Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 319: Không được có một tiếng vang
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Thanh âm của Trần Chấn Hoa rất thấp, nhưng lại tràn đầy sát khí:
- Bằng không thì, hiện tại ta sẽ giết các ngươi.
Trần đại thiếu đang trị liệu cho Võ lão gia tử, không thể bị quấy rầy, Trần Chấn Hoa cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.
Cảm thụ được sát khí đầm đặc trên người Trần Chấn Hoa, bốn gã cảnh quan cùng bác sĩ hói đầu kia cảm giác mình sắp hít thở không thông, sắc mặt đều tái nhợt dọa người.
Miệng, toàn thân đều kịch liệt đau nhức, nhưng, bọn hắn lại không thể không chịu đựng, không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Bởi vì vi bọn hắn biết rõ, chỉ cần bọn hắn dám phát ra âm thanh, Trần Chấn Hoa thật sự sẽ giết bọn hắn.
Trong phòng làm việc của bác sĩ, tạm thời đổi thành phòng bệnh, trên trán Trần Thanh Đế đã hiện đầy mồ hôi. Trần đại thiếu biết rõ, tình huống của Võ lão gia tử rất không lạc quan. Chỉ là, không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng đến loại trình độ này.
Một cái sơ sẩy, Võ lão gia tử sẽ trở thành người sống đời thực vật.
Đồng dạng, Trần Thanh Đế cũng biết, là vì trị liệu trễ cùng không cung cấp thuốc, đã tạo thành kết quả hiện tại.
Cái này làm cho Trần Thanh Đế rất là phẫn nộ.
Mặc kệ Trần Chấn Hoa làm như thế nào, Trần đại thiếu hắn là quyết không bỏ qua bệnh viện này.
Từ thương thế của Võ lão gia tử đến xem, nếu như trị liệu kịp lúc, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Lúc này, trên người Võ lão gia tử đã cắm đầy ngân châm, mới miễn cưỡng chế trụ bệnh tình, phòng ngừa tiếp tục chuyển biến xấu.
Két kẹt!
Cửa bị Trần Thanh Đế mở ra, ánh mắt Trần Chấn Hoa cùng những thôn dân khác, ngay ngắn tập trung ở trên người Trần đại thiếu.
- Thanh Đế, Võ lão gia tử thế nào rồi?
Trần Chấn Hoa liên tục lo lắng thấp giọng hỏi.
- Tạm thời chế trụ bệnh tình, bất quá...
Sắc mặt Trần Thanh Đế trở nên vô cùng ngưng trọng:
- Kế tiếp trị liệu rất mấu chốt, con không hi vọng có bất kỳ tiếng vang quấy rầy.
- Yên tâm đi, ai dám phát ra một tiếng vang, lão tử sẽ giết hắn.
Trần Chấn Hoa lạnh giọng quát.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, lại vào trong phòng bệnh tạm thời, đi tới trước người Võ lão gia tử toàn thân cắm đầy ngân châm.
- Hi vọng, tu vi Luyện Khí tầng năm này của ta, có thể dùng a.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, thúc dục linh khí trong cơ thể.
Bên ngoài phòng bệnh tạm thời, có hơn mười tên bảo an, cảnh sát té trên mặt đất, ngổn ngang lộn xộn, loạn thất bát tao. Đại đa số đều đã hôn mê, không có hôn mê, cũng cố nén đau nhức, một chút thanh âm cũng không dám phát ra.
Mồ hôi lạnh ào ào chảy xuống, lại đau nhức hơn nữa cũng chịu đựng cho lão tử.
Hết cách rồi, Trần Chấn Hoa nói, ai dám lên tiếng sẽ giết chết. Hơn nữa, Trần Chấn Hoa chính là vì sợ có người lên tiếng, nhìn thấy có bảo an cùng cảnh sát xông lại, trực tiếp quật ngã.
Sợ những người này phát ra một tiếng vang, quấy rầy đến Trần Thanh Đế.
Trần đại thiếu là nói, không được có bất kỳ thanh âm nào quấy rầy đến hắn, trị liệu kế tiếp rất trọng yếu.
Viện trưởng bệnh viện huyện, là một lão gia hỏa hơn sáu mươi tuổi, có chút mập. Lúc này, hắn đã đầu đầy mồ hôi lạnh, toàn thân đều không ngừng run rẩy, một câu cũng không dám nói.
Một thân áo choàng màu trắng, đã bị mồ hôi ướt đẫm rồi.
Ai dám nói chuyện?
Phát ra một chút thanh âm sẽ bị Trần Chấn Hoa quật ngã, thậm chí là bị giết.
Hơn nữa, từ trong ánh mắt tràn ngập sát cơ nồng đậm kia của Trần Chấn Hoa, tất cả mọi người biết rõ: chỉ cần có người dám ra một tiếng, cho dù là một chút tiếng vang, Trần Chấn Hoa cũng quyết sẽ không khách khí.
Hào khí trong toàn bộ hành lang, đều phi thường áp lực, ngoại trừ tim đập cùng tiếng hít thở ra, thì không còn có bất kỳ thanh âm nào nữa.
Tiếng tim đập?
Nha, cái này Quân Thần Trần Chấn Hoa muốn nhúng tay vào cũng không được, người ta là một người sống, ngươi còn có thể bắt tim người ta ngừng đạp sao? Không cho người ta hô hấp sao?
Trừ khi ngươi giết tất cả mọi người.
Lại để cho bọn hắn ly khai?
Như vậy sao được?
Ly khai sẽ có tiếng bước chân a.
Tất cả đều thành thành thật thật đứng đấy, không cho phép lộn xộn.
Két kẹt!
Nửa giờ sau, cửa phòng bệnh tạm thời đột nhiên được mở ra. Ở thời khắc này, chỉ cần người còn chưa ngất xỉu, ngay ngắn đem ánh mắt rơi vào phòng bệnh tạm thời.
Bất quá, vẫn không có bất luận kẻ nào dám lên tiếng, kể cả Trần Chấn Hoa cũng là như thế, một thanh âm cũng không có phát ra.
Nhìn sắc mặt Trần Thanh Đế tái nhợt, vô cùng mệt mỏi, vịn vách tường đi ra. Trong lòng Trần Chấn Hoa run lên, muốn hỏi điều gì, lại không dám hỏi.
Trần Chấn Hoa sợ còn chưa kết thúc, không dám phát ra âm thanh.
- Tốt rồi, Võ lão gia tử đã không có việc gì, dùng không được bao lâu sẽ tỉnh lại.
Trên mặt Trần Thanh Đế lộ ra dáng tươi cười trắng bệch, vô cùng suy yếu nói.
- Thanh Đế, con làm sao vậy?
Trần Chấn Hoa y nguyên không dám lớn tiếng, nhẹ giọng hỏi. Vẻ mặt khẩn trương, rất nhanh tiến lên nâng Trần Thanh Đế.
- Con không có việc gì, là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một hồi sẽ tốt thôi.
Trần đại thiếu có chút lắc đầu, vịn tường, ngồi trên một băng ghế ở cạnh cửa.
Vì trị liệu Võ lão gia tử, tất cả linh khí của Trần Thanh Đế đều tiêu hao hết, lại như cũ không đủ dùng. Khá tốt, Trần đại thiếu thuận nghịch song tu Càn Khôn Tạo Hóa Quyết.
Dù là như thế, lúc này Trần Thanh Đế cũng bởi vì trị liệu cho Võ lão gia tử, linh khí trong cơ thể cơ hồ bị tháo nước, mệt mỏi không nhẹ.
- An bài Võ lão gia tử đến một phòng bệnh tốt hơn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 320: Suy yếu cực độ
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Nói xong, Trần Thanh Đế cảm giác trước mắt đen kịt một mảnh, thân thể nghiêng một cái, đã hôn mê.
- Thanh Đế...
Trần Chấn Hoa tròng mắt muốn nứt, phát ra một tiếng thét kinh hãi, rất nhanh tiến lên, nâng lấy Trần Thanh Đế, chửi ầm lên nói:
- Con mẹ nó, bác sĩ đều chết hết rồi sao, còn không cút ngay tới cho tao. Nếu con trai của ta xảy ra chuyện gì, lão tử sẽ đốt bệnh viện của các ngươi.
- Có… có ngay...
Viện trưởng bệnh viện huyện, mồ hôi lạnh chảy ròng, rất nhanh tiến lên, bắt đầu chẩn đoán bệnh cho Trần Thanh Đế.
Trải qua chẩn đoán bệnh, Trần đại thiếu là vì tiêu hao quá lớn, tinh thần suy yếu, mới có thể hôn mê, cũng không có gì trở ngại, chỉ cần tu dưỡng một thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì nữa.
Cuối cùng, ở dưới bệnh viện cực lực phối hợp, Võ lão gia tử cùng Trần Thanh Đế, tất cả đều được đưa vào phòng bệnh tốt nhất.
Chỉ là qua hơn nửa canh giờ, Võ lão gia tử tỉnh lại. Về phần Trần Thanh Đế, thì vẫn không có phản ứng, bề ngoài giống như ngủ rất say.
- Võ lão gia tử, ngài đã tỉnh.
Trần Chấn Hoa chấn động toàn thân, rất nhanh đi tới trước giường bệnh, vẻ mặt kích động nhìn Võ lão gia tử vừa mở hai mắt ra.
- Tiểu Hoa tử, là ngươi.
Võ lão gia tử liếc mắt liền nhận ra Trần Chấn Hoa, cũng gọi ra danh tự. Cái này làm cho những thôn dân Lưu gia thôn kia, đều cảm thấy phi thường mừng rỡ.
Võ lão gia tử thật sự tốt rồi.
Phải biết rằng, Võ lão gia tử trước kia, là thần trí không rõ, ai cũng không biết a.
Bất quá, Quân Thần Trần Chấn Hoa, ở trong miệng Võ lão gia tử, vậy mà biến thành Tiểu Hoa tử. Cái này nếu để cho Lâm Sát Địch kia biết rõ, còn không khiếp sợ chết mới lạ.
Ngoại trừ số ít người như Trần lão gia tử, Lâm lão gia tử, Viên lão gia tử ra, ai dám xưng hô Quân Thần Trần Chấn Hoa là Tiểu Hoa tử?
Có thể thấy được, Võ lão gia tử không phải một nhân vật đơn giản. Ít nhất, quan hệ cùng Trần Chấn Hoa không phải là cạn.
- Võ lão gia tử, sự tình Võ Thuật cháu đã biết rõ, cũng đã giải quyết.
Trần Chấn Hoa hít sâu một hơi, nhìn Võ lão gia tử nói:
- Võ Thuật bị thương, bây giờ đang ở bệnh viện thành phố, bất quá không có gì trở ngại.
- Ai, Võ Thuật vẫn là quá vọng động rồi.
Võ lão gia tử thở dài một tiếng, nói ra:
- Tiểu Hoa tử, lão già khọm như ta này, lại gây thêm phiền toái cho ngươi.
- Võ lão gia tử, người không nên nói như vậy, bằng không thì lão gia tử nhà ta sẽ cho cháu ăn lạc thiết ngay.
Trần Chấn Hoa vẻ mặt áy náy nói:
- Đều là do Tiểu Hoa không có chiếu cố tốt ngài.
- Năm đó nếu như không phải ngài, lão gia tử nhà ta cũng sẽ không có...
Trần Chấn Hoa vẫn còn chưa nói xong, đã bị Võ lão gia tử cắt đứt.
- Tiểu Hoa tử, không cần nói sự tình dĩ vãng, những cái kia đều là trách nhiệm của ta phải làm.
Võ lão gia tử khoát tay áo, nghiêm túc nói:
- Tiểu Hoa tử, ta không muốn lại nghe được có ai nói tới những sự tình trước kia.
- Cái kia... Toàn bộ nghe Võ lão gia tử nói.
Trần Chấn Hoa nhẹ gật đầu, chủ đề xoay chuyển, nói ra:
- Võ lão gia tử, Võ Thuật là một hạt giống tốt, cháu muốn ném nó và đứa con kia của cháu vào trong bộ đội.
- Cái này... Cũng được.
Võ lão gia tử thở dài một tiếng, nói ra:
- Tính tình đứa nhỏ Võ Thuật này, vẫn là quá nóng nảy, không hiểu được ẩn nhẫn, ném vào bộ đội tôi luyện một phen, cũng tốt.
- Tiểu Hoa tử, sự tình đã giải quyết, không không có gì quá đáng a.
Võ lão gia tử nhìn Trần Chấn Hoa, nói ra:
- Không cần tiếp tục nữa, tha được thì tha.
Võ lão gia tử đương nhiên biết rõ, dùng tính tình của Trần Chấn Hoa, là quyết sẽ không bỏ qua bí thư thị ủy kia. Mặc dù con trai của bí thư thị ủy có sai, nhưng cũng đã nhận được trừng phạt xứng đáng.
Người bị Võ Thuật đánh chết, Võ lão gia tử cũng không muốn tiếp tục truy cứu nữa.
Đi qua, vậy hãy để cho nó đi qua.
Ngay cả bí thư thị ủy, Võ lão gia tử cũng không muốn truy cứu, chớ nói chi là bệnh viện này, vậy thì càng không đáng giá được nhắc tới rồi.
- Võ lão gia tử, cháu đương nhiên sẽ nghe ông, sẽ không truy cứu. Bất quá...
Trần Chấn Hoa tiếng nói xoay chuyển, giải thích nói:
- Ông cũng biết, đứa bé Thanh Đế kia là bảo bối trong lòng lão gia tử, những năm này gây nhiều họa như vậy, đều là cháu thay nó chịu tiếng xấu thay cho người khác.
- Làm cha như cháu, quản không được đứa bé Thanh Đế kia, nó muốn làm gì cháu cũng ngăn cản không được.
Trần Chấn Hoa khó xử nói:
- Đứa bé Thanh Đế kia, là quyết sẽ không bỏ qua Phùng Kiến Nhân, bệnh viện này nó cũng sẽ không tha thứ.
Nếu không phải Võ lão gia tử mở miệng, Trần Chấn Hoa há có thể đáp ứng? Hắn sẽ là cái thứ nhất không bỏ qua vợ chồng Phùng Kiến Nhân, về phần bệnh viện này, không bị Trần Chấn Hoa đập phá là không thể nào.
Trong lúc đó, Trần Chấn Hoa phát hiện, có môt đứa con trai như Trần Thanh Đế, vẫn là phi thường không tệ. Mặt mũi ai cũng không cho.
Ta là đáp ứng ngươi rồi, thế nhưng mà con của ta không đáp ứng, hơn nữa, ta cũng không quản được đứa con kia. Cho nên, vợ chồng Phùng Kiến Nhân cùng bệnh viện này đều sẽ không may.
- Thanh Đế cũng tới? Nó cùng chuyện này có quan hệ gì?
Vẻ mặt Võ lão gia tử khó hiểu, hắn đương nhiên biết rõ, Trần gia có một siêu cấp hoàn khố, Trần Thanh Đế.
Đối với Trần Thanh Đế làm những chuyện hư hỏng kia, Võ lão gia tử cũng nhìn không được. Võ lão gia tử thật muốn đi kinh thành, thay Trần lão gia tử một cước đá chết Trần Thanh Đế.
- Thanh Đế đã thay đổi, hơn nữa ở Trung y có thiên phú hơn người.
Vẻ mặt Trần Chấn Hoa kiêu ngạo nói:
- Võ lão gia tử ngài có thể nhanh tốt như vậy, là Thanh Đế trị tốt. Bất quá, hắn bởi vì quá mệt mỏi, hiện tại còn trong hôn mê.
- Vì cứu ta, mới mệt mỏi hay sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 321: Động cùng thương có gì khác nhau
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Vẻ mặt Võ lão gia tử không thể tin được, ai không biết, Trần gia Trần đại thiếu là mặt hàng gì?
- Đúng vậy.
Trần Chấn Hoa trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Hơn nữa, Võ Thuật cùng Thanh Đế là huynh đệ. Võ lão gia tử, ngài không nên hiểu lầm, bọn hắn cái gì cũng không biết, Võ Thuật cũng không biết thân phận của Thanh Đế.
- Còn có nữa là, đứa bé Thanh Đế kia, đã từng nói qua một câu.
Trần Chấn Hoa chấn động toàn thân, sát khí vậy mà bừng lên.
Võ lão gia tử thấy vậy, liền hỏi:
- Là nói cái gì?
Hắn rất muốn biết, rốt cuộc là câu nói gì, lại có thể làm cho Trần Chấn Hoa khống chế không nổi sát khí của mình.
- Ha ha, rất khí phách, cháu cũng rất thích câu này.
Trần Chấn Hoa hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc nói:
- Động huynh đệ của ta, tàn! Thương huynh đệ của ta, chết!
- Động huynh đệ của ta, tàn! Thương huynh đệ của ta, chết!
Võ lão gia tử lập lại một lần, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, bội phục.
- Võ Thuật là huynh đệ của Thanh Đế, hơn nữa còn bị thương. Cho nên...
Trần Chấn Hoa trầm giọng nói:
- Vợ chồng Phùng Kiến Nhân, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Vậy thì tùy ý Thanh Đế làm đi, bất quá...
Võ lão gia tử nhíu mày, nói ra:
- Động cùng thương, có cái gì khác nhau sao?
Động huynh đệ của ta, tàn! Thương huynh đệ của ta, chết!
Động cùng thương, có khác nhau sao?
Võ lão gia tử khó hiểu, Trần Chấn Hoa cũng khó hiểu.
Không có khác nhau sao?
Ở Trần Thanh Đế xem ra, là có khác nhau, hơn nữa, khác nhau rất lớn.
- Cháu cũng không biết, trong lòng cháu, đều là giống nhau.
Trần Chấn Hoa mỉm cười, nói ra:
- Cụ thể tình huống như thế nào, tiêu chuẩn cụ thể, cũng chỉ có tên ranh con Thanh Đế kia tự mình biết.
Trước kia nói đến Trần Thanh Đế, Trần Chấn Hoa là đau đầu không thôi, hiện tại, Trần Thanh Đế đã trở thành niềm kiêu ngạo của hắn.
- Ha ha, chờ Thanh Đế tỉnh lại, lại để cho hắn tới gặp ta, ta còn thật muốn biết, cái động cùng thương này, đến cùng có gì khác nhau.
Võ lão gia tử ha ha cười cười, tâm tình rất tốt.
Võ Thuật không có việc gì, còn ở dưới tình huống nó cùng Trần Thanh Đế không biết cái gì, trở thành huynh đệ. Điểm này, Võ lão gia tử cảm thấy rất vui vẻ.
- Võ lão gia tử, ngài muốn gặp cháu?
Đúng lúc này, sắc mặt Trần Thanh Đế khôi phục một chút huyết sắc, trên mặt treo dáng tươi cười đi đến.
- Thanh Đế, tiểu tử ngươi tới đây một chút.
Võ lão gia tử chứng kiến Trần Thanh Đế, muốn đứng thẳng người lên.
- Đừng...
Trong lòng Trần Chấn Hoa chấn động, liền nói:
- Võ lão gia tử, ngài không nên cử động, trước kia vừa mới phẩu thuật, không thể lộn xộn.
- Cha, cha không cần lo lắng, Võ lão gia tử không có việc gì rồi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, khoa trương nói:
- Con của cha là mệt mỏi đến ngất đi, bỏ ra một cái giá lớn như vậy, lại trị không hết miệng vết thương của Võ lão gia tử, Mã lão đầu há có thể muốn thu con làm đệ tử như vậy sao?
Trần đại thiếu vì trị liệu cho Võ lão gia tử, linh khí thuận nghịch song tu Luyện Khí tầng năm cơ hồ bị tháo nước, càng là mệt mỏi hư thoát, há có thể đơn giản?
Hiện tại miệng vết thương giải phẫu của Võ lão gia tử, đã đóng vảy không nói, tất cả bệnh kín cũng đều tốt rồi. Thân thể kia tuy không nói tráng sĩ cỡ nào. Nhưng tuyệt đại đa số trung niên nhân, cũng không có biện pháp so sánh với Võ lão gia tử, thân thể cũng không bằng Võ lão gia tử.
Bất quá, Trần Thanh Đế lo lắng Võ lão gia tử quá mệt mỏi, mới để cho Trần Chấn Hoa hảo hảo chăm sóc, hảo hảo nghỉ ngơi. Hiện tại tỉnh lại, đừng nói xuất viện, đánh hai bộ quyền cũng không có vấn đề.
Đương nhiên, cũng không thể làm vận động quá kịch liệt.
Trần đại thiếu không muốn làm cho rung động quá lớn, mới chỉ làm miệng vết thương của Võ lão gia tử đóng vảy mà thôi. Nếu như vận động quá mức kịch liệt, sẽ xé rách thành vết sẹo.
- Mã lão đầu? Chẳng lẽ là lão gia hỏa Mã Quan Thiên kia?
Võ lão gia tử trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Thanh Đế.
Mã Quan Thiên, Thái Sơn Bắc Đẩu Trung y giới, thu đệ tử đây chính là phi thường nghiêm khắc.
Võ lão gia tử như thế nào cũng thật không ngờ, Mã Quan Thiên vậy mà muốn thu Trần Thanh Đế làm đệ tử. Hơn nữa xem bộ dáng, Trần Thanh Đế còn không thèm nghía đến Mã Quan Thiên.
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 322: Không để cho ta thất vọng
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
- Dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo ta, tranh thủ thời gian nói nhanh.
Không đợi Trần Chấn Hoa mở miệng, Võ lão gia tử quát:
- Ngươi tiểu tử này, một chút cũng không thành thật, nói nhanh một chút, nói nhảm thì miễn đi.
- Khục khục... cái kia... được rồi.
Trần Thanh Đế vội ho một tiếng, sắc mặt cũng trở nên trầm trọng, nói ra:
- Huynh đệ ta thừa nhận, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương.
- Nếu có người muốn thương tổn huynh đệ của ta, dù chỉ là nghĩ đến.
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang:
- Chỉ cần để cho ta biết được, ta sẽ trước đánh hắn tàn phế, sớm gạt bỏ uy hiếp đi. Như thế, đối phương không cách nào làm bị thương huynh đệ của ta.
- Cái này, chính là ta lý giải động.
Trần Thanh Đế thật sự rất hối hận, hối hận ở thời điểm biết rõ Hà Gia Tước nhất định sẽ trả thù, không có trực tiếp gạt bỏ hắn.
Cũng chính bởi vì như thế, Chu Trướng cùng Trịnh Lục đều bị thương, bị đánh thảm.
Mặc dù nói, Trần Thanh Đế đã giết Hà Gia Tước cùng Đậu Giang Hồng, càng là giết bốn tay chân cùng bốn gã cảnh sát. Nhưng mà, Chu Trướng cùng Trịnh Lục cuối cùng là bị thương, bị đánh.
Nếu như Trần đại thiếu có thể sớm gạt bỏ Hà Gia Tước, huynh đệ của hắn há có thể bị thương?
Lòng trả thù của Hà Gia Tước, đối với Trần Thanh Đế mà nói, cái kia chính là động.
Động, thì tàn!
Cái này là Trần Thanh Đế lý giải, tuy rất cực đoan, rất bá đạo, rất không hợp lý. Nhưng mà, Trần đại thiếu cứ lý giải như vậy, cứ cực đoan như vậy, cứ bá đạo như vậy.
Trần Chấn Hoa cùng Võ lão gia tử, ngay ngắn nhìn về phía Trần Thanh Đế. Con mẹ nó, thằng này cũng quá bá đạo a?
Động, lại có thể lý giải như vậy? Cho rằng thành cách nghĩ?
Thực con mẹ nó nhân tài a.
- Mượn Võ Thuật mà nói, nếu như sớm đánh vợ chồng Phùng Kiến Nhân tàn phế, giải quyết hết bọn hắn, Võ Thuật há có thể bị đánh thương?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trầm giọng nói:
- Ở bên trong khái niệm của ta, động, so thương quan trọng hơn.
- Tốt rồi, Võ lão gia tử, tâm hiếu kỳ của lão nhân gia ngài cũng thỏa mãn rồi. Kế tiếp, có phải cũng nên giải thích nghi hoặc cho cháu hay không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn xem Võ lão gia tử.
Võ lão gia tử này, thật sự là quá thần bí, quá không đơn giản rồi.
- Ta nghĩ, về sau sẽ có cơ hội.
Võ lão gia tử luôn \ trầm mặc, ít khi trên mặt lộ ra dáng tươi cười:
- Có một ngày, cháu nhận được sự thừa nhận của ta, ta sẽ nói cho cháu biết.
- Tốt.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, cũng không có tiếp tục hỏi tiếp:
- Võ lão gia tử, cháu sẽ chờ ngày đó.
Nói xong, Trần đại thiếu đi tới một bên, nhìn Võ Nghệ nằm ở trên giường bệnh ngủ say.
Cảm xúc của Võ Nghệ không ổn định, thân thể cũng rất suy yếu, sau khi buông lỏng liền chóng mặt ngủ say. Mà Trần đại thiếu, cũng đã tiến hành châm cứu cho Võ Nghệ.
Nếu như Trần đại thiếu không ra tay, Võ Nghệ là quyết sẽ không tỉnh lại.
Hiện tại Võ lão gia tử đã được Trần Thanh Đế trị liệu tốt, cái này đối với Võ Nghệ mà nói chính là tin tức tốt. Lúc này, lại để cho Võ Nghệ tỉnh lại, đây tuyệt đối là một lựa chọn không tệ.
Còn có nữa là, dùng trạng thái của Võ Nghệ, thời gian mê man quá lâu, cũng không phải chuyện gì tốt.
- Gia gia...
Khi Trần Thanh Đế rút ngân châm trên cổ, trán của Võ Nghệ ra, con mắt của Võ Nghệ còn chưa có mở, liền trực tiếp từ trên giường bệnh ngồi dậy.
Chỉ là từ điểm này, cũng có thể thấy được, cho dù Võ Nghệ là ở trong mê ngủ, cũng một mực nhớ tới gia gia của nàng, lo lắng đến gia gia của nàng.
Như thế xuống dưới, thời gian lâu rồi, không chỉ có đối với thân thể Võ Nghệ không tốt, càng sẽ gia tăng tâm bệnh của nàng.
Cho nên, hiện tại phải thông qua người Võ Nghệ quan tâm nhất, đến tiêu trừ loại tâm tình này của nàng, phai mờ hạt giống hận thế đã gieo xuống nội tâm của nàng.
Võ lão gia tử khỏe lại là phương thức tiêu trừ tốt nhất.
Dùng tu vi Luyện Khí tầng năm của Trần Thanh Đế, chỉ là trị liệu tốt Võ lão gia tử cũng không phải chuyện tình khó khăn gì lắm. Ít nhất, quyết sẽ không có chuyện linh khí toàn thân đều bị rút sạch, hư thoát đến hôn mê bất tỉnh.
Trần đại thiếu triệt để trị liệu tốt Võ lão gia tử, kết liễu sẹo, tùy thời có thể ra viện, xuống giường đánh hai bộ quyền. Chính là muốn xóa đi hạt giống hận thế trong nội tâm Võ Nghệ.
Trần Thanh Đế thật có thể nói là nhọc lòng, dụng tâm lương khổ a.
- Tiểu Nghệ, gia gia không có việc gì.
Võ lão gia tử vội vàng từ trên giường đi xuống, đi vào bên giường Võ Nghệ, nói ra:
- Tiểu Nghệ, gia gia không có việc gì, gia gia toàn bộ tốt rồi.
- A... Thật sự là quá tốt, gia gia không có việc gì, thật sự là quá tốt.
Võ Nghệ nhìn thấy Võ lão gia tử có thể đứng dậy, lập tức hưng phấn từ trên giường nhảy xuống:
- Thật sự là quá tốt, thật tốt quá, gia gia không có việc gì...
Nhìn thấy một màn này, Trần Thanh Đế thở dài một hơi. Hắn sợ, sợ Võ Nghệ không cách nào vui vẻ, không cách nào trở lại bộ dáng ngây thơ khoái hoạt ngày xưa.
- Thanh Đế ca ca, là anh đã cứu gia gia em, cái kia... cái kia… vậy đại ca của em cũng thật sự không có việc gì rồi hả?
Ánh mắt của Võ Nghệ, đã rơi vào trên người Trần Thanh Đế.
- Tiểu Nghệ, Thanh Đế ca ca sẽ không lừa gạt em.
Trần Thanh Đế mỉm cười, sờ lên cái đầu nhỏ của Võ Nghệ, nói:
- Em không cần lo lắng, hiện tại Thanh Đế ca ca muốn đi xử lý một chút sự tình. Chờ sau khi xong xuôi rồi, sẽ mang em đi gặp đại ca của em, cho em tận mắt nhìn thấy đại ca em không có việc gì.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích -----oo0oo-----
Chương 323: Chúng ta ngéo tay
Nguồn: MT Sưu Tầm MTQ-- 4vn
- Thanh Đế ca ca, đây chính là anh nói, anh không thể gạt em.
Võ Nghệ lầm bầm lấy cái miệng nhỏ nhắn, đưa ngón út ra nói:
- Chúng ta móc tay, sau khi ngéo tay, anh không thể gạt em rồi.
- Ha ha, tính toán anh sợ tiểu nha đầu em.
Trần Thanh Đế ngéo tay cùng Võ Nghệ, nói ra:
- Hiện tại hài lòng chưa, tiểu nha đầu?
- Ai là tiểu nha đầu? Em không còn nhỏ nữa, đã mười sáu tuổi rồi. Hơn nữa, em còn định ghi danh Trung Y Học Viện đây này.
Võ Nghệ rất là không phục nói.
- Ghi danh Trung Y Học Viện? Tiểu Nghệ, không nghĩ tới em lợi hại như vậy.
Trong lòng Trần Thanh Đế khẽ động, hắn đương nhiên biết rõ, Trung Y Học Viện cũng không phải là dễ khảo thi đi vào.
- Đó là đương nhiên.
Vẻ mặt Võ Nghệ tự tin, mang theo bất mãn nói:
- Thanh Đế ca ca, về sau không cho phép lại gọi em Tiểu Nghệ nha đầu, gọi em là Tiểu Nghệ muội muội, Tiểu Nghệ cũng có thể, không cho phép gọi em là nha đầu, em đã trưởng thành.
- Không gọi, không gọi, về sau không bao giờ gọi nữa.
Trần Thanh Đế thật sự là bị Võ Nghệ làm sợ. Bất quá, lại để cho Trần đại thiếu buồn bực chính là, tên khốn Võ Thuật kia, sao có thể có một em gái xinh đẹp như vậy chứ?
Cái này lại để cho Trần đại thiếu không khỏi nghĩ tới, Thiết Nam cùng em gái Thiết Nam, Tạ Khinh Diệu. Trần đại thiếu bề ngoài hình như đã đáp ứng Tạ Khinh Diệu, buổi trưa hôm nay mời nàng ăn cơm.
Ăn cơm là giả, hai người thăm dò lẫn nhau mới là thật.
Bất quá, nhìn thời gian một chút, rất hiển nhiên cơm trưa này là ăn không được.
Chỉ có thể đợi dịp khác, hàii.
- Võ lão gia tử, phụ thân, Tiểu Nghệ nha... Tiểu Nghệ muội muội, mọi người trước trò chuyện, ta đi xử lý một ít chuyện.
Ở chỗ sâu trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một tia sát cơ.
- Thanh Đế...
Nhìn thấy Trần Thanh Đế ly khai, Võ lão gia tử kêu một tiếng, bất quá, lại cũng không nói gì nữa.
- Võ lão gia tử, cháu biết rõ ý nghĩ của ngài.
Trần Thanh Đế giảm thấp thanh âm xuống, nói ra:
- Bất quá, thương huynh đệ của cháu, kết quả chỉ có một, chỉ có chết. Bất luận là người nào cũng vậy.
Trần Thanh Đế vứt bỏ một câu, quay người ly khai phòng bệnh.
Đối với cái này, Võ lão gia tử không nói gì thêm, Trần Chấn Hoa thì càng không có bất kỳ ý kiến gì rồi.