trong suốt thủy tinh, mũi kiếm cuối thân có hình dạng giọt nước, rõ ràng nơi dày nhất trên thanh kiếm này chỉ dày khoảng nửa chỉ, nhưng bởi vì thân kiếm sáng bóng khác thường nên không lộ vẻ yếu ớt mỏng manh. So với bách luyện cương, Lâm Tịch cảm thấy chuôi kiếm màu xanh nhạt như được rất nhiều vỏ sò khảm lên này rất đặc biệt, có lẽ là do chất liệu đặc thù. Lâm Tịch cầm trường kiếm này lên, khẽ dùng sức một chút, lập tức đánh bay tất cả vết bẩn bám trên mặt kiếm, thậm chí còn cảm giác được có rất nhiều luồng gió chủ động hội tụ lại đến thân kiếm và chuôi kiếm, khiến thanh kiếm này trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lâm Tịch hiểu rất rõ, ngày đó An Khả Y để hắn lựa chọn trường kiếm Thần quang là bởi vì trường kiếm Thần quang chính là một thanh phi kiếm cấp thấp nhất, An Khả Y nói hắn dùng trường kiếm Thần quang tất nhiên là vì muốn giúp hắn quen thuộc với những phù văn này. Nếu như sau này hắn có thể đạt đến Thánh sư, hắn sẽ càng hiểu rõ nguyên khí trời đất và phù văn hơn, tự nhiên sẽ lĩnh ngộ được làm cách nào để trường kiếm thoát ly, ngự sử giết địch.
Đề nghị nhất quán đối với việc tu hành của An Khả Y là cực kỳ chính xác. Khi mới tham dự nhập thí học viện Thanh Loan, Lâm Tịch đã chọn kiếm, điều này không liên quan đến việc hắn đến từ đâu, đơn giản chỉ là hắn rất thích kiếm.
Sau khi nhìn thấy Thánh sư núi Luyện Ngục ngự sử phi kiếm, tâm hồn hắn đã bị hấp dẫn một cách kỳ lạ, cho nên hắn rất thích hợp để đi đến cuối con đường Đại kiếm sư, rất thích hợp để sử dụng phi kiếm.
Sâu trong thâm tâm hắn có một cảm giác cực kỳ nhạy bén đối với những phù văn đặc biệt có thể biến trường kiếm thành phi kiếm, cho nên, mặc dù hiện giờ hắn không nhận ra thanh kiếm màu xanh nhạt có hình dáng như giọt nước này, nhưng có thể cảm giác được đây là một thanh phi kiếm.
- Đây là một kiện hồn binh bất phàm.
Trì Tiểu Dạ khó khăn đi đến, nhìn thanh trường kiếm trong tay Lâm Tịch, nhẹ giọng đề nghị:
- Ngươi có thể mang theo. Trước khi vào sông ngòi từ tính, ngươi hãy tìm nơi nào chôn nó, có cơ hội hãy mang đi.
Lâm Tịch rất vừa ý với thanh kiếm này, có chút không nỡ nói lên:
- Chẳng lẽ sông ngòi từ tính lợi hại như cô nói thật sao? Không thể mang theo một thanh kiếm vào?
Theo cách nghĩ của Lâm Tịch, nếu như chỉ là vấn đề nặng hơn, vậy cho dù có tốn nhiều thể lực hơn, hắn vẫn muốn mang thanh kiếm này theo.
- Bùn đất trong sông ngòi từ tính đều có từ trường, một khi ngươi mang binh khí kim loại vào, cho dù không rơi xuống đất thì thanh binh khí này cũng hút bụi đất vào. Cho dù là người tu hành Đại quốc sư, cũng không thể duy trì đủ hồn lực để ổn định sự chấn động của binh khí, hoặc là chấn bay bụi đất ra ngoài. Nếu như có người mang bất kỳ binh khí kim loại hay mặc áo giáp kim loại vào trong sông ngòi từ tính, càng đi càng hấp thụ nhiều đất, khi đấy vật kim loại sẽ nhanh chóng biến thành vật đè chết ngươi. Ban đầu ý của ta chính là nếu ngươi có thể tìm thấy một kiện binh khí nào không phải kim loại trong các binh khí ở đây, đó sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Lâm Tịch hiểu, suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Việc này rất khó, bởi vì phần lớn hồn binh Vân Tần chúng ta đều dùng kim loại chế tạo, chỉ có vài nơi dùng phi kim loại khắc vào thêm...Tuy nhiên, ta có thể thử một chút. Nếu như bao quanh thân kiếm bên ngoài thật dày lại, tỷ như bùn đất, có lẽ sẽ ngăn cản việc hấp thụ đất trong sông ngòi từ tính, chẳng qua là sẽ không sử dụng hồn binh này được.
- Cũng có thể.
Trì Tiểu Dạ cẩn thận suy nghĩ một hồi, nói:
- Chẳng qua không biết phải bao quanh nó một tầng đất dày bao nhiêu mới có thể ngăn cản việc hấp thụ, nếu như ngươi bao quanh nó quá nhiều đến nỗi biến thành một rể cây mang theo bên mình, vậy sẽ rất tốn thể lực.
- Ừ.
Lâm Tịch gật đầu:
- Chúng ta hãy đi đến gần sông ngòi từ tính rồi hãy nói tiếp.
...
- Có cung lợi hại nhất định sẽ có tên lợi hại. Hiện giờ ta đã có thể phát huy uy lực trường cung Thần lê, nếu như có thêm cây tên tương xứng, vậy nhất định có thể bắn chết người tu hành Quốc sĩ...Một khi Địch Sầu Phi truy đuổi theo, bọn họ nhất định không thể mang theo binh khí hay áo giáp kim loại, vậy họ chỉ có thể dùng hồn lực chống đỡ, khi đấy ta sẽ có khả năng bắn chết cả Đại quốc sư.
Lâm Tịch bỗng nhiên phát hiện được hai thanh tàn cung hồn binh không rõ cấp bậc, bất giác hỏi.
- Đúng vậy, ta chính là Đại quốc sư. Một khi ở trong sông ngòi từ tính, đúng là rất khó để ngăn cản cung tên hồn binh.
- Cô còn trẻ như vậy mà đã đạt đến Đại quốc sư sao?
Lâm Tịch nhất thời nghiêm nghị và kính nể.
- Sau vùng đất hoang vu có rất ít người tu hành.
Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, do dự một hồi rồi nói:
- Nhưng trong tộc chúng ta, phần lớn những người có thể tu hành được ngay từ nhỏ đã cảm giác được hồn lực. Ta biết ở Vân Tần các ngươi phần lớn phải đến mười mấy tuổi, tinh thần trưởng thành mới có thể bắt đầu tu hành. Cho nên, cho dù là cùng tuổi, nhưng rất có thể chúng ta đã sớm tu hành hơn các ngươi nhiều năm.
- Sinh ra đã có thể cảm giác được hồn lực sao?
Lâm Tịch ngơ ngẩn.
Người như vậy ở Vân Tần không phải không có, nhưng còn thưa thớt hơn Phong hành giả, không biết bao nhiêu năm mới xuất hiện một thiên tài tu hành như thế.
- Bình thường rất khó cảm giác được cây tên. Hơn nữa, cho dù tên có cứng cáp và uy lực đến đâu, một khi bắn vào người đối thủ, sợ rằng không thể nào bảo tồn được nữa.
Nhìn Lâm Tịch đang giật mình, Trì Tiểu Dạ hỏi:
- Nếu như tốn nhiều thời gian tìm kiếm, sợ rằng rất nguy hiểm.
- Vậy chúng ta đi đi.
Lâm Tịch gật đầu, cõng Trì Tiểu Dạ, một tay ôm lấy con thú nhỏ ba đuôi đang nhắm mắt ngủ, bắt đầu đi xuyên qua khe trũng này.
Khe trũng nhanh chóng đi qua, sông ngòi từ tính xuất hiện trong tầm mắt Lâm Tịch.
- Ta thay đổi ý định rồi.
Nhưng ngay lúc nhìn thấy bóng dáng sông ngòi từ tính, Lâm Tịch lập tức dừng lại, vẻ mặt tràn đầy phấn khởi:
- Ta phải quay lại xem thử có thể tìm thấy cây tên nào lợi hại hay không.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Núi trắng, nước đen.
Chương 51: Ngươi là vận may của ta.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
- Thay đổi ý định?
Trì Tiểu Dạ ngẩng đầu, đôi mày đẹp như vẽ cau lại, nàng hoàn toàn không nhận ra khu vực đằng trước có gì đặc biệt so với các nơi khác.
- Tại sao?
Cho nên, nàng nghĩ một hồi vẫn không biết nguyên nhân gì khiến Lâm Tịch lại đột nhiên thay đổi ý định.
- Bên trong sông ngòi từ tính có núi đấy.
Lâm Tịch hơi lưu luyến thu hồi ánh mắt đang nhìn về một đường viền cao cao đằng xa, vô cùng phấn khởi nhìn Trì Tiểu Dạ nói.
- Thì sao?
Trì Tiểu Dạ không biết lâm Tịch nàng nghĩ gì, nhận thức của nàng đối với sông ngòi từ tính này chính là có chỗ lõm xuống, có chỗ đất cao hơn, đây là một việc rất bình thường.
- Tất cả cũng chỉ là đất từ tính mà thôi.
Vì thế, nàng bất giác bổ sung thêm.
- Một khi đất được đôn cao lên, cho dù bên trong không có đá, nó cũng được gọi là núi phải không?
Lâm Tịch cảm thán nói.
- Ít nhất cũng phải cao hơn năm trăm bước.
Trì Tiểu Dạ nhíu mày nhìn Lâm Tịch, nàng có thể nhận ra được sự vui mừng ẩn trong lời nói Lâm Tịch.
- Liên tục chạy nhiều ngày như vậy, ta rất mệt, cho nên, khi thấy ngọn núi này ta không muốn chạy nữa.
Lâm Tịch nhìn Trì Tiểu Dạ, lẳng lặng giải thích:
- Trường cung Thần lê của ta không phải là kim loại, có thể mang vào...Hơn nữa, một khi ở trên cao bắn xuống, uy lực tên của ta sẽ mạnh hơn.
Trì Tiểu Dạ nghĩ tới cây tên do Đông Vi bắn, lại nghĩ đến Lâm Tịch gọi Đông Vi là lão sư, thâm tâm nàng nhất thời run sợ. Nhưng nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, nói:
- Nhưng nếu tìm được cây tên là kim loại...Hơn nữa ngươi cũng đã nói hầu hết các hồn binh lợi hại của Vân Tần đều là kim loại, cho dù ngươi có thể bắn xa ra không trung làm giảm ảnh hưởng của từ tính, nhưng bụi bặm trong không trung cũng sẽ tự động bám vào, rất khó đảm bảo cây tên sẽ bắn trúng mục tiêu.
- Tiễn kỹ của chúng ta khác với tiễn thủ bình thường.
Lâm Tịch lắc đầu, nói:
- Hấp thụ bụi bặm trong không khí sẽ khiến cây tên nặn hơn, từ tính trong đất sẽ khiến sức mạnh cây tên bắn xuống mạnh hơn...Chỉ cần có thể tìm được mấy cây tên chất liệu giống nhau, hoặc là bọn họ đến muộn một chút, ta tin mình có thể giết chết bọn họ. Khi lên ngọn núi cao kia tầm nhìn của ta sẽ xa hơn, bên trong sông ngòi từ tính lại không có cỏ lau che mắt, có lẽ ngay khi bọn họ vừa tiến vào vùng đất hoang vu ta đã phát hiện. Dĩ nhiên sẽ có vài ngoài ý muốn, nhưng cơ hội như vậy lại rất đáng để ta phải mạo hiểm. Ta từng giết chết một người tu hành có tu vi hơn xa ta với cách thức như vậy...Nhưng nếu như lần này có thể thành công, ta tin chắc mình sẽ cảm thấy thống khoái hơn khi trước rất nhiều.
Trì Tiểu Dạ dĩ nhiên không biết bí mật sâu nhất trong lòng Lâm Tịch, không hiểu việc đối thủ tới nhanh hay muộn có gì khác nhau, nhưng Địch Sầu Phi là người nàng muốn giết chết nhất, mà nàng lại rất tin Lâm Tịch.
- Được.
Trì Tiểu Dạ không hề do dự, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Tịch, chân thành nói:
- Nhưng điều đầu tiên chúng ta phải làm chính là tìm nhiều vật có thể ngăn cách từ tính, mới có thể giúp ngươi mang binh khí vào trong.
- Đúng vậy.
Lâm Tịch tiếp tục đi nhanh về phía trước. Sông ngòi từ tính tựa như một địa phương mới bị đốt không bao lâu, không có nhiều cỏ cây, cho nên có rất nhiều điểm khác so với bình nguyên thiên nhiên.
Lâm Tịch đi tới ranh giới màu đen rõ ràng ở trước. Tuy còn hơn mười bước, nhưng hắn đã cảm nhận được có một sức mạnh vô hình đang kéo lấy trường kiếm trong tay.
Nhìn thấy tầng tầng lớp lớp sương mù cùng với màn hơi nước màu xám đang bốc hơi lên ngay trên mặt đất màu đen xám, hắn đã hiểu tại sao nơi này còn có rất nhiều bụi bặm luôn lơ lửng trên không trung.
Bên trong vùng đất sông ngòi từ tính này còn có rất nhiều suối nước nóng sôi trào.
Suối nước nóng sôi trào và nhiệt lượng quá nóng sẽ sinh ra một lực đẩy rất mạnh khiến bụi đất luôn lơ lửng trong không trung.
Lâm Tịch chưa từng nhìn thấy nơi nào kỳ lạ như vậy, hắn ngồi chồm hổm xuống, dùng tay hốt lấy một nắm đất, sau đấy vò lấy.
Đất bên trong sông ngòi từ tính cũng chỉ là bị trộn lẫn với nam châm mà thôi, mà từ khi còn bé hắn đã hiểu nguyên tắc hoạt động của nam châm, biết chúng không thể hút được những bùn đất bình thường. Cho nên, nếu như lấy bùn đất trét lên binh khí bình thường, từ trường bên trong sông ngòi từ tính không thể tác động lên được.
Hắn lấy rất nhiều bùn đất đắp lên thân kiếm, biến thanh kiếm mỏng trở thành một cây trụ đất.
Bởi vì hiện giờ cảm giác của hắn đã hơn trước, nên hắn có thể cảm thấy trong không khí xung quanh có rất nhiều bụi đất chuyển động, vì thế trong lúc lấy đất đắp lên thân kiếm, hắn cũng thỉnh thoảng dừng lại quan sát cảnh tượng hiếm thấy này.
Khi đắp đất được một lúc, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình không nên đắp dày quá, bởi vì nếu như có thể tìm được một cây tên kim loại cùng đẳng cấp như Tinh cương tên, đến lúc mang vào hắn cũng có thể xuất thủ nhanh hơn một chút. Bằng không, một khi đã rời khỏi dây cung, cây tên sẽ hấp thụ rất nhiều bụi đất, ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ tên bắn.
Sau khi đắp thân kiếm dày như bắp đùi mình, hắn liền đứng lên, gật đầu với Trì Tiểu Dạ.
Trì Tiểu Dạ hiểu ý, khẳng định gật đầu.
Lâm Tịch cởi bỏ toàn bộ áo giáp trên người mình, bao gồm cả đồ bảo vệ tay mà Trương Bình đã chế tạo giúp hắn, sau đó hắn bắt đầu ôm lấy cây trụ đất bên cạnh, đi tới đường ranh màu đen kia.
Hắn cảm thấy dưới đất có một lực hút vô cùng mạnh mẽ, khiến cho thân kiếm bên trong trụ đất nặng hơn ít nhất mấy lần, nhưng chỉ cần đảm bảo thanh kiếm này không phá đất ra ngoài, như vậy hắn vẫn có thể thừa nhận được trọng lượng kiếm.
...
Hai người mang theo con thú nhỏ màu đen quay lại, bắt đầu tìm kiếm tên.
Hiện giờ toàn bộ biên quân Long Xà Vân Tần đã xuất động vì hai người họ, không biết trong đấy có bao nhiêu người tu hành cường đại cùng truy lùng. Nhưng không có người nào nghĩ rằng hai người họ lại có thể mải mê tìm kiếm trong vùng đất an tĩnh này.
Đã có hồn binh trường cung cường đại, nhất định phải có một cây tên hợp phối.
Thông thường, những cây tên lợi hại nhất chắc chắn sẽ xuất hiện bên cạnh người tu hành.
Cát Tường ở trong lồng ngực Lâm Tịch không biết Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ đang làm gì, nó chỉ lẳng lặng mở to đôi mắt đen nhánh đầy sự u mê, nhìn Lâm Tịch liên tục đào hố. Sau đấy nó rốt cuộc thấy Lâm Tịch mừng rõ hoan hô, từ trong hố đất lấy ra một cây tên kim loại màu xanh bị đất khô bám quanh.
Lông vũ cuối tên được tạo thành từ rất nhiều mảnh bạc nhỏ, thân tên sắc bén và lạnh lẽo, tuy ở trong bùn đất lâu ngày nhưng lại không bị hãy hay hủ thực. Đầu tên có hình dạng lục lăng, tuy nhiên đầu tên này lại giống như đầu đạn ở thời đại Lâm Tịch đã từng sống, bề mặt trơn bóng không có một vết xước.
Vì nhận được truyền thừa Phong Hành Giả nên sự am hiểu của Lâm Tịch đối với các loại tên tất nhiên còn nhiều hơn các hồn binh khác, hắn biết hiện nay Vân Tần vẫn còn chế tạo loại tên này, nhưng chỉ có những tiễn thủ tu hành có cấp bậc nhất định trong quân đội mới có tư cách nhận được "Lam thu tên".
Loại tên này được chế tạo theo tiêu chí làm giảm lực cản của gió đến mức thấp nhất, nên tiếng xé gió được tạo thành lúc bắn ra sẽ không quá lớn, tuy nhiên, lực xuyên thủng của tên này còn mạnh hơn Phá giáp tên hắn đã mang từ học viện Thanh Loan ra.
Cát Tường nhìn Lâm Tịch, nhìn cây tên màu xanh đậm trong tay Lâm Tịch.
Nó chưa từng nhìn thấy Lâm Tịch bắn tên, thậm chí không biết tên là gì, nhưng nó nhận thấy sự vui mừng của Lâm Tịch khi đào được vật này. Cảm nhận được Lâm Tịch đang vui mừng, nó không nhịn được mà cao hứng, sau đấy bất giác nghĩ rằng nếu như có thêm nhiều vật như vậy, liệu Lâm Tịch có vui hơn hay không.
Nó suy nghĩ một hồi, sau một lúc do dự, nó quyết định thử một lần. Cho nên, ba cái móng vuốt vẫn níu chặt áo Lâm Tịch của nó lập tức buông ra.
Nó nhảy xuống người Lâm Tịch, đi qua đi lại trên nền đất bùn.
- Cát Tường, ngươi làm gì vậy?
Lâm Tịch hơi kinh hãi, nhưng hắn lập tức thấy con thú nhỏ màu đen này quay đầu nhìn mình một hồi, sau đấy ba cái đuôi của nó hất tung lên cao, nó bắt đầu dùng bốn cái móng vuốt đào đất.
- Chẳng lẽ dưới này có tên?
- Ngươi có thể cảm ứng được tên ở đâu ư?
Lâm Tịch không thể tin, Trì Tiểu Dạ càng không thể tin.
Nhưng đợi đến lúc Lâm Tịch đi tới, định bế Cát Tường lên rồi tự tay đào sâu xuống dưới, thì hắn và Trì Tiểu Dạ lập tức ngẩn người.
Một cây tên màu xanh đẫm hiện rõ trong đất bùn.
Cát Tường nhìn cây tên này, dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, lòng nó hơi thấp thỏm, không biết Lâm Tịch sẽ thích hay mất hứng.
- Cảm giác của ngươi mạnh đến như vậy? Cát Tường, rốt cuộc khả năng của ngươi tới đâu đây?
Lâm Tịch rút cây tên này ra, nhìn cây Lam thu tên hoàn hảo không tổn hại. Sau một hồi ngẩn ngơ, hắn bất giác cảm thán như thế.
- Ngươi làm tốt lắm! Cát Tường, ngươi có thể tìm nhiều hơn được không?
Hắn nhìn khuôn mặt ngây thơ của Cát Tường, cưng chiều vuốt đầu nó, vui mừng nói.
Cát Tường chợt vui mừng, lập tức nhảy dựng lên, sau đấy chạy tới chạy lui một hồi. Ban đầu nó chạy rất chậm, cứ đảo qua đảo lại, nhưng càng chạy nó lại chạy càng nhanh, tựa như một cơn gió.
Thấy nó càng lúc càng cao hứng như vậy, Lâm Tịch bất giác nghĩ tới khoảnh khắc mình tu luyện được hồn lực, cũng chạy đi chạy lại như thế, bất giác hắn cảm thấy rất xúc động.
Cát Tường ngừng lại, cao hứng đào sâu xuống đất.
Sức mạnh của nó càng lúc càng lớn, móng vuốt màu đen chạm vào mặt đất, tạo nên những âm thanh đào sâu rất quen thuộc.
Lâm Tịch bước nhanh tới cạnh người đấy, sau đấy hắn lập tức nhìn thấy hai cây tên màu lam gần như dính liền với nhau, bên ngoài còn có một túi da đã bị ăn mòn.
- Đủ rồi.
Lâm Tịch bế Cát Tường lên. Nhìn bốn cây tên trong tay một hồi, hắn vuốt đầu Cát Tường, cảm nhận được tâm tình vui sướng của nó, hắn bỗng nhiên cảm thán một hồi:
- Cát Tường, người người đều nói ngươi mang tới vận rủi, nhưng từ lúc gặp ngươi, vận may của ta lại liên tục tới. Chỉ cần ta còn sống tốt trên thế gian này...có một ngày ta sẽ dẫn ngươi về nhà.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Núi trắng, nước đen.
Chương 52: Bụi bậm khó che mắt ta.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Lâm Tịch sức cùng lực kiệt ngồi xuống một đỉnh núi trong sông ngòi từ tính.
Hắn mang theo tất cả năm trụ đất bùn.
Bởi vì phải đảm bảo từng cây tên giống nhau để giảm đi sự chênh lệch về tốc độ cũng như trọng lượng, nên ngay lúc lấy các cây tên ra khỏi mặt đất, hắn đã lập tức dùng đất bùn đắp lên.
Bởi vì muốn ngăn ngừa đất bùn bị rớt ra ngoài, nên hắn lại dùng lá cây bọc lại ở bên ngoài, thậm chí ngay ngoài thân trường kiếm và cây tên cũng có một tầng lá cây để bùn đất dính hơn.
Bởi vì địa hình trong sông ngòi từ tính này quá hiểm trở, đoạn đường hắn vừa đi thật quá mệt mỏi, nên ngay lúc thả năm cái trụ bùn đất vô cùng nặng nề xuống, nghĩ tới việc mình không cần chạy trốn nữa, chỉ cần ở chỗ này chờ đợi, hắn lập tức cảm thấy rất thoải mái.
Hắn bắt đầu nhắm mắt tu hành.
Cát Tường dùng đôi mắt đen nhánh của mình nhìn chằm chằm Lâm Tịch, một hồi sau hắn có thể cảm giác được có những tia nguyên khí nhàn nhạt thẩm thấu vào cơ thể Lâm Tịch, nên nó lập tức hiểu Lâm Tịch đang làm gì, nó cũng bắt đầu nhắm mắt lại.
Không bao lâu sau khi nó nhắm mắt lại, có rất nhiều tia nguyên khí không thể nhìn thấy xung quanh lập tức trào vào trong cơ thể nó, hơn nữa lại không ảnh hưởng đến Lâm Tịch, có thể nói là vô cùng hài hòa và an tường.
...
Lần tu hành này của Lâm Tịch không kéo dài lâu, bởi vì hắn cần phải thử việc dùng trường cung Thần lê để bắn các cây tên kia cần dùng bao nhiêu hồn lực, đồng thời đó là thử nghiệm quỹ tích của các cây tên ở đây sẽ thay đổi như thế nào, uy lực bao nhiêu.
So với lúc mới ra khỏi học viện hiện giờ tiễn kỹ của hắn đã tiến bộ rất nhiều, bởi vậy hắn nhanh chóng có được một lòng tin vững chắc. Hắn hiểu rằng muốn thoát được tình trạng nguy kịch hiện nay, hắn nhất định phải thực hiện được việc một tên bắn chết đối thủ như đã từng làm với Hạ Lan Duyệt Tịch.
Hắn đứng lên, lấy xuống mộc cung Thần lê vẫn đeo trên người.
Bởi vì hắn có hành động, nên Trì Tiểu Dạ đang minh tưởng tu hành bên cạnh lập tức tỉnh dậy mở mắt.
Cát Tường cũng mở mắt, nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhìn trời đất đằng trước.
Giống như một khu công nghiệp có rất nhiều ống khói của các nhà máy đang làm việc, trước mắt hắn là một khoảng trời đầy bụi bậm.
Gió từ phía đông thổi tới, lướt qua tấm lưng hắn.
Lâm Tịch chậm rãi hít sâu một hơi, điều chỉnh mình đến trạng thái tốt nhất, sau đấy hắn lấy hồn binh trong suốt của Thánh sư núi Luyện Ngục ra, một lần nữa để cho vô số sợi tơ trong suốt bay khắp bốn phương tám hướng.
Từ lúc bắt đầu đi tới đây hắn đã bắt đầu nghiên cứu hồn binh này, những sợi tơ kia dường như không phải là kim loại, trông giống thủy tinh hơn, nhưng sự bền chắc của nó lại đạt tới mức độ khiến người ta khó tưởng tượng được. Hơn nữa, bởi vì rất nhẹ nên mỗi khi có khí lưu thổi tới, các sợi tơ trong suốt đấy sẽ tự động tránh ra.
Hắn cầm quả cầu này cùng với trường cung Thần lê, lựa chọn một khu vực có nhiệt khí từ đất thổi lên làm mục tiêu, trước tiên nhắm mắt cảm giác.
Trong thế giới hắc ám đằng sau đôi mắt hắn, một đường thẳng trong suốt nhanh chóng hiện ra. Đường thẳng trong suốt này chính là khu vực cây tên có thể bắn xuyên qua, sau đấy hắn cảm ứng được những làn gió thổi qua đường thẳng này, kể cả những hạt bụi rất nhỏ.
Hắn thậm chí không mở mắt, tay phải vỗ mạnh vào một cây trụ đất bùn bên cạnh.
Một luồng ánh sáng vàng nhạt xuất hiện khi cánh tay hắn phát lực, chấn nát tầng lá và bùn bao quanh cây trụ đất đấy.
Động tác của hắn vô cùng nhanh, thuần thục như mây trôi nước chảy, rút cây tên ở bên trong ra. Lắp tên, giương cung, kéo dây, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Ngay lúc hồn lực trong tay hắn mạnh mẽ truyền vào trong mộc cung Thần lê, mộc cung Thần lê lập tức cong lại phát ra ánh sáng màu xanh biếc xinh đẹp cùng với màu vàng mờ ảo, tất cả ánh sáng nhanh chóng hội tụ lại ở dây cung và cây tên. Ngay trong nháy mắt đấy, một tiếng động động vang lên, Lam thu tên màu xanh đẫm tạo thành một luồng lốc xoáy, mạnh mẽ bắn vào không trung.
Cho đến khi tiếng động cây tên rời khỏi dây cung nổ vang lên, Lâm Tịch mới mở mắt.
Vô số bụi bậm nhất thời hội tụ lại quanh cây tên này. Nhưng bởi vì lốc xoáy do cây tên này tạo thành quá mạnh mẽ, nhưng vô số bụi bậm vừa mới lại gần lập tức đã bị thổi bay, sau đấy lại bị cơn lốc xoáy màu trắng kia cuốn theo, sau một hồi đã tạo thành một luồng lốc xoáy màu xám tro.
Ngay cả Lâm Tịch cũng không ngờ việc này sẽ xảy ra, nên hắn nhất thời ngẩn người.
Cũng ngay trong lúc hắn ngẩn người, luồng lốc xoáy màu xám tro càng lúc càng to hơn này dường như bị một bàn tay vô hình kéo xuống dưới, lung lay mãnh liệt.
Luồng lốc xoáy màu xám tro tựa như biến thành một khối vẫn thạch màu xám, ầm ầm rơi xuống đất.
Lâm Tịch không thể bắn trung mặt đất có nhiệt khí bốc từ dưới lên, khoảng cách giữa hai bên chênh lệch ít nhất mấy chục bước. Nhưng hắn và Trì Tiểu Dạ đều đồng thời vui mừng.
Cây tên đó tựa như một quả đấm bằng thép đấm mạnh xuống đất, tạo nên tiếng nổ khổng lồ.
Một tầng hơi nước lấy nơi cây tên rơi xuống làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra, nơi rơi xuống đất không có cây tên, chỉ có một cái hố rất sâu, bên cạnh còn vô số đường vân hình dáng kỳ lạ.
Ngay chính giữa cái hố đấy là một hố nhỏ khác sâu hút, cây tên đấy đã xuyên sâu vào trong đất bùn, ngay cả đầu lông cuối tên cũng không thể nhìn thấy được.
- Cho dù ta không bị thương...Nhưng nếu không có hồn binh áo giáp hộ thể, ta cũng không ngăn được.
Sau khi ngây người một hồi, Trì Tiểu Dạ bỗng nhiên rung động nhìn Lâm Tịch, nói.
Cái hố nhỏ sâu kia ít nhất phải dài đến nửa thước, vậy một cây tên vừa rồi mạnh mẽ bao nhiêu?
- Luồng lốc xoáy bên ngoài cây tên vừa rồi thực chất rất nặng, hơn nữa bụi bám vào cũng có từ tính, chính điều này đã khiến lực hút của mặt đất đối với cây tên rất mạnh, làm cho lực bắn cũng mạnh hơn.
Lâm Tịch hít một hơi thật sâu.
- Uy lực của cây tên này thật sự vượt ngoài dự tính của ta.
Cát Tường không hiểu Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ dang nói gì, nhưng nó nhìn thấy cây tên kia rơi xuống đất.
Nó bất giác u mê nghĩ rằng, thì ra đào vật này lên là để...dùng như vậy?
- Ngươi có thể đảm bảo bắn trúng không?
Trì Tiểu Dạ nhìn cái hố nhỏ, hỏi Lâm Tịch.
Lâm Tịch đang nhớ lại quỹ tích của cây tên này trong đầu mình, sau đó hắn gật đầu, khẳng định:
- Có thể.
...
...
Kế tiếp Lâm Tịch chỉ cần chờ, nên hắn và Trì Tiểu Dạ lại bắt đầu tu hành.
Thời gian lần tu hành này rất dài, cho đến khi bầu trời trở tối, bóng tối sắp phủ xuống, hắn mới bị Cát Tường đánh thức.
Sau đấy hắn thấy có một bóng người màu hồng đang chạy trốn trong sông ngòi từ tính.
- Trì Tiểu Dạ.
Hắn lập tức quát khẽ một tiếng.
Trì Tiểu Dạ cách hắn không xa lập tức tỉnh dậy, vừa mới nhìn liếc qua bóng người màu hồng kia, Trì Tiểu Dạ nhất thời thấp giọng lên tiếng:
- Hỏa vương.
Bởi vì địa thế cao, mà bóng người màu hồng này lại đang theo con đường họ đã đến chạy đi, khoảng cách hai bên cũng không quá xa xôi, nên Lâm Tịch rất dễ dàng nhìn rõ, bóng người màu hồng này chính là người tu hành Huyệt man đã gần đạt đến cảnh giới Thánh sư, khắp người có thể phát ra một ngọn lửa cực kỳ kinh khủng.
Mà vào lúc này, ánh màu hồng trên người Huyệt man tu hành kia không chỉ đến từ ngọn lửa kinh khủng đấy, mà còn do máu tươi của hắn.
Lâm Tịch không thể nào nhìn thấy rõ những vết thương nhỏ, nhưng vết thương khổng lồ kéo dài từ ngực trái qua đến ngực phải của người tu hành Huyệt man này hắn lại thấy rất rõ.
Hắn nhíu mắt lại, cảm giác rằng chút hồn lực trong cơ thể nên để dành lại, nên lập tức gật đầu nói với Trì Tiểu Dạ:
- Được rồi, nói hắn đến đây đi.
- Hỏa vương, chúng ta ở đây.
Từ lúc đi tới đây, Trì Tiểu Dạ cứ nghĩ rằng người tu hành Huyệt man tên Hỏa vương đã không tiếc hết thảy chỉ vì muốn cứu nàng đã bị lão sư Lâm Tịch giết chết, đến bây giờ lại nhìn thấy gã còn sống, nàng nhất thời vui mừng đến nỗi không thể bình tĩnh được. Khi nghe Lâm Tịch nói những lời này, nàng lập tức đứng lên, sử dụng hết sức mạnh trong thân thể, liều mạng hét to với người tu hành Huyệt man.
Tu vi nàng vốn rất cao, bây giờ lại dùng hết hồn lực còn sót lại trong cơ thể để hét to, nên âm thanh nàng lập tức vang dội như tiếng sấm nổ vang, cuồn cuộn truyền ra.
Địch Sầu Phi và Hoàng Hỏa Tiếu đang chậm rãi đi trong sông ngòi từ tính cũng nghe được giọng nói của Trì Tiểu Dạ.
Địch Sầu Phi lạnh lùng lấy đôi mắt ưng làm bằng Băng phách tinh ra, vừa mới nhìn lướt qua một cái hắn đã quay đầu nói với Hoàng Hỏa Tiếu:
- Bọn họ trên núi.
Hoàng Hỏa Tiếu cảm giác được khắp nơi trên mặt đất có một lực hút rất mạnh đang níu giữ mình, nên hắn không những không đi tới mà còn lui về sau mấy bước, nói:
- Bọn họ trên núi...nên chúng ta phải phân thắng bại ở ngay đây.
- Ngươi không có lòng tin.
Địch Sầu Phi khẽ cười, nói:
- Không thể nào khống chế được áo giáp và hồn binh cũng như chiến sỹ tay không vậy, ngươi không thể nào là đối thủ của ta.
- Sự việc trọng đại, ta không thể sơ suất.
Hoàng Hỏa Tiếu nhìn Địch Sầu Phi một cái, nói:
- Hơn nữa, sau này ngươi nhất định cũng trở thành họa lớn của Đại Mãng, ta dĩ nhiên phải cố gắng giết chết ngươi.
Địch Sầu Phi lạnh lùng cười cười, hắn biết loại kết minh vốn chỉ vì lợi ích nhất thời nào đó chắc chắn không thể bền lâu được. Hơn nữa, Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ hiện đang ở trên ngọn núi đấy, gã chiến sĩ Huyệt man đã bị họ đánh trọng thương cũng không thể làm gì được nữa, nên tính mạng của ba người đó coi như đã được xác định, mà Hoàng Hỏa Tiếu nhất định cũng nghĩ như hắn, nên giữa hắn và Hoàng Hỏa Tiếu không thể nào tránh khỏi việc xảy ra một trận đại chiến.
Hắn không nói nữa, Hoàng Hỏa Tiếu cũng không nói.
Trường kiếm sau lưng hắn đột nhiên ngân vang, tự mình bay ra khỏi vỏ, rơi vào lòng tay Địch Sầu Phi.
Đây là một thanh trường kiếm có màu trắng bạc, các phù văn tinh tế ở trên trông như những tiên nữ đang bay trên trời.
Hoàng Hỏa Tiếu trở tay rút thanh trường đao sau lưng ra. Trên chuôi đao này có một sợi xích màu đen rất dài, gây cho người ta cảm giác bản thân thanh đao đã nối liền với bộ giáp Hoàng Hỏa Tiếu đang mặc.
Bùn đất dưới chân Địch Sầu Phi bỗng nhiên chấn động mãnh liệt theo hồn lực của hắn, trường kiếm trong tay hắn lay động trong không trung, chém tới. Trong nháy mắt hắn cũng phóng người theo, thanh trường kiếm kia hóa thành sáu bảy bóng kiếm, kiếm kiếm toát ánh sáng lạnh lẽo thấu xương, khó phân hư thật.
Hoàng Hỏa Tiếu đứng yên nhìn mấy bóng kiếm đó, tay trái không cầm gì của hắn nhanh chóng điểm mấy cái trong hư không, khiến cho không khí trước mắt hắn nhất thời trở nên sềnh sệch dị thường. Trong tầm mắt hắn, sáu bảy bóng kiếm đó đã hợp lại thành một bóng kiếm vô cùng chân thật. Mặt đất dưới chân hắn bỗng nhiên nứt ra, từng mảnh bùn đất bay lên cao, thân thể hắn cấp tốc chuyển động, vung đao chuẩn xác chém trúng trường kiếm đang đâm tới của Địch Sầu Phi.
Nhưng vào lúc trường đao trong tay hắn chạm vào trường kiếm của Đích Sầu Phi, đôi mắt vốn lạnh lùng của Đích Sầu Phi lập tức lóe lên thần sắc đắc ý. Trường kiếm hắn đang cầm bỗng nhiên phát ra ánh sáng sáng ngời, như đã hóa thành một cây đèn điện tỏa sáng trong bóng đêm mà Lâm Tịch đã biết ở thời đại trước, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ khu vực trước người hắn, mà luồng sáng này ngày một sáng hơn, thậm chí còn sáng hơn ánh mặt trời chói chan.
Ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào con ngươi Hoàng Hỏa Tiếu, Hoàng Hỏa Tiếu kêu lên đau đớn, hai mắt đau nhói vô cùng, khiến động tác của hắn biến chậm hơn rất nhiều.
Trường kiếm phát ra ánh sáng chói mắt lại đụng vào thân đao của Hoàng Hỏa Tiếu, nhưng lại không văng ra như bình thường mà là đè chặt thân đao xuống. Cảm giác của Hoàng Hỏa Tiếu là hiện giờ hai mắt và đầu hết sức đau nhức, mà trường kiếm của Địch Sầu Phi đang không ngừng tiến tới, dường như muốn đâm thủng hốc mắt của Hoàng Hỏa Tiếu.
Bởi vì ngay khoảnh khắc vừa rồi trường kiếm của Địch Sầu Phi bỗng nhiên tỏa sáng chói mắt, nên Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ đang ở trên đỉnh núi cũng có thể thấy được.
Trì Tiểu Dạ cảm thấy khó hiểu, rõ ràng cả hai đều là tướng lãnh Vân Tần truy kích mình, tại sao lại đột nhiên đánh nhau?
- Tặc nhân không biết cách chia của đấy....
Lâm Tịch nhẹ giọng tự nói.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 8: Núi trắng, nước đen.
Chương 53: Tháo giáp.
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Giữa sông ngòi từ tính Lâm Tịch đang đứng cùng với hoang nguyên đối diện có một đường ranh giới màu đen rất rõ ràng.
Ở ngoài đường ranh giói màu đen, hai mắt của Hoàng Hỏa Tiếu đã bị ánh sáng chói mắt trên thân kiếm Địch Sầu Phi làm bị thương, không thể nào xem được, mà dường như cảnh giác của hắn cũng bị ảnh hưởng, sắp bị trường kiếm của Địch Sầu Phi đâm sâu vào mắt.
Nhưng ngay lúc này, một cây đao khác sau lưng Hoàng Hỏa Tiếu đột nhiên phát ra tiếng vang nhỏ, nhanh chóng và tự động thoát ly.
Một luồng đao phong nóng hổi bất ngờ xuất hiện trong trời đất.
Từ sau lưng hắn, trường đao này giống như một con rắn hổ mang săn mồi, lướt qua đỉnh đầu hắn, sau đấy mạnh mẽ chém xuống.
Trên chuôi đao của thanh đao cổ xưa bén nhọn này cũng có một sợi xích màu đen, mà lúc này, xung quanh sợi xích màu đen đấy dường như có vô số phù văn màu đỏ chuyển động, tựa như có một ngọn lửa và dung nham cùng lúc xuất hiện, sau đấy tự động tập trung quanh trường đao này.
"Keng!"
Trường đao này chém vào thân kiếm của Địch Sầu Phi, mạnh mẽ đè kiếm của Địch Sầu Phi xuống bên dưới, mà mũi kiếm trường kiếm này lại cọ sát vào trong ngực Hoàng Hỏa Tiếu, ma sát với bộ giáp Hoàng Hỏa Tiếu đang mặc, tạo nên những tia lửa chói mắt.
Địch Sầu Phi không thể tin tưởng nhìn chằm chằm vào trường đao tự thoát ly sau lưng Hoàng Hỏa Tiếu. Trường kiếm của hắn cứng rắn dừng lại, muốn xé rách một phần giáp trên ngực Hoàng Hỏa Tiếu, sau đấy đâm xuyên vào bên trong.
Đối mặt với việc thanh trường kiếm sắc bén kia dừng ngay trên ngực mình, sau đấy tạo nên tiếng cọ sát chói tai, Hoàng Hỏa Tiếu lại vô cùng bình tĩnh.
"Rắc!"
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Lại có thêm một thanh đao khác sau lưng Hoàng Hỏa Tiếu đột nhiên bay lên, tựa như một thanh phi kiếm, đâm thẳng vào mắt Địch Sầu Phi.
Địch Sầu Phi càng không thể tin được, việc hai thanh đao và sợi xích dài màu đen của Hoàng Hỏa Tiếu có thể tự động thoát ly được là vì hồn lực của Hoàng Hỏa Tiếu có thể thông qua sợi xích truyền vào trường kiếm, tuy tốc độ và uy lực không thể nào so sánh với phi kiếm, nhưng nếu chỉ xét riêng về sự linh hoạt thì hoàn toàn có thể sánh bằng. Lúc trước hắn và Hoàng Hỏa Tiếu đồng thời đối phó với người tu hành Huyệt man kia, hắn từng thấy Hoàng Hỏa Tiếu ra tay, nhưng Hoàng Hỏa Tiếu chỉ rút ra hai đao, chưa bao giờ sử dụng thủ đoạn này.
Hiện giờ hắn không thể thu hồi kịp trường kiếm, tay trái lập tức nắm lại thành quyền, đánh thẳng vào thân trường đao đang đâm về mắt mình.
"Keng!"
Một âm thanh như tiếng chuông gõ vang lên, thanh trường đao cổ xưa đâm thẳng vào mặt đã bị hắn dùng quyền đánh bay ra ngoài.
Nhưng ngay lúc này, âm thanh ù ù đó đã bị một tiếng động nhỏ "rắc" khác che lấp, lại có thêm một thanh trường đao khác sau lưng Hoàng Hỏa Tiếu tự động thoát vỏ, nhanh chóng áp sát đất rồi bay vụt lên, mạnh mẽ chém vào hông Địch Sầu Phi.
Bộ áo giáp màu đen trên người Địch Sầu Phi bị chém rách, để lộ một chiếc áo màu trắng ở bên trong. Lưỡi đao sắc bén chém vào chiếc áo trắng trông rất mỏng đấy, nhưng lại không thể làm Địch Sầu Phi bị thương.
Địch Sầu Phi hét lên đau đớn, cả người bị đánh bay ngang.
...
Lâm Tịch yên lặng quan sát cuộc chiến của hai người.
Bởi vì ánh sáng trên thân kiếm Địch Sầu Phi quá chói mắt, nên mặc dù hắn không thể thấy rõ động tác của hai người, nhưng vì ánh kiếm quá sáng, nên hắn có thể thấy được từng thanh trường đao sau lưng Hoàng Hỏa Tiếu lần lượt bay lên.
Cho dù Thánh sư cũng không thể cùng lúc ngự sử hai thanh phi kiếm.
Nguyên nhân vì sao? Vì lòng người không thể phân hai, chỉ khi cực kỳ chuyên chú mới có thể khiến hồn lực và nguyên khí câu thông phi kiếm, tác động vào làm cho tốc độ và sức mạnh phi kiếm trở nên kinh người. Chỉ cần trong một khoảnh khắc nào đấy không tập trung khống chế, phi kiếm sẽ lập tức bay vụt không biết đến nơi nào.
Không suy nghĩ quá nhiều, Lâm Tịch lập tức biết sáu sợi xiềng xích sau lưng Hoàng Hỏa Tiếu cũng tương đương với việc ý niệm của hắn có thể chạy dọc khắp người. Nói cách khác, Đại Mãng đã sớm nghiên cứu đến các phù văn có thể truyền ý niệm và hồn lực ra ngoài.
...
Trong lúc Địch Sầu Phi bị đánh bay ra ngoài, hai thanh trường đao của Hoàng Hỏa Tiếu đã như phi kiếm bay ra, nhanh chóng phá không đâm tới.
Địch Sầu Phi đang ở trên không trung nên không thể nào phát lực được, nhưng hắn ta bỗng nhiên quát lên một tiếng chói tai, hai chân phát ra một luồng khí tức bàng bạc, ngưng tụ thành vô số luồng ánh sáng bạc đánh mạnh xuống mặt đất, trường kiếm trong tay hắn một lần nữa phát ra ánh sáng trắng như tuyết, biến thành một dòng sông màu trắng, nhanh chóng đánh vào hai thanh trường đao đang bay trên không trung của Hoàng Hỏa Tiếu.
Dòng sông màu trắng đâm thẳng tới Hoàng Hỏa Tiếu.
Đây là một trong những vũ kỹ mạnh nhất của học viện Tiên Nhất, mặt trời lặn sau dòng sông.
Trường đao thứ ba của Hoàng Hỏa Tiếu bay lên nghênh đón. Đồng thời, lại có thêm một tiếng động nhỏ vang lên sau lưng hắn, một thanh trường đao bay ra ngoài.
Trường đao thứ ba lập tức bị dòng sông màu trắng đánh bay ra ngoài, sợi xích dài bị kéo theo thật thẳng, ma sát với bộ giáp Hoàng Hỏa Tiếu đang mặc, tạo thành một tràng âm thanh vô cùng chói tai.
Nhưng Hoàng Hỏa Tiếu lại có đến sáu thanh đao.
Cây đao thứ tư của hắn phát ra ánh sáng màu đỏ chói, trảm xuống dòng sông màu trắng, khiến cho ánh sáng của dòng sông này nhanh chóng ảm đạm. Sau đấy Hoàng Hỏa Tiếu trở tay rút thanh đao cuối cùng sau lưng mình.
Hắn thổ khí cất giọng, hai cây đao này cùng một lúc rời khỏi tay hắn, mang theo hồn lực cùng với sức mạnh được quán chú vào khi ném ra, chém thẳng đến ngực Địch Sầu Phi.
"Phốc!"
Hai thanh đao này mạnh mẽ chém vào ngực Địch Sầu Phi, cùng lúc đó, kiếm trong tay Địch Sầu Phi cũng bay ra khỏi tay, cách không vài thước, chém tới ngực Hoàng Hỏa Tiếu.
Mặc dù rời tay vài thước, nhưng hồn lực và nguyên khí cuồn cuộn lại liên tục truyền vào trong thanh kiếm này, điều này chứng tỏ tu vi của Địch Sầu Phi cũng giống như tên Hoàng mi kiếm sư kia, đã đạt đến cảnh giới Đại quốc sư, chỉ cần tiếp tục thăng lên một tầng sẽ trở thành Thánh sư, khi đấy đã có thể chân chính ngự sử phi kiếm.
Đây là phương pháp lưỡng bại câu thương.
Nếu như đổi là một người tu hành cùng giai khác, chắc chắn người này không thể nào thoát được, huống chi hồn lực của Hoàng Hỏa Tiếu còn thua hắn.
Nhưng Hoàng Hỏa Tiếu không phải là người tu hành bình thường.
Dường như trong không trung có bốn bàn tay vô hình đột nhiên xuất hiện, bắt lấy bốn thanh trường đao sau lưng hắn. Hồn lực trong cơ thể hắn lập tức chuyển động, mở ra bốn cánh cửa đi thẳng đến các thanh đao, truyền vào bên trong.
Tiếp đấy, bốn thanh trường đao này lập tức mạnh mẽ chém vào thanh trường kiếm màu trắng chỉ còn cách hắn một thước.
Trong khi hai luồng sức mạnh kinh khủng của hai bên chạm vào, thanh trường kiếm của Địch Sầu Phi dường như không chịu nổi, từng mảnh từng mảnh tách ra, phiêu tán bên trong không trung.
Phần ngực bộ giáp đen Địch Sầu Phi đang mặc bị chém rách, để lộ chiếc áo màu trắng kia, nhưng cuối cùng hắn vẫn không bị thương.
Tuy nhiên, tiếp đó là một tràng âm thanh nứt xương vang lên, lực đánh khổng lồ truyền vào vẫn khiến Địch Sầu Phi cảm giác được có rất nhiều khúc xương đã đâm sâu vào trong máu thịt trong cơ thể mình.
Vòng tròn ngọc màu đen cột đầu ngay sau ót hắn cũng bị chấn nát.
Các tướng lãnh biên quân bình thường đều cắt tóc ngắn, bởi vì vừa gọn gàng lại vừa sạch sẽ, lúc hành quân cũng không ảnh hưởng đến ai. Nhưng riêng Địch Sầu Phi vẫn để tóc dài, hơn nữa hắn lại luôn luôn để hồn lực tác động vào nên hầu như không bao giờ mái tóc dài đấy bị nhiễm bụi.
Hiện giờ mái tóc dài đáy đã hoàn toàn xõa ra sau ót hắn, ở ngay đôi môi mỏng như hai thanh tiểu kiếm sắc bén xuất hiện một vệt máu tươi, thê lương không thể diễn tả được.
Cho đến lúc này Địch Sầu Phi mới hiểu tại sao Hoàng Hỏa Tiếu nhất định phải phân thắng bại với hắn trước khi tiến vào sông ngòi từ tính. Bởi vì một Hoàng Hỏa Tiếu có sáu thanh đao và một Hoàng Hỏa Tiếu không có sáu thanh đao là hai người tu hành hoàn toàn khác nhau.
Một đệ tử tinh anh học viện Tiên Nhất như mình, thậm chí sau này có thể trở thành một trong những người ngồi sau các bức màn che, nhưng lại không thể đánh lại đại thống lĩnh Hắc long quân? Đánh không lại người tu hành Đại Mãng này?
Địch Sầu Phi kinh sợ trong lòng, nhưng hắn biết chỉ cần mình còn do dự như vậy, sẽ lập tức bị đánh chết tại đây. Nên chút hồn lực còn sót lại trong cơ thể hắn lập tức trào ra bên ngoài, nửa thân dưới của hắn được một luồng ánh sáng trắng như tuyết bao phủ, bay ngược ra đằng sau.
Hoàng Hỏa Tiếu không chút lưu tình truy kích, sáu thanh đao kia như sáu con rắn độc hung ác, không ngừng tấn công Đích Sầu Phi.
Sau khi truy đuổi được mấy chục bước, Hoàng Hỏa Tiếu ngừng lại.
Mỗi nơi tu hành đều có các bí thuật cường đại, tỷ như sáu chuôi đao trên người hắn, tỷ như luồng ánh sáng màu trắng quanh người Địch Sầu Phi sau khi hồn lực được vận chuyển.
Mà vào lúc này, Địch Sầu Phi đã sử dụng một loại bí thuật nào đó khiến hồn lực không ngừng phun ra ngoài, dẫn dắt nguyên khí trong trời đất, khiến hắn chỉ có thể làm bị thương chứ không thể giết chết tên đệ tử tinh anh học viện Tiên Nhất. Bất kể như thế nào, thân phận hắn đã bị bại lộ, cũng không thể tiếp tục làm đại thống lĩnh Hắc long quân.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc mình đã có thể về nhà, thâm tâm hắn bất giác có một cảm giác vui mừng, cả người nhất thời buông lỏng.
Bởi vì hiểu rõ với thương thế nặng nề hiện giờ Địch Sầu Phi đã không thể uy hiếp đến mình nữa, nên hắn bắt đầu tháo áo giáp trên người xuống.
Áo giáp Hắc long quân nặng nề và lạnh lẽo như băng giá được hắn tháo xuống.
Điểm cuối cùng của sáu sợi xích màu đen kia chính là sáu cái móc, sáu cái móc đấy cắm vào trong lưng hắn, nhưng lại không có máu tươi chảy ra ngoài.
Hắn tháo sáu cái móc này xuống, để sáu trường đao xuống, sau đó tháo luôn cả tấm mặt nạ kim loại màu bạc.
Thông thường chỉ có hai loại người mới dùng mặt nạ che mặt mình lại, một là rất xấu, hai là rất đẹp.
Mà hắn là tuyệt đẹp.
Ngũ quan hắn tinh xảo đến mức thậm chí không giống một người đàn ông. Đẹp đến nỗi hoa phải hổ thẹn, đây chính là lời bình của lão sư hắn năm xưa, cũng từ lúc đấy hắn bắt đầu đeo mặt nạ.
Tháo xuống tất cả gánh nặng trên người mình, Hoàng Hỏa Tiếu bất giác cảm thấy thật nhẹ nhàng. Hắn nhìn lên ngọn núi kia, không khỏi cảm thấy Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ đang chờ trên đó, bởi vì người tu hành Huyệt man đã chạy tói chân núi, bắt đầu leo lên.
- Chỉ cần hoàn thành chuyện này, ta đã có thể về nhà.
Hắn yên lặng nhìn, tự nói với mình, sau đấy hắn một mình vượt qua đường ranh giới màu đen, đi vào sông ngòi từ tính.
...
- Thật không ngờ người chiến thắng cuối cùng lại là hắn.
Lâm Tịch từ xa đứng nhìn Hoàng Hỏa Tiếu tháo giáp, nhìn hắn đi vào sông ngòi từ tính, vô cùng tiếc nuối mà quay lại nói với Trì Tiểu Dạ:
- Lần này không thể giúp cô giết Đích Sầu Phi báo thù.
Đối với Hoàng Hỏa Tiếu, Lâm Tịch cảm thấy hơi tôn kính. Bởi vì hắn biết chỉ có những người tu hành vô cùng trung thành với Đại Mãng mới có thể đến nơi này thi hành các nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm. Tuy quan hệ giữa hắn và Hoàng Hỏa Tiếu là đối thủ sống chết với nhau không thể điều đình, nhưng riêng Địch Sầu Phi thì khác, tuy hắn không biết tại sao Địch Sầu Phi lại có sát ý với mình đến vậy, nhưng hắn biết nếu Địch Sầu Phi đã muốn giết chết hắn, Địch Sầu Phi nhất định phải trở thành địch nhân của hắn, hơn nữa đó còn là loại địch nhân không đáng để hắn tôn kính chút nào.
Trì Tiểu Dạ nhất thời chưa trả lời Lâm Tịch.
Ánh mắt nàng dừng lại trên người Hỏa Vương, nàng thậm chí lo lắng Hỏa Vương trong lúc chưa rõ tình hình sẽ ra tay với Lâm Tịch...Nhưng khi khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, nàng có thể thấy được vết thương vô cùng kinh khủng trên ngực Hỏa Vương, thậm chí còn lờ mờ nhìn thấy được cơ quan nội tạng bên trong, thấy rõ đến nỗi trái tim nàng phải nhảy lên.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế