Ngược Ái
Phiên ngoại 3 : Lý Huyền Băng vs Toàn Vũ
Phiên ngoại 3.31 : Phiên ngoại Lý Huyền Băng: Tiếp chiêu
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit & Beta: Q vs H
Thức ăn nhanh chóng được đặt trên bàn, Toàn Vũ tức giận cầm lấy đôi đũa, vừa muốn động thủ, chợt nghe ngoài cửa có tiếng nói đùa vang lên.
“Vương gia, thật là trùng hợp, ở trong này lại nhìn thấy ngươi, vốn dĩ muốn đi tìm ngươi, nhưng lại sợ quấy rầy niềm vui tân hôn của ngươi, không nghĩ tới ngươi lại ở đây hẹn hò mỹ nhân.”
Toàn Vũ ngẩng đầu lên thì thí một người nam tử phong độ mặc quần áo màu xanh đang bước vào, hai tròng mắt hẹp dài dừng lại trên khuôn mặt nàng, dường như đang đánh giá.
“Lâu Thượng, ngươi nói bậy bạ gì đó? Cái gì mà hẹn hò mỹ nhân? Giới thiệu với ngươi một chút. Đây là Vương phi của ta, nàng gọi là Toàn Vũ.” Lý Huyền Băng bất mãn liếc hắn một cái, sau đó nói.
“Thì ra là Vương phi, thật là thất lễ quá. Tại hạ là Lâu Thượng, bằng hữu của Vương gia.” Nam tử nho nhã, lễ độ nói.
Toàn Vũ gật gật đầu.
“Lâu Thượng, cùng nhau dùng bữa đi.” Lý Huyền Băng ngồi bên cạnh nói.
“Tốt quá, có thức ăn miễn phí, ta đương nhiên cầu còn không được.” Lâu Thượng vui cười, sau đó nhìn nàng nói: “Ta không làm phiền Vương phi chứ?”
“Nếu ta nói phiền ngươi có đi không?” Toàn Vũ nhìn hắn nói, ngồi cũng đã ngồi rồi, còn hỏi cái gì nữa.
“Ách…” Lâu Thượng sửng sốt, lập tức cười nói: “Vương phi thật đáng yêu, cho dù người thấy phiền ta cũng không đi.”
“Lâu Thượng, công việc buôn bán dược liệu của ngươi gần đây thế nào rồi?” Lý Huyền Băng vừa ăn vừa thuận miệng hỏi.
“ Có thể nói là tất cả đều bình thường.” Lâu Thượng trả lời.
“Ngươi là người bán dược liệu?” Toàn Vũ nhìn hắn hỏi, nàng là thầy thuốc, đương nhiên đối với vấn đề này mẫn cảm hơn những người khác.
“Ta có thể đi xem được không? Xem thử cửa hiệu dược liệu của ngươi như thế nào?” Toàn Vũ có chút hưng phấn, nàng có thể dùng thảo dược để bào chế thành thuốc bột, thuốc bột này dùng chắc sẽ tốt lắm đây.
“Đương nhiên có thể, thì ra Vương phi có hứng thú với dược liệu như vậy, người cứ đến thành Tây hỏi mọi người cửa hiệu dược liệu của Lâu gia ở đâu thì người ta sẽ chỉ cho người.” Lâu Thượng đáp lời.
“Vậy ta đây cám ơn trước. Hôm nào rảnh ta sẽ đi tìm ngươi.” Nỗi buồn bực lúc nãy của Toàn Vũ bây giờ tan thành mây khói.
“Toàn Vũ, nếu ngươi cần dược liệu có thể bảo hắn đem đến vương phủ.” Lý Huyền Băng ở một bên nói, nàng không cần tự mình đến đó lấy dược liệu.
“Ừ, biết rồi.” Toàn Vũ thuận miệng đáp, trong lòng lại nghĩ, hắn sẽ đồng ý để cho mình ở trong vương phủ nghiên cứu bào chế thuốc bột sao?
Sau khi dùng cơm xong, Lý Huyền Băng và Toàn Vũ liền cùng Lâu Thượng rời đi, sau đó một đường trở lại vương phủ, vừa tiến vào đại sảnh liền thấy mấy nữ tử mang vẻ mặt ai oán nhìn hắn.
“Ta mệt mỏi quá, ta về phòng trước.” Toàn Vũ mới không muốn đứng ở nơi này nhìn bọn họ đâu.
“Ừ.” Lý Huyền Băng gật gật đầu.
“Đừng quên thánh chỉ.” Nàng nhỏ giọng cảnh cáo bên tai hắn, sau đó xoay người rời đi.
Lý Huyền Băng chỉ cười, nàng là cố ý nhắc nhở hắn sao?
Nhìn thấy nàng vừa rời khỏi thì mấy nữ tử kia lập tức chạy lên ôm hắn, vô cùng ủy khuất nói: “Vương gia, chúng ta rất nhớ người.”
“Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ, không thể không tuân theo, vả lại một tháng sẽ qua rất nhanh thôi.” Lý Huyền Băng an ủi các nàng, tuy rằng không yêu nhưng hắn cũng thích, nếu không cũng sẽ không cho phép các nàng tiến vào vương phủ.
“Vương gia, Hoàng Thượng chỉ nói là không thể sủng hạnh chúng ta, chứ cũng không nói chúng ta không được hầu hạ người, có phải hay không?” Một nữ tử ôm cổ hắn làm nũng.
“Phải đó Vương gia, người có thể cùng chúng tỷ muội uống rượu, xem như cũng không có kháng chỉ.” Mấy nữ tử khác cũng phụ họa theo, các nàng buồn bực đã lâu nhưng nay mới tìm ra lỗ hổng của thánh chỉ, tuy rằng không thể cùng Vương gia gần gũi, nhưng cũng có thể chiếm được tiện nghi của Vương phi, một mình nàng chiếm lấy Vương gia quá lâu rồi, làm cho các nàng chăn đơn gối chiếc.
Sau khi Toàn Vũ tắm rửa xong đã lâu mới phát giác hình như hắn vẫn chưa trở về, tại sao lại như vậy? Vội vàng kêu Thu Nhi đến: “Ngươi đi xem thử Vương gia đang làm cái gì?” Hắn sẽ không về phòng nữ nhân khác chứ, nghĩ vậy nên trong lòng cảm thấy không thoải mái.
“Vâng, Vương phi.” Thu Nhi vội vàng đi tìm hiểu.
Một lát sau đã trở về bẩm báo: “Vương phi, Vương gia đang cùng các tiểu thiếp uống rượu trong đại sảnh.”
“Uống rượu?” Toàn Vũ nghị hoặc hỏi, tâm cũng thả lỏng một chút, hắn không có về phòng nữ nhân khác.
“Vâng, có điều….” Thu Nhi nhìn nàng, ấp a ấp úng, không biết có nên nói hay không.
“Sao vậy, Thu Nhi? Nói mau.” Toàn Vũ ra lệnh, hay là đã phát sinh chuyện gì?
“Những nữ nhân này nói Hoàng Thượng chỉ hạ thánh chỉ chuyên sủng một mình Vương phi nên bọn họ rất bất mãn, Thu Nhi nghe lén có người nói cho dù không thể sủng hạnh thì cũng có thể chiếm tiện nghi của Vương phi, bọn họ nói trong thánh chỉ không có quy định Vương gia không được cùng bọn họ uống rượu.” Thu Nhi nhỏ giọng nói.
“Thì ra là như vậy, bọn họ muốn lợi dụng sơ hở của thánh chỉ.” Toàn Vũ cười lạnh một chút, nàng sẽ không để cho bọn họ toại nguyện đâu, nghĩ vậy nên nói: “Thu Nhi, chúng ta đi.”
“Vương phi, người muốn đi đâu?” Thu Nhi ở phía sau lưng hỏi.
“Đương nhiên là đi tiếp chiêu.”
Toàn Vũ một đường tiến thẳng đến đại sảnh, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của Lý Huyền Băng và đám nữ tử.
“Vương gia, Vân tỷ tỷ nên bị phạt.”
“Vương gia không được thiên vị tỷ ấy nha, tỷ ấy nên bị phạt.”
Một cỗ tức giận nhất thời bùng phát trong lòng, Toàn Vũ bước đến, trực tiếp kéo tay Lý Huyền Băng, thản nhiên cười nói: “Vương gia, trời đã tối rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Đám nữ tử sửng sốt, trên mặt mang theo vẻ bất mãn, tất cả đều nhìn Vương gia, hi vọng hắn sẽ ở lại.
“Toàn Vũ, ngươi đi nghỉ ngơi trước, lát nữa ta sẽ đến.” Lý Huyền Băng nhẹ nhàng nói, hắn biết nàng cố ý đến phá hư, nhưng hắn cũng không vạch trần nàng.
Nghe hắn nói như vậy, trong mắt của đám nữ tử rõ ràng mang theo đắc ý, Vương gia vẫn là để ý bọn họ hơn.
“Nếu như vậy thì ta sẽ ở đây cùng Vương gia.” Toàn Vũ nói xong liền ngồi xuống bên cạnh hắn, cười khanh khách nhìn đám nữ tử nói: “Các tỷ muội cũng ngồi xuống đi, cùng nhau hầu hạ Vương gia, ai thua thì ta sẽ trừng phạt người đó được không? Dùng phấn ngứa hay là….”
Đám nữ tử quá sợ hãi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó hạ thấp người, oán hận nói: “Thiếp thân không quấy rầy Vương gia và Vương phi, thiếp thân xin cáo lui trước.”
Ngược Ái
Phiên ngoại 3 : Lý Huyền Băng vs Toàn Vũ
Phiên ngoại 3.32 : Phiên ngoại Lý Huyền Băng: Nghiên cứu chế tạo thuốc bột.
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit & Beta: Q vs H
“Ngươi đang uy hiếp bọn họ sao?” Nhìn thấy các tiểu thiếp vội vã rời đi, Lý Huyền Băng xoay người nhìn chằm chằm nàng.
“Ngươi đau lòng?” Trong lòng Toàn Vũ không vui, hỏi hắn.
“Đừng quên bọn họ cũng là nữ nhân của ta.” Sắc mặt Lý Huyền Băng có chút lạnh lùng.
“Còn ta thì sao?” Toàn Vũ cảm thấy có chút tổn thương, thì ra với hắn mà nói nàng bất quá cũng chỉ là một trong số những nữ nhân của hắn mà thôi.
Lý Huyền Băng trầm mặc, với hắn mà nói nàng bất quá cũng chỉ như những nữ nhân khác của hắn thôi.
“Thôi quên đi, ta hẳn là nên sớm biết chuyện này, ngươi cứ tiếp tục đi, ta về phòng trước.” Toàn Vũ xoay người bước đi, nàng còn chờ mong cái gì? Chờ mong sẽ tự làm bản thân tổn thương sao?
Sau khi về phòng sắc mặt Toàn Vũ càng trở nên ảm đạm.
“Vương phi, người không sao chứ?” Thu Nhi quan tâm nàng.
“Thu Nhi, ta không sao, ngươi lui xuống đi, ta muốn ngủ.”
“Vâng.” Thu Nhi lui đi ra ngoài.
Nước mắt của Toàn Vũ lập tức rơi như mưa, tại sao hắn có thể vô tình như vậy? Hắn thật sự một chút cũng không hề phát hiện ra tâm ý của nàng sao?
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lý Huyền Băng đi vào liền nhìn thấy nàng đang nằm khóc, không đành lòng nói: “Ta không phải có ý muốn trách ngươi.”
Toàn Vũ đứng dậy quan sát hắn, hôm nay nàng phải nói rõ ràng cho hắn biết tâm ý của mình, lau đi nước mắt còn đọng trên khóe mắt, hít thở thật sâu nói: “Lý Huyền Băng, ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, ta thích ngươi.” Nàng nhấn mạnh từng chữ từng chữ thật rõ ràng.
“Cái gì?” Lý Huyền Băng giật mình nhìn nàng, đột nhiên cười khẽ một chút, nói: “Toàn Vũ, đừng đùa nữa. Yêu làm sao có thể dễ dàng thay đổi như thế?”
“Ta không có nói đùa, ta là thật lòng thích ngươi.” Toàn Vũ vừa nghiêm túc nhìn hắn, vừa lặp lại rõ ràng một lần nữa.
“Được rồi, nếu ngươi nói ngươi thích ta, vậy tại sao ngươi thích ta? Ngươi thích ta khi nào?” Lý Huyền Băng vẫn không thể tin nổi, hắn còn nghĩ nàng đang giận lẫy nên nói cho vui thôi.
“Thích chính là thích, không tại sao cả. Theo lý mà nói thì lẽ ra ta nên hận ngươi nhưng không hiểu tại sao ta lại thích ngươi, ta cũng không biết từ khi nào thì bắt đầu thích ngươi, ta chỉ biết đến thời điểm này ta đã thích ngươi rồi.” Ánh mắt Toàn Vũ nhìn thẳng vào hắn, nàng không thể nêu ra lý do khiến nàng thích hắn.
“Toàn Vũ, đừng náo loạn nữa, yêu một người sao có thể dễ dàng như vậy? Quên một người lại càng không dễ dàng chút nào.” Mười năm chờ đợi, trong phút chốc nàng có thể dễ dàng quên Tư Mã Tuấn Lỗi sao?
“Yêu và quên đều không dễ dàng, nhưng chúng lại thường phát sinh trong nháy mắt, không có lý do gì có thể giải thích, ta không thể giải thích, ta nghĩ là ngươi hiểu rõ vấn đề này hơn ta.” Hắn có nhiều nữ nhân bên cạnh, hắn không phải cũng một lòng yêu Hàn Ngữ Phong sao?
Trong nháy mắt Lý Huyền Băng không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Ngữ Phong, lúc đó hắn cũng không hiểu tại sao chỉ cần liếc mắt nhìn nàng một cái, hình bóng của nàng liền khắc sâu trong lòng hắn, yêu quả thật là không cần lý do gì cả.
“Ta biết ta nói ta thích ngươi làm cho ngươi rất khó tin, nhưng ta chỉ muốn nói cho ngươi biết bởi vì ta thích ngươi cho nên ta sẽ ghen tị, ta không thể chịu được khi nhìn thấy nhiều nữ nhân như vậy vây xung quanh ngươi, bọn họ đúng là nữ nhân của ngươi, còn ta là Vương phi của ngươi, ngươi có từng nghĩ đến cảm nhận của ta không? Vì thế ta sẽ không đem ngươi tặng cho người khác. Lý Huyền Băng, ta sẽ khiến cho ngươi yêu thương ta.” Toàn Vũ tự tin và nghiêm túc nói với hắn.
Lý Huyền Băng nhìn nàng, không biết phải làm sao để đối mặt với sự thẳng thắng và thành khẩn của nàng? Thật ra hắn có chút bội phục sự tự tin của nàng, nếu có một ngày bản thân thật sự yêu thương nàng cũng rất tốt, dù sao vết thương che dấu dưới đáy lòng có thể từ từ khép miệng lại, chỉ là không biết ngày đó có đến hay không?
“Hiện tại có thể ngươi không thương ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi ngủ với bọn họ.” Toàn Vũ giữ chặt lấy hắn, nàng mới không ngu ngốc như vậy, lại càng không giận dỗi, làm vậy chẳng khác nào đem hắn giao cho người khác.
Lý Huyền Băng cười khẽ một chút, hắn thích tính cách bá đạo này của nàng.
Một ngày mới lại bắt đầu, sau khi dùng xong điểm tâm Toàn Vũ liền dẫn theo Thu Nhi đi dạo nhàm chán trong vương phủ, đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua gặp được Lâu Thượng, nàng nhất định phải đi nghiên cứu tạo ra một loại thuốc bột mới, khiến cho hắn ngoại trừ nàng ra không thể chạm vào những nữ nhân khác.
“Thu Nhi, chúng ta đi ra ngoài.”
“Vương phi muốn đi đâu?” Thu Nhi ở phía sau hỏi.
“Đi cửa hiệu dược liệu.” Toàn Vũ vừa đi vừa nói.
“À.” Thu Nhi mặc dù có chút hoài nghi nhưng vẫn không có hỏi nhiều.
Vừa đi trên đường vừa hỏi thăm mọi người, chẳng mấy chốc mà Toàn Vũ đã dẫn theo Thu Nhi đi đến cửa hiệu dược liệu Lâu gia, vừa đến trước cửa của cửa hiệu thì đã thấy một tiểu nhị chạy ra đón tiếp.
“Tiểu thư, người cần mua dược liệu gì?”
“Ta không mua dược liệu, ta muốn tìm Lâu Thượng.” Toàn Vũ mỉm cười nói.
“Tìm ông chủ?” Tiểu nhị sửng sốt, lập tức tỏ thái độ cung kính nói: “Xin tiểu thư chờ một chút, để tiểu nhân chạy đi bẩm báo.”
“Ừ.” Toàn Vũ gật gật đầu, ngước mắt đánh giá hiệu thuốc Bắc rất lớn này, cửa hiệu lớn như vậy thì chắc chắn có đầy đủ tất cả dược liệu cần thiết.
“Vương phi, thật là người sao? Hạ nhân bẩm báo với ta có một tiểu thư xinh đẹp đến tìm ta, ta đoán người đó là Vương phi.” Lâu Thượng từ bên trong đi ra, buông lời trêu ghẹo.
“Ta mạo muội đến đây như vậy có quấy rầy ngươi không?
“Không có, hôm nay ta cũng không bận việc gì cả, Vương phi, người cần cái gì cứ việc nói với ta, ta sai hạ nhân chuẩn bị cho người.”
“Vậy ngươi có còn thừa căn phòng nào không, chuẩn bị cho ta một phòng, còn nữa, để ta viết cho ngươi một danh sách các dược liệu ta cần, ngươi cho người chuẩn bị dùm ta.” Toàn Vũ cũng không khách sáo nói.
“Được, nhưng không biết Vương phi muốn làm cái gì?” Lâu Thượng cảm thấy kỳ quái.
“Nghiên cứu chế tạo thuốc bột.” Toàn Vũ cười thần bí, sau đó nói: “Đúng rồi, ngươi cứ ghi tất cả vào sổ rồi tìm Lý Huyền Băng tính tiền.”
“Một chút bạc nhỏ đó ta cũng không để ý, coi như ta tặng miễn phí cho Vương phi.” Lâu Thượng khẳng khái nói.
“Không cần, dù sao cũng không phải do ta bỏ tiền ra, huống chi hắn có rất nhiều tiền, không cần tặng, không cần.” Toàn Vũ nói, hắn chăm lo cho nhiều nữ nhân như vậy, bộ không cần tiền sao?
“Vương phi, người thật là thú vị.” Lâu Thượng cười khẽ một chút, rồi nói: “Ta đi sai hạ nhân chuẩn bị phòng cho người, người hãy viết ra các dược liệu mình cần đi.”
“Ừ. Cám ơn.”
Tiểu nhị ở bên cạnh đem giấy bút đã được chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt nàng, Toàn Vũ cầm bút lên viết tên những thứ dược liệu cần thiết, khóe môi hơi cong lên: “Lý Huyền Băng, ngươi cứ chờ đi.
Ngược Ái
Phiên ngoại 3 : Lý Huyền Băng vs Toàn Vũ
Phiên ngoại 3.33 : Phiên ngoại Lý Huyền Băng: Biến hóa.
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit & Beta: Q vs H
Tiểu nhị ở bên cạnh đem giấy bút đã được chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt nàng, Toàn Vũ cầm bút lên viết tên những thứ dược liệu cần thiết, khóe môi hơi cong lên: “Lý Huyền Băng, ngươi cứ chờ đi.
Lâu Thượng nhanh chóng chuẩn bị xong phòng và dược liệu mà nàng cần.
“Thu Nhi, ngươi ở ngoài cửa, nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy ta, biết không?” Toàn Vũ bước vào phòng, ra lệnh cho Thu Nhi.
“Dạ biết, Vương phi.” Thu Nhi gật gật đầu.
Lý Huyền Băng sau khi xử lý xong việc triều chính thì trở về vương phủ, vừa bước vào vương phủ thì đã thấy mấy người nữ tử vây xung quanh hắn.
“Vương gia, hôm nay là sinh nhật của Nhan tỷ tỷ, Vương gia nhất định phải cùng chúng ta tham gia sinh nhật của Nhan tỷ tỷ nha.”
“Phải đó, Vương gia hãy tham gia với chúng ta một ngày đi.”
“Đi thôi, chúng ta đến phòng Nhan tỷ tỷ đi.” Mấy nữ tử không ngừng thuyết phục, lôi kéo hắn đi.
“Khoan đã, các ngươi hãy đi trước đi, để ta chuẩn bị lễ vật xong rồi sẽ đến.” Lý Huyền Băng lui thân thể ra.
“Vậy thì Vương gia hãy nhanh lên một chút, chúng ta chờ người.” Đám nữ tử lúc này mới chịu buông tay hắn ra rồi cùng nhau xoay người rời đi.
Lý Huyền Băng trở lại trong đại sảnh, lớn tiếng gọi: “Quản gia.”
“Vương gia, người tìm lão nô.” Lão quản gia liền chạy lại, chắp tay cung kính nói.
“Ừ, ngươi đến cửa hiệu ngọc chọn vài cái vòng ngọc và trâm ngọc đẹp nhất, sau đó đem đến chỗ Nhan phu nhân.” Lý Huyền Băng lên giọng phân phó.
“Vâng, Vương gia.” Lão quản gia nhận lệnh rời đi.
Lý Huyền Băng đứng dậy đi đến chỗ Nhan phu nhân ngay trong đình viện, mỗi khi đến sinh nhật của một ai đó trong đám nữ nhân của hắn, hắn đều đến làm bạn với họ.
Toàn Vũ tập trung tinh thần, hết sức chăm chú, miệt mài ở trong phòng nghiên cứu thuốc bột đến nỗi hoàn toàn quên mất thời gian, mãi cho đến khi Thu Nhi nhắc nhở nàng.
“Tiểu thư, chúng ta có phải nên quay về hay không?” Nhìn thấy trời đã không còn sớm nữa nên Thu Nhi đẩy cửa ra nói.
“Bây giờ là giờ nào rồi?” Toàn Vũ vẫn chưa buông dược liệu trong tay, thuận miệng hỏi. Trước kia khi còn ở trong núi, nàng có thể một ngày một đêm không ngủ để nghiên cứu.
“Đã đến giờ dùng bữa tối.” Thu Nhi nói.
“Đã trễ thế này sao?” Lúc này Toàn Vũ mới ngẩng đầu lên, nàng nên trở về thôi, buông hết đồ vật xuống, phủi phủi tay nói: “Được rồi, chúng ta trở về đi.” Ngày mai sẽ đến tiếp, dù sao việc nghiên cứu cũng không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
“Vương phi, không bằng ở nhà ta dùng bữa đi.” Lúc này Lâu Thượng cũng đi tới.
“Không cần đâu, Lâu công tử, cám ơn ngươi. À, phải rồi, phòng này đừng cho người khác động vào, ngày mai ta lại đến.” Toàn Vũ nói.
“Được, ta sẽ dặn dò hạ nhân không được động vào, vậy ngày mai ngay tại chỗ này, ta xin đợi Vương phi.” Lâu Thượng chắp tay nói.
“Không cần, ngươi cứ đi xử lý công việc của mình. Ta đây cáo từ trước, hẹn gặp lại.” Toàn Vũ cũng chắp tay nói, sau đó xoay người rời đi.
Đình viện của vương phủ vô cùng náo nhiệt.
“Vương gia, chúng tỷ muội thật ghen tị với Nhan tỷ tỷ nha, người tặng cho tỷ ấy nhiều trang sức quý giá như vậy.” Một nữ tử ra vẻ giận dỗi nói.
“Tình muội muội thật là, sinh nhật của tỷ muội nào mà Vương gia chẳng tặng quà chứ, lần trước sinh nhật muội Vương gia còn tặng muội một viên dạ minh châu nha, làm cho chúng ta hâm mộ chết được.” Một nữ tử mỉm cười nói.
“Nhưng mà Vương gia đối với tỷ muội chúng ta keo kiệt quá đi, tỷ xem, trên cổ Tô muội muội có đeo vòng ngọc, còn Thiển muội muội thì đeo hoa tai ngọc…Mỗi một thứ đều không phải là trang sức vô giá sao?” Lại thêm một nữ tử khẽ cười nói.
Lý Huyền Băng chỉ ngồi im một chỗ? Cầm ly rượu lên uống cạn, không biết tại sao hôm nay nhìn thấy các nàng thảo luận hắn cảm thấy không còn thú vị, đột nhiên cảm giác dường như thiếu thiếu cái gì đó? Đầu óc chợt lóe lên, hình như cả ngày hôm nay không có nhìn thấy Toàn Vũ, nàng nghe được hắn ở trong này, tại sao cũng không thấy đến tìm?
Lập tức đứng dậy nói: “Các ngươi cứ từ từ vui vẻ, ta còn có chút việc phải đi trước.”
“Vương gia, trời còn chưa tối mà người đã trở về phòng bồi Vương phi rồi sao?” Một nữ tử áo hồng rất không hài lòng, vẻ mặt ê ẩm nói.
Đám nữ tử lặng lẽ kéo vạt áo nàng, ý bảo nàng nói chuyện phải có chừng có mực nếu không sẽ khiến Vương gia tức giận.
Quả nhiên sắc mặt Lý Huyền Băng trở nên lạnh lùng nói: “Ta đi thì sao? Còn không tới phiên các ngươi quản.” Nói xong liền phất tay áo rời đi.
Đám nữ tử đều không dám hé môi nói một tiếng, cũng không dám giữ hắn lại.
“Hồng muội muội, vừa rồi ngươi nói cái gì vậy? Tại sao có thể nói như vậy? Vương gia tức giận rồi.”
“Nói chuyện mà không lo đến hậu quả.”
Mỗi người một câu trách cứ nàng.
“Ta chỉ là nhất thời hồ đồ, tình thế cấp bách nên mới nói như vậy, các ngươi không phải cũng nghĩ như vậy sao?” Nữ tử áo hồng ủy khuất nói.
Mọi người không ai nói gì, thật ra bọn họ đều nghĩ như vậy, nhưng bọn họ sẽ không nói thẳng ra như thế.
Lý Huyền Băng trực tiếp đi thẳng về phòng, liền thấy bên trong không có một bóng người, chẳng lẽ nàng không ở trong vương phủ sao? Xoay người bước ra ngoài, bắt gặp một hạ nhân đi ngang qua liền kéo hắn lại hỏi: “Biết Vương phi ở đâu không?”
“Dạ bẩm Vương gia, sáng sớm Vương phi đã đi ra ngoài.” Hạ nhân cung kính hồi đáp.
“Đi ra ngoài?” Lý Huyền Băng sửng sốt, nàng đi ra ngoài làm gì? Đến bây giờ vẫn chưa trở về? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ vậy hắn liền bước nhanh về hướng cửa vương phủ.
Vừa bước đến cửa thì nhìn thấy nàng dẫn theo Thu Nhi trở về.
“Ngươi đi đâu?” Tuy rằng Lý Huyền Băng không có tức giận nhưng giọng nói có chút lạnh lùng.
“Ta ra ngoài đi dạo một chút, không nghĩ đến trời đã tối thế này.” Toàn Vũ ngượng ngùng nói.
“Đã dùng bữa tối chưa?” Thấy nàng dường như nhận thức được sai lầm của mình nên Lý Huyền Băng cũng không muốn truy cứu thêm nữa.
“Vẫn chưa.” Toàn Vũ lắc đầu, đột nhiên nhìn hắn nói: “Ngươi không phải muốn đi ra ngoài tìm ta chứ?”
“Không phải, đi thôi.” Lý Huyền Băng xoay người đi về hướng bên trong phủ, hắn không biết tại sao bản thân lại không chịu thừa nhận?
Lo lắng cho người ta thì cứ nói thẳng đi? Có cái gì phải ngượng ngùng. Toàn Vũ từ phía sau chạy lên nắm lấy cánh tay hắn, khóe môi mỉm cười, thì ra hắn cũng quan tâm mình, đây thật sự là một khởi đầu tốt.
Ngược Ái
Phiên ngoại 3 : Lý Huyền Băng vs Toàn Vũ
Phiên ngoại 3.34 : Phiên ngoại Lý Huyền Băng: Để ý, ghen tị
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit & Beta: Q vs H
Thấy thức ăn trên bàn Toàn Vũ chỉ lo lấp đầy bụng, đợi cho đến khi ăn no lắm rồi mới phát hiện Lý Huyền Băng hoàn toàn không hề động đũa.
“Ngươi không đói bụng sao?” Nàng kinh ngạc hỏi.
“Ta ăn rồi.” Hắn ở cùng đám nữ tử một ngày nên đã sớm ăn no.
“À.” Toàn Vũ không hỏi thêm gì nữa, có lẽ hắn chờ mình không được nên đã ăn trước.
Mệt mỏi cả ngày nên vừa đặt lưng xuống Toàn Vũ liền ngủ say.
Lý Huyền Băng bước vào phòng thì có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Toàn Vũ đã ngủ say. Đây vẫn là lần đầu tiên nàng đi ngủ trước mà không có chờ hắn. Rốt cuộc cả ngày hôm nay nàng đã đi đâu? Tại sao lại mệt như vậy?
Nằm xuống choàng tay ôm lấy nàng thì ngửi thấy thoang thoảng một mùi thuốc Đông y, nhưng mà hắn cũng không có để ý, còn tưởng nàng mang theo thuốc bột bên người.
Một ngày mới lại bắt đầu, Toàn Vũ dùng xong điểm tâm liền dẫn theo Thu Nhi chạy vội đến cửa hiệu dược liệu, nàng phải cố gắng trong vòng một tháng nghiên cứu chế tạo thành công thuốc bột mới.
Sau khi Lý Huyền Băng trở về vương phủ liền chạy thẳng về phòng thì phát hiện Toàn Vũ vẫn không có ở trong phòng.
“Người đâu?” Hắn cất giọng hô to.
“Vương gia có gì sai bảo ạ?” Một nha hoàn vội vàng chạy tới.
“Vương phi đâu?”
“Sáng sớm Vương phi đã đi ra ngoài, nô tỳ cũng không biết người đi đâu?” Nha hoàn cung kính nói.
“Lui xuống đi.” Lý Huyền Băng hạ lệnh, có lẽ nàng lại đi ra bên ngoài dạo chơi, sau đó hắn bước vào thư phòng.
Một nha hoàn đi vào trong thư phòng nhẹ giọng nhắc nhở, lúc này hắn vẫn đang chăm chú đọc tấu chương: “Vương gia, đã đến giờ dùng cơm trưa.”
“Ừ. Ngươi đi gọi Vương phi đến để cùng dùng.” Lý Huyền Băng buông tấu chương trong tay, nhẹ giọng phân phó.
“Dạ bẩm Vương gia. Vương phi vẫn chưa trở về.” Nha hoàn trả lời.
Nàng vẫn còn chưa trở về? Lý Huyền Băng nhăn mặt nhíu mày, phất tay nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng, Vương gia.” Nha hoàn lui ra ngoài.
Nàng đã đi đâu? Đột nhiên Lý Huyền Băng nhớ tới đêm qua đã ngửi được mùi vị dược liệu, lập tức đoán được nàng đã đi đâu?
Hiệu bán thuốc Lâu gia.
“Vương gia.” Một tên tiểu nhị thấy Lý Huyền Băng đi tới liền chạy ra nghênh đón.
“Ta hỏi ngươi, Vương phi có ở trong đó không?” Lý Huyền Băng hỏi.
“Chuyện này…xin Vương gia đi theo tiểu nhân.” Tiểu nhị vội vàng đi trước dẫn đường.
“Vương gia.” Thu Nhi đứng ngoài cửa nhìn thấy Lý Huyền Băng đi tới liền vội vàng hành lễ.
“Vương phi đâu?” Hắn hỏi Thu Nhi.
“Vương phi ở bên trong.” Thu Nhi đáp.
Lý Huyền Băng nhìn thoáng qua cửa phòng đang đóng chặt, vươn tay đẩy cửa ra thì thấy Toàn Vũ đang đứng trước một đống dược liệu và thuốc bột.
“Thu Nhi, không phải ta đã nói đừng cho người quấy rầy ta sao?” Toàn Vũ vẫn không ngẩng đầu lên, nàng cứ tưởng đó là Thu Nhi.
“Ngươi đang làm cái gì?” Lý Huyền Băng bước qua hỏi.
“Nghiên cứu chế tạo thuốc bột.” Toàn Vũ đáp, đột nhiên cảm thấy giọng nói này không phải của Thu Nhi, ngẩng đầu lên thì thấy hắn, kinh ngạc một chút sau đó nói: “Tại sao lại là ngươi?”
“Tại sao không thể là ta? Ngươi muốn nghiên cứu chế tạo thuốc bột có thể ở trong vương phủ làm, không cần mỗi ngày đều chạy đến đây?” Lý Huyền Băng nhìn thấy bộ dáng chật vật của nàng liền nói.
“Ngươi đồng ý cho ta nghiên cứu chế tạo trong vương phủ sao?” Toàn Vũ có chút kinh ngạc nhìn hắn.
“Tại sao ta lại không đồng ý? Ta có nói ta không đồng ý sao?” Lý Huyền Băng hỏi lại nàng, tại sao nàng lại nghĩ hắn không đồng ý? Lần trước nàng dùng thuốc bột không cần tốn nhiều sức đã đánh lui được cường đạo, chính hắn đã tận mắt nhìn thấy.
“Không có.” Toàn Vũ lắc đầu cười khẽ, thì ra là do nàng tự cho là đúng.
“Ta sai người đem mấy thứ này đưa đến vương phủ cho ngươi nghiên cứu.” Lý Huyền Băng nói.
“Được, cám ơn ngươi.” Toàn Vũ vui vẻ, nhón mũi chân hôn lên má hắn một cái rồi cười trộm, sau đó xoay người đi thu thập thuốc bột.
Lý Huyền Băng sửng sốt, hiện tại nàng càng lúc càng to gan lớn mật, cũng càng ngày càng không sợ hắn.
“Thu Nhi, đến giúp ta cầm những thứ này đi.” Toàn Vũ thu thập xong thuốc bột liền hô.
“Vâng, Vương phi. ” Thu Nhi từ bên ngoài đi vào, cầm lấy thuốc bột từ trong tay nàng rồi lui ra ngoài trước.
“Xong rồi, đi thôi Vương gia.” Toàn Vũ đi tới, thật tự nhiên nắm lấy tay hắn.
“Vương gia, cuối cùng ngươi cũng đến tìm Vương phi rồi, thật là vợ chồng gắn bó như keo như sơn nha.” Đúng lúc Lâu Thượng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy bộ dáng thân mật của bọn họ liền trêu chọc.
“Lâu Thượng, ngươi tới đúng lúc lắm, sai người đem mấy thứ này đến vương phủ đi.” Lý Huyền Băng nhìn hắn nói.
“Đã biết, Vương gia đã phân phó Lâu mỗ làm sao dám không tuân theo. Hay là bây giờ đi dùng cơm trước đi, Vương phi nhất định đã đói bụng rồi, xin mời.” Lâu Thượng vươn tay làm động tác mời.
“Lâu công tử, ngươi thật là vui tính.” Toàn Vũ cười nói, sau đó lôi kéo Lý Huyền Băng.
“Đó là đương nhiên, ở nước láng giềng này, nếu Vương gia có danh hiệu đệ nhất nam tử thì danh hiệu đệ nhị chắc chắn thuộc về Lâu Thượng ta, số nữ nhân mê luyến ta cũng không hề thua kém Vương gia đâu nha.” Lâu Thượng ba hoa càng thêm đắc ý.
“Được rồi, Lâu Thượng, đừng có khoác lác nữa, chỉ bằng tiền bạc của ngươi thì cho dù ngươi mắt lé miệng hô cũng có vô số nữ nhân mê ngươi đến nỗi có thể xếp hàng dài đến ngoại thành.” Lý Huyền Băng không khách sáo nói.
“Xì.” Toàn Vũ cười khẽ một chút, mắt lé miệng hô, nàng không nghĩ tới cũng có lúc hắn tỏ ra hài hước.
“Được rồi, không nói nữa. Mau đi dùng cơm thôi.” Lâu Thượng kinh ngạc nói.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày, thấm thoát đã hết một tháng, Toàn Vũ cũng đã nghiên cứu chế tạo thành công thuốc bột nhưng nàng đã có chút do dự. Nàng có thể dùng thuốc bột khống chế hắn nhưng thứ nàng muốn chính là tâm của hắn cho nên nàng vẫn chưa ra tay, ngày hôm qua là ngày cuối cùng của một tháng, Toàn Vũ ngồi ở bên giường, trong một tháng này hàng đêm hắn đều ngủ trong phòng của nàng, nhưng không biết có phải bởi vì liên quan đến thánh chỉ hay không, hôm nay hắn không còn bị thánh chỉ ép buộc, hắn sẽ như thế nào? Là vẫn trở lại phòng của nàng như trước hay là đến phòng của nữ nhân khác?
Càng nghĩ càng cảm thấy phiền toái bất an, dường như trong lòng có chờ mong nhưng lại sợ thất vọng, lo lắng bất an ngồi ở bên giường.
Cửa vương phủ.
“Vương gia.” Lý Huyền Băng mới vừa trở về vương phủ thì đã thấy mười mấy nữ tử chạy lại kêu, trong mắt mang theo chờ đợi cùng ủy khuất, hơi hơi hạ thấp người nhìn hắn.
“Làm sao vậy?” Lý Huyền Băng đi qua, lần lượt nâng bọn họ dậy.
“Vương gia, ngày hôm qua thời hạn một tháng đã hết rồi, hôm nay có phải Vương gia sẽ để chúng thiếp thân hầu hạ người hay không?” Một nữ tử dựa vào người hắn nói, bọn họ đã nhịn rất lâu rồi.
Lý Huyền Băng hơi hơi sửng sốt, một tháng đã trôi qua nhanh như vậy sao? Nói vậy có nghĩa là hôm nay hắn có thể không cần trở lại phòng của nàng.
“Vương gia để cho nô tỳ hầu hạ người đi.” Mấy người nữ tử khác cũng chạy lại.
Lý Huyền Băng đau đầu khi nhìn thấy trước mặt là hơn mười đôi mắt nữ tử mang theo hi vọng nhìn hắn, hắn nên chọn người nào để không làm cho người khác thất vọng, từ trước tới giờ hắn đều không phát hiện ra có nhiều nữ nhân như vậy thì có cái gì phiền phức. Hôm nay mới phát hiện bản thân có chút khó xử, bây giờ rõ ràng một người cũng không chọn, nghĩ vậy nên đẩy bọn họ ra, rồi nói: “Hôm nay ta còn có việc phải làm, tất cả các ngươi trở về hết đi.”
Nói xong liền xoay người đi về hướng thư phòng.
Đám nữ tử ở phía sau sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng lại, trong lòng cảm thấy hối hận không thôi, bọn họ xuất hiện cùng lúc thì làm sao Vương gia chọn được?
“Chúng ta trở về rút thăm ngẫu nhiên xem ngày mai ai tới hầu hạ Vương gia, như vậy Vương gia sẽ không cự tuyệt chúng ta, lại càng không thể để Vương phi một mình độc chiếm Vương gia.”
“Được, cứ quyết định như vậy đi.” Mọi người đều nhất trí tán thành, dù sao sau này đối với ai cũng đều có lợi.
Toàn Vũ nhìn thấy thời gian trôi qua càng ngày càng nhanh, cuối cùng không còn ôm hy vọng gì nữa, chỉ sợ lúc này hắn đang ôm ấp quay cuồng cùng nữ nhân khác rồi, tim đột nhiên đau đớn giống như bị kim đâm, nàng bỏ ra nhiều thời gian như vậy cuối cùng chỉ để đổi lấy thái độ lạnh lùng chứ không phải tâm của hắn.
Nhắm mắt lại, nước mắt trong suốt từ trong khóe mắt lại chảy ra, thì ra nàng đã sớm bất tri bất giác yêu thương hắn thật sâu đậm, cho nên tâm mới có thể đau như vậy, mới có thể để ý như vậy.
Cuối cùng Lý Huyền Băng cũng buông tấu chương xuống, lúc này mới phát hiện đêm đã quá khuya, đứng dậy bất tri bất giác bước đến phòng của nàng, nhẹ nhàng mở cửa ra, đi đến bên giường thì thấy gương mặt nàng ở dưới ánh trăng có mang theo nước mắt.
Thầm than nhẹ một chút, lệ của nàng là vì hắn mà rơi sao? Hắn cởi áo khoác, nằm lên giường nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Đụng chạm rất nhỏ này làm cho Toàn Vũ đột nhiên tỉnh lại, lập tức ngửi thấy hương vị quen thuộc của hắn, trong lòng cảm thấy vui vẻ một chút, sau đó đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: “Không cần vừa từ giường của nữ nhân khác bước xuống thì lại tới tìm ta, ta không cần.”
Lý Huyền Băng sửng sốt, nàng là đang ghen sao? Vòng tay ôm chầm lấy nàng: “Ngươi để ý sao?”
“Ngươi nói thật là hay, ngươi là phu quân của ta nha, ngươi đi ôm nữ nhân khác mà ta có thể không để ý sao?” Toàn Vũ bị ăn dấm chua nên quay về phía hắn châm chọc, nếu nàng không ngại thì chẳng khác nào nói nàng không cần hắn, nhưng thật sự nàng có để ý, vô cùng để ý.
“Nhưng mà ta cũng là phu quân của bọn họ.” Lý Huyền Băng nhìn nàng chằm chằm, đối với bọn họ mà nói đều không công bằng.
Toàn Vũ sửng sốt, hắn đang nhắc nhở nàng sao? Nhắc nhở nàng không nên ghen tị? Không nên để ý?
Ngược Ái
Phiên ngoại 3 : Lý Huyền Băng vs Toàn Vũ
Phiên ngoại 3.35 : Phiên ngoại Lý Huyền Băng: Tranh thủ
Tác giả: Ngạn Thiến
Nguồn: phudungvuongphi.wordpress.com
Edit & Beta: Q vs H
Toàn Vũ sửng sốt, hắn đang nhắc nhở nàng sao? Nhắc nhở nàng không nên ghen tị? Không nên để ý?
“Ngủ đi, khuya rồi.” Lý Huyền Băng dường như không muốn tiếp tục bàn luận về vấn đề này nữa.
“Ngươi có biết một tháng qua ta nghiên cứu thuốc bột gì không?” Đột nhiên Toàn Vũ di chuyển đề tài.
“Không phải phấn ngứa sao?” Hắn sửng sốt.
“Không phải.” Toàn Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nói: “Đây là ta đặc biệt nghiên cứu chế tạo riêng cho ngươi, chỉ cần dùng ở trên người của ngươi, ngoại trừ một mình ta ra nếu ngươi tiếp cận nữ nhân khác thì toàn thân sẽ ngứa ngáy khó chịu.”
“Cái gì?” Lý Huyền Băng giật mình, nàng lại có thể nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc bột như vậy sao?
“Ngươi yên tâm, ta cũng không có cho ngươi dùng, bởi vì ta muốn ngươi thật lòng yêu ta, ta muốn tâm của ngươi, nếu ngươi không thương ta thì cho dù ta có khống chế được ngươi cũng đâu có ý nghĩa gì? Chẳng qua là ta tự mình gạt mình mà thôi.” Toàn Vũ nói yếu ớt, trong mắt tràn ngập đau xót.
Lý Huyền Băng nhìn nàng, không biết bản thân nên làm cái gì để an ủi nàng, nàng không phải là người đầu tiên thổ lộ tình cảm với hắn, nhưng lại là người đầu tiên thẳng thắng thành khẩn thừa nhận tất cả.
“Lý Huyền Băng, ngươi đã từng yêu, vậy ngươi có biết cảm giác đau lòng không? Chính là thấy ngươi sắp xếp chu toàn cho nhiều nữ nhân trong vương phủ như thế, mà mọi việc lúc nào cũng tiến hành rất thuận lợi, lúc ngươi sắp xếp như vậy ngươi có nghĩ tới cảm nhận của ta và các nàng hay không?” Giọng nói của Toàn Vũ rất nhẹ nhưng những câu này lại giống như tảng đá đập vào lòng hắn.
Chỉ là những chuyện này trước khi các nàng tiến vào vương phủ đều đã biết rồi.
Toàn Vũ lại tiếp tục nói: “Ta biết các nàng ấy là tình nguyện, có lẽ bọn họ đều thật sự yêu ngươi, nhưng tình yêu của bọn họ rất hèn mọn, ta không thể thuyết phục chính mình cũng hèn mọn giống như bọn họ, bất chấp tất cả để che dấu tình yêu dành cho ngươi, cho nên ta phải tranh thủ chiếm được tình yêu của ngươi, nếu không chiếm được thì ta tình nguyện buông tay.”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Lý Huyền Băng nhìn nàng chằm chằm, nàng nói như vậy là có ý gì?
“Cho ta ba tháng, ta sẽ làm cho ngươi yêu thương ta, nếu qua ba tháng mà ngươi vẫn không thể yêu thương ta thì ta sẽ tự động biến mất trước mặt ngươi.” Toàn Vũ nghiêm túc nói, mặc kệ kết quả thế nào, trước tiên nàng phải tranh thủ ba tháng này.
“Biến mất? Ngươi muốn thế nào? Đừng quên ngươi chính là quận chúa hòa thân, sao có thể tùy tiện biến mất?” Lý Huyền Băng nhìn nàng nói, nàng suy nghĩ thật là đơn giản.
“Vậy ta sẽ sống ở nơi khác.” Chỉ cần không để cho nàng nhìn thấy hắn cùng nữ nhân khác chàng chàng thiếp thiếp là được.
“Toàn Vũ, ngươi có còn nhớ lúc trước ngươi đã từng nói, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Tư Mã Tuấn Lỗi thì ngươi cam lòng làm sườn phi không? Tại sao bây giờ lại cố chấp như vậy?” Lý Huyền Băng nhìn chằm chằm nàng.
Toàn Vũ sửng sốt, sao hắn lại có thể biết được? Hạ thấp ánh mắt, ảm đạm cười nói: “Mười năm chờ đợi, lúc ấy chỉ cần có thể làm cho hắn tiếp nhận ta thì ta đã rất vui mừng, cũng không có cảm thấy được cùng người khác chia xẻ sẽ đau lòng khổ sở, giống như là cảm giác của bằng hữu với nhau vậy, một người có thể có hai bằng hữu, không phải sao? Nhưng mà bây giờ cảm giác ta đối với ngươi không giống như vậy, cứ nghĩ đến phải chia xẻ ngươi cùng với nữ nhân khác thì ta đau lòng đến nỗi không thể thở được, lúc này ta mới hiểu được, từ đầu ta đối với Tư Mã Tuấn Lỗi không phải là tình yêu mà là tình huynh muội, còn đối với ngươi là tình yêu, thật lòng yêu.”
“Toàn Vũ, ngươi không nên yêu ta, ngươi biết rất rõ người ta yêu là ai? Chỉ sợ lòng ta đã không thể trao cho bất kỳ ai khác nữa rồi.” Lý Huyền Băng cũng đau xót như nàng.
“Nếu có thể lựa chọn ta cũng hy vọng ta sẽ không yêu ngươi, chỉ là bây giờ không còn kịp nữa rồi, ta biết người mà trong lòng ngươi yêu là ai? Nhưng nàng đã không thể đáp lại tình yêu của ngươi, cho nên ta nguyện ý thay nàng yêu ngươi, chỉ cần ngươi có thể cho ta một cơ hội.”
“Ngươi muốn thế nào? Ba tháng này khác với hiện tại sao? Không được chạm vào nữ nhân khác phải không?” Lý Huyền Băng ngẩng đầu hỏi nàng, ý của nàng là như vậy phải không?
“Đương nhiên, tốt nhất là đưa các nàng đến biệt viện của vương phủ.” Lúc này Toàn Vũ không hề khách khí nói, nàng nhất định phải tận dụng thời gian ba tháng cho thật tốt, đương nhiên không hy vọng bị người ta thường xuyên phá hoại.
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Thấy nàng kiên quyết như thế, Lý Huyền Băng ngoài đồng ý ra còn có thể làm cái gì? Nói không chừng sau ba tháng thái độ và tâm tình của nàng cũng sẽ chuyển biến.
“Ngươi đồng ý?” Toàn Vũ hỏi, không nghĩ tới hắn lại đồng ý với cách giải quyết của nàng, nàng phải lợi dụng thật tốt khoảng thời gian ba tháng này, hài lòng tựa đầu vào ngực hắn nói: “Bây giờ ngủ thôi.”
“Được.” Tâm tình của nàng thay đổi rất nhanh.
“Khoan đã, không phải là ngươi mới vừa từ chỗ của nữ nhân khác đến đây đó chứ?” Toàn Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
“Không phải, ta từ thư phòng đến đây.” Không nghĩ nói chuyện nãy giờ mà nàng vẫn còn nhớ chuyện này, quả nhiên lòng dạ nữ nhân đều hẹp hòi.
“Vậy là tốt rồi.” Toàn Vũ yên tâm tựa đầu vào trước ngực hắn.
“Ngươi không nghi ngờ ta đang lừa ngươi sao?” Lý Huyền Băng buồn cười nhìn nàng, vừa rồi còn để ý muốn chết đi, bây giờ cứ như vậy cho qua.
“Ta tin ngươi sẽ không gạt ta.” Toàn Vũ nhanh miệng đáp lời, về điểm này thì nàng tin tưởng hắn.
Vòng tay của Lý Huyền Băng ôm chặt lấy nàng, thật ra nàng cũng tốt lắm, chỉ là hắn không thương nàng thôi.
Sáng sớm Toàn Vũ đã bị ánh mặt trời chiếu vào làm cho chói mắt, mở mắt ra thì phát hiện mặt trời đã lên rất cao rồi.
“Thu Nhi.” Nàng lớn tiếng gọi.
“Vương phi, người tỉnh rồi.” Thu Nhi đi vào nói, cười một cách thần thần bí bí.
“Sao vậy? Thu Nhi, ngươi đang cười cái gì?” Toàn Vũ ngạc nhiên nhìn nàng hỏi.
“Vương phi, người còn giả bộ với nô tỳ, Vương gia thật là sủng ái người nha.” Thu Nhi nhìn nàng nói.
“Giả bộ cái gì? Ngươi nói cho rõ đi, sao lại như vậy?” Toàn Vũ cảm thấy khó hiểu, liền hỏi.
“Vương phi, người thật sự không biết sao?” Thu Nhi nhìn thấy bộ dáng của nàng, xem ra nàng thật sự không biết gì, sau đó mới nói: “Sáng sớm Vương gia liền ra lệnh cho quản gia đưa tất cả các phu nhân đến biệt viện ở trong ba tháng, các vị phu nhân đều khóc lóc, nỉ non không chịu đi, nhất định phải chờ Vương gia trở về để hỏi rõ ràng mọi chuyện, bọn họ nói Vương gia sẽ không đưa bọn đi chỗ khác.”
Toàn Vũ sửng sốt, Lý Huyền Băng làm việc cũng rất nhanh chóng nha.
“Tất cả hạ nhân đều bàn luận, họ nói sau này Vương gia nhất định chỉ sủng ái một mình Vương phi thôi.” Thu Nhi lại tiếp tục nói.
“Thật không?” Tình hình thực tế sợ chỉ có một mình nàng mới biết mà thôi, đột nhiên nghe một loạt các tiếng khóc từ xa truyền tới, từ từ tiến đến gần phòng nàng.
“Vương phi.” Một tiếng kêu đồng loạt vang lên, thiếu chút nữa xuyên thủng màng nhĩ của Toàn Vũ, mười mấy nữ tử cùng nhau đi vào phòng.
“Các vị tỷ muội? Các ngươi làm sao vậy?” Toàn Vũ giả ngu nói, nàng mới không ngu ngốc mà đi làm người ác, người ác này sẽ để cho Lý Huyền Băng làm.
“Vương phi, van xin người, người hãy cầu xin Vương gia dùm chúng tỷ muội, xin Vương gia không cần đuổi chúng tỷ muội đi, chúng tỷ muội nhất định sẽ an phận thủ thường, sẽ không cùng với Vương phi tranh giành tình cảm của Vương gia.” Đám nữ tử khóc ròng nói.
“Cái gì? Vương gia muốn đuổi các ngươi đi? Thật ra đã xảy ra chuyện gì?” Toàn Vũ làm bộ giật mình hỏi.
“Chúng tôi cũng không biết tại sao lại như vậy? Cho nên xin Vương phi hãy cầu tình dùm chúng tôi.” Tuy rằng đám nữ tử biết nàng giả bộ nhưng chỉ có thể hận ở trong lòng, biết làm sao được, dù sao nàng cũng là Vương phi, mà Vương gia dường như cũng rất sủng ái nàng.
“Được rồi, được rồi, các ngươi mau đứng lên, ta sẽ cố gắng hết sức để nói tốt cho các ngươi trước mặt Vương gia, nhưng các ngươi cũng đừng hy vọng quá nhiều, chỉ sợ những chuyện Vương gia đã quyết thì người khác rất khó lòng mà thay đổi được.” Toàn Vũ nâng bọn họ dậy, nhìn thấy bọn họ khóc thê thê thảm thảm như vậy thì trong lòng cũng có chút không đành lòng, bất quá nàng cũng chỉ có thể thật lòng xin lỗi bọn họ mà thôi.
“Vương phi cố gắng hết sức là tốt rồi.” Thật ra trong lòng bọn họ đều biết chuyện này nhất định có liên quan đến Vương phi nhưng lại không dám nói trắng ra.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Lý Huyền Băng đột nhiên xuất hiện ở cửa.
“Vương gia.” Đám nữ tử nhìn thấy hắn đều lập tức quỳ xuống, ủy khuất rơi lệ đến điềm đạm đáng yêu.
“Vương gia, thật ra chúng thiếp thân đã phạm lỗi gì? Tại sao Vương gia lại đuổi chúng thiếp thân đi.” Đám nữ tử cùng nhau giữ chặt vạt áo của hắn.
“Vương gia, hãy để cho chúng thiếp ở lại, chúng thiếp không muốn rời xa Vương gia….”
“Ta không có đuổi các ngươi đi, chỉ là dời các ngươi đến ở trong biệt viện ba tháng, cứ yên tâm là ăn mặc so với vương phủ không hề thua kém chút nào.” Nhìn thấy bọn họ khóc lóc ủy khuất như thế, thì Lý Huyền Băng nói.
“Vương gia…” Nữ tử còn muốn nói cái gì đó thì đã bị hắn lạnh lùng ngắt lời.
“Ta đã quyết định rồi, các ngươi không cần nói nữa, đi thu thập hành lý nhanh lên, ta bảo quản gia dẫn các ngươi đi.” Lý Huyền Băng phất tay, không để cho bọn họ nói thêm gì nữa.
Đám nữ tử hai mặt nhìn nhau, bọn họ hiểu rất rõ tính tình của Vương gia, cả đám liếc mắt nhìn Toàn Vũ một cái, trong mắt có chứa buồn tủi cùng oán hận, xoay người rời đi mà khóe mắt vẫn còn vương lệ.
Toàn Vũ thấy Lý Huyền Băng nhìn chằm chằm theo bóng dáng bọn họ thì đau xót hỏi: “Có phải không nỡ hay không? Ngươi có thể kêu bọn họ trở về.”
“Được, vậy ta kêu.” Lý Huyền Băng thoải mái đáp ứng, mới vừa mở miệng ra liền bị Toàn Vũ ngăn lại.
“Không được.” Thật vất vả lắm mới đuổi được bọn họ đi, nàng làm sao cho hắn có cơ hội đổi ý, tiện tay liền giữ chặt hắn nói: “Đi thôi, cùng ta đi ăn điểm tâm.”
Từ hôm nay trở đi nàng sẽ quý trọng và lợi dụng khoảng thời gian ở chung với hắn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hoathuonggia82