NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 329: Ỷ lại
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Từ sau khi ở tàn tháp tiến vào Lưỡng giới thập phương trận này, hắc miêu liền ý thức được, con đường vào chỗ pháp trận này nhìn như đơn giản, chỉ cần nhẹ nhàng nhảy lên liền có thể đi vào trong đó. Nhưng trên thực tế, nếu như không có tu vi đạp phá thiên quan, sau khi tiến vào pháp trận trong nháy mắt sẽ bị không gian lần lượt thay đổi nghiền thành bột mịn.
Nhưng người đàn ông trước mắt này không chỉ có vào được, hơn nữa có vẻ thư thái nhàn nhã, giống như là sau khi ăn xong đang đi vào vườn trường tản bộ cho dễ tiêu hóa vậy ...
Sự có khác thường tức vi yêu. ( chuyện gì khác thường đều có điều quỷ dị)
Đối mặt người đàn ông vẻ mặt nhàn nhã này, hắc miêu lập tức đề cao cảnh giác.
Nàng trong lòng rõ ràng, chính mình đến đây, tuy rằng hữu kinh vô hiểm, nhưng cũng mất sức của chín trâu hai hổ.
Mà người đàn ông trước mắt này lại nhẹ nhàngkhông tai họa liền đi tới được nơi này, chính mình không thể không đề cao cảnh giác ...
Người đàn ông cách hắc miêu càng ngày càng gần, mang trên mặt nét mỉm cười thản nhiên.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, tuy rằng hắn biểu hiện thực nhàn nhã, cười cũng thực thân thiết, nhưng ánh mắt cũng có chút dại ra.
Hắn từng bước đi lên trước, đi cũng không mau, luôn mang theo mỉm cười.
Bởi vì đề phòng cao, Hắc miêu lúc này cũng không đem linh thức ra dò xét, chỉ đứng yên một chỗ...
Nếu lá gan nàng hơi lớn một chút, đôi mắt tra xét phương vị người đàn ông này, sẽ phát hiện, sau đầu người đàn ông có một con mắt đang lóe ra tia sáng quỷ dị.
- Kỳ quái, người này ta khẳng định chưa từng thấy qua, nhưng vì cái gì có một cảm giác quen thuộc nhỉ?
Hắc miêu trong lòng nghi hoặc , đồng thời bắt đầu lo lắng, nên hay không hạ thủ trước.
Nàng giống Mạc Ngôn, cho tới bây giờ cũng không phải là người lương thiện gì ... Đối với nàng mà nói, người đàn ông trước mắt này thiện hay ác, là địch là bạn, kỳ thật đều không trọng yếu. Chỉ cần người tới có chỗ quỷ dị, liền thuộc loại phạm trù nên đánh chết.
Duy nhất làm cho nàng do dự chính là, mình rốt cuộc có thể xử lý đối phương hay không?
Đây cũng không phải là do nàng không tự tin, mà là sau khi trải qua trận bùng nổ vừa rồi kia, mặc dù được Mạc Ngôn chải vuốt sợi lông đã có chút khôi phục, nhưng khoảng cách với trạng thái sung mãn lại vẫn là kém đến xa xa.
Và trọng yếu nhất là, nàng lúc này cũng không phải là độc thân tác chiến, đã có người to cao làm bia đỡ đạn.
Hắc miêu nói người cao to tự nhiên chính là Mạc Ngôn ...
Sau khi đi theo Mạc Ngôn một thời gian, bất tri bất giác nàng đã có thói quen ỷ lại vào Mạc Ngôn. Về điểm này, chỉ sợ ngay cả chính nàng ta cũng chưa ý thức được.
Đối mặt người trung niên trước mắt này nhìn như quỷ dị, đổi là trước kia, nàng ít nhất sẽ tìm hiểu chi tiết. Nhưng hiện tại, nàng chỉ muốn tránh đến phía sau Mạc Ngôn, yên tĩnh nhìn hắn đem sự tình bãi bố ổn thỏa, sau đó tao nhã bước thong dong rời khỏi pháp trận này.
Nhưng Mạc Ngôn hiện tại cũng không ở nơi này.
Đây gọi là nước ở xa không giải được cơn khát ở gần, đối với hắc miêu mà nói, muốn tìm được lá chắn trước người, chỉ có hai biện pháp. Một là lớn tiếng hô cứu mạng, hai là xoay người trốn đi, mau chóng đuổi tới bên cạnh Mạc Ngôn. Nhưng thực hiển nhiên, xuất phát từ tôn nghiêm và rụt rè, hai biện pháp này đều là nàng không thể tiếp thu ...
Và tối trọng yếu là, nàng không phải bởi vì khiếp đảm mới nghĩ đi ỷ lại Mạc Ngôn, mà là bởi vì động vật như mèo trời sinh tập tính đã có thói quen ỷ lại, sau khi quen Mạc Ngôn đã nảy sinh biếng nhác.
Nói ngắn gọn chính là, chứng làm biếng sợ khó của hắc miêu bắt đầu phát tác...
- Đáng tiếc, nước ở xa không giải được cái khát ở gần, tên kia ở chỗ đầu mối nửa ngày đều không động tĩnh , chẳng lẽ... Thật sự muốn ta tự mình động thủ sao?
Hắc miêu thở dài, cảm thấy chính mình thật sự cần ra tay. Sau khi tiến vào chỗ pháp trận này, không chỉ có nơi chốn bị quản chế, hơn nữa làm đều là việc tốn sức, ngược lại tên Mạc Ngôn kia, cả chặng đường thoải mái kỳ cục.
Thật sự là mệnh khổ mà ...
Hắc miêu trong lòng căm giận, đồng thời phấn chấn tinh thần, chuẩn bị sờ sờ từng chi tiết người đàn ông trung niên trước mắt này.
Lúc này, người trung niên cách nàng chỉ có hơn mười thước.
Trên mặt của hắn mang theo nét mỉm cười như thản nhiên trước, nhưng nhìn thế nào đều có vẻ có chút giả tạo ...
Theo hắn tới gần, một khí tức khó có thể nói hết cũng theo tới gần, làm cho người ta có một loại cảm giác tà ác.
Hắc miêu nhất thời giật mình một cái, khí tức tà ác này nàng cũng không xa lạ.
Từ lúc ở ngoài tàn tháp, nàng đã cảm thụ qua loại khí tức này, ngoài ra, trước lễ đường xuất hiện ánh mắt quỷ dị kia cũng từng tản mát ra khí tức đồng dạng...
Điều này làm cho nàng có chút phẫn nộ.
- Một mình mới tới, lúc này tìm tới ta, chứng minh chính là quả hồng tìm nắm đấm! Chẳng lẽ khi ta không ở cùng Mạc Ngôn, ta nhìn qua thật sự dễ bị bắt nạt như vậy!
Hắc miêu không phải là hạng người ngu dốt, sau khi cảm nhận được khí tức quen thuộc, trong lòng nàng nhất thời hiểu được ... Đối phương tìm tới chính mình, cũng không phải ngẫu nhiên, cũng không phải chính mình vận khí không tốt, mà là đối phương cố ý!
- Hừ hừ, ngươi không biết Mã vương gia trường có ba con mắt!
Hắc miêu hoàn toàn nổi giận, lui về phía sau, nhẹ nhàng nhảy lên tảng đá ...
Nàng vừa nhảy, người đàn ông trung niên tựa hồ cũng có chút kiêng kị, lập tức dừng lại cước bộ nhìn như thong dong, bày ra tư thế, chuẩn bị nghênh đón hắc miêu công kích.
Nhưng thực hiển nhiên, hắn cũng không biết tính cách hắc miêu.
Nói tóm lại, đây là một kiều nữ kiêu ngạo, biếng nhác, ham chơi, tham ăn, tính tình thường xuyên làm cho giống sinh vật, có đôi khi nàng sẽ phẫn nộ, có đôi khi cũng sẽ có vẻ rất có tính công kích, nhưng bất luận khi nào, nhiệt huyết của nàng đều trào dâng vô duyên!
Cho nên, sau khi nàng nhẹ nhàng nhảy lên, thế công kích kỳ thật chính là cái ngụy trang.
Thân trên không trung, hắc miêu bỗng nhiên nhẹ nhàng xoay người, sau khi vẽ ra một đường cong tuyệt vời, cũng dừng ở phía sau hài cốt Thập Tam, lập tức tiểu móng vuốt vỗ nhẹ, đẩy cao nhân đang đấu tranh tâm lý về phía người trung niên...
- Chưa thấy qua ngươi như vậy, có địch đến, lại dám tránh ở phía sau đại nhân ta...
Hắc miêu hừ hừ nói:
- Có việc làm phiền đệ tử này... Bộ xương cốt, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, nếu ngươi có thể lấy đầu người kia, đại nhân ta liền gắng gượng mà thu ngươi làm đệ tử ký danh!
Nàng vừa nói, vừa vỗ vỗ móng vuốt, giống như ngại bẩn, lại giống như không chút để ý, trên thực tế hai con mắt cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên.
Giống như Mạc Ngôn, nàng cho tới bây giờ không phải là người lương thiện. Sau khi cảm nhận được người trung niên tản mát ra khí tức tà ác, nàng quyết đoán đẩy Thập Tam ra đảm đương việc thăm dò đối phương cùng với dùng để ngăn cản cước bộ của kẻ địch ...
Thập Tam khóc không ra nước mắt, bởi vì hắn không có tuyến lệ, nhưng đáy lòng cũng đã bi thương vô cùng...
- Đây là báo ứng mà!
Hắn thầm than thở ở trong lòng...
Một giây đồng hồ trước, hắn còn đang nghĩ nên làm một dũng sĩ trung thành hộ vệ chủ nhân, hay là làm một người nhu nhược vứt bỏ chủ mà chạy. Lại hồn nhiên quên mất, với thân phận cùng thực lực của hắn lúc này, kỳ thật là không có quyền lựa chọn.
Hắc miêu tùy tay vỗ một cái nhưng đủ thuyết minh phong phạm nó thân là người chủ... Bảo ngươi tiến thi tiến, cho ngươi lui liền đẩy về, cho ngươi sinh ra thì được sinh, cho ngươi chết thì chết!
Thập Tam thân trên không trung, ngọn lửa màu lam trong hốc mắt mãnh liệt tăng vọt!
Xương ngón tay nắm chặt yêu đao đồng thời giơ cao tăng lên, mang theo khí tức thô bạo, quyết liệt bổ về phía đầu người trung niên!
Trước một khắc trong tim của hắn còn đang ai thán, nhưng giờ khắc này, lại bỗng nhiên bộc lộ ra thô bạo từ đáy lòng...
Trong lòng hắn rất rõ ràng, sau khi chính mình mất đi quyền lựa chọn, nếu muốn 'Sống' tiếp, cũng chỉ có thể làm một con chó trông cửa thô bạo, hay là một thanh yêu đao biết nghe lời!
Có lẽ là sau khi đã hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, hoàn toàn buông tha cho kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của chính mình khi còn sống, sau khi một đao kia chém ra, máu huyết vốn là bởi vì một giọt máu của Mạc Ngôn mà ra trở nên ngưng thực hồn hỏa, lần thứ hai có đột phá...
Trên yêu đao, một tia ngọn lửa màu lam lẫm liệt sinh ra, tại trung tâm ngọn lửa, còn có một tia màu bạc!
Một đao cắt qua hư không, thẳng tắp bổ về phía đầu người đàn ông trung niên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 330: Hắn là đồ ngốc
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Đối mặt đao phong cùng với ngọn lửa trên đao, người đàn ông trung niên chỉ làm như không thấy, tựa hồ căn bản là không để ở trong lòng.
Mà sự thật cũng là như thế, một đao kia của Thập Tam tuy rằng bá đạo, lại không đủ để tạo thành bất cứ thương tổn gì với hắn.
Hắn đứng ở tại chỗ, không lay động, khi đao phong đến cách mặt ước chừng nửa mét, hắn mới nhẹ nhàng há mồm, phát ra sóng âm cổ quái...
Sóng âm này không phải bất cứ một loại ngôn ngữ nào, từ ba âm tiết đơn tạo thành, nghe vào trong tai, khiến người ta có loại khó chịu nói không nên lời.
Sóng âm tốc độ đã vượt xa tốc độ vận hành của yêu đao.
Người đàn ông trung niên ra đòn sau nhưng cũng làm cho Thập Tam bị một kích trầm trọng.
Sau khi cảm nhận được sóng âm đánh sâu vào, lúc đầu Thập Tam cũng không có bất cứ gì khó chịu, nhưng khi sóng âm kỳ quái này theo hốc mắt nhảy vào hồn hỏa màu lam, hắn ý thức được ở chỗ sâu trong lồng bỗng nhiên dâng lên một sự hồi hộp khó có thể nói hết!
Liền giống như con gà con thấy diều hâu, cừu thấy sói, đây là một loại hồi hộp cùng sợ hãi khi đối mặt thiên địch ...
Trong nháy mắt, hắn thậm chí có một ảo giác, cho dù chính mình tu thành âm thần, cũng vô pháp chống cự được tiếng quát nhẹ nhàng từ chính đối phương!
- Ào ào...
- Leng keng...
Đối mặt sóng âm đánh sâu vào, Thập Tam không hề có sức phản kháng, ý thức lập tức tán loạn, lần thứ hai lâm vào tới trầm mặc.
Lưu lại, chỉ có xương cốt rơi rụng trên mặt đất khi phát ra tiếng vang, cùng thanh yêu đao rơi trên mặt đất phát ra tiếng leng keng thanh thúy ...
Không có hồn hỏa duy trì, hắn không thể duy trì xương cốt tạo thành thân thể, càng không thể nắm chặt đao trong tay, cũng không thể làm cho nó phát ra ngọn lửa màu lam rực rỡ ...
- Thật sự là vô dụng...
Thấy một màn như vậy, Hắc miêu không có biểu hiện ra bi thương, cũng không có biểu hiện ra kinh ngạc, chỉ vô tâm vô nhân tính than thở một tiếng.
- Này, ngươi đến tột cùng là cái đồ gì vậy?
Hắc miêu lặng lẽ đề phòng , trong mắt lại lộ ra một tia tò mò.
Trước mắt người này mặc dù có hình thái nhân loại, trong cơ thể sinh khí đậm đặc, nhưng nàng cũng không cho là đối phương thật sự là nhân loại. Thậm chí, ngay cả sinh vật thể chỉ sợ cũng không được tính, chính là có hình người mà thôi. Cho nên, nàng không chút khách khí sử dụng cái cách xưng hô mang theo sỉ nhục cùng cực độ miệt thị là 'Đồ vật' này.
Người đàn ông trung niên không có biểu hiện ra bất cứ phẫn nộ nào sau khi bị chịu sau, hắn lẳng lặng nhìn hắc miêu, đồng tử màu đen trong mắt từ từ bắt đầu phóng đại...
Ngắn ngủn hai giây sau, ánh mắt của hắn đã là hoàn toàn bị màu đen chiếm cứ.
Đây là một loại màu đen thâm thúy không dễ thấy, giống như có thể hấp thu được ánh sáng vào.
Mà nó tản mát ra khí tức, cũng càng ngày càng tà ác.
Hắc Miêu cũng không nhân cơ hội phát ra đòn công kích, mà chỉ an tĩnh quan sát.
Cũng không phải là nàng không nghĩ sẽ công kích trước, mà là chợt phát hiện, khi ánh mắt đối phương bắt đầu phát sinh biến hóa, toàn bộ không khí trong này đều trở nên cuồng bạo hơn ...
Trong cuồng bạo dị động này, linh thức nàng đi tìm hiểu bỗng nhiên bị tiêu tán không còn, chỉ có thể bảo trì bên người một mét.
Đồng thời, khí tức trong cơ thể cũng là vận chuyển không lưu loát, tựa hồ đã bị toàn bộ thiên địa áp chế, không thể tự do phóng ra bên ngoài.
Dưới tình huống như vậy, nếu nàng muốn công kích, biện pháp duy nhất chính là lần thứ hai tiêu hao căn nguyên, vận dụng yêu đan!
Nhưng đáng tiếc chính là, không lâu trước nàng vừa mới vận dụng căn nguyên, nếu không phải được Mạc Ngôn đúng lúc chải vuốt sợi lông, chỉ sợ lúc này còn nằm ở một chỗ tu dưỡng cũng nên ... Lúc này nếu lần thứ hai vận dụng, mặc dù có thể được Mạc Ngôn trợ giúp, cũng là hậu hoạ vô cùng.
Cho nên Hắc Miêu chỉ có thể yên lặng nhìn đối phương, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng nghĩ, phía sau mình dù sao còn có một Mạc Ngôn, người trước mắt kia tuy rằng trở nên càng ngày càng nguy hiểm, nhưng cũng không đáng vì thế mà tổn hại căn nguyên.
- A...
Theo ánh mắt màu màu hắc đồng chiếm cứ toàn bộ, người đàn ông trung niên bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ giống như con người khi dục vọng được thỏa mãn, trên mặt cũng trở nên sinh động hơn.
Hắn vươn tay, sờ sờ cái ót, vừa lòng gật gật đầu.
Lúc này, con mắt quỷ dị sau đầu hắn kia đã biến mất không thấy đâu ...
- Thật lâu không có gặp được thân thể mới mẻ như thế, tuy rằng yếu ớt, nhưng lại rất thú vị...
Người đàn ông trung niên lẩm bẩm:
- Con người kỳ quái, thân thể gầy yếu, lại có thể đoạt được tạo hóa thiên địa, sáng tạo ra nền văn minh lớn mạnh như thế. Hừ, còn biết biến sắt làm phi cơ? Cách xa ngàn vạn dặm, lại có thể giao lưu bằng cái hộp nhỏ tên là di động sao? Thật sự là rất thú vị ...
Hắn hơi hơi híp mắt lầm bầm lầu bầu trong chốc lát, bỗng nhiên nhìn về phía hắc miêu, nói:
- Lần trước ta sống nhờ một thân thể, nhân loại còn sử dụng xe ngựa thậm chí là xe bò, ngươi có thể nói cho ta biết, cái thời đại kia cách hiện tại đã qua bao nhiêu năm rồi không ?
Hắc miêu thực nghiêm túc nói:
- Đồ ngốc...
Người đàn ông trung niên có chút nghi hoặc, lẩm bẩm nói:
- Mới qua mười năm thôi sao?
Hắc miêu đùa giỡn đứng che trước mặt người trung niên, cũng không phải bởi vì nàng thấy có cái gì thú vị, mà là cố ý kéo dài thời gian.
Nếu lúc này lẻ loi một mình, với tính tình nàng ta, nhất định là đánh trước một trận rồi nói.
Nhưng có Mạc Ngôn hậu thuẫn, hơn nữa trạng thái cũng không được khá lắm, sách lược của nàng là có thể tha thì tha, tốt nhất là kéo dài tới khi Mạc Ngôn quay lại...
- Bằng hữu của ngươi tên là đồ ngốc sao?
Người đàn ông trung niên khẽ nhíu mày, nói:
- Tên này thực cổ quái nhỉ...
Thời gian trôi qua, vẻ mặt của hắn càng ngày càng phong phú, không còn vẻ mỉm cười dại ra như vừa rồi nói chuyện, hắn cũng luôn vô tình hay hữu ý vuốt cái ót, nơi đó đúng là nơi con mắt biến mất.
Hắc miêu nháy mắt, nói:
- Có cái gì cổ quái ? Ta cảm thấy thực bình thường mà !
Đối phương nguyện ý nói chuyện về đề tài này, nàng tự nhiên là cầu còn không được.
- Không đúng, là ngươi đang mắng ta...
Người đàn ông trung niên bỗng nhiên nhướng mày, làm như nhớ ra cái gì đó, nói:
- Đồ ngốc là lời nói mắng chửi người khác, giống như là mắng chửi người ngu xuẩn ...
Hắn tựa hồ cũng không vì vậy mà tức giận, ngược lại nở nụ cười, nói:
- Vị đạo hữu này, ngươi thật đúng là không phúc hậu, tuy ta đang ở trong núi này, không biết thời đại và thế sự... nhưng ngươi hiển nhiên là quên mất, rất nhiều chuyện tuy rằng ta ngây thơ không biết, nhưng thân thể mà ta mới có này cũng biết được!
Hắn đùa rồi nói, hoàn toàn không thấy khí tức tà ác nguy hiểm như mới biểu hiện ra kia, ngược lại để ho Hắc miêu có chút trở tay không kịp.
Nàng nhìn chằm chằm người trung niên, thăm dò nói:
- Nói cách khác, thân thể này của ngươi có thể nhớ được toàn bộ à?
Người trung niên lắc đầu nói:
- Nào có dễ dàng như vậy, nhớ được 6 phần mà thôi, phải tiêu hóa toàn bộ ký ức hắn có, ít nhất cần nửa ngày thời gian.
Hắn mang theo nét mỉm cười lắc đầu mà nói, có vẻ cực kỳ thành khẩn và tự nhiên, giống như là cùng lão bằng hữu nói chuyện phiếm vậy.
Nhưng hắn biểu hiện càng thành khẩn và tự nhiên, trong lòng Hắc miêu lại càng đề phòng.
Nàng rất muốn trực tiếp hỏi người trung niên kia, ngươi rốt cuộc muốn gì nào? Chẳng lẽ cũng như ta, cũng đang kéo dài thời gian sao?
Đổi là khi bình thường, với tính tình nàng ta khẳng định trực tiếp thốt lên mà hỏi. Nhưng lúc này, khi nói đến bên miệng, chung quy lại thay đổi đề tài, nói:
- Cần xưng hô với các hạ như thế nào?
Người trung niên hơi hơi nhíu mày, nói:
- Ta sống ở thiên địa, không tên không họ, hơn nữa cũng không ai hỏi tính danh của ta, lúc này, ta thật đúng là không tiện trả lời ngươi.
Hắc miêu nói:
- Sinh làm người, làm sao có thể không có họ tên chứ! Muốn ta thay ngươi đặt một cái tên hay không?
Người trung niên kinh ngạc nói:
- Đạo hữu nguyện ý ban tên cho ta?
Hơi hơi dừng lại, trên mặt lại toát ra vẻ kinh hỉ, nói:
- Nhận thức của ta đối với thế giới này toàn bộ đến từ chính ký ức người khác, có thể nói là biết nhiều nhưng không biết giá trị... Không dối gạt gì đạo hữu, ta sớm đã muốn đặt cho chính mình một cái tên một cái họ, rồi lại không biết cần chú ý gì, nếu đặt lung tung sau này khó tránh khỏi sẽ làm trò cười cho đạo hữu là người trong nghề mà đạo hạnh thâm hậu. Đạo hữu là ngoài giới mà đến, nếu đồng ý ban tên cho ta, thật sự là cảm kích khôn cùng, đây gọi là cố mong cũng sẽ được, không dám cầu...
Hắn nói rất thông suốt, lại có vẻ cực kỳ thành khẩn, hơn nữa trong lời nói, cũng không có giấu diếm chuyện chính mình cắn nuốt ký ức người khác.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 331: Ta là Uy Chấn Thiên
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Hành vi cổ quái như thế, hiển nhiên là ngoài dự kiến của Hắc Miêu.
Người này rốt cuộc muốn làm gì đây ...
Hắc Miêu tuy rằng hạ quyết tâm muốn kéo dài thời gian, nhưng đối mặt hành vi quỷ dị của người trung niên như thế, trong lòng khó tránh khỏi nổi lên suy nghĩ. Lúc này trong lòng nàng đã bắt đầu hoài nghi, sách lược của mình có thể hoàn toàn ngược lại hay không nhỉ?
Hơi do dự một lát, nàng nói:
- Không dám nói ban tên cho, giúp người tham khảo một chút thì không thành vấn đề. Nhưng trước đó, các hạ có thể nói cho ta biết về người hay không? Tính danh à, cũng không thể loạn đặt, nhất là người không cha không mẹ giống người vậy, không có nhà, hoàn toàn chính là trời sinh mà tồn tại, muốn đặt được tên họ, nhất định phải phù hợp với chính mình, số mệnh...
Nàng nói hươu nói vượn, dụng ý đơn giản là muốn moi ra lai lịch của người trung niên.
Người trung niên cũng là không chút do dự nói:
- Ta sinh ra ở Lưỡng giới thập phương trận này, là vi trận linh. Khi ta mới sinh ra, ta rất ngây thơ, không biết thời tiết, không biết thế sự, cũng không biết ngoài kia có thiên địa, chỉ biết thiên địa Lưỡng giới thập phương này rồi ngẫu nhiên cắn nuốt một linh hồn tu sĩ, mới thực sự có linh trí...
Trận linh?
Nghe xong lời này, Hắc Miêu không khỏi giật mình, nàng sớm đã đoánđược, ý thức thể ở hoa viên trường đại học A mang theo ác ý rình rập chính mình, cùng với con mắt quỷ dị lúc trước kia, cùng với người đàn ông trước mắt tự xưng trận linh này là cùng một thứ!
Hơn nữa nàng cũng tin tưởng, người này có lẽ thật sự chính là trận linh của Lưỡng giới thập phương trận mày, nếu không thì, không đủ để giải thích những gì lúc trước thấy được.
Có thể đem ý thức tự do xuyên qua ngoài trận pháp, có thể tự do đi lại không bị trở ngại, tung bước hành tẩu trong pháp trận, càng có thể điều động lực ngũ hành pháp trận công kích đối với mình, không phải trận linh thì là cái gì?
- Nhờ đạo hữu ban tên cho!
Người trung niên vòng một tay trước ngực, hướng Hắc Miêu hành lễ, rất thành khẩn nói.
Hắc miêu trừng mắt nhìn, nói:
- Ngươi sống trong thiên địa, tên sẽ có hai chữ thiên địa, mà có hậu đức. À ... Ngươi thân là trận linh, ít nhất ở trong không gian này, ngươi hoàn toàn xứng đáng là chúa tể, có thể nói uy phong lẫm liệt, khí phách vô thần... Có rồi, ta thấy ngươi nên gọi là Uy Chấn Thiên đi!
Uy Chấn Thiên?
Trên mặt người trung niên trên mặt không khỏi hiện ra một chút nghi hoặc, tên này nghe bá đạo uy vũ, tựa hồ thực phù hợp thân phận của mình. Nhưng vì cái gì lại cảm thấy có chút quen tai ...
Nhận thức của hắn đối với thế giới hoàn toàn đến từ việc cắn nuốt ký ức người khác, nhất là thân thể mới vừa ký túc được này, ký ức trong đó vẫn chưa hoàn toàn cắn nuốt dung hợp hết.
Mặt khác, nguyên chủ nhân của thân thể này tuổi đã gần đến hoa giáp, đối với sự lãng mạn của người trẻ tuổi cũng đủ hiểu biết, cho nên dẫn đến có chút nhận thức thác loạn về cái tên Uy Chấn Thiên mới mẻ này.
Nhưng bình tĩnh lại xem xét, hắn đích thật là rất thích cái tên uy phong lẫm liệt này.
- Đa tạ đạo hữu ban tên cho...
Lần thứ hai hắn hành lễ với Hắc miêu, nói:
- Từ bây giờ trở đi, ta là Uy Chấn Thiên!
Hơi hơi dừng lại, lại nói:
- Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo tên họ của đạo hữu, chẳng biết có được cho biết hay không?
Hắc miêu cười hì hì nói:
- Nguyên danh ta sớm đã quên mất, nhưng có cái đạo hiệu, ở bên ngoài cũng nổi danh lừng lẫy, tên là Giết chết kim cương!
Nàng vốn định nói mình là trụ trời, nhưng nghĩ đến nhân vật nổi tiếng chính phái anh hùng thường xuyên bị đại phản diện, Uy Chấn Thiên sẽ trở mặt, liền đơn giản bịa một đạo hiệu!
- Giết chết kim cương?
Người trung niên nói:
- Đạo hiệu của đạo hữu nghe có chút cổ quái, chẳng lẽ có quan hệ với phật giáo sao?
Phật gia có kim châu, hắn nghĩ hắc miêu cùng phật giáo có quan hệ, cho nên mới có một cái đạo hiệu cổ quái như vậy.
Hắc miêu không thừa nhận, cũng không làm sáng tỏ, chỉ cười hì hì nói:
- Ngươi cũng biết những con lừa ngốc đó sao?
Người trung niên dựng thẳng lên ba ngón tay, nói:
- Gặp qua ba người danh viết tịnh không, vô tư, ngũ phương...
Lưỡng giới thập phương trận tự khi mới hình thành trận, liền truyền đi tứ phương, sau khi Vân La đạo cung biến mất, người đến lưỡng giới thạch càng là vô số kể, trong đó có mấy người là hòa thượng thật sự không có gì là kỳ quái .
Giờ khắc này, này một người một miêu cách xa nhau năm thước, trò chuyện với nhau thật vui, thoạt nhìn giống như là một đôi bạn già tâm đầu ý hợp.
Nhưng trong lòng hắc miêu chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác, hơn nữa trong lòng nàng rõ ràng, đối phương phát ra khí tức tà ác đó tuy rằng đã tán đi, nhưng đây cũng không có nghĩa là hắn thành kẻ vô hại ...
Lại nói chuyện phiếm vài câu, sau đó người trung niên bỗng nhiên nhìn về phía phương hướng cổ hòe, nói:
- Đạo hữu, xin hỏi vị kia đồng bạn của ngươi lai lịch ra sao?
Hắc miêu cười nói:
- Cần gì phải hỏi hắn, chúng ta nói chuyện phiếm không vui sao?
Người trung niên mỉm cười, nói:
- Ta cũng không muốn hỏi, nhưng không thể không hỏi.
Hắc miêu nói:
- Vì cái gì không thể không hỏi?
Người trung niên thở dài, nói:
- Bởi vì ta đánh không lại ngươi...
Mắt hắc Miêu hơi nhíu lại, nói:
- Nếu là có thể đánh thắng được thì sao?
Người trung niên cười nói:
- Nếu là có thể đánh thắng được, ta cần gì phải nhờ đạo hữu ban tên cho ta?
Hắc miêu không khỏi ngẩn ngơ, nói:
- Ngươi có ý gì?
Người đàn ông trung niên cực kỳ thành khẩn nói:
- Nếu có thể đánh thắng được, lúc này ngươi cùng bạn ngươi chỉ sợ sớm đã thành tàn hồn trong trận, thậm chí là bị ta cắn nuốt...
Hắc miêu ngây người một lát, nói:
- Ngươi nói lời này cũng quá thẳng thắn nhỉ?
Người đàn ông trung niên nói:
- Tuy lúc này ta là hình người, cũng có ký ức từ chính nhân loại, nhưng ta dù sao không phải kẻ tâm tư phức tạp như nhân loại... Ta không biết cái gì thiện, cái gì là ác, ta chỉ biết là cường giả vi tôn. Nếu ta có thể đánh thắng được ngươi cùng người bạn của ngươi, tự nhiên có thể muốn làm gì thì làm, nếu đánh không lại, cũng đương nên đến cúi đầu nhận thua, miễn khỏi bị cái kết cục hồn phi phách tán - hồn vía lên mây.
Hắc miêu lúc này bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Hóa ra ngươi ở đây nói chuyện nửa ngày, là tới chắp nối quan hệ!
Người trung niên gật đầu nói:
- Đúng là như thế... sau khi đạo hữu cùng vị đồng bạn của ngươi kia tiến vào trận, ta liền tìm cách cản trở, thậm chí không tiếc hao phí đại lượng lực ngũ hành muốn đánh chết hai vị. Nhưng đáng tiếc chính là, đạo hữu tu vi cao thâm, ta cố đem hết toàn lực, cũng không thể gây tổn thương mảy may cho ngươi. Và bạn của ngươi, còn là khắc tinh của ta, ta thậm chí không dám qua lại ở trước mặt hắn ….
Hắc miêu nghe được chỉ thấy bất lực... người đàn ông trước mắt này vô luận là khí tức hay là hành vi, đều có thể nói tà ác cực kỳ, nhưng lời nói lại là có sao nói vậy, không hề che lấp, có vẻ cực kỳ đơn thuần thậm chí là ngây thơ...
Hắc miêu không nói gì tới cực điểm, thậm chí nhịn không được nghĩ, tên này thật là ngây thơ!
Người trung niên nói nửa ngày, bỗng nhiên lần thứ hai hành lễ với Hắc miêu, hơn nữa là đại lễ nghiêng người chín mươi độ, thành khẩn nói:
- Đạo hữu, còn nhờ cứu ta một mạng!
Hắc Miêu ngẩn ra, bật thốt lên nói:
- Cứu ngươi?
Nàng bị người đàn ông trước mắt này làm cho tư duy có chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời không suy nghĩ được đối phương vì cái gì muốn nhờ chính mình cứu hắn một mạng.
- Ta yêu cầu một lý do, một lý do nên cứu ngươi …
Hắc miêu nói:
- Nếu ngươi có thể cho ta lý do, còn phải để ta tiếp nhận được, cứu ngươi một lần thì như thế nào!
Lại nói tiếp, con miêu này tuy rằng không tính là lòng dạ hẹp hòi, nhưng cũng không phải là người lòng dạ uyên bác.
Sau khi tiến vào lưỡng giới thập phương trận, nàng có thể nói là bị quản chế, đường vào chật vật, mà ngọn nguồn đó là người trung niên trước mắt này. Với tính tình của nàng, đợi sau khi có cơ hội thích hợp, khẳng định sẽ trả thù, nếu không sẽ nghĩ tranh luận để hiểu rõ. Nhưng đối với tu giả như nàng ta mà nói, phương pháp có thể hiểu rõ được có rất nhiều, lấy hung bạo thay hung bạo chỉ là một loại thấp trong đó mà thôi. Thay lời khác mà nói chính là, nếu là có thể từ trong tay đối phương có được thứ hữu ích cho tu đồ, thù cũng tốt, oán cũng thế, kỳ thật đều có thể trừ khử.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 332: Nhận ngươi là chủ nhân
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
- Nếu đạo hữu đồng ý cứu ta, bất luận ta có đưa ra lý do hay không, ngươi đều sẽ cứu ta. Tương phản, đạo hữu nếu không muốn cứu ta, ta đưa ra nhiều lý do hơn nữa, cuối cùng cũng không tình nguyện.
Người trung niên chậm rãi mà nói.
Hắc miêu nhịn không được cười nói:
- Ngươi thật giảo hoạt, lại thích đá cầu đến cùng... Như vậy đi, ta giúp ngươi tìm một lý do, nếu ngươi nhận ta là chủ nhân, ta liền cứu ngươi một lần, như thế nào?
Người trung niên không cần nghĩ ngợi, nhân tiện nói:
- Có thể.
Hắc Miêu không khỏi ngẩn ngơ, nàng không nghĩ tới đối phương lại trả lời rõ ràng lưu loát như thế. Phải biết rằng, nàng nói loại nhận chủ này cũng không phải là cái loại khế ước có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào, mà là khế ước cùng loại với khế ước nô lệ của Thập Tam cùng Mạc Ngôn. Loại khế ước này một khi thành lập, liền có ý nghĩa sinh tử của bên tôi tớ hoàn toàn nắm giữ ở trong tay chủ nhân, trong ý niệm, liền có thể quyết định sinh tử đối phương.
Đối với tuyệt đại đa số tu sĩ mà nói, loại khế ước nô bộc này là dù chết cũng sẽ không ký kết ...
Hắc Miêu còn đang ngạc nhiên, người đàn ông trung niên lại tiếp tục nói rằng:
- Nhưng trước khi nhận chủ nhân ta còn có một yêu cầu, nếu đạo hữu đáp ứng, bây giờ ta có thể nhận đạo hữu là chủ nhân.
Hắc miêu nói:
- Ngươi nói trước đi ta nghe xem ...
Nàng tự nhận tâm tình luôn luôn vững vàng, cũng không phải người tham tài, nhưng vừa nghĩ tới có thể làm cho trận linh trước mắt này nhận chính mình là chủ nhân, trong lòng nhịn không được liền có chút mừng reo.
Người trung niên nói:
- Đạo hữu mang ta rời khỏi nơi đây.
Hắc miêu không khỏi lại bị ngẩn ngơ, nói:
- Ngươi là trận linh nơi này, chỗ pháp trận này là thể xác của ngươi, nếu ly khai, ngươi còn có thể sinh tồn sao?
Người trung niên nói:
- Đương nhiên là không được, nhưng đạo hữu nếu nguyện ý hỗ trợ, cũng không phải không có cách giải quyết!
Hắc miêu nói:
- Có phương pháp giải quyết sao? Ngươi nói nghe một chút...
Người trung niên cười cười, nói:
- Phương pháp kỳ thật rất đơn giản, trước tiên là ta nhận đạo hữu là chủ nhân, sau đó mượn đạo hữu một giọt máu huyết, lấy làm thi pháp, từ nay về sau ký túc với thức hải đạo hữu.
Nghe đến đó, hắc miêu nhịn không được cười lạnh, nói:
- Thực nể ngươi nói ra được, không phải định đánh chiếm ý thức của ta chứ?
Đối với tu giả mà nói, thức hải có thể nói là nơi cấm địa trong cấm địa, một khi mở ra đối với người nào đó, không chỉ có những bí mật sở hữu đều sẽ bại lộ, hơn nữa cũng tương đương là đem sinh tử giao cho đối phương.
Người trung niên lại nói:
- Đạo hữu quá lo lắng, nếu ta thoát khỏi pháp trận này, tương đương là mất đi hai tay hai chân, có gì uy hiếp đâu? Lại nói, mượn đạo hữu một giọt máu huyết, không những được dùng để thi pháp thoát khỏi nơi đây, đồng thời cũng có thể dùng để lập thêm khế ước nhận chủ. Đến lúc đó, không chỉ có sinh tử của ta tất cả do một ý niệm của đạo hữu, suy nghĩ trong lòn càng không thể gạt được ngươi...
Hắc miêu cân nhắc trong chốc lát, nói:
- Điều này cũng đúng, nhưng ... Tu vi của ngươi nếu bị giảm đi, ta cần ngươi có ích lợi gì?
Người trung niên mỉm cười nói:
- Chỗ tốt có thể nói nhiều hơn... Ta là trận linh, am hiểu không phải là thuật công phạt, mà là Ngũ Hành trận pháp. Thoát khỏi nơi đây rồi, tu vi của ta tuy rằng giảm đi, nhưng khuấy động trung tâm ngũ hành lực cũng không tổn hại. Nói cách khác, ta không những trợ giúp được đạo hữu phá giải các loại pháp trận lấy ngũ hành làm cơ sở, đồng thời cũng có thể bố trí pháp trận ngũ hành đơn giản nào đó ở bất cứ nơi nào chỉ bằng thiên địa ngũ hành lực… Tỷ như hành quân trận, tụ linh trận, mê cung trận... Nếu đạo hữu có thể cung cấp các loại pháp tài, ta thậm chí có thể một lần nữa bố trí một tòa lưỡng giới thập phương trận!
Hắc miêu nghe đến đó, trong lòng nhất thời ngứa ngáy, nếu thu phục được, không phải là dẫn theo tông sư pháp trận sao?
Nàng trong lòng ý động, liền không nghĩ nhiều hơn nữa, bật thốt lên lên, nói:
- Được, ta đáp ứng ngươi!
- Đa tạ đạo hữu ...
Người trung niên thấy Hắc miêu đáp ứng rồi, thật dài nhẹ nhàng thở ra. Trên mặt nhất thời lộ ra vẻ cảm kích, vội không ngừng khom người lạy tạ.
Nhưng mà trong nháy mắt hắn khom người, hoặc là bởi vì kích động, hay là bởi vì nguyên nhân của hắn, con mắt sau đầu kia đã biến mất không ngờ giống như rục rịch, tán ra khí tức tà ác không thể nhìn thấy...
- Đạo hữu, việc này không nên chậm trễ, xin ban thưởng cho ta một giọt máu huyết!
Dưới tàng cây Cổ Hòe, Mạc Ngôn nắm trong tay một hạt châu sắc lục nhạt, con mắt tràn đầy tò mò.
Khối hạt đó là bản thể lưỡng giới thạch.
Trước khi lâm vào ngủ say lưỡng giới thạch bỗng nhiên đề xuất thỉnh cầu, xin hắn trợ giúp chính mình rời khỏi nơi này. Đây cùng mục đích Mạc Ngôn đến đây không mưu mà hợp, hắn tự nhiên sẽ không ngốc mà cự tuyệt ...
Vì thế sau một lát, lưỡng giới thạch hao phí một chút năng lượng cuối cùng, chính mình từ trong rễ cổ hòe đi ra, sau đó nhảy vào lòng bàn tay của Mạc Ngôn.
Loại đưa hàng tới cửa này, để cho Mạc Ngôn rất là cảm kích... Gần đây cũng không làm người tốt chuyện tốt gì, người này lại tự nhiên nhảy thẳng lên hắn?
Sau khi Lưỡng giới thạch rời khỏi cổ hoè, cây cổ hòe vốn xanh tươi không chỉ có không dấu hiệu ủ rũ, ngược lại càng trở nên có tinh thần. Như tán tán cây đúng là đang ngay lập tức vươn ra phía ngoài đến nửa mét …
Đối với điều này, Mạc Ngôn cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Pháp trận này vốn là dùng để nuôi dưỡng lưỡng giới thạch , thiếu lưỡng giới thạch làm “Ký sinh trùng”, từ ngoại giới hấp thu “Chất dinh dưỡng” liền có thể dùng để duy trì và củng cố bản thân pháp trận.
Sau khi có đầy đủ 'Chất dinh dưỡng', thân là đầu mối pháp trận, cổ hòe nháy mắt khuếch trương nửa mét, tất nhiên là hợp tình hợp lý.
Nhưng để cho Mạc Ngôn thấy kỳ quái chính là, sau khi cổ hòe này khuếch trương nửa mét, sát đó lại héo rũ một mét, bộ phận cành còn bắt đầu suy bại, phiến lá cũng khô vàng đi ...
Trong lòng Mạc Ngôn thấy kinh dị, lập tức bắt đầu đả thông lưỡng giới thạch, cũng muốn hỏi rõ ràng nguyên do trong đó.
Nhưng Lưỡng giới thạch đã mệt mỏi bất kham, sau khi nhảy vào lòng bàn tay của hắn, liền hoàn toàn phong bế mình, chìm vào giấc ngủ.
Đổi làm người khác, đối với cái này, chỉ có thể đem nghi vấn áp chế hết thảy. Nhưng với Mạc Ngôn mà nói, đó cũng không phải cái gì nan giải. Lưỡng giới thạch nhìn như chìm vào giấc ngủ, kỳ thật đây chính là biểu tượng năng lượng héo rũ. Ở bên trong không gian Lưỡng giới thạch, tự căn nguyên sinh ra linh thể, lại cũng chìm vào ngủ say. Nói cách khác, chỉ cần Mạc Ngôn có thể xâm nhập bên trong Lưỡng hai giới thạch, liền có xác suất rất lớn tìm được linh thể Lưỡng giới thạch, cũng dễ giáp mặt giao lưu.
Mà điều này, hoàn toàn là những gì thân là tu sĩ thần hồn Mạc Ngôn am hiểu .
Khi hắn phân ra một phần ba ý thức bản ngã, tiến vào không gian bên trong lưỡng giới thạch, nhìn thấy là một đứa trẻ mập mạp, trắng nõn.
Đứa trẻ ở trong không gian màu vàng, cuộn mình một chỗ, cắn ngón tay cái tay phải, đang ngủ ngon lành.
Nhưng khiến người khác thương tiếc chính là, có lẽ là bởi vì quá mức mỏi mệt, và có lẽ là chịu đủ kinh hãi, trên mặt tiểu tử kia còn mang theo nước mắt ...
Mạc Mgôn sử dụng ý thức bản ngã, nhẹ nhàng động vào trên lưng tiểu tử kia.
- Ngươi là ai?
Tiểu tử kia lập tức bừng tỉnh, nhìn từ ý thức bản ngã ngưng tụ, bắt chước bản thể Mạc Ngôn, hoảng sợ vô cùng.
- Ngươi vào bằng cách nào? Ngươi muốn làm cái gì? Hu hu... Van cầu ngươi, xin ngươi đừng ăn ta...
Mạc Ngôn cười cười, nói:
- Tiểu mập mạp, mới vừa rồi còn nói chuyện với ta, như thế nào lúc này đã không nhận ra ta ?
Mới vừa nói đến 'Tiểu mập mạp" cùng Lưỡng giới thạch, bản thể Mạc Ngôn trong bản mạng hồn kiếm hình như có cảm xúc, từ linh đài nhảy ra, sau đó theo ý thức bản ngã của Mạc Ngôn chui vào bên trong Lưỡng giới thạch...
Bản mạng hồn kiếm còn chưa phát động, Mạc Ngôn liền phát hiện, nhưng hắn vẫn chưa ngăn cản, chỉ lắc đầu cười cười.
Lại nói tiếp, cái nick name tiểu mập mạp này, vốn là chuyên dụng cho bản mạng hồn kiếm. Lúc này, trong lúc vô ý hắn kêu lên, linh trí chưa hoàn toàn phát dục bản mạng hồn kiếm tưởng đang gọi chính mình, liền khẩn cấp nhảy ra.
Kỳ thật, đây cũng có thể cho rằng là một loại dấu hiệu linh trí bản mạng hồn kiếm từ từ thành thục. Cho nên, Mạc Ngôn cũng không ngăn cản nó...
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 333: Người ngốc nhiều dữ dội
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Bản mạng hồn kiếm tiến vào không gian Lưỡng giới thạch, lập tức liền vây quanh tiểu mập mạp trắng trẻo kia vài vòng, có vẻ rất là tò mò.
Nó tò mò không quan trọng, còn tiểu mập mạp lại bị làm cho sợ hãi, run run đống thịt non, nước mắt lã chã rớt xuống dưới...
Bản mạng hồn kiếm vốn là đồ sát phạt, hơn nữa linh trí chưa thành, không hiểu được cần thu hồi khí tức, cho dù trong lòng không có sát khí, cũng không có lúc nào là không tản ra sát khí dày đặc. Tiểu mập mạp trong Lưỡng giới thạch này trời sinh đã nhát gan hơn nữa chưa từng thấy qua đồ sát phạt, sợ bị giết trong một kích, trong lòng liền có vô hạn kinh sợ.
Trên thực tế, đừng nói là loại linh thể chưa thấy qua nhiều như nó, mặc dù là Hắc miêu cũng không nhiều. Ban đầu, chính là bởi vì có bản mạng hồn kiếm tồn tại, nàng mới bất chiến bất bại, trở thành người trông cửa của tiểu viện số 35. Nếu không thì chỉ với khả năng của Mạc Ngôn chỉ sợ rất khó thu phục nàng.
Mạc Ngôn thấy tiểu mập mạp sợ tới mức giống như con thỏ gặp mưa, tâm niệm vừa động, liền để bản mạng hồn kiếm biến ảo hình thái.
- Ngươi không cần sợ hãi, nó chỉ có chút tò mò đối với ngươi, cũng không ác ý. Ngươi nhìn xem, nó rất giống ngươi, cũng là một tiểu mập mạp...
Mạc Ngôn nói trấn an tiểu mập mạp.
Lúc này bản mạng hồn kiếm đã chuyển biến hình thái, biến thành một viên cầu trong suốt từ giọt nước tạo thành, tuy rằng không có tay chân, nhưng hình thái ngũ quan đã chậm rãi hiện ra, trên đầu còn có một cái lá cây xanh mướt. Đây là chỗ tốt có được trong Lưỡng giới thập phương trận, đại lượng khí tức thuộc tính mộc không chỉ làm dịu đi sát khí, đồng thời cũng thuận thế tẩm bổ linh trí của nó.
Nghe được Mạc Ngôn trấn an, tiểu mập mạp không chỉ có không có bình tĩnh trở lại, ngược lại càng thêm sợ hãi, tiến vào trong ngực Mạc Ngôn , oa oa kêu lên:
- Nó là người xấu, là người xấu, nó muốn ăn thịt cháu ... Hu hu, van xin chú, đừng cho nó ăn thịt cháu. Cháu vừa bẩn lại thối, không thể ăn ...
Mạc Ngôn đầu tiên là không hiểu ra sao, đảo mắt nhìn thấy vẻ mặt bản mạng hồn kiếm như thèm nhỏ dãi, nhất thời liền hiểu được.
Bản mạng hồn kiếm tuy là từ hắn tế luyện mà thành, nhưng bản thể này cũng là ngũ hành khí tiên thiên mà thành, bản tính này có thể nói là thiên phú về hấp thu cắn nuốt hết thảy thuộc tính ngũ hành trong thiên hạ. Đương nhiên, khẩu vị của nó cũng cực đa dạng, không thuộc ngũ hành cũng ăn. Nói thí dụ như một giọt thực thủy có được từ kho súng ống đạn dược kia, lại nói thí dụ như đám dây có tám phần là mộc ... Lúc trước trong pháp trận hấp thu những khí tức thuộc tính mộc, chính là để làm dịu đám dây này, nếu không, nó là tuyệt đối không có cái khẩu vị này.
Mà nói đến ngũ hành, Lưỡng giới thạch hoàn toàn là một trong số đó, lực hấp dẫn của bản mệnh hồn kiếm không phải một giờ là được. Nếu không phải vừa rồi nó hấp thu khí tức thuộc tính mộc bây giờ có chút ăn không được, lúc này chỉ sợ sớm đã thể hiện đối với Lưỡng giới thạch ...
Đương nhiên, loại hấp thu này kỳ thật chính là nhằm vào bản thể Lưỡng giới thạch, cho dù là tiểu mập mạp cũng một hơi nuốt vào. Nhưng tiểu mập mạp cùng Lưỡng giới thạch vốn là nhất thể mà sinh, bản mạng hồn kiếm đối với Lưỡng giới thạch thèm nhỏ dãi nhưng hắn không dám động vào tiểu mập mạp, tiểu mập mạp lại nghĩ lầm đối phương đang thèm nhỏ dãi chính là thịt béo của mình...
Mạc Ngôn vỗ đầu tiểu mập mạp, cười nói:
- Không cần lo lắng, nó sẽ không ăn cháu.
Tiểu mập mạp vùi đầu vào trong ngực của hắn, lạnh run nói:
- Thật sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Đây là đương nhiên, nó không chỉ không ăn cháu, tương lai các ngươi còn trở thành bạn tốt...
Mục đích của hắn lần này chính là vì miếng Lưỡng giới thạch này, nếu đối phương không chủ động, hắn cũng sẽ lừa gạt. Duy nhất để hắn có chút ngoài ý muốn chính là, hắn thật không ngờ trong Lưỡng giới thạch linh thể lại hoàn thiện như thế, hơn nữa thiện giải nhân ý, chủ động nhảy vào trong lòng mình. Như thế, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp thích đáng an bài cho tốt tiểu mập mạp này, lấy toàn nhân quả.
Biện pháp kỳ thật cũng rất đơn giản... Lúc này tiểu mập mạp đã gần như phát dục thành thục, hoàn toàn có thể thoát ly Lưỡng giới thạch mà sinh tồn.
Mạc Ngôn tính toán đem hắn mang ra khỏi pháp trận trước, sau đó chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, đợi cho tiểu mập mạp không có kinh sợ đối với mình, khuyên nhủ nó bỏ qua bản thể, giống tiểu Vân La là linh tu thuần túy.
Hắn cũng không lo lắng tiểu mập mạp không chịu tiếp nhận, trên thực tế, trong linh vật giống loại này tự hành sinh ra linh trí, cuối cùng đều phải đi đường này, hoặc sớm hoặc muộn, đơn giản là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Ngoài ra, chờ sau khi tiểu mập mạp đồng ý bỏ qua bản thể, hắn cũng không tính toán đem Lưỡng giới thạch ném cho bản mạng hồn kiếm cắn nuốt. Bởi vì ngoài ngũ hành, hắn dự cảm được, trong tương lai một sự kiện nào đó, Lưỡng giới thạch sẽ có tác dụng lớn hơn nữa.
Loại dự cảm này mặc dù có chút mơ hồ, nhưng cực kỳ mãnh liệt...
Sau khi trấn an được tiểu mập mạp, Mạc Ngôn nói:
- Vừa rồi giao lưu có chút mơ hồ, ta đến nay còn chưa hiểu được ngươi vì cái gì vội vã thúc giục ta rời khỏi nơi này? Tiểu mập mạp, ngươi nói lại xem, nơi này rốt cuộc có những thứ gì nguy hiểm?
Hắn chưa hỏi xong, tiểu mập mạp mới bình phục lại nhất thời nhảy dựng, thần tình hoảng sợ kêu lên:
- Không được, không được, ta đúng là quên bên ngoài còn có một đại đại bại hoại... Đi mau, đi mau, thừa dịp tên kia chưa tới, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Trong trận còn có người khác sao?
Tiểu mập mạp sắc mặt tái nhợt nói:
- Nó không phải người, mà là tà ma, tâm nguyện lớn nhất của nó chính là ăn ta, nếu ta không có vỏ ngoài chắc chắn, chỉ sợ sớm đã bị nó thực hiện được... Van xin ngươi, chúng ta vẫn phải mau rời khỏi nơi này đi. Nó đã ăn rất nhiều rất nhiều người giống như ngươi rồi, những hài cốt bên ngoài chính là nó làm thành.
Mạc Ngôn an ủi:
- Không cần lo lắng, có ta ở đây rồi, vô luận nó là cái tà ma gì đều không làm tổn hại đến ngươi. Hơn nữa, ta cùng đồng bạn của ta đi tới đây, gặp phải một ít dị trạng, không biết có phải là vị tà ma như ngươi nói kia hay không?
Tiểu mập mạp nói:
- Có thể nói ta nghe là những thứ dị trạng gì sao?
Mạc Ngôn đem những chuyện mình và hắc miêu dọc theo đường đi gặp phải nói lại một lần, cường điệu miêu tả những ảo cảnh, những thứ khác chính là thuận miệng mà nói.
Tiểu mập mạp nghe xong, vừa kinh hãi lại vui mừng, nói:
- Hóa ra các ngươi đã gặp được! Đúng vậy, những dị trạng ngươi gặp được chính là nó giở trò quỷ, cái tà ma này kỳ thật là trận linh pháp trận này, không chỉ có thể thao lộng lực ngũ hành, hơn nữa chuyên dùng ảo cảnh mê hoặc người!
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Hóa ra nó chính là trận linh nơi này …
Hơi hơi dừng lại, rồi lại có chút nghi hoặc, nói:
- Cổ hòe mà ngươi ký thân kia là đầu mối pháp trận, dựa theo lẽ thường, trận linh này cũng từ trong cơ thể nó mà sinh ra, nhưng vì cái gì cổ hòe này với cảm giác của ta cũng rất là tinh thuần nhỉ?
Tiểu mập mạp vội la lên:
- Chỗ pháp trận này kỳ thật có hai nơi là đầu mối, một âm một dương. Nơi này là dương, không chỉ có dung hợp cùng cổ hòe, hơn nữa còn chuyên hấp thu linh khí từ ngoại giới, cung cấp cho cả tòa pháp trận. Một chỗ khác là âm, chuyên lưu thông, vận chuyển tòa pháp trận này, đồng thời cũng vứt đi những thứ pháp trận không cần thiết ra phía ngoài ... Cái tà ma kia, bắt đầu từ nơi này sinh ra!
Mạc Ngôn không khỏi âm thầm thấy kỳ lạ, hóa ra chỗ pháp trận này đúng là có hai nơi là đầu mối... song song tồn tại, diệu dụng đều không giống nhau, rồi không bàn mà phân minh âm dương.
Hiểu rõ việc này, hắn liền lười ở trong này ngây ngốc thêm, nói:
- Tiểu mập mạp, ngươi không cần lo lắng cái tên kia sẽ đến ăn ngươi... Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi, ta đi tới đây cả một chặng đường, cái tà ma ngươi nói đó thậm chí không dám lộ diện ở trước mặt ta, chỉ dám tránh ở nơi âm u mà ngáng chân. Một hạng người nhát gan âm hiểm như vậy, lại phải sợ nó sao? Nếu trong lòng ngươi khó chịu, hận nó đã từng bắt nạt ngươi, vậy ta liền đi ra bắt nó đến, cho ngươi được xả giận!
Hắn nói như thế, không chỉ là vì trấn an tiểu mập mạp, đồng thời cũng là vì muốn lấy lòng. Tiểu mập mạp này tâm tư đơn thuần, lá gan cũng nhỏ, chỉ cần để nó cảm thấy Mạc Ngôn đủ mạnh, và còn có thể ỷ lại, như vậy tương lai thuyết phục nó bỏ qua bản thể sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R