Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 20
Chương 01: Ô Hoàn Thiên Tử
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Hoàng cung đại điện Ô Hoàn có phong cách khác Đại Tùy. Nóc dùng gỗ dài trăm trượng làm xà, diện tích mỗi cung điện đều rất lớn, vì Ô Hoàn tu sĩ gắn với thế tục giới, tu sĩ nghe theo hoàng quyền nên xây dựng rất tiện lợi, thành thử Ô Hoàn hoàng cung tráng quan hơn Đại Tùy.
Đến tối, hoàng cung tối om. Hoàng đế bệ hạ khi làm một số việc thì không thích ánh sáng.
Đại điện nó trong quần thể hoàng cung cũng cực lớn, như hoang cổ quái thú nằm dưới đất, bốn chân gắm xuống.
Cả hoàng cung đều biết đại điện chính là quái thú, bao năm nay nuốt chửng không biết bao nhiêu nữ tử.
Tối nay, đại điện lại vang tiếng gầm và tiếng nữ tử gào thét.
Nhưng tất cả chỉ là vô dụng, mọi người trong hoàng cung đã tê dại, thái giám cung nga lại kéo chăn kín đầu.
Mỗi lúc thế này không ai dám tới gần đại điện. Hoàng hậu phi tần cũng không được, tự tiện đi vào sẽ mất mạng.
Hoàng hậu trước đó của hoàng đế bệ hạ có thế lực mẫu tộc hùng hậu, thậm chí có một vị Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng tuyệt thế cường giả tọa trấn. Vì không chịu nổi khuất nhục, xông vào cắt ngang hứng trí của bệ hạ nên bị hoàng đế đương trường bạt kiếm chém đầu.
Mẫu tộc bị nhổ cỏ.
Hoàng đế không cần lo lắng vì lão đầu đó sẽ xử lý tất cả, y muốn làm gì thì tùy.
Lão đầu vẫn ngồi trên bậc đá, sắc mặt lạnh lùng.
Chòm râu trắng rủ xuống ngực, đôi mày rậm đã biến thành tuyết tàm, trông không khác gì lão nhân thông thường nhưng lão nhân này đã giúp vị bệ hạ hoang đường đó giữ vững giang sơn mấy chục năm, chỉ cần y còn, hoàng đế muốn làm gì cũng được.
Y là Vũ Vĩnh Nguyên, Đại Tùy tu chân giới đệ nhất cường giả.
Tiếng khóc nhỏ dần rồi tắt hẳn, có tiếng bước chân vang lên, hoàng đế bệ hạ Vũ Dương Phong vừa vén thắt lưng vừa đi ra, trách móc: "Tệ thật, mới chơi vài lần đã chết rồi. Đạo nhân cảnh đệ lục trọng nữ tu sĩ lần trước tuyệt diệu, lão đầu khi nào tìm giúp ta một Hiền nhân cảnh nữ tu sĩ? Ta chưa từng dộng tới Hiền nhân cảnh."
Y ngồi cạnh Vũ Vĩnh Nguyên, thở hồng hộc lau mồ hôi trên trán.
Vũ Vĩnh Nguyên sủng nhìn y: "Để ta nghĩ cách."
"Còn nghĩ cách gì nữa, có một đấy thôi?" Vũ Dương Phong cười vô sỉ.
Vũ Vĩnh Nguyên tựa hồ biết y nói đến ai nên hơi do dự: "Là muội muội của ngươi, không hay lắm đâu."
"Hừ, không phải muội muội ruột, hơn nữa sở thích của ả đặc biệt, ta chưa từng chạm tới ai như thê,s nghĩ thôi cũng hưng phấn!"
Vũ Vĩnh Nguyên bất lực: "Được, để ta sắp xếp."
Vũ Dương Phong cười vui vẻ: "Gần đây hơi loạn, ngươi có trấn áp được không?"
Vũ Vĩnh Nguyên nhạt giọng: "Ta sắp đạt mức đó. Tất cả sẽ không thành vấn đề."
...
Đội ngũ của Khâu Thần Lộc chưa sáng đã lên đường, lúc mặt trời lên thì nhìn thấy Ô Hoàn đệ nhất đại thành.
Vầng dương từ phía đông thiên cổ hùng thành mọc lên, sương sớm liễu nhiễu ngoài tường thành, như có thượng cổ thần linh tỉnh lại.
Đội ngũ vang tiếng hoan hô, họ đều là người Thiên Sư các, ở kinh đô đã lâu, đây mới là nhà.
Thiên Xạ đảo hung hiểm, về nhà tất nhiên ai cũng vui vẻ, tốc độ bất giác tăng lên.
Một canh giờ sau, họ tới tây môn.
Binh sĩ giữ cửa thành thấy đội ngũ Độc nha trường mao tượng thì vội mở ra, nghênh tiếp Khâu Thần Lộc.
Khâu Thần Lộc rời Ô Hoàn quân bộ mấy chục năm, nhưng uy vọng vẫn cực cao. Chỉ có điều đây là kinh đô, không thì binh sĩ đã hô to cung nghênh y vào thành.
Độc nha trường mao tượng đi rất vững, đường sá trong kinh đô được trận pháp gia cố nên chịu được thể trọng của cự thú.
Nhưng vào cửa thành, ai nấy thu linh thú lại.
Khâu Thần Lộc đến ngoài xe ngựa: "Phu nhân, đến kinh đô rồi, Khâu mỗ hoàn thành nhiệm vụ, cáo từ!"
Mễ Diệu Ngọc xuống xe gật đầu: "Tướng quân tự nhiên." Thấy bọn Tôn Lập đi tới thì nàng ta cười: "Các vị định đi đâu? Tam Diệu phái có chút sản nghiệp tại kinh đô, chi bằng đi cùng."
Khâu Thần Lộc chen lời: "Không phiền phu nhân phí, bọn Tôn Lập là khách của tại hạ nên đã có sắp xếp."
Mễ Diệu Ngọc thất vọng, nhìn Sùng Bá mãi: "Được, Khâu Thần Lộc các hạ nhớ chăm sóc quý khách. Sùng Bá sư huynh, nô gia vào cung diện thánh đã, quay về sẽ chơi cùng sư huynh." Đoạn lại liếc mắt đưa tình.
Sùng Dần giận suýt nổ phổi.
Bộc Dương Việt huynh muội từ biệt, bọn Tôn Lập khách khí. Giang Sĩ Ngọc thuận miệng nói: "Bộc Dương cô nương, hậu hội hữu kỳ!"
Bộc Dương Tú lạnh nhạt liếc y.
Giang Sĩ Ngọc không để ý.
Song phương chia tay, Mễ Diệu Ngọc vào hoàng cung, Khâu Thần Lộc dẫn bọn Tôn Lập về Thiên Sư các.
Khâu Thần Lộc đến thanh lý nhiệm vụ, sai Lưu Văn Bách đưa bọn Tôn Lập đến một khách sạn gần đó.
Khâu Thần Lộc mấy hôm nữa mới tới hoàng gia bảo khố, bọn gã phải đợi ở khách sạn.
Lưu Văn Bách dẫn bọn Tôn Lập vào khách sạn, không ai chú ý thấy trong tửu lâu ba tầng đối diện có mấy người ngồi cạnh cửa sổ uống rượu, một người nhìn qua chỗ Tôn Lập thì quang mang lóe lên.
Doãn Dương.
...
Đến tối, Tô Tiểu Mai muốn đi dạo, chưa ai biết kinh đô thế nào nên đi cùng.
Kinh đô vền đêm vẫn nhiệt náo phi phàm, quán tà quán rượu sáng rực đèn đuốc, tiếng hò hét hai bên đường nối thành một. Tô Tiểu Mai thích mua đồ ăn vặt bên đường, vừa đi vừa ăn, ba nữ hài hào hứng chạy trước, bọn Tôn Lập theo sau chuyện trò.
Cảm giác vui vẻ đó cũng là một dạng hưởng thụ.
Đi qua chỗ đồ ăn vặt, Tô Tiểu Mai ăn xong xâu quả chiên đường cuối cùng thì không thấy hàng nào nữa, xoa bụng nói: "Hơi đói rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn gì đi!"
Chúng nam nhìn nhau: Ngươi mới ăn xong cơ mà!
Tô Tiểu Mai đến một tửu lâu: "Đi nào, chỗ này đi." Vừa nói vừa chạy, tất cả đành nhăn nhó đi theo.
Tầng một hơi ồn, họ được điếm tiểu nhị dẫn lên lầu hai, chỉ có ba bàn có khách, Giang Sĩ Ngọc cười: "Hắc, trùng hợp thật!"
Cái bàn trong góc có một người ngồi: Bộc Dương Việt.
Bộc Dương Việt ngồi trước mấy món ăn, hai hồ rượu cạn trơ đáy.
Thấy chúng nhân, y mỉm cười đứng dậy nhưng loạng choạng ngồi phệt xuống.
Điếm tiểu nhị vội đỡ, bảo chúng nhân: "Chư vị khách quan, đây là bằng hữu của các vị? Đã uống hai vò rồi còn đòi nữa, các vị mau khuyên đi, rượu của bản điếm có công thức từ tiên nhân Thiên Sư các, dù các vị đều là lão thần tiên, uống nhiều cũng say..."
Tôn Lập xua tay: "Bọn ta lo được."
Bộc Dương Việt gọi: "Thêm ba hồ! Mấy vị lão ca, chúng ta uống cho thoải mái..."
"Để tại hạ uống, không sao, chút rượu thôi mà!" Bộc Dương Việt cướp bát rượu, Giang Sĩ Ngọc không đưa, y lại giằng lấy vò rượu, uống ừng ực.
Chúng nhân vội đoạt lại: "Các hạ làm gì hả!"
Ngực áo Bộc Dương Việt ướt đẫm, nằm xòa xuống bàn, thoáng sau khóc nức nở. Chúng nhân ngẩn người, Bộc Dương Việt khóc đến không thể cầm nổi!
Khách ở lầu hai vội trả tiền đi ngay.
Cả lầu hai chỉ còn tiếng Bộc Dương Việt khóc váng lên.
"Bộc Dương huynh..." Giang Sĩ Ngọc hòi dò, Bộc Dương Việt chụp lấy y, mắt mờ đi: "Các vị có phải đặc biệt coi thường tại hạ?"
Giang Sĩ Ngọc chưa đáp, Bộc Dương Việt đã nói nhanh: "Tại hạ biết các vị coi thường mình, cho là tại hạ vì vinh hoa phú quý mà bán đứng muội muội. Tại hạ hận mình vô dụng! Ô ô ô..."
Y vừa nói vừa tự vả mình, má sừng vù lên!
"Bộc Dương huynh!" Giang Sĩ Ngọc vội kéo lại.
Bộc Dương Việt đấm ngực: "Ta không ra gì! Tiểu muội nghe nữ nhân đó dụ dỗ, tưởng chỉ cần hầu hạ hoàng đế, là giữ được cơ nghiệp Bộc Dương gia, giữ được Vân thạch khoáng mạch, chống nổi Sâm La tông, Bộc Dương gia có cơ hội quật khởi..."
"Ta không muốn để muội muội cho súc sinh giày vò nhưng làm thế nào được! Muội muội bị mỡ lợn che mờ mắt, ta nói gì cũng không nghe, nhưng từ nhỏ tiểu muội đã không nghe lời, ta làm thế nào được? Cha, mẹ, con xin lỗi, ô ô ô..."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 20
Chương 02: Nam Đấu Môn Phục Cừu
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Bộc Dương Việt khóc đến thương tâm, liên tục kéo tai, vốn y đã xấu xí, lần này đầm đìa nước mắt, mặt sưng lên, trông càng đáng sợ, nhưng chúng nhân đều buồn bã, thông cảm cho y.
Ban đầu họ tưởng Bộc Dương Việt tham phú quý hư vinh, câu kết với Mễ Diệu Ngọc hiến muội muội cho Ô Hoàn hoàng đế, không ngờ lại là thế này.
Tô Tiểu Mai buồn bã: "Ta tưởng chỉ có nam nhân phụ người, hóa ra có nữ tử tự cam đọa lạc..."
Tôn Lập thở dài, Bộc Dương Việt ôm đầu khóc thương tâm vô cùng. Giang Sĩ Ngọc đỡ chứ không thì y ngã xuống gầm bàn lâu rồi.
Việc này, nữ hài tự nguyện thì còn nói được gì?
"Thịch, thịch, thịch..."
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, bóng người loáng lên ở cầu thang, Bộc Dương Tú xuất hiện, thấy bọn Tôn Lập thì hơi biến sắc, bước tới đẩy Giang Sĩ Ngọc ra ôm Bộc Dương Việt.
Giang Sĩ Ngọc ngẩn người.
Bộc Dương Tú lạnh lùng liếc y, lạnh giọng: "Đừng nằm mơ nữa!"
Không chỉ Giang Sĩ Ngọc ngơ ngác, Tôn Lập và những người khác cũng thế.
"Huynh trưởng không ảnh hưởng được tới quyết định của ta, các ngươi lấy lòng y cũng vô dụng, dù ta bỏ qua tính toán này thì cũng không đến lượt ngươi!"
"Soi lại mình đi, cóc ghẻ định ăn thịt thiên nga!"
"Ngày mai ra sẽ tiến cung, với dung mạo và tu vi của ta, lấy được lòng bệ hạ là tất nhiên, còn dám dây dưa, ta sẽ diệt sạch!"
"Sau này cách xa huynh trưởng của ta!"
Bộc Dương Tú cõng Bộc Dương Việt đi, lúc nàng ta tới, Bộc Dương Việt đã ngủ, không nghe thấy muội muội lớn lối cỡ nào.
Giang Sĩ Ngọc ngây ra, Tôn Lập cũng ngạc nhiên: trên đời còn nữ tử như thế sao!
Hồi lâu Giang Sĩ Ngọc mới định thần lại, nhảy lên: "Nàng ta nói gì hả? Ta lại thích nữ nhân như thế? Óc bị lừa đá vỡ rồi hả? Ta..."
Y mắng chửi một hồi.
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình vội an ủi.
Giang Sĩ Ngọc mắng: "Chẳng qua đi bán thân mà tưởng mình thanh cao lắm hả? Người mua nàng ta lợi hại đến đâu cũng không che được sự thực là nàng ta bán mình!"
Các nữ hài nhíu mày, những lời đó quá thô lỗ nhưng là sự thật. Tuy chói tai nhưng không thể phản bác.
"Hơn nữa nàng ta thấy là hoàng đế lợi hại, nhưng với chúng ta thì tên ngốc đó có là gì!"
Giang Sĩ Ngọc tự tin như thế.
"Được rồi, bớt giận đi, hạng người đó không đáng cho ngươi giận." Tôn Lập cũng bó tay, vốn tất cả vui vẻ nhưng gặp phải việc như thế.
"Đi thôi, về nào."
Y ném lại một ít kim ngân rồi dẫn chúng nhân về, dọc đường Giang Sĩ Ngọc mãi bất bình.
...
Vũ Dương Phong xung kích mãnh liệt khiến Mễ Diệu Ngọc kêu to, sau cơn cuồng phong bạo vũ, Vũ Dương Phong rời khỏi nàng ta, ngã xuống tấm da thú dày.
Doãn Dương nghiến răng nhìn khách sạn. Hướng Thiên Tiếu đứng sau lưng: "Sư huynh, Vân thạch khoáng mạch chỉ đủ hco Vũ Vĩnh Nguyên không can thiệp trong hai canh giờ, đáng không?"
Hai trưởng lão cũng xót ruột: "Đúng rồi, không có Vân thạch khoáng mạch, sau này làm thế nào?"
Doãn Dương ngoái lại hỏi: "Các vị cũng biết tình hình, không giết Tôn Lập, Nam Đấu môn không thể khôi phục thanh danh! Mọi việc sau này hãy tính."
Tôn Lập san bằng tổng đà Nam Đấu môn thì trong ba quận, nhưng môn phái đủ thực lực khiêu chiến Nam Đấu môn đều gây sự, Doãn Dương chật vật ứng phó. Kiến nhiều cắn chết voi, hà huống các môn phái này đều là nhất lưu môn phái!
Chỉ có cách giết Tôn Lập theo cách rình rang nhất, báo cừu tuyết hận, mới dọa được các môn phái.
Doãn Dương dùng Vân thạch khoáng mạch của Nam Đấu môn mới khiến Vũ Vĩnh Nguyên cho y thoải mái hành động tại kinh đô trong hai canh giờ.
Tại kinh đô, trong phạm vi thế lực của Thiên Sư các, giết chết Tôn Lập. Hiệu quả tuyệt đối đủ chấn động cả Ô Hoàn.
"Giết."
Bốn người lao lên.
"Tôn Lập, mau ra chịu chết!"
Doãn Dương quát to, linh nguyên như sóng tràn khiến cả kinh đô nghe thấy.
Trong hoàng thành đại điện, Vũ Dương Phong gầm lên: "Ai!"
Giọng Vũ Vĩnh Nguyên vang lên: "Mấy tên ngốc mà thôi."
Vũ Dương Phong lại tiếp tục.
Doãn Dương cho là Tôn Lập dựa vào pháp khí đáng sợ đó mới san bằng được tổng đà, nếu giao đấu thật sự, gã không phải đối thủ.
Tại kinh đô, Tôn Lập mật lớn bằng trời cũng không dám sử dụng pháp khí đó, vì ở đây có Vũ Vĩnh Nguyên! Hủy hoàng thành, Vũ Vĩnh Nguyên không đời nào tha cho gã, cả Ô Hoàn tu chân giới, ai không sợ Vũ Vĩnh Nguyên?
Nhưng y lầm ở một điểm, bọn Tôn Lập không phải người Ô Hoàn.
"Oành!"
Một đạo linh quang thẳng tới khách sạn, chợt quang tráo dấy lên. Bọn Tôn Lập chui ra.
"Cuồng đồ lớn mật, chịu chết đi!" Doãn Dương quát to, dải sáng sau lưng như mặt trời, bắn ra mấy chục pháp khí cao cấp, giáng vào Tôn Lập như mưa rào.
Hai trưởng lão cười lạnh, lao vào những người khác, Hướng Thiên Tiếu đứng nguyên áp trận. Lưỡng vị trưởng lão đều Hiền nhân cảnh đệ tam trọng, bọn Tôn Lập không phải đối thủ.
Doãn Dương đã Hiền nhân cảnh đệ lục trọng sơ kỳ, trong số tứ tông lục môn chỉ trung đẳng. Nhưng Tôn Lập chỉ Đạo nhân cảnh đệ thất trọng, Doãn Dương cho rằng mình có ưu thế tuyệt đối!
Thậm chí để chắc chắn đạt hiệu quả, y xuất thủ là dùng bản mệnh pháp bảo "Lưỡng cực nguyên từ lô", pháp khí này tạo ra lực hút kinh nhân, đoạt pháp khí của địch nhân, tiếp đó y sẽ giết địch nhân, pháp khí thành vô chủ, tế luyện trong Lưỡng cực nguyên từ lô là y có thể sử dụng.
Dải sáng sau lưng Doãn Dương là Lưỡng cực nguyên từ lô. Trong đó còn mấy chục pháp khí, từ lục phẩm đến tứ phẩm, dù Tôn Lập cùng cấp với y thì cũng cuống lên, ít nhất sẽ trọng thương.
Tôn Lập chỉ Đạo nhân cảnh đệ thất trọng, Doãn Dương chỉ mất vài pháp khí là đánh gã thành tro!
"Ầm, ầm, ầm..."
Tiếng va chạm vang vọng trong tai Doãn Dương, Tôn Lập tất đã nát xác, coi như y rửa mối sỉ nhục lớn nhất đời!
Hướng Thiên Tiếu cả kinh, y vốn tôn kính sư huynh Doãn Dương, nhưng vì mang ơn, đã lâu không thấy Doãn Dương xuất thủ, không ngờ kinh thiên động địa như thế.
Y tưởng Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cũng chỉ thế thôi? Tôn Lập tuy nghịch thiên nhưng gặp sư huynh cũng chỉ có đường chết.
Mấy chục pháp khí luân phiên oanh tạc, quang vụ tan dần, lộ ra đại đỉnh đen xì. Đại đỉnh thậm chí không có dấu vết gì.
Đại đỉnh từ từ dâng lên, Tôn Lập thản nhiên bước ra.
"A!"
Doãn Dương và Hướng Thiên Tiếu tròn mắt, tấn công như thế thì Tôn Lập sao lại chống nổi?
Chiến cơ qua mất, Doãn Dương nghiến răng: Một lần không được thì hai, ba lần... đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Y giơ tay, quang mang bao trùm nghìn trượng, đạo đạo pháp khí từ trên không dàn hàng luân phiên oanh tạc.
Lần thứ hai!
Lần thứ ba!
Lần thứ tư!
Sắc mặt Doãn Dương đanh lại, liên tục huy động pháp khí oanh kích, y cũng mệt mỏi, phải dừng tay bổ sung linh nguyên.
Pháp khí quay về Lưỡng cực nguyên từ lô, y muốn xem chiến quả.
Đại đỉnh vẫn yên ổn dưới đất, không có dấu vết gì!
Doãn Dương giật mình: không phải chứ...
Đại đỉnh dấy lên, Tôn Lập vẫn bình an.
Đại đỉnh nuốt càng nhiều kim thuộc nguyên liệu, Tôn Lập chỉ huy càng dễ.
Doãn Dương ngây ra, Hướng Thiên Tiếu cũng lùi một bước, vốn y tưởng mình đánh giá cao Tôn Lập nhưng không ngờ còn chưa thấy rõ thực lực chân chính của gã!
Doãn Dương liên tục oanh tạc mà không có hiệu quả, tự tin chìm xuống tận đáy, đúng lúc đó Tôn Lập nhướng mày: "Đến lượt ta..."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 20
Chương 03: Nam Đấu Môn Tự Sát
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
"Không xong!" Doãn Dương và Hướng Thiên Tiếu thi triển phòng ngự mạnh nhất.
Mấy chục pháp khí chặn trước mặt Doãn Dương, đồng thời quang mang sau lưng xuyên thấu thân thể y.
Tay trái Tôn Lập rực quang mang. Quang mang thậm chí còn mạnh hơn Lưỡng cực nguyên từ lô, nếu có vị Chân nhân cảnh lão tổ thì cũng không dám nhìn thẳng.
Ở trong quang mang tiềm tàng nét khắc trận pháp, linh năng đạo tuyến, hút thiên địa linh khí vào, đồng thời kích hoạt trữ linh trận pháp!
Áp lực đáng sợ tràn khắp kinh đô, long tộc uy áp khất tất cả có xung động muốn quỳ vái!
Vũ Vĩnh Nguyên ở ngoài điện điện ngây ra rồi cười: "Càng lúc càng hay..."
"Oành!"
Long bì ảnh linh văn trận trang bạo phát!
Tôn Lập lần đầu tiên sử dụng linh văn trận trang, không như lần trước chỉ rút một chút ti long tộc uy nghiêm.
Kiếm ảnh rợp trời từ Tôn Lập như dải quang mang do phi kiếm hình thành chiếu sáng mấy vạn trượng!
Trên quang lộ còn có Doãn Dương!
"Bốp, bốp, bốp..."
Doãn Dương bị đánh nát mấy chục pháp khí, không chống nổi bao lấu trong kiếm ảnh.
Y kinh hãi bỏ chạy, hi vọng thoát khỏi dải sáng nhưng trong đó ẩn tàng long tộc uy áp, áp chế y chặt chẽ, nếu y là chân nhân lão tổ thì còn thoát được, chứ Hiền nhân cảnh đệ lục trọng thì chỉ biết trơ mắt nhìn vô số kiếm ảnh chẻ nát toàn bộ pháp khí, cắt từng tầng quang cầu của Lưỡng cực nguyên từ lô, đến ngay trước mắt.
Vô số kiếm ảnh tụ lại trước họng y, hình thành quang kiếm như thực chất rồi dừng lại.
Doãn Dương thoáng hi vọng...
Quang kiếm vung lên.
"Phụt!"
Đầu bay lên. Thị tuyến Doãn Dương quay tít, rơi xuống rồi tất cả chìm vào bóng tối...
Hướng Thiên Tiếu ngây người, tuy y phản đối lần hành động này nhưng chỉ vì tiếc Vân thạch khoáng mạch chứ không cho là sẽ thất bại. Y thấy Tôn Lập tuy nghịch thiên nhưng thực lực không thể sánh với Doãn Dương.
Không ngờ, Doãn Dương được hai canh giờ từ Vũ Vĩnh Nguyên, Tôn Lập chỉ không đầy một khắc là chém được y!
Y ngây ra nhìn thi thể sư huynh ngã xuống, cơ hồ cả thiên địa chậm lại, máu từ cổ sư huynh phun lên, nổi bong bóng, trông như đóa hoa...
Oành!
Óc rung lên, ý thức của y rời khỏi dải đỏ, hoang mang nhìn quanh.
Tiếng nổ từ chiến trường cạnh đó vang lên, Hiền nhân cảnh đệ tam trọng trưởng lão bị Sùng Bá mới Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng áp chế!
Sùng Bá cầm chiến phủ, mỗi lần vung lên là cơ nhục trên tay gồ cao, trưởng lão đó ở Nam Đấu môn cũng nổi danh chiến lực nhưng bị bức lùi liên tục, hộ thân pháp khí nát vụn
Cạnh đó, Sùng Dần khoanh tay, lưỡng đạo lam sắc lôi quang sau lưng như long xà áp trận cho Sùng Bá.
Trưởng lão còn lại đã mất mạng, bị Lam lôi song xà thích đốt cháy đen - - Sùng Dần tốn hơn Tôn Lập mười lăm tích tắc.
Đương nhiên, còn vì Tôn Lập để cho Doãn Dương tấn công.
"Phụt!"
Trên cự phủ phun quang mang, bán nguyệt quang nhận cắt trưởng lão đó và pháp khí làm đôi, nội tạng rải khắp nơi!
"Giết - - " Sùng Bá giơ chiến phủ gầm lên.
Trên song phủ huyết khí liễu nhiễu, oan hồn gầm gừ!
Nam Đấu môn tới bốn thì đã chết ba.
Hướng Thiên Tiếu không hiểu nổi toán người kia tu luyện kiểu gì? Cảnh giới kém như thế mà vì sao lại thắng? Còn thắng quá dễ dàng?
Họ có phải là người không?
Hướng Thiên Tiếu rú lên bỏ chạy, đời y chưa bao giờ dùng tốc độ như thế, chỉ mười mấy tích tắc là rời kinh đô, khuất vào bóng tối.
Bọn Tôn Lập thản nhiên nhặt ba trữ vật giới chỉ dưới đất.
Đối diện là Thiên Sư các, Khâu Thần Lộc đứng cạnh cửa sổ nhìn chiến trường, vừa kinh hãi vừa khó chịu, đoạn cười tự trào.
"Ngày mai trận chiến này sẽ chấn động Ô Hoàn?"
Nam Đấu môn tổng đà bị san bằng, ai nấy kinh hãi vì pháp khí của Tôn Lập, đồng thời may mắn vì pháp khí không phải thực lực, ai nấy chờ xem Doãn Dương lúc nào sẽ giết Tôn Lập, báo cừu tuyết hận.
Không ai ngờ, Doãn Dương tới, còn bố trí một kế hoạch để trùng chấn thanh uy Nam Đấu môn.
Sau cùng lại tạo thêm thanh uy cho Tôn Lập.
Nam Đấu môn môn chủ bị giết, lưỡng vị trưởng lão mất mạng, lần này thật sự xong rồi.
Khâu Thần Lộc vì chiến đấu kết thúc quá nhanh nên không kịp phản ứng.
Cảnh giới của Doãn Dương hơn xa y, đáng cười là lúc trên biển y còn tưởng tuy về linh thú kém Tôn Lập, chứ động thủ thì y đủ lực cầm bắt bọn gã.
Tối nay, Doãn Dương dám động thủ tại kinh đô, tất nhiên được Vũ Vĩnh Nguyên cho phép, Tôn Lập là khách của y, quốc sư thậm chí không phái người đến báo.
Bao năm nay y trung thành nhưng Vũ gia không tin được họ khác...
Thân binh bẩm cáo: "Tướng quân, hình như Vũ Dương Lôi đại nhân được lệnh của quốc sư đến Vân Hà quận tiếp thu sản nghiệp Nam Đấu môn."
Ngữ khí của thân vệ có phần bất bình.
Khâu Thần Lộc trầm mặc: "Biết rồi, lui đi."
"Vâng."
Khâu Thần Lộc chán nản: Quả nhiên lợi ích đều thuộc về Vũ gia.
...
"Điện hạ!"
Trên quan đạo, một thám tử Thiên Sư các cưỡi Phong lang lao đến trước xe Vân Chỉ Nhạn quỳ xuống: "Báo điện hạ!"
"Tối qua Tôn Lập tại kinh sư giết Nam Đấu môn môn chủ Doãn Dương, lưỡng vị trưởng lão khác của họ bị giết, chỉ Hướng Thiên Tiếu thoát."
Vân Chỉ Nhạn ngây ra: "Bọn Tôn Lập đến kinh đô?"
"Vâng! Mói tới tối qua."
Vân Chỉ Nhạn xua tay: "Truyền lệnh, toàn tốc về kinh đô."
"Tuân mệnh!"
Tốc độ xa đội chợt tăng lên, khói bụi cuồn cuộn hướng về kinh đô. Đến trưa là vào theo cửa tây.
Vân Chỉ Nhạn tim đập loạn lên: Nàng ta có đến không? Khẳng định có, họ luôn đi cùng nhau, nhưng nếu không tới...
Cứ thấp thỏm thế, Vân Chỉ Nhạn chợt ngẩng lên, cách đó một chút là hoàng thành nguy nga.
Nàng ta ngẩn ra, bức tường từ từ lùi lại, tan biến khỏi tầm mắt.
Vân Chỉ Nhạn thở dài, kỳ thực không muốn về, chần chừ nên con đường chỉ đi mất ba ngày mà tốn tới nửa tháng, biết quốc sư gọi về không có gì tốt lành, hoàng đế bệ hạ vốn thèm muốn nàng ta lâu rồi.
Ngoại thích Vân gia gần mười năm nay thực lực bành trướng, quốc sư đang muốn tìm cớ trừ đi.
"Ai..."
Trong xe vang lên tiếng thở dài.
...
Cửa khách sạn tơi tả nhưng đã được quét dọn, trên mặt đất hcir còn dấu sâu hoắm, ai nấy đi qua đều kinh hãi.
Bọn Tôn Lập tụ tập trong khách sạn, mở trữ vật giới chỉ của Nam Đấu môn.
Một của Doãn Dương, còn lại của hai trưởng lão.
Trữ vật giới chỉ của hai trưởng lão còn không ít đồ, pháp khí tuy không nhiều nhưng tại Ô Hoàn cũng là tinh phẩm. Trọng yếu là có nhiều linh đơn.
Một trưởng lão thiên về chế khí, nên trữ nhiều nguyên liệu, tứ phẩm nguyên liệu cũng không thiếu, khiến Tôn Lập hơi bất ngờ, trưởng lão còn lại tham tiền nên trữ vật không gian có mười mấy vạn vân thạch!
Nguyên liệu chế khí thì Tôn Lập đương nhiên không hề khách khí gom lấy, pháp khí thì gã không lấy. Bất quá mười vạn vân thạch đều cho gã, trừ gã thì những người khác không cần linh thạch lắm.
Tôn Lập vì có chí tôn cấp Thiên môn long pháo, tiêu hao linh thạch kinh nhân nên không khách khí.
Sau cùng là trữ vật giới chỉ của môn chủ Doãn Dương, kỳ thực trừ ra gã còn lấy một thứ khác: Lưỡng cực nguyên từ lô.
Bị Long bì ảnh oanh kích, Lưỡng cực nguyên từ lô phá tổn, bất quá miễn cưỡng sử dụng được.
Tôn Lập ném cho Tô Tiểu Mai: "Dung hợp với quy xác vu khí của ngươi, uy lực khẳng định đại tăng."
Tô Tiểu Mai biết công dụng của Lưỡng cực nguyên từ lô tương tự quy xác vu khí nên nhận, dù gì Tôn Lập không thiếu pháp bảo.
Tôn Lập phất tay mở trữ vật giới chỉ của Doãn Dương.
Không có cảnh vô số vân thạch, bảo vật trút ra, trữ vật không gian trống trơn. Chúng nhân thò vào xem, chính giữa có một đống vân thạch, tuy phẩm chất không tệ nhưng không có gì xa xỉ.
Cạnh vân thạch là mười bình linh đơn.
Trừ ra, chỉ có một giá gỗ bày hai thứ.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 20
Chương 04: Liên Hoàn Sát
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Chúng nhân đều thấy lạ lùng, người như Doãn Dương tất tham lam vô cùng, có gì tốt đều vơ về mình nhưng trữ vật giới chỉ cho biết không phải thế.
Tôn Lập tách ra, may mà trữ vật giới chỉ không gian đó cực lớn, ném cho Giang Sĩ Ngọc sử dụng.
Hai thứ còn lại là một tam phẩm pháp khí, đoản nhận dài cỡ một thước, có hỏa diễm và độc tính. Giang Sĩ Ngọc cần vì thích hợp cho y sử dụng khi hoàn toàn yêu hóa.
Thứ còn lại khá quái dị, một cái nhẫn cổ kính làm bằng vẫn thạch lấp lánh ngân quang, thoạt nhìn như đêm sao.
Võ Diệu kinh ngạc: "Cầm lên xem kỹ."
Tôn Lập cầm thứ đó lên xem, Võ Diệu kinh ngạc: "Đúng là linh tuyền tỉnh! Tiểu tử ngươi vận khí không tệ..."
Tôn Lập nhìn chúng nhân, chưa nói thì Sùng Dần phất tay: "Vốn là của ngươi."
Tôn Lập ném vào trữ vật không gian.
Linh tuyền tỉnh có thể hút linh năng từ dị hư không, là thứ cực kỳ trọng yếu của động thiên thế giới, có nó thì động thiên thế giới sẽ tuần hoàn năng lượng hoàn chỉnh.
...
Đến trưa, Lưu Văn Bách đến mời Tôn Lập, qua trận tối qua, y càng tôn trọng Tôn Lập.
"Tiên sinh, mau theo tại hạ. Tối nay đổi phiên, phải phiền tiên sinh đổi sang y phục của bọn tại hạ."
Tôn Lập gật đầu: "Không sao."
Khâu Thần Lộc không xuất hiện. Tất cả do Lưu Văn Bách xử lý, tiểu đội mà Tôn Lập trà trộn đều là tâm phúc của y, đã theo ra biển.
Thấy Tôn Lập, y không dám kiêu ngạo mà hành lễ.
Đến tối, tiểu đội lách vào đại đội năm trăm người, cùng vào hoàng thành. Vừa vào là cửa hoàng thành đóng lại, cách tuyệt với ngoại giới.
Tất cả đều thuận lợi. Đại đương đầu Vũ Dương Hùng đổi gác là đường đệ của bệ hạ, cùng với Vũ Dương Lôi là người được quốc sư trọng dụng, Khâu Thần Lộc không sánh bằng. Ở hoàng thành lâu thế nên khó chịu, đến giờ là dẫn người đi ngay.
Khâu Thần Lộc ra hiệu, Lưu Văn Bách dẫn Tôn Lập vào hoàng thất bảo khố: "Tiên sinh, vốn mỗi tối Vũ Dương Lôi đại nhân tuần thị một lần nhưng giờ y đi Vân Hà quận, tiên sinh cứ ở trong, nhưng không quá năm canh giờ..."
"Được, yên tâm đi." Tôn Lập càng ngứa ngáy với Nguyên thú thiên thư.
...
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên. Sùng Dần hỏi: "Ai?"
Không ai đáp, y nhíu mày, thầm giới bị. Mở cửa ra là gió thơm phả vào.
"Sùng Dần sư huynh, sao lại nặng tay như thế, lẽ nào không nhận ra nô gia thích sư huynh..."
Sùng Dần ngây ra thì Mễ Diệu Ngọc tựa vào ghế sụt sịt: "Sùng Bá thô lỗ như thế có gì hay? Nô gia chỉ thân cận Sùng Bá đê sư huynh ghen mà thôi, không ngờ sư huynh trông thế mà lại không hiểu gì. Người ta vất vả như thế nhưng sư huynh không hề phản ứng, người ta không chịu nổi nữa..."
Xòe tay ra, lòng tay có một vết lam sẫm, tản đi rất nhanh.
Sùng Dần lắc lư nhìn Mễ Diệu Ngọc: "Ngươi..."
Mễ Diệu Ngọc cười: "Ngu xuẩn, nếu không nói đến việc ta và Sùng Bá thì sao có thể làm loạn tâm thần ngươi?"
Bàn tay trắng ngần của nàng ta có một vòng bạc khảm một cây độc châm như lông trâu.
"Biết Tam Diệu phái có gì là tam diệu không? Một là nữ tử, hai là U muội tiêu hồn tán, ba là Hải đảm châm, đừng nói ngươi mà thần tiên trúng độc châm này, không có giải dược cũng thành nước, ha ha ha..."
Mễ Diệu Ngọc đi ra, một tờ giấy bay xuống.
Sùng Dần ngã nhào.
...
Trên tửu lâu đối diện khách sạn, trên vị trí bọn Doãn Dương ngồi có bốn người, tửu lâu lạnh tanh, ngoài họ không còn khách nhân.
Quốc sư Vũ Vĩnh Nguyên có năm thân truyền đệ tử, đều chọn từ con cháu hoàng thất, từ bé đã được đầu tư, đây mới là tay chân thật sự của Vũ Vĩnh Nguyên.
Trong năm người, đại sư huynh Vũ Tông Vĩ đã Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng trung kỳ! Bốn sư đệ đều Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng, hơn hẳn tứ đại đương đầu.
Những việc không thích hợp cho người ngoài biết đều do năm người này phụ trách xử lý.
Hôm nay, tứ vị sư đệ đều ngồi trên tửu lâu nhìn khách sạn đối diện.
"Bẩm thống lĩnh, Tôn Lập đã vào hoàng thất bảo khố!"
Một thám tử vào bẩm cáo.
"Biết rồi, lui đi."
Thám tử lui xuống, tứ vị sư huynh đệ có người không nén được: "Động thủ?"
"Đừng vội, chưa đến đúng thời gian."
"Ta không hiểu, sao phải bỏ qua một tên, trừ sạch không tốt hơn sao."
"Cũng vì nữ nhân dơ bẩn đó!"
"Được rồi!" Nhị sư huynh gõ bàn: "Nữ nhân đó được bệ hạ vừa ý, cố nhịn đi, không lâu nữa đâu."
"Nữ nhân đó làm thế không sợ bệ hạ giận hả?"
"Bệ hạ mặc kệ, chỉ cần ả đưa được nữ tu xinh đẹp vào cung là được..."
Dứt lời từ khách sạn, Sùng Bá lao đi, thoáng sau đãk huất bóng.
Bốn sư huynh đệ mỉm cười: "Động thủ...”
“Ầm!"
Cửa đỏ thếp vàng bị đá văng ra, Sùng Bá đi vao, trong nhà không có ai.
"Nô gia đợi trong phòng."
Mễ Diệu Ngọc cất giọng mềm oặt, Sùng Bá nén giận xông tới.
"Oành!"
Cửa phòng nát vụn, Sùng Bá đứng ở cửa, Mễ Diệu Ngọc chỉ mặc sa mỏng, thân thể ẩn hiện, nằm trên giường nheo mắt câu hồn.
"Giải dược!"
Sùng Bá lạnh lùng nói.
"Oành!"
Sùng Bá ngoái lại, từ phía khách sạn phương có linh quang xung thiên, y biến sắc: "Sao hả?"
"Ha ha..." Mễ Diệu Ngọc che miệng cười, lắc eo đi tới: " Quả dưa ngốc, Hải đảm châm làm gì có giải dược? Nô gia đầu độc Sùng Dần rồi bảo sư huynh đến lấy giải dược là để cứu sư huynh, không thì..."
Sùng Bá hiểu hết, mắt đỏ ngầu, chụp lấy cổ Mễ Diệu Ngọc rồi dụng lực.
"Cách!"
Mễ Diệu Ngọc gãy cổ.
"A - - "
Y gầm lên, tam vị chân hỏa đốt Mễ Diệu Ngọc thành tro!
Mễ Diệu Ngọc cho là mình và Sùng Bá cùng cảnh giới, dù Sùng Bá không muốn cũng không làm gì được nàng ta, không ngờ hung thần đó không thể xét theo lẽ thường, một chiêu là xong.
Sùng Bá đi thẳng tới khách sạn.
Khách sạn đã thành phế khư, bọn Giang Sĩ Ngọc, Tô Tiểu Mai vây thành vòng tròn quanh Sùng Dần hôn mê.
Bên ngoài là vô số tu sĩ Thiên Sư các. Bốn Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng điên cuồng tấn công!
Giang Sĩ Ngọc cảnh giới tối cao cũng chỉ Đạo nhân cảnh đệ ngũ trọng, gần như kém hẳn một đại cảnh giới! Bốn người tấn cong cuồng bạo, bọn Giang Sĩ Ngọc đều nguy ngập.
Sùng Bá gầm vang: "Mỗ gia đến dây!" Đoạn dấy lên cuồng phong lao tới.
Giang Sĩ Ngọc kêu to: "Giáo tập mau đến hoàng cung, bọn đệ tử chống nổi, kẻ manh nhất của chúng đến hoàng thất bảo khố, Tôn Lập đang đọc Nguyên thú thiên thư, bị quấy nhiễu sẽ hồn phi phách tán!"
Sùng Bá ngẩn người, nhìn Sùng Dần rồi lao tới: "Giao cho ta!"
Bốn người đó không ngăn Sùng Bá.
"Đại sư huynh ở đó, y đến cũng chỉ tự tìm cái chết, giết loại ngốc đó xong, đại sư huynh thừa thời gian giết Tôn Lập."
...
Trong Chiêu Vân quận chúa phủ lặng ngắt, một cây kim rơi xuống cũng nghe rõ, cực kỳ quỷ dị.
Trong quận chúa phủ, mấy thống lĩnh tâm phúc của Vân Chỉ Nhạn đều có mặt, tất cả đợi sẵn, cố ý khống chế hơi thở dưới lớp giáp dày.
Ngoài quận chúa phủ là ba tầng tinh binh Thiên Sư các vây kín, ai nấy tu vi Phàm nhân cảnh. Chỉ lực lượng này đủ san bằng mọi đại môn phái Ô Hoàn!
Trong thư phòng của Vân Chỉ Nhạn, Vũ Dương Hùng theo lời đồn đang ở ngoài và Vũ Dương Lôi đã đến Nam Đấu kiếm lợi.
Cả hai không có vẻ gì huênh hoang mà có phần đồng tình nhìn Vân Chỉ Nhạn.
Lên được vị trí này thì có ai ngốc?
Vân Chỉ Nhạn nghịch chiết phiến, nhìn hai người: "Các vị định ngăn ta?"
Vũ Dương Hùng quen thương hương tiếc ngọc: "Cô nương cứ đi, bọn tại hạ cũng không ngăn, nhưng đi rồi thì sao? Một mình cô nương không thay đổi được cục diện, quốc sư bố trí chu mật, bọn Tôn Lập chết chắc."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Vạn Giới Vĩnh Tiên
Tác giả: Thạch Tam
-----oo0oo-----
Quyển 20
Chương 05: Liều Mạng Xông Vào
Nhóm dịch: Công tử bạc liêu
Nguồn: Sưu tầm
Vũ Dương Lôi uể oải: "Nha đầu, đừng chống cự, ngươi không đấu lại quốc sư đâu. Ngươi chỉ một mình thì ta mặc kệ nhưng sau lưng ngươi là Vân thị, ngươi dám không? Ngươi đi rồi, Vân thị sẽ bị diệt!"
Sùng Bá lao đi, mỗi bước hằn sâu trên nền đá, rồi nhảy lên, mỗi cú trăm trượng, đến ngoài hoàng thành.
Mắt y đỏ ngầu nhưng trong lòng sáng rõ.
Y không cần đoán vị đại sư huynh đó vào từ cửa thành vào, ví tất phải bước qua thi thể!
Y chọn một cửa thành, hai thanh chiến phủ găm sâu xuống nền đá.
Y thò tay, một viên xích hồng sắc đơn hoàn xuất hiện. Y nhìn mãi, tiềm lực linh đơn của Tố Bão sơn thủ sơn nhân chỉ còn lại viên này, những tưởng cả đời không phải dùng tới.
Mỗi người đều tiềm lực hữu hạn, dù thủ sơn nhân được công pháp đặc thù bồi dưỡng thì cũng chỉ hơn người thường một chút.
Nuốt viên linh đơn sau cùng, thiêu đốt sinh mệnh lực!
Sùng Bá còn lưu luyến thế giới này.
Linh đơn đỏ như máu, cơ hồ cháy được, cơ hồ còn hơn đại nhật quang mang!
Y nhìn linh đơn hồi lâu, ánh mắt phức tạp vô cùng, đôi mắt vốn chỉ bắn ra hung quang chợt sâu thẳm...
Y ngửa cổ, linh đơn trôi xuống.
"Oành!"
Khí thế xung thiên, như thiên đăng trong đêm! Sùng Bá trở nên rất rõ rệt trong mắt tu chân giả.
"Đến đây!"
Y gầm to. Vang vọng mây cao.
Vũ Dương Phong đang gối đầu cung nữ trong hoàng cung, còn uống rượu trong miệng, nói: "Lại có đồ ngốc đến tự sát."
Việc này có quốc sư xử lý. Y không hề lo lắng. Nghĩ đến Long giác thiên ngô và Đông Phương Phù, Vũ Dương Phong lại hào hứng!
...
Sau lưng Vũ Thiên Hồng bừng nở vũ mao chi hoa rực rỡ, chia thành chín vòng. Y như khổng tước vương tử, ung dung hoa quý, hấp dẫn ánh mắt của tất cả.
Y không thể thành vương tử, nhưng là tu hành giả thì quanh mình có thêm một quầng sáng.
Y là đại đệ tử của quốc sư. Người ngoài cho là Vân Chỉ Nhạn có thể tiếp chưởng Thiên Sư các, nhưng các sư huynh đệ đều rõ Vân Chỉ Nhạn chỉ là đồ chơi trên giường của hoàng đế còn Vũ Thiên Hồng mới là Thiên Sư các chi chủ.
Thiên Sư các đời nào rơi vào tay người khác họ?
Khóe môi anh tuấn hơi nhếch lên: Tên xấu xí xuẩn ngốc kia tưởng ngăn được ta? Gây sự thì ta cho ngươi như nguyện. Sẽ bước qua thi thể ngươi để lấy mạng Tôn Lập.
Dưới cửa cung, thân ảnh cao lớn đó cầm song phủ, hung hãn vô cùng.
Y khẽ mỉm cười, lông vũ sau lưng bay lên, bao trùm lấy y...
...
"Tướng quân!"
Lưu Văn Bách xông vào, Khâu Thần Lộc vẫn thản nhiên.
"Hơn nghìn huynh đệ thì có vài người hai lòng cũng không có gì lạ." Khâu Thần Lộc biết trong số bộ hạ có người bán đứng mình, quốc sư mượn tay y dẫn dụ Tôn Lập!
Lưu Văn Bách biết Khâu Thần Lộc không thản nhiên như bề ngoài, bị huynh đệ bán đứng thì y thống khổ vô cùng.
"Tướng quân, chúng ta nên làm thế nào?"
Khâu Thần Lộc xua xua tay, đứng lên: "Theo ta ra tường cung điện."
Tường hoàng thành không kém hơn tường kinh đô, Khâu Thần Lộc ăn vận chỉnh tề, khôi giáp sáng lòa, tay cầm kiếm đi tới.
Lưu Văn Bách theo sau.
Dưới tường rực quang mang đủ màu xanh đỏ tím vàng... Quang mang cũng bắt mắt như Vũ Thiên Hồng.
Quốc sư đại đệ tử Vũ Thiên Hồng đứng trong vòng sáng, phất tay là cuồng phong bạo vũ, tấn công như sấm sét.
Khâu Thần Lộc nhìn xuống, thân thể cao lớn của Sùng Bá liên tục văng đi, va vào tường, để lại một dấu hình người nhưng mỗi lần y đều bò dậy, lại đứng lên!
Vũ Thiên Hồng ban đầu còn thú vị, sau lại thấy bực mình, sức tấn công càng lúc càng mạng, Sùng Bá càng bị hất mạnh hơn.
Tường và cửa được quốc sư dùng trận pháp gia cố nên bất động.
Nhưng màu đỏ quanh đó càng lúc càng đậm,
Từ tường đến cửa cung đều nhuộm máu. Khóe mắt Khâu Thần Lộc giật giật, y từng ra chiến trường nên biết ý chí của một chiến sĩ đáng sợ thế nào. Giờ y thấy ở Sùng Bá quật cường tới mức bộ hạ tinh duệ trước kia cũng không sánh được!
"Hảo hán tử!"
Khâu Thần Lộc quát to, Lưu Văn Bách há hốc miệng: "Máu y lẽ nào không cạn?!"
"Ầm!"
Sùng Bá lại bị đánh văng lên tường, gã bò dậy, bụi trên tường rơi theo.
Y gầm lên, song phủ múa tít thành thành lốc xoáy, lao vào Vũ Thiên Hồng.
Vũ Thiên Hồng không ngờ lúc này Sùng Bá còn sức bạo phát như thế, song phủ cắt đôi quang mang vũ mao, vút tới!
Vũ Thiên Hồng mắt ánh lên tàn nhẫn: "Giãy giụa trước khi chết mà thôi."
Y co tay búng, thất sắc quang vũ tụ thành lốc xoáy giáng vào Sùng Bá, song phủ bắn đi. Vô số quang vũ giang vào khiến máu thịt bầy nhầy!
"Chát!"
Một giọt máu nhỏ lên giày Vũ Thiên Hồng, y biến sắc: "Súc sinh bẩn thỉu dám dùng máu làm bẩn giày ta!"
Tay y vung lên cuồng bạo, quang vũ cắt qua thân thể Sùng Bá, Sùng Bá rớt phịch xuống, nền đá bị quang vũ gọt đi ba tấc!
Quang vũ phong bạo tan đi, sắc mặt Vũ Thiên Hồng âm trầm vô cùng, ném văng giày, đổi sang đôi giày khác trắng tinh.
Sùng Bá ngã xuống bất động.
Khâu Thần Lộc thở dài: Đáng tiếc!
Vũ Thiên Hồng giơ chân lên, Khâu Thần Lộc hô to: "Vũ thống lĩnh chậm đã!"
Vũ Thiên Hồng nhíu đôi mày rậm: "Sao hả, Khâu Thần Lộc ngươi định tạo phản?"
Khâu Thần Lộc nghiêm túc: "Không dám, xin Vũ thống lĩnh chậm một chút đợi tại hạ nói mấy câu."
"Được, nói đi."
Vũ Thiên Hồng dừng lại, tường Khâu Thần Lộc nói nhưng y quay về hoàng thành, cung cung kính kính hành đại lễ.
"Cốp!"
Dập đầu thật mạnh, cả hoàng thành đều nghe rõ!
Hơn trăm mảnh ngói trên cung tường vỡ vụn, trán Khâu Thần Lộc đẫm máu!
"Tướng quân!" Lưu Văn Bách bước lên, bị Khâu Thần Lộc đẩy ra: "Bệ hạ!"
Khâu Thần Lộc nhìn tẩm cung, ngửa mặt quát to: "Vi thần Khâu Thần Lộc, trung thành với Ô Hoàn đã mấy chục năm, tự nhận xứng với hai chữ trung thành!"
"Vi thần hôm nay lấy cái chết can ngăn, lời trái tai xin bệ hạ nghe cho: Ô Hoàn đã có dấu hiệu đại loạn, cũng vì bệ hạ làm ngược lẽ trời! Nhưng bệ hạ vẫn là bệ hạ, vi thần xin bệ hạ, trừ gian nịnh, dùng lương thần. Chỉ cần bệ hạ thay đổi, từ nay yêu dân như con thì Ô Hoàn còn hi vọng!"
"Vi thần lấy máu xin bệ hạ là bậc trung hưng Ô Hoàn!"
"Tướng quân!" Lưu Văn Bách lao lên, thể nội Khâu Thần Lộc bừng linh quang hất y đi xa: "Lùi lại!"
"Tướng quân!" Lưu Văn Bách quỳ xuống khóc: "Tướng quân, chúng ta còn hơn nghìn huynh đệ..."
Khâu Thần Lộc đi ra một góc tường: "Bệ hạ, vi thần đi đây!"
Bảo kiếm rời vỏ, cái đầu bay lên, máu phun ba trượng, màu đỏ chảy theo tường cung, như gấm treo trên tường rũ xuống đất!
"Tướng quân!" Lưu Văn Bách gào lên, lao tới đỡ thi thể Khâu Thần Lộc.
"Bệ hạ! Có nghe thấy không! Đấy là lời của trung lương Ô Hoàn!" Lưu Văn Bách gầm lên, kinh mạch toàn thân nát vụn, máu hòa cùng máu Khâu Thần Lộc chảy xuống.
Y trợn tròn mắt, hai thi thể ngã xuống!
...
Vũ Dương Phong đang hoạt động trên mình cung nữ đó, không nghe thấy gì!
...
Vũ Thiên Hồng ngây ra, thần sắc cổ quái.
Y muốn mắng nhưng không hiểu vì sao không nói thành lời.
Một chốc sau, y lắc đầu, nhấc chân mới xỏ đôi giày mới đi vào trong.
Sùng Bá không thành hình người chợt ngồi dậy, đứng lên như u linh, mắt đỏ ngầu nhìn Vũ Thiên Hồng: "Ngươi, không thể vào!"
Vũ Thiên Hồng nhìn Sùng Bá, cười gằn: "Lại sống lại? Ta đánh chết ngươi thêm một lần nữa!"
...
Tôn Lập không biết ngoài kia đang giao chiến, bọn Sùng Bá nguy ngập tính mạng, Khâu Thần Lộc tự tận; hoàng thất bảo khố là nơi an toàn nhất hoàng cung, tường bằng đá dày ba trượng, còn rót thép nung chảy, thêm chín trận pháp gia cố.
Gã vào trong, cửa bảo khố đóng lại, cách tuyệt với bên ngoài
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba