Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 332 : Đả đoạn ái ân
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Mặc kệ là Long Thiên Hành ở ngoài làm xằng bậy cỡ nào, nhưng trước mặt Long Tương, hắn không dám ho lấy một câu, nhìn cha già một cái, rồi sợ hãi lui vào trong.
Long Thiên Hành không phải kẻ ngu, hắn có bao nhiêu bản lĩnh chính mình biết rõ, nếu không có cha già chống lưng, ở cái nơi ngọa hổ tàng long như kinh thành, hắn chẳng là cục *** gì, người ta nịnh hót hắn, đơn giản vì hắn là con trai của Long Tương.
Long Tương xoay người lại, nói với thuộc hạ : “Toàn lực điều tra, có dị trạng gì, giết ngay tại chổ”
Vài bộ hạ khom mình hành lễ, rời đi, Long Tương nói với hai tên bảo vệ cửa : “Mặc kệ là phát sinh chuyện gì, hai người cũng không được rời đi, rõ chưa?”
Lưỡng long hành sử xác nhận, thân hình đứng thẳng như tùng, không nhúc nhích.
Khi Long Tương rời đi, trên mái hiên, Tiêu Thu Phong lần đầu tiên có cảm giác sợ, từ khi Võ Chi Phách dung hợp, còn có sự tiến hóa của Long Biến Tâm Quyết, hắn đã không còn sợ hãi, nhưng đối với nghĩa phụ, hắn vẫn còn chút khiếp đảm, cái này cũng là do có mười mấy năm quan hệ!
Chẳng qua, nếu đã thấy Long Thiên Hành, nhiệm vụ này, không thể không làm.
Mười mấy phút đồng hồ sau, âm thanh bốn phía từ từ nhỏ lại, thân ảnh của Tiêu Thu Phong trong đêm đã động, biến mất trên không trung, theo cửa sổ xâm nhập vào phòng ngủ của Long Thiên Hành, tiếng thủy tinh nứt ra vang lên trong đêm, vô cùng ồn ào.
Tiếp theo, một tiếng hét chói tai, cơ hồ kinh động mọi người, hai tên Long Sử ở cửa là nhanh nhất, khi tiếng vỡ thủy tinh vang lên, đã đẩy cửa vọt vào, nhưng khi chúng bước vào phòng, chỉ nhìn thấy một bóng đen nhảy ra ngoài cửa sổ, mà trên giường thì hỗn độn, Long Thiên Hành đã không thấy.
“Bắt thích khách ...”Một tiếng hét to, hia người ngay lập tức không nghĩ nhiều, lập tức rượt theo, lại có tiếng vang lên : “Thiếu gia bị bắt cóc, báo cho tướng quân”
Long Phi đương nhiên nghe được, ông nổi giận đùng đùng, trong lúc này bị mấy tên làm phiền, rồi giờ thì con trai bị lại cướp. Ông đương nhiên tức giận rồi, tuy rằng không lo lắng cho an toàn của đứa con, nhưng kế hoạch này không thể bị bỏ lỡ, nên đã đuổi theo sau hai Long Sử.
Nhưng Long Phi cũng không ngờ, lúc này, ông cũng bị lừa, ngay sau khi tất cả đều truy kích. Trong phòng ngủ của Long Thiên Hành lại xuất hiện một bóng người mang mặt nạ, người này đương nhiên là Tiêu Thu Phong.
Thật ra, hắn tiến vào, đánh Long Thiên Hành bất tỉnh, sau đó nhét dưới giường, rồi ôm cái gối bỏ chạy. Nhưng tình thế cấp bách, hai Long Sử làm sao phát hiện thật giả, cứ nghĩ là Long Thiên Hành bị cướp đi, bọn họ càng không ngờ, Tiêu Thu Phong bây giờ còn dám quay lại.
Kéo Long Thiên Hành ra từ dưới giường, nhìn hắn như một con cá chết rồi. Tiêu Thu Phong chuyển thân, phóng như điện về hướng ngược lại, nhưng rất thong dong rời đi.
Có những việc, không phải lúc nào cũng dùng bạo lực. Thật ra thì, Tiêu Thu Phong hiểu rằng, bây giờ hắn không muốn đối mặt với Long Tương, có một số việc, hắn cũng cần thời gian.
Khi Long Phi biết mình bị lừa, tất cả đã không còn cách nào vãn hồi, Long Thiên Hành thật sự đã biến mất khỏi tầm mắt của ông.
Thượng Hải, một giáo đường cổ, đã có từ rất lâu, có đỉnh tháp hơn ba mươi mét. Bây giờ, tất cả mọi người đều đang thấy một cảnh tượng rất kỳ quái, trên đỉnh tháp, đang có một người đàn ông bị treo lên, và được lọt sạch đồ, thứ duy nhất còn chừa lại trên người chính là cái quần lót bảy màu.
Phóng viên đến, ngay cả cảnh sát cũng đến, cuối cùng là ngưởi của Long Tương đến, thân phận của người này đã được cảnh sát công bố, chính là con trai độc nhất của Long Tương ở kinh thành, Long Thiên Hành, sau một tuần bị mất tích, rốt cục đã được phóng thích.
Long Phi nhận được tin này, tức giận đập nát cái bàn gỗ, hạ lệnh cho mọi người tăng sự tìm kiếm. Từ sáng chuyển vào tối, hơn nữa, người cần tìm không chỉ là một, mà là hai.
Nếu để cho ông tìm được người kia, nhất định sẽ làm cho người đó chết không tử tế.
Nhưng mà, thật là đáng tiếc, chẳng ai nhìn thấy được người bắt cóc kia, ngay cả đương sự Long Thiên Hành, cũng chỉ nhìn thấy cái mặt nạ sát, những thứ khác không kịp nhìn, đã bị người ta đánh bất tỉnh.
Trong biệt thự bí mật, Đinh Bổn Quân nhìn các tờ báo, cười khổ, công khai một chút là được rồi, cần gì phải làm rùm beng lên vậy, mất mặt vô cùng! Lần này, Long Tương nổi giận, thế cục kinh thành rối loạn, ai, xem ra càng khó thu thập rồi.
Tiểu tử này, hình như trời sinh thích gây chuyện chú ý.
“Lão đại, ông có cần nghỉ ngơi một chút không?”Đinh Bổn Quân nhìn vẻ mặt trầm tư của số Một, đề nghị. Sự hiện hữu của người này, là bảo trì sự ổn định của quốc gia, thật không ngờ, chỉ vì một việc nhỏ như vậy, đã làm cho dư luận xôn xao.
Lão già mở mắt ra, trong đó có chứa sự thỏa mãn vô cùng, nói : “Không cần, có một số việc, luôn tự phát sinh, đến trễ không bằng đến sớm một chút. Lão Đinh, ông chuẩn bị cho tôi, tôi muốn gặp người này”
Đinh Bổn Quân khó xử, nhìn lão già một cái, nói : “Lão đại, tôi nghĩ lần này, nên để Thanh Linh giúp tôi cùng đi. Tránh bị hắn vơ vét tài sản của tôi, tính nhẫn nại của tiểu nha đầu này rất tốt, vô tình nhìn thấy cảnh này, cũng không hề có phản ứng”
Lão già nở nụ cười, tựa hồ như nghĩ đến chuyện gì buồn cười, cười trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, thản nhiên nói : “Được, để Thanh Linh đi với ông, nhớ kỹ, xuất hành không cần dây dưa”
Đinh Bổn Quân gật đầu.
Mặc dù Đông Nam đã náo nhiệt vô cùng, nhưng Tiêu Thu Phong vẫn không có hứng thú để ý, hắn lười biếng làm trò bậy bạ trên người Lâm Ngọc Hoàn, sắc trời đã muốn sáng rồi, mà hắn vẫn chưa có ý định rời giường.
“Tiêu thiếu gia, dậy thôi, nếu không em sẽ bị mấy chị ấy trêu chọc mất”Nhu tình ân ái, là hạnh phúc trong lòng của Lâm Ngọc Hoàn. Nhưng cái loại hạnh phúc tràn trề này, quả thật nàng chịu không nổi, bây giờ tâm lực đã cạn, lại bị trêu chọc thêm lần nữa, thân thể như mềm nhũn, ngay cả lực kháng cự cũng không có.
Tiêu Thu Phong làm bộ đương nhiên, nói : “Có gì để cười, vợ chồng ân ái với nhau trên giường là chuyện rất bình thường, đến đây, Ngọc Hoàn, chúng ta tiếp tục”
Lâm Ngọc Hoàn nhìn bộ ngực đỏ hồng của mình, cười khổ nói : “Tiêu thiếu gia, xin anh, đêm nay sẽ cùng anh ...”
Nhưng tay của Tiêu Thu Phong lại bắt đầu tác quái, làm cho sự cự tuyệt của Lâm Ngọc Hoàn biến thành tiếng rên rĩ, nàng cảm thấy thật xấu hổ, nhưng phản ứng sinh lý đến thật mãnh liệt, thật sự làm cho nàng xúc động, cam tâm chết trong lòng ngực người đàn ông này.
“Tiêu thiếu gia, Ngọc Hoàn chết mất!”
Ngay khi âm mưu của Tiêu Thu Phong chuẩn bị thành công, đang muốn hưởng thụ thành quả chiến thắng, thì “rầm rầm rầm”tiếng cửa phòng vang lên, là giọng của Liễu Yên Hồng : “Này, anh rể, rời giường, em nhận lệnh của các chị, gọi anh dậy, nếu anh không dậy nổi, em sẽ phá cửa”
Không biết là tại sao, khi tiểu nha đầu này đến Tiêu gia, liền trở nên chanh chua, da mặt dày không nói, ngay cả lá gan cũng lớn hơn. Phòng ngủ của hắn cũng dám xông vào.
Vốn vẻ mặt đỏ bừng, xuân ý nhộn nhạo, Lâm Ngọc Hoàn vừa nghe thấy giọng nói này, không biết khí lực từ đâu đến, lập tức giãy dục trong vòng tay của Tiêu Thu Phong, gấp gáp kêu to : “Tiêu thiếu gia, không được, không được, Hồng Hồng sẽ xông vào, mau... mau rời giường đi”Nhìn Lâm Ngọc Hoàn hốt hoảng rời giường, kích động tìm kiếm quần áo của mình, Tiêu Thu Phong thiếu chút nữa biến thành sắc lang, tính đâm lén phía sau, nhưng tiếng gõ cửa phòng, lại một lần nữa phá hủy bầu không khí này, con nhỏ Liễu Yên hồng cứ kêu la làm cho người ta tức giận, phiền muốn chết đi được.
Mở cửa ra, Tiêu Thu Phong túm lấy con nhỏ này, không nói một câu, đánh liên tiếp ba cái xuống mông của nàng. Đây quả thật làm cho người ta tức giận, Tiêu Thu Phong muốn cho tiểu nha đầu này biết, về sau chuyện như vậy, không cần làm nữa.
“Oa oa, đánh người... đánh người ...”Hai tay Liễu Yên Hồng che ở sau, trốn sau lưng Ngọc Hoàn, tức giận mắng : “Anh rể xấu xa, có người tìm anh, em có lòng tốt gọi anh dậy, thế mà anh lại đánh em, hừ, em muốn đi méc bá mẫu”
“Tiểu nha đầu, lần sau còn phá hư chuyện tốt của anh, anh sẽ lọt quần em ra mà đánh. Thử xem anh có dám hay không”Tiêu Thu Phong hung hăng trợn mắt liếc nàng, tức giận đi rửa mặt.
Còn Liễu Yên hồng thì bị dọa thật rồi, mặc dù trước giờ vẫn làm cho hắn tức giận, nhưng chưa bao giờ thấy hắn có phản ứng như thế, còn lần này, lại khác.
“Chị Ngọc Hoàn, anh rể sao vậy?”
Lâm Ngọc Hoàn kích động đắp chăn lên người, bên trong chỉ mặc đồ lót thôi, nàng không muốn để cho tiểu nha đầu này nhiền thấy, bởi vì dấu vết sau khi hoan ái vẫn còn có thể thấy rõ ràng.
Nhưng vẻ mặt cùng bộ dáng ngượng ngùng, có chút nao núng không tự chủ, làm cho Liễu Yên Hồng tò mò, thừa dịp nàng không chú ý, kéo cái chăn xuống, toàn bộ hiện trường lộ ra, còn nữa, dấu vết trên ngực vẫn còn đỏ hồng, rõ ràng vô cùng.
Liễu Yên Hồng cũng xấu hổ vô cùng, lập tức đứng lên, bước đi ra ngoài, đột nhiên quay lại nói : “Chị Ngọc Hoàn, em biết rồi, hai người đang làm chuyện xấu!”
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 333 : Lệnh triệu kiến
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Đại sảnh, Đinh Bổn Quân và Mộng Thanh Linh đang ngồi.
Đinh Bổn Quân đương nhiên ngồi nói chuyện với hai người lớn của Tiêu gia, còn Mộng Thanh Linh thì túm lại với chúng nữ, ngày đó tại yến hội của Thiên Nhan Duyệt, mọi người đã làm quen với nhau, bây giờ gặp lại, giống như chị em thân thiết, không khí thân thiện.
Đinh Bổn Quân đến, Tiêu Thu Phong tuyệt đối không kỳ quái, nhưng Mộng Thanh Linh cũng đến, làm cho hắn bất ngờ, ngày đó ấu trĩ bắt hắn đánh với lão Miêu, bây giờ lại muốn làm gì?
Nhìn thấy Tiêu Thu Phong, chúng nữ ngẩng đầu lên, mà Thiên Nhan Duyệt cũng vọt đến lòng ngực của Tiêu Thu Phong, đôi mắt đẹp chuyển, diễn trò : “Ông xã, có phải đêm qua ra ngoài làm chuyện xấu không? Sao bây giờ ngủ dậy trễ vậy?”
Liễu Yên Hồng bên cạnh đã lên tiếng : “Anh rể làm chuyện xấu, nhưng không có đi ra ngoài, mà làm ngay tại nhà”
Tiêu Thu Phong nhìn nàng, cười nói : “Tiểu nha đầu không biết sợ, bị trừng phạt chưa đủ hay sao? Vừa rồi ăn đòn chưa đã hả?”
Vũ cũng đứng dậy, đi về hướng Liễu Yên Hồng, hỏi : “Hồng Hồng, không phải em nghịch ngợm bị anh rể đánh đấy chứ?’
Phượng Hề cũng cười nói : “Ông xã, Hồng Hồng không phải con nít nữa, sao anh lại đánh người ta, về sau làm gì còn mặt mũi để nhìn người?”
Liễu Yên Hồng nghe mọi người ở đây giễu cợt, chịu không nổi nhiệt, lập tức vọt đến chổ Điền Phù, ôm lấy tay của bà, hỡn dỗi nói : “Bá mẫu, người xem, anh rể thật xấu, chỉ biết ăn hiếp con, người phải báo thù cho con”
Điền Phù nghe xong, lập tức gật đầu, mắng Tiêu Thu Phong : “Tiểu Phong, con thật đáng đánh. Con mà dám khi dễ tiểu Hồng một lần nữa, mẹ sẽ không để yên cho con”
Người lớn thường chỉ nói mà thôi, nhưng Liễu Yên Hồng cũng hết sức đắc ý, quay sang tác quái với Tiêu Thu Phong, bốn phía nhìn thấy nàng đều bật cười, trong nhà có tiểu khả ái như vậy, trong lòng mọi người không thể buồn được.
Nhìn thấy tình cảm gia đình hạnh phúc như vậy, Đinh Bổn Quân thật sự có chút hâm mộ, cũng đã hơn nửa năm rồi, mà đứa cháu gái yêu thương nhất của ông, nói chuyện với ông, dùng mười ngón tay có thể đếm được số lần. Ai, thật sự là người so với người tức chết đi được!
“Thu Phong, Mộng tiểu thư đến đây, nàng nói mấy ngày nữa sẽ về kinh, cho nên đến từ biệt một tiếng. Anh lại đây trò chuyện đi!”Vũ đứng lên, mở miệng nói, rồi kéo Thiên Nhan Duyệt ra khỏi người hắn, cùng nhau đi.
Nhìn người con gái này, không biết vì sao, trong đầu Tiêu Thu Phong lại nghĩ đến rất nhiều thứ. Đôi lúc không thật, đôi lúc như mộng.
Khác xa so với lần “tắm mưa”kia, giờ phút này, Mộng Thanh Linh thanh thuần điềm tĩnh hơn nhiều, khí thế như tiên tử siêu thoát, đôi mắt lạnh nhạt, không dính một tia tục khí của trần gian.
“Mộng tiểu thư, nghe nói cô là mỹ nữ đệ nhất kinh thành, thật không ngờ, cô cũng nể tình thật. Đến Tiêu gia ngồi chơi, thật vinh hạnh, vinh hạnh!”
Với loại mỹ nữ cực hạn này, hưởng thức một chút, cũng đã thoải mái. Tiêu Thu Phong bây giờ đang hối hận, ngày đó trong mưa, hắn được ôm cứ ôm, chiếm chút tiện nghi cũng được rồi. Bây giờ, phỏng chừng không có cơ hội đó.
“Thật sao?”Vẻ mặt của Mộng Thanh Linh bình tĩnh như nước, nhưng không ai biết trong lòng nàng đã cuồng động đến mức nào. Sự tức giận này, cần phải tiêu hao rất lớn tính nhẫn nại để không phát tiết ra : “Tiêu thiếu gia thật sự cảm thấy vinh hạnh sao? Tôi vẫn cho là, trong mắt của Tiêu thiếu gia, đàn bà tồn tại chỉ vì muốn sinh và nuôi con cho đàn ông các anh chứ?”
Trời, sao mấy câu này, nghe quen quen. Cái ót của Tiêu Thu Phong chợt đổ mồ hôi lạnh.
“Chị Mộng, chị sao vậy, tại sao lại đánh giá phụ nữ như thế. Tên nào nói vậy, em sẽ không tha cho hắn”Thiên Nhan Duyệt đã tức giận kêu lên.
Tiêu Thu Phong không khỏi nhìn về phía Đinh Bổn Quân, lão già này, hai mắt chớp liên tục, không dám đối mắt với hắn. Phỏng chừng chuyện tốt này do lão làm ra. Tiêu Thu Phong bây giờ mới nhớ ra, vì sao đêm qua, Dâm Tặc lại có lòng tốt như vậy, thì ra toàn bộ là cái bẫy.
“Tiểu Duyệt, em đáng yêu như vậy, lại nhỏ nhắn nữa, đương nhiên là cần có người đến yêu thương, chăm sóc. Chẳng qua, trên đời này có vài người, ngoại trừ việc sinh con cho đàn ông ra, thật sự không biết gì là tình thú”
Lửa giận phun mạnh trong hai mắt, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, thậm chí càng ôn nhu quyến rũ hơn. Mộng Thanh Linh nhìn chằm chằm Tiêu Thu Phong, lạnh giọng hỏi : “Tiêu thiếu gia, anh nói vài người, không biết có Mộng Thanh Linh ở trong đó không?”
Chúng nữ đều kỳ quái, ông xã chỉ tùy tiện nói ra những lời này, mà Mộng tiểu thư của kinh thành, lại để ý quá đáng?
Vũ cười nói : “Mộng tiểu thư, chị đương nhiên không phải rồi, ở kinh thành, có biết bao anh đẹp trai lại giàu có không ngừng theo đuổi chị. Vì một nụ cười của chị, bọn họ dù núi đao chảo dầu cũng đi. Sao lại nói là không có tình thú, lần này, là do Thu Phong nói sai”
Mộng Thanh Linh chuẩn bị ép cung tiếp, thì Tiêu Thu Phong đã cười ha ha, đứng dậy nói : “Đúng rồi, Đinh lão, ông đến đây chắc chắn có chính sự để bàn với tôi, đi, chúng ta đổi chổ thôi”
Đinh Bổn Quân không chút giác ngộ, rõ ràng còn đang giả bộ, uống một ngụm trà, nói : “Không vội, không vội, mọi người cứ từ từ tâm sự”Chiến sự còn chưa xảy ra, trò hay còn chưa bắt đầu diễn, ông phải chờ thêm một chút nữa.
Tiêu Thu Phong không cho ông cơ hội đó, cũng không cho Mộng Thanh Linh cơ hội đó luôn, đã ân cần đỡ lấy tay của Đinh Bổn Quân, cái này, đương nhiên có kỹ xảo trong đó, chỉ làm cho ông ta không thể không đi.
“Được được, chúng ta bàn chính sự .... a, thằng lõi con, nhẹ chút ...”
Nhìn Tiêu Thu Phong rời đi, vẻ “bình tĩnh”ức chế trên mặt của Mộng Thanh Linh đã lộ ra nét hờn dỗi tức giận, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng tất cả đều lọt vào tầm mắt của Vũ.
Từ khi nghe Tiêu Thu Phong công khai chuyện Tinh mang trận năm đó, nàng cũng đã hiểu, người con gái này và Ảnh có quan hệ dây dưa, chỉ cần là con gái, ở trong lúc nguy hiểm, gặp được cứu tinh, đương nhiên sẽ ghi nhớ thật sâu. Đừng nói chi là Ảnh còn cho người con gái này uống máu tươi của hắn, nhưng, Ảnh đã đã biến thành Tiêu Thu Phong. Ánh mắt của người con gái này, làm cho người ta cảm thấy kỳ quái, lúc nào cũng theo đuổi người đàn ông kia, coi hắn như là bức tường chắn gió to lớn. Nhưng đối với Tiêu Thu Phong, lại có sự khác biệt rất lớn, tuy rằng lơ đãng, nhưng trong lòng Vũ cũng đã cảm nhận được rõ ràng.
Mộng Thanh Linh, ở trên người Tiêu Thu Phong, cảm nhận được một tình cảm quen thuộc.
“Mộng tiểu thư, bỏ qua cho Thu Phong, hắn hay nói bậy lắm, nhưng bản chất lại là một người đàn ông tốt. Nếu hắn nói cái gì khiến chị tức giận, em sẽ thay hắn xin lỗi chị”Liễu Yên Nguyệt cuối cùng đã mở miệng, vô luận là chuyện gì, nàng đều chỉ vì người đàn ông này, là sinh mạng của đời nàng.
Mộng Thanh Linh hít một hơi thật sau, nhàn nhạt lắc đầu, nói : “Không có việc gì, chỉ là một trò đùa thôi”
Nhưng trong lòng nàng, đã không cách nào yên ổn được. Ngay cả nàng cũng không hiểu nổi, ở trong kinh, nàng đã nghe được những lời khó nghe hơn, nhưng cũng không có cảm giác gì. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, chỉ một câu nói của hắn, đã làm cho nàng cả đêm mất ngủ, trong lòng nhất thời sinh ra xúc động.
Cái này, giống như nàng lúc ngày thường.
Trong phòng, Tiêu Thu Phong khép cửa lại, nổi giận quay sang Đinh Bổn Quân nói : “Lão già, ông đến là được rồi, kéo Mộng Thanh Linh đến làm gì?”
Đinh Bổn Quân lại không hề tức giận, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, tùy ý nói : “Không phải cậu đã nói rồi sao, cháu gái của ta dùng không đủ, cho nên muốn có cả Mộng Thanh Linh, cậu xem, ta là người giữ lời, lập tức mang người đến cho cậu”
Không cần hỏi, hành động đêm qua của hắn, chắn chắn đã bị ghi hình. Tiêu Thu Phong xấu hổ cười cười, nói : “Đinh lão, ông không cần chơi tôi, vợ tôi đủ nhiều rồi, thôi được rồi, coi như tôi sợ ông, ông đi đi, đem cháu gái ông và Mộng Thanh Linh đi, việc của tôi đã nhiều rồi, để cho tôi sống bình yên đi”
Đinh Bổn Quân lắc đầu, sự đùa giỡn trên mặt đột nhiên thay bằng nét nghiêm chỉnh, nói : “Thu Phong, kỳ thật, ta muốn nói cho cậu biết, có những chuyện, không thể dừng lại, hoặc là, chỉ vừa mới bắt đầu”
Tiêu Thu Phong sửng sốt, không thể nào, cái lão già chết tiệt này lại muốn hắn làm gì?
“Không cần nhìn ta như vậy, số Một có việc muốn gặp cậu. Cậu có gì muốn nói, đi gặp người mà nói. Đương nhiên, nếu cậu muốn theo đuổi Mộng Thanh Linh, tôi nghĩ, người sẽ cho cậu cơ hội”
Nghe nói số Một muốn gặp mặt, Tiêu Thu Phong nhìn mặt của Đinh Bổn Quân, hỏi : “Hắn gặp tôi làm gì? Nghe danh đã lâu không bằng gặp mặt hả?”
“Đừng hỏi ta, vì ta cũng không biết, chẳng qua, nếu cậu đi, không chừng sẽ biết, mục đích của người xuôi Nam là gì. Tôi có dự cảm rằng, cậu sẽ nhận một nhiệm vụ rất lớn”
“Tiêu rồi, ngày tháng yên lặng đã mất, tôi để ý nhiều như vậy để làm gì? Xin lỗi, các người phải rõ ràng một chút, tôi chỉ là một tiểu thương, có chút tiền lời, có vài cô vợ đẹp, không có ý kiến chuyện của các người, vì sao lại muốn gây phiền phức cho tôi. Ghen tị cũng không cần phải thế”
Đinh Bổn Quân đứng lên, nói : “Đừng nói nhãm nữa, địa điểm gặp mặt ở đây, cậu cầm đi. Có đi hay không, là do cậu quyết định. Nhưng hậu quả cậu cũng nên suy nghĩ đi, số Một tùy tiện nói một câu, Tiêu gia của cậu sẽ bị lột da”
Con mẹ nó, uy hiếp đây sao?
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 334 : Kế hoạch trọng sinh
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Mặc dù trong lòng không vui, nhưng hắn vẫn khá là tò mò, một đại nhân vật ngay cả hành tung cũng không để lộ, mà lại muốn gặp hắn, đến cuối cùng là vì cái gì??
Nhớ kỹ lời dặn của Đinh Bổn Quân, Tiêu Thu Phong cẩn thận tránh đám đông, nhưng thật không ngờ, ở Đông Nam, lại có người dám theo dõi hắn, từ Tiêu gia đi ra, phía sau còn có cái đuôi, dứt mãi không bỏ được.
Nếu người bình thường, chắc chắn sẽ không được như vậy. Có thể theo đuôi hắn, chỉ có thể là Long hành bát sử, khả năng ngụy trang cũng khá, nếu không phải từng quen thuộc, Tiêu Thu Phong sẽ không thể nhận ra.
Địa hình ở Thượng Hải hắn khá là quen thuộc, mấy cái ngã tư, vài con hẻm nhỏ, quẹo qua quẹo lại, cuối cùng hai tên Long Sử đã bị hắn dẫn cho lú lẫn đầu óc. Tiêu Thu Phong chỉ chạy thoát khỏi tầm mắt của họ, chứ không ra tay hạ sát, hắn không hy vọng về sau sẽ có thêm kẻ địch.
Dựa theo bản đồ, lúc đi đến địa điểm, Tiêu Thu Phong mới phát hiện ra, nơi cất dấu một đại nhân vật tầm cỡ, lại nằm ở một khu phố mua bán sầm uất. Nhưng cái này là cửa hông, còn cửa chính chẳng bao giờ thấy mở.
Còn chưa kịp gõ, cửa đã mở ra, Tiêu Thu Phong chậm rãi bước vào, người đầu tiên nhìn thấy là Dạ Ưng, hắn đã hóa trang thành một ông già, làm người canh cửa cho căn nhà. Thật đúng là, nếu không phải là Tiêu Thu Phong¸ thì chẳng ai để ý đế, đường đường là cao thủ Long Tổ, lại trở thành một người giữ cửa già nua.
“Mời vào, mời vào, Tiêu thiếu gia, thật đúng giờ. Đinh thủ trưởng đang chờ trên lầu, tự mình đi lên đi!”Dạ Ưng đóng cửa lại, lộ ra vẻ tươi cười trên mặt. Không biết vì sao, nhưng khi cùng làm việc với người đàn ông này, hắn liền có cảm giác an toàn.
Trong đại sảnh, không chỉ có Đinh Bổn Quân, còn có vài lão già đang ngồi uống trà, Tiêu Thu Phong nhận biết được hai người trong số đó, hai người đã đánh với hắn ở công viên.
Nhìn thấy Tiêu Thu Phong, một lão già đứng lên, cười nói : “Tiểu tử, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại. Nghe nói cậu đánh bại lão Tứ và lão Thất của chúng ta, không tệ lắm, thanh niên bây giờ, hậu sinh khả úy a!”
“Lão Tam, bớt nói đi, thủ trưởng đang chờ hắn, tôi đưa hắn lên, muốn nói chuyện gì, lát chờ người xuống rồi tự tiện!”Một lão già khác lên tiếng, là số Bảy, đã đánh với Tiêu Thu Phong ngày đó.
“Tiêu thiếu gia, đi thôi, tôi dẫn anh lên lầu, thủ trưởng đang đợi anh”
Nhìn những người này, Tiêu Thu Phong mới biết vì sao cao thủ Long Tổ như Dạ Ưng lại cam tâm làm người gác cửa. Bọn họ đều là thành viên lão Miêu, mỗi người đều là cao thủ tuyệt thế, có thể gác cửa cho họ, rất nhiều người cầu còn không được.
Mặc dù ở đây không có trạm gác ngầm, nhưng có mấy lão già này ở đây, tuyệt đối là nơi an toàn nhất.
“Thủ trưởng, người tới”Lão già gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói rất uy nghiêm : “Vào đi”
Cửa mở, không phải là do lão già mở ra, mà bên trong đã có người mở. Là Đinh Bổn Quân, ông vừa nhìn thấy Tiêu Thu Phong, cười nói : “Thu Phong, ta còn tưởng cậu không dám tới chứ, xem ra cậu còn biết thức thời, vào đi!”
Tiêu Thu Phong thoáng thu liễm tâm tình của mình, nơi này không phải Tiêu gia, không phải chổ nói giỡn. Hắn vào, liếc nhìn một lão già gầy khô dưới ánh đèn vàng.
Khuôn mặt quen thuộc, nhẹ nhàng tản ra khí thế, mặc dù không nói gì, nhưng ngồi ở chổ kia, giống như một ngọn núi cao. Đồ sộ bất động, không khỏi làm cho người ta kính sợ.
Khuôn mặt này đã thấy ở nhiều nơi, không chỉ một lần, nhưng quả thật có chút khác lạ.
“Lão đại, người đã đến, có một số việc, ông cũng nên nói đi, để buồn phiền trong lòng, thế nào cũng sinh bệnh”Đinh Bổn Quân một mặt vừa quan tâm thân thể của lão già, mặt khác cũng muốn lão nói ra để thỏa mãn trí tò mò.
Nhưng thực đáng tiếc, lão già nói, nhưng câu đầu tiên lại là : “Lão Đinh, ông ra ngoài trước, kêu lão Miêu dọn sạch bốn phía, tôi không hy vọng có người quấy rầy tôi”
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của lão già, cho dù là một người cường thế như Đinh Bổn Quân, cũng không dám cãi lời, nhẹ nhàng đáp một tiếng, một câu dư thừa cũng không nói, xoay người ra ngoài, ông hiểu rằng, ở cùng với vị lão đại này, biết khi nào nói giỡn, khi nào rõ ràng. Bây giờ, không phải là lúc nói giỡn.
Đinh Bổn Quân đi ra ngoài, cửa cũng đã đóng lại, lão già mới nhẹ nhàng nhìn Tiêu Thu Phong, gật đầu, sau đó mới lên tiếng : “Tiêu Thu Phong, anh ngồi xuống đi, ngồi gần tôi một chút”
“Thủ trưởng, như vậy có được không?”Làm thủ trưởng cao cấp nhất, luôn băn khoăn về vấn đề an toàn, luôn quan trọng hóa vấn đề lên, có nhiều mật lệnh ghê gớm, ví dụ như gần năm bước trong vòng cấm, có thể bắn.
Lão già khoát tay, nói : “Xem ra anh biết không ít quy định, yên tâm, bây giờ chỉ có tôi và anh, không có việc gì, lại đây, anh có lẽ không biết, chuyện của anh tôi biết còn nhiều hơn anh tưởng, tôi tin anh”
Tiêu Thu Phong khó hiểu, nhưng vẫn tiến lại, im lặng ngồi xuống, ay da, cái này là lần đầu tiên hắn có quy tắc nhất từ khi sống lại đến giờ.
“Xem hồ sơ này đi, đây là hồ sơ tuyệt mật của anh, phần tin tức này, chỉ có một mình tôi được đọc, tin chắc rằng anh sẽ biết, lời của tôi sẽ không khuếch đại”
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị, nhưng lúc nhìn thấy đống hồ sơ, vẫn làm cho Tiêu Thu Phong thất sắc, bởi vì ngay cái nhìn đầu tiên, hắn đã thấy chữ, ẢNH, thân phận của hắn, nhưng đối với lão già này, không phải là bí mật gì.
Từ vụ án Thiết Huyết Đoàn năm đó, đến hắc bang ở HongKhôngng, rồi chiến đấu với Sơn Khẩu Minh của Nhật Bản, trong tập hồ sơ này, tất cả đều được ghi lại, vô cùng chi tiếp, có thể sưu tập công phu như vậy, cũng đã làm cho hắn kinh ngạc.
“Nghe nói anh ở Trung Đông cũng rất có thế lực, thành lập quân đoàn Ma Quỳ, chàng thanh niên, mỗi một việc anh làm, đều rất kinh thế hãi tục, làm cho người tạ sợ hãi không thôi. Tôi thật bội phục đảm lượng của anh, chẳng qua, thân phận thật của anh, tôi cũng mới biết hôm qua, anh cũng không cần trách các chiến hữu đó, có một số việc, nếu là sự thật, thì mới có thể tồn tại được, không cần phải nói”
Lão già nói xong, lấy lại tập hồ sơ, sau đó châm lửa, ném vào thùng rác.
Từ lúc bước vào cửa gặp lão già này, cho đến lúc lão thiêu hủy tập hồ sơ kia, đã không còn giống nhau, nhưng Tiêu Thu Phong có thể hiểu được.
“Đây không phải là uy hiếp, chỉ làm cho anh biết, tôi tin tưởng anh, giống như tôi đã từng tin tưởng Long Thần, bởi vì anh là con của hắn.Lần này Nam tuần, phần lớn nguyên nhân, cũng chỉ vì kiếm một người, mà bây giờ đã xác định, anh là người đó”
Tiêu Thu Phong hít một hơi thật sau, nói : “Thủ trưởng, người có biết, tôi bây giờ đã không còn là trước đây, tôi là Tiêu Thu Phong, là con trai của Tiêu gia Đông Nam, có một số việc, tôi không muốn lập lại nữa”
“Nếu anh không phải là con của Long Thần, mặc kệ anh là ai, tôi cũng sẽ không để ý, nhưng đáng tiếc, có một số việc, đã là số mệnh. Cha của anh chưa hoàn thành sứ mạng, sẽ có anh tiếp tục, Thu Phong, đây là nghĩa vụ của anh, anh không thể kháng cự”Lão già nói xong, đứng dậy, chuyển thân ra ngoài cửa sổ.
“Khi tôi biết thân phận của anh, cũng đã từng nghĩ qua, anh đã không còn như xưa nữa. Nhưng, tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có anh là người thích hợp hoàn thành kế hoạch dở dang của cha anh, anh trọng sinh, là số mệnh, vì vậy, tên của kế hoạch, cũng là trọng sinh!”
“Kế hoạch trọng sinh!”Tuy rằng từ bác biết thân phận của mình, nhưng đáng tiếc là, hiểu biết về chuyện của cha, thật sự quá ít, hơn nữa, nhiều năm như vậy, hắn chưa từng nghe qua, cái gì là kế hoạch trọng sinh!
Lão già chậm rãi xoay người lại, trong mắt đã có sát khí : “Nếu muốn trọng sinh, thì phải hủy diệt. Thu phong, đây là tất cả anh cần biết, đây là bí mật Nam tuần của tôi, tất cả đều ở trong này. Anh xem đi, xem xong liền hủy bỏ, phần tư liệu này không thể để lại, chỉ có thể ghi nhớ trong đầu”
Tiêu Thu Phong cầm lấy phần tư liệu, nhưng không nói gì, lão già lại tiếp tục : “Đây là di hối của cha anh, bây giờ tôi giao lại cho anh, về phần anh muốn làm hay không, tôi không ép buộc, nhưng tôi hy vong, tương lai không xa, có thể gặp lại anh ở kinh thành”
Ấn cái chuông cửa một cái, cửa mở, Đinh Bổn Quân vội vã đi vào, phía sau ông, còn có Mộng Thanh Linh.
“Bàn bạc xong chưa? Lão đại, các người bàn luận có vẻ hòa hợp!”
Lão già không trả lời, chỉ nói : “Thu Phong, từ giờ trở đi, anh có việc gì có thể liên hệ với lão Đinh. Lão Đinh, về sau, chỉ cần Thu Phong yêu cầu, mặc kệ là chuyện gì, ông đều phải giúp hắn làm thỏa đáng. Cho dù hắn thật sự muốn cháu gái của ông làm vợ, ông cũng phải thỏa mãn hắn”
Đinh Bổn Quân sửng sốt, kêu lên : “Lão đại, sao lại khoa trương thế này”
Trên mặt lão già vẫn còn vài phần nghiêm nghị, lạnh giọng nói : “Đây là mệnh lệnh của tôi với ông”
“Được, được, tôi nhất định làm theo”Thật không ngờ, chỉ nói chuyện với nhau nửa giờ, làm cho người đàn ông của Tiêu gia trở thành thần. Đinh Bổn Quân thật không rõ, nhưng giờ phút này không cách nào mở miệng, lão đại nói xong liền cho ông đi ra ngoài, rõ rằng không muốn cho ông biết, hỏi cũng như không hỏi.
Nhưng cuối cùng là chuyện gì, mà làm cho vị thủ trưởng số Một này lại trọng dụng người đàn ông của Tiêu gia chứ, ông thật sự muốn biết
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 335 : Tương lai không biết trước
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
“Được rồi, ông đừng hỏi gì hết, dặn dò một tiếng, chúng ta lập tức về kinh”Lão già thấy Đinh Bổn Quân còn muốn hỏi, đã mở miệng nhắc nhở, chấm dứt khát vọng của ông.
Tiếp theo lại phân phó : “Thanh Linh, con không cần đi với chúng ta, ở lại Tiêu gia, ba ngày sau trở về, ta sẽ để Long Tổ ở lại giải quyết hậu quả, đến lúc đó, bọn họ sẽ bảo vệ con trở về”
Lão già nói xong, lại nhìn về phía Tiêu Thu Phong, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn, nhưng trong hai mắt, có thiên ngôn vạn ngữ, nên không cần phải dùng miệng.
“Thu Phong, anh cũng đi đi, mang Thanh Linh về, chúng ta sẽ gặp lại ở Kinh thành”
Mọi người rời đi, Tiêu Thu Phong cùng Mộng Thanh đi đến cửa lớn, nơi này đã giống như một căn nhà bỏ hoang, đến như gió, đi như ảnh, có lẽ đối với những lão già đó, trên đời này đã không còn gì lưu luyến nữa.
Mộng Thanh Linh không nói gì, bởi vì Tiêu Thu Phong bây giờ đang làm mặt lạnh, trên đó có viết rõ mấy chữ : Đừng đến gần. Chuyện xảy ra như vậy, thật sự đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, số Một đến Nam, lại chỉ vì tìm một người tiếp tục kế hoạch trọng sinh, mà người được chọn, là hắn!
Về đến Tiêu gia, tuy sắc trời đã tối, nhưng khi Mộng Thanh Linh đến, lại làm cho chúng nữ tò mò, lần trước nửa đêm canh ba dẫn Trác Ngưng Tuyết về, bây giờ lại mang theo Mộng Thanh Linh, các nàng không thể không cảm thán về vận đào hoa của ông xã mình, tùy tiện ra ngoài một chút là dẫn theo người đẹp về.
Nhưng Tiêu Thu Phong đang có tâm sự, chúng nữ vội vàng thu xếp chổ ở cho Mộng Thanh Linh, rồi vây chung quanh người Tiêu Thu Phong, nhỏ giọng an ủi.
“Ông xã, xảy ra chuyện gì vậy? Có thể nói cho chúng em nghe được không?”Liễu Yên Nguyệt ôm lấy cánh tay của Tiêu Thu Phong , khuôn mặt ôn nhu, có vài phần lo lắng, bởi vì, nàng ở chung với hắn đã biết bao nhiêu lâu rồi, mà lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt sầu muộn của hắn, tin chắc rằng chuyện gặp phải không được bình thường.
Điền Phù cũng đi đến, nói : “Tiểu Phong, mặc kệ là chuyện gì, toàn bộ Tiêu gia đều ủng hộ con. Con cứ yên tâm đi làm chuyện mình muốn đi, chúng ta đều tin tưởng con”
Tiêu Viễn Hà đi đến, kéo Điền Phù, nói : “Bà à, được rồi, Tiểu Phong có nhiều người quan tâm như vậy, còn cần chúng ta sao, ngủ đi, để tụi nhỏ tâm sự với nhau là được”
Lúc này, cơ hội hiếm có, Phượng Hề, Liễu Yên Nguyệt, Vũ, còn có Thiên Nhan Duyệt, tất cả đều ngồi trên giường. Bởi vì đây là do Tiêu Thu Phong phân phó. Nếu ngày thường, với khuôn mặt tươi cười, thì các nàng đương nhiên sẽ không nghe, nhưng tối nay, các cô vợ thông minh cảm nhận được nội tâm bất ổn của chồng mình, tất cả nhìn nhau, nhưng không ai phản đối.
Tiêu Thu Phong làm như vậy, không phải vì sắc tâm nổi lên, mà có vài chuyện, thật sự phải nói cho chúng nữ, bởi vì hắn đã quyết định chấp nhận kế hoạch trọng sinh, không chỉ vì cha, mà còn vì việc sinh tồn của mình, lão già ấy nói không sai. Đây là số mệnh của hắn, hắn không thể trốn được. Kế hoạch trọng sinh, cũng giống như những gì hắn trải qua, chết rồi mới sống lại. Tuy có nguy hiểm, nhưng những việc này, cuối cùng vẫn phải có người làm.
“Đêm nay anh đi ra ngoài, chỉ vì gặp một người”Tiêu Thu Phong tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, bốn cô vợ non mềm, kiều mỵ phong tình, giờ phút này ngồi vây quanh hắn, thân thể muốn ôm chặt vào nhau.
Vũ mở miệng : “Số Một?!”
Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói : “Đúng vậy, các em cũng đã biết thân phận của anh, lần này, số Một xuống Nam, nguyên nhân lớn nhất là muốn tìm anh, muốn anh chấp hạnh nhiệm vụ dở dang của cha anh năm đó”
“Ông xã, có nguy hiểm không?”Liễu Yên Nguyệt vội vàng hỏi.
Phượng Hề cũng khẩn trương lên, nói : “Ông xã, anh đã không còn là Ảnh của năm đó, bây giờ anh là ông xã của chúng em, là Tiêu Thu Phong, anh có thể cự tuyệt mà”
“Phượng Hề, em nói không sai, anh quả thật có thể cự tuyệt, nhưng cuối cùng anh vẫn là con trai của Long Thần, có một số việc, anh phải đi làm!”
Vũ cũng nói : “Thu Phong, mặc kệ anh là Ảnh Tử hay là Tiêu Thu Phong, em vẫn yêu anh, giống như mẹ đã nói, chỉ cần anh muốn làm gì, em đều ủng hộ anh”
“Ông xã, em cũng vậy”Loại chuyện này, đương nhiên Liễu Yên Nguyệt dốt đặc rồi, nhưng nếu ủng hộ, thì nàng có thể làm được.
Phượng Hề thở dài, nói : “Anh bây giờ là nhất gia chi chủ, lời anh nói, chúng em có thể không nghe sao, yên tâm, trên đời này còn chuyện gì có thể gây khó dễ cho Tiêu gia chúng ta sao, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, sẽ không có chuyện gì không làm được, ông xã, anh không cần lo lắng quá”
Tiêu Thu Phong không nhịn được cười, nói : “Có lẽ, cả đời này,anh có thể kiêu ngạo, cũng bởi vì các em”
Thiên Nhan Duyệt cũng cười, nhỏ giọng nói : “Đương nhiên, anh nghĩ đại mỹ nữ như chúng em, trên đời có mấy người?”
Nàng nói không sai, giống ngôi sao siêu cấp thế giới Thiên Nhan Duyệt, ở Trung Quốc, chỉ có một mình nàng.
Liễu Yên Nguyệt cũng ngại ngùng cười, nói : “Ông xã, anh làm chuyện gì, cũng có thể kiêu ngạo, chúng em đều vinh hạnh”
Phượng Hề cười quyến rũ một cái, nhìn Tiêu Thu Phong nó i: “Ông xã, hình như bây giờ anh lại muốn làm chuyện kiêu ngạo hơn phải không? Em Yên Nguyệt đang đợi anh kìa, anh nhìn xem”
Liễu Yên Nguyệt đã muốn lắm rồi, lại bị Phượng Hề khiêu khích thêm vào, ngã vào lòng ngực Tiêu Thu Phong, mà Vũ cũng nhảy xuống giường, nói : “Mọi người làm chính sự, em sẽ không quấy rầy, chị Phượng, tối này giường này để lại cho hai chị em họ, chúng ta về giường nói chuyện thôi”
Phượng Hề gật đầu, nói : “Tiểu Duyệt, không phải em vẫn hay hỏi chị cảm giác ngủ chung giường là như thế nào sao? Bây giờ em đã có cơ hội đó rồi đấy, thể nghiệm tốt một chút, ngày mai nói cho chị biết mùi vị như thế nào”
Hai người đi rồi, cũng không phải do thẹn thùng, mà có chút việc, cần hai người làm. Tối nay, các nàng phải nghiên cứu thật kỹ phần tư liệu do Tiêu Thu Phong cầm về, tất cả tư liệu về kế hoạch trọng sinh, điều này không phải vì gạt Liễu Yên Nguyệt, mà vì muốn bảo vệ các nàng.
Hoặc, chỉ có Vũ và Phượng Hề mới hiểu được, chuyện này kinh hãi như thế nào, biết càng ít càng an toàn.
Thật ra thì, ngay cả Tiêu Thu Phong sau khi xem xong, đều kinh hoàng thất thố, chứ đừng nói người khác.
Tiêu Thu Phong nhận nhiệm vụ này, cũng biết rằng, tất cả chuyện này cần phải lấy toàn bộ lực lượng của mình ra để hoàn thành, cho dù có Đinh Bổn Quân tương trợ, nhưng cũng cần có điều kiện tiên quyết, thì hắn mới có thể sống lại.
Ngày hôm sau, Đông Nam lại truyền ra tin tức, rối loạn nửa tháng, rốt cục đã trở lại bình yên, Long Tương đã đem người về kinh, có thể ông đã nhận được tin của số Một.
Không bao lâu, Tư Mã Lạc, Triệu Quang Bình cùng Tôn Khánh Dục đều đến, mấy ngày nay sứt đầu mẻ trán, bây giờ vừa yên bình, đương nhiên phải đi xem một chút, nhìn xem bước tiếp theo nên làm cái gì.
Không chỉ thế, bọn Dạ Ưng cũng đến, vào trong biệt viện của Tiêu gia, chờ Mộng Thanh Linh ba ngày sau về kinh.
“Mộng tiểu thư, khó có dịp em đến Đông Nam, không bằng để anh dẫn em đi tham quan, ra ngoài mua sắm, thế nào?”Tư Mã Lạc ân cần hỏi, đối với một bông hoa xinh đẹp tuyệt đại như Mộng Thanh Linh, một tia kháng cự mỏng manh cũng không có.
Tiêu Thu Phong nhìn Mộng Thanh Linh, rồi nói : “Tư Mã Lạc, xin lỗi, Mộng tiểu thư không thể nhận lời mời của mày, ba ngày nay, tao nhận lệnh phải bảo vệ nàng, nếu mày có lòng theo đuổi, thì đi đến kinh thành đi!”
Mộng Thanh Linh vốn không có ý này, hơn cũng cũng không muốn ra ngoài dạo, nàng không rõ, vì sao ông lại muốn nàng ở Tiêu gia ba ngày rồi mới được về. Ổng sợ trên đời trở về gặp nguy hiểm sao? Hoặc lo lắng trên đường còn mục tiêu khác, nên để nàng ở lại để khỏi bị nghi ngờ.
“Tiêu thiếu gia, tựa hồ anh có chút hơi quá, tuy rằng tôi tá túc ở Tiêu gia, nhưng anh không có quyền can thiệp vào đời tư của tôi, Tư Mã công tử, tôi nhận lời mời của anh”
Nàng thấy bộ dáng khó chịu của người đàn ông này, nói cái gì hắn không cho phép, dựa vào cái gì? Cho dù không muốn, nàng cũng phải làm khó hắn một lần.
Không đấu với đàn bà, Tiêu Thu Phong nhìn Tư Mã Lạc, nói : “Nếu mày không muốn bị tao đạp chết, thì an phận một chút đi”
Khó thấy được ngữ khí lạnh lùng cứng rắn của Tiêu Thu Phong, Tư Mã Lạc nuốt nước miếng, xấu hổ gãi đầu nói : “Mộng tiểu thư, anh thấy để lần sau thì tốt hơn, thằng khốn này nói được làm được, anh không muốn bị đạp văng ra ngoài cửa Tiêu gia, về sau làm gì còn mặt mũi ở Đông Nam, lần sau, lần sau đi, nhất định anh sẽ mời em đi chơi”
Cho dù Mộng Thanh Linh hấp dẫn cỡ nào, Tư Mã Lạc cũng không dám lỗ mãng, hắn không phải kẻ ngu, đương nhiên nhìn ra, Tiêu Thu Phong làm vậy vì có nguyên nhân, hai người chiến tranh với nhau, hắn không muốn quả, hơn nữa, hắn đã tập thành thói quen, trước mặt Tiêu Thu Phong mà xuất hiện gái đẹp, thì người đó không thuộc về hắn. Vả lại, hắn cũng không muốn trở thành vật hy sinh của cuộc chiến này, nên không dám nhiều lời.
“Thu Phong, không phải con có ý đồ với Mộng tiểu thư chứ!”Tôn Khánh Dục nhẹ nhàng hỏi một câu.
Thân thể Mộng Thanh Linh rung lên, vãnh tai, nhưng quay mặt đi, thờ ơ, thật ra đối với đáp án này, nàng rất có hứng thú.
“Con gặp số Một”Câu trả lời này của Tiêu Thu Phong, tuy không đúng đáp án, nhưng lại làm ba người kia có hứng thú hơn.
“Tư Mã Lạc, nhớ kỹ lời tao, tình thế chuyển biến, mày về nói với ông của mày, cẩn thận một chút, sắp có bão rồi, có thể quét sạch cả trái đất!”
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Trọng Sanh Chi Đô Thị Cuồng Long
Tác giả : Cửu Nguyệt Dương Quang
Chương 336 : Đánh con gái, hình như là không tốt
Người dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Mọi người đều sửng sốt, Tư Mã Lạc thì đỏ mặt, nói : “Thu Phong, mày không nói giỡn chứ, quét sạch cả trái đất, cuối cùng là bự cỡ nào?”
Từ khi mấy người này liên hợp lại, mỗi lần Tiêu Thu Phong nói với vẻ chân thật như vậy, hơn nữa lại dặn rất rõ ràng. Chỉ duy nhất lần này, hắn nói rất mơ hồ, làm người nghe không hiểu được.
Nhưng, Tiêu Thu Phong không giải thích, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng : “Không cần giải thích, tao chỉ có thể nói một câu, mày về nói với ông mày chuẩn bị tốt, về phần tin hay không, đó là chuyện của mọi người”
Sắc mặt Triệu Quang Bình đã mất tự nhiên, hỏi : “Thu Phong, vậy chúng ta phải chú ý những cái gì?”
“Tu thân dưỡng tính, hám nhiên bất động”Nhìn thấy ông còn muốn hỏi, Tiêu Thu Phong nói tiếp : “Mấy ngày nữa, con phải đi xa, sau đó, có lẽ con sẽ vào kinh”
Vào kinh là một kế hoạch rất dài, nhưng Tiêu Thu Phong quyết định phải làm trước, bởi vì trong kế hoạch trọng sinh, cần hắn phải làm như vậy, một đêm trầm tư, Tiêu Thu Phong biết mình phải đi thế nào, cùng đi chung con đường của cha năm đó.
Tư Mã Lạc không dám ở lại, nói : “Nếu đã như vậy, tao cần đem chuyện này nói với ông tao, Thu Phong, chúng ta là bạn bè, mày nhớ đó, có chuyện gì, cứ nói trước một tiếng, mẹ ơi, làm bạn với mày, lâu lâu mày lại làm ra những chuyện động trời”
Oán giận thì oán giận, nhưng Tư Mã Lạc biết cân nhắc nặng nhẹ, chửi bậy vài câu, là người đầu tiên cáo từ, rồi Triệu Quang Bình cũng đi, cuối cùng là Tôn Khánh Dục, nếu Tiêu Thu Phong đã nói là sẽ có bão, bọn họ cũng cần phải chuẩn bị tránh hoặc chống bão. Liên minh với Tiêu gia lâu như vậy, bọn họ chưa từng hoài nghi lời nói của Tiêu Thu Phong.
“Này, anh thật dọa người, vài câu nói đã làm cho các đại nhân vật Đông Nam sợ đến mức mặt tái nhợt, quả nhiên không hổ là Tiêu thiếu gia”Mộng Thanh Linh tuy rằng quản lý kinh tế ở kinh thành, nhưng cuối cùng nàng vẫn chỉ là một người con gái, cùng với mấy cô vợ ở Tiêu gia, không khác nhau lắm, hờn dỗi tức giận, không phải vì nàng là kinh thành nhất mộng mà trở nên điềm tĩnh lại.
“Anh dọa ai chứ. Không cho tôi đi ra ngoài, tôi càng muốn đi. Dạ Ưng ...”
Thật ra thì ... không cho con nhỏ này ra ngoài, cũng bởi vì lo lắng cho an toàn của nàng, bây giờ Đông Nam tuy đã bình yên, đó là vì mục tiêu đã biến mất, nhưng các lực lượng phức tạp của các quốc gia khác vẫn tồn tại, ai biết được bọn họ sẽ làm nhữn gì. Số Một mới đi,mà Mộng Thanh Linh lại có quan hệ rất tốt với số Một, rất nhiều người muốn biết. Hắn không muốn để nàng mạo hiểm.
Dạ Ưng chạy vào, khi hắn vào, còn có chúng nữ. Liễu Yên Hồng thì đang chuẩn bị tốt nghiệp, vì đang làm bài luận nên bình thường không ở nhà, còn bốn nàng công chúa thì quay trở về tiếp tục kinh doanh ở Hoàng Kim Thủy Thành, đương nhiên phần lớn thời gian ở Hồng lâu, trong nhà chỉ có bốn nàng Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt...
“Mộng tiểu thư, có việc gì thế?”Dạ Ưng nhận lệnh của số Một, bảo hộ cho Mộng Thanh Linh an toàn quay về kinh, đương nhiên phải tận tâm tận lực rồi.
“Tôi muốn ra ngoài mua sắm, anh đi với tôi”Người con gái này lạnh lùng nhìn Tiêu Thu Phong, trong lòng vô cùng ủy khuất, chưa ai dám đối đãi với nàng như vậy, chưa ai dám khống chế nàng.
Dạ Ưng đi đến, cảm nhận được sự lạnh lùng và tức giận của người đàn ông kia, trong lòng hắn đột nhiên khiếp sợ, hỏi : “Mộng tiểu thư, hay là để cho Tiêu thiếu gia cùng đi với cô, như vậy an toàn hơn”
Mộng Thanh Linh nói : “Không cần, chuyện của tôi, tự tôi làm. Không cần nhìn mặt người khác. Tôi chỉ ở nhờ, tôi không phải là người của Tiêu gia, không cần nghe lời người ta”
Chúng nữ nhất thời cảm thấy không đúng, người con gái này không phải rất thích nói chuyện với ông xã hay sao. Thiên Nhan Duyệt lập tức bước lại khuyên : “Chị Mộng, bây giờ cơm đã chuẩn bị xong rồi, hay là chờ ăn xong rồi đi. Nghe nói Thu Phong còn phải bảo vệ chị, chị bây giờ còn chưa an toàn mà”
Vũ cũng nói : “Mộng tiểu thư, Thu Phong làm vậy cũng chỉ vì tốt cho cô, cô không nên tức giận”
Tiêu Thu Phong ngồi ở kia, giờ phút này đang nghĩ đến tương lai mờ mịt, còn không biết nên giải quyết kế hoạch trọng sinh thế nào, hắn thật sự rất đau đầu, không có tâm tình hầu hạ vị đại tiểu thư này. Kỳ thật, yêu cầu của Mộng Thanh Linh không có gì lớn, nhưng trong lòng nàng chỉ muốn một khuôn mặt tươi cười mà thôi. Đáng tiếc là, nàng gặp phải Tiêu Thu Phong suốt ngày khó chịu cau có, lúc này, một yêu cầu nho nhỏ cũng không được thỏa mãn.
“Chúng ta đi”Mộng Thanh Linh căn bản không nghe lời chúng nữ khuyên, cố ý làm càn, nhưng khi nàng vừa nói xong, thân hình của Tiêu Thu Phong đã động.
“Bốp!”một tiếng, một bàn tay, đã dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, âm thanh thật ra cũng không quá lớn, nhưng tất cả người ở đây, kể cả Dạ Ưng cũng trợn mắt nhìn, trời đất ơi, người đàn ông này đánh cả kinh thành nhất mộng.
Việc này nếu truyền ra ngoài, toàn bộ đàn ông trong thành sẽ xách đao đến Đông Nam chém tên khốn này!
Tay che mặt, cảm giác đau đau, rát rát. Làm cho Mộng Thanh Linh ngây dại, nàng chưa bao giờ biết, có một ngày, nàng sẽ được nếm hương vị tát tay này.
“Anh đánh tôi... anh ... anh dám đánh tôi... tên khốn nạn .... dám đánh tôi, tôi liều mạng với anh”Sau khi nói ra, hình như Mộng Thanh Linh đã quên mất thân phận của mình, quên luôn vẻ tao nhã ngày thưởng.
Con gái cái gì, đây mới là bản chất thật đó!!
Thiên hạ tuyệt mỹ, phương hương khuynh thành, kinh thành nhất mộng, thế nhưng lại giống một người con gái hung dữ, bước lại, hai tay giơ ra, nắm lấy Tiêu Thu Phong, nước mắt ào ạt đổ ra, bắt đầu tiết mục ầm ĩ tên là .... nước mắt đàn bà!!!
Cả cái trán của Dạ Ưng đã đầy mồ hôi, ngay cả Dâm Tặc và Túy Quỷ vừa bước vào cũng thế. Túy Quỷ vừa uống một ngụm rượu vào miệng, thấy cảnh này xong, rượu trong miệng chảy ngược ra ngoài, thấy được cảnh này, so với ban ngày gặp quỷ còn đáng sợ hơn nhiều, làm cho người ta không thể tin được, đây là Mộng Thanh Linh, là kinh trung nhất mộng.
“Cần hỗ trợ không?”Dâm Tặc hỏi.
Mặt Dạ Ưng tối sầm lại, hỏi : “Giúp ai?”
“Đương nhiên là giúp Mộng tiểu thư rồi, thủ trưởng ra lệnh cho chúng ta bảo hộ cho nàng”
Túy Quỷ nuốt rượu xuống, nói : “Gấp cái con mẹ gì, Thu Phong có chừng mực, chỉ là giáo huấn cho bà nương nàng thôi, không có việc gì, chúng ta chỉ xem là được. Nếu mày muốn, thì cứ vào đi, còn tụi tao sẽ ủng hộ về mặt tinh thần cho mày”
Dâm Tặc xấu hổ, ủng hộ tinh thần cái *** chó gì, biết rõ là hắn không đánh lại tên kia mà.
Ba người không hẹn mà cùng lui về sau ba bước, trốn ngoài hành lang, không muốn giúp, nhưng bọn họ vẫn muốn xem phim.
Tuy rằng, cho đến bây giờ, Tiêu Thu Phong vẫn hay trêu ghẹo chúng nữ, cũng là cho chúng nữ thương âm, nhưng từng có người nào dám abc này nọ kiểu này với hắn.
Chúng nữ bên cạnh, cũng xấu hổ không thôi. Mộng tiểu thư này, tính tình thế mà hung dữ thật, căn bản là không chịu nổi một chút ủy khuất, các nàng có khuyên bảo gì, cũng không có tác dụng.
Tiêu Thu Phong thật sự là phiền muốn chết đi được, nhấc con nhỏ này lên, không cần nghĩ nhiều, bàn tay to đập xuống, đánh liên tục mấy cái vào mông của Mộng Thanh Linh, thật sự, Tiêu Thu Phong không có ham mê này, chỉ là giận quá quên luôn kiêng kị.
Tiêu Thu Phong không có cảm giác, nhưng người xem bốn phía đã quá sợ hãi, còn Dâm Tặc thì há to mồm, đường đường là đệ nhất mỹ nữ của kinh thành, lại bị một người đàn ông đánh đòn theo kiểu của con nít, hắn quá kích động rồi, đến nổi hồn nhiên quên luôn cái trách nhiệm bảo vệ của mình.
Lại thêm một cái đánh vào mông nữa, Mộng Thanh Linh đã uất ức đến chết, nắm lấy tay của Tiêu Thu Phong, cắn một cái thật mạnh, máu tươi lập tức phọt ra, vài giọt máu đã chảy vào miệng nàng, một cảnh tượng hư ảo chợt hiện, trong nháy mắt, chợt biến mất.
Một hình ảnh khác lại xuất hiện, Thông Tâm Thuật của Mộng Thanh Linh, tựa hồ như gặp phải sét đánh, phản phệ chi lực, mạnh mẽ đánh tới, nàng chưa kịp hồi phục lại tinh thần, hét thảm một tiếng, sau đó cả người liệm đi.
Thông Tâm Thuật là tham cảm bản lĩnh trời sinh trong dòng máu của Mộng gia, trong thời điểm bình thường, chỉ cần đến gần một người, tâm tư, ý niệm của người đó từ trước đến giờ, Mộng Thanh Linh đều biết được. Cho nên, nàng biết, loại người nào có thể tiếp cận, loại này không thể tiếp cận, hoặc cần rời hay, hay tránh xa.
Lần đầu tiên gặp Tiêu Thu Phong, không thu hoạch được gì. Lần thứ hai, hai người ôm nhau, Mộng Tâm Thuật của nàng cũng không có tác dụng, biến nàng thành người mù, giống như khi đi vào trong suy nghĩ của người đàn ông Tiêu gia này, gặp phải một lực kháng cự mạnh mẽ, làm cho nàng không cách nào thông tâm hai người được.
Máu là con đường cuối cùng, nhưng Mộng Thanh Linh tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến, cho dù nàng cường ngạnh thi triển Thông Tâm Thuật cỡ nào, kết quả lại nhận được một lực phản kích rất mạnh, khiến cho nàng kêu lên rồi ngất đi. Cái này không phải do Tiêu Thu Phong đánh, chắc chắn là vậy. Do tự cô ta làm ra.
Nhưng mà... người xung quanh thì lại cho rằng, đây là lỗi của Tiêu Thu Phong, làm cho cô gái này xấu hổ đến nổi ngất xỉu.
“Không sao đâu, không có việc gì, có thể do khí cực công tâm, chúng ta dìu nàng đi nghỉ ngơi một chút. Chờ nàng tỉnh lại, chúng ta khuyên nàng. Thật không ngờ, Mộng tiểu thư như hoa như ngọc mà tính tình lại chẳng hiền lành tí nào”Phượng Hề cũng đến, xem xét Mộng Thanh Linh một chút, rồi nói.
“Vũ, nhốt nàng vào nhà, coi chừng nàng, ba ngày nữa, đuổi nàng ta đi!”Tiêu Thu Phong lạnh giọng quát, cũng xoay người đi vào trong, cảm nhận được trong cơ thể có một biến hóa mới, khí kình dao động, hắn cần phải bình ổn lại một chút.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy