Diệp Phàm bị đánh cho khí huyết toàn thân bốc lên, ù tai hoa mắt, suýt nữa là phải phun ra một ngụm máu.
Dương Nghị mới chân chính là cường giả Tứ Cực nhất trọng thiên, cường đại hơn so với đám người Từ Nguyên kia rất nhiều, sử dụng Kim Cương Trác quả thực không thể ngăn cản được.
Trải qua hơn trăm lần thử nghiệm, Diệp Phàm rốt cục phát động được bí quyết chữ Giai trong Cửu Bí, đôi mắt với Vũ khí có đạo và lý, dù là cường giả Tứ Cực Bí Cảnh tới cũng chưa chắc đã toàn thân mà thoát được. Lúc này hắn không thể không đem hết khả năng mà chống đỡ.
Vút vút...
Sau khi bí quyết chữ Giai của Cửu Bí phát động thành công xong thì Diệp Phàm liền cầm đỉnh vào tay, đánh lên phía bầu trời, tay kia vung Đả Thần Tiên va chạm kịch liệt với Kim Cương Trác.
Chiến lực gấp mười lần, rốt cục đã chống đỡ được Pháp bảo khủng bố này. Bầu trời như sắp sụp đổ, tiếng động điếc tai giống như cổ thánh trên thiên đình đồng thời nổ tung.
Vùng đại địa màu đỏ này cùng rung chuyển, bị đánh cho tan nát không còn hình dáng gì. Dưới bầu trời đêm, thần lực mênh mông tràn ra khắp mười phương, giống như biển động mãnh liệt.
Khoảng chừng sau mấy chục lần va chạm khiến thiên địa cũng phải run rẩy, ảnh hưởng của bí quyết chữ Giai biến mất, sắc mặt Dương Nghị rút cục cũng trắng như tuyết, không còn chút huyết sắc nào nữa.
Ông!
Hư không rung chuyển. Kim Cương Trác đứng giữa không trung, ánh sáng bạc tỏa ra rực rỡ. Nó xoay tròn, hóa thành một hố đen cắn nuốt tất cả.
Nó giống như một hố đen chân thật trong tinh vực vô ngần, nuốt trọn cả thiên địa. Những tảng nham thạch khổng lồ trên đại địa, cát đất vô tận giống như nước Trường Giang, Hoàng Hà ngược dòng bay thẳng lên bầu trời.
Tất cả đất đá một khi tới gần đều bị nó đánh nát, hóa thành tro bụi, không còn gì tồn tại nổi.
Bất kể là cái gì, chỉ cần tiếp xúc với nơi đó đều hóa thành bột mịn, không còn gì.
Lúc này Diệp Phàm phải biến sắc, không ngờ nổi Kim Cương Trác lại khủng bố tới như vậy, còn có thể sử dụng thế này.
- Vũ khí có hoa văn của thiên địa đúng là đáng sợ, uy lực thật không thể tưởng tượng được.
Hắn cầm lấy quạt lông năm màu quạt mạnh. Bảo phiến có thể đánh nát núi sông tỏa ra thần phong ngũ sắc đánh về phía trước.
Nhưng Pháp bảo này cũng không dùng được. Kim Cương Trác giờ phút này chỉ lớn cỡ cái cối xay mà lại có lực lượng cắn nuốt không gì sánh nổi.
Tiếng nổ vang truyền tới. Diệp Phàm bị lực lượng kéo mạnh, bị hút về phía hố đen kia.
- Tên tổ sư hỗn đản của ngươi đúng thật đối đãi với ta như Thánh tử rồi...
Diệp Phàm nguyền rủa, quạt lông năm màu trong tay ném mạnh về phía trước, đồng thời phóng đại đỉnh ra, chuẩn bị va chạm với cái hố đen kia.
Nhưng chuyện khiến người ta giật mình lại xảy ray. Uy lực của quạt lông năm màu Diệp Phàm đã tự mình nếm thử, cực đáng sợ. Vậy mà giờ phút này nó cũng bị hố đen nghiền nát, lập tức bị hủy diệt.
Đúng vậy, ngay cả chống đỡ một chút cũng không thể. Ánh sáng nhiều màu lóe lên, quạt lông năm màu liền biến thành tro bụi, khiến Diệp Phàm hết hồn hết vía.
- Quên không nói cho ngươi biết, tổ sư của ta là người cùng thế hệ với Thánh tử. Bảo vật của hắn tám trăm năm trước đã được khắc hoa văn của thiên địa, ngươi chết dưới Kim Cương Trác này cũng không oan đâu.
Sắc mặt Dương Nghị càng tái nhợt. Thần lực của hắn dù tiêu hao rất nhiều nhưng cũng không thể vận dụng theo ý mình được.
Diệp Phàm không nói một lời, rốt cục lại phát động bí quyết chữ Giai một lần nữa, hóa đỉnh thành cao chín thước, mạnh mẽ ném về phía trước.
Nhưng hố đen do Kim Cương Trác hóa thành lại có lực lượng khó mà tin nổi, cắn nuốt cả đỉnh.
Diệp Phàm giật mình vội vàng thúc dục, ra sức chống lại. Vạn Vật Mẫu Khí mà thánh vật như còn chưa có hoa văn thiên địa, không thể thi triển thần thuật, hiện giờ chỉ có sự chắc chắn mà thôi.
Vút!
Dưới sự chống cự toàn lực của hắn, đỉnh thu nhỏ lại ba thước, đánh lên Kim Cương Trác khiến bầu trời chấn động kịch liệt.
Dương Nghị rốt cục không kìm nổi, mặt không còn chút máu, há mồm phun ra máu tươi.
Phụt!
Diệp Phàm thúc dục Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh va chạm thật mạnh một lần nữa, khiến Kim Cương Trác lay động mãnh liệt.
Dương Nghị bị tấn công, suýt nữa rơi từ trên trời xuống.
Đúng lúc này thì Diệp Phàm cũng vọt tới, né khỏi hố đen, vung Đả Thần Tiên đánh vào Kim Cương Trác.
Ấm!
Hư không rung chuyển, Kim Cương Trác hóa thành lớn bằng bàn tay, xoay tròn trên không trung, ánh sáng bạc lóe lên. Hố đen hoàn toàn biến mất.
Thần lực của Dương Nghị không nhiều, không thể chống đỡ thêm nữa, do đó hố đen mới biến mất.
Diệp Phàm thúc dục đại đỉnh. Vạn Vật Mẫu Khí giáng xuống, ầm một tiếng liền thu lấy Kim Cương Trác.
Hắn cũng không muốn đối mặt với thứ Vũ khí khủng bố này. Kim Cương Trác sau khi được khắc đạo và lý có uy lực lớn tới khiếp người, khiến hắn cảm thấy kinh sợ.
Chát chát chát...
Dương Nghị dù thần lực đã suy yếu như vẫn kiên trì vận chuyển Kim Cương Trác, tạo thành chiến lực đáng sợ. Kim Cương Trác ở bên trong đỉnh công kích, đánh khiến nó lay động ong ong, rung chuyển liên tục.
Diệp Phàm cố chịu đựng, cầm Đả Thần Tiên vọt tới, vung lên đánh sụp cả hư không, đập thẳng lên đầu Dương Nghị.
Hào quang lóng lánh phát ra. Dương Nghị xuất ra bảy tám Pháp bảo nhưng mấy thứ này không thể chặn nổi Đả Thần Tiên.
Loảng xoảng...
Tiếng vỡ nát không ngừng vang lên. Tất cả Pháp bảo đều bị đánh nát, mảnh vỡ tung bay trong bầu trời đen, hóa thành mưa sao băng rực rỡ, rơi xuống mặt đất.
-Á...
Thần thức của Dương Nghị chấn động. Hắn ôm trán kêu thảm thiết, bị Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên đập mạnh xuống.
Chát!
Đầu vỡ nát, óc trắng lẫn với máu đỏ tươi văng tung tóe, tử thi từ bầu trời rơi xuống.
Rốt cục tất cả đều yên tĩnh lại. Dưới bầu trời đầy sao, ánh trăng như nước, mặt đất đầy những vết thương, bị trận đại chiến này hủy hoại không còn ra hình thù gì nữa.
Diệp Phàm đáp xuống đất, thở phào một hơi. Trận chiến này rốt cục đã kết thúc. Uy lực của Kim Cương Trác quả là vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn.
Tuy nhiên thu hoạch cũng thật lớn. Sau này tấn công gần có Đả Thần Tiên, xa có bảo trác, phối hợp với nhau thì chiến lực của hắn có thể tăng lên một bậc.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, Kim Cương Trác trong suốt, toàn thân màu bạc, đạo văn tự nhiên giống như được thiên nhiên tạo thành vậy.
Diệp Phàm cũng không dám sơ suất, dùng Vạn Vật Mẫu Khí khóa cứng nó lại, sau đó cho thần niệm tiến vào bên trong. Hắn cảm thấy loại trọng bảo này dù là đại nhân vật cho Dương Nghị mượn nhưng phân nửa là bên trong sẽ để lại ấn ký.
Quả nhiên khi hắn tiến vào chỗ sâu nhất trong Kim Cương Trác thì một luồng khí tức nguy hiểm vọt tới.
Vút!
Hắn rất nhanh rời đi. Một đạo thần niệm đuổi theo hắn. Một đạo hư ảnh di động trên không trung, đánh về phía Diệp Phàm.
Chát!
Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên lên đánh tan đám thần niệm kia thành tro bụi.
Sau đó hắn lại tiến vào bên trong Kim Cương Trác. Bên trong đó trong vắt vô ngần, không chút tì vết, sáng lạng trong suốt giống như một vùng tinh không vậy.
- Bên trong Vũ khí có đạo và lý rốt cục lại thế này...
Tới lúc này Diệp Phàm mới yên tâm. Bảo trác này đã hoàn toàn thuộc về hắn rồi.
Trải qua trận chiến này hắn đã tỉnh ngộ. Dù có Đả Thần Tiên trong tay thì cũng có những Vũ khí không thể đánh nát, không làm gì được thần thức của người khác.
Ánh sao lấp lánh. Diệp Phàm lưng đeo Đả Thần Tiên, một mình đi sâu vào bên trong vùng đất màu đỏ, biến mất hoàn toàn.
Ba ngày sau, An Châu truyền ra tin tức, hai vị đệ tử của trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa bị đánh chết, chỉ còn lưu lại hai cái đầu, thân thể hóa thành tro bụi.
Manh mối duy nhất là mỗi cái đầu có khắc một chữ Diệp, chữ viết cứng cáp có lực, tràn ngập sát khí và khiêu khích
Diệp Phàm đánh gục đệ tử của Diêu Quang ở An Châu, tin tức này lan đi rất nhanh, rất nhiều người vọt về hướng này.
Vẻn vẹn chỉ cách nhau mấy ngày, Côn Châu lại truyền tới tin tức, Diệp Phàm đại chiến với ý Tần Thái của Diêu Quang Thánh Địa, vận dụng Kim Cương Trác đánh cho đối phương thành tro bụi.
Tin tức này vừa truyền ra khiến rất nhiều ốc đảo chấn động, nhất là những nhân vật cao tuổi đều biết Kim Cương Trác là Vũ khí của một vị đại nhân vật Diêu Quang Thánh Địa.
- Đã xảy ra chuyện gì rồi? Trọng bảo của Diêu Quang lại ở trong tay Diệp Phàm, đánh đệ tử của Diêu Quang thành trọ bụi.
- Các ngươi còn không biết, một mạch của các trưởng lão lánh đời Diêu Quang muốn tranh đoạt vị trí Thánh tử của nhánh Diêu Quang chính thống, phái ra mười mấy đệ tử tới giết Diệp Phàm...
Rất nhiều tu sĩ ở các ốc đảo phụ cận đều bắt đầu bàn tán.
- Đây là khiêu khích trắng trợn. Diêu Quang Thánh Địa cho mười đại cao thủ đuổi giết Diệp Phàm, kết quả là ngược lại bị kẻ này giết.
- Diệp Phàm thật sự ở An Châu và Côn Châu sao? Có phải do người khác làm không?
- Hẳn là hắn. Có người tận mắt nhìn thấy hắn dùng Kim Cương Trác giết Tần Thái. Tuyệt đối đúng là hắn.
Đám người Dương Nghị, cổ Lực Thiên bị giết ở vùng đất màu đỏ, đến bây giờ còn chưa ai phát hiện ra. Mới chỉ biết hắn giết ba người đã khiến thế giới bên ngoài đại loạn rồi.
Chiều tối, nhóm lửa lên, Diệp Phàm, Đồ Phi và Hắc Hoàng hội họp một nơi.
- Mạnh mẽ lắm, người của Diêu Quang Thánh Địa mà biết thì sắc mặt sẽ xám lại.
Đồ Phi sau khi biết kết quả liền nói:
- Thật hy vọng ngươi có thể đánh vỡ nguyền rủa, bước vào Tứ Cực Bí Cảnh, tái hiện phong thái vô thượng của thánh thể thái cổ.
Diệp Phàm nói:
- Mong tới Thánh thành Bắc Vực. Trăm vạn cân Nguyên chỉ trông cậy vào vật liệu đá của Thánh địa thôi.
Đồ Phi cười phá lên nói:
- Mười đại cao thủ còn lại một người cuối cùng, nếu bị tiêu diệt toàn bộ, tin tức truyền ra hẳn chấn động Bắc Vực. Ta thật sự muốn xem sắc mặt người Diêu Quang Thánh Địa lúc đó.
Hai ngày sau Diệp Phàm, Đồ Phi, Hắc Hoàng tìm thấy người cuối cùng ở Côn Châu. Hắn vẫn dùng Kim Cương Trác đánh gục đối phương, rất nhiều người nghe tin mà tới, tận mắt nhìn thấy.
Cơ Hạo Nguyệt, Hạ Cửu u và một số Thánh tử cùng xuất hiện ở đây. Diệp Phàm nhìn thấy bọn họ từ xa, cùng Hắc Hoàng và Đồ Phi trực tiếp vượt qua hư không rồi biến mất.
Không tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh thì hắn tuyệt đối không chiến đấu với những Thánh tử này, cố gắng tránh mặt.
Tất cả mọi chuyện ở An Châu và Côn Châu đã xong, Diệp Phàm tiến bước tới Bắc Vực.
- Đi tim Lý Hắc Thủy. Hơn nửa năm qua hắn vẫn thường lui tới Thánh thành...
Đó là tin tức trước khi đi Đồ Phi báo cho hắn.
Diệp Phàm sau khi ra đi, An Châu và Côn Châu chấn động. Thi thể ở sâu trong mặt đất màu đỏ cuối cùng bị phát hiện...sáu chữ Diệp nhìn mà ghê người.
Diêu Quang Thánh Địa chấn động. Rất nhiều tu sĩ Bắc Vực chấn động.
Một mạch trưởng lão lánh đời của Diêu Quang phái ra mười đại đệ tử đến đuổi giết Diệp Phàm, kết quả là toàn bộ đều bị giết ở An Châu và Côn Châu.
Đây là một cái tát vô cùng vang dội, khiến Diêu Quang Thánh Địa mất hết mặt mũi. Cái gọi là mười đại cao thủ trở thành trò cười, tất cả đều bị một mình Diệp Phàm giết.
Ngay cả trọng bảo của đại nhân vật của Diêu Quang Thánh Địa — Kim Cương Trác cũng rơi vào tay Diệp Phàm. Đây đúng là một chuyện quá dọa người.
Một chữ Diệp mười cái mạng. Mười đại đệ tử của các trưởng lão Diêu Quang lánh đời đều chết, tạo nên một cơn sóng gió ngập trời, khiến rất nhiều người đều nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin nổi.
- Đó là mười đại tinh anh của mạch lánh đời của Diêu Quang Thánh Địa mà, ngay cả không so được với đệ tử kiệt xuất của dòng chính thì cũng tuyệt đối rất phi phàm, lại bị mình thánh thể thái cổ Diệp Phàm giết sạch à?
- Chuyện này... Quả khiến người ta khó tin nổi.
Hầu hết mọi người đều chỉ nghe nói chứ không tận mắt chứng kiện trận chiến này, nhưng vẫn lan truyền đi sôi trào như sóng biển.
Các đại Thánh tử tuổi trẻ đều tỉnh táo lại. Bọn họ không chú ý tới thực lực của Diệp Phàm hiện giờ, dù có tiến vào ngũ trọng thiên thì bọn họ cũng không để trong lòng. Nhưng chẳng may hắn có thể đánh vỡ nguyền rủa, tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh thì sao?
Mọi người nghĩ tới lúc đó thì đều không rét mà run. Ngay cả Thần Vương thể Cơ Hạo Nguyệt và Hạ Cửu u cùng đám người thiên tư ngút trời cũng đều phải trầm tư.
Tuy nhiên gần như tất cả mọi người đều không tin rằng Diệp Phàm có thể phá vỡ nguyền rủa bởi vì dù là thánh thể thái cổ được Đại Thánh địa bồi dưỡng cũng chỉ ngừng lại ở Đạo Cung Bí Cảnh.
Cơn sóng gió này cuốn động bước, Diệp Phàm đi trên đường nghe được rất nhiều. Nửa tháng sau rốt cục hắn cũng tiếp cận Thánh thành Bắc Vực...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Diệp Phàm đi một đường về hướng bắc, bay mười mấy ngày, lướt qua trăm núi ngàn sông, cũng không biết đi qua bao nhiêu vạn dặm, rốt cục cũng tiếp cận Thánh thành Bắc Vực.
Thánh thành Bắc Vực tuyệt đối ở vị trí trung tâm. Trên vùng đất màu đỏ này nó cũng nổi danh giống như cổ Quáng Thái Sơ, là thần địa được cư dân Bắc Vực tôn sùng.
Tiết trời đã vào cuối thu, thời tiết rất lạnh. Trên những cành cây khẳng khiu thỉnh thoảng còn có một hai chiếc lá khô còn lộ vẻ ngoan cường bám lại.
Vùng ốc đảo của Thánh thành này cực kỳ rộng rãi, phạm vi có thể tới mấy vạn dặm, rất nhiều thành trấn, nếu so với các châu khác thì cũng phải ngang với thánh châu. Ngay cả thổ phỉ to gan lớn mật cũng không dám tới ốc đảo này cướp bóc vì thế lực khắp nơi đều có nhân mã ở nơi này.
Gió bắc căm căm cuốn đi cây cỏ, tuyết đầu mùa cũng sắp sửa tung bay. Trên đường đã có rất nhiều người mặc áo da thú rồi.
Đường lớn trong Thánh thành rất rộng rãi, mười mấy cái xe ngựa đi song song cũng không có vấn đề gì, ngoài cư dân Bắc Vực thỉnh thoảng còn có tu sĩ bay qua trên bầu trời.
Giờ phút này khoảng cách giữa Diệp Phàm và Thánh thành còn chưa tới sáu trăm dặm, hai bên đường là những ngọn núi cao ngất, khí thế nguy nga. Con đường lớn bằng đá này giống như là do người chém núi mở ra vậy.
Khi còn cách Thánh thành không tới hai trăm dặm, người trên đường rõ ràng không ít, dị thú chen chúc lao đi, nhanh như gió như điện, phần lớn đều là tu sĩ.
Bỗng nhiên tiếng sấm vang rền truyền đến. Mấy chục kỵ sĩ như thủy triều tràn tới.
Không thể không nói những người này thực rất kiêu ngạo. Bọn họ cưỡi thú mà đi, chân bước giữa không trung, cách mặt đất khoảng mấy thước, chạy dọc theo đại lộ.
Tiếng thú hống ầm ĩ giống như một trận cuồng phong gầm thét tràn qua, khiến nhiều người đi đường râu tóc bị thổi toán loạn, không ít người trợn mắt lên nhìn.
Có thể thấy rõ rằng đó là những con Long Ma chân có móng vuốt như báo, đạp hư không mà đi, rõ ràng rất bất kính với người đi đường.
Người cưỡi thú trên không trung cho thú chạy rất nhanh, căn bản chẳng coi cảm nhận của mọi người vào đâu, nhằm thẳng về hướng Thánh thành, trong nháy mắt đã biến mất.
Người bình thường tuyệt đối không dám như vậy, bởi vì đi vào Thánh thành đa số đều là tu sĩ, làm vậy thực dễ đắc tội với người khác.
- Đây là đệ tử của thế gia thái cổ sao? Thật sự là quá kiêu ngạo. Bước trên đầu chúng ta mà đi.
Người trên đường đều vô cùng bất mãn.
- Thôi đi, đừng có mà phàn nàn nữa. Chẳng may bọn họ nghe được thì ... Tới tìm người, lúc đó ngươi gặp đại họa đó.
Có người khuyên.
- Ta cảm thấy như là người của Hoàng Kim gia tộc Bắc Nguyên. Bọn họ có lẽ là vô tình, hình như có việc gấp.
- Con cháu của một vị Đại Năng trong gia tộc Hoàng Kim đắc tội với một thiếu chủ của Thiên Yêu Cung, song phong đại chiến một hồi, lưỡng bại câu thương. Hơn phân nửa là bọn họ chạy đi vì việc này rồi.
