Chương 230: Bí mật trong thành Gilear (Phần II)
Dịch giả: ironhawk
Biên dịch:Cutundohoi
Nguồn:Tàng Thư Viện
Hắn lấy từ trong ngực ra một viên ngọc ma pháp, tiện thể rót vào một tia ma lực, viên ngọc ma pháp lập tức thoáng hiện ra ánh sáng, chiếu sáng cái bí thất này.
Dưới ánh sáng có thể thấy rõ rang vô số hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí, mà dưới ánh sáng mờ mờ, Đỗ Duy đã thấy cái gì đó trong bí thất, không khỏi có chút sửng sốt. Mà Gageu phía sau cũng thốt lên:
-Trời ạ, cái quái gì thế này?!
Trên mặt đất, có mấy cỗ thi thể đang nằm ngổn ngang …… không, nói chuẩn xác thì đó chỉ là mấy bộ xương khô !
Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm, máu thịt của những thi thể này sớm đã phân hủy thành bụi …… Liên tưởng tới lúc vừa rồi đi vào, mùi thối buồn nôn kia là mùi xác thối trong gian phòng bịt kín, hai người không khỏi buồn nôn!
Mà những hạt bụi nhỏ trong không khí kia thì hơn phân nửa chính là thân xác của thi thể sau khi bị phong hóa thối rữa……
Sắc mặt Đỗ Duy tái nhợt, nếu như không phải cố gắng chịu đựng thì có lẽ đã thật sự nôn ra tại chỗ rồi.
Nhưng dưới tác dụng của lòng hiếu kỳ, hắn khom người xuống nín thở, bắt đầu kiểm tra cẩn thận những hài cốt này.
Theo lý thuyết, cho dù là xương cốt, sau khi tồn tại nhiều năm sẽ bị mục ruỗng ! Nhưng mà những bộ xương này lại kỳ dị khác thường!
Đầu tiên là tính chất của chúng ! Đỗ Duy thấp thoáng phát hiện, những bộ xương này mặc dù có chỗ sau khi đã ô xy hóa đã biến thành màu đen, nhưng lại hơi hơi…… hiện ra vài phần sáng bóng như kim loại!!
Kỳ quái là bộ xương của sinh vật nào lại có bộ dáng như kim loại chứ?
Chịu đựng cảm giác buồn nôn, Đỗ Duy xé một mảnh vải bọc lấy bàn tay, nhẹ nhàng gõ gõ …… Sau đó hắn đã xác định, những bộ xương này cực kỳ cứng rắn! Nếu như là xương cốt bình thường, khi chất vôi mất đi, sẽ trở nên giòn mềm thậm chí xốp …… nhưng mà những bộ xương này, đường vân tinh tế, càng phi thường cứng rắn!
Khó trách sau khi máu thịt đều thối rữa hết, những bộ xương này lại đầy đủ như thế!
Mà điểm thứ hai …… khiến cho Đỗ Duy kinh ngạc sợ hãi hơn!!
Những bộ xương này …… tựa hồ không phải là loài người!!
Cũng có thể nói …… chúng rất giống loài người, nhưng mà lại không phải loài người!
Tỷ như trước mặt một bộ xương, nhìn trên đường nét cơ bản thì là người. Nhưng từ thể tích và chiều cao thì dường như là thần lùn giữ cửa…. Nhưng mà xương cốt lại vừa thô vừa to lại cực kỳ đặc!
Hoặc có thể …… là...... người lùn trong truyền thuyết?!
Ngoài mấy điểm khác bộ xương ra, đại bộ phận có cấu tạo tương tự loài người. Nhưng cũng có một vài chỗ khác biệt, tỷ như răng nanh, hình đầu lâu, còn có ngón tay ……
Đỗ Duy quay đầu lại liếc nhìn Gageu, phát hiện hình dáng ngơ ngác của lão chuột này.
-Gageu.
Đỗ Duy cười một cách đáng sợ:
-Ông có biết khi ta xem những thứ này, nhớ tới cái gì không?
-Cái gì?
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu:
-Có còn nhớ khi chúng ta ở trên thần sơn của long tộc trấn giữ, nhìn thấy những sinh vật, mưu toan xông qua thần sơn trở lại Roland đại lục kia bị long tộc giết chết …… những sinh vật kỳ quái ấy không? Bọn nửa người nửa thú ấy, nghe nói là chủng tộc bị thượng cổ thần linh lưu đày phải không?
Gageu nói không nên lời
Không có nghi ngờ gì nữa …… mấy bộ xương trước mặt này, rõ ràng chính là cái thứ đó !
Trong gian phòng đó tổng cộng có sáu bộ xương, sau khi Đỗ Duy xem xong từng bộ một, hai bộ trước đều là vóc dáng nhỏ bé tráng kiện …… có thể là người lùn. Ba bộ sau thì giống như là loại quái vật nửa thú nửa người.
Điều khiến cho Đỗ Duy giật mình chính là một bộ cuối cùng!
-Trời ơi! Gageu. Mau đến xem! Đây là một con ngưuời! Một con người thuần túy !!
Đỗ Duy kêu to một tiếng, hắn khom lưng quỳ gối xuống bên cạnh bộ xương cuối cùng.
Từ hình xương cốt, đường nét, đặc thù …… đây rõ ràng chính là một bộ xương người ! Rất kỳ quái …… vì sao bên trong nhiều quái vật như vậy, mà lại có một con người?
Càng kỳ quái chính là, xương cốt con người này cho dù cách đã xa đám quái vật kia nhưng vẫn muốn rúc vào bờ tường, từ tư thế của hắn nhìn như là đang nhoài về phía bờ tường đối diện, tay hắn vẫn giữ tư thế vươn tới trước người
Đỗ Duy nhẹ nhàng vuốt ve bộ xương này, hắn kinh ngạc phát hiện, kẻ này rõ ràng là loài người, nhưng xương cốt của hắn cũng tốt giống như những quái vật kia …… dường như tính chất đã biến thành kim loại, cực kỳ cứng rắn!
Nếu như nói quái vật trời sinh xương cốt khác với loài ngưuời thì còn hiểu được …… nhưng con người này, tại sao lại bị như vậy ?
Trong đầu Đỗ Duy tràn ngập các câu hỏi, không khỏi ngẩn người. Đột nhiên, Gageu đi tới phía sau Đỗ Duy, dường như phát hiện cái gì :
-Đỗ Duy! Ngươi xem! trên vách tường là cái gì kìa!
-Hả?
Đỗ Duy nghe vậy liền nhìn lên trên bờ tường. Quả nhiên, vừa rồi chính mình quá xúc động, có sơ xuất. Lúc này dưới ánh sáng soi sáng của viên ngọc ma pháp ở trong tay, trên bờ tường, không ngờ lại là một hình vẽ dùng cái gì đó sắc bén khắc ra !
Xem từ tư thế của người này trước khi chết thì rất có thể do hắn khắc lên.
Với lại …… hình vẽ khắc rất sâu, ăn vào đá ba phần! Nơi này không có công cụ gì, vậy để giải thích là …… là hắn dùng đầu nhọn xương cốt ngón tay của mình kiên cường khắc lên?
- Hình vẽ này ……
Ngữ khí của Gageu đột nhiên trở nên kỳ quái lạ thường
Đỗ Duy cẩn thận nhìn hình vẽ kia, trong ánh mắt hắn toát ra ánh mắt phức tạp, có kinh ngạc, có không tin, thậm chí có sợ hãi, còn có cả tò mò ……
Bởi vì hình vẽ này không ngờ lại là một lá cờ tung bay !
Mà giữa lá cờ có một cái đầu lâu dữ tợn, trừng hai mắt trống rỗng, dường như đang quay về người đối diện cười gằn!
Huyết sắc khô lâu kỳ ư?!!
Huyết sắc khô lâu kỳ của Vu Vương trên thảo nguyên sao?!
Giây phút này, tim Đỗ Duy đập như đánh trống. Cờ đầu lâu của Vu Vương trên thảo nguyên tại sao lại xuất hiện ở trong bí thất dưới đất của phủ Tổng đốc giữa thủ phủ của một tỉnh thuộc đế quốc?
Chẳng lẽ con người đã chết này là người trên thảo nguyên ? Là vu sư Shaman sao??
Ngoài ra, những quái vật đã chết này, giải thích làm sao đây?!
Trên đại lục Roland, tại sao lại có những chủng tộc sinh vật bị lưu đày này?
Cuối cùng, rốt cuộc Đỗ Duy cũng phát hiện ra một đầu mối!
Hắn dùng sức lật lại hài cốt của người đã chết này, phía dưới thân của hắn, phát hiện ra tại mặt trên của tảng đá cứng rắn có khắc họa mấy hàng chữ nhỏ!
Mấy dòng chữ này viết cực kỳ ngoáy, càng làm cho Đỗ Duy cảm thấy buồn bực hơn chính là hiển nhiên người viết mấy dòng chữ này trước lâm chung, thần chí đã không còn tỉnh táo lắm- chữ viết đã ngoáy rồi, mà ngay cả lời văn cũng rất hỗn loạn ! Một hồi là văn tự của đế quốc, một hồi lại xen lẫn vào vài câu văn tự đến mình xem cũng không hiểu - có lẽ là ngữ ngôn trên thảo nguyên đi. Như vậy thì xem cái thứ này rất tốn sức, làm cho người ta càng xem càng không hiểu đầu đuôi.
Nội dung của cái thứ này như sau :
Cuối cùng cũng thí nghiệm thành công một lần rồi …… Thế nhưng kết quả lại chứng tỏ sự thất bại của ta. Bạch Hà Sầu- học trò vĩ đại nhất của ta, ngươi mới chính xác. Đáng tiếc ta tới giây phút này mới hiểu được điểm ấy. Mặc dù không cam lòng, nhưng thí nghiệm thể cuối cùng cũng chết đi ……( nơi này xen vào một chuỗi văn tự Đỗ Duy xem không hiểu )…… thân thể loài người không thể tiếp nhận, ta đã chứng minh điểm ấy, dùng máu tươi cùng tính mạng của ta ……( lại là một đoạn văn tự xem không hiểu )…… ta rốt cục hiểu được, hành động đoạt chức Vu Vương của ngươi là chính xác, ngươi mới là người thích hợp nhất cho thống lĩnh Đại Tuyết Sơn . Ta đích thực là một kẻ điên …… nhưng trên huyết sắc khô lâu kỳ, nên có tên của ta !
Văn tự viết đến đây, đột nhiên bỏ trống một mảng lớn, người này hiển nhiên chỉ dùng xương cốt bén nhọn ở đầu ngón tay của mình khắc tại trên tảng đá ra những chữ này, trên tảng đá mơ hồ còn có vết máu đã khô lưu lại.
Phía dưới là một vết cào rất dài. Đại khái là người này viết trong lúc đau đớn cực độ, ngón tay cào trên tảng đá tạo thành rãnh sâu đáng sợ!
Đoạn văn tự cuối cùng lại rõ ràng hơn chút !
-Nếu có người có thể nhìn thấy những chữ này, vậy ngươi sẽ là người ta tuyển chọn. Ta không biết sau bao nhiêu năm mới có người có thể nhìn thấy những chữ này. Vô luận ngươi là người Roland, người thảo nguyên, hoặc là người thú, tinh linh, người lùn …… ta đem tặng cho ngươi của cải lớn nhất ! Trong phòng, bờ tường bên trái trên bốn dưới năm, dưới tảng đá giấu vu thuật cả đời ta ! Mặc kệ ngươi nguyện ý hay không, nếu như ngươi học được nó, ngươi sẽ trở thành học trò thứ tư của ta!
Hành động để báo đáp là ta sẽ giao cho người trọng trách lớn nhất ……
Một ngày nào đó đi lên trên Đại Tuyết Sơn, nói cho Bạch Hà Sầu, mặc dù hắn đã đánh bại ta, đoạt đi vị trí Vu Vương, nhưng mà cả đời ta, cho tới bây giờ không có hối hận qua có một học trò như hắn !
Cuối cùng ký tên phía dưới :
-Đại Tuyết Sơn đời thứ ba trăm sáu mươi bốn, giữ chức Vu Vương, Cổ Lan Tu, tuyệt bút! Nguyện thần thánh huyết sắc khô lâu kỳ, vĩnh viễn phù hộ Đại Tuyết Sơn của ta!
Đỗ Duy một hơi đọc hết những chữ này, không khỏi phải kinh hãi thất sắc!!
Vu Vương? Lại có thể là một Vu Vương tiền nhiệm sao?!
Gageu ở bên cạnh cũng xem xong một câu chuyện này, ngẩng đầu lên giương mắt nhìn Đỗ Duy, một người một chuột cứ như vậy nhìn lẫn nhau một lúc lâu, sắc mặt hai người đều cực kỳ quái dị.
Hai người im lặng hồi lâu, đồng thời thở hơi dài. Đỗ Duy cười khổ nói:
-Thật là phát hiện thật lớn đó!!
Gageu vươn móng vuốt dùng sức gãi đầu mình, cười khổ nói:
-Được rồi, văn tự này là di ngôn của một người tên là Cổ Lan Tu, hắn là một Vu Vương tiền nhiệm…… hắn bị học trò của mình, một người tên là Bạch Hà Sầu đánh bại, bị đoạt đi vị trí Vu Vương …… đi tới đế quốc Roland của chúng ta …… ngoài ra ……
-Được rồi, Gageu.
Đỗ Duy xua xua tay, nụ cười của hắn rất quỷ dị:
-Lời di ngôn này, lại mang đến rất nhiều tư liệu …… cũng mang đến rất nhiều chuyện đó!
-Nhưng đây là một Vu Vương, tại sao lại ở đế quốc Roland? Lại còn là ở trong một Tổng đốc phủ của thủ phủ một tỉnh?! Còn có thể tốn nhiều tiền như vậy kiến tạo một mê cung dưới đất ư ?
Gageu nghi hoặc nói.
Đỗ Duy nhíu màu :
- Ta c lại có thể trả lời câu hỏi này.
Hắn chỉ vào trên tảng đá chữ ký cuối cùng :
-Tên Cổ Lan Tu này, ta vừa may biết.
Sau đó hắn chậm rãi ung dung nói:
-Sau khi ta tới Tây Bắc, ta đã cẩn thận tra duyệt qua tư liệu tính danh mỗi cầm chức Tổng Đốc cùng Lĩnh Chủ của tỉnh Desa hơn mười năm trước. Mà Cổ Lan Tu giữ chức Tổng đốc tỉnh Desa ba mươi lăm năm trước, tại vị vài chục năm …… Đúng lúc sau khi xảy ra một lần chiến tranh giữa đế quốc cùng Tây Bắc , hắn bị chết! Mà hắn là tổng đốc cuối cùng của tỉnh Desa trên lịch sử đế quốc ! Sau đấy tỉnh Desa liền biến thành lãnh địa của quý tộc, sau đó lại biến thành Tổng đốc Bohan kiêm quản, hiện tại, thành địa bàn của ta …… Ta vừa may xem qua tên của hắn.
Thiếu sắc mặt kỳ dị của lão chuột, Đỗ Duy nói:
-Ta xem ở trong văn phòng tài liệu đế quốc …… ông cũng biết là ta xem sách thì sẽ không bao giờ quên.
-Cứu mạng với ……
Lão chuột Gageu rên rỉ một tiếng:
-Một Vu Vương tiền nhiệm, sau khi thất thế lại lưu lạc đến đế quốc thì có thể giải thích …… nhưng mà làm sao hắn có thể lên làm tổng đốc?
-Việc này …… ta cũng không biết cách nào khác giải thích l
Đỗ Duy lắc đầu.
Lúc này hắn còn không biết chính là ……
Một học trò của Đại Tuyết Sơn Lam Hải, có thể tại đế đô trở thành một đại học giả ngay cả hoàng thất đều cực kỳ tôn trọng ưu đãi.
Vậy, thân là một Vu Vương nhiệm, mặc dù là Vu Vương đã rơi xuống bệ, nhưng mà dực vào sức mạnh thần thông quảng đại như vậy, tiến vào đế quốc giấu diếm thân phận, giả mạo làm một vị trí tổng đốc nơi khô cằn giáp biên giới, cũng tựa hồ không có gì kỳ quái. Càng huống chi, tổng đốc của tỉnh Desa – một nơi quỷ quái vốn chính là khoai lang nóng phỏng tay mà người người tránh né không kịp, giả mạo làm một quan chức như vậy, đối với một cường giả mà nói thì cũng không quá khó khăn.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, lão chuột Gageu lập tức nhảy dựng lên:
-Nhanh! Đồ vật dưới tảng đá kia ! Tên Vu Vương này không phải nói lưu lại sở học cả đời vu thuật của hắn sao ? Ta luôn luôn cảm thấy rất hứng thú với vu thuật Shaman của người thảo nguyên!
Nhưng mà, sau khi hai người cùng nhau mở khối đá kia ra, lại đều sửng sốt.
Vu Vương này gọi là Cổ Lan Tu không có nói dối, hắn đích thực lưu lại vu thuật của chính mình. Đây là một quyển sách, hiển nhiên đã dùng loại thuốc nào đó ngâm qua, không hề bị mục nát hoặc là huỷ hoại.
Nhưng mà …… văn tự ở mặt trên, Đỗ Duy cùng Gageu một chữ xem cũng không hiểu!
-Là văn tự của người thảo nguyên.
Gageu thở dài:
-C
húng ta cần phải phiên dịch.
Đỗ Duy nở nụ cười, nụ cười của hắn rất âm hiểm:
-Phiên dịch sao? Đừng quên, hiện tại đang ở ngoài thành, hơn hai vạn kỵ binh thảo nguyên …… Có thể chọn người làm phiên dịch không phải là quá đủ sao!
** Chú thích:
Thần lùn giữ cửa ( chu nho 侏儒 - grome) và người lùn (ải nhân 矮人 - Dwarf)
2 loài này có nguồn gốc từ thể loại fantasy (huyền ảo) của phương tây.
Đây là 2 playable race xuất hiện trong D&D (Dungeon & Dragon). Tất nhiên còn nhiều chỗ nữa nhưng đề cập đến D&D là có nhiều tư liệu nhất.
D&D là 1 trò chơi thể loại fantasy được phát triển liên tục với cách chơi rất phức tạp. Game thể loại này cũng không hiếm, điển hình là series Never Winter Night.
D&D được thiết kế vô cùng tỷ mỉ, với hệ thống tạo tạo nhân vật str, agi, chr... Hệ thống thế giới. Các kỹ năng, các loại nhân vật, giống loài... Cho tới cả nghìn loại quái vật, với từng chi tiết về tập tính, lối sống, hình dáng, kỹ năng chiến đấu, điểm yếu, thậm chí một số quái vật trọng điểm còn có cả giải phẫu, cấu tạo cơ + xương. Cùng với những quy tắc, công thức chơi chi tiết tới tận răng về tấn công, né tránh, phép thuật...
D&D là nền tảng cho truyện thể loại huyền ảo của phương tây. Rất nhiều truyện dựa trên nó. Gần đây một số game và truyện của phương tây đổ vào TQ, nổi bật nhất là game World of Warcraft, trong đó có các race Gnome, Night Elf... TQ hán hóa hết những tên này qua tiếng Trung nên tạo thành Chu Nho... Truyện thì mình mới gặp mấy bộ của R. A. Salvatore đã được dịch qua tiếng Trung như The Dark Elf Trilogy, Icewind Dale Trilogy (cái này có cả game)...
Dịch giả: vivien
Biên dịch:Cutundohoi
Nguồn:Tàng Thư Viện
Mọi thứ trong bí đạo lại được Đỗ Duy bít kín. Tuy thế những thi thể … trên hài cốt mang theo ánh kim, Đỗ Duy lại cố nén cảm giác buồn nôn mà đem mấy thứ này giao cho Gageu.
-Ông chịu trách nhiệm đem mấy thứ này đi rửa sạch sẽ…Sau đó chúng ta sẽ nghiên cứu thật kĩ.
Sau khi đi từ bí đao ra, Gageu dẫn Đỗ Duy tới nhà kho dự trữ.
Sau khi thành Gilear được cải tạo thành nhà xưởng thì sản phẩm chủ yếu nhất hiện nay của nơi này chính là phát minh riêng về nguyên tố hỏa của Solskjaer – “thuốc nổ”.
Đó là nhờ cỏ hỏa lân* làm nguyên liệu chủ yếu để chiết suất ra thứ này. Hiện tại trong thành Đỗ Duy đặc biệt dựng lên một khu lán trại bịt kín chuyên môn trồng loại cỏ hỏa lân này. May mắn là sức sống của loại thực vật ma pháp này rất kiên cường, hơn nữa vùng Tây Bắc khô hạn này cũng đặc biệt thích hợp cho loại thực vật này sinh trưởng.
( cỏ hỏa lân: hỏa là lửa, lân là Phốt pho, tác giả ghép từ nên khôngb biết dịch thế nào^^)
Dưới sự gợi ý của Đỗ Duy, Solskjaer đã đem phương pháp chiết suất cỏ hỏa lân chia thành mấy trình tự khác nhau giao cho nô lệ bên dưới tiến hành. Cứ như vậy đã đề cao sản lượng và hiệu suất rất lớn đồng thời việc phân chia trình tự khác nhau thành các bước cũng khiến cho bí mật sản xuất sẽ không bị tiết lộ, bởi vì trừ phi đem tất cả trình tự tập trung đến cùng một chỗ…Nếu không thì một mình lấy được vài thao tác của công nhân thì cũng sẽ không biết mình đang chế tạo thứ gì.
Nhà kho dự trữ được chôn dưới mặt đất bởi vì thuốc nổ được chiết suất ra có thể gây nguy hiểm nào đó, nhất là rất nhiều nguyên tố hỏa có độ tinh khiết cao mặc dù dùng bình gốm đựng nó nhưng nồng độ nguyên tố hỏa của thế giới này so với thuốc nổ ở kiếp trước mà Đỗ Duy biết là rất cao. Càng nguy hiểm hơn nếu cất giữ không tốt thì một đốm lửa nhỏ sẽ gây ra tai nạn. Cho nên chôn dưới đất tránh cho ánh sáng mặt trời chiếu vào gây nổ là lựa chọn tốt nhất rồi.
Đẩy cánh cửa nhà kho ra, trong hầm có đầy một đống bình gốm, mấy cái bình gốm đen sì sì này được chế tạo rất thô sơ, chỉ là Đỗ Duy cũng không quan tâm mấy cái này. Vẻ mặt hắn thực sự cẩn thận và cũng thoáng có một chút căng thẳng.
Nếu giả sử ở chỗ này phát sinh một chút ngoài ý muốn khiến cho bắt lửa …… bản thân ở trong đám thuốc nổ tính ra cả tấn này. Thật sự cho dù là Đại ma pháp sư cũng sẽ bị nổ tung tới cả cặn bã xương cốt cũng không còn sót lại!
-Ta dựa theo yêu cầu của ngươi chế tạo ra dây dẫn này.
Gageu xoay mình mở một cái rương ở góc tường:
-Thí nghiệm rất nhiều lần. Dây của hoa Trụy Lạc là thích hợp nhất để làm dây dẫn. Chúng từ khi trời sinh đã khô ráo dễ dàng dẫn lửa. Hơn nữa thực sự ổn định. Ta đã từng thử sợi bông mà ngươi nói nhưng mà loại đó dễ dàng bị thấm ướt. Nhưng dây của hoa Trụy Lạc này thì không giống, cho dù ngươi đem ngâm nó vào trong nước cũng không cần lo lắng.
Gageu cười nói:
- Ta có thể tưởng tượng …… làm một cái bình gốm như thế này, dùng dây hoa xuyên qua miệng bình, sau đó đốt một đầu, ném vào trong phe quân địch ở xa. Thì sẽ là tình cảnh gì đây.
Nhưng mà Gageu lại nhíu mày nói:
-Chỉ có điều, thứ này có thể ném rất xa sao? Trừ phi là đại lực sĩ …… nếu nói không cần người ném vậy ngươi định làm như thế nào? Dùng máy bắn đá sao? Nhưng mà máy bắn đá rất không ổn định, chẳng may tại trong quá trình phóng ra xảy ra việc ngoài ý muốn, vậy sẽ nổ chết người mình đó!
Đỗ Duy mỉm cười:
- Vì sao nhất định phải ném? Không thể ném từ trên trời xuống sao?
Dừng một chút, hắn nhìn lướt qua đống bình gốm tựa hồ xếp tới tận trần trong nhà kho, sau đó nói:
- Bây giờ dẫn ta đi xem …… cây chổi kia."
Hiện tại, chổi bay là trang bị ma pháp sản xuất đắt tiền nhất trong công xưởng của thành Gilear.
Bởi vì phát minh này của lão điên Arike mặc dù là có ý nghĩa đột phá… nhưng trên thực tế. Trước sau như một vẫn kế thừa đặc điểm của phát minh của lão điên này –hào nhoáng mà không thực tế!
Nói đơn giản một chút, cái lão kia mỗi lần đều phát minh ra vật phẩm để thay thế loại vật chất nào đó vốn rất quý hiếm…… Nhưng mà phát minh nào của lão thường khi so với sản phẩm ban đầu càng thêm đắt tiền và rất ít ỏi khó tìm!
Cây chổi này cũng là như thế.
Mặc dù loại chổi này có thể không cần ma pháp thủy tinh gì chứa đựng ma lực …… cũng là có ý nghĩa đột phá thời đại. Nhưng mà vấn đề là lại tạo ra từ bản thân cây chổi!
Không có thể tùy ý dùng nhánh cây khô bó lại làm thành loại cây chổi bay trên trời này như vậy! Phải dùng gỗ hồ đào năm mươi năm! Ai cũng biết ở trên đại lục Roland gỗ hồ đào là một loại cây cực kì hiếm thấy… cũng không biết có phải là bởi vì quy tắc sinh vật tiềm ẩn nào đó quấy phá mà trong thế giới kiếp trước kia của Đỗ Duy thường thấy cây hồ đào nhưng tại thế giới này lại cực kì hiếm thấy, hơn nữa nuôi trồng cũng cực kì khó khăn.
Gỗ hồ đào, nhất là gỗ hồ đào có tuổi cây năm mươi năm đúng là vật chất chứa đựng ma lực tốt nhất ngoại trừ thủy tinh ma lực, cho nên thường thì loại gỗ này đều được dùng để chế tạo ma pháp trượng chất lượng chất lượng tốt nhất - đến ngay cả nhiều ma pháp sư cũng có vài người không có trang bị loại ma pháp trượng thuần túy bằng gỗ hồ đào này! Bởi vì gỗ hồ đào có tuổi cây là năm mươi năm thật sự rất hiếm hoi.
Huống chi gỗ hồ đào dùng để chế tạo cây chổi bay trên trời cũng không phải gỗ hồ đào bình thường. Căn cứ phát minh của lão Arike, hắn lại có thể chọn lựa sáng tạo và tổng hợp từ đủ loại kỹ thuật chiết cành …… kỹ thuật chiết cành tại kiếp trước của Đỗ Duy thực sự thường gặp, nhưng mà ở thế giới này thì lại hiếm hoi.
Lão Arike sử dụng loại kĩ thuật trồng trọt chiết cành làm ra một giống cây hồ đào biến dị, lúc trước Đỗ DUY vừa mới cầm từ chỗ lão Arike đến đây vài cây non.
Mà cũng bởi vì nguyên nhân đó…cái gã Poll thiên tài ma pháp này cùng Đỗ Duy từng nói qua về nuôi trồng ghép giống cây hồ đào, ở trong ma pháp công hội không ai khen ngợi hắn nhưng Đỗ Duy liếc mắt là nhìn ra sự quý giá của hắn!
Bởi vì Đỗ Duy không có khả năng mời đại sư Arike có thân phận tôn quý đến làm thuộc hạ của mình chuyên môn điều chế loại hỗn hợp giống cây hồ đào biến dị, như vậy Poll chính là lựa chọn duy nhất và là người tốt nhất!
Theo phương diện này mà quan sát thì cái đầu này là đại thiên tài, vạn đồng vàng cũng khó mời!
Nuôi trồng loại giống biến dị này làm cho Poll tổn hao chất xám, khó khăn trong giữ cho cây non có thể sống được đúng là một đề tài thật khó…thậm chí dưới tình huống có nước suối thời gian trôi qua mỗi lần bắt đầu nuôi trồng đều là mười cây có chín cây chết. Có thể nói nước suối thời gian trôi qua trong tay Đỗ Duy tiêu hao ở nơi này của Poll giống cứ như hố đen.
Trong một cái kho chứa đồ khác, Gageu loại trừ tác dụng của cái ma pháp trận thiết lập ở bên ngoài, cẩn thận từng li từng tí một đẩy cửa ra dẫn Đỗ Duy đi vào.
-Mấy thứ này thật sự là dùng nước suối thời gian trôi qua tích tụ ra đó! Nếu giả sử dựa theo phương diện giá cả mà tính…. Mỗi bó chổi là gần bằng bản thân mỗi cây giống gỗ hồ đào biến dị này, giá cũng ít nhất mười vạn đồng vàng trở nên! Gặp quỷ rồi… Ngươi làm nhiều chổi bay như vậy làm gì? Làm mấy cái áo choàng bay thì tốt hơn nhiều.
Đỗ Duy mỉm cười, nói một câu hời hợt:
-Bất cứ kỹ thuật gì mới, quá trình phát triển luôn tiêu hao lớn nhất …… tuy nhiên bây giờ đã tốt hơn nhiều, không phải sao?
Gageu trầm mặc một lát mới thừa nhận ý kiến của Đỗ Duy:
-Cũng đúng, tại thời điểm bắt đầu nuôi trồng loại thực vật biến dị này đúng là đau đầu nhất, chỉ có điều sau khi thí nghiệm nhiều lần, lãng phí lượng lớn nước suối. Cuối cùng chúng ta tìm được một nguyên nhân quan trọng nhất, sau đó hiệu suất đã cao lên rất nhiều. Từ nay về sau chế tạo thứ này nữa. Sẽ giảm được tổn hao hơn nữa.
-Cho nên tính chia đều xuống. Chi phí cho chổi bay vẫn còn thấp hơn so với dùng thủy tinh ma lực chế tạo áo choàng bay.
Đỗ Duy thở dài.
Trong phòng, trên vách tường là một loạt cái giá tinh xảo, trên cái giá này móc từng loạt từng loạt …… chổi.
Gỗ hồ đào màu đỏ sẫm tại trong căn nhà ổ chuột phát ra ánh sáng yếu ớt, mỗi cán cây chổi đều được điêu khắc cực kì tinh xảo và nuột nà, mặt trên còn khắc bức tranh có hoa văn tinh tế….mấy cái này đúng là hình vẽ của ma pháp trận phong hệ.
-Mấy cái hình vẽ của ma pháp trận phong hệ này là ta tự tay chế tạo ra tới bản vẽ, sau đó giao cho một đám thợ thủ công điêu khắc . Phân ra bước điêu khắc vào trên cán đấy, ngươi yên tâm, đám thợ thủ công này nắm được chỉ là một cái cán chổi, không ai biết cái thứ này là …… chổi."
Cuối cùng, Gageu lần mò từ trong lòng một lúc lâu, tìm ra một tấm da dê. Mặt trên là bản ghi chép dày đặc các loại số liệu, giao cho Đỗ Duy.
-Đây là số liệu sản phẩm thí nghiệm cuối cùng, Solskjaer và Poll đều bay thử qua rồi. hiệu quả cũng ổn …… chỉ có điều, tên nhóc Solskjaer kia là một tên ngu dốt, đầu óc của hắn thực sự thông minh, nhưng mà khả năng thao tác thực tế quá kém, thiếu chút nữa hắn đã té ngã đứt cổ….. kỳ thật điều khiển thứ này rất đơn giản, chỉ cần đã cưỡi ngựa là có thể cưỡi thứ này bay lên trời.
Đỗ Duy nhìn thoáng qua kết quả cuối cùng trong tay.
Sự phát triển của cây chổi bay lên trời làm cho Đỗ Duy thực sự vừa lòng. Hiện tại xem ra, bởi vì tài liệu có hạn, còn có nước suối thời gian trôi qua kiệt quệ, nhóm cây con đầu tiên cuối cùng chỉ chế tạo ra năm mươi cây chổi. Mà căn cứ sau khi thí nghiệm bay, ma pháp trận phong hệ khắc trên từng cây chổi, cũng có được hiệu suất rất mạnh. Đoạn đầu trên cán cây chổi có một hình vẽ ngôi sao sáu cánh nho nhỏ, chỉ cần ngươi cưỡi tại phía trên cây chổi, tay nắm vào bộ phận của ngôi sao sáu cánh, sau đó niệm chú nhập vào ma lực, có thể dẫn động phát ra ma pháp trận.
Trước mắt cây chổi bay trên trời, có thể chịu trọng lượng ước chừng sức nặng của hai đàn ông trưởng thành, phương diện tốc độ, tốc độ lớn nhất so với ngựa là nhanh gần như gấp đôi, mà thời gian duy trì phi hành liên tục …… liền xem ma lực của ngươi có thể kiên trì khoảng bao lâu.
Cái tên Solskjaer ốm yếu bỏ đi kia, có thể kiên trì trong khoảng thời gian ăn bát cơm.
Như vậy là đủ rồi.
Thực lực chính thức của Solskjaer chỉ là một ma pháp học đồ.
Dịch giả: vivien
Biên dịch:Cutundohoi
Nguồn:Tàng Thư Viện
-Thưa ngài, ngài thật sự muốn làm như vậy sao?
Đứng ở phía trên đầu thành, sắc mặt kị sĩ Robert có chút khó coi.
Trên mặt Đỗ Duy lộ vẻ kiên định bộ dáng không giống chút nào như là nói đùa.
-Nhưng mà …… vết thương trên người ngài.
-Kị sĩ Robert thân mến, đừng quên ta là một ma pháp sư.
Đỗ Duy liền vươn người:
-Đối với ma pháp sư mà nói thì chút thương thế ấy cũng không khó điều trị. Hơn nữa …… ta phải đi ra ngoài!
-Điều này quáguy hiểm!
Robert vẫn kiên quyết phản đối:
-Ngài hiện mang theo vận mệnh của mọi người, ngài là chủ soái của chúng ta, là lá cờ đầu, nếu giả sử ngài gặp phải một chút xíu bất trắc …… tôi rất khó tưởng tượng hậu quả! Trên thực tế, tối hôm qua hành động ngài đơn độc xông vào doanh trại, lúc ấy nếu giả sử tôi ở đó, bất kể như thế nào cũng ngăn cản ngài làm như vậy!
Đỗ Duy thở dài rồi chỉ xuống dưới thành.
Mặt trời đã mọc lên cao, dưới ánh mặt trời, nhìn qua lều vải san sát của người thảo nguyên càng thêm rõ ràng, người hô ngựa hý, nếu giả sử Đỗ Duy dùng thuật mắt ưng thì thậm chí có thể thấy hình dáng ma đao của võ sĩ thảo nguyên ngồi ở trong doanh trại!
-Hiệu quả của việc ta đánh lén vào tối hôm qua là giết chết một tên vu sư Shaman…. khiến cho khí thế của bọn họ giảm xuống nhiều. Nhưng mà lần này đại quân người thảo nguyên đã tới tập kích thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng rút lui. Hãy chờ xem, thời điểm muộn nhất là lúc ăn xong cơm trưa, bọn họ sẽ khôi phục sinh lực liền kéo nhau trở lại đây.
Vẻ mặt Đỗ Duy lo âu:
-Robert. chúng ta có bao nhiêu vốn liếng, anh rất rõ ràng, toàn bộ quân đội của chúng ta tăng thêm cũng chỉ hơn hai vạn người …… hơn nữa đại đa số đều phân tán ở các nơi, kỵ binh của chúng ta tổng cộng chỉ có ba nghìn! Ba nghìn người, anh cho rằng dưới tình huống bình thường có thể đánh tan hai vạn sói thảo nguyên sao? Có thể đánh tan mấy tên quỷ quái sinh ra đã trên lưng ngựa à? Chúng ta cần kì binh! Cho nên, ta phải đi ra ngoài …… mới có biện pháp phá địch.
Dừng một chút, Đỗ Duy cười nói:
-Được rồi, anh yên tâm đi, vu sư Shaman của bọn họ tối hôm qua đã bị ta xử lý rồi. Thời gian ta đi ra ngoài dù đi tới đi lui. Người thảo nguyên cũng không thể ngăn ta được.
Robert lại nói:
-Thưa ngài, điều ta lo lắng cũng không phải ngài bị chặn lại! Ta lo lắng là ngài tự mình ra trận! Bản thân là chủ soái. Ngài không nên chiến đấu tại tuyến đầu! Cái này không phải trách nhiệm của chủ soái! Ta càng hy vọng ngài đợi ở trong thành, đợi ở trong phủ Tổng đốc!
Đỗ Duy không có tranh luận vấn đề này cùng với Robert nữa, hắn hạ lệnh ngắn gọn:
- Thời điểm lúc cuối cùng của hoàng hôn anh phải tại đốt một đống lửa trên đầu thành, ta muốn tại trên mười dặm đều có thể thấy đống lửa và khói đen! Nhớ kỹ chưa? Thời điểm hoàng hôn chỉ cần anh đốt lửa hiệu, ta cam đoan anh sẽ nhận được sự trợ giúp mạnh mẽ! Mà việc anh phải làm chính là tại trước hoàng hôn đảm bảo phía trên tường thành chỗ thành thị này còn đứng vững lá cờ Hoa Tulip!
Nói xong, thân thể của Đỗ Duy đã nhẹ nhàng tung bay lên.
Robert thở dài, quay về phía Đỗ Duy làm một cái lễ nghi của kỵ sĩ, đưa mắt nhìn Đỗ Duy bay lên không trung ra xa.
Đỗ Duy tính toán rất chuẩn. Khi hắn từ đầu thành bay lên, thời điểm lướt qua bầu trời doanh trại người thảo nguyên, không ít kỵ binh thảo nguyên đều phát hiện Đỗ Duy trên bầu trời. Chỉ có điều trải qua cuộc tập kích tối hôm qua, rõ ràng vào ban ngày dưới ánh mặt trời, người thảo nguyên đã có phòng bị, một ít cung thủ giỏi tinh nhuệ nhất lập tức kéo cung quay một vòng về phía bầu trời bắn vội. Mấy tên cung thủ giỏi trên thảo này được xưng danh là có thể một tên bắn hạ ưng khỏe, tài bắn cung vô cùng giỏi, nhưng Đỗ Duy cũng không cần tăng độ cao lên, nhanh chóng bay qua.
Tối hôm qua hắn kiệt quệ ma lực, sau khi ma lực trong chiếc nhẫn gắn đá ngũ sắc hao hết, không phải trong thời gian ngắn như vậy có thể bổ sung xong, lúc này hắn khôi phục ma lực được chỉ có năm sáu thành ma lực ban đầu của bản thân mà thôi. Thật sự không có sức lại phát động gọi về sấm sét quy mô lớn nữa.
Hướng về phương hướng khác hướng thành thị, Đỗ Duy bay thẳng theo một đường.
-Tên công tước Hoa Tulip kia làm gì vậy?
Vệ tướng Đầu Sói Vàng đứng ở dưới lều vải của mình, sắc mặt hắn âm trầm quan sát Đỗ Duy đi xa, tên khổng lồ này đứng trên mặt đất thì cao hơn hai cái đầu so với đồng bọn ở bên cạnh.
-Ngài Vệ tướng, có lẽ là hắn chạy trốn.
Một người thảo nguyên cười lạnh nói:
-Người trong thành không nhiều lắm, chúng ta sớm muộn cũng có thể công phá tường thành.
-Ngu xuẩn.
Vệ tướng Đầu Sói Vàng bĩu môi, trong ánh mắt nham hiểm hiện lên vẻ cương quyết:
-Nhất định là hắn đi tìm quân cứu viện! Hừ …… phái đội quân bốn trăm người đi phía sau tìm kiếm, tăng cường đề phòng. Còn nữa …… lập tức để cho các dũng sĩ chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay trước khi bầu tối phải công phá cửa thành!! Mặc kệ như thế nào, vu sư Shaman trong quân của chúng ta đã chết đi…… tổn thất một vị vu sư Shaman cao quý, các ngươi nghĩ xem, sau khi chúng ta trở về phải nhận được cái dạng trừng phạt gì? Chỉ có bất chấp tất cả chiếm được thành thị này mới có thể có cơ hội xin Đại vương khai ân tha mạng!
Kèn thổi lên u u, các võ sĩ thảo nguyên nghe thấy hiệu lệnh thì cả đoàn đều xông ra chiến đấu! Dưới ánh mặt trời, kị sĩ Robert đứng ở đầu tòa thành nhìn thấy dưới thành từng đợt người thảo nguyên rậm rạp như bầy kiến, một lưỡi loan đao kia dưới ánh mặt trời chiếu vào phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.
-Kiên trì đến hoàng hôn!
Robert bỗng nhiên rút ra trường kiếm, chém xuống phía trên gờ thành trước mặt rồi quát lớn:
-Tử thủ!!
Thân binh bên cạnh và phó tướng cũng rút ra trường kiếm, mọi người đồng thời cao giọng hô:
-Hoa Tulip muôn năm!! Người còn thành còn!!
Đỗ Duy bay theo phương hướng do mình chọn ban đầu bay thẳng ra bảy, tám dặm, lúc này mới hạ thấp độ cao, cẩn thận tìm kiếm đội ngũ của mình.
Rốt cục, tại bên cạnh một mảnh rừng tùng thưa thớt thấp bé, có người thấy Đỗ Duy phía trên bầu trời lập tức chạy đi ra rồi hướng tới phía Đỗ Duy trên trời dùng sức khua khoắng hai tay. Đỗ Duy hạ thấp độ cao mới nhìn rõ là đội trưởng đệ tử ma pháp Ziege.
Tám trăm người mà Đỗ Duy mang đến kia ẩn núp tại trong mảnh rừng cây, bọn họ nghe xong mệnh lệnh của Đỗ Duy, lui ra phía sau một mạch đến nơi đây để phòng ngừa bị kị sĩ trinh sát của Lang Kỵ binh người thảo nguyên phát hiện.
Đỗ Duy dừng ở mặt đất, Ziege nhìn thấy Đỗ Duy hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này mới thở ra cực kì nhẹ nhàng rồi nói:
-Ngài viện trưởng! Gặp lại ngài an toàn thật sự là tốt quá! Thế nhưng ngài không phải để cho chúng ta ở chỗ này chờ tín hiệu ngọn lửa ở phương hướng thành Gilear sao? Tại sao ngài tự mình cũng đến đây?
Đỗ Duy vỗ vỗ bả vai của Ziege nói :
-Không còn thời gian giải thích nữa!
Đỗ Duy nói xong liền theo hắn đi vào trong rừng cây.
Trong rừng cây, kị binh nhà Hoa Tulip đều xuống ngựa ngồi dưới đất, chỉ có điều tất cả mọi người đề phòng rất tốt, còn có người bò lên trên cây nhìn ra xa xa. Mảnh rừng cây này mặc dù chỉ là rừng tùng thưa thớt, tuy vậy che giấu xấp xỉ một nghìn người là đủ rồi.
Đỗ Duy thấy vị tướng hai trăm năm mươi nhỏ Al-Qaeda này, trên mặt người này đầy bụi bặm, thấy Đỗ Duy lập tức ngã phịch xuống, ôm lấy Đỗ Duy, lớn tiếng kêu lên:
-Đức ngài! Đức ngài! Ngài ở chỗ này thật tốt quá rồi! Gặp quỷ! Tôi vừa rồi thật sự muốn giết bọn người kia! Chúng lại có thể dám liều lĩnh để ngài một mình vào thành! Điều này thật sự rất mạo hiểm!!
Bên cạnh là phó tướng của Al-Qaeda, khi Al-Qaeda nhận lệnh đi tìm quân cứu viện, vị phó tướng này phụ trách dẫn đội ngũ, chỉ có điều xem bộ dáng của hắn, khóe miệng còn có vết máu, hiển nhiên là bị Al-Qaeda dạy dỗ tàn nhẫn.
-Tốt lắm Al-Qaeda! Là tự ta muốn đi vào không quan hệ với bọn họ.
Đỗ Duy cười cười:
-Bộ hạ của anh đều là chiến sĩ vĩ đại, bọn họ có công không có tội. Hơn nữa …… ta cũng không phải không có thu hoạch, ta dã xử lý một tên vu sư Shaman.
Nói xong Đỗ Duy lập tức hỏi:
-Anh thì sao? Anh đến khi nào? Toàn bộ người của chúng ta mang theo thì sao?
-Không có thưa ngài.
Vẻ mặt Al-Qaeda xấu hổ:
-Tôi chỉ tìm được ngài Alfa mang theo tám trăm người ……còn hai đội khác, tôi chưa tìm được bọn tướng quân Ron Barton …… thời gian thật khẩn cấp, tôi không có cách nào khác chạy đi xa hơn, hơn nữa …… ngài yêu cầu ta phải tại hôm nay tới nơi này. Cho nên ……
Al-Qaeda bỗng nhiên một mình đến quỳ đầu gối xuống:
-Tôi không có hoàn thành mệnh lệnh của ngài, xin ngài trách phạt đi!
Đỗ Duy lắc đầu:
-Là do thời gian ta hạ lệnh không có suy xét đến tình huống thực tế, ngươi có thể mang một đội trở về, đã rất khó khăn rồi. Kị sĩ Alfa thì sao?
Đỗ Duy tìm kiếm khắp nơi thị vệ Alfa thị vệ một lúc lâu nhưng không có phát hiện Alfa.
-Ông ấy …… nghe nói việc ngài một mình ào thành, gào thét chửi bới như sấm động, một mình thoát ly đại quân, đến phía trước đi tìm hiểu tin tức rồi.
Đỗ Duy giật mình, chú Alfa …… hắn quả nhiên vẫn còn lo lắng cho mình ư. Chỉ có điều dùng thực lực của Alfa, đi tìm hiểu tin tức, hẳn là không có nguy hiểm.
Thời gian gấp gáp, Đỗ Duy mới vừa muốn nói gì, Al-Qaeda lại bỗng nhiên thấp giọng nói:
-Thưa ngài …… mặc dù ta không có tìm được hai đội khác, chỉ có điều ta mang đến một vài …… người khách.
-Khách ư?
Al-Qaeda liếc mắt ra hiệu, Đỗ Duy lập tức nhìn hướng lại ở chỗ sâu trong cánh rừng, quả nhiên thấy một đám binh lính mặc áo giáp không giống nhau, mấy tên này cũng là kỵ binh, chỉ có điều áo giáp cùng với áo giáp của quân đội nhà Hoa Tulip không tương tự, những người này mặc cũng là áo giáp của thủ bị quân địa phương của đế quốc, trước ngực gắn cũng là hình vẽ hoa bụi gai.
Trên thực tế quân đội của Đỗ Duy chỉ là tư quân của gia tộc, mà những người này mới là quan quân đế quốc chân chính.
-Sao lại thế này?
Đỗ Duy cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bởi vì nhìn qua số lượng người của bọn người kia còn không ít, nhìn qua mơ hồ khoảng chừng năm sáu trăm mà thôi.
-Bọn họ là quân đội thuộc hạ của tổng đốc Bohan tỉnh Norin.
Al-Qaeda thấp giọng trả lời một câu.
Đỗ Duy gật đầu, cẩn thận nhìn tên quan quân tự xưng là Aroll này.
Kỵ trưởng là quan quân cấp thấp trong hệ thống quân đội của quân đội đế quốc, thống lĩnh khoảng một ngahìn kỵ binh. Nhìn thấy khí độ trầm ổn của người kia, hơn nữa huy chương kỵ sĩ trên ngực rõ ràng là cấp bốn, thực lực đã coi như không tầm thường.
-Ngài kỵ sĩ Aroll, xin hãy nói cho ta biết mục đích tới đây của các anh.
Trong lòng Đỗ Duy đối với tổng đốc Bohan kia cũng có vài phần cố kỵ, song phương quan hệ không quá vui vẻ. Lúc trước khi mình đi tới Tây Bắc, đối phương còn ngầm ra tay, quan hệ của mọi người rất căng thẳng. Phía sau, quân đồn trú tỉnh Norin vượt qua biên giới đi vào trong lãnh địa của chính mình …… rốt cuộc là có ý tốt hay ý xấu đây?
Hắn đương nhiên hiểu rõ, chính là vì phòng bị quân Tây Bắc.
Lại nói, tổng đốc Bohan cũng đáng thương. Đại bản doanh của quân Tây Bắc kỳ thực địa điểm đóng quân bên trong vùng đất của tỉnh Norin tổng đốc Bohan cai quản. Mặc dù Bohan được xưng là tổng đốc một tỉnh, nhưng bởi vì quân đoàn Tây Bắc trong khu vực hắn quản lý, theo thực lực bên ngoài, chính lệnh của Bohan chỉ có thể bao trùm một nửa khu vực tỉnh Norin, trên thực tế một mực nằm trong lòng bàn tay quân Tây Bắc.
Cho nên Bohan mới có thể đặc biệt căm tức Đỗ Duy bời vì tỉnh Desa vốn là địa bàn của hắn, nay lại bị Đỗ Duy “tước đoạt”. Hiện giờ địa bàn trong tay tên tổng đốc này chỉ còn có nửa tỉnh.
Cuộc tập trận mùa xuân lần này, quân Tây Bắc điều động thường xuyên, Bohan tất nhiên cũng sẽ không để quân đồn trú của mình nhàn rỗi.
-Đức ngài, hai ngày trước chúng tôu có được tin tức, nói trong lãnh địa của ngài xuất hiện dấu vết của đội ngũ kỵ binh người thảo nguyên! Khi nhận được tin này, tổng đốc Bohan đang theo quân đội tới trên biên giới kiểm duyệt tập trận. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, nghe nói có đội ngũ kỵ binh người thảo nguyên xuất hiện rồi biến mất trong lãnh địa của ngài. Hơn nữa căn cứ theo tin tức của chúng ta, ít nhất phát hiện thấy tại ba nơi đều có dấu vết của người thảo nguyên đi tới. Tổng đốc Bohan đã phái người đưa thư tới cho ngài …… Tuy nhiên thư lại tới thành Lâu Lăn ……Hiện tại thấy ngài đã ở chỗ này, vậy lá thư đó ngài hơn nửa là không nhận được. Tổng đốc của chúng ta nói, quân tình khẩn cấp, không thể câu nệ theo quy củ. Hơn nữa ngài tổng đốc biết, ngài vừa mới tới Tây Bắc, quân lực trong tay thiếu thốn, có lẽ không đủ để áp chế sự tậo kích của người thảo nguyên lần này. Sở dĩ không kịp được ngài cho phép, liền trước hết phái ra sư đoàn cảnh bị thứ hai một đoàn kỵ binh trang bị nhẹ của chúng ta vượt biên. Theo đơn vị nghìn, phân ra bốn đường tiến hành tìm dấu vết của người thảo nguyên.
Đỗ Duy trong lòng không khỏi cảm khái. Tổng đốc Bohan này mặc dù sức chịu đựng có chút nhỏ, còn có chút quá câu nệ vào quyền lực, nhưng xét theo đại cục, lại là một thần dân năng nổ thật tâm vì đế quốc.
Ít nhất khi biết lãnh địa của Đỗ Duy trong tình huống cấp bách liền không chút do dự đến phát binh hỗ trợ, không chút vì khúc mắc lúc trước giữa hai bên mà băn khoăn. Hành động như vậy đã đủ chiếm được lòng tôn trọng của Đỗ Duy một lần nữa.
Nếu đổi lại là một kẻ khốn nạn, có lẽ nếu không ở đằng sau bỏ đá xuống giếng thì cũng sẽ nấp ở một bên hả hê nhìn.
Thấy kỵ sĩ Aroll này, Đỗ Duy bỗng nhiên phát hiện ra người của hắn tính ra chỉ có năm, sáu trăm, hơn nữa mặt trên áo giáp của không ít binh lính còn có vết thương, trên đao kiếm mơ hồ còn lưu lại vết máu:
-Các anh…..
Aroll lạnh nhạt nói:
-Đức ngài, hai ngày trước chúng tôi đã vượt biên, đi thẳng tới nơi này. Trên đường chúng ta gặp một đội kỵ binh của người thảo nguyên, hai bên đã đánh một hồi. May mắn lượng người của đối phương không nhiều lắm, chúng ta đã đánh lùi bọn họ. Lúc tối hôm qua, trên đường gặp thống lĩnh Al-Qaeda, lúc này mới đi theo tới nơi này.
Hắn nói mặc dù hời hợt, nhưng mấy binh lính này dường như mỗi người đều mang theo thương tích. Từ vết máu trên người nhìn ra, đó hẳn là một hồi ác chiến. Hơn nữa …. Từ một đội nghìn người, số thành viên giảm chỉ còn lại năm sáu trăm, tổn thất chết cùng bị thương như vậy không thể nói là không nặng!
Đỗ Duy yên lặng nhìn mấy kỵ binh tỉnh Norin này. Bọn họ mặc dù trầm mặc đứng ở đằng kia, nhưng trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ kiên nghị, còn có người khuôn mặt vẫn còn lưu lại vết máu đọng, cũng có người trên thân còn mang theo thương tích.
-Ba trăm anh em của chúng tôi tổn thất, còn có một số người trọng thương. Để không ảnh hưởng tới lực cơ động hành động của đội ngũ, tôi đã phái bọn họ trở về trước.
Giọng của Aroll có chút trầm thấp.
-Kỵ sĩ Aroll, nơi này không có rượu ngon nhưng ta cam đoan, đêm nay chúng ta sẽ thắng lợi tiếp nhập vào thành Gilear. Đến lúc đó, ta sẽ tự mình mở tiệc mời các dũng sĩ tỉnh Norin, uống say ba ngày!
Nói xong, Đỗ Duy để Al-Qaeda chăm sóc những kỵ binh thủ bị địa phương tỉnh Norin này, chính mình lại triệu tập hai mươi tám học viên ma pháp. Lặng lẽ rời khỏi rừng cây, đi tới phía sau, một nơi địa thế trũng khoảng cách rừng cây ước chừng một dặm tiến hành chuẩn bị.
Rầm ầm ầm …..
Đỗ Duy cởi bỏ áo bào ma pháp sư của mình, đem cái bao ma pháp được may bên trong tháo ra, dùng hai tay dốc xuống.
Tất cả học viên trợn mắt há mồm nhìn ngài viện trưởng tôn kính đổ từ trong đạo cụ trữ vật ra ….
Một đống chổi!
Đúng vậy, là một đống chổi! Hơn mười cây chổi xếp thành đống đặt trên mặt đất.
Có người không khỏi khựng lại. Ngài viện trưởng sao lại đưa ra nhiều cây chổi như vậy? Không phải để chúng ta giơ chổi trên chiến trường chiến đấu cùng người thảo nguyên chứ?
Tuy nhiên khi trở về, hắn đã rất nhanh nắm phương pháp thao tác trong tay.
Khi hắn hạ xuống mặt đất, mới cố gắng trấn định nói:
-Thấy không …. Thứ trong tay các ngươi, có thể giúp các ngươi bay lên! Không cần chú ngữ gì, đây là một cái đạo cụ ma pháp phi hành!
Tất cả các học viên lập tức sinh ra hứng thú vô cùng!
-Khụ khụ…. Nhưng phải chú ý, lúc bắt đầu, truyền ma lực phải nhẹ, phải chậm! Nếu không ….
Đỗ Duy nói tới đây, dừng một lát, có chút xấu hổ:
-Sẽ giống như ta vừa rồi. Được rồi, bây giờ các ngươi thử đi! Nhớ kỹ, cầm cán chổi, hướng phía trên kéo là bay lên, đè xuống phía dưới là hạ xuống, trái phải chắc không cần ta dạy chứ? Còn có….. chú nhập ma lực càng mạnh, tốc độ càng nhanh!
Thứ thao tác thực hiện không khó, ít nhất làm Đỗ Duy buồn bực chính là, khi mấy học viên này thử bay, không ai bị trường hợp như hắn một chút liền bay ra ngoài.
Có lẽ, bởi ma lực tiêu chuẩn bản thân của các học viên cũng không quá cao, mà ma lực của Đỗ Duy hơi quá mạnh.
Thời gian một lát, các học viên đã cơ bản có thể điều khiển phi hành đơn giản, cá biệt có người còn có thể làm được động tác bổ nhào rất khoa trương.
Không thể không nói, những kẻ kia thật sự rất có thiên phú. Mà Gageu cũng đã nói không sai:
-Chỉ cần biết cưỡi ngựa, liền biết cưỡi thứ này.
-Được rồi, mọi ngươi trật tự một chút!
Khi các học viên sau một giờ thử nghiệm bay trở về, thấy nơi ngài viện trưởng đứng bên người chất đầy một đống lọ sứ dày đặc. Từng cái lọ sứ đều được bịt kín. Mà phía trên miệng còn xuyên vào một thứ giống như dây hoa.
-Sau đây ta muốn nói một việc quan trọng!
Đỗ Duy nhìn mọi người:
-Ta cho các ngươi những cây chổi bay trên trời này, không phải có thể chơi đùa tốt như vậy! Bởi vì trong chốc lát nữa …. Các ngươi cưỡi chúng. Ta dẫn các người cùng đi đùa với tính mệnh! Hành động lần này vô cùng nguy hiểm! Thực sự có thể có người sẽ chết! Nếu hiện giờ muốn rời khỏi, ta có thể phê chuẩn. Bởi các ngươi là học trò của ta, tuyệt không phải chiến sĩ gia tộc của ta, các ngươi không có nghĩa vụ vì ta mà đi tìm chết.
Không ai mở miệng
Đỗ Duy rất vừa lòng, cảm khái nhìn những học viên này:
-Bây giờ, nhìn thứ này trong tay ta, không phải là một cái lọ sứ bình thường …. Nó chính là một vũ khí trí mệnh!
Khi mặt trời bắt đầu ngả về phía tây, kỵ sĩ Robert cảm thấy được một tia khí lực cuối cùng của chính mình đã trở nên kiệt quệ.
Vừa rồi, người thảo nguyên phát ra một đợt công kích điên cuồng cuối cùng. Lần công kích này làm cho người của Robert thiếu chút nữa không thể trụ lại. Tuy nhiên may mắn chính là, Đỗ Duy tối qua đã giết chết Vu sư Shamancủa đối phương!
Nhìn thi thể khắp nơi trên mặt đất lưu lại dưới tường thành, Robert thở dài một hơi.
May mắn, sĩ khí của các binh lính vẫn tràn đầy như cũ. Hành động mạnh mẽ của Đỗ Duy tối hôm qua thực sự chính là hành vi rất kích thích. Bây giờ mỗi người đều sinh ra tín nhiệm dường như cuồng nhiệt đối với vị công tước này.
Binh lính phía trên thành tường chỉ còn lại có không đến ba phần, Robert biết thời khắc cuối cùng cũng đã đến.
Khi tia nắng chiều cuối cùng chiếu xuống, hắn hạ lệnh đốt lửa mạnh phía trên tường thành! Ngọn lửa mãnh liệt bừng cháy ngay dưới lá cờ Hoa Tulip. Từ xa nhìn lại, Hoa Tulip trên ngọn cờ liền nở rộ bên trong ngọn lửa.
Gió đêm vù vù, Đỗ Duy đã không một tiếng động đứng trên một ngọn núi phía sau không xa người thảo nguyên. Hắn lẳng lặng nhìn người thảo nguyên giống như thủy triều lui về phía sau, nhìn thấy đội ngũ người thảo nguyên dày đặc, nhìn thấy lều vải dày đặc của đối phương ….. đao kiếm như rừng, hàng trận như núi …..
Hắn hít một hơi thật sau, sau đó thân thể bỗng nhiên tung cao bay lên, người ở giữa không trung rồi đột nhiên mở hai bàn tay, hét lớn một tiếng:
-Trên đây! Phá địch ngay tại đêm nay!!
Phía sau hắn, một loạt dày đặc, hai mươi tám gã học viên ma pháp cưỡi phía trên chổi, trôi nổi đằng sau Đỗ Duy!
Đỗ Duy khóe miệng hiện lên một tia cười hung ác, sau đó đột nhiên lớn tiếng quát:
Dịch giả: Duytan2501
Biên dịch:Cutundohoi
Nguồn:Tàng Thư Viện
Ráng chiều đỏ như máu, bên dưới nền trời đỏ, hai mươi tám người thuộc "Decepticon" đang cưỡi chổi lập tức phân tán ra, gào thét lao tới triền núi nơi hai vạn quân của người thảo nguyên đang dàn trận.
Dưới mỗi cây chổi đều buộc theo một chùm những quả cầu nhỏ nhìn như một chùm trứng.
Những người cưỡi chổi là người của Decepticon, một tay nắm cán chổi điều khiển phương hướng…
Người trên thảo nguyên nhìn thấy kẻ địch bay từ trên trời tới, ai cũng sững sờ.
Loại tập kích thành nhóm từ trên trời như thế này… rất nhiều người không biết phản ứng ra sao, thậm chí còn không biết những thứ này là thứ gì.
Mặc dù ma pháp sư và vu sư đều có thể bay lên tác chiến trên không, nhưng những ma pháp sư có thể thi triển thuật bay lượn đều có cấp bậc không thấp… hơn nữa cũng chưa ai từng thấy có ma pháp sư ngồi trên thứ gì cổ quái như vậy mà bay cả!
Ác mộng nhanh chóng ập xuống trên thảo nguyên!
Lúc này Ziege là người xông đến đầu tiên, khi còn cách nhóm người trên thảo nguyên khoảng chừng trăm thước, hắn một tay nắm cán chổi, một tay nhẹ nhàng tạo ra một quả cầu lửa, đốt dây dẫn, rồi lập tức cắt đứt dây buột …
Ngay khi quả cầu thứ nhất rơi xuống, người phía dưới không ai biết đó là thứ gì, thậm chí các võ sĩ trên thảo nguyên cũng chỉ giơ khiên chắn lên theo bản năng để cản vật đó lại một chút…
Ầm!!!
Tiếng nổ thứ nhất vang lên, ánh lửa lập tức nuốt chửng hơn mười người đang đứng xung quanh! Mà sau khi vỡ, nó còn bắn ra vô số mảnh vụn, lập tức làm bị thương không ít người xung quanh…
Không thể không nói, thật ra, thứ này chẳng khác bom là mấy, lực sát thương của mỗi quả cũng không tính là quá mạnh, cho dù có ném vào trong đám người dày đặc, nhiều lắm là có thể làm bị thương người trong vòng bán kính mười thước, mà chính thức giết chết thì cũng không nhiều.
Có điều, trước giờ người trên đại lục chưa hề nhìn thấy loại vũ khí như thế này bao giờ, do đó những người mới nhìn thấy nó đều bị nó làm chấn động, thứ này thật sự còn lợi hại hơn cả lực sát thương chân chính của nó!
Sau khi quả thứ nhất nổ, bọn người thảo nguyên vẫn còn đứng ngây người. Nhìn thấy một quả cầu lửa bùng lên, không khí chung quanh chấn động thành song, bảy tám võ sĩ chung quanh bị ngọn lửa nuốt chửng. Vài người lập tức mất mạng, những người còn lại người thì bị bỏng người thì bị thiêu….
Đại đa số đều không hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thì ngay lúc đó… Decepticon các đầy trời bắt đầu oanh tạc lần thứ nhất, các vụ nổ bùng lên dày đặc!!
Bởi vì lập thời gian thành lập quá ngắn, Đỗ Duy cũng không biết mấy loại đội hình chiến đấu trên không như thế này, thành viên Decepticon chỉ có thể tự dựa vào bản thân, dựa vào chính đôi mắt của họ, tìm chỗ đông người nhất mà thả xuống… phương thức tác chiến như vậy, không thể không nói là còn rất lạc hậu, hơn nữa lại còn làm giảm hiệu quả.
Cũng may là những người trên thảo nguyên từ trước tới nay chưa hề thấy qua loại vũ khí như vậy. Bọn họ vốn đứng thành từ nhóm dày đặc, lại càng tiện lợi cho sự tập kích của Decepticon!
Hơn mười quả cầu rơi từ trên trời xuống, rơi thẳng vào giữa nhóm người thảo nguyên, cùng một lúc hơn mười quả cầu lửa bùng lên, người ngã ngựa đổ, hiệu quả mạnh mẽ như vậy lập tức khiến cho trận thế của người trên thảo nguyên đại loạn!
Lần công kích thứ nhất, rất may mắn, gây tổn thương cho hơn một nghìn người thảo nguyên!
Con người, dù sao cũng luôn có một sự sợ hãi mang tính bản năng đối với những thứ chưa biết!
Ngay sau khi mười quả cầu bùng nổ lúc chạm đất, người thảo nguyên đã gào thét, sợ hại hét loạn lên, loạn thành một đám.
-Bình tĩnh!! Bình tĩnh!!
Vệ tướng Đầu Sói Vàng gầm lớn vọt ra, hắn không hề nương tay vung đao chém chết hai người lính đang chạy loạn kế bên, sau đó lớn tiếng hét lên:
-Mọi người tản ra! Tản ra!!
Nói rồi hắn giơ lên thi thể của một loạn binh bị chính hắn chém chết, lớn tiếng bảo:
-Người nào cãi lệnh làm loạn! Giết!!
Hắn một mặt phi nhanh trong trận ổn định binh lính, không ngừng thúc giục các võ kĩ cầm vũ khí tản ra, còn dùng tốc độ nhanh nhất triệu tập một đội cung thủ, hướng lên bầu trời phản kích.
Có điều ngay sau lần rải bom thứ nhất, Decepticon đã lập tức dựa theo kế hoạch trước đó, nhanh chóng bay lên cao rồi rời đi…
Tốc độ của chổi bay so với tốc độ của áo choàng bay bình thường nhanh hơn nhiều, loại dụng cụ bay này có lợi thế lớn nhất chính là… tốc độ!
Tới lui như gió, làm cung thủ sau khi trấn định bởi mệnh lệnh của tướng quân, đến lúc giơ cung lên, bọn châu chấu cưỡi chổi đáng giận bay đầy trời đã chạy xa.
Mà lúc này, Đỗ Duy thì lại lên đài!
Hắn đã tụ tập ma lực cả nửa ngày, lần này thong dong niệm một câu chú ngữ, mây đen bắt đầu kéo đến đầy trời, bên trong mây đen sấm chớp lóe ra, theo sự xuất hiện ngay giữa của Đỗ Duy, ruột gan của những người thảo nguyên cũng chùng xuống!
Bọn họ lập tức nhận ra, đây chính là pháp sư Roland đã mang ác mộng đến cho họ tối qua! Chính là người kia đã ra ay giết chết một vị Vu sư Shaman cường đại! Hắn còn hủy đi huyết sắc khô lâu kỳ thần thánhcủa người thảo nguyên!
Một khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, cho Đỗ Duy cơ hội thong dong làm phép, hắn chỉ tay, gọi về một tia chớp mạnh mẽ hướng về phía cung thủ trong nhóm người thảo nguyên đánh xuống!!
Tiếng nổ chấn động không gian này làm bọn người thảo nguyên bừng tỉnh, có điều bọn cung thủ còn chưa kịp trốn tránh, một tia sét đã đánh xuống đầu bọn họ, lập tức đốt chết hơn phân nửa!
Đỗ Duy sau khi gọi về một tia sét lập tức cảm thấy suy nhược, hôm nay hắn cũng không có nhẫn gắn đá năm màu chứa ma lực dự phòng, sau khi tung ra một tia sét làm đội cung thủ cường hãn của người thảo nguyên thương vong nặng, hắn lập tức hướng mặt sau bay nhanh về, tranh thủ thời gian hồi phục.
Mà phía sau, Decepticon vừa rồi đã bay xa giờ này đã chỉnh đốn lại đội hình, hướng tới nhóm người thảo nguyên nhân còn đang bối rối đánh tới, tiến hành đợt rải bom thứ hai!
Lần này, ngay khi mười quả cầu màu đen từ bầu trời rơi xuống, người thảo nguyên nhờ kinh nghiệm lúc nãy, đã lập tức tản ra tránh né! Lúc mười quả cầu lửa nổi lên từ mặt đất, hơn hai vạn kỵ binh tinh nhuệ của người thảo nguyên đã không còn ra đội hình gì cả!
Lần này, cho dù đầu lĩnh Sói Vàng có muốn lại giết người lập uy đi nữa thì cũng vô ích!!
Ánh lửa dày đặc lóe lên trong đại trận của người thảo nguyên, trong đợt rải bom thứ hai, sách lược của Decepticon các hoàn toàn khác với đợt thứ nhất, kỹ năng bay của bọn họ cũng đã bớt đi sự vụng về, phát huy nhiều kỹ xảo một cách hiệu quả.
Chúi xuống, phóng lên, chao người, giãn cách… các động tác đơn giản này bắt đầu trở nên thuần thục hơn hẳn. Hơn nữa bọn họ còn tự động lập thành những nhóm nhỏ tiến hành các loại công kích khác biệt cùng lúc- đây cũng là nhờ Đỗ Duy tạo thành thói quen cho bọn họ, bởi vì lúc bọn họ được nhận vào phân viện Hogwarts, bọn họ thường xuyên được phân thành các nhóm nhỏ tiến hành huấn luyện chiến đấu.