Dực Thai công chúa thì thầm một câu hơi giật mình mà nhìn Bách Thảo ma.
- Ngươi thật sự yêu hắn sao?
Bách Thảo ma nhìn Dực Thai công chúa mà hỏi một tiếng.
- Ta đương nhiên yêu hắn, ta là người yêu nhất hắn trên thế gian này,ta cam nguyện chết chịu hi sinh tính mạng vì hắn.
Dực Thai công chúa cao giọng trả lời Bách Thảo ma.
- Vậy ngươi nguyện ý hy sinh mạng sống của mình cứu hắn không? Bây giờ chỉ có ngươi có thể cứu được hắn.
Bách Thảo Ma nhìn chằm chằm vào mắt công chúa Dực Thai.
Công chúa Dực Thai lần nữa gặn hỏi Bách Thảo Ma:
- Hy sinh mạng của ta là có thể cứu sống hắn sao?
Bách Thảo Ma tường tận giải thích cho công chúa Dực Thai nghe:
- Hy sinh mạng của ngươi là hắn có thể sống tiếp, nhưng đổi lại ngươi cũng sẽ trả cái giá cực kỳ trầm trọng. Có lẽ vĩnh viễn chìm trong hắc ám, có lẽ không bao giờ tỉnh lại, hoặc có lẽ ngươi sẽ vì trái với thiên quy mà đời đời kiếp kiếp, ngày qua ngày chịu hình phạt không người chịu được.
Thạch Miêu Vương kiềm không được lên tiếng:
- Tiểu Thảo!
Hiển nhiên nó nghe ra được ẩn ý chân chính của Bách Thảo Ma, nhưng nó vừa định mở miệng đã bị Bách Thảo Ma ngăn cản.
Công chúa Dực Thai lại hỏi Bách Thảo Ma:
- Vậy có nghĩa là…nghĩa là…ta sẽ chết?
Bách Thảo Ma gật đầu, sau đó im lặng nhìn công chúa Dực Thai.
Công chúa Dực Thai cắn răng, ngồi xổm xuống bên cạnh Đường Tiêu, sờ khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, cầm bàn tay lạnh băng, nước mắt như chuỗi trân châu đứt lăn dài.
Công chúa Dực Thai lại lần nữa xác nhận với Bách Thảo Ma:
- Dùng mạng của ta, thật có thể đổi lại sinh mệnh của hắn?
Nếu thật là như vậy thì công chúa Dực Thai tuyệt đối không do dự hy sinh chính mình. Chỉ là, cô rất rất rất muốn lại nghe giọng nói của hắn. Khi hắn tỉnh lại, cô phải gọi hắn một tiếng ‘lão công’, nhìn hắn nheo mắt cười tà, sau đó ôm cô, vỗ lưng cô, trán đụng trán cô, nói “Ngoan, không khóc.”
Vừa xoay người, khoảnh khắc đã là chân trời cách biệt, sinh tử biệt ly, vọng tử chấp tử tay, khó thể cùng nhau già đến chết.
Bách Thảo Ma cũng ngồi xuống bên cạnh xác Đường Tiêu:
- Đúng vậy.
Công chúa Dực Thai rất nhanh đặt quyết tâm, nói:
- Tốt lắm, hy vọng ngươi đừng lừa ta.
Bách Thảo Ma hỏi lại công chúa Dực Thai một lần:
- Ngươi quyết định rồi sao? Sẽ không hối hận?
Công chúa Dực Thai kiên quyết gật đầu:
- Không hối hận!
Bách Thảo Ma lần nữa hỏi công chúa Dực Thai:
- Ngươi yêu hắn, chỉ muốn cùng hắn một chỗ. Nhưng nếu ngươi chết, dù hắn sống lại thì ngươi cũng không thể cùng hắn bên nhau, như vậy ngươi vẫn không hối hận?
Công chúa Dực Thai khóc rống:
- Ta không hối hận! Ta yêu hắn cho nên không muốn hắn chết! Ta muốn hắn sống thật tốt! Nếu hắn chết rồi thì ta sống có ý nghĩa gì chứ?
Bách Thảo Ma nhìn công chúa Dực Thai khóc lóc thì buông tiếng thở dài:
- Ai…
Công chúa Dực Thai hét to với Bách Thảo Ma:
- Ta phải làm sao để hy sinh mình cứu hắn đây? Mau nói cho ta biết!
Bách Thảo Ma vuốt ve gò má Đường Tiêu, nước mắt rơi xuống:
- Con người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Kỳ thật con người không biết, cỏ cây không phải vật vô tình, chỉ là tình này ai thấu hiểu cho?
Hạnh phúc của hắn là gì? Hạnh phúc của nàng lại là cái gì? Tất cả đều là số mệnh sao?
Ngươi ngàn không nên, vạn không nên cứu ta từ địa ngục liệt hỏa. Ngươi không nên tặng cho ta Đào Thần Tâm, cho ta sinh mệnh mới.
Ngươi càng không nên nói sẽ là người cùng ta nhìn mặt trời lặn.
Muốn lấy tâm của ta làm trao đổi sao?
Tâm này vĩnh viễn thuộc về ngươi, ngàn năm, vạn năm, đến chết không hối hận.
Công chúa Dực Thai mạnh lắc lư thân thể Bách Thảo Ma:
- Mau nói cho ta biết! Ta nên làm sao!?
Bách Thảo Ma thật nghiêm túc trừng công chúa Dực Thai:
- Ngươi phải thề với trời, dùng cả đời ngươi bảo vệ hắn, yêu hắn, thương hắn, mặc kệ nguyên nhân gì, vĩnh viễn không được phản bội hắn!
Công chúa Dực Thai lớn tiếng đáp trả Bách Thảo Ma:
- Nếu ta còn có thể cùng hắn sống sót, ta nhất định sẽ dùng nửa đời còn lại bảo vệ hắn, yêu hắn, thương hắn, vĩnh viễn không phản bội hắn! Cái này còn cần ngươi nói sao?
Bách Thảo Ma vẫn không buông tha ép công chúa Dực Thai:
- Ngươi phải thề với trời!
Công chúa Dực Thai nóng nảy:
- Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?
Bách Thảo Ma lớn tiếng đáp trả công chúa Dực Thai:
- Ta không cần ngươi làm cái gì! Cũng không cần ngươi hy sinh mạng sống! Ta muốn ngươi thề với trời mà thôi! Dùng nửa đời sau yêu hắn, thương hắn, bảo vệ hắn! Mặc kệ có nguyên nhân gì cũng vĩnh viễn không được phản bội hắn! Ngươi hãy thề đi! Việc còn lại sẽ do ta làm!
Công chúa Dực Thai hét to:
- Nếu có thể cứu sống hắn, kêu ta làm cái gì đều được, dù là lấy mạng của ta!
Bách Thảo Ma lần thứ hai nước mắt tràn mi:
- Ta muốn ngươi thề! Vì những lời đó mà thề! Nếu không thì làm sao ta yên tâm giao hắn cho ngươi được?
Công chúa Dực Thai luôn rống to rốt cuộc nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Bách Thảo Ma. Cô ngẩn ngơ nhìn Bách Thảo Ma một lát, tay chuyển tới ngực.
- Thiên địa làm chứng, nếu như Đường công tử có thể sống lại, Chu Huyền Nhi ta nhất định dùng nửa đời còn lại của mình bảo vệ hắn, yêu hắn, thương hắn, vĩnh viễn không phản bội hắn! Nếu làm trái lời thề, Chu Huyền Nhi ta lập tức rơi vào mười tám tầng địa ngục, không nhập luân hồi, vạn kiếp bất phục!
- Được rồi.
Bách Thảo Ma nhẹ kéo tay công chúa Dực Thai, trong mắt sự nghiêm khắc dần biến thành nhu hòa. Nhìn cô một lát sau, Bách Thảo Ma làm ra Bách Thụ Thiên Thảo Trận. Công chúa Dực Thai bị đầy ngập sắc xanh bao phủ, không biết mình rốt cuộc đang ở nơi đâu.
Trên Ngọc Sơn đông đinh, Bách Thảo Ma bay giữa không trung, lấy ra lệnh bài ngọc chế và ngọc giản, cầm trong tay thật lâu sau, như là rốt cuộc đặt quyết tâm, từ giữa trán bắn ra một giọt hồn huyết tẩm vào lệnh bài ngọc chế và ngọc giản.
Không trung sóng năng lượng cực lớn dao động, bên cạnh Bách Thảo Ma sáu lá cây Bạc Hà sáng lóng lánh chớp mắt kết trận, mở ra Bí Cảnh Môn hình thành một vòng xoáy đen. Ngọc giản bay ra khỏi tay Bách Thảo Ma, bay vào trong vòng xoáy đen, Bí Cảnh Môn đóng lại.
Thạch Miêu Vương kinh sợ nhìn Bách Thảo Ma:
- Tiểu Thảo, ngươi điên rồi ư?
Bách thảo tiên tử, mới rồi nàng chính thức cùng thiên giới hồn thiêm trở thành một trong các thủ hộ sử của Huyền Vũ Đại Lục.
Thạch Miêu Vương tiếp tục khuyên nhủ Bách Thảo Tiên Tử:
- Tiểu Thảo, làm thế có đáng hay không? Nhân loại là giống loài giả dối. Ngươi si tình với Đường công tử chưa chắc hắn sẽ đối với ngươi như vậy, huống chi lòng hắn đã có chỗ rồi.
- Hắn đối với ta như thế nào là chuyện của ta, tất cả điều ta làm chỉ cần không thẹn với lòng, chỉ thế đã đủ!
Ánh mắt Bách Thảo Tiên Tử lưu luyến không tha quét qua cả tòa Ngọc Sơn, đây là gia viên nàng từng thủ hộ mấy chục vạn năm.
Thạch Miêu Vương nhảy lên hụp xuống cực lực muốn ngăn cản điều Bách Thảo Tiên Tử sắp làm:
- Tiểu Thảo, lão Miêu không thể hiểu nổi! Chẳng phải mấy chục vạn năm ngươi đều đã trôi qua sao? Tại sao lần này sẽ khúc mắc với một phàm nhân? Vì hắn không tiếc phạm thiên quy, thậm chí là hủy diệt chính ngươi!
- Cỏ cây vốn là vật vô tình, mấy chục vạn năm chẳng qua là mỗi ngày nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn, có thêm nhiều thời gian cũng chỉ là tiêu hao trong cô độc và tịch mịch. Sinh mệnh có ý nghĩa gì? Là vì hắn, ta mới hiểu tất cả điều này. Lão miêu, ngươi là tảng đá nên vĩnh viễn không hiểu, đây là số mệnh của ta, là tuyển chọn của ta, cũng là tất cả ý nghĩa sinh tồn của ta.
Bách Thảo Tiên Tử rạng rỡ cười, trút ra hết niệm lực, sáu lá cây Bạc Hà lóng lánh chớp mắt kết trận, Bí Cảnh Môn lần thứ hai mở ra, lần này là thông hướng Huyền Vũ Đại Lục phương xa.
Thạch Miêu Vương phát cuồng:
- Điên rồi! Điên rồi! Tiểu Thảo nếu ngươi thật sự làm như vậy, đợi ngươi rời đi thì lão Miêu ta sẽ đem công chúa đó làm như con chuột to ăn mất, còn có Đường công tử cái gì cũng sẽ làm như băng công ăn luôn!
- Ngươi dám!
Bách Thảo Tiên Tử lao đến duỗi tay ra bóp cổ Thạch Miêu Vương.
Thạch Miêu Vương vội xin tha:
- Không dám không dám! Tỷ tỷ tha mạng! Lão Miêu chỉ là nói ngoài miệng thôi…
- Ai…
Bách Thảo Tiên Tử khẽ thở dài. Nàng buông tay ra ôm Thạch Miêu Vương vào ngực, sờ đầu nó, trong mắt lộ ra không tha.
- Lão Miêu, cảm ơn ngươi cùng ta lâu như vậy. Ta không nhớ rõ nào quen biết ngươi từ lúc nào, nhưng từ khi ta có ký ức thì ngươi thường hay đến Ngọc Sơn trộm đồ, hơn nữa ta cứ có cảm giác thân thiết kỳ diệu với ngươi.
- Chỉ đến Ngọc Sơn trộm đồ thôi hả? Còn sớm hơn nữa kìa…
Thạch Miêu Vương cảm nhận Bách Thảo Tiên Tử âu yếm, ánh mắt biến dịu dàng.
Mấy chục năm trước, khi Bạc Hà lần đầu tiên chui ra khỏi đất Ngọc Sơn đông đỉnh thì Thạch Miêu Vương đã chú ý tới nàng, khi đó nó còn ở bên cạnh nàng đi tiểu.
Nàng ở hoàn cảnh không thích hợp sinh tồn gian nan sống sót, ngoan cường sinh trưởng, lắc lư trong gió thu, run rẩy, dưới ánh nắng vươn cành lá, nhẹ nhàng múa.
Nó nhìn nàng lớn lên.
Mấy chục vạn năm nay, biển hóa bể dâu, thân thể Thạch Miêu Vương không ngừng tan biến, mỗi lần thi giải chuyển thế, mỗi lần tan biến thi giải, ngắn thì phải chục năm, lâu thì cỡ mấy vạn năm. Bây giờ Thạch Miêu Vương mà mọi người trên Áo Bỉ Đảo đều biết chỉ là hình thái gần nhất nó chuyển thế mà thôi.
Tất cả điều này ngay cả Bách Thảo Tiên Tử cũng không biết, cho nên nàng không hiểu cảm giác quen thuộc đối với Thạch Miêu Vương đến từ đâu, càng không biết tại sao nàng tin tưởng nó như với người thân của mình vậy.
- Nếu hắn tỉnh lại thì hãy giao cái này cho hắn.
Bách Thảo Tiên Tử lấy ra một dây chuyền hình quả đào treo trước ngực Thạch Miêu Vương.
Thạch Miêu Vương giật nảy mình:
- Đào Thần chiến giáp!?
- Lão Miêu, ta đi rồi, về sau ngươi phải bảo vệ hắn như đã bảo vệ ta! Nếu không thì sau này ngươi sẽ không có chuột to ăn nữa!
Bách Thảo Tiên Tử nói xong dứt khoát bay hướng Bí Cảnh Môn.
Thạch Miêu Vương hét lớn:
- Tiểu Thảo! Ngươi nói cỏ cây có tình, ngươi cho rằng lão Miêu ta là khối đá cứng, tâm như sắt sao? Nói đi là đi, từ đây không còn ngày gặp lại, ngươi không biết tảng đá cũng sẽ đau lòng sao?
- Tảng đá cũng biết đau lòng ư? Chắc mặt trời sẽ mọc từ hướng tây.
Bách Thảo Tiên Tử lần thứ hai ngoái đầu cười rạng rỡ, sau đó biến mất trong Bí Cảnh Môn.
Thạch Miêu Vương đột nhiên nhảy vọt qua nhưng bị lực lượng kỳ lạ bắn lui trở về. Bách Thảo Tiên Tử biến mất, Bí Cảnh Môn cũng đóng lại, từ không trung biến mất không còn bóng dáng, tựa như chưa từng tồn tại.
Thạch Miêu Vương rống to hướng không trung:
- Tảng đá thật sự sẽ đau lòng! Tảng đá còn biết khóc đây này!
Tiếng rống như sấm rền ầm vang trên Ngọc Sơn đông đinh. Ngay cả phía xa tại Hoa Liên Thành, mãn nhân và minh nhân đang kịch liệt giao chiến, mấy chục vạn đại quân bất giác tạm dừng trong chốc lát, cùng nhìn hướng Ngọc Sơn.
Hai giọt nước lạnh lẽo rơi trên móng vuốt lông mèo mềm mại, Thạch Miêu Vương rất kinh ngạc nâng vuốt lên nhìn, vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Không lẽ trời mưa?
Đây là cái gì? Tại sao có vị mặn?
- Là lệ ư? Tảng đá cũng biết rơi lệ rồi sao?
- Tiểu Thảo! Bây giờ lão Miêu ta thật sự rất đau lòng! Ngươi mau trở về nhìn xem! Tảng đá rơi lệ! Mặt trời mọc từ hướng tây!
Thạch Miêu Vương nhảy lung tung trên Ngọc Sơn đông đỉnh, liên tục rống.
Trong hư không hắc ám, hơn một ngàn năm đã qua.
“Ta họ Đường, tên là Đường Tiêu. Đời thứ nhất ta là một sát thủ…”
“Ma quỷ giáo quan…Sa Lạp…”
“Đời thứ hai ta xuyên tới Áo Bỉ Đảo, làm con nhà quan…”
“Công chúa Dực Thai là lão bà chưa cưới của ta, Khánh Đô phu nhân là mẹ ta. Đường Uyên…Trấn Quốc Hầu…Lão cha đời thứ hai của ta rất lợi hại…đến chết ta vẫn không biết mặt mày ông ta ra làm sao…”
“Chu Kiền mập mạp và thất hoàng tử Chu Vũ là bạn tốt của ta. Bọn họ một thì chỉ biết ngây ngô cười, một chỉ biết thi ân…”
“Bạc Hà…là ai? Nhà nàng ta hình như có nuôi con mèo…a…đúng rồi…còn chưa cua tới tay…”
“Đời thứ ba đâu? Ta luôn phiêu đãng trong bóng tối…”
“Tiểu cửu cửu, đồng bạn duy nhất đời thứ ba của ta bây giờ là một đoàn năng lượng, dường như có dấu hiệu tan ra hợp lại…”
“Ta nhất định phải trở về! Dù như thế nào cũng nhất định phải quay về!”
Mỗi khi Đường Tiêu hôn mê tỉnh dậy, hắn đều không ngừng lặp lại nói cho mình sự việc ghi nhớ và những người muốn nhớ. Phiêu đãng trong hắc ám hư không quá lâu, ký ức là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Thần hồn tựa như một phần cứng dung lượng có hạn, không ngừng tồn nhập tư liệu mới thì cùng lúc đó sẽ phủ lên tư liệu cũ vốn có. Hắc ám hư không và thời gian vô cùng tận đủ khiến tất cả ký ức bị xóa nhòa, tan biến.
“Trở lại ư? Công chúa Dực Thai và Khánh Đô phu nhân chắc là đã sớm không còn?”
“Chu Kiền mập mạp thích cười, thất hoàng tử luôn buồn bực không vui chắc cũng không còn?”
“Còn ai ở? Bách Thảo vương, Thạch Miêu Vương…”
“Chắc Noãn Dương Dương và Hồng Trần Mi Lộc còn sống chứ? Yêu thú luôn sống lâu hơn người thường, không biết lúc Chu Kiền và Chu Vũ rời đi thì họ có buồn không?”
Đường Tiêu đột nhiên bắt đầu đắc ý, bởi vì hắn đã sống đủ lâu, hơn nữa không chính mắt thấy những thân nhân, bằng hữu chết đi, không cần đau lòng vì họ, cũng sẽ không bị mắng là vô tâm vô phế.
Đường Tiêu cảm thấy nếu hắn còn có cơ hội quay về Áo Bỉ Đảo chắc chắn sẽ đi tìm Bách Thảo Vương Bạc Hà, hỏi xem sinh mệnh mấy chục vạn năm rốt cuộc ra sao, nên như thế nào giữ lại ký ức lâu dài của mình, mới không đến mức quên đi chính mình là ai.
Mới một ngàn năm, thế mà Đường Tiêu đã cảm thấy giữ được ký ức này rất khó khăn.
Phiêu đãng trong hắc ám hư không hơn một ngàn năm, đương nhiên Đường Tiêu cũng có nhiều trí nhớ tại nơi này. Nhưng hắn phải không ngừng lật lại lý ức trước kia, hồi ức không ngừng sâu thêm, phủ lên ký ức trong hắc ám hư không, để mình không đến mức vì một số ký ức mới tại đây mà cuối cùng quên đi bản thân là ai.
Còn phải nhớ công chúa Dực Thai và Khánh Đô phu nhân sao? Còn phải ghi nhớ Chu Kiền và Chu Vũ sao?
Họ đã không tồn tại thì phải chăng cũng nên cắt bỏ?
Đường Tiêu cứ cảm thấy rồi sẽ có ngày hắn quên mất bọn họ, thậm chí quên mình là ai, sau đó ở hắc ám hư không lặng lẽ tan biến, vĩnh viễn biến mất.
Một khi một người mất đi tất cả trí nhớ thì không khác gì đã chết.
Bởi vì ngươi sẽ không còn là ngươi.
Vì không để bi kịch tiểu cửu cửu lại tái diễn, không để mình lần thứ hai đau lòng, Đường Tiêu không cùng bất cứ hồn đoàn nào kết bạn. Đụng phải hồn đoàn khác sẽ nhanh chóng kết thúc chiến đấu, sau đó xoay người đi. Nhờ vào hai đời làm người một đời làm hồn, hắn có trí tuệ cực cao, thông minh hơn người, và trực giác nhạy bén với nguy hiểm, tuy Đường Tiêu mấy ngàn lần rơi vào nguy hiểm nhưng vẫn tồn tại đến ngày nay.
Một ngàn năm nay hắn luôn chiến đấu, luôn nghĩ cách biến mạnh. Một ngàn năm sau, hôm nay hắn rốt cuộc có được chín chín tám mươi mốt lá bùa, có thể thử đi trung tâm Ly Tử Phong Bạo ngưng tụ ý niệm.
Hơn một ngàn năm gian khổ cầu sinh, đi trung tâm Ly Tử Phong Bạo có lẽ còn cơ hội tìm ra đường sống, nhưng cũng có thể sẽ hồn tiêu phách tán, vĩnh viễn trầm miên.
Ngàn năm cô độc, ngàn năm kiên trì, ngàn năm chờ đợi, ngàn năm cố chấp đã tới lúc phải kết thúc. Nếu không, cứ tiếp tục trôi nổi trong hắc ám hư không này, Đường Tiêu tin tưởng mình sớm muộn gì có ngày hoàn toàn mất đi ký ức, trở thành hồn đoàn ngơ ngác không biết tên, sau đó vô tri vô giác bị thanh trừ, hóa thành đoàn năng lượng, vĩnh viễn tan biến.
Nếu đã cố gắng thì hắn không mong muốn nhận kết cục như vậy. Cho nên Đường Tiêu tới gần trung tâm Ly Tử Phong Bạo, từ xa cảm ứng Ly Tử Phong Bạo mãnh liệt xé rách tất cả.
Xung quanh có chút đoàn sáng đỏ vòng quanh tuần tra đã tụ tập tới, vừa tu bổ khe hở không gian nứt ra vừa thanh lý mấy hồn đoàn tới gần trung tâm Ly Tử Phong Bạo.
Xem ra muốn chạy trốn ra ngoài không chỉ một mình hồn đoàn Đường Tiêu. Hồn đoàn nào ở trong hắc ám hư không mở ra hoặc tìm về trí tuệ thì đều muốn rời khỏi thế giới hắc ám tàn khốc này, đuổi theo tự do và ánh sáng bên ngoài.
Chỉ cảm ứng thôi thì Đường Tiêu đã cảm giác được Ly Tử Phong Bạo cường đại. Đặc biệt là chỗ trung tâm Ly Tử Phong Bạo, lực sát thương đối với thần hồn chắc chắn không yếu hơn đoàn sáng đỏ hư không thanh tảo giả phát ra. Nhưng Đường Tiêu không có lựa chọn nào khác.
Càng chờ đợi, mấy đoàn sáng đỏ hư không thanh tảo giả này tụ tập ngày càng nhiều, khi chúng nó khép kín cả khe hở không gian thì Đường Tiêu triệt để mất khả năng xuyên qua trốn thoát.
Tìm loại khe hở không gian vừa mới mở ra này không phải chuyện dễ. Nếu bỏ qua, lần sau rất có thể là vài chục năm, thậm chí là mấy trăm năm.
Do dự nửa giây, tám mươi mốt lá bùa của Đường Tiêu chọn hướng ít đoàn sáng đỏ nhất, nhanh chóng vọt tới.
Sau khi tăng tốc, Đường Tiêu lập tức khiến hồn đoàn của mình yên tĩnh lại, không có bất cứ sóng năng lượng nào dao động, cứ thế theo quán tính đánh hướng trung tâm Ly Tử Phong Bạo.
Giữa hắc ám hư không ngủ đông, hơn một ngàn năm chờ đợi, hơn một ngàn năm chấp niệm quay về chính là vì giờ phút này.
Ngưng tụ ý niệm, lao ra khe hở. Trở lại, bất luận thế nào nhất định phải trở lại!
Thiêu đốt…chìm ngập…
Đời trước trùng kích Địa Nguyên, ở trong địa hỏa dung nham tẩy lễ đều chưa cảm giác thống khổ như vậy. Thần hồn bị xé rách, gắng gượng ngưng tụ, lần thứ hai bị xé. Sóng năng lượng mãnh liệt của trung tâm Ly Tử Phong Bạo che giấu Đường Tiêu giãy dụa, che giấu Đường Tiêu vì ngưng tụ ý niệm dẫn đến sóng năng lượng dao động.
Chín chín tám mươi mốt lá bùa ở trong trung tâm Ly Tử Phong Bạo như địa ngục này bị thiêu đốt đỏ rực. Thần hồn Đường Tiêu lần lượt đột phá giới hạn chịu đựng thống khổ.
Rốt cuộc những lá bùa này bắt đầu ngưng tụ quá trình phản ứng dây chuyền, hơn một ngàn năm chiến đấu và tu luyện mới có chín chín tám mươi mốt lá bùa, nhưng chân chính ngưng tụ ý niệm thì chỉ ngắn ngủi vài giây mà thôi.
Rốt cuộc một hình cầu tròn vo xuất hiện tại trung tâm Ly Tử Phong Bạo. Thần hồn của Đường Tiêu đã chóng đến cực hạn, không có sức lực gắng gượng thêm nữa.
Hình cầu chậm rãi biến thành hình tuyết điêu, tựa như bươm bướm phá kén bay ra.
Mệt mỏi quá, muốn ngủ thật say không cần tỉnh lại nữa.
Khi đột nhiên tỉnh lại, Đường Tiêu bỗng phát hiện mình ngưng tụ ra ý niệm rồi, thế giới xung quanh biến vô cùng rõ ràng. Giống như hắn đã hồi phục các loại cảm quan, bao gồm thị giác.
Tuyết điêu ở trong Ly Tử Phong Bạo giống phượng hoàn niết bàn trong lửa cháy, một loại trọng sinh vui sướng tràn ngập thần hồn Đường Tiêu.
Ở trong hắc ám hư không này quá lâu, thần hồn thật rất dễ thỏa mãn. Phải là vài năm, vài chục năm, trên trăm năm mới được một chút tiến bộ. Huống chi loại ý niệm ở trong Ly Tử Phong Bạo không bị hủy diệt mà thành công ngưng tụ ra không chỉ là tiến bộ một chút mà thôi.
Nhưng đó cũng không phải cuối cùng.
Chỗ cực đỏ cực chói lòa kia chẳng phải chính là khe hở không gian sao?
Ngoài khe hở chính là tự do và ánh sáng chứ?
Sắc đỏ là bởi vì vô số đoàn sáng đỏ ở mép khe hở, ánh chiếu khe hở thành vệt sáng đỏ. Chúng nó đang cố gắng tu bổ khe hở, ngăn cản tất cả vật chất hữu hình muốn thông qua khe hở này rời đi.
Cùng lúc đó, một ít vật hình thù kỳ lạ từ ngoài khe hở nhanh chóng bay vào. Đường Tiêu rất nhanh nhìn ra, những vật trôi nổi này là hồn đoàn, thậm chí một số thứ có hình dạng quái dị.
Đa số hồn đoàn bị Ly Tử Phong Bạo của trung tâm Ly Tử Phong Bạo mạnh mẽ phân giải, phá hủy. Còn những đoàn sáng đỏ tận chức trách cũng không ngừng phát ra sợi chỉ, dù là hồn đoàn tiến tới hay định rời đi đều bị sợi chỉ đỏ công kích tan biến. Nếu không tan biến thì đa số cũng thành mây khói trong trung tâm Ly Tử Phong Bạo. Chỉ có số cực ít không có bất cứ năng lượng dao động hình phù triện hoặc vân triện trở thành cá lọt lưới, theo Ly Tử Phong Bạo bay vào bóng tối hư không.
Hắc ám hư không vô tận, mỗi thời mỗi khắc có vô số khe hở không gian sinh ra, mỗi lúc đều đang diễn ra câu chuyện tương tự.
Đường Tiêu rất nghi ngờ lúc đó mình cũng bị đưa vào như vậy, cơ duyên trùng hợp thần hồn dựa vào từng miếng phù triện tàn nhược mới may mắn sống sót, sau đó qua hơn một ngàn năm, lớn thành khối ý niệm cường đại như ngày hôm nay. Ly Tử Phong Bạo mạnh mẽ như vậy, từ ngoài khe hở không gian tiến vào, không nói tới mấy đoàn sáng đỏ hư không thanh tảo giả ngăn cản, cho dù đi ngược lại Ly Tử Phong Bạo muốn chạy ra ngoài khe hở không gian đều gần như là việc không thể xảy ra.
Cứng rắn xông qua ư?
Nhiều đoàn sáng đỏ như vậy, chỉ cần có một sợi chỉ hướng tới khối ý niệm này, Đường Tiêu sẽ lập tức tan thành mây khói, vĩnh viễn trầm miên.
Còn không xông qua?
Chờ đợi một ngàn năm nay, chẳng lẽ kết cuộc cuối cùng chính là từ bỏ?
Nếu còn có lựa chọn nào khác thì chắc chắn Đường Tiêu sẽ làm như vậy.
Bây giờ chỉ còn lại con đường duy nhất này.
Cứ đơn giản như thế thôi, hoặc là lao ra, hoặc là tiếp tục phiêu đãng trong hắc ám hư không. Hơn là trở thành ý niệm rồi thì đừng mơ có thể mạnh mẽ hơn, một khối ý niệm di động tạo ra sóng năng lượng đủ khiến hư không thanh tảo giả chủ động truy tung công kích tới đường cùng rồi.
Vậy thì, cứ xông qua đi.
Trở lại, trở lại, vẫn là trở lại.
Hồn hề trở về…
Cái gì là hồn tiêu phách tán? Cái gì là tan thành mây khói?
Hồn tiêu phách tán còn đáng sợ hơn hắc ám vô tận. Bởi vì ngươi không cảm giác được gì, là tử vong thật sự, chân chính tịch diệt.
Hơn một ngàn năm vất vả ngưng tụ thành ý niệm, chấp niệm trở về vô cùng mãnh liệt, khoảnh khắc sắp lao ra khỏi khe hở không gian thì biến thành mây khói, hóa thành một tia năng lượng tan biến trong hư không vô tận.
Không không đãng đãng, vô biên vô hạn.
Một ngàn năm trầm tịch, mấy ngàn năm hỗn độn.
…….
Cái gì là cứng cỏi? Cái gì là chấp niệm?
Khi chấp niệm cứng cỏi đến trình độ nhất định thì ngay cả hắc ám hư không đều không thể hoàn toàn phá hủy nó.
Từng điểm từng điểm, từng tia mỏng mảnh thần hồn năng lượng không ý thức ngay cả hư không thanh tảo giả đều không thể phát hiện chậm rãi phiêu đãng giữa hư không, bềnh bồng theo Ly Tử Phong Bạo. Mấy trăm năm sau rốt cuộc có chút hình chất. Hình chất này có khi sẽ hấp thu năng lượng biến lớn chút, có khi khó khăn tụ tập hình chất lại bị hủy hơn phân nửa, nhưng nó vẫn gian nan hấp thu mỗi một chút năng lượng có thể hấp thu được.
Tín niệm bất diệt thì thần hồn bất diệt, sức sống ngoan cường ở nơi khốc liệt như vậy càng trân quý.
Thiên địa sơ khai, mỗi ngày sấm chớp giao nhau, trong biển rộng rốt cuộc dựng dục ra đan tế bào thứ nhất, mới có vài chục vạn năm sau thế giới nhân loại phồn thịnh.
“Ta là ai? Ta đang ở đâu?”
Một khối phù triện nho nhỏ ở trong hắc ám hư không bay tứ xứ, nó không ngừng tự hỏi mình.
Trong bóng tối hắc ám vô tận, mỗi ngày đều có nhiều hồn đoàn bị phá hủy nhưng mỗi ngày đều sinh ra phù triện không tính là không ý thức thần hồn. Chúng nó ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lấy năng lượng hư không làm thực vật, bản năng biến lớn, tụ thành hồn đoàn, sau đó bị phá hủy, vòng đi vòng lại, không ngừng không nghỉ.
Trong những thần hồn vô ý thức này không có bao nhiêu cái tự hỏi mình là ai, mỗi ngày thời thời khắc khắc không ngừng tự hỏi mình thì càng hiếm thấy.
Không có hỏi tất nhiên không có đáp án. Hỏi mới có suy nghĩ, nhân loại bởi vì suy nghĩ mới liên tục phát triển, sinh sôi không ngừng.
Mấy ngàn năm trong bóng tối cứ thế qua đi.
“Ta…là Đường Tiêu ư…ta phải quay về…”
Chấp niệm đến một giai đoạn nhất định thì chính là vĩnh sinh bất diệt, dù thời gian có xóa nhòa tất cả nhưng vĩnh viễn không thể bôi xóa đi những ký ức bất diệt này.
Lại mấy ngàn năm trôi qua.
“Tên ta là Đường Tiêu…”
“Ta từng là một sát thủ…”
“Sarah…”
“Ta bị bắt…”
“Tử hình…”
“Thì ra ta đã chết, hèn chi xung quanh đen như vậy…”
“Ta mất hơn một ngàn năm ngưng tụ ra ý niệm cường đại, định lao ra khỏi khe hở không gian thì tan thành mây khói…”
“Từ lần trước tan biến đến nay đã qua bao lâu?”
Lại hơn ngàn năm hắc ám trôi qua, phù triện biến thành vân triện, vân triện biến thành bùa, bùa tụ hợp thành ý niệm.
Ý niệm lần này, bởi vì từng bị hủy diệt mà biến càng thêm cứng cỏi, bên trong thậm chí mơ hồ có bóng dáng Ly Tử Phong Bạo.
“Còn muốn thử một lần nữa sao?”
Giờ phút này, Đường Tiêu lại lần nữa quanh quẩn ngoài Ly Tử Phong Bạo. Lần nữa thất bại rất có thể vĩnh viễn chìm trong hắc ám, nếu không rơi vào hắc ám mà còn kiếm về ký ức, ngưng tụ ý niệm rất có thể là việc vạn năm sau nữa.
Có một chuyện Đường Tiêu luôn không muốn nhớ tới, cũng không muốn đối mặt.
Thời gian đã trôi qua vạn năm, thậm chí là càng lâu hơn, lại quay về Áo Bỉ Đảo thì chỗ đó còn có cái gì?
Đương nhiên Đường Tiêu không biết, trong hắc ám hư không, tốc độ thời gian chảy là gấp ba chục vạn lần Áo Bỉ Đảo.
Đi, lỡ không thể trở về, cũng còn hơn luôn ở trong bóng tối hắc ám mãi mãi chứ?
Thống khổ lớn hơn nữa, trước mặt ngủ đông trong hắc ám chờ đợi hơn một vạn năm thì trở nên không đáng nhắc tới. Chạy khỏi đây biến thành nhiệm vụ hàng đầu, cũng là tín niệm duy nhất chống đỡ Đường Tiêu cố gắng sống sót.
Xung quanh Ly Tử Phong Bạo mới hình thành không lâu, quanh khe hở không gian còn chưa có đoàn sáng đỏ, bây giờ xông ra ngoài thì xác suất thành công chắc chắn cao hơn trước.
Nếu do dự, rất có thể đoàn sáng đỏ sẽ nhanh chóng tụ tập lại đây, muốn lao ra nữa sẽ biến khó khăn.
Xông lên đi.
……….
Nếu hơn một vạn năm là luân hồi, là luân hồi một ý niệm ngưng tụ thành trùng kích khe hở không gian, vậy Đường Tiêu không nhớ hắn đã bao lần qua bao nhiêu luân hồi rồi.
Bởi vì trùng kích trung tâm Ly Tử Phong Bạo, thần hồn nhanh chóng bị phá hủy, cho dù hắn có thể chống đỡ tới gần khe hở không gian thì luồng sáng đỏ trí mạng của đoàn sáng đỏ lập tức sẽ phá hủy tất cả còn lại.
Cho nên loại trùng kích hơn một vạn năm mới được một lần này không thể cung cấp nhiều kinh nghiệm hơn cho đợt trùng kích sau của Đường Tiêu.
Duy nhất thay đổi là mỗi lần Đường Tiêu ngưng tụ ra ý niệm sẽ càng mạnh hơn lần trước. Bây giờ, trong ý niệm của hắn thậm chí lờ mờ có bóng chỉ đỏ. Đây là sợi chỉ có mang hơi thở tử vong và cuồng bạo, đặc tính công kích không thuộc tính khiến nó đạt đến trình độ nhất định, trở thành cứng rắn hơn tất cả. Bây giờ khi Đường Tiêu ở hắc ám hư không phát ra công kích điện thúc đã lờ mờ hỗn loạn một tia chỉ đỏ cực kỳ mỏng manh, thậm chí khiến một ít hồn đoàn khi tới gần hắn sẽ đem hắn trở thành hư không thanh tảo giả.
Vài vạn năm trôi nổi, Đường Tiêu chậm rãi hiểu ra một ít dấu hiệu trước khi khe hở không gian hình thành. Một ít thanh âm kỳ lạ rất đặc biệt khiến hắn có thể trước khi khe hở không gian hình thành, lập tức tới gần chờ đợi.
Đời thứ nhất khi chơi máy rời thì có thể không ngừng lưu trữ, chơi lại, nhưng đối với Đường Tiêu, một lần trùng kích thất bại nghĩa là hơn vạn năm ngủ đông chờ, hơn nữa không thể cung cấp kinh nghiệm nhiều hơn cho lần trùng kích sau.
May mà bây giờ hắn có nhiều nhất chính là thời gian, dường như có thể mãi mãi tiêu xài không hết.
Trừ tiếp tục một lần lại một lần trùng kích, trong hắc ám hư không này, hắn có lựa chọn nào khác nữa?
Không biết chờ đợi bao nhiêu vạn năm hắc ám, Đường Tiêu rốt cuộc có khái niệm sơ đối với Bách Thảo Ma trên đông đỉnh mấy chục vạn năm nhìn mặt trời thăng mặt trời lặn. Nếu không phải là kẻ có linh hồn cực kỳ cứng cỏi và cố chấp, tại sao vẫn một lòng kiên trì tiếp tục?
Năm tháng biến người già đi, tâm không già mới là quan trọng nhất.
Sinh mệnh là cái gì?
Ta từ đâu tới? Lại sẽ đi về đâu? Tương lai sẽ luôn chìm đắm trong hắc ám vô tận này sao?
“Đường công tử, hãy đến đây.”
Một thanh âm đột nhiên xuất hiện trong lòng Đường Tiêu. Hắn vội vàng nhìn quanh một vòng nhưng không cảm giác được gì.
Tuy nhiên, hắn biết thanh âm này truyền đến từ hướng nào.
“Đến đây này…”
Thanh âm kia vẫn đang nhắc nhở Đường Tiêu, mông lung xa xôi giống như không hề tồn tại.
“Bạc Hà cô nương, là cô ư?”
Dường như Đường Tiêu nhớ lại cái gì, nhưng hắn không dám khẳng định.
Thanh âm trong hư không chỉ là một loại cảm ứng mà thôi, huống chi cách biệt đã lâu mấy vạn năm.
“Đến đây này…”
Thanh âm kia không đáp trả, dường như là không nghe thấy Đường Tiêu hỏi, chỉ mù quáng truyền âm bốn phía, chỉ dẫn cho hắn.
Từ đây về sau mấy ngàn năm, Đường Tiêu luôn đi theo thanh âm kia bay tứ phương, mãi đến có một ngày, hắn đi tới nơi phát ra thanh âm kỳ lạ. Nơi này, chính là ngọn nguồn truyền ra giọng nói kia.
Loại âm thanh quái lạ này dường như ý nghĩa chỗ này sắp sinh ra khe hở không gian.
Không biết tại sao, Đường Tiêu cảm thấy khe hở không gian này hơi khác với mấy cái khác, nhưng cụ thể là ở đâu khác thì hắn không nói ra được.
Nếu không muốn bị khe hở không gian hình thành chớp mắt sinh ra Ly Tử Phong Bạo cường đại biến mình tan thành mây khói, lúc này nhất định phải giữ khoảng cách nhất định với khe hở sắp hình thành. Đường Tiêu đã hao phí cơ hội một lần một vạn năm mới đổi được kinh nghiệm này.
Một luồng sáng chói lòa tỏa sáng, khe hở không gian ở trong hư không tựa ngôi sao bạo tạc xuất hiện tại hắc ám vô tận, Ly Tử Phong Bạo cường đại tuôn trào ra.
Đoàn sáng đỏ ở xung quanh nhanh chóng tụ tập hướng mép khe hở, chúng nó tận tâm tận chức tu bổ khe hở không gian, ngăn cản bất cứ thứ gì định thông qua khe hở không gian này rời đi.
Đoàn sáng đỏ phát ra sợi chỉ đỏ, dù là hồn đoàn tiến vào hay định rời đi, tất cả đều bị sợi chỉ đỏ kia công kích tan thành mây khói. Không tan thành khói mây thì đa số sẽ tan biến bởi trung tâm Ly Tử Phong Bạo. Chỉ có số cực ít phù triện hoặc vân triện không có năng lượng dao động, trở thành cá lọt lướt theo Ly Tử Phong Bạo bay vào hắc ám hư không vô tận.
Hắc ám hư không vô tận mỗi thời mỗi khắc đều có vô số khe hở không gian sinh ra, mỗi giây mỗi phút không ngừng diễn ra câu chuyện tương tự.
Ly Tử Phong Bạo mạnh mẽ như vậy muốn từ ngoài khe hở không gian xuyên vào, không nói tới bị những đoàn sáng đỏ hư không thanh tảo giả ngăn cản, dù là ngược Ly Tử Phong Bạo chạy ra khe hở không gian gần như là việc không thể xảy ra.
Loại chuyện không thể nào này không biết Đường Tiêu đã thử qua bao nhiêu lần.
Lần này có một thanh âm chỉ dẫn hắn, dẫn dắt hắn tới đây.
Đường Tiêu rất nghi ngờ giọng nói đó là do cô nàng Bạc Hà phát ra, nhưng hắn không thể khẳng định. Dù sao thì, trong tình huống có người dẫn dắt, khả năng thành công trùng kích chắc sẽ lớn hơn mình hành động lung tung nhiều.
Ngay khi Đường Tiêu chuẩn bị lần nữa liều mạng trùng kích, khe hở không gian đột nhiên biển không ổn định. Tất cả đoàn sáng đỏ đều rời khỏi mép không gian khe hở, bắt đầu bay loạn.
Thanh âm quen thuộc lần thứ hai vang lên, dường như đang kêu gọi Đường Tiêu. Nhưng Đường Tiêu đang ở Ly Tử Phong Bạo không thể nghe thấy rõ ràng.
Một ít dây mây xanh cưỡng ép thò vào trong khe hở không gian, vừa thò vào một chút đã bị điểm sáng đỏ phát ra sợi chỉ đốt thành tro bụi. Nhưng có càng nhiều dây xanh len vào, còn muốn xé khe hở không gian lớn thêm.
Đường Tiêu nhìn ra được, khe hở không gian này chính là mấy dây mây xanh cưỡng ép xé ra.
Dây mây xanh, thật sự là Bạc Hà sao? Đỉnh Địa Nguyên cường đại đến mức có thể xé rách hư không ư? Hoặc là nàng gặp phải kỳ ngộ gì, tiến vào Thiên Nguyên?
Tại sao nàng làm như vậy? Bởi vì ta đưa nàng trái tim Đào Thần sao?
Ha ha, xem ra bình thường cua vài cô nàng cũng có lợi lắm chứ….
Khe hở không gian một mảnh hỗn loạn, tất cả đoàn sáng đỏ gần đó đều tập trung qua, điên cuồng công kích dây mây xâm nhập.
Dây mây xanh bị sợi chỉ đỏ không ngừng công kích thiêu đốt, ngoan cường chen vào khe hở không gian, đầu dây mây bị sợi chỉ không ngừng thiêu đốt thành khô vàng, khét đen, sau đó tan thành tro, nhưng có càng nhiều dây tiếp tục từ bên ngoài xuyên vào trong khe hở không gian.
Hư không thanh tảo giả đoàn sáng đỏ vô cùng cường đại phát ra chỉ đỏ mạnh mẽ thiêu đốt dây mây xanh, cũng bị năng lượng bí ẩn trên dây mây phản phệ. Quang đoàn bắt đầu co rút, biến nhợt nhạt. Xem ra chúng nó không phải là vô địch.
Một cái lại một cái đoàn sáng đỏ khi thiêu đốt dây mây thì cũng bị năng lượng bí ẩn phản phệ biến mất không còn bóng dáng. Sắc xanh sức sống ngoan cường sinh trưởng bên khe hở không gian chậm rãi xoay chuyển tình thế, khe hở không gian cũng bị xé lớn hơn. Sau đó, một hình thể quái dị khổng lồ do vô số dây mây tổ thành xông vào trong hắc ám hư không, vung dây mây xanh tách ra mấy Ly Tử Phong Bạo mãnh liệt ở gần khe hở không gian này.