Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 310: Đoạt tinh thể
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Xuất hiện trong mắt hắn Mục Trần là một cái hang bùn rộng lớn cực kỳ, nơi đó lơ lửng vô số những khối cầu ánh sáng cực kỳ chói mắt, dao động linh lực tản mát cực kỳ mạnh mẽ.
- Những thứ đó. . . đều là linh quang?
Mục Trần run rẩy nhìn cả ngàn vạn khối cầu ánh sáng, linh lực toát ra cho thấy đó đều là Linh Tướng quang, không ngờ lại có số lượng Linh Tướng quang nhiều đến đỏ mắt hội tụ ở đây.
Khung cảnh thật là hoàng tráng.
Mục Trần vẫn chưa manh động, dõi mắt nhìn theo biển linh quang rực rỡ, hắn nhìn thấy một khối cầu sáng chói mắt nhất, vẻ đẹp cực kỳ huyễn lệ, trong nó có một viên tinh thạch đang lơ lửng.
Khỏa tinh thạch trong suốt lấp lánh sáng, bên trong như có chất lỏng sền sệt lưu động, một bên sáng một bên tối, nhìn giống như trái tim đang đập, chứa đựng trong đó một sinh mệnh thần kỳ.
Mỗi lần hào quang trong khỏa tinh thạch kia lóe lên, những luồng linh lực dũng mãnh từ vô số linh quang bắn ra, đổ về khỏa tinh thạch đó, khiến nó càng sáng ngời hơn nữa.
Dao động linh lực khó hình dung phát tán khiến cho trái tim Mục Trần đập dồn dập.
- Thì ra mọi Linh Tướng ở đây đều bị biến thành đám linh quang đó....
Mục Trần giật mình, rốt cuộc hiểu ra vì sao tiến vào sâu trong này thì bóng dáng một con Linh Tướng cũng không thấy, rõ ràng là đang cung cấp linh lực cho khỏa tinh thạch kia.
- Chỗ này không thể nào do con Linh Vương kia xây dựng nên được?
Mục Trần hơi kinh ngạc, nhìn cái hang bùn này thì chắc chắn không phải tự nhiên mà có, nếu vậy chính là do con Linh Vương kia dựng nên, cái loại không có trí tuệ này cũng có thể kiến tạo một không gian trong lòng đất rộng rãi thế này sao.
Có lẽ đây là bản năng của nó, càng cho thấy thiên địa này ẩn chứa vô số điều thần kỳ.
- Khó trách thực lực con Linh Vương kia cũng không mạnh lắm.
Mục Trần nhìn qua khỏa tinh thể rực rỡ, linh khí chỗ đó thật khiến người khác run sợ.
Theo hắn phỏng đoán, cảnh tượng dưới này chính là dành cho việc con Linh Vương vượt qua đản sinh kỳ yếu ớt, đến khi khỏa tinh thể kia hấp thu hết linh lực của đống Linh Vương quang dưới này, con quái khổng lồ kia mới chân chính trở thành Linh Vương.
Mục Trần nheo mắt nhìn, chợt hắn lướt tới, đến gần khỏa tinh thể rực rỡ. Đến gần hắn càng nhìn thấy rõ dịch thể bên trong đó, lưu động mơ hồ hình thành một quang ảnh hư ảo, cực kỳ huyền diệu.
Mục Trần cũng không có chủ ý ra tay trực tiếp với tinh thể kia, mà chú ý nhìn qua những khối sáng có màu tím nhạt gần đó, bên trong cũng có một viên tử tinh thể lơ lửng, so ra còn xa mới khiến người ta rung động bằng với viên tinh thể sáng rực này, nhưng lại hơn xa số linh quang mà mấy hôm nay Mục Trần thu gom được.
- Là Linh Tướng Hóa Thiên cảnh hậu kỳ. . .
Mục Trần sợ hãi pha lẫn vui mừng, không chút do dự tung quyền đánh tới quang đoàn màu tím, khiến nó nháy mắt vỡ vụn. Khỏa tử tinh thể trong đó rơi ra, bị Mục Trần chụp lấy.
Tử tinh thể vừa vào tay, linh lực tinh thuần rất kinh người phát ra, Mục Trần thoáng vận chuyển linh lực để hấp thu, lập tức cảm thấy linh lực tiêu hao trong cơ thể cấp tốc hồi phục.
- Thật không hổ là Linh Tướng quang Hóa Thiên cảnh hậu kỳ!
Mục Trần cười to sung sướng, đã hiểu vấn đề, lập tức đánh nổ những khối cầu tím xung quanh, cướp lấy hơn chục khỏa tử tinh thể.
Chừng này có thể đáng giá bằng mấy chục vạn Linh Binh quang.
"OOooooo!"
Bất quá ngay lúc đó, khỏa tinh thể to lớn huyễn lệ dường như nhận thấy nguy hiểm, nó phát ra những tiếng động ù tai, linh lực hóa thành sóng khí hung hãn công kích Mục Trần.
- Linh lực không có chút tính công kích cũng đòi đả thương ta?
Mục Trần cười khẩy, hắc viêm dũng mãnh tuôn ra, dễ dàng ngăn cản sóng khí linh lực kia. Chợt hai mắt hắn sáng rực tham lam nhìn vào khỏa tinh thể xinh đẹp nhất dưới này. Đó mới chính là bảo bối!
Tay nắm chặt, một thanh trường kiếm xuất hiện, linh lực hắc ám bao trùm lưỡi kiếm, hắn tiến tới, thúc giục linh lực bộc phát cùng với kiếm phong sắc bén trảm xuống khỏa tinh thể kia.
"Keng!"
Tiếng kim loại vang lên, hoa lửa bắn ra, cổ tay Mục Trần nhức nhối đau đớn. Độ cứng của viên tinh thể hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
"Rắc!"
Nhưng một kiếm toàn lực vẫn có hiệu quả, một góc tinh thể nứt ra, một mảnh tinh thể nhỏ rơi xuống, Mục Trần liền đưa tay chụp lấy.
Thình linh hắn bị kéo rơi xuống một chút, phải vận lực mới có thể giữ vững thân hình. Bàn tay hắn cầm viên tinh thể nhỏ chút mà cứ như khiêng một khối trọng thạch nặng cả nghìn cân.
Mục Trần kinh ngạc, hắn biết vì linh khí ngưng tự áp súc đến một trình độ khủng khiếp mới khiến nó nặng đến vậy, linh lực ẩn chứa trong nó thật đáng sợ.
Phát hiện đó làm cho Mục Trần mừng như điên dại, bất quá hắn lại không biết chính ngay lúc hắn đập nứt khỏa tinh thể kia, trên mặt đất đám người Từ Hoang, Triệu Thanh Sam phải hoảng hồn lui lại vì con Linh Vương đột nhiên phẫn nộ gầm lên dữ dội.
"Gào!"
Tiếng gầm hình thành phong bạo càn quét tứ phương, khiến cả đám đông không kịp trở tay bị đánh bay đi xa.
Ổn định lại thân hình đứng trên không, bọn họ nhìn con Linh Vương đột ngột nổi điên mà kinh hoảng. Lúc này nó chẳng quan tâm đến họ, hai đấm nắm chặt mang theo sức mạnh đáng sợ điên cuồng đấm xuống mặt đất dưới chân nó.
"Đùng!"
Mặt đất rung chuyển như thiên tai động đất, nhanh chóng sụp đổ.
Chính lúc đó, Mục Trần trong lòng đất cũng phát hiện ra lực đạo đáng sợ đang đánh xuống, hắn biến sắc lập tức chạy lui không dám dừng lại.
"Ầm!"
Tầng đất sụp đổ, ánh sáng mặt trời chiếu xuống hang bùn trong lòng đất.
Con Linh Vương điên cuồng cực kỳ khủng bố.
- Đó là cái gì?
Thế giới trong lòng đất bại lộ dưới ánh sáng mặt trời lập tức bị phát hiện, đám người trên cao há mồm kinh hô nhìn thấy vô số linh quang sáng rực chói mắt.
Họ cũng nhanh chóng chú ý đến khỏa tinh thể trong suốt toát ra linh khí khủng bố kia, mặt ngây dại, không thể cầm lòng nuốt nước bọt tham lam.
- Có người ở đó!
Một kẻ nào đó tinh mắt nhìn thất Mục Trần đang lặng lẽ chui ra, nhất thời kinh hãi thất thanh.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về bóng người đang len lỏi giữa đất đá chui ra, ngay khi nhận biết đó là Mục Trần, cả đám đều xệ mặt xuống.
- Mục Trần. . . sao hắn lại ở đó?
Mộ Phong Dương kinh nghi la lên, vội quay nhìn lại vị trí cái hố đằng xa kia, hắc tháp bên đó đã biến mất từ lúc nào, lộ ra một cái hố to không thấy đáy.
Bị phát giác, Mục Trần cũng không ẩn nấp nữa, nhìn mọi người cười nói:
- Lúc nãy vô tình bị đánh vào lòng đất, thì phát hiện vài chỗ kỳ quái.
Mọi người hoài nghi nhìn hắn, hẳn nhiên lời của hắn chẳng tin được, nhưng hiện tại đâu có thời gian chất vấn hắn, cả đám đều mặt mày tham lam nhìn xuống vô số linh quang chói mắt bên dưới. Nhiều như thế, chỉ cần giành được một số, thì đã có thể an tâm hưởng phúc.
"Gào!"
Thình lình tiếng rống của Linh Vương khiến mọi người tỉnh giấc, nó há cái miệng rộng ra thật to, vô số linh quang lập tức bị hút vào cơ thể nó.
Ngay cả viên tinh thể to đùng cũng bay lên, Mục Trần lập tức lướt tới giơ tay chụp lấy inh thể. Một chưởng của hắn không phá hủy tinh thể, mà hắc viêm tuôn ra bọc lấy, chui vào, rồi hắn lập tức lui lại.
Viên tinh thể cũng bay lên, chui vòng miệng con Linh Vương.
Chỉ vài giây, cái hang động trong lòng đất đã hoàn toàn trống trơn không còn sót lại gì cả.
Mọi người ngây dại cả ra.
Diễn biến sự việc khiến cho Mục Trần cũng kinh hoàng. Con Linh Vương kia cấp tốc hấp thu toàn bộ linh quang, vậy không phải nó sẽ trực tiếp vượt qua đản sinh kỳ luôn chứ? Nếu mà thực lực nó tăng lên, thì đội hình te tua này sao còn có thể cự lại được?
Bất giác lạnh gáy, con Linh Vương vốn đã sáng rực chói mắt lúc này càng giống như một khối cầu lửa chói chang, hào quang khiến người ta khó mà nhìn chính diện. Thêm nữa, thân hình nó đang bắt đầu bành trướng lên.
Dao động linh lực cường đại tỏa ra áp bức xung quanh.
- Vương Thống, đi mau!
Mục Trần quát lên, cấp tốc quay đầu bay mất.
Vương Thống thấy vậy, hơi do dự nhưng cũng không dám ở lâu, đành cắn răng chạy theo. Đằng xa, Lạc Li, An Nhiên và hai cô gái kia cũng lập tức bay lên chạy trốn.
Triệu Thanh Sam, Từ Hoang và đám người kia thì lại cảm thấy không cam lòng, sắc mặt biến đổi liên tục.
"Gào!"
Bọn họ còn đang do dự, con Linh Vương gầm lên dữ dội, âm ba đánh ra hung hăng nện vào thân thể bọn họ, đông đảo đám người phun máu bay lui, mặt mày tái nhợt.
- Đi!
Triệu Thanh Sam biến sắc, tim đập thình thịch sợ hãi nhìn lại Linh Vương đã cao đến 200 trượng, cắn răng lui ngay.
Mọi người đều gian nan chạy lui, không ai còn dám nghĩ tới con Linh Vương kia nữa.
Con Linh Vương đã không còn to thêm nữa, đôi mắt trống rỗng nhưng tràn ngập hào quang nhìn theo Mục Trần ở tuốt luốt nơi xa.
Nó có thể nhận thấy rõ, một khối khiếm khuyết trong khỏa tinh thể của nó đang ở trên người tên kia, mà chính khối nhỏ đó mới đủ để khiến nó hoàn toàn vượt qua đản sinh kỳ!
"Gào!"
Phẫn nộ gào lên, chân nện xuống đất nó điên cuồng bước tới, hướng theo mục tiêu mà đuổi giết.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đất đai rung chuyển, vô số Linh Binh vẫn còn tồn tại trong khu vực đột nhiên trở nên xao động, chúng đã nhận thấy những luồng dao động linh lực đang hoảng sợ đào thoát chạy ra ngoài.
Nhưng Linh Binh lại không lao đến ngăn cản đám người đang chạy ra, vì chúng đang phải run rẩy trước uy áp vương giả lan tỏa trong thiên địa.
Uy áp đó khiến chúng không dám vong động gì cả.
Một thân ảnh khổng lồ cao đến hai trăm trượng nện đất động núi chạy đi, từng cái hố sâu xuất hiện sau mỗi bước chân to bự nặng nề và kinh khủng của nó, nứt nẻ lan tràn.
"Gào!"
Tên khổng lồ hào quang sáng rực kia gầm to, âm ba cuồng bạo khiến cho nhiều con Linh Binh xui xẻo đứng trong một khoảng cách nhất định gần nó bị nổ tung. Nó vẫn luôn chăm chú nhìn thẳng vào một bóng người nhỏ tí so với nó chỉ như một con kiến, nhưng lại không có ý buông tha.
- Chết cha!
Mục Trần thấy nó không quan tâm đến ai khác, chỉ một mực đuổi theo mình, sắc mặt hắn cũng tái xanh.
- Sao con quái kia lại rượt theo chúng ta?
Vương Thống cũng tá hỏa hoảng hốt, bối rối vô cùng. Thực lực con Linh Vương đột nhiên tăng vọt, đừng nói là vài người bọn họ, dù cho có Triệu Thanh Sam, Từ Hoang có mặt ở đây liên thủ cũng chẳng làm gì được nó.
- Nó chạy theo ta, để ta dẫn dụ nó đi chỗ khác, các ngươi cứ trốn trước tới chỗ an toàn đi.
Mục Trần bực bội cất tiếng
- Nguy hiểm lắm!
Vương Thống, An Nhiên vội vàng nói.
- Cứ bị nó đuổi theo như thế sớm muộn cũng bị bắt cả lũ. Tách ra đi!
Mục Trần lắc đầu, đôi mắt lại không có vẻ kinh hoảng.
- Ta đi với ngươi!
Lạc Li nghiêm mặt quả quyết. Nàng biết rõ con Linh Vương này thực lực rất mạnh, Mục Trần đối phó nó một mình rất phiền toái, nên lần này nhất quyết phải đi theo.
Mục Trần vẻ mặt hơi do dự, nhưng lại gật đầu. Hắn không phải loại người thích làm tàng, con Linh Vương kia dù chưa hoàn toàn vượt qua khỏi đản sinh kỳ yếu ớt, nhưng thực lực chắc chắn vượt xa một mình hắn, rất khó chịu.
Không nói thêm gì nữa, một tiếng long ngâm vang vọng, hắn sử dụng Đằng Long Thuật hóa thành long ảnh như sấm chớp đổi hướng lượn đi.
Lạc Li lắc mình theo sát, tốc độ không kém hơn hắn khi thi triển Đằng Long Thuật chút nào.
"Gào!"
Mục Trần đột ngột đổi hướng, con Linh Vương đang truy sát hắn cũng nhận thấy, lại gào lên hướng về phía hắn.
Đất đai rung chuyển dữ dội, hai bóng người đằng trước, tên khổng lồ theo sau, nhanh chóng biết mất ở đằng xa.
- Đi!
Vương Thống thấy Mục Trần đã đi xa, vội đi tiếp dẫn theo An Nhiên và đồng đội rời khỏi vương quốc Linh Binh này. Hiện tại bọn họ ở cạnh Mục Trần chỉ liên lụy làm gánh nặng thêm cho hắn, chẳng ích lợi gì.
Mọi người ai cũng hiểu rõ, nên dù có lo lắng cũng đành nhanh chóng đi theo Vương Thống rời khỏi.
Một hướng khác, đám người kia đang hoảng sợ chạy trối chết để giữ mạng thì nhận ra chuyện bên này đã dừng lại, nhìn theo hướng Linh Vương mà kinh nghi bất định.
- Sao thế nhỉ? Tại sao Linh Vương chỉ đuổi theo Mục Trần?
Trên bầu trời, Triệu Thanh Sam cau mày nghi hoặc.
- Lúc nãy chỉ có Mục Trần ở dưới lòng đất, nhất định hắn đã lấy được cái gì đó mới khiến Linh Vương truy sát hắn.
Mộ Phong Dương tức tối cắn răng. Hắn muốn gieo sầu cho Mục Trần, không ngờ chẳng làm cho tên kia bị tống khứ khỏi Thú Liệp trường lại còn khiến cho hắn phát hiện ra bí mật trong lòng đất. Chẳng biết tên Mục Trần đã lấy được cái gì dưới đó, nhưng khiến cho Linh Vương truy sát không tha, há có thể là phàm vật?
Mà như thế thì chính tay Mộ Phong Dương lại dâng cơ hội đoạt bảo cho Mục Trần, hỏi sao không tức?
Nghĩ vậy, mặt mày hắn xanh mét.
- Vậy bây giờ chúng ta làm gì?
Mộ Phong Dương quay sang hỏi Triệu Thanh Sam, bọn họ tổn thất gần 20 người, mà chẳng xơ múi được cái gì, như thế sao cam tâm rời đi?
Triệu Thanh Sam trừng mắt, hắn cũng không cam tâm tay trắng trở ra, suy tư một chút, hắn nghiến răng nói:
- Từ từ đã, đợi một lát rồi đuổi theo, xem thử có cơ hội thì ra tay, còn thấy không tốt thì phải lui nhanh.
Vốn cũng là người quyết đoán, biết rõ Linh Vương thực lực quá mạnh, không đủ sức đối phó thì phải chờ cơ hội. Bằng không mà tùy tiện lỗ mãng kết cục bị tống ra khỏi Thú Liệp trường thì còn thê thảm hơn.
Mộ Phong Dương gật đầu, nhìn về hướng bên kia. Mọi chỗ tốt đẹp đều bị Mục Trần cấp tốc chiếm lấy, thực tức đến hộc máu.
Một nơi khác, Từ Hoang cũng dừng lại, mắt lóe lên nhìn theo hướng của Linh Vương.
Không trung của một dãy núi, tiếng xé gió vang lên dồn dập, hai luồng sáng bắn xuyên trời mây, nhanh chóng vượt qua một đỉnh núi, không hề có dấu hiệu dừng lại. Sau đó không lâu, mặt đất rung chuyển, đồi núi ầm ầm đá đổ, đằng xa một thân ảnh khổng lồ nhanh chóng nện bước chạy tới, linh quang chói mắt khiến nó trông như một mặt trời hình người sáng rực.
Phẫn nộ gào thét, âm ba phá nát một đỉnh núi, nó điên cuồng hướng thẳng tới hai bóng người đằng trước mà đuổi giết.
Hình thể khổng lồ mà tốc độ nó lại nhanh như sấm đánh, ngay cả Mục Trần thi triển Đằng Long Thuật cũng dần bị nó thu hẹp khoảng cách.
- Tốc độ nó nhanh quá, linh lực lại cuồn cuộn không dứt, cứ chạy tiếp thì kiệt sức đầu tiên chính là chúng ta.
Lạc Li nghiêm trọng cất tiếng phân tích.
Mục Trần trầm mặt, hắn biết Lạc Li nói không sai, Linh Vương kia có thể truy dấu hắn, hẳn nhiên là không có ý định bỏ qua khối tinh thể nhỏ trong tay hắn. Chỉ khi nào nó đoạt lại mảnh vỡ đó, chân chính vượt qua đản sinh kỳ, chân chính trở thành Linh Vương. Lúc đó cả cường giả Thông Thiên cảnh cũng khó mà ngăn cản nó được, kẻ nào muốn dòm ngó mưu tính liệp sát nó thì sẽ phải chịu hậu quả thê thảm.
Mắt lóe sáng, bây giờ biện pháp tốt nhất là phải cấp tốc giải quyết con Linh Vương này. Tuy nó thực lực mạnh, nhưng buộc phải dùng hết sức thì không phải không có biện pháp.
- Vốn chuẩn bị thứ này cho Hạc Yêu, súc sinh nhà ngươi cứ đuổi không tha, vậy thì lấy ngươi khai đao tế chiêu đi!
- Có thể cầm cự con súc vật kia một chút được không?
- Được!
Lạc Li khẽ gật, tay cầm lấy Lạc Thần Kiếm, hàn khí lập tức lưu chuyển trên vỏ.
Mục Trần cười, hắn không hề lo lắng gì cho nàng, vì bản lĩnh của nàng cả hắn nhìn cũng không biết, trong tay nàng lại có Lạc Thần Kiếm, một thanh thần binh chân chính. Dù đang bị phong ấn nhưng hai chữ thần binh đủ thấy nó cường đại ra sao. Từ xưa đến nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy một thanh tuyệt phẩm binh khí chứ đừng nói thần binh, ngoại trừ thanh Lạc Thần Kiếm này. Đó chính là thứ mà cả cường giả Chí Tôn cũng phải động tâm.
Phối hợp ăn ý, hắn hạ xuống một đỉnh núi.
Lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, hai bàn tay múa may kết ấn, linh lực chuyển động, linh ấn nhanh chóng được hắn ngưng tụ ra.
- Muốn bố trí linh trận à?
Lạc Li nhìn theo Mục Trần, xem dáng vẻ này hẳn nhiên là muốn đối địch bằng linh trận. Thế nhưng con Linh Vương này cực mạnh, linh trận cấp 4 thì làm gì được nó, chỉ có khả năng phải là linh trận cấp 5 kia.
Nhưng Mục Trần hiện tại dường như là Linh Trận sư cấp 4, muốn bố trí linh trận cấp 4 không khó, còn linh trận cấp 5 thì cho dù hắn có trạng thái Tâm Trận cũng không dễ như vậy.
Linh trận càng cao càng siêu đẳng phức tạp, trạng thái Tâm Trận cũng khó mang lại nhiều ưu thế, đối với những Đại Sư hoặc Tông sư, đó chỉ là một trạng thái bình thường căn bản mà thôi.
Lạc Li ngắm nhìn gương mặt thanh tú của hắn, khẽ cười. Nếu tìm ai đó tin tưởng hắn nhiều nhất, vậy thì chỉ có nàng mà thôi. Cũng vì lòng tin ấy mà trong một năm ở cùng nhau nơi Linh Lộ, một nơi tàn khốc nhưng htiếu niên kia chưa từng buông tay. Hắn từng chịu trói, từng chịu thất bại, nhưng vẫn chấp nhận hết thảy mà trở nên càng thêm cứng cỏi. Chính điểm đó đã khiến trái tim cao ngạo của Lạc Li bội phục.
Nếu không phải trong Linh Lộ bị Cơ Huyền giăng bẫy nàng, thì người xưa nay vốn luôn bình tĩnh như Mục Trần sẽ không bị mất lý trí mà ra tay đồ sát như vậy, đến cuối cùng bị đuổi khỏi Linh Lộ.
- Cơ Huyền. . .
Lạc Li nghiến răng siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo. Tên kia với thiên phú siêu cường dù có gia nhập Thánh linh viện chắc chắn cũng sẽ là người nổi bật nhất. Đến lúc có thể chân chính giao đấu với Mục Trần thì khi đó mới chân chính là tranh đấu sống còn.
"Gào!"
Nàng còn đang miên man suy nghĩ, đằng xa lại có tiếng gầm vang động, đồi núi rung chuyển, một khối mặt trời chói mắt đằng xa đang nhanh chóng càn quét mọi thứ tiến đến đây.
Lạc Li nhìn thấy Linh Vương càng lúc càng gần, liếc sang Mục Trần, đang nhắm mắt chuẩn bị linh trận, nhẹ nhàng lướt tới xuất hiện trên cao.
- Ngươi nên dừng lại rồi!
Lạc Li lạnh lùng cất tiếng, kiếm khí sắc bén ngưng tụ lại.
Linh Vương không có trí tuệ gì, hẳn nhiên chẳng hiểu nàng nói gì, nó chỉ thấy một bóng người nhỏ bé đang ra vẻ ngăn cản nó tiến lên, bản năng khiến nó nổi giận gào thét vung bàn tay không lồ đập xuống người Lạc Li.
Lạc Li lướt tới, hắc trường kiếm trong tay thình lình rời khỏi vỏ.
"Choeng!"
Tiếng kiếm minh thanh thúy vang vọng khắp đất trời, một luồng kiếm khí kinh thiên khổng lồ màu xanh da trời cắt qua không gian.
"Đùng!"
Kiếm khí hung hăng chém vào bàn tay khổng lồ đang đập xuống, tiếng va chạm vang rền khiến cho đám người Triệu Thanh Sam, Từ Hoang đang lặng lẽ theo đằng xa cũng biến sắc giật mình. Con Linh Vương kia trực tiếp bị một kiếm mạnh mẽ đẩy lui, một đỉnh núi nát tan dưới chân loạng choạng của nó.
Sợ hãi hít một hơi, chấn động tập trung nhìn lại phía trước con Linh Vương, một cô gái váy đen như nhung lăng không đứng kia, thanh trường kiếm sáng choang bồng bềnh, kiếm khí lan tỏa.
Cảnh tượng kia thật kinh diễm.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 312: Tâm Nhãn
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
"Đùng!"
Bàn chân Linh Vương khổng lồ nện lên đất, núi non sơn mạch và mặt đất lõm xuống vài cái hố cực sâu. Con Linh Vương bất giác cảm thấy phẫn nộ, hào quang trên thân thể càng thêm sáng rực tỏa khắp dãy núi.
"Graoooo!"
Nó gào thét, đầu quyền nắm lại, linh lực ngập trời như đang hình thành phong bạo, một luồng linh lực dữ dội bắn ra từ nắm tay nó, hướng thẳng đến bóng người nhỏ bé xinh đẹp kia.
Linh Vương không có linh quyết gì để sử dụng, thứ nó có thì cả cường giả Thông Thiên cảnh cũng khó sánh bằng: linh lực hùng hậu.
Luồng linh lực đầy tính công kích xuyên phá không khí, sơn mạch sụp đổ kinh hoàng, nhiều ngọn núi bị áp lực của nó khiến cho nổ tung.
Đứng đằng xa, Triệu Thanh Sam, Từ Hoang, Mộ Phong Dương lập tức rùng mình. Thực lực Linh Vương lúc này còn cường hoành hơn khi nãy rất nhiều.
Khó trách nhiều năm nay chưa có ai dám dòm ngó đến Linh Vương, thì ra khi nó thực sự trưởng thành, nó lại đáng sợ vô cùng như thế.
Lạc Li tay nắm chặt trường kiếm, hít một hơi sâu, ngón tay xẹt qua thân kiếm, để lại một lằn máu tươi đỏ thẫm trên thân kiếm.
"Ooong."
Tia máu nhanh chóng bị kiếm hấp thu hết, trường kiếm xanh thẫm đột nhiên toát ra hơi nước bao bọc, nhìn sơ qua cứ ngỡ nó là một thanh thủy kiếm, rất thần kỳ.
- Lạc Thần Kiếm quyết, Nhất Kiếm Hóa Lạc Thủy.
Lạc Thần Kiếm rung lên, mũi kiếm chuyển động không ngừng, linh lực hùng hậu như thủy triều trào ra, thình lình nàng chém ra một kiếm.
"Rào rào!"
Kiếm quang xanh thẳm dâng lên hóa thành một con sông lớn đầy kiếm khí, ào ào xoay quanh thân hình Lạc Li.
Rồi nó dũng mãnh xông ra, mạnh mẽ đối chọi với luồng linh lực kinh khủng đang tấn công tới.
"Buuùummmm!"
Một tiếng nổ cực lớn mang theo dư chấn linh lực và kiếm khí bén nhọn văng ra tứ tung, khiến cho mặt đất bên dưới sụp đổ tan tành.
Lạc Li khẽ run, bị đẩy lui đi một khoảng, nhưng tay nắm trường kiếm không buông, ánh mắt vẫn nhìn thẳng Linh Vương khổng lồ không chút khoan nhượng lui bước.
Linh Vương càng thêm phẫn nộ, hai đòn công kích đều bị con người bé nhỏ kia ngăn cản được.
Giận dữ giơ chân lên, nó đạp bàn chân khổng lồ cuồng bạo muốn giẫm nát con người kia.
Công kích đáng sợ của nó không làm cô gái kia sợ hãi, kiếm khí ngút trời mạnh mẽ ngăn cản lại.
Đám người theo đuôi đằng xa là kinh ngạc nhất, lạnh cả người khi thấy cảnh tượng bên kia. Dù nói rằng Lạc Li chỉ đang cố thủ chống cự công kích của Linh Vương, nhưng như vậy thì nàng không cường hãn hay sao?
Chỉ một chút thời gian chống cự đó, đổi lại đám người bên này không ai làm được. Không ngờ rằng, người con gái tuyệt diễm im lặng đi bên cạnh Mục Trần lại có thực lực đáng sợ đến thế.
- Lợi hại!
Từ Hoang than thở, mặt mày phức tạp. Đằng sau hắn, Từ Thanh Thanh cũng cực kỳ ghen tị mà thấy nản vô cùng. Khí chất người con gái kia hơn xa nàng, còn thực lực nếu đem nàng ra so, thì chỉ thêm xấu hổ cho mình.
- Nàng ta một mình chống cự Linh Vương thật quá khó, phòng thủ càng lúc càng yếu đi, không lâu nữa e rằng sẽ không chịu nổi.
Từ Hoang nhìn qua phía xa hơn, trên một đỉnh núi có người đang ngồi xếp bằng, hai mắt nheo lại khó hiểu. Là Mục Trần sao? Hắn đang làm cái gì đó? Hai người họ muốn tự mình xử lý con Linh Vương kia sao?
Việc này, có khả năng không?
Mục Trần tuy không đơn giản, nhưng thực lực chân chính chỉ là chuẩn Hóa Thiên cảnh mà thôi.
Từ Hoang lẩm bẩm nghi hoặc, cay mày.
Lạc Li ngăn cản bước tiến của Linh Vương, Mục Trần đã hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, tâm thần tập trung, linh ấn liên miên không ngừng được ngưng tụ thành.
Số lượng đạt đến khoảng 150 linh ấn thì dần chậm lại.
Tính theo số lượng, Linh Trận sư cấp 4 có thể ngưng luyện ra 100 đến 200 linh ấn, khi đột phá đến linh ấn thứ 201, thì có tư cách chạm đến ngưỡng cửa Linh Trận sư cấp 5.
Đương nhiên, cũng không phải có thể ngưng tụ ra đủ số linh ấn thì là Linh Trận sư. Linh trận là một thứ rất phức tạp, linh ấn chỉ là trụ cột, là nguyên liệu để Linh Trận sư kết nối chúng lại một cách hoàn mỹ, bộc phát sức mạnh cường đại. Đó chính là khả năng đáng sợ của Linh Trận sư.
Linh Trận tông sư tiện tay bố trí một linh trận cũng lên đến con số cả nghìn vạn. Độ phức tạp của nó ngay cả cường giả Chí Tôn không chuyên tu linh trận cũng không đủ hiểu biết để bố trí ra được.
Mục Trần hiện tại còn xa lắm mới đến được cấp bậc tông sư, hắn tiến nhanh cũng chỉ đang bước đi trên con đường sơ khai của linh trận. Mà hiện tại đang còn phải lo làm thế nào để hóa giải hiểm cảnh trước mặt.
Và 150 linh ấn, vẫn chưa đủ để hắn làm việc kế tiếp....
Hít sâu một hơi, tâm linh tĩnh lặng, tinh thần hoàn toàn đắm chìm trong trại thái Tâm Trận. Hiện giờ hắn sử dụng trạng thái này cực kỳ thành thạo, mặc dù không có hiểu biết chính quy về trạng thái này, nhưng hắn phỏng đoán chừng cũng đã đến cao cấp. Vì khi hắn tiến vào trạng thái này, tâm linh đã có thể biết rõ từng chi tiết nhỏ nhất của thế giới bên ngoài, hoàn mỹ ánh xạ vào trong lòng hắn.
Nhưng thực lực hiện tại tăng lên, yêu cầu bố trí linh trận cũng cao hơn, ưu thế của trạng thái này cũng trở nên không đủ dùng.
Mục Trần biết, trạng thái Tâm Trận thì chỉ cần đạt tới Linh Trận sư cấp 3 thì bất cứ ai cũng có cơ hội lĩnh ngộ, do đó cũng chỉ là trạng thái cấp thấp nhất mà thôi.
Nhưng dù vậy, nó cũng là trụ cột, chỉ có những ai nắm giữ trạng thái này đến mức sâu lắng nhất, mới có thể lĩnh ngộ trạng thái cao thâm hơn.
Tâm thần nhìn vào từng linh ấn được ngưng luyện ra, cảm nhận dao động linh lực rất nhỏ trong đó, mỗi linh ấn đều toát ra những dao động rất nhỏ riêng biệt mà người thường khó phát hiện được.
Tâm niệm vừa động, số linh ấn ngưng luyện thành hình đột nhiên giải thể, tan đi. Nhưng nó còn chưa kịp tan hết, Mục Trần lại ngưng tụ tiếp tục, vẫn lấy được số lượng như cũ, lại còn thêm một chút linh lực dư thừa tràn ra.
Linh ấn dày đặc quanh thân Mục Trần cứ liện tục tiêu tán, rồi lập tức trở lại thành hình.
Thành hình, tiêu tán, thành hình, tiêu tán. . .
Một vòng tuần hoàn khép kín, không hề có linh lực tiêu hao mất đi, nhưng số lượng linh ấn lại lặng lẽ tăng lên.
Cùng một lượng linh lực, nhưng số lượng linh ấn ngưng luyện ra lại có chênh lệch lớn.
Tâm Mục Trần tĩnh như nước, ngụp lặn trong vòng tuần hoàn ngưng luyện, hồi lâu sau bỗng nhiên tâm tình đó lại như có một giọt nước rơi vào hồ u tịnh.
Sâu trong tâm linh, có gì đó dao động, vô hình mà trống rỗng. Dường như có một ánh mắt đang mở ra nhìn hắn.
Trong khoảnh khắc thiên địa vạn vật đều được đưa vào lòng Mục Trần.
Cả cảnh tượng Lạc Li đang chiến đấu với Linh Vương . . .
Cả đám người trộm theo đuôi nhìn từ xa Từ Hoang, Triệu Thanh Sam. . .
Cả thiên địa non xanh nước biếc xa xôi hơn chỗ này. . .
Con mắt vô hình nhìn xem thế giới, cực kỳ huyền diệu.
- Đây là. . . Tâm Nhãn ư. . .
Một tiếng nói nỉ non vang lên trong lòng Mục Trần, tâm niệm tan đi, hai mắt hắn mở ra, đột nhiên mang theo vẻ sâu lắng khó lường. Một trạng thái huyền diệu mà hắn vừa vô tình chạm tới, không thể kéo dài quá lâu, hắn biết bản thân cần phải chớp lấy cơ hội này.
Hai tay cấp tốc kết ấn, linh ấn quanh thân nổ bùm, linh lực bồng bềnh, linh ấn lập tức thành hình.
Chỉ ngắn ngủi trong cái chớp mắt, hào quang sáng rực quanh thân Mục Trần, số lượng linh ấn đã vượt qua con số 200.
Mục Trần vung tay lên, mấy trăm linh ấn bay lên hòa vào không trung, linh lực thiên địa đột ngột điên cuồng, khiến mọi người trong phạm vị có thể nhìn thấy đều run rẩy. Một quang trận to lớn thành hình trên cao.
Cuồng phong bạo khởi trong thiên địa, hội tụ thành một dòng sông ánh sáng cuồn cuộn đổ về quang trận.
- Đó là. . . Linh trận?
Xa xa, Từ Hoang, Triệu Thanh Sam nhìn thấy mà chấn động. Thanh thế to lớn như thế, ít nhất phải là linh trận cấp 5!
Chẳng lẽ, Mục Trần đã có thể bố trí ra linh trận cấp bậc đó sao? Có thể nào?
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 313: Song liên hiển uy
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Quang trận hình thành trên không trung, linh lực quang chiếu rọi khắp nơi, đan xen vào nhau, trận đồ đang dần dần rõ nét trên cao.
"Rầm rầm."
Linh lực trong khu vực này trở nên cuồng bạo, như hồng thủy ào ào đổ tới, không ngừng chui vào linh trận.
Linh Vương đột nhiên nhìn về linh trận to lớn bên này, nó vốn hình thành từ linh lực thiên địa, cảm giác đối với linh lực cực kỳ nhạy bén, nó cũng đã nhận ra áp lực kinh người đe dọa sự tồn tại của, bất giác cảm thấy bất an.
"Graooo!"
Nó gào thét vơ lấy một quả núi to lớn, dùng linh lực bọc lại rồi hung hăng ném về phía linh trận đang thành hình, định phá hoại uy hiếp đáng sợ kia.
"Xoẹt!"
Nhưng một luồng kiếm khí xanh thẳm cắt ngang không khí, chém nát khối núi thành đá vụn rơi lả tả như mưa.
Linh Vương rống lên, tay khổng lồ tức giận vỗ xuống người con gái luôn ngăn cản nó kia.
Dưới công kích điên cuồng của Linh Vương, kiếm quang quanh thân Lạc Li càng lúc càng mỏng đi, bị áp chế đến khốn đốn. Cổ tay cầm kiếm cũng đã nhiễm máu, nhưng nàng vẫn kiên cường không lui một bước.
Một mình ngăn cản công kích của Linh Vương nào phải chuyện dễ, dù sao Lạc Thần Kiếm trong tay vẫn đang bị phong ấn.
Nhưng vì Mục Trần đang bố trí linh trận, nàng không thể để hắn bị quấy nhiễu rồi ngắt quãng, hiện tại nàng không thể lui.
"Graooo!"
Linh Vương điên cuồng gào thét và công kích, kiếm quang đang sắp phải tan nát.
Không trung phía xa, quang trận càng lúc càng sáng, trận đồ dần thành hình, có dáng vẻ một bông sen màu đen thật lớn.
- Là Yêu Liên Đồ trận ư?
Từ Hoang nhìn linh trận kia cũng không mấy lạ lẫm, vì hắn đã từng thấy Mục Trần sử dụng linh trận này đối chiến với Lý Huyền Thông. Tuy thứ này rất lợi hại, nhưng dường như cũng chỉ là linh trận cấp 4, sao lại có thanh thế kinh người như vậy? Vả lại linh trận cấp 4 đem ra đối phó với con Linh Vương kia, đầu óc Mục Trần có vấn đề rồi sao.
- Không đúng. . .
Từ Hoang đột nhiên trừng mắt, vì hắn nhìn thấy bên cạnh đóa sen kia, lại có thêm một đóa sen nữa.
Linh trận này lại có đến hai đóa hắc liên?
Dù chỉ thêm một đóa hắc liên, nhưng uy thế lại tăng lên gấp bội. Từ Hoang không phải là Linh Trận sư nhưng có thể nhận thấy rõ linh trận hiện tại hơn xa Yêu Liên Đồ trận khi trước.
- Thì ra linh trận mà hắn thi triển lúc trước vẫn chưa phải là toàn bộ...
Từ Hoang đăm chiêu suy nghĩ. Linh trận này không thể nào có khả năng do Mục Trần sáng tạo ra, vì hắn biết rõ năng lực tên kia hiện tại vẫn chưa đủ đẳng cấp thực hiện viện đó. Vậy thì cảnh tượng trước mặt chỉ có thể giải thích là Mục Trần thi triển linh trận lúc trước, là bản không đầy đủ.
Hai đóa hắc liên chuyển động trên không, thiên địa như trở nên u ám hơn, cuồng phong bạo khởi.
Mục Trần nhìn lên Yêu Liên Đồ trận vừa thành hình, thở ra một hơi. Thành tựu của hắn đã tinh thâm hơn, đối với việc mày mò Yêu Liên Đồ trận cũng lĩnh hội sâu sắc hơn, nên mới cả gan thử làm việc này.
Linh trận thần bí này hắn đã nắm đại khái được một chút tổng thể. Theo hắn đoán, Yêu Liên Đồ trận phải có bốn phần, đầy đủ sẽ xuất hiện bốn đóa hắc liên. Và đẳng cấp Yêu Liên Đồ trận đầy đủ có lẽ đủ so được với linh trận cấp 7, uy lực kinh thiên khủng bố, cường giả Thông Thiên cảnh đứng trước linh trận đó cũng chỉ có thể tan thành bụi đất.
Dù bây giờ Mục Trần còn chưa đủ năng lực, chỉ là ngưng tụ đóa hắc liên thứ hai cũng nhờ may mắn ngẫu nhiên chạm vào trạng thái Tâm Nhãn mới được.
- Lạc Li!
Mục Trần cất tiếng khẽ gọi Lạc Li.
Nghe thấy hắn, Lạc Li khẽ gật đầu rồi nhanh chóng lướt ra, nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh hắn, tay cầm trường kiếm luôn giữ vững đề phòng với Linh Vương.
"Graooo!"
Không còn ai ngăn cản, đôi mắt sáng rực của Linh Vương lóe hào quang nhìn thẳng Mục Trần, không hề ngập ngừng lập tức nện bước, chợt nhảy lên không trung, cuộn mình lại như một khối thiên thạch rực sáng, mang theo lực trùng kích đáng sợ hướng thẳng đến nơi Mục Trần đang đứng.
"ầm ầm!"
Đỉnh núi nơi Mục Trần đứng sụp đổ, vùng đất xung quanh tạo thành những hố sâu kinh hoàng.
Mục Trần mặt không đổi sắc, ấn pháp thay đổi, hai đóa hắc liên cùng hướng về mục tiêu, linh khí hội tụ kinh người ở tim sen, đột ngột bắn ra.
"Bùm!"
Hai cột linh lực đối nhau, nhưng không nổ vì bài xích lẫn nhau, mà trong tiếng nổ lại dung hợp với nhau. Chỉ ngắn ngủi vài cái chớp mắt, hào quang tan đi, ngay cả quang trận cũng tiêu tán.
Thình lình một đóa quang liên chỉ tầm một trượng hiện ra, nhỏ xinh nhưng mang theo dao động cực kỳ khủng bố, chuyển động co rút bình bịch như một trái tim vô cùng yêu dị.
Mục Trần búng tay, quang liên bắn ra để lại một cái đuôi sáng trưng hướng lên cao nhắm đến khối thiên thạch khổng lồ mà công kích.
Tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt nó đã sắp va chạm với khối thiên thạch khổng lồ kia.
Bất chợt chính lúc sắp va chạm đó, gương mặt Mục Trần hiện lên một nét cười nguy hiểm, bàn tay hắn siết lại.
"Đùng!"
Khối thiên thạc Linh Vương đột nhiên run rẩy kịch liệt, trong cở thể nó dường như có một luồng hắc hỏa bốc lên.
Luồng hắc viêm không nhiều, nhưng trong cơ thể Linh Vương tràn ngập linh lực lại tạo thành động tĩnh không nhỏ, hắc viêm thiêu đốt không ngừng phá hoại linh lực trong đó.
Đó chính là một mồi lửa mà Mục Trần khi chụp vào tinh thể đã lén đưa vào. Linh Vương trực tiếp nuốt tinh thể vào trong người, thành ra cũng đem theo luôn mồi hắc viêm vào cơ thể. Linh Vương có linh lực hùng hậu, lượng hắc viêm kia không tạo thành thương tổn gì, nhưng khi chiến đấu gay cấn, thắng bại lại quyết định bởi một tia lửa nhỏ bé mong manh kia.
Đạo hắc viêm đúng như Mục Trần dự tính, nhanh chóng bị linh lực cuồn cuộn không ngừng vùi lấp, nhưng ánh sáng trên khối thiên thạch Linh Vương đã nhạt đi một chút ít.
Và chính nháy mắt đó, đóa sen yêu dị nện vào ngực Linh Vương.
"UUỳnnnh!"
Một tiếng vang cực to trên không trung vọng ra, linh lực trùng kích thổi tán xung quanh, khiến chi cuồng phong bạo vũ xuất hiện, cự thạch bị đánh bay đi, rồi tan nát thành bụi cám.
Con Linh Vương khổng lồ văng ngược đi trong đôi mắt hoảng sợ của mọi người quan sát, nện xuống mặt đất, khiến cho nhiều đỉnh núi trong sơn mạch bị chấn động đổ nát, một cái hố to xuất hiện nuốt lấy thân hình khổng lồ.
Từ Hoang, Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương lập tức phóng đi. Linh trận lợi hại như thế đánh trúng, có lẽ cả Linh Vương cũng không thể nào không có thương tổn.
Dãy núi lần nữa rung chuyển, bụi mù tràn ngập, một cái bóng khổng lồ hơi lảo đảo đứng dậy.
- Quả nhiên còn sống!
Bọn họ chấn động, trong lòng lại cảm thấy chút may mắn.
Mục Trần đứng trên núi, gương mặt không chút sợ hãi, chỉ yên lặng nhìn con khổng lồ đứng đằng xa.
Bụi mù chậm rãi tan đi, con Linh Vương lại xuất hiện, nhưng vẻ uy mãnh đã hoàn toàn mất đi. Nơi lồng ngực có một vết lõm trống rỗng, những khe nứt lan trên cơ thể linh lực của nó, thậm chí leo lên đến gần viên tinh thạch chói mắt trên trán.
Đám người theo đuôi kinh hoảng run rẩy, Mộ Phong Dương hoảng sợ thấy rõ. Hắn không ngờ Mục Trần lại có thể đả thương Linh Vương đến mức độ này.
"Graoóo."
Linh Vương gầm lên, nó nhận biết thân thể đã trọng thương, linh khí nhanh chóng thất thoát, dù không có cảm giác đau đớn nhưng linh khí mất đi cũng khiến cho bản năng của nó trổi dậy cơn phẫn nộ.
Mặt đất rung chuyển, nó điên cuồng xông tới, mục tiêu trực chỉ Mục Trần.
Mục Trần thấy Linh Vương hùng hổ lao tới, mày cũng nhíu lại. Tuy nó đã trọng thương, nhưng lão hổ gầy vẫn còn uy, bất kể thế nào thì Linh Vương cũng sánh ngang với cường giả Thông Thiên cảnh, trước đó nếu không phải hắn mưu kế đa đoan giấu sẵn một tia hắc viêm thình lình đột kích, thì khó mà trọng thương nó đến như vậy.
Tay siết chặt, linh lực hắc viêm dũng mãnh tuôn ra, bất chợt một bàn tay mát lạnh nắm lấy tay hắn, Lạc Li mỉm cười trìu mến cất tiếng:
- Chuyện kết thúc, để cho ta được chứ?
Nàng thấy Mục Trần lúc này tiêu hao rất lớn, Linh Vương trong thương nhưng hồi quang phản chiếu phản kích trước khi chết cũng rất khủng bố, với thực lực của nàng thì thích hợp hơn Mục Trần rất nhiều.
Mục Trần giật mình, chợt cười gật đầu.
Lạc Li chậm rãi tiến tới, Lạc Thần Kiếm giơ cao, chỉ thẳng đến con Linh Vương kia, đôi mắt trở nên sắc bén dị thường.
Linh khí thiên địa như sợ hãi gì đó mà chạy tứ tán, dường như đang tìm cách trốn tránh kiếm khí phát ra từ Lạc Li.
Ngay cả chính Mục Trần cũng cảm thấy hoảng hốt, ánh mắt nhìn nàng cũng nghiêm trọng hơn nhiều.
Nàng ta định một chiêu giải quyết triệt để con Linh Vương này đây mà.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 314: Giết Linh Vương
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Kiếm khí như sóng nước bồng bềnh, sắc bén khiến người ta hoảng sợ run rẩy, cảm giác cứ như lọt vào một mê trận kiếm, sơ sẩy động thân sẽ bị cắt thành từng mảnh.
Mục Trần kinh ngạc nhìn người con gái mình yêu. Thực lực Lạc Li hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của hắn. Ngẫm lại hắn lại cười tự giễu, thiên phú của nàng không hề yếu hơn hắn, mà tu luyện lại còn cố chấp hơn cả hắn. Nếu như không phải bản thân còn có năng lực Linh Trận sư, nếu phải đối chiến thật cũng không dám vỗ ngực khẳng định có thể áp chế nàng.
Lạc Li nhìn con Linh Vương hung bạo đang ầm ầm lao tới, đôi mắt lặng lẽ nhắm lại, rồi trường kiếm thình lình chém xuống.
"Xoẹt xoẹt xoẹt!"
Mặt đất phía trước, kiếm khí đầy trời hội tụ vào trường kiếm, rồi tập trung ở ngay mũi kiếm.
Mũi kiếm chỗ, sóng gợn nhộn nhạo, trường kiếm giống như nước gợn biến thành, một đạo xanh thẳm ánh sáng, rồi đột nhiên thổi quét mà ra.
Luồng sáng xanh thẳm nhanh đến mức người ta chỉ có thể cảm nhận thấy nó, đôi mắt chỉ nhìn thấy một tia chớp lóe lên, rồi tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên, không gian như bị cắt làm đôi, không thể khép lại.
Nhiệt độ dường như chớp mắt giảm xuống.
Lông tóc Mục Trần đột nhiên dựng ngược lên, cảm giác nguy hiểm cực độ xuất hiện trong lòng.
Một kiếm của Lạc Li không quá huyễn lệ, nhưng sức mạnh đáng sợ khiến cho người ra lạnh gáy.
Luồng kiếm khí xanh thẳm kia chẳng biết từ lúc nào đã chém dọc thân hình Linh Vương, rồi từ đó xuyên qua.
Rất xa phía sau Linh Vương, một ngọn núi bị cắt đôi.
"ầm ầm!"
Một đòn công kích sắc lẹm, Linh Vương khí thế hung hãn lao đến hai người, dường như không bị chút thương tổn nào.
Lạc Li mỉm cười mặt tái nhợt, kiếm tra vào vỏ, xoay người quay lại nhìn Mục Trần.
Mục Trần cầm lấy tay của nàng kéo qua, nhìn thấy vết máu đỏ thẫm không khỏi đau lòng. Mau chóng lau khô đi, hắn trách mắng:
- Cần gì liều mạng như thế, ta có thể giải quyết được nó.
Lạc Li mỉm cười, không trả lời, dịu dàng nhìn vẻ đau lòng của Mục Trần.
Cả hai chẳng ai chú ý tới con Linh Vương vẫn đang hùng hổ xông tới.
Thình lình khi Linh Vương đến gần, thân thể khổng lồ cũng đột nhiên nứt ra làm hai, ngã rầm xuống hai bên ngọn núi.
Đá chạy cát bay, đất đai rung chuyển rồi chầm chậm ngừng lại.
Hờ hững nhìn hai nửa bị cắt đôi của Linh Vương, Mục Trần thấy thân thể nó nhanh chóng bị tinh thể hóa, rồi cấp tốc thu nhỏ lại, chỉ chốc lát hóa thành hai khối sáng chói mắt như mặt trời ban trưa, chiếu rọi khắp thiên địa.
Linh lực khủng bố tản mát ra, mơ hồ nhìn thấy hai nửa của một khối tinh thể chính là khối mà khi trước Linh Vương ăn mất, chẳng những vậy màu sắc còn đậm hơn, linh lực còn khủng bố hơn nữa.
Đây là Linh Vương quang, cũng có thể gọi là tinh thể của nó.
Xa xa đám người Triệu Thanh Sam bị hào quang chói mắt khiến cho thất thần, kinh ngạc. Rồi vẻ tham lam bừng lên chiếm lấy tâm trí và đôi mắt.
Kia chính là Linh Vương quang a, nếu có thể cướp được, thì lần này Linh Quang quán đỉnh sẽ cực độ hoàn mỹ!
Thậm chí có thể chạm tới ngưỡng cửa Thông Thiên cảnh không chừng!
Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương đều đỏ mắt, hầu kết chạy loạn, cả hai liếc nhìn nhau, rồi nghiến răng xông tới. Mọi thứ như lý trí, sợ hãi, kinh ngạc... đều hoàn toàn đánh mất. Đại chiến thảm liệt giữa Mục Trần và Lạc Li với Linh Vương tuy rất khủng khiếp, chứng tỏ hai người lợi hại, nhưng bây giờ cả hai đều tiêu hao rất nhiều, đây chính là cơ hội ngàn vàng!
Từ Hoang cũng ngây ngất nhìn ánh sáng chói mắt kia, thế nhưng hắn không lao lên động thủ, chỉ khẽ thở dài, lạnh lùng nhìn đám Triệu Thanh Sam như thiêu thân lao vào lửa. Dù sao hắn cũng đã từng có xích mích với Mục Trần, cũng biết được tên thiếu niên này rất khó đối phó, hai tên kia muốn đoạt lấy đồ của hắn, e rằng đó không phải là chuyện nên làm của kẻ sáng suốt.
Có lẽ hiện tại Mục Trần và Lạc Li đều tiêu hao rất lớn, nhưng với tính cách của hắn ta, không có chuẩn bị gì ở đằng sau thì thật lòng có tặng Từ Hoang một quyển thần quyết cũng không dám tin.
Đằng kia, tay Mục Trần nắm Lạc Li càng lúc càng chặt, con ngươi đen láy lãnh khốc vô tình nhìn hai người đang lao tới, khóe miệng cong lên nguy hiểm.
Lạc Li cũng nhận thấy hành động của hai kẻ kia, gương mặt cũng đầy hàn ý.
- Cuối cùng cũng xem tuồng đủ rồi sao?
Mục Trần cười lớn.
Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương bốn mắt lóe lên, cũng không dám xem thường Mục Trần. Hắn ta trước đó đã khiến Linh Vương phải trọng thương, khiến cho cả hai cảm thấy áp lực cực lớn, không dám bừa bãi công kích như trước nữa.
- Đoạt linh quang, chia ra!
Triệu Thanh Sam quát khẽ, rồi hướng về nửa khối linh quang bên trái, để Mộ Phong Dương tách ra hướng về bên phải.
Mục Trần lạnh lùng quan sát hành động của họ, bất chợt nắm tay lại, một khối thiết cầu hoen gỉ xuất hiện. Hắn búng tay bắn khối thiết cầu văng ra, ánh sáng rực rỡ thình lình bộc phát hình thành một linh trận cực lớn cấp tốc ngưng tụ, kéo dài ra bao phủ lấy vị trí hai nửa khối linh quang.
Biết rõ đám rình mồi đằng xa đã lâu, làm thế nào hắn lại có thể dốc hết tất cả lưỡng bại câu thương với Linh Vương cho được?
"Xoẹt."
Triệu Thanh Sam và Mộ Phong Dương cấp tốc khựng lại, tim đập thình thịch nhìn linh trận lan tỏa bao phủ, uy áp không hề yếu hơn linh trận trước đó!
Liều mạng xông vào, e rằng sẽ bị linh trận kia vây lấy, cấp độ linh trận này cả hai không ai đủ lòng tin có thể chống đỡ được.
- Tên khốn nạn này!
Mộ Phong Dương nghiến răng tức tối, không ngờ được Mục Trần lúc này vẫn còn có chuẩn bị.
- Đi!
Triệu Thanh Sam cắn chặt răng lập tức quyết định. Mục Trần đã có kế sách ngăn cản, họ căn bản không còn cơ hội.
Mộ Phong Dương thì không dứt khoát như Triệu Thanh Sam, hơi do dự chưa biết có nên đi hay không.
- Đã đến đây, vậy thì đừng đi nữa!
Mộ Phong Dương vừa mới xoay lại, thì giọng Mục Trần đã truyền tới, lạnh lẽo nổi gai ốc. Hắn hoảng sợ khi thấy linh trận to lớn dường như đang tập trung bao phủ lại chỗ hắn, kinh hoảng đến hồn phi phách lạc, chiến ý tắt ngúm, vội tăng tốc.
- Hừ!
Mục Trần nổi giận, lắc mình mang theo tiếng long ngâm rồi biến mất, đến khi xuất hiện đã ở sau lưng Mộ Phong Dương.
- Cút ra ngoài!
Thân thể Mục Trần đột nhiên lôi quang ngập tràn, làn da chuyển sang màu bạc như kim loại, quyền kình cực tốc đánh ra.
"Rầm!"
Bạch hổ thoáng hiện, như ngưng tụ trong quyền phong của Mục Trần, nặng nề đánh tới Mộ Phong Dương đang không kịp phòng bị.
- Ngươi ....
Kình lực kinh người áp tới sau lưng khiến Mộ Phong Dương mặt mày tái mét, thời điểm này cả xoay người cũng không thể tránh kịp, chỉ có thể gọi ra một bộ giáp bảo vệ cơ thể.
"Bang!"
Tia lửa lóe lên khắp nơi, tiếng kim loại va chạm nặng nề, thân hình Mộ Phong Dương mang theo một vòi máu như diều đứt dây rơi xuống đất, đục thủng một lỗ to và sâu trên mặt đất.
Mộ Phong Dương thê thảm nằm trong hố, áo giáp đầy vết nứt. Bộ giáp này trước đó chịu một cái vỗ của Linh Vương nhằm hãm hại Mục Trần vốn đã nứt vỡ sắp hỏng mất, bây giờ lại phải chịu một quyền cuồng bạo của chính Mục Trần, nó đã đến cực hạn.
Mộ Phong Dương thở ra yếu ớt, máu tuôn từ cả mồm lẫn mũi, mắt hoảng sợ nhìn bóng người trên cao, hắn không thể tưởng tượng Mục Trần ra tay độc ác như thế, nói đánh là đánh ngay.
- Dọn dẹp các ngươi mà dùng linh trận, thì phí đi mất.
Mục Trần cười khẩy, tay vươn ra, khối sắt hoen gỉ trở lại trong tay hắn.
Mục Trần hạ xuống một chút, ngón tay cong lại thành trảo, hút lấy một khối đá khá to, gương mặt dữ tợn ném thẳng nó xuống chỗ Mộ Phong Dương đang trọng thương.
- Không!
Mộ Phong Dương sợ hãi hét lên, khối đá nặng nề mang theo linh lực nện vào hố khiến mặt đất rung lên một cái, một tia sáng từ trời cao chiếu xuống, xuyên qua khối đá, đem Mộ Phong Dương trọng thương hôn mê đưa ra ngoài.
Khi Mục Trần giải quyết gọn ghẽ Mộ Phong Dương, Triệu Thanh Sam đã trốn đi biệt tăm. Mục Trần chỉ lướt nhìn qua hướng tên kia bỏ chạy, rồi cũng không có ý truy kích. Hiện tại hắn đã tiêu hao quá nhiều, muốn đánh Triệu Thanh Sam văng khỏi Linh Quang giới có lẽ cũng được, nhưng phải dùng tới viên Linh Trận Tử này thì hắn cũng rất luyến tiếc.
Đứng giữa không liếc về một phía, nơi đó còn có vài người đang nhìn lại hắn, khi họ thấy ánh mắt hắn chú ý vào mình, nhất tề sợ hãi lui lại vài bước.
Từ Hoang thở dài nhìn thiếu niên khí thế khiếp người đằng xa, khoát tay:
- Đi thôi.
Phía sau hắn, Từ Thanh Thanh và tùy tùng đều im lặng. Nàng nghiến răng nhìn bóng người kia, trong lòng đầy cảm xúc khó hiểu. Ai mà ngờ được, ngay cả vị đại ca mà nàng kính nể nhất bây giờ cũng không dám đối diện với tên kia.
Nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, hắn bây giờ mạnh hơn mấy tháng trước rất rất nhiều.
Có lẽ, trong lần Thú Liệp chiến này, hắc mã đáng sợ và nổi tiếng nhất không phải là Triệu Thanh Sam, mà chình là Mục Trần đằng kia!
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