Một tuần sau khi Quốc Việt đăng ký làm gia sư thì anh bắt đầu công việc. Lịch dạy vào buổi chiều từ năm giỡ rưỡi đến bảy giờ rưỡi tối. Tuy thế anh phải đến gặp gia chủ trước để xem thử họ có yêu cầu thêm điều gì nữa không.
Theo như anh tìm hiểu, gia cảnh của người chủ thuê anh khá giàu có. Họ thuê anh về dạy kèm cho đứa con trai út, năm nay nó học lớp chín. Thằng nhóc đó là một thằng bé hư hỏng, vừa lười học vừa rất quậy phá. Anh không thấy có gì lạ. Một nhà đại gia cỡ vừa, ba mẹ suốt ngày bận rộn đi làm, không có thời gian quan tâm chăm sóc thằng bé. Nó quậy phá, lười biếng cũng rất dễ hiểu. Khi bậc ba mẹ nhìn thấy hậu quả mới lo cuống cuồng, chạy đôn chạy đáo khắp nơi để giải quyết hậu quả. Mà tới mức này đã hơi muộn màng rồi. Tất nhiên, không phải đại gia nào cũng như thế.
Quốc Việt đã biết vị trí của người thuê gia sư, anh đợi trước cổng nhà rồi bấm chuông, trong lúc đợi người ra mở cửa, anh tranh thủ nhìn lướt qua căn biệt thự. Ái chà, nó rất đẹp. Căn biệt ba tầng, được sơn màu xanh nước biển. Giống như các nhà xung quanh, bao bọc xung quanh ngôi biệt thự là hàng rào và một cái cổng bằng sắt cao không kém. Xuyên qua hàng rào, anh thấy khuôn viên biệt thự khá rộng. Trên đấy trồng nhiều loại cây cảnh. Vì được chăm sóc rất tốt, cắt tỉa, thêm cả uốn cây đầy tính nghệ thuật nên chúng rất đẹp.
Sau khi anh bấm chuông chừng vài phút thì một người phụ nữ từ cửa trong ra. Cô ấy theo lối đi nằm giữa khuôn viên chạy từ bậc tam cấp tới cổng. Cô ấy mở cái ô nhỏ trên cánh cổng ra và hỏi:
- Cậu tìm ai?
Việt đáp:
- Cho hỏi ở đây có phải là nhà của cô Liên không?
- Đúng rồi, cậu tìm bà chủ có việc gì không?
Người phụ nữ đang hỏi là người làm thuê trong nhà này. Việt trả lời:
- Xin cô vào nói với cô Liên có một sinh viên tên là Quốc Việt đến đây dạy kèm cho con của cô ấy theo như cô ấy đã yêu cầu.
Người phụ nữ nghe vậy thì cười nói:
- A, cậu là Quốc Việt tới làm gia sư sao? Mời cậu vào, bà chủ đang đợi ở bên trong.
- Cám ơn cô.
Anh theo người làm thuê đi vào. Vào trong sân rồi, anh mới có điều kiện ngắm biệt thự kỹ hơn. Khoảng sân rộng rãi phía trước nhà được lát gạch, có hai màu, ngoài là màu trắng, trong thì đỏ nhạt, sát sau hàng rào là khuôn viên. Một chiếc xe hơi đen bóng đang đỗ ở trên sân. Kiến thức của anh về các loại xe con không nhiều lắm chẳng qua nhìn nó anh vẫn biết đây là xe Mercedes loại VIP. Tuy chưa tới mức được gọi là siêu xe, nhưng cũng là loại cực kỳ đắt tiền, tối thiểu phải xấp xỉ một tỷ đồng. Ngoài ra, còn có hai chiếc xe máy dựng trước cửa, một Exciter và một SH, hai chiếc trị giá cũng gần hai trăm triệu.
Cửa của nhà hầu như làm từ gỗ, vân của nó rất đẹp, hình như là gỗ hương. Đi vào trong nhà, Quốc Việt thấy một bộ salon sang trọng cũng từ gỗ, có một người phụ nữ đang ngồi ở đó. Anh đoán đây là bà chủ người làm thuê kia nhắc tới. Anh giờ không thể ngắm cảnh nữa, anh hơi cúi người nói:
- Cháu chào cô ạ, cháu tên là Quốc Việt được trung tâm gia sư Thành Công giới thiệu đến đây.
Người phụ nữ gật đầu nở nụ cười, đưa tay ra nói:
- Ừ, cháu ngồi đi, cô tên là Liên, xin lỗi cháu nhé, làm phiền cháu phải mất một buổi sáng để đến đây.
Quốc Việt ngồi xuống ghế, đáp:
- Dạ không có chi ạ.
- Đáng nhẽ không cần rắc rối thế này đâu nhưng vì cô mời gia sư đến dạy học cho con trai cô nên có một số điều cần nói rõ trước.
- Dạ cô cứ nói đi ạ, cháu đang nghe đây.
Cô Liên gật đầu:
- Ừ, là thế này, con trai cô rất lười học, nó khiến cô buồn rầu lắm. Cô đã dùng thử đủ mọi cách nhưng đâu vẫn hoàn đấy.
Cô ấy thở dài một hơi đầy não ruột. Quốc Việt giữ im lặng, chờ cô ấy nói tiếp:
- Giờ cô không quan tâm cháu dùng phương pháp gì, dạy như thế nào, chỉ cần nó học chăm chỉ, tiến bộ, bớt phá phách, có thể thi đậu vào cấp ba là được rồi.
Quốc Việt kinh ngạc khi nghe cô ấy nói như vậy. Cô thật sự giao hoàn toàn việc dạy thằng nhóc đó cho anh hay sao? Quốc Việt tự hỏi lỗ tai mình có vấn đề hay không nữa.
Cô Liên nhìn thấy vẻ mặt Quốc Việt thì cười, điều này tất nhiên nằm trong dự đoán. Bất kỳ một gia sư nào khi nghe tới đều như vậy cả, cô lắc đầu nói:
- Cháu không biết thôi, tại vợ chồng cô bận rộn công việc suốt ngày nên không có thời gian lo cho thằng bé. Đến khi nhận ra thì đã muộn. Chị nó thì tốt, chỉ mình nó như thế. Chị nó đi học đại học ở xa, bất đắc dĩ lắm cô mới mời gia sư đến.
“Con út chắc được cưng chiều quá sinh hư đây mà, ba mẹ lại bận suốt ngày nên không ai quản, lại càng quậy phá hơn. Nên nhận lời hay không đây” Việt vẫn trầm ngâm, chưa biết trả lời cô ấy ra sao. Anh lại nghe cô Liên nói:
- Cô đã từng mời ba gia sư tới nhà rồi nhưng không ai chịu nổi nó nửa tháng. Cô mời cháu đến làm gia sư, mong cháu cố gắng giúp cô với
“Đã có ba gia sư bỏ việc trước đó rồi à, thằng con cô ấy khá đấy.” Quốc Việt bắt đầu cảm thấy thằng nhóc này rất thú vị. Có điều anh nghĩ rằng không thể có chuyện ba mẹ phó mặc con cái của mình cho người lạ nên chưa dám đồng ý mà chỉ nói lấp lửng:
- Dạ! Cháu không dám nói trước nhưng cháu sẽ cố hết sức dạy nó đậu vào cấp ba.
Cô Liên tất nhiên hiểu e ngại của anh nên khi có câu đảm bảo, cô ấy cũng đã hài lòng. Cô nói:
- Vậy được rồi, nếu cháu hiểu được thì tốt rồi, giờ cô phải đi làm đây, tối cháu cứ đến dạy theo lịch định sẵn nhé.
- Dạ vâng ạ.
Việt ra về mà ngổn ngang bao suy nghĩ trong đầu.
...
Đến chiều, vì là buổi đầu tiên anh đi dạy, cần tạo ấn tượng tốt nên đúng năm giờ chiều, anh sửa soạn đồ đạc, sách vở rồi lấy xe đi đến nhà cô Hiền. Tối này chồng cô bận việc nên làm về muộn. Cô tươi cười niềm nở và sau mấy câu chào hỏi, cô bảo người giúp việc:
- Cháu bắt đầu công việc đi. Cháu cứ làm mọi cách để nó chăm học lên giúp cô. Cô Mai, cô dắt Việt lên phòng của thằng bé nhé.
- Dạ, cháu xin phép đi lên dạy ạ.
Quốc Việt theo cô người làm lên phòng của thằng nhóc đó. Anh tò mò rất muốn biết thằng nhóc đó đã dùng cách gì mà có thể đuổi ba gia sư trước anh đi được. Đến trước cửa phòng, cô người làm đưa tay lên gõ cửa, trong phòng vọng ra tiếng nói thằng nhóc:
- Mẹ đấy ạ, đợi con chút.
“Bộp! Bộp! Bộp!” Tiếng bước chân chạy tới mở cửa, đầu thằng nhóc ló ra, nhìn khuôn mặt nó có vẻ sáng sủa, hoàn toàn khác biệt với tính cách, đúng là không thể nhìn mặt mũi mà đoán ra bản chất của con người. Cô làm việc nói:
- Là tôi cậu chủ.
Thằng nhóc thấy không phải là mẹ mà là cô giúp việc thì thở phào một cái, nó nhìn sang Quốc Việt, mở miệng hỏi:
- Cô có việc gì không, còn người này là ai? Sao lại đi lên đây.
Quốc Việt cười thầm, rõ ràng thằng nhóc đang làm điều gì mờ ám trong phòng nên mới có động tác như vậy. Có thể nó trốn chơi game, xem phim gì đấy. Con nít bây giờ phát triển rất sớm, mấy thứ đó với chúng quá ư bình thường.
Cô giúp việc giải thích:
- Thưa cậu chủ, đây là gia sư mà mẹ cậu đã mời tới để dạy học cho cậu chủ.
Thằng nhóc tỏ vẻ khó chịu:
- Tôi đã nói là không cần gia sư gì cả, cô đưa anh ra đi.
Người giúp việc không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục nói:
- Không được đâu cậu chủ, mẹ cậu trước đó đã nói tôi nhắc nhở cậu: “gia sư được mời đến là bắt buộc, nếu cậu không nghe sẽ có hình phạt thích đáng.”
Thằng nhóc đó nghe nhắc đến mẹ thì xụ mặt xuống, buộc lòng chấp nhận để Quốc Việt dạy học. Nó nói:
- Được rồi, cô xuống dưới đi, để anh ta vào đây.
- Vâng, Việt, em vào phòng đi.
Quốc Việt bước vào, quả nhiên đúng như anh nghĩ, thằng nhóc trốn mẹ chơi game. Anh tới đây làm gia sư, thế mà nó chẳng thèm hỏi lấy một câu mà ngồi vào máy bật game lên tiếp tục chơi. Chỉ là một thằng trẻ ranh, chấp gì nó. Anh hỏi:
- Nhóc con, mày tên gì?
Thằng nhóc vênh mặt lên, nhìn Quốc Việt, nói cộc lốc:
- Tôi tên gì anh không cần biết. Anh mau xin với mẹ tôi nghỉ dạy đi, nếu không anh sẽ lãnh hậu quả đấy.
Quốc Việt nghe thế thì cười khẩy, còn dám dọa cả anh nữa cơ đấy. Với những gia sư bình thường thì có thể điều đó sẽ khiến họ sợ hãi nhưng với anh thì chả khác gì chọc vào tổ kiến. Anh dọa nó vài câu:
- Thằng ranh con, mày láo xược quá đấy. Hừ! Ăn nói vô lễ, lại còn muốn tao nghỉ việc nữa chứ. Mày cũng liều mạng nhỉ. Tao đến đây làm gia sư, việc dạy mày học, tao phải chịu trách nhiệm.
Tên nhóc sửng sốt. Nó chưa bao giờ gặp một gia sư nào mà nói kiểu côn đồ như vậy. Chẳng qua, nó vẫn đang trẻ nít, còn tính ngựa non háu đá, ngoan cố nói:
- Chuyện học hành của tôi thế nào không cần anh lo. Anh nhanh ra khỏi phòng tôi.
Quốc Việt hừ một tiếng, nghiêm giọng nói:
- Mày vẫn già mồm nhỉ, mau nói ra cả tên lẫn họ cho tao rồi ngồi vào học. Mày đừng khiến tao phải đánh mày.
Vẻ mặt Quốc Việt sắc lạnh. Anh từ từ bước tới sát trước thằng nhóc. Anh hiểu rất rõ tính cách thắng nhóc này, rất giống anh lúc nhỏ, mềm nắn rắn buông nên biết cách đối phó thằng nhóc. Anh làm vậy là để đe dọa nó biết sợ mà ngoan ngoãn nghe lời. Ấy thế mà nó vẫn cười hềnh hệch, chế giễu anh
- Tôi thách anh dám đánh tôi đấy, nên nhớ anh chỉ là gia sư thôi.
Cái này Việt đã lường trước:
- Đúng là vậy, chẳng qua mẹ mày đã cho tao quyền tự do xử lý mày.
Ánh mắt anh lộ vẻ độc ác. Thằng nhóc có hơi run rẩy. Thấy vẻ mặt của nó, anh cười thầm trong bụng. Anh bèn chèn thêm một câu nữa:
- Nếu mày chưa tin thì cứ chạy xuống hỏi mẹ mày xem, để xem tao bị đuổi hay mày bị mắng.
Thật ra anh chỉ chắc một nửa vì dù cô Liên nói thế nhưng chắc gì để nguyên như vậy. Anh dùng kế là do anh lợi dụng tâm lý trẻ nít của nó và sợ ba sợ mẹ của nó. Quả nhiên thằng nhóc biết sợ, khai ngay:
- Tôi là Phan Trung Nam, tôi đã nói, việc học là của tôi, không cần anh quan tâm. Anh ngồi đấy khỏi dạy gì cả, tiền lương vẫn trả bình thường cho anh, sẽ không thiếu của anh đồng nào.
Thằng nhóc đã biết điều hơn nhưng vẫn còn khá cứng miệng. Nó nghĩ rằng Quốc Việt sẽ không dám lấy chuyện này ra để đùa giỡn nên không dám chạy xuống. Chẳng qua nó vẫn còn lỳ lợm không chịu học.
Quốc Việt đương nhiên nhận ra sự thay đổi đó. Anh cố nhịn cười, giữ vẻ mặt lạnh lùng và có phần dữ tợn, hai mặt nhìn nó chằm chằm. Thằng nhóc hơi sợ, tính đứng dậy đi sang chỗ khác thì anh bất ngờ đặt bàn tay trên lên vai nó và ấn mạnh xuống, bắt nó ngồi nguyên trên ghế. Kế đó anh vận kình bóp vai nó một cái. Anh chỉ dằn mặt nó chứ chiêu này không hề gây tổn thương gì cho nó. Thằng nhóc nhíu mày vì đau đớn, thế mà vẫn không kêu một tiếng. Anh thấy thế bèn dọa:
- Phan Trung Nam, mày đừng có khiêu khích tính nhẫn nại của tao. Liệu hồn thì nhanh ngồi vào học. Hừ, bất đắc dĩ tao phải đến đây dạy chứ mày nghĩ tao muốn dạy mày lắm đấy hả nhóc con.
Vừa nói anh vừa xiết chặt thêm. Kình lực thấm vào vai làm thằng nhóc giật giật, nó không chịu nổi nữa phải kêu lên:
- Anh mau bỏ tay ra!
Anh gằn giọng hỏi:
- Mày có chịu học bài không?
Thằng nhóc muốn nói thêm mấy câu nhưng khi thấy Việt đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn tức thì sợ hãi ngậm miệng lại, ngồi trước bàn học, không nói câu nào nữa. Có điều nó vẫn chưa chịu mở sách vở ra. Việt tăng sức ép:
- Mày cứ việc mách với mẹ rằng tao đánh mày. Tao dám chắc không có tác dụng gì đâu. Tao dám làm vậy tức là có sự ủng hộ của mẹ mày rồi.
Thằng nhóc uất ức trong lòng nhưng không dám trả treo mà mở sách vở ra. Anh biết trước đấy nó đã không gọi thì lần này sẽ không gọi. Nó đã biết điều rồi, sẽ ngoan ngoãn ngồi học. Anh lấy ghế, ngồi xuống và liếc mắt quan sát quanh phòng. Căn phòng khá là lộn xộn.
Bất chợt anh bắt gặp thằng nhóc vội vàng kích chuột làm cái gì đấy. Cái đó hiện lên rồi biến mất rất nhanh, chẳng qua anh vẫn kịp thấy nó tắt cái gì. Thì ra là một bộ phim, mà diễn viên thì... Nghĩ tới đây anh phì cười. Thằng nhóc hỏi:
- Anh cười cái gì.
Việt nói
- Nhóc con, mấy bộ phim đấy mày có HD, DVD, hay bản gì đẹp không?
Nó trả lời theo quán tính:
- Phim đó là bản DVD rất đẹp rồi đấy... Ớ, anh hỏi làm gì?
Thằng nhóc biết mình đã nói hớ nên chuyển sang hướng khác ngay:
- Không phải anh đến đây để dạy kèm sao, mau bắt đầu đi.
Anh nén cười, cũng chẳng muốn làm khó nó nữa nên gật đầu:
- Được rồi, vậy giờ chúng ta bắt đầu học.
- Bắt đầu thì bắt đầu
Trung Nam biết mình đã mắc bẫy anh, nên ngậm bồ hòn làm ngọt. “Để tôi xem anh dạy học như thế nào.” Thằng nhóc muốn chơi xấu anh nên cố tình đưa ra một bài toán khó cho anh:
- Tôi có một bài toán giải chưa ra, anh hướng dẫn đi.
Đọc đề bài toán ghi trên tờ giấy nó đưa, anh chỉ cười nhạt, mấy cái trò vặt vãnh này có thể gây khó khăn được anh sao. Anh bèn nói:
- Được, đưa tao giải, nhưng mà tao hướng dẫn, mày có thể hiểu được bao nhiêu?
Nam học hành như thế nào, anh đã biết trước rồi, anh hỏi lại một câu chạm vào lòng tự trọng của thằng nhóc khiến nó tự ái bảo anh hướng dẫn. Nhìn vẻ mặt nó khi nghe giảng, anh bật cười. Anh cũng không muốn làm chuyện tệ hơn, bèn nói thẳng luôn:
- Bài giảng trên lớp không hiểu chỗ nào, giờ mày lo mà nói ra để tao còn dạy.
Nam vẫn biết đỏ mặt xấu hổ, xem ra chưa hết thuốc chữa. Nó mở sách chỉ cho anh những phần nào chưa hiểu. Anh bỗng cảm thấy giữa nó và anh có gì đấy rất thân thiết, thông qua nó, anh gặp được chính mình lúc nhỏ. Vì thế, anh dạy nó rất tận tình, có lẽ nó cũng vậy nên học rất chăm chỉ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, vụt một cái đã hết hai giờ, anh đứng dậy dọn đồ đạc, rồi mở cửa đi ra, Trung Nam trợn tròn hai mắt nhìn hành động của anh. Thằng nhóc không hiểu gì, mở miệng hỏi:
- Anh đang làm cái gì vậy hả? Sao tự nhiên cất sách đi vậy?
Việt quay đầu lại, trả lời một cách thản nhiên:
- Đã hết giờ thì tao phải về.
Nam choáng váng trước câu trả lời của anh, lần đầu tiên nó gặp một gia sư như vậy. Nó đóng cửa lại và nói:
- A! Nhưng mới học một chút thôi mà, anh không thể đi về.
Việt hất tay nó ra, mở cửa. Anh nói:
- Tao chỉ có nhiệm vụ dạy mày học trong hai tiếng, còn học trễ là do mày đấy chứ. Hê hê hê, lần sau liệu mà nghe lời ngồi học để khỏi lãng phí thời gian, tao không có dịch vụ dạy ngoài giờ đâu. Ngày kia sẽ lại tới, hẹn gặp lại ngày mốt nhé nhóc con.
Nam không thể làm gì được, đành phải để Quốc Việt ra về:
- Hừ, được rồi, ngày mốt thì ngày mốt.
Anh vừa ra khỏi nhà thằng nhóc thì cười lớn, hôm nay quả quá thú vị đi. Ngày mốt có lẽ thằng nhóc sẽ dùng chiêu thức mới nữa. Để xem thử nó quậy phá đến đâu.
“Ọc ọc”, anh “ruột” đang biểu tình. Anh phải đi ăn cái đã, học suốt từ chiều, xong là đi dạy kèm ngay, đã kịp nhét được cái gì vào bụng đâu. Anh tấp xe vào một quán ăn ven đường. Anh chọn một bàn, ngồi xuống và gọi:
- Cho cháu một tô hủ tiếu cô ơi.
- Một tô hủ tiếu, đợi một lát.
Tiếng bà chủ quán đáp lại. Lát sau, một cô bé bưng tới bàn Quốc Việt:
- Của anh đây.
- Cám ơn cô bé.
Việt vừa ăn vừa quan sát xung quanh. Quán đang đông khách, đa số khách ở đây đều bận rộn với công việc, giống như anh vậy, đi làm đến tận tối mịt mới về nên ai cũng muốn tìm đại một quán nào đấy ăn nhanh, nhẹ bụng mà lại rẻ. Anh giải quyết tô hủ tiếu của mình một cách nhanh chóng:
- Tính tiền cô ơi.
- Một tô mười lăm ngàn cháu.
Trả tiền xong xuôi, anh băn khoăn không biết nên làm gì tiếp theo, về phòng à? Còn quá sớm, đi về giờ cũng không có việc gì làm. Nhưng không về thì đi đâu đây? À, có rồi.
Việt đến một cửa hàng bán quần áo. Cửa hàng này bảo lớn không lớn nhưng nhỏ thì không đúng lắm. Nó chuyên bán quần áo nội địa cho nhiều loại khách hàng ở các độ tuổi khác nhau. Anh đi vào đây với mục đích là xem thử có bộ quần áo nào đẹp không nhưng anh không phải mua cho mình mà mua cho ông bà ngoại. Chỉ còn gần hai tháng nữa là tới Tết rồi, anh định khi nhận lương sẽ mua cho hai ông bà anh bộ quần áo mới để ông bà đi chơi Tết.
Việt bước vào cửa hàng, đập vào mắt anh là những nữ nhân viên tư vấn trẻ đẹp, đầy quyến rũ trong những bộ đồng phục bó màu hồng nhạt, dưới sắc vàng ấm của dàn đèn cửa hàng lại càng hấp dẫn.
- Ồ! Đẹp quá!
Việt buột miệng khen khi... cầm một chiếc áo sơ mi nam lên ngắm nghía, nhưng khi xem cái mác in giá cả chiếc áo, anh thầm lắc đầu lẽ lưỡi, giá cái áo này bằng tiền lương anh è cổ làm gia sư một tháng. Anh cất áo lại chỗ cũ rồi quay đầu tìm dãy bán quần áo cho người trung niên trở lên.
Anh nhìn sang phải, chợt bắt gặp một cô gái mặc bộ đồng phục nhân viên đang đứng tại khu vực quần áo dành cho nữ, tức thì kinh ngạc. Cô ấy khá là dễ thương và trông rất giống với cô bạn cùng lớp tên Hằng. Anh đi lại gần quan sát kỹ hơn, quả nhiên là cô ấy. Anh mở miệng hỏi:
- Chào Hằng, bạn đang làm thêm ở đây à?
Hằng nghe hình như có ai gọi mình, là giọng nam. Cô ngạc nhiên, quay đầu lại thì nhận ra người đó là Quốc Việt. Cô đi tới, miệng tươi cười. Cô nói:
- A, là bạn à Quốc Việt, bạn đến để mua đồ à?
Việt đáp:
- Ừ, mình đến mua quần áo, không ngờ gặp bạn ở đây, thế bạn đã làm lâu chưa?
Hằng thấy Quốc Việt lưng đeo túi xách, tò mò:
- Mình cũng đã làm được một thời gian rồi, ủa, bạn đang đi học à?
Việc lắc đầu:
- Không phải, mình có đi học gì đâu, mình làm gia sư dạy cho một thằng nhóc thôi. Trên đường quay về, tiện thể ghé vào đây mua hàng. Bạn giỏi thật đấy, đang là sinh viên mà đã kiếm được công việc ngon lành rồi.
Hắng trả lời khiêm tốn:
- Có gì đâu mà giỏi chứ, mình ở đây với dì của mình, vì mình muốn đi làm thêm nên dì ấy mới giới thiệu công việc này cho mình thôi.
Quốc Việt cười cười, làm mặt dày tự đánh bóng mình:
- Hề hề, mình thấy sao nói thế mà. Mình là người thành thật, Hằng giỏi thì mình khen giỏi, tuyệt đối không quá lời.
- Hì hì! Bạn cứ đùa!
Được Việt khen ngợi, Hằng hơi xấu hổ, hai má ửng hồng rất đáng yêu. Anh đang nói chuyện với cô ấy thì phát hiện có người bắt đầu chú ý sang bên này. Anh biết nếu tiếp tục như thế sẽ không hay, anh bèn đổi chủ đề:
- Đúng rồi, Hằng hiện tại đang làm việc tại đây, bạn tư vấn giúp mình chọn vài bộ quần áo đi.
Đây là nhiệm vụ của cô ấy, dĩ nhiên cô gật đầu đồng ý:
- Được thôi, Tết sắp đến rồi, cũng nên sắm một vài bộ mới để đi chơi. Bạn qua đây mình giúp cho.
Cô dẫn anh qua khu vực quần áo dàn cho nam. Việt thấy cô ấy lấy ra những bộ dành cho thanh niên thì lắc đầu:
- Mình không mua quần áo cho mình, mình mua tặng cho ông bà ngoại mặc đi chơi vào dịp Tết.
Hằng nói với vẻ ngạc nhiên:
- A, vậy sao? Bạn rât có hiếu thật, mua tặng quần áo cho ông bà nữa cơ đấy. Hì hì, bạn theo mình sang bên này.
Hằng tươi cười niềm nở, rất có dáng vẻ của một nhân viên tiếp thị chuyên nghiệp. Cô ấy tỏ ra là người rất có kinh nghiệm về mấy chuyện này. Việt nhìn dãy quần áo trước mặt mà hoa mắt. Từ nhỏ tới lớn, anh có bao giờ tự mua quần áo đâu, oàn là người khác mua giúp cho. Chính vì thế lúc bản thân anh mua thì giống như bị lạc vào mê cung vậy. Anh gãi đầu gãi tai, cười cười:
- Này Hằng, mấy vấn đề liên quan đến kích cỡ, màu sắc thì mình còn chọn được chứ về chất liệu vải của quần áo, cái nào xấu cái nào tốt mình chỉ biết sơ sơ thôi.
- Không sao, mình sẽ giúp cho bạn mà.
Cô ấy tư vấn cho anh rất nhiệt tình và cũng rất chi tiết. Đây hình như là sở trường của cô thì phải.
“Phụ nữ có khác, mua sắm vẫn luôn là điều họ am hiểu nhất, là nơi mà trí nhớ phát huy công suất tối đa.” Việt nghe cô hướng dẫn mà thầm than thở trong lòng. Cô đã hướng dẫn xong từ lâu rồi nhưng đầu óc anh vẫn còn ong ong, đành chịu bó tay toàn tập. Anh cứ gật gù mãi:
- Ừ, tốt rồi, mình đã hiểu được khá nhiều rồi. Vậy nếu mình cần loại có chất liệu vải mềm, mát thì nên lấy...
Anh cố nói chậm để nhớ lại những gì mà Hằng đã tư vấn, cái này khó tiêu hóa hơn mấy học phần thuộc lòng trên trường nữa. Hằng nói:
- Vậy thì chọn những bộ làm bằng vải sợi bông, như thế không những phù hợp với yêu cầu của bạn mà cũng rất thích hợp cho ông bà của bạn mặc nó.
Anh như người chết đuối vớ được cọc, đồng ý:
- Hà hà, đúng là thế, cảm ơn Hằng nhiều lắm. Mình nghĩ bạn nên tiếp tục làm việc đi, hiện giờ cửa hàng đang đông khách lắm, nếu để chủ cửa hàng bắt gặp bạn đứng đây nhiều thì bạn sẽ bị trách mắng đấy.
- Ừ, vậy bạn cứ chọn hàng đi nhé, có gì cứ hỏi mình, mình tư vấn cho.
- Ừ!
...
Ra khỏi cửa hàng, Quốc Việt giơ tay lên xem đồng hồ, gần tám giờ rưỡi rồi. Anh đạp xe chạy vẩn vơ trên đường. Đây là lần đầu tiên anh có cơ hội ngắm cảnh thành phố về đêm nhiều và kỹ như vậy. Phố xá đông đúc, người người lại qua, tiếng còi xe, tiếng động cơ vang lên không ngừng; khác hẳn với cảnh đêm nông thôn vắng lặng, yên ả.
Anh chợt chuyển hướng vào con đường chạy dọc theo bờ biển. Mặt biển gợn sóng lăn tăn, gió thổi từ biển vào đất liền vào mát rượi. Bờ biển quanh co, phần mũi đất liền ăn ra biển lớn, tạo cho thành phố một cái vịnh rất đẹp. Phóng tầm mắt ra xa, anh có thể thấy được chuỗi đèn điện đủ sắc màu của khu phố bên kia vịnh.
Anh cứ vừa đạp xe vừa thưởng thức cảnh biển, không để ý mình đã chạy tới một nơi trước đây từng là cảng. Một bên của nó là dãy núi đá cao ngất. Cảng mới đã được chuyển về gần cây cầu bắc qua sông vừa mới được khánh thành đầu năm ngoái, bây giờ chỗ này gần như biến thành hoang vắng, lâu lâu mới có hai ba chiếc xe máy, ô tô chạy qua. Anh biết nơi đây đã không có gì để ngắm nữa nên quay xe định quay về, bỗng nhiên anh trông thấy có bãi đất trống rất rộng mà khá tối. Ánh đèn yếu ớt từ con phố chiếu tới làm cảnh vật hiện lên mờ mờ. Nếu có người đứng chỗ anh đang dừng xe nhìn sang thì không thấy rõ được gì cả. Anh chợt nảy ra một ý nghĩ trong đầu, bèn đạp xe đến đó. Bãi đất trống thấp hơn mặt đường hơn một mét, lại đầy cát nên cổ xe đi mà lắc qua lắc lại, không cẩn thận là ngã dập mặt như chơi.
Khi xuống đến nơi anh mới biết bãi đất tuy toàn là cát nhưng rất bằng phẳng, ít đá nhọn, đinh, mảnh chai không thấy. Anh đi lòng vòng quan sát kỹ thêm chút nữa, tới khi cảm thấy hài lòng mới gật gù tự nhủ: “Chỗ này dùng để luyện công thì rất là hợp lý, vắng vẻ, không sợ bị phát hiện.”
Vì thế anh quyết định dùng chỗ này làm nơi luyện công vào buổi tối.
Sau khi luyện công xong, anh leo lên xe theo đường cũ quay về. Gió biển thổi vào mát lạnh, bao nhiêu buồn bực bay đi theo gió, cả người cực kỳ thoải mái. Trong lúc đang anh say sưa thả hồn theo đất trời, nổi hứng làm thi sĩ, định xuất khẩu thành mấy bài thơ, thì anh mới phát hiện mình... quên đường. Anh vòng vèo hồi lâu thì lạc đến một con đường rất vắng vẻ, đèn chỉ sáng vừa phải. Anh ngó quanh quẩn không thấy nơi nào quen mắt, đành tiếp tục đạp xe thẳng tới. Anh đang tìm kiếm lối ra, bỗng thấy phía trước thấp thoáng bóng dáng một cô gái. Nếu ngắm nhìn từ sau lưng quả là rất xứng đáng bốn từ “yêu kiều thướt tha”.
Việt là người biết thưởng thức cái đẹp, lập tức bật ra câu: “Bóng hồng nhác thấy nẻo xa.” Tất nhiên anh muốn làm quen với cô gái đó, nhưng vừa chuẩn bị đạp xe chạy nhanh tới để chở cô ấy một đoạn thì vội phanh lại ngay vì bất chợt anh nhớ một bài thơ khác: “Nhìn xa cứ tưởng Thúy Kiều; nhìn gần hoá ra vợ yêu Chí Phèo.”
Chính vì vậy, anh quyết định không hấp tấp mà từ từ tiến lại gần để xem nhan sắc của cô ấy thế nào rồi mới tính tiếp bước thứ hai.
Khi nhìn khuôn mặt của cô gái đó, anh không khỏi bật thốt lên:
- Ủa, Hằng, thì ra là bạn.
Việt rất ngạc nhiên khi nhận ra cô gái đó là Hằng. Trời đã khuya thế này mà cô ấy dám đi một mình trên đường vắng. Bản lĩnh này rất ít cô gái xinh đẹp như cô ấy dám làm. Hắng cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy anh. Chẳng phải sau khi mua quần áo xong, anh đã rời đi rồi ư, sao giờ cô lại gặp nhau ở đây. Cô hỏi anh:
- A, Quốc Việt, sao lại là bạn. Bạn chưa đi về à?
Việt dừng xe lại, hỏi cô:
- Mình sau khi ra khỏi cửa hàng, thì còn đi lung tung mấy chỗ nữa. Bây giờ mình đang về phòng, thế còn bạn đi đâu vậy?
- Mình xong việc rồi, cũng đang trên đường về đây, không ngờ hai chúng ta cùng đường, thật trùng hợp quá.
Việt gật đầu:
- Đúng là trùng hợp thật, mà bạn sao lại đi bộ một mình vậy? Cô gái không nên một mình trên đường vắng như thế này đâu. Nhất là một cô gái xinh như bạn.
Hằng cười cười:
- Mấy hôm trước mình vẫn đi xe máy về đường này đấy chứ, mà vẫn chuyện xấu gì cả. Hôm nay xe mình đột nhiên bị hỏng phải đem sửa nên đành phải đi bộ thôi.
Bất kỳ cô gái nào cũng thích người khác khen mình xinh đẹp. Hằng tất nhiên không phải ngoại lệ. Tuy cô không đáp lại bằng các câu đại loại như “làm gì có” hay “mình đâu có như bạn nói”..., nhưng miệng lại nở nụ cười kết hợp với đôi mắt long lanh đầy quyến rũ khiến cho Việt muốn làm tên yêu râu xanh một lần.
Anh mới luyện công xong, dương khí đầy mình, cộng thêm sự công kích mạnh mẽ của sắc đẹp, cảm giác nóng bừng bùng lên trong cơ thể, nguy cơ bùng phát ra đã cận kề. May sao, đúng lúc một cơn gió lạnh lẽo thổi qua xua đi tà tâm, à không, thú tính đang nổi lên.
“Phù! Hú vía! Suýt chút nữa là gây ra tội ác rồi.” Anh thở phào nhẹ nhõm. Anh dùng tay day day hai bên Thái Dương nhằm lấy lại tinh thần, sau đó nói với Hằng:
- Ra là thế, nhưng công việc bạn đang làm nghỉ muộn thật đấy.
- Ừ, Mình làm vào ca tối, từ sáu giờ tối đến mười giờ tối, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể xin phép được nghỉ sớm hơn. Có điều tuần trước mình đã xin rồi nên hôm nay phải về đúng giờ.
Thấy người đẹp phải một mình đi trên đường vắng, Việt không nỡ lòng nên dẫu... không biết đường, anh vẫn đưa ra đề nghị:
- Thôi, Hằng đừng đi bộ nữa, Hằng ngồi lên xe đi, mình chở về.
- Nhưng mà...
Hằng có chút do dự. Việt nói thêm:
- Đừng nhưng nhị gì nữa, cứ lên xe, mình chở bạn về tận nơi, đoạn đường này nguy hiểm lắm. Dù mình chỉ đi xe đạp cà tàng nhưng vẫn còn hơn là Hằng phải đi bộ.
Hằng phì cười trước câu nói thú vị của anh. Cô đứng chần chờ một lát, rốt cuộc cũng đồng ý:
- Hì hì! Ừ... thôi được rồi, vậy mình nhờ bạn chờ mình về vậy.
- Hằng ngồi cho thật chắc vào nhé, mình chuẩn bị đi đấy.
Quốc Việt quay lại hỏi, nhận được gật đầu của Hằng, sau đó anh “còng lưng” “cố đạp xe” chạy lọc cọc tới trước. Trước giờ toàn thấy phim chiếu cảnh nam đèo nữ trên xe đạp dưới mưa bụi hoặc lá rơi, tất cả đều ba xạo, đây mới là thực tế, Việt chở Hằng trong luồng gió đầy bụi cát bay tung tóe, cay xè cả mắt, lại còn thêm vụ đau khổ nhất là quên đường đi.
Bỗng nhiên anh có cảm giác hình như anh rất có duyên gặp và nói chuyện với các người đẹp, nhiều nhất là Thu Ngọc và giờ là Hằng. “Duyên” giữa anh và Ngọc khác giữa anh và Hằng. Anh với Ngọc chỉ toàn hiểu lầm, cãi cọ nhưng với Hằng thì có chút thoải mái lẫn sung sướng hơn.
Con đường trở về rất khó đi, mặt đường lồi lõm đầy sỏi đá, ổ gà, ổ voi đâu cũng thấy, Hằng ngồi phía sau mấy lần người bị nghiêng qua nghiêng lại. Cô sợ ngã xuống, đành đưa tay ra ôm lấy hông Việt. Bên cạnh đó, đường gập ghềnh nên xe đạp xóc lên xóc xuống, hai quả cầu mềm mại ma sát vào lưng khiến Việt cả người run lên vì sung sướng, mấy lần suýt lạc tay lái. Anh phải cố sức tập trung mới đi được. Dù anh không quay lại nhìn nhưng vẫn biết cô ấy đang rất xấu hổ. Từ đây đến chỗ Hằng ở có lẽ còn một đoạn đường dài, anh tìm nói với Hằng để phá đi không khí im ắng giữa hai người:
- Phòng Hằng đang trọ ở đâu để mình hộ tống về tận nơi.
Hằng cũng có ý nghĩ giống anh, chỉ có điều cô không biết mở lời ra sao, may mà anh bắt đầu trước. Hằng đáp:
- Không cần phải như vậy đâu, khi gần tới nơi mình sẽ nhắc cho Việt, à, theo mình biết thì đường Việt đi về đâu phải thế này.
Anh gãi đầu gãi tai che lấp sự xấu hổ vì không biết đường và nói:
- Chuyện đó hả, bình thường tối nào mình cũng bận việc đến khuya mới về. Mọi khi mình đều đi đường khác, hôm nay phát hiện ra lối này đi ngắn hơn nhiều, nên đã chuyển sang đây đấy mà, không ngờ trùng hợp Hằng cũng đi trên đường này.
Hai người nói chuyện vu vơ vài câu, xe vẫn tiếp tục lăn bánh trong làn gió đêm lành lạnh. Hai người đi được một đoạn dài thì Hằng chỉ tay vào một hẻm nhỏ gần ngay trước mặt, nói với Việt:
- A, tới nơi rồi, bạn dừng xe ở đây được rồi, mình sẽ đi bộ từ đây về.
Việt gật đầu:
- Ừ, vậy Hằng về nhé, hẹn gặp lại.
Anh dừng xe lại, trong lòng nuối tiếc. Bỗng dưng mất đi cảm giác mềm mại tuyệt vời đó sao không nuối tiếc được chứ.
- Ừ, tạm biệt Việt.
Hằng vừa đi vừa vẫy tay.
May mắn cho Việt là chỗ ở của Hằng cách không xa một ngã ba. Anh đi tiếp tới trước thì thấy ngã ba, đường bên phải là đường anh biết nên anh mừng rỡ, vội vàng chạy xe theo đó mà về phòng. Khi về tới phòng thì bắt gặp thằng Bình đã chuẩn bị ngủ, anh cười nói:
- Sao hôm nay mày đi ngủ sớm vậy hả? Mọi khi tao thấy mày chơi game đến một hai giờ sáng mày mới chịu đi ngủ cơ mà.
- Mày về rồi đấy hả? Hôm nay tao mệt quá, không còn sức đâu mà đụng đến máy tính nữa.
Việt bèn trêu chọc:
- Mày mà cũng mệt nữa hả, mày chơi cái gì mà người mệt đến mức như vậy, tao nghi mấy vụ này lắm.
Bình không kém cạnh đáp trả lại:
- Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó, tao không phải là thằng đầu óc đen tối như mày, lúc nào cũng liên tưởng đến mấy chuyện bậy bạ.
- Hừ, tao mà đen tối, mày lúc nào cũng lý do lý trấu, đêm nào cũng lên net thâu đêm là hiểu.
Hình như bị anh nói trúng tim đen, Bình chỉ hừ một tiếng rồi im lặng. Việt đổi chủ đề khác:
- Ê mày, anh Thành Nhân sao giờ vẫn chưa có mặt nhỉ? Nói tối nay có việc muốn tao giúp đỡ, vậy mà chưa thấy đâu.
Bình vỗ trán sực nhớ và nói:
- Anh Thành Nhân nhờ ta nhắn lại cho mày là tối nay ổng có việc gấp phải đi ngay. Ổng gọi cho mày mãi mà không được nên nhờ tao chuyển lời.
- Quái, tao có thấy ai gọi cho đâu.
Việt nghe thế, vội vàng lấy điện thoại ra xem. Màn hình tối đen, ấn phím gì cũng không lên đèn, thì ra đã hết pin. Anh lắc đầu cười khổ. Anh chợt nhớ đã nguyên cả ngày nay chưa sạc pin, điện thoại hết điện là đúng thôi. Anh thở dài cảm thán:
- Uầy, ta làm lỡ chuyện quan trọng của ổng, ổng chắc tức tối lắm đây, công việc vất vả thế mà. Thôi, tính sau vậy, tao còn có chút việc chưa xong phải làm bây giờ.
Đến lượt Bình “đáp lễ”:
- Đêm nào mày cũng đi ngủ sớm, hôm nay ngủ trễ chắc lại có gì đặc biệt à? He he he!
Anh chả thèm giải thích với thằng bạn làm gì mất công, cứ tiếp tục mở máy dùng. Bình thấy anh im lặng thì mất hứng, khoát tay nói:
- Kệ mày, tao ngủ đây. Nhớ tắt máy trước khi mày đi ngủ đấy.
Việt lên mạng, gõ cụm từ tìm kiếm là "công ty Thành Dũng" thì thu được nhiều thông tin thú vị. Công ty này được thành lập cách đây hơn hai mươi năm, chuyên kinh doanh lĩnh vực điện tử. Trong khoảng thời gian đó, nó phát triển rất nhanh, không ngừng lớn mạnh lên. Hiện tại nó năm trong tốp một trăm công ty lớn nhất nước, vị trí năm mươi hai. Anh tiếp tục tìm danh sách những công ty bạn mà nó đang liên kết làm ăn thì lòi ra mấy công ty đầu bảng trong thành phố anh đang học. Từ chúng, anh gõ tiếp tìm thêm hai ba công ty nữa, bao gồm có Hưng Sơn và Thiên Hạ.
Công ty Hưng Sơn được thành lập cách đây mười lăm năm bởi hai người đàn ông là Thành Hưng và Thanh Sơn, giờ là một trong bốn công ty lớn nhất trong thành phố, thực lực rất mạnh. Còn công ty Thiên Hạ, nó xuất hiện muộn hơn Hưng Sơn sáu năm do ông Mạnh Tuấn đứng đầu. Tuy sinh sau đẻ muộn nhưng nó có vốn liếng mạnh mẽ nên phát triển với tốc độ đáng sợ, mau chóng trở thành đối trọng nặng ký của công ty Hưng Sơn. Đến giờ, trong thành phố, vẫn chưa có công ty nào làm được điều tương tự.
Anh lại tìm kiếm những thông tin sâu hơn, chi tiết hơn về chúng, thế rồi lông mày anh nhíu chặt lại, miệng lẩm bẩm:
- Có vẻ khó nhằn rồi đây, mình phải làm thế nào đây?
Anh gõ tiếp mấy dòng nữa rồi nhấn chuột vào một số liên kết có trong trang web. Càng đọc vẻ lo lắng càng lộ rõ trên mặt anh. Anh ngồi bóp trán suy nghĩ điều gì đấy hồi lâu không đạt hiệu quả nên tắt máy đi ngủ, đợi đến khi nào đầu óc sáng suốt, có khi lại nghĩ ra được cách hay.
Tại sao anh tìm hiểu kỹ càng về các công ty đó vậy chứ? Anh dự định vào một trong số chúng làm việc à? Cũng có thể lắm, bởi anh đọc sách chuyên ngành kinh tế nhiều như vậy chắc là tích luỹ kiến thức cho việc làm sau này. Cứ đợi hồi sau sẽ rõ thôi.
Buổi thứ hai, sau khi kết thúc năm tiết học trên trường, Việt vội vã về phòng để tiếp tục đi dạy thêm. Ba thằng Hiếu, Trường, Tân âm thầm theo dõi.
Chúng thấy anh vừa học về đã lôi xe đạp ra chạy đi ngay thì ngạc nhiên. Tân lẩm bẩm:
- Quái lạ, hắn định làm gì mà chạy nhanh dữ vậy nhỉ?
Hiếu nói:
- Đó là điều hai đứa mày cần tìm hiểu đấy?
- Ơ thế mày không đi à?
- Không phải tao không muốn đi mà do tao bận học TOEIC, không thể đi cùng bọn mày được.
- À, tao quên mất. Không sao, mày cứ việc về nhà để đi học, tao và thằng Trường đủ sức theo dõi hắn.
- Ừ thế tao về, nhớ báo lại tình hình cho tao.
- Ừ.
Chẳng phải Hiếu lười nhác kiếm cớ chuồn đi mà đích thực hắn bận việc. Hắn ta quay xe máy chạy về còn hai thằng kia vẫn tiếp tục bám theo Quốc Việt. Chúng giữ khoảng cách nhất đinh với Việt, hai mắt nhìn chằm chằm anh. Một người bị theo dõi gắt gao như thế tất sẽ có cảm giác nhồn nhột sau lưng. Nhưng khi quay đầu lại nhìn thì lại không thấy ai.
Không có gì lạ, Việt tiếp tục chạy xe tới nhà cô Hiền. Tân, Trường vẫn bám không nhanh không chậm theo sau anh. Khi Việt dừng lại trước ngôi biệt thự ba tầng, bọn chúng rất ngac nhiên, trong đầu cùng xuất hiện một câu hỏi: "Thằng Việt đến ngôi nhà đó làm cái quái gì."
Việt không gọi cửa ngay mà dừng lại giây lát, đưa mắt ra xung quanh rồi cười khẩy một cái, sau đó mới bấm chuông.
Việt được cô giúp việc mở cổng dẫn vào trong nhà. Hai thằng kia chưng hửng, đứng ngây ra đó không biết làm gì tiếp. Tên Tân hỏi:
- Giờ sao hả mày?
Trường nói:
- Chúng ta đứng chờ mấy phút thử xem.
- Nhưng nếu hắn ở lâu trong đó không ra thì sao?
- Đến đó hãy tính.
Việt đi vào trong nhà thì thấy thằng nhóc Trung Nam đang ngồi cạnh mẹ nó, còn có một người đàn ông nữa cũng ở đây, anh đoán ông ấy là ba của Trung Nam. Việt cúi đầu chào hai người:
- Cháu chào cô chú ạ!
Hai cô chú ra hiệu cho Việt ngồi.
- Ừ! Cháu ngồi xuống đi.
- Dạ vâng ạ!
Cô Liên đợi cho anh ngồi đang hoàng rồi mới chỉ sang người đàn ông nọ giới thiệu:
- Đây là chồng của cô, chú Văn.
Việt đã đoán đúng, có điều anh không hiểu tại sao tối nay cả hai vợ chồng cô đều ngồi đây, chú ấy thường đi làm về muộn lắm cơ mà, giống như họ đang ngồi đợi anh đến vậy. Cô Liên nói tiếp:
- Việt này, hôm nay cô chú có một vài điều cần hỏi cháu.
- Dạ vâng, cô chú cứ hỏi ạ!
Anh trả lời cô mà lòng thấp thỏm, tự nhủ: “Cô chú nhìn mình lạ quá, hình như có gì đấy quái dị.” Anh liên hệ với thằng nhóc đang có mặt trong phòng khách thì nghĩ bụng: “lẽ nào thằng nhóc nó nói xấu mình với ba mẹ nó.”
Quả nhiên chú Văn hỏi:
- Cháu dạy cho Nam được một buổi nhỉ?
- Dạ rồi ạ!
Chú nhìn anh chằm chằm anh và hỏi tiếp:
- Thế cháu và Nam có gặp khó khăn gì trong giao tiếp không?
“Thằng nhóc đã mách với ba mẹ nó chuyện mình doạ nó rồi, chắc không thiếu khoản thêm mắm thêm muối vào.” Anh không làm gì xấu, chỉ bóp nhẹ vai nó một cái nên anh không lẩn tránh ánh mắt của chú mà nhìn thẳng và trả lời tỉnh bơ:
- Dạ ban đầu cháu cũng có chút khó khăn khi làm quen với Nam, nhưng sau đó đã dạy học vui vẻ trở lại rồi ạ.
Trung Nam bỗng chen vào:
- Ba, anh ta nói dối đấy, anh ta đã...
Ba thằng nhóc quay sang trừng mắt nhìn nó và quát:
- Nam, không được vô lễ, ba và anh Việt đang nói chuyện không được xen vào.
- Ơ nhưng...
- Con còn cãi.
Việt vội vàng nói:
- Dạ chú đừng trách Nam, có thể em ấy không thích phương pháp dạy của cháu nên giận đấy mà.
Chú Văn nén cơn giận xuống, hạ giọng bình thường hỏi Việt:
- Thế cháu đã giải quyết khó khăn như thế nào?
- Dạ chúng cháu tìm được sở thích chung ạ, ít ra khi dạy học cũng có chuyện để nói với nhau ạ.
Ông ấy liếc sang Nam hỏi:
- Anh ấy nói đúng không?
Cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn Việt, đúng lúc anh cũng liếc nhanh sang nhìn nó. Thông qua ánh mắt kỳ lạ của anh, nó hiểu anh muốn nói gì, là vụ nó trốn ba mẹ xem “phim”. Nếu nó cố ý cắt đường kiếm tiền của anh thì đừng trách anh kể ra vụ đấy. Việt quan sát thấy thằng nhóc có vẻ rất sợ ba nên sẽ không dám nói xấu anh. Thật như vậy, nó gật đầu đáp:
- Dạ đúng ạ!
Mắt chú Văn thoáng chút ngạc nhiên khi nghe con trả lời, bên kia Việt vẫn bình thản thì hơi tin lời anh nói. Hơn nữa, trên người nó cũng chẳng có dấu vết bầm tím do bị đánh, chú hiểu tính con trai mình, lười học, có khi nó muốn nói xấu gia sư để khỏi phải học chứ thực ra Việt không làm. Vì thế chú mắng:
- Chỉ có thế mà con làm mất thời gian làm việc của ba. Hừ, sau khi học xong xem ba sẽ trừng phạt tội của con như thế nào.
Rồi ông bảo Việt:
- Được rồi, cháu và Nam lên học bài đi, đừng vì chuyện không hay này mà làm mất chất lượng dạy học nhé cháu.
- Dạ vâng ạ!
Việt cùng cậu nhóc Trung Nam vào phòng học bài. Cậu nhóc vừa vào xong là đóng cửa lại ngay, dường như đang giấu cái gì rất bí mật bên trong, sợ ba mẹ phát hiện ra vậy. Việt cười cười, khiêu khích:
- Sao thế, mở cửa ra đi chứ, đóng lại học không có hiệu quả đâu.
Cậu nhóc nói với giọng đầy uất ức:
- Anh...
Việt cắt ngang:
- Sao, muốn phí thời gian học như bữa trước nữa phải không?
- Học thì học.
Thằng nhóc nhận ra bản thân đang ở thế yếu, có nói gì thì ba mẹ cũng không tin. Cậu nhóc không thể phản kháng nên ngoan ngoãn ngồi vào bàn học bài. Việt gật gù hài lòng, bảo nó:
- Bài lần trước có chỗ nào không hiểu thì hỏi đi.
- Không có, tôi hiểu hết rồi.
- Tốt lắm, vậy thì chúng ta tiếp tục phần dang dở của bữa trước...
Ít ra lần này thằng nhóc đã tập trung nghe giảng hơn, số vấn đề nó thắc mắc cũng nhiều hơn, xem ra nó đã có tiến bộ, Việt cũng đỡ nhọc công dẹp cãi vã.
Nhắc lại Tân và Trường, hai thằng vào trong một quán nước đối diện nhà chú Văn, ngồi chờ nửa tiếng không thấy Việt trở ra thì Trường bắt đầu chán nản, hắn nói bằng giọng bực bội:
- Thằng đó làm cái quái gì mà giờ chưa thấy ra, chúng ta về thôi.
Tên Tân chịu đựng giỏi hơn, lắc đầu:
- Từ từ, cứ đợi thêm chút nữa xem sao.
- Hừ...
Hai thằng ngồi nhìn vào cổng ngôi biệt thự hơn nửa tiếng đồng hồ nữa mà vẫn chưa có động tĩnh gì, Tân cũng đã hết kiên nhẫn, hắn vừa lắc lắc ly nước trên tay vừa nói:
- Đã một tiếng rồi mà hắn chưa ra, làm gì lâu quá, chúng ta về thôi.
Trường khỏi phải nói, hắn ta nén giận từ nãy giờ nên đồng ý ngay:
- Tao chờ câu này mãi, về thôi.
Trường đứng phắt dậy gọi tính tiền rồi cùng Tân quay về. Trường nói:
- Mày gọi điện cho thằng Hiếu đi, bảo chúng ta về rồi.
- Ừ, để tao gọi.
Tân lôi điện thoại ra gọi cho Đình Hiếu:
- Hiếu, bọn tao quay về nhà rồi.
- Thế bọn mày theo dõi thằng Việt tới đâu rồi?
- Bọn tao thấy nó vào trong một ngôi biệt thự. Hai thằng bọn tao ngồi đợi cả tiếng đồng hồ rồi mà không thấy hắn ta ra lại, nản quá nên đi về.
Phía bên này, Hiếu nghe xong thì nhíu mày, sau đó thì nói:
- Tức là bọn mày vẫn không biết hắn làm gì phải không?
Giọng của Hiếu pha lẫn chút bực bội, chỉ là Tân và Trường không nhận ra, chúng tưởng đó chỉ là một câu hỏi bình thường nên trả lời:
- Ừ, tao nghĩ chắc nhà đó là họ hàng của hắn, hoặc là hắn đi làm thêm gì đấy thôi.
- Hừ, được rồi, tối nay tại tao bận quá, tối mai tao sẽ đi cùng bọn mày.
- Ừ, tốt lắm, tao cúp máy đây.
Việt không biết được chuyện xảy ra bên ngoài. Anh chỉ dạy hết hai giờ theo đúng quy định là lập tức chạy tới bãi đất trống để luyện công. Thằng nhóc Trung Nam có vẻ như đã thay đổi khá nhiều sau buổi học này. Khi anh bảo kết thúc buổi học, nó tỏ ra bình thường, nhưng mắt nó không giấu nổi vẻ bực tức khi “học chưa đã. Anh hiểu điều đó rất rõ nên cười thầm trong bụng, cứ tiếp tục cái đà này, nó sẽ trở nên chăm học thôi. Lúc này, anh đang tập trung tu tập Thuần Dương Công.
Chân khí đi tới huyệt Thương Dương ở đầu ngón tay trỏ, rồi chạy dọc theo mép trên của ngón tay, qua hổ khẩu tới nếp gấp bờ ngoài khuỷu tay, dọc theo mé trước – ngoài cánh tay đến đầu trên cánh tay, chỗ hõm khớp vai. Vừa tới đây, chân khí bỗng nhiên khựng lại, đi chậm hẳn. Đúng là kỳ lạ, chân khí đi theo đường Thủ Dương Minh Đại Trường Kinh, thông suốt từ huyệt Thương Dương, Nhị Gian, Tam Gian, Hợp Cốc, thẳng qua Thượng Liêm đến Khúc Trì, nhưng khi đến gần vị trí giao với Thủ Thái Dương Tiểu Trường Kinh tại huyệt Bỉnh Phong thì đột nhiên gặp phải chỗ ách tắc. Tốc độ của luồng chân khí giảm xuống đáng kể. Hơn nữa nó cũng không di chuyển ào ạt như trước nữa mà trở nên ít ỏi, yếu ớt đến không ngờ nếu muốn lọt qua chỗ bế tắc.
Anh giật mình sửng sốt trước chuyện quái lạ vừa xảy ra. Anh lại đưa chân khí qua huyệt Thương Dương tiếp tục tống nó đi, nhưng hiện tượng đấy vẫn lập lại. Khó khăn đầu tiên trong việc luyện công đã xuất hiện, nếu anh không thể đả thông được Thủ Dương Minh Đại Trường Kinh cũng như các kinh khác thì đừng mong có thể đại thành thần công. Chẳng qua, anh là người không dễ đầu hàng trước khó khăn, trái lại, khó khăn càng nhiều thì càng khiêu khích, khơi dậy tính hiếu thắng anh đã đè nén bao lâu nay. Cho nên anh cố gắng vận chân khí đẩy thêm nhiều lần nữa, đáng tiếc kết quả không hề khác trước, chân khí chỉ có thể đi qua từng chút ít một. Sau những thất bại liên tiếp, Việt buồn bực, anh thở dài lẩm bẩm:
- Khỉ thật, vẫn không thể, chân khí cứ đến đó là bế tắc, không cách nào đi tiếp được.
Anh không biết thành tựu khi luyện thành thần công sau này đến trình độ thế nào chứ cửa ải này quả thật quá mức gian nan. Mặt khác, sau lần anh xung đột với Đình Hiếu, đầu óc của anh bị phân tán bởi việc nghĩ ra những cách đối phó với âm mưu thâm độc của Đình Hiếu dùng để trả thù anh, tất nhiên không thể tập trung vào chuyên môn.
"Càng luyện lên cao mức độ càng khó dần, rồi thời gian tiêu tốn càng nhiều, đến bao giờ mình mới luyện thành đây." Anh ngửa mặt lên trời than thở. "Haizz, tới đâu hay tới đó vậy, giờ đã gần mười giờ rồi, nên đi về thôi."
Tuy Việt buồn bực vì tiến độ tu luyện nhưng anh không vì thế mà chỉ chăm chăm vào nó bởi anh hiểu ý nghĩa của câu “dục bất tốc đạt, chẳng những không thu được kết quả mà có khi tổn thương đến kinh mạch. Khi đấy thì hậu họa khó lường.
Việt theo con đường ngày thường vẫn đi để về phòng. Điều này không hề liên quan đến Hằng mà vì đây là đường ngắn nhất quay trở về phòng trọ. Bữa hôm nay không thấy Hằng đi đường này. Có lẽ cô ấy đã về từ sớm hoặc cũng đã nghe theo lời anh, chọn đường khác đông người hơn mà đi. Dẫu biết điều ấy là tốt cho Hằng, anh vẫn có chút gì đấy tiêng tiếc.
Điều thứ hai làm anh quan tâm là cảm giác nhồn nhột ở sau lưng khi anh trên đường đến nhà của cô Liên. Rồi lúc anh âm thầm liếc mắt sang bên kia đường, anh phát hiện hai bóng người thấp thoáng trong quán café gần đấy. Anh đoán có kẻ theo dõi nên anh mới bật cười. Nhưng mà đến khi anh trở ra lại không thấy họ đâu, cảm giác kỳ lạ nọ cũng biến mất. Nếu quả thực là theo dõi thì họ sẽ đợi đến cùng chứ không bỏ lửng thế. Âu đây cũng là dự đoán của anh, dĩ nhiên có chỗ đúng chỗ trật.
Việt vứt ra đằng sau những suy nghĩ về kẻ theo dõi nào đó, anh tự nghĩ mình cũng chẳng phải siêu sao, hơn nữa cũng chẳng làm gì mờ ám nên cũng chẳng phải để ý quá mà làm gì. Anh vẫn tiếp tục ngày ngày đi học, đi dạy, có điều sau khi về nhà trọ đến lúc đi luyện công anh chú ý hơn, thường đi đường ngang ngõ tắt để tránh có kẻ theo đuôi. Dù sao anh cũng chưa muốn bị người ta phát hịên chỗ luyện công ưa thích của mình.
Những ngày sau, Đình Hiếu đã biết được thời gian biểu của Việt. Khả năng và phương thức dò tìm của hắn khá là giỏi. Chỉ qua bữa thứ hai, hắn đã nắm được lịch đi làm gia sư của anh. Hắn ta biết anh dạy học vào các buổi ba năm bảy. Nhưng còn khoảng thời gian sau giờ dạy, hắn không biết anh đi đâu làm gì. Dường như Việt cũng biết mình đang bị theo dõi nên khi ra khỏi nhà cô Liên, anh cố tình đi vòng vèo qua các ngõ ngách, cuối cùng lẩn đi ngay trước mũi ba thằng mà bọn chúng không hề hay biết. Bị hớ mấy lần khiến bọn chúng buồn bực. Ngày thứ tư ba thằng bám theo Việt. Khi anh ra khỏi biệt thự, tên Trường định đi thì Đình Hiếu cản lại:
- Không cần đi nữa đâu.
Trường ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao thế?
- Hắn đã biết chúng ta theo dõi hắn rồi, có đi cũng vô ích thôi.
- Thế thì phải làm sao?
- Việc đấy là của anh Thiên, chúng ta chỉ cần đưa thông tin của hắn cho anh ta là được.
- Thế giờ chúng ta đi đâu?
- Café. Tao biết có một quán mới mở gần trường rất được. Mà tao phải liên lạc với anh Thiên trước về thằng Việt.
Quốc Việt luyện công xong thì trở về phòng trọ theo con đường vắng vẻ, tối om đấy như thường lệ. Anh đang mải mê suy nghĩ đến Thuần Dương Công nên không chú ý có hai chiếc xe máy vừa chạy vù qua mặt mình. Ngược lại, hai chiếc xe đấy lại thấy mặt anh, thế là dừng lại. Trên xe có ba người, không ai khác ngoài nhóm Đình Hiếu. Hiếu ngạc nhiên, quay sang nói với thằng Tân:
- Ô hô, hay thật, không ngờ hôm nay mày may thế.
Tân nhún vai đáp:
- Tao cũng đâu ngờ thế, tao chỉ bảo cái đường vắng vẻ này là đường tắt, đi nhanh hơn thôi, không ngờ lại gặp hắn. Thế giờ sao, bỏ bữa tiệc theo dõi hắn hay sao?
- Không cần, chúng ta đi bên kia, còn hôm sau cứ đứng nấp chỗ nào kín để xem thử hắn có đi qua đây không? Nếu có thì chắc chắn hắn thường đi qua đường này.
Tên Trường gật đầu đồng ý:
- Có lý đấy, chỗ này tối như mực, thuận tiện nhất rồi, không cần đi đâu xa nữa.
- Không sai, vậy mai chúng ta ra đây sớm một chút.
Bữa sau và sau nữa, nhóm Đình Hiếu đều làm y như kế hoạch và tất nhiên là chúng đạt được điều chúng muốn. Việt không biết thói quen lẫn hành tung của mình là bị lộ. Anh cứ đi đi về về hai ngày liền như vậy. Nhưng may mắn là khi đi anh đi đường khác, còn khi về anh mới đi đường vắng nên chỗ anh luyện công chúng không hề biết.
Khi Việt đã đi xa rồi, nhóm Đình Hiếu mới ra khỏi chỗ nấp. Hiếu nói:
- À, phải gọi cho anh Thiên đã.
Đình Hiếu bấm một dãy số để gọi điện thoại cho tên Thiên. Đầu dây bên kia hỏi:
- Chú mày lại có chuyện gì?
Đình Hiếu đáp:
- Anh Thiên, em gọi điện thông báo cho anh biết, thằng Quốc Việt dạo này rất hay ra ngoài đến tận khuya mới về. Anh ra tay vào thời điểm đó là vô cùng thuận lợi.
Tên Thiên hỏi lại:
- Đình Hiếu, chú mày có chắc chắn không đấy?
Đình Hiếu nói chắc như đinh đóng cột:
- Em đảm bảo. Em đã theo dõi hắn suốt một tuần nay rồi, cứ vào các tối ba năm bảy, hắn sẽ ra khỏi phòng trọ. Hắn đi đến gần mười một giờ mới trở về. Tối mốt là cơ hội để ra tay đấy anh Thiên.
Thiên nghe thế thì cười lên ba tiếng:
- Tốt, cứ như thế mà làm, đến lúc đó mày cứ nói địa điểm cho anh là được.
Đình Hiếu cười nham hiểm, vẻ tiểu nhân đắc chí hiện rõ trên mặt hắn ta.
“Hắt xì! Hắt xì” Quốc Việt nhảy mũi mấy cái liên tục, nghĩ bụng: “Không biết thằng nào đã nói xấu sau lưng mình thế nhỉ.” Mấy ngày gần đây Quốc Việt luôn có cảm giác có người theo dõi anh nhiều hơn lúc đầu.
Ngay từ lúc nhỏ, giác quan thứ sáu của anh đã đặc biệt nhạy bén hơn người bình thường. Khi ở quê, nhiều lần anh thoát chết trong gang chính là nhờ vào giác quan thứ sáu cảnh báo. Ví dụ gần đây nhất là trận ác chiến giữa anh và rắn hô mang trên Đỉnh Bàn Cờ. Nhờ có nó, anh mới có thể kịp thời tránh thoát những cú đớp của con rắn. Không chỉ thế, độ nhạy bén của cảm giác thứ sau còn tăng lên theo độ tuổi. Quá trình tu luyện võ công cũng đóng góp một phần. Bây giờ chỉ cần có người nảy sinh ý xấu với anh, anh có thể cảm nhận được, mặc dù không rõ ràng lắm.
“Kệ đi, có thể chỉ là nhất thời, rồi sẽ nhanh chóng mất thôi.” Quốc Việt lắc đầu xua đi tạp niệm, anh trở về tiếp tục công việc của mình, cần phải đả thông Thủ Dương Minh Đại Trường Kinh, đáng tiếc vẫn không tiến bộ hơn so với mấy ngày trước đó. Có lẽ nó cần một cú hích để tạo ra bước nhảy và cần trở về tìm hiểu trong sách thử có nói gì đến cú hích này hay không.
...
Buổi gia sư thứ tư, khoảng thời gian trước giờ đi dạy.
Việt đi học từ trên trường về thì thấy Bình đang đọc tin tức. Bỗng nhiên cậu ta bất ngờ than thở một tiếng:
- Ái chà! Sao đời bất công thế không biết!
Việt ngạc nhiên, hỏi lại:
- Có chuyện gì à?
Tùng chỉ vào một bảng thông báo nằm trên trang tin tức mà cậu ta đang đọc và đáp:
- Mày xem này, Lê Anh Tuấn, hai mươi sáu tuổi đã được vinh danh là một trong mười doanh nhân kinh doanh giỏi trong năm mà có tuổi đời trẻ nhất.
- Lê Anh Tuấn? Là cái ông tổng giám đốc công ty Thành Dũng đấy hả?
- Ừ, mới hai lăm tuổi đã được vinh danh, giỏi thật đấy.
- Ừ!
Nghe thằng bạn nhắc đến chuyện này, sắc mặt Việt hơi thay đổi và im lặng không nói nữa. Quang Bình thấy thế thì khoát tay bảo:
- Mày không cần tỏ vẻ thất vọng và hâm mộ anh ta như thế, đừng bao giờ tự ti về bản thân mình.
Việt lắc đầu:
- Tao đâu có tự ti, chỉ là có chút choáng ngợp trước thành tích của anh ta thôi. Còn mày thừa kế gia sản kếch xù từ cha mẹ thì lo mà phấn đấu như anh ta.
- Hừ, chỉ tổ thêm gánh nặng chứ có gì.
- Mày ngồi trong đống vàng mà không biết mình sướng. Tao không nói nhảm với mày nữa, đến giờ tao đi việc rồi.
Việt nói xong thì mang theo đồ đạc ra xe. Hai ngày trước, ông vừa gửi vào cho anh chiếc xe wave Tàu cũ đã dùng hơn chục năm nay để anh được thuận tiện hơn trong việc đi lại. Anh chạy xe qua nhà cô Liên. Sau khi dạy cho Trung Nam xong, Việt không về phòng ngay như mọi khi mà chạy xe ra khu giải trí. Hôm nay tâm trạng của anh vì một vài nguyên nhân mà có chút phiền muộn, nên anh muốn đi đến đây để giải toả. Anh ngồi trên một ghế đá thưởng thức khí trời dịu mát ở đây. Chợt anh bắt gặp Hằng đang đi theo hướng ngược chiều với anh, cùng lúc cô cũng thấy anh. Hằng nhìn thấy anh thì cười bước tới, hỏi:
- Việt, sao bạn lại ngồi một mình ở đây thế? Đang chờ ai à?
Quốc Việt hơi dịch người sang trái một chút, tạo ra một khoảng trống cho Hằng. Hằng do dự một chút rồi cũng ngồi xuống. Quốc Việt cười cười trả lời:
- Có chờ ai đâu, chỉ là đột nhiên mình muốn đi đến đây ngồi một lát, Hằng sao không làm việc như mọi khi?
Khuôn mặt xinh xắn của Hằng hiện lên nét buồn, cô nhẹ giọng nói:
- Vì có chút mâu thuẫn với chủ cửa hàng nên mình đã xin nghỉ luôn rồi.
- À ra thế.
Quốc Việt gật đầu. Hằng giống anh, có vấn đề nên đến đây để giải phóng tâm trí, còn mâu thuẫn là gì, đó là chuyện riêng của cô ấy, anh không tiện quan tâm đến. Anh hỏi thêm một vài câu xã giao rồi không biết nói gì nữa. Không gian nhất thời trở nên trầm mặc. Hai người đều đang có chuyện, cả hai đều không nói gì nên nhất thời bầu không khí có chút kỳ lạ. Tuy đang sầu não nhưng vì đang ở gần bên người đẹp nên những buồn phiền cũng không phá anh bao lâu.
Hằng đưa mắt ngắm phong cảnh xung quanh hồi lâu, rồi cô bỗng quay đầu lại, khẽ liếc qua Quốc Việt, mặt hơi đỏ lên. Chẳng qua anh đang chú tâm suy nghĩ việc gì đấy, thành ra không thấy động tác ban nãy của cô. Anh giờ đang tập trung lắng nghe cuộc nói chuyện của cặp nam nữ ngồi ở ghế đá bên kia.