Lục Vi Dân đi suốt đêm để về phòng Công an huyện. Tình hình bên trạm y tế đã ổn định, Lý Đình Chương và Khúc Nguyên Cao ra mặt. Còn Lỗ Đạo Nguyên quả thật đã phát huy được tác dụng quan trọng, triệu tập được mấy người có tiếng nói trong gia đình người mất đến, nói suy nghĩ của y. Người cũng đã chết rồi, bây giờ quan trọng là làm thế nào để lo hậu sự và giải quyết tốt chuyện này.
Thân phận Lỗ Đạo Nguyên khiến y rất có quyền uy trong một đám người, hơn nữa cũng không trực tiếp nói nhiều đến những vấn đề khác. Chỉ nói rằng người đã chết, quan trọng là chữa khỏi cho người chồng vẫn còn đang ở trong bệnh viện, lo tốt việc hậu sự cho người chết, giải quyết vấn đề một cách ổn thỏa.
Chủ đề của câu chuyện dần được chuyển đến việc làm thế nào giải quyết vấn đề này. Có sự mở đầu này, sự chú ý của các bên cũng sẽ chuyển sang bên này, tâm lí cũng có xu thế ổn định.
Chuyện này có xu thế ổn định, Lục Vi Dân cũng nên quan tâm tới chuyện của bản thân.
Lương Quốc Uy rất quan tâm đến vụ án của Chu Minh Khuê, nhưng lại không yên tâm. Bản thân Lục Vi Dân cũng không yên lòng như vậy. Chuyện này nhìn chung cũng là một minh chứng của lòng trung thành sau khi Lục Vi Dân đến Song Phong nhậm chức, hắn nghĩ như vậy.
Lương Quốc Uy đương nhiên sẽ không thể dễ dàng giao việc này cho Lục Vi Dân như thế. Phòng Công an huyện còn có Bào Vĩnh Quý phụ trách công việc cụ thể, hoặc giám sát hắn. Lương Quốc Uy muốn dùng chuyện này để kiểm tra hoặc cân nhắc hắn.
Khi Lục Vi Dân về đến phòng Công an huyện đã là mười hai giờ đêm. Ba Tử Đạt cũng vẫn chưa rời khỏi đó, thấy Lục Vi Dân vội vã quay về, y vui vẻ:
- Sự việc bên đó sao rồi? Ổn thỏa rồi chứ?
- Về cơ bản đang đi đến thống nhất, còn rất nhiều việc tiếp sau cần phải làm, Chủ nhiệm Khúc và Trưởng phòng Bào tạm thời vẫn chưa về được, chắc phải hết ngày mai mới có thể ổn thỏa.
Lục Vi Dân lắc đầu:
- Việc bên này sao rồi? Tình hình quả phụ Tùy và con gái cô ta thế nào rồi?
- Tôi chính là muốn nói với cậu chuyện này, nói thế nào nhỉ? Thái độ của quả phụ Tùy rất thất thường, lúc đầu cô ta không thừa nhận là biết Chu Minh Khuê có bệnh tim, càng không nhận có ý đồ đẩy Chu Minh Khuê vào chỗ chết. Về sau khi bên Đường Quân đến làm việc, cô ta lại thừa nhận từ việc ngâm rượu thuốc đến việc cố ý để Chu Minh Khuê uống rượu trước khi quan hệ, chính là muốn Chu Minh Khuê phát bệnh. Sau đó lại phản cung. Hiện tại khi Đường Quân làm việc thì coi như đã thừa nhận, bên Đường Quân đang hoàn thành bản ghi chép, chuẩn bị cố định lại.
- Có tra tấn ép cung không?
Lục Vi Dân lập tức hỏi thẳng.
- Cái này hoàn toàn không có. Những vụ án như thế này rất nhạy cảm, thái độ bên trên không rõ ràng, ai muốn gây ra thị phi?
Ba Tử Đạt trầm ngâm một chút rồi khẽ mỉm cười:
- Có điều chiến thuật tâm lý của bên Đường Quân lại rất có hiệu quả. Lợi dụng tâm lí của quả phụ Tùy, lấy cung vì sao cô ta lại có mưu đồ giết người, xem chừng sẽ khai thác hết tiền căn hậu quả của chuyện này. Nhóm này khai thác cũng rất kĩ và sâu, đúng là chân truyền của tôi.
Lục Vi Dân có chút rùng mình, vội vàng hỏi:
- Anh nói bọn họ đang khai thác chuyện của Chu Minh Khuê?
- Ừ. Ba năm trước sau khi Chu Minh Khuê nhậm chức Bí thư Quận ủy, lợi dụng một lần đến ăn cơm tại quán của quả phụ Tùy, sau khi cơm rượu no say y đã cưỡng hiếp cô ta. Quả phụ Tùy có lẽ cũng nghĩ bản thân dù sao cũng không có thanh danh gì, vò đã mẻ lại sứt mà thuận theo ý của Chu Minh Khuê. Sau đó Chu Minh Khuê thường xuyên nghỉ đêm tại quán của quả phụ Tùy.
Ba Tử Đạt quả nhiên không ý thức được Lục Vi Dân quan tâm đến cái gì:
- Còn việc quả phụ Tùy vì sao lại có âm mưu giết người cũng có nhiều nhân tố. Hài. Trong đó có nhiều điều chẳng thể cho người ngoài biết.
Lục Vi Dân thấy Ba Tử Đạt vẫn có gì đó chưa nói ra. Xem chừng bên trong vẫn còn có thứ không tiện nói rõ, lại càng khiến hắn hiếu kì.
- Tử Đạt. Tôi thấy phải đi xem thế nào, gặp gỡ mẹ con quả phụ Tùy, tìm hiểu tình hình thực tế một chút.
Lục Vi Dân nghĩ ngợi một lát mới hạ quyết tâm. Hắn phải nắm bắt được sự thay đổi của tình tiết vụ án này, đặc biệt là sự thất thường của quả phụ Tùy lại càng làm cho người ta phải suy nghĩ. Còn công việc này mà Lương Quốc Uy giao cho hắn, làm ra sao sẽ quyết định bước tiếp theo bản thân sẽ phát triển công việc ở Song Phong như thế nào.
Khúc Nguyên Cao đã rất tế nhị ra hiệu ngầm cho hắn. Lý Đình Chương muốn lợi dụng vụ án của Chu Minh Khuê để có ý đồ riêng. Lục Vi Dân cũng hiểu được ẩn ý này.
Xử lí vụ án này khiến cho Lục Vi Dân tốn nhiều công sức, tuy nhiên tất cả chuyện này phải đợi sau khi hắn tiếp xúc với hai mẹ con quả phụ Tùy mới có thể đưa ra kết luận.
- Ừ. Tôi thấy bên Đường Quân cũng thẩm vấn gần xong rồi. Tôi đi cùng cậu luôn.
Ba Tử Đạt biết Lục Vi Dân không tin tưởng lắm đám cảnh sát Hình sự kia. Đối với việc này y lại không cho là đúng. Nhưng đứng ở góc độ của Lục Vi Dân, đặc biệt là sau khi có xung đột với Đan Hùng Nghĩa, lần gặp gỡ này e rằng là cần thiết, bằng không hắn cũng không có cách nào báo cáo với phía Huyện ủy.
Tuy vẫn chưa rõ vì sao huyện lại quan tâm khác thường đến vụ án này như vậy, nhưng Bào Vĩnh Quý đã gọi điện cho y, muốn y phối hợp hết sức với Lục Vi Dân để tìm hiểu tình hình, xử lí tốt vụ án này.
Lục Vi Dân bước vào phòng thẩm vấn. Tuy đã có sự chuẩn bị về tâm lí từ trước nhưng vẫn bị chấn động một chút.
Hèn chi hai Bí thư Quận ủy đều người trước hi sinh, người sau tiếp bước mà phủ phục dưới váy của người phụ nữ này. Tuy mỗi người dùng một cách khác nhau, một người không biết làm cách nào để dụ dỗ, một người lại dùng sức mạnh. Nhưng có thể khiến hai vị Bí thư Quận ủy đều không màng đến nguy hiểm, thậm chí Chu Minh Khuê còn không quan tâm tới người đàn bà này là nguyên nhân khiến người tiền nhiệm của mình ngã ngựa, vẫn đâm đầu vào, đủ thấy sự quyến rũ của người phụ nữ này.
Dùng từ “vẫn còn thướt tha” của phụ nữ trung niên để nói về người phụ nữ ba bốn mươi tuổi vốn đã là khen ngợi, nhưng với người đàn bà này thì hoàn toàn không phù hợp. Từ “trung niên” này còn phải xem dùng để so sánh như thế nào. So với những cô gái mười mấy tuổi trẻ trung xinh đẹp, dùng từ “trung niên” với cô ta cũng không quá đáng. Còn so với những phụ nữ gần hơn ba mươi tuổi bình thường, đơn giản chỉ có thể dùng từ nõn nà quyến rũ để tả người phụ nữ này.
Từ “vẫn còn thướt tha” này phải bỏ chữ “vẫn còn” đi rồi thêm hai chữ “muôn vàn”. Dùng từ vô cùng xinh đẹp để miêu tả có hơi quá, tuy nhiên sự quyến rũ trong từng cử chỉ của người đàn bà này đủ để đàn ông không một chút do dự mà để mắt đến cô ta.
Nữ cảnh sát phụ trách thẩm vấn kia xem chừng cũng phải là hoa khôi của phòng Công an huyện nhưng vẻ đẹp của cô ta lại không là gì khi đứng trước người phụ nữa kia, rõ ràng là rất mờ nhạt.
Lục Vi Dân không khỏi than vãn sự bất công của tạo hóa. Người phụ nữ như thế này sao lại có thể sinh ra ở đất Oa Cố hẻo lánh hoang vu đó. hơn nữa lại bị những kẻ rác rưởi bỉ ổi như Chu Minh Khuê chiếm đoạt. Thảo nào Chu Minh Khuê vừa chết, nhiều người tuy giả vờ thương tiếc nhưng sự vui sướng sau nỗi tiếc thương ấy đến một người ngoài cuộc như Lục Vi Dân cũng có thể nhận ra.
Mái tóc đen nhánh đươc buộc rất tùy ý, dùng một cái chụp tóc khá thời trang bao chặt lấy, nặng trịch trĩu xuống phía sau đầu. Cái cổ cao thanh nhã dưới ánh điện phản chiếu hiện ra mềm mại, mịn màng, đặc biệt là những chiếc lông mềm mại sau gáy lại khiến người ta muốn mân mê tỉ mỉ, liên tưởng đến những chiếc lông ở một chỗ khác liệu có như thế hay không. Lục Vi Dân chỉ thấy một điểm âm u nào đó sâu trong nội tâm mình giờ khắc này có cảm giác chộn rộn.
Người phụ nữ ngồi quay lưng lại cửa phòng thẩm vấn. Khi Lục Vi Dân bước vào đúng lúc nhìn thấy tấm lưng của cô ta. Đầu và vai tỉ lệ rất vừa phải, phần vai không có cảm giác bị rũ xuống. Một chiếc áo sơ mi hoa màu tối nhìn trông rất bình thường, dường như hơi chật, nhưng lại che hết được thân thể đầy nhục cảm kia.
Ngồi trên chiếc ghế băng, đôi chân khép chặt nhưng cẳng chân lại hơi tách ra. Trong tầm mắt của Lục Vi Dân phác họa ra cặp mông với hai đường cong rất mượt mà, không có cảm giác bị trễ xuống. Khiến người ta không khỏi tiếc nuối, nếu cô ta đứng dậy không biết đường cong của cặp mông kia có phải càng khiến người ta lóa mắt mê mẩn?
Thấy Ba Tử Đạt cùng một thanh niên bước vào, hai cảnh sát phụ trách thẩm vấn đều đứng dậy.
Mặc dù không biết thân phận của Lục Vi Dân, nhưng việc Lục Vi Dân và Chính uỷ Đan lớn tiếng ban sáng đã nhanh chóng lan truyền trong phòng Công an. Mọi người đều biết Huyện ủy có một Ủy viên thường vụ trẻ tuổi mới đến, vừa đến đã dám nổi đóa với Chính ủy Đan, không bận tâm đây là trụ sở phòng Công an. Vẻ kiêu ngạo ngông cuồng đó khiến nhiều người ở đó không ngừng tặc lưỡi.
- Phó phòng Ba!
Ba Tư Đạt vẫy tay, cũng không nói nhiều:
- Đây là Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Các cậu cứ tiếp tục.
Người phụ nữ ngồi trên ghế quay đầu lại nhìn nhanh Lục Vi Dân và Ba Tử Đạt một cái. Cô ta hiển nhiên đã từng gặp Ba Tử Đạt, nhưng Lục Vi Dân trẻ tuổi như vậy lại là Ủy viên thường vụ Huyện ủy khiến cô ta có chút ngạc nhiên. Ánh mắt cô ta dừng lại trước Lục Vi Dân một khắc.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Lục Vi Dân cũng nhìn từ trên xuống dưới người phụ nữ trước mặt một lượt.
Không thể không nói rằng ông trời đã quá thiên vị người phụ nữ này, cho cô ta một thân hình đẹp như vậy, lại còn cho cô ta một gương mặt và làn da đẹp như thế.
Chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi hoa không được cài, lộ ra làn da trắng mịn. Tuy không nhìn thấy khe ngực nhưng bộ ngực đầy đặn gần như sắp làm chiếc áo chật tới mức bục ra. Khi Lục Vi Dân đi ngang qua người phụ nữ, trong nháy mắt nhận ra nếp nhăn do đè ép quá mức khiến giữa hai chiếc cúc trước ngực cô ta có một khe hở. Khe hở của chiếc áo ngực đỏ tươi và làn da trắng mềm mại kia như những đốm lửa nhỏ ném vào trái tim hắn, khiến toàn thân hắn như đang bị những đốm lửa thiêu đốt, khắp người nóng ran.
Lục Vi Dân theo bản năng nuốt nước bọt, hắn không biết những người khác nhìn thấy cảnh đẹp này liệu có cảm giác như thế không, nhưng hắn thật sự có.
Mặt bên phòng thẩm vấn có kê một chiếc ghế dài bằng gỗ, Lục Vi Dân và Ba Tử Đạt liền ngồi xuống một bên.
- Cô nói Chu Minh Khuê làm đủ mọi cách để hại cô, nhưng có chứng cứ gì chứng minh không?
Nữ cảnh sát thẩm vấn ngồi đối diện vừa ghi vừa hỏi, không đưa mắt liếc Lục Vi Dân một cái, hiển nhiên không hài lòng với sự có mặt của Lục Vi Dân.
- Các người muốn có chứng cứ?
Người đàn bà ngồi trên ghế băng đưa mắt lên bình tĩnh nói. Nhưng Lục Vi Dân lại nhìn thấy trong mắt đối phương có chút thần thái khác thường.
Đây chính là quả phụ Tùy? Lục Vi Dân tự hỏi. Có thể mê hoặc hai Bí thư Quận ủy, quả nhiên danh bất hư truyền. Gương mặt mịn màng trắng nõn khiến người ta khó có thể nhận ra đó là một người đàn bà ba sáu, ba bảy tuổi. Nếu không ai giới thiệu e rằng người ta có thể nghĩ cô ta là một thiếu phụ hai bảy hai tám tuổi đang trong thời kì xuân sắc.
Đôi mắt kia chắc chắn là chỗ mê hoặc nhất của người phụ nữ này. Đôi mắt như tô sơn, sâu sắc xa xăm. Nếu nói toàn thân người đàn bà này có một mùi vị kích thích khiến đàn ông muốn lột hết quần áo bà ta để ngắm nghía, vậy thì đôi mắt trong veo long lanh kia như một thứ thuốc tĩnh tâm kìm hãm dục vọng của con người. Nhưng kiểu dục vọng bị kìm hãm này lại không ngừng lên men, biến thành một sự si mê càng đậm đà và sức sát thương càng lớn.
- Đương nhiên, chỉ có miệng cô nói ra, làm sao chứng minh Chu Minh Khuê hại cô? Ông ta dùng cách nào để hại cô, điểm này cô cần phải có bằng chứng chứng minh.
Nữ cảnh sát có chút mất kiên nhẫn.
Cười hì hì một tiếng, người đàn bà đột nhiên cười rất tươi, đôi gò bồng đào trước ngực ngay lập tức lắc lư theo sự rung động của thân thể:
- Thật sự muốn thấy bằng chứng sao?
- Linh tinh!
Nữ cảnh sát đã bị giọng điệu có chút hung hăng của đối phương làm cho tức giận. Cô ta đã nhiều lần nhắc nhở bản thân phải kiềm chế tâm trạng, nhưng người đàn bà này thật sự quá suồng sã, hơn nữa trong suốt cả cuộc thẩm vấn, những lời nói châm chọc gần như chưa bao giờ dừng lại. Điều này khiến đồng nghiệp nam bên cạnh không khỏi xấu hổ, nữ cảnh sát cũng gần như vậy.
- Vậy được. Đây là cô nói đấy!
Người phụ nữ đột nhiên đứng dậy, hai tay bị còng đột nhiên mở cúc áo ra. Vì dùng lực quá mạnh, chiếc cúc trên cùng bị bật ra, còn hai chiếc cúc bên dưới cũng lập tức bị tháo tung, ngay sau đó cô ta lại cưởi chiếc áo ngực màu đỏ tươi ra, lớn tiếng nói:
- Các người muốn bằng chứng. Nhìn đi. Đây có coi là bằng chứng không?
Hành động của người đàn bà quá mãnh liệt, khiến mọi người ở đó đều không kịp phản ứng gì. Hai bầu ngực màu trắng nõn lộ ra ngoài. Bởi động tác quá mạnh, bầu ngực đầy đặn không ngừng phập phồng, khiến người ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
- A!
Nữ cảnh sát sau khi sửng sốt lập tức nổi trận lôi đình:
- Tùy Lập Viện, cô đang làm cái gì thế?
- Làm cái gì? Không phải là cô muốn xem bằng chứng sao? Đây có được coi là bằng chứng không?
Cô ta không để ý đến đối phương, vẫn nói rất hung hăng:
- Nhìn xem, những vết thương trên người tôi lẽ nào không phải là bằng chứng? Tên khốn kiếp Chu Minh Khuê chưa bao giờ thảo mãn với phụ nữ, mới hành hạ họ như vậy. Công an Vi, nếu là cô, cô có thể chịu nổi không?
Lúc này mấy người trong phòng mới nhìn rõ phần ngực của cô ta đầy rẫy những vết bầm tím lớn có nhỏ có. Vừa nhìn là biết ngay do người gây ra, đặc biệt là trên hai gò bồng đào, vết bầm dập khắp nơi, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Thấy ánh mắt của mấy người đàn ông trong phòng đều bị ngực của mụ đàn bà kia thu hút, nữ cảnh sát đứng dậy đi tới chỗ cô ta:
- Được rồi! Tôi đã nhìn thấy, đến lúc đó chúng tôi sẽ cho người bên pháp y đến kiểm ta vết thương và chụp ảnh cho cô. Mặc áo vào cho tôi, đừng có không biết tự trọng như thế.
- Không biết tự trọng? Công an Vi, cô cho rằng con người ta sinh ra bẩm sinh đã không biết tự trọng rồi sao? Cô chưa nếm qua mùi vị cuộc sống của chúng tôi thì có tư cách gì đứng trước mặt tôi nói không biết tự trọng này nọ?
Người đàn bà có chút phẫn nộ, khuôn mặt trắng nõn điểm chút sắc đỏ.
- Nếu cô ở trong hoàn cảnh của tôi, liệu cô có thể làm tốt hơn tôi là mấy? Hay cũng cứ dạng hai chân ra đợi lũ đàn ông đến.
Những lời nói vô cùng thô tục khiến nữ cảnh sát đở bừng mặt, nhất thời không biết nên phản bác đối phương như thế nào. Cô ta tức tới mức giơ tay muốn đánh đối phương, nhưng đột nhiên nhớ ra sau lưng còn có người lạ, mới tức giận thu tay lại.
Cũng may người đàn bà kia không có thêm những lời lẽ, hành động quá khích, từ từ kéo áo con lên, rồi cài cúc áo lại. Chỉ có điều chiếc cúc áo trên cùng bị tuột khiến khe hở trước ngực của cô ta thoắt ẩn thoắt hiện.
Lục Vi Dân thản nhiên quan sát cuộc thẩm vấn của hai nhân viên cảnh sát. Xem ra trước lúc thẩm vấn họ cũng đã tính toán, phải moi hết nỗi căm hận của quả phụ Tùy với Chu Minh Khuê. Như vậy cũng chính là cung cấp thêm chứng cứ cho việc quả phụ Tùy cố ý mưu sát Chu Minh Khuê.
Tất cả những điều này đều tiến hành theo sự sắp đặt của Đan Hùng Nghĩa. Còn quả phụ Tùy cũng đã lọt vào nghệ thuật thẩm vấn của công an. Trước tiên sẽ gây áp lực khiến đối phương đi theo quĩ đạo mà họ đã đặt ra. Đầu tiên đối phương phải thừa nhận mình đã áp dụng phương thức đặc biệt để giết Chu Minh Khuê theo yêu cầu của họ, cuối cùng sẽ xoay đến việc vì sao đối phương lại giết Chu Minh Khuê. Thế này sẽ vừa tóm được việc xấu của Chu Minh Khuê, vừa có thể nắm được quả bom tấn trong tay, lựa chọn thời cơ thuận lợi để quăng ra.
Việc này thoạt nhìn rất ổn, nhưng lại không phù hợp với ý đồ của Lục Vi Dân. Nếu trong một trường hợp khác, hắn rất ủng hộ cách làm này, nhưng Chu Minh Khuê đã chết, hơn nữa Lương Quốc Uy lại muốn Lục Vi Dân giải quyết ổn thỏa chuyện này. Vậy hắn không thể không nghĩ cách để đảo ngược tiến trình thẩm vấn.
Tiếp theo cuộc thẩm vấn đều xoay quanh mưu đồ phạm tội của quả phụ Tùy, chỉ có điều quả phụ Tùy lại không phải người vừa. Lúc thì nói đau đầu không nhớ rõ, lúc lại bảo bản thân chỉ hận Chu Minh Khuê, cảm thấy Chu Minh Khuê đáng chết, chứ không có ý gì khác. Sự thay đổi thất thường khiến hai vị cảnh sát thẩm vấn cũng cảm thấy rất đau đầu. Nếu không phải suy xét vụ án này quá nhạy cảm, e rằng sớm phải giáo huấn người đàn bà này một bài.
Lục Vi Dân và Ba Tử Đạt rời khỏi phòng thẩm vấn quả phụ Tùy.
- Tử Đạt, tôi thấy cách thẩm vấn của phòng Công an các anh như thế này có chút vấn đề. Tất cả những câu hỏi trọng tâm đều xoay quanh động cơ phạm tội của quả phụ Tùy, điều này có chút hiềm nghi là thành kiến, không thích hợp. Các anh có thể nghi ngờ, cũng có thể thu thập bằng chứng để quyết định, nhưng cũng nên xem xét có thể tồn tại khả năng quả phụ Tùy không cố ý phạm tội hay không? Có thể loại thuốc rượu này đúng là Chu Minh Khuê thích thể hiện uy phong trên giường mà bảo quả phụ Tùy chuẩn bị. Có thể Chu Minh Khuê cho rằng sức khỏe của mình không có vấn đề gì, hoặc quả phụ Tùy hoàn toàn không biết chuyện Chu Minh Khuê mắc bệnh tim. Khả năng này nhất định phải xem xét đến, phải cho người bị tình nghi phạm tội cơ hội tự biện hộ và giải thích.
Lục Vi Dân cũng biết mình nói như vậy có chút gượng ép. Đội cảnh sát Hình sự phòng Công an kiếm cái ăn bằng gì chứ, chính là phải phá án, đả kích tội phạm, huống hồ có người bày mưu đặt kế giải quyết chắc chắn vụ án này, vậy sao không nghĩ cách khép quả phụ Tùy vào tội danh chứ?
- Ủy viên thường vụ Lục, vấn đề là hiện tại có không ít bằng chứng nói lên rằng quả phụ Tùy có thể bị tình nghi mưu sát. Ở điểm này, tôi thấy bên cảnh sát Hình sự thẩm vấn như vậy không có vấn đề gì.
Ba Tử Đạt tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến của Lục Vi Dân một cách rất uyển chuyển.
- Tử Đạt, anh khỏi phải nói với tôi những lời này. Những trò trong phòng Công an tôi đều biết rõ. Có những điều tựa như đúng mà lại là sai, có thể do sự thay đổi trong kỹ xảo thẩm vấn mà làm biến đổi tính chất sự việc. Cố ý gây thương tích có thể trở thành cố ý giết người, ngộ sát cũng có thể trở thành cố sát. Tôi chỉ cảm thấy cần phải công bằng một chút.
Lục Vi Dân thản nhiên nói.
- Hơn nữa chúng ta cũng phải thuận theo đại cục. Đặc biệt là người đã chết như Chu Minh Khuê, còn cần phải truy cứu hết lần này đến lần khác sao? Việc này hình như đã vượt ra khỏi phạm trù điều tra thẩm vấn theo cách hiểu thông thường của chúng ta.
Ánh mắt Ba Tử Đạt dừng lại trên gương mặt Lục Vi Dân, một lúc lâu không cất tiếng.
Lục Vi Dân cũng biết Ba Tử Đạt cần suy nghĩ kĩ một chút. Bào Vĩnh Quý hẳn đã có lời với y, để xem y phối hợp với mình như thế nào.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Rõ ràng là bên kia muốn níu chặt chuyện này không buông, thậm chí còn muốn làm to chuyện lên. Tình hình hiện tại của Lương Quốc Uy không tốt, kinh tế huyện Song Phong nghèo nàn lại liên tục nảy sinh những vấn đề về sự ổn định. Sự kiện Vĩnh Tế và vụ án Chu Minh Khuê chết trên giường quả phụ Tùy sẽ nhanh chóng bị đồn đại ầm ĩ, Địa ủy rốt cuộc có thể nảy sinh ý định điều động Lương Quốc Uy hay không rất khó nói. Điều đó quyết định bởi ảnh hưởng về sau của hai sự việc này, cũng còn quyết định bởi sự thay đổi và quyết tâm của các bên trong Địa ủy đối với việc để Lương Quốc Uy đi hay ở. Nhưng phải nói ít nhất thì một thời gian sau cuộc sống của Lương Quốc Uy sẽ rất gian nan.
An Đức Kiện nói rất hay, chỉ cần một ngày Địa ủy chưa đưa văn bản xuống, Lương Quốc Uy vẫn sẽ là Bí thư Huyện ủy huyện Song Phong, y sẽ hoàn toàn xứng đáng là nhân vật số một của huyện Song Phong. Theo quan sát hiện nay của Lục Vi Dân, tuy Lương Quốc Uy ở huyện Song Phong có nhiều người trách, hơn nữa cũng có không ít công việc xảy ra vấn đề, nhưng nói chung Lương Quốc Uy vẫn nắm chặt được đại cục của Song Phong. Hơn nữa quan trọng nhất là tuy y để xảy ra chút vấn đề, nhưng y đại đa số chỉ có trách nhiệm lãnh đạo, chứ không chịu trách nhiệm trực tiếp. Vậy mà chỉ dựa vào điểm này mà muốn hạ bệ một Bí thư Huyện ủy, ít nhất là Lục Vi Dân cho rằng khả năng này chưa đủ lớn.
Đôi khi chọn phe phái cũng rất quan trọng. Đối với Lục Vi Dân mà nói, muốn Song Phong trở thành sân khấu thể hiện tài năng của bản thân, có được sự tán thành và ủng hộ của Bí thư Huyện ủy là điều quan trọng nhất. Hắn cần phải nhanh chóng hòa nhập và có chỗ đứng vững chắc ở Song Phong, về điểm này Lý Đình Chương không giúp được hắn nhiều.
Việc vi phạm nguyên tắc Lục Vi Dân đương nhiên sẽ không làm, nhưng làm thế nào để giải quyết linh hoạt một sự việc nào đó, Lục Vi Dân lại cảm thấy bản thân có thể phát huy tính năng động chủ quan.
- Tử Đạt, Chu Minh Khuê đã chết rồi, cố níu những vấn đề trước đây của Chu Minh Khuê không có nhiều ý nghĩa. Có một số người muốn lợi dụng điểm này để giở trò, tôi thấy xuất phát điểm này không đúng. Lúc này Song Phong đang ở thời buổi rối loạn, duy trì vững đại cục toàn huyện mới là việc cấp bách hiện nay. Trưởng phòng Bào chắc cũng phải giải thích cho anh rồi, về điểm này tôi cũng không nói nhiều nữa. Tôi cần anh phối hợp với tôi xử lí tốt chuyện này để Huyện ủy vừa lòng.
Lục Vi Dân cân nhắc từng câu từng chữ nói.
Ba Tử Đạt chỉ cảm thấy lưng mình ướt sũng, vô cùng khó chịu. Y không kìm được xoay người một cái, dường như muốn thoát khỏi bầu không khí có chút khiến người ta ngạt thở này.
Mặc dù y là do Bào Vĩnh Quý đề bạt lên, nhưng lại không tham gia nhiều vào cuộc đấu tranh của cấp cao. Y chỉ biết Bí thư Lương và Chủ tịch Huyện Lý rất không thích hòa hợp, nhưng trong huyện về cơ bản đều do Bí thư Lương định đoạt, còn thông gia của Chủ tịch huyện Lý lại là Chính ủy Đan. Điều bí ẩn trong đó quả rất sinh động.
- Ủy viên thường vụ Lục, cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?
Ba Tử Đạt nuốt một miếng nước bọt, nói một cách khó khăn.
- Rất đơn giản, tôi muốn nói chuyện riêng với quả phụ Tùy. Anh điều những người khác ra ngoài giúp.
Lục Vi Dân bình tĩnh nói.
- Hả? Việc này không thích hợp, hơn nữa không đúng quy tắc. Anh em đội cảnh sát Hình sự sẽ....
Ba Tử Đạt lắc đầu theo bản năng.
- Không có gì không phù hợp, lẽ nào anh còn cảm thấy tôi sẽ có thể giở trò gì?
Lục Vi Dân cười:
- Nếu không thì thế này, anh cứ nói anh muốn cùng tôi thẩm vấn riêng người phụ nữ đó, tìm hiểu một số tình hình khác. Anh đứng bên ngoài cửa, để cửa mở, tôi sẽ ở bên trong nói chuyện với quả phụ Tùy một lát.
Lục Vi Dân cảm thấy những lời này của mình chứa đầy mưu đồ phạm tội, thậm chí rất giống việc đe dọa dụ dỗ nhân chứng trong phim.
Ba Tử Đạt thở một hơi. Y không biết mình làm thế này sẽ có hậu quả gì, y cũng không biết Lục Vi Dân vì sao phải làm như vậy, thậm chí y còn không muốn biết Lục Vi Dân muốn làm gì.
Dưới ánh sáng đèn huỳnh quang, Lục Vi Dân ngồi trước mặt đối phương rất tùy ý. Người phụ nữ đối diện hiển nhiên không ngờ Lục Vi Dân lại xuất hiện trước mặt cô ta vào lúc này. Điều này khiến cô ta có chút thấp thỏm không yên, nhưng cô ta cũng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
- Chú em, cậu muốn hỏi gì?
Quả phụ Tùy có chút lười biếng dựa vào ghế. Lục Vi Dân đổi một cái ghế khác cho cô ta. Việc này khiến cô ta rất vui.
- Không muốn hỏi gì. Bọn họ muốn hỏi, cô muốn trả lời, không phải đã xong rồi sao? Tôi chỉ muốn tán gẫu với cô thôi.
Lục Vi Dân nghĩ một lát rồi mới nói.
- Tán gẫu?
Người đàn bà mỉm cười, thực sự có vẻ “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh” (ngoảnh đầu lại cười mà mê hồn người), khiến tốc độ lưu thông máu Lục Vi Dân cũng có cảm giác chợt tăng nhanh.
- Những người làm quan như các cậu cứ rảnh rỗi như thế sao? Đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến đây tìm tôi nói chuyện phiếm à?
Lục Vi Dân có chút xấu hổ, hắn còn chưa suy nghĩ kĩ nên làm thế nào để nói đến chủ đề này với đối phương. Nhưng đối phương cũng đã hiểu ra nên mới suồng sã như vậy.
- Tôi nghe nói con gái cô mới mười lăm tuổi, vừa vào học lớp chín?
Lục Vi Dân suy nghĩ một chút rồi nói.
Nghe thấy Lục Vi Dân nhắc đến con gái mình, người phụ nữ luôn giữ tâm trạng khá thoải mái bỗng giống như mèo mẹ kinh hãi, đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào Lục Vi Dân:
- Con gái tôi sao rồi? Cậu muốn làm gì?
Thấy đối phương phản ứng mạnh như vậy, vượt xa ngoài dự liệu của Lục Vi Dân. Vốn dĩ hắn chỉ muốn tìm một đề tài, không ngờ đề tài này lại làm cho đối phương nhạy cảm đến thế, hắn có chút động lòng:
- Không sao. Con gái cô rất khỏe. Chỉ có điều tôi nghĩ cô có một cô con gái xinh đẹp, dễ thương như thế, lẽ nào cô chưa từng suy nghĩ cho tương lai của con gái mình?
Người đàn bà đột nhiên thở dốc, đôi mắt đẹp lấp lánh nhìn chăm chú vào Lục Vi Dân:
- Rốt cuộc cậu muốn nói điều gì?
- Không có gì. Tôi chỉ nghĩ Chu Minh Khuê là một kẻ khốn kiếp, là quân hư hỏng, là loại súc sinh. Nhưng ông ta đã chết, con người không cần phải lo lắng áy náy vì một tên súc sinh đã chết. Làm như vậy sẽ chỉ hạ thấp, bôi nhọ chính mình, mà hãy nên nghĩ cho cuộc sống của mình và gia đình mình về sau.
Lục Vi Dân cân nhắc ngôn từ, suy nghĩ nói như thế nào mới không khiến đối phương hiểu nhầm, mà còn có thể khiến đối phương hiểu được ý đồ của mình:
- Sự sống chết của một tên súc sinh không cần khiến quá nhiều người phải dính lứu vào, làm nhốn nháo hết lên, bao gồm cả cô.
Đối phương càng thêm hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía Lục Vi Dân càng thêm nghi ngờ bất định, hẳn những lời nói của nam thanh niên này đã khiến cô ta không có cách nào hiểu được hàm ý thực sự trong đó.
Người tới lúc trước không phải đã nói chuyện với mình rồi sao? Chỉ cần mình nói ra hết chuyện Chu Minh Khuê cưỡng hiếp mình, chuyện y nảy sinh ý định bất chính với con gái mình và cả những gì mình biết về chuyện Chu Minh Khuê hãm hiếp những cô gái khác thì vấn đề của bản thân sẽ không còn lớn. Chỉ có điều đối phương nửa muốn nửa không dụ dỗ mình nói cụ thể tình tiết chuyện mua rượu thuốc và chuyện vì sao muốn xúi giục khiến Chu Minh Khuê dùng rượu thuốc khiến cô ta có chút cảnh giác, cho nên không dám tiếp tục nói kĩ hơn. Cuộc đời này cô ta đã từng gặp quá nhiều kẻ khẩu Phật tâm xà, nghi ngờ lừa bịp lẫn nhau, cô ta không dám tin tưởng bất kì ai nữa.
- Những lời người khác hứa với cô đều không đáng tin, bao gồm cả tôi. Tôi cũng tin rằng bằng kinh nghiệm sinh tồn ngoài xã hội bao năm nay, cô sẽ không tin bất kì ai. Chỉ có bản thân là đáng tin hơn cả, vậy thì cũng không cần phải làm điều gì cho ai. Muốn phán quyết phạm tội thì cần phải có chứng cứ, sự thật như thế nào thì cứ nói như thế, nhất định không được tin vào lời hứa của ai mà làm hại bản thân mình và cả gia đình mình. Chẳng ai dám áp đặt sự việc lên người khác. Mức độ nặng nhẹ ở đây chắc cô cũng hiểu.
Lục Vi Dân chỉ có thể nói đến đây là đã có chút vi phạm quy định. Đặc biệt là bản thân vốn không phải là nhân viên trinh sát, đã tham gia vào lại, còn nói ra những lời này, đúng là một việc mạo hiểm.
Quả phụ Tùy bao nhiêu năm qua đã gặp nhiều thăng trầm như vậy, nhất định có nhiều kinh nghiệm xã hội, nhưng trước kỹ xảo thẩm vấn tinh vi của cơ quan công an vẫn có thể có những sai sót. Hơn nữa đối phương nhất định sẽ lợi dụng con gái cô ta để giở trò, khiến cô ta ngoan ngoãn vào tròng. Còn sự xuất hiện của hắn chỉ là để gợi ý cho cô ta, chỉ có cô ta mới có thể cứu chính mình. Chỉ cần cô ta kiên trì thì sẽ chẳng có ai làm gì được cô ta.
Hy vọng cô ta có thể hiểu được ý nghĩa thực sự trong đó!
Từ phòng thẩm vấn đi ra, Lục Vi Dân nhìn thấy Ba Tử Đạt đang lặng lẽ đứng hút thuốc ngoài cửa. Có lẽ biểu hiện của mình đã gây kích thích lớn cho anh ta, song cũng là điểm có lợi cho hắn.
Lục Vi Dân rất thích Ba Tử Đạt. Nhưng hoàn toàn không phải bởi mối quan hệ với Đồng Lập Trụ. Ba Tử Đạt vốn xuất thân từ dân hình sự, nhanh nhẹn, giỏi giang, tính cách cũng khá điềm đạm. Chỉ là ở cấp của anh ta không có nhiều cơ hội tham gia vào những việc bí mật, không tiết lộ với bên ngoài. Lần này coi như là lần đầu tiên, điều này chắc hẳn cũng là hơi chấn động đối với tinh thần anh ta.
Nhưng Lục Vi Dân tin rằng đối phương sẽ nhanh chóng thích nghi được. Càng tiến bước lên cao, anh sẽ càng có thể nhìn thấy màu đen tối không ngừng lộ ra từ các ngóc ngách, các tầng bậc khác nhau. Có lẽ nó không xấu xa đến mức đó, cũng không phức tạp, xảo quyệt như trong trưởng tượng. Nhưng nếu nó hiện ra trước mặt anh, đặc biệt là khi đặt nó bên cạnh vô số những thứ chính diện tươi đẹp, sẽ khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
- Đi thôi, Tử Đạt, tôi không nói gì vượt nguyên tắc chứ?
Lục Vi Dân vỗ vai Ba Tử Đạt, cười nhạt.
Ba Tử Đạt lắc đầu không nói gì, dường như vẫn chưa tập trung trở lại câu chuyện.
Lục Vi Dân cũng không nói nữa, nói nhiều lại thành ra vô vị. Hắn tin rằng cho dù lần này nếu không có chiêu này của mình thì Bào Vĩnh Quý có lẽ đã có cơ hội sắp xếp người khác, thậm chí có khả năng chính là Ba Tử Đạt làm. Mà cũng không được, có khi Bào Vĩnh Quý tự mình ra tay là rất có khả năng.
Việc Lương Quốc Uy đã dặn dò thì chắc chắn phải hoàn thành tuyệt đối. Chí ít thì lúc này cả Song Phong đều phải nghe lệnh của ông ta.
- Có một số việc chúng ta không thể quá tuân thủ luật pháp, chỉ cần chúng ta công tâm, làm đúng lương tâm là được. Nguyên tắc không thể vi phạm, nhưng biến đổi linh hoạt mà luật pháp không nằm ngoài nguyên tắc lớn đạo trời tình người thì có thể khiến cho thế giới này càng giàu tình người.
Lục Vi Dân chắp tay sau lưng vừa đi vừa nói.
- Tình hình chúng ta đều đã rõ. Tôi không cho rằng việc để quả phụ Tùy nhận tội sau đó dùng nó để phản ánh tội của Chu Minh Khuê là có nhiều ý nghĩa. Nắm lấy chuyện phóng túng của người chết rồi phóng đại lên, nhằm tới mục đích bí mật của một số người. Tôi thấy như thế có chút đi quá xa. Hiện nay Song Phong cần được ổn định, tâm sức chủ yếu nên dồn vào việc phát triển kinh tế.
Ánh mắt Ba Tử Đạt nhìn Lục Vi Dân đã có thêm vài phần kính phục. Lẽ nào con người trẻ tuổi này vì từng làm thư kí cho Bí thư Địa ủy nên mới bạo dạn, quả quyết như vậy? Những lời này Tử Đạt vừa như tự nói với bản thân, mà vừa như giải thích điều gì đó. Nhưng anh ta cần phải giải thích điều này với bản thân mình sao?
Đan Hùng Nghĩa tức giận phừng phừng, vứt cuốn hồ sơ lên bàn:
- Thế này là thế nào, tại sao quả phụ Tùy lại thay đổi lời khai? Trong chuyện này có vấn đề gì, cậu nói xem.
- Chính ủy Đan, Tùy Lập Viện vẫn luôn thất thường như vậy. Trong lúc chúng tôi lấy lời khai, cô ta đã phản cung vài lần rồi, khi thì thừa nhận, lúc lại chối. Nói thật, chứng cứ tuy đều nhằm hướng tình nghi vào cô ta, nhưng chỉ là hướng tình nghi, lại không thể hình thành chứng cứ chống lại cô ta. Có lẽ cô ta cũng biết điều này nên mới phản cung.
Người đàn ông nói ngắn gọn nhưng chắc chắn, dường như trên từng sợi tóc cũng toát ra tinh thần.
- Những chứng cứ này vốn dĩ đã khá yếu, dù có cố định lại thì viện kiểm sát cũng khó mà phê chuẩn hạ lệnh bắt. Mà cho dù viện kiểm sát có phê chuẩn lệnh bắt đi nữa thì cũng khó mà khởi tố được.
Đan Hùng Nghĩa giận sôi máu. Tên ngu si này! Bắt được hay không, khởi tố được hay không thì liên quan cóc gì đến y. Y chỉ cần đổ được tội danh lên đầu quả phụ Tùy, phải bắt cô ta giao ra được thứ mà gã muốn. Chỉ cần thứ đó có thể trở thành chứng cứ, thì việc sau này quả phụ Tùy có bị bắt hay bị khởi tố hay không cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nắm được chứng cứ xác đáng chứng minh Chu Minh Khuê là kẻ đạo đức suy đồi, không việc ác nào không làm mới là quan trọng!
Nhưng giờ quả phụ Tùy đó lại một mực phủ nhận việc bị Chu Minh Khuê cưỡng bức, chỉ nói Chu Minh Khuê uống say rồi vào chỗ bà ta, sau đó thì hai người ngủ với nhau. Việc lúc đầu cô ta đã nói lộ ra chuyện Chu Minh Khuê có ý bất chính với con gái cô ta cũng biến mất khỏi hồ sơ. Đến cả những tiểu tiết là cô ta pha rượu thuốc cũng không còn, mà thay vào đó là Chu Minh Khuê bảo cô ta pha. Cô ta cũng không biết Chu Minh Khuê vốn mắc bệnh tim.
Rõ ràng là trong chuyện này có vấn đề. Đan Hùng Nghĩa không tin quả phụ Tùy kia có thể trong một đêm lại nghĩ ra được nhiều chuyện như thế, thay đổi hết lời khai như vậy.
Đan Hùng Nghĩa lạnh lùng dò xét gương mặt anh chàng nhỏ con kia hỏi:
- Đêm qua Ba Tử Đạt và cái tên Lục Vi Dân đó có động tĩnh gì không?
- Có, họ đi xem đội thẩm vấn lấy cung quả phụ Tùy, sau đó thì đi ra.
Đường Quân cảm thấy trong lòng thầm lo ngay ngáy.
Ba Tử Đạt là đội trưởng cũ, phần nào cũng là thầy của mình, một tay anh ta nâng đỡ mình lên. Giờ tuy không còn là đội trưởng, cũng không quản lý mảng hình sự, những dù gì cũng vẫn là lãnh đạo cũ, giờ lại là lãnh đạo ở phòng. Tối qua anh ta yêu cầu muốn cùng Ủy viên thường vụ Lục đó đi hỏi tình hình, cũng đã nói với mọi người trong đội thay mình, tuy trong lòng mình có phần cảm thấy nghi ngại, nhưng vẫn phải đồng ý. Dù gì Ba Tử Đạt cũng là người của phòng, lại không phải chỉ có mình người họ Lục kia đi gặp quả phụ Tùy. Nghe anh em trong đội nói, sự việc cũng diễn ra rất nhanh, chỉ khoảng mười phút phút gì đó, có lẽ cũng không hỏi được gì, nên vừa đến đã đi ngay.
Chuyện này gã không dám nói, vì sợ nói ra e rằng lại bị chửi cho một trận chẳng ra sao. Theo gã vụ án này vốn dĩ là một vụ chẳng có bao nhiêu giá trị. Tiếng xấu của Chu Minh Khuê ai cũng biết, coi như bị người ta giết thì cũng chẳng có ai buồn kêu oan cho. Gã cũng tin là quả phụ Tùy là bị Chu Minh Khuê cưỡng bức, nhưng giờ Chu Minh Khuê đã chết, có truy cứu xem có phải y đã cưỡng bức quả phụ Tùy hay không cũng chẳng có nghĩa lí gì. Ngoài việc làm mọi chuyện trở nên ồn ào thì gã chả thấy có ý nghĩa gì, mà việc này còn khiến mẹ con quả phụ Tùy bị tổn thương.
- Vậy họ có nói gì không?
Đan Hùng Nghĩa rất quan tâm đến điều này.
- Không, nghe anh em nói người họ Lục đó ngồi cạnh Phó phòng Ba, không nói câu nào, chỉ nghe tầm hơn nửa tiếng thì rời khỏi.
Người đàn ông rắn rỏi thấp bé thấy trán mình đã lấm tấm mồ hôi.
Nhưng Đan Hùng Nghĩa không hề để ý tới vẻ khác thường của anh ta, đang nghĩ xem rốt cục vấn đề nằm ở đâu.
Trong mắt Đan Hùng Nghĩa, người đàn ông trước mặt này rất đáng tin. Cho dù quan hệ giữa anh ta với Ba Tử Đạt khá tốt, nhưng Đường Quân không phải loại người vì tình cảm cá nhân mà quên đi nguyên tắc. Nhưng y lại không để ý đến một số biến đổi linh hoạt khi người ta cho rằng vấn đề là phi nguyên tắc, và gã lại vừa vặn chấp nhận sự biến đổi linh hoạt đó mà Ba Tử Đạt nêu ra.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Đan Hùng Nghĩa cũng không kìm nổi tiếng thở dài ảm đạm. Gã cảm thấy hiện tại có nhiều người mà gã không hiểu rõ. Anh tưởng như mọi sự đã nằm trong tay, nhưng rồi cục diện lại thay đổi chỉ trong giây lát. Mình dám nói mình đã nhìn thấu người đàn ông trước mắt có vẻ ngoài trung hậu này sao?
Bên trong đội hình sự chắc chắn có vấn đề, nếu không thì quả phụ Tùy đã không thể thay đổi lời khai. Dù cho những gì Đường Quân nói là thật, quả phụ Tùy là kẻ thay đổi thất thường, vừa nhận tội xong lại phản cung. Nhưng với năng lực của đội hình sự, đã tìm ra được điểm yếu của cô ta, thì sẽ làm được công tác tư tưởng cho cô ta mới đúng. Nhưng kết quả lại không như vậy.
Đan Hùng Nghĩa cảm thấy tiếc nuối, dù sao cũng không phải là đội ngũ do một tay gã xây dựng. Thời gian mình đến phòng tuy cũng không ngắn, nhưng gã vẫn chưa thể xây dựng cho mình một đội ngũ thân tín. Đừng nhìn Bào Vĩnh Quý trông người ngợm thô kệch, đầu óc đơn giản, nhưng trong chuyện này lại làm rất tốt. Gã phải thừa nhận mình thua xa Bào Vĩnh Quý trong chuyện này, lần này lại thất bại trong gang tấc.
Thông gia cũng nói nếu chỉ dựa vào việc này mà hạ bệ Lương Quốc Uy đương nhiên là không thể, nhưng tình hình hiện nay của Lương Quốc Uy không tốt. Kinh tế Song Phong không khởi sắc, Chủ tịch địa khu Tôn vốn đã không hài lòng với ông ta, giờ lại thêm chuyện ở Vĩnh Tế, càng khiến Lương Quốc Uy mất điểm trong mắt lãnh đạo chủ chốt Địa ủy. Địa ủy có lẽ cũng đã có ý đổi người khác, nếu như lại có thêm một vài chuyện đổ thêm dầu vào lửa, ví như việc Chu Minh Khuê có không ít điều tiếng xấu, Huyện ủy dùng người quá thiếu thận trọng, không phải là không thể trở thành một ngòi nổ.
Nhưng đáng tiếc cơ hội như vậy lại không nắm được, việc này khiến cho Đan Hùng Nghĩa rất buồn bã.
- Ý hắn nói đại khái là như vậy.
Bào Vĩnh Quý xoa tay, nhìn Lương Quốc Uy.
- Ừ, tôi biết rồi, cậu Bào, vậy cậu cứ xử lí mọi việc theo ý của Lục Vi Dân đi. Ông Khúc tạm thời còn nhiều việc phải làm ở Vĩnh Tế, việc hậu sự cũng không tránh khỏi phải đến tay ông Khúc phụ trách giải quyết. Việc bên này đành phiền cậu giúp Vi Dân giải quyết.
Lương Quốc Uy gật đầu, không biểu hiện gì.
- Vâng, nhưng thưa Bí thư Lương, tôi có gì nói đấy. Thật không ngờ Lục Vi Dân trẻ như vậy mà xử lí mọi việc thật là mạnh dạn, chu đáo, khiến tôi thực sự thấy kinh ngạc. Anh chàng này cũng ương bướng đấy, hắn dám khiến cho Đan Hùng Nghĩa được một phen sững sờ, mặt cắt không còn giọt máu.
Bào Vĩnh Quý cười nói ha hả, nhìn thấy sắc mặt Lương Quốc Uy có dấu hiệu sáng lên, biểu cảm trên mặt gã càng thêm sinh động.
- Cậu ta không dọa ai cả, cậu ta nhận ủy thác của Huyện ủy để làm việc. Nếu như Đan Hùng Nghĩa thực sự không tuân thủ sự chỉ đạo của Huyện ủy, hắn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, đương nhiên có thể nêu việc cân nhắc vấn đề chức vụ của Đan Hùng Nghĩa ở hội nghị thường vụ.
Lương Quốc Uy bình thản nhận xét.
- Ha ha, vậy tôi đã nhiều lời rồi. Thôi, Bí thư Lương, tôi xin phép đi trước.
Bào Vĩnh Quý vừa ra khỏi cửa, Lương Quốc Uy quay sang nhìn Thích Bản Dự đang ngồi bên cạnh:
- Bản Dự, cậu thấy thế nào?
- Bí thư Lương, tôi thấy tên nhóc này đang đánh tiếng cho ngài. Không phạm pháp, xem xét đạo trời tình người, hắn nói cũng thật hay đấy, đàng hoàng đứng đắn, trong lòng hắn có bao nhiêu phần là nghĩ như vậy?
Thích Bản Dự lắc đầu có phần khinh bỉ.
- Thanh niên, muốn làm chút chuyện cũng có thể hiểu được. Phải nói chuyện này hắn làm cũng không tồi, nhưng điệu bộ như vậy có chút buồn cười.
Lương Quốc Uy chậm rãi lắc đầu:
- Bản Dự, đừng coi thường con người trẻ tuổi đó. Khi chúng ta trẻ như hắn chúng ta có thể làm những gì, hiểu những gì? Nói như cậu, chuyện này hắn làm rất êm đẹp. Từ sự việc đó có thể nhận ra tính cách của hắn, liều lĩnh, dám làm, suy xét vấn đề rõ ràng, chặt chẽ, biết mình có thể làm gì, không thể làm gì, biết mình muốn gì, nên làm thế nào để có được nó.
Mấy câu sau tiếng Lương Quốc Uy nhỏ dần, gần như nghe không rõ, biểu hiện trên mặt lại vô cùng phức tạp.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào
Việc ở Vĩnh Tể nhanh chóng lắng xuống đúng như Lục Vi Dân dự đoán. Nông dân thời đại này chắc chắn là chất phác nhất. Sau khi các lãnh đạo chính quyền Đảng uỷ địa phương nối đuôi nhau đến nhà “quan tâm thăm hỏi” và “khảng khái” gánh vác trách nhiệm chi trả chi phí điều trị, cảm xúc đối địch cũng nhanh chóng giảm bớt. Đương nhiên sức ảnh hưởng của Lỗ Đạo Nguyên cũng không có thể xem nhẹ, dù sao đây là “lãnh đạo” cấp cao nhất mà tập thể này có khả năng tiếp xúc, cũng là người có kiến thức nhất mà bọn họ biết. Nghe ý kiến phân tích rõ ràng đâu ra đấy và đề nghị của anh ta, rất nhiều người đều dần tán thành của quan điểm Lỗ Đạo Nguyên. Đó là sự việc chung quy sẽ phải giải quyết, cũng đừng quá để ý đến danh phận danh nghĩa cụ thể, chỉ cần có thể có được một chút bồi thường, cũng đã có thể an ủi người đã khuất.
Vụ án cái chết của Chu Minh Khuê cũng rất nhanh đã có kết quả. Bởi vì Tùy Lập Viện kiên quyết không thừa nhận mình cố ý pha chế rượu thuốc, cũng phủ nhận việc mình biết rõ Chu Minh Khuê mắc bệnh tim, vụ án này liền lâm vào cục diện bế tắc. Các chứng cứ khác đều không thể hình thành hệ thống bằng chứng chứng minh Tùy Lập Viện cố ý mưu sát Chu Minh Khuê. Đan Hùng Nghĩa đề xuất muốn giữ Tùy Lập Viện lại thẩm tra một thời gian ngắn rồi tiếp tục điều tra. Nhưng phòng Công an huyện cuối cùng lại lấy việc Tùy Lập Viện không mang tính nguy hại với xã hội mà tìm người bảo lãnh chờ thẩm tra sau. Vụ án này về cơ bản cũng đi tới hồi kết.
Nhưng Lục Vi Dân biết rằng hai chuyện tình này đều mang đến cho Huyện ủy Song Phong ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ. Ấn tượng của Lương Quốc Uy trong mắt lãnh đạo chủ chốt địa khu cũng mất điểm nặng nề.
Việc Vĩnh Tế khỏi cần phải nói, gây ra ảnh hưởng lớn như vậy, mấy trăm người bao vây Ủy ban nhân dân thị trấn Vĩnh Tế, đến lãnh đạo Ủy ban nhân dân Địa khu cũng bị kinh động. Bốn vị lãnh đạo địa khu là Tôn Chấn, Cẩu Trị Lương, Chu Bồi Quân cùng với Tang Minh Phong đều đích thân đến Song Phong trấn giữ. Mà Chu Bồi Quân và Tang Minh Phong lại đợi mãi cho đến ngày thứ ba, sau khi hai bên đi đến ý kiến nhất trí, đạt được thỏa thuận, thi thể được hoả táng, mới rời Song Phong. Từ đó có thể thấy mức độ coi trọng của địa khu với việc này.
Còn vụ án cái chết lạ lùng của Chu Minh Khuê cũng bị đồn ồn ào huyên náo. Có người nói Chu Minh Khuê là chết khi quan hệ với quả phụ Tùy, có người nói Chu Minh Khuê là bị hạ độc. Còn có người nói Chu Minh Khuê là sợ tội tự sát, còn có lời đồn đại nói Chu Minh Khuê ăn chơi đàng điếm ở Oa Cố, không làm việc, cả ngày rúc trong váy đàn bà, dốc hết sức lực, cho nên hết hơi mà chết. Thậm chí có người nói Chu Minh Khuê để lại không ít tiền, đều bị quả phụ Tùy nuốt trọn. Người dân đồn đại ầm ĩ, đủ loại ý kiến, nhưng mục tiêu đều rất rõ ràng, đó chính là một nhân vật tiếng xấu đầy mình như Chu Minh Khuê làm thế nào mà có thể leo lên nổi vị trí Bí thư Quận ủy.
Cũng may nguyên nhân cái chết của Chu Minh Khuê này rất rõ ràng, pháp y cũng đã đưa ra kết luận rất chuyên nghiệp, đồng thời cũng mời được pháp y phòng Công an Địa khu đến để cùng giải phẫu, khám nghiệm tử thi, xác định nguyên nhân cái chết của Chu Minh Khuê là nhồi máu cơ tim. Việc này cũng dần làm giảm bớt một chút áp lực.
Lục Vi Dân cắp cặp bước vào hành lang, đã nhìn thấy Chánh văn phòng Huyện ủy Quan Hằng đi từ đầu kia hành lang ra:
- A, Vi Dân, vừa khéo, chiều mai mở hội nghị thường vụ, đúng ba giờ bắt đầu, đừng đến muộn nhé. Bí thư Lương rất ghét ai đến họp muộn.
- Hả? Hội nghị thường vụ? Đề tài thảo luận của hội nghị gồm những gì? Có cần chuẩn bị gì đó hay không?
Lục Vi Dân gật đầu. Cũng đã gần mười ngày kể từ khi hắn đến huyện, hội nghị thường vụ lần đầu tiên. Xem ra tần suất hội nghị thường vụ huyện Song Phong cũng không tốt, tương phản với việc những phòng họp ở Ủy ban nhân dân huyện lại rất nhiều.
- Ừm, chủ yếu có thể là vấn đề phân công công tác của cậu. Phó bí thư Thích đã xin chỉ thị từ địa khu, phía địa khu cũng không trả lời rõ ràng, chỉ nói huyện có thể căn cứ vào nhu cầu của tình hình thực tế để xác định công việc cho cậu. Cho nên ý của Bí thư Lương là sẽ thảo luận trong hội nghị một chút, trưng cầu ý kiến của mọi người. Có khả năng buổi chiều Bí thư Lương sẽ còn trưng cầu ý kiến của cậu. Ngoài ra có khả năng sẽ liên quan đến một số vấn đề điều động nhân sự. Cậu cũng biết rõ ông Chu đi rồi, mặt khác Vĩnh Tế xảy ra chuyện lớn như vậy. Tuy hiện nay sự việc đã lắng xuống, nhưng Huyện ủy chắc chắn phải tiến hành xử lý vấn đề này, cũng liên quan đến một số thay đổi nhân sự.
Tác phong của Quan Hằng xưa nay bình dị, gần gũi, đối với bất kỳ ai cũng mang phong cách bình thản nhưng không hề thiếu đi cảm giác thân thiện. Ông ta cũng không vì rất được Lương Quốc Uy tín nhiệm mà tự cao tự đại. Tuy rằng thời gian ông ta đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy cũng không dài, chỉ sớm hơn so với Lục Vi Dân nửa năm, nhưng lại có được không ít lời khen ngợi. Điểm này Lục Vi Dân tuy thời gian đến Song Phong còn ngắn ngủi, nhưng cũng đã từng nghe nói. Đến An Đức Kiện cũng từng nhắc tới Quan Hằng với hắn, nói rằng ông ta là một nhân vật đáng tôn trọng.
Lục Vi Dân hơi động lòng, lần này sẽ động đến nhân sự của hai quận?
Dựa theo thông lệ của địa khu Lê Dương cũ, gần như dưới mỗi huyện đều có quận. Nhưng quận này chỉ là một khái niệm khu vực, chứ không thực sự trở thành một cấp khu vực hành chính. Cho nên các huyện vì đẩy mạnh quản lý khu vực nông thôn, liền thành lập một tổ chức Đảng ở các quận, tên gọi tắt là Quận ủy. Mà cũng là vì để tránh cho cơ cấu quá rườm rà nên cũng không thành lập đơn vị hành chính.
Mà cơ cấu cũng Quận ủy này cũng khá đơn giản, nhân viên cũng tương đối ít. Trên thực tế đây cũng chỉ là một cơ quan đẩy mạnh chỉ đạo công việc của các xã, thị trấn, cũng không hỏi đến công việc cụ thể của các xã, thị trấn. Còn một thông lệ khác chính là Bí thư Quận ủy. Người này thường đều do Bí thư Đảng ủy thị trấn sở tại kiêm nhiệm, tránh cho chức Bí thư Quận ủy trở thành chức vụ rống.
Song Phong có sáu quận, trong đó quân Oa Cố khu ở tận cùng phía Tây, dân số tương đối ít, chỉ có hơn sáu mươi nghìn người. Bởi vì đây là nơi tận cùng phía Tây của toàn huyện, cộng thêm địa thế độc đáo, cho nên tương đối biệt lập, phát triển kinh tế lạc hậu nhất, tình hình trật tự trị an cũng tương đối kém.
- Không biết Bí thư Lương có sắp xếp gì cho công việc của tôi chưa nhỉ?
Lục Vi Dân cố ý hỏi.
Tuy rằng phía địa khu không nói cụ thể về phân công công tác của mình, nhưng Lục Vi Dân biết An Đức Kiện nhất định hoặc rõ rệt hoặc bóng gió, hẳn đã nhắc tới chuyện này với Lương Quốc Uy. Hiện tại Huyện ủy Song Phong không có Trưởng ban Tuyên giáo, hẳn là muốn cho mình tiếp nhận chức vụ Trưởng ban Tuyên giáo mới đúng. Lương Quốc Uy này không sắp xếp công việc cho mình, chưa chắc không phải trong lòng đã có tính toán khác. Đương nhiên là cũng có ý quan sát mình một phen.
- Tôi thì lại không rõ lắm, tuy nhiên chắc là vẫn chưa có đâu. Ông ấy có khả năng cũng muốn trưng cầu ý kiến của cậu một chút. Dù sao cũng là công việc của cậu, cũng cần tôn trọng ý kiến của bản thân cậu mới đúng.
Quan Hằng cười.
- Yên tâm đi, trong việc này Bí thư Lương nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Trở lại phòng làm việc, trong lòng Lục Vi Dân có phần dao động. Theo hắn, vị trí Trưởng ban Tuyên giáo này tuy cũng coi như sắp xếp cho mình một vị trí tương đối rõ ràng. Phải nói là trước mắt mà nói, nó cũng được coi như một sự sắp xếp khá tốt, nhưng đối với mình mà nói, ý nghĩa của vị trí này lại không lớn.
Đối với mình mà nói, mình sở dĩ ở lại, sở dĩ chọn xuống huyện, là thực sự muốn làm một số công việc chân thực, nhất là công việc cụ thể trong lĩnh vực kinh tế. Giống như Hoàng Thiệu Thành truyền tin tới cho mình, hiện tại Ôn Châu đang nhanh chóng hình thành một làn sóng phát triển. Toàn bộ Ôn Châu đều giống như một tổ ong bị tấn công, tất cả đều trở nên náo động.
Đặc tính nhạy cảm, mạnh dạn của người Ôn Châu được kích thích phát huy. Ngày 21 tháng 3 khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Ôn Châu được Quốc vụ viện tuyên bố phê chuẩn thành lập. Động tác này đã kích thích người Ôn Châu cực mạnh. Chịu ảnh hưởng của động thái này, Ôn Châu bắt đầu bước ra khỏi ảnh hưởng của một số nhân tố tiêu cực trước kia, tăng tốc phát triển kinh tế toàn diện.
Ngày 28 tháng 5, Tân Hoa xã đưa tin Quốc vụ viện tuyên bố thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu Đại Liên. Ngày 15 đến ngày 18 tháng 6, Quốc vụ viện quyết định tiến thêm một bước mở cửa đối ngoại. Quảng Tây, Nam Ninh, Bằng Tường, Vân Nam Côn Minh, Uyển Đinh, Vu Hồ, Cửu Giang, Nhạc Dương, Vũ Hán, Trùng Khánh cũng được xếp vào thành phố mở cửa đối ngoại. Những động thái này tung ra liên tiếp, đã đánh dấu cho việc đối với đẩy mạnh cải cách, mở cửa, trung ương đã không chỉ dừng lại ở văn bản, các bài phát biểu, văn kiện và trên tinh thần, mà là bắt đầu thể hiện trong chính các hành động.
Đối với các huyện như Song Phong, cuộc sống ngồi trong phòng làm việc cơ quan, làm một Trưởng ban Tuyên giáo nhàn nhã, ung dung tự tại, cả ngày cứ một chén trà, một tờ báo không phải thứ Lục Vi Dân mong muốn. Hắn cũng không phải đến Song Phong để kiếm kinh nghiệm lý lịch và cơ hội. Theo Lục Vi Dân, cơ hội là do chính bản thân mình tạo ra. Mà trong tình hình hiện nay, phát triển kinh tế, để một địa phương thay đổi diện mạo mạnh mẽ, trong đó liền ẩn chứa vô số cơ hội.
Mọi người vào đây để ủng hộ diễn đàn thời kỳ khó khăn nào