Có điều lúc này không ai ngờ tên nhóc đổi chỗ đội trưởng học viện Đấu Linh xong lại đổi thêm một lần nữa, cuối cùng người đang đứng ở vị trí trung tâm của trận hình kia là một vị Hồn Đế. Bọn họ không thể ghép khối kim loại ấy được nữa đành chọn cách cứng đối cứng thôi.
Trong lòng Mã Tiểu Đào bực bội tức tối thế nào chỉ có cô là hiểu rõ nhất. Đây là lần đầu tiên cô có thể tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này, vậy mà trận đấu con chưa kịp bắt đầu cô đã bị trọng thương. Thân là đội trưởng đội chính thức, cô dám làm dám chịu, cho nên dù tính cách của cô quật cường đến mức nào, khi thảm kịch ngày trước vừa kết thúc, không lúc nào cô không cảm thấy đau đớn.
Lúc ấy cô chỉ có thể kiên cường chôn giấu đau đớn vào tận sâu trong đáy lòng mà chữa thương. Cô hy vọng bản thân có thể hóa đau đớn thành sức mạnh, cố hết sức vì học viện Sử Lai Khắc thi đấu thật tốt.
Nhưng, vết thương kia nặng hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều, cho nên cuối cùng cô lại chỉ có thể yên lặng đứng nhìn mấy đứa nhóc đội dự bị liều mạng thi đấu, liều mạng bị thương, liều mạng bảo vệ danh dự của học viện.
Ngoài miệng cô không nói gì đến chuyện ấy nhưng trong lòng cô, nó còn đau gấp mấy ngàn lần những lúc cô bị Tà Hỏa tra tấn.
Hôm nay rốt cuộc cô đã có cơ hội ra thi đấu, những lời Vương Ngôn căn dặn cô đều nghe rõ, hắn muốn cô bảo tồn thực lực nhưng với tâm trạng và nỗi đau kia, cô có thể làm được sao?
Cho nên, cuối cùng người được hoán đổi là cô chứ không phải Đái Thược Hành, đây là do cô không tiếc lời uy hiếp Từ Tam Thạch mới có được được cơ hội ấy.
Một tiếng phượng hót lanh lảnh vang lên, ngọn lửa Phượng Hoàng bùng cháy dữ dội, phía sau đôi cánh đỏ rực kia, Hồn Hoàn thứ ba của Mã Tiểu Đào bừng sáng, một vòng lửa thật lớn mạnh mẽ khuếch tán ra bên ngoài. Cơ thể cô cũng nương theo tiếng vỗ cánh bay thẳng lên cao.
Thật đáng thương cho học viện Đấu Linh, bọn họ dồn hết sức phòng ngự ra bên ngoài nhưng không ngờ đối thủ lại tấn công từ bên trong, ngay vị trí trung tâm. Bọn họ sau khi trúng Huyền Minh Chấn, cả người đứng còn không vững vậy mà đã phải đón đỡ đòn tấn công của Mã Tiểu Đào.
Có điều, mấy người học viện Đấu Linh phản ứng cũng không chậm, sáu người miễn cưỡng chia thành ba nhóm, trong đó, Xích Hằng Ngữ, Khiên Nguyên và Hàm Linh Nhi đứng đầu, ba người còn lại ở phía sau. Trên tay mỗi người đều cầm một khối kim loại rực rỡ ánh vàng y hệt của Cô Trúc Kiếm, đồng thời trên ngực ba người phía trước cũng có một kiện Vô Địch Hộ Tráo.
Vô Địch Hộ Tráo là dạng Hồn Đạo Khí cực kỳ hiếm thấy. Nó cần một thứ gọi là tinh thạch Hoàng Kim chỉ có ở đế quốc Nhật Nguyệt để làm vật dẫn thêm vào cạnh hạt nhân khắc trận pháp. Hồn lực rót vào Vô Địch Hộ Tráo sẽ thông qua tinh thạch Hoàng Kim kia nháy mắt phát ra lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ.
Cái thứ tốt thế này dĩ nhiên cũng có hạn chế. Vô Địch Hộ Tráo thấp nhất cũng phải là Hồn Đạo Khí cấp năm, nói cách khác chỉ có Hồn Vương trở lên mới sử dụng được. Vô Địch Hộ Tráo cấp năm sẽ có thể cản được công kích của Hồn Sư bậc Hồn Đấu La trở xuống trong vòng ba giây. Vô Địch Hộ Tráo cấp sáu sẽ đỡ được công kích của cường giả bậc Phong Hào Đấu La trong thời gian tương tự. Còn Vô Địch Hộ Tráo cấp bảy thì cực kỳ hiếm thấy.
Món đồ này có lực phòng ngự kinh khủng như vậy dĩ nhiên là món đồ cứu mệnh tuyệt vời. Cho nên, nó và Bình Sữa là hai thứ được Hồn Sư cực kỳ yêu thích lúc nào cũng cung không đủ cầu.
Có điều, khuyết điểm của nó quá rõ ràng. Đầu tiên là giá cao, một cái Vô Địch Hộ Tráo cấp năm ít nhất có giá mười vạn kim hồn tệ. Mà bình thường ít khi nào được bán với giá này lắm, vì mặc dù món đồ này chế tạo không khó nhưng sản lượng của tinh thạch Hoàng Kim kia lại cực kỳ ít, mà Vô Địch Hộ Tráo cấp bậc càng cao thì càng đòi hỏi độ tinh khiết của tinh thạch Hoàng Kim cũng tương đương.
Và quan trọng hơn, khi lực phòng ngự tăng đến một mức nhất định trong một thời gian nhất định, tinh thạch Hoàng Kim bên trong nó sẽ vỡ nát, mà khi đó kiện Vô Địch Hộ Tráo cũng không thể sử dụng nữa. Cho nên thứ đồ chơi này không phải bất cứ Hồn Sư nào cũng có thể dùng, mà những Hồn Đạo Sư có tinh thạch Hoàng Kim rồi đem dùng chế tạo nó thành món đồ này đều là những đại phú ông.
Nếu không phải đế quốc Nhật Nguyệt có lệnh cấm hạn chế buôn bán Hồn Đạo Khí ra khỏi nước e là đế quốc bọn họ đã giàu hơn rất nhiều rồi.
Tình hình trước mắt rõ ràng năm Hồn Vương của học viện Đấu Linh đều được trang bị Vô Địch Hộ Tráo, mức đầu tư này quả là khủng bố. Bình thường không phải học viện nào cũng giàu có như học viện Sử Lai Khắc và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đâu.
Nhờ lực phòng ngự của Vô Địch Hộ Tráo mà sáu người còn lại của học viện Đấu Linh không chỉ tránh được ngọn lửa tỏa ra từ đôi cánh vũ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng của Mã Tiểu Đào mà còn tranh thủ được chút thời gian.
Bản thân là Hồn Sư hệ Khống Chế, Tiểu Phong ngẩn đầu nhìn Mã Tiểu Đào đang lơ lửng trên không trung, khối kim loại trên tay cũng đã biến mất, hai tay hắn đặt lên trái tim mình, một quả cầu ánh sáng màu tím phủ sương trắng lặng lẽ xuất hiện.
Hồn Hoàn thứ tư màu tím sậm trên người hắn nhấp nháy, đồng thời ánh sáng tím từ quả cầu kia cũng sáng bừng lên, bao trùm lấy sáu người học viện Đấu Linh. Những thứ được ánh sáng màu tím kia bao trùm đều trở nên hư ảo, thậm chí dao động hồn lực ở bên trong cũng thoáng ẩn thoáng hiện.
Mê Chi Châu, đây là vũ hồn của Tiểu Phong, chủ khống học viện Đấu Linh. Hắn và Hoắc Vũ Hạo đều là Hồn Sư hiếm thấy có vũ hồn thuộc tính tinh thần, kỹ năng của hắn khác với Hoắc Vũ Hạo ở chỗ hắn sẽ thông qua Mê Chi Châu tạo nên những huyễn cảnh mê hoặc đối thủ đồng thời bảo vệ đồng đội bên mình.
Mã Tiểu Đào đang lơ lửng trên không trung nếu nhìn bằng mắt của cô dĩ nhiên sẽ chỉ thấy một vùng toàn là màu tím, không thể trông thấy sáu người bên dưới đã thay đổi vị trí bắt đầu sử dụng kỹ năng tấn công vào cô.
Có điều lúc này Mã Tiểu Đào lại mỉm cười hài lòng, trong lòng thầm nghĩ, cảm giác này, thật sướng.
Sáu người học viện Đấu Linh giật mình trông thấy Mã Tiểu Đào trên không trung không những không hạ xuống mà ba Hồn Hoàn thứ hai, thứ ba và thứ tư đồng loạt phát sáng. Cả người cô như hóa thành ngọn lửa, trông hệt như một con phượng hoàng đột nhiên xuất hiện vậy. Sàn đấu lúc này đã bị ngọn lửa của cô phủ xuống thành một màu đỏ rực.
Xích Hằng Ngữ đã thu lại Kim Cương Cự Thuẫn, những vật phòng ngự trước mặt nhanh chóng biến mất, hắn là Chiến Hồn Vương hệ Phòng Ngự duy nhất của đội nên không có lý do gì lại lùi bước, hắn nâng Kim Cương Cự Thuẫn lên, ánh sáng màu tím từ Mê Chi Châu phía sau hắn lại nhanh chóng xuất hiện che giấu cho tấm chắn kia.
Chiến Hồn Vương vũ hồn Khủng Trảo Hùng Khiên Nguyên cũng đã nhanh chóng bước đến gần Xích Hằng Ngữ, chỉ cần Xích Hằng Ngữ có thể đỡ được một kích này của Mã Tiểu Đào thì hắn sẽ toàn lực công kích cô.
Sau khi phóng thích Vũ Hồn, cơ thể Khiên Nguyên đã cao đến hơn ba thước, cơ thể cường tráng kinh khủng, hắn phải khom người xuống mới có thể được quầng sáng từ Mê Chi Châu tỏa ra bao phủ hoàn toàn được.
Hàm Linh Nhi thì ở cách xa hơn một chút, cô là Chiến Hồn Vương hệ Mẫn Công nên phương thức chiến đấu dĩ nhiên là lặng lẽ chờ cơ hội ra một kích tất thắng.
Đường Nữu Nữu ngược lại lúc này đã phóng kỹ năng phụ trợ lên người Xích Hằng Ngữ, tác dụng của nó dĩ nhiên là tăng lực phòng ngự cho Xích Hằng Ngữ rồi. Chỉ cần đỡ được một kích này của cô gái kia, bọn họ sẽ có cơ hội đánh hội đồng.
Trong những người còn lại, chỉ có duy nhất Thanh Phong không tham gia vào việc vây đánh Mã Tiểu Đào, vì lúc này hắn bận khống chế nguyên tố thổ đánh về phía học viện Sử Lai Khắc, hắn muốn cứu đội trưởng Cổ Trúc Kiếm trở về.
Ầm.
Hai tiếng nổ thật lớn đồng thời vang lên ở hai phía, lực phòng ngự của Xích Hằng Ngữ quả thật rất mạnh, mặc dù tu vi của hắn chỉ là Hồn vương, nhưng không phải không thể đỡ được một kích từ Hồn Đế, nhất là lúc này hắn còn được đồng đội phụ trợ. Nhưng vấn đề là đòn công kích của người trên không kia có rơi trúng tấm chắn của hắn không mới quan trọng.
Mã Tiểu Đào đột nhiên lao xuống với tốc độ chóng mặt, y hệt như kiểu được ăn cả ngã về không nhưng ngay 1 giây trước khi cô chạm đấy thì đôi cánh sau lưng cô lại giật giật, cả người cô khẽ lệch sang một chút. Cô rơi xuống ngay bên cạnh Kim Cương Cự Thuẫn, hơn nữa, lúc này cô khoảng cách giữa cô và Xích Hằng Ngữ lẫn Khiên Nguyên không lớn bao nhiêu.
Cũng ngay lúc này, Vô Địch Hộ Tráo trên người ba Hồn Vương của học viện Đấu Linh cũng lóe sáng rồi tắt lịm rõ ràng đã mất tác dụng, tích tắc sau, thậm chí bọn họ còn chưa kịp nghe thấy tiếng vỡ nát của tinh thạch Hoàng Kim, Mã Tiểu Đào đã đến.
Không thể nào.
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu mấy đệ tử học viện Đấu Linh.
Cho dù nhìn kiểu gì cũng không thể nào nhìn thấy được khe hở, huống chi lúc này trước mặt Mã Tiểu Đào còn có một bức màn sương mù huyền ảo màu tím từ Hồn Kỹ thứ tư của Tiểu Phong nữa.
Nhưng, sự thật thế nào cũng là sự thật. Ngay lúc tiếng nổ khủng bố kia vang lên, sáu người học viện Đấu La đã bị vây trong ngọn lửa đỏ rực, hơn nữa uy lực của nó hoàn toàn hơn hẳn Huyền Minh Chấn của Từ Tam Thạch ban nãy.
Xích Hằng Ngữ và Khiên Thiên đang ở gần cô nhất dĩ nhiên là người đứng mũi chịu sào, cả hai cảm thấy hồn lực trong cơ thể dường như không ngừng thiêu đốt, Hồn Kỹ cũng vỡ nát, cả người cứng ngắc không thể di chuyển nữa.
Tình huống của bốn người còn lại cũng không khác lắm có điều nhẹ hơn hai người bọn họ một chút mà thôi.
Phượng Hoàng Khiếu Thiên Kích, đây là kỹ năng khống chế phối hợp vô cùng mạnh mẽ, đồng thời cũng là Hồn Kỹ thứ tư của Mã Tiểu Đào. Nhờ kỹ năng Dục Hỏa Phượng Hoàng và Phượng Dực Thiên Tường tăng phúc, uy lực của nó không hề thua kém với Hồn Kỹ vạn năm bình thường.
Kỹ năng phụ trợ của Đường Nữu Nữu, kỹ năng từ Mê Chi Châu của Tiểu Phong cùng lúc tan rã trước một chiêu này của Mã Tiểu Đào.
Sau khi dùng xong chiêu Phượng Hoàng Khiếu Thiên Kích, Mã Tiểu Đào không chút nao núng, cô hừ lạnh một tiếng, Hồn Hoàn đen nhánh nằm ở vị trí thứ sáu lóe sáng. Nhất thời, bức màn phòng ngự được 108 Hồn Sư hợp lực tạo thành không ngừng run rẩy. Từng quầng sáng màu đỏ rực ngưng kết trên bầu trời gần như chạm trúng bức màn phòng ngự, nhiệt độ cả sàn đấu nháy mắt tăng cao.
Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ, kỹ năng công kích cực mạnh của Mã Tiểu Đào, lúc này, sáu người của học viện Đấu Linh đừng nói là ngăn cản, ngay cả né tránh cũng không thể.
Là Hồn Đế thật? Ngay giờ phút này, đó là suy nghĩ của tất cả người xem ở đây. Đây là Hồn Đế đầu tiên xuất hiên trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái.
Rất nhiều người trông thấy cảnh này không hẹn mà cùng tán thưởng, đây mới thật sự là thực lực của đệ tử học viện Sử Lai Khắc.
Mà lúc này, trận đấu bên kia cũng đã xong...
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Sóng đất của Thanh Phong có lẽ sẽ làm nên chuyện nếu đối thủ anh gặp phải không là Hồn Tông có lực phòng ngự cực mạnh, Từ Tam Thạch.
Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, Thuẫn Tường. Tất cả sóng đất đều bị ngăn cản lại, căn bản không có cơ hội đến gần tiếp ứng Cô Trúc Kiếm.
Mà Cô Trúc Kiếm nhờ ba giây ngăn mọi đòn tấn công của Vô Địch Hộ Tráo đã thuận lợi sử dụng Hồn Kỹ thứ năm của mình.
Tử Hoàng Trúc, dài chừng một trượng, toát ra ánh sáng màu tím rực rỡ, phía trên mơ hồ ẩn hiện hoa văn ánh kim. Cô Trúc Kiếm nhờ sự trợ giúp của Vô Địch Hộ Tráo đã đưa vũ hồn Tử Hoàng Trúc của mình cắm xuống mặt đất. Ngay khi vật phẩm phụ trợ kia mất đi tác dụng, hắn liền lập tức sử dụng Hồn Kỹ thứ năm của mình.
Mục địch của hắn rất đơn giản, chính là, tìm cơ hội chạy trốn.
Đáng tiếc, trước mặt hắn còn có đến năm người của học viện Sử Lai Khắc.
Ngay lúc Vô Địch Hộ Tráo mất đi tác dụng, một cái lồng băng liền xuất hiện vây lấy hắn, mà cái lồng băng này lại chẳng hề có một khe hở nào.
Kết quả, Hồn Kỹ thứ năm của hắn đành va mạnh vào lồng băng.
Lồng băng kia là hồn kỹ thứ ba của Lăng Lạc Thần, cũng chính là Hồn Kỹ ngàn năm, gọi là Băng Lao. Cô và Cô Trúc Kiếm đều có tu vi là Hồn Vương, theo lý thuyết lẽ ra lồng băng của cô không thể nào đỡ được công kích của Cô Trúc Kiếm.
Nhưng, hiện giờ Lăng Lạc Thần không phải chiến đấu một mình. Sau lưng cô là Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang hợp lực tạo thành Hạo Đông Lực rót vào cơ thể cô. Hạo Đông Lực không chỉ tăng phúc cho thuộc tính vũ hồn cô trở thành cực hạn mà thậm chí còn tăng thêm một chút hơi thở Quang Minh. Vì thế, Băng Lao này đã kiên cố lại càng thêm vững chắc, vô cùng khó phá vỡ.
Mọi người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy bên trong Băng Lao phát ra ánh sáng màu tím rực rỡ, sau đó Băng Lao xuất hiện vết nứt, cuối cùng ánh sáng màu tím kia trở nên ảm đạm.
Băng Lao vỡ nát, nhưng vì do Lăng Lạc Thần thu lại kỹ năng của mình, Cô Trúc Kiếm vừa sử dụng kỹ năng từ Hồn Hoàn vạn năm, nhưng chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đỡ lấy Đái Thược Hành đang cùng lúc thi triển Bạch Hổ Hộ Thân Chướng, Bạch Hổ Kim Cương Biến và Bạch Hổ Ma Thần Biến.
Vì thế, quá trình này, chỉ có thể dùng hai chữ giày vò để hình dung. Là một Hồn Vương bị Hồn Đế "bạo hành".
Trận chiến kết thúc nhanh vượt xa dự đoán của mọi người. Mà Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ của Mã Tiểu Đào hoàn toàn không có cơ hội rơi xuống những người của học viện Đấu Linh vì vị trọng tài bên ngoài ngay khi cảm thấy tình thế không ổn đã vội vàng bước lên cản trở. Học viện Sử Lai Khắc hoàn toàn áp đảo, chiến thắng một cách dễ dàng.
Lúc này thê thảm nhất có thể nói là Cô Trúc Kiếm, vì học viện bọn họ chỉ có một ngày để nghỉ ngơi tịnh dưỡng, hôm sau đã tiếp tục phải thi đấu trận cá nhân rồi. Nhưng ban nãy vì vị trọng tài bận ngăn cản Mã Tiểu Đào nên bên này Đái Thược Hành không có ai cản trở dĩ nhiên ra tay hơi bị độc ác. Hai tay hai chân Cô Trúc Kiếm đều bị đánh gãy. Đương nhiên, vết thương này với Hồn Sư không có gì đáng ngại nhưng trong thời gian ngắn không thể nào tiếp tục chiến đấu.
Lúc vị trọng tài đỡ Cô Trúc Kiếm dậy, bỗng thoáng nhìn về phía học viện Sử Lai Khắc với vẻ bất mãn.
Đái Thược Hành lại còn bày ra vẻ mặt vô tội cứ như ban nãy người xuống tay độc ác không phải là hắn. Hoặc là nói... ta chỉ đánh gãy tứ chi hắn chứ không phải "ngũ chi", như thế đã nhẹ tay lắm rồi.
Các thành viên của học viện Đấu Linh đều nhìn về phía học viện Sử Lai Khắc với vẻ phẫn nộ.
Mã Tiểu Đào hừ lạnh một tiếng nói:
- Nhìn cái gì? Nếu là các ngươi, các ngươi có nương tay không?
Xuất phát tinh thần nhân đạo, trước khi Đái Thược Hành đánh gãy tứ chi của Cô Trúc Kiếm đã đánh hắn ngất xỉu, nên lúc này người lãnh đạo của học viện Đấu Linh là đội phó Tiểu Phong.
Tiểu Phong đưa tay giữ đồng đội của mình lại, đồng thời trầm giọng hỏi Mã Tiểu Đào:
- Cô làm cách nào phá vỡ được ảo cảnh của tôi? Đừng nói là do may mắn.
Mã Tiểu Đào bĩu môi nói:
- Tỷ tỷ đây thiên phú dị bẩm được chưa? Muốn báo thù cứ đợi đến đấu cá nhân tìm tỷ mà báo.
Cô nói xong liền vung tay dẫn đầu đoàn người rời khỏi sàn đấu, cực kỳ có phong cách đại tỷ.
Làm sao cô phá vỡ được ảo cảnh của đối phương? Dĩ nhiên là nhờ Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo rồi, còn phải suy nghĩ sao?
Đừng nhìn trận đấu này có vẻ đơn giản, thật ra mỗi bước của bọn họ đều đã tính toán rất cẩn thận, mấu chốt đều nằm trên người Hoắc Vũ Hạo.
Trận này bề ngoài Lăng Lạc Thần là chủ khống nhưng thật ra vai trò của Hoắc Vũ Hạo cũng quan trọng không kém. Chẳng qua những người bên ngoài không nhìn thấy được mà thôi.
- Đây mới thật sự là thực lực của học viện Sử Lai Khắc. Có điều học viện Đấu Linh cũng không tệ. Tiếc là họ gặp nhầm đối thủ mà thôi.
Hoàng đế Tinh La sau khi xem xong trận đấu gật đầu đánh giá.
Bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
Tiếu Hồng Trần hiếm khi không có vẻ kiêu ngạo, không biết có phải vì hành động ban nãy của Vương Đông đã kích thích hắn hay không mà lúc này hắn lại ghé tai nói nhỏ với Mã Như Long.
- Đội trưởng, đội trưởng nhìn thấy gì không. Bên phía học viện Đấu Linh cũng không đơn giản đâu. Chẳng qua bọn họ chưa kịp sử dụng thứ đó mà thôi.
Mã Như Long gật đầu nói:
- Khó trách bọn họ dám bỏ qua vị trí thứ nhất. Nếu ta nhìn không lầm thì bọn họ định ghép những món đồ kia lại, thứ đó hẳn là phiên bản lớn của Lôi Đình Cự Pháo. Nhưng mà, làm sao bọn họ có được bản vẽ của Lôi Đình Cự Pháo chứ?
Tiếu Hồng Trần nhíu mày, trầm giọng nói:
- Nếu ta đoán không nhầm hẳn là thứ phỏng chế từ Lôi Đình Cự Pháo của Minh Đức Đường chúng ta. Có điều kỹ thuật của bọn họ không bằng nên phải làm phiên bản lớn. Thể tích lớn thì không cần kỹ thuật cao siêu lắm. Vì thế nó mới cần đến bảy người cùng sử dụng.
Mã Như Long gật đầu nói:
- Có lẽ là thế, xem ra về mặt chế tạo Hồn Đạo Khí của đế quốc Đấu Linh đã tiến bộ không ít. Có lẽ bọn họ không ngờ mình lại gặp phải học viện Sử Lai Khắc sớm như vậy, mà chiến thuật của học viện Sử Lai Khắc còn vừa vặn khắc chế bọn họ. Nếu đổi là đội ngũ khác, e là hiếm có ai có thể phá vỡ phòng ngự của bọn họ trước khi họ lắp ráp thành công Lôi Đình Cự Pháo, năm người kia đều có một kiện Vô Địch Hộ Tráo, mà bọn họ còn có ảo cảnh với lực phòng ngự khá mạnh. Trận này bọn họ thua chỉ vì bọn họ xui xẻo, chứ không phải không có thực lực.
Tiếu Hồng Trần có chút bực bội nói:
- Học viện Sử Lai Khắc thật may mắn. Nhưng mà chiến thuật này bọn họ chỉ dùng được một lần thôi, cũng may mà gặp phải đối thủ này. Nếu không với lực công kích cực mạnh của kiện Lôi Đình Cự Pháo cấp bảy kia, cho dù bọn họ có hai Hồn Đế cũng đừng mơ đỡ được.
Mã Như Long mỉm cười nói:
- Như thế này cũng không hẳn là xấu, chẳng phải chúng ta đã thấy rõ toàn bộ thực lực của học viện Sử Lai Khắc rồi sao?
Tiếu Hồng Trần gật đầu nói:
- Ừ.
Mã Như Long xoay người lại nhìn thẳng vào Tiếu Hồng Trần, nghiêm túc nói:
- Tiếu, về mặt thiên phú rõ ràng đệ hơn xa ta, thậm chí có thể nói là có một không hai ở đế quốc chúng ta. Nhưng tính cách của đệ cũng vì phần thiên phú này mà trở nên nóng nảy. Nếu đệ không sửa đổi thì tương lai sẽ ngã rất đau.
Tiếu Hồng Trần lặng người.
- Đội trưởng, ta...
Mã Như Long phất tay không cho hắn nói tiếp:
- Ta hy vọng đệ càng ngày càng mạnh mẽ, vì đế quốc, vì Minh Đức Đường hay vì học viện chúng ta cũng được. Chúng ta ai cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào đệ, hi vọng đệ không làm mọi người thất vọng. Đệ cũng sắp mười lăm tuổi rồi, cũng nên trưởng thành thôi.
Tiếu Hồng Trần có chút lúng túng, nhưng kỳ lạ là lại không phản bác lại những lời của Mã Như Long, hắn từ từ bước về chỗ của mình, vẻ mặt cứ như đang suy nghĩ cái gì đó.
Người sáng suốt đương nhiên không chỉ có bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, Vương Ngôn ngồi bên dưới xem trận đấu cũng hoảng hồn.
Khi thấy Cô Trúc Kiếm cầm khối kim loại trong tay hắn đã hiểu chiến thuật của đối phương là gì. Đấy không phải là âm mưu nữa mà phải gọi là dương mưu. Vì dù biết rõ đối phương đang làm gì nếu không đủ thực lực cũng không thể ngăn cản.
Bên phía đối phương có đến năm Hồn Vương mang Vô Địch Hộ Tráo, hơn nữa còn có rất nhiều Hồn Kỹ tăng lực phòng ngự, tất cả rõ ràng đều đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng, bọn họ muốn đối phó dĩ nhiên là học viện Sử Lai Khắc, đồng thời cũng là chức vô địch kia. Chiến thuật lần này của học viện Đấu Linh rõ ràng là không tiếc bất cứ thứ gì, hoàn toàn dựa vào những Hồn Đạo Khí có tác dụng cực mạnh kia.
Trên đường về Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm, Đái Thược Hành nói:
- Ngày mốt, trận đấu cá nhân, để ta thi đấu đầu tiên.
Mã Tiểu Đào trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi dựa vào cái gì mà đòi thi đấu đầu tiên?
Đái Thược Hành mỉm cười nói:
- Vì hôm nay ta đã làm đội trưởng của bọn họ bị thương nặng, nếu bọn họ thấy ta xuất hiện nhất định sẽ vô cùng kích động. Ta ra thi đấu đầu tiên là vô cùng hợp lý.
Mã Tiểu Đào hừ một tiếng nói:
- Nếu mạnh thì cần gì ba cái quỷ kế kia?
Vương Ngôn đột nhiên lên tiếng nói:
- Tiểu Đào, về tửu điếm rồi bàn bạc sau.
Mã Tiểu Đào nhíu mày nhưng không nói thêm gì nữa.
Lát sau, mọi người đã về đến tửu điếm. Vương Ngôn bảo những người còn lại về phòng nghỉ ngơi tu luyện, còn mình và Mã Tiểu Đào lập tức vào phòng họp.
Sau khi đóng cửa phòng họp lại, Vương Ngôn cũng không nóng lòng nói gì mà từ tốn rót cho Mã Tiểu Đào chén nước.
Mã Tiểu Đào nhìn chén nước trước mặt mình, khẽ ngẩng đầu nhìn Vương Ngôn nói:
- Vương lão sư, ta biết ngài muốn nói gì. Hôm nay ta không làm theo chiến thuật của ngài là lỗi của ta. Nhưng ta và Đái Thược Hành đổi chỗ cho nhau cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả.
Vương Ngôn nhìn Mã Tiểu Đào với ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
- Tiểu Đào, con là đội trưởng của đội chính thức dự thi lần này của học viện Sử Lai Khắc phải không?
Mã Tiểu Đào theo bản năng đáp:
- Đương nhiên.
Vương Ngôn nói:
- Vậy ta hỏi con, trách nhiệm quan trọng nhất của đội trưởng là gì? Là trút giận uất ức trong lòng? Hay dẫn dắt cả đội đoạt chức quán quân cuối cùng?
Mã Tiểu Đào ngẩng người, cô là người thông minh, tuy rằng bình thường khá nóng nảy nhưng nếu xét về mặt suy nghĩ dĩ nhiên cô hiểu ý Vương Ngôn muốn nói là gì.
Vương Ngôn trầm giọng nói tiếp:
- Nếu nói tư cách làm đội trưởng thì lẽ ra người đủ tư cách nhất là Bối Bối, ngay cả Đái Thược Hành cũng thích hợp làm đội trưởng hơn con.
- Ngài...
Mã Tiểu Đào tức giận nói.
Vương Ngôn cứ như không nhận thấy sự tức giận của Mã Tiểu Đào, hắn từ tốn nói tiếp:
- Không phục sao? Vậy thì con nói cho ta nghe xem trong trận đấu này con đã làm được những gì? Lúc trước con bị thương không thể ra thi đấu ta cũng không trách gì? Nhưng bây giờ con đã bình phục, con nói thử xem, con đã làm được những gì???
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
- Ta không có làm sai, những gì ta làm tất cả đều vì chiến thắng của đội. Với thực lực của ta, rõ ràng thích hợp xâm nhập vào sau lưng địch hơn Đái Thược Hành, kết quả cuối cùng cũng đã chứng minh điều đó, chúng ta chiến thắng vô cùng dễ dàng.
- Dễ dàng?
Vương Ngôn mỉm cười nói:
- Ừ, đúng là các ngươi chiến thắng vô cùng dễ dàng. Thế cho ta hỏi một câu, các đối thủ ở phía sau có đội nào sẽ yếu hơn học viện Đấu Linh không? Vậy mà bây giờ ngươi để lộ hết thực lực, ngươi không nhớ đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta là ai sao?
Vương Ngôn nói đến đây cũng cao giọng, hắn đập mạnh xuống bàn một cái, tay phải chỉ ra ngoài nói tiếp:
- Đối thủ mạnh nhất của chúng ta là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Khi chúng ta thi đấu, người ta đứng bên ngoài quan sát đã thấy rõ chúng ta trên sàn đấu đang làm gì, thực lực thế nào, Hồn Kỹ ra sao. Bọn họ thấy rõ hết. Còn ngươi thì sao? Ngươi chê người ta biết mình chưa đủ, bao nhiêu kỹ năng đem ra dùng hết, ngươi sợ người ta không biết mình mạnh đến mức nào phải không?
- Đừng chối. Sự thật đã nói lên tất cả. Trong cuộc thi lần trước, ngươi không có tham gia, mà trong cuộc thi lần này, chủ lực là ngươi, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần. Trong đó chỉ có ngươi là người đối thủ không nắm rõ năng lực. Nếu ngươi có thể ẩn giấu đến cùng đợi đến trận chung kết rồi bùng nổ thì đối thủ sẽ bất ngờ đến mức nào và chúng ta cũng sẽ có nhiều % đạt chức quán quân hơn. Vậy mà ngươi xem, ngươi đã làm những gì? Mã Tiểu Đào, ngươi đừng quên hiện nay bảy người đội chính thức không còn đầy đủ nữa, mà đối thủ của chúng ta lại mạnh hơn trước đây rất nhiều, ngươi nghĩ với đội hình hiện giờ có thể đạt được chức quán quân sao?
Mã Tiểu Đào bị Vương Ngôn mắng lúc đầu cảm thấy bất ngờ sau lại xấu hổ vì không biết phản bác như thế nào. Từ nhỏ đến giờ chẳng có ai la mắng cô bao giờ, tính cách của cô lại vô cùng mạnh mẽ, nhất thời cô xấu hổ đến đỏ mặt.
Vương Ngôn lạnh lùng nói:
- Chúng ta nói tiếp trận đấu hôm nay. Nếu không phải Từ Tam Thạch có kỹ năng Huyền Minh Trí Hóa, chúng ta làm cách nào phá vỡ phòng ngự của đối thủ đây? Cho dù phá được cũng mất bao lâu? Ngươi có nghĩ đến việc tại sao đối phương biết rõ thực lực của chúng ta mà vẫn bày ra trận hình như vậy không? Bởi vì bọn họ chắc chắn dùng trận hình đó sẽ thắng được chúng ta. Ta dám khẳng định, khối kim loại trên tay bọn họ là từng phần của một Hồn Đạo Khí có uy lực công kích cực mạnh. Ngươi nhắm ngươi và Đái Thược Hành có thể đỡ một đòn từ nó không? Các ngươi là Hồn Đế, các ngươi nghĩ mình mạnh vì có đến hai Hồn Kỹ vạn năm, nhưng ngươi nhớ lại đi, hôm đối mặt với Sứ Giả Tử Thần, kết quả của các ngươi thế nào? Tuyệt đối, tuyệt đối không được xem thường đối thủ, càng không thể kiêu ngạo vì bản thân mình mạnh mẽ. Kiêu ngạo không xấu nhưng trước tiên phải nghĩ đến kết quả đã. Huống chi hiện giờ thi đấu không phải chỉ có mình ngươi. Ngươi là đội trưởng, là đội trưởng đại diện cho cái học viện Sử Lai Khắc này.
- Ngươi xem xem, mấy đứa nhỏ kia đã làm gì? Vì danh dự của học viện Sử Lai Khắc, trong trận đấu với học viện Chính Thiên bọn chúng đã liều mạng thế nào? Năm trong bảy hôn mê, Tiêu Tiêu bị thương nặng đến mức hiện nay còn chưa hoàn toàn khôi phục nữa. Bọn chúng tại sao phải rơi vào hoàn cảnh ấy? Không phải vì khi làm nhiệm vụ kia đội chính thức các ngươi khinh thường đối thủ sao? Vì học viện Sử Lai Khắc, bọn chúng dám liều mạng. Đúng, xét thực lực, ba người các ngươi mạnh hơn hẳn bảy đứa nhỏ nhưng cống hiến trong cuộc thi lần này, ba ngươi con lâu mới bằng tụi nó.
Vương Ngôn một hơi nói hết mấy câu này cũng khá mệt mỏi, hắn ngừng một chút, gương mặt vì kích động cũng hơi ửng đỏ.
Mã Tiểu Đào vừa định phản bác nhưng càng nghe Vương Ngôn nói, cô càng không biết nên phản bác như thế nào. Mã đến lúc này, cô mới hạ giọng nói:
- Nhưng chiến thuật của ngài chưa hẳn lúc nào cũng tốt.
Vương Ngôn ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, nói:
- Chiến thuật của ta không tốt? Vậy chiến thuật của ngươi thì sao? Ngươi có biết một mình ngươi tự ý hành động đã khiến cả đội bị ảnh hưởng thế nào không? Ít nhất với chiến thuật của ta, cả đội sẽ có thể liên kết thành một chỉnh thể nhưng ngươi lại khiến nó vỡ nát. Nếu không có Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo phụ trợ, ngươi nghĩ mọi người còn phối hợp với nhau được như thế à? Các ngươi còn có thể chiến thắng dễ dàng được sao?
- Ta biết vì thực lực của ta không bằng ngươi và Đái Thược Hành nên ngươi coi thường ta. Không sao, ta cũng không cần ngươi tôn trọng mình. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, lúc này ta là người dẫn đội, là người có quyền cao nhất ở đây. Nếu ngươi không đảm bảo được trách nhiệm của vị trí đội trưởng thì các trận đấu sau ngươi cũng không cần ra thi đấu nữa. Hậu quả thế nào ta chịu hết.
Bình thường ấn tượng của Vương Ngôn trong mắt mọi người là một người vô cùng lịch sự, văn nhã, trước nay rất hiếm khi bùng nổ thế này. Mà những lời hắn nói đều rất có đạo lý. Cho nên ngay cả Mã Tiểu Đào nghe mà cũng có chút luống cuống. Nếu Vương Ngôn không cho cô ra thi đấu nữa thì chẳng khác nào giết chết cô rồi, sự xấu hổ ấy sẽ đi theo cô đến hết cuộc đời.
Mã Tiểu Đào cúi đầu không dám nói gì nữa, còn Vương Ngôn thì đứng dậy nói:
- Ngươi từ từ ngẫm lại xem, là một đội trưởng thì nên làm những gì.
Hắn nói xong liền đẩy cửa bước ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng, Vương Ngôn khẽ lắc đầu thở dài một hơi. Xét địa vị, có thể trong học viện hắn cũng không bằng Mã Tiểu Đào nhưng hắn hoàn toàn không hối hận vì những lời ban nãy. Để giành chức quán quân, để bảo vệ danh dự của học viện Sử Lai Khắc, hắn không sợ phải đắc tội với ai cả. Nếu thật sự Mã Tiểu Đào vẫn không nhận ra sai lầm của mình thì hắn chấp nhận đội ngũ thiếu đi một Hồn Đế. Mặc dù khi đó thực lực của đội không mạnh như trước nhưng chắc chắn không còn xảy ra tình huống bất ngờ. Không thể chắc lúc nào cũng sẽ may mắn như hôm nay, mà ba trận đấu kế tiếp, trận nào cũng gian khổ và nguy hiểm.
Vòng mười sáu đội tiếp tục diễn ra thuận lợi, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư không ngoài dự đoán lại tiếp tục chiến thắng đối thủ. hơn nữa trong trận này Hồn Đế bên phía bọn họ là Mã Như Long vẫn không có ra thi đấu. Bọn họ chỉ với sáu thành viên chính thức và một thành viên dự bị đã đủ thắng đối thủ.
Mãi đến lúc này, bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư chỉ có ba người chưa ra thi đấu là đội trưởng đội chính thức Mã Như Long và anh em Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần.
Vì học viện Sử Lai Khắc gặp rắc rối nên hiện tại đa số mọi người đều cho là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư sẽ giành được chức quán quân. Các phiên cá cược trong bóng tối cũng đã bắt đầu nhận cược ai sẽ đoạt chức quán quân, mà tỷ lệ lại nghiêng về phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư hơn là học viện Sử Lai Khắc.
Sau một ngày nghỉ ngơi, rốt cuộc trận thi đấu cá nhân cũng bắt đầu.
Đái Thược Hành trong trận đoàn chiến ra tay vừa mức, đội trưởng Cô Trúc Kiếm của học viện Đấu Linh chỉ tạm thời không thể ra thi đấu, nghỉ ngơi một thời gian ngắn sẽ bình phục.
Trận thi đấu cá nhân này Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông không tham gia, vì thực lực của cả hai quá yếu, hai người bọn họ chỉ có thể sử dụng Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ mới có cơ hội. Cho nên, hôm nay thành phần tham gia thi đấu cá nhân là Đái Thược Hành, Mã Tiểu Đào, Lăng Lạc Thần, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam và Hòa Thái Đầu.
Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu làm khán giả.
Theo sắp xếp của Vương Ngôn, Đái Thược Hành là người ra thi đấu đầu tiên còn Mã Tiểu Đào là người cuối cùng.
Mã Tiểu Đào bị Vương Ngôn mắng một trận rốt cuộc cũng chịu thua, cô ngoan ngoãn đi tìm Vương Ngôn nhận lỗi hơn nữa còn hứa các trận đấu sau tuyệt đối tuân thủ chiến thuật của Vương Ngôn, không bao giờ làm theo chủ nghĩa cá nhân nữa. Vương Ngôn dĩ nhiên vui vẻ chấp nhận. Đấy cũng là lý do tại sao hôm nay Mã Tiểu Đào là người thi đấu cuối cùng.
Khi Đái Thược Hành đại diện học viện Sử Lai Khắc ra thi đấu, mấy người bên phía học viện Đấu Linh đều tức đến đỏ mắt.
Đội trưởng bị người ta đánh gãy tay chân không thể dự thi, mà chiến thuật cực mạnh của bọn họ cũng không có cơ hội thực hiện khiến mấy người học viện Đấu Linh đã tức muốn mắc nghẹn, cho dù bọn họ biết hôm nay ra thi đấu sẽ lành ít dữ nhiều nhưng cũng không cam lòng thất bại, cho dù chết cũng phải liều mạng.s
Vì học viện Sử Lai Khắc đã thắng trong trận đoàn chiến nên hôm nay bọn họ chỉ cần đánh bại ba đối thủ trong trận cá nhân là sẽ thuận lời vào vòng tám đội.
Mà bên phía học viện Đấu Linh vì thua trong đoàn chiến nên bọn họ phải bằng ba người đánh bại hết bảy người học viện Sử Lai Khắc mới có cơ hội chuyển bại thành thắng. Có điều học viện Sử Lai Khắc có hai Hồn Đế hệ Cường Công trấn thủ nên tình huống này rất khó xảy ra.
Đối thủ đầu tiên của Đái Thược Hành là Khiên Nguyên, Chiến Hồn Vương hệ Cường Công.
Khiên Nguyên có vũ hồn Khủng Trảo Hùng khá mạnh nhưng trong trận đoàn chiến hắn hoàn toàn bị Mã Tiểu Đào áp chế, không thể phát huy thực lực của mình, nỗi uất ức trong lòng của hắn không hề kém mấy đồng đội của mình.
Hắn biết thực lực của mình không bằng Đái Thược Hành, nhưng bên phía học viện Sử Lai Khắc không phải từng có mấy lần lấy yếu thắng mạnh sao? Hắn tin mình cũng có thể làm nên kỳ tích. Vì thế lúc này trên sàn đấu, Khiên Nguyên đã hừng hực chiến ý, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ: phải báo thù cho Cô Trúc Kiếm.
Đái Thược Hành đứng đối diện so với đối thủ của mình thì bình tĩnh hơn nhiều, hắn thoải mái dừng bước lên sàn đấu hành lễ với trọng tài rồi mới nhìn sang đối thủ của mình.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Dáng người Đái Thược Hành tương đối cao lớn nhưng so với Khiên Nguyên vẫn có chút thua kém.
Trọng tài ra hiệu cho cả hai lui về sau sau đó mới hô lớn bắt đầu, hai Chiến Hồn Sư hệ Cường Công sau khi lùi đến vị trí của mình, nghe hiệu lệnh liền xuất ra vũ hồn.
Khiên Nguyên ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, cơ thể cường tráng nháy mắt phình to, bộ quần áo của hắn không chịu nổi cơ thể khủng bố ấy cũng rách toát, để lộ ra làn da đen bóng, cánh tay cường tráng nở rộng đồng thời giang rộng ra hai bên, móng tay dài thành bộ móng vuốt quét xuống sàn đấu để lại mấy vạch rõ rệt.
Đái Thược Hành cũng đã phóng xuất ra vũ hồn Bạch Hổ của mình, dáng người tuy không cường tráng bằng đối thủ nhưng cũng không yếu thế, đôi Tà Mâu lấp lánh ánh sáng. Sáu cái Hồn Hoàn, hai vàng, hai tím, hai đen từ từ bay lên, khí thế dĩ nhiên không thua đối thủ tu vi không bằng mình rồi.
Khiên Nguyên chợt quát lớn một tiếng, chủ động tấn công, theo vẻ ngoài thì hắn và Đái Thược Hành đều là một dạng Hồn Sư, Hồn Kỹ của họ chủ yếu đều tăng phúc cho cơ thể và đồng thời am hiểu nhất là chiến đấu gần. Nếu cận chiến thì bọn họ so với Mã Tiểu Đào am hiểu công kích từ xa còn muốn mạnh hơn một chút.
Hồn Vương Khủng Trảo Hùng thân cao ba thước gầm lớn một tiếng, Hồn Hoàn thứ nhất trên người hắn lóe sáng, làn da sáng bóng ánh sáng màu vàng kim. Hai tay đưa ra hai bên, búng người thẳng về phía Đái Thược Hành.
Đái Thược Hành tuy cũng có hổ trảo nhưng vẫn nhỏ hơn so với đối thủ. Tuy nhiên lúc này hắn không hề lùi bước, cả người phát ra ánh sàng màu trắng, lông tóc đều bay thẳng lên, hắn đột nhiên tăng tốc, cả người như một quầng sáng màu trắng bay thẳng về phía đối thủ.
Song phương gần như tích tắc sau sẽ va vào nhau.
Đôi tay to lớn của Khiên Nguyên cùng vung ra, bộ móng vuốt gần như bao phủ phạm vi cả thước vuông khiến Đái Thược Hành không còn đường né tránh.
Mà thực tế, Đái Thược Hành cũng không có ý né tránh, đầu ngón chân khẽ cắm xuống đất, tốc độ đồng thời chậm lại, đôi hổ trảo quét ngang va thẳng vào bộ móng vuốt của đối thủ.
Keng, keng.
Hai tiếng động lớn vang lên, trên sàn đấu liên tiếp lóe ra tia lửa, sau đó mọi người giật mình trông thấy người yếu thế lại là Hồn Đế Đái Thược Hành.
Cả người Đái Thược Hành bị đòn tấn công của Khiên Nguyên làm bay ngược ra, rõ ràng đã chịu không ít thiệt thòi.
Khiên Nguyên thấy đòn tấn công của mình có hiệu quả dĩ nhiên lại tiếp tục lấn tới, hắn quát một tiếng rồi đuổi theo Đái Thược Hành, lúc này, hai cái Hồn Hoàn thứ ba, thứ năm đồng thời lóe sáng. Cơ thể màu đen bóng của hắn bỗng hóa thành màu đồng rồi cuối cùng trở thành màu bạc. Cả người lại tiếp tục phình to, khi hắn đuổi theo Đái Thược Hành, cả người đã từ ba thước cao lên ba thước năm, hoàn toàn không còn vẻ gì giống con người nữa cả.
Đái Thược Hành bị chấn lui về sau nhưng cơ thể cũng đã phát sinh biến hóa, lông tóc trên người đều biến thành màu vàng, ba Hồn Hoàn thứ nhất, thứ ba và thứ năm cùng lóe sáng, ba kỹ năng này lần lượt là Bạch Hổ Hộ Thân Chướng, Bạch Hổ Kim Cương Biến và Bạch Hổ Ma Thần Biến, đều là những Hồn Kỹ có tác dụng tăng phúc cơ thể.
Ngay lúc bộ móng vuốt màu bạc của Khiên Nguyên chuẩn bị chạm đến người hắn thì ánh mắt Đái Thược Hành bỗng lóe sáng, cả người hắn biến mất một cách quỷ dị.
Đúng vậy, trong nháy mắt đó, cả người hắn biến mất ngay trước mặt Khiên Nguyên, đòn tấn công của Khiên Nguyên dĩ nhiên trúng vào không khí.
Đái Thược Hành vừa sử dụng Hồn Kỹ Thuấn Di? Rõ ràng là không phải rồi, Hồn Sư Bạch Hổ căn bản không có loại kỹ năng này. Mà thật ra hắn cũng không có biến mất, chỉ là bất ngờ thay đổi phương hướng mà thôi. Bởi vì trong nháy mắt Khiên Nguyên xông đến, hắn khẽ cúi đầu, một quầng sáng màu trắng xuất hiện sau lưng, hắn lợi dụng lực đẩy bắn người bay lên không trung.
Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên Khiên Nguyên không kịp thu hồi đòn công kích. Một kích thất bại kia đã làm Khiên Nguyên cảm thấy có gì đó không ổn, mà lúc này Đái Thược Hành lại đang ở ngay trên đỉnh đầu hắn.
Đái Thược Hành tức thì dùng hổ trảo tấn công Khiên Nguyên, khi hắn từ trên không rơi xuống đất thì hai đầu gối đồng thời kẹp lấy bả vai Khiên Nguyên.
- Aaaaaaaaa...
Khiên Nguyên đau đớn kêu lên, chân hắn lảo đảo đứng không vững suýt chút ngã xuống, hắn đưa tay lên cao ý định kéo Đái Thược Hành xuống nhưng lúc này Đái Thược Hành không những không né còn dùng hổ tráo chặn lại, bộ móng vuốt của hắn cực kỳ sắc bén và mạnh mẽ, dù Khiên Nguyên có làm gì cũng không sao gỡ ra được.
- Sức mạnh của ngươi cũng không tệ. Nếu chúng ta đồng cấp, xét về sức mạnh đúng là ta không phải là đối thủ của ngươi. Tiếc là hiện nay ta là Hồn Đế còn ngươi chỉ là Hồn Vương. Hơn nữa, mặc dù vũ hồn của ngươi không yếu nhưng điểm yếu là không linh hoạt. Cho dù ngươi và một vị Hồn Đế khác quyết chiến sinh tử, người chết vẫn là ngươi. Nếu ta muốn giết ngươi thì hiện giờ chắc chắn ngươi chỉ còn là cái xác.
Giọng nói lạnh lùng của Đái Thược Hành vang lên bên tai Khiên Nguyên, ngay sao đó, hắn kẹp hai đầu gối lại ngay bên sườn Khiên Nguyên, cả người Khiên Nguyên đau đớn mà ngã xuống đất.
Đái Thược Hành xoay người nhảy xuống.
Trận đấu này diễn ra rất nhanh, nhìn cũng có vẻ đơn giản nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Bất kể là hổ trảo của Đái Thược Hành hay bộ móng vuốt của Khiên Nguyên, chỉ cần vồ trúng đối thủ thì đều là vết thương trí mạng. Cả hai từ nãy giờ chỉ thuần túy quyết đấu về mặt sức mạnh. Khiên Nguyên thua, thua cả tu vi lẫn kinh nghiệm chiến đấu. Đái Thược Hành chỉ dùng vài phương thức đơn giản đồng thời ít tiêu hao hồn lực nhất để kết thúc trận đấu. Mà phương thức chiến đấu của hắn bắt đầu từ ngay lúc giả vờ bị chấn lui về sau. Hắn là Hồn Đế làm sao sức mạnh lại kém Hồn Vương được? Dụ địch xâm nhập, một kích tất thắng, đây là bí quyết cơ bản mà bất cứ đệ tử nội viện nào của học viện Sử Lai Khắc cũng biết.
Đái Thược Hành thấy trọng tài tiến về phía mình, hắn liền kéo Khiên Nguyên đã bất tỉnh ra, đồng thời làm một động tác ý bảo không có gì, sau đó dìu Khiên Nguyên về khu vực chờ chiến của học viện Đấu Linh.
- Cô Trúc Kiếm, thi đấu cũng như trên chiến trường. Hôm đó ta ra tay nặng cũng vì chiến thắng, ta tin nếu là ngươi ngươi cũng sẽ làm vậy. Những chuyện khác không cần nói nhiều nữa, các ngươi đến đây đỡ huynh đệ của mình đi.
Nói xong hắn liền đẩy Khiên Nguyên xuống, vì hắn biết chắc bên phía học viện Đấu Linh đã có người đến đón đỡ.
Cô Trúc Kiếm gượng cười nói:
- Đa tạ, Đái huynh hạ thủ lưu tình.
Bọn họ ở dưới quan sát trận chiến dĩ nhiên thấy rõ lúc Đái Thược Hành từ trên không rơi xuống vai Khiên Nguyên hoàn toàn có cơ hội giết chết hắn, nhưng Đái Thược Hành lại không hề làm vậy.
Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này không phải chưa có tình huống thí sinh bị mất mạng, vậy mà Đái Thược Hành thậm chí không làm đối thủ bị thương nữa, phần nhân tình này tuyệt đối không nhỏ chút nào. Bên phía học viện Đấu Linh vốn cực kỳ căm ghét hắn nay cũng giảm đi rất nhiều.
Người thứ hai đại diện học viện Đấu Linh ra thi đấu là nữ đệ tử Hàm Linh Nhi, Chiến Hồn Vương hệ Mẫn Công.
Trận đấu này sẽ là một trận so đấu tốc độ.
Các đòn tấn công của Hàm Linh Nhi đều vô cùng sắc bén, tốc độ cũng nhanh vô cùng. Vũ Hồn của cô là Thiểm Điện Điêu, nếu so với các vũ hồn tầm trung của hệ Mẫn Công, tuyệt đối đủ tư cách cầm cơ đi trước, vũ hồn này của cô ngoài việc không thể bay thì tuyệt đối mạnh mẽ.
Đối mặt với đối thủ như vậy, Đái Thược Hành chọn phương pháp lấy bất biến ứng vạn biến, mặc kệ đối thủ công kích như thế nào hắn vẫn đứng yên tại chỗ, thậm chí còn không chủ động tấn công. Song phương giao đấu chừng mười lăm phút cuối cùng Hàm Linh Nhi vì cạn kiệt hồn lực, tốc độ giảm xuống, nên bị Đái Thược Hành đẩy vào góc chết không thể không nhận thua.
Với hai trận thắng liên tục, mà đối thủ đều là cường giả bậc Hồn Vương, rốt cuộc khán giả đã cảm nhận được Hồn Đế mạnh mẽ như thế nào.
Những phương pháp chiến đấu của Đái Thược Hành đều vô cùng thích hợp và hắn sử dụng cũng rất thành thạo. Rõ ràng mọi thứ quá dễ dàng với hắn.
Trận thứ ba cũng không mất quá nhiều thời gian, đối thủ của Đái Thược Hành là Xích Hằng Ngữ, Hồn Sư Kim Cương Thuẫn, lực phòng ngự của hắn tuy mạnh nhưng công kích của Đái Thược Hành cũng không yếu, trận này lại trái ngược với trận thứ hai vừa rồi, lần này Đái Thược Hành là người công kích còn Xích Hằng Ngữ là người phòng thủ.
Nhưng, kết quả lại hoàn toàn khác. Ban nãy Đái Thược Hành dựa vào sức mạnh của mình khiến Hàm Linh Nhi hao hết hồn lực còn lúc này hắn lại dựa vào lực công kích mạnh mẽ bức Xích Hằng Ngữ ngã xuống đài.
Ba trận thắng liên tiếp, Chiến Hồn Đế Bạch Hổ Đái Thược Hành đã kết thúc trận thi đấu cá nhân này, đồng thời giúp học viện Sử Lai Khắc vào thẳng vòng đấu tám đội. Học viện Đấu Linh có thể về thu dọn hành lý về nhà.
Sau khi bị Vương Ngôn mắng một trận, Mã Tiểu Đào đã ngoan ngoãn hơn nhiều, mặc dù cô yên lặng ngồi xem bên dưới nhưng tay chân lại ngứa ngáy vô cùng.
Cũng qua trận đấu này, uy danh của học viện Sử Lai Khắc lại vang dội khắp nơi, hai Hồn Đế Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành đều để lại ấn tượng sâu sắc cho khán giả.
Khán giả chính là vậy, ai mạnh là thích ngay. Kể cả Hoắc Vũ Hạo ngày trước từng biểu hiện vô cùng xuất sắc cũng dần dần bị bọn họ quên lãng, ừ, Vũ Hồn Song Sinh hiếm thấy đó, thì sao? Tu vi không đủ cũng sẽ chẳng có ai chú ý đến.
Hoắc Vũ Hạo mấy ngày nay vô cùng vui vẻ, lúc nào cũng cùng Vương Đông khắc khổ tu luyện. Hồn lực của cả hai vừa được sự trợ giúp từ Hạo Đông Lực lẫn Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt, càng lúc càng tăng với tốc độ kinh người.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Ở trận đấu vòng tám đội, học viện Sử Lai Khắc may mắn rút thăm được đội yếu nhất trong tám đội kia, mà đội đó lại trùng hợp là người quen cũ nữa. Học viện ấy không ai khác chính là học viện Chính Thiên từng mang đến biết bao phiền toái cho mấy người Hoắc Vũ Hạo.
Kết quả cuối cùng thế nào không cần nói cũng biết, đừng nói ngày xưa, hiện nay phía học viện Sử Lai Khắc đã có thêm Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần. Trận đấu diễn ra nhanh chóng gọn gàng, học viện Sử Lai Khắc vào tiếp vòng bán kết còn học viện Chính Thiên thì dọn đồ về nhà.
Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái lần này có thể nói đã gần đến hồi kết.
Trong phòng, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang minh tưởng tu luyện. Cả hai ngày càng sử dụng thành thạo Hạo Đông Lực, hiệu quả của nó và Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt mang đến càng lúc càng tăng cao.
Hạo Đông Lực dịu dàng di chuyển trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, nó di chuyển theo lộ trình của Huyền Thiên Công vừa đủ một chu kỳ thì tiếp tục chảy sang cơ thể Vương Đông, mà dĩ nhiên là thông qua cánh tay trái kia rồi.
Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt bị Hạo Đông Lực kích thích nhất thời hấp thu mạnh mẽ, nó nhanh chóng hút hết mọi nguyên tố bên ngoài vào cơ thể Vương Đông, sau đó rót thẳng vào Hạo Đông Lực, rồi lại thông thả di chuyển trong cơ thể Vương Đông, nguồn năng lượng này di chuyển một vòng theo chu kỳ vận chuyển hồn lực trong cơ thể Vương Đông rồi đi ngược về cơ thể Hoắc Vũ Hạo.
Cả quá trình cứ như vậy lập đi lập lại, mà mỗi lần xong một chu kỳ, tu vi của hai người cũng sẽ tăng lên một ít.
Vì Vương Đông đã đột phá cấp 30 nên tổng hồn lực cao hơn Hoắc Vũ Hạo không ít, bởi vậy trong quá trình này, tu vi của hắn tăng lên nhanh hơn Hoắc Vũ Hạo. Hai người cũng cảm nhận được nếu mình tiếp tục tu luyện như thế này thì không đến hai năm nữa, bọn họ sẽ vượt qua Đái Hoa Bân về mặt tu vi.
Quá trình Hạo Đông Lực vận chuyển, cơ thể Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều tự động tỏa ra ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, đây là kết quả sau khi bọn họ thử nghiệm dung hợp vũ hồn lần sau, lúc này cả hai càng thêm quen thuộc với Hạo Đông Lực, mà Hạo Đông Lực cũng như trở thành năng lượng có sẵn của hai người vậy.
"Rầm, rầm, rầm"
Bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa đánh thức Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang trong trạng thái tu luyện.
Vương Đông có chút bực bội nói:
- Ai đấy, tự dưng đến làm phiền chúng tôi tu luyện.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi rồi cùng Vương Đông thu lại hồn lực.
Người vừa gõ cửa ở bên ngoài chính là Vương Ngôn, khi hắn thấy Hoắc Vũ Hạo mở cửa cũng có chút giật mình, vì hắn thấy đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo vô cùng thu hút, thậm chí còn phát ra chút ánh sáng màu vàng kim, làm một Hồn Vương như hắn mà vẫn cảm thấy có chút nhìn không thấu.
- Không cần, ta có chút chuyện, Vũ Hạo theo ta một chút đi.
Nói xong hắn liền xoay người đi.
Cả hai nói chuyện ở cửa phòng dĩ nhiên Vương Đông ở trong phòng cũng nghe được, không biết hắn đã nhảy xuống giường rồi ra đây lúc nào, hắn tò mò nói:
- Không biết Vương lão sư tìm ngươi làm gì nữa, ngươi sao không mau đi đi/
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ngươi không đi chung sao?
Vương Đông đáp:
- Ban nãy Vương lão sư cũng thấy ta ở đây nhưng ngài chỉ gọi mỗi mình ngươi rõ ràng không muốn ta đi cùng. Ngươi đi là được, ta vào phòng nghỉ ngơi một lát.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, khẽ mỉm cười, cả hai cùng tu luyện một thời gian dài, không những hiểu rõ đối phương mà còn rất ăn ý nữa. Đôi khi chỉ cần nhìn ánh mắt cũng biết người kia đã nghĩ gì.
Và đồng thời, bất kể Hoắc Vũ Hạo hay Vương Đông đều cảm nhận được trong lòng đối phương có một bí mật, nó là một khu vực cấm không cho bất cứ ai chạm vào.
Hoắc Vũ Hạo vẫy tay chào Vương Đông rồi bước theo Vương Ngôn đang đứng chờ hắn ở ngoài hành lang, sau đó cả hai cùng đi về phòng Vương Ngôn.
Cả hai vừa vào phòng, Vương Ngôn liền dẫn Hoắc Vũ Hạo đến trước bàn đọc sách, trầm giọng nói:
- Con xem đi.
Trên bàn đọc sách của Vương Ngôn lúc này có một thanh đao, trên thanh đao là những hoa văn cổ xưa, và một chiếc nhẫn đã bị gãy làm hai.
Chiếc nhẫn này Hoắc Vũ Hạo đã từng thấy, Vương Ngôn rất thường đeo nó, nó là Hồn Đạo Khí Trữ Vật của hắn. Có điều không hiểu sao lúc này lại bị hỏng, theo ánh mắt của một Hồn Đạo Sư như Hoắc Vũ Hạo thì trận pháp ở hạch tâm của chiếc nhẫn này đã hỏng. Còn chuôi đao kia, còn không phải thanh Phệ Linh Khắc Đao nằm ở vị trí 99 trong bảng xếp hạng đao khắc sao?
- Vương lão sư, đây là...
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói.
Vương Ngôn nói:
- Cái Hồn Đạo Khí Trữ Vật của ta chỉ có cấp bốn thôi. Nhưng ta không ngờ nó lại không chịu nổi thanh hung đao này. Lúc trước ta cũng cảm nhận được thanh đao đó không ngừng tấn công vào Trữ Vật của ta, sáng nay ta vừa thức dậy đã thấy chiếc nhẫn bị hỏng rồi. Thanh đao còn không ngừng tỏa ra hơi thở hung lệ, ta mới lấy tay quơ ngang cũng bị dòng khí âm hàn đó chui vào cơ thể, ta phải vận chuyển Hồn Lực một lúc lâu mới khu trừ được nó.
Hoắc Vũ Hạo nghe Vương Ngôn nói xong liền hiểu vì sao sắc mặt Vương Ngôn lại khó coi như vậy. Hồn Đạo Khí Trữ Vật cấp bốn giá cả cũng không thấp. Vậy mà tự dưng lại hỏng, không đau lòng mới là lạ. Có điều, thanh đao này đúng không hổ danh hung lệ của mình, ngay cả Trữ Vật cấp này cũng chịu không nổi.
- Vũ Hạo, lần trước con nói mình có cách chế phục nó, giờ con làm thử đi, nếu được thì con cứ giữ lấy. Có điều phải cẩn thận, lão sư hộ pháp cho cọn. Nếu cảm thấy có gì không ổn phải lập tức dừng lại.
Hồn Đạo Khí Trữ Vật cấp bốn đã là kiện Trữ Vật tốt nhất của Vương Ngôn rồi, vậy mà thanh Phệ Linh Đao này cũng xử lý được. Nếu không có gì cất giữ mà cứ mang khư khư nó bên mình cũng không phải là chuyện tốt. Rơi vào đường cùng hắn chỉ đành nhờ Hoắc Vũ Hạo thử xử lý thanh đao kia thôi.
- Dạ được, để con thử xem.
Hoắc Vũ Hạo thầm mừng trong lòng, với tính cách của Y lão, lão không chỉ một lần giục hắn đi lấy thanh đao này, nay đồ tới tay, lão không mừng mới là lạ. Hắn còn tưởng phải về học viện mới có cơ hội lấy được, nay Vương Ngôn lại chủ động nhờ hắn thử, hắn còn mơ ước gì hơn đấy.
- Y lão, Y lão.
Hoắc Vũ Hạo kêu to gọi nhỏ trong Tinh Thần Hải, nhưng không hiểu tại sao cả ba vị cư ngụ trong thế giới tinh thần của hắn đều im lặng không đám lời.
Hắn không khỏi có chút bất đắc dĩ, nếu lúc này không thử thì e là không còn cơ hội thứ hai nữa. Hắn mỉm cười, Y lão ngủ say vậy thì tìm cách đánh thức lão là được.
Hoắc Vũ Hạo vừa nghĩ vừa phóng Tinh Thần Tham Trắc của mình về phía Phệ Linh Hung Đao. Đây không phải vì hắn tự mãn khinh thường mà do hắn tin chắc vào chỗ dựa của mình. Hắn chỉ mới là một Đại Hồn Sư, nhưng hắn không sợ bị cắn trả không phải vì Tinh Thần Lực của hắn cao mà do trong Tinh Thần Hải của hắn đang có một Hồn Thú trăm vạn năm, một vị cường giả đến từ thế giới khác và một vị đứng thứ tám trong Thập Đại Hung Thú.
Nếu ba vị này không thể bảo vệ Tinh Thần Hải của hắn thì e là trên đời này chẳng còn ai làm được nữa.
Tinh Thần Lực của Hồn Sư mạnh hơn người bình thường rất nhiều nhưng muốn sử dụng nó, ngoài Hồn Sư có thuộc tính tinh thần ra thì phải đợi đến bậc Hồn Thánh mới được.
Tinh Thần Tham Trắc cẩn thận chạm vào Phệ Linh Hung Đao, ngay lúc này, cơ thể Hoắc Vũ Hạo khẽ run rẩy. Mọi thứ trước mắt hắn đều tối sầm lại, thanh đao như hóa thành một cái động màu đen sâu hun hút, điên cuồng hút lấy Tinh Thần Lực của hắn, thậm chí còn có vài tia khí mạnh mẽ men theo con đường phát ra tinh thần lực kia chui vào Tinh Thần Hải của hắn.
Ngay khi hơi thở hung ác kia chui vào trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo lần liền cảm nhận được Tinh Thần Lực của mình đang bị người ta cắt ra làm hai phần, cảm giác này cực kỳ khó chịu, đầu hắn đau muốn nổ tung.
Nếu Hoắc Vũ Hạo là một Đại Hồn Sư bình thường vậy thì lúc này chắc chắn hắn sẽ trọng thường, thậm chí Tinh Thần Hải cũng vỡ nát, nhưng tiếc là lúc này hắn không phải chiến đấu một mình.
Người đầu tiên có phản ứng cũng là người có liên quan mật thiết với Hoắc Vũ Hạo, Thiên Mộng Băng Tằm.
Thiên Mộng ca dĩ nhiên là bị đánh thức từ giấc ngủ say, tuy hắn không biết có chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn lập tức nhảy ra bảo vệ lãnh thổ của mình.
Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo cũng giống như nhà của nó, huống chi ở đây còn đang có người mà nó yêu, hơi thở hung lệ của thanh Phệ Linh Đao xâm chiếm vào đây cứ như kẻ ác đến đập cửa cướp vợ nó vậy, Thiên Mộng làm sao không nổi giận.
Vương Ngôn đứng bên cạnh thấy cơ thể Hoắc Vũ Hạo run rẩy đã hoảng sợ định hành động nhưng sau đó hắn thấy hai tròng mắt Hoắc Vũ Hạo lóe sáng, ngay sao đó, hai cái Hồn Hoàn của vũ hồn Linh Mâu đồng thời bay lên. Hai cái Hồn Hoàn đó lúc này một cái màu tím, một cái màu trắng nhưng sau đó lại lóe ra ánh sáng màu vàng kim rực rỡ.
Luồng hơi thở trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo giống như đang di chuyển bình thường lại gặp phải tường đồng vách sắt, sau đó bắn ngược trở về, thanh đao khẽ run rẩy như rất đau đớn, sau đó bay ra một dòng khí màu xanh nhạt.
Vương Ngôn đã hoàn toàn ngẩng người, hắn kinh ngạc nhìn Hồn Hoàn thứ nhất của Hoắc Vũ Hạo từ từ trở thành màu vàng, từ trước đến nay hắn chưa từng thấy cảnh tượng nào kỳ dị như vậy. Hơn nữa hắn còn cảm nhận được từ người Hoắc Vũ Hạo tỏa ra một hơi thở vô cùng mạnh mẽ, vượt xa trình độ Hồn Vương như hắn.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.