- Vương lão sư, ở vòng đấu loại, chúng ta là đội đứng đầu một tổ, mà thực lực của học viện Hoàng Gia Đấu Linh kia không yếu, lẽ ra cũng phải đứng thứ nhất chứ, làm sao chúng ta có thể rút thăm trúng bọn họ được? Không phải ở vòng này chúng ta sẽ rút thăm một trong tám đội đứng thứ hai sao?
Vương Ngôn nói:
- Xét theo thực lực, học viện Hoàng Gia Đấu Linh lẽ ra phải vào nhóm đứng thứ nhất nhưng lần này không phải vậy. Trong tổ bọn họ đột nhiên xuất hiện một con hắc mã, cuối cùng bọn họ giành được toàn thắng. Còn học viện Hoàng Gia Đấu Linh không hiểu tại sao lại bỏ qua trận đấu với học viên mới phất lên kia. Vì thế nên giờ bọn họ mới lọt vào nhóm đứng thứ hai.
Mã Tiểu Đào nói:
- Chuyện này có chút kỳ lạ. Học viện Hoàng Gia Đấu Linh cũng nổi tiếng là một học viện lâu đời. Vị trí thứ nhất lẽ ra quan trọng với bọn họ lắm, không biết nguyên nhân gì khiến bọn họ chấp nhận bỏ qua vị trí ấy nữa. Chẳng lẽ bọn họ đang dưỡng sức?
Vương Ngôn nói:
- Ta cũng từng nghĩ đến vấn đề này. Nhóm đứng nhất và nhóm đứng hai chỉ có sự khác biệt ở vòng đấu mười sáu vào vòng tám đội này. Qua trận này cũng chẳng còn ích lợi gì nữa. Mà học viện Hoàng Gia Đấu Linh quyết định như vậy nhất định còn ẩn giấu cái gì đó. Cũng may bên chúng ta vẫn còn ngươi và Thược Hành chưa ra thi đấu. Chỉ cần có hai ngươi trấn thủ, có lẽ không có chuyện gì quá lớn. Được rồi, để ta giải thích một chút quy tắc của vòng đấu kế tiếp.
- Cuộc Thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện Cao Cấp Hồn Sư dù đã qua mấy vạn năm, quy tắc vẫn không thay đổi. Nhất là vòng đấu loại cuối cùng này. Cuộc thi vi thì muốn các đội được bộc lộ thực lực mạnh nhất và các trận đấu đều kịch tính nên phương thức thi đấu cũng có thay đổi. Vòng đấu này hoàn toàn khác với vòng đấu loại ban đầu. Mặc dù vẫn rút thăm chọn đối thủ nhưng mỗi trận đều phải đấu hai lần với hai phương thức khác nhau, lần lượt là đoàn chiến và đấu cá nhân. Thắng trận đoàn chiến không có nghĩa là được vào tiếp vòng trong mà ngày tiếp theo còn phải đấu tiếp trận cá nhân nữa, nếu như đối phương có thể chỉ dùng ba người đánh bại toàn bộ đối phương, như thế cũng có thể chuyển bại thành thắng. Còn đối với đội đã thắng trận đoàn chiến, chỉ cần với bảy người đánh bại ba người của đội thua là chiến thắng.
- Phương thức thi đấu này vừa đảm bảo thực lực tổng thể của mỗi đội đều được bộc lộ đồng thời cũng tạo cơ hội cho các cá nhân trong từng đội thể hiện thực lực bản thân. Ví dụ thế này, trong đội chúng ta có Tiểu Đào và Thược Hành là Hồn Đế, giả sử chúng ta thua trận đoàn chiến, vậy thỉ chỉ cần hai đứa nó chiến thắng toàn bộ bảy người đối phương trong trận cá nhân thì chúng ta cũng giành được chiến thắng. Cho nên, vòng đấu này vừa có thể kiểm tra thực lực tổng thể của cả đội đồng thời cũng là cơ hội tốt để các đệ tử bộc lộ tài năng. Các học viện có thực lực cố gắng bồi dưỡng các đệ tử đứng đầu cũng vì giai đoạn đấu cá nhân này.
Cách thức thi đấu kỳ lạ của vòng đấu này thật khiến mọi người bất ngờ. Hoắc Vũ Hạo hỏi;
- Vương lão sư, nếu chẳng may trong trận đoàn chiến có người bị thương hoặc tiêu hao quá nhiều không thể tham gia thi đấu cá nhân thì phải làm sao?
Vương Ngôn nói:
- Như thế chỉ còn cách ngồi xem bên ngoài mà thôi. Bình thường mỗi học viện đến đây đều có đội dự bị, như các ngươi vốn là đội dự bị đấy. Đội dự bị sẽ tạm thay thế vị trí cho các thành viên chính thức nếu xảy ra vấn đề ngoài ý muốn.
- Bối Bối, Từ Tam Thạch, hai ngươi đều đã khôi phục hoàn toàn chưa? Nếu các trận sau phải sử dụng năng lực kia các ngươi có bị làm sao không?
Ý Vương Ngôn dĩ nhiên là nói Hoàng Kim Thánh Long của Bối Bối và Huyền Vũ của Từ Tam Thạch.
Bối Bối gật đầu nói:
- Đệ tử có lẽ không sao? Vũ Hồn của đệ tử không tăng vọt như Tam Thạch, nhưng đệ tử không thể sử dụng nhiều, vì mỗi lần sử dụng đều sẽ giống như hai tiểu sư đệ sử dụng Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ, phải nghỉ ngơi ba ngày mới có thể dùng tiếp. Chỉ khi nào đạt đến cấp bậc Hồn Thánh mới có thể thoải mái sử dụng nó.
Từ Tam Thạch đau khổ nói:
- Đệ tử không biết chính xác như thế nào nữa. Vì hiện giờ đệ tử vẫn chưa khống chế được nó, chỉ khi nào có kích thích đặc biệt, Vũ Hồn của đệ tử mới chuyển sang trạng thái biến dị. Có điều, đệ tử và Bối Bối cũng giống nhau, chỉ cần tu vi đến bậc Hồn Thánh sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Vương Ngôn nói:
- Vậy được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu sắp xếp đội hình thi đấu cho trận ngày mai. Đến vòng đấu này chúng ta không thể chuẩn bị qua loa nữa. Đối thủ ngày mai của chúng ta là đội đứng thứ tư lần trước. Cho nên chúng ta phải dốc toàn lực. Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành, Lăng Lạc Thần, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, bảy người các con ngày mai tham gia trận đoàn chiến. Chủ khống là Lăng Lạc Thần phối hợp với Hoắc Vũ Hạo. Những người còn lại phối hợp tấn công. Thái Đầu, lát người con chế tạo ra nhiều nhiều xì gà rồi chia cho mọi người, phòng khi mai cần sử dụng.
- Dạ.
Hòa Thái Đầu lập tức đáp.
Tiêu Tiêu chu chu môi nói:
- Chúng ta được rảnh rỗi rồi.
Vương Ngôn mỉm cười nói:
- Không có ai rảnh rỗi cả, ở vòng đấu này không thể chắc chắn không có người bị thương nên các con ai cũng quan trọng. Nhất là ở vòng đấu trước, các con ai cũng làm rất tốt. Con, Nam Nam và Thái Đầu bất cứ lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng ra thi đấu. Kế tiếp, chúng ta thảo luận một chút chiến thuật, bất kể học viện Hoàng Gia Đấu Linh kia còn ẩn giấu cái gì cũng ta cũng phải đánh bại bọn họ.
Sự trở lại của hai Hồn Đế đã gia tăng sự tự tin trong lòng Vương Ngôn rất nhiều. Bọn họ còn phải thắng thêm bốn trận nữa mới có thể giữ được chức quán quân. Tuy các trận đấu kế tiếp đều vô cùng gian nan nhưng mức độ không còn đặc biệt nghiêm trọng như với học viện Chính Thiên kia nữa.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng họp vang lên tiếng gõ cửa.
Vương Ngôn nhíu mày, trầm giọng quát:
- Không phải đã dặn nhân viên phục vụ không được đến làm phiền chúng tôi sao?
Bên ngoài cửa phòng họp vang lên một giọng nữ rất êm tai:
- Thật xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, tôi không phải nhân viên phục vụ, tôi đến từ phòng đấu giá Tinh Quang.
Phòng đấu giá Tinh Quang? Vương Ngôn nghe thấy giọng nói có chút quen tai khẽ lặng người, Bối Bối đang ở gần cửa phòng nhất đã đứng lên đưa mắt nhìn về phía Vương Ngôn, hắn thấy Vương Ngôn cho phép rồi mới bước ra mở cửa.
Người đang đứng đợi bên ngoài là một cô gái mặc trang phục màu đen tuyền, dáng vẻ chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, phụ nữ ở độ tuổi này nói già không già nói trẻ không trẻ nhưng lại mang một sự quyến rũ động lòng người.
Mấy người Hoắc Vũ Hạo vừa nhìn thấy người kia liền nhận ra đây chính là vị Đấu Giá Sư bọn họ từng gặp ở phòng đấu giá, Thanh Nhã.
Thanh Nhã lướt mắt nhìn thấy Vương Ngôn, khẽ mỉm cười rồi cúi người hành lễ với Vương Ngôn.
- Xin chào Vương lão sư. Mạo muội làm phiền các vị thật có lỗi.
Vương Ngôn trông thấy nàng, ánh mắt cũng nhu hòa hơn trước, hắn trầm giọng nói:
- Thanh Nhã Đấu Giá Sư? Cô tìm chúng tôi có chuyện gì không? Làm sao cô biết chúng tôi ở đây mà tìm đến?
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
- Lần trước mọi người khi thanh toán đã dùng tên của học viện Sử Lai Khắc nên dĩ nhiên chúng tôi đã biết được mọi người là ai. Chúng tôi đã hỏi thăm tình hình một chút mới biết mọi người đang ở đây, cho nên hôm nay tôi mới đến đây làm phiền mọi người. Chuyện là thế này, đêm nay, phòng đấu giá Tinh Quang chúng tôi có tổ chức một buổi đấu giá cấp bậc cao nhất. Bình thường loại đấu giá này một năm chỉ tổ chức một hoặc hai lần. Chỉ có những khách hàng tôn quý nhất mới có thể tham dự. Lần trước chúng tôi không biết mọi người là người của học viện Sử Lai Khắc nên đối xử có chút không phải. Cho nên, ông chủ của chúng tôi lệnh tôi hôm nay mang thiệp mời đến cho mọi người, hi vọng đêm nay nếu mọi người có thời gian rảnh, chúng tôi tuyệt đối hoan nghênh mọi người đến tham gia. Chúng tôi đảm bảo những vật được mang ra đấu giá hôm nay sẽ làm mọi người hài lòng.
Nàng nói xong liền lấy ra một xấp thiệp mời đặt lên bàn, sau đó xoay người hành lễ cáo từ:
- Tôi không tiếp tục làm phiền mọi người nữa, thật xin lỗi.
Sau đó cô từ từ lui về sau, sau đó đóng cửa phòng rồi ra về.
Vương Ngôn nhìn một xấp thiệp mời trên bàn nói:
- Phòng đấu giá Tinh Quang thật lợi hại. Mười một cái thiệp mời không thiếu một cái, bọn họ còn có thể vượt qua lệnh phong tỏa của đế quốc mà vào đây gửi thiệp mời cho chúng ta, đúng là không tệ.
Đái Thược Hành lấy một tấm thiệp mời lên xem rồi nói:
- Đúng là Đấu Giá Hội Đỉnh Cấp. Vị Đấu Giá Sư ấy nói không sai, những dạng đấu giá như thế này mỗi năm chỉ tổ chức một hai lần. Trước đây ta cũng không có tư cách tham gia. Chỉ có cha và các thành viên hoàng thất, các đại thương gia, các hồn sư, hồn đạo sư cao cấp mới có thể tham dự. Thứ tốt tuyệt đối không ít, nhưng giá cũng không thấp. Có lẽ phòng đấu giá Tinh Quang chỉ muốn thiết lập quan hệ với học viện Sử Lai Khắc chúng ta chứ không có ý gì khác. Vương lão sư, ngài thấy sao?
Vương Ngôn lướt mắt nhìn các đệ tử của mình, hắn rõ ràng thấy đứa nào cũng nhìn hắn bằng ánh mắ sáng rực. Bọn nhỏ đúng là những hồn sư ưu tú nhất trong đám bạn đồng lứa nhưng dù sao vẫn là những đứa nhóc. Lúc nào cũng tò mò với những thứ mới lạ, huống chi loại đấu giá cao cấp này bình thường không phải muốn đến là đến.
- Được rồi, mọi người thi đấu vất vả rồi, hôm nay ta cho cả nhóm nghỉ ngơi thư giản một buổi. Có điều, chủ yếu đến xem, tuyệt đối không được gây chuyện. Trận đấu ngày mai rất quan trọng, nếu có ai gây chuyện, chúng ta sẽ lập tức trở về tửu điếm nghỉ ngơi.
- Vương lão sư vạn tuế.
Hắn vừa dứt lời Tiêu Tiêu lập tức nhảy nhót hoan hô, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng không ngoại lệ.
Lần trước được đến đó một lần, cả nhóm đã rất phấn khích và tò mò rồi, nhưng đấy chỉ là buổi đấu giá cấp thấp thôi, vật phẩm cũng chỉ toàn là Hồn Đạo Khí. Mà lần này lại là buổi đấu giá cao cấp nhất. Không biết sẽ có những thứ gì đây. Bọn họ không nghĩ sẽ đến đó mua gì, chủ yếu đi xem cho biết là chính.
Vương Ngôn vừa cười vừa mắng:
- Mấy đứa tiểu quỷ này, ngồi xuống hết, chúng ta tiếp tục thảo luận cách thức tác chiến cho trận ngày mai.
Nói thì thế, thật ra sắp xếp chiến thuật rất đơn giản, không tốn quá nhiều thời gian, lát sau mọi người đều trở về phòng tiếp tục tu luyện. Mãi đến chiều tối, cả nhóm ăn cơm xong, tự động thay quần áo bình thường, cầm theo thiệp mời, rồi đi theo Vương Ngôn đến phòng đấu giá Tinh Quang.
Khi đến nơi, bọn họ giật mình phát hiện vị Đấu Giá Sư Thanh Nhã đã sớm chờ bọn họ ở cửa, nàng vẫn mặc một bộ váy dài màu đen, nhưng dưới ánh đèn đêm, nàng lại càng thêm sang trọng tao nhã.
Vương Ngôn nhìn thấy nàng cũng khẽ gật đầu.
- Chào Đấu Giá Sư Thanh Nhã, chúng ta lại gặp nhau.
Thanh Nhã thấy cả nhóm đến tức thì vui mừng tươi cười nói:
- Hoang nghênh các vị khách quý hạ cố đến tham gia.
Vương Ngôn nói:
- Làm sao cô biết hôm nay chúng tôi nhất định sẽ đến?
Thanh Nhã lắc đầu nói:
- Tôi không biết, nhưng nhiệm vụ của tôi là phải tiếp đón các vị khách quý thật tố, bất kể các vị có đến hay không tôi cũng phải đứng đây đợi đến khi buổi đấu giá bắt đầu mới thôi. Các vị, mời đi theo Thanh Nhã.
Nói xong nàng khẽ cười với Vương Ngôn rồi mới xoay người bước đi.
Từ Tam Thạch đứng phía sau ghé tai nói nhỏ với Bối Bối:
- Cô nàng đấu giá sư này nãy giờ nhìn Vương lão sư của chúng ta cười mấy lần rồi, e là Vương lão sư bị người ta bắt hồn đi mất, cô nàng kia quyến rũ quá!
Bối Bối liếc mắt nhìn hắn rồi nhẹ nhàng tặng cho anh chàng hai chữ "Ngu ngốc!" Rồi cùng mọi người bước vào phòng đấu giá Tinh Quang.
Hôm nay bọn họ tiến vào cũng giống như lần đầu đến đây, mà Thanh Nhã cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng bước nhanh vào trong, đi lướt qua cả khu vực có phòng đấu giá lần trước bọn họ đến tham gia.
Khi cả nhóm đi đến cuối đường thì thấy hai cô gái mặc váy dài màu vàng đang tươi cười chào đón, cả hai khom người hành lễ rồi nói với Thanh Nhã vài câu, sau đó một trong hai cô gái khẽ ấn nhẹ vào vách tường bên cạnh.
Ngay sau đó, trên vách tường bỗng nhiên lóe sáng, từng hoa văn ánh sáng kỳ lạ xuất hiện rồi ổn định.
Cô gái ấy đặt bàn tay mình vào vòng sáng, sau đó vách tường từ từ tách ra, để lộ một lối đi ẩn giấu bên trong.
Lối đi này hoàn toàn khác với con đường tiến vào ban đầu, nó không rực rỡ như thế mà chỉ mang một màu trắng trong veo, có điều nó không phải màu trắng lạnh lùng băng giá mà mang đến một cảm giác vô cùng dịu dàng ấm áp.
Bất kể là lối đi hay vách đường đều được lót ngọc thạch như các cửa hàng bên ngoài, có điều những mảnh ngọc thạch này còn mang theo những hoa văn kỳ lạ, tuy không thể nhìn rõ những hoa văn đấy là gì nhưng rõ ràng khác xa so với con đường bên ngoài.
Thanh Nhã nhẹ giọng giải thích:
- Đây là lối vào sảnh đấu giá cao cấp nhất của chúng tôi. Chỉ có những khách tôn quý nhất mới được bước vào. Hôm nay tôi cũng nhờ các vị mà được hưởng phúc, nếu không với cấp bậc hiện giờ của tôi, hoàn toàn không có tư cách bước vào đây.
Vương Ngôn ung dung nói:
- Theo trang phục của Thanh Nhã Đấu Giá Sư, dường như cô vừa được thăng cấp.
Thanh Nhã mỉm cười nói:
- Đây cũng phải cảm ơn mọi người, vì lần trước tôi bán được thanh Phệ Linh Đao Khắc, xét đủ yêu cầu nên mới được thăng cấp.
Lúc này cả nhóm đã đi gần hết con đường, bên cạnh xuất hiện hai cô gái chừng 18, 19 tuổi mặc váy dài màu vàng tươi cười chào đón.
Cách đó không xa là một cánh cửa nhỏ, Thanh Nhã dẫn bọn họ bước vào cánh cửa có viết số 7.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Căn phòng này rộng chừng hai trăm thước vuông. Bên trong được trang trí vô cùng xa hoa. Bất kể là gỗ hay ngọc được sử dụng ở đây đều là những thứ xa xỉ. Nhưng cho dù vật liệu dùng đều là thứ quý hiếm nhưng lại mang đến cho mọi người cảm giác vô cùng tao nhã, không thể không lên tiếng khen ngợi.
Đây chính là sảnh số 7 trong phòng đấu giá cao cấp nhất ở đây.
Gian phòng này có hình chữ nhật, bốn vách tường được làm bằng một thứ gì đó trong suốt lấp lánh, nhưng bên trên lại không có vật trang trí gì.
Bước vào một chút nữa, trước mặt mọi người xuất hiện một cái ghế sô pha thật lớn, tuy nhiên không biết nó được bọc bằng lớp da thú gì nhưng lại vô cùng mềm mại. Ngồi lên liền cảm thấy thoải mái và vững vàng.
Một cái ghế sô pha này rộng đến mức có thể chứa ít nhất hai mươi người, trên chiếc bàn ngọc phía trước thì bày đầy các loại đồ ăn thức uống. Hoắc Vũ Hạo đến gần quan sát thì bất ngờ nhận ra trong những đĩa hoa quả kia có cả những loại trái cây mà hắn chưa từng biết đến.
Mọi người bắt đầu ngồi xuống ghê sô pha, cô nàng Đấu Giá Sư Thanh Nhã và hai cô gái mặc váy dài màu vàng cùng đứng sang một bên, Thanh Nhã đứng ngay bên cạnh ghế sô pha mỉm cười nói:
- Để tôi giải thích cho các vị khách quý nghe một chút về quy tắc của buổi đấu giá này.
Cô vừa dứt lời lập tức xoay người sang ra hiệu cho hai cô gái mặc váy vàng bên canh.
Một trong hai cô gái đó bước đến vách tường sáng loáng khẽ ấn một cái, sau đó vách tường tỏa ra một vầng sáng dịu dàng, quầng sáng đó dần dần trở nên rực rỡ, cuối cùng, vách tường ấy hóa thành một cái màn hình thật lớn.
Hoắc Vũ Hạo vừa thấy một màn kia liền quay sang nhìn Hòa Thái Đầu, còn Hòa Thái Đầu thì không kềm được mà lên tiếng hỏi:
- Đây là Hồn Đạo Khí?
Thanh Nhã gật đầu nói:
- Đây là màn hình ánh sáng được phòng đấu giá chúng tôi đặt đế quốc Nhật Nguyệt chế tạo riêng. Nó có thể thông qua một phương thức đặc biệt truyền hình ảnh đến cho chúng ta xem, mà khi sử dụng nó chúng ta không cần rót hồn lực vào do hạt nhân của nó được chế tạo từ một kim loại đặc biệt chỉ có ở đế quốc Nhật Nguyệt.
Cô vừa nói xong, không chỉ Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu mà những người còn lại của học viện Sử Lai Khắc đều cực kỳ chấn động.
Chỉ cần hạt nhân được chế tạo từ kim loại đó thì không cần hồn lực cũng có thể sử dụng Hồn Đạo Khí? Chuyện này khác nào bảo không cần là hồn sư cũng có thể dùng Hồn Đạo Khí? Đây là một chuyện cực kỳ ý nghĩa đối với giới Hồn Đạo Sư.
Thanh Nhã rất giỏi về mặt quan sát nét mặt, dĩ nhiên cô dễ dàng nhận ra sự khiếp sợ của những người trước mặt, cô vội vàng mỉm cười giải thích:
- Các vị đừng gấp, nghe tôi nói hết đã. Tuy màn hình ánh sáng này không cần dùng hôn lực nhưng năng lượng từ thứ kim loại đó rất yếu, không thể dùng để chế tạo Hồn Đạo Khí phòng ngự hay công kích đâu. Nó chỉ có thể sử dụng cho một số Hồn Đạo Khí cần ít năng lượng thôi.
Thanh Nhã tuy rằng đã giải thích đầy đủ và hợp lý những cũng không thể khiến những người kia bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy, hiện giờ không thể nhưng không có nghĩa sau này đế quốc Nhật Nguyệt không thể tìm ra cách thức khắc phục và sử dụng để chế tạo Hồn Đạo Khí phòng ngự hay công kích. Chỉ cần cái màn hình ánh sáng trước mặt đã đủ nói cho bọn họ biết trình độ chế tạo Hồn Đạo Khí của đế quốc Nhật Nguyệt đã phát triển đến mức nào. Đột nhiên ai cũng cảm thấy nặng nề, thời đại tiến bộ, Hồn Đạo Khí cũng không ngừng biến đổi. Đế quốc Nhật Nguyệt trước giờ rất ít thiết lập quan hệ với các đế quốc xung quanh. Cho nên không ai biết rõ hiện nay bọn họ đã nghiên cứu đến mức độ nào rồi. Mà sắp tới, bọn họ còn phải đấu với học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư nữa.
Màn hình ánh sáng dần dần trở nên rõ ràng, ở rìa xung quanh hiện ra những hình vẽ khác nhau, chính giữa là một khung cảnh một bục đấu giá, bục đấu giá này nhìn không có vẻ lớn nhưng lại hiện ra vô cùng rõ ràng trên màn hình.
Thanh Nhã nói:
- Vì để bảo vệ sự riêng tư của các vị khách quý nên mỗi người đến tham dự đều ở một phòng riêng, cũng giống như gian phòng của các vị đây. Đấu giá sẽ bắt đầu từ xa. Tôi là người phụ trách giải thích từng vật phẩm còn nhiệm vụ báo giá là của hai cô gái đứng bên cạnh đây.
- Các vị nếu cần cứ việc ra giá. Còn đồ ăn thức uống ở đây đều miễn phí. Sau khi đấu giá xong, vật phẩm cũng sẽ được mang thẳng đến đây và thu tiền. Tạm thời các vị có thể ăn uống một chút, lát sau buổi đấu giá sẽ bắt đầu.
Mọi người đều vừa mới ăn cơm xong nên không có hứng thú với các món ăn, có điều đồ uống lại vô cùng hấp dẫn.
Đúng là không hổ danh phòng đấu giá cao cấp nhất đế quốc Tinh La, thức uống ở đây không chỉ ngon mà cấp bậc dinh dưỡng còn không thua phần ăn dành cho đệ tử hạch tâm của học viện Sử Lai Khắc nữa. Hoắc Vũ Hạo chỉ mới uống mấy ngụm nước trái cây đã cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.
Vương Ngôn quay sang nhìn Thanh Nhã nói:
- Đấu Giá Sư Thanh Nhã, cô cũng ngồi xuống đi.
Thanh Nhã cũng không quá khách sáo, cô mỉm cười gật đầu với Vương Ngôn rồi ngồi xuống bên canh hắn. Vương Ngôn vội vàng nhích người sang một bên, gương mặt thoáng đỏ bừng. Tuy hắn tuổi không còn nhỏ nhưng hiện nay vẫn chưa lập gia đình, trước giờ chỉ tập trung nghiên cứu về Hồn Sư, chưa từng gần gũi với phụ nữ. Lúc này lại ngồi cạnh một cô gái quyết rũ như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Thanh Nhã nhìn dáng vẻ của hắn không khỏi che miệng cười, sau đó lên tiếng nói, nhưng không phải là trêu đùa hắn:
- Vương lão sư, đây là lần đầu ngài đến thành Tinh La sao?
Vương Ngôn lắc đầu nói:
- Trước kia cũng từng đến nhưng lần nào cũng đến vội vàng, đi vội vã.
Thanh Nhã nói:
- Làm việc ở học viện Sử Lai Khắc là bận rộn thế sao?
Vương Ngôn đáp:
- Thật ra cũng không phải quá bận rộn, bình thường chỉ lên lớp giảng bài, không mệt mỏi lắm. Dù sao các đệ tử của tôi đều rất giỏi, không cần những lão sư như chúng tôi quan tâm quá nhiều.
Nói đến đây, ánh mắt hắn lại lộ vẻ tự hào, sự tự hào ấy dĩ nhiên là đến từ lớp 2-1 của hắn rồi.
*2-1: trước đây m để là năm hai ban nhất nhưng dài và rắc rối quá nên rút gọn thế này, cũng dễ hiểu hơn ^^.
Vương Ngôn không chỉ một lần bảo, lớp 2-1 mà hắn đang giảng dạy chính là lớp có nhiều học viên giỏi nhất mà hắn từng dạy, hơn nữa, lão sư giảng dạy cùng hắn là Chu Y, còn cực kỳ hợp ý với hắn, cả hai hợp tác giảng dạy, hiệu cả càng cao.
Các đệ tử của hắn không chỉ có thiên phú tốt mà còn rất chăm chỉ. Theo tính toán của Vương Ngôn, lớp của bọn họ chỉ cần đến năm ba thì chắc chắn đều đạt được ba Hồn Hoàn. Đây là trình độ cao đến mức nào đây? Hiện giờ mong ước lớn nhất của hắn là có thể đi theo giảng dạy cả lớp đến khi bọn chúng thuận lợi tốt nghiệp ngoại viện.
Thanh Nhã mỉm cười nói:
- Tôi vừa nhìn đã biết ngài là một lão sư giỏi, ngài vừa nhắc đến đệ tử của mình đã vui vẻ đến vậy rồi.
Cả hai trò chuyện một lúc, Vương Ngôn cũng đỡ cảm thấy hồi hộp hơn, y nói tiếp:
- Phải nói là bọn chúng đều rất đáng yêu, thật lòng bất cứ lão sư nào cũng mong muốn được trông thấy học trò của mình ngày càng xuất sắc, mà những đệ tử của tôi từ trước đến nay chưa từng khiến tôi phải thất vọng.
Thanh Nhã gật đầu nói:
- Hi vọng ngài có thể dạy ra thật nhiều đệ tử vĩ đại.
- Cám ơn.
Vương Ngôn khách sáo đáp một tiếng nhưng lại không phát hiện Thanh Nhã đã thấy trong mắt hắn thoáng hiện một chút gì đó kì lạ.
- Vương lão sư, phòng đấu giá Tinh Quang của chúng tôi định mở rộng buôn bán đến thành Sử Lai Khắc, không biết Vương lão sư cảm thấy thế nào.
Thanh Nhã khẽ cười nói:
Vương Ngôn ngẩn người rồi nói:
- Phòng đấu giá Tinh Quang muốn đến thành Sử Lai Khắc dĩ nhiên là một chuyện tốt. Có điều ở thành Sử Lai Khắc có rất nhiều phòng đấu giá e là sẽ phải cạnh tranh khá kịch liệt.
Thanh Nhã mỉm cười nói:
- Phòng đấu giá Tinh Quang của chúng tôi từ trước đến nay không sợ phải cạnh tranh với ai cả, chúng tôi tin vào thực lực của chính mình. Nếu lúc đó, tôi may mắn có thể đến làm việc ở thành Sử Lai Khắc không biết có thể liên lạc với Vương lão sư không?
- Dĩ nhiên là được.
Vương Ngôn gần như đáp theo bản năng.
Thanh Nhã rút ra một ống kim loại nho nhỏ đưa đến trước mặt Vương Ngôn nói:
- Vậy xin Vương lão sư nhận lấy phần lễ vật này. Đây là một cái Truyền Thanh Hồn Đạo Khí. Nó có một đôi, cái còn lại tôi đang giữ. Chỉ cần trong phạm vi trăm dặm là có thể liên lạc với nhau. Hiện nay Vương lão sư còn ở thành Tinh La, nếu ngài cảm thấy có chuyện gì cần giúp đỡ có thể liên lạc với Thanh Nhã bất cứ lúc nào.
Vương Ngôn suy nghĩ một lúc rồi nhận lấy Truyền Thành Hồn Đạo Khí, sau đó liếc mắt nhìn Thanh Nhã, hắn chợt phát hiện Thanh Nhã cũng đang nhìn mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.
Đúng lúc này, đột nhiên cả gian phòng được bao phủ một vòng sáng màu vàng. Mọi người theo bản năng nhìn lên màn hình ánh sáng trước mặt.
Quầng sáng màu vàng vừa xuất hiện cũng không quá chói mắt, nó nhẹ nhàn lan tỏa khắp căn phòng, khiến bầu không khí vốn đang ấm áp bỗng thêm phần cao quý.
Thanh Nhã nói:
- Các vị khách quý, buổi đấu giá hôm nay sắp bắt đầu rồi.
Trên màn hình ánh sáng chợt vang lên một giọng nói vô cùng êm tai:
- Hoan nghênh các vị khách quý đã đến tham dự buổi đấu giá này. Hôm nay chúng tôi tổng cộng đấu giá chín vật phẩm. Các vật phẩm sẽ được đưa ra theo thứ tự từ thấp đến cao. Hi vọng các vị sẽ thích.
Bức màn ánh sáng lại một lần nữa trở nên rõ ràng, xuất hiện trên màn hình là một cô gái mặc váy dài màu đỏ rực.
Cô gái này khoảng chừng 17, 18 tuổi, nhưng dung mạo cực kỳ xinh đẹp, thậm chí có thể so được với dung mạo tuyệt sắc của Giang Nam Nam. Chẳng qua Giang Nam Nam tuổi còn bé nên dáng người chưa được thành thục như cô gái trước mặt. Có điều kì lạ là cô gái đã xuất hiện, nhưng lại không thấy bục đấu giá đâu.
- Xin chào các vị khách quý, tôi là Cửu Cửu, Đấu Giá Sư chủ trì buổi đấu giá hôm nay. Chúng tôi sẽ không lãng phí thời gian quý báo của các vị nữa, buổi đấu giá hiện tại chính thức bắt đầu. Kiện vật phẩm đầu giá đầu tiên sẽ xuất hiện ngay bây giờ.
Dứt lời, cô liền mỉm cười ngọt ngào, tay phải làm một động tác vô cùng tao nhã, nhất thời màn hình khẽ chuyển, trên màn hình liền xuất hiện một món đồ...
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Chẳng trách ở đây không có bàn đấu giá, hóa ra căn bản phòng đấu giá này có sẵn thiết bị khuếch đại hình ảnh. Mọi thứ đều hiện ra rõ ràng trên vách tường rộng chừng mười thước kia.
Đái Thược Hành có chút kinh ngạc nói:
- Vị Đấu Giá Sư Cửu Cửu kia sao lại biết cả lễ nghi cung đình của đế quốc Tinh La thế?
Thanh Nhã giật mình nhìn sang Đái Thước Hành nói:
- Vị khách này thật hiểu biết rộng, Cửu Cửu vốn là Đấu Giá Sư đứng đầu của phòng đấu giá Tinh Quang chúng tôi. Cũng là người duy nhất đạt được Kim cấp. Nhưng bình thường chỉ khi nào trong buổi đấu giá có vật phẩm có giá khởi điểm vượt qua con số hàng tỷ thì cô mới mặc trang phục màu vàng kim. Đồng thời, cô cũng là em gái út của hoàng đế bệ hạ. Mà khi vừa đến đây, cô ấy đã từng nói, bản thân cô ở đây chỉ là một Đấu Giá Sư như bao người khác nên chúng tôi cũng không xưng hô theo thân phận công chúa của cô.
Mọi người nghe xong lại đưa mắt nhìn nhau, ai ai cũng đều hết sức giật mình. Bọn họ dĩ nhiên biết phòng đấu giá Tinh Quang này không tầm thường nhưng không ngờ lại đến mức này.
Ngay cả công chúa cũng đến làm Đấu Giá Sư, điểm này chứng tỏ, rất có thể chủ nhân thật sự của phòng đấu giá Tinh Quang này là hoàng thất của đế quốc Tinh La.
Có điều, mọi người ngẩn người một lúc, lát sau đã vật phẩm đấu giá đầu tiên hấp dẫn sự chú ý. Giọng nói của công chúa Cửu Cửu lại vang lên.
- Đây là Phách Hổ Luyện Hồn Đao. Là một kiện Hồn Đạo Khí cấp tám được chế tạo từ một loại gỗ rất quý hiếm, phía trên còn được khảm một khối Hồn Cốt của Hồn Thú Phách Hổ mười vạn năm. Khối Hồn Cốt ấy vốn mang đến kỹ năng Phách Đao Trảm. Đồng thời còn có thể tăng lực tấn công lên 50%.
- Xin các vị chú ý, thanh đao này đặc biệt quý giá ở chỗ bất cứ đòn tấn công nào cũng sẽ mang theo hiệu quả của Phách Đao Trảm. Chẳng những thế, hiệu quả ấy cũng có tác dụng tương tự nếu các vị có Hồn Kỹ cùng loại với nó. Đồng thời, trận pháp bên trong của nó còn liên kết với Hồn Cốt, nhờ sự kết hợp này mà khi sử dụng nó chỉ hao tổn một lượng hồn lực bằng 1/3 những Hồn Đạo Khí đồng cấp.
- Cuối cùng, chúng tôi xin nhấn mạnh, thanh Phách Hổ Luyện Hồn Đao này được làm ra từ Minh Đức Đường của đế quốc Nhật Nguyệt. Tôi nghĩ chỉ với ba chữ Minh Đức Đường đã đủ chứng tỏ phẩm chất của nó như thế nào rồi. Món đồ này cần Hồn Sư đạt cấp bậc Hồn Thánh mới có thể sử dụng, có nó, Hồn Thánh gặp phải cường giả bậc Đấu La cũng không phải sợ hãi nữa. Các vị có 5 phút để cẩn thận quan sát nó.
Công chúa Cửu Cửu vừa dứt lời, cả căn phòng lại rơi vào im lặng, đây chỉ mới là vật phẩm đấu giá đầu tiên thôi.
Hồn Đạo Khí cấp tám, cho dù là người đến từ hệ Hồn Đạo là Hoắc Vũ Hạo hay Hòa Thái Đầu, trước giờ cũng chưa từng thấy qua. Mà cô nàng Cửu Cửu ấy chỉ nói vài câu đã giải thích rõ ràng về nó lẫn uy lực lớn mạnh ra sao.
Ngay cả ba người có kiến thức rộng rãi như Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần cũng cảm thấy bất ngờ. Hồn Đạo Khí cấp tám không phải bọn họ chưa thấy trong các buổi đấu giá nhưng tuyệt đối rất hiếm thấy. Các buổi đấu giá bình thường, nếu nó có xuất hiện cũng phải nằm ở giai đoạn cuối. Nhưng hôm nay nó lại là người mở đầu, hơn nữa vị Đấu Giá Sư kia còn nói càng về sau vật phẩm đấu giá càng tăng cấp. Chuyện như thế làm sao bọn họ không giật mình cho được?
Đừng xem thường thanh Phách Hổ Luyện Hồn Đao này chỉ là Cận Thể Hồn Đạo Khí. Với những Hồn Sư cấp cao mà nói, Cận Thể Hồn Đạo Khí còn hữu dụng hơn Viễn Trình và Định Trang Hồn Đạo Khí nữa, vì nó dễ dàng phối hợp với các kỹ năng của bọn họ.
Mọi người lần lượt đứng dậy đến gần xem kỹ thanh đao kia.
Hình ảnh của thanh đao được phóng to hiện rõ trên màn hình, nó dài chừng bốn thước sáu, lưỡi đao rộng chừng một tấc, hình dáng giống những thanh Trảm Mã Đao bình thường, ở phần bảo vệ tay của chuôi đao có một cái đầu hổ, phía trên gắn mảnh xương nhỏ, mà trận pháp của nó rõ ràng cũng được khắc ở đây. Đầu hổ ấy được làm bằng một viên ngọc màu vàng.
Nếu xét theo phương diện Hồn Đạo Khí, rõ ràng ở đây Hòa Thái Đầu là người am hiểu nhất. Hắn chỉ mới nhìn mấy lần đã vô cùng kinh ngạc:
- Cái hạt nhân này không những liên kết với Hồn Cốt mà còn được chế tạo từ Hổ Phách Tinh Kim. Đúng là chịu chơi mà. Không ngờ họ lại có một khối Hổ Phách Tinh Kim lớn như vậy. Khó trách món đồ này có thể gia tăng lực tấn công. Sản phẩm của Minh Đức Đường đúng là không giống những món hàng bình thường.
Hoắc Vũ Hạo đứng bên cạnh Hòa Thái Đầu cũng chăm chú quan sát, mặc dù hắn không hiểu biết nhiều như sư huynh mình nhưng hắn có thể cảm nhận được uy áp từ thanh đao đó. Phía trên lưỡi đao như được phủ một tầng huyết quang khiến người khác nhìn mà kinh hãi.
- Sư huynh, Minh Đức Đường là gì thế?
Hoắc Vũ Hạo nhỏ giọng hỏi.
Vương Ngôn không đợi Hòa Thái Đầu trả lời đã lên tiếng đáp:
- Minh Đức Đường cũng giống như Sử Lai Khắc chúng ta, nó có địa vị cực cao ở đế quốc Nhật Nguyệt. Nói một cách chính xác nó chính là một phần của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, tựa như nội viện của học viện Sử Lai Khắc chúng ta vậy. Ở đấy chỉ có những đệ tử vô cùng ưu tú mới được vào đấy học tập và nghiên cứu. Đồng thời, nơi này cũng là nơi có trình độ nghiên cứu về Hồn Đạo Khí cao nhất đế quốc Nhật Nguyệt. Từ trước đến nay, Hồn Đạo Khí được Minh Đức Đường chế tạo luôn trong tình trạng cung không đủ cầu. Mà sản phẩm của bọn họ lúc nào cũng đặc biệt nổi tiếng về mặt chất lượng.
Thanh Nhã mỉm cười nói:
- Vương lão sư nói rất đúng, trong Minh Đức Đường, số lượng lão sư thậm chí còn nhiều hơn đệ tử nữa, và đấy cũng là nơi tập trung những Hồn Đạo Sư mạnh nhất của đế quốc Nhật Nguyệt. Những năm gần đây, gần như những Hồn Đạo Khí kỳ lạ hoặc hiện đại đều là sản phẩm của Minh Đức Đường. Có thể nói, Minh Đức Đường là một nơi khá quan trọng của đế quốc Nhật Nguyệt, đồng thời cũng là nơi có kỹ thuật nghiên cứu lẫn chế tạo Hồn Đạo Khí cao cấp nhất đại lục chúng ta.
Không biết từ lúc nào Bối Bối đã bước đến cạnh Hoắc Vũ Hạo, hắn vừa nghe Thanh Nhã giải thích vừa vỗ vai Hoắc Vũ Hạo, khẽ nói:
- Tiểu sư đệ, cố lên.
Chỉ năm chữ đơn giản nhưng Hoắc Vũ Hạo lại cảm nhận được một sự kỳ vọng lớn lao từ sư huynh của mình. Hoắc Vũ Hạo cũng thầm nghĩ, nếu có một ngày, Đường Môn chúng ta cũng đạt được cấp bậc ấy thì tốt biết bao.
Trước đây hắn chỉ ở mãi trong học viện tu luyện và tu luyện, nên hắn không thể nào hiểu rõ mọi chuyện được. Mà nhờ lần này đến thành Tinh La thi đấu, hắn mới biết được rất nhiều chuyện không thể học được ở học viện. Hơn nữa, nhờ Vương Ngôn giảng giải, hắn dần dần hiểu rõ tầm quan trọng của Hồn Đạo Khí. Mà về phương diện này, đế quốc Nhật Nguyệt rõ ràng đã bỏ xa những quốc gia khác rất nhiều rồi.
Thật ra, thứ làm Hoắc Vũ Hạo giật mình không phải kiện Hồn Đạo Khí cấp tám kia, mà lại là màn hình trước mắt, nó không cần rót hồn lực vào cũng có thể sử dụng, Hồn Đạo Bình (bình = bình phong, màn che). Mặc dù hiện giờ bảo là đế quốc Nhật Nguyệt chưa thể chế tạo ra thứ nào không cần dùng hồn lực cũng có thể tấn công hoặc phòng ngự nhưng chưa chắc tương lai không thể. Nếu đúng như vậy, e là khi đó vận mệnh của đại lục sẽ hoàn toàn thay đổi.
"Mình phải cố gắng, mình phải trở nên mạnh mẽ."
Hoắc Vũ Hạo thầm nhủ.
- Các vị đã xem xét cẩn thận rồi chứ. Thanh Phách Hổ Luyện Hồn Đao này có giá khởi điểm là 60 vạn kim hồn tệ. Mỗi lần tăng giá không được ít hơn 5000 kim hồn tệ. Các vị khách hẳn là người trong nghề, có lẽ Cửu Cửu không cần phải dài dòng nữa. Bắt đầu đấu giá. Sau khi có giá, trong vòng một phút không có người nào ra giá nữa thì sẽ kết thúc.
Màn hình lại thay đổi trở về màu trắng trong suốt. Hình ảnh thanh Phách Hổ Luyện Hồn Đạo bỗng mờ đi trở thành phông nền. Sau đó con số 60 vạn xuất hiện nổi bật ở giữa màn hình.
- 65 vạn.
Đái Thược Hành nói. Đồng thời hắn cũng quay sang Vương Ngôn nói:
- Vương lão sư, đây là ta tự ra giá.
Vương Ngôn cũng không nói gì, chỉ nhìn hắn gật đầu một cái rồi thôi.
Các đệ tử nội viện của học viện Sử Lai Khắc trước nay không thiếu tiền, mỗi lần bọn họ làm nhiệm vụ đều có tiền thưởng. Không những thế, Đái Thược Hành còn là đại công tử của phủ Công Tước Bạch Hổ, hắn làm sao không có vốn riêng cơ chứ.
Bên này hắn vừa ra giá thì một trong hai cô gái áo vàng bên cạnh đã bước đến trước màn hình làm vài thao tác đơn giản, con số trên màn hình tức thì biến thành 65 vạn.
Cũng khó trách Đái Thược Hành động tâm, thanh đao cấp tám này và kỹ năng của hắn có chút quan hệ, hơn nữa chỉ cần đến bậc Hồn Thánh là có thể sử dụng. Hiện nay với tu vi của hắn, cùng lắm 3-5 năm nữa là có thể đột phá đến cấp 70.
Mà những Hồn Đạo Khí cấp cao lại phù hợp với mình thế này không phải muốn tìm là được.
Mã Tiểu Đào đứng bên cạnh bực bội nói:
- Có tiền thì giỏi lắm sao?
Đái Thược Hành cũng không tức giận mà chỉ mỉm cười đáp"
- Tiểu Đào, thực ra nó còn hợp với cô hơn. Mà có khi cô còn đạt đến bậc Hồn Thánh trước tôi nữa. Hay là thế này, khi nào cô đến bậc Hồn Thánh tôi đưa cho cô dùng, khi nào tôi đột phá đến bậc ấy thì cô đưa lại cho tôi. Dù sao lúc này tôi cũng chưa thể dùng.
Mã Tiểu Đào liếc mắt nhìn hắn nói:
- Tôi chẳng cần đồ của anh. Anh còn chưa chắc có thể mua được hay không nữa?
Quả nhiên, số tiền trên màn hình lại bắt đầu thay đổi.
Hoắc Vũ Hạo nghĩ nghĩ một lúc, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, trước đây hắn và Vương Đông đến Tụ Bảo Các tham gia Thưởng Bảo Hội, Vương Đông đã mua khối Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt với giá 950 kim hồn tệ. Vậy mà thanh đao cấp tám kia chỉ có giá khởi điểm là 60 vạn kim hồn tệ, mà trong đó rõ ràng còn có một khối Hồn Cốt nữa. Hai thứ cũng giống nhau mà sao giá cả lại chênh lệch đến vậy?
Vương Đông là người hiểu rõ hắn nhất, dĩ nhiên biết trong lòng hắn đang thắc mắc chuyện gì, hắn khẽ nói:
- Có phải nhớ đến khối Hồn Cốt Hoàng Kim Chi Mang của ta không? Hai thứ này không thể so với nhau. Tuy khối Hồn Cốt nào cũng có giá trên trời nhưng chỉ cần phẩm chất khác nhau thì giá cả cũng chênh lệch gấp mấy lần. Thanh đao này tuy uy lực không thấp nhưng nhất định phẩm chất của khối hồn cốt ấy không được tốt lắm, nếu không làm sao người ta lại đem nó khảm lên Hồn Đạo Khí đây? Để Hồn Sư hấp thu chẳng phải tốt sao? Mà khối Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt của ta có tác dụng tăng phúc trên mọi phương diện, đồng thời cũng tăng cả thực lực của ta nữa. Hơn nữa, hiện nay nó chưa mang đến nhiều lợi ích cho ta cũng vì tu vi của ta còn quá thấp. Kế đến là do ta chưa sử dụng nó thành tạo. Tuy vậy, có nó, cộng thêm Hạo Đông Lực, rõ ràng tốc độ của chúng ta đã tăng lên không ít. Ngươi phải nhớ rõ, đây là tăng tốc độ tu luyện, cái này không thể mua bằng tiền được. Mà thanh đao cấp tám này giá khởi điểm 60 vạn nhưng ai biết cuối cùng sẽ bán được với giá bao nhiêu đâu?
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
- Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt của ta tuy không so được với Hồn Cốt mười vạn năm nhưng trong số Hồn Cốt bậc trung, có thể nói không có cái nào vượt qua được nó. Đấy cũng là lý do tại sao Thưởng Bảo Hội của Tụ Báo Các đặt giá cho nó cao như vậy. Phòng đấu gia Tinh Quang này tuy đồ tốt không ít nhưng không phải bất cứ vật phẩm nào trong buổi đấu giá cao cấp này cũng vượt qua nó được.
Trong khi hai người thảo luận, con số trên Hồn Đạo Bình không ngừng thay đổi.
Giá tiền tăng như vũ bão, nháy mắt đã vượt qua con số một trăm vạn. Có điều sau đó giá tiền cũng bắt đầu tăng chậm lại.
Thanh Nhã nói:
- Các vị khách quý, phòng đấu giá chúng tôi đã kiểm tra rất cẩn thận. Thanh Phách Hổ Luyện Hồn Đao này được Hồn Đạo Sư chế tạo rất cẩn thận, chỉ riêng phần gỗ bên ngoài đã trị giá 60 vạn kim hồn tệ, đây cũng là giá khởi điểm của chúng tôi. Còn giá trị thực tế của nó phải đến 130 vạn kim hồn tệ. Thêm cả khối Hồn Cốt kia, tuy nó không được hoàn chỉnh, khiến giá trị của món Hồn Đạo Khí này giảm xuống không ít nhưng nhờ sự chế tạo tinh tế của Hồn Đạo Sư, những chỗ bị lỗi đã được điều chỉnh lại. Nếu khối Hồn Cốt ấy còn nguyên vẹn, uy lực của Hồn Đạo Khí sẽ tăng ít nhất 10%, giá trị cũng tăng gấp đôi. Cá nhân tôi cho rằng giá của thanh Phách Hổ Luyện Hồn Đao như thế này cũng khá chính xác rồi.
Có bao nhiêu người đủ tư cách tham dự buổi đấu gia đỉnh cấp thế này chứ? Và dĩ nhiên trong số đó không có ai là người ngốc nghếch. Như cô công chúa Cửu Cửu kia đã nói, nếu là người trong nghề dĩ nhiên sẽ nhìn ra được giá trị của món đồ ấy. Giá khởi điểm đấu giá dĩ nhiên không thể quá cao nhưng tuyệt đối không thể để bọn họ chịu lỗ rồi.
Cuối cùng Đái Thược Hành nghiến răng bỏ ra 156 vạn kim hồn tệ để mua thanh Phách Hổ Luyện Hồn Đao.
Trong 1 phút, nếu giá cả không thay đổi thì buổi đấu giá sẽ chấm dứt. Phía trên màn hình trong gian phòng của bọn họ bất ngờ xuất hiện một màn pháo hoa rực rõ chứng tỏ bọn họ đã đấu giá thành công.
Lần này Đái Thược Hành đã chi khá nặng tay, hắn làm Giám Sát Giả ở học viện Sử Lai Khắc lâu như vậy cũng chỉ tích góp được mấy chục vạn kim hồn tệ. Nhưng không sao, giờ hắn đang ở thành Tinh La, có thể nói ở ngay nhà của mình rồi, muốn gom đủ số tiền kia cũng không quá khó khăn.
Cô nàng công chúa Cửu Cửu mặc váy dài màu đỏ lại xuất hiện trên màn hình, cô hơi cúi người chào, nói:
- Cám ơn vị khách vừa ủng hộ chúng tôi, đấu giá thành công Phách Hổ Luyện Hồn Đao. Kế tiếp, chúng ta bắt đầu với vật phẩm thứ hai. Tuy bình thường nó không phải là vậy hiếm thấy lắm nhưng nếu muốn gom đủ số lượng như thế này cũng không phải dễ. Mời các vị nhìn xem.
Màn hình trên vách tường đột nhiên chia thành mười hai phần, trên mỗi phần là hình ảnh của mười hai khu vực khác nhau, trong đấy đều thấy rõ một vật có hình dáng tương tự nhau.
Món đồ này có hình trụ, một đầu tròn một đầu phẳng, nhưng màu sắc lại không giống nhau. Giống như được làm từ những kim loại khác nhau vậy.
- Đạn của Định Trang Hồn Đạo Pháo.
Hòa Thái Đầu gần như buột miệng nói, giọng nói của hắn đã đầy vẻ khiếp sợ.
Giọng nói của công chúa Cửu Cửu lại vang lên:
- Đây là mười hai viên đạn Định Trang Hồn Đạo Pháo, nó cũng là sản phẩm của Minh Đức Đường. Chúng tôi đã rất vất vả mới có thể thu gom đầy đủ như thế này. Mỗi khỏa đều có kích thước lớn nhỏ khác nhau do phương thức chế tạo và vì thế tác dụng cũng khác nhau. Nếu sử dụng mười hai viên pháo này một cách hợp lý thì uy lực của nó đủ để uy hiếp sinh mệnh của một Hồn Sư bậc Đấu La.
- Nếu xét theo cấp bậc Hồn Đạo Khí thì độ phức tạp của trận pháp bên trong hạt nhân của nó tương đương với Hồn Đạo Khí cấp sáu. Thuộc tính của những khỏa đạn pháo kia lần lượt là kim, băng, hỏa, thủy, đất, gió, quang minh, hắc ám, kích động, lôi điện, bạo liệt (nổ) và ma tý (tê liệt). Muốn sử dụng những khỏa đạn pháo này ít nhất phải cần Định Trang Hồn Đạo Pháo cấp sáu, còn muốn bắn liên tục thì phải cần Định Trang Hồn Đạo Pháo cấp bảy, mọi người có 5 phút để quan sát nó.
Hòa Thái Đầu không đợi cô công chúa Cửu Cửu giải thích hết đã bước nhanh đến gần màn hình, Hoắc Vũ Hạo cũng đi sát theo sau. Với bọn họ, hiện giờ có thể chưa đủ cấp bậc để sử dụng nó nhưng vẫn đủ khả năng giám định. Nhất là Hòa Thái Đầu, trước đây hắn từng sử dụng Định Trang Hồn Đạo Pháo, nên tầm quan trọng của những khỏa đạn này hắn là người rõ ràng nhất. Cứ thử nghĩ xem, ngay cả cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này cũng cấm thí sinh sử dụng Định Trang Hồn Đạo Pháo đã đủ hiểu tác dụng của nó trong chiến đấu mạnh đến mức nào rồi.
Những lời công chúa Cửu Cửu vừa nói hoàn toàn không chút phóng đại, nếu sử dụng những khỏa đạn ở cấp bậc này bắn trúng được cường giả bậc Đấu La quả thật có thể uy hiếp được sinh mệnh của bọn họ thậm chí ngay cả Phong Hào Đấu La cũng ăn không tiêu.
- Rất tinh xảo. Tiểu sư đệ đến đây xem, trận pháp được khắc ngay ở phần đuôi pháo nè. Woa, trận pháp này có cả tác dụng tăng tốc, mà bình thường tốc độ nó đã không thấp, thêm cái này vào lại càng đáng sợ. Hèn chi phải cần Định Trang Hồn Đạo Pháo cấp sáu mới dùng được, dùng những Định Trang Hồn Đạo Pháo bình thường để bắn nó chắc chưa kịp bắn đã nổ tung rồi.
Hòa Thái Đầu càng ngắm những khỏa đạn pháo càng hưng phấn.
Vương Ngôn bước đến gần hắn nhỏ giọng hỏi:
- Thái Đầu, những khỏa đạn pháo này có giá trị nghiên cứu gì không?
Hòa Thái Đầu gật đầu không chút do dự:
- Có, dĩ nhiên là có, không những thế mà còn rất nhiều nữa. Vương lão sư, ngài nhất định phải mua nó. Mấy năm nay hệ Hồn Đạo chúng ta chủ yếu nghiên cứu về Định Trang Hồn Đạo Khí, nhưng vấn đề quan trọng nhất là chúng ta chỉ làm được đạn pháo cáp năm thôi. Thứ này quá giá trị, lại còn cần nguyên liệu hết sức cao cấp, chúng ta vẫn chưa đủ khả năng chế tạo được. Nếu lần này mua được nó, chúng ta sẽ tận dụng để nghiên cứu sâu hơn về Định Trang Hồn Đạo Pháo.
- Được, ta hiểu rồi.
Vương Ngôn gật đầu.
Thanh Nhã nhỏ giọng nhắc nhở:
- Các vị, mấy khỏa đạn pháo này đều được Minh Đức Đường mã hóa hết rồi. Nếu các vị mua về để nghiên cứu thì phải cẩn thận. Chẳng may chạm phải chốt bảo vệ của nó thì nó sẽ tự động phát nổ.
Hòa Thái Đầu lại đáp ngay không chút suy nghĩ:
- Cái này dĩ nhiên ta biết rồi. Bất kể ai chế tạo Hồn Đạo Khí cấp cao đều sẽ làm vậy hết. Có điều chỉ cần những dấu vết bên ngoài đã đủ cho chúng ta....
Hắn đang nói hăng say thì nghe tiếng ho khan của Vương Ngôn mà giật mình ngừng lại, lúc này Hòa Thái Đầu đã nhận ra mình quá vui mừng mà lỡ lời, vội vàng đứng nép sang một bên không nói gì nữa.
Cái giá khởi điểm của mười hai khỏa đạn pháo làm người ta líu lưỡi, quả nhiên càng về sau càng có đồ tốt, và dĩ nhiên giá cả cũng vậy rồi. Mười hai khỏa đạn pháo ấy có giá là 65 vạn kim hồn tệ.
- Xin các vị khách quý đừng nghĩ giá cả dành cho mười hai khỏa đạn pháo này quá cao. Những thứ này dùng để chiến đấu hay sưu tầm đều được. Hơn nữa cho dù là Minh Đức Đường, hiện giờ cũng không thể đem ra đầy đủ mười hai khỏa pháo này được. Hơn nữa chúng tôi cam đoan, đây là lần đầu tiên Định Trang Hồn Đạo Pháo cấp sáu của Minh Đức Đường xuất hiện ở phòng đấu giá.
Đấu giá đã bắt đầu nhưng Vương Ngôn không hề nôn nóng ra giá, hắn im lặng ngồi nhìn màn hình trước mặt.
Hắn không phải mới tham gia đấu giá lần một lần hai. Cho dù ở buổi đấu giá cao cấp như thế này cũng không có nghĩa bất cứ vật phẩm nào xuất hiện cũng có người ra giá.
Có lẽ, mười hai khỏa đại pháo này có giá trị hơn thanh Phách Hổ Luyện Hồn Đao ban nãy một chút nhưng nó lại nằm ở mặt khan hiếm. Hơn nữa, có bao nhiêu người thực sự có thể sử dụng được Định Trang Hồn Đạo Pháo? Huống chi giá tiền này không hề thấp, nó lại còn không giống những Cận Thể Hồn Đạo Khí hay Viễn Trình Hồn Đạo Khí có thể sử dụng lại, cái này dùng một lần là mất luôn.
Quả nhiên đúng như những gì Vương Ngôn đã suy đoán, bảng báo giá không hề có sự phản ứng nào, con số 65 vạn vẫn đứng yên ở đấy.
Một phút sau, giọng nói đầy tiếc nuối của công chúa Cửu Cửu vang lên.
- Xem ra hôm nay mười hai khỏa đạn pháo này không có cơ hội tìm được chủ nhân thích hợp với nó rồi. Bắt đầu đếm ngược 20s, nếu vẫn không có ai ra giá thì chúng tôi sẽ bắt đầu vật phẩm thứ ba.
Vương Ngôn quay sang nhỏ giọng hỏi Thanh Nhã.
- Ra giá cần mấy giây?
Thanh Nhã đáp:
- Nháy mắt.
Vương Ngôn khẽ mỉm cười gật đầu.
- Năm, bốn, ba, hai, một.
Ngay khi đồng hồ đếm còn 2 giây, Vương Ngôn khẽ nói:
- Ta ra giá 65 vạn 5000 kim hồn tệ.
Mỗi lần tăng giá ít nhất 5000 kim hồn tệ, hắn cũng không ra giá khởi điểm mà tăng thêm 5000.
Nháy mắt sau, con số 65 vạn trên màn hình khẽ đứng yên rồi đổi thành 65 vạn 5000 kim hồn tệ.
Thanh Nhã hơi giật mình sau đó khẽ che miệng cười tán thưởng:
- Vương lão sư, ngài thật lợi hại!
Hoắc Vũ Hạo cũng thấy rõ chuyện vừa xảy ra. Ban nãy ngay lúc cuối cùng không chỉ có mỗi Vương Ngôn ra giá, tuy nhiên người kia ra giá bằng với giá khởi điểm, còn Vương Ngôn thì tăng thêm năm ngàn kim hồn tệ, vì thế 5000 kim hồn tệ đã quyết định kết cục.
Vương Ngôn mỉm cười nói:
- Ta chỉ đề phòng một chút không ngờ lại may mắn thành công lấy được mấy khỏa pháo kia.
Thanh Nhã mỉm cười chúc mừng. Nàng dĩ nhiên là vui mừng rồi, cô phụ trách tiếp đã học viện Sử Lai Khắc, mà bọn họ đã liên tục mua đến hai kiện vật phẩm, chẳng những cô có thể được trích phần trăm mà còn được tích điểm thăng cấp ở phòng đấu giá nữa.
Có điều, mấy món vật phẩm kế tiếp không làm mọi người ở học viện Sử Lai Khắc cảm thấy hứng thú nữa. Năm vật phẩm kia lần lượt là Hồn Cốt cánh tay trái, cánh tay phải, chân trái, một kim loại quý hiếm và một Viễn Trình Hồn Đạo Khí cấp tám.
Tiếc là kiện Viễn Trình Hồn Đạo Khí cấp tám kia cần Hồn Sư bậc Phong Hào Đấu La mới có thể sử dụng. Tên là Khai Thiên Ích Địa Pháo. Nó cũng xuất sứ từ đế quốc Nhật Nguyệt, tuy nhiên không phải từ Minh Đức Đường mà do một Hồn Đạo Sư cấp Chín khá hiếm thấy chế tạo.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.