Quyển 1: Tiềm Long Vật Dụng
Chương 30
Ông bác mập..
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - www.metruyen.com
Hai mươi bốn giờ sau, khi xe lửa dừng chân tại Bắc Kinh, Tô Ái Quân và người nhà họ Phương đều đã thân thiết cả, hai bên đã trao đổi cách liên lạc với nhau. Đối với Phương Minh Viễn, Tô Ái Quân cảm thấy yêu mến từ tận đáy lòng, đứa trẻ thông minh lanh lợi, vừa đáng yêu, vừa khéo miệng, nói đông nói tây cũng hiểu rất nhanh, còn có thể học một biết mười, cái đầu thì luôn có những suy nghĩ kỳ diệu, có thể nói là học trò được cưng nhất của thầy giáo. Đặc biệt, như Tô Ái Quân không bảo thủ mà xem khinh hế hệ trẻ thì lại càng thấy yêu thích đứa trẻ như Phương Minh Viễn hơn.
Trong một ngày một đêm này, Tô Ái Quân cảm thấy mình được lợi không ít, những ý nghĩ của Phương Minh Viễn tuy thoạt đầu nghe có vẻ như toàn những suy nghĩ hão huyền, nhưng xét cho cùng thì càng ngẫm càng thấy có lý. Tô Ái Quân nói bóng nói gió muốn biết rốt cuộc Phương Minh Viễn là do ai dạy, nhưng người nhà họ Phương về chuyện này nhất nhất như một - tự học thành tài!
Còn đối với Tô Ái Quân, Phương Minh Viễn cũng cảm thấy ông ta có chút không giống bình thường. Tuy rằng nhìn từ cách ăn mặc thì Tô Ái Quân không có gì khác với những người cùng lớp tuổi, nhưng nhìn cách nói năng, khí chất và sự tự tin lơ đãng lộ ra của ông ta cho thấy Tô Ái Quân này không giống xuất thân từ một gia đình bình thường, gia đình của ông ta phải có một hoàn cảnh nhất định nào đó. Nhưng rốt cuộc là một gia đình có địa vị như thế nào mới có thể nuôi dưỡng lên một người như Tô Ái Quân thì Phương Minh Viễn không rõ nữa. Dù sao thì kiếp trước hắn cũng không có nhiều cơ hội giao tiếp với người trong chính phủ. Thế nên, trong một ngày một đêm này, Phương Minh Viễn cũng có ý tạo mối quan hệ thân thiết giữa hai bên, càng nhiều bạn thì càng có nhiều đường đi, nhà họ Phương phải phát triển lên, nếu chỉ dựa vào chút quan hệ hiện có thì tuyệt đối không thể nào thoát ra khỏi cái huyện Bình Xuyên được.
- Minh Viễn à, kỳ nghỉ đông nếu có thời gian thì đến chú chơi nhé.
Tô Ái Quân trước lúc xuống xe vẫn không quên dặn dò.
- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!
Phương Minh Viễn trong lòng thầm nghĩ, ngay cả khi chú không dặn dò, tôi cũng phải tìm cơ hội tìm đến tận nhà xem xem chú rốt cuộc là ai, nếu như cây củ mà biến thành sâm, vậy thì càng đẹp biết bao nhiêu.
- Anh, bên này!
Bạch Bình bao giờ cũng đứng ở cửa sổ tìm bóng dáng người nhà đột nhiên mừng rỡ hét lên.
Tiếp theo đó là vài cái đầu thò ra cửa sổ, Phương Minh Viễn vừa thấy chính là bác và mấy người anh họ.
Trong nhà Bạch Bình có một người anh cả, còn có bảy chị em gái và ba người chị họ bên nội, cô là em út trong nhà, đương nhiên rồi, chính điều này đã dẫn đến Phương Minh Viễn là người nhỏ nhất trong các anh chị em trong nhà. Mà mấy người anh họ này của hắn đều là người trưởng thành và đều đã đi làm. Lần này gặp mặt người thân vui mừng khôn xiết, có nói cũng không hết lời.
- Mẹ, chúng ta đem hành lý xuống trước rồi mẹ với bác nói chuyện sau có được không ạ? Các cô nhân viên phục vụ đều phải cười chúng ta mất.
Phương Minh Viễn vừa thấy đây không phải là điều hay, liền kéo vạt áo Bạch Bình nói.
Bạch Bình đang mải hồ hởi giờ mới để ý tới, mình vẫn đang ở trên xe, bên cạnh còn có hai vợ chồng ông bà Phương. Bạch Bình ngượng ngùng nói:
- Con vui đến lú lẫn mất rồi, cha mẹ, chúng ta mau xuống xe thôi.
- Không sao, cũng là chuyện thường tình mà!
Ông Phương mỉm cười nói, con dâu đã năm năm không về Bắc Kinh thăm người thân rồi, nên tâm trạng này ai cũng có thể hiểu được.
Đoàn người xuống xe, Bạch Bình liền giới thiệu hai bên. Năm đó Bạch Bình kết hôn, bởi vì hai bên cách nhau xa quá, nên chỉ có bác của Phương Minh Viễn nhân cơ hội đi công tác ghé lại thị trấn Hải Trang một đêm, coi như cũng đã quen biết với người nhà ông Phương rồi. Còn mấy cậu anh họ của Phương Minh Viễn thì mới là lần gặp mặt đầu tiên.
- Mấy đứa này lần gặp mặt đầu tiên mới còn là học sinh, không ngờ bây giờ đã đi làm rồi. Thời gian trôi đi nhanh thật đấy!
Bạch Bình không nén nổi xúc động.
- Tiểu Viễn, còn nhớ bác là ai không?
Bác Bạch Lâm ngồi xổm người xuống cười tủm tỉm hỏi. Thật ra anh đã từng gặp Phương Minh Viễn, nhưng Phương Minh Viễn khi ấy còn nhỏ, cũng chỉ được ba tuổi.
- Là bác!
Phương Minh Viễn nhào vào lòng bác, nói giọng trong veo của một đứa trẻ. Có thể không quen biết sao, kiếp trước, sau khi hắn về Bắc Kinh ở nhờ nhà bác một năm, bác còn rất thương hắn nữa. Nhưng hồi đó bác tương đối mập, bây giờ thì....cũng không đến nỗi nào, vẫn có thể miễn cưỡng cho là một thân hình chuẩn. Mình phải nhắc nhở bác đề phòng. Sau này bác có thể trở thành ông béo hai trăm kí lô, đi vài bước đã thở hổn hển, còn từng phải phẫu thuật trợ tim nữa.
Bạch Lâm vui đến nỗi mặt mày hớn hở, Bạch Bình là người mà anh ta cưng nhất, nên đối với đứa cháu trai rất ít gặp Phương Minh Viễn này tự nhiên cũng yêu quý hơn hẳn.
- Bác à, cậu hơi béo rồi đấy! Béo là không tốt đâu ạ, rất dễ bị bệnh cao huyết áp với lượng cholesterol trong máu cao, không tốt cho tim mạch! Như vậy sẽ mang thêm gánh nặng cho tim. Hơn nữa cao huyết áp còn dễ dẫn đến bệnh xuất huyết não, tắc động mạch não, rất nghiêm trọng thậm chí gây ra tê liệt. Vì hạnh phúc sau này của bác, của mẹ và của các anh chị, bác phải giảm béo đi thôi!”
Phương Minh Viễn vỗ vỗ vào bụng bác, mặt nhăn nhó nói.
Cái gì gọi là một câu làm khiếp đảm lòng người? Đây chính là một câu làm khiếp đảm lòng người mà! Đám người Bạch Lâm bị kinh ngạc không ít, đây đâu phải là lời mà đứa trẻ bảy tuổi năm 1984 có thể nói ra chứ! Nghe mà xem, nào là cao huyết áp, cholesterol cao, xuất huyết não, rồi thì tắc động mạch não, toàn là những danh từ y học, khiến mấy người đứng nhìn trân trân không thốt lên lời. Nhưng trái lại, đám người nhà ông Phương thì nửa năm nay đã bị Phương Minh Viễn cứ thỉnh thoảng lại bắn ra những từ mới khiến cho kinh ngạc điếng người rồi, thế nên giờ vẫn có thể giữ được trạng thái bình thường.
Theo lý mà nói, thông thường gặp mặt thì việc này chắc chắn sẽ không được lòng người khác, nhưng ai lại có thể tính toán với một đứa nhóc bảy tuổi chứ, trẻ con không biết kiêng kỵ mà! Huống hồ đứa trẻ rõ ràng là quan tâm đến sức khoẻ của người lớn, điều này lại càng khó trách. Những đứa trẻ thông thường vào thời điểm này thường chỉ thích được người lớn đưa đi chơi, thích đòi quà, đâu có đứa nào nghĩ được rằng phải quan tâm đến sức khoẻ của người lớn.
- Tiểu Bình, những từ này là em dạy đấy à?
Bạch Lâm một lúc lâu sau mới tỉnh lại, nhìn Bạch Bình hỏi.
- Em đâu có, thằng nhóc này suốt ngày đọc sách, sách gì cũng mang về đọc vài lần, chắc chắn là lại đọc được ở quyển sách y nào rồi.
Bạch Bình xoay Phương Minh Viễn lại nói:
- Minh Viễn, ở đâu có thói vừa gặp bác đã nói những lời này hả, không có chút lễ phép nào cả!
- Như vậy bác mới nhớ lâu!
Phương Minh Viễn cố làm ra vẻ oan ức nói:
- Nếu nói lúc khác chắc chắn bác sẽ quên. Như vậy, sau này bác vừa nghĩ đến cháu sẽ nghĩ ra rằng phải kiểm soát trọng lượng cơ thể.
- Hay! Hay! Hay!
Bạch Lâm ôm Phương Minh Viễn lên, cười ha hả nói:
- Tiểu Viễn nói rất hay, bác vừa nghĩ đến Tiểu Viễn chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến việc Tiểu Viễn muốn bác giảm cân!
Tên nhóc thông minh lanh lợi như thế này ai mà không thích được đây?
- Em chào anh Bạch Bân, anh Hạ Quân và anh Hạ Kiệt ạ!
Trong lòng Bạch Lâm, Phương Minh Viễn vẫn không quên chào ba ông anh họ.
- Hì! Nhìn xem này, thằng nhóc thật thông minh, chỉ nói có một lần mà đã nhớ rõ các con rồi.
Bạch Lâm càng vui mừng quay đầu về ba người nói. Ba người họ cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Nhảm nhí, kiếp sau mỗi năm đều phải đi gặp tới mười ông chủ, mà lại không nhớ được tên? Nếu thế ta không phải thành củi mục rồi sao?” Phương Minh Viễn trong lòng cười thầm.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cumeohoang
Quyển 1: Tiềm Long Vật Dụng
Chương 31
Ngàn dặm đưa lông ngỗng
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - www.metruyen.com
Nhà bác trai ở trong ngõ nhỏ phía đông của thủ đô gần đường lớn cạnh Chùa Ngọc Lưu Ly, ở đây còn có bác gái thứ hai của Phương Minh Viễn, chính là chị gái thứ hai của Bạch Bình, năm nay đã gần sáu mươi tuổi. Con gái bà và Bạch Bình kém nhau một tuổi, cháu ngoại của bà và Phương Minh Viễn cũng kém nhau một tuổi. Ở kiếp trước, Phương Minh Viễn lớn lên thường nghe người trong nhà nói thuở nhỏ hắn cũng ở đây và hay cùng cô cháu ngoại đó chơi, tranh giành đồ chơi với nhau, hơn nữa đôi khi còn cãi nhau, làm bác hai phải mách bà ngoại. Vì việc này mà người lớn trong nhà vẫn thường trêu đùa hắn, cho đến khi hắn ba mươi tuổi mà vẫn còn thấy trêu. Tuy nhiên trong cuộc đời này, Phương Minh Viễn chắc chắn sẽ không phạm sai lầm giống như vậy nữa.
Có ba người anh họ giúp đỡ, nên túi to túi nhỏ hành lý của Bạch Bình đã đưa về nhà an toàn, về phần hai ông bà Phương cũng đương nhiên đi theo họ về ngõ nhỏ, sau đó tính toán tìm nhà nghỉ nào gần đó trọ lại. Theo Bạch Bình đi vào ngõ nhỏ, trên đường chào hỏi mọi người liên tục, với Phương Minh Viễn mà nói, trong đó có không ít người quen biết, đương nhiên đây đều là trong trí nhớ kiếp trước.
Về đến cửa, ba anh họ xếp các túi to túi nhỏ ở cùng nhau, lúc này mới lau mồ hôi nói:
- Dì Út này, sao dì mang theo nhiều đồ như vậy, thảo nào bác phải gọi ba đứa cháu, làm náo loạn cả nửa ngày đi làm.
Bạch Bình đưa một tay ra lật một cái túi, cười mắng:
- Mang quà cho các cậu, các cậu còn ngại xách nữa à! Hạ Quân, cháu xem lấy cái gì đó về cho nhà mình đi.
Hạ Quân tìm xem trong mấy túi đồ lấy túi có tên nhà mình, vừa mở ra liếc mắt một cái, há hốc mồm không cầm được hơi, trong đó tất cả đều là đặc sản của đất Tần Tây, không ngờ còn có cả thịt dê, anh ta cũng là người đã đi làm, chỗ này tính ra mua hết không dưới ba mươi tệ. Nhìn lại mấy cái túi khác, có thể nói điều đó là đúng, Bạch Bình trở về nhà, cần biếu họ hàng quà gì đó, tất cả trị giá cũng phải hơn một trăm tệ. Vào những năm tám mươi tư, thì số tiền này cũng không phải là nhỏ. Bình thường gia đình sinh hoạt tiết kiệm thì một năm dùng không đến chừng đó tiền.
- Dì Út này, cả túi đồ này đều cho nhà cháu phải không?
Hạ Quân ấp úng hỏi nhưng không biết có phải nhầm không, lại khiến dì Út phải ngại ngùng, dùng nhiều tiền thế này để mua quà biếu. Lúc này, mọi nhà đều không dư giả gì.
- Lấy đi lấy đi! Tất cả đều là của nhà cháu đó!
Bạch Bình đang vội vàng sắp xếp chỗ cho hai ông bà nên vẫy tay nói mà cũng không quay đầu lại.
Hạ Kiệt thấy lạ lại gần nói:
- Làm sao vậy?
Hạ Quân đem cái túi đổ ra, làm cho Hạ Kiệt ngạc nhiên tròn hai mắt. Quà của dì Út nhiều quá.
Phương Minh Viễn ngồi trên ghế nhìn mọi người thấy hơi buồn cười, hai người anh họ này, về sau cũng không tồi. Kiếp trước, Hạ Quân chính là vị Phó Kiểm sát trưởng ở Viện Kiểm sát thủ đô cuối cùng mà hắn muốn gọi điện tìm kiếm, quả thực anh ta đã có cơ hội tiến lên vị trí cao nhất, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà anh ta lại từ chối. Còn Hạ Kiệt sau lại ra khỏi nhà nước, ra bên ngoài lăn lộn, hạng người nào cũng quen biết. Hắn đến thủ đô lần này, cũng là muốn có được hai người anh họ quan trọng này. Ở kiếp trước trước, mẹ của họ với nhà họ Phương rất thân nhau, với Phương Minh Viễn cũng vô cùng chu đáo, nhưng Hạ Quân, Hạ Kiệt lại vì hơn Phương Minh Viễn nhiều tuổi nên không có tiếng nói chung, chỉ coi như là quen biết bình thường. Lần này, Phương Minh Viễn sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nữa mà nhất định phải giữ lấy hai người.
Hạ Kiệt nói nhỏ:
- Không thể lấy nhiều như vậy, dì Út hãy giữ lại một chút đi, không có về nhà mẹ cháu sẽ không bằng lòng đâu. Nhà dì Út cũng vất vả đến thủ đô một chuyến chắc chắn là phải tiêu nhiều tiền, có thể giúp đỡ được chút nào hay chút đấy.
Phương Minh Viễn cười nói:
- Anh Hạ Kiệt, các anh cứ lấy đi, trước khi nhà em đến đây, đã tính toán cả rồi, nhà nào cũng có mà. Bác và mẹ em là chị em, chỗ ấy đừng tính toán gì cả. Chẳng qua là lông ngỗng đưa ngàn dặm, của ít lòng nhiều, hai anh cứ nhận lấy đi.
Lần đầu tiên bị Phương Minh Viễn đột nhiên nói chen vào làm Hạ Quân, Hạ Kiệt hơi hoảng. Hơn hai mươi tệ mà bảo lấy liền đi, đứa trẻ này dám nói vậy thật là khẩu khí không nhỏ.
Bác gái ở bên ngoài nghe thấy giật mình cười nói:
- Thằng bé này thật thông minh, không ngờ còn biết cả ngàn dặm đưa lông ngỗng, của ít lòng nhiều. Cháu có biết những lời này ở đâu mà có không?
Phương Minh Viễn có ý muốn khoe khoang trước mặt mọi người, như vậy không nghi ngờ gì có thể nâng cao địa vị của mình ở trong lòng bọn họ:
- Tất nhiên là cháu biết, thầy giáo có nói, con đọc sách nên biết, cũng phải biết nguyên nhân.
-Theo truyền thuyết, vào năm Trinh Quan triều Đường, vua Thổ Ty ở Vân Nam xa xôi muốn tỏ lòng tôn kính với vương triều, phái cấp dưới là Xa Bá Cao mang theo một số bảo vật và một con thiên nga vô cùng đáng yêu, đến kinh thành yết kiến Đường Thái Tông. Dọc đường, Xa Bá Cao chăm sóc con thiên nga trắng rất cẩn thận. Nhưng khi tới bên một hồ nước, y thấy thiên nga khát nước vô cùng, liền thả nó đến bên hồ uống nước. Ai ngờ, thiên nga uống nước xong liền giương cánh bay đi mất. Xa Bá Cao sợ hãi nhanh chóng nhảy lên bắt lại nhưng chỉ giữ được một cái lông ngỗng. Điều này làm Xa Bá Cao lo lắng, gào khóc thành tiếng ở bên hồ. Nhưng khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì, hắn phải đi Trường An, nếu không Đường Thái Tông trách tội, Thổ Ty cũng không tha cho y. Nghĩ tới nghĩ lui không còn cách nào khác cuối cùng hắn đành để cái lông ngỗng này vào trong một tấm lụa gấm gói lại, viết thêm một bài thơ, đi gặp Đường Thái Tông. Toàn bộ có tám câu thơ:
“'Thiên nga cống đường triều
Sơn cao lộ viễn diêu
Miện dương hồ thất bảo
Đảo địa khốc hào đào
Thượng phục đường thiên tử
Thỉnh nhiêu miễn bá cao
Lễ khinh tình ý trọng
Thiên lý tống nga mao”
Dịch thơ:
“Cống thiên nga cho Triều Đường
Đường xa núi cao
Đến hồ Miện Dương đánh mất bảo vật
Ngã xuống đất gào khóc
Đến quỳ dưới vua Đường
Xin tha cho Xa Bá Cao. Của ít lòng nhiều
Ngàn dặm đưa lông ngỗng”
Sau khi nghe những câu thơ này, Đường Thái Tông chẳng những không trách cứ mà lại còn vui vẻ nhận lấy lễ vật, và ban cho tơ lụa, lá trà, ngọc bội là những đặc sản ở trung nguyên và giữ Xa Bá Cao ở lại một thời gian. Xa Bá Cao cảm động sâu sắc, sau khi quay về Vân Nam ca tụng hết lời thịnh tình của triều đình. Người đời sau vẫn thường hay dùng những lời này để ý nói rằng lễ vật tuy không quý nhưng tình ý sâu đậm.
Sau khi Phương Minh Viễn nói xong một hồi, trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có ông bà Phương và Bạch Bình là dự đoán trước và có chuẩn bị tâm lý, còn lại mọi người đều bất ngờ. Tuy rằng ý nghĩa của câu nói này tất cả mọi người đều hiểu và thường dùng, nhưng xuất xứ cụ thể thì không có mấy người biết. Nhất là Phương Minh Viễn có thể kể ra được rõ ràng thời gian, nhân vật, tình tiết, câu thơ, quả thực là rất ít thấy. Mấy người Bạch Lâm ngơ ngác nhìn nhau, câu trả lời của Phương Minh Viễn, họ cũng không biết có chính xác hay không, bác gái thật ra cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi chứ không kỳ vọng vào câu trả lời của Phương Minh Viễn. Nhưng nghe cũng phải giật mình, cũng là bộ dạng ấy, nhưng hình như có chuyện gì lạ. Cho dù không phải là thật thì một đứa trẻ ít tuổi có thể nghĩ ra một câu chuyện xưa như vậy, cũng đủ làm cho người ta phải kinh ngạc.
Nhìn anh, chị dâu và mấy đứa cháu trai tỏ vẻ giật mình, Bạch Bình trong lòng cảm thấy rất vui. Tuy rằng đã biết cậu con trai đến thủ đô sẽ không thành thật đóng vai một đứa trẻ ngoan, nhưng vừa đến thủ đổ đã làm cho mọi người trong nhà hai lần ngạc nhiên, thực sự làm cho chính mình hãnh diện.
- Dì Bình à, em dạy thằng bé này như thế nào vậy, sao có thể hiểu biết nhiều như vậy?
Bạch Lâm vui mừng ôm lấy Phương Minh Viễn, thuật lại một lần chuyện hắn ở nhà ga, bác gái lại ngạc nhiên vô cùng, tán thưởng không ngừng. Hai ông bà Phương và Bạch Bình, ba người tự nhiên vui mừng đến nỗi nếp nhăn trên trán cũng giãn ra.
Phương Minh Viễn trong lòng mừng nghĩ: “Dạy như thế nào sao? Đương nhiên là trang web Baidu cái gì cũng có rồi! Xem ra đây là phát súng đầu tiên bắn ra khi đến thủ đô.”
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cumeohoang
Quyển 1: Tiềm Long Vật Dụng
Chương 32
Vụ trưởng Tô
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - www.metruyen.com
Lúc này Tô Ái Quân cũng đã đi tới bên ngoài khu đại viện dành cho người làm trong Cục Thủ Đô thuộc Bộ Đường sắt, theo con đường nhỏ quen thuộc bước vào cổng chính. Bố của Tô Ái Quân, Tô Hoán Đông là Vụ trưởng của Vụ Kế hoạch và Phát triển của bộ Đường sắt, trước khi giữ chức vụ này ông ấy là Phó cục trưởng thường trực của Cục Thủ đô, mặc dù đã được thuyên chuyển đến Bộ đường sắt nhưng Tô Hoán Đông không chuyển nhà, nhà vẫn còn ở trong đại viện của cục Thủ đô.
- Ông ơi, mau ra ngoài đi, Ái Quân đã về rồi
Nhìn thấy Tô Ái Quân vào cửa, bà vợ vui mừng gọi liên tục.
- Cuối cùng cũng về nhà, đúng là không thay đổi à?
Tô Hoán Đông trong thư phòng đi ra, nhìn Tô Ái Quân cười nói
- Cha nghe nói con trai ở Đại học Giao Thông Phụng Nguyên cũng không tồi, thật là vui mừng.
Hôm nay ông cũng không có đi đâu mà ở nhà vì có một văn kiện cần giải quyết, sau đó sẽ ăn mừng năm mới luôn, sang năm mới sẽ bố trí triển khai công tác kế hoạch cho năm tám tư, với cương vị Vụ trưởng vụ Kế hoạch và Phát triển cũng có nhiều áp lực nặng nề. Tô Ái Quân là con trai út, trước đây đã từng lên núi, xuống nông thôn, đi Phụng Nguyên. Sau đó cũng vào Đại học Giao Thông Phụng Nguyên công tác. Tô Hoán Đông vẫn muốn anh ta quay về thủ đô đoàn tụ gia đình. Nhưng Tô Ái Quân vẫn không chịu và cũng không muốn trở lại thủ đô.
- Cha à, cha nói cứ như con là đứa con bất hiếu không bằng!
Tô Ái Quân nhận chiếc khăn mặt từ tay người mẹ, vừa lau mặt vừa nói.
- Anh Cả và chị Hai không phải đều ở bên bố mẹ sao? Hơn nữa bố và mẹ vẫn còn trẻ khỏe, nên không có con bên cạnh cũng có sao. Chờ khi bố về hưu, con nhất định sẽ ngoan ngoãn mà trở về chăm sóc bố mẹ. Con đây cũng vẫn còn trẻ, vẫn có thể tự do phấn đấu.
- Còn trẻ? Đã hơn ba mươi tuổi rồi còn không nhanh kết hôn đi, con cái anh cả và chị hai con đều đã học đến trung học cả rồi đấy! Hãy nhìn lại những người bạn cùng lứa tuổi của con xem, con cái đều học đến tiểu học rồi!
Mẹ anh ta tức giận phủi bụi trên người anh ta, vẻ mặt nghiêm khắc nói
- Nhưng tôi chờ để được ôm cháu trai nhỏ của tôi.
- Mẹ, mỗi lần con về nhà, mẹ đều nhắc tới đầu tiên là chuyện này.
Tô Ái Quân dở khóc dở cười nói
- Con vẫn chưa tìm được người thích hợp, nếu tìm được con sẽ kết hôn ngay lập tức, tuyệt đối không có ý trốn tránh, con đâu có thể?
- Không thích hợp, không có người thích hợp, lần nào cũng nói như vậy.
Mẹ anh ta nghe vẫn giận một chút, bà đưa mạnh tay thêm hai lần.
- Chao ôi, mẹ ơi, mẹ giúp con phủi bụi, hay là nhìn con không vừa mắt nên thuận tay đánh con vậy?
Tô Ái Quân liền bước lui xuống hai bước, né tránh nhưng mẹ y vẫn rất mạnh.
- Tiểu tử thúi, ta xem con món nợ vậy.
Tô Hoán Đông cười mắng. Đứa con trai út đã trở về, tết âm lịch năm nay cả nhà có thể đoàn tụ, ông cảm thấy rất tốt. Đang bận rộn với những văn kiện nhưng tạm thời cũng để sang một bên.
- Ăn cơm chưa? Mẹ làm cho con tô mì ở dưới đó.
Mẹ anh ta nhìn anh ta từ trên xuống dưới với ánh mắt tràn đầy niềm vui.
- Mẹ à, con không đói.
Tô Ái Quân liền vội vàng kéo mẹ và nói.
- Không đói sao? Tốt lắm.
Tô Hoán Đông khua tay nói
- Lại đây, kể cho ta nghe tình hình công tác của con gần đây đi. Thật ra ta muốn xem con ở lại Đại học Giao thông Phụng nguyên có thành tích gì không? Không phải lăn lộn ở trường đại học để ăn rồi chờ chết chứ?
- Ông à, thằng bé vừa mới về, vẫn còn mệt đâu, ông đã bảo con báo cáo công việc rồi. Đây là ở nhà, không phải là ở bộ! Tạm dừng lại ông vụ trưởng uy phong à!
Mẹ anh ta lập tức mặc kệ. Người con trai út bị gọi vào, không vào ba hai giờ thì không ra được, mẹ anh ta còn chưa nhìn kỹ mặt anh ta mà, sao bố anh ta có thể gọi anh ta đi như vậy chứ.
Tô Ái Quân vội vàng trấn an mẹ, Tô Hoán Đông cũng không tức giận gì, đứa con trai yêu đã đi một năm rưỡi mà không gặp mặt, mẹ con trò truyện ông có thể hiểu được.
Mãi cho đến gần chiều, mẹ anh ta phải đi nấu bữa tối, lúc này Tô Ái Quân mới bước vào thư phòng của Tô Hoán Đông.
Sau đó báo cáo tóm tắt, rõ ràng thời gian công tác, Tô Hoán Đông hơi gật đầu, lắng nghe, Tô Ái Quân cũng có một chút thành tích ở trường đại học Giao thông Phụng Nguyên, mặc dù vẫn chưa sáng láng, nhưng tự mình ra ngoài mà như vậy cũng được. So với anh Cả, chị Hai, với bạn bè đồng trang lứa thì cũng chưa ai có được thành tích như anh ta.
- A, đúng rồi, cha à, trên đường con về nhà, con đã gặp một đứa bé rất thú vị.
Tô Ái Quân liền đem chuyện tình cờ gặp Phương Minh Viễn trên xe ra nói.
- Tàu hỏa đệm từ trường?
Tô Hoán Đông cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, ông cẩn thận suy nghĩ một chút.
- Lý luận này không phải là nó tự nghĩ ra, ta nhớ không nhầm thì lý luận này đầu tiên có xuất phát từ Châu Âu. Người Châu Âu và người Mỹ đều có quá trình nghiên cứu về nó, cho đến giờ vẫn chưa thành công. Tuy nhiên hình thức này này nổi lên rất ấn tượng.
- Bố à, cho dù lý luận này không phải là thằng bé đó sáng tạo ra, nhưng bố thử nghĩ xem, nó cũng nghĩ lớn đấy chứ? Hơn nữa, gia đình thằng bé ở một thôn dưới huyện Bình Xuyên, tỉnh Tần Tây. Một đứa trẻ ở một thị trấn không ngờ có thể nghĩ đến lý luận đó, thằng bé này thật khác thường đó.
Tô Ái Quân không khỏi vì Phương Minh Viễn mà thắc mắc bất bình:
- Con là giáo sư của trường Đại học Giao thông mà cũng không biết về điều đó, vậy mà làm sao một đứa trẻ lại có thể biết được lý luận đó?
Tô Hoán Đông không nhịn được cười nói:
- Xem ra con có ấn tượng rất tốt về đứa trẻ này, ta cũng không có nói là thằng bé đã bắt chước ý tưởng đó. Thằng bé quả nhiên là rất thông minh. Hơn nữa, nó đưa ra ý kiến này về đường sắt, cũng rất có ý nghĩa xây dựng đó. Thật sự, ở trong Vụ, vấn đề về xe lửa vẫn còn là vấn đề quan trọng, cũng có rất nhiều người đưa ra ý kiến. Quốc gia chúng ta về diện tích đất nước thì lớn nhưng vấn đề đường sắt lại vô vùng yếu kém. Từ thời lập nước tới giờ trên cả nước đường sắt chỉ có 2.18 vạn km. Đến cuối năm 1980, đường sắt của Trung Quốc cũng chỉ không đến 5 vạn km. 30 năm mà đường sắt cũng chỉ tăng không đến 3 vạn km, mỗi người cũng không đủ cột khói dài! Tương lai có thể nói là trách nhiệm nặng nề đây. Đường sắt phát triển, điều này tất cả mọi người đều hiểu được, có thể vận chuyển được càng nhiều hàng hóa và hành khách, có tác dụng rất lớn đối với nền đẩy mạnh kinh tế đất nước.
- Đứa trẻ đó nói thêm rằng đường sắt tăng trưởng mang tính cách mạng, ảnh hưởng đến vận mệnh kinh tế đất nước, mang tính dài lâu, và ảnh hưởng đến tam giác kinh tế Hoa Hạ, thu nhỏ khoảng cách các vùng, lấy vùng duyên hải và khu công nghiệp đông bắc làm chính, còn có chúng ta ở trung tâm và các bộ lạc phía tây nữa, như vậy sẽ giúp giảm các chi phí một cách thấp nhất, Việc phân chia lao động và công việc một lần nữa mang tính đột phá, khiến cho hàng hóa lưu thông càng trở lên thuận lợi hơn. Về việc phát triển kinh tế đất nước, không khác gì hổ sinh hai cánh!
Tô Ái Quân rất hưng phấn nói.
Tô Hoán Đông nét mặt không khỏi ngạc nhiên, những lời này nói thật quá hay, đơn giản rõ ràng mà tóm tắt chỉ trong mấy câu, phát triển đường sắt ở khu vực kinh tế Hoa Hạ! Thân là Vụ trưởng vụ Kế hoạch và Phát triển như ông, lẽ nào lại không rõ, hiện giờ quốc gia coi trọng chính là phát triển kinh tế, tốc độ xây dựng đường sắt nhanh đã được các lãnh đạo không ngừng nhắc tới. Nếu ý kiến này về phát triển đường sắt được đề xuất lên các lãnh đạo thì Bộ Đường sắt trong tương lai vài năm tới sẽ được đất nước coi trọng và có nhiều chính sách hơn. Trở thành công việc trung tâm quan trọng của đất nước! Tô Hoán Đông đứng dậy, đi qua đi lại trong thư phòng, hỏi lại một cách nghiêm túc:
- Điều này cũng là so đứa trẻ đó nói à?
Tô Ái Quân cũng không khỏi có chút khẩn trương, anh ta rất ít khi thấy bố mình nghiêm túc như vậy.
- Nguyên văn nó nói đương nhiên không phải như vậy, đây là do sau đó con tự mình tổng kết ra.
- Ái Quân, buổi tối con kể cho cha nghe chuyện con và đứa trẻ đó để cha viết một báo cáo, nó rất có ích đó.
Tô Hoán Đông trầm ngâm một lát nói.
- Vâng, con hiểu rồi!
Nhìn thấy bố rất coi trọng, và có thể giúp đỡ được bố nên Tô Ái Quân cũng rất vui.
Tô Hoán Đông dặn dò:
- Chuyện quan trọng có liên quan đến đường sắt nên câu cú phải viết rõ ràng, một chữ cũng không sơ ý.
Tô Ái Quân đi ra ngoài, ngồi trên bàn làm việc Tô Hoán Đông nhìn chiếc bàn chưa hoàn thành xong báo cáo, nghĩ về việc Tô Ái Quân nói về đứa bé, đột nhiên thấy nhiều điểm thú vị.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cumeohoang
Quyển 1: Tiềm Long Vật Dụng
Chương 33
Tương lai nắm giữ trong tay mình
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - www.metruyen.com
Phương Minh Viễn không biết việc mình ngẫu nhiên gặp Tô Ái Quân trên chuyến xe lửa đó, không ngờ những ý kiến của mình lại được đề xuất tới tai Vụ trưởng vụ Kế hoạch và Phát triển bộ Đường Sắt – Tô Hoán Đông. Càng không biết rằng vị này cũng được cho là quan lớn của Bộ Đường sắt Tô Hoán Đông, đã cảm thấy thật sự hứng thú với mình. Lúc này, hắn đang cùng ông bà Phương ở gia đình họ Bạch trò truyện và ngắm lại phong cảnh thủ đô. Trong trí nhớ của Phương Minh Viễn ở kiếp trước, hắn đã từng tới thủ đô vào mùa đông năm 88, thủ đô đã thay đổi rất nhiều.
Những ngày này, “Thành tựu to lớn” của Phương Minh Viễn ở thị trấn Hải Trang đã được người trong nhà họ Bạch lan truyền rộng rãi. Nhưng hắn vẫn nói những câu nói làm cho mọi người cười vang, cũng để lại cho anh chị em họ ấn tượng sâu sắc.
Bác trai và các bác gái ít nhất cũng rất nhẹ nhàng và dường như đặc biệt coi là bạn cùng lứa tuổi với đứa cháu trai ngoại thông minh này, mỗi người đến đều mang theo những đồ ăn ngon, những đồ chơi thú vị.
Bởi vì trước tết âm lịch ông bà Phương cũng không có ý định ở lại thủ đô lâu, dự tính trở lại thị trấn Hải Trang ăn mừng năm mới cho nên mấy ngày nay ngoài việc được tiếp đãi nồng hậu, chủ yếu cùng ông bà đi chơi trong thủ đô, tất nhiên Phương Minh Viễn cũng đi theo. Nhưng đối với những ngôi nhà lầu ở thủ đô mà người nhà họ Bạch nói là rất lạ, dường như Phương Minh Viễn lại rất quen thuộc các điểm nổi tiếng ở Bắc Kinh, biết cụ thể cả phương hướng. Hơn nữa những cảnh vật tại các điểm đó đôi khi nhìn lại thấy chút nhàm chán. Các địa danh như Bắc Hải, Cảnh Sơn, Cố Cung, Di Hòa Viên cũng không ngoại lệ.
Đang nói tới việc này, mọi người đều có cảm giác có lẽ là đứa trẻ này đúng là không hứng thú với những danh lam này, cái bọn nó thích phải là vườn bách thú mới đúng. Vào năm 84, thủ đô còn không có một công viên trò chơi. Năm nay mới có thể khởi công xây dựng khu vui chơi nổi tiếng ở thủ đô, hai năm sau mới có thể mở cửa. Nhưng trước tết âm lịch có lẽ tin tức khởi công xây dựng còn chưa nhiều người biết đến.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi, trở lại thủ đô vào những năm ở kiếp trước, Phương Minh Viễn sống gần hai mươi năm ở đất thủ đô, có lẽ cũng trong đúng cái ngõ nhỏ này, đường phố này, những địa danh này làm sao hắn lại không nhớ chứ, những danh lam trong tứ thành cũng quen thuộc. Đi chơi xuân thời cấp hai, rồi học đại học đi chơi cùng bạn gái, sau này cùng với bác gái đi giải sầu, vẫn là loanh quanh trong từng đó cái danh lam ở nội thành này, tất cả những khu vườn này. Tuy nói rằng hắn che dấu những biểu hiện của mình nhưng khi ngẫu nhiên nhớ lại, thì hắn lại cố gắng thay đổi sắc mặt để khỏi bị bại lộ.
“Ở đây sau này sẽ được xây dựng lại, xây những gian hàng, phía trước là ao sẽ có đủ loại hoa sen…”
“Năm đó, ngày một tháng một, chúng ta đã từng ở trong này cùng với nhau đợi ngắm mặt trời lên…”
“Nơi này sau này sẽ có một đài ngựa gỗ xoay tròn, là thứ mà các cô gái và trẻ con thích nhất, chỉ có điều…” Chỉ có điều hiện tại cô gái đó không còn làm ở thủ đô nữa mà đang làm ở Đông Bắc. Nhớ tới mình ở kiếp trước, cuộc đời không có hồi kết mà chết trong tình cảm lưu luyến, trong lòng Phương Minh Viễn dâng lên một nỗi chua xót, dường như xuất hiện chút hoảng hốt.
- Tiểu Viễn à?
Ông Phương đã nhận ra sự khác thường của đứa cháu trai, nên nhẹ giọng hỏi.
- Con mệt à?
Phương Minh Viễn lắc đầu, quay đầu đi và tạm thời bỏ qua những ký ức trong đầu.
- Ông nội, không có việc gì đâu ạ. Tuy nhiên, bà nội đi đường dài chắc là mệt rồi, giờ cũng giữa trưa rồi, hay là chúng ta ra ngoài tìm chỗ ăn cơm đi. Những nhà hàng trong địa danh này chẳng những đắt đỏ mà cũng không được ngon nữa.
- Con muốn ăn gì?
Ông Phương mặc dù không biết vì sao vừa rồi cháu nội có vẻ hơi buồn nhưng ông biết đứa trẻ này tương đối chín chắn, hắn muốn nói thì hắn sẽ nói, hắn không định nói thì hỏi cũng không nói. Lời nói khách sáo càng như chê cười, đến lúc đó ai nhường ai cũng chưa biết. Cho nên khi hắn có thể làm được, cố gắng quan tâm hắn, nhất định trong tương lai hắn sẽ mở đường, họ Phương trong tương lai phụ thuộc vào hắn, chỉ cần hắn có thể giương đôi cánh bay lượn, mọi người trong họ Phương cũng sẽ cùng nhau từng bước trở nên giàu có với con đường sáng lạn.
- Trước cửa đường lớn tiệm vịt quay Toàn Tụ Đức!
Phương Minh Viễn nói không chút do dự. Nếu đến thủ đô một lần, như vậy phải nếm thử món vịt quay nổi danh nhất thủ đô, mà vịt quay nổi danh nhất tất nhiên là vịt quay Toàn Tụ Đức.
- Thằng nhóc này, thật là cái gì ngon thì ăn nhanh đi! Tuy nhiên ông nói trước với cháu, vịt quay Toàn Tụ Đức rất đắt, đủ cho bốn người chúng ta chắc ít cũng phải hai mươi tệ. Nếu tính ra cũng bằng nửa tháng tiền công dì Út. Cháu có trả được không?
Hôm nay ra ngoài cùng con trai bác là Bạch Bân, cũng không kìm nổi cười nói, đứa bé này không biết làm sao mà biết đến cửa hiệu ăn lâu đời này của thủ đô, mấy ngày nay, bọn họ thật may mắn có lộc được ăn toàn đồ ngon.
- Trời sinh cháu có tài tất phải dùng, có nhiều tiền tiêu đi lại đến!
Phương Minh Viễn ngang nhiên phản bác lại
- Tiền sinh ra không có sẵn, khi chết cũng không mang theo được! Kiếm tiền chính là để tiêu tiền, kiếm tiền nhiều không tiêu tiền là thần giữ của, tiêu tiền nhiều mà không kiếm tiền là kẻ phá của. Không bỏ ra tiêu tiền thì sẽ không kiếm được tiền! Mặc dù nói rằng bữa ăn này tương đối tốn kém, nhưng cháu tin tưởng rằng sau này cháu có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa.
- Ông à, Tiểu Viễn nói được vậy thật tốt! Chúng ta phải ăn vịt quay Toàn Tụ Đức này mới được.
Đầu tiên bà nội vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Nếu bà nội đã khen vậy, mọi người đều không có ý kiến gì nữa.
Trước cửa đường lớn là con phố buôn bán nổi tiếng của thủ đô. Đứng ở vị trí trục xoay của thủ đô, hướng bắc có cửa nguyệt, hướng năm giao với Thiên Kiều, và đường Thiên Kiều Nam thông thiên. Trước kia hoàng đế triều Minh đã ra ngoài thành tới Thiên Đàn, xuyên qua núi băng qua sông, xây dựng thành này, bên ngoài chủ yếu các con đường nối nam bắc. Từ thời Đại Minh Thanh đến thời dân quốc dân chúng đều gọi đây là cửa Chính Dương. Vào đời Minh trước cửa đường lớn ở hướng chính đông, và chính tây là đường ranh giới, lấy tim đường làm phân giới, phía đông là phường chính đông, phía tây là phường chính tây. Hơn nữa vì cửa Chính Dương là cửa chính của thủ đô, do vậy vùng phía trước cửa đường lớn rộng hơn so với các cửa thành khác.
Cửa trước đường lớn đã có lịch sử lâu đời, nơi này tạo nên rất nhiều các cửa hiệu lâu đời của Trung Hoa, như hiệu bán tương Lục Tất Cư, cửa hiệu thuốc Đồng Nhân Đường, cửa hàng tơ lụa Thụy Phù Tường, hiệu thuốc Trường Xuân Đường, tiếp đến là tiệm giày, quán trà Trương Nhất Nguyên, và cửa hàng thịt Nguyệt Thịnh Trai, còn có quán bán Xíu mại và rất nhiều các cửa hiệu lâu đời ở hai bên đường. Trên đường cái người đến người đi, ngựa xe đông đúc. Tuy nhiên trong lòng Phương Minh Viễn cảm thấy rất rõ ràng, qua vài năm nữa con phố buôn bán nổi tiếng của thủ đô này sẽ ít người đi bởi mọi người đến trung tâm thương mại ở bên ngoài, càng ngày càng ít người thủ đô đến đây mua sắm, và chất lượng hàng hóa buôn bán ở đây càng ngày càng thấp, thậm chí các cửa hàng vỉa hè rất nhiều. Sau năm 2000, khi cửa trước khu phố buôn bán được cải tạo lại khiến nơi này cổ không cổ, hiện đại không hiện đại, làm cho người dân thủ đô mất đi hứng thú với nơi này.
Nhưng bây giờ nơi này là khu buôn bán nổi tiếng của thủ đô. Bốn người đi bộ trên đường cái, ngắm nhìn hai bên đường có các cửa hàng lâu đời, Phương Minh Viễn cảm thấy rất tốt, nếu mình được sinh ra một lần nữa, ông trời đã cho mình một cơ hội tốt, như vậy minh sẽ nắm chắc cơ hội tốt đó!
Tất cả đều có thể xảy ra trong tương lai!
Mà chính mình phải làm, chính là nắm giữ tương lai ở trong tay mình!
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cumeohoang
Quyển 1: Tiềm Long Vật Dụng
Chương 34
Chị nhất định sẽ làm quản lý
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - www.metruyen.com
Đến buổi trưa, tiệm vịt quay Toàn Tụ Đức đã đông khách, những người này đến từ khắp nơi trên cả nước, đi tới thủ đô, chỉ cần điều kiện kinh tế cho phép, thì chắc chắn sẽ muốn nếm thử mùi vị vịt quay của Toàn Tụ Đức, món ăn mà ngay cả các vị lãnh đạo Quốc gia cũng khen không dứt lời.
Bốn người chờ ở cửa ra vào hơn mười phút mới có một nhân viên phục vụ nữ ra dẫn vào. Thoạt nhìn cô gái tuổi đời cũng không lớn lắm, ước chừng mười sáu mười bảy, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp vẫn có một chút ngây ngô, ở góc trên bên phải đôi môi là một cái nốt ruồi mỹ nhân, làm tăng thêm vẻ quyến rũ, cũng được coi là một vẻ đẹp hiếm có. Phương Minh Viễn thấy có hơi quen, giống như là đã gặp ở nơi nào đó rồi.
Cô nhân viên đưa bốn người đến ngồi ở một góc cạnh cửa sổ trong tiệm, cười hỏi:
- Quý khách đến ăn vịt phải không, xin hỏi bao nhiêu con? Tiệm chúng tôi lúc này chỉ có nguyên con, không bán từng phần. Hơn nữa cần chờ một chút thời gian mới có.
Bạch Bân nhìn vào ông bà Phương, hai ông bà Phương lại nhìn vào Phương Minh Viễn. Mấy ngày hôm nay, tất cả mọi người đều hiểu ngầm, người trả tiền nhất định là ông Phương, nhưng quyết định ăn món gì, ăn như thế nào là do Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn càng nhìn cô gái càng có cảm giác dường như mình đã từng gặp cô, nhưng vẫn không nghĩ ra nơi nào, hắn muốn tác động trí nhớ từ từ, có lẽ ở nơi nào đó có thể nhắc mình nhớ ra.
- Chị à, em từ vùng khác đến, đương nhiên muốn ăn vịt quay Toàn Tụ Đức rồi, chị có thể giới thiệu sơ cho em vài món vịt nướng của tiệm chị được không?
Cô phục vụ lại cười đến ngọt ngào:
- Vậy là quý khách đến đúng lúc rồi, vịt quay lúc tiết trời đông xuân của Toàn Tụ Đức chúng tôi là lúc thịt ngọt nhất. Sắt lát để ăn, ăn vào trong miệng, da thì mịn, thịt thì mềm, cực ngon. Với lại chúng tôi có ba cách cắt miếng vịt, cách truyền thống là cắt thành hình hạnh nhân, cách khác là thành nhành lá liễu, cách còn lại thì chia da thịt riêng ra, da vịt rán vừa mềm vừa giòn lại thơm, thịt vịt mỏng mà không nát, nhồi vào trong bánh, ăn vào là mềm thơm tươi non, đảm bảo các vị ăn xong một lần còn muốn ăn thêm lần hai.
- Vậy hiện tại tiệm của chị có cho gói đem về không? Em có thể hẹn trước hay không?
Minh Viễn hỏi tiếp. Ăn ngon như vậy mà chỉ có bốn người ăn với nhau, cảm thấy hơi nhỏ nhen, hắn định mang thêm hai con nữa trở về, để cho cậu dì cũng được thưởng thức. Mặc dầu bọn họ ở thủ đô, nhưng vịt quay Toàn Tụ Đức cũng không phải dễ dàng có để ăn đâu.
Nữ nhân viên phục vụ có hơi chút kinh ngạc liếc nhìn ba người nhà họ Phương, rồi mới trả lời:
- Có thể gói đem về được, cũng có thể hẹn trước. Tuy nhiên nếu bây giờ các vị đặt đồ, nhanh nhất cũng phải đợi đến bốn năm giờ chiều mới lấy đi được.
- Ông nội à, bốn người nhà mình là ông, cháu, bà nội cũng không phải là những người ăn nhiều, chúng ta chỉ cần ăn một con vịt thôi có được không? Sau đó gọi thêm hai món ăn như vậy là đủ rồi. Rồi mình lại hẹn trước hai con vịt nướng, buổi tối mang về cho mẹ và cậu cùng ăn, có được hay không?
Phương Minh Viễn hỏi thăm ý kiến của ông Phương. Ý nghĩ hiếu thuận như vậy, ông Phương tự nhiên sẽ không bác bỏ. Bạch Bân cũng lộ ra sắc mặt vui mừng. Đây là một điều tốt, bình thường trong gia đình, ăn tết cũng không được như vậy, chứ đừng nói là món vịt quay Toàn Tụ Đức.
- Qúy khách muốn loại gia vị nào? Chúng tôi có ba loại gia vị, một loại là đậu ngọt thêm hành tây, ăn kèm với với củ cải, dưa chuột; Một loại là tỏi giã với đậu nành, cũng cũng có thể ăn kèm với củ cải. Vịt nướng mà chấm nước sốt tỏi, càng thêm thơm ngon, bổ sung một chút cay cay, không ít khách hàng đặc biệt thích loại gia vị này; loại thứ ba là thêm đường trắng, loại này thích hợp cho phụ nữ và trẻ nhỏ.
Nữ nhân viên tiếp tục hỏi.
- Em không cần thêm đường trắng, em muốn loại thứ nhất!
Phương Minh Viễn lập tức lựa chọn cho mình.
- Vậy các vị muốn món chính gì? Chỗ chúng tôi ăn vịt quay chủ yếu là ăn với bánh lá sen. Bánh trong tiệm chúng tôi không bị dính và mốc trắng, khách lấy tay cầm lên, đưa lên ánh sáng, có thể thấy độ dày của bánh đều nhau, hơn nữa gói vịt bên trong thì bánh vẫn không vỡ, vô cùng đặc biệt.
Phương Minh Viễn chọn ăn món mề gan nướng truyền thống của Toàn Tụ Đức, món vịt thái lát, vịt trứng sữa, cộng một bát canh vịt. Nữ phục vụ đứng xem mà trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái – đứa bé này này đối nhân xử thế cũng kinh nghiệm lắm!
- Chị, trong thủ đô nhiều tiệm vịt quay như vậy, vì sao tiệm Toàn Tụ Đức lại nổi danh đến vậy?
Phương Minh Viễn làm ra dáng vẻ tò mò cục cưng tiếp tục hỏi. Bị hắn cuốn lấy, nữ nhân viên chỉ còn nước giao thực đơn cho đồng nghiệp khác, để anh ta mạng lại cho nhà bếp.
Cô ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
- Anh bạn nhỏ, sở dĩ vịt nướng Toàn Tụ Đức trở thành biểu tượng tinh phẩm của thủ đô, là bởi vì nó có các đặc điểm sau. Trước tiên, tiệm chúng tôi cam đoan về chất lượng. Tất cả vịt quay đều là những con vịt chất lượng tốt nhất ở thủ đô. Loại vịt này béo chắc, cơ thể non mềm, tầng mỡ dày cho nên vị cũng tuyệt. Toàn Tụ Đức chúng tôi đặc biệt còn có vịt nhà nuôi, mua vịt nhỏ từ bên ngoài sau đó tự mình nuôi lớn chúng. Do đó cam đoan vịt có chất lượng tốt nhất. Không những thế chúng tôi còn có những chuyên gia kĩ thuật chăm sóc kỹ càng, cuối cùng vịt quay quán chúng tôi bên ngoài chắc nịch, có sắc màu đỏ thẫm, lớp da xốp giòn, ngoài cháy trong non, hương vị thơm ngon, thơm mà không chán. Nói chung vịt quay ở tiệm chúng tôi khi ăn vào miệng có vị rất khác biệt. - Chị, vì sao trên tấm bảng Toàn Tụ Đức thiếu một nét ngang?
Phương Minh Viễn thuần túy là tìm lời để nói, mục đích không muốn cho người ta đi, ở kiếp trước vấn đề này hắn đã biết.
- Hả? Có việc này?
Ông Phương cùng ba người không khỏi kinh ngạc, bảng hiệu của cửa hàng lâu đời không ngờ có chữ sai ư? Trong kinh đô trí thức nhiều đến thế, sao đến bây giờ không có ai phát hiện ra vậy? Bạch Bân còn cố ý ra ngoài xem, quả nhiên như lời Phương Minh Viễn, chữ Đức ở giữa trên bảng hiệu thiếu một nét ngang.
- Anh bạn nhỏ, em quan sát rất cận thẩn đấy.
Trên mặt nữ nhân viên phục vụ toát ra vẻ ngạc nhiên, người bình thường đến Toàn Tụ Đức, đầu óc chỉ nghĩ đến vịt của tiệm, rất ít người chú ý đến bảng hiệu Toàn Tụ Đức. Chứ đừng nói gì đến đứa nhỏ này.
- Thật ra đây không phải là sai lỗi chính tả, mà do đó là chữ cổ Trung Hoa, chữ Đức này, nguyên gốc có khi có nét ngang, có khi không có. Về vấn đề này, có thể nhờ những người làm khảo cổ kiểm chứng một chút, thời Bắc Tống Chân Tông thì “Cảnh đức thông bảo” chữ ‘Đức’ vốn không có nét ngang, mà triều Minh Tuyên Tông có “Tuyên Đức thông bảo” chữ ‘Đức’ lại có nét ngang. Nếu trong các vị có người tinh thông thư pháp thì cũng có thể đến những bậc thầy thư pháp xác nhận việc này. Ví dụ như, bản 'Nan đắc hồ đồ' trên bản này viết chữ 'Đức', có bớt đi nét gạch ngang. Hơn nữa trong ngự thư ở ‘Bia đại học’ trong Quốc Tử Giám của Hoàng đế Khang Hi triều nhà Thanh tại thủ đô, chữ 'Đức' này vốn không có nét gạch ngang. Cho nên, hai loại thư pháp cổ đại và hiện đại đều chính xác. Mà Toàn Tụ Đức vì muốn giữ lại nguyên trạng bảng hiệu cho nên bảng hiệu có chữ ‘Đức’ thiếu nét ngang.
Nữ nhân viên trả lời rất nhanh, và giống với đáp án mà Phương Minh Viễn đã biết đến ở kiếp trước.
- Chị thật là thông minh, hiểu được nhiều như vậy!
Phương Minh Viễn vỗ tay khen ngợi.
Mặt nữ nhân viện phục vụ hơi ửng hồng nói:
- Kỳ thực cũng không có gì, chị tên Dương Tĩnh, người sáng lập ra Toàn Tự Đức là ông cố của chị tên là Dương Toàn Nhân, kiến thức này đều do cha chị dạy cho. Hiện chị đang trong kỳ nghỉ đông nên đến tiệm thực tập.
Phương Minh Viễn lập tức tỉnh ra, hắn nghĩ lại, hóa ra cái trước cửa của tiệm Toàn Tự Đức chính là người đẹp quản lý! Ở kiếp trước, bọn họ đến Toàn Tụ Đức ăn cơm, liền chú ý tới bức ảnh nữ nhân viên trong tiệm, bức trước cửa tiệm là người quản lý, là một mỹ nữ, Phương Minh Viễn còn cố ý nhìn thoáng tên cô ấy, đúng là tên Dương Tĩnh, hơn nữa nghe nhân viên trong quán nói cô ấy đúng đích thực là hậu duệ của người sáng lập Toàn Tụ Đức, Dương Toàn Nhân. Khó trách mình nhìn cô ấy như đã gặp qua ở nơi nào.
- Chị, với tinh thần chuyên nghiệp của chị, sau này nhất định sẽ làm quản lý ở đây!
Phương Minh Viễn nói nhỏ cho Dương Tĩnh nghe.
- Hì hì, chị sẽ nhớ những lời nói tốt đẹp này, sau này nếu thực sự có ngày đó. Chị mời em ăn vịt quay no thì thôi!
Dương Tĩnh cười hì hì đáp.
- Napoleon từng nói rằng, Nguyên soái không muốn làm binh lính thì sẽ không phải một binh lính tốt. Còn hôm nay em nói, một quản lý không muốn làm nhân viên thì không phải là nhân viên tốt. Chị Dương à, em tin một ngày nào đó chị sẽ thực hiện lời hữa hẹn này!
Phương Minh Viễn nói mạnh mẽ.
- Bữa vịt quay của ta, ta tạo ra mà ăn chứ!
Hắn cười thầm trong lòng nói.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cumeohoang