Còn chưa tiến vào Thánh thành thật mà Diệp Phàm đã cảm thấy phía trước đúng là một nơi phong vân tụ hội.
Thành này hội tụ mọi người trong thiên hạ, có hoàng tộc Trung Châu, có gia tộc Hoàng Kim Bắc Nguyên, thậm chí có cả bậc Đại Năng của Nam Lĩnh, cũng có cả các thánh địa Đông Hoang.
Sau đó không lâu, Diệp Phàm rốt cục cũng tới gần đệ nhất thành của Bắc Vực.
Đây là một chốn thiên đường. Bên ngoài Thánh thành, trong phạm vi một trăm năm mươi dặm, cây cối tươi tốt, không cảm nhận được biến hóa của bốn mùa.
Mặc dù đã cuối mùa thu những nơi này vẫn xanh biếc một màu, chẳng hề lạnh lẽo chút nào, giống như ngày xuân, gió mát thổi tới, cỏ cây phong phú, linh tuyền róc rách.
Linh khí vô cùng nồng đậm, cao hơn mấy lần so với địa phương khác, cổ mộc che trời, cao tới hơn trăm thước giống như những ngọn núi nhỏ, chạy cây duỗi hướng lên bầu trời, dây leo rậm rạp giống như cầu long leo khắp vách đá.
- Đã tới cuối thu mà nơi này sao vẫn còn sinh cơ bừng bừng như vậy?
Có người cũng giống như Diệp Phàm, nghi hoặc hỏi người đi đường.
- Thánh thành trường tồn từ xa xưa. Nó ảnh hưởng tới môi trường của cả VÙNG này.
Có người đáp.
Sau nửa khắc tập trung. Diệp Phàm rốt cục cũng nhìn thấy Thánh thành trong truyền thuyết, khiến hắn rung động rất lớn.
Cổ thành cực kỳ hùng vĩ, tường thành giống như một con thương long nằm ngang, liên miên không dứt, tựa như dùng đồng đúc thành, sáng bóng lấp lánh ánh kim loại.
Cửa thành to lớn, cao tới trăm thước, khí thế mênh mông, cực kỳ hùng vĩ. Từ xa xa nhìn lại, cổ thành khổng lồ này khiến người ta có cảm giác áp bức tới hít thở không thông.
- Đây là trung tâm phong vân của Bắc Vực đó...
Từ xưa tới nay, truyền thuyết về Thánh thành rất nhiều. Tìm đọc các loại điển tịch, mọi người đều giật mình phát hiện ra nó thực sự rất cổ xưa.
Căn bản không thể tìm lại ngược dòng lịch sử xem nó bắt đầu từ niên đại nào. Từ khi có văn tự ghi lại tới này, thành này chưa bao giờ sửa chữa, cũng không biết đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng.
Thần Thành CŨNG là tên của nó. Tương truyền vô số năm tháng trước, nó lơ lửng giữa không trung, vào thời đại thái cổ mới hạ xuống trên mặt đất.
Cổ thành này còn lớn hơn đô thành của đại quốc rất nhiều lần, hùng vĩ bao la cực kỳ. Nếu không phi hành, đi bộ như phàm nhân thì muốn đi qua thành phải mất một ngày.
Bên trong thành đông đúc phi thường, đền đài san sát. phố cổ rộng lớn, Đổ thạch phường, Tiên Nhân Lâu, Phong Nguyệt Cung, Thánh Chủ Khuyết, Yêu Vương Các, cái gì cần có cũng có, hết sức xa hoa, phàm nhân và tu sĩ hỗn tạp.
Trong thành người đến người đi, có một nửa đều là tu sĩ. Ở địa phương thế này tất cả mọi người đều không dám làm gì lỗ mãng, nói không chừng lại chọc phải con cháu của một gia tộc cổ xưa.
Mà không hay ho hơn thì có thể trực tiếp dẫm lên chân của một vị Thái thượng trưởng lão của thánh địa. Những chuyện này không phải không có khả năng phát sinh bởi vì trong Thánh thành này không hề ít người như vậy lui tới.
Diệp Phàm phát hiện ra ánh mắt của hắn không thể bao quát nổi nơi này, cổ thành khổng lồ, bố cục huyền ảo. Hắn hoài nghi một số cung điện cũng cổ kính như tòa thành này vậy.
Trên đường phố phồn hoa thỉnh thoảng lại xuất hiện một cung điện rất rộng lớn, rường cột được chạm trổ hoa lệ như hoàng cung.
- Đây là nơi nào?
Hắn thỉnh thoảng lại hỏi người qua đường.
- Đây là nhà trọ do Ngũ Hành Cung mở, cũng coi như không tồi.
- Cả một cung điện mà làm khách sạn...lại còn coi như không tồi.
Diệp Phàm hơi ngẩn ra mà nhìn trân trối.
Không đi quá xa lại thấy cả một vườn ngự uyển, cảnh trí tuyệt đẹp, lầu các nguy nga, xanh vàng rực rỡ.
- Đây là nơi nào?
- Đây là Đổ thạch phường, quy mô quá nhỏ, đề nghị ngươi đi tới Đổ thạch phường của những thánh địa khác.
Ngươi bên cạnh đáp.
- Cả vườn ngự uyển thế này mà lại coi là Đổ thạch phường cỡ nhỏ...
Diệp Phàm thật sự không biết nói gì nữa.
Sau đó không lâu hắn lại nhìn thấy một số lầu các treo giữa không trung, không hề hỗn độn mà những nơi nó lơ lửng đều theo quy luật, lịch sự mà tao nhã.
- VỊ lão bá này, xin hỏi nơi này là nơi nào?
Diệp Phàm không thể không tiếp tục hỏi người đi đường.
- Lần đầu tiên tới Thánh thành hả?
Một lão già hơn trăm tuổi ven đường nhìn hắn nói:
- Đây là một quán rượu, cũng tạm được đó.
Diệp Phàm sờ sờ cằm, thật sự không biết nên nói cái gì. Tất cả đều rất xa hoa.
Lão già kia lại nói:
- Nếu có đủ Nguyên thì có thể lên đó ăn bữa cơm, thức ngon gì trong thiên hạ đều có, nữ tu sĩ rót rượu, đánh đàn cho khách cũng có.
Bên trong thành không có người phi hành, ngay cả tu sĩ cũng giữ nghiêm quy định. Trên đường phố đông đúc, dòng người lui tới, chen vai thích cảnh.
Diệp Phàm đi một lát nữa cuối cùng cũng tới được một chỗ yên tĩnh. Đây là một đạo quan, không to lớn nhưng lại chiếm phạm vi rất rộng.
Ở xung quanh có trồng rất nhiều cổ thụ, xanh tốt vô cùng. Đạo quan thấp thoáng trong hồng trần vạn trượng, so với những nơi khác thì yên ắng hơn nhiều, có một loại cảm giác trở về.
Đây đúng là một địa phương thực đặc biệt, dường như có ý vị đại đạo lưu chuyển, rõ ràng có rất nhiều người ra vào nhưng lại vẫn rất thanh tĩnh.
- Đại thúc, cho ta hỏi nơi này là nơi nào, tại sao lại có đạo quan?
Diệp Phàm hỏi một vị trung niên mập mạp hơn bốn mươi tuổi.
- Vừa nhìn đã biết ngươi mới tới Thánh thành rồi...
Lại là những lời này, mỗi lần hắn hỏi người khác đều nghe thấy câu như vậy.
Trung niên mập mạp trông có vẻ phúc hậu này cười nói:
- Đây là thạch phường của Đạo Nhất Thánh địa, tương đối có danh tiếng, đúng là một địa phương không tệ. Gần đây Thánh nữ của bọn họ thường xuyên lộ diện, thường trú ở nơi này. Thanh niên nếu muốn ngắm dung nhan nàng thì không nên bỏ qua cơ hội này nhé.
- Điệu cười của đại thúc tại sao lại đáng khinh như vậy chứ?
- Hắc hắc... Ngươi không biết thôi, sắp tới nơi này sẽ rất náo nhiệt, cũng không biết ở đâu lại nhảy ra tám kẻ điên, tuyên bố phải thắng được Thánh nữ tại Đạo Nhất Thánh Địa đổ thạch phường.
- Đại thúc, ta thấy ngươi đúng là rất xấu xa.
Diệp Phàm liếc nhìn trung niên mập mạp này.
- Tám kẻ điên này rất có lai lịch, Thái thượng trưởng lão của Khương gia cũng không thể áp chế được bọn họ. Tám người bọn họ lấy ra một ngọc giản màu đỏ, lão già Khương gia phải xoay người rời đi.
- Tám người nọ có lai lịch gì?
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
- Ai mà biết.
Trung niên mập mạp lẩm bẩm một tiếng rồi nói:
- Đi, chúng ta vào xem không?
Diệp Phàm uyển chuyển từ chối. Trung niên mập mạp cười hắc hắc, lắc lắc cái mông lớn trông hơi đáng khinh, một mình đi vào bên trong Đạo Nhất Thánh Địa đổ thạch phường.
- Người nào nếu muốn thắng về cả Thánh nữ của Thánh địa, đúng là vụ làm ăn kinh người. Tuy nhiên như vậy cũng tốt. Nhiều người như vậy dễ dàng giúp ta đục nước béo cò trong Thánh thành.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
Đi qua một sóc, phía trước liền có một hồ nước rất lớn màu xanh lam, giống như một khối ngọc bích khổng lồ được khảm trên mặt đất vậy.
Dòng người bắt đầu khởi động, không ít người đi tới bên bờ hồ, dương liễu đong đưa, gió mát thổi tới.
Trong hồ có rất nhiều thuyền rồng, tiếng sáo du dương truyền tới. Diệp Phàm phát hiện ra trên bờ đa số là thanh niên.
Khi hắn nhìn lại liền cả kinh. Ở sâu bên trong hồ lớn, trên bầu trời có mây mù bao phủ, còn có rất nhiều thuyền lớn trôi nổi lơ lửng, lại có một số lầu các cung điện.
- Đây là nơi nào?
Diệp Phàm nghi hoặc hỏi.
Lần này không không bị ai nói là lần đầu đến nữa mà lại bị nói xách mé.
- Đã đến đây rồi còn vờ vịt mình là thiếu niên ngây thơ.
- Đại ca, ta thật sự không biết đây là nơi nào mà. Xin giới thiệu một chút đi.
Diệp Phàm khiêm tốn học hỏi.
Cả dòng người kéo tới hai bên bờ hồ liễu rũ. Nam nhân nọ liếc nhìn hắn nói:
- Diệu Dục Am nổi tiếng Thánh thành, ngươi không biết à?
- Diệu Dục Am là nơi nào? Ta lần đầu tới Thánh thành mà.
Diệp Phàm nói.
- Tất nhiên là một trong mười nơi phong nguyệt của Thánh thành rồi. Gần đây truyền nhân của Diệu Dục Am sắp xuất thế, ta đoán rằng một số Thánh tử và truyền nhân của thế gia thái cổ còn lén lút tới nơi này. Ngươi lần đầu tiên tới Thánh thành thì tới đây là đúng đó...
- Ta thật sự muốn biết một chút, nhưng đúng là trước đây chưa biết gì mà...
Nam nhân này lại liếc hắn rồi nói:
- Buổi tối nơi này mới náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, tiên hồ lấp lánh, lầu quỳnh điện ngọc trên bầu trời hiện ra, thuyền ngọc đi ngang trời. Truyền nhân kiệt xuất của Diêu Dục Am xuất thế, mọi Thánh tử và thanh niên thế gia thái cổ đều âm thầm tới đây.
- Tiếng tăm của Diệu Dục Am lớn vậy sao?
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Diệu Dục Am kế thừa cổ kinh, thế lực khổng lồ vô cùng, tiếng tăm tất nhiên phải lớn tới cực điểm, không hề yếu hơn Thánh địa bao nhiêu đâu.
Thánh thành có mười nơi phong nguyệt lớn, Diệu Dục Am chưa nói tới nội tình và thực lực, chỉ đơn thuần nói về phong nguyệt đã xếp trong ba thứ hạng đầu.
Nghe nói am chủ mỗi đời của bọn họ đều có quan hệ khó nói với một số Thánh tử. Những Thánh tử kia về sau có người lại trở thành Thánh Chủ...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Bên cạnh hồ nước khổng lồ có cây cối xanh um, những tảng đá kỳ lại khắp nơi, tơ trúc tung bay, người lui tới không dứt. Rất nhiều người đi qua nơi này đều dừng lại nghỉ chân.
Bỗng nhiên một con thuyền ngọc cắt ngang phía chân trời, đi vào trên không trung của hồ lớn. Mây khói lượn lờ, sương mù bao phủ, rất nhiều điểm sáng lóe lên, mờ ảo mà thánh khiết.
Những tiếng nhạc tuyệt mỹ, uyển chuyển sâu kín, phiêu đàng vang lên, khiến người ta như mê như say, giống như tiếng nhạc từ trên chín tầng trời, động lòng người vô cùng, gột rửa tâm linh người khác.
- Truyền nhân của Diệu Dục Am tới rồi.
- An Diệu Y, nhất định là nàng. Sớm đã nhe nói nữ đệ tử của Diệu Dục Am sắp xuất thế, có một số đệ tử của thế gia thái cổ đều vì nàng mà tới Thánh thành.
- Nàng là Am chủ tương lai của Diệu Dục Am. chẳng lẽ thực sự lại tới đây. Nói như vậy thì đệ tử của Thánh địa và thế gia thái cổ hẳn phải tranh đấu gay gắt rồi.
Thuyền ngọc có năm màu bảy sắc, phía trên có một nữ tử đang đứng, y phục toàn thân trắng như tuyết nhẹ nhàng tung bay, biểu lộ hoàn toàn vẻ đẹp hoàn mỹ động lòng người của nàng.
Hầu hết mọi người ven hồ đều là tu sĩ, thị lực tất nhiên là rất tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo của nữ tử này.
Nàng giống như minh châu tỏa sáng, xuất trần và tú lệ vô cùng, vẻ đẹp như ẩn hiện, ngọc cốt trời sinh, dung nhan gần như hoàn mỹ, không tìm ra chút tì vết.
Diệp Phàm cũng chấn động từ tận đáy lòng. Nữ tử tên An Diệu Y này quả thực cực kỳ xinh đẹp, có thể so sánh với Nhan Như Ngọc, không thể tìm ra chút khuyết điểm nào cả.
Nàng tuy vậy có vẻ trẻ mới mười tám mười chín tuổi, thân thể nhỏ nhắn mềm mại giống như tiên ngọc được tạc tỉ mỉ mà thành, da thịt như tuyết, giống như mang theo sương lạnh.
- Đây nhất định là An Diệu Y. Ta đã nghe nói từ sớm là dung mạo của nàng vô song, khó thấy tại Đông Hoang, là một vị giai nhân tuyệt đẹp, đáng tiếc là lại sinh ra ở môn phái này, đúng là minh châu trong bùn mà.
Có người lắc đầu thở dài, giống như rất tiếc hận vậy.
Diệu Dục Am có thanh danh thực sự không tốt, bằng không cũng không thành nơi phong nguyệt của Thánh thành. Điều này có liên quan tới việc tu luyện của bọn họ.
Tuy nhiên phong thái tuyệt thế của An Diệu Y lại không hề nhiễm chút bụi trần, tươi đẹp mà lạnh lùng, toàn thân như băng ngọc, thoạt nhìn vô cùng xuất trần và thánh khiết.
Đây là một loại cảm giác tương phản mãnh liệt. Không ít người đều đoán rằng nàng là một vưu vật tuyệt vời, giống như nước mùa xuân hóa thành nhưng không ngờ lại băng cơ ngọc cốt thế này.
Ánh sáng lấp lánh. An Diệu Y đứng bên trên thuyền ngọc, mái tóc đen tung bay, áo trắng phất phơ, cả người giống như không nhiễm bụi trần, như tiên tử trên cung trăng, so với Thánh nữ của Thánh địa cũng thành khiết hơn.
Thần sắc Diệp Phàm bình thản. Hắn cũng không thể tin nổi trời sinh nàng lại có khí chất băng khiết như vậy.
Hắn cảm thấy An Diệu Y muốn thu hút người khác. Một thế lực vốn có thanh danh không tốt lại nuôi dưỡng một nữ tử như thần nữ, Thánh nữ như vậy hoàn toàn là muốn sử dụng lòng người.
Bởi vì bọn họ tu luyện cuối cùng là Ngọc Liên nhiễm bụi trần, không có khả năng mãi vẫn xuất trần mà cuối cùng phải rơi vào nơi phong nguyệt.
Làm như vậy lại càng hấp dẫn người khác, càng khiến người ta động lòng. Tạo hình một nữ tử thanh cao không thuộc nhân gian cũng chỉ vì muốn động lòng người khác mà thôi.
- Ngươi cười thực tà ác, có ý đồ gì thế hả?
Nam nhân từng nói cho Diệp Phàm chút tin tức kia hỏi.
Diệp Phàm cười cười nói:
- Không có gì. Ta chỉ cảm thấy Diệu Dục Am này thực không tầm thường, có thể đóng gói lễ vật đẹp đẽ như vậy, lúc này mới có thể câu được cá lớn.
- Ngươi đang nói cái gì thế?
Diệp Phàm cười khẽ nói:
- Thứ không có được mới là thứ tốt nhất. Đắp nặn ra một tiên tử cực kỳ cao xa như vậy, sau đó thỏa mãn một số ít người, cho họ cơ hội đánh rớt nàng xuống phàm trần, giống như lời ngươi nói, đệ tử của các Thánh địa và thế gia thái cổ hơn phân nửa sẽ bị câu tới.
Nam nhân này phản bác:
- Ngươi nói sai rồi. An Diệu Y sau khi sinh ra đã có tiên quang phát ra, xinh đẹp trời xinh, thánh khiết xuất trần, cũng chẳng phải là do đắp nặn thành đâu.
- Nói như vậy thì ta nói sai rồi sao?
Diệp Phàm nói gì cũng không tin vào lời đồn đại như vậy.
- Diệu Dục Am tuy rằng thanh danh không tốt như An Diệu Y đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn đó.
Nam nhân này vẫn cố gắng bảo vệ nàng.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một nụ cười nhạt nói:
- Ngươi mới nhìn mà đã như vậy, quả nhiên Diệu Dục Am đúng là thượng thừa, hiểu rõ lòng người.
Hào quang lóe lên. Thuyền ngọc ngũ sắc chìm sâu vào bầu trời trên hồ lớn. Nơi đó có lầu quỳnh điện ngọc, mây mù bao phủ, trông rất mơ hồ.
- Ta, An Diệu Y, đêm rằm sẽ gảy một khúc đàn...
Giọng nói tự nhiên từ bên trong cung điện trong mây mù truyền ra, rõ ràng mà thanh nhã.
Nhưng cẩn thận nghe kỹ lại thấy giống như khiến người ta say mê, trông cao nhã lại có vẻ động lòng người.
An Diệu Y đi tới Thánh thành, tin tức này được truyền ra rất nhanh, đêm rằm gảy đàn, khiến cho cả thành sôi trào.
Không hề nghi ngờ gì nữa, đêm nay Diệu Dục Hồ sẽ tấp nập người tới.
Sớm đã có lời đồn An Diệu Y xuất thế. Nàng có thể nói là một trong những nữ tử xinh đẹp nhất Đông Hoang, tiếng tăm truyền khắp thiên hạ.
Hiện giờ sen ngọc còn chưa dính bùn, đệ tử của Thánh địa và thế gia thái cổ đều bị câu dẫn tới.
Diệp Phàm rời khỏi Diệu Dục Hồ, tiếp tục đi tới. Đi hơn một canh giờ nữa nhưng vẫn chỉ mới đi được một góc nhỏ của Thánh thành mà thôi.
Đi qua hồ nước xanh thẳm, hắn tới một con đường nhỏ cổ xưa, cũng không biết đã qua bao nhiêu thời đại, bề mặt đá lát đường đã bị đi cho bóng loáng.
Toàn nhìn thấy những vườn ngự uyển rộng rãi, đền đài liên miên, Diệp Phàm muốn tiến vào trong con đường nhỏ này xem nó có gì đặc biệt chăng.
Hắn rẽ ngang rẽ dọc một hồi vào trong con đường nhỏ này nhưng lại tiến vào một khu phường thị tự do, vô cùng náo nhiệt.
Diệp Phàm thực giật mình. Nơi này tuy rằng chỉ là một ít hàng vỉa hè, không thể so sánh được với những cung điện kia nhưng trên mặt đất lại có không ít thứ
Lục Đồng Kim Tinh, Xích Hồng Ngọc Tủy, Thần Huyết Thổ, Tinh Thần Thạch...các loại tài liệu quý báu cần gì cũng có.
Rất nhiều đồ vật đều là bảo bối mà Đại hắc cẩu muốn vơ vét để khắc đạo văn, bên ngoài rất khó tìm, nhưng ở trong một góc nhỏ của Thánh thành đều có thể tìm đủ.
Điều này làm cho hắn không thể không cảm thán, Thánh thành không hổ là trung tâm của Bắc Vực, là nơi tụ hội của phong vân trong thiên hạ.
Mấy thứ này chỉ có thể đặt ở hàng vỉa hè, những góc thế này không biết có tới bao nhiêu, khẳng định là có rất nhiều phường thị tự do thế này.
Có thể đoán rằng bên trong những cung điện to lớn kia nhất định còn có những thứ quý báu hơn nhiều.
Diệp Phàm đi vòng vo nửa vòng lại gặp được không ít dược liệu quý hiếm. Ngọc Xà Lan, Cửu Diệp Phượng Hoàng Thảo, Xích Nguyệt Quả, Ổ Ngọc Thần Liên... Hương thơm ập tới, tuyệt đối là hàng tốt.
- Chỉ cần có Nguyên, đúng là cái gì cũng có thể mua được.
Hắn hơi cảm thán. Nguyên không phải là vạn năng, nhưng không có Nguyên thì vạn vạn điều không thể.
Diệp Phàm vòng vo nửa phường thị, đi tới nơi bán vật liệu đá. Những quầy hàng này tất nhiên đều chỉ bày đá tảng mà thôi, thoạt nhìn rất bình thường, chẳng có gì khác biệt.
Nhưng Diệp Phàm lại hơi kinh hãi. Những vật liệu đá này đều không đơn giản, có dính một tia khí tức Thái Sơ, vừa hỏi giá đã thấy đắt đỏ vô cùng.
- Cậu thanh niên mua khối vật liệu đá này đi. Lấy danh dự mà đảm bảo là nó được lấy từ Thái Sơ đó, có khi cắt được bảo bối kinh thiên cũng nên.
Một ông lão ngồi chồm chỗm trên mặt đất, mời mọc Diệp Phàm mấy khối kỳ thạch trên quầy.
Số lượng người đi tới phường thị tự do rất nhiều, thỉnh thoảng cũng có người dừng lại.
Diệp Phàm vừa ngẩng đầu lập tức liền giật mình. Ở phía trên không của phường thị tự do có một Thiên Cung khổng lồ treo giữa bầu trời, nguy nga bất phàm.
- Kia là nơi nào, chẳng lẽ cũng là một nơi phong nguyệt?
- Cậu thanh niên nói gì đó. Đây là Thiên Yêu Cung bảo khuyết, là một trong bảy phòng đấu giá lớn của Thánh thành, thường xuyên có báu vật tuyệt thế được bán ở đó với giá trên trời đó.
Lão già bên cạnh nói.
- Phòng đấu giá treo lơ lửng trên trời, thật sự là xa xỉ...
Diệp Phàm không biết nói gì, hơn nửa ngày sau mới hỏi:
Có Thần Nguyên không?
- Có, đúng là có. Xác thực đã từng đấu giá rồi.
Lão già kia gật đầu thật.
- Hức.
Diệp Phàm hít sâu một hơi. Hắn cảm thấy đến Thánh thành này là đúng nơi rồi.
Lão già kia nói:
- Đó có gì mà lạ. Thiên Yêu Cung bảo khuyết là một trong bảy phòng đấu giá lớn nhất Thánh thành, cái gì cũng từng bán qua, nửa năm trước còn từng bán cả một quyển cổ kinh.
Diệp Phàm thực sự kinh hãi. Bí điển vô thượng chính là vật truyền thừa của Thánh địa mà.
- Không phải đầy đủ, nghe nói chỉ là một quyển tàn kinh, chỉ đề cập tới một Bí Cảnh thôi.
Nghe thế nhưng Diệp Phàm vẫn cảm thấy vô cùng giật mình. Thánh thành quả nhiên bất phàm, ngay cả thần vật như Thần Nguyên, cổ kinh mà cũng có thể đấu giá.
Lão già kia cười nói:
- Cậu thanh niên lần đầu tới Thánh thành phải không? Ha ha, lại nói tiếp, mấy ngày nữa Thiên Yêu Cung bảo khuyết sẽ bán đấu giá Long Văn Hắc Kim đó.
- Không thể nào. Ngay cả loại đồ vật đó mà cũng bán đấu giá sao? Đó là thánh vật của Đại đế trăm ngàn đời khó gặp mà.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động. Diêu Quang Thánh binh Cực Đạo cũng là do Long Văn Hắc Kim chế thành.
- Chỉ là một khối nhỏ bằng cái móng tay thôi. Quá ít. Ngay cả Đại đế cổ tái sinh nếu muốn rèn thành Vũ khí Cực Đạo cũng không đủ.
Diệp Phàm thoáng an tâm, gật gật đầu. Khối Huyền Hoàng Xích Kim mà mình nắm trong tay khẳng định đủ tạo ra một cái Kim Cương Trác.
Có lẽ vào lúc bất đắc dĩ thì hắn có thể lấy nó ra bán đấu giá, đổi lấy Thần Nguyên.
Tuy nhiên chưa tới bước đường cùng thì Diệp Phàm tuyệt đối không bán đấu giá vật này. Huyền Hoàng Xích Kim trăm ngàn đời khó tìm, hắn định lưu lại để tự mình rèn Thánh binh.
Cuối cùng hắn cũng rời khỏi phường thị tự do này.
Thánh thành quả thực quá xa hoa, cái gì cũng có, không chỉ những nơi khiến cho người ta hăm hở tiến vào như Yêu Vương Các, Thánh Chủ Khuyết mà còn có Đổ thạch phường, những nơi phong nguyệt khiến người ta say lòng. Đây cũng là một ma thanh cấp tiến, khiến người ta có thể chìm đắm trong đó.
Đi vòng vo hơn nửa ngày, Diệp Phàm cũng chỉ mới đi hết một phần nhỏ của nó mà thôi, còn chưa được một góc của Thánh thành. Thành này thực sự quá lớn, nghe nói phạm vi gần trăm dặm.
- Không được, ta phải đi tìm Lý Hắc Thủy, để hắn giới thiệu về thành này.
Diệp Phàm cảm thấy hiểu biết của mình như vậy rất phiến diện, cần phải có người quen dẫn đường.
Trước đây Đồ Phi đã nói cho hắn phải là thế nào để tìm Lý Hắc Thủy.
Trước khi mặt trời lặn, Diệp Phàm đi vào một con đường nhỏ cổ xưa, tới một cửa hàng bán Nguyên thạch rất nhỏ, rốt cục cũng tìm được Lý Hắc Thủy.
Khuôn mặt Lý Hắc Thủy ngăm đen, trông mạnh mẽ vô cùng, có vẻ chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, là con cháu của đại cường đạo thứ tám Lý Hằng.
Trước đây Đồ Phi từng nói với hắn, Lý Hắc Thủy muốn có tâm cơ là có tâm cơ, có thủ đoạn là có thủ đoạn, người cũng giống tên, tâm địa đen tối.
Cái tên miệng rộng kia còn nói rằng Lý Hắc Thủy không chỉ biết nói mà đã nói là nhất định làm được.
- Tiểu Diệp Tử, ngươi hiện giờ là một danh nhân, Bắc Vực không ai không biết. Yên tâm đi, đi vào Thánh thành tìm ta là được rồi.
Lý Hắc Thủy xem xong tín vật của Đồ Phi liền vỗ ngực nói:
- Trước tiên dẫn ngươi thong thả dạo chơi một chút.
- Ngươi là chủ nhà, tất cả mọi chuyện ta đều nghe lời ngươi.
Diệp Phàm cười nói.
- Thánh thành có mười nơi phong nguyệt lớn. Diệu Dục Am. Thủy Nguyệt tiểu trúc, Quảng Hàn Khuyết là ba lựa chọn tốt nhất, ngươi cứ quyết định đi.
Lý Hắc Thủy mày rậm mắt to, nhìn rất giản dị nhưng tuyệt đối không thể để bề ngoài của hắn mê hoặc.
Diệp Phàm đầu tiên ngẩn ra, sau đó dở khóc dở cười nói:
- Chúng ta tìm một chỗ tùy tiện uống hai chén đi. Chủ yếu là ta muốn nhờ ngươi giới thiệu một số tình huống của Thánh thành. Ngươi giới thiệu cho ta một chút đi.
Lý Hắc Thủy khoát tay chặn lại, vô cùng khách khí nói:
- Tối nay chỉ nói phong nguyệt, không nói chuyện khác. Những chuyện khác ngày mai nói sau. Ngươi đã đến rồi, ta làm sao lại không chiêu đãi ngươi một chút chứ?
Thánh thành ban đêm đèn đuốc tưng bừng, ánh đèn đầy trời chiếu rọi, giống như sóng bạc, rơi xuống trong thành. Ánh trăng như sóng nhưng bao phủ mặt đất.
- Thánh thành có thể tự động thu hút tinh lực của chư thiên.
Lý Hắc Thủy giải thích.
- Thành này rất không tầm thường.
Diệp Phàm cũng chỉ có thể cảm thán.
- Đêm này chúng ta đi Diệu Dục Am. Không ngờ An Diệu Y lại xuất thế. Nữ nhân xinh đẹp nhất Đông Hoang lại tới Thánh thành, đối với thế hệ thanh niên mà nói tuyệt đối là một đại sự. Các đệ tử của Thánh địa và thế gia thái cổ nhất định sẽ tới đây. Đêm nay khẳng định là náo nhiệt lắm.
Lý Hắc Thủy cười hắc hắc.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thần Thành ban đêm cũng không yên tĩnh, mỗi con đường nhỏ cổ xưa đều có người đi lại, tiếng nhạc du dương truyền tới từ mỗi tòa nhà.
Trên đường cái, cung điện nhiều không đếm nổi, xanh vàng rực rỡ, đèn đuốc sáng trưng. Nhìn khắp tầm mắt, ánh sáng khắp nơi, tiếng ca sâu kín mờ ảo vọng tới, động tâm tình người ta, khiến người ta say mê không thôi.
Thánh thành là một tòa thành không có ban đêm, từng cung điện đều có thần hoa bao phủ, ánh sáng nhiều màu nở rộ, cảnh tượng giống như ảo mộng.
Diệp Phàm nói:
- Thánh thành còn phân nửa là tu sĩ, sao lại xa xỉ như vậy, không giống thần thành mà thật giống như ma thành khiến người ta trầm luân vậy.
Lý Hắc Thủy cười nói:
- Tu sĩ cũng là người, không thể tuyệt tình, đều có thất tình lục dục. Đây là Thần Thành của tu sĩ.
Ánh sao sáng chiếu xuống, ánh trăng như nước. Cả tòa thành đều được bao phủ trong một tầng sa mỏng thần thánh, vô cùng đẹp đẽ. Tiếng hát và tiếng đàn nhẹ nhàng truyền khắp không gian.
Hương rượu thơm từ bầu trời bay xuống, những vùng Thiên Cung rực rỡ lóa mắt, đèn đuốc sáng trưng, lơ lửng trên bầu trời của con đường.
- Rượu ngon. Tuyệt đối là rượu ngon tuyệt thế ủ cả ngàn năm đó.
Lý Hắc Thủy nhìn lên cung điện trên bầu trời, lộ vẻ say mê nói:
- Chỉ sợ có đại nhân vật ở trong đó mở tiệc chiêu đãi khách quý.
- Đại nhân vật cũng cao sang phách lối vậy sao?
Diệp Phàm kinh ngạc.
Lý Hắc Thủy lắc lắc đầu nói:
- Đây không phải là cao sang phách lối. Người ở trên cao không tránh khỏi lạnh lẽo, tiên lộ vô vọng vô cùng, vì cái gì lại cứ phải khổ tu? Đạo tu luyện có hàng ngàn hàng vạn cách, người bất đồng có đạo bất đồng. Có người ở trong hồng trần tự độ chính mình. Nhất là những đại nhân vật kia tới cảnh giới nhất định sẽ không nhất thiết phải bế quan mà không ít người trải qua ngũ sắc, tiến nhập vào thế giới hồng trần, tìm kiếm cơ hội đột phá.
Diệp Phàm lộ vẻ ngạc nhiên nói:
- Ngươi biết không ít nhỉ.
- Những điều này không phải là thể ngộ của ta mà là của vài vị gia gia cường đạo thôi. Chúng ta nhìn hồng trần vẫn là hồng trần, bọn họ lại có thể thấy hồng trần là Tiên giới. Người bất đồng, đạo bất đồng, nhìn vào lại thấy cảnh bất đồng.
- Quả là cao minh. Đó là vấn đề về cảnh giới.
Diệp Phàm gật gật đầu nói:
- Hóa ra phù hoa trong mắt ta người khác lại nhìn thấy Tiên giới, hoặc hóa thành chốn bồng lai sinh động.
Lý Hắc Thủy nói:
- Thật ra trong thế hệ thanh niên cũng có người đã đạt tới cảnh giới này, ở trong vạn trượng hồng trần tự mình ngộ đạo.
- Người nào?
Diệp Phàm giật mình.
- Không biết. Mấy lão gia cũng không nói rõ. Tuy nhiên ta nghĩ đó cũng chỉ là cảnh giới tinh thần thôi, thực lực chân chính không có khả năng cao như vậy. Nếu không chẳng phải quá dọa người rồi, gần như không có khả năng.
Lý Hắc Thủy lắc đầu.
Trên bầu trời, cung điện trôi nổi, ánh đèn rực rỡ, hương rượu nồng nàn truyền qua không gian mà tới như say lòng người. Tiếng đàn tiếng ca vang lên động long người.
- Hơn phân nửa là nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão của Thánh địa mở tiệc chiêu đãi một vị Đại Năng.
Lý Hắc Thủy phỏng đoán.
- Hôm nay chúng ta đi Diệu Dục Am. Lần sau mời người tới Túy Tiên Khuyết thì cũng phải phun một ngụm máu đấy.
- Mở tiệc chiêu đãi trong này cần tốn bao nhiêu Nguyên?
Diệp Phàm hỏi.
- Khó xác định lắm. Tiệc rượu thấp nhất giá trị mười cân Nguyên. Yến tiệc cực kỳ xa hoa cần tiêu phí cả vạn cân Nguyên, thậm chí còn nhiều hơn, không cần cân nhắc.
Diệp Phàm nghe tới đây lập tức phải hít một hơi khí lạnh. Thế này cũng quá xa xỉ rồi. Một bữa cơm mà tốn cả vạn cân Nguyên, thế là ăn những thứ gì?
- Thế không phải là quá khoa trương sao?
- Tuyệt đối không khoa trương. Long Sâm, Thần Hoàng Sí...mấy thứ này chỉ nghe tên là ngươi phải biết nó trân quý tới mức nào, thậm chí các bậc Đại Năng còn có thể uống Ngộ Đạo Trà đó.
Diệp Phàm há hốc miệng, thật sự không biết nói thế nào, qua một thời gian dài nói.
- Túy Tiên Khuyết này rốt cục là do người phương nào mở thế?
- Gia tộc Hoàng Kim Bắc Nguyên, lai lịch rất dọa người. Trong tám hàng rượu trong Thánh thành thì nó có thể xếp trong ba hạng đầu đó.
- Chờ ta quét sạch vật liệu đá của các đại Thánh địa xong, mỗi ngày sẽ mời ngươi tới nơi này ăn tiên yến.
Diệp Phàm cười nói.
- Tiên yến chỉ có Thánh chủ mở tiệc chiêu đãi bậc Đại Năng mới có thể ngẫu nhiên mở một lần. Chúng ta đừng có nghĩ nhiều thì hơn.
Lý Hắc Thủy lắc đầu.
Thần Thành ban đêm thật sự không giống nơi nào khác, dọc những con đường cổ kính là những vùng cung điện, khiến người ta như thấy lạc vào tiên giới, tựa như ảo mộng vậy.
Ở phía trước là một vùng ánh sáng, Diệu Dục Hồ trông đẹp như một viên mỹ ngọc, lấp lánh lam quang, giống như một khối bảo thạch khổng lồ.
Bên hồ sớm đã có đầy người đứng, hầu hết đều là thanh niên, tất cả đều đang ngẩng đầu chờ đợi.
- Cảnh đêm nơi này thật sự không tệ.
Các loại hoa cỏ bên bờ đều lóe sáng mờ mờ, hòa vùng nước hồ màu lam trong sốt, giống như một khu vườn thần tiên thế ngoại.
Ánh trăng trắng như bạc chiếu xuống, trên mặt hồ có mười mấy chiếc thuyền ngọc lướt nhẹ, trên đó đều là những mỹ nhân y phục phất phơ, sáo ngọc du dương, giống như từ chốn bồng lai truyền tới, gột rửa tâm thần người khác.
Ở chỗ xa hơn có những con thuyền rồng phượng các, tất cả đều lấp lánh ánh sáng năm màu, dưới bóng đêm có vẻ thật bí ẩn.
Mà ở sâu trong bầu trời của hồ lớn lại là những cung quỳnh điện ngọc mỹ lệ, như ẩn như hiện, bị sương mù và bóng đêm bao trùm, thỉnh thoảng lại lóe lên trong suốt.
- Thực giống như đi tới Tiên Cung, Diệu Dục Am đúng là có thủ đoạn thật, khiến một nơi phong nguyệt lại có thể xuất trần tới vậy.
Diệp Phàm nói.
- Tất nhiên rồi. Bọn họ kinh doanh nơi phong nguyệt nhưng Thánh thành lại ít người có thể bì nổi. Chỉ có Thủy Nguyệt tiểu trúc, Quảng Hàn Khuyết mới có thể sánh được thôi.
- Rất nhiều người đều hẳn hiểu được tại sao lại thế này, vì sao vẫn đổ xô vào chứ? Ngay cả truyền nhân của các Thánh địa cũng không phải là ngoại lệ.
Lý Hắc Thủy cười cười nói:
- Những truyền nhân kia tâm chí như sắt thép, cũng không chắc là vì động tâm mà tới nơi phong nguyệt này.
Diệp Phàm gật đầu nói:
- Điều này cũng đúng. Diệu Dục Am cần Thánh Chủ tương lai chống lưng mà truyền nhân của các Thánh địa cũng muốn gặp nữ tử đẹp nhất Đông Hoang.
- Nhưng cũng khó nói lắm. Dù sao thì An Diệu Y cũng bất đồng với những am chủ trong quá khứ, tiên tư vô song. Một nữ tử không tì vết như vậy, nói không chừng thật sự sẽ khiến những truyền nhân này phải trầm luân đó.
Diệp Phàm cười nói:
- Ngươi thì sao?
- Ta...có thể ôm mỹ nhân về tất nhiên là rất hay rồi.
Lý Hắc Thủy cười to.
- Chúng ta ngàn vạn lần đừng trầm luân thì hơn.
- Quả thật là phải cẩn thận. Nhất là Tiểu Diệp Tử ngươi còn nhỏ tuổi, tâm chí không thế nào kiên định, chưa thấy qua chuyện này thì đừng có nói.
Diệp Phàm chẳng biết nói gì.
- Ngươi đừng có không tin. Ta nói thật đó. Trước kia am chủ Diệu Dục Am đều khiến cho một số truyền nhân thế gia thái cổ và Thánh tử phải trầm luân, huống chi là An Diệu Y đời nay, là một trong những nữ tử đẹp nhất Đông Hoang. Cái gọi là một trong cũng chỉ là khiêm tốn, chỉ sợ nàng là đệ nhất mỹ nữ của Đông Hoang thôi.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ nụ cười lạnh nói:
- Tối cao của phong nguyệt cũng chỉ là có được nhân tâm mà thôi. Nàng nếu đưa sắc thân tới thì ta dù nhận lấy cũng còn gì nữa đáng nói chứ?
- Ngàn vạn lần đừng có khinh thường, ngươi nếu khinh thường rất có thể sẽ rơi vào đạo của nàng đó.
Lý Hắc Thủy lộ vẻ trịnh trọng bất ngờ nói:
- Một mạch của bọn họ ngoài những chuyện bí mật ra thì thật sự không kém so với Thánh địa bao nhiêu đâu. Công pháp rất quỷ dị, khó lòng phòng bị lắm.
- Bọn họ rốt cục tu luyện công pháp gì? Chẳng lẽ có thể so với cổ kinh sao?
- Năm đó bọn họ có cổ pháp đạo gia song tu. Vừa rồi ta mới biết là một ngàn năm trước bọn họ đã có được một bộ tâm pháp khác, nghe nói là bí điển phật giáo ở Tây Mạc. Hiện giờ Phật đạo song tu đã bị bọn họ suy diễn tới một cảnh giới hoàn toàn thần diệu rồi.
- Song tu... Thật đấy à?
Diệp Phàm tuy rằng có nghe nói tới nhưng không tin là có pháp môn tu luyện như vậy.
- Trong chốc lát nữa ngươi sẽ biết.
Lý Hắc Thủy cười hắc hắc nói.
- Phật giáo...
Diệp Phàm sờ sờ cằm, không nói gì thêm nữa.
Bỗng nhiên tiếng đàn sáo đồng thời vang lên, tiếng ca tuyệt vời vang vọng khắp bầu trời đêm, động tới tâm linh của mọi người.
- Ta An Diệu Y..
Tiếng nói như tiếng trời truyền tới. An Diệu Y rốt cục xuất hiện. Nàng giống như tiên tử trên cung quảng, kỳ ảo xuất trần dưới ánh trăng, áo trăng phất phơ, bay về phía một chiếc thuyền hoa.
Đó là một ngọc thuyền ngũ sắc, chất đầy hoa tươi, đủ màu đủ sắc chỗ nàng tiến vào sâu trong mây mù trên hồ lớn.
- Thế này là thế nào?
Có người khó hiểu hỏi.
- Muốn nhìn thấy nàng thì cần phải bỏ Nguyên ra mua thuyền.
Bờ hồ lập tức sôi trào, sau đó rất nhiều người liên tiếp tiến lên muốn mua thuyền ngọc, đi vào bên trong hồ. Những tiếng rầm rĩ ầm ầm nổi lên.
Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy tiến tới hỏi thăm mới biết cần số lượng Nguyên vô cùng lớn khiến bọn họ đều líu lưỡi. Nhưng rất nhiều người đều không thèm để ý, chỉ cần có thể gặp mặt và gần gũi với An Diệu Y là được.
- Không phải chỉ là một An Diệu Y sao, làm gì mà khiếp thế?
Lý Hắc Thủy chẳng biết nói gì. Ngay cả mua thuyền ngọc cũng ra giá trên trời nhưng lại vẫn có rất nhiều người vung Nguyên như rác.
- Trực tiếp bay qua không được sao?
Diệp Phàm nói.
- Rất dọa người, có thể bị đánh ngược trở về đó.
Lý Hắc Thủy nghĩ một chút, tìm kiếm trong đám người, ánh mắt sáng lên nói:
- Có rồi.
Hắn nhìn thẳng về một đệ tử đại giáo, cười hắc hắc nói:
- Đó là đệ tử thứ bảy của chưởng giáo Ngũ Hành Cung. Ta đã từng gặp người này.
Đệ tử của Ngũ Hành cung này trả giá trên trời để mua một con thuyền rồng thật lớn dùng để du sơn ngoạn thủy, so với những thuyền ngọc bên cạnh cao hơn nhiều, trông rất hùng vĩ.
Diệp Phàm nghĩ chắc hắn định thuận thế mà lên thuyền, nào ngờ Lý Hắc Thủy lại đi tới, gọi một gã tùy tùng của đệ tử Ngũ Hành Cung kia ra rồi thì thầm một lúc.
Kết quả là tên tùy tùng kia giống như lửa đốt mông, vọt lên thuyền rồng bẩm báo.
Đệ tử thứ bảy của Ngũ Hành Cung lập tức biến sắc, đi xuống thuyền rồng rất nhanh, vội vã đi xuyên qua đám người.
Lý Hắc Thủy nghênh ngang đi lên thuyền rồng, sau đó ngoác ngoác Diệp Phàm, mời hắn đi lên.
Những người xung quanh đều không hiểu gì, chẳng biết thế này là thế nào. Chủ nhân của thuyền rồng đột nhiên lại thay đổi, cứ như vậy nhìn họ tiến vào trong hồ lớn.
- Ngươi nói gì với hắn thế?
Diệp Phàm hỏi.
- Vẻn vẹn chỉ cung cấp một tin tức, nói với hắn là vị hôn thê như cọp cái sắp tới.
Lý Hắc Thủy chẳng hề để ý chút nào nói.
- Ngươi thất đức thế sao?
Diệp Phàm bước đầu hiểu được thủ đoạn làm việc của Lý Hắc Thủy.
Lý Hắc Thủy cười hắc hắc nói:
- Hôn thê của hắn là con gái nhỏ của chưởng giáo Ngũ Hành Cung, hắn ngay cả nghi ngờ cũng không dám ở lại đây thêm. Chuyện này liên quan tới tương lai của hắn.
Trong hồ lớn có rất nhiều thuyền ngọc, nhưng lớn như thuyền rồng thì số lượng lại có hạn, đều bị một số đệ tử đại giáo mua rồi.
Bọn họ đứng trên đầu thuyền, dùng thần lực khống chế, rẽ gió vượt sóng, đi vào sâu bên trong hồ lớn.
Sát khí.
Hai người đều cảm nhận được sát khí phi thường cường địa, tuy nhiên lại không phải hướng về phía bọn họ.
Cách đó không xa, một con thần thuyền còn lớn hơn cả thuyền rồng của bọn họ, phía trên có một nam nhân mặc áo tím đang đứng, chắp hai tay sau lưng, tóc đen tung bay, đôi mắt thâm thúy vô cùng.
- Thiếu chủ của Thiên Yêu Cung.
Lý Hắc Thủy cả kinh nói.
Ở phía đối diện có một con thuyền hoàng kim lớn, cũng rất to lớn, giống như cả một cung điện vậy, phía trên cũng có một nam tử đang đứng.
Hắn mặc một bộ hoàng kim chiến y, cao lớn oai hùng, làn da màu đồng cổ, sắc mặt như đao khác, lông mày rậm to, có vẻ vô cùng oai hùng.
- Truyền nhân của gia tộc Hoàng Kim Bắc Nguyên.
Lý Hắc Thủy cười hắc hắc nói:
- Không nói tới các Thánh địa, riêng hai người này đến đây sẽ có trò hay để xem rồi. Không lâu nữa bọn họ sẽ đại chiến một trận.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Phàm nghe nói tới.
Ở Thánh thành lúc trước, hắn từng gặp được người của Hoàng Kim gia tộc Bắc Nguyên, vượt mã hoành không, đạp trên đầu người khác mà qua.
- Đều là thế lực siêu cấp, ngang hàng với Thánh địa!
Lý Hắc Thủy thấp giọng cười nói.
- Đêm nay chờ trò hay diễn ra đi!
- Bên kia CŨNG có một con thuyền rồng, so với chiếc thuyền của chúng ta thì lớn hơn rất nhiều, dường như là hoàng tử Đại Hạ!
Diệp Phàm nhìn ra xa.
- Đúng thế, tiểu ni cô áo trắng xuất trần kia cũng tới đây, thật là có ý tứ. Huynh muội cùng nhau tới địa phương này!
Lý Hắc Thủy nở nụ cười.
Xa xa, hoàng tử Đại Hạ tóc đen tung bay, tư thế oai hùng, vô cùng phấn chấn. Chiến y thần thiết trên người hắn sáng loáng, chín đạo long khí lượn lờ trên thân thể. Hắn như Thiên Đế lâm trần, vô cùng thần võ.
Ở bên cạnh hắn là một tiểu ni cô tinh thuần, đôi mắt to, đen láy lúng liếng, vô cùng ngạc nhiên với mọi thứ, nhìn rất hồn nhiên.
- Hắn CŨNG tới đây...
Diệp Phàm ngẩn ra.
Bên bờ, một con hoàng kim Thần Thư với toàn thân rực rỡ như thần hỏa thiêu đốt, có một nam nhân áo trắng ngồi ngay ngắn trên đó, phong thần như ngọc, nho nhã mà anh khí.
Có một số người dù đứng trong biển người mờ mịt cũng khiến người ta chỉ liếc mắt đã nhận ra. Họ như những sủng nhi của trời cao, không muốn người ta chú ý CŨNG không được.
- Khương Dật Phi...
Đây là một con cháu của Khương gia, ngày xưa ở Nam Vực khi dẫn Tiểu Đình Đình và Khương lão bá đi, mang trở về Khương gia thì Diệp Phàm có ấn tượng rất sâu sắc với hắn, thậm chí còn hoài nghi thần thể Khương gia chính là hắn.
“Tiểu Đình Đình có khỏe không? Khương lão bá thế nào?”
Diệp Phàm tự nhủ. Thời gian nhoáng cái đã qua bốn năm, không biết hai người kia hiện tại thế nào.
Diệp Phàm cũng không ở cùng bọn họ lâu nhưng lần đầu tiên ở thế giới này có cảm giác như “về nhà”, khoảng thời gian đó thật ấm áp.
Con hoàng kim Thần Thư này đạp nguyệt mà tới, bốn vó giẫm lên mặt hồ, toàn thân rực rỡ. Khương Dật Phi với áo trắng như tuyết, một người một thư vô cùng bắt mắt, như là thần linh lâm trần.
- Nhân vật bực này vừa thấy đã biết là bất phàm!
Ngay cả Lý Hắc Thủy cũng tán thưởng.
- Ngươi có biết thần thể Khương gia là ai không?!
- Vô cùng thần bí, ai cũng không biết được!
Lý Hắc Thủy lắc đầu.
- Có lẽ chính là hắn!
- Không thể nào!
Lý Hắc Thủy vô cùng kinh ngạc.
Không lâu sau, bọn người Diệp Phàm đã đi tới chỗ sâu trong đại hồ, một đám sương lợn lờ, khí tức thánh khiết tràn ngập, hồ nước trong suốt lóng lánh như đi tới quỳnh hải.
- Những nhân vật lợi hại tới nhiều thêm một ít!
Lý Hắc Thủy nhìn về một phía khác.
Nơi đó có một con thuyền lớn lóe ra ô quang, trên đó có một nam nhân mặc hắc y vô cùng lạnh lùng, bộ dáng như ở xa ngàn dặm.
- Đây là con trưởng của cường đạo thứ ba Từ Thiên Hùng - Từ Hằng, là đệ nhất cao thủ trong mấy tên con cháu đại cường đạo, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, là một cao thủ tuyệt đỉnh trong thế hệ trẻ Đông Hoang.
- Hắn chính là Từ Hằng?
Diệp Phàm cẩn thận đánh giá.
Làn da Từ Hằng tinh oánh như tuyết, vô cùng đặc biệt, như một tầng sương lạnh, lại như lãnh tuyết nhưng lại không có chút âm u nào. Thần mang nội uẩn, như một thanh thần kiếm che dấu trong trời sao.
- Ngươi và Đồ Phi thật lớn mật, dám trấn áp đệ đệ của hắn, nên để ý một chút, không thể để hắn biết được!
Tất cả các con thuyền đều dừng lại ở sâu trong đại hồ vì một đôi phượng thuyền đầy hoa tươi đang ở ngay phía trước.
Giữa không trung, Thiên Cung rực rỡ, nguy nga sừng sững, làm cho người ta có cảm giác không thực, tiên nhạc như trần, như từ cửu thiên truyền xuống.
Chín nữ nhân nhanh nhẹn ca múa, dưới đêm trăng như tiên nữ giáng trần, kỹ thuật uyển chuyển, mê hoặc lòng người.
Chỉ là Diệp Phàm cũng không thể không cảm thán. Những nữ tu sĩ này xinh đẹp như tiên, thần vận vô tận.
Nữ nhân phàm nhân dù xinh đẹp động lòng như thế nào cũng không thể lăng không vũ động như vậy, đối với nhiều người thì đây đúng là tiên tử trong mơ.
Bỗng nhiên, có người ngự thần quang thánh kiếm tới, chiếu sáng cả Diệu Dục Hồ, nhoáng cái đã tới nơi. Đây là một nam nhân hoàng y, tư thế oai hùng hiên ngang, rất có khí chất.
- Thánh tử của Đại Diễn Thánh Địa - Hạng Nhất Phi!
Diệp Phàm kinh ngạc. Những người này cũng đã công khai tới rồi.
- Không hợp lý!
Lý Hắc Thủy cũng thấy rất dị thường nói:
- Thiếu chủ Thiên Yêu Cung, truyền nhân Hoàng Kim gia tộc, hoàng tử Đại Hạ, nhân kiệt Khương gia, Thánh tử Đại Diễn Thánh địa Hạng Nhất Phi. Thế lực sau lưng bọn họ sừng sững, không nên như vậy, phải che dấu thân phận mới đúng!
Diệp Phàm gật đầu:
- Đúng thế, dù sao thanh danh của Diệu Dục Am cũng không tốt, những người này lại cao sang phách lối như vậy thì nhất định có nguyên nhân khiến chúng ta không biết!
Hai người nhất trí phán đoán, chắc có điều bất ngờ, bằng không những người này dù tới phong hoa cũng phải bận tâm tới thanh danh mà không dám dùng chân thân xuất hiện.
Bỗng nhiên, tiếng đàn hát trên bầu trời bỗng ngừng lại, bốn phía trở nên yên tĩnh. Phía trước, An Diệu Y áo trắng phất phới, đón gió mà đứng, như có thể thuận gió mà đi.
Tằng ưu đa diệu tổn đạo hành
Nhập sơn hựu khủng hàn sư tình
Thế gian an đắc song toàn pháp
Bất phụ vô danh bất phụ khanh.
Âm thanh tự nhiên phiêu động giữ bầu trời đêm. An Diệu Y với máu tóc đen láy bay múa, linh hoạt, kỳ ảo tuyệt trần, thần tú nội uẩn, ngọc cốt thiên sinh, tiên tư vô song.
Tất cả mọi người ngẩn ra, “diệu” nhất định là chỉ đủ loại diệu dục, “vô danh” là chỉ đại đạo, “khanh” đúng là kính xưng với người. Ý tứ câu này rất rõ ràng.
- Thế gian an đắc song toàn pháp?!
Thanh âm của An Diệu Y lay động nhân tâm, ánh mắt lướt nhìn qua tất cả mọi người.
Nàng lại nói ra những lời như vậy khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Chẳng lẽ nàng muốn rời Diệu Dục Am mà đi, nhập sơn ẩn thế, thoát khỏi phiến ô uế Diệu Dục Am này?!
Tất cả mọi người trên nhiều thuyền ngọc ở đại hồ lập tức chấn động. Nữ nhân đẹp nhất Đông Hoang quả nhiên không tầm thường.
- An tiên tử, ta hiểu được nỗi khổ của nàng! Ta nguyện ý cùng nàng ẩn thế nơi núi rừng!
Lập tức có người hô lên.
Phốc phốc!
Đáng tiếc, kẻ tiên phong này lại khiến những người khác không vừa mắt, lập tức bị đẩy rơi vào trong hồ.
- An tiên tử, nàng thánh khiết xuất trần, như thần nguyệt trên bầu trời, khi rời khỏi Diệu Dục Am, thoát khỏi bùn lầy, ta nguyện cùng nàng kết bạn mà đi!
Người này tuy rằng không nói gì tới việc ẩn cư cùng nhau nhưng ý tứ cũng không khác gì nhiều. Kết quả hắn CŨNG bị người ta đạp vào hồ nước.
Lại thêm một người nữa bị đánh rơi vào trong nước, khiến những người khác không dám nói gì, sợ trở thành công địch.
- Thật khó... thật khó! Thôi tối nay chỉ đàm pháp luận đạo vậy!
Thanh âm An Diệu Y vô cùng êm tai, giống như từ chín tầng trời truyền xuống.
- Nàng rốt cục có ý tứ gì?! Chẳng lẽ muốn trở thành một đời tiên tử thánh khiết, không muốn chìm trong diệu dục?!
Ngay cả Lý Hắc Thủy cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
An Diệu Y nếu muốn tuyển ra một ít người để đàm pháp luận đạo nhưng lại không muốn làm người khác rét lạnh, quyết định tấu lên một cầm khúc, nhẹ nhàng múa một lúc dưới ánh trăng khuyết.
Tuyết trắng váy dài phiêu động, nàng bay lên không trung, sau lưng là một vầng trăng thật lớn, chiếu rọi thân hình nàng.
Thần nguyệt này có đường kính tới ba thước, khiến nàng trở nên vô cùng thánh khiết, quả xứng với danh xưng Quàng Hàn tiên tử lâm thế. Nàng vũ động thiên phong, tuyệt đại khuynh thành.
Cách đó không xa, một cây đạo cầm lở lửng giữa hư không, trong suốt lóng lánh, An Diệu Y băng thanh ngọc cốt liên tục vũ động dưới ánh trăng, vô cùng uyển chuyển, như cửu thiên huyền nữ hạ phàm.
Bàn tay trắng nõn của nàng khẽ điểm, đánh ra nhiều điểm thần quang, kích thích dây dàn, phát ra tiên âm. Nàng vừa múa vừa đàn, mê động lòng người.
Kỹ thuật của An Diệu Y tuyệt trần khiến người ta như đang chứng kiến thần nữ hạ giới, mà tiếng đàn lại như tiên nhạc, lòng người không thể tự kiềm chế!
Nàng bay múa ở giữa vầng trăng, còn cách không đánh lên tiên âm như vậy khiến người ta kinh thán, say mê không thôi.
Bỗng nhiên, trong trời đêm có bay tới một ít chim tước, đều cắp thêm một đóa hoa trong suốt, cùng nàng bay múa, tất cả những người phía dưới như ngây ra.
Hoa vũ đầy trời rơi xuống, từng trần mùi thơm truyền ra. Bác điểu và nàng cùng ca múa, thật sự khó có thể tưởng tượng được, càng khiến người ta mê đắm.
An Diệu Y cất lên tiếng hát, diệu âm động tứ phương, ngay cả cá trong hồ cũng nhảy lên, theo tiết tấu lời ca tiếng nhạc của nàng mà vũ động.
Tam tuyệt ca, vũ, cầm khiến Diệp Phàm cũng phải kinh sợ, đây đúng là hoàn mỹ không tì vết! Nữ nhân được xưng là đẹp nhất Đông Hoang quả thật kinh người.
Giữa thần nguyệt, những đóa hoa trong suốt như mưa, nàng nhanh nhẹn bay múa, tiếng đàn minh động, bách điểu cùng hợp, cá tôm nhảy lên mặt nước, hết thảy trở thành một loại diệu cảnh.
Tiếng đàn chấm dứt, điệu múa dừng lại, lời ca trôi qua, cả thiên địa là một mảnh yên lặng. An Diệu Y đứng yên, rất lâu sau, mọi người mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
- Diệu Y nguyện đàm pháp luận đạo cùng chư vị!
Dây như một tinh linh dưới đêm trăng, nhẹ nhàng bay về phía trước, tiến vào một quỳnh lâu, điện ngọc. Nơi đó là một phiến cung điện, nàng biến mất ở một tòa NGỌC các.
Rất nhiều người lúc này mới tỉnh mộng, tranh nhau bay về phía bầu trời, muốn được gặp lại nàng lần nữa.
- Xong rồi! Mỹ nữ này đã khiến ta động tâm rồi đó, nàng thật sự có một loại thần vận đặc biệt!
Lý Hắc Thủy nói.
- Hắc ca, ngươi sẽ không nhanh như vậy đã rơi vào tay địch chứ?!
Diệp Phàm cười nói.
- Ta nói Tiểu Diệp Tử ngươi ấy, tuổi còn nhỏ đừng ra vẻ nhìn thấu tình đời, đừng có bộ dáng độc tình như vậy! Người trẻ tuổi khi đối mặt nữ nhân nên trầm luân, nếu không không phải là người bình thường!
Khóe miệng Diệp Phàm hiện lên vẻ tươi cười:
- Được rồi, chúng ta đây thương lượng thế này, bất kể nàng là thật muốn rời khỏi Diệu Dục Am, làm tiên tử thánh khiết nhất Đông Hoang hay là vì chiếm lòng người mà cố ý như vậy, chúng ta đều nghĩ cách mang nàng đi, thế nào?
Lý Hắc Thủy nhìn hắn một lúc rồi chợt vỗ vai hắn thật mạnh:
- Đi! Hắc ca ta muốn ôm mỹ nhân trở về!
Trong trời đêm, quỳnh lâu điện ngọc lưu chuyển quang huy, giống như lầu các trên tiên giới, khiến người ta cũng phải động lòng.
An Diệu Y đã đi vào, nơi ngọc điện kia đứng đầy người, bị một đạo tiên quang ngăn cản, không có mấy ai có thể tiến vào được.
- Đây là ngộ đạo tiên môn, không hiểu ra lạc ấn đại đạo nhất định thì căn bản không thể vào được. Những người dưới Tứ Cực Bí Cảnh, ngoại trừ các cá nhân đặc biệt thì nhất định bị ngăn cản.
Lý Hắc Thủy kinh ngạc.
Hoàng tử Đại Hạ long hành hổ bộ, long khí quấn quanh thân, chiến y thần thiết lóng lánh, như Thiên Đế hạ giới, ngộ đạo tiên môn căn bản không thể ngăn được hắn. Hắn tự mình tách ra, nắm lấy tiểu ni cô áo trắng rồi đi vào.
Xoát!
Hào quang chợt lóe lên, thiếu chủ Thiên Yêu Cung với áo tím phiêu động, đôi mắt thâm thúy cũng ung dung tiến vào.
Tiếp theo, Thánh tử Đại Diễn Thánh địa Hạng Nhất Phi cũng giá thánh kiếm đi tới, nhoáng lên cái rồi đi vào.
Từ trên bầu trời, một con hoàng kim Thần Thư đạp nguyệt mà tới, nam nhân mặc áo trắng như tuyết trên đó cũng nhảy ra, khí chất nho nhã xuất trần. Khương Dật Phi cũng tiến vào trong tiên môn.
Trong lòng Diệp Phàm chợt nảy lên, thầm nghĩ người này quả nhiên không đơn giản, càng thêm hoài nghi hắn chính là thần thể của Khương gia.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào