Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
Chương 110: Triều đình đấu với tông môn..
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Đám chưởng môn đồng thanh nói:
- Xin chân quân hãy ngăn bước chân của nó!
Hắc Vũ chân quân gật đầu, nói:
- Đại Trăn hoàng triều chỉ toàn triệu tập dong binh, các vị, các ngươi đều có thành trì của riêng mình, tại sao không triệu tập dong tu tham chiến? Thậm chí tổ kiến đại quân dong binh, đối đầu cùng đội quân Đại Trăn, tiêu diệt chúng!
Mọi người nhìn hướng Hắc Vũ chân quân:
- Tiêu diệt?
Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Tiêu diệt Đại Trăn, tuyệt không thể ngồi chờ chết. Tạm thời không thể đến Yến quốc, vậy thì chúng ta tiêu diệt quân đội Đại Trăn vòng ngoài, một khi quân đội Đại Trăn bị tiêu diệt sạch thì còn ai dám vào Đại Trăn? Đến lúc đó không còn sợ Đại Trăn nữa!
Đám chưởng môn cùng cười lên nói:
- Chân quân anh minh!
…
Nửa năm sau, đệ nhất quân đoàn, đệ nhị quân đoàn toàn bộ khải hoàn trở về.
Đại Trăn hoàng triều, Triều Thiên điện.
Dịch Phong nghiêm túc nói:
- Khởi bẩm ngô hoàng, trong vòng nửa năm đã diệt mười tông, thu được vô số linh thạch, pháp bảo chất đầy. Ba tòa tiên thành mà mười tông cai quản giờ cũng đã chính thức nhập vào bản đồ Đại Trăn ta!
Diêm Xuyên ngồi trên long ỷ, vừa lòng nói:
- Tạm ghi công tích, đợi bình định Đại Vũ Thiên tông rồi sẽ cùng ban thưởng!
Dịch Phong, Hoắc Quang đồng thanh đáp:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Bắt đầu từ hôm nay, Dịch Phong lĩnh đệ nhị quân đoàn rút khỏi chiến trận, phụ trách công tác hậu cần trấn an.
Dịch Phong lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên nhìn Hoắc Quang, nói:
- Hoắc Quang, lĩnh đệ nhất quân đoàn tiếp tục chinh phạt các đại tông môn!
Hoắc Quang lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang nhíu mày nói:
- Bẩm ngô hoàng, theo thám tử báo lại thì hình như có vài tông môn cũng đang triệu tập dong binh.
Diêm Xuyên cười nói:
- Đại quân dong binh? A, quân đội Đại Trăn ta đã trải qua máu và chết chóc, kỷ luật nghiêm ngặt, quân tâm ngưng tụ, không lẽ sợ hãi đám ô hợp mới tụ tập?
Hoắc Quang vỗ ngực bảo đảm:
- Ngô hoàng yên tâm, đệ nhất quân đoàn nhất định sẽ một đường ca khải hoàn, đánh đâu thắng đó!
Diêm Xuyên gật đầu, nói:
- Ừm!
Có chiến thần Hoắc Quang, cộng thêm năng lực thống quân của gã, Diêm Xuyên rất yên tâm.
Đại quân tiếp tục tiêu diệt các đại tông môn.
Giết chóc lại nổi lên.
Đệ nhất quân đoàn rút đi ba mươi vạn đại quân sắp xếp ở thành trì khắp nơi, Hoắc Quang chỉ còn lại chinh phạt các tông.
Nhưng chỉ ba mươi vạn đại quân cũng đã quá đủ.
Đại quân kỷ luật nghiêm khắc, hình tượng chiến thần của Hoắc Quang càng đấu càng mạnh, căn bản là đánh đâu thắng đó.
Giết! Giết! Giết!
Trong một cánh rừng, gần vạn dong binh bị buộc vào tử cốc. Hoắc Quang bay ra.
Hoắc Quang quát:
- Hoàng thượng ta không giết người vô tội, các ngươi bị Thanh Hà tông dụ dỗ mới chống đối Đại Trăn. Bây giờ nếu đầu hàng thì ta sẽ không giết, nếu không thì xem như là tử địch của Đại Trăn, không chừa một tên!
- Đừng, chúng ta đầu hàng, chúng ta chỉ là dong tu, kiếm chút linh thạch!
- Đừng bắn tên, ta đầu hàng, ta nguyện ý gia nhập Đại Trăn!
- Ta đầu hàng!
- Ta đầu hàng!
............
.........
...
Dong binh không ngưng tụ đủ quân tâm thì nhược điểm lớn nhất chính là gặp va chạm sẽ tan tác ngay.
Tuy các đại tông môn thuê dong binh nhưng tiếc là các dong binh sẽ không bán mạng cho họ. Các dong binh chỉ vì linh thạch, một khi đứng trước sống chết đương nhiên lập tức từ bỏ chống cự.
Hoắc Quang không giết tuyệt, chớp mắt không đánh mà thắng tan rã từng thế lực dong binh.
Yến Kinh, quảng trường Triều Thiên điện.
Diêm Xuyên mang theo Diêm Xuyên nhìn xuống Yến Kinh thành.
Diêm Xuyên hỏi:
- Bây giờ Hoắc Quang đã đi tới đâu?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Hiện tại ở sơn môn bát tông, mười tông môn liên minh bao vây tiễu trừ Hoắc Quang. Theo tin báo thì mười tông triệu tập dong binh gần bốn mươi vạn, cộng thêm đệ tử mười tông, ba mươi vạn đại quân của Hoắc Quang sợ là sẽ chiến đấu rất gian nan.
Diêm Xuyên gật đầu, trầm giọng nói:
- Bao vây tiễu trừ địch? Cũng tốt.
Dịch Phong lo lắng nói:
- Hoàng thượng, có phái binh tiếp viện không?
Diêm Xuyên tự tin nói:
- Không cần, đánh nhau thì đương nhiên không phải so ai nhiều người hơn. Đại quân mười tông? Vậy phải xem là tướng lĩnh gì dẫn dắt. Đệ tử tông môn có biết cầm binh như Hoắc Quang không? Chờ đi, Hắc Quang sẽ cho trẫm món quà bất ngờ.
Dịch Phong gật đầu.
Sơn môn bát tông.
Một thám tử nhanh chóng chạy hướng Hoắc Quang, nói:
- Báo!
Thám tử kia bẩm báo:
- Bẩm đại nhân, núi bên kia có quân đội Đại Trăn tụ tập hình như đang tìm đến quân ta.
Hoắc Quang cười to nói:
- Bốn mươi vạn đại quân tụ tập cùng một nơi? Thống soái của họ là ai? Thật đáng yêu, ha ha!
Đám tướng lĩnh cười hùa theo:
- Ha ha ha ha!
Hoắc Quang nói:
- Thập tông bao vây tiễu trừ chúng ta? Hừ, chúng ta đi đánh sập hang ổ của chúng. Lão Trương, ngươi lĩnh hai mươi vạn đại quân đi Hạ Hà tông. Trong tông đó mạnh nhất chỉ là Thần cảnh, tám ngàn đệ tử. Không, chắc bây giờ trong tông có khoảng bốn ngàn đệ tử, hai mươi vạn đại quân nhanh chóng tiêu diệt Hạ Hà tông cho ta!
Một tướng quân la lên:
- Tuân lệnh!
Lão trương cười nói:
- Nhưng thưa đại nhân, hai mươi vạn đại quân diệt bốn ngàn ngươi có xa xỉ quá không?
Đám tướng sĩ cười to nói:
- Ha ha ha ha!
Hoắc Quang nghiêm túc nói:
- Không xa xỉ, nhưng nhất định nhanh. Đi đến đó rồi ngươi chỉ có thời gian hai ngày, tuyệt đối không thể vượt hơn, phải tiêu diệt sạch, nếu không thì thập tông nhận được tin tức, khi đó sẽ có rất nhiều cường giả ùa tới, rất nguy hiểm. Nhớ, phải nhanh!
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang chắc chắn nói:
- Diệt Hạ Hà tông xong đi Tam Dương tông hội hợp cùng ta.
- Tuân lệnh!
- Đại nhân, ngươi đi đâu?
Hoắc Quang cười nói:
- Ta đi Thái Nguyên tông. Thái Nguyên tông đại khái có một vạn đệ tử, ta có nắm chắc lấy mười chọi một. Chờ Thái Nguyên tông bị diệt thì ta sẽ đi Tam Dương tông, để xem ngươi đến trước hay là ta tới trước!
Lão Trương hưng phấn cười nói:
- Vâng, chắc chắn thuộc hạ sẽ đến trước!
Hoắc Quang cười nói:
- Vậy thì chờ xem đi, ha ha, đi!
Phân binh xuất kích lao hướng hang ổ, thám tử trải rộng tứ phương, tùy thời khống chế cách cục đại quân bốn phía.
Binh pháp trần gian không phải vô dụng, dùng ở giới tu hành cũng cực kỳ tinh diệu.
Khi Hoắc Quang tiêu diệt ba tông, thu được nhiều linh thạch, pháp bảo, liên minh thập tông vẫn đang mờ mịt không biết đại quân của Hoắc Quang ở đâu.
Chưởng môn thập tông kinh kêu:
- Khốn kiếp, khốn kiếp!
Bốn mươi vạn đại quân bắt chước Hoắc Quang chia binh, nhưng chỉ học được bề ngài, sao so được với quân thần như gã, cách biệt quá lớn.
Trận này đấu tám tháng, trong quá trình có va chạm chính diện, có tập kích nhau. Ba mươi vạn đại quân của Hoắc Quang tử thương năm vạn, nhưng tù binh chiêu hàng đến mười lăm vạn dong quân. Quân của Hoắc Quang không có giảm bớt, ngược lại gia tăng mười vạn.
Thập đại tông môn, tụ tập bốn mươi vạn dong tu, giờ phút này không đủ năm vạn, dù còn có năm vạn nhưng suốt ngày phập phồng lo sợ. Thập đại tông môn điêu tàn, chỉ còn lại chưởng môn ba tông miễn cưỡng chống đỡ.
- Không được rồi, ta phải đi gặp Hắc Vũ chân quân.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
Chương 111: Mười bốn vạn Khí cảnh.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Ta cũng đi!
- Ta cũng đi!
Ba chưởng môn đi, còn kéo toàn tông di chuyển trốn phương đông, bao vây tiễu trừ rầm rộ giờ tan tác.
Khí thế của đệ nhất quân đoàn càng đậm.
Cùng lúc đó, sức chiến đấu của Đại Trăn hoàng triều lần đầu tiên lộ ra trước mặt mọi người.
Khoảng một năm rưỡi, chỉ một năm rưỡi đã tiêu diệt hai mươi tông môn, đạt được tòa tiên thành.
Quân đội Đại Trăn không hề giảm bớt ngược lại nhân chiến tranh ngày càng nhiều thêm.
Hoắc Quang dẫn quân tiếp tục tiến hương đông, tiêu diệt tông môn.
Quan viên, dân chúng Đại Trăn cực kỳ kích động. Đại quốc vùng lên, đây là điều người trong nước muốn thấy. Giờ phút này đánh đâu thắng đó, càng có thể phấn chấn lòng người.
Thu được tám thành trì, dù dân chúng trong thành lo lắng như lợi ích bị hao tổn, nhưng năng lực hành chính nhiều năm của Dịch Phong thể hiện ra, trấn an các thành, cũng mở ra nhiều chính sách có lợi.
Dân chúng trong tám thành trì dù không hoàn toàn hướng về Đại Trăn hoàng triều nhưng tối thiểu hiện tại không bài xích.
Trên triều đình, tin chiến thắng liên tục, bách quan ca tụng.
Ngược lại Diêm Xuyên càng căng thẳng, vì hắn biết Đại Vũ Thiên tông không thể ngồi yên xem.
Trăm tông môn đến lúc này đã có ba mươi lăm tông môn bị hủy diệt.
Quả nhiên, giờ phút này, chủ điện Đại Vũ Thiên tông.
Trong chủ điện lần nữa tụ tập mấy chục chưởng môn.
Một chưởng môn kinh sợ nói:
- Chân quân, bây giờ nếu không ra tay thì khí thế của Đại Trăn hoàng triều sẽ ngày càng lớn.
Tay Hắc Vũ chân quân siết chặt một tấm hịch văn, trước khi Đại Trăn xuất binh thì Dịch Phong viết hịch văn thảo phạt. Hịch văn truyền khắp tứ phương.
Hắc Vũ chân quân mắt lóe tia sáng lạnh, gằn giọng:
- Hay cho Diêm Xuyên!
Một chưởng môn nhíu mày nói:
- Chân quân, bởi vì hịch văn thảo phạt viết rõ ràng Đại Trăn xuất quân chỉ là báo thù, bởi vậy tông môn khác không muốn tham gia vào. Nếu không phải vậy thì chỉ cần hơi kích động là Đại Trăn sẽ nửa bước khó đi.
Lại một chưởng môn sốt ruột nói:
- Chân quân, chúng ta tuyển nhận dong quân căn bản vô dụng. Chúng ta là tông môn, bọn họ là triều đình, hai chỉnh thể hành binh đánh nhau, đây là sở trường của bọn họ!
- Hắc Vũ chân quân, thù này không thể không trả!
- Không phải vấn đề báo thù. Hắc Vũ chân quân, nếu cứ ngồi mặc kệ thì sớm muộn gì sẽ có ngày đại quân tiến đến tông môn chúng ta. Đợi khi tông môn chúng ta bị hủy diệt hết thì đại quân sẽ tụ tập Đại Vũ Thiên tông, Đại Trăn hoàng triều này nhất định không được tồn tại!
............
.........
...
Đám chưởng môn như kiến bò trên chảo.
Hắc Vũ chân quân nheo mắt, hít sâu, nói:
- Không thể ngồi yên nữa. Nếu mọi người đã có lòng thì cùng nhau tiêu diệt quân đội Đại Trăn đi!
- Làm thế nào?
Hắc Vũ chân quân lạnh lùng nói:
- Đại Trăn là thực hành theo triều đình, chúng ta có cách tông môn của chúng ta. Triệu tập các đệ tử từ Khí cảnh trở lên của các tông, trước tiên tiêu diệt đại quân của Hoắc Quang!
Một chưởng môn trầm giọng chắc chắn nói:
- Các tông môn chúng ta đại khái có thể tụ tập ba vạn đệ tử Khí cảnh!
Hắc Vũ chân quân nhẫn tâm nói:
- Đại Vũ Thiên tông ra đệ tử Khí cảnh là hai vạn!
- Năm vạn Khí cảnh?
Mọi người bị lực lượng này làm rung động.
Năm vạn Khí cảnh là khái niệm gì?
Bốn mươi vạn đại quân của Hoắc Quang đa số là Tinh cảnh, Khí cảnh thì tuyệt đối không hơn ngàn người. Liên minh lại có thể tụ tập được năm vạn Khí cảnh?
Mọi người mặt lộ vẻ hưng phấn nói:
- Năm vạn Khí cảnh? Diệt Hoắc Quang, hủy Yến Kinh dễ như chơi!
Hắc Vũ chân quân ánh mắt lạnh lùng nói:
- Không chỉ như vậy, các vị khiến đệ tử của mình mời mọc hảo hữu, mời Khí cảnh. Một Khí cảnh dù chỉ mời được một Khí cảnh khác vào đội ngũ của chúng ta thì cũng tăng gấp đôi rồi!
Mười vạn Khí cảnh?
Phút chốc đầu óc các chưởng môn nóng lên, đúng vậy, dù cho mỗi người chỉ tìm đến một bằng hữu, thậm chí có vài người giao du rộng lớn gọi đến không chỉ một người.
Nghĩ đến quy mô to lớn ít nhất mười vạn Khí cảnh thì các chưởng môn đều xoa tay.
Hắc Vũ chân quân mặt vặn vẹo nói:
- Đại Trăn hoàng triều? Hừ!
Đại Trăn hoàng triều, Yến Kinh, Thượng Thư phòng.
Đây là thư phòng của Diêm Xuyên, hắn ngồi sau cái bàn, tay cầm một quyển sách, nhìn Lưu Cương cung kính đứng.
Lưu Cương chắc chắn nói:
- Hoàng thượng, trăm hộ Đông Hán từ các nơi truyền đến tin tức, Đại Vũ Thiên tông và tông môn phụ thuộc sắp đại phản kích. Đệ tử Khí cảnh khắp nơi không ngừng mời bằng hữu, dù làm bí ẩn nhưng ý định của các tông đã quá rõ ràng.
Diêm Xuyên đặt quyển sách xuống, mắt lóe tia sáng, khóe môi cong lên nụ cười lạnh.
…
Hắc Vũ chân quân ra tiếng hiệu lệnh, sáu mươi lăm tông, bao gồm Đại Vũ Thiên tông điều phối ra năm vạn Khí cảnh. Thậm chí các Khí cảnh mời hảo hữu trợ trận, năm vạn Khí cảnh chớp mắt tăng lên tới mười bốn vạn Khí cảnh.
Mười bốn vạn Khí cảnh, đội ngũ tu giả hùng vĩ trú đóng tại tông môn tên gọi 'Tam Nguyên tông'.
Tam Nguyên tông là một hạ vị tông môn, phụ thuộc Đại Vũ Thiên tông. Đệ tử trong tông gần vạn, nhưng đa số là Tinh cảnh, có khi nào thấy qua nhiều Khí cảnh như vậy?
Đại điện Tam Nguyên tông, Hắc Vũ chân quân phát ra khí thế.
- Chân quân, mười bốn vạn Khí cảnh, bảy trăm năm mươi Thần cảnh, mười tám hạ Hư cảnh. Chân quân, lực lượng khổng lồ như vậy trừ không thể đối kháng trung vị tông môn ra, trong thiên hạ bất cứ hạ vị tông môn nào đều sẽ bị san bằng trong giây lát!
- Chân quân, chúng ta thế lớn như vậy tại sao không trực tiếp đánh Yến Kinh?
Đánh Yến Kinh? Diệt Yến Kinh thì Đại Trăn hoàng triều tất nhiên tan rã. Nhưng Hắc Vũ chân quân còn nhớ tình cảnh ngày hôm đó, Dậu Nguyệt đạo quân đích thân tới khiến gã lo âu, bởi vậy lựa chọn thứ nhất không phải là Yến Kinh.
Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:
- Không cần, trước tiên báo mối thù diệt các tông đã!
Mọi người gật đầu, nói:
- Tuân lệnh!
- Chân quân, đại quân của Hoắc Quang đã đạt tới sáu mươi vạn, hơn nữa Hoắc Quang xuất binh ngày càng cẩn thận. Sáu mươi vạn đại quân tụ cùng một chỗ, không chia binh nữa.
Lại một chưởng môn trầm giọng nói:
- Căn cứ theo tuyến đường của đại quân Hoắc Quang thì tiếp theo chính là chỗ chúng ta, Tam Nguyên tông.
Hắc Vũ chân quân sắc mặt lạnh lùng nói:
- Chỗ ở đây đi. Hừ, sáu mươi vạn đại quân? A, lần này phải khiến hắn toàn quân bị diệt!
Mọi người tự tin nói:
- Tuân lệnh!
Hắc Vũ chân quân ánh mắt lạnh lùng nói:
- Diệt sáu mươi vạn đại quân xong chúng ta bao vây tiễu trừ từng thành trì, đoạt lại hết thành trì rồi mới tiêu diệt quân đội Đại Trăn. Đến lúc đó khiến Diêm Xuyên một mình thủ Yến Kinh, để ta xem hắn có thể chống đỡ tới đâu!
Đám chưởng môn hưng phấn nói:
- Ha ha ha, chân quân anh minh!
Một tu giả bay vào đại điện.
- Báo!
- A?
Mọi người nhìn đệ tử bay vào đại điện.
Đại điện kia nhíu mày nói:
- Khởi bẩm sư phụ, chúng ta tụ tập lại có lẽ đã bị Hoắc Quang phát hiện.
Hắc Vũ chân quân nheo mắt nói:
- A?
Đệ tử kia nói:
- Đệ tử mang đến nhiều huynh đệ Khí cảnh, bốn phía lục tìm tung tích của đại quân Hoắc Quang, sau đó bắt được một thám tử của Hoắc Quang.
- Thám tử?
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
Chương 112: Hành quân quái dị.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Đệ tử kia sắc mặt khó xem nói:
- Vâng, đệ tử nạy miệng thám tử tìm hiểu được không biết tại sao Hoắc Quang bỗng nhiên rút đi, hành quân gấp rút.
Vèo!
Hắc Vũ chân quân đứng bật dậy.
Hắc Vũ chân quân biến sắc mặt nói:
- Xem ra hành tung của chúng ta đúng là bị đối phương phát hiện rồi!
Đệ tử kia cười nói:
- Nhưng đệ tử nạy miệng thám tử hỏi ra tuyến đường Hoắc Quang chạy trốn, một đường truy đuổi, rốt cuộc trông thấy họ.
Hắc Vũ chân quân khen rằng:
- Làm tốt!
Đệ tử kia cung kính nói:
- Sáu mươi vạn đại quân của Hoắc Quang đã lùi đến Minh Đô thành!
Hắc Vũ chân quân giật mình kêu lên:
- Minh Đô thành?
Một chưởng môn khác nhớ lại:
- Chỗ đó là tông môn trước kia Thanh Hà tông khống chế, sau này Thanh Hà tông bị diệt, Đại Trăn giành lấy, thành trì đó cực kỳ vững chắc.
Một chưởng môn khác trầm giọng nói:
- Minh Đô thành? Ha ha ha, Minh Đô thành thì sao? Không nói đến đám Hư cảnh chúng ta, dù chỉ khiến các Khí cảnh cùng lúc ra tay đủ phá hủy nó trong giây lát. Chúng ta có mười bốn vạn Khí cảnh, Hoắc Quang không trốn thoát được!
Một chưởng môn hưng phấn nói:
- Chân quân, nếu đã tìm đến na sáu mươi vạn đại quân thì chúng ta không cần ôm cây đợi thỏ nữa. Chân quân, chúng ta cùng nhau xuất phát đi!
Hắc Vũ chân quân hưng phấn nói:
- Được, thông báo cho mọi người, chúng ta cùng đi san bằng Minh Đô thành!
Mọi người hét to:
- Tuân lệnh!
Minh Đô thành, phủ thành chủ trên Phù Không đảo.
Diêm Xuyên đứng ở mép Phù Không đảo, nhìn xuống toàn thành. Mặc Vũ Hề đứng cạnh Diêm Xuyên, bốn người Thanh Long cách không xa.
Diêm Xuyên nhìn Mặc Vũ Hề, nói:
- Thật ra thì nàng không cần đến, trên chiến trường chỉ một giây đã muôn vàn biến đổi.
Mặc Vũ Hề tán thán:
- Dù sao ta rảnh rỗi, không phải ngươi nói muốn cho ta xem Đại Trăn hoàng triều trỗi dậy như thế nào sao? Ta phải đến xem. Vân hải khí vận của ngươi quả nhiên tăng rất nhiều khí vận.
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Ha ha ha ha! Một chút khí vận đó mà cũng gọi là tăng lên? Những cái này đều từ tông môn phụ thuộc của Đại Vũ Thiên tông, mỗi một tông môn bị hủy diệt thì công đức của họ sẽ chảy về Đại Vũ Thiên tông, nếu không thì khí vận của Đại Trăn hiện tại đã tăng gấp hai lần!
Mặc Vũ Hề ngạc nhiên hỏi:
- A? Thật sự sao?
Diêm Xuyên chắc chắn gật đầu, nói:
- Ừm!
Mặc Vũ Hề nhìn Diêm Xuyên, nói:
- Vậy ta phải chứng kiến tất cả. Ngươi đã di dời hai trăm vạn dân chúng trong Minh Đô thành chính là vì hôm nay sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Hai trăm vạn người? Đúng vậy, hai trăm vạn dân chúng này không tốn bao nhiêu công sức. Ta không chỉ dời bọn họ đi mà còn theo dõi từng giây phút, không để họ lộ ra tin tức.
- Theo dõi?
Diêm Xuyên cười nói:
- Chỉ là tạm thời, dù sao lòng người khó đoán, ai có thể bảo đảm lần này kế hoạch của chúng ta không tiết lộ ra ngoài? May là đa số dân chúng phối hợp, tối đa chỉ khoảng mười vạn người có ý định rời khỏi. Đông Hán đã giám thị hết bọn họ, lần này tuyệt đối không ra sai sót!
Mặc Vũ Hề lo lắng nói:
- Tuyệt đối không sai sót? Đối phương có mấy chục vạn Khí cảnh!
Diêm Xuyên tự tin nói:
- Ta biết!
Chính lúc này, Dịch Phong, Hoắc Quang bay lên.
Hoắc Quang cười nói:
- Hoàng thượng, đã tìm hiểu rõ ràng, đại quân của Hắc Vũ chân quân trú đóng tại Tam Nguyên tông. Ta nghĩ bây giờ chắc Hắc Vũ chân quân đã xuất phát hướng nơi này.
Diêm Xuyên nhìn Dịch Phong, hỏi:
- Tốt, còn Dịch Phong?
Dịch Phong chắc chắn nói:
- Hoàng thượng yên tâm, thần đã sớm thăm dò địa hình bên ngoài Minh Đô thành. Sáu mươi vạn đại quân đệ nhất quân đoàn binh chia mười đường, mỗi tuyến đường đi như thế nào, chia binh ra sao, mất bao nhiêu lâu, tất cả đều tính toán xong, tiếp theo phải xem Hoắc Quang.
Hoắc Quang tự tin nói:
- Ha ha ha ha! Ngô hoàng yên tâm, Dịch đại nhân cứ yên lòng, nếu chỉ dần đường kéo dài thời gian, sáu mươi vạn đại quân của ta đương nhiên sẽ không phụ kỳ vọng của ngô hoàng!
Dịch Phong chắc chắn nói:
- Mọi chuyện đã tính toán xong xuôi, chờ đợi ngô hoàng hạ lệnh!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Tốt, bắt đầu đi!
- Tuân lệnh!
Hoắc Quang bay xuống Phù Không đảo. Dịch Phong thì ở trên Phù Không đảo, dù gì tu vi của lão không cao.
Diêm Xuyên ra lệnh:
- Thanh Long, Bạch Long, Chu Tước, Huyền Vũ, bốn người các ngươi phụ trách an toàn cho Dịch Phong!
Bốn người lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Trên thành lầu phái nam Minh Đô thành bỗng nhiên có một mũi tên bắn ra.
Vèo!
Tên bay tới ngọn núi phía xa.
Ầm!
Ngọn núi kia nổ tung, thật nhiều đã vụn sụp xuống, khoảng hai mươi bóng người bắn ra.
Hai mươi bóng người biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi, chúng ta bị phát hiện!
Tất cả đều là thám tử của Đại Vũ Thiên tông.
- Hoắc Quang phát hiện ra chúng ta rồi?
Đám thám tử cố nén nỗi sợ, nói:
- Chờ đã, đừng nhúc nhích, người của chúng ta sẽ mau chóng tới đây!
Đang lúc mọi người đè nén sợ hãi thì chợt có người hét lên.
- Các ngươi nhìn kìa, Minh Đô thành nổi sương mù!
- Sương thật dày, là đại trận phủ lên Minh Đô thành bị mở ra?
- Hoắc Quang muốn mở ra đại trận, thủ vững thành trì sao?
............
.........
...
Đám thám tử tông môn suy đoán.
Một thành trì lạnh lùng cười nói:
- Hừ! Cho dù thủ vững thành trì thì sao? Sáu mươi vạn đại quân sắp bị diệt tới nơi!
Một thám tử giật mình kêu lên:
- A, Hoắc Quang đi ra!
Đám thám tử sợ vỡ mật la lên:
- Hắn đến tìm chúng ta? Mau, tản ra chạy trốn!
Đám thám tử né tránh, chỉ thấy phía xa Hoắc Quang bay ra khỏi cửa thành nam, nhíu mày nhìn hướng bọn họ. Hoắc Quang không để ý đến, chờ sáu mươi vạn đại quân đi ra.
Sáu mươi vạn đại quân đi ra, Hoắc Quang sai bảo. Phút chốc sáu mươi vạn đại quân chia thành mười đường chạy mười hướng khác nhau.
Ầm ầm!
sáu mươi vạn đại quân đi nhanh, chớp mắt nhập vào núi rừng.
Một thám tử kinh kêu:
- Nguy rồi, Hoắc Quang tự biết mình thế lớn nên bỏ trốn! Chia thành mười đường, chia nhau chạy trốn sao?
- Làm sao đây?
Một thám tử nói:
- Các ngươi chia nhau bám theo, trên đường để lại ký hiệu, mấy người chúng ta ở tại đây chờ tông chủ đến.
- Được!
Đám thám tử chia nhau đi.
Mười đường đại quân trốn chạy, ước chừng một ngày sau, Hắc Vũ chân quân dẫn theo mười bốn vạn Khí cảnh rầm rộ xông tới bên ngoài Minh Đô thành.
- Sư phụ, thật sự là vậy, nhưng chúng ta đã phái người bám theo, đều là Khí cảnh, tuyệt đối sẽ không lạc mất mười đường đại quân, trên đường đi có để lại ký hiệu đặc biệt của chúng ta.
Hắc Vũ chân quân nhìn Minh Đô thành phía xa tràn ngập sương mù, không cam lòng.
Hắc Vũ chân quân ra lệnh liều mạng:
- Binh chia mười đường? Các vị, cho dù Hoắc Quang binh chia làm mười đường thì đại quân Hoắc Quang chỉ có con đường chết. Vì báo thù cho các tông, mười bốn vạn Khí cảnh chúng ta cũng chia thành mười đường. Dù một đường chỉ có một vạn bốn Khí cảnh cũng có thể nghiền nát sáu vạn Tinh cảnh mỗi đường. Không chừa một tên đại quân Hoắc Quang, tru sát toàn bộ!
Các chưởng môn rống lên:
- Tuân lệnh!
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
Chương 113: Giết hại một phía.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Hắc Vũ chân quân nói:
- Người thông hiểu ký hiệu hãy dẫn đường!
Đám thám tử lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Ầm!
Mười bốn vạn Khí cảnh chia binh mười đường, cứ thế họ đến Minh Đô thành nhưng không vào trong.
Nếu biết Diêm Xuyên ở bên trong thì chắc Hắc Vũ chân quân đã đấm ngực giậm chân, hối tiếc không kịp.
Đương nhiên, dù Hắc Vũ chân quân có hối hận thì đã không kịp.
Binh chia mười đường, tuyến đường đã sớm thiết kế tốt.
Lại một ngày qua đi, đệ nhất quân đoàn, đại quân một đường lại trở về Minh Đô thành.
Một tướng lĩnh 'kinh khủng' hét to:
- Mau, vào thành!
Tướng lĩnh kia không kịp đóng cửa thành, phái sau một luồng kiêm quang bắn tới đập vào cửa thành.
- A!
Đám tướng sĩ trốn vào trong Minh Đô thành tràn đầy sương mù.
Ngoài Minh Đô thành, trong rừng cây có một vạn bốn ngàn tu giả nhanh chóng bay ra.
Đây chính là một đường binh mà Hắc Vũ chân quân đã chia.
- Trương chưởng môn, chúng ta lại vòng trở về?
- Vương chưởng môn, phân binh đó đã vào Minh Đô thành, hiện tại nên làm gì?
- Sợ cái gì? Chúng ta có một vạn bốn ngàn Khí cảnh, còn có Hư cảnh, đủ diệt sạch sáu mươi vạn đại quân. Bây giờ chỉ có sáu vạn đại quân, có gì phải sợ? Bọn họ chết chắc rồi, nếu đã trốn về đây thì đừng tên nào mơ đi được!
- Đúng vậy. Đi, vào trong!
Đám chưởng môn ôm tự tin xông vào Minh Đô thành tràn ngập sương mù.
Lại qua nửa ngày, bên ngoài Minh Đô thành, cửa thành phía đông, lại một đường đệ nhất quân đoàn chạy trốn trở về.
Phân quân này có một phần bị thương, phía sau là nhiều Khí cảnh truy sát, họ nguy hiểm kịp trốn vào trong thành.
Một chưởng môn hưng phấn nói:
- Ha ha ha ha! Rốt cuộc đuổi tới, không ngờ trốn dưới đáy sông, thiếu súy mất dấu họ. Bây giờ trốn trở về? Đừng mơ có tên nào sống sót. Chúng ta cùng nhau vào thành!
- Tuân lệnh!
…
Một vạn bốn ngàn Khí cảnh từ cửa đông xông vào Minh Đô thành đầy sương mù.
- Sương dày thật.
- Người đâu rồi? Đám Tinh cảnh đâu?
- Chưởng môn, không thấy rõ, đại trận trong thành hơi lạ.
...............
......
...
Đám Khí cảnh do dự, bao gồm chưởng môn đều chần chừ.
Một cường giả Hư cảnh phát hiện tung tích quân đội Đại Trăn, kêu lên:
- Ở bên kia, bọn họ ở bên kia!
Một chưởng môn lạnh lùng quát:
- Yên tâm có trương trưởng lão ở, cho dù có mai phục thì Trương trưởng lão cũng có thể phá kết giới của thành này. Mau đuổi theo bọn họ!
Bỗng một thanh âm lạnh lẽo vang lên:
- Đuổi theo? Vào đây rồi còn muốn truy đuổi?
Mọi người nét mặt sa sầm nói:
- A?
Bỗng có một người kinh kêu:
- A, máu!
Đất dưới chân mọi người bỗng tràn ngập máu tươi, khoảnh khắc mặt đất như biến thành huyết trì. Sương mù xung quanh chậm rãi tán đi, mọi người trông thấy kẻ phát ra thanh âm vừa rồi.
Một người giật mình kêu lên:
- Diêm Xuyên?
- Sao lại là hắn?
Đám tu giả kinh sợ nhìn Diêm Xuyên.
Chỉ thấy mặt đất bị máu phủ lên như là huyết hải. Diêm Xuyên đứng trên huyết hải, mái tóc đỏ dài tới eo, con ngươi biến đỏ ngầu, hai tay thành hình trảo, khóe môi lộ nụ cười tà.
Huyết hải vòng quanh Diêm Xuyên tựa như hắn khống chế nó, huyết lãng bạo lực dâng lên trời, phụ trợ Diêm Xuyên ựa như ma quỷ huyết hải.
- Diêm Xuyên? Chỉ có một mình hắn, giết, giết hắn!
- Diêm Xuyên chết thì Đại Trăn sẽ bị hủy!
- Ha ha ha ha! Diêm Xuyên, không ngờ ngươi tự đến chịu chết, ha ha ha!
.........
......
...
Đám cường giả cực kỳ hưng phấn, chỉ có đám chưởng môn cảm giác điều chẳng lành.
Vạn kiếm cùng phát, đám tu giả Khí cảnh xuất kiếm. Uy lực vạn kiếm cực kỳ mạnh mẽ, dù Diêm Xuyên lợi dụng siêu cấp thần thông cũng chỉ có nước chạy trốn.
Ầm!
Huyết hải cùng vạn kiếm va chạm, Diêm Xuyên lùi sang bên.
- Giết, Diêm Xuyên chỉ có như thế, giết!
Mọi người hưng phấn xung phong lao hướng Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên tựa như sợ quá bỏ chạy, né trái tránh phải, mãi đến khi một chưởng môn phát hiện không đúng.
Chưởng môn kia bỗng thất thanh kinh kêu:
- Trưởng lão, Diêm Xuyên hướng về phía ngươi!
Đáng tiếc, đã muộn, Diêm Xuyên đã vọt tới trước mặt cường giả Hư cảnh kia.
Ầm!
Bỗng nhiên trước mặt cường giả hạ Hư cảnh kia bùng phát kiếm khí mênh mông. Ngọc Đế kiếm xuất hiện, bày ra Ngọc Đế kiếm trận vây khốn cường giả hạ Hư cảnh vào giữa.
Cường giả hạ Hư cảnh kinh kêu:
- A!
Ầm ầm!
Chớp mắt cường giả hạ Hư cảnh trong kiếm trận bị Ngọc Đế kiếm nghiền nát.
Bỗng nhiên Ngọc Đế kiếm trận nhanh chóng mở rộng, kiếm khí vô tận bùng phát, ngày càng lớn, chớp mắt phủ lên toàn huyết hải.
Chưởng môn kia khó hiểu kêu lên:
- Tại sao? Tại sao bây giờ kiếm trận của ngươi mới bùng phát?
Diêm Xuyên lạnh lùng cười nói:
- Ngọc Đế kiếm trận càng mở rộng thì uy lực sẽ giảm bớt, nếu như từ lúc bắt đầu đã làm lớn như vậy thì hạ Hư cảnh kia sẽ trốn thoát được. Tuy nhiên, bây giờ không cần lo nữa, hãy hưởng thụ Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận của trẫm đi! Grao!!!
Ầm ầm!
Diêm Xuyên thay đổi thái độ chạy trốn, bây giờ phản kích. Kiếm khí trong Ngọc Đế kiếm trận như bão tố quét hướng đám cường giả Khí cảnh.
- A!
- Không thể nào!
- Cứu mạng!
.........
......
...
Một chưởng môn giật mình kêu lên:
- Ta biết rồi, ta biết rồi, Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận của ngươi không thể bao bọc hết mười bốn vạn Khí cảnh. Một vạn bốn ngàn Khí cảnh đã gần với cực hạn của ngươi, cho nên ngươi mới cố ý chia binh, là ngươi cố ý!
Diêm Xuyên ngoái đầu nhìn chưởng môn kia, nói:
- Thông minh, đáng tiếc, hết thảy muộn rồi!
Ầm!
Huyết hải dấy lên sóng to, trong sóng vô số huyết kiếm tận trời lan hướng một vạn bốn ngàn Khí cảnh tu giả, trên bầu trời rơi xuống kiếm vũ đỏ máu tẩy rửa mọi thứ.
Chỉ cần có người bị thương rớt vào huyết hải là sẽ bị cuốn đi không còn dấu vết. Chỉ cần rơi vào huyết hải, vậy thì sẽ không thể ra được nữa.
Ầm ầm!
Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận, siêu cấp thần thông cùng Ngọc Đế kiếm kết hợp, Diêm Xuyên trình diễn đồ sát Tu La huyết hải.
Hiện tại Ngọc Đế kiếm biến thành màu đỏ máu, hễ ai bị giết là máu sẽ bị Ngọc Đế kiếm hút đi, Ngọc Đế kiếm chia ra một phần chuyển vào trong cơ thể của Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên ở trong biển máu xung quanh vang tiếng trầm đục liên hồi.
Ầm!
Siêu cấp Diêm Xuyên hưng phấn cuồng cười:
- Khí cảnh đệ thất trọng? Trẫm thích loại cảm giác này, a ha ha ha ha!
Sử dụng siêu cấp thần thông, tính cách của Diêm Xuyên càng cuồng ngạo hơn.
Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận đồ sát cực kỳ khủng bố, từng vòng vô cùng máu me.
Đám chưởng môn kinh hoàng nói:
- Không, mau phá trận ra ngoài!
Diêm Xuyên hưng phấn cười to nói:
- Nếu hạ Hư cảnh kia còn sống thì các ngươi có cơ hội chạy trốn, nhưng tiếc là tên đó đã chết. Đám Thần cảnh các ngươi vĩnh viễn đừng mơ trốn thoát, huyết hải là vô tận, vô biên vô ngần, vô biên vô tận. Hãy hưởng thụ thời gian cuối cùng đi, ha ha ha ha ha!
Giết! Giết! Giết! Giết! Giết!
Thây ngã khắp nơi, khủng bố tập sát, chỉ gầnh ia canh giờ, chỉ hai canh giờ, chưởng môn cuối cùng ôm nỗi không cam lòng chôn vùi trong Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 3: Khai Triều Lập Quốc
Chương 114: Một mình giết mười hai vạn.
Nhóm Dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Ầm!
Huyết hải thu lại, Ngọc Đế kiếm trận cũng thu, đột nhiên xung quanh hồi phục bình thường, chỉ để lại một đống cái xác không có máu. Trừ Diêm Xuyên khống chế huyết hải, máu của đám tu giả đều bị Ngọc Đế kiếm rút sạch.
Diêm Xuyên đứng trước núi thây.
Đường quân thứ hai dụ đám tu giả vào thành nay lại chạy tới.
Dù tu giả rất mạnh, có nhiều tu giả đặc biệt thông minh, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc binh pháp dùng ở giới tu hành khiến các tu giả phản ứng chậm chạp.
Có lẽ trải trận này nhiều tu giả sau này sẽ hiểu, thậm chí suy một ra ba. Nhưng giờ phút này, binh pháp thế gian mà họ khinh thường bày ra trước mặt đám tu giả, ai cũng chậm một nhịp.
Có lẽ chỉ ngây ngốc một chút, có lẽ vào trong Minh Đô thành tràn ngập sương mù thì các tu giả sẽ cảm giác được mai phục. Nhưng lần này cũng kém một chút, chỉ chậm một tiết tấu.
Nhưng một tiết tấu lại đẩy từng tu giả xuống vực sâu tử vong.
Siêu cấp Diêm Xuyên, hình dạng thứ hai, với Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận, điên cuồng tàn sát.
Tu vi của Diêm Xuyên theo Ngọc Đế kiếm trưởng thành mà nhanh chóng tăng lên.
Từ lúc trước khai chiến Diêm Xuyên là Khí cảnh đệ ngũ trọng.
Khí cảnh đệ lục trọng!
Khí cảnh đệ thất trọng!
Khí cảnh đệ bát trọng!
Giết chóc điên cuồng không khiến Diêm Xuyên uể oải, ngược lại tinh thần càng thêm phấn chấn, tu vi tăng vọt. Diêm Xuyên tàn sát một vạn bốn ngàn Khí cảnh tốn thời gian ngày càng ngắn, từ lúc ban đầu hai canh giờ, đến cuối cùng chỉ cần một canh giờ.
Thực lực của Diêm Xuyên đang tăng lên, thực lực Huyết Hải Ngọc Đế Kiếm trận cũng tăng vọt.
Đại quân chín đường lục tục tiến vào Minh Đô thành.
Ầm ầm!
Đại quân chín đường hoàn toàn bị hủy diệt, tu vi của Diêm Xuyên cũng chính thức trùng kích đến Khí cảnh đệ cửu trọng.
- Khí cảnh đệ cửu trọng sao?
Diêm Xuyên đạp trên núi thây, vừa lòng cảm nhận bản thân.
Vù vù!
Tóc dài của Diêm Xuyên bỗng rút lại, màu mắt trở về bình thường.
Thời gian một ngày đã tới, siêu cấp thần thông, một lần chỉ có thể một ngày, lần sau phải chờ đến một tháng nữa mới thi triển được. Thân thể Diêm Xuyên cảm thấy hơi yếu.
Diêm Xuyên hội hợp cùng Dịch Phong, Mặc Vũ Hề, cùng nhau đi tới cửa nam thành.
Thanh Long vẫn hơi khó hiểu hỏi:
- Diêm, Diêm công tử, không, Diêm Hoàng, mới rồi ta đang nằm mơ sao?
Trong cửa thành nam, vài chục vạn tướng sĩ vác xác đám Khí cảnh, Thần cảnh đi tới dưới thành, ai nấy hưng phấn nhìn trên thành lầu.
Mặc Vũ Hề kinh thán nói:
- Mấy chục vạn Khí cảnh lại bị ngươi giết sạch chỉ trong một ngày?
Diêm Xuyên cười nói:
- Cũng không phải là lần đầu tiên.
Mặc Vũ Hề khen nói:
- Không phải là lần đầu tiên sao? Ý ngươi nói lần ở Phong Yêu sơn mạch? Ngươi dùng tu vi Tinh cảnh đồ sát sáu ngàn đệ tử Nhật Nguyệt minh? Nhưng lúc đó không thể so với hiện tại.
Diêm Xuyên cười nói:
- Lúc ở Tinh cảnh ta đồ sát đa số là Tinh cảnh, bây giờ ta là Tinh cảnh, chỉ đồ sát Khí cảnh, Thần cảnh, Hư cảnh chỉ là thiểu số, gần như giết cùng giai.
Mặc Vũ Hề trợn mắt nói:
- Cùng giai? Nhưng không có kiểu giết nào như ngươi. Người khác đều là khiêu chiến một, hai người, ngươi thì thật giỏi, một lần giết sáu ngàn, giờ càng tuyết hơn, giết mười hai vạn. Giết mời hai vạn cùng giai?
Mặc Vũ Hề không biết nên nói như thế nào với Diêm Xuyên.
Trong lịch sử không thiếu tu giả mạnh mẽ, không ít nhân vật kiêu hùng làm chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành diệt tộc. Nhưng ai có thể so với Diêm Xuyên? Giết mấy chục vạn tu giả cùng giai trong một ngày?
Mặc Vũ Hề câm nín, mà càng nhiều là tôn sùng.
Diêm Xuyên mang theo đám Mặc Vũ Hề, Dịch Phong đứng trên thành lầu hướng nam, nhìn phương nam, chờ đợi đại quân cuối cùng trở về.
Mặc Vũ Hề tò mò hỏi:
- Đại Trăn đã có hơn hai mươi đại yêu hổ tộc từ bốn phương tới, tại sao ngươi không dùng?
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Dùng? Bây giờ còn chưa thể dùng hổ tộc.
- Tại sao?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Tâm của Bạch Đế Thiên còn chưa ổn định.
Mặc Vũ Hề nhíu mày nói:
- A? Không phải hắn đã giúp ngươi ngăn Mão Nhật đạo quân? Thậm chí còn từ chối Dậu Nguyệt đạo quân, từ chối lời mời của Đại Chiêu thánh địa ta?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Đúng vậy. Nhưng đó không đại biểu hổ tộc toàn tâm toàn ý hiệp lực với Đại Trăn, hổ tộc có thể tùy thời rời khỏi Đại Trăn.
Mặc Vũ Hề nhíu mày nói:
- Tại sao như vậy? Không phải Bạch Đế Thiên đã hứa với ngươi sao?
Diêm Xuyên hít sâu, nói:
- Cái đó phải xem lại, vì tiền đồ một tộc, ai đều có thể lỡ hẹn. Trong lòng Bạch Đế Thiên có tám phần nguyện ý hợp sức với Đại Trăn, nhưng vẫn có hai phần do dự. Ta hiểu Bạch Đế Thiên, đổi lại là ta cũng có cùng suy nghĩ.
- Vậy là hắn không chịu buông ra sao?
Diêm Xuyên cười nói:
- Thật ra thì Bạch Đế Thiên đang cược, cược tương lai của hổ tộc. Nếu ta không cho hắn đủ niềm tìn thì sao hắn có thể được ăn cả ngã về không? Nếu ta yếu ớt không chịu nổi, không thể giải quyết được Đại Vũ Thiên tông thì làm sao khiến Bạch Đế Thiên tin tưởng ta có thể mang đến huy hoàng cho hổ tộc. Hổ tộc của hắn làm sao chịu cột trên chiếc thuyền Đại Trăn cùng sống cùng chết đây?
Dường như Mặc Vũ Hề đã hiểu, ồ lên:
- Ừm!
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Yên tâm đi, đợi ta bình định Đại Vũ Thiên tông thì đương nhiên hổ tộc sẽ cho ta sử dụng.
Mặc Vũ Hề gật đầu, nói:
- Bạch Đế Thiên là một người cẩn thận.
Diêm Xuyên chắc chắn nói:
- Không phải cẩn thận, không nắm chắc là thì không ra sức, Bạch Đế Thiên là người cực kỳ thông minh, hổ tộc ở trong tay hắn nổi lên là chuyện đương nhiên.
Trong khi Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề trò chuyện thì Thanh Long mở miệng.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden