Những âm thanh có lực mạnh mẽ vang lên không ngừng, côn bổng chạm vào nhau tạo ra âm thanh chói tai khó nghe. Khoảng cách thành Bolelli chưa đến mười dặm, gần đế quốc là một trang viên dành cho hoàng thất săn bắn vào mùa hạ.Trên giao trường tuyết trắng xóa đang có hai bóng người đối đầu kịch liệt.Hơn chục luồng sáng phía thân trên, thân dưới thì mặc quần bó sát, một người tướng vợm vỡ lực lưỡng đầu trọc chân trần tay cầm khiên đoản kiếm đứng một bên theo dõi cuộc chiến.
Một tiếng thét lớn vang đến, trường côn trên tay Ngựa Ô House bị đối thủ đánh văng ra. Ngay sau đó bị ăn một đấm của đối phương,cây thiết mộc côn đâm vào bụng một lực mạnh Ngựa Ô House đau đớn la lên,hai tay ôm bụng quỳ trên mặt đất, há mồm nôn mửa ,đến nỗi phun cả nước mật ra ngoài.
- Đồ vô dụng!
-
Bộ dạng giống với Ngựa Ô House, ở đây vào mùa lạnh thì mặc cái quần tam giác da Howlin hừ một hơi lạnh, hắn bỏ thiết mộc côn xuống, nhận chiếc áo choàng quấn quanh thân người từ một hảo hán, từ từ tiến đến trước mặt đá một phát vào Ngựa Ô House bật xuống đất.
- Hậu duệ của gia tộc Pavel, từ nhỏ đã rèn luyện đấu khi, lúc ngươi mười ba tuổi thì trở thành kỵ sĩ Nhân Vị bậc thấp nhất. Lúc ngươi mười bảy tuổi thì cha liền truyền cho ngươi các loại kỷ xảo chiến thuật, đem các loại trận điển hình thực tế trong chiến tranh lục đảo để dạy ngươi.
- Nhưng không ngờ nhà ngươi bị một gã lưu manh tầm thường đánh bại.
Một mắt của Howlin liên tục co giật, trừ phi người đang quỳ trên mặt đất nôn mửa kia không phải là em trai gã, thìgã đã sớm sẽ tự tay giết chết rồi. Cũng giống như trong quân đội hắn đã tự tay chém đứt đầu kẻ đào ngũ là biểu huynh mình.
- Ngươi làm phụ thân mất mặt, làm xấu hổ cả gia tộc.
Howlin không chút khách khí nói:
- Sự việc náo loạn lớn, không chỉ có quân đội, mà còn có một số quan văn võ, bọn họ đều biết vụ bê bối này, con út của gia tộc Pavel không ngờ lại bị đánh bại bởi đám học sinh hèn hạ. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, đã có người trình tấu trước mặt điện hạ, nghi ngờ năng lực cầm quân của cha.
Ngựa Ô House phẫn nộ ngẩng đầu, y nghiến răng hét lớn:
- Chuyện này không liên quan đến cha.
Howlin vẻ mặt trầm cười lạnh nói:
- Nhưng trước mặt các đối thủ và toàn bộ quân đội,chuyện này lại có liên quan đến phụ thân. Con út của gia tộc Pavel, từ nhỏ đã tiếp nhận truyền thống quân sự hóa giáo dục nhân tài, tương lai trở thành một tinh anh của đế quốc không ngờ lại bị lũ lưu manh hạ nhục. Ngươi có biết như thế có nghĩa là gì không?Ý nghĩa là cha thất bại, gia tộc Pavel thất bại, thậm chí toàn bộ hệ thống quân đội thất bại.
Hít một hơi thật sâu, Howlin phẩy chân đá một cước khiến House lăn xa mấy mét,vẻ mặt lạnh gã nói:
- Nhớ kỹ trận đánh ngày hôm nay giữa ta và ngươi. Nhớ kỹ tất cả vết thương trên người ngươi. Nnhớ đây là nỗi nhục không xóa được của ngươi. Ngươi thậm chí đến cả mặt kẻ thù cũng không thấy rõ được, thì sẽ bị đánh bại.
House cắn răng chịu đựng đau đớn, y dùng tay xoa chậm rãi cái bụng, trên cơ thể hắn đầy vết thương bầm tím, y dùng lực gật đầu, nghiến răng nói:
- Ca ca, ta nhớ kỹ, tất cả mọi thứ, ta sẽ hoàn gấp đôi cho bọn chúng.
Howlin vẻ mặt hài lòng gật đầu, gã phất tay nói:
- Đi tắm đi, phụ thân muốn gặp ngươi. Nhớ kỹ, mấy bữa nay toàn là vì đồ vô dụng ngươi, phụ thân và toàn bộ gia tộc đều chịu nhiều áp lực, phải trả cái giá quá lớn.
Hít một hơi thật sâu, Howlin nheo độc nhãn lại, quay đầu về phía thành Bolelli.
Chính giữa Viên Trang là một tiểu thành, một gian phòng đối diện với thư phòng. Diện tích thư phòng rất lớn,nhưng đồ đạc đơn giản, chắc chắn, ngoài trừ ba mươi bộ kiếm loang lổ áo giáp còn hơn mười binh khí cổ đẹp đủ màu, sẽ thấy những mặt khác của trang sức, một tấm bảng thật lớn được đặt ngay bàn giữa thư phòng, trên mặt mở ra một tấm ‘Normal chiến bảo’ghi đầy đủ chiến lược quân sự vùng phụ cận.
Một bức tường đã bị xuyên thủng của võ đài nằm đối chính diện với thư phòng,biến thành một phiến cửa sổ to nằm sát đất. Phụ thân của House và Howlin, đương kim chủ nhân của gia tộc Pavel, thiếu tướng kiêm tử tước của đế quốc tướng Hawthorne đang chắp tay đứng trước bức cửa sổ to sát mặt đất,lặng lẽ ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Thay bộ y phục sạch sẽ gọn gàng, House mặt mũi bầm dập cẩn thận đẩy cửa thử phòng mở ra, âm thầm bước đến phía sau lưng của Hawthorne.
Không khí trầm lặng gần nửa canh giờ, trên trán của House đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, mồ hôi chảy xuống dưới hai bên má, chảy không ngừng xuống dưới cằm. Hawthorne, chủ nhân của gia tộc Pavel, cho dù là con của mình khi đối mặt với ông ta cũng sẽ cảm nhận được một sự áp lực nặng nề. Nơi trực tiếp tỏa ra áp lực kia chính là tử khí và sát khi tràn ngập ở trên người Hawthorne. Tử khí và sát khí này được hội tụ bởi vô số thi thể và máu tươi mà thành.
Hawthorne còn chưa đến sáu mươi tuổi nhưng khi mười lăm tuổi đã tham gia chiến tranh Lục đảo đáng sợ. Trên chiến trường tụ huyết chém giết vài chục năm, kiên cường đem gia tộc Pavel phong tước từ Nam tước lên Tử tước. Cuối cùng chiến tranh Lục đảo trăm năm sau mười năm được gọi là "Trận chiến xay máu và thịt". Binh lính Đại lục phương Tây trực tiếp chết trận tới con số mấy trăm vạn người, mà dị tộc của Ngũ Đại Liên Đảo này tử thương trên dưới trăm vạn.
Hawthorne chính là dùng máu tươi của hàng triệu chiến sĩ nhuộm đỏ lên huân chương của mình. Sát khí trên người ông ta vô cùng nặng. Sau khi chiến tranh kết thúc ba mươi năm mà vẫn như trước không hề tiêu đi. Sinh ra tại thời bình hậu chiến, House chưa từng thật sự hiểu biết về chiến trường, bị sát khí trên người Hawthorne xông tới thiếu chút nữa thì không thở nổi.
Ngay lúc House sắp không chịu nổi sự uy áp trên người Hawthorne mà ngất xỉu thì rốt cuộc Hawthorne cũng quay người lại, nhe răng trợn mắt lộ nụ cười xấu xí. Giống như ông chủ Đại Kiếm Kiều của quán Kiếm và Mỹ Nữ, trên mặt Hawthorne bị chém hai vết đao, mặt ông ta thiếu chút nữa thì bị chém bay mất, bộ mặt này không còn chỗ nào tôn vinh vẻ tự nhiên cả. Miệng ông ta méo mó không che kín được hàm răng của mình, hai hàm răng vàng sứt mẻ cũng rất dọa người.
Khẽ mỉm cười, Hawthorne chậm rãi nói:
- Thất bại thì không đáng sợ. Năm xưa ta ở tren chiến trường cũng từng bại năm lần, mỗi một lần quân đoàn dưới trướng tổn thất hầu như không còn. Mà cũng bởi vì năm lần đại bại đó mà binh lính tổn thất vượt qua một trăm ngàn người.
House cung kính cúi đầu, không dám nói nửa lời.
Khẽ thở dài một tiếng, Hawthorne lại nhe răng cười:
- Thất bại chẳng là gì cả, vấn đề là thất bại đó phải trả cái giá của nó. Lần thất bại này của con đã khiến ta, khiến cả gia tộc, khiến thế lực gia tộc quy thuận quân đội đều lâm vào thế bị động, mà không ngờ con lại bị một đám học sinh đánh bại, thật là không đáng.
Dùng sức nắm chặt hai vai House, Hawthorne âm trầm nói:
- Đế quốc mưa gió trùng trùng, con không cần hiểu nhiều. Con chỉ cần biết một chút, lần thất bại này của con đang mang đến sự tổn thất quá lớn cho gia tộc. Con phải bù lại điều này.
Trầm ngâm một lát, Hawthorne chậm rãi gật đầu nói tiếp:
- Cho con thời gian một năm, con nhất định phải đạt được thành tích cao nhất vẻ vang tốt nghiệp học viện Lục quân. Ta sẽ để con gia nhập vào quân đội Bắc Hải. Vinh quang đã mất đi, phải giành lại được từ trên chiến trường.
Ra sức lay cả người House, Hawthorne híp mắt lại lạnh lùng nói:
- Về phần kẻ đã đánh bại con.
- Con phải dốc hết sức mình đánh bại hắn, giết chết hắn, tiêu diệt toàn bộ gia tộc nó, có như thế vinh quang gia tộc ta mới khôi phục lại được!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Theo đường sông băng từ sông Thain đi về hướng bắc là cảng Duner duy nhất của đế quốc Gaul không bị đóng băng. Làm cảng lớn thứ ba của đế quốc, cũng là trung tâm thương mại quan trọng nhất của đế quốc liên kết giữa với các nước phương Bắc với đại lục Phương Tây, cư dân Duner buôn bán phát đạt, là một trong những trung tiếp thương nghiệp ít ỏi của Đế quốc.
Ở thành Nam Duner vài dặm có một khu rừng tùng đen diện tích rất rộng, khu rừng tùng này có những cây cối cổ thụ ngàn năm tuổi trở lên. Bởi vì theo truyền thuyết trong khu rừng tùng đen này thường xuyên có đạo tặc lui tới cho nên dựa theo luật lệ cũ dân chúng rất ít có người dám xâm nhập vào trong rừng rậm.
Trong khu rừng tùng đen phập phồng bất định, tại một nơi xa xa có thể nhìn thấy núi nhỏ bao mặt sau của sông Thain, có một lầu gỗ dựa vào rừng tùng lâm này. Lầu gỗ này được kiến tạo theo phong cách cổ xưa cuồng dã, hoang dã, mỗi một gian mộc đều cực kỳ cao và rộng lớn. Lầu mộc và gian giữa lầu mộc có liên kết bằng một hành lang nối liền, đủ để ngăn cản gió lạnh gào thét mà đến.
Lầu mộc này rõ ràng là rất lâu năm, bên ngoài lầu mộc bao trùm lá rụng thật dày và rêu, cũng có vô số cây tùng la chằng chịt ở trên. Từ xa nhìn đến hoặc cho dù đến gần lầu mộc nếu không phải là người hiểu rõ nơi này thì cũng sẽ không phát hiện ra ở đây có một nơi được xây dựng như vậy.
Hơn nữa giữa lầu mộc này được thiết kế cao thấp xen kẽ nhau, rõ ràng là dựa theo quy luật phân bổ yểm hộ lẫn nhau, tránh tất cả tầm bắn của cung thủ, lực phòng ngự vô cùng kinh người.
Sắc trời mau sầm tối, tại trong đại sảnh gở giữa gian lầu, gần trăm tên đàn ông vạm vỡ đang lặng lẽ đứng yên bất động.
Phó Hội trưởng Thương Hội Duner, ông chủ xưởng xay bột lớn nhất Duner đồng thời cũng là thương nhân cung ứng bột mỳ lớn nhất Duner. Rất thích thú làm việc thiện tại Duner và các khu vực xung quanh, nhiệt tâm, nổi danh về sự nhiệt tâm vì lợi ích chung chính là Daddy Râu Đen trứ danh đang khoác một chiếc áo khoác gấu chó, uy phong ngồi tại chiếc ghế dựa lớn nạm vàng duy nhất trong đại sảnh, ngậm một điếu xì gà cực lớn đắc ý thỏa mãn nhìn hơn trăm gã đàn ông cao to lực lưỡng vẻ mặt không giấu được sự ngang ngược kiêu ngạo đang đứng trong đại sảnh.
Daddy Râu Đen có một hàng râu rậm vô cùng bắt mắt, chòm râu đen xì gần như che nửa khuôn mặt ông ta. Ông ta và Lâm Tề rõ ràng có gương mặt giống nhau, tóc đen, mắt đen, da hơi vàng đen, ông ta cũng có huyết thống Phương Đông thuần khiết. Nhưng cũng giống Lâm Tề, thần hình Daddy Râu Đen cao lớn hùng vĩ dị thường, rất nhiều đàn ông phương Tây cũng không có được sự to lớn như ông ta vậy.
Và khác với thân hình hơi mập mạp của Lâm Tề, thân hình Daddy Râu Đen cao lớn hùng tráng, trên người không thấy chút sẹo lồi, toàn bộ cơ thể là sự tinh tráng dị thường. Ông ta ngồi dựa vào ghế lớn rất giống như một chu pho tượng sắt thép, cả người tỏa ra một luồng nóng bỏng điên cuồng hoang dã khiến cho người khác hít thở không thông.
- Tin tức rất không may!
Đem chiếc xì gà đã rút hết ném xuống mặt đất, một cước dí nát nhừ, lúc này Daddy Râu Đen mới âm trầm rít gào:
- Tin tức vô cùng bất hạnh! Một năm trước, đế quốc lại một lần nữa mưa thuận gió hòa, con mẹ nó chứ, mưa thuận gió hòa đó! Hai mươi kho hàng lúa mạch của bố đây rất nhanh thì nảy mầm, nhưng lại không thể bán ra một chút bột mỳ nào!
Gần trăm tên đàn ông vạm vỡ cùng đồng thời thở phào nhẹ nhõ. Tất cả bọn họ đều đồng thanh nguyền rủa các vị thần trên trời, trách móc họ vì sao lại để cho đế quốc mấy năm qua mưa thuận gió hòa lương thực thu hoạch tốt như vậy. Những lời nguyền rủa của những gã đàn ông này vô cùng đa dạng phong phú, các loại ngôn từ ô uế ùn ùn tuôn ra, nếu người nào mà tinh thông ngôn ngữ địa phương ở trong này thì sẽ phát hiện gã đàn ông vạm vỡ đến từ đại lục Phương Bắc có chút khác biệt.
- Nhưng, có một tin tức tốt!
Daddy Râu Đen chờ cho những người đàn ông vạm vỡ sau khi dùng muôn vàn những từ ngữ ô uế để phát tiết oán khí, thì lại vui mừng nói:
- Tin tức tốt chính là, việc kinh doanh khách sạn của chúng ta không tồi, việc buôn bán trên biển cũng không tồi. Nhất là các huynh đệ đã bán mạng. Hai chiếc thuyền vận chuyển tiền vang của Liên bang Thương mại Villas đã bị các huynh đệ cướp sạch, lần thu hoạch này cũng đủ để trung hòa số tổn thất mà chúng ta không bán được bột mỳ.
Ra sức vỗ tay, mười mẫy gã đàn ông vạm vỡ từ mặt sau đại snahr khiêng những hòm đồng thau nặng trịch ra. Những thùng đồng thau này được thả phịch xuống đất, một gã đàn ông vạm vỡ mở ra một thùng, bên trong liền lóe lên những ánh sáng vàng và ánh sáng bạc lấp lánh.
- Cho nên, năm nay các huynh đệ vẫn có thể giàu như năm ngoái! Nhưng ta cũng dặn dò các huynh đệ một tiếng, kỳ nghỉ đông ba tháng, mỗi ngày các ngươi phải tỏ ra cung kính cầu nguyện, cầu nguyện đế quốc sang năm đại hạn hán, hoặc là nạn châu chấu cũng được, nhưng không bao giờ được cầu nguyện…mưa thuận gió hòa nữa!
Đám đàn ông vỗ tay dậm chân kêu gào, đồng loạt cười hô hố. Ánh sáng vàng rực rỡ, ánh sáng bạc bóng loáng, Daddy vẫn là Daddy, lúc nào cũng hào phóng! Đương nhiên rồi, các huynh đệ ra sức bán mạng, nếu không thì hai chiếc thuyền vận chuyển tiền vàng kia làm sao tới tay chứ, làm sao có thể làm giàu trong năm tới chứ?
Ngay lúc đám đàn ông dựa theo số tay chân nhiều hay ít, dựa theo công trạng của năm nay để phân chia tiền bạc, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Thiết Chùy nện bước thật mạnh đi vào. Ông ta vừa đi vào cửa liền hét lên:
- Lão gia, thiếu gia ở Bolelli có chút phiền toái rồi. Thiếu gia trêu chọc đứa con của một gia tộc Pavel rác rưởi, tiểu tử kia không ngờ tìm tìm Long Kỵ binh và đám mũ đồng đến gây phiền cho thiếu gia. Tuy rằng thiếu gia thủ đoạn cao nên đã ứng phó được với bọn chúng rồi, nhưng chỉ sợ là sau này còn có phiền phức!
Đám đàn ông đang kêu gào đều đồng thời dừng tay lại, bọn họ quay đầu lại nhìn về phía Thiết Chùy, tiếp theo là không biết ai khởi đầu, gần một trăm thanh iên to cao cùng rút khảm đao đại phủ bên hông ra, nổi giận đùng đùng rít gào:
- Chặt gia tộc Pavel, giết sạch người nhà bọn chúng!
Trà trộn trong đám người đàn ông vạm vỡ kia, rõ ràng có vài khuôn mặt chẳng khác gì thú nhân. Những khuôn mặt thú nhân này dữ tợn giận giữ hét:
- Lão cha, hãy để chúng ta mang theo các huynh đệ. Thú nhân tập kích trang viên quý tộc, giết sạch cả nhà bọn chúng, ha ha ha. Loại chuyện này rất tầm thường!
Bọn đàn ông sát khí bừng bừng vung binh khí lên, bọn họ căn bản không coi đám tử tước gia tộc vào mắt. Chỉ có ngàn này làm kẻ trộm, không có ngàn ngày phòng kẻ cướp. Những gã đàn ông vạm vỡ này đối với việc giết người cướp của, đều là những tay già đời lão luyện.
Duy nhất Daddy Râu Đen dường như không có việc gì đứng dậy, nhe răng trợn mắt cười lạnh vài tiếng.
- Gia tộc Pavel ư? Chính là cái gia tộc Pavel xưng là Đội ánh sáng Hawthorn của đế chế ư?
Thiết Chùy rầu rĩ hừ một tiếng, ông ta vuốt cằm nói:
- Hawthorn kia hiện tại là thiếu tướng của đế quốc, dưới tay có một vạn quân thường trực đoàn, thiếu gia trêu chọc người nhà chúng, nghe nói đã gây nên phiền phức rất lớn, sợ là bọn chúng sẽ gây bất lợi cho thiếu gia!
Daddy Râu Đen khẽ khoát tay:
- Không cần các huynh đệ ra tay, cứ về nhà nghỉ ngơi tốt vào. À, ta nhớ ba mươi năm trước, cái tên Hawthorne kia chẳng phải là liên kết với chúng ta mua bán nô lệ và binh khí đó sao? Tìm hết sổ sách cũ ra, nếu bọn chúng dám trêu chọc Lâm Tề, hãy đem sổ sách và nhân chứng đưa đến Bộ Giám sát của Đế quốc, sự việc còn lại sẽ do chúng ta động thủ!
Đám đàn ông trong nhà gỗ sững sờ một lúc, sau đó bọn họ điên cuồng cười phá lên.
Daddy Râu Đen chính là Daddy Râu Đen, không ngờ thiếu tướng đế quốc lại có nhược điểm trong tay ông ta, thật sự là quá lợi hại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Kỳ thi cuối kỳ của tất cả các trường học trong thành Bolelli đã kết thúc, các học sinh cũng đã bắt đầu chuẩn bị về nhà nghỉ đông.
Bởi vì một số nguyên nhân, Lâm Tề đã ba năm không về nhà, năm nay xem ra cần phải về thăm cha. Còn Enzo thì cha mẹ đều đã mất, không còn người thân nào, một mình nhàn rỗi, y đã quyết định theo Lâm Tề đi Duner một chuyến. Enzo là kẻ kì cục, thật ra phải là gia đình như thế nào mới nuôi dưỡng ra một kẻ cực phẩm như thủ lĩnh như vậy?
Gelangmuphải ngồi xe đường dài quay về phía nam, mùa đông đường khó đi, y phải mất tới mười ngày đi đường, trở về lại mất thêm mười ngày nữa, tóm lại, một tháng nghỉ đông thì y mất nửa tháng đi đường. Nhưng Gelangmu vẫn muốn về nhà một chuyến, nghỉ đông hàng năm, y phải tranh thủ về nhà để lấy tiền sinh hoạt phí của năm tiếp theo từ tay người cha keo kiệt hơn hắn nghìn lần kia, lấy được tiền cũng chẳng khác gì là một trận chiến vất vả gian khổ cả.
Là một quý tộc đã suy tàn, nhà Vu Liên ngay tại thành Bolelli, tuy rằng gia tộc lụi bại nhưng chưa phải là đã sụp đổ tất cả, Vu Liên là đứa con cả trong gia tộc, hắn phải tham gia nhiều yến tiệc suy tàn của quý tộc. Hơn nữa, hắn còn phải thay mặt gia tộc tới thăm hỏi những gia tộc quyền thế hơn trong vùng, việc này không có hắn ở đây không được.
Còn Wilker và Lâm Tề xuất thân giống nhau đều là gia đình bình dân, Wilker muốn Lâm Tề chia cho y tiền thưởng cuối năm đề viề nhà, , khoản tiền này sẽ giúp gia đình y giảm bớt áp lực kinh tế. Số tiền lấy được từ một ngàn tấm phù chuộc tội giả mạo của Ballin thần phụ đã toàn bộ bán ra, Lâm Tề đã mang tất cả lợi nhuận phân phát hết, nhất là Wilker, tên đó điều kiện gia đình khó khăn, nên được phân tiền thưởng nhiều nhất.
Dùng chút đồng bạc lẻ cuối cùng trong túi thỏa thích vui sướng một đêm tại Quán Người Què , Lâm Tề và các huynh đệ vẫy tay cáo biệt, lúc này trời cũng đã tờ mờ sáng. Gelangmu dừng chân nghỉ ngơi trên trạm xe ngựa lên đường về nhà, Vu Liên đã say khướt trở về nhà, Wilker lên tàu chuẩn bị khởi hành, còn Lâm Tề và Enzo trở lại ký túc xá, thu xếp một vài thứ vụn vặt thu nhập được để mang về nhà.
Hơn nữa, Người Què cũng nói với Lâm Tề, giữa trưa nay sẽ có một thuyền lớn đỗ, trưa ngày thứ ba có thể sẽ đi tới Duner. Lâm Tề quyết định sẽ đi con thuyền đó thuận buồm xuôi gió, hiện tại cách thời gian chiếc thuyền xuất phát cũng chẳng còn nhiều. dù sao thì lên thuyền cũng tiết kiệm được ít tiền vì thuyền trưởng đã quyết định không lấy tiền của tên què kia, số tiền còn lại trong túi cũng đủ để Lâm Tề và Enzo gặm bánh mì đen trên tàu.
Lâm Tề, Enzo mang theo tiếng cười nhỏ đi vào trong ký túc xá.
Có Gland tiên sinh làm chủ,, hiệu suất làm việc của phòng hậu cần vẫn rất cao, cửa phòng hai ngày trước bị đánh nát giờ đã sửa xong, phòng ở của Lâm Tề giờ đã sạch sẽ trở lại. Hai con người vừa cười nói vừa đi vào ký túc xá, đột nhiên có một ánh lửa bỗng dưng sáng lên.
Lâm Tề giật mình kinh hãi, hắn linh cảm Hắc Mã Hào Tư đang dẫn người tới báo thù, hắn theo phản xạ sờ soạng phía sau cửa nắm lấy lưỡi rìu đơn trong tay. Enzo phản ứng nhanh hơn, y vung tay lên, thanh kiếm sắc mang theo tiếng xé gió chói tai nhằm hướng có ánh lửa mà đâm tới.
Sau đó là một tiếng kêu chói tai, thanh kiếm Enzo cầm trong nháy mắt bị lửa nung nóng, lớp da quấn quanh chuôi cũng bị đốt cháy, lòng bàn tay y như bị thiêu hủy, y run rẩy vứt thanh kiếm xuống, tung cước vẫn nhằm hướng đó mà đá một cước tới. Một tia lửa điện xé rách không khí, bắp chân Enzo bị tia điện kia đánh trúng, y kêu lên thảm thiết, cả người co giật, ngã xuống đất, không thể động đậy được.
Lâm Tề tay cầm chiếc rìu chuẩn bị liều mạng, y hít một hơi dài, nhưng…cho dù bức màn trước mặt bị kéo kín, mượn ánh lửa kia, hắn vẫn thấy rõ gương mặt người ở trước. Cẩn thận đặt chiếc rìu ở phía sau cửa, Lâm Tề đóng cửa phòng lại, kính cẩn hướng về người kia cúi đầu lễ phép:
-Khoa Tra đại sư, sao người lại ở đây?
Trong lòng Lâm Tề vô cùng kinh ngạc, trước đây hắn chỉ rõ Khoa Tra biết dùng hỏa hệ pháp thuật, không ngờ rằng, Khoa Tra còn có thể nắm giữ sức mạnh của sét. Không chỉ có trình đồ về bí dược, Chỉ cần với sức mạnh này, y sẽ dễ dàng kiếm được một vị trí cao trong đế quốc.
Chiếc hỏa cầu lơ lửng trên lòng bàn tay Khoa Tra một lúc rồi biến mất, mấy chiếc nến trên mặt bàn đã bị đốt, đối với Khoa Tra mà nói, kĩ thuật sử dụng hỏa cầu của y đã đạt tới mức điêu luyện.
Toàn thân đều được bao phủ trong chiếc áo choàng, chỉ lộ ra khuôn mặt thần bí, Khoa Tra ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn Ân Ta đang nằm co giật trên mặt đất, đồng thời ra hiệu cho Lâm Tề tới gần.
Lâm Tề cẩn thận tiến tới trước Khoa Tra, đầu ngón tay Khoa Tra phát ra một ánh điện quang, đánh cho Lâm Tề cả người run rẩy, chật vật quỳ gối trên đất. Khoa Tra mở miệng Lâm Tề ra, đem một lọ dược phẩm màu tím nhạt đổ vào miệng hắn, rồi từ từ đứng dậy.
Thuốc vừa vào miệng, Lâm Tề liền cảm nhận được một luồng nhiệt chạy dọc cơ thể, trong chớp mắt, luồng nhiệt đó đi vào từng mạch máu, từng xương cốt, bỗng nhiên cả người hắn xung mãn lực lượng, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng xương kêu răng rắc.
- Đây là lọ ma hổ dược cuối cùng ta luyện. Dựa theo thực lực hiện tại của nó, nó có thể cho ngươi trong vòng ba ngày tổng hợp lại lực lượng tăng cường gấp mười lần. Cường độ cốt cách, cường độ cơ thể, cường độ nội tạng, lực lượng thuần túy, còn có tốc độ và năng lực phản ứng. Tất cả những thứ này đều tăng lên gấp mấy lần. Tổng hợp tất cả gia tăng lại, sẽ cho ngươi tăng cường gấp mười lần.
Khoa Tra thản nhiên nói:
-Đây là phần thưởng cho ngươi sau ba năm tận tụy phục vụ ta. Chờ ngươi nghỉ đông, thăm hỏi người nhà xong, khẩn trương trở lại, ta vẫn còn rất nhiều việc cần nhờ tới ngươi làm. Nếu làm tốt, sẽ được thưởng nhiều hơn đó.
Enzo co giật trên mặt đất không giấy đượcsự ghen tị, hai con mắt đỏ ngầu. Gặp quỷ à, cùng là bị điện giật, vì sao mình phải co giậttrên mặt đất mà Lâm Tề lại được thưởng như vậy? Enzo biết, sức mạnh của Lâm Tề mạnh hơn y một chút, giờ có ma hổ dược liệu, sức mạnh sẽ tăng lên bội phần, Enzo có thúc ngựa cũng chả đuổi kịp.
Enzo hướng về phía Khoa Tra nịnh hót:
-Đại sư, ta là huynh đệ tốt của Lâm Tề!
Khoa Tra lạnh lùng nhìn Enzo, lạnh nhạt nói:
-Ngươi có là con của Lâm Tề nữa thì sao? Ngươi đã từng phục vụ cho ta chưa?
Vung tay lên, Khoa Tra thả một lọ dược phẩm làm bỏng xuống khiến cho bàn tay Enzo bị bỏng nặng.
Lâm Tề suýt chút vì lời nói đùa của Khoa Tra mà bật cười, hắn ân cần đứng lên, ân cần cầm tay Khoa Tra, cười lớn:
-Đại sự, đường trơn, không dễ đi, để ta đưa người về tháp đại sư! Ngài yên tâm, ta sẽ mau chóng quay lại.
Sức mạnh tăng lên gấp mười lần ư, Lâm Tề cười híp lại đến khi mắt chỉ còn lại một đường chỉ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Bên trái Lâm Tề ân cần, bên phải Enzo nịnh hót, hai người nâng Khoa Tra rời khỏi ký túc xá nam sinh, trên con đường trở về tháp. Hiếm khi Khoa Tra thấy tâm trạng khá tốt nên cùng Lâm Tề hỏi đáp khá nhiều chuyện.
Từ Khoa Tra mà Lâm Tề biết không ngờ Khoa Tra đã ở ký túc xá đợi hắn từ đêm hôm qua. Chỉ có điều, đêm qua, Lâm Tề và các nóng cốt của Thiết quyền huynh đệ Hội còn đang ở Quán rượu người Què vui vẻ, căn bản không trở về ký túc, cho nên rõ ràng là Khoa Tra đã đợi hắn cả đêm.
Biết được điều này, Lâm Tề không khỏi xúc động. Đường đường là một bí dược đại sư, không ngờ lại phải đợi mình cả đêm chỉ để thưởng cho thuộc cấp của mình một lọ dược liệu. Trong nháy mắt, Lâm Tề có chút hối lỗi đối với bản thân khi định tham ô chút gì đó ở chỗ Khoa Tra.
Thế nhưng, việc nhỏ như vậy không lưu lại trong lòng Lâm Tề lâu. Khoa Tra đại sư có toàn bộ tài chính của đế quốc làm hậu thuẫn, nhận được chút lợi nhuận từ y thì có đáng là gì? Ngược lại, Lâm Tề đã phục vụ y ba năm, trọng thương vài lần, thương nhẹ vô số lần, ngày ngày đều bị hỏa cầu kia uy hiếp mạng sống. Mặc kệ là thân thể bị thương hay là tinh thần tổn hại, bình ma hổ dược liệu này hoàn toàn chính đáng để bồi thường cho hắn.
Lâm Tề và Khoa Tra đại sư tán gẫu hồi lâu, Enzo thì ở một bên nịnh nọt. Thường ngày, Enzo kiên cường, cứng rắn như một thanh kiếm không thể phá hủy. Thế nhưng, dưới sức mạnh của ma hổ dược liệu, y lại trở lên nhu nhược hơn cả Cát Lãng Mỗ đến nỗi không thể chịu nổi, ăn nói thì khép nép, lại luôn miệng nịnh bợ Khoa Tra, thổi phồng đại sư lên thành thiên hạ đệ nhất bí dược đại sư.
Khoa Tra gật đầu chấp nhận, ông ta dùng cái giọng khàn khàn khó nghe cười nói:
-Trên thế giới này có cái gọi là bí dược đại sư đệ nhất sao? Nếu có, thì đúng là ta rồi? Ồ, ngươi cũng có con mắt tinh tường đó, lần sau nếu tu luyện được lọ ma hổ dược liệu mới, nhất định ta sẽ nhớ tới ngươi.
Enzo vui mừng gật đầu, y dường như coi Khoa Tra chính là tổ tiên của mình, cung kính hết lời.
Ba người cùng đi tới tháp pháp sư, đột nhiên thân thể Khoa Tra đại sư cứng đờ, Lâm Tề, Enzo cũng ngây dại.
Tháp đại sư cao ngất tận mây xanh, do gió tuyết thổi lớn, mặt tháp phía bắc bị kết thành những lớp băng dày, nhìn tổng diện tòa tháp hiện lên nửa đen nửa trắng, vừa nga lệ vừa kì dị. Bốn bên tháp cây cối um tùm, bên ngoài chỉ có một quảng trường nhỏ.
Ngày thường quảng trường ít có người đến, chỉ có vài pho tượng sừng sững đứng hiên ngang thủ vệ ở đây. Nhưng hôm nay, nơi đây đứng đầy nhân viên thần chức khoác áo đen, trong đó có một đội kỵ sĩ giáo hội mặc áo giáp bạc, thậm chí còn có mười mấy người khoác áo lụa hồng pháp bào, khiến cho bất kể vương công quý tộc hay là dân chúng binh dân của Phương tây Đại Lục nghe đến đều sợ mất mật - đám người này khiến cho ở phương Tây kể cả vương công quý tộc lẫn dân chúng nghe tin đều sợ mất mật-đó chính là mục sư giáo hội tài phán sở tài quyết
Khoa Tra thấp giọng nói:
- Người Giáo hội, bọn họ tới đây làm gì?
Lâm Tề, Enzo bắp chân co rút, họ bỗng nhớ lại một ngàn tấm phù chuộc tội mà hai ngày trước bọn họ đã bán ra kia Một ngàn tấm phù chuộc tội kia bất là giấy hay là trên kinh văn, đồ án hình vẽ cũng đều là phù chuộc tội độc nhất vô nhị do giáo hội sản xuất ra. Thế nhưng những tấm phù chuộc tội này lại được phân xưởng chế tạo ngầm in ấn ra, tiền bán phù chuộc tội cũng không có một đồng nào thuộc về giáo hội.
Tội buôn bán phù chuộc tội giả mạo, theo giáo hội là tử tội không thể tha thứ được, thậm chí ngay cả phù chuộc tội cũng không rửa được tội nghiệt việc buôn bán giả mạo phù chuộc tội được.
Lâm Tề, Enzo trong lòng đã tính tới việc bỏ chạy. Nhưng nghĩ lại, hai người lập tức yên tâm hơn, nơi này là Tháp đại sư, hơn nữa bọn họ lại là học sinh ở ký túc xá, giáo hội tài phán xem ra không phải tới đây để tìm họ.
Ba người đứng im trên quảng trường không nói gì, bên cạnh còn có gần trăm học sinh ở Đại học Đệ ngũ cẩn thận khép nép một bên cũng không dám lên tiếng. Lâm Tề thậm chí còn nhìn thấy Gland tiên sinh đầu đầy mồ hôi. Còn có hầu tước Brown hiệu trưởng của trường Đại học Đệ ngũ mà lúc hắn nhập giáo có gặp qua một lần, Thậm chí, Lâm Tề còn gặp hai đại thần Đế quốc khoác áo mũ bằng lụa cao quý, bọn họ hẳn là văn chức trọng thần của Đế quốc.
Hơn mười mặt Thiết Thập Tự Liệt Diễm Trừng Giới Kỳ tung bay theo gió. Bị sắc máu đỏ rực của Thiết Huyết Thánh Thập Tự bao phủ đến gai mắt, trong ngực mọi người đều ứ nghẹn khó thở, không ai dám hé răng, không ai dám lớn tiếng. Thiết Thập Tự Liệt Diễm Trừng Giới Kỳ là tiêu chí của Sở trọng tài giáo hội, bất luận ai đắc tội với tổ chức này thì sẽ bị giáo hội cả thế giới truy sát. Chưa từng nghe có ai đó chạy thoát khỏi bàn tay họ.
Sau một hồi im lặng, đột nhiên trong Tháp đại sư truyền đến một tiếng tru khàn cả giọng.
-Ta vô tội, ta vô tội, những gì ta nói đều là chân lí, giáo hội các ngươi mới là đồ nói dối, ta hoàn toàn vô tội, nơi chúng ta ở không phải là một khối đại lục bằng phẳng, cũng chẳng phải mặt trời hay các ngôi sao khác….
Âm thanh biến mất, một đội kỵ sĩ giáo hội lôi một ông già dáng người thấp bé đi từ trong Tháp đại sư đi ra, miệng ông ta đã bị nhét giẻ, ông tađiên cuồng giãy giụa, làm sao là đối thủ của kỵ sĩ giáo hội chứ?
-Lấy danh nghĩa thần thánh, bắt cái tên dị giáo đồ tuyên truyền giáo lý ác ma này!
trước ngực gắn một Thiết Huyết Thánh Thập Tự cỡ bằng nắm tay có gai bao quanh, khí tức quanh người khiến người khác hit thở không thông. Mục sư tài quyết trầm thấp quát một tiếng:
- Chuyện này, còn phải mời đế quốc Cao Lư giải thích với giáo hội chúng ta. Vì sao lại để tên dị giáo đồ tà ác báng bổ người, tại sao lại giấu kín trong lãnh địa của các người lâu như vậy?
Hiệu trưởng trường Đệ Ngũ hầu tước Brown lắp bắp mở miệng:
- Các hạ tôn quý, hắn…hắn là một chuyên gia luyện kim của đế quốc chúng ta mà thôi.
Vị mục sư mặc huyết bào kia cười mỉm, phất tay ra hiệu cho những thần chức vây quanh tên lão nhân đi ra. Ông ta lạnh lùng nói:
- Chuyên gia luyện kim ư? Sám hối đi, đám người các ngươi đã bị con ác quỷ này mê hoặc rồi. Các ngươi nếu như không nhìn rõ diện mạo thật sự của y, vậy thì các ngươi cũng bị đem đi thẩm lý và phán quyết. Bởi vì không nhận rõ diện mạo thật của y, tức là đã xúc phạm ô nhiễm Người.
Hầu tước Brown bị những lời của mục sư làm cho run sợ, ông ta nao núng cúi đầu, không dám mở miệng.
Hai văn thần gắn dải lụa liếc nhìn nhau, đồng thời kính sợ cúi đầu. Cho dù họ là trọng thần trong đế quốc, nhưng trước thần quyền, bọn họ cũng chỉ như lá khô trong gió, không nắm vận mệnh mình trong tay.
Rất nhiều nhân viên thần chức xếp hàng đi ra. Vị mục sư có địa vị cao nhất chậm rãi đi sau cùng, t, âm trầm, hai con ngươi như mắt rắn độc đảo chậm quan sát. Ánh mắt ông ta dừng lại nơi Khoa Tra đại sư, còn Khoa Tra đại sư khẽ cúi đầu cung kính hướng về mục sư mặc huyết bào đó.
Vị mục sư dừng mắt trước Khoa Tra, âm u nói:
-Bất luận là kẻ nào xúc phạm thần, đều bị xử hỏa hình!
Khoa Tra đại sư khẽ cúi người, hướng về vị mục sư huyết bào tỏ vẻ khuất phục.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Giáo hội ngang nhiên bắt vị giáo sư khách mời đặc biệt của đế quốc tháp đại sư tại trong vườn trường, các đại thần đế quốc, hầu tước đế quốc, cán bộ lớn của trường học thậm chí cả Khoa Tra đại sư lập dị quái lạ này, tất cả mọi người đều không dám nói thêm một lời ở trước mặt mục sư phán quyết, cái uy phong và sát khí kia, cái quyền lực thần thánh uy nghiêm vô thượng tích tụ kia, đã cho Lâm Tề một ấn tượng sâu đậm.
- Nếu ta có thể trở thành cấp cao trong giáo hội, vậy thì ta sẽ có rất nhiều tiền rồi?
Lâm Tề gần như theo bản năng liên hệ từ quyền uy của giáo hội suy ra tiền tài trong giáo hội, hắn không nhìn lầm, toàn bộ áo giáp trên người các kỵ sĩ trong giáo hội kia đều là loại giáp ba lớp quý giá —— Tầng trong nhất là xích giáp làm bằng thép tinh khiết, tầng giữa là tầng giáp khóa linh hoạt, tầng ngoài cùng là bản giáp kiên cố nặng nề. Những phù văn trận đồ trên áo giáp ba lớp đa số được khảm từ các kim loại quý hiếm và bảo thạch, có thể ngăn cản hữu hiệu các công kích từ vật lý và pháp thuật.
Một bộ áo giáp như vậy có giá trị trên mười nghìn đồng tiền vàng ấy chứ? đem so với cái loại bản giáp bằng thép tinh khiết của kỵ binh đế quốc giá chỉ mấy mươi đồng tiền vàng một bộ, thì kỵ sĩ giáo hội quả thực đều như những kim nhân di động. Không hổ là bọn họ đã bán bùa chuộc tội kiếm được nhiều tiền như vậy, bọn họ thật sự rất giàu có.
Thậm chí cái tên Huyết bào Mục sư dẫn đầu kia, năm ngón tay trên bàn tay trái ông đều đeo đầy nhẫn pháp thuật có thể kích phát trong nháy mắt, mỗi một chiếc nhẫn phát ra ma pháp trong nháy mắt như vậy có giá trị cũng trên mười ngàn tiền vàng! Chỉ một bàn tay của Huyết bào mục sư, gần như có thể so sánh với cả cánh tay phải của tên Giang Vĩnh kia.
Một cánh tay vô cùng quý giá, vô cùng đắc tiền!
Những tay sai hung tợn chuyên bôn ba bên ngoài đi bắt người khắp nơi của giáo hội này cũng đã giàu có như vậy, cấp cao trong giáo hội như các quyền trượng giáo chủ, thánh quan giáo chủ và các nhân vật lớn có địa vị cao nhất kia, không chừng thức ăn mỗi ngày của bọn đều là trân châu, thức uống đều là nước vàng tan chảy?
Mãi cho đến khi Lâm Tề lên thuyền khách về nhà, trong đầu của Lâm Tề vẫn còn lờ mờ đang gọt giũa về vấn đề này.
Nếu có người có thể cướp sạch kho vàng của giáo hội, đó sẽ là một khoảng của cải to lớn cỡ nào! Chỉ cần có thể cướp sạch kho vàng của giáo hội, thì có lẽ mục tiêu của cuộc đời Lâm Tề sẽ có thể lập tức được thực hiện ngay thôi? Lúc còn sống, được ở trong cung đình xây dựng bằng vàng, sau khi chết đi, được ngủ trong mộ phần xây dựng bằng vàng.
- Con mẹ nó lắm tiền thật!
Lâm Tề xuýt miệng một cái, lau chùi nước dãi thiếu chút nữa đã chảy ra khỏi khóe miệng.
Lâm Tề đứng ngẩn người trên boong tàu, Enzo đã nhập bọn cùng các thủy thủ trên thuyền, gã rất rộng rãi mời các thủy thủ cùng chia xẻ hỗn hợp trộn giữa trái cau và thuốc lá, đồng thời cũng rất vui vẻ nhận lấy những điếu thuốc lá được các thủy thủ kia cuộn từ những lá thuốc kém chất lượng. Enzo đang cố giúp các thủy thủ này căng buồm lên, đồng thời thu dọn lại những thứ vụn vặt trên boong tàu.
Là một kiếm thủ xuất sắc, Enzo có đủ sức mạnh, làm những việc này chỉ là việc rất nhỏ với gã.
Dù sao Enzo cũng không mặt dày như Lâm Tề vậy, gã và Lâm Tề lên thuyền thuận gió đi Duner, tiết kiệm được khoảng thuyền phí này. Lâm Tề có thể yên tâm thoải mái ngồi trên thuyền hưởng thụ, còn Enzo thì cảm thấy mình nhiều ít cũng nên giúp người ta làm chút gì đó.
- Thật là tên bại gia chi tử!
Lâm Tề phát cáu trừng mắt nhìn Enzo đang bận rộn:
- Ngươi bận rộn như vậy, sức lực tiêu hao quá lớn, đợi lát nữa cũng sẽ phải ăn rất nhiều. Không biết là hai ngày này chúng ta chỉ có thể dựa vào bánh mì đen để sống sao? Đáng chết, đồng bạc cuối cùng cũng đã mua bánh mì đen rồi đó!
Vỗ vỗ vào túi tiền sạch sành sanh như vừa bị tẩy rửa, Lâm Tề yếu ớt thở dài một tiếng.
Trên bến tàu, người què đang vung vẫy một mảnh lụa trắng vẫy tay về phía bên này, ông cười đến đôi mắt híp lại như một đường chỉ, dường như rất thích tên Lâm Tề khốn khiếp luôn gây phiền phức cho ông này rốt cục hắn cũng chịu lăn về nhà. Mắt nhìn thuyền khách sắp khởi động, người què liền lớn tiếng kêu:
- Lâm Tề, tiểu Lâm Tề thân yêu của ta, thay ta chuyển lời hỏi thăm sức khỏe cha ngươi, nói rằng người què bên này đã chuẩn bị rượu ngon lâu năm, nếu ông có rảnh thì có thể đến đây từ từ nhấm nháp.
Lâm Tề nhếch mép, dùng sức vẫy tay thật mạnh về phía người què.
Ở phía sau cách nơi người què đứng không xa, chính là cửa hàng người què, trên sân thượng tầng cao nhất của khách sạn, Giang Vĩnh đang đứng trên sân thượng đang hiếu kỳ nhìn qua bên này. Trên chiếc mũ cao hình tròn trên đầu Giang Vĩnh, một con tắc kè độc màu đen đang phát ra những điểm sáng loang loáng.
Dùng ánh nhìn từ khóe mắt quét qua Giang Vĩnh một cái, Lâm Tề hít một hơi thật sâu. Chết tiệt, một kỵ sĩ Thiên vị, Lâm Tề phải ra tay như thế nào đây?
Thuyền khách nhẹ nhàng chấn động, chuyển động dưới dòng nước, đầu thuyền của thuyền khách gia cố thêm một góc thép nhọn dày nặng chầm chậm chạy đi.
Sông Thain là con sông không đóng băng duy nhất ở đại lục phương bắc, không ai biết rõ là vì sao, cho dù là vào trời đông giá rét đến nỗi giọt nước rơi xuống đóng thành băng, thì trên mặt sông Thain nhiều nhất cũng chỉ có một lớp băng mỏng bằng ngón tay, căn bản là không giống những con sông khác bị lấp kín bởi lớp băng dày vài thước. Những chiếc thuyền bình thường chỉ cần lắp đặt thêm góc thép nhọn ở đầu thuyền, thì có thể nhẹ nhàng tách lớp băng mỏng ra mà đi trên sông.
Cùng với tiếng nứt vỡ vụn ‘lách cách’ của lớp băng, thuyền khách chậm rì tiến vào đường thủy chính ở lòng sông, dần dần tăng tốc chạy nhanh xuống vùng hạ du. Từ nơi này theo con sông Thain đi thẳng về hướng bắc, nhiều nhất hai ngày đã có thể tới Duner. Nơi đó chính là nhà Lâm Tề, là lãnh địa mà tổ tiên của hắn đã sinh trưởng và phát triển rất nhiều năm. Căn cứ vào ghi chép lại trong gia tộc của Lâm Tề, gia tộc của Lâm Tề đã sinh sống tại vùng đất Duner từ thời Thái cổ bị hủy diệt.
Gia tộc của Lâm Tề nổi danh lừng lẫy trong thế giới ngầm ở đại lục phương Tây. Gia tộc 'Hắc hổ' thật sự giống như một con mãnh thú hung tàn hùng mạnh chiếm cứ đại lục phương bắc, tất cả những vụ mua bán ngầm trong tối của cả một vùng phương bắc trên đại lục phương Tây hoặc là trực tiếp bị gia tộc Hắc Hổ khống chế, hoặc là nhất định phải chia một khoảng lãi cao cho gia tộc Hắc Hổ. Thế lực chiềm của gia tộc này cực kỳ khổng lồ, cho dù nó đã bị thương nặng trong thời kì cuối cuộc chiến trăm năm trên lục đảo, nhưng thế lực của nó hiện giờ vẫn không phải nhỏ so với trước kia.
Hơn nữa cuộc chiến trăm năm trên lục đảo tuy rằng khiến cho huyết mạch của gia tộc Hắc Hổ thưa mỏng đi, nhưng chiến tranh cũng giúp cho tài lực và thế lực của gia tộc Hắc Hổ được khuếch trương thật lớn. Từ trước tới nay thời kỳ hiện nay là thời kỳ suy yếu nhất của gia tộc Hắc Hổ, nhưng đồng thời cũng là thời kỳ hùng mạnh nhất.
Trên cả đoạn đường cũng không một lời, tuyết trắng đã phủ kín hai bên bờ sông sông Thain, nhìn qua chỉ thấy một mảng trắng xoá, cũng không có phong cảnh gì bắt mắt.
Chỉ có điều khi đi ngang qua một trấn nhỏ có tên : Wright, Enzo hơi bàng hoàng —— cố hương của Enzo là ở Wright.
Lâm Tề chỉ có thể vuốt ve vào túi tiền khô quắt mà an ủi Enzo, khi trở về bọn họ sẽ có lộ phí , khi trở về bọn họ đã có thể tiện đường dừng lại Wright để tham quan cố hương của gã. Còn bây giờ thì, bọn họ thật sự không còn cách nào, nếu như bây giờ bọn họ xuống thuyền giữa đường, vậy thì bọn họ sẽ không có tiền để làm thuyền phí lên con thuyền khách khác .
Uống ngụm nước trong lạnh cóng, gặm bánh mì đen, Lâm Tề và Enzo sống tạm bợ qua hai ngày giống như hai nhân viên thần chức thành kính, nối tiếp đằng sau phía trước rốt cục đã xuất hiện một tòa tháp hải đăng cao gần trăm mét, tới Duner rồi.
Các thuyền viên phấn khởi kêu la lên, thuyền khách chầm chậm neo vào bến tàu, Lâm Tề và Enzo bước lên ván đi vào bờ, vẫy vẫy tay với ông chủ thuyền khách tỏ vẻ cảm kích.
Hít sâu một hơi không khí đặc sệt mùi tanh của nước biển, Lâm Tề thì thào lẩm bẩm:
- Được rồi, ta đã trở về đây! Chết tiệt!
Kéo giật tên Enzo còn đang ngắm nhìn cảnh sắc chung quanh một cái, Lâm Tề quen thuộc dẫn đường gã đi lẫn vào đám người đông đúc trên bến tàu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina