Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 315 : Tiết kiệm là quốc sách
Lăng Phong mãi lúc này mới phát hiện tình hình Diễm Tuyết Cơ không đúng.
- Cô ấy ... không sao chứ?
Kỳ thực ngay khi đỡ lấy Thành Bích, Lăng Phong cũng đã liếc mắt quan sát phía Diễm Tuyết Cơ. Chẳng qua phát hiện đã có mấy người Di Hoa Cung vây quanh, hắn cũng buông tâm.
Ả sư tỷ lộ ra khuôn mặt bình thản như không :
- Không sao đâu. Muội ấy mấy ngày thiếu ngủ mà thôi ...
Lăng Phong á khẩu, lý do này không khỏi có chút khiên cưỡng?
Diễm Tuyết Cơ ngồi bất động đả tọa tĩnh tâm, nàng lúc này tĩnh lặng như một bông hoa tuyết xinh đẹp. Cạnh đó còn có một tên Lăng Hổ thiền định, lại như một cục đá thô kệch. Đang giữa lúc nước sôi lửa bỏng lại có hai kẻ nhàn nhã như vậy, âu cũng là khung cảnh đặc sắc.
Cách đó không xa, còn có 2 tiểu cô nương Phi Yến Như Ý đứng dựa vào cột nhà, xung quanh vài ba tên thanh niên tiểu binh Nam phủ canh chừng. 2 cô bé lông tóc không thương tổn, đám thanh niên thì đang lo sợ run lẩy bẩy, cảnh này cũng đặc sắc không kém.
Thành Bích bỗng lên tiếng nhắc nhở :
- Lăng Phong, cẩn thận bên trái.
Đầu Lăng Phong "ông" lên, giống như bị ai đó dùng búa gõ vào.
Bạch Vân Thành lại tung một chiêu thần thức. Lão già này vẫn không từ ý định đọc tâm Lăng Phong.
Lăng Phong chật vật tránh được, không khỏi toàn thân mồ hôi lạnh. Thần lực của hắn về cơ bản không kém Bạch Vân Thành, chỉ thiếu công pháp để tấn công. Không công được nhưng thủ tạm thời không phải lo lắng. Tuy vậy tâm thần chính là tương đối, một chút bất cẩn đều có thể vạn kiếp bất phục. Còn may có Thành Bích liên tục chỉ ra công kích, bằng không Lăng Phong đã trúng chiêu không thể nghi ngờ.
Thành Bích quan tâm hỏi :
- Chàng rút cục còn biết chuyện gì khác sao? Vì sao lão ta cứ liên tục ám toán bằng thần thức. Còn có, U Minh cung kia đến đây, chắc chắn không phải để giết người.
Thành Bích nhắc nhở, Lăng Phong liền nghĩ lại.
Hắn đoạt được bảo hạp tính ra chỉ mới vài canh giờ, cho dù lấy ra được thứ gì đó, khó lòng cất giấu được ở nơi nào khác, ngoài việc mang theo luôn trên người. Đã như vậy, Bạch Vân Thành việc gì phải rườm rà lắm chuyện? Bằng vào thực lực của mình, lão ta chỉ cần dùng sát chiêu giết Lăng Phong, sau đó lục soát trên xác hắn là xong, tin tưởng Tiêu Thiên Phóng Tần Quyền có ba đầu sáu tay cũng không thể ngăn hết.
Nói vậy, lão ta không chỉ vì mảnh bảo đồ bên trong, mà còn vì thứ khác?
Thứ gì?
Lăng Phong nhớ lại, trong cái hộp bạc đó ngoài một cuộn giấy cũ kỹ, còn có vài món trang sức. Lúc đó Lăng Phong không kịp để ý thì hộp đã đóng, nhưng hình như là một chiếc nhẫn kim loại.
Không lẽ vì cái nhẫn? Quan trọng như vậy?
Ài, biết vậy Phong ca cầm cái nhẫn lên trước. Không nhớ là truyện nào, nhưng hình như có tên lượm được nhẫn thần gì đó, bên trong chính là tàn hồn của Dược Thần, thế là từ đó phất như diều gặp gió, đánh đến tận Ma Vương Đấu Đế.
Phong ca đây cũng có Cố lão tự xưng tổ tông 600 tuổi, chẳng qua lão này già mà hư, ăn rồi toàn lượn đi đâu ăn nhậu, chẳng chịu theo kịch bản thông thường gì cả.
Từ từ, nhưng nhẫn thì vẫn là đồ vật mà thôi, đâu có liên quan đến tâm thần?
Lẽ nào ...
Lúc đó mở hôp ra, thứ đầu tiên không phải bảo đồ hay nhẫn, mà là những mảnh ký ức vỡ vụn kỳ quái.
Lăng Phong tuy đoán bừa đó là Vệ Thần phi để lại, vì hắn nghe mang máng đâu đó cái hộp kia là đồ của nàng ta, nhưng cũng không khẳng định. Ngoài ra Lăng Phong không hề biết chuyện gì của Vệ Thần phi, rất nhiều hình ảnh hắn thấy nhưng không hiểu được ý nghĩa.
Nếu đúng thế, thì mệt mỏi đây.
Nếu là một đồ vật rõ ràng, cùng lắm giao cho đối phương là xong chuyện.
Nhưng nếu đó là tài sản phi vật thể, hai chữ "giao ra" không đơn giản như vậy. Nhất là khi chính Lăng Phong không hiểu ý nghĩa của những ký ức kia, vậy làm sao nói?
Chẳng lẽ hắn đứng ra vỗ ngực hiên ngang, "Thật xin lỗi các vị, tại hạ lấy được ký ức, nhưng vì không hiểu nên không mô tả ra được. Nay phiền các vị thong thả chờ tại hạ ngâm cứu, chừng nào hiểu ra nhất định sẽ email đến từng người"?
Đối phương tin mới là lạ đó, nhất định càng cho rằng hắn đã hiểu toàn bộ mà muốn giấu.
Lúc này, Bạch Vân Thành không cho Lăng Phong nghĩ thêm, lão đột ngột vận khí lăng không, bất thình lình bay vọt qua hai người Tần Tiêu, hai thanh kiếm lùi vào cổ tay áo, tay lão vung chưởng hình trảo năm ngón đánh thẳng xuống chỗ Lăng Phong.
Bạch Vân Thành đột ngột đổi hướng xuất chiêu, Tiêu Thiên Phóng nhận ra thì đã muộn, gã vội khinh thân đuổi theo. Tần Quyền lưỡng lự chốc lát, tặc lưỡi một cái rồi cũng lắc lắc thân hình thành một cái bóng màu đen.
Lăng Phong không kịp nghĩ nhiều, hắn chỉ kịp đẩy Thành Bích sang một bên, lộn người ra sau dùng Hoạt Bất Lưu Thủ đạp trái phải vài cái thành những vệt ảo ảnh.
Thoắt cái đã lùi hẳn vào cái miếu hoang sau lưng.
Chưởng phong đánh xuống ...
"Ầm"
Một tiếng vang dội, cả căn miếu tan tành sụp xuống. Bụi đất thổi lên mù mịt, Lăng Phong bên trong không rõ sống chết.
- Lăng Phong!
Thành Bích khản giọng hô :
Diễm Tuyết Cơ lúc này cũng không nhịn được hé mắt nhìn. Chỉ là, đập vào mắt nàng đầu tiên là vẻ mặt vũ mị lo lắng của Thành Bích, Diễm Tuyết Cơ không biết nghĩ gì đó lại nhắm đôi mắt.
...
Lăng Phong ngay cả sức lực bú sữa mẹ cũng đem ra dùng.
Nói giỡn, cả căn miếu sụp lên đầu, còn may Phong ca luyện thân thể tàm tạm, bằng không gặp công tử ẻo lả nhà nào, chỉ e đã chết bẹp từ lâu.
Cũng may, căn miếu này quá cổ xưa, chỗ gạch đá kia nhắm chừng năm đó xây dựng bị anh em thi công rút bớt nguyên vật liệu, bên trong đều độn rơm rạ cả, độ nặng giảm ít nhiều.
"Ây da"
Lăng Phong nhanh chóng gồng mình, tay quạt chân đạp, sau một hồi xuất thần, thân người đã hiên ngang đứng khỏi đống đổ nát.
Cảnh phim này phải nói kinh điển trong kinh điển. Chính là “anh hùng không thể chết đơn giản như vậy”.
Chỉ tiếc, cả người hắn giờ này đều một màu đất, không khác nào vừa đi thông cống trở về, nào có bộ dáng của anh hùng.
Bụi mù còn chưa tan hết, đã nghe một tiếng "vù" đến ngay trước mặt.
"Đậu móa, từ từ đã chứ?"
Ít ra cũng phải là, nhân vật phản diện nhìn cảnh đổ nát cười ha hả, nụ cười chưa tắt đã thấy vị anh hùng từ trong bụi mù đi ra, ác nhân hai mắt trợn tròn sợ hãi, vị anh hùng đưa tay quệt vệt máu trên khóe miệng, đôi mắt hiện ra vẻ quyết tuyệt hào hùng.
Đáng tiếc, sự thật tàn nhẫn ...
"Bùng"
Lăng Phong bị dính một chưởng toàn diện, cả người cong như con tôm, toàn thân thành một cái chổi quét rác, quét một đường gạch đá từ trước ra sau căn miếu.
Lâu nay Phong ca đánh đấm không dùng MMA thì phóng đại vài cây phi đao, không nữa thì quay đầu bỏ chạy, chẳng bao giờ thấy hắn dùng khí chiêu là mấy. Bề ngoài vì muốn phổ cập MMA đến võ lâm đồng đạo, nguyên do chính là vì ... khí lực không đủ. Lăng Phong đang phải thi hành chính sách tiết kiệm, này là quốc sách nha. Nội lực chính là phải tích lũy từng ngày, luyện chừng nào xài chừng đó thì có mà hỏng.
Chẳng qua, nhịn ăn nhịn uống tích góp suốt 2 năm, giờ này để chịu một cái trần nhà đổ xuống, cộng thêm một chưởng bất thình lình, đều đem ra dùng cả rồi.
Lăng Phong khóc không ra nước mắt.
Lăng Phong ho khan, không rõ trong cổ họng đang là cái gì, làm sao khó thở như vậy?
Bạch Vân Thành khóe miệng nhếch lên lạnh lẽo.
Lão không muốn giết tiểu tử này, nhưng tính ra sau hai chưởng mà tên kia vẫn còn tỉnh táo, lão ta không khỏi khen ngợi độ lỳ đòn của đối phương.
- Tiểu tử, ngươi mở nó ra rút cục thấy những gì?
Lão ta cố ý dồn Lăng Phong vào chỗ bụi mù này, dường như còn có ý tứ muốn nói chuyện riêng với hắn.
- Tại hạ ngoài quyển trục kia ra có xem chút đỉnh, những thứ khác không biết phải nói thế nào ...
Hắn đúng là không biết phải nói thế nào.
- Vẫn còn muốn giấu?
Một uy áp thần thức khủng bố đột ngột phủ lên người Lăng Phong. Ngay lập tức thần thức của Lăng Phong liền sinh phản ứng tự vệ. Thần lực tràn ra, càng khiến Lăng Phong thêm khó chịu. Đây có lẽ chính là cảm giác năm đó Lăng Phong dùng lên người Diễm Tuyết Cơ ở đổ phường.
Lăng Phong không nhịn được muốn phun máu. Khí lực về 0, Lưỡng Nghi Hộ Tâm không còn, hắn hoàn toàn thành "phàm nhân" không có gì bảo vệ.
Lâu nay hắn luyện khí có tiến bộ, nhưng luyện thần vẫn dậm chân tại chỗ. Giờ này thần lực bị cưỡng ép trào ra, kinh mạch chịu không nổi. Mà thần hay khí đều thế cả, với tình trạng của hắn lúc này, chỉ một tí gió cũng đủ ép Lăng Phong thổ huyết, đừng nói cao thủ như Bạch Vân Thành.
Cả người Lăng Phong căng như dây đàn, chỉ muốn nổ tung. Giống như ngươi bị trướng bụng khó tiêu ỉa chảy đau đầu đau lưng tất cả xảy ra cùng một lúc.
Mùi máu đột nhiên xông lên mũi.
"Ọoc"
Hắn khó khăn nuốt cái đống "hỗn tạp" trong mồm xuống, mùi vị không lấy gì làm ngon lành cho lắm.
Ở đây cũng không có khoa truyền máu nha, phun máu là đại phí. Tiết kiệm là quốc sách.
Ngay lúc Lăng Phong tưởng chừng khí lực mình cạn kiệt, dị biến bỗng phát sinh ...
Đồ hình Lưỡng Nghi trên đầu Lăng Phong đang từ ảm đạm sắp tắt bỗng nhiên vụt sáng.
Từ trong đan điền, một dòng lực lượng kỳ quái đột nhiên xuất hiện, khiến Lăng Phong vô cùng thoải mái.
Luồng lực lượng này, kỳ thực không phải mới lạ với Lăng Phong. Nhớ ngày đó cùng Thần Cung Liễu Thanh Nghi hợp thể, Lăng Phong trong lúc "sảng khoái tiêu dao" từng cảm giác nó dị động một lần, nhưng sau lần đó liền trở lại vô dụng.
Bình thường mỗi khi vận khí tu luyện, hắn thi thoảng cũng thấy nó lảng vảng đâu đó. Thứ này tồn tại cùng với khí lực do Lăng Phong tích lũy hai năm nay, không xung đột lẫn nhau. Cố lão từng nói Lăng Phong có sẵn chân khí thuộc tính Thái Cực nào đó, có lẽ chính là thứ này. Chỉ là Lăng Phong không cách nào liên hệ tới, cũng không cách nào phát động được.
Có đôi khi Lăng Phong thậm chí còn chán ghét. Hắn mới nhập môn nội công, đan điền đã nhỏ hẹp không đủ chỗ thì thôi, còn phải chứa thêm một cục vô dụng không rõ gốc gác. Cái khối lực lượng kia với Lăng Phong không khác nào khối u, chỉ là không thể mổ lấy nó ra. Mỗi lần vận khí cứ cảm tưởng đối phương lượn qua lượn lại như trêu tức, khó chịu phải biết.
Bạch Vân Thành khóe miệng giật giật.
Vừa rồi lão còn lo mình quá tay, làm thằng nhãi kia chết quá nhanh sẽ không tra hỏi gì được. Chẳng ngờ đùng một cái bị phản chấn phải lùi lại hẳn mấy bước, không khỏi nhìn Lăng Phong lờ mờ trong làn bụi mù bằng ánh mắt thú vị :
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 316 : Bảo tồn ngọn lửa cách mạng
Tiêu Thiên Phóng nhìn thấy Lăng Phong không chạy thì thôi còn đưa chưởng ra đỡ, không khỏi dâng lên một cảm xúc bi tráng. Cũng giống như sư phụ Tiêu Phong năm đó. Tiêu Phong muốn đi không ai cản được, nhưng cuối cùng lại chấp nhận chết.
Tiêu Thiên Phóng lại không biết, ấy là Phong ca hết sạch nội lực mà thôi. Bằng không hắn đã chạy ngay thậm chí không thèm thông báo huynh đệ.
Thuận tiện nói một chút, Tiêu Thiên Phóng biết sơ sơ về "lão đùi gà".
Cái khác không nói, riêng chạy trốn lão xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất. Cái mà Lăng Phong đang luyện ra giang hồ thi thố tuyệt đối đứng vào top 3. Cái đáng sợ của bộ pháp này chính là có thể luyện đến cảnh giới cuối cùng, "thuấn di", không phải bộ pháp nào cũng làm được như vậy.
Mặc dù Lăng Phong không được học đầy đủ, nhưng Hoạt Bất Lưu Thủ hóa ảnh thuộc vào tầng 3 trong luyện thân. Ngay cả Cẩu Thoái Công trứ danh Cái bang cũng chỉ có 2 tầng.
Nói tóm lại, nếu Lăng Phong chịu khó tận lực chạy, Bạch Vân Thành cũng chưa chắc chụp được hắn.
Nghĩ lại một chút, lâu nay Lăng Phong nếu không đánh mà chỉ chăm chú chạy, đúng là vẫn chưa có ai chụp được hắn.
Tiêu Thiên Phóng không đành lòng quát :
- Lăng huynh đệ, không nên liều lĩnh ...
- Cứ để thế đi.
Tần Quyền thong thả lại gần.
Tiêu Thiên Phóng nhíu mày khó hiểu :
- Lăng huynh đệ nội lực có hạn, làm sao ...
Tần Quyền ung dung phủi phủi bụi trên người, chậm rãi nói :
- Cứ từ từ xem là biết thôi. Tứ ca trong mấy huynh đệ chúng ta có một biệt danh 4 chữ, chắc ngươi còn chưa biết.
- Là "nội lực thâm hậu"?
- Không phải, là "đánh mãi không chết".
- Đệch.
Tần Quyền nói rồi cũng không để ý Tiêu Thiên Phóng, lắc người nhảy tới gần chỗ Lăng Hổ :
- A Hổ, ổn chưa?
- Tàm tạm, Phật Tổ không chịu thu lưu.
Hổ ca kỳ thực muốn nói một câu đùa cợt, đáng tiếc lời từ miệng đại hòa thượng phát ra, vẫn nhạt như ngày nào.
Lăng Hổ mở mắt nhìn, mới thấy Diễm Tuyết Cơ hình bóng xinh đẹp đang đả tọa gần đó, không khỏi thở dài một cái.
- A-di-đà Phật, thiện tai.
...
Bên trong miếu đổ.
"Ào ào"
Từng dòng khí lực tuôn ra như mây bay gió cuốn, trong phạm vị chục trượng, ngoài hai thân ảnh Lăng Phong và Bạch Vân Thành, tất cả những thứ khác đều bị quét sạch nhẵn.
- A, không phải ta cố ý đâu.
Lăng Phong bi thiết nói.
Hắn quả thật không cố ý. Nếu có khí lực nhiều như vậy, Phong ca với tinh thần tiết kiệm tiếc còn chưa hết, đâu có điên đi xài bừa bãi thế kia.
- Hừ.
Bạch Vân Thành nhìn vẻ mặt nhăn nhó của đối phương, càng cho rằng Lăng Phong đang đùa cợt.
Lão ta thành danh bao nhiêu năm rồi, còn có một tên tiểu bối không biết trời cao đất dày dám đấu nội lực, đã vậy còn bảo mình không cố ý, đây là loại chuyện nực cười gì?
Lão ngay lập tức gồng mình đẩy Cửu Âm chân khí lên thêm một nấc, khí lực bắt đầu tràn ra, ép cho đám người gần đó không thể thở nổi.
"Tách"
Lăng Phong có khổ chỉ mình biết, kinh mạch sắp vỡ.
"Cái khí lực này từ đâu ra? Thân chủ ngươi sắp nổ tung rồi, đừng có trào ra nữa."
Rõ ràng đều là huynh đệ dùng chung thân thể, bình thường không thấy tăm hơi đâu, bây giờ xuất hiện thì hoành hành như tặc, thân chủ kẻ thù đều hại ráo, thật là quá mất thể diện. Cứ tình hình này kéo dài, Gia Cát Dự nhoáng một cái chỉ e Lăng Phong chết trước, còn chết rất thảm.
Xung quanh các trận chiến đều có chút trì trệ, vụ tranh chấp này về cơ bản đều nằm cả ở Lăng Phong và Bạch Vân Thành. Bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải đánh hết sức.
Lăng Phong và Bạch Vân Thành mặt đối mặt, thủ chưởng cách nhau khoảng nửa trượng. Người phàm nhìn vào chỉ thấy như gió lạnh thổi qua, chỉ có người luyện qua nội lực mới nhìn ra chút lợi hại.
Đây là giao đấu thuần khí, nghĩa là không hề dùng thêm chiêu thức nào khác, đem chân khí bản thân ra so, ai hết trước thì thua. Tương tự như đấu thần, cách này là cách nhạt nhẽo nhất, nhưng lại dân chơi đẳng cấp nhất. Căn bản là nhà giàu đốt tiền, so xem nhà ai nhiều tiền hơn.
Mấy người quen biết Lăng Phong đều đồng loạt trợn mắt há mồm.
Lăng Phong từ lúc nào có bản lĩnh này?
Lăng Phong có vài món võ kỹ kỳ quái, nhưng trong mắt chúng nhân đều chỉ xem là tiểu ngạch tầm thường mà thôi. Ở thế giới võ hiệp, muốn chân chính bàn đến thực lực thì phải là tu vi nội lực, cụ thể là khí lực. Mà riêng cái này Lăng Phong có thể nói là gà con trong các loại gà con. Chỉ đen một cái tu hai năm lên được búa gỗ bị gõ một cái lại về gà con.
Bạch Vân Thành tu vi nghe đồn ngang ngửa Tiêu Phong, đây là khái niệm ngoài tầm hiểu biết của Lăng Phong. Ngay cả lúc này lão ta đang bị nội thương vẫn có thể một mình cân Tiêu Thiên Phóng và Tần Quyền, chứng tỏ lời đồn không sai biệt lắm.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại là cái gì?
Chỉ thấy Lăng Phong song chưởng đưa ra trước, Bạch Vân Thành ỷ vào phong phạm tiền bối, chỉ tiếp chưởng bằng một tay, tay còn lại chắp ra sau lưng. Tuy Lăng Phong có chút chật vật, nhưng rõ ràng đang ngang nhau.
Bạch Tiểu Thư nghiến răng nghiến lợi.
Ả thầm nghĩ Lăng Phong có được nội lực như kia đều nhờ cướp Cửu U Tâm Kinh mà ra. Bởi ngày đó ả từng tấn công hắn, lúc đó Lăng Phong không hề phản kháng, mạnh yếu ra sao Bạch Tiểu Thư rõ ràng, không thể nào đối chưởng với Bạch Vân Thành được.
Ả chỉ không rõ, vì sao chính mình luyện Cửu U bao nhiêu năm tiến bộ rất chậm, trong khi Lănng Phong chưa đầy 2 tháng đã có thể bá đạo như kia. Ả đoán có lẽ nhờ lão già đi cùng chỉ cho hắn bí quyết đặc biệt nào đó.
Dù là thế nào, Bạch Tiểu Thư càng muốn bắt sống tiểu tử này về, tra khảo thoáng một cái. Tiện tay hắn ta còn thanh niên cường tráng, chính hợp ý Bạch cô, nếu có thể thu thập vào đội ngũ Si Nhân trong hậu cung mà nói, vậy thì cũng không tệ.
Thành Bích bằng vào Khai Thần Thuật cũng cảm nhận được biến hóa. Nhưng nàng cảm giác Lăng Phong không còn là Lăng Phong, nguồn nội lực kinh người kia tuy từ Lăng Phong phát tán ra, nhưng lại không hề do Lăng Phong điều khiển.
Quan Thắng đã lùi lại bên cạnh :
- Sư muội, làm sao vậy?
- Ta bỗng thấy, hắn giống sư thúc ... Không phải, là mang tư thái như sư thúc. Tuy có hơi xấu xí một chút ...
Mấy người Bạch Ngọc Đường tuy bị kinh cụ ngạc nhiên, nhưng chủ yếu là phấn khích. Huynh đệ ta không ngờ lại mạnh như vậy, rất tốt.
...
Bạch Vân Thành càng lúc càng tỏ vẻ trầm trọng.
Trong nội công tâm pháp, bất kể yếu tố nào cũng có bí kỹ đi tắt luyện nhanh, chỉ trừ một cái.
Thời gian tích lũy.
Cao thủ nội công, cũng giống như dân lập trình lâu năm, chỉ cần bằng kinh nghiệm, nhìn vào source code của đối phương liền biết đối phương kinh nghiệm ở mức nào. So đấu thuần chân khí, đã là cao thủ liền có thể nhận định được đại khái đối phương thuộc mặt hàng nào. Con hàng như Lăng Phong tuyệt đối không phải hạng lông.
Nội lực của Lăng Phong lúc đầu là loại đầy sạn, phổ thông hạ đẳng thường thấy trong giang hồ. Bạch Vân Thành ngay hống thuật chiêu đầu đã phá vỡ lồng chân khí cái một. Nhưng chỉ nháy mắt, cái chân khí kia liền chuyển hóa thành loại thuần khiết chất lượng cao, chỉ có ở bậc tông sư võ học, Bạch Vân Thành không thể không kỳ quái.
Về cơ bản, luyện hai loại tâm pháp, có hai loại khí lực, cũng không phải chuyện hiếm lạ trong giang hồ.
Chẳng qua rất hiếm người đần như vậy, vì nó chả ... ích lợi gì cả.
Còn hơn thế, tiểu tử này một cái sơ đẳng đến tội nghiệp, một cái thì cao cấp đến sợ hãi. Nực cười là, chân khí hộ thể lại đem cái sơ đẳng ra dùng, đây là loại ý tưởng gì?
Bạch Vân Thành thậm chí nghĩ đến, chẳng lẽ tiểu tử này là một cao thủ lánh đời, biết về "bí mật" kia hôm nay sắp cái bẫy giả ngu dụ U Linh sơn trang cùng U Minh Cung ra, diệt gọn một mẻ?
Nhưng nhìn vào bộ dáng trước mắt, lão liền ngay lập tức lắc đầu phủ nhận. Sống lâu như vậy, nếu ngay cả điểm nhìn ngườii này cũng không tự tin, vậy thôi đừng sống nữa.
Bạch Vân Thành đột ngột lẩm bẩm :
"Gượm đã, nếu tiểu tử này là một vong, không lẽ ... Khó trách lão già kia đem theo hắn bên cạnh."
Rất nhanh, thái độ lão cũng thay đổi :
- Tiểu tử, không nghĩ còn trẻ mà có căn cơ như vậy. Lão phu không thể không nổi tâm tư ái tài a ...
Nói đến đây, bàn tay lão từ sau lưng thò vào áo, lấy ra một viên đan dược gì đó cho vào mồm nhai nuốt.
"Ta X. Đã mạnh còn ăn gian, chơi cả tăng lực?"
Lăng Phong suy sụp nói :
- Lão đầu, ngươi đã mạnh thì chớ, còn hít cả thuốc lắc, có điểm không phúc hậu lắm đó ...
Bạch Vân Thành nào hiểu "thuốc lắc" là cái quái thai gì, nhưng đại khái vẫn hiểu ý Lăng Phong, cười dài :
- Tiểu tử, lão phu được một cái hơn mấy lão già khác, ấy chính là da mặt rất dày, sẽ không vì chút mặt mũi mà hạ thủ lưu tình ...
Lăng Phong phiền muộn, cái này thì rõ rồi.
Hắn cũng không buồn bực lão già trâu bò này lắm. Đổi lại là Lăng Phong, giả sử đem quân đi ỷ thế bức người, trong trường hợp quân ta đang ở thế trên, Lăng Phong còn lâu mới nói nhiều như lão ta. Kệ quân địch ba bảy hai mốt cứ trực tiếp phang từ đầu, tỉ lệ thương tật 90% rồi nói gì thì nói.
Xem chừng đoán Lăng Phong là loại thích ăn mềm không ăn cứng, Bạch Vân Thành liền cất giọng hòa nhã :
- Ngươi nếu đồng ý nói ra bí mật, lão phu có thể nhận ngươi làm đồ đệ. Lúc đó chuyện ngươi cướp Cửu U từ tay sư muội ta không những không bị truy cứu, còn rất nhiều chỗ tốt khác không cần lão phu phải nói đi. Như vậy yên tâm rồi chứ?
Nói thì nói, chưởng lực vẫn cứ giữ nguyên.
"Đem ta về chỗ lão rồi muốn xử thế nào chẳng được?"
Lăng Phong kỳ thực cũng đuối lắm rồi, đang nghĩ xem hay là ta phát huy tinh thần AQ vượt khó, tạm thời buông luôn?
Chẳng qua, dầu gì cũng là thanh niên thế hệ mới, cái gì cũng có thể bỏ đi trừ độ lỳ không thể, dưới tình huống thế lực thù địch và quân ta cách xa nhau như vậy, nhất định phải bảo tồn ngọn lửa cách mạng.
Lăng Phong lúc này phát hiện điều kỳ quái. Ngay sau khi lão già xài thuốc lắc, áp lực không tăng mà hình như còn giảm. Đại khái sát thương từ 1 vạn xuống còn 9999. Có lẽ đối với người xem thì một chút đó chẳng là cái gì, nhưng mà với Lăng Phong thì nhiêu đó cũng đủ cho hắn thở hắt được vài cái rồi.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 317 : Cần phải cứng
Lăng Phong nhớ đến một chuyện, liền gắng gượng hỏi :
- Từ từ. Lão già ngươi muốn ta nói ra gì đó, vậy thì ngươi cũng phải nói một chút mới được đi. Hơn 1 năm trước, ngươi nói có kẻ nào đó “nghịch thiên cải mệnh”, rút cục là ai? Còn nữa, “nghịch thiên” thì sẽ ra sao?
Lăng Phong muốn xác nhận, đó có phải Triệu Hanh hay không?
Chỉ tiếc, Bạch Vân Thành lại chỉ cười nhạt :
- Xem ra nàng ta cái gì cũng nói cho ngươi đi, thật không ngờ đến. Một mao đầu tiểu tử như ngươi lại có mị lực khiến nàng ta thuận theo như vậy.
Lăng Phong lại hỏi :
- Vậy ngươi, có phải là một ... tướng hồn?
- Ngươi đoán xem?
Bạch Vân Thành nhếch mép.
Lão già này quen biết Cố lão, lại cũng đi tìm bảo đồ. Lăng Phong ngẫm một lúc, nói :
- Không phải. Mà lại phải.
Bạch Vân Thành nghe vậy cười lớn :
- Hahaha. Cũng có mắt nhìn đấy, lão phu vốn chỉ là người bình thường, nhưng cũng không khác tướng hồn là bao. Ngươi, chẳng lẽ không phải cũng vậy sao?
- Ý tứ là gì?
Đột nhiên ...
"Khục"
Khí lực Bạch Vân Thành bỗng nhiên tụt thê thảm, khuôn mặt lão ửng đỏ, ho một cái đầy miễn cưỡng.
Ngay lúc đó, Lăng Phong bỗng phát hiện dị động.
"Làm cách mạng là phải âm ỉ chờ thời cơ nha."
Lăng Phong dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng thế lực thù địch đột ngột lung lay gốc rễ, cách mạng đã đến lúc bùng cháy.
Hắn không điều khiển được nguồn khí lực kỳ quái trong người theo ý muốn. Nhưng trong lúc nó còn hoạt động trong kinh mạch, ấy chính là tuy có loạn một chút nhưng vẫn là sức mạnh toàn dân, chỉ cần cương lĩnh cách mạng rõ ràng, cứ xông lên đánh bừa kiểu gì chả tiêu diệt được tư sản?
Chỉ là, ngay khi hắn vừa muốn động ...
"Móa, chuyện gì?"
Khí lực kỳ dị của Lăng Phong bất ngờ tụt theo. Dường như nó xuất hiện chỉ đảm bảo Lăng Phong không bị ép chết, nhưng tự động cân bằng với áp lực từ bên ngoài chứ không có ý định giúp Lăng Phong.
Tiểu huynh đệ này cũng thật khó chiều.
- Sư phụ, bệnh tình của ngài xem ra càng lúc càng nặng rồi?
Là giọng Cao Đào, gã không biết từ lúc nào đã khinh thân vào căn miếu, trên khuôn mặt không rõ biểu tình.
Rất nhanh, Bạch Vân Thành da mặt đã chuyển sang nhợt nhạt.
"Lão ta bị ... hạ độc?"
Lăng Phong không khỏi liếc Cao Đào nghĩ thầm đến khả năng lớn nhất.
Thằng nhãi kia hành sự khó lường, trên mặt lúc nào cũng viết hai chữ "phản bội", Bạch Vân Thành bị hạ độc hay bị gì đi nữa Lăng Phong đều chắc mẩm đến 8 phần là Cao Đào.
Khó trách muốn cùng mình hợp tác, nói trắng ra là muốn mình câu giờ chờ độc phát mà thôi, chả phải ý tốt quái gì.
Bạch Vân Thành vẫn bảo trì thế công với Lăng Phong, cũng không thèm liếc Cao Đào lấy một cái, không biết có đoán ra điều gì không.
Cao Đào vội đánh mắt với Lăng Phong, xem ra muốn ra tay như đã giao ước.
"M*, đánh mắt cái gì?"
Lăng Phong không khỏi thất vọng. Cao Đào tiến vào từ phía sau lưng Bạch Vân Thành, chiếm được tiên cơ, thay vì đột ngột tập kích lại cứ chậm rề rề như vậy. Xem chừng vẫn e ngại tu vi cao cường của Bạch Vân Thành, hay là còn gì điều gì khác?
- Cao Đào, ngươi vào đây làm gì?
- Đệ tử thấy ngài có vấn đề, liền muốn vào xem sao?
Bạch Vân Thành cũng luyện qua thần lực, trong chớp mắt có lẽ phát hiện ra không khí có chút không đúng, lông mi tức thì nhướng lên :
- Hừ, ngươi vào đây để giết lão phu đi?
Xem ra lão cũng đã nghi ngờ từ trước.
Cao Đào đột ngột nhếch mép, ngữ khí sợ hãi :
- Sư phụ, một mình đệ tử nào có cái gan ấy ...
Chữ "ấy" còn chưa nói hết, từ hai bên căn miếu đột ngột có tiếng gió.
"Vù"
Hóa ra Cao Đào chờ trợ thủ.
Cũng đúng, Bạch Vân Thành dù gì cũng là lão cao thủ, cho dù lão vừa bị nội thương vừa bị hạ độc, bằng vào Cao Đào và Lăng Phong khó lòng hạ được, không khéo còn bị lật thuyền trong mương.
Ma Phong và Nha Đao bộ dáng âm u, như u linh đột ngột xuất chiêu.
Cao Đào cũng ngay lập tức động thủ, trượng trên tay xoay một vòng.
Bạch Vân Thành buộc phải dừng công kích nội lực. Lão đột nhiên ngửa mặt lên trời hú một tiếng quái dị, dưới chân phát ra ba đào sóng khí mãnh liệt, ào ào đổ ập ra bốn phương tám hướng.
Ma Phong Nha Đao là hai đại đồ đệ của chính lão, có lẽ đã biết rõ cách chống đỡ, vẫn bất chấp lao vào.
"Choang choang"
Lăng Phong thoát khỏi trói buộc, lộn người một vòng thoát khỏi màn đấu khí.
- Mau vào giúp, lão ta rất mạnh ...
Cao Đào nhắc Lăng Phong, gã biết rõ Lăng Phong cũng chẳng phải loại thiện lương gì, sợ hắn không toàn lực.
Lăng Phong thầm khinh bỉ, lão tử cũng không phải loại người đó. Từ đầu hắn một mực vẫn là có thể nhịn thì phải nhịn là có lý cả. Khi mà đối thủ của ngươi mạnh mẽ đến mức ngươi xài công cụ ăn gian cũng không thể đánh bại được hắn, nguyên tắc chính là nhiều một sự không bằng ít một câu, không được vọng động.
Có điều lúc này mà còn không động thủ thì hết biết rồi.
Ma Phong Nha Đao tuy không bị đánh bay, nhưng đã nghiêng đông lệch tây, hiển nhiên là hai người bọn họ không đủ. Nhưng lại nhờ hai tên này mà sóng khí không hề ảnh hưởng đến Lăng Phong.
Nói thì chậm sự thì nhanh, Lăng Phong cũng không nghĩ nhiều, bằng vào oán khí tích tụ từ cả mấy chương trước, xúc động phẫn nộ xông ngược lại lấy thế nhanh như sét đánh tới trước.
Có tiếng ai đó quát :
- Ngươi ra sau ...
"Vl, ông là nam chính nha, tụi bay cứ như không sai ra sai vào là thế nào?"
- Thằng nào vừa nói? A, Tiêu đại ca ...
Hóa ra Tiêu Thiên Phóng đột ngột chặn trước mặt.
Tiêu Thiên Phóng khinh công lao vào muộn một chút. Tiêu Thiên Phóng không hề biết giao ước giữa Lăng Phong và Cao Đào, xem ra muốn xông vào cứu Lăng Phong. Nhưng vừa lao vào trong liền thấy không đúng.
Cho dù không hiểu rõ tình hình, Tiêu Thiên Phóng vẫn sẽ nhằm Bạch Vân Thành đầu tiên. Lý do rất đơn giản, Bạch Vân Thành vừa là kẻ thù giết sư phụ Tiêu Phong, vừa là kẻ cầm đầu ở đây. Thân là Đường chủ Cái bang, Tiêu Thiên Phóng biết rõ đạo lý "cầm tặc cầm vương", liếc mắt liền phán đoán ra tình huống bên trong.
Lăng Phong nhìn thoáng qua bên trái bên phải. Tự nhiên nóng đầu quên mất, mình là supporter chơi phi đao, xông lên làm gì? Nếu không ở mặt sau thì vũ khí này không xuất lực nổi nha.
"Vù vù"
Thiên Ma Truy Hồn chiêu thứ hai, Thiên Lý Truy Hồn.
5 vs 1.
Chờ đã, còn Tần Quyền ...
- Lục đệ, vào luôn đây giúp một tay ...
- Tứ ca, đệ nghỉ giải lao một chút.
"Móa"
...
Lăng Phong chính là một quái thai, bản thân mạnh ra sao chính mình không chắc.
Bạch Tiểu Thư nghi ngờ Lăng Phong nhờ Cửu U mà khí lực đề thăng, đúng mà lại không đúng.
Chỗ khí lực đó tuy không phải từ Cửu U mà ra, nhưng quả thật có liên quan.
Lăng Phong thời gian đầu luôn nghĩ mình bị đầu trâu mặt ngựa lừa, mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên chính là gửi lời "hỏi thăm thân mật" đến hai vị trâu ngựa. Mãi dạo gần đây hắn mới không có thói quen đó nữa, không phải vì quên, mà vì nhận ra hai vị ấy hình như quả thật đã giữ lời.
Lăng Phong vẫn nhớ rõ, đầu trâu từng hỏi hắn muốn trọng sinh phải chọn một trong hai thân phận, một lão già và một thiếu niên trẻ tuổi, còn hứa sẽ tặng cho hắn một ít đồ chơi. Tuy cái khúc mắc vì sao phải chọn giữa hai thân phậ, Lăng Phong không thể đoán ra. Nhưng đồ chơi thì dần rõ ràng rồi.
Trong người hắn có sẵn thần lực, khí lực, thân pháp, rõ ràng là một cao thủ bị ngủ quên, hoàn toàn không phải gà mờ như đang thấy.
Chỉ là, đầu trâu mặt ngựa "chuyển" cho hắn đồ chơi, lại không đưa hướng dẫn sử dụng, khiến Lăng Phong cứ phải tự mình mò mẫm.
Vì không biết làm sao để mở cấp, Lăng Phong đành phải tự mình cày từ đầu, hy vọng đến lúc nào đó lại hiểu ra.
Lâu nay hắn luyện Bát mạch dựa theo ghi chép phổ thông trong giang hồ. Cái này cũng không có vấn đề gì, anh em đều luyện thế cả. Chẳng qua sách copy chợ đen ngoài hai mạch Nhâm Đốc ghi thống nhất, còn lại 6 mạch hơi tào lao, mỗi sách một kiểu. Chỉ có gia nhập môn phái lớn may ra có hướng dẫn.
Nhưng Lăng Phong lại không muốn gia nhập môn phái nào cả. Vì hắn rõ một điều, với những thứ đồ chơi kỳ lạ trong người, khả năng hắn bị cao thủ lợi dụng thậm chí làm hại là rất cao. Giang hồ không dễ lẫn như vậy.
Cố lão là ví dụ điển hình nhất. Lăng Phong luôn biết rõ Cố lão không hề có ý tốt với hắn, vì vậy luôn bảo trì một thái độ nửa tin nửa ngờ.
Hắn cũng rất muốn tương kế tựu kế, giống như mấy truyện yy thịnh hành, nam chính vừa vô sỉ vừa thông minh vừa may mắn. Nhưng chỗ này vai phụ toàn hàng khó chơi, Lăng Phong lực bất tòng tâm, chi bằng cẩn thận đi từng bước vẫn hơn.
Lại nói đến Bát mạch, sau khi tình cờ đoạt được Bát Mạch đồ từ tay Bạch Ngọc Đường, Lăng Phong không cần gia nhập danh môn đại phái cũng đã có được tầm nhìn đẩy đủ về Bát mạch. Bây giờ chỉ cần thời gian, kiểu gì cũng sẽ thông toàn bộ, lúc đó chân chính được xếp vào hàng ngũ thanh niên ưu tú có "căn cơ nội lực" trong võ lâm.
Ngoài ra, Lăng Phong còn có một bản luyện khí của Thần Cung thuộc Chính kinh Thập Nhị mạch, chỉ vì Bát mạch chưa xong nên vẫn chưa luyện. Lăng Phong đang trông ngày hoàn thiện Bát mạch bước qua Thập Nhị Mạch, đến lúc đó chính là "thiên tài nội lực".
Đáng tiếc, tích được bao nhiêu khí để thông nốt hai mạch cuối đều bị lão già biến thái đánh về 0. Khí lực kỳ quái kia mạnh có thì mạnh nhưng cứ chạy loạn như vậy, căn bản không thể dùng để thông cái gì cả.
Thuận tiện lại nói, thông là một chuyện, cứng lại là chuyện khác.
Cửu Âm Tâm Kinh có thể bộc phát khí lực lên n lần. Để bộc phát được, điều tiên quyết chính là mạch phải cứng, chịu được thêm "n-1" lần. Bằng không chẳng khác nào tự đoạn kinh mạch.
Cửu Âm không rõ bản gốc ai cầm, Cửu U Tâm Kinh chỉ là dị bản do "Nhị U" U Linh và U Minh viết lại. Tuy nhiên may mắn, phần cơ bản vẫn được giữ nguyên.
Lăng Phong luyện Cửu U khiến Bát mạch cứng cáp, không ngờ tạo điều kiện cho luồng khí lực bí ẩn có điều kiện ngọ nguậy, bắt đầu đòi chạy ra chạy vào. Không trách được trước kia không thấy nó ra tay cứu chủ nhân.
Nhưng có một điểm khiến Lăng Phong nghĩ mãi không thông.
Luồng khí lực Thái Cực kia trào ra, kỳ quái là lại tạo cho hắn cảm giác vô cùng thân thuộc.
Nói ra, năm đó Lăng Phong cũng là cao thủ Thái Cực ... ừm, ít nhất thì trong thời tiểu học là vậy. Ông nội hắn sáng nào cũng diễn Thái Cực quyền, nhìn riết thành quen, đương nhiên đối với Thái Cực vô cùng thân thuộc.
Nhưng thân thuộc lần này có ý tứ khác biệt. Nghĩa là Lăng Phong chính hắn đã luyện thành nó, nhưng rồi ... quên. Thậm chí nó như đang khinh bỉ Lăng Phong quá yếu, nên không để cho hắn điều khiền.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 318 : Đạo hữu chết thây kệ, miễn bần đạo không chết
Ngày vẫn chưa tàn, nhưng một góc hẻo lánh Thái Nguyên lại như chìm vào sương mù, có điểm lành lạnh sau khi tuyết tan, lại có chút âm khí nặng nề. Quét mắt nhìn qua, chỉ thấy túm tụm hai ba nhóm người đang ở thế gầm gừ canh phòng lẫn nhau, chỉ có căn miếu cạnh đó là có tiếng đao kiếm văng vẳng.
Giữa ngôi miếu đổ.
"Choang choang"
Trận chiến này đánh đến giờ đã tốn không ít giấy mực.
Bạch Vân Thành từ đầu vẫn dùng Lưu Vân Kiếm pháp cùng chân khí phòng ngự, trên dưới trái phải kín như bưng, đánh mãi cũng không lọt nổi cái khe hở nào. Lăng Phong chân chính biết cái gì mới là "hộ thể" đích thực.
Lăng Phong ở phía sau chỉ có thể kiên trì dùng choáng thuật. Hắn cứ đợi Bạch Vân Thành lộ sơ hở là úp vào một lần, có điều gây choáng đến tai ù mắt hoa cũng không thấy lão ta có tí tẹo suy chuyển nào.
Mãi tận lúc này ...
"Khục"
"Dính rồi."
Lăng Phong suýt chút kêu thành tiếng.
Có lẽ vừa bị nội thương hành hạ lại cộng thêm kịch độc công tâm, lần đầu tiên Bạch Vân Thành sững lại, xem ra đã trúng một đòn choáng của Lăng Phong. Lão ta cũng luyện thần, lại thâm niên lâu năm, 100 lần có thể công phá được 1 lần đã là thành công.
Nhưng rất nhanh Bạch Vân Thành liền định thần được, sát ý lạnh lẽo chuyển sang Lăng Phong, đột ngột hô :
- Yên Tiêu Vân Tán, phá!
Đây là giá chiêu Ngân Diện từng dùng đến.
Cặp song kiếm trong tay Bạch Vân Thành xoay tròn loang loáng. Sau một chiêu Yên Tiêu Vân Tán kiếm khí màu đen bỗng tan ra ít nhiều. Quanh người lão vô tình hữu ý chừa ra một vị trí ở mạn sườn, trùng hợp là ngay trước mặt Lăng Phong. Phía ngược lại là Cao Đào, cũng đang ở vị trí thuận lợi ra chiêu chí mạng.
Lúc này nếu Lăng Phong tận dụng thời cơ, liều lĩnh nhảy vào chỗ đó lôi kéo chú ý giúp cho Cao Đào, không biết chừng có thể kết thúc trận chiến.
Cao Đào khẳng định Lăng Phong cũng thấy, nhưng mãi không chịu nhảy vào đó, liền nóng ruột quát :
- Lăng Phong, mau trám vào!
Lăng Phong lưỡng lự, hắn thấy có gì đó không đúng.
Sát ý của lão già kia không phải tự nhiên mà chuyển sang mình.
"Dụ ta vào đó sao?"
Nghĩ gì đó liền nhún vai :
- Thông cảm, không có hứng.
- Ngươi ...
Cao Đào suýt nữa thổ huyết, mắng :
- Sợ chết?
- Sợ chết thì sai sao?
- Ngươi ...
Cao Đào trợn mắt than, lần này kết hợp với thằng vô dụng lại còn sợ chết.
Lăng Phong hừ nhẹ, tức cái gì mà tức? Ông tin ai cũng được, chỉ có sư đồ các ngươi khẳng định không bao giờ tin.
Khí lực không thể huy động, chả ai khẳng định chuyện chân khí hộ thể sẽ xuất hiện lại lần nữa, mạng mình chỉ có mình giữ lấy.
Rút cục, Nha Đao lại không nhịn được lao ngay vào vị trí hở kia.
- Chính Linh!
Thế đao như yêu linh muốn lấy mạng người.
Đao vừa ra, Bạch Vân Thành bỗng nổi giận gầm lên một tiếng dữ dội.
"Oàm"
- Vân Khởi Long Tương, chết hết cho ta!
Thanh âm Bạch Vân Thành văng vẳng như lão hổ đang giãy chết. Có thể nghe được trong không khí những thanh âm vỡ vụn ghê rợn.
Vân Khởi Long Tương là nộ chiêu của Lưu Vân Kiếm pháp, uy lực tăng lên gấp mấy lần.
"Ào"
- Thần Long Bãi Vĩ.
Tiêu Thiên Phóng vội tung một chưởng chắn lại sát chiêu Vân Khởi Long Tương.
"Bùng"
Dù thế cả 5 người vẫn bị đánh bay ra một đoạn xa.
Còn may vừa rồi không bị lão già này lừa vào bẫy, Lăng Phong toát mồ hôi chửi Cao Đào :
- Đó! Biết ngay mà. Chỉ có ngươi cái đồ ngu ...
- Hừ, ngươi làm sao nhìn ra?
- Chỉ số thông minh của ta đây đâu phải là người như ngươi có khả năng hiểu được.
- Ngươi ...
Lần này không chỉ Cao Đào muốn thổ huyết, Nha Đao vừa nhảy vào chỗ kia mới là kẻ trực tiếp thổ huyết.
- Sao vậy Tiêu đại ca?
Tiêu Thiên Phóng nửa khó khăn nửa vui mừng nói :
- Lão ta sắp đến lúc hơi tàn rồi.
Lăng Phong nhíu mày, cả ngày nay quả thật là đừ quá rồi, khí lực có thể điều động thì không còn chút nào, khả năng phán đoán của hắn cũng giảm sút thảm.
Bạch Vân Thành sau chiêu Vân Khởi Long Tương, ước chừng khí lực bị rút sạch, lão như rơi vào trạng thái điên cuồng, tóc tai bung cả ra, khuôn mặt đã biến thành nhăn nhúm dị thường. Nhưng khí lực vẫn tuôn ra như thác, dưới sự thôi thúc của nguồn khí lực bạo phát, một bàn tay lão đưa ra trước đảo qua đảo lại.
"Ào"
- Hút cho ta.
Tên Nha Đao trong chớp mắt bị nhấc lên, sau đó hút lại gần lão ta, lủng lẳng cách mặt đất một trượng cao, không khác nào người treo cổ.
"Dã man. Cách không khống thuật?"
Xem ra khống thuật và hống thuật của Cao Đào đều học từ đây mà ra, nhưng uy lực vẫn là khác biệt rõ ràng.
Cao Đào mặt mũi không rõ biểu tình nói :
- Không ngờ lão đầu ngươi vẫn còn trữ lại một chiêu này không chịu truyền ... Các huynh đệ, bây giờ đã tin lời ta rồi chứ? Lão ta căn bản không xem chúng ta là đồ đệ.
- Sư phụ, ngài không xem chúng ta là đồ đệ, thứ tốt đều dành cả cho Ngân Diện Kim Diện, chúng ta khổ cực bỏ mạng bên ngoài chỉ để nuôi hai đứa nó, ngài nói công bằng hay không?
- Tư chất các ngươi kém cỏi, có luyện cũng vô ích.
Câu này xem ra động chạm đến không ít người, lại thêm mấy cái bóng xuất hiện.
Mãi đến lúc này, đám Như Vân còn lại mới thực sự lao vào vòng chiến.
Trận chiến gần như thành chuyện riêng của U Linh, Lăng Phong dần thành kẻ ngoài cuộc. Hắn thực tế đã tính chuyện rút ra ngoài từ vài khắc trước, chỉ là mãi không làm được. Đám Như Vân sát thủ trong lúc vây Bạch Vân Thành cũng rất giảo hoạt, luôn bày ra một trận thế nào đó vây Lăng Phong vào trong.
Lại nói, Hắc kỳ cũng từng luyện tập khả năng phối hợp, đáng tiếc bây giờ chỉ có 3 thành viên Hắc kỳ ở đây. Lăng Hổ thì trọng thương, Tần Quyền lại là tên không bao giờ thích phối hợp, chỉ khoái solo.
- Hành Vân, khởi!
Bạch Vân Thành bằng vào chút khí lực cuối cùng, đột ngột phóng hai thanh kiếm rời tay, kiếm biến thành phi kiếm.
Đúng, là phi kiếm, thật con m* nó đẳng cấp cao.
- Lão phu đã tính trước có gian tế. Đám ngu ngốc các ngươi lại đi tin lời của hắn làm phản ta. Chỉ đáng tiếc không tính tới còn Đoạn ... khục khục.
Ánh mắt lão đỏ ngầu, nhìn thẳng vào Cao Đào.
"Từ từ, Đoạn ... cái gì?" Lăng Phong nghĩ đến gì đó chột dạ.
Mấy tên Như Vân có lẽ nhận ra gì đó, đưa mắt nhìn nhau. Lưu Vân Kiếm pháp hóa ra còn có tầng này, bọn chúng đều không hề biết.
Có kẻ buột miệng :
- Sư phụ, Cửu U ta không cần, chỉ cần ngài chịu giao nốt chiêu cuối của Lưu Vân Kiếm pháp, đệ tử xin rút lui.
- Lão Tứ, ngươi ...
- Hừ, muộn rồi. Lão phu không có thứ đồ đệ phản bội như các ngươi, U Linh sơn trang muốn đổi người còn không dễ sao? Lão phu hôm nay thanh lý môn hộ.
Lăng Phong lúc này chen vào :
- Khoan đã, lão già, ngươi trúng độc gì?
Chỉ là, Cao Đào không rõ vô tình hay cố ý, chặn mất câu của Lăng Phong :
- Lão ta chỉ dùng kế ly gián mà thôi. Độc là do lão ta tự rước lấy, lại nghi ngờ lên đầu chúng ta. Hôm nay hoặc là lão ta chết, hoặc chúng ta chết. Mau giết lão, nhất định kiếm pháp tâm kinh đều nằm trên người lão mà thôi.
Tiêu Thiên Phóng đột ngột cười lớn :
- Bạch Vân Thành, cảm giác thế nào? Năm đó sư phụ ta bị vây giết, hôm nay ngươi lại bị phản đồ vây giết. Thứ sư phụ như ngươi đương nhiên sẽ có kết cục này. Còn tỏ vẻ cái gì?
- Haha, ngươi có nói nữa sư phụ ngươi cũng bị lão phu giết mà thôi, là bại tướng của lão phu.
- Câm mồm!
"Vù"
Tiêu Thiên Phóng vừa xuất chưởng vừa quát :
- Bạch Vân Thành năm đó giết không biết bao nhiêu đồng môn mới làm Trang chủ được, chuyện này các ngươi đều ra rõ hơn ta, còn bị lão ta lung lay?
Đám Như Vân sát thủ không biết bị câu của ai làm đả động, rút cục đồng loạt tung ra sát chiêu.
Kiếm khí đao phong trượng hình bỗng lăng lệ đầy trời.
Bạch Vân Thành bị vây kín 4 phương 8 hướng, Lăng Phong gần như không thấy hình thù lão ta. Hắn căn bản đã thành giám sát viên trận này, chỉ là chữ "Đoạn" cứ văng vẳng bên tai.
"Oàm"
Rất nhanh, lại một lần nữa Bạch Vân Thành hống một tiếng hung dữ, đánh bật đám Như Vân sát thủ.
Cao thủ vẫn là cao thủ, đến lúc tối hậu vẫn không suy chuyển là bao.
Đồng thời, một thanh phi kiếm đột ngột lao ra, nhằm thẳng hướng Lăng Phong.
"Gì? Sao lại vẫn nhằm vào ta trước?"
Lăng Phong bật nhảy lên cao, ném ra một chiêu Cô Hồn Hoặc Thần, hy vọng đánh lệch thanh phi kiếm đang vù vù trước mắt, miễn cho bị nó bất thình lình xuyên cho một nhát.
"Keng"
Kiếm vẫn lao đến.
"Móa"
Tiêu Thiên Phóng đột ngột dẫm nhẹ một cái, chưởng phong đánh chếch xuống đất, hú một tiếng :
- Kháng Long Hữu Hối!
"Bùng"
Từ người Tiêu Thiên Phóng tỏa ra những luồng khí màu vàng nhạt bay lượn, vô cùng khí thế, lao đến chụp lấy hướng đi của thanh phi kiếm.
Trong sát na cuối cùng trên không, Lăng Phong bỗng đảo mắt đến một người.
Hắn nghĩ gì đó cực nhanh, vận toàn bộ lực lượng sót lại lên tay, dùng chiêu Âm Hồn Bất Tán đơn giản mà tinh chuẩn nhất ném nốt 2 thanh phi đao cuối cùng về hai tử huỵệt của kẻ nọ.
"Choáng thuật"
"Vù"
"Phực"
- Ngươi ...
Kẻ kia trúng đao, trợn mắt nhìn lại.
Lăng Phong chỉ để lại một nụ cười âm hiểm trước khi thoát ra.
Đã lâu không thực sự giết người, lại lần đầu tiên làm loại chuyện đánh lén này, tim không khỏi đập gia tốc một chút. Nhưng Lăng Phong không cảm thấy tội lỗi, hắn có lý do để làm vậy.
...
Áp lực tiêu tan, kiếm triều biến mất, Lăng Phong cũng đã thoát ra khỏi căn miếu đổ nát.
Xung quanh la liệt đều là người nằm. Không hổ Trang chủ U Linh, năm xưa một trong 10 người ám sát Tiêu Phong, thậm chí bị thương bị độc, vẫn có thể 1 chọi 10 suốt một lúc lâu, phẫn nộ chiêu nào cũng khiến tất cả chật vật chống đỡ.
Khắp toàn thân mấy kẻ phản bội xấu số từ trên xuống dưới đều đã che kín những vết cắt. Có vài tên thậm chí đã không còn một chỗ da thịt hoàn chỉnh nào, máu me đầy người, có lẽ đều chết chắc.
"Phù phù"
Lăng Phong thở hổn hển, cũng chẳng thèm quan tâm đám kia nữa. Tư tưởng chiến lược chính là đạo hữu chết thây kệ, miễn bần đạo không chết. Còn đừng nói đám kia căn bản chỉ tạm thời là đạo hữu, Bạch Vân Thành mà chết, hai bên lại trở mặt thành thù ngay tức khắc.
Thành Bích vỗ ngực nhè nhẹ tiến lại gần, nắm lấy tay Lăng Phong :
- Chàng có sao không? Lão ta hình như đã chết rồi.
- Chết rồi sao?
- Ta không cảm nhận được ba động thần thức nào bên trong đó nữa.
- Chỉ thế đã xong? À không đúng, thế là đã xong?
Lăng Phong vừa mừng vừa sợ.
Lăng Phong tự biết mình chưa đủ thực lực đánh những trận thế này, cái khí lực gì kia chỉ giúp hắn sống sót. Đóng góp vào trận chiến của hắn gần như không đáng kể, chỉ như quân xanh lâu lâu quấy rối. Nhưng quan trọng là Lăng Phong đã bám trụ đến cùng. Hắn thực sự cố gắng hết sức rồi.
Có điều vừa rồi rút cục ai kết liễu được Bạch Vân Thành? Cái này rất quan trọng, đánh boss xong phải xem ai là người kết thúc nha, còn chia thành phẩm nữa.
Mật Thám Phong Vân
Tác giả : Thần Long
Nguồn : 4vn.eu
Chương 319 : Tình hình có vẻ bất lợi
Tiêu Thiên Phóng lảo đảo lao ra khỏi căn miếu, vừa ra ngoài liền ngửa mặt lên trời :
- Sư phụ, rút cục Thiên Phóng cũng đã trả được thù cho người.
Y năm nay cũng đã qua 40, thế nhưng lúc nói câu này bộ dáng bỗng chốc không khác nào một thiếu niên, như năm đó lẽo đẽo đi theo Tiêu Phong khắp Nhạn Môn Quan.
Lăng Phong cười theo :
- Đại ca, đại công cáo thành rồi sao?
- Hahả.
Tiêu Thiên Phóng cười to ba tiếng, xong xuôi nghênh ngang bước tới trước, đột nhiên ngã chúi mũi xuống đất.
- Đại ca, không sao chứ?
Xem ra Tiêu đại ca đã bị nội thương chăng?
- Vấp hòn đá thôi. Đỡ ta ngồi xuống một chút ...
Khụ, đại ca vẫn sĩ diện như ngày nào.
Rất nhanh, Tiêu Thiên Phóng đả tọa thu công nói :
- Cũng may vừa rồi có lão đệ giúp một tay.
- Ấy, không có gì đâu. Đệ tiện tay ấy mà, chụp vài cái choáng, ném vài cái phi đao, đánh vài chưởng ...
- Khụ.
Tiêu Thiên Phóng mặt đen thui, khách sáo mà thôi, có cần không nể mặt như vậy không?
Lăng Phong vội vàng sửa lời :
- Đương nhiên vẫn là Hàng Long Chưởng của đại ca đại triển thần uy. Vừa rồi quả thật khiến đệ mở mang tầm mắt a. Bùng, Kháng Long Hữu Hối, khai bi liệt thạch, đệ vừa nhìn đã thấy kinh hãi. Cho dù là trâu chọi cũng lăn quay ra chết nói gì lão già kia chứ? Huynh nói phải không?
- Khụ khụ, Hàng Long Chưởng kỳ thực ... cũng không khoa trương như vậy.
- À, ra vậy.
- Ờ ...
Hai người nhìn nhau.
"Quạ quạ” Có tiếng quạ kêu.
Lâu nay Phong ca thâm trầm điệu thấp, làm thế nào hôm nay vừa mở mồm đã nổ như vậy? Ài, xem chừng bị ăn hành nguyên cả sáng, tâm hồn mỏng manh dễ vỡ đã có chút tổn thương.
Tiêu Thiên Phóng rút cục bụm miệng ho nhẹ một cái, phá tan đoạn ngượng ngập :
- E hèm, đang nói đến đâu ấy nhỉ?
- Đến đoạn ... Hàng Long Chưởng đại triển thần uy.
- À, phải rồi. Câu tiếp của lão ca chính là, "không ngờ lão đệ lại giấu diếm khí lực thâm sâu đến vậy, ngay cả ta cũng hoàn toàn không nhận ra".
- Khục ... đại ca quá khen.
Lần này Phong ca không chém gió được.
Chuyện này nói thế nào mới tốt? Lỡ mà Tiêu Thiên Phóng nổi hứng muốn so nội lực, đến lúc đó mà không xuất ra được kỳ chiêu như vừa rồi, chính là tiểu đệ khinh thường đại ca rồi.
Tiêu Thiên Phóng trầm ngâm chốc lát lại nói :
- Ta còn đang nghĩ có nên dạy cho đệ một ít võ công Cái bang ...
Lăng Phong quá đỗi mừng rỡ, không để hết câu đã chụp lấy vai Tiêu Thiên Phóng :
- Trời, thật sao?
- Nhẹ, nhẹ thôi. Lão ca ngươi vừa vấp đá, vai bị đau đó.
Lăng Phong suýt úp sấp, miễn cưỡng nói :
- Ý đệ là ... liệu có phù hợp không?
- Phù hợp gì?
- Hàng Long Chưởng kia là trấn phái Cái bang.
Tiêu Thiên Phóng nhìn Lăng Phong mà mồ hôi nhỏ giọt, thằng này cũng quá tham đi. Y cũng không có nói sẽ chỉ Hàng Long Chưởng.
Có điều phong độ làm đại ca, cũng không thể ngay mặt từ chối.
- Đệ là ngoại vi đệ tử của trưởng lão Cái bang, vậy chính là một nửa người của Cái bang, cho nên ...
Nghĩ gì đó gã vuốt vuốt cằm :
- Mà nghĩ lại thì hình như không hợp.
- Hả? - Lăng Phong chưng hửng.
- Đệ có nội lực như vậy, học Hàng Long Chưởng cũng không tốt.
- Vì ... Vì sao chứ?
Tiêu Thiên Phóng một bộ trưởng giả giảng giải :
- Võ công Cái bang như Hàng Long Chưởng đều cương mãnh, thuộc về dương cương khí. Những môn võ công khác, kể cả theo dương cương vẫn có thể luyện nội lực Thái Cực. Đáng tiếc Hàng Long Chưởng có chút đặc thù, không như vậy được. Nếu đã không phải khí lực dương cương tuyệt đối không thể xuất chiêu. Nội lực của đệ là thuần Thái cực ... Ài.
- Đại ca, có câu này đại ca đừng để tâm.
- Câu gì?
- Đại ca có biết cho người ta hy vọng rồi dập tắt hy vọng đó là tội nhân thiên cổ không?
- Khụ khụ ... Không phải thất vọng, võ công thuộc thái cực trong võ lâm cũng không yếu. Đệ tu vi như vậy, sớm muộn cũng thành tài mà thôi.
Lăng Phong xám xịt, hai hàng lệ chực tuôn trào. Thế thì đừng có hứa hẹn lung tung.
Lăng Phong lâu nay không ham hàng hiệu, luyện võ công chỉ mong tối tinh giản đề cao thực dụng. Nhưng Hàng Long Chưởng quá nổi tiếng đi, không thể không mơ mộng một chút.
"Cái khí lực chết bầm này, ngăn cản đường công danh của lão tử."
Lão đùi gà trưởng lão Cái bang cũng từng nói một câu y như vậy, nhưng về thần lực. Lão nói hắn thần lực thuộc về bí chữ "vô", khác hẳn bí chữ "ý" của lão ta, không dạy bảo gì được. Xem ra Phong ca vô duyên với Cái bang.
Chờ chút, nói vậy không những Cái bang, toàn bộ phe Phật gia Lăng Phong đều vô duyên. Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có Đạo gia là theo Thái cực.
"Đen thui, lão tử ghét nhất là đạo sĩ, thế mà chỉ có thể học võ công của đạo sĩ."
- Có điều, sao đệ vừa rồi lại không dùng đến nó nữa?
- À, cái này thì ...
Lăng Phong ấp a ấp úng, chính hắn còn không biết, mãi mới bổ ra được một câu :
- Là thế này. Chiêu này của đệ cần thời gian hồi phục, lại hơi ... lâu một chút.
- Hơi lâu?
Lăng Phong liều mạng nhẩm nhẩm một hồi, giơ lên 2 ngón tay.
- Hai khắc?
Lắc đầu.
- Không lẽ ... hai canh giờ?
Lăng Phong vẫn buồn bã lắc đầu.
- Chứ bao lâu? Chẳng lẽ phải cần ... 2 ngày.
Xưa nay trong giang hồ, chiêu thức nội công cần 1 2 ngày mới hồi phục không phải không có. Có điều nghĩ lại, có thể biến tu vi từ 2 năm thành cả chục năm, đây chính là tuyệt kỹ có một không hai, chỉ có 2 ngày cooldown xem ra vẫn chấp nhận được.
Lăng Phong cẩn trọng nhẩm lại một chút. Từ lúc gặp Liễu Thanh Nghi ở Vĩnh Lạc trấn cho đến giờ, đại khái cũng vào tháng 9 này đây.
Hắn liền bày ra bộ mặt thiện lương nhất của mình, thành thật đáp :
- Hai ... năm.
- Gì?
Tiêu Thiên Phóng hoảng sợ sầm mặt.
- Tiêu đại ca, không sao chứ?
- Ta ... phải tĩnh tâm một lát.
...
Ngay khi đám Lăng Phong bị đánh bay ra khỏi căn miếu, người của U Minh Cung liền lao vào trong xem xét.
Bạch Tiểu Thư liếc mắt hỏi tên thủ hạ thân cận Kim Kiếm :
- Sao rồi?
- Trang chủ bị một thanh phi đao đâm xuyên tim. Hơn nữa ...
Kim Kiếm cúi đầu nói chầm chậm, có lẽ e sợ Bạch Tiểu Thư phát hỏa :
- Mắt mũi đều trào ra máu đen, xem chừng bị độc phát công tâm.
- Hừ!
Ánh mắt Bạch Tiểu Thư trở nên sắc lạnh, dù gì Bạch Vân Thành cũng là người thân của ả.
Tần Quyền bỗng cười vang :
- Tứ ca, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong a, không ngờ huynh lại cao tay như vậy.
- Mặt ta thì làm sao? Mà, ngươi khen hay hại ta đó?
Lăng Phong toát mồ hôi.
Quả nhiên, Tần Quyền vừa nhắc khéo, xung quanh liền nghĩ ra mấu chốt :
- Phải rồi, phi đao?
Ở đây từ đầu tới giờ chỉ có một người chơi phi đao, chính là ... Lăng Phong.
- Nhìn ta làm gì?
Lăng Phong bất khả tư nghị, phi đao có độc hay không chẳng lẽ hắn là người xuất còn không biết?
Cái này cũng không phải trọng yếu. Trọng yếu là, phút cuối kẻ Lăng Phong nhắm đến là Cao Đào, đâu phải Bạch Vân Thành. Hắn biết rõ phi đao của mình chẳng làm gì được lão ta, có ném cũng vô ích. Làm thế quái nào lại có phi đao xuyên tim?
Lúc này Cao Đào đang ôm ngực rên rỉ ở một bên, ánh mắt căm thù nhìn Lăng Phong nhưng lại không nói lời nào.
Như Vân sát thủ giờ này chỉ còn 2 người Ma Phong và Nha Đao là lành lặn nhất. Có điều cả 2 tên đều bộ dạng lạnh lẽo không chút mảy may quan tâm đến sống chết của đồng môn, gián tiếp xác nhận nghi ngờ lên người Lăng Phong. Thực tế chính chúng bên trong miếu còn cố ý làm ngơ để Lăng Phong tập kích Cao Đào thành công, ý đồ không thể đoán ra rõ ràng.
Nha Đao cùng Ma Phong là hai kẻ âm trầm nhất trong Như Vân, từ đầu tới giờ chỉ lặng im hành động rất hiếm khi nói chuyện. Nhưng phàm những kẻ như vậy lời nói càng có trọng lượng, không nói thì thôi, vừa nói liền tạo phong ba.
Lăng Phong còn chưa kịp nghĩ nên nói gì, đã bị Nha Đao tiếp tục thêm dầu vào lửa :
- Ngươi nói giao ra đồ vật nọ, khiến sư phụ không đề phòng liền ra tay đánh lén, tất cả chúng ta đều nhìn thấy. Cao Đào nhận ra âm mưu của ngươi, liền bất chấp tính mạng chắn giúp sư phụ mới ra nông nổi này.
“WTF?” Lăng Phong chính thức choáng váng.
Vừa rồi giao tranh bụi đất mù mịt che hết, bên ngoài cũng ít nhiều bận rộn canh chừng nhau, không có mấy người hiểu rõ tình huống. Chuyện đám Cao Đào đột ngột quay đầu phản bội Bạch Vân Thành lại càng ngoài dự đoán. Cho nên việc Lăng Phong còn sống trở ra đã là điều khó hiểu, chứ nói gì đến việc hắn chính là người ra tay giết Bạch Vân Thành?
Đầu năm nay chuyện hư cấu cũng nhiều lắm, nhưng đều không bằng cái này đi.
Đám đông chuyển ánh mắt nhìn về Tiêu Thiên Phóng, "nhân chứng" cuối cùng còn sót lại. Thầm nghĩ Phóng ca là người chính trực, chắc sẽ không dựng chuyện chứ?
Chỉ thấy Tiêu Thiên Phóng đang vận khí bình thản cười nói :
- Haha, lão già đó chết rất đáng. Lăng huynh đệ, ngươi từ giờ là huynh đệ của ta chắc rồi.
- Tiêu Đại ca, cái này liên quan đến trong sạch của đệ đó, có thể nói rõ ràng chút được không?
Lăng Phong dở khóc dở cười, còn tưởng Tiêu Thiên Phóng sẽ nói giúp câu công đạo.
Tần Quyền chen vào :
- Tứ ca, việc này là việc tốt mà, huynh giết hay ai giết mà chẳng như nhau.
- Tốt cái gì chứ? Là giết người đó. Lão tử là người văn minh, mà thôi bỏ đi nói các ngươi cũng không hiểu. Nhưng cứ nhìn lại mà xem, ở đây đánh qua đánh lại đều chỉ nằm liệt ra đất giả chết mà thôi, ta lại thành kẻ giết người ...
Cả đám đang nằm dưới đất đều nheo mắt nhìn Lăng Phong chửi thầm. Thằng này chả biết quy tắc giang hồ gì cả.
Mặc dù nói đã là "người trong giang hồ" đều phải có tí máu mặt, sẵn sàng giết người không gớm tay. Kỳ thực đều là trường hợp cực chẳng đã mới thế. Cái trò giang hồ này, boss tranh nhau là chuyện của boss, anh em đi theo đều góp vui diễn vai phụ thôi. Đi kiếm ăn xem tình hình giả chết chính là kỹ năng cơ bản.
Tần Quyền gãi gãi đầu :
- Ờ thì ... hắn là ác nhân mà. Lỡ giết cũng đâu có sao.
- Bổn Thử đồng ý với cách nghĩ này.
Bạch Ngọc Đường phẩy phẩy quạt tỏ vẻ đồng ý.
- Ngươi đồng ý cái rắm? Anh đây vào giang hồ chưa gì bị mang tiếng hạ độc thủ, sau này làm sao hành hiệp trượng nghĩa?
- Gì? Tứ ca muốn hành hiệp? Cái này ...
- A-di-đà Phật, thiện tai, thiện tai. Phật nói, nói dối tạo nghiệp.
"Móa, kết bạn sai lầm, toàn thọc gậy bánh xe."
Lăng Phong vì sao e ngại? Cứ nhận cũng có làm sao?
U Linh sơn trang tuy là tổ chức sát thủ, nhưng cũng không ai nói sát thủ là kẻ đại gian ác. Nghề cả thôi. Ngược lại, còn "ngầu" nữa là đằng khác.
Trọng yếu là, nhận mình giết lão ta, lợi không bằng hại. Lão Bạch cũng không phải loại cô độc trong rừng, lão ta có người thân có bằng hữu, nói không chừng còn có vợ con rơi rớt đâu đó. Giết lão xong, ai mà biết ngày nào đó sẽ bị cả bầy tới báo thù?
Mà Lăng Phong lo nhất chính là, lão Bạch liệu có ôm nợ nhà nào chưa trả hay không? U Linh sơn trang là tổ chức sát thủ, lỡ như đang thầu tầm chục vụ, đùng một cái bị Lăng Phong chặt rơi mất thủ lĩnh. Các nhà đầu tư đòi tiền cọc ai đây? Không ở kẻ giết Bạch Vân Thành thì còn ai?