Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 62: Lừa lấy một pháp bảo cực phẩm (hạ).
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Cổ Thần liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, trong lòng cười thầm, nghĩ:
- Nếu Tiểu Bạch thực có thể lừa lấy một đôi Thiểm Thiên Phong Dực, vậy quá tốt rồi.
Tiểu Bạch thúc giục, trong lòng Lôi Dực nhất thời rối loạn, thầm nghĩ: muốn dụ trẻ, phải có quà. Không cho nàng thứ đó, nàng sao theo ta được?
"Vù"...
Một đạo quang hoa nhanh chóng bay tới, xẹt qua khoảng cách hơn nghìn tươợng, rơi vào trong tay Tiểu Bạch, một đôi cánh lấp lóe lôi điện, chính là Thiểm Thiên Phong Dực.
Thực sự đưa qua đây?
Cổ Thần kinh ngạc nhìn Lôi Dực, thầm nghĩ người này cũng thật sảng khoái quá đi.
Cầm Thiểm Thiên Phong Dực trong tay, trên mặt Tiểu Bạch lập tức lộ dáng tươi cười, vui mừng nói:
- Cổ Thần, ha hả... Ta cũng có Thiểm Thiên Phong Dực rồi, ha ha...
- Trước để ta nhìn xem...
Nam Thiên đạo nhân đưa tay ra, Cổ Thần gật đầu, Tiểu Bạch liền đưa Thiểm Thiên Phong Dực vào tay Nam Thiên đạo nhân, sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề gì, Nam Thiên đạo nhân liền đánh vào một đạo pháp lực, xóa đi dấu vết pháp lực trước kia, cuối cùng liền giao lại Thiểm Thiên Phong Dực vào tay Tiểu Bạch.
Nam Thiên đạo nhân nói:
- Dấu vết pháp lực đã được xóa, ngươi đưa pháp lực vào tạo thành dấu vết của mình, sau đó liền có thể sử dụng được.
Nguyên bản, trong Thiểm Thiên Phong Dực này vẫn còn dấu vết pháp lực của Lôi Dực, Tiểu Bạch muốn luyện hóa, ít nhất cũng cần một tháng, Nam Thiên đạo nhân chỉ vừa ra tay, nháy mắt liền giải quyết.
Đưa vào một đạo dấu vết pháp lực, Thiểm Thiên Phong Dực lập tức dung nhập vào trong mi tâm Tiểu Bạch, ngay sau đó, một đôi cánh thiểm điện dài hơn ba mươi trượng liền hiện ra phía sau lưng Tiểu Bạch.
Nhẹ nhàng vỗ cánh, Tiểu Bạch bay lên, hài lòng cười nói:
- Ha ha, ta cũng có thể bay, Cổ Thần, ta bay được rồi...
Cổ Thần cũng mở cánh, phóng lên cao, phi tới bên cạnh Tiểu Bạch, nói:
- Như vậy cũng tốt, ngươi đỡ phải mỗi ngày đều ngồi trên vai ta, được người ta tặng đồ, thế nào cũng phải cảm tạ chứ.
- Được!
Tiểu Bạch gật đầu, xoay người, thi lễ về phía xa xa, nói:
- Tiểu Bạch cảm tạ tiền bối...
Nói xong, hai cánh lại vung lên, quay lại phía Cổ Thần.
Lôi Dực đang muốn hỏi Tiểu Bạch có nguyện ý đi theo mình không, Nam Thiên đạo nhân đã nói trước:
- Đạo hữu, hiện tại có thể trao đổi địa đồ chưa?
- Có thể, không thành vấn đề...
Lôi Dực gật đầu, nói.
Vừa rồi, hắn đưa ra yêu cầu muốn Tiểu Bạch đi theo hắn. Kết quả, khi hắn đưa ra kiện pháp bảo phi hành cực phẩm Thiểm Thiên Phong Dực, trong lòng mơ hồ cảm giác có chút sai, thế nhưng thấy Tiểu Bạch rất hài lòng như vậy, hắn lại thấy không có gì sai.
Nam Thiên đạo nhân và Lôi Dực đầu tiên đều tự phục chế địa đồ vào trong ngọc giản, sau đó hai người đi về phía trước, đơn độc gặp gỡ, dùng nguyên đồ tiến hành trao đổi, sau khi đôi bên kiểm tra thực giả, thấy không có vấn đề liền lập tức tiến hành trao đổi.
Quá trình trao đổi diễn ra rất nhanh, Nam Thiên đạo nhân trở về, lấy phần địa đồ thứ ba phục chế vào trong ngọc giản. Cả ba tấm địa đồ được hợp nhất, đường đi tới Côn Ngô Bí Cảnh liền hiện ra rõ ràng bên trong ngọc giản.
Bên phía Lôi Dực cũng như vậy, bên trong ngọc giản đã hiện lên đường đi cụ thể dẫn tới Côn Ngô Bí Cảnh.
- Các vị đạo hữu, địa đồ đã đổi, chúng ta đi trước một bước...
Nam Thiên đạo nhân vừa chắp tay, hồ lô liền đi tới bên cạnh Cổ Thần và Tiểu Bạch.
Thiểm Thiên Phong Dực trên lưng Cổ Thần và Tiểu Bạch đều được thu lại, hai người nhảy xuống, đứng trên hồ lô.
- Ai, tiểu mỹ nhân, ngươi không đi theo ta sao?
Lôi Dực nhìn Tiểu Bạch phía xa xa, hỏi.
Tiểu Bạch đứng trên hồ lô, thản nhiên cười, nói:
- Bây giờ còn chưa nghĩ tới, sau này ta sẽ cẩn thận suy nghĩ. Tiền bối, ta rất thích Thiểm Thiên Phong Dực, ngươi thực sự là một người tốt.
Hồ lô đột nhiên tăng tốc, hóa thành một đạo lục mang, bay về phía xa, Lôi Dực nhìn theo độn quang xa dần, lớn tiếng hô:
- Tiểu mỹ nhân, theo Nhị đại vương ta được ăn ngon mặc đẹp, có thể tự do hoành hành trong vòng trăm vạn dặm, trong toàn bộ yêu vực, người khác thấy ngươi cũng phải khách khí ba phần, lúc nào muốn tới hãy đi tìm Nhị đại vương ta...
Thẳng tới khi lục mang đi được tới mấy nghìn dặm, Lôi Dực mới ngừng la lên.
- Nhị ca, Thiểm Thiên Phong Dực kia chính là một trong hai kiện còn lại của tộc ta, gã nhân tu kia đã đoạt được một kiện, ngươi lại tặng đi một kiên. Tộc ta cả mấy vạn năm qua chỉ luyện chế ra được ba kiện Thiểm Thiên Phong Dực, hai kiện đã chuyển tới tay người khác rồi!
Bát đại vương vốn tính nóng nảy, tức giận nói.
- Không sao, không sao...
Lôi Dực vẫn không thấy có vấn đề gì. Giơ ngọc giản trong tay, nói:
- Chúng ta không phải đã chiếm được địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh sao? Thiểm Thiên Phong Dực ở trong tay chúng ta cũng vô dụng, bất quá nếu như có được bảo vật trong Côn Ngô Bí Cảnh, vậy chẳng phải đã bù đắp được sao? Đồng thời, tiểu mỹ nhân nói không chừng ngày nào đó sẽ trở lại đây...
Cửu đại vương cắt đứt huyễn tưởng của Lôi Dực, nói:
- Nhị ca, tốt nhất vẫn nhanh một chút báo việc này lên đại ca, để hắn phái nhiều tu sĩ Kim Đan kỳ một chút qua đây. Căn cứ theo thuật lại, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh không thể đi vào Côn Ngô Bí Cảnh.
Lôi Dực gật đầu, thông qua lệnh phù truyền âm, báo lại việc hợp nhất ba tấm địa đồ, tìm được tin tức Côn Ngô Bí Cảnh cho đại vương Phong Lôi Ưng tộc là Lôi Thiểm được biết. Lôi Thiểm lập tức phái ra ba mươi gã yêu tu tới chỗ mấy người Lôi Dực, để mấy người Lôi Dực hộ tống tới cửa vào Côn Ngô Bí Cảnh. Trong ba mươi gã yêu tu, có hai Kim Đan hậu kỳ, bốn Kim Đan trung kỳ, sáu Kim Đan sơ kỳ, còn lại mười tám người tới phân nửa là Bồi Nguyên hậu kỳ và trung kỳ.
Nhân số Phong Lôi Ưng tộc lên tới hơn ức, nội tình còn thâm hậu hơn một chút so với tiên tông đại phái như Hư Thiên Tông, tại Nội Hoang cũng chỉ có bốn đại Đế Đình là những thế lực siêu cấp mới vượt qua được siêu cấp tộc đại nơi yêu vực này.
Có được vị trí và lộ tuyến chính xác đi vào Côn Ngô Bí Cảnh, Cổ Thần ngồi trên hồ lô, tâm tình rất sảng khoái, trong lòng hắn lúc này buồn rầu nhất chính là thiếu thời gian.
Kiếp trước tu vi hắn đã tới Mệnh Tuyền cảnh Nguyên Thần kỳ, ngay cả khi Hư Tử Uyên đã qua đời mấy trăm năm, nhưng Cổ Thần vẫn cố ý đi tìm phương pháp phá giải huyền âm tuyệt mạch, có điều vẫn không thu được kết quả, kiếp này nếu muốn giải trừ huyền âm tuyệt mạch cho Hư Tử Uyên, chí ít cũng phải có tu vi cao hơn kiếp trước mới được.
Tu vi kiếp trước đạt tới Nguyên Thần kỳ, thế nhưng phải tu luyện mất 340 năm, ngay cả kiếp này tu luyện nhanh hơn gấp mười lần cũng phải mất 34 năm. Khi đó Hư Tử Uyên đã sớm phát bệnh, huyền âm tuyệt mạch phát sinh biến hóa, sớm bùng phát rồi.
Bởi vậy, Như Ý Linh Lung bảo tháp rất trọng yếu với Cổ Thần, thời gian càng kéo dài càng có thể giúp Hư Tử Uyên càng sống được lâu,càng có nhiều thời gian cho Cổ Thần đi tìm phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch.
Trước đó Cổ Thần còn cần thời gian tu luyện, dù sao không có tu vi nhất định, tất cả chỉ là nói suông. Ví như Nam Hoang, là lãnh địa Cổ Vu tộc, mối quan hệ giữa Cổ Vu tộc và nhân tộc so với yêu tộc và nhân tộc càng ác liệt hơn.
Từ khi Chiến thần thứ nhất là Xi chết dưới tay thánh hoàng thứ nhất là Cơ, sau đó thánh hoàng đời thứ nhất là Cơ lại chết dưới tay chiến thần đời thứ hai là Hình, cứ như vậy mỗi đời chiến thần Cổ Vu tộc đều có mối cừu hận không thể giải với mỗi đời Thánh hoàng của nhân tộc.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 63: Long nữ áo tím.
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Chiến thần và Thánh hoàng đều là thủ lĩnh tối cao của Cổ Vu tộc và nhân tộc, thế nên mối cừu hận giữa chiến thần và thánh hoàng lớn bao nhiêu thì cừu hận giữa Cổ Vu tộc và nhân tộc sẽ lớn bấy nhiêu, thậm chí còn lớn hơn nữa.
Ngay cả khi biết được bí pháp bảo điển của Cổ Vu tộc có thể giải trừ huyền âm tuyệt mạch, nhưng với tu vi chưa tới Mệnh Tuyền cảnh, Cổ Thần cũng không dám dễ dàng đặt chân tới Nam Hoang.
Cứ như vậy, thời gian càng trở nên bức thiết.
“Như Ý Linh Lung bảo tháp, bắt buộc phải tới tay.”
Trong lòng Cổ Thần kiên định.
Ngồi trên hồ lô, Tiểu Bạch vẫn còn chưa hết vui mừng, không ngừng cười nói, Thiểm Thiên Phong Dực chính là pháp bảo phi hành cực phẩm của Phong Lôi Ưng tộc, nếu có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, lại sử dụng Thiểm Thiên Phong Dực, độn tốc sẽ cực nhanh, so với hồ lô lớn của Nam Thiên đạo nhân còn muốn nhanh hơn.
Một kiện pháp bảo tốt như vậy cư nhiên được người ta dễ dàng đưa tới, muốn không vui cũng khó.
- Tiền bối, lệnh đồ cách chỗ này còn có 20 vạn dặm, chính là hướng này.
Thông qua lệnh phù truyền âm, Cổ Thần biết được phương vị hiện tại của Ma Vinh.
Lệnh phù truyền âm là pháp bảo đặc thù do đại năng tu sĩ yêu tộc luyện chế, rất thịnh hành tại thời kỳ thượng cổ. Cho dù là tại Trung thổ cũng hay xuất hiện, có điều từ cuối thời kỳ thượng cổ... Có rất nhiều tu sĩ thất tung, phương pháp luyện chế lệnh phù truyền âm này cũng theo đó mất đi, Trung thổ tuy có lệnh phù truyền âm lưu truyền tới nay, nhưng số lượng rất nhỏ, thậm chí một vì tiên tông đại pháp cũng không có được.
Bất quá trong yêu vực Đông Hoang, lệnh phù truyền âm có rất nhiều, được lưu truyền lại cũng không ít. Nhưng qua hơn vạn năm, càng dùng lại càng ít, lệnh phù truyền âm thượng phẩm gần như đã không còn, cho dù là tộc đàn siêu cấp như Phong Lôi Ưng tộc cũng không có được lệnh phù truyền âm thượng phẩm.
- Cổ Thần tiểu hữu, ta đi gặp tiểu đồ, ngươi có muốn đi theo hay đi bờ Đông Hải trước? Côn Ngô Bí Cảnh mặc dù trong Đồ Yêu Cốc, nhưng lộ tuyến đi vào cũng không phải nằm trong Đồ Yêu Cốc mà lại tại bờ Đông Hải.
Nam Thiên đạo nhân hỏi.
Cổ Thần nói:
- Đông Hoang tuy lớn nhưng vẫn có thể tìm ra biến giới, còn Đông Hải lại vô biên vô hạn, vẫn bối muốn đi trước một bước, nhìn xem bờ Đông Hải có cảnh tượng ra sao?
Cổ Thần và Tiểu Bạch có Thiểm Thiên Phong Dực, dù có đụng phải yêu tu Mệnh Tuyền cảnh cũng không sợ, tự nhiên muốn đi tớ trước nhìn xem.
Nam Thiên đạo nhân gật đầu, nói:
- Tại bờ Đông Hải có thể thâm nhập vào trong Đông Hải. Thế nhưng sâu trong Đông Hải là nơi sinh sống của một mạch long tộc, đông hải long tộc, hùng bá hải vực, phạm vi lãnh địa còn lớn hơn so với toàn bộ Đông Hoang, đó mới chân chính là đại tộc đàn yêu tộc.
Rồng được xưng là thần thú, vẻ vẹn chỉ là một tộc thanh long, bên trong yêu vực đã là đệ nhất siêu cấp đại tộc đàn, mà đông hải long tộc cũng là một đại chủ mạch, thế lực cực kỳ to lớn.
Tu sĩ nhân tộc bình thường vẫn tách riêng long tộc ra thành một tộc riêng biệt với yêu tộc, từ đó có thể thấy được long tộc cường đại tới mức nào, hầu như là phân nửa thực lực của yêu tộc.
Cổ Thần gật đầu lĩnh hội, cùng với Tiểu Bạch rời khỏi hồ lô của Nam Thiên đạo nhân, mở ra Thiểm Thiên Phong Dực, cả hai liền bay về phía đông, Nam Thiên đạo nhân vẫn tiếp tục bay về phía tây, đi đón tiểu hòa thượng.
Nơi này cách Đông Hải không tới năm vạn dặm, một đường bay thẳng về phía đông, tới ngày hôm sau, mặt đất phía trước đã tới đầu cùng, một mảnh đại dương mênh mông xuất hiện trước mắt hai người, một trận khí tức dâng trào lập tức đập vào mặt.
Khác với Huyết Loan Hải, Huyết Loan Hải tuy rằng liếc măt không thấy được đầu cùng, nhưng còn có một loại cảm giác tĩnh lặng, xa xa không có loại khí tức dâng trào như Đông Hải.
Sâu trong tầm mắt, từng đạo sóng lớn ngập trời liên tiếp vỗ bờ, ngọn sóng đập vào bờ cao tới hơn ba mươi trượng, vừa lui trở lại, phía sau đã có một con sóng lớn khác đẩy đi lên...
Cảm giác như sâu trong lòng đại dương mênh mông, có một bàn tay thật lớn, liên tục đánh nước biển đi vào, từng ngọn sóng nối tiếp từng ngọn sóng, liên tục không bao giờ ngừng.
Không lâu sau, Cổ Thần và Tiểu Bạch đã đi tới bờ biển Đông Hải, hai người vẫn chưa hạ xuống đất mà phi lên cao hơn sáu nghìn trượng, trông về phương xa, phía trước toàn là mặt biển gợn sóng, kéo dài tới tận chân trời.
Một cỗ khí tức thiên địa mênh mông dâng lên trong lòng khiến con người ta cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé, cho dù có được thần thông vô biên, nhưng đối diện với trời đất mênh mông, vẫn còn rất nhỏ bé.
Trong truyền thuyết xa xưa, tu sĩ có được pháp lực dời núi lấp bể, thế nhưng đối diện với mặt biển mênh mông dường này, muốn dời bao nhiêu núi để lấp cho đầy?
- Đây là lần đầu tiên ta thấy được đại dương mênh mông như vậy...
Tiểu Bạch nhìn Đông Hải, hưng phấn vô cùng, nói.
- Ta cũng vậy!
Cổ Thần mỉm cười gật đầu.
Đều là nhìn không thấy đầu cùng, nhưng Huyết Loan Hải chung quy vẫn là nội hải, bốn phía đều bị lục địa bao vây, không thể có dáng vẻ mênh mông vô tận như Đông Hải, có thể hình thành đại thế thiên địa, khiến nội tâm người ta phải kính ngưỡng.
- Nam Thiên tiền bối phải hai ngày sau mới tới được đây, chúng ta đi phía trước nhìn xem sao, không cần đi quá xa, chừng mấy vạn dặm là được.
Tiểu Bạch đề nghị nói.
- Được... Tối đa năm vạn dặm, không thể đi quá sâu!
Cổ Thần bị khí thế Đông Hải làm cho chấn động, kích thích tính tò mò.
Thiểm Thiên Phong Dực đồng loạt vỗ lên, hai người hóa thành hai đạo điện quang, tiếp tục bay về phía trước.
Một lúc lâu sau, hai người đã bay được hơn bốn vạn dặm, Cổ Thần dừng lại, nói:
- Tới đây thôi! Đông Hải này rộng mênh mông, dù có đi tiếp thêm nữa, cảnh tượng cũng chỉ như này.
Nhìn khắp xung quanh, toàn bộ đều là mặt biển mênh mông, Huyết Loan Hải kia dù lớn tới đâu, Cổ Thần dựa vào bản đồ Hắc Hổ tộc không thể xác định, nhưng cũng có thể phán đoán ra, rộng không quá vạn dặm, Cổ Thần chỉ dùng một canh giờ cũng đủ bay tới tận cùng.
So với Đông Hải mênh mông, tựa như ánh sao so với mặt trời, trách không được cả hai nơi tuy không nhìn tới đầu cùng nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Đông Hải còn lớn hơn toàn bộ yêu vực Đông Hoang, toàn bộ Cổ Hoang rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu? Sợ rằng đại năng thượng cổ cũng phải lắc đầu cảm thán.
Hia người đứng tại bầu trời cao hơn sáu nghìn trượng ngoài khơi quan sát sóng biển, đột nhiên, ánh mắt Cổ Thần chấn động, nhìn về xa xa phía bên trái nói:
- Có động tĩnh!
Chỉ thấy bên trái phía trước hơn nghìn dặm, đột nhiên dựng lên một con sóng cao hơn trăm trượng, một con cự long màu tím từ trong ngọn sóng lao ra, thân mình dài hơn trăm trượng.
Theo sát phía sau cự long là một con rùa dài tới hơn hai mươi trượng, tựa như một tòa cung điện lao ra khỏi mặt biển.
Quang mang chợt lóe, cự long màu tím kia hóa thành một thiếu nữ áo tím, chân đạp trên một phiến lân long màu tím lấp lánh. Con rùa kia cũng lập tức biến thành hình người, là một lão đầu chừng sáu mươi tuổi, trên lưng có gắn mai, dưới chân đạp một khối pháp bảo hình tròn.
- Công chúa, người đừng chạy nữa... Long vương biết được người chạy tới đây sẽ không đập bể xác rùa ta mới lạ...
Lão rùa vừa đuổi theo phía sau long nữ áo tím vừa la lớn.
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 64: Hòa thượng động dục (thượng).
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
- Oa, tỷ tỷ áo tím này thật đẹp!
Tiểu Bạch nhìn long nữ áo tím, cảm thán thốt lên một câu.
Long nữ áo tím tuổi chừng đôi mươi, trẻ trung, băng cơ ngọc cốt, áo tím bồng bềnh, làn da trắng nõn như tuyết, trơn mịn như ngọc, mái tóc dài màu tím, trên trán có đôi long giác lấp lánh ánh tím, thoạt nhìn tựa như tiên nữ trên trời, như mộng như ảo.
Ngoại trừ đôi long giác kia, long nữ áo tím đã hoàn toàn hóa thành hình người, bất quá đôi long giác màu tím phát sáng trên trán nàng không hề làm mất đi vẻ hài hòa trên khuôn mặt, ngược lại càng tô điểm thêm vài phần xinh đẹp.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Thiên đạo rất công bằng, yêu tộc tuy rằng khó có thể hóa thành hình người, nhưng khi hóa được thành hình người, nam sẽ rất anh tuấn, nữ lại xinh đẹp tuyệt trần, tựa như bước ra từ trong bức tranh, nàng cũng vậy, long nữ áo tím này cũng vậy, nữ tử nhân loại có rất nhiều, nhưng có thể so sánh được với các nàng lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hai người mở Thiểm Thiên Phong Dực rộng hơn ba mươi trượng, long nữ áo tím và lão rùa đã nhìn thấy từ lâu, giữa lúc hai người đang nói chuyện, long nữ áo tím liền phi độn về phía hai người, hô lên từ xa:
- Hai người là tu sĩ nhân loại sao?
- Công chúa, không nên nói chuyện với tu sĩ xa lạ...
Lão rùa ở phía sau hô lên.
Rất nhanh, long nữ áo tím đã bay tới hơn mười trượng trước người Cổ Thần và Tiểu Bạch, trong mắt lão rùa hiện lên vẻ lo lắng, nói:
- Công chúa, không nên đứng gần người xa lạ như vậy!
Cổ Thần nhìn long nữ áo tím, thầm nghĩ đây nhất định là lần đầu tiên nàng rời Đông Hải, trước đây vẫn luôn sinh sống tại lãnh địa long tộc, không hề có khái niệm phòng bị, cũng dám tới gần tu sĩ xa lạ trong vòng mười trượng.
Tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh gặp gỡ, nếu không phải bằng hữu tin cậy sẽ luôn giữ khoảng cách trăm trượng, thậm chí hơn một nghìn trượng để phòng bất chắc, đối với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh mà nói, khoảng cách mấy trăm trượng hay một nghìn trượng cũng chỉ nháy mắt là tới, nếu không có lòng phòng bị, vô cùng nguy hiểm.
Gữa tu sĩ Kim Đan kỳ tuy không cần khoảng cách xa như vậy, nhưng hơn trăm trượng vẫn là cần thiết.
Long nữ áo tím này tới gần người khác mười trượng mà không hề phòng bị, đây đúng là tối kỵ, chí ít khi long nữ áo tím này tới gầm trăm trượng, Cổ Thần đã đề cao cảnh giác rồi.
Lão rùa kia nhìn Cổ Thần và Tiểu Bạch, trong mắt tràn ngập vẻ cảnh giác, giương như lâm đại địch, che lại long nữ áo tím sau người để bảo hộ.
Trong lòng Cổ Thần buồn cười, thầm nghĩ: chúng ta bất quá chỉ là hai người có tu vi Bồi Nguyên kỳ và Dẫn Hồn kỳ, các ngươi cả hai đều có tu vi Kim Đan kỳ, dĩ nhiên lại coi chúng ta thành đại địch.
Nếu không phải nhìn được dáng tươi cười của long nữ áo tím này xác thực là thân thiện, Cổ Thần sớm đã lôi kéo Tiểu Bạch lùi lại rồi.
- Hắn là nhân tộc, ta là yêu tộc! Hì hì... Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp...
Tiểu Bạch đứng trước Cổ Thần, hưng phấn nói.
Tiểu Bạch nói mình là yêu tộc, lão rùa kia nhất thời thay đổi sắc mặt, một yêu tu hoàn toàn biến hóa? Tuy rằng Tiểu Bạch chỉ có tu vi Dẫn Hồn hậu kỳ, nhưng lão rùa lại coi nàng thành cự yêu cái thế, vội vàng kéo cánh tay long nữ áo tím, nói:
- Công chúa, chúng ta cách xa một chút, ở đây... Nguy hiểm!
- Sợ cái gì? Ta có bảo bối phụ vương cho... Ngô...
Long nữ áo tím còn chưa nói xong, liền bị lão rùa đưa tay chặn lại.
- Không thể a, công chúa, lời này không thể nói với người khác...
Vẻ mặt lão rùa lo lắng, khẩn trương nhìn Cổ Thần và Tiểu Bạch, nói:
- Đây chính là công chúa điện hạ của Hải Long tộc, ta là đại tổng quản phủ công chúa điện hạ, các ngươi... Cũng không nên làm loạn!
Lão rùa này sống qua không ít năm tháng, thế nhưng kiến thức lại chỉ gọn trong vùng Đông Hải, đối với thế giới bên ngoài hay tu sĩ nhân tộc cũng chỉ được nghe nói qua, chỉ biết rằng ba tộc nhân, vu, yêu có mối cừu hận rất sâu, yêu tộc còn đồn đại, mỗi tu sĩ nhân tộc đều là hạng cùng hưng cực ác, Long vương Đông Hải càng có thái độ không thiện với tu sĩ nhân tộc, thế nên lão rùa này tự nhiên nhìn Cổ Thần và Tiểu Bạch thấy không hợp mắt.
Thấy cả hai người đều là hạng không thông thế sự, Cổ Thần cũng không trách móc, nói:
- Chúng ta đang đi dạo quanh đây, nhìn đại dương mênh mông khiến lòng dâng trào cảm giác, hiện tại liền phải trở về, các ngươi không cần lo lắng! Tiểu Bạch, chúng quay về thôi...
Tiểu Bạch gật đầu, nói:
- Long nữ tỷ tỷ, chúng ta phải về rồi... Hẹn gặp lại!
Nói xong, hai người liền vỗ cánh, phi độn về phía hải ngạn, tốc độ Thiểm Thiên Phong Dực cực nhanh, nháy mắt liền vượt qua nghìn trượng.
- Ai...
Long nữ áo tím muốn giữ lại, nhưng hai đạo độn quang phía trước đã hóa thành hai điểm sáng, đi xa rồi.
- Công chúa, ngươi đã ra khỏi Đông Hải rồi, chúng ta trở về thôi!
Thấy long nữ áo tím như muốn đuổi theo, lão rùa liền chặn lại trước người nàng.
Long nữ áo tím nói:
- Đây đã tính là ra khỏi Đông Hải sao? Ngay cả lục địa còn không nhìn thấy được, chí ít cũng phải tới lục địa nhìn một cái!
Lão rùa cả kinh, nói:
- Trăm triệu lần không thể a công chúa, nếu như để người tới hải ngạn, long vương sẽ xé xác lão rùa ta mất.
Long nữ áo tím trừng mắt, nói:
- Ngươi dám cản ta, ta hiện tại lột cái mai rùa nhà người, sau đó mỗi ngày đều giẫm lên ngươi nghìn lần, nghìn lần, tránh ra... Ngươi nếu như dám nói cho phụ vương, ta sẽ biến ngươi thành tương, đút cho đánh binh tôm tướng cua ăn...
Long nữ áo tím này dám chạy ra khỏi Long cung, đâu dễ bị dọa? Hoàn toàn là một bộ công chúa điêu ngoa, hai mắt trừng trừng, dọa nạt xong lão rùa, thân mình liền hóa thành một đạo tử quang đuổi theo hai người Cổ Thần.
- Công chúa, bên ngoài rất nguy hiểm... Công chúa...
Lão rùa vẫn trung tâm như một, nào dám để long nữ áo tím một mình rời biển? Đành phải đuổi theo.
Một lúc lâu sau, Cổ Thần và Tiểu Bạch liền về tới bờ Đông Hải, nhóm lên một đống lửa ngồi nướng thịt xích huyết thần giao, lẳng lặng chờ Nam Thiên đạo nhân và tiểu hòa thượng.
Ngày hôm sau, Nam Thiên đạo nhân còn chưa tới, hai đạo độn quang xuất hiện, một trước một sau giải trừ trạng thái phi độn, đạo tử quang đi trước vừa hạ xuống trên bãi cát, nhất thời nhảy dựng lên, hưng phấn nói:
- Nha... Ta bước trên lục địa rồi, ha ha... Ta bước trên lục địa rồi!
Nhìn thấy Cổ Thần và Tiểu Bạch phía xa, long nữ áo tìm liền quơ cánh tay, hoan hô nói:
- Ta tìm được các ngươi rồi...
Rất nhanh, long nữ áo tím liền chạy tới trước Cổ Thần và Tiểu Bạch, nói:
- Các ngươi nhất định đã đi qua rất nhiều nơi phải không? Có thể kể lại một chút cho ta chứ? Được tự do đi lại, thật là thích thú..
- Công chúa điện hạ...
Lão rùa lập tức hạ xuống bên cạnh long nữ áo tím, nói:
- Đã lên bờ rồi, nên trở về đi thôi!
Lão rùa vừa nói, nhất thời khiến hứng thú của long nữ áo tím giảm còn một nửa, cả giận nói:
- Cho ngươi hai lựa chọn, một là trở lại biển và đừng đi theo ta nữa, hai là đi theo bên người ta nhưng phải ngậm miệng lại, ngươi chọn cái nào?
Sắc mặt lão rùa khổ sở, nói:
- Công chúa điện hạ là ta chăm sóc từ bé tới lớn, thế nào để ngươi một mình bên ngoài được? Ta đi theo bên cạnh người, thế nhưng, nếu người không quay về, Long vương sẽ rất lo lắng đó!
- Hắn mới không lo lắng cho ta, hắn còn muốn gả ta cho cái gã Bắc Hải Băng Long gì đó, ta đi ra ngoài sẽ không trở về, ta muốn đi tìm ca ca ta, ngươi còn lắm lời, lập tức trở lại biển đi..
Long nữ áo tím làm mặt lạnh trách mắng.
Lão rùa há to miệng, nhưng cũng không dám nói gì, gật đầu.
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 64: Hòa thượng động dục (hạ).
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Lão rùa không còn quấy rầy, long nữ áo tím liền quay sang nói chuyện với Cổ Thần và Tiểu Bạch.
Long nữ áo tím hồn nhiên thật thà, tuổi tác có thể trên Cổ Thần rất nhiều, nhưng trải nghiệm cuộc sống lại kém xa, Cổ Thần có ấn tượng không tệ với nàng, tuy nàng không nói ra thân phận của mình, nhưng Cổ Thần cũng đoán ra được có liên hệ với Long tộc, Cổ Thần tu luyện Nghịch Mệnh Hóa Long Quyết, có thể hóa thân thành rồng, đối với rồng sẽ có cảm giác thân cận, tự nhiên vui vẻ nói chuyện với long nữ áo tím.
Tiểu Bạch và long nữ áo tím vừa thấy mặt đã bị dụng mạo của đối phương hấp dẫn, trò chuyện càng thêm vui vẻ.
Thông qua trò chuyện, biết được long nữ áo tím là con gái Đông Hải long vương, tên là Ngao Nhị Nhi, đứng hàng thứ chín, bởi vì Long vương muốn gả nàng cho thái tử thứ mười ba của Băng Long tộc tại Bắc Hải, vì vậy liền trộm lén ra ngoài, nói sao cũng không chịu quay về.
- Ta muốn đi tìm thất ca, hắn đã ra ngoài Đông Hải hơn ngàn năm còn chưa trở về, chỉ có hắn đối tốt với ta nhất, phụ vương muốn gả ta tới Bắc Hoang băng nguyên, ta cũng không trở lại nữa... Cổ Thần, Tiểu Bạch, đây là lần đầu tiên ta ra ngoài, các ngươi hay nhất nên kể cho ta nghe một chút về thế giới này, ta lần đầu bước chân lên lục địa, tuy rằng rất thích nhưng dù sao vẫn còn lạ lẫm!
Nói chuyện một lát, Ngao Nhị Nhi và Cổ Thần, Tiểu Bạch đã trở thành bằng hữu, những chuyện giấu trong lòng nàng cũng nói hết ra.
Ngoại trừ Đông Hải, Ngao Nhị Nhi chưa từng đi qua địa phương nào khác, tuy rằng nghe nói có năm hoang bốn biển, nhưng cũng chỉ biết đến vậy mà thôi, thế nên Cổ Thần liền giảng lại cho nàng nghe một lần.
Đại lục Cổ Hoang, chia là năm hoang bốn biển.
Trung thổ Trung Hoang là nơi nhân tộc cư trú, thuộc sở hữu của một đại thánh đình và bốn đại đế đình.
Yêu vực Đông Hoang, là nơi cư trú của yêu tộc, diện tích vô cùng rộng lớn, Cổ Thần cũng không biết rốt cuộc là lớn bao nhiều, vì ngay phía đông Đông Hoang chính là đại dương Đông Hải, mênh mông vô cùng.
Vu cương Nam Hoang, là nơi cư trú của Vu tộc, diện tích gần bằng Đông Hoang, phía nam Nam Hoang chính là biển lửa Nam Hải, Vu cương Nam Hải, Cổ Thần cũng chỉ được nghe qua.
Băng nguyên Bắc Hoang, chính là một nơi băng tuyết, cũng được xưng là Băng Hải, bởi vì Bắc Hoang và Băng Hải nằm cùng một vùng, không thể phân biệt được giới tuyến.
Sa mạc Tây Hoang, chính là một mảnh hoang mạc, không cây cỏ, trải dài vô hạn, nơi phía tây hoang mạc là biển cát vô biên, bão cát thổi suốt ngày, được xưng là biển cát tử vong, nơi cấm kỵ với sinh mệnh, dù là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh đi vào cũng không thể đi ra.
Những dịa phương này, Cổ Thần đa phần chỉ được nghe nói qua, ngay cả Trung Thổ rộng mấy trăm vạn dặm, đại bộ phận tu sỹ suốt đời cũng khó đi hết.
Ngày hôm sau, phía tây có một đạo lục mang phi nhanh đến, Tiểu Bạch lập tức nhảy dựng lên nói:
- Mấy người tiểu hòa thượng tới.
- Tiểu hòa thượng?
Ngao Nhị Nhi cũng đứng lên, tiểu hòa thượng thích rượu này, Tiểu Bạch đã sớm giảng qua cho nàng.
Rất nhanh, độn quang càng lúc càng gần, mắt thường có thể thấy được, một chiếc hồ lô càng lúc càng lớn, bên trên ngồi hai người, một người là trung niên đạo sĩ, một người là hòa thượng trẻ tuổi.
Còn đang ở giữa không trung, tiểu hòa thượng nhìn xuống dưới mặt đất, đột nhiên chấn động, đứng dậy la lớn lên:
- Oa... Không phải tiên nữ đó chứ? Ta vừa nhìn, trái tim đã muốn nhảy lên.
- Tặc hòa thượng nhà ngươi, cả ngày ăn thịt uống rượu, còn muốn phạm sắc giới nữa sao?
Nam Thiên đạo nhân nhất thời đá ra một cước, tiểu hòa thượng liền rơi khỏi hồ lô, trên mông còn in một vết giày lớn.
Tiểu hòa thượng bị Nam Thiên đạo nhân đá một cước ngã khỏi hồ lô, rơi xuống dưới, nện người xuống mặt đất, một tiếng chấn động vang lên, mặt đất đột nhiên mở ra một miệng hố, thân thể hòa thượng giống như lộn nhào, trực tiếp ngã vào bên trong.
- Ý...?
Ngao Nhị Nhi nhướng mày, đi tới bên miệng hố, cả kinh nói:
- Chui xuống nền đất rồi sao?
Vừa dứt lời, mặt đất cách đó hơn mười trượng đột nhiên bị đội lên, tiểu hòa thượng chui ra, lúc này Nam Thiên đạo nhân đã hạ xuống bên người Cổ Thần, tiểu hòa thượng mắng:
- Hay cho lão đạo sĩ thối, đây là lần thứ một nghìn chín trăm chín mươi mốt ngươi đá vào mông ta, ta đều nhớ kỹ, một ngày nào đó, ta sẽ trả lại ngươi toàn bộ...
Nói xong, phủi phủi mông, vết chân lập tức biến mất, tiểu hòa thượng nhìn lại phía Ngao Nhị Nhi, vẻ mặt tươi cười, nói:
- Ta là Mao Vinh, ngươi có thể gọi là tiểu hòa thượng, ta thích uống rượu, ăn thịt, ái mộ tiểu tiên nữ... Ách, càng ái mộ tiểu long nữ!
Nhìn thấy trên đầu Ngao Nhị Nhi có hai long giác, tiểu hòa thượng lập tức sửa lời.
Nếu là người khác nói ra những lời như vậy, Cổ Thần chắc chắc sẽ kinh thán không thôi, bất quá, được xuất ra từ trong miệng tiểu hòa thượng vậy không còn kỳ quái nữa, trong lòng tiểu hòa thượng chưa từng bị quy tắc thế tục nào ước thúc.
Hắn là một hòa tươợng, thích uống rượu liền uống rượu, thích ăn thịt liền ăn thịt!
Hắn là hòa thượng, sự phụ lại là một đạo sĩ, tuy rằng trong lòng cảm ân sư phụ, nhưng sư phụ đá vào mông hắn, sẽ không thiếu việc chửi mắng đạo sĩ thối!
Tiểu hòa thượng thích ai, vậy khẳng định sẽ nói thẳng ra.
Ngao Nhị Nhi nhìn tiểu hòa thượng, vẫn chưa bị hắn nói dọa mà sợ, nàng lần đầu rời Đông Hải, mới chỉ nói chuyện với Cổ Thần và Tiểu Bạch, đối với tất cả mọi chuyện đều cảm thấy hứng thú, tiểu hòa thượng xuất hiện với phương thức kỳ quái, từ trên trời rơi xuống, lại chui xuống dưới lòng đất, lập tức câu dẫn lòng hiếu kỳ của nàng, lúc này thấy trên đầu trọc của tiểu hòa thượng vẫn còn lấm bùn đất, nhất thời thản nhiên cười, nói:
- Sau này ta sẽ kêu ngươi là tiểu hào thượng!
- Ha ha...
Tiểu hòa thượng hài lòng tới cực điểm, cười lên ha hả.
Chỉ là, tiếng cười của tiểu hòa thượng đột nhiên ngưng lại.
Ánh mắt Cổ Thần cả kinh, lập tức nhìn về phía tiểu hòa thượng, mọi người cũng đồng dạng đưa ánh mắt kỳ lạ rơi lại trên người tiểu hòa thượng.
Chỉ thấy tu vi tiểu hòa thượng đột nhiên tăng lên, ngay trên mi tâm chợt lóe hư ảnh, một bóng người hư huyễn liền chui ra, đúng là linh hồn tiểu hòa tươợng, đã có một tầng cảm giác thực chất.
Lúc này chính là ban ngày, mặc dù không có ánh nắng, nhưng lại ngay cạnh biển, một trận gió nhẹ thổi qua, linh hồn tiểu hòa thượng vẫn vững vàng bay trên đỉnh đầu, không chút ảnh hưởng.
- Ha ha... Cảm giác thật tuyệt!
Linh hồn tiểu hòa thượng cười một tiếng hồn nhiên, lập tức hóa thành một đạo hư ảnh, trở lại trong mi tâm.
Trong nháy mắt, tu vi từ Dẫn Hồn hậu kỳ đột phá tới Bồi Nguyên sơ kỳ, đồng thời linh hồn dĩ nhiên còn vượt xa linh hồn tu sĩ vừa mới bước vào Bồi Nguyên, dĩ nhiên có thể ra ngoài thân thể tại ban ngày, đối mặt với gió nhẹ vẫn bình yên vô sự.
Tốc độ tu luyện như vậy, dùng từ không thể tưởng tượng được để hình dùng, không quá chút nào.
Cổ Thần âm thầm kinh tâm, kiếp trước tiểu hòa thượng cũng không có tu vi như vậy, kiếp trước Hư Thiên Tông bị diệt, khi Cổ Thần bị Tàng Thiên Cơ bắt, mới chỉ có hai sáu tuổi, tiểu hòa thượng cũng chỉ mới hai bảy, khi đó chỉ có tu vi Bồi Nguyên hậu kỳ.
Hôm nay tiểu hòa thượng mới mười bảy tuổi, lấy tốc độ tu luyện của hắn, mười năm sau, tu vi tuyệt không ngưng tại Bồi Nguyên hậu kỳ.
Trong lòng Cổ Thần vưa nghĩ liền có chút minh bạch, kiếp này là vì hắn, tiểu hòa thượng mới gặp gỡ Ngao Nhị Nhi, Cổ Hoang rộng lớn cỡ nào, kiếp trước cả hai người có lẽ chẳng bao giờ gặp qua, tiểu hòa thượng thích Ngao Nhị Nhi, rõ ràng là khác xa sở thích ăn thịt uống rượu, bằng không mà nói, ý niệm trong lòng sao có thể thư sướng tới trình độ như vậy? Tu vi thoáng cái liền đột phá tới Bồi Nguyên sơ kỳ?
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 3: Côn Ngô Bí Cảnh
-----oo0oo-----
Chương 65: Nguy cơ thật lớn.
Nguồn : Sưu tầm
Đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Cổ Thần đang nướng thịt xích huyết thần giao, cười ha ha nói:
- Hôm nay gặp lại, Mao huynh dĩ nhiên quên ăn thịt? Quả thật là chuyện lạ hiếm có, dĩ nhiên còn thích một nữ nhân, lại càng là chuyện lạ hơn!
- Mô phật, mô phật...
Tiểu hòa thượng lại cười ha ha, nói:
Không thích nữ nhân, chẳng lẽ lại đi thích nam nhân sao?
- Hừ... Đây là cửu công chúa điện hạ của Đông Hải long tộc, chớ có làm càn!
Quy tổng quản nổi giận, nói.
Tiểu hòa thượng nhìn Quy tổng quản, thấy trên lưng hắn có đeo một chiếc mai rùa, nhất thời cười to nói:
- Một lão rùa? Ha ha... Treo thêm cái mai rùa, xấu chết đi được!
- Ngươi nói cái gì?
Quy tổng quản nhất thời tức giận, trừng mắt dựng râu.
- Lão rùa...
Tiểu hòa thượng cũng trừng mắt, một lần nữa hô lên.
- Tặc hòa thượng, chớ có làm càn.
Nam Thiên đạo nhân hét lên một tiếng, vừa rồi Quy tổng quản nói ra cửu công chúa điện hạ của Đông Hải long tộc, Nam Thiên đạo nhân liền lưu ý tới Quy tổng quản và Ngao Nhị Nhi, ánh mắt chuyển hướng Quy tổng quản, nói:
- Quy tiên sinh, xin đừng chấp nhặt với tiểu tử kia.
Nói xong, lại trừng mắt nhìn tiểu hòa thượng, nói:
- Đây là khách quý từ Đông Hải, không được làm càn!
Thấy bộ dáng Nam Thiên đạo nhân nghiêm túc, tiểu hòa thượng liền quệt miệng, không nói thêm gì nữa, lại quay sang phía Ngao Nhị Nhi, hai người nhìn nhau cười, đi tới ngồi bên đống lửa.
Quy tổng quản thấy tu vi Nam Thiên đạo nhân cao thâm khó dò, cẩn thận gật đầu.
- Quy tiên sinh, mời ngồi!
Nam Thiên đạo nhân chỉ xuống một bên, chờ Quy tổng quản ngồi xuống, hai người bắt đầu trò chuyện.
Nam Thiên đạo nhân và Quy tiên sinh ngồi một bên, bốn người Cổ Thần, Tiểu Bạch, tiểu hòa thượng và Ngao Nhị Nhi ngồi một bên cũng bắt đầu trò chuyện.
Tiểu hòa thượng vừa tới, Ngao Nhị Nhi liền nói chuyện với hắn nhiều hơn một chút, qua một lát, Ngao Nhị Nhi hỏi:
- Bọn họ tại đây chờ ngươi, chuẩn bị muốn đi đâu?
- Côn Ngô Bí Cảnh...
Tiểu hòa thượng đáp.
- Côn Ngô Bí Cảnh? Nghe như một địa phương rất thần bí!
Ánh mắt Ngao Nhị Nhi sáng lên, nói:
- Ta cũng muốn đi với các ngươi...
Tiểu hòa thượng vui vẻ nói:
- Tốt! Nếu có nguy hiểm, ta đưa ngươi chui xuống lòng đất, đảm bảo không ai đuổi kịp.
Đang nói chuyện, Quy tổng quản đột nhiên kinh hô một tiếng:
- Côn Ngô Bí Cảnh?
Thấy biểu hiện Quy tổng quản khác thường, mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía lão, Nam Thiên đạo nhân hỏi:
- Quy tiên sinh, ngài biết bao nhiều về Côn Ngô Bí Cảnh?
Hai mắt Quy tổng quản nhìn Ngao Nhị Nhi chằm chằm, căn bản không nghe thấy Nam Thiên đạo nhân nói gì, chỉ nói với Ngao Nhị Nhi:
- Công chúa điện hạ, địa phương kia cực kỳ hung hiểm, người trăm triệu lần không thể đi!
- Ta nhất định phải đi.
Ánh mắt Ngao Nhị Nhi không hề lui bước, kiên định nói:
- Ngươi biết Côn Ngô Bí Cảnh? Nhanh nói nghe một chút.
- Đó là trọng địa yêu tộc ta, không thể đi!
Quy tổng quản vội la lên.
- Bọn họ đều có thể đi, ta vì sao không thể đi? Ngươi biết cái gì, mau nói cho ta biết, như vậy ta có thể giảm thiểu được nguy hiểm! Ta đã quyết rồi!
Ngao Nhị Nhi làm bộ kiên quyết, bất chấp can ngăn của Quy tổng quản.
- Ta cũng không biết tin tức cụ thể của Côn Ngô Bí Cảnh, thế nhưng khi ta còn là một con rùa nhỏ, rất nhỏ, khi đó Long tộc vô cùng cường đại, còn chưa phân liệt, sống thành một cộng đồng, ta từng mơ hồ nghe được tin tức phong ấn Côn Ngô Bí Cảnh, có thể cũng qua hơn một vạn năm rồi, tình huống cụ thể ta không nhớ được, thế nhưng có một điểm không thể nào quên, đó là bên trong Côn Ngô Bí Cảnh vô cùng nguy hiểm, không cho phép bất luận kẻ nào tiến nhập.
Quy tổng quản tựa hồ hồi ức lại, sau khi suy tư một lát mới nói.
Cổ Thần kinh ngạc nhìn Quy tổng quả, hắn dĩ nhiên đã sống hơn một vạn năm? Quả nhiên tục ngữ nói 'rùa già sống quá vạn năm' không sai chút nào.
- Lời của Quy tiên sinh sai rồi!
Nam Thiên đạo nhân mỉm cười, nói:
- Côn Ngô Bí Cảnh kia tuy rằng hung hiểm, nhưng cũng không phải là không cho phép kẻ nào tiến nhập, mấy trăm năm trước đã có người đi vào Côn Ngô Bí Cảnh, đồng thời mang ra không ít pháp bảo, Côn Ngô Bí Cảnh mặc dù nằm trong yêu vực nhưng lại có rất nhiều di vật của tu sĩ nhân tộc từ thời thượng cổ, cũng không phải chỉ có riêng yêu tộc.
- Cái gì? Thật có người đã đi vào Côn Ngô Bí Cảnh?
Quy tổng quản cả kinh nói.
Nam Thiên đạo nhân gật đầu, nói:
- Đúng vậy, bất quá cửa vào Côn Ngô Bí Cảnh đã bị hạ cấm chế, chỉ có tu sĩ dưới Mệnh Tuyền cảnh mới có thể tiến vào, còn tu sĩ ngoài Mệnh Tuyền cảnh sẽ bị cấm chế gạt bỏ, theo kể lại, chỉ có những vị đại năng như thần tiên từ thời thượng cổ mới có thể bất chấp cấm chế, đi vào bên trong.
Ngao Nhị Nhi cười nói:
- Hắc hắc.... Tu sĩ ngoài Mệnh Tuyền cảnh không thể đi vào, vậy còn gì nguy hiểm nữa? Quy tổng quản, ngươi không cần nhiều lời, ta nhất định phải đi, ngươi có hai lựa chọn. Một quay về biển cáo trạng với phụ thân ta, hai là đi theo bên người ta và ngậm miệng lại.
----------
Ngao Nhị Nhi quyết định muốn đi Côn Ngô Bí Cảnh, Quy tổng quản không thể can ngăn, Ngao Nhị Nhi chính là công chúa Long tộc, trên người tự nhiên có pháp bảo lợi hại, có nàng đi theo, mấy người Cổ Thần cũng vui vẻ đồng tình, nhìn dáng dấp của nàng hẳn không phải hạng người tham cướp giật bảo vật, chỉ đơn giản là muốn đi tìm lạc thú mà thôi.
Không lâu sau, mọi người liền dựa theo lộ tuyến trong ngọc giản, đi về phía Côn Ngô Bí Cảnh.
Đồ Yêu Cốc rất rộng lớn, chiều dài theo hướng nam bắc đã gần trăm vạn dặm, chiều rộng cũng tới bảy mươi vạn dặm, bên trong đều là thực vật, cũng là cấm địa của động vật, tu vi Mệnh Tuyền cảnh xâm nhập vào trong vẫn rất nguy hiểm, nếu không có lộ tuyến rõ ràng, ngay cả khi biết Côn Ngô Bí Cảnh nằm torgn Đồ Yêu Cốc, cũng khó mà tìm ra được.
Dựa theo lộ tuyến bên trong ngọc giản, có thể phân chia rõ từng khu vực có tu sĩ sinh vật lợi hại, đi qua thêm mấy ảo cảnh mới có thể tới được cửa vào Côn Ngô Bí Cảnh.
Vị trí cụ thể của Côn Ngô Bí Cảnh nằm tại trung tâm Đồ Yêu Cốc, thế nhưng lộ tuyến đi vào lại từ bờ biển Đông Hải, đi xuống hơn hai mươi vạn dặm, sau đó đi về hướng đông, giữa đường phải đi qua ba tòa ảo cảnh, thông qua ba tòa truyền tống trận mới có thể tiến nhập khu vực trung tâm Đồ yêu Cốc, nơi đó quanh năm bao phủ bởi trận trận sương mù, ít có tu sĩ thực vật lui tới.
-----------
Từ bên ngoài Đồ Yêu Cốc tới Côn Ngô Bí Cảnh cũng không chỉ có một lộ tuyến, đoàn người Hư Thiên Tông dưới sự dẫn dắt của Vô Cực đi theo một phương hướng khác với mấy người Cổ Thần, đã tới bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh sớm hơn một bước.
Đồng dạng, còn đến sớm hơn đoàn người Hư Thiên Tông còn có tu sĩ Tàng gia của đại Đế Đình, cùng với yêu tu của Thanh Long tộc trong yêu vực.
Chạm mặt tại bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh, Tàng Thiên Cơ đứng trên đỉnh đầu một con thanh long dài đến trăm trượng, chỉ tay về phía chúng tu sĩ Hư Thiên Tông, nói:
- Giết sạch bọn họ...
Bên phía Hư Thiên Tông, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh chỉ có một mình Vô Cực, còn bên phía Tàng gia, không chỉ có Tàng Thiên Cơ, còn có một gã yêu tu thanh long đã hoàn toàn hóa thành hình người.
Tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, Hư Thiên Tông chỉ có một người là Hoàng Dược Tiên, mà bên phía Tàng gia lại có hai gã, hơn nữa Thanh Long tộc cũng có hai gã, tổng cộng là bốn gã tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
Không nói tới tu sĩ có tu vi khác, chỉ tính riêng những tu sĩ lợi hại này, Hư Thiên Tông đã kém một mảng lớn, chiến đấu rất nhanh rơi vào nguy cơ.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế