Lúc này Âu Dương đứng tại chỗ, huyết sắc liệt diễm hừng hực thiêu đốt trên người hắn, sát khí khắp người Âu Dương lộ ra, hắn giống như một sát thần đến từ địa ngục, đáng sợ không gì sánh được.
- Sát khí thật nồng đậm.
Bạch Hủ Minh phát hiện, cho dù hắn là Chiến đế cũng không thể so sánh với sát khí của Âu Dương lúc này, nhưng ngẫm lại Bạch Hủ Minh cũng bình thường trở lại, dù sao Âu Dương có thể trưởng thành đến hiện tại cũng là một đường sát lên, nếu như trên người Âu Dương không có sát khí mới là kỳ lạ.
Hai tay Bạch Hủ Minh khẽ động, hai thanh đoản đao một đen một trắng và một mặt nạ kỳ quái xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Âu Dương nói:
- Ta không chuẩn bị mang ngươi quay về Vạn Tiên Sơn.
Âu Dương gật đầu không nói gì, kỳ thực từ ban đầu Âu Dương biết Bạch Hủ Minh sẽ không đưa mình quay về Vạn Tiên Sơn, nếu như muốn quay vềVạn Tiên Sơn nói, như vậy Bạch Hủ Minh cũng sẽ không đưa mình đến đây.
- Vạn Tiên Sơn mười năm tới sẽ rất bất ổn. . .
Bạch Hủ Minh cười khổ, hắn biết khi mình sử dụng nhất chiêu Kiếm Tại Lòng ta, cũng là lúc định trước Vạn Tiên Sơn tiếp theo sẽ không bình ổn.
Âu Dương nhíu mày nhìn Bạch Hủ Minh, hắn vốn không biết trận chiến giữa Bạch Hủ Minh và Đạm Thai Kha, lúc này theo Âu Dương thấy, Bạch Hủ Minh không bình tĩnh có thể là vì Đạm Thai gia.
- Sư phụ, ngươi biết Đa Âm không?
- Đa Âm?
Nghe được tên này, Bạch Hủ Minh lắc đầu nói:
- Ai cũng nói Vạn Tiên Sơn tin tức linh thông, nhưng ở Chân Linh Giới, nơi tin tức chân chính linh thông nhất là một tổ chức sát thủ, nó tên là Thiên Hồn, từ viễn cổ đến nay, rất nhiều bí mật đều có thể nghe được ở Thiên Hồn, nếu như ngươi thực sự có bí ẩn không giải được, có thể đến Thiên Hồn, nó nằm trong Tỏa Tâm Các chính giữa Lâm Hải Thành.
Bạch Hủ Minh móc từ trong lòng ra một lệnh bài ngân sắc, đưa cho Âu Dương nói:
- Cầm nó, cầm nó là ngươi có thể tiến vào Thiên Hồn. . .
Làm xong tất cả chuyện này, Bạch Hủ Minh bắt đầu nói về song đao và mặt nạ trên tay mình.
- Đây là một món bảo vật vi sư có được cách đây rất lâu, tên của chúng là Cấm Chú song đao, nhìn qua có vẻ rất bình thường, nhưng khi thật sự cầm chúng trong tay, ngươi mới có thể lĩnh hội được cảm giác chính tà này. Còn mặt nạ này tên là Thần Mộc, mang theo nó có thể ẩn giấu khuôn mặt và một ít khí tức của ngươi. . .
Bạch Hủ Minh nói xong, giao Cấm Chú song đao và mặt nạ Thần Mộc cho Âu Dương, đồng thời đưa tay điểm nhẹ lên trán Âu Dương.
- Ở đây phải cẩn thận suy đoán, đây là Lôi Quang Thiểm và một môn công pháp tên là Chém Yêu, trước khi ngươi có năng lực chữa trị Thứ Kiêu Cung, ẩn giấu thân phận của ngươi đi thể hội cảm giác chính tà trên Cấm Chú song đao đi. . .
Bạch Hủ Minh nói đến đây, toàn thân bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
- Sư phụ. . . Lúc nào ta có thể trở về?
Âu Dương nhìn Bạch Hủ Minh biến mất hỏi.
- Khi có một ngày ngươi có thể cầm trong tay Thứ Kiêu Cung, chính là lúc ngươi quay về Vạn Tiên Sơn. . .
Đây là câu nói cuối cùng của Bạch Hủ Minh, nói xong những lời này Bạch Hủ Minh cũng tiêu tán trong không gian. . .
Nhìn không gian xung quanh vắng vẻ và Cấm Chú song đao, mặt nạ Thần Mộc trong tay mình, Âu Dương biết mình vẫn còn quá yếu. Nếu như mình là Đại Đế thật sự, như vậy mình có thể trở lại Vạn Tiên Sơn quang minh chính đại đối mặt với tất cả.
Âu Dương nhẹ nhàng chụp mặt nạ lên mặt mình, tay trái cầm đoản đao màu trắng đại diện cho chính nghĩa, tay phải đoản đao màu đen đại diện cho tà ác, Âu Dương nhẹ giọng nói:
- Đạm Thai gia tộc ta sẽ trở về. . .
Âu Dương mang mặt nạ, toàn bộ dung mạo của hắn bắt đầu xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Rất nhanh, Âu Dương biến thành một thanh niên rất bình thường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Đông phương Lâm Hải Cảnh đã dần dần trở lại bình yên. Những người truy sát Âu Dương cũng đã từ bỏ, dù sao ngay cả người của Vạn Tiên Sơn và Đạm Thai gia cũng đã rời đi, chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ biết, lúc này có lẽ Âu Dương đã không còn ở Đông phương.
Không ai lại ngốc chạy đến Vạn Tiên Sơn sát Âu Dương, Vạn Tiên Sơn là con quái vật khổng lồ tọa trấn Trung Châu, không dễ dàng khiêu chiến, cho dù là đại hình tông phái và thánh địa khác muốn động đến Vạn Tiên Sơn cũng phải suy nghĩ xem có năng lực đó hay không.
Ngay khi mọi người đều tự hỏi ân oán giữa Vạn Tiên Sơn và Đạm Thai gia có phải đã kết thúc, Vạn Tiên Sơn bỗng nhiên phóng xuất ra một tin tức khó hiểu.
Tin tức này là Vạn Tiên Sơn tự xưng muốn nhường lại bảo tọa thiên hạ đệ nhất tông, tin tức này vừa ra, các loại nghi vấn và suy đoán nổi lên bốn phía, nhưng người chân chính biết tại sao lại chỉ có những thánh địa và tông phái lớn....
- Bạch Hủ Minh quả nhiên thâm độc, biết mình chỉ có ngũ thành lực lượng, không giữ được danh xưng thiên hạ đệ nhất của Vạn Tiên Sơn, dĩ nhiên không đợi người khác tới cửa, tình nguyện cúi đầu, thật là biết tiến lui.
Trong sơn cốc của Thái Nhất Tông, một nam tử nhìn qua chỉ bốn mươi tuổi lắc đầu cười nói.
- Lão tổ, Vạn Tiên Sơn phóng xuất tin tức như vậy, lẽ nào sẽ không sợ các tông phái khác nhân dịp kéo đến?
U Nguyệt Ảnh nhìn Thái Nhất Tông lão tổ hỏi.
- Ha ha ha ha. . . Đây mới là chỗ thông minh nhất của Bạch Hủ Minh, nếu hắn không làm như vậy, mới là phiền phức, hắn lựa chọn như , kế tiếp thất tông khẳng định sẽ vì danh xưng thiên hạ đệ nhất liều mạng cướp đoạt, còn Vạn Tiên Sơn hắn có thể có cơ hội nghỉ ngơi, đợi được thất tông chọn ra thiên hạ đệ nhất, quay đầu lại tìm Vạn Tiên Sơn có thể đã là mấy năm sau đó. . .
Lão tổ nói xong, chậm rãi bước vào trong sơn cốc biến mất không thấy. . .
Một năm trước Lâm Hải Thành hỗn loạn không gì sánh được, nhưng một năm sau Lâm Hải Thành cũng đã khôi phục bình yên ngày xưa, bờ biển đã bắt đầu tu kiến, người Lâm Hải Thành cần lao cũng không đi oán giận các cường giả hủy hoại kiến thiết của bọn họ ở đây, bởi vì người Lâm Hải Thành biết, tu luyện giả có thể bay trên trời độn địa căn bản không phải nhân vật bọn hắn có tư cách đi nghị luận.
- Âu Dương đến bên này giúp một tay đi.
Một hán tử da ngăm đen vừa khiêng một khối cự thạch vừa kêu lên với một người trẻ tuổi đang bận rộn bên bờ biển.
- Được. . .
Người thanh niên vội vàng bước về phía hán tử, giúp hắn nâng cự thạch lên trên vai.
- Hắc, Âu Dương tiểu tử ngươi rốt cuộc luyện như thế nào mà sức lực lớn như vậy.
Lý Bảo Sơn nhìn khối cự thạch tựa hồ có thể đè sụp mình lại được Âu Dương dễ dàng khiêng lên vai, hắn vui vẻ hỏi.
- Bảo Sơn đại ca, vấn đề này ngươi đã hỏi vài lần rồi, ta trời sinh thần lực.
Âu Dương giơ tay khiêng cự thạch, lau mồ hôi trên mặt, cười nói với Lý Bảo Sơn.
Một tháng trước Âu Dương rời khỏi không gian phong bế, nhưng lần này đi ra Âu Dương đã không còn là Âu Dương dẫn động sấm sét tứ phương nữa, lúc này Âu Dương tới Lâm Hải Thành, hóa thân thành một phu khuân vác kiến thiết đường bờ biển, nhìn bề ngoài của Âu Dương này, ngươi tuyệt đối không thể liên hệ hắn với Âu Dương giương cung phá trời cao, liên tiếp giết chết hai gã Đại Đế của Đạm Thai gia.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Hóa thân thành một người bình thường như vậy, Âu Dương cũng cảm thấy không có gì xấu, bởi vì lúc này hắn còn có một thân phận khác - Sát thủ Ngân bảng Thiên Hồn.
Một tháng này, ban ngày Âu Dương là một dân công ẩn giấu ở Bảo Sơn gia, buổi tối lại là một ác ma giết người không chớp mắt. Chuyện này thật giống như lời Bạch Hủ Minh, cầm lấy Cấm Chú song đao, chính tà nhất niệm. . .
Một tháng trước Âu Dương dùng lệnh bài của Bạch Hủ Minh thành công đánh vào trong Thiên Hồn, nhưng sau khi chân chính gia nhập Thiên Hồn, Âu Dương mới phát hiện, muốn tìm hiểu một số cơ mật chân chính trong Thiên Hồn cũng không phải chuyện ai cũng làm được.
Âu Dương thử hỏi về chuyện của Đa Âm, đáng tiếc đây là cơ mật cực lớn, trừ phi Âu Dương có thể tấn chức Kim bài sát thủ, mới có thể tiến vào cơ sở dữ liệu cao nhất của Thiên Hồn điều tra một số thứ của tiểu thế giới.
Đa Âm sinh ra từ thời viễn cổ, từ viễn cổ đến nay, rất nhiều chuyện đã thành chuyện cũ, nhưng Đa Âm kêu mình mai táng hắn ở quê nhà của hắn, chuyện này đối với Âu Dương mà nói, kỳ thực rất có tính khiêu chiến.
- Buổi tối bà bà nấu canh gà, ta sẽ kêu bà bà để cho ngươi một chén, cho ngươi bổ bổ thân thể.
Lý Bảo Sơn nhìn Âu Dương, trong mắt Lý Bảo Sơn, người thanh niên xuất hiện một tháng trước xác thực rất khá, bởi vì từ lúc Âu Dương tới đây, cuộc sống của hắn thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa cùng làm việc với Âu Dương, thù lao kiếm được cũng cao hơn trước kia rất nhiều.
- Canh gà bà bà nấu xác thực rất ngon.
Âu Dương vui vẻ nói, kỳ thực khi đạt được cảnh giới như hắn đã không cần uống canh gà gì nữa, thậm chí không cần ăn cơm. Sau khi tiến vào Pháp Thân, Âu Dương đã xem như siêu thoát khỏi phạm vi của người bình thường, nhưng nếu muốn ẩn giấu, vẫn phải ẩn giấu thật tốt một chút.
Mặc dù đã qua một năm, thế nhưng ở Thiên Hồn Âu Dương lại biết, lệnh lấy mạng của Đạm Thai gia vẫn tồn tại, hiện tại khắp nơi đều đang tìm kiếm Yêu Cung Thủ Âu Dương, nhưng không ai ngờ, Âu Dương mà Thiên Hồn hao hết tâm tư tìm kiếm lại đang ở trong chính Thiên Hồn?
- Đúng vậy, canh gà bà bà nấu, khách nhân trong điếm đều nói là siêu cấp ngon. . .
Thời gian tới nếu ta có thể buôn bán phát đạt, nhất định sẽ tới Trung Châu mở một tửu lâu thật lớn. Ta nghe người ta nói Trung Châu là nơi phồn hoa nhất Chân Linh Giới.
Trong mắt Lý Bảo Sơn tràn đầy chờ mong, nhưng Lý Bảo Sơn cũng biết rất rõ, muốn kiếm đủ truyền tống đan dược đến Trung Châu, có thể cả đời hắn cũng không có khả năng.
Nhưng không có khả năng cũng không thể ảnh hưởng đến mộng tưởng của một người, ban đầu không ai cho rằng Âu Dương bán yêu giả có thể tu luyện, nhưng Âu Dương đã vượt qua tất cả, cho dù hiện tại Thứ Kiêu Cung bị Đạm Thai Khước Tà phá huỷ, Âu Dương vẫn không hề tuyệt vọng, ngược lại nó còn trở thành động lực để Âu Dương tiến lên.
- Mau chóng làm việc đi, cẩn thận không at đánh gãy chân chó của các ngươi đấy.
Bỗng nhiên, một thanh âm không hài hòa từ xa truyền đến. Đã ở đây một tháng Âu Dương đương nhiên biết đây là thanh âm của ai.
Hắn chính là một tiểu thế lực trong thành, cũng chính là một đầu mục của Hắc Hổ bang nhận thầu tu kiến đường bờ biển. Tiểu thế lực như vậy ở Lâm Hải Thành có rất nhiều.
Nhưng Âu Dương cũng không có tâm tư đi quản loại tiểu thế lực này. Cho dù Thứ Kiêu Cung của Âu Dương bị nghiền nát, nhưng một năm khổ tu khiến Âu Dương ngộ đạo Chém Yêu đao pháp, lúc này Cấm Chú song đao nơi tay, Âu Dương đồng dạng sở hữu thực lực tất sát dưới Pháp Thân.
- Trò chuyện cái rắm, các ngươi có muốn lấy tiền công nữa không.
Triệu Nhị Hổ chỉ vào Âu Dương và Lý Bảo Sơn, dáng vẻ hung thần ác sát. Thấy Triệu Nhị Hổ chỉ về phía bọn họ, Lý Bảo Sơn vội vã cúi đầu bắt đầu làm việc, dù sao thân là một người bình thường, Lý Bảo Sơn biết mình không có tư cách la hét với tu luyện giả.
Mặt trời dần dần lặn xuống phía tây, toàn bộ mặt biển đều bị nhuộm thành màu vàng, Mê Hồn Hải vẫn bị bao phủ trong sương mù, chờ đợi tương lai có một ngày có người vạch trần.
Lúc này Âu Dương và Lý Bảo Sơn cũng hoàn thành công việc, cầm tiền công trở về tửu quán của Bảo Sơn gia.
Người nhà của Lý Bảo Sơn không nhiều, phụ mẫu, muội muội và một nội tổ mẫu đã già, cũng chính là bà bà Bảo Sơn hay gọi. Đây là một gia đình rất chất phác, từ đời này sang đời khác sinh sống trong Lâm Hải Thành.
- Chúng ta đã trở về.
Bảo Sơn đẩy cửa tửu quán bước vào, nhưng khi hắn và Âu Dương bước vào lại phát hiện tửu quán lúc này vô cùng hỗn loạn, khắp nơi là mảnh bát đĩa bị nghiền nát. Muội muội Lý Uyển Như đang quét dọn, Âu Dương có thể thấy trên mặt nàng đang ngấn lệ.
- Chuyện gì xảy ra, có phải là bọn họ lại tới nữa không.
Lý Bảo Sơn nhìn thấy màn này, phảng phất như minh bạch, hắn phẫn nộ đi tới trước mặt Lý Uyển Như.
- Không. . . Không có gì. . .
Lý Uyển Như cúi đầu vẫn yên lặng quét dọn.
Nhìn dáng vẻ lay động lòng người của Lý Uyển Như, Âu Dương có đôi khi hoài nghi này Lý Uyển Như rốt cuộc có phải là muội muội của Lý Bảo Sơn, tại sao tướng mạo của hai người lại chênh lệch lớn như vậy?
- Có phải Triệu Càn lại tới nữa không.
Lý Bảo Sơn nhìn muội muội, trên mặt lộ vẻ giận dữ.
- Ca ca đừng hỏi nữa. . .
Lý Uyển Như nói xong, nước mắt lại lăn dài.
- Ta giết hắn.
Lý Bảo Sơn nổi trận lôi đình, phóng đi. Âu Dương phải túm lấy cánh tay Lý Bảo Sơn, ấn hắn xuống đất.
- Hồ đồ cái gì.
Lúc này, phụ thân Lý Bảo Sơn cũng từ nội viện đi ra, Âu Dương phóng nhãn nhìn lại, trên mặt phụ thân Lý Huy Dân hình như có vết tay mờ nhạt.
- Cha, có phải là Triệu Càn không.
Lý Bảo Sơn bị Âu Dương ấn xuống mặt đất, khí lực của hắn đương nhiên giãy dụa không thoát.
- Lẽ nào con đã quên những gì cha nói với con rồi sao? Chúng ta chỉ là người thường, chúng ta căn bản không có tư cách đi tranh giành với tu luyện giả. . .
- Nhưng. . .
Lý Bảo Sơn nhìn muội muội, hắn cảm thấy trong lòng rất đau đớn, thế nhưng hắn biết mình không có năng lực bảo hộ muội muội, chỉ có thể nhìn Triệu Càn tới đây làm xằng làm bậy, ai kêu Triệu gia là thế lực nổi tiếng trong Lâm Hải Thành chứ. . .
- Đại thúc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Âu Dương thấy Bảo Sơn đã không còn xung động, rốt cuộc thả Bảo Sơn ra, sau đó đứng dậy nhìn Lý Huy Dân hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Âu Dương, Lý Huy Dân bất đắc dĩ thở dài một hơi nói:
- Không trách người khác, muốn trách chỉ có thể trách Uyển Như không nên sinh ra ở Lý gia...
Lý Huy Dân nhìn thoáng qua con gái của mình, con gái của mình tuyệt đối là một mỹ nhân chân chính.
Thế nhưng “hồng nhan bạc mệnh” những lời này cũng không phải nói lung tung. Nếu như Lý Uyển Như sinh ra trong một đại gia tộc, như vậy nhất định sẽ trở thành tiểu thư nhà giàu được vô số người theo đuổi, nhưng bi ai chính là Lý gia không phải đại gia tộc. Cho nên sinh ra ở Lý gia, Lý Uyển Như liền đã định trước bi kịch.
- Tam công tử Triệu gia coi trọng Uyển Như, nói muốn đem Uyển Như làm thị nữ cho hắn…
Nghe Lý Huy Dân nói, Âu Dương đứng một bên thoáng sửng sốt.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Khi tiến vào Chân Linh Giới, những người Âu Dương tiếp xúc đều là cường giả khắp nơi, đối với sinh hoạt của người thường Âu Dương cũng không biết nhiều cho lắm. Vốn hắn nghĩ, cường giả tu luyện ở Chân Linh Giới, với người thường hẳn là nước giếng không phạm nước sông, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải như vậy.
Đối với đại thế lực hoàn hảo mà nói, bát tông mười hai thánh địa đều sở hữu tiểu thế giới độc lập của mình, nhưng Chân Linh Giới ngoại trừ bát tông mười hai thánh địa còn có vô số thế lực nhỏ khác. Những thế lực nhỏ này cũng không có truyền thống lâu đời, thế nhưng bọn họ vẫn có thể cướp thịt cá của người khác...
- Ngày mai Triệu gia sẽ cử người đến.
Trên mặt Lý Huy Dân lộ vẻ ưu thương, thế nhưng đối mặt với Âu Dương và nhi tử của mình, ông vẫn nỗ lực tươi cười nói:
- Hay đây là số mệnh của Uyển Như? Có thể đi vào Triệu gia còn tốt hơn theo chúng ta chịu khổ muôn đời.
- Lẽ nào cha nhìn muội muội bị Triệu gia mang đi như vậy?
Bảo Sơn từ trên mặt đất đứng lên nhìn Lý Huy Dân.
- Vậy con nói cho cha biết nên làm như thế nào? Chúng ta có thể đối kháng được Triệu gia sao? Tốt nhất là con nên thành thật, nếu không ngay cả cái mạng nhỏ của con cũng khó bảo toàn.
Lý Huy Dân phẫn nộ chỉ Lý Bảo Sơn nói:
- Nếu như con muốn cho Lý gia tuyệt hậu, vậy con muốn đấu cùng Triệu gia sao?
- Con...!
Lý Bảo Sơn nghe thế, vẻ giận dữ trên mặt hắn liền tiêu tan, thay thế bằng một sự mất mát. Một sự mất mát mang ý nghĩa sâu sắc.
- Âu Dương và Bảo Sơn về phòng đi. Bá phụ nhờ con ngày mai coi chừng Bảo Sơn.
Lý Huy Dân biết, con trai mình làm việc rất kích động, nói không chừng ngày mai hắn thực sự sẽ gây ra chuyện.
- Bá phụ yên tâm.
Âu Dương nhìn Lý Huy Dân bằng ánh mắt khiến người ta tin tưởng, sau đó kéo Bảo Sơn đi về gian phòng hậu viện.
Bước vào trong gian phòng, Âu Dương ấn Bảo Sơn lên trên giường nói:
- Số phận từ trước đến giờ không bao giờ công bằng, nếu không muốn người khác đạp lên mình thì mình phải tự đạp lên người khác trước.
Nghe Âu Dương nói, Bảo Sơn cúi đầu ngồi trên giường. Hắn biết Âu Dương nói rất đúng, nhưng hắn làm sao có thể đạp lên người khác? Bọn họ toàn gia đều là người thường, làm sao có thể đấu với Triệu gia?
- Kẽo kẹt...
Cửa gỗ của gian phòng bị đẩy ra, một lão bà hai tay ôm một cái tô từ bên ngoài chậm rãi đi vào, hương thơm ngào ngạt. Bà đặt cái tô lên trên bàn nói:
- Bảo Sơn, muội muội ngươi mệnh khổ, nhưng ngươi cũng không thể làm việc ngốc.
- Bà...!
Bảo Sơn nhìn bà, cuối cùng gật đầu.
- Được rồi, ta không quấy rối các ngươi, tránh cho các ngươi nói ta lải nhải. Đây là canh gà mà ta nấu hôm nay, uống nóng đi.
Lão bà nói xong, thở dài một hơi, đóng cửa phòng đi ra ngoài...
- Chà.. Rất thơm!
Âu Dương đi tới trước tô canh gà, đưa tay mở nắp. Một mùi hương thơm nồng đậm từ trong bát phát tán ra ngoài.
Âu Dương khẩn cấp cầm lấy hai cái chén nhỏ trên bàn, múc cho mình và Lý Bảo Sơn mỗi người một chén, sau đó bắt đầu thưởng thức bát canh gà thơm ngon.
- Ta nhớ huynh thích uống canh gà nhất, vì sao hôm nay không uống?
Âu Dương cố ý hỏi, nhưng những lời này của hắn lại căn bản không thể dẫn động bất cứ phản ứng nào của Lý Bảo Sơn.
- Âu Dương, nếu như huynh còn là bằng hữu của ta, vậy huynh cũng đừng phiền ta được không?
Lúc này nếu như Lý Bảo Sơn còn có tâm trạng uống canh gà, vậy thì hắn thật là vô tâm quá mức.
Muội muội của mình ngày mai sẽ đi làm thị nữ cho người khác, mà mình lại không có bất cứ một biện pháp nào để phản kháng. Loại thống khổ này sợ rằng chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được.
Âu Dương nhìn bộ dạng của Bảo Sơn, mỉm cười nói:
- Ta nghĩ nếu như hôm nay huynh uống canh gà, nói không chừng ngày mai sẽ có kỳ tích phát sinh?
- Kỳ tích?
Bảo Sơn nhìn gương mặt mỉm cười của Âu Dương, lúc này hắn bỗng nhiên phát hiện Âu Dương không giống lúc trước. Âu Dương cũng là một người thường như hắn, nhưng một khắc vừa nãy, trên người Âu Dương hình như có cái gì cổ quái toát ra.
Khi Lý Bảo Sơn nhìn lại Âu Dương, cảm giác này lại tiêu tan. Điều này làm cho Lý Bảo Sơn có chút hoài nghi vừa nãy có phải mình nhìn thấy ảo giác hay không.
- Ta muốn ra ngoài đi dạo, huynh uống canh gà đi, ta luôn cho rằng huynh sẽ nhận được hạnh phúc tốt hơn. Số mệnh không phải nói năm nay huynh sẽ hội ngộ quý nhân sao? Hay là ngày mai quý nhân sẽ đến?
Âu Dương nói xong bước ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng Âu Dương rời đi, Lý Bảo Sơn vẫn như cũ ngơ ngác ngồi trên giường, theo lời Âu Dương nói, Lý Bảo Sơn bước đến trước bàn, nâng chén canh gà uống một hơi sạch sẽ. Đây kỳ thực chính là một loại phương thức mà người đang tuyệt vọng tự an ủi mình. Cho dù Lý Bảo Sơn cảm thấy quý nhân kia rất hư vô mờ mịt, nhưng lúc này hắn không có năng lực phản kháng, chỉ có thể ký thác hy vọng trên người quý nhân.
Bước ra khỏi tửu quán, toàn thân Âu Dương phảng phất một đạo lôi quang chợt lóe, liền chạy như bay về phía bờ biển. Từ khi học được Lôi Quang Thiểm của Bạch Hủ Minh, tốc độ của Âu Dương có sự tăng vọt về chất. Nếu như lúc trước bị truy sát có thể học được Lôi Quang Thiểm, như vậy kết cục cuối cùng có thể sẽ khác.
Khi thì độn thổ, khi thì bay trên trời, Âu Dương chỉ dùng không đến năm phút đã xuất hiện trên một rặng san hô. Lúc này trên tảng đá san hô có một người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng.
- Hôm nay ngươi tới muộn...
Khi Âu Dương phi thân rơi vào tảng đá san hô, người thanh niên nhìn hắn một cái, thản nhiên nói.
- Muộn một chút cũng không quan hệ, mấu chốt chính là thuận lợi, như vậy đủ rồi.
Âu Dương mỉm cười, Đây là Diệp Thần mà hắn có dịp hợp tác ở Thiên Hồn, một cường giả Thánh Thể tu vi cửu giai. Khi hắn cùng hợp tác với Âu Dương, hầu như mọi việc đều thuận lợi.
Đừng thấy Diệp Thần bình thường không nói nhiều, nhưng chủy thủ của hắn lại giống như ma quỷ, rất đáng sợ. Âu Dương nhớ lần đầu tiên cùng Diệp Thần hợp tác, Diệp Thần hung ác hủy diệt một đại gia tộc, từ ông lão tám mươi cho tới một đứa trẻ còn ẵm ngửa cũng không buông tha. Sự hung ác này Âu Dương tự nhận không làm được.
- Đã tìm được mục tiêu, hắn đang ở phía tây Lâm Hải Thành khoảng chừng trăm dặm, bên người có bảy cường giả Thánh Thể thất giai. Bản thân hắn chính là Thánh Thể bát giai. Hoàn thành xong nhiệm vụ này, chúng ta có thể lấy được Cửu Long Châu, cùng với tấn chức kim bài.
Diệp Thần giống như một ác lang, ngay cả Âu Dương hợp tác với hắn rất lâu cũng chưa bao giờ tín nhiệm hắn. Âu Dương không bao giờ giao tính mạng của mình cho một người như vậy.
Âu Dương quay qua Diệp Thần mỉm cười nói:
- Số lượng không ít, nhưng ta rất tin tưởng chủy thủ của ngươi…
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Nhìn hắc bạch song đao cắm bên hông Âu Dương, Diệp Thần biết mặc dù Âu Dương bình thường vui tươi hớn hở nhưng đối với mục tiêu, hạ thủ lại không bao giờ lưu tình.
- Đi thôi!
Diệp Thần xuất động, toàn thân hóa thành một đạo lưu quang bay về phía tây.
Âu Dương sử dụng Lôi Quang Thiểm theo sát phía sau. Hắn giống như là một đạo lôi quang màu đen, cắt ngang bầu trời, theo sát Diệp Thần bay về phía tây.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Màn đêm buông xuống, bên trong phủ đệ Triệu gia ở Lâm Hải Thành, trong gian phòng Triệu Càn đèn đuốc sáng trưng. Đứng ở ngoài phòng Triệu Càn có thể nghe được từng đợt thở dốc từ gian phòng truyền ra.
Trong gian phòng đang diễn ra một màn hoang đường không gì sánh được. Trên chiếc giường rộng mười thước của Triệu Càn, có năm thiếu nữ khỏa thân đang ra sức lấy lòng Triệu Càn, mà Triệu Càn chính là ghé trên người từng mỹ nữ, không ngừng hoạt động.
Chuyện hoang dâm như vậy tại Triệu gia không coi là mới mẻ. Trình độ đam mê tửu sắc của tam công tử Triệu Càn, toàn bộ Lâm Hải Thành ai cũng biết. Tại Lâm Hải thành, thông thường những cô gái xinh đẹp không dám xuất môn, bởi vì chỉ cần bị tên ma vương này nhìn trúng, như vậy hắn nhất định sẽ dùng các loại thủ đoạn bắt cô gái đó về nhà, biến thành thị nữ bên cạnh.
- A...
Triệu Càn phát ra một tiếng kêu sảng khoái, toàn thân hắn đổ ập vào thân hình đầy ắp tinh dịch bên dưới, trên mặt mang theo cảm giác thỏa mãn.
- Công tử...!
Cô gái bên dưới hắn bộ dạng bất mãn, hờn dỗi kêu lên một tiếng.
- Cút!
Triệu Càn liếc mắt nhìn cô gái bên dưới, sau đó tát một cái vào mặt nàng. Mấy cô gái khác đang nằm trên giường bị doạ, vội vã lăn xuống giường, mặc y phục rời khỏi phòng Triệu Càn..
- Một đám nát vụn, hàng ngày đều phải dùng cái thứ nát vụn như các ngươi, ta đây thật phiền chán.
Triệu Càn nói xong, hắn lại nhớ tới gương mặt tuyệt mỹ của Lý Uyển Như.
- Thực sự không ngờ, ở nơi đó lại có một tiểu mỹ nhân trổ mã xinh đẹp như vậy.
Trên mặt Triệu Càn dâm quang lóe ra, nghĩ đến ngày mai có thể quăng tiểu mỹ nhân này lên giường lớn, mặc cho mình đùa bỡn, trong lòng Triệu Càn lại tràn ngập chờ mong.
- Hắc hắc, ta có chút nôn nóng rồi.
Triệu Càn mỉm cười dâm đãng, lúc này hắn đang tự hỏi ngày mai cần biện pháp gì để đùa bỡn Lý Uyển Như...
- Hừ hừ, không cho ta tham gia yến hội, sợ ta làm mất mặt. Ta không đi, để cho các ngươi mất mặt. Các ngươi chơi đồ của các ngươi, lão tử ta chơi đồ của lão tử ta...
Triệu Càn lầm bầm.
Lâm Hải Thành, khoảng chừng trăm dặm phía tây, trong một khu rừng nhỏ có tám thi thể đang nằm trên vũng máu. Lúc này hai nam tử hắc y đang tìm kiếm vòng tay của bọn họ.
- Nhiệm vụ lấy ngân bài của sát thủ, đối với ngươi và ta căn bản là không có khiêu chiến.
Trên mặt Diệp Thần mang theo vẻ thản nhiên, kỳ thực với tu vi của hắn và Âu Dương, lấy kim bài tuyệt đối là không có vấn đề. Nhưng ở Thiên Hồn, muốn tấn chức mà không có nâng đỡ thì chỉ có thể từng bước một đi lên.
- Không thể nói như vậy. Ngươi xem…
Âu Dương nói, trên tay tản ra một hạt châu thanh quang, đây chính là mục tiêu Cửu Long Châu của bọn hắn.
Âu Dương cầm Cửu Long Châu trong tay đưa cho Diệp Thần nói:
- Ngươi đi làm nhiệm vụ của mình, hai ngày nữa ta sẽ lấy hết kim bài.
Âu Dương nói xong, không tiếp tục lưu lại nơi này, xoay người đi về phía Lâm Hải Thành.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chưa đến một giờ, Âu Dương không trở về tửu quán của Lý gia, mà là tới phủ đệ Triệu gia ở Lâm Hải Thành.
Âu Dương giống như một quỷ ảnh, trực tiếp leo tường tiến nhập vào trong Triệu gia. Không dừng lại, Âu Dương đi thẳng đến chủ viện của gia chủ Triệu gia là Triệu Cương.
Lúc này mặc dù đã là ban đêm, nhưng Triệu gia vẫn đèn đuốc sáng trưng. Trong chủ viện Triệu gia không có người. Âu Dương chuyển động một vòng, rốt cuộc khi quay trở lại phòng khách Triệu gia thì phát hiện có người bên trong.
Lúc này, trong phòng khách đang có một bữa tiệc nhỏ. Đây chính là bữa tiệc thành niên tổ chức cho tiểu thư của Triệu gia là Triệu Yến.
Triệu gia tổng cổng có ba nam một nữ. Con lớn Triệu Quát rất có phong thái của phụ thân Triệu Cương. Tuổi còn trẻ nhưng đã bước vào Thánh Thể. Ở Lâm Hải Thành cũng được coi là một hảo nhân vật. Nhưng còn đứa con thứ hai Triệu Minh và con thứ ba Triệu Càn thì người nào cũng quần là áo lượt, một loại phế vật kéo cũng kéo không nổi.
Cũng may cô con gái út, và cũng là trưởng nữ của Triệu gia Triệu Yến lại là kỳ tài ngút trời. Tuổi còn nhỏ nhưng đã là bát giai. Triệu gia dự định trong bữa lễ thành niên của Triệu Yến sẽ đưa Triệu Yến đến Vạn Tiên Sơn làm đệ tử. Cho nên lần này mới đặc biệt mở tiệc chiêu đãi một số đệ tử Vạn Tiên Sơn trong Lâm Hải Thành, hy vọng con gái của mình khi vào Vạn Tiên Sơn cũng có được đãi ngộ tốt.
Nhưng Triệu Cương hiển nhiên không hiểu rõ thế chế của Vạn Tiên Sơn. Đệ tử của Vạn Tiên Sơn hơn mười vạn người, kỳ tài nhiều vô kể. Người tài giỏi như Triệu Yến nếu không có một ngàn thì cũng có tám trăm. Muốn trở nên nổi bật ở Vạn Tiên Sơn, trừ phi ngươi giống như Âu Dương, có Bạch Hủ Minh chống đỡ, bằng không thì chỉ có thể từng bước mà đi.
- Triệu gia chủ không cần khách khí…
Hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn lúc này đang ngồi trên bàn. Hai người bọn họ mặc dù vừa mới tiến vào tu vi Thánh Thể, nhưng trong phong cảnh hỗn loạn ở Lâm Hải Thành hiện nay, tiếng tăm của Vạn Tiên Sơn thật sự quá lớn. Ngay cả đột nhiên một năm trước Vạn Tiên Sơn đột ngột tuyên bố không nhận đệ tử nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến địa vị quái vật của nó.
Một năm trước, trưởng lão Vạn Tiên Sơn Âu Dương đánh một trận, giết chết hai gã Đại Đế của Đạm Thai gia, ở Chân Linh Giới không người nào không biết. Trong sự truy sát của vô số cường giả ở Lâm Hải Cảnh, Âu Dương vẫn thong dong bước đi.
Nói ra thời gian trước, ở Lâm Hải Cảnh Bạch Hủ Minh dùng một chiêu trục xuất Đại Đế đỉnh phong Quý Thành Không, được vô số người nhìn thấy. Chỉ một vài việc xảy ra ở Lâm Hải Cảnh nhưng cũng đủ cho mọi người sùng bái Vạn Tiên Sơn đến một độ cao không ai tưởng nổi.
- Hai vị quá khách khí rồi, tiểu nữ còn nhỏ tuổi, còn phải nhờ hai vị dẫn dắt nhiều hơn.
Mặc dù lúc này thực lực của Triệu Cương mạnh hơn hai vị đệ tử Vạn Tiên Sơn, nhưng hắn cũng không dám có chút ngạo khí. Thực lực cố nhiên quan trọng, nhưng thực lực Thánh Thể cửu giai trong mắt Vạn Tiên Sơn thật sự chẳng tính là cái gì. Vạn Tiên Sơn đừng nói là diệt Triệu gia, cho dù diệt cả Lâm Hải Thành cũng là chuyện chỉ trong một phút.
- Đây là điều đương nhiên. Năm nay vốn không thu nhận đệ tử, nhưng với mối quan hệ giữa Triệu gia và huynh đệ chúng ta, hơn nữa, thiên phú của Triệu tiểu thư lại ưu việt như vậy, bất luận thế nào hai huynh đệ chúng ta nhất định cũng phải đưa được Triệu tiểu thư đến Vạn Tiên Sơn.
Hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn không biết mình đang trở thành loại người gì.
- Hắc, hắc! Triệu tiểu thư thiên phú trác tuyệt, toàn bộ Lâm Hải Thành này không ai không biết.
Vị khách nhân bên cạnh được Triệu Cương mời tới cũng phụ họa theo. Còn Triệu Yến lại vô cùng tự tin, nở nụ cười ngạo nghễ.
- Đúng vậy, đúng vậy! Còn phải đa tạ hai vị.
Triệu Cương liên tiếp kính rượu. Từ ngoài cửa nhìn vào, Âu Dương lại có chút buồn nôn.
Âu Dương cũng không có hứng thú lưu lại, tiếp tục nghe bọn họ nói những lời khen tặng buồn nôn này, trực tiếp đẩy cửa bước vào trong phòng khách.
Thấy Âu Dương đột nhiên xuất hiện, Triệu Cương đứng dậy, bước ra nói:
- Ngươi là ai?
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta muốn nói cho ngươi biết, hãy mau quản lý nhi tử thứ ba của ngươi đi, tránh một ngày nào đó hắn mang họa diệt vong đến cho Triệu gia.
Âu Dương nói rất trực tiếp. Hắn căn bản lười nói những lời vô ích với Triệu Cương.
- Hừ, xằng bậy! Triệu gia là nơi cho ngươi giễu võ dương oai sao?
Triệu Cương nghe Âu Dương nói như vậy giận tái mặt. Hôm nay mở tiệc chiêu đãi người của Vạn Tiên Sơn, đột nhiên có một người chạy đến dương oai. Đây quả thực chẳng khác nào đánh vào mặt Triệu gia bọn họ.
- Người đâu, bắt tên tiểu tử này lại cho ta.
Triệu Cương quay ra ngoài cửa la lên, nhất thời bên ngoài chạy vào sáu bảy Yêu Chiến Sĩ cửu giai. Sáu người này không nói nhiều, trực tiếp vọt tới chỗ Âu Dương.
Tay trái huy động, bạch sắc đoản đao phảng phất giống như thông linh, từ bên hông Âu Dương bắn ra. Âu Dương cũng không đưa tay tiếp đoản đao, mà lấy yêu khí khống chế đoản đao, rất nhanh lướt một hàng qua cổ của sáu người kia.
Bạch sắc đoản đao giống như luồng sét, chưa đến một giây đồng hồ, sáu người kia cảm giác cổ họng mình tê rần. Bọn họ đồng thời bưng kín cổ họng, phát hiện cổ họng của mình đã bị người ta chém một đường nho nhỏ.
Sau khi cảm nhận được vết thương này, sáu người toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ đều minh bạch, người này là thủ hạ lưu tình. Bằng không bạch sắc đoản đao vừa chớp động kia nhất định có thể lấy mạng bọn họ.
- Làm càn!
Thấy Âu Dương xuất thủ, hù dọa sáu Yêu Chiến Sĩ kia phải thối lui, Triệu Cương còn chưa mở miệng, hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn đã vỗ bàn đừng dậy từ lúc nào.
- Tiểu tử thối, ngươi chán sống rồi sao. Vạn Tiên Sơn hôm nay mở tiệc, ngươi muốn đối địch với Vạn Tiên Sơn hay sao?
Hai người tức giận chỉ thẳng vào Âu Dương, đem danh tiếng của Vạn Tiên Sơn nói ra. Nghe như vậy, bọn họ là muốn lấy danh tiếng của Vạn Tiên Sơn hù họa Âu Dương.
Không để bọn họ nói dứt lời, Âu Dương ngược lại nở nụ cười với hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn. Hai tên đệ tử này muốn hù dọa hắn? Toàn bộ đệ tử Vạn Tiên Sơn, cho dù là Lỗ Tu đích thân tới đây cũng chưa chắc có thể dọa được Âu Dương.
Âu Dương xuất động Lôi Quang Thiểm. Toàn thân hóa thành một đạo điện quang màu đen, trực tiếp xuất hiện bên cạnh hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn. Hai người này đều là Lục Tiên, nhưng Âu Dương cũng không quan tâm thân phận của hai người này là gì, tay trái huy động, hai tiếng “bốp” vang vọng toàn bộ phòng khách.
Hai tiếng động này không chỉ đánh choáng váng hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn, mà còn khiến cho mọi người trong phòng khách giống như đang nằm mộng. Ở Lâm Hải Thành, ở Chân Long Giới, lại có người biết rõ đó là người của Vạn Tiên Sơn mà còn có thể ra tay? Đây chẳng khác nào đánh vào mặt của Vạn Tiên Sơn, vì thế hắn phải chết.
Bốp, bốp! Tiếp tục hai tiếng động truyền ra. Tay phải Âu Dương chém ra lần nữa, dí sát mặt hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn.
- Điên rồi, tiểu tử này quả thực là điên rồi. Dám đánh người của Vạn Tiên Sơn. Hắn không muốn sống nữa sao?
- Muốn chết? Cũng chưa thấy qua người nào muốn chết như vậy? Tự sát còn thoải mái hơn nhiều là kẻ địch của Vạn Tiên Sơn.
- Tiểu tử này xong đời rồi. Vạn Tiên Sơn là siêu cấp tông phái, chọc giận Vạn Tiên Sơn, toàn bộ Chân Linh Giới sẽ không có chỗ cho hắn đặt chân.
Những tiếng nghị luận vang lên. Bữa tiệc vốn đang vui vẻ, không ai nghĩ đột nhiên lao tới một tên tiểu tử như vậy. Tiểu tử này uy hiếp Triệu Cương còn chưa tính, lại còn dám đánh người của Vạn Tiên Sơn. Căn bản đây là tìm chết.
- Quy định Vạn Tiên Sơn tuyển đệ tử là gì?
Âu Dương căm tức nhìn hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn. Thân là trưởng lão Vạn Tiên Sơn, Âu Dương ngoại trừ gây rối cho Vạn Tiên Sơn, chưa làm được điều gì có lợi cho Vạn Tiên Sơn. Nhưng hôm nay, hắn đụng phải hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn như vậy, ngay cả khi hắn trực tiếp xuất thủ đánh chết hai người này ở đây cũng đáng.
- Ngươi….ngươi rốt cuộc là ai?
Sau khi hai gã đệ tử nghe Âu Dương nói, toàn thân ngược lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chủ yếu bởi vì câu hỏi quy định tuyển đệ tử là gì của Vạn Tiên Sơn.
- Vạn Tiên Sơn tuyển nhận đệ tử, không tức giận, không tự hào, không kiêu ngạo, các ngươi chẳng lẽ đã quên. Các ngươi đúng là đệ tử thối.
Âu Dương chỉ tay vào hai gã kia.
- Ngươi…ngươi rốt cuộc là ai? Dám đối nghịch với Vạn Tiên Sơn chúng ta. Ngươi chán sống rồi?
Hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn rốt cuộc nổi giận. Bị Âu Dương nói như vậy, cùng với hai cái bạt tai vừa rồi, bọn họ đã mất hết thể diện. Cho nên, tâm trạng của bọn họ làm sao mà tốt được.
Kiếm linh từ trên người hai gã bắn ra, bay thẳng về phía Âu Dương.
Thấy hai gã đệ tử của Vạn Tiên Sơn xuất thủ, Triệu Cương cũng tiến lên một bước, chuẩn bị xuất thủ, nhưng khi hắn còn chưa kịp ra tay, tay của Âu Dương đã chặn ngang kiếm linh. Hai kiếm linh của hai cường giả cấp Thánh Thể đã bị hai tay Âu Dương nắm chặt, trong nháy mắt không thể động đậy.
Âu Dương cầm kiếm linh trong tay, thoáng một cái kéo bật trở về. Hai gã đệ tử thân hình to béo, mặc dù là kiếm linh của mình, nhưng lực đánh vào thật lớn, đánh bay hai người ra ngoài.
- Ngươi muốn chết!
Hai người giận dữ móc ra Vạn Sơn lệnh của Vạn Tiên Sơn, chuẩn bị gọi người đến hỗ trợ.
Thấy hai người móc ra Vạn Sơn lệnh, Triệu Cương ngược lại cũng không nóng nảy. Có quái vật Vạn Tiên Sơn xuất thủ, theo hắn thấy hôm nay Âu Dương nhất định phải chết.
Cũng giống như Triệu Cương, lúc này rất nhiều người đều chờ đợi người của Vạn Tiên Sơn đến giết chết tên cuồng vọng này ngay tại chỗ.
- Các ngươi có lệnh bài, ta cũng có lệnh bài. Mà lệnh bài của ta, các ngươi cũng biết đấy.
Tay trái Âu Dương chợt lóe, một lệnh bài màu đen xuất hiện trong tay hắn.
Đây chính là Trưởng Lão lệnh của Âu Dương, toàn bộ Vạn Tiên Sơn, người có thể sở hữu Trưởng Lão lệnh rất ít. Mà Trưởng Lão lệnh của Âu Dương còn đẳng cấp cao hơn lệnh bài của đám người Mục Uyển. Bởi vì Trưởng Lão lệnh của hắn chính là do Bạch Hủ Minh cấp cho. Nó đã từng thuộc về Bạch Hủ Minh. Đây chính là Trưởng Lão lệnh tối cao của Vạn Tiên Sơn.
Hình điêu khắc trên lệnh bài rất sống động, Thông Thiên Phong hiện ra trên lệnh bài. Dưới thác nước ngân sắc từ Thông Thiên Phong trùng kích xuống, dưới chân Thông Thiên Phong hình thành một biển Thông Linh thật lớn.
Chính xác trên Trưởng Lão lệnh chỉ có một chữ, là đại biểu quyền uy tối cao, là quyền uy của Thái thượng trưởng lão và tông chủ tối cao. Lệnh bài này vừa ra, nếu như Thái thượng trưởng lão và tông chủ không có mặt, Âu Dương có thể điều động toàn bộ đệ tử của Vạn Tiên Sơn quét ngang tứ phương.
Không có đệ tử Vạn Tiên Sơn nào không nhận ra lệnh bài này. Khi Âu Dương vừa xuất lệnh bài màu đen này ra, hai gã đệ tử Vạn Tiên Sơn cầm Vạn Sơn lệnh trong tay phảng phất giống như bị cuồng phong sét đánh, trong nháy mắt trở nên sững sờ.
Lệnh bài này đại diện cho cái gì bọn họ đương nhiên biết rõ. Mà lệnh bài này có thể làm cái gì, bọn họ đương nhiên cũng biết rõ. Trong nháy mắt, hai người cảm giác linh hồn của mình giống như bị dọa bay mất.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế