Nếu như mình không cẩn thận thua cuộc, như vậy mình sẽ trực tiếp tiến vào trong mây mù. Mọi người đều biết tiến vào trong mây mù chẳng khác nào phải chết, cho dù có chân thực chi nhãn cũng vô dụng, nhưng Âu Dương biết mình không giống với những người sở hữu chân thực chi nhãn khác.
Bởi vì mình sở hữu chân thực chi nhãn đồng thời còn sở hữu thể chất không sợ bất cứ huyễn trận nào, cho nên mặc dù là bước vào sương mù dày đặc, mình cũng chưa chắc đã chết.
- Nếu hai bên các ngươi đã nguyện ý, vậy hôm nay ở đây ta sẽ lấy ra đạo cụ bình phán chữa trị.
U Nguyệt Ảnh nói xong rồi chợt lóe đi đến cửa buồng nhỏ, tiếp tục nói:
- Đi thôi, lên phía trên boong tàu.
U Nguyệt Ảnh vừa dứt lời, toàn thân đã bước ra khỏi buồng nhỏ đi lên boong tàu. Còn Trương Uân và Âu Dương căm tức liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng đi lên phía trên boong tàu.
Phấn Tú nơm nớp lo sợ đi theo Trương Uân, đừng thấy người xuất thủ chính là Trương Uân, nhưng thực tế nếu thua trận người bỏ mạng sẽ là mình, lúc này nếu như hắn còn có thể bình tĩnh mới thực sự quái.
Mọi người cũng lần lượt đi theo hai người lên phía trên.
Không ai ngờ, hai tháng rong ruổi yên bình trên biển lại bắt đầu xuất hiện một màn kích thích như vậy.
Thái độ cường ngạnh của Vạn Tiên Sơn khiến mọi người ở đây đều có nhận thức mới về Vạn Tiên Sơn, trận đánh cược kinh thiên này cũng là trận đánh cược lớn nhất một nghìn năm qua của các Tu Phục Sư.
Tu Phục Tông Sư Âu Dương dùng chính sinh mệnh của mình đi đánh cược tính mệnh của một Tu Phục Đại Sư, tất cả mọi người đang tự hỏi, rốt cuộc là thù hận như thế nào mà khiến Âu Dương điên cuồng như vậy.
Xuyên Vân Thuyền vẫn bình yên chạy trong sương mù dày đặc, ánh trăng rơi xuống boong tàu, trên boong tàu đã đứng đầy người. Lúc này Tu Phục Tông Sư của các tông và thánh địa đã vây quanh, cùng nhau chờ đợi U Nguyệt Ảnh xuất ra đạo cụ chữa trị lần này.
U Nguyệt Ảnh đứng giữa đoàn người, nhìn Âu Dương và Trương Uân, nàng chậm rãi lấy từ vòng tay của mình ra hai khối ngọc lưu ly thạch thanh sắc đồng dạng.
- Thanh thiên ngọc lưu ly thạch.
Nhìn thấy ngọc lưu ly thạch thanh sắc này, những người xung quanh bất luận là Tu Phục Đại Sư hay Tu Phục Tông Sư đều hít một ngụm lãnh khí.
Thanh thiên ngọc lưu ly thạch vô cùng hiếm có, bình thường chỉ có yêu binh của cường giả trên Pháp Thân tam trọng thiên bị hao tổn mới có thể sử dụng thanh thiên ngọc lưu ly thạch, lúc này U Nguyệt Ảnh xuất ra hai khối thanh thiên ngọc lưu ly thạch hầu như tương đồng khiến mọi người đều giật mình.
Đương nhiên, mọi người giật mình cũng không phải vì U Nguyệt Ảnh có thể xuất ra thanh thiên ngọc lưu ly thạch trân quý như vậy, dù sao U Nguyệt Ảnh thân là chưởng tông Thái Nhất Tông, còn là một Tu Phục Tông Sư, U Nguyệt Ảnh xuất ra loại bảo vật trân quý như thanh thiên ngọc lưu ly thạch cũng không tính là ngạc nhiên.
Chân chính khiến mọi người giật mình chính là U Nguyệt Ảnh lại lấy ra hai khối thanh thiên ngọc lưu ly thạch vì cuộc tỷ thí của Âu Dương và Trương Uân.
- Nguyệt Ảnh tông chủ quả nhiên đại khí phách. . .
Âu Dương thấy U Nguyệt Ảnh lấy ra bảo vật trân quý như vậy, cho dù là hắn cũng có chút giật mình.
- Khí phách chưa nói tới, nghìn năm trước Tu Phục Tông Sư cược mệnh thậm chí dám lấy ra ngọc lưu ly thạch bảy màu, hôm nay ta chẳng qua chỉ xuất ra hai khối thanh thiên ngọc lưu ly thạch, có thể nhìn thấy một cuộc cược mệnh kinh thiên của Tu Phục Tông Sư, xem như ta lời rồi. Hơn nữa. . .
Trong mắt U Nguyệt Ảnh hiện lên một tia giảo hoạt nói:
- Hơn nữa đệ tử ta mới thu nhận cách đây không lâu, hình như cũng là bạn cũ với ngươi. . .
U Nguyệt Ảnh vừa nói ra những lời này, trong lòng Âu Dương bỗng nhiên chấn động, với trí thông minh của Âu Dương đương nhiên nghĩ tới một người, một nữ nhân Âu Dương nhớ nhung rất lâu - Trịnh Tú Nhi.
Âu Dương lập tức nói ra ba chữ Trịnh Tú Nhi.
- Tú Nhi luôn nói với ta, Âu Dương là một người túc trí đa mưu, tâm cao hơn người, hiện tại xem ra Tú Nhi nói không sai.
U Nguyệt Ảnh giống như đang trò chuyện chuyện nhà với Âu Dương.
- Ha ha, Nguyệt Ảnh tông chủ quá đề cao Âu Dương rồi, nhưng xưa nay nghe nói Thái Nhất Tông non xanh nước biếc, một ngày kia Âu Dương nhất định sẽ đích thân đến thăm hỏi.
Âu Dương nói xong cũng không nói với U Nguyệt Ảnh chuyện về Trịnh Tú Nhi.
Trịnh Tú Nhi lúc nào cũng là một khúc mắc trong lòng Âu Dương, Âu Dương từng suy đoán Trịnh Tú Nhi sẽ tới Thái Nhất Tông, hiện tại chân chính biết được nàng đang ở đâu, Âu Dương cũng coi như giải quyết xong một mối tâm sự.
- Được rồi, hiện tại sẽ nói tới quy tắc tỷ thí lần này.
U Nguyệt Ảnh lại chuyển trọng tâm câu chuyện về cuộc tỷ thí lần này.
- Nếu là cược mệnh, lại là cược mệnh cấp Tu Phục Tông Sư, chúng ta đương nhiên không thể dùng các loại chữa trị yêu binh gì đó để phán định. Ta tin tưởng với thủ đoạn của hai vị, cho dù là chữa trị yêu binh của Pháp Thân đỉnh phong cũng không thành vấn đề.
U Nguyệt Ảnh giao hai khối thanh thiên ngọc lưu ly thạch lại cho Âu Dương và Trương Uân nói:
- Hai khối thanh thiên ngọc lưu ly thạch này hầu như giống nhau như đúc, hai vị có thể kiểm tra.
Âu Dương tiếp nhận thanh thiên ngọc lưu ly thạch, nhẹ nhàng áng chừng trong tay một lát, lập tức chân thực chi nhãn lóe ra, quay sang nhìn ngọc lưu ly thạch phía bên Trương Uân nói:
- Nguyệt Ảnh tông chủ thật thủ đoạn.
- Ha ha, như vậy ta sẽ nói phương thức đánh cược lần này.
Những lời này của U Nguyệt Ảnh vừa xuất khẩu, toàn bộ boong tàu không còn một ai nghị luận, mà chuyên tâm lắng nghe phương thức đánh cược lần này.
- Đạt được Tu Phục Tông Sư, tất cả mọi người đều biết, Tu Phục Tông Sư đã có năng lực trao cho ngọc lưu ly thạch linh hồn ngắn ngủi, cho nên lần này nội dung tỷ thí của chúng ta chính là hai chữ - Linh hồn
- Linh hồn. . .
Hai chữ "linh hồn" của U Nguyệt Ảnh vừa ra khỏi miệng, boong tàu vừa mới yên tính nhất thời lại trở nên hỗn loạn.
Tu Phục Sư đương nhiên biết hai chữ linh hồn này có ý tứ gì, nhưng một số người không hiểu lại hiện lên vẻ nghi vấn, bọn họ đang nghi vấn, Tu Phục Tông Sư đã thần kỳ đến mức có thể sáng tạo linh hồn ?
- Linh hồn là cái gì?
Đừng nói là người thường, ngay cả Mục Uyển cũng không rõ hàm nghĩa của hai chữ linh hồn này.
Mễ Bản đứng bên cạnh Mục Uyển chậm rãi nói:
- Tu Phục Tông Sư, đã có thể hoàn thành thông linh với ngọc lưu ly thạch, linh thể ngắn ngủi sản sinh ở thông linh được gọi là linh hồn.
- Không phải chứ, Tu Phục Tông Sư không phải có thể sáng tạo linh hồn ?
Vương Tử Phong ở một bên giật mình nói.
- Không, ngay cả là Tu Phục Tông Sư đỉnh phong nhất, linh thể sản sinh ở thông linh cũng chỉ có thể duy trì một hai ngày rất ngắn, nhưng chiêu thức này của U Nguyệt Ảnh tông chủ xác thực là phương thức tỷ thí giản đơn sáng tỏ nhất. Lấy thời gian tồn tại dài ngắn của linh hồn để phán đoán thắng thua, xác thực rất công bằng.
Lúc này Mễ Bản cũng rất khẩn trương, nhưng hắn cũng không có cách nào, Âu Dương giống như phát điên đòi mạng của Phấn Tú, lúc này thậm chí không tiếc mở miệng cược mạng với Trương Uân, làm cho Mễ Bản thậm chí muốn ngăn cản cũng không có cơ hội.
- Cược linh hồn. . . Lần này Âu Dương phiền phức rồi.
Các Tu Phục Tông Sư xung quanh bắt đầu nghị luận. Phải biết rằng cược linh hồn và cược trình độ chữa trị không quan hệ đến nhau, nếu như cược linh hồn, phải dựa vào cảm ngộ chứ không phải chân thực chi nhãn.
Nhìn U Nguyệt Ảnh, Âu Dương biết U Nguyệt Ảnh nhìn như công bằng, trên thực tế là chế ước mình, nhưng Âu Dương cũng không nói thêm gì. Cược mệnh là hắn nói ra, hiện tại U Nguyệt Ảnh đứng ra làm công chứng viên, phương thức cược linh hồn này bất luận kẻ nào cũng không thể nói là không công bằng.
- Được, Nguyệt Ảnh tông chủ quả nhiên vô cùng công bằng, không biết Âu Dương trưởng lão có ý kiến gì không?
Trương Uân nhìn Âu Dương, trong mắt hắn lộ vẻ đắc ý, nếu như cược trình độ chữa trị, hắn có thể không bằng Âu Dương, nhưng cược linh hồn hắn nghĩ Âu Dương không thể là đối thủ của hắn.
Linh hồn là dựa vào cảm ngộ, vô tâm cảm ngộ đối với đại thế giới, mình đã sống bao nhiêu năm? Âu Dương đã sống bao nhiêu năm? Cho dù chữa trị thuật của hắn cường đại không gì sánh được, về phương diện cảm ngộ hắn tuyệt đối không thể vượt qua mình?
- Ta không có ý kiến.
Âu Dương gật đầu, chuyện cho tới bây giờ Âu Dương biết mình chỉ có thể liều mạng. Phương diện cảm ngộ, Âu Dương không cảm thấy mình kém hơn bất cứ người nào.
- Được, lúc này tài liệu đã đến tay hai vị, thời hạn của chúng ta là một ngày, hai vị có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
U Nguyệt Ảnh nói xong, phất phất tay với mọi người xung quanh, ý bảo bọn họ yên lặng.
Sáng tạo linh hồn không giống với chữa trị yêu binh, đối với Tu Phục Tông Sư, cho dù ở chợ bán thức ăn vẫn có thể tiến hành chữa trị, nhưng sáng tạo linh hồn lại cần hết sức chuyên chú, có thể một chút động tĩnh nhỏ bé cũng sẽ khiến tất cả thất bại trong gang tấc.
Âu Dương tay cầm ngọc lưu ly thạch, đây là lần đầu tiên hắn dùng phương thức này chứng minh chữa trị thuật của mình, Âu Dương không nóng lòng động thủ, mà ngơ ngác nhìn ngọc lưu ly thạch trước mắt.
Phía bên Trương Uân thì khác, lúc này hai tay Trương Uân không ngừng vuốt ve ngọc lưu ly thạch, thanh thiên ngọc lưu ly thạch cứng rắn như sắt thép trong tay Trương Uân thật giống như là đất dẻo cao su, cùng với động tác của hắn, ngọc lưu ly thạch không ngừng tản ra thanh quang, thay đổi trạng thái.
Nhân vật, kiến trúc, hoa, chim, mây, sâu đủ loại hình thái không ngừng hình thành trong tay Trương Uân, nhìn thấy màn thần kỳ này, cho dù là Tu Phục Đại Sư, Tu Phục Tông Sư xung quanh cũng không khỏi tán thưởng thủ đoạn thần kỳ của Trương Uân.
U Nguyệt Ảnh phất tay lên boong tàu, tạo ra một khu vực cách âm bao phủ hai người Âu Dương và Trương Uân. Để nhân tố ngoại giới không ảnh hưởng đến hai người.
Tốc độ biến hoá của ngọc lưu ly thạch trong tay Trương Uân càng lúc càng nhanh, cùng với ngón tay chuyển động của Trương Uân, mặc dù những thứ được nặn ra đều chỉ lưu lại trong tay Trương Uân chốc lát, nhưng các loại sự vật hiện ra trong tay Trương Uân mang tới cho người ta cảm giác rất sống động.
- Mạnh thật, có thể xâu chuỗi một loạt các sự vật như vậy, với chữa trị thuật khai hiện trong tay, Trương Uân có thể bước vào Tu Phục Tông Sư đỉnh phong.
- Biến tảng đá từ chết biến thành sống, thủ đoạn của Trương Uân đã bước vào đỉnh phong, chỉ tiếc hắn vĩnh viễn không thể chạm vào bản chất chân chính, vĩnh viễn không thể chân chính bước vào Thần Sư.
U Nguyệt Ảnh cũng không khỏi tán thưởng thủ đoạn của Trương Uân.
Một giờ, Trương Uân vẫn như cũ không ngừng nhào nặn ngọc lưu ly thạch, còn bên kia Âu Dương vẫn dùng con mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm ngọc lưu ly thạch không nhúc nhích.
Hai giờ trôi qua, tốc độ của Trương Uân bắt đầu chậm lại. Ba giờ, thanh thiên ngọc lưu ly thạch trong tay Trương Uân đã đình chỉ biến hóa, bắt đầu bị Trương Uân chậm rãi nhào nặn.
- Trương Uân tìm được cái hắn muốn rồi.
Tông Sư bên ngoài nhìn thấy màn này nhất thời đều minh bạch, Trương Uân có lẽ đã tìm được cảm giác thuộc về hắn, lúc này hắn cần toàn lực đắp nặn ra một linh thể có thể bảo trì.
Năm giờ trôi qua, trong tayTrương Uân đã xuất hiện một nụ hoa nho nhỏ, nhìn nụ hoa này, tất cả mọi người không khỏi bị kinh sợ.
- Nụ hoa đó là vật sống.
Cho dù là Mễ Bản cũng có chút giật mình nhìn Trương Uân.
- Lão mõ có thể biến tảng đá thành vật sống, lão mõ xác thực có chút thủ đoạn.
Ngay cả Tiểu Nhạc luôn luôn khinh người, lúc này cũng không nhịn được tán thán .
- Âu Dương vì sao còn chưa động thủ? Hắn đang làm gì?
Mục Uyển cũng nhìn ra, nụ hoa trong tay Trương Uân đã đựoc giao cho sinh mệnh, khi đêm tối qua đi, khi ánh bình minh đến, nó sẽ biến thành một đóa hoa, mặc dù sinh mệnh của nó chỉ ngắn ngủi trong một ngày, nhưng không hề nghi ngờ, nó sinh ra đã là kỳ tích, một kỳ tích thuộc về Tu Phục Tông Sư.
- Phù. . .
Trương Uân phun ra một hơi thở, trải qua năm giờ nỗ lực, rốt cuộc hắn đã hoàn thành đóa hoa trong tay, đóa hoa này chất chứa vô số mộng của hắn, Trương Uân tin tưởng, dựa vào đóa hoa này, Âu Dương bất luận như thế nào cũng không thể thắng được hắn.
- Âu Dương vì sao còn chưa động?
Bên người mọi người bắt đầu nóng nảy.
- Không có cách nào, Âu Dương còn quá trẻ, nếu như là chữa trị, Âu Dương tuyệt đối sẽ không thua Trương Uân, nhưng sáng tạo linh hồn hắn khẳng định không phải đối thủ của Trương Uân.
Có người suy đoán.
Lúc này Âu Dương sớm đã quên mình đang ở nơi nào. Âu Dương cảm giác mình đang nhớ lại thôn làng ngày xưa.
Hắn giống như lần đầu tiên bước tới thế giới này, từng cảnh tượng như hiện ra trước mắt Âu Dương, từ cuộc sống bình yên trong thôn làng đến lần đầu tiên tru sát thám báo, lại gặp được Lăng Túc gia nhập trung đội thứ bảy. Những hình ảnh này không ngừng hiện lên trước mắt Âu Dương, nhưng Âu Dương biết, đây không phải thứ mình muốn, nhưng những thứ này lại không phải thứ sâu thẳm trong trái tim hắn, chỉ có chân chính chạm vào sự vật sâu nhất trong đáy lòng, từ từ tái hiện lại vật đó trong tay, mới có thể chân chính giao sinh mệnh cho thanh thiên ngọc lưu ly thạch trong tay. . . .
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt ánh bình minh đã xua tan đêm tối, một tia sáng xuyên thấu qua mây mù chiếu vào boong tàu, mặc dù một đêm không ngủ, nhưng mọi người đều không có vẻ ủ rũ, bởi vì hôm nay bọn họ sẽ được chứng kiến cuộc đánh cược sinh mệnh nghìn năm một lần của Tu Phục Tông Sư.
Nếu như Âu Dương thua, như vậy hắn sẽ mất mạng, nếu Trương Uân thua, cho dù hắn không mất mạng, nhưng hắn lại làm mất hết thể diện của Cửu Huyền Tông.
Hai bên đều không thể thua.
- Nụ hoa nở rồi.
Theo thanh âm này vang lên, mọi người quay đầu nhìn về phía nụ hoa trong tay Trương Uân, chỉ thấy khi tia sáng đầu tiên chiếu lên nụ hoa, nụ hoa từ từ nở ra, một đóa hoa thanh sắc chậm rãi hiện ra trước mắt mọi người.
- Thật thần kỳ. . .
Vô số người cảm thán.
- Âu Dương thua chắc rồi, đây đã là tác phẩm đỉnh phong của Tu Phục Tông Sư, hắn căn bản không thể đắp nặn ra sản phẩm vượt qua đoá hoa này.
Nhưng Âu Dương lại không nghe được lời nói của bọn họ, cũng không nhìn thấy đoá hoa kia khoe sắc, bởi vì lúc này hắn đang ở trong tâm linh của mình. Âu Dương giống như quay lại Sinh Tử Cảnh, nhìn từng đội hữu bị cướp đoạt sinh mệnh, Âu Dương hình như bị kích thích vào chỗ sâu nhất trong trái tim.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Các huynh đệ, các ngươi sẽ không chết oan ổng, ta sẽ trả lại công đạo cho các ngươi. Âu Dương nói được thì làm được, bất luận là ai ngăn cản ta đều sẽ bị ta đạp xuống dưới chân.
Tận đáy lòng Âu Dương rống giận, lúc này tay hắn rốt cuộc bắt đầu nhào nặn.
- Nhìn kia Âu Dương động thủ rồi.
Tất cả mọi người tập trung ánh mắt lên tay Âu Dương, cho dù nhận định Trương Uân khẳng định sẽ thắng, nhưng mọi vẫn ôm một loại khát vọng kỳ tích xuất hiện.
Lúc này tất cả mọi người đang suy nghĩ, lần này tiểu tử không ngừng sáng tạo ra kỳ tích này có thể lại sáng tạo ra kỳ tích hay không.
Ánh mắt Âu Dương chằm chằm nhìn ngọc lưu ly thạch trong tay mình, vô cùng chuyên tâm, lúc này trong thiên địa tựa hồ như chỉ còn hắn và thanh thiên ngọc lưu ly thạch.
Khuôn mặt của đám đội hữu chết đi không ngừng chớp động trước mắt Âu Dương, ngọc lưu ly thạch trong tay Âu Dương không ngừng biến hóa, từng khuôn mặt thống khổ nhưng kiên nghị không ngừng xuất hiện trong tay Âu Dương.
- Khí giết chóc nồng hậu.
U Nguyệt Ảnh cách Âu Dương gần nhất, lúc này nàng có thể cảm nhận rõ ràng một luồng khí giết chóc dày đặc không gì sánh được từ trên người Âu Dương, loại khí tức này phảng phất như đến từ một sát thần viễn cổ, phảng phất như muốn xé tất cả đối thủ ngăn cản trước mặt sát thần thành mảnh nhỏ.
- Hắn rốt cuộc đã trải qua cái gì.
Thanh thiên ngọc lưu ly thạch vào thời khắc cuối cùng rốt cuộc thành hình, đây là một mũi tên thanh sắc, nhìn qua rất bình thường, nhưng khi Tam Lăng tiễn này thành hình, một luồng sát ý kinh thiên từ trên mũi tên điên cuồng lao ra.
Mũi tên phảng phất như vật sống, sát khí điên cuồng chớp động trong vòng bảo hộ của U Nguyệt Ảnh, cho dù là người đứng bên ngoài vòng bảo hộ, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi chấn kinh.
- Sát ý, Âu Dương không đắp nặn sinh mệnh, mà đắp nặn sát ý vô tận của hắn.
Mễ Bản không dám tin tưởng nhìn tam lăng tiễn thanh sắc sát ý ngút trời.
- Ba. . .
Một thanh âm cực kỳ yếu ớt từ trong vòng bảo hộ truyền đến, thanh âm này tuyên cáo mũi tên của Âu Dương đã thành hình, đồng dạng tuyên cáo kết quả lần này.
- Ba. . .
Thanh âm này chính là thanh âm đóa hoa thanh sắc nát bấy, vô số cánh hoa biến thành mảnh vỡ ngọc lưu ly thạch thanh sắc từ trong tay Trương Uân rơi xuống boong tàu, tứ tán khắp nơi.
Đây không phải hoa tàn, mà là đóa hoa bị sát ý kinh thiên kia chặt đứt sinh mệnh, khiến đóa hoa được Trương Uân đắp nặn mất đi sinh mệnh.
- Không thể nào, tại sao lại có sát ý cường đại như vậy.
Trương Uân khó tin nhìn mũi tên thanh sắc trong tay Âu Dương, mặc dù trong miệng hô không có khả năng, nhưng hắn lại biết, đóa hoa của mình xác thực bị mũi tên thanh sắc trong tay Âu Dương chặt đứt.
- Ngươi dùng cảm ngộ suốt đời ngưng tụ đóa hoa này, còn ta lại dụng tâm để sát ý cường đại nhất hủy diệt cảm ngộ cả đời của ngươi, ngươi thua rồi.
Âu Dương nắm chặt mũi tên trong tay, mũi tên thanh sắc trong chốc lát bị Âu Dương nghiền nát trong tay, biến thành bột phấn rơi xuống boong tàu.
- Làm sao có thể. . .Làm sao ta có thể thất bại. . .
Trương Uân còn muốn nhìn mũi tên thanh sắc kia, thế nhưng Âu Dương lại không cho hắn bất cứ cơ hội nào, trực tiếp bóp nát tác phẩm có thể xưng thần kia.
- Suốt đời cảm ngộ không bằng sát ý một khắc, thực sự khó có thể tin.
Lúc này vòng bảo hộ bị triệt hồi, trận tỷ thí cũng tuyên cáo kết thúc.
Ai thắng ai thua lúc này đã không cần cường điệu, cho dù người không biết gì về chữa trị thuật cũng có dễ dàng nhìn ra người thắng cuộc trong cuộc tỉ thí này.
Đúng như Âu Dương nói, Trương Uân dùng đóa hoa này để đại diện cho cuộc đời hắn, từ nụ hoa sinh ra, đến nghênh tiếp ánh dương quang, nở hoa, nếu như dựa theo quy luật bình thường, khi ánh dương quang biến mất đóa hoa sẽ bắt đầu héo tàn.
Còn mũi tên thanh sắc do Âu Dương tạo ra lại khác, nó không đại biểu cho cuộc đời, đó là thua thiệt đối với các huynh đệ, đó là sát ý ngút trời sâu thẳm trong đáy lòng.
Lấy chết phá sinh, Âu Dương nghịch chuyển càn khôn, chỉ bằng một nét bút, lấy nhất khắc phá một đời, đây là trận quyết đấu kinh điển nhất, cho dù là U Nguyệt Ảnh lúc này cũng phải thừa nhận Âu Dương chiến thắng tâm phục khẩu phục.
- Giao mạng Phấn Tú ra đây.
Âu Dương thủ đoạn chỉ vào Trương Uân, lúc này Trương Uân cúi đầu, hắn không nói được một lời, lúc này Phấn Tú, Cửu Huyền Tông gì đó đều đã bị hắn dứt bỏ, lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, vì sao thất bại?
- Giao mạng Phấn Tú cho ta.
Âu Dương dùng ánh mắt huyết sắc đảo qua đám người, biểu lộ tư thái cuồng ngạo, tư thái của người chiến thắng.
- Trưởng lão. . . Ta. . . Ta không muốn chết. . .
Lúc này Phấn Tú đã không còn ẻo lả , hắn nắm chặt cánh tay Tiết Dực trưởng lão không ngừng la hét.
Thế nhưng Tiết Dực cũng không mở miệng, hắn biết cho dù hôm nay tông chủ của Cửu Huyền Tông ở đây cũng không cứu mạng được Phấn Tú.
Âu Dương đưa ra cược mệnh, Trương Uân ứng chiến, người ta lấy tính mạng của Tu Phục Tông Sư đánh cược với tính mạng của Tu Phục Đại Sư, đây là chuyện là lần đầu tiên, lúc này Trương Uân thua cuộc, không ai có thể giữ được mạng của Phấn Tú.
- Cửu Huyền Tông giao người ra đây.
Tiểu Nhạc cầm hòn gạch trong tay chỉ vào Tiết Dực, lúc này vẻ mặt Tiểu Nhạc cũng rất kiêu ngạo.
- Giao ra đây.
U Nguyệt Ảnh là người công chứng lần này, nàng bước tới trước trận Cửu Huyền Tông, đưa tay túm lấy Phấn Tú còn đang túm chặt lấy cánh tay của Tiết Dực, Phấn Tú giống như một con gà con vô lực phản kháng, trực tiếp bị nàng ném tới trước mặt Âu Dương.
Âu Dương nhìn Phấn Tú bị U Nguyệt Ảnh ném tới, trên mặt hắn vừa cười nhạo, vừa khinh thường, vừa mang theo cừu hận.
- Phấn Tú, Âu Dương từ trước đến nay đều là nói được làm được, ta từng nói, có một ngày ta sẽ lấy lại tất cả, hôm nay ta dùng mạng của ngươi tế điện huynh đệ dưới cửu tuyền.
Âu Dương đưa tay túm lấy cổ họng Phấn Tú, lúc này lực lượng toàn thân Phấn Tú sớm đã bị U Nguyệt Ảnh phong kín, lúc này Phấn Tú không khác gì một người bình thường.
- Âu. . . Âu Dương. . . . . Buông ta ra. . . Buông ta ra, ta nói cho ngươi một bí mật. . .
Vào thời khắc cuối cùng Phấn Tú còn cố gắng khẩn cầu kỳ tích phủ xuống, nhưng lúc này bất luận là bí mật gì cũng không thể dao động lòng quyết tâm tất sát của Âu Dương.
- Mang theo bí mật này xuống suối vàng nói cho người khác đi.
Âu Dương bóp chặt tay, cái cổ của Phấn Tú trực tiếp bị bàn tay Âu Dương bóp nát.
Cổ họng nghiền nát, máu tươi từ trong miệng Phấn Tú chảy ra, Phấn Tú không ngừng muốn phát ra âm thanh, nhưng tất cả đều đã quá muộn, hắn chỉ có thể cảm thán vận khí của mình thực sự quá kém. Chân Linh Giới rộng lớn như vậy, vậy mà hắn lại gặp lại Âu Dương trên Xuyên Vân Thuyền.
Nhưng đôi khi sự tình chính là thần kỳ như vậy, ngươi trăm phương nghìn kế đi tìm thứ không tìm được, khi ngươi vô ý lại tìm được.
- Ha ha ha ha. . .
Âu Dương nở nụ cười, nhưng nụ cười của hắn lại thê lương. Âu Dương vừa cười vừa thầm nói:
- Còn lại không nhiều lắm, Trịnh Tú Nhi, còn có Trịnh Tú Nhi. Trốn ở Thái Nhất Tông sao, cho dù cả đời này ngươi không ra khỏi Thái Nhất Tông cũng không có vấn đề gì, có một ngày Âu Dương sẽ tự mình đến Thái Nhất Tông đưa ngươi đi đoàn tụ với quan gia ngươi . . .
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Giống như đang rên rỉ khóc lóc, Xuyên Vân Thuyền lại một lần nữa phát ra loại thanh âm giống như quỷ khóc thần sầu.
- Rầm. . .
Một thanh âm từ xa truyền đến, khi thanh âm này xuất hiện, Âu Dương quay đầu nhìn về phía Mê Hồn Hải bị mây mù che phủ, nhưng vừa nhìn, Âu Dương đã cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
- Làm sao có thể. . .
Âu Dương kêu lên sợ hãi, tiếng kêu của hắn khiến vô số người nghi vấn trọng trọng, bọn họ đều nghĩ, Âu Dương rốt cuộc đã nhìn thấy gì?
Âu Dương ngây người nhìn lên mặt biển, lúc này, Phấn Tú bị Âu Dương bóp chết phóng xuất ra huyết lực vô thanh vô tức theo hơi thở của Âu Dương tiến nhập vào thân thể của hắn.
Cảm thụ được huyết lực tiến vàothân thể, Âu Dương biết, hấp thu huyết lực của Phấn Tú, mình khẳng định sẽ đạt được nhị giai.
- Ông. . .
Âu Dương ngồi xếp bằng trên boong tàu, cảm thụ được huyết lực tiến vào thân thể bắt đầu không ngừng biến hóa, không ngừng tăng cường Tiễn Linh yêu đan của mình.
- Chuyện gì xảy ra, ngươi nhìn thấy gì?
U Nguyệt Ảnh cũng không biết vì sao, trong lòng luôn có một loại cảm giác vô cùng bất an.
- U u u. . .
Xuyên Vân Thuyền lần thứ hai phát sinh tiếng kêu, chiếc đèn xanh ở đầu thuyền vốn đã dập tắt, lần thứ hai chiếu xạ về phía trước, còn toàn bộ Xuyên Vân Thuyền bắt đầu chạy điên cuồng.
- A. . .
Một tiếng hét thảm truyền đến, một gã trưởng lão thánh địa cấp Pháp Thân bỗng nhiên túm lấy đầu mình, vẻ mặt thống khổ la hét, tiếng quát tháo của hắn giằng co không đến mười giây đã ngã xuống bỏ mạng.
Mọi người xung quanh đều hít một ngụm lãnh khí, một thánh địa trưởng lão cấp Pháp Thân, cho dù là Đại Đế xuất thủ cũng tuyệt đối không thể vô thanh vô tức bị giết chết như vậy, nhưng người này rốt cuộc là vì sao lại chết đi quỷ dị như vậy?
- A. . .
Gã trưởng lão thánh địa ngã xuống không bao lâu, một gã trưởng lão Thiên Khung Nhai lại bắt đầu la hét, tiếp theo bi kịch lại tiếp tục tái diễn, người này cũng không chống đỡ quá mười giây, lần thứ hai ngã xuống đất bỏ mình.
Trên boong tàu, lúc này hơn một nghìn người đều cảm giác đáy lòng mình đang rung động. Rốt cuộc là vật gì vậy? Rốt cuộc là vật gì có thể giết chết hai gã Pháp Thân cường giả trong nháy mắt?
- Không. . . Không phải là Thần Cốt chiến thuyền chứ. . .
Vương Tử Phong thấp giọng nói, nhưng những lời này của hắn trong bầu không khí quỷ dị này lại có vẻ rất vang dội.
- Thần. . . Thần Cốt chiến thuyền . . .
Nghe thấy câu nói của Vương Tử Phong, toàn bộ những người trên Xuyên Vân Thuyền đều sắc mặt tái nhợt.
Khi Xuyên Vân Thuyền cặp bờ chính là thuyền chết, lúc đó tất cả mọi người đều minh bạch. Nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nghe nói Xuyên Vân Thuyền sẽ liên tục gặp phải Thần Cốt chiến thuyền.
- U u. . . u. . .
Thanh âm từ phía xa truyền đến, thanh âm này không phải từ Xuyên Vân Thuyền phát ra, đây là một loại thanh âm giống như tiếng khóc, loại thanh âm này cho dù là U Nguyệt Ảnh là Đại Đế nghe thấy cũng sởn tóc gáy.
Không ngừng có người bị thanh âm này ảnh hưởng, bị phá vỡ tâm thần mà chết, trong nháy mắt, toàn bộ Xuyên Vân Thuyền đã chết bốn năm mươi người.
Sợ hãi lan tràn, tuyệt vọng lan tràn, lúc này ngay cả U Nguyệt Ảnh cũng sản sinh tâm lý sợ hãi. Thần Cốt chiến thuyền thật sự đáng sợ, Thần Cốt chiến thuyền đã từng tiêu diệt Đại Đế lại một lần nữa xuất hiện.
- Đừng hoảng loạn, cường giả chúng ta vô số, chúng ta có Đại Đế tọa trấn, chúng ta hợp lực khởi động thiên không.
Rốt cuộc có người trấn tĩnh lại, hắn la lên một tiếng, Pháp Thân cự tượng bỗng nhiên rục rịch mở ra chống lại Thần Cốt chiến thuyền.
Nhưng khi Pháp Thân cự tượng của hắn xuất hiện, trên bầu trời hiện lên một đạo bạch quang, bạch quang phảng phất như sát niệm viễn cổ cực mạnh, chợt lóe rồi trực tiếp đâm xuyên qua Pháp Thân cự tượng của hắn, đánh thành từng mảnh nhỏ.
- Phụt. . .
Người này phun máu ngã xuống đất, cự tượng bị phá mặc dù không chết, nhưng thương tổn tuyệt đối là vô cùng thảm trọng. Bạch quang đến đó còn chưa kết thúc, bạch quang lại lóe lên, lấy khí thế sấm sét lôi linh hồn của người này từ trong thân thể ra, bạch quang mang theo linh hồn của hắn biến mất trong mây mù mênh mông.
- Ầm. . . Ầm. . .
Từ xa, thanh âm của Thần Cốt chiến thuyền theo gió vượt sóng đã có thể rõ ràng nghe thấy, lúc này toàn bộ người trên Xuyên Vân Thuyền hầu như đều tuyệt vọng.
Pháp Thân cường giả bị một kích gạt bỏ, đây là lực lượng gì? Lực lượng này lại từ Thần Cốt chiến thuyền vọng lại?
- Tương truyền, Thần Cốt chiến thuyền chính là lấy thi phấn của Phi Tiên hỗn hợp vô số xương cốt Đại Đế ngưng tụ mà thành, nó là con thuyền giết chóc, trên Mê Hồn Hải nó là u linh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, vừa vặn là con thuyền đối lập với Xuyên Vân Thuyền được xưng là con thuyền hi vọng.
U Nguyệt Ảnh nói xong, hai tay tạo thành hình chữ thập cúi lạy đầu thuyền Xuyên Vân Thuyền.
- Nàng đang làm gì?
Vương Tử Phong nhìn hành động quái dị của U Nguyệt Ảnh, khó hiểu nhìn Mễ Bản.
- Mỗi lần con thuyền hi vọng gặp phải con thuyền giết chóc, thanh đăng sẽ thắp sáng, mở ra cánh cửa hi vọng cuối cùng, nếu như trên thuyền có người hữu duyên, như vậy có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, người này còn có thể có được truyền thừa tạm thời của Xuyên Vân Thuyền, tạm thời sở hữu một loại lực lượng không thể tưởng tượng.
Mễ Bản nói xong, cũng học theo U Nguyệt Ảnh bắt đầu quỳ lạy Xuyên Vân Thuyền.
- Vù. . .
Lại thêm một đạo bạch quang từ trong mây mù cực nhanh bay đến, bạch quang phảng phất như lưỡi dao sắc bén xuyên thấu qua thân thể mấy tên Thánh Thể, mang theo linh hồn của bọn họ bay vào trong biển mây.
- Chiến.
Sau khi U Nguyệt Ảnh tam bái, ánh sáng toàn thân lưu chuyển, uy vọng của Đại Đế lúc này mới triển lộ.
Phong bạo trên người U Nguyệt Ảnh bạo khai, đây là một loại lực lượng vượt xa tưởng tượng của mọi người. Khi phong bạo bạo khai, trực tiếp đẩy toàn bộ những người đứng xung quanh nàng ra trăm mét, U Nguyệt Ảnh đứng ngạo nghễ trên hư không.
- U Nguyệt Ảnh không hề thua kém Ma La Đại Đế năm đó, nhưng nàng cũng không cách nào nhìn thấu qua mây mù, căn bản không thể tìm được Thần Cốt chiến thuyền, chỉ có thể ở chỗ này bị động đợi bạch quang xuất hiện. . .
Mục Uyển lắc đầu nói.
- Đừng lo lắng, so với chờ chết, không bằng liều mạng một phen.
Toàn thân U Nguyệt Ảnh bỗng nhiên hóa thân thành cơn gió, từng vòng ánh sáng từ trên thân thể của nàng bồng bềnh mở ra, những quầng sáng này cuốn động mây mù xung quanh, như muốn đẩy tan sương mù, tìm kiếm chân thân của Thần Cốt chiến thuyền.
- Vù. . .
Lại thêm một đạo bạch quang, lần này đạo bạch bạch quang đâm thẳng về phía U Nguyệt Ảnh đang ngạo nghễ đứng trên hư không.
Đối mặt với bạch quang thần bí tập sát mà đến, U Nguyệt Ảnh hoàn toàn không sợ hãi, tay trái chỉ vào hư không, bí kỹ Thông Thiên Chỉ của Thái Nhất Tông hiện ra trước mặt mọi người.
Thông Thiên Chỉ phát ra ánh sáng bảy màu, tụ tập thành một ngón tay khổng lồ trước mặt U Nguyệt Ảnh, ngón tay này nghênh đón bạch quang bay tới.
- Vù. . .
Một tiếng động nhỏ vang lên, Thông Thiên Chỉ phát ra lực lượng trung hòa bạch quang, tan rã trong mây mù.
- Đỡ . . .
Đạo bạch quang này bị Đại Đế U Nguyệt Ảnh dùng Thông Thiên Chỉ chống đỡ, người trên Xuyên Vân Thuyền nhất thời bộc phát ra từng đợt tiếng hoan hô.
Theo tiếng hoan hô bạo phát, trên Xuyên Vân Thuyền, tất cả cường giả Pháp Thân phóng xuất Pháp Thân cự tượng của mình, tất cả mọi người đều biết, nếu lúc này không liều mạng, chỉ dựa vào một mình U Nguyệt Ảnh chắc chắn không thể chống đỡ được Thần Cốt chiến thuyền.
- U u u. . .
Tiếng rên rỉ lại vang lên, sóng biển từ xa mang theo mây mù cuốn về phía Xuyên Vân Thuyền, sóng biển khổng lồ cao đến ngàn thước như muốn nuốt chửng thiên địa, sóng biển đáng sợ như vậy kéo đến, cho dù là Pháp Thân cường giả cũng bị đập xuống Xuyên Vân Thuyền.
- Ngăn cản.
U Nguyệt Ảnh nhìn sóng biển rít gào từ xa kéo đến, lúc này nàng hoàn toàn không còn bảo lưu sức mạnh gì nữa. Hai tay U Nguyệt Ảnh giao nhau trước ngực, lúc này chân thân Đại Đế cuối cùng được nàng nhen nhóm.
- Ngao. . .
Một tiếng đề minh từ phía sau U Nguyệt Ảnh truyền đến, sau đó chỉ thấy toàn thân U Nguyệt Ảnh hỏa diễm thiêu đốt. Hỏa quang thậm chí thiêu đốt cả mây mù xung quanh.
- Phượng hoàng chân thân, thực thân của Đại Đế rốt cuộc cũng xuất hiện.
Trên Xuyên Vân Thuyền, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn con phượng hoàng khổng lồ phía sau U Nguyệt Ảnh triển khai hai cánh. Hỏa Phượng Hoàng lớn chừng trăm thước, lúc này xuất hiện như muốn nói với U Nguyệt Ảnh chuẩn bị toàn lực xuất thủ .
- Phượng hoàng giương cánh ngạo trời cao, không ngờ U Nguyệt Ảnh đã bước vào Đại Đế đỉnh phong.
Mục Uyển ngơ ngác nhìn phượng hoàng vỗ hai cánh bay lên thiên không, lực lượng cường đại khiến Mục Uyển si mê .
- Đi. . .
Ngón tay U Nguyệt Ảnh chỉ về phía sóng biển, phượng hoàng phía sau nàng phóng lên cao, mang theo lửa cháy vô cùng xông thẳng vào sóng biển nghìn thước.
Hỏa Phượng Hoàng đi qua nơi nào, mây mù nơi đó bị xé mở, nhưng Hỏa Phượng Hoàng như vậy vẫn chưa đủ mạnh, vẫn không thể hoàn toàn xé nát vân vụ, cho nên dưới ánh mắt của mọi người, Hỏa Phượng Hoàng chợt lóe rồi bay về phía sóng biển khổng lồ trong sương mù.
- Ầm. . .
Tiếng nổ cực mạnh từ phía xa truyền đến, Hỏa Phượng Hoàng hung hăng đánh lên sóng biển, sóng biển được lực bạch quang ngưng tụ trực tiếp bị thiêu cháy tán loạn, vô số giọt nước bay vụt lên trời. Lúc này bầu trời bắt đầu nổi mưa to tầm tã, đây không phải nước mưa chân chính, mà là nước của sóng biển bị đánh bay lên không trung.
- Mạnh thật.
Tiểu Nhạc đứng bên cạnh nhìn, nhìn phượng hoàng của U Nguyệt Ảnh giương cánh, tán thán nói:
- Trên đời này người có thể đánh thắng nàng sợ rằng không nhiều lắm.
- Nhưng. . .
Tiểu Nhạc tiếp tục nói:
- Nhưng, hôm nay trừ phi là Bạch lão mõ đích thân thân tới đây, bằng không không ai có thể ngăn cản Thần Cốt chiến thuyền tàn phá bừa bãi. . .
Lời nói của Tiểu Nhạc khiến tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn hắn.
- Lẽ nào hôm nay chúng ta tất vong?
Mục Uyển biết thân phận của Tiểu Nhạc, mặc dù bình thường Tiểu Nhạc không ra gì, thế nhưng chuyện hắn biết thậm chí còn nhiều hơn tông chủ Đại Đế.
- Ta nói, trừ phi là Bạch lão mõ cắt hư không từ Vạn Tiên Sơn phủ xuống Mê Hồn Hải, bằng không không ai có thể kháng cự Thần Cốt chiến thuyền .
Tiểu Nhạc lần đầu tiên nghiêm mặt nói.
- Dùng ngọc bài đưa tin thông báo cho Thái thượng trưởng lão, Xuyên Vân Thuyền gặp nạn trên Mê Hồn Hải, cầu cứu trưởng lão.
Lúc này Mễ Bản lựa chọn tin tưởng Tiểu Nhạc, bởi vì lúc này ngoài tin tưởng Tiểu Nhạc đã không có lựa chọn nào khác.
Các đệ tử Vạn Tiên Sơn đều lấy ra ngọc bài đưa tin của mình, bắt đầu thử liên hệ với Vạn Tiên Sơn, liên hệ với Thái thượng trưởng lão của bọn họ, khẩn cầu chân thân của Thái thượng trưởng lão phủ xuống Mê Hồn Hải.
Chỉ Thủ Che Thiên, chân thân không hiện, chỉ dựa vào huyễn hình lực đã có thể đập tông chủ Lỗ Tu gần tiếp cận Đại Đế đỉnh phong bị thương, sự đáng sợ của Bạch Hủ Minh ở Vạn Tiên Sơn không ai không biết, lúc này hi vọng duy nhất của bọn họ chính là chân thân của Bạch Hủ Minh phủ xuống.
- Vô dụng. . .
Khi những đệ tử này lấy ra ngọc bài, Tiểu Nhạc lại mở miệng :
- Vô ích, nơi này là Mê Hồn Hải, không có bất cứ tin tức gì có thể truyền ra bên ngoài. . .
- Vậy. . . Vậy hôm nay nhất định phải chết?
Mục Uyển nhìn Tiểu Nhạc, nàng không rõ vì sao đến lúc này Tiểu Nhạc vẫn bình tĩnh như vậy.
- Không ai nói nhất định phải chết, nếu Xuyên Vân Thuyền được gọi là con thuyền hi vọng, như vậy khẳng định có chỗ thần kỳ của nó.
Tiểu Nhạc nói xong, nhìn về phía thanh đăng trên đầu thuyền.
- Nhưng mỗi lần Thần Cốt chiến thuyền xuất hiện đều là xác chết đầy thuyền, con thuyền hi vọng này hoàn toàn không bình thường.
Vương Tử Phong đã nóng nảy, hắn không ngờ, chuyến đi lần này lại gặp phải chuyện như vậy.
- Con thuyền hi vọng chỉ chở người hi vọng, trước đây đều không phải chở đầy người hi vọng, chờ một lát đi, một lát nữa thanh đăng khẳng định sẽ được thắp sáng. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, lúc đó các ngươi sẽ nhìn thấy kỳ tích sinh ra.
Hai mắt Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm về phía thanh đăng, hắn biết, lần này Xuyên Vân Thuyền sở dĩ liên tục tao ngộ Thần Cốt chiến thuyền đều có liên quan đến một người, hoặc là nói có liên quan đến thứ gì đó trong cơ thể người đó.
Hỏa Phượng Hoàng đi rồi quay lại, nhưng khi Hỏa Phượng Hoàng quay lại đã không còn cuồng bạo như lúc đi, một kích kinh thiên này là rất mạnh, nhưng đồng dạng tiêu hao tam thành lực lượng của Hỏa Phượng Hoàng.
Đây là Đại Đế chân thân của U Nguyệt Ảnh, Đại Đế chân thân tiêu hao tam thành lực lượng cũng có nghĩa U Nguyệt Ảnh tiêu hao tam thành lực lượng. Lúc này trên mặt U Nguyệt Ảnh cũng không có bất cứ vẻ kích động gì, bởi vì nàng biết, đây mới là bắt đầu của Thần Cốt chiến thuyền.
- Không đỡ được, Đại Đế lực căn bản không đủ để chống đỡ Thần Cốt chiến thuyền, trừ phi là cường giả lĩnh ngộ ý chí bước trên con đường Phi Tiên xuất thủ, bằng không làm thế nào cũng vô ích.
Tiểu Nhạc lắc đầu.
- Vù vù vù. . .
Vô số bạch quang từ bốn phương tám hướng bay tới, mỗi đạo bạch quang đều mạnh không gì sánh được, lúc này mục tiêu của bạch quang cũng không phải U Nguyệt Ảnh, mà là người trên thuyền.
- Ngao. . .
Phượng hoàng lần thứ hai đề minh, U Nguyệt Ảnh lại một lần nữa kích phát chiến lực toàn thân, Hỏa Phượng Hoàng lại tái hiện. Cùng với run rẩy của Hỏa Phượng Hoàng, từng con hỏa điểu từ trên thân thể Hỏa Phượng Hoàng bay ra, gần ngàn con hỏa điểu hợp thành từng phiến hỏa vân, trước khi bạch quang bay đến Xuyên Vân Thuyền, thành công ngăn cản phía trước bạch quang.
Từng con hỏa điểu cùng từng đạo bạch quang tương hỗ trung hoà, lúc này U Nguyệt Ảnh hầu như liều đốc hết toàn lực cứu vãn lần cuối cùng, nhưng bản thân nàng cũng từ từ phát hiện, cho dù nàng là Đại Đế cũng chỉ có thể bỏ thuyền đào tẩu.
Nhưng từ bỏ Xuyên Vân Thuyền, mình có thể bay ra Mê Hồn Hải sao?
- Tiểu nương môn, trở về đi, để Xuyên Vân Thuyền chống đỡ cho chúng ta.
Tiểu Nhạc thấy thanh đăng phía đầu thuyền đã bắt đầu sáng lên, hắn biết Xuyên Vân Thuyền thực sự đã sống rồi, tiếp theo nó sẽ thắp sáng thanh đăng chiếu ra hi vọng cho mọi người.
U Nguyệt Ảnh nghe thấy Tiểu Nhạc la hét, từ xa bay đến Xuyên Vân Thuyền, nhưng vẻ mặt của nàng đã lộ vẻ uể oải.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tiếng quỷ khóc lại truyền đến, nhưng lần này tiếng quỷ khóc có vẻ còn đáng sợ hơn lần trước, khi tiếng kêu này vang lên, Thánh Thể trên Xuyên Vân Thuyền trực tiếp bị chấn động hôn mê, ngay cả Vương Tử Phong vừa rồi còn cười nói vui vẻ lúc này cũng té xỉu.
Bạch quang lại lóe lên, U Nguyệt Ảnh lần thứ hai bạo khai Hỏa Phượng Hoàng ngăn trở bạch quang, nhưng so với bạch quang bạo phát lần trước, bạch quang lần này nhiều gấp mấy trăm lần, rất nhiều bạch quang bị hỏa điểu trung hoà, nhưng vẫn có vô số đạo vọt tới Xuyên Vân Thuyền mang đi sinh mệnh của một số người hôn mê.
Tiếng khóc tuyệt vọng từ trên Xuyên Vân Thuyền truyền đến, tất cả mọi người đã nhìn ra, Đại Đế U Nguyệt Ảnh đã tận lực, nếu như không có nàng chống đỡ, có thể tất cả mọi người trên Xuyên Vân Thuyền đều đã bị tiêu diệt.
- Ông. . .
Ngay khi mọi người đang tuyệt vọng, thanh đăng trên đầu thuyền Xuyên Vân Thuyền chậm rãi sáng lên.
Không ai phát hiện, khi tất cả Thánh Thể đều bị chấn động hôn mê, còn có một Thánh Thể không hôn mê, đó chính là Âu Dương, Âu Dương vẫn đang nỗ lực đột phá nhị giai.
- Thanh đăng hiện rồi.
U Nguyệt Ảnh thấy thanh đăng hiện lên, dáng vóc tiều tụy của nàng vội vàng quỳ xuống bái lạy thanh đăng, trên Xuyên Vân Thuyền thanh đăng là hi vọng cuối cùng của bọn họ, tương truyền thanh đăng có thể cho mượn lực lượng không thể tưởng tượng, xé mở sương mù nhìn ánh mặt trời. Nhưng từ trước đến nay đó chỉ là truyền thuyết.
Bởi vì Thần Cốt chiến thuyền xuất hiện bảy lần, thanh đăng đốt sáng bảy lần, kết cục của bảy lần này đều là Xuyên Vân Thuyền biến thành thuyền chết.
Thuyền giết chóc và thuyền hi vọng quyết đấu, bao gồm cả lần trước và lần này, tổng cộng là chín lần, trong chín lần này có thể có một lần kỳ tích diễn sinh hay không.
- Thanh đăng cho ta mượn nghịch thiên lực để ta xé mở sương mù đi.
Có người la lên, nhưng thanh đăng hoàn toàn không để ý tới những người này, nó chậm rãi trôi lên phía trên cùng của Xuyên Vân Thuyền.
Thanh quang từ trên thanh đăng chiếu xạ lên từng người, lúc này sự sợ hãi như tản ra, một luồng an tường xuất hiện trong lòng mọi người.
Thanh quang chiếu lên từng người một, nhưng nó phảng phất như không tìm được người nó muốn ký thác người, mỗi lần chỉ lóe lên rồi biến mất.
- Thanh đăng đang tìm hi vọng, nó đang đốt cháy hi vọng.
Tiểu Nhạc nói, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Âu Dương, nếu như nói lúc này người nào có thể tiếp thu viễn cổ lực của thanh đăng, ngăn cơn sóng dữ, vậy thì chính là chủ nhân cùa tứ phương chiến kỳ Âu Dương
Tiểu Nhạc không tin chủ nhân của tứ phương chiến kỳ Âu Dương sẽ chết trong Mê Hồn Hải, tứ phương chiến kỳ chắc chắn sẽ không cho phép chủ nhân của mình bị Thần Cốt chiến thuyền giết chết.
- Ông. . .
Thanh đăng vẫn lóe ra như trước, khi tới trước người U Nguyệt Ảnh, sau khi lóe lên một lát, bỗng nhiên thanh quang đại phát.
- Nguyệt Ảnh tông chủ chẳng lẽ là hi vọng lần này?
Vô số người đều ngơ ngác nhìn thanh quang trên người U Nguyệt Ảnh, trong mắt bọn họ lộ vẻ hi vọng.
Đáng tiếc U Nguyệt Ảnh bị thanh đăng rọi sáng lại biết, thanh đăng khôi phục lực lượng tổn thất của nàng, nhưng không cho nàng mượn bất cứ viễn cổ lực gì.
Sau khi thanh quang lóe lên lại chậm rãi lờ mờ, nhìn thấy màn này, mọi người vừa mới nhen nhóm hi vọng, lại lần thứ hai tuyệt vọng.
Lần lượt từng người một, mỗi một lần thanh đăng lóe lên đều khiến trái tim mọi người như ngừng đập, nhưng thanh đăng giống như trêu đùa bọn họ, sau mỗi lần hi vọng đều biến mất.
- Còn có mười người, nếu như mười người cuối cùng không thể mượn thanh đăng lực, như vậy đây là con thuyền chết thứ chín.
Mục Uyển nhìn thanh đăng lóe lên, trong lòng nàng còn có hi vọng cuối cùng.
Mười người. . . Bảy. . . Ba. . . Hai . . . Nhìn thanh đăng cuối cùng đi tới trước mặt Âu Dương, hầu như trong nháy mắt tất cả mọi người sản sinh tuyệt vọng, vẻ không cam lòng hầu như xuất hiện trên mặt mỗi người.
- Ông. . .
Ngay khi tất cả mọi người hầu như nhắm mắt lại, thanh đăng điên cuồng lóe lên, trên bầu trời bỗng nhiên sấm sét đại phát, mây đen che khuất bầu trời, thanh quang phóng lên cao.
- Người hi vọng quả nhiên là ngươi ha ha ha. . . Ta đã nói thế nào, tiểu tử này nhất định có thể châm lửa hi vọng.
Tiểu Nhạc kêu lên một tiếng, nhảy dựng lên, nhìn dáng vẻ khoa chân múa tay vui sướng của hắn, giống như thanh quang chiếu sáng Âu Dương còn kích động hơn là chiếu sáng bản thân hắn.
Thanh đăng bắt đầu xoay tròn quanh Âu Dương, lúc này thanh đăng đang chứa hi vọng của tất cả mọi người, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn Âu Dương đang nhắm mắt ngồi trên mặt đất.
Thanh quang phóng lên cao, xuyên qua tất cả mây mù xung quanh Xuyên Vân Thuyền, bầu trời bị hắc ám che phủ, phong bạo lấy Xuyên Vân Thuyền làm trung tâm điên cuồng chuyển động.
Sóng biển hình thành một con sóng thật lớn bao vây toàn bộ Xuyên Vân Thuyền, từng bức tranh đến từ viễn cổ hiện ra trên sóng biển.
- Mau nhìn xem, đây là viễn cổ Phi Tiên.
Tiểu Nhạc đưa tay chỉ sóng biển, người trên Xuyên Vân Thuyền nhìn không chớp mắt những bức tranh trên sóng biển.
Trên bức họa từng bóng người phi thiên độn địa, tựa hồ không có gì không thể làm, từng mảnh thời không bị xé nát, trên bầu trời vố sô lôi quang phủ xuống, xé rách hư không, xé rách sóng biển.
- Ầm. . .
Sóng biển tan vỡ, dẫn động tất cả lực lượng của thanh đăng.
Thanh đăng đình chỉ chuyển động, lở lửng trên đỉnh đầu Âu Dương.
Thánh Thể nhị giai, Thánh Thể tam giai, tứ giai, ngũ giai. . . Lúc này tu vi của Âu Dương dùng một tốc độ gần như không thể tưởng tượng bắt đầu điên cuồng tăng trưởng.
- Trời ạ, tiến nhập Pháp Thân, hắn không dùng đến một phút đồng hồ từ Thánh Thể bước vào Pháp Thân, còn đang tăng trưởng.
Người trên Xuyên Vân Thuyền như phát mộng, bọn họ giống như đang nhìn thấy quỷ.
- Ngu ngốc đây là Xuyên Vân Thuyền cho hắn mượn lực lượng, loại lực lượng này nhiều nhất chỉ có thể duy trì một thời gian, tu vi của bản thân hắn đã bị phong ấn.
Tiểu Nhạc tỏ vẻ khinh bỉ những tên không có kiến thức này.
Nếu như nói thanh đăng thực sự có thể đưa Âu Dương lên Đại Đế, như vậy Âu Dương còn khổ tu cái rắm.
- Pháp Thân ngũ trọng thiên, trời ạ, đã là Pháp Thân ngũ trọng thiên.
Không ai để ý đến châm chọc của Tiểu Nhạc, thứ bọn họ có thể thấy chỉ là Âu Dương điên cuồng đề thăng.
- Ông. . .
Thân thể Âu Dương bỗng nhiên run rẩy đứng lên, hư ảnh của chiến cung huyết sắc từ phía sau hắn hiện lên.
- Đại Đế chân thân, trời ạ, hắn không cần đến hai phút đã bước vào Đại Đế, đây là Đại Đế chân chính, đây là Đại Đế chân thân.
Toàn bộ người trên Xuyên Vân Tiễn đều phát điên.
Huyết sắc chiến cung là hư ảnh lấy Thứ Kiêu Cung làm nguyên hình, đây là chân thân Đại Đế của Âu Dương, cho dù là được thanh đăng mạnh mẽ giao cho Đại Đế chân thân, nhưng đây thật sự là Đại Đế chân thân chân chính.
- Cô. . . Cô. . .
Hai tiếng kiêu minh tràn ngập sát ý từ trên trời truyền đến, hai huyết diễm kiêu toàn thân thiêu đốt từ trên trời bay thẳng xuống, cuối cùng rơi xuống Thứ Kiêu Cung, lúc này Thứ Kiêu Cung rốt cuộc hiện lên phía sau Âu Dương.
- Xong rồi. . . Đại Đế chân thân thể hoàn toàn. . .
U Nguyệt Ảnh nhìn Âu Dương lúc này, từ trên người Âu Dương nàng có thể cảm giác được uy nghiêm đỉnh phong thuộc về Đại Đế.
Một tiểu tử Thánh Thể nhị giai trong nháy mắt được thanh đăng tạo nên Đại Đế, trở thành Đại Đế, đây là kỳ tích, đây là kỳ tích không thể lặp lại.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhưng chuyện khiến cho bọn họ kinh ngạc còn chưa kết thúc, thành tựu Đại Đế chân thân, lực lượng của Âu Dương vẫn tăng trưởng như trước, không hề đình chỉ, điên cuồng đề cao.
- Còn đề cao, lẽ nào hắn muốn Phi Tiên?
Lần này ngay cả Mục Uyển cũng phát điên, trong chớp mắt sáng tạo ra một Đại Đế đã là không thể tưởng tượng, lẽ nào thực sự muốn sáng tạo ra một Phi Tiên?
- Yên tâm đi, Âu Dương vẫn là Âu Dương, những lực lượng này là lực lượng của Xuyên Vân Thuyền, là lực lượng của thanh đăng, căn bản không thuộc về hắn, hắn có thể mượn dùng, nhưng cũng không thể chuyển hóa cho mình, nhưng tiểu tử này vận khí cũng tốt. Thanh đăng một khi được thắp sáng sẽ theo người hi vọng một thời gian, nói cách khác thời gian tiếp theo Âu Dương sẽ biến thành một siêu cấp cường giả khiến người người khiếp sợ.
Tiểu Nhạc xoa bàn tay nhỏ bé của mình kích động nói.
- Là hủy diệt lực, trời ạ, là hủy diệt lực đến từ viễn cổ, ý chí viễn cổ xuất hiện rồi.
Tiếng kêu vang lên, lúc này nhìn về phía Âu Dương, Âu Dương sát ý tới từ viễn cổ từ trên người hắn bắn ra. Trên người hắn hình thành vân vụ huyết sắc, vân vụ vô cùng kiên cố, không có gì phá nổi, bất cứ vật gì hay người nào ngăn cản phía trước hủy diệt ý chí đều sẽ bị cắt nát thành mảnh nhỏ.
- A. . .
Âu Dương ngửa mặt lên trời rống giận, con ngươi huyết sắc tràn ngập sát ý ngút trời, bầu trời đã bị sát ý của hắn che phủ, mây mù bị hai mắt hắn đâm thủng, toàn bộ mây mù xung quanh Xuyên Vân Thuyền bị phá hủy, Thần Cốt chiến thuyền rốt cuộc hiện lên trước mặt mọi người. . .
Hủy diệt ý chí, đây là lần đầu tiên Âu Dương tiếp xúc với hủy diệt ý chí, nhưng đây cũng không phải hủy diệt ý chí của hắn, cũng không phải hủy diệt ý chí của tứ phương chiến kỳ, đây là hủy diệt ý chí thanh đăng giao cho hắn.
Sau bất khuất hủy diệt, bất khuất ý chí đồng thời bạo phát, uy thế chưa từng có từ trước đến nay, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Khi hai loại ý chí đồng thời xuất hiện, khí tức cuồng dã phá tan mây mù trên Mê Hồn Hải ra tứ phương tám hướng.
Trên Âm Vân Phong Vạn Tiên Sơn, Bạch Hủ Minh vẫn nhắm mắt không nói bỗng nhiên mở mắt, hắn nhìn về phía đông, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ
- Hủy diệt bất khuất này. . . Đây rốt cuộc là ý chí của ai? Lẽ nào. . . Chẳng lẽ là. . .
Bạch Hủ Minh hình như nghĩ tới điều gì.
- Ầm. . .
Trên Xuyên Vân Thuyền, hai loại ý chí liên tục bạo phát, Âu Dương vẫn không dừng lại, loại ý chí thứ ba, vĩnh sinh ý chí cũng theo đó bạo phát ra.
- Vĩnh sinh, là vĩnh sinh ý chí, ha ha, tiểu tử thối trong một ngày từ Thánh Thể nhị giai trùng kích ba loại ý chí, cách Phi Tiên chỉ còn một bước, đáng tiếc, nếu như ý chí này là của hắn, sợ rằng với lực lượng lúc này của hắn đủ để quét ngang thiên hạ.
Tiểu Nhạc biết, đây đã là cực hạn của thanh đăng, bởi vì sau khi loại ý chí thứ ba, vĩnh sinh ý chí bị Âu Dương hấp thu, thanh đăng từ từ bắt đầu lờ mờ, biến thành một ngọn đèn nhỏ rơi xuống tay Âu Dương.
Âu Dương giơ tay bắt lấy thanh đăng, tiếp theo trong đầu hắn từng bức họa bắt đầu hiện ra:
- Ta đến từ viễn cổ, ta lấy thân hóa thuyền, khát vọng có thể mang theo người có duyên tiếp tục con đường viễn cổ Phi Tiên huy hoàng, lúc này ta cho ngươi mượn ba loại ý chí, cho ngươi kéo dài sinh mệnh, cũng lưu lại hạt giống ý chí cho ngươi, nếu có một ngày ngươi có thể hóa thân Phi Tiên, ta chỉ cầu ngươi hãy táng ta ở quê nhà, nhớ kỹ. . . Tên ta là Đa Âm. . .
Một đoạn thanh âm đến từ viễn cổ vang lên trong đầu Âu Dương.
- Đa tạ.
Âu Dương chỉ nói ra hai chữ này, bởi vì hắn biết, chủ nhân của thanh đăng này kỳ thực sớm đã không thể nghe thấy bất cứ thanh âm nào của hắn.
- Đi thôi, kết thúc con thuyền giết chóc, tìm kiếm viễn cổ chi mê, khai sáng con đường Phi Tiên, tiếp tục Phi Tiên huy hoàng.
Thanh âm phiêu đang rồi biến mất. . . Lúc này thanh đăng rốt cuộc hoàn toàn tắt, thanh đăng có thể rọi sáng Mê Hồn Hải từ lúc này không còn tồn tại nữa.
Thứ Kiêu Cung từ trong vòng tay bay ra, lúc này dáng dấp của Thứ Kiêu Cung cũng biến hóa rất lớn so với trước kia, nhưng khi Thứ Kiêu Cung xuất hiện, sát ý kinh thiên xé rách biển rộng, rung động toàn bộ Xuyên Vân Thuyền, cho dù Thần Cốt chiến thuyền ở xa cũng bị sát khí Thứ Kiêu Cung bày ra làm cho rung động.
- Ba loại ý chí đồng thời xuất hiện, tiểu tử này đúng là nghịch thiên.
Tiểu Nhạc kêu lên, cho dù là hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thần nhân đồng thời sở hữu ba loại ý chí, vô hạn tiếp cận Phi Tiên, hắn muốn nhìn xem, khi ba loại ý chí này đồng thời xuất hiện sẽ có chiến lực cường đại như thế nào.
- Ông. . .
Âu Dương kéo dây cung trong tay, một mũi Xuyên Vân Tiễn hình thành trên dây cung, lúc này Xuyên Vân Tiễn mang theo lực bão táp vô tận, thiêu đốt tất cả linh nguyên trên Mê Hồn Hải.
- Ầm. . .
Mũi tên bay ra, toàn bộ biển rộng cuộn trào dưới phi động của mũi tên, mặt biển bị lực xoay tròn của mũi tên cuốn theo chuyển động, vô số phong lôi hình thành dòng xoáy đáng sợ xung quanh mũi tên.
Mũi tên này phá nát hư không, phá nát gông xiềng của thời gian.
- Mạnh thật, thiên địa cũng không thể ràng buộc mũi tên này.
U Nguyệt Ảnh nhìn tiểu tử trước đó một khắc còn là Thánh Thể nhị giai, trong nháy mắt biến thành một siêu cấp cường giả nàng chỉ có thể ngưỡng vọng, ba động trong lòng nàng cuộn trào không gì sánh được.
- Ầm. . .
Mũi tên hung hăng đánh lên Thần Cốt chiến thuyền, chiến thuyền lớn mấy nghìn thước bị mũi tên trực tiếp đánh bay lên không trung.
Thần Cốt chiến thuyền phảng phất như có linh hồn, cho dù bay lên trên cao vẫn không dừng lại, nó bắt đầu phi hành trên bầu trời.
- Sát tiễn.
Âu Dương ngưng tụ tất cả sát ý, lúc này hủy diệt ý chí biến ảo thành một mũi tên dài, đây là sát tiễn chân chính.
- Vù. . .
Mũi tên bắn nhanh ra, nhắm thẳng vào Thần Cốt chiến thuyền, mũi tên này phá hủy một phần ba mạn sườn của Thần Cốt chiến thuyền, toàn bộ mạn sườn của Thần Cốt chiến thuyền hóa thành mảnh nhỏ rơi xuống Mê Hồn Hải.
- Bất khuất chi tiễn.
Âu Dương lần thứ hai điều động bất khuất ý chí hóa thành mũi tên, đạo mũi tên thứ hai bay ra. Thần Cốt chiến thuyền đang bỏ chạy bị bất khuất chi tiễn xé rách thành hai đoạn, nhưng quang mang của Thần Cốt chiến thuyền bắn ra bốn phía, vô số mảnh thuyền phiêu tán, một khung xương nhỏ bé hình thành chính giữa chiến thuyền, khung xương mang theo tử khí ngập trời, chợt lóe rồi biến mất trong mắt mọi người.
- Ngươi trốn không thoát đâu.
Âu Dương lần thứ hai ngưng tụ ý chí, cuối cùng vĩnh sinh chi tiễn ngưng tụ loại ý chí cuối cùng, được hình thành trên Thứ Kiêu Cung, đây là lực lượng vĩnh sinh, hoàn toàn tương phản với tử khí mang theo trên khung xương kia.
Mũi tên bắn ra, toàn bộ Vĩnh Sinh chi tiễn chợt lóe rồi biến mất ở phía chân trời. Âu Dương phóng nhãn nhìn về nơi xa hơn mười vạn dặm, vĩnh sinh chi tiễn cắt hư không từ trong bóng tối bay ra, cuối cùng xé nát khung xương bay ra từ trong Mê Hồn Hải.
Toàn bộ tử khí trên khung xương bay loạn, thế nhưng dưới sự quấn quýt của vĩnh sinh ý chí, trung hoà lẫn nhau, khung xương điên cuồng la lên, bắt đầu chậm rãi hóa thành mảnh nhỏ rơi xuống Mê Hồn Hải.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế