Lại nói đến Đại Minh bị dòng người kéo đi một lúc,khi tỉnh táo lại thì Đại Minh cũng không thấy bóng dáng của nhóm Lâm Thi Hàm đâu cả.
-Không xong.
Đại Minh nhìn bốn phía đều là người,cũng không rõ được hướng đông tây nam bắc,cũng chẳng biết được mình từ nơi nào tới nữa.Nhìn thế này thì hắn và bọn Lâm Thi Hàm đã lạc nhau.
Đại Minh trong đầu ấn tượng về địa điểm cũng rất là thưa thớt,tưởng rằng đi trở lại để cùng với Lâm Thi Hàm tập hợp lại. Thế nhưng khi đi lại đằng sau thì Đại Minh càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, quanh mình chính là kiến trúc và sự vật đều chưa nhìn thấy bao giờ cả.
Đại Minh biết mình hai trăm phần trăm đã bị lạc đường.
-Điện thoại, điện thoại, ôi.
Đại Minh tưởng cầm lấy điện thoại gọi cho Lâm Thy Hàm, lúc này mới nhớ ra là bao nhiêu đồ đều đặt ở ba lô của Mỹ Hạnh. Mà Đại Minh lại quên điện thoại,tất cả các số đều ở trong đó cả. Chính xác mà nói bây giờ hắn cũng chẳng biết được số điện thoại của Lâm Thi Hàm nữa.
Đại Minh tìm kiếm khắp mình thì thấy được một thẻ tín dụng, cũng chẳng biết được ai đã cấp cho hắn cái này, ngòai cái này thì ở trên người hắn chẳng còn cái gì cả. Ngay cả chứng minh thư cũng không có, nếu gặp gỡ cảnh sát , tình huống không tốt còn bị trở thành người vượt biên nhốt vào tù nữa.
Đại Minh hít một hơi dài, xem ra đành phải tìm kiếm mọi nơi thôi.
Đại Minh bắt đầu hình dung lại cảnh tượng hỗn loạn, bất quá hắn cũng có trở lại Thai Bắc, hắn cũng chẳng biết đường này sẽ đi đến chỗ nào nữa.Cho nên Đại Minh cùng với Lâm Thi Hàm càng ngày càng xa nhau.
-Cứ thế này đi xuống, chẳng biết phải đi bao lâu nữa.
Đại Minh ngồi ở bên cạnh một khóm hoa, nhìn người ta đi qua lại ở trên đường, dáng vẻ rất bất lực. Bộ dáng u buồn này rất có khí chất làm hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cô gái, chỉ là Đại Minh một điểm cũng không có phát hiện ra.
Đại Minh lẩm bẩm nói một mình : cứ thế này đi xuông,sau đó đi xe là có thể về được nhà.
Đại Minh sờ sờ túi tiền.Chỉ cần có thẻ tín dụng thì sẽ không lo lắng về vấn đề tiền nong nữa,thế nhưng đến lúc này Đại Minh lại lo lắng về chuyện khác.
Ngày mai là đám cưới mà ta không có trở về, không biết bố mẹ có nói sao không đây.Đại Minh sợ nhất là điều đó,bất quá hắn chẳng biết được Lâm Thi Hàm đêm này ở chỗ nào,ngay cả mình cũng chẳng biết thế nào nữa là.
Điểm này thì không có người nào nói cho hắn cả.
Khi suy nghĩ đến bố mẹ hắn, Đại Minh thở dài ra một hơi.
- Tiểu đệ , ngươi có làm sao không?
Một vị khuôn mặt quyến rũ, cao ráo, xem ra tầm 30 tuổi nữ tử quan tâm hỏi Đại Minh.Khẩu khí rất là thân thiện, giống như Đại Minh cùng với nàng ta đã quen nhau.
-Không có điều gì cả.
Đại Minh không hiểu được tự nhiên xuất hiện ra vị tỷ tỷ này.
Đại Minh đối với vị mỹ nữ ở trước mắt này một điểm hảo cảm cũng không có,không chút phản ứng. Mà ở trên người nàng đang tỏa ra mùi nước hoa , Đại Minh sợ nhất chính là cái này , không khỏi quay đầu sang một bên.
Bất quá động tác này người ngòai nhìn thấy chính là buồn bực,mà phối hợp với Đại Minh bây giờ tạo nên một khí chất khó người, làm cho say lòng các nữ tử.
Nữ tử kia lập tức tự động thăng cấp thành tỷ tỷ cùa Đại Minh nói :đừng có lo lắng như vậy,và cũng đừng có khách khí, yên tâm có điều gì lo lắng cứ nói với tỷ tỷ.
-Thật có lỗi! ta phải đi.
Đại Minh lập tức đứng dậy rời đi,không nghĩ cùng với loại người này dây dưa nữa.
-Dừng lại đã....
Đại Minh không để cho nữ tử kia nói xong, lập tức đi vào đám người tập trung.
Đúng là như vậy! Hắn chỉ có nghe thấy con gái mới bị quấy rối. Không bao giờ nghĩ đến chính mình đến một ngày cũng bị quấy rối. Đại Minh càng đi càng cảm thấy buồn cười, không thể tin tưởng lại có cô gái muốn làm quen với mình.
Trước tiên cũng nên mua một bản đồ, nhìn xem đi tiếp đến nơi nào. Đại Minh đã có chủ ý, tìm đến nơi trả tiền, dùng thẻ tín dụng trên tay lấy tiền ra.
Thế nhưng Đại Minh đưa thẻ tín dụng vào đăng nhập mật khẩu vào,ngay cả số tiền ở trong thẻ cũng không hiện ra còn bao nhiêu, mà chúng tự động chạy ra một đống tiền. Nhìn cũng phải đến mười vạn đồng.
Cài này có phải là thẻ tín dụng đặc biệt không? Đại Minh không có dùng thẻ tín dụng để lấy tiền nên cũng chẳng biết làm sao. Nhưng nhìn thấy tiền cũng thật là khoa trương. Nhìn tiền trong tay, Đại Minh không nghĩ gì nữa đem cất hết vào túi rồi phóng đi.
Nhưng động tác của Đại Minh đã thu hút ánh nhìn của bọn tham lam.
Tại thư cục mua một tấm bản đồ,Đại Minh tìm đến một quán trà, gọi một cốc nước rồi bắt đầu mở bản đồ ra nghiên cứu.
Ta bây giờ ở chỗ này, xe lửa ở chỗ này... Xuyên Điền công ty ở chỗ này,không bằng khú bên kia hỏi rồi liên lạc với Mỹ Hạnh. Đại Minh đột nhiên có thể dùng cách liên lạc này.
Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Đại Minh lúc này, một ánh mắt đang nhìn trộm càng nhận định Đại Minh lạ người không biết nhân gian thế sự đang đi du sơn ngoạn thủy.
Đại Minh lên một chiếc xe. Bảo với lái xe : Đi tới đường XX, cám ơn.
Đang đi trên đường, Đại Minh thừa dịp nhìn xem Thái Bắc phồn hoa. Xe dừng lại ở ngã tư đường, Đại Minh có thể nhìn được sự nổi tiếng của giao thông Thai Bắc.
Cái gì? Đại Minh ngẫu nhiên gặp lại một đường đi.
Kỳ quái, địa phương mà hắn muốn đi phải đi vào trung tâm mới đúng, sao càng ngày càng xa khu đô thị, chẳng lẽ công ty lại ở đường quốc lộ sao? Đại Minh đối với đừơng đi càng ngày càng quan tâm.
Đại Minh so với bản đồ thì quả nhiên không sai,hắn đang càng ngày càng đi xa khu Li Thị.
Đại Minh cũng không nói gì cả, chờ xem lái xe đang làm trò ma quỷ gì.
Xe đi đến một vùng núi thì dừng lại. Thai Bắc bốn phía địa hình đều lf rừng núi, Đại Minh bây giờ căn bản chẳng biết hắn bị đưa đến nơi nào nữa.
Đại Minh giọng nói không chút bối rối hỏi : Đại thúc,địa phương này đâu phải là nơi ta muốn đến.
-Đừng có nói bậy nữa, xuống xe cho ta.
Giọng nói của lái xe rất lf hung ác.Đại Minh không nói lời nào xuống xe, phát hiện ở nơi này còn đang có một xe rồi.
Có ba đại hán đang cầm côn bổng nhìn Đại Minh cười hì hì. Bất quá điệu cười này là hí nhạo người khác chứ không phải là nự cười ý tốt. Mà đứng đầu chính là nữ tử lúc nãy đã hỏi Đại Minh.
Đại Minh chỉ cảm thấy khinh thường. Mặc dù trên người hắn hiện giờ chân khí không so với hồi trước. Thế nhưng thân thủ so với người bình thường cũng cao cường gấp bội,những tiểu tặc này thì Đại Minh không thèm để trong mắt.
Nữ tử mị mị cười nói : đệ đệ tốt, không cần phải có hình dáng lãnh khốc như thế, sẽ làm cho tỷ tỷ lo sợ đấy, không tin ngươi có thể sờ sờ xem.
Nói xong nữ tử lại muồn cầm lấy tay của Đại Minh.Đại Minh đương nhiên không thể nàng ta đạt được ý nguyện, lùi ra đằng sau một bước tránh nữ tử kia.
-Đại tỷ, bây giờ chúng ta làm sao.
Nhìn hắn mà xem, hắn có thể chính là đệ tử của một đại phú, thế nhưng lại đi ra ngòai nhìn loạn, trước tiên mời vị tiểu đệ đệ này đến nhà của chúng ta ngồim sau đó gọi cho cha mẹ hắn cùng với ta đến một chỗ nói chuyện.
“ Định đòi lấy một đống tiền “ cùng với lời nói của nữ tử là cùng một dạng. Chính Đại Minh cũng biết dụng ý của bọn chúng là muốn giữ hắn để đổi lấy tiền.
Bảng giá a.
Thi Hàm đã trải qua, Tiểu Tuyết cũng đã trải qua, bây giờ đến chính mình cũng thế. Hắn với bảng giá, hai từ này thật là có duyên, chẳng biết lần sau đến phiên của ai đây. Đúng lúc Đại Minh đang xuất thần thì ba đại hán bắt đầu vây quanh Đại Minh.
- Cẩn thân nhé! Đừng có làm bị thương tiểu đệ đệ.Người ta còn muốn cùng với hắn làm vài việc, ái hắn một chút, các ngươi đừng có thô lỗ quá.
Thanh âm dâm uế của nữ tử làm cho Đại Minh cảm thấy mười phần ác tâm.
Chung quanh Đại Minh thì một đại hán nói : này vị thiếu gia, ngài tự theo chúng ta hay là bắt chúng ta phải làm việc ? Nếu tự mình thì tiến lên phía trước, mà chúng ta là những đại hán thô lỗ nếu để chúng ta động thủ thì ngài không khỏi một hồi đau đớn đâu, cũng .....
Nói còn chưa có xong thì hắn đã bị trúng một quyền của Đại Minh, Đại Minh có thói quen “tiên phát chế nhân”, mà đối với loại người này thì không cần phải lưu tình.
Người kia máu đầu mặt, mũi thì bẹp xuống.Lùi ra đằng sau vài bước rồi ngã vật xuống. Đại Minh mặc dù chán ghét những người này nhưng cũng không lấy mạng chúng,căn bản chúng cũng chỉ vũ nhục mình mà thôi.
Những người còn lại đột nhiên tỉnh ngộ, trong đó có một người giơ mộc côn lên đánh. Đại Minh nhấc cánh tay trái đỡ trực tiếp đòn đánh, nhưng mà mộc bổng lực đánh quá lớn, bị Đại Minh nghạnh đỡ thế nên mộc bổng bị gẫy ra làm hai đoạn.
Không có hộ thân chân khí, Đại Minh cảm thấy cánh tay trái bắt đầu bị tê rần,cái này chính là từ hồi được lực lượng Thương Minh đến nay, đánh nhau cùng với người thường mà cảm thấy đau đớn.
Sau khi đánh mộc bổng vào Đại Minh thì hán tử không có tưởng tượng ra điều đó nên nhất thời sửng sốt. Đại Minh dùng tay phải thuận thế đánh vào một người, đúng như điện nhằm thẳng vào người, ngươi kia bị Đại Minh đánh văng lên cao ba trượng rồi nặng nề ngã xuống đất.
Mặc dù đã giải quyết một người, thế nhưng Đại Minh cả lưng đang mở rộng, lập tức bị đánh hai côn, đòn đánh lực rất lớn làm cho Đại Minh hừ lên một tiếng, quỳ nửa người ở trên mặt đất.
-Tiểu quỷ này thật là đáng sợ. Gặp phải Đại Minh trong nháy mắt giải quyết hai người, mọi người đều thấy sợ hãi.
Đại Minh cảm thấy sau lưng một trận đau đớn, thế nhưng so với lúc bị thực yêu trùng hành hạ thì loại công kích này chỉ tựa như la con muỗi đốt mà thôi.
Đại Minh hai tay chống , hai chân thì nhằm ra đằng sau đánh tới. Đánh trực tiếp vào tay của một người ở đằng sau.
Một âm thanh thảm thiết kêu lên, người kia nằm ở trên mặt đất, xương tay lòi cả ra ngòai da.
Đại Minh cũng không có nghĩ sẽ biến thành dạng này, nhìn cũng có điểm không đành lòng. Đánh nhẹ vào gáy của người kia một cái làm cho hắn hôn mê trên mặt đất.
- Còn muốn đánh không?
Đại Minh nhìn về phía còn lại chỉ còn một nam tử và một nữ. Cả hai người đang ôm nhau, hơn nữa bắt đầu lùi ra đằng sau.
-Trời ạ! Hắn hôm này trêu chọc phải quỷ rồi.
Hai người nghĩ mình sẽ chết mà lại Đại Minh trừng mắt. Hai chân run cầm cập đái cả ra đất, bắt đầu khóc lớn. Đại Minh gặp phải cảnh này cũng không nghĩ đánh tiếp, bọn chúng đã không có can đảm thì cũng không tiếp tục đánh.
Đại Minh xoay người nhằm chân núi đi tới. Trời đã bắt đầu tối, chẳng biết công ty Xuyên Điền còn có người ở đó hay không.
Tiếng nữ tử kêu lên từ đằng sau của Đại Minh truyền đến : A!
Đại Minh quay đầu lại nhìn, cười lạnh một tiếng.
Còn lại nam nhân tự như là đã phát điên, như Thần Phong đặc công.Nổ máy xe ,đạp ga nhằm hướng Đại Minh phóng tới. Hắn hòan tòan không để ý tới đằng sau Đại Minh chính dốc núi.
Đại Minh lùi một bước,đứng ở trên lan can ven đường. Tay trái cầm lấy tạp phiến của Ô Nha Thiên Cẩu.
-Ra đi! Ô Nha Thiên Cẩu.
Ô Nha Thiên Cẩu xuất hiện ở phía trước Đại Minh,đối mặt với xe phóng tới. Ô Nha Thiên Cẩu cầm bát giác đồng cân đánh về phía trước,bát giác đồng cân đi vào trong xe thì Ô Nha Thiên Cẩu hai tay dùng sức nhấc xe lên, rồi văng xe về phía vách núi, làm vang lên tiếng nổ mạnh.
Thế nhưng nam tử ở trong xe vận khí cũng thật là tốt, đúng lúc xe văng lên núi thì rơi khỏi xe. Ngồi ở trên mặt đất ngây ngốc nhìn Ô Nha Thiên Cẩu
-Khổ ải rối, trở về thôi.
Đại Minh thu lại Ô Nha Thiên Cẩu,nhảy xuống lân can thì.
-Không vậy chứ. Đại Minh cảm thấy tứ chi vô lực, mắt cũng sắp đóng đến nơi.
Đúng là vậy, không nghĩ tới mình đang ở trên lân can, Đại Minh trong lòng cười khổ, từ từ thong thả hướng chân núi rơi xuống. Do ở đó chỉ có cây cối cỏ dại , Đại Minh rơi xuống thì không thấy một bóng người.
Mà lúc này một nam một nữ mồm há to nhìn nhau chẳng biết phát sinh ra chuyện gì. Mà tiếng nổ mạnh cũng làm bừng tỉnh dân chúng xung quanh, không có bao lâu xe cứu hộ, cảnh sát cũng đến đông đủ.
Ở hiện trường có ba người đang hôn mê bất tỉnh, còn lại hai người thì đang bị kinh hãi,không thể hỏi đựơc điều gì, mà nam với nữ cũng chỉ nói mỗi một câu: Người khổng lồ, chính là yêu quái khổng lồ, ác ma, còn có ác ma, ha ha.
Nhìn thấy hai người điên rồi thì tất cả mọi người cũng chỉ có lắc đầu.Rốt cuộc phát sinh ra chuyện gì mà làm cho hai người sợ hãi đến dạng này.
-Có tin tức gì không? Tại khách sạn mà Lâm Thi ở. Lâm Thi Hàm tiến đến cửa hỏi Thiên Đại, thế nhưng Thiên Đại vẫn như cũ lắc đầu đáp lại Lâm Thi Hàm. Lâm Thi Hàm cũng chính mình từ ở bên ngòai trở về, không thu hoạch được gì cả.
Mà trời cũng đã tối.Phòng Gian Lý, Lâm Thi Hàm, Thiên Đại, Mỹ Hạn cùng với Thị Kiếm đã ở bên ngòai tìm kiếm. Thế nhưng vẫn như cũ đều không nghe được tin tức của Đại Minh, bây giờ chỉ có hi vọng ở Quỳ Liễu.
Lúc mọi người đang chờ thì Quỷ Tài hỏang hốt tiến tới.Đi một bước lại ngã một bước., trông rất là khẩn trương.
- Chuyện gì vậy? Lâm Thi Hàm nhìn thấy hình dáng của Quỳ, chắc là có tin tức bằng không bằng thân thủ của nàng không thể ngã xuống như vậy.
-Có có...
Quỳ Nhất thanh âm thở ra cả ngày cũng không nói được một câu.
- Tỉnh táo đã, chậm rãi nói đi nào.
Mỹ Hạnh cầm cốc nước đưa cho Quỳ uống,mà Quỳ sau khi uống nước thì cũng đã tỉnh táo lại.
-Có tin tức của Đại Minh không?
Lâm Thi Hàm nhìn thấy Quỳ hồi phục thì hỏi lại.
-Đúng vậy, vừa rối có người báo, phát hiện thẻ tín dụng mà ta giao cho Đại Minh đã rút tiền, có người xuống dưới đó tra xét, còn có vài người phát hiện nổ mạnh, năm người ở đó thì có ba người bị đòn bất tỉnh còn hai người thì thần trí không rõ, trong miệng chỉ nói yêu quái người khổng lồ, ác ma.
-Yêu quái, người khổng lồ....
Thiên Đại cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Lâm Thi Hàm: Thiên Đại nghĩ đến điều gì vậy?
-Không, ta chỉ đóan rằng sẽ không có thức thần làm việc đó. A Minh đang giữ Ô Nha Thiên Cẩu, nó hình dáng cũng giống như những người này hình dung.
-Mọi việc không nên trì hõan,tư liệu những người này ta sẽ đến cảnh sát điều độ để điều tra xem.Mỹ Hạnh,chị hãy vẽ một bức hình của Đại Minh bây giờ để đi hỏi. Vẽ xong thì đưa cho xem, sẽ có chỗ hữu dụng.
Lâm Thi Hàm quả quyết ra lệnh, tất cả mọi người đều tiến vào trong phòng bắt đầu làm việc.
Tại Lâm gia cùng với Tam Nguyệt tình báo thì đã tra xét được những người này, Lâm Thi Hàm bây giờ đang ngồi ở trong phòng phiên dịch những báo cáo truyền lên.
Ăn cướp, ăn trộm, phá phách, những người này những việc có tiền đều không bỏ qua.Quỳ người biết A Minh vừa lĩnh bao nhiêu tiền hay không?
Ít nhất cũng là hơn mười vạn tệ.
Nhiều tiền như thế sao? Cũng khó trách những người này không nổi lòng tham. Lâm Thi Hàm đại khái phán đóan được tình hình phát sinh,nhiều tiền như thế khó trách có người chủ ý với Đại Minh.
- Bởi vì....
Quỳ chi chi ô ô nói không ra lời, nhưng Lâm Thi Hàm cũng hiểu được, đó chính là tạo cho Đại Minh thói quen tiêu tiền như nước, nếu Đại Minh có thói quen xa xỉ thì cuộc sống của Đại Minh sau này không thoát được sự khống chế của cô.
-Trở về sửa tiền ở trong thẻ đi, nếu cứ tiếp tục mà làm như thế sẽ mang lại phiền tóai cho A Minh
Lâm Thi Hàm sẽ không để cho những người này làm hỏng tương lai của Đại Minh, ngòai nàng thì cũng đừng có mong ai làm thay đổi Đại Minh.
- Nhưng.....
Thế này thì phải nói làm sao được với Đôi Bổn gia.
- Nói là chính ta đã nói, nếu có vấn đề gì thì bảo hắn đến nhà tìm ta.
Lâm Thi Hàm nghiêm túc nói, khí thế trên người nàng không thua Đại Minh nửa phần, Quỳ không dám phản đối cũng chí có thể gật đầu đáp ứng.
Ngòai cửa vang lên tiếng gõ.
Mọi người kì quái nhìn nhau, tất cả mọi người đều ở đây, bên ngòai là người nào? Sẽ không phải là Đại Minh chứ.
Mỹ Hạnh chạy vội đến mở cửa, Lâm Thi Hàm thì sửa sang lại trên người, đoan chính ngồi, nàng không muốn Đại Minh gặp nàng lúc nàng đang bối rối, tất cả mọi người trong mắt đều hiện lên sự kỳ vọng.
Một cánh cửa mở ra thì tất cả ánh mắt mọi người đều chuyển sang thất vọng. Tiến tới không phải Đại Minh mà chính là Thị Xuyen Điền Chánh Phu.
Xuyên Điền tiến vào cửa hỏi : Ngự chủ hắn mất tích đúng không?
Thiên Đại gật đầu xem như trả lời vấn đề mà Xuyên Điền hỏi.
-Sao mà lại xảy ra như vậy? Đã có tin tức của ngự chủ chưa?
Xuyên Điền đang dừng chân ở một chỗ thì nhận đựơc tin tức , làm cho Xuyên Điền ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có lập tức trở về.
Mỹ Hạnh cùng với mọi người đều nhìn thấy hình đáng mỏi mệt của Xuyên Điền thì trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, đều là nàng giữ nhà bất lực mới có thể phát sinh ra phong ba như thế này.
- Lần trước đã có chuyện, lần này cũng có chuyện, Thiên Đại ngươi ở bên cạnh ngự chủ mà lại xảy ra chuyện này
Xuyên Điền cũng chỉ có nói vài lời mà không đành lòng trách cứ, thế nhưng sự việc lần này cũng là quá mức rồi, cư nhiên làm mất ngự chủ.
-Chính là ta bảo vệ ngự chủ.
Thiên Đại ba người đồng thời quỳ ở trên mặt đất.
Xuyên Điền tuy là trưởng bối của mấy người, thế nhưng hắn còn có địa vị không nhỏ trong Minh Nguyệt Lưu, đối ngoại thì hắn làm chủ, tại bên trong Minh Nguyệt Lưu thì Xuyên Điền cùng với Ngự Đường Triệt là thủ hạ tin cẩn dưới tay Đại Tướng.
Xuyên Điền từ một cô nhi được Thị Triệt Nhất Lang đem về phủ nuôi nhận làm con nuôi, và đưa Xuyên Điền lên đến địa vị ngày nay, cho nên Xuyên Điền đối với Thị Triệt Nhất Lang chỉ có lòng trung thành,mà những nữ tử này ở tộc không thể dao động địa vị , cho nên nói chuyện tự nhiên có phân lượng.
- Đứng dậy đi! Đừng có lộ vẻ yếu mềm như thế.
Nhóm Thiên Đại bị Lâm Thi Hàm cùng với Thị Kiếm giúp đỡ đứng dậy.
- Trưởng lão không lâu sẽ đến, mọi việc sẽ do ông ấy quyết định.
Nghe được lời này ba cô gái đều run lên sợ hãi.
Mỹ Hạnh nói : sự việc này không phải kinh động ông nội chứ.
- Bình thường là vậy, nhưng gần đây Diệu Nhật cùng với Ẩn Tinh hai tộc cũng đã chú ý tới sự tồn tại của ngự chủ. Đã phái người đến tra xét. Mọi người phải có chuẩn bị, Trưởng lão có thể điều mọi người trở về Nhật Bản.
Bọn Mỹ Hạnh mặt trắng bệch. Ở tộc thì các nàng chỉ là một loại hàng hóa, chuyên môn trở thành lễ vật để tặng người, nếu không thì tiến hành liên hôn, lần này trở về thì sẽ phải lập gia đình.
Hiện tại các nàng còn có tự do, tương lai có thể một điểm tôn nghiêm cũng không có. Nếu tốt thì có một người chồng tốt, nếu bất hạnh thì.....
Từ kinh nghiệm của những người đi trước, khi đã xuất giá thì cùng với gia tộc không có quan hệ gì cả, người gia tộc cũng sẽ không quản ngươi sự sống chết.
Nghĩ đến những điều đó ba người nước mắt chảy ra, lo sợ ôm ngực.
- Chúng ta không muốn trở về
Thiên Đại giọng nói run rẩy, ba người nước mắt rơi xuống rất nhanh.
- Cái này sẽ do trưởng lão đến quyết định, ta cũng không làm chủ được.
Xuyên Điền bất đắc dĩ nói.
- Tốt lắm, đừng có rơi nước mắt nữa.
Âm thanh của Lâm Thi Hàm vang lên, rồi lau nước mắt của ba người.
- Ông nội ngoan cố của các người giao cho ta rồi, ta sẽ có biện pháp, ta cũng không cho các ngươi về nhà, nếu về nhà thì ta lại thiếu mấy vị tỷ muội tốt.
- Thật sự?
Ba người giọng nói vui sướng nhìn chăm chăm vào Lâm Thi Hàm.
- Cho dù ta không làm được nhưng còn có A Minh mà, A Minh nói thì làm sao mà ông nội ngươi không dám không nghe.
- Ừm.
Ba người đều nghĩ còn có A Minh làm tấm bảo mệnh phù.
- Cho nên bây giờ trọng yếu nhất chính là tìm được Đại Minh, đúng chứ.
Ba người đều dùng sức gật đầu cái rụp.
Lâm Thi Hàm giơ điện thoại lên nghe, Lâm Thi Hàm nghe xong thì đứng lên nói : Đi thôi! Ta đến gặp hai người kia, nói không chừng sẽ gặp được Đại Minh.
Xuyên Điền : ta sẽ đưa các ngươi đi.
Tại phòng bện ở trong bệnh viện, Lâm Thi Hàm bảo tất cả mọi người ở ngòai. Chỉ có chính mình cùng với Thị Kiếm hỏi nhưng một nam một nữ cũng chỉ nói mỗi một câu.
Lâm Thi Hàm nhìn thấy vậy cũng không có biện pháp, bèn đem bức vẽ của Mỹ Hạnh giao cho nàng, hai nam nữ mắt đột nhiên mở to, kêu một tiếng lớn rồi lùi ra đằng sau.
Chính là một bức vẻ Ô Nha Thiên Cẩu trong tay cầm đồng côn hình dáng rất là hung ác làm cho hai người nhớ lại cảnh Ô Nha Thiên Cẩu giơ xe lên nhằm hứơng vách núi ném tới, càng nghĩ càng thấy run rẩy.
Lâm Thi Hàm cùng với Thị Kiếm nhìn nhau trao đổi.
Lâm Thi Hàm giở sang bức vẽ khác chính là bộ dáng của Đại Minh.
- Không dám nữa, ta không dám nữa.
Hai người quỳ ở trên mặt đất cúi đầu xuống.
- Người này bây giờ ở đâu?
- Không dám nữa, ta không dám nữa.
- Hai người chỉ một mực cúi đầu ở trước bức vẽ của Đại Minh. Lâm Thi Hàm hỏi cả ngày cũng không được gì đành phải hướng Thị Kiếm đánh ánh mắt.
Thị Kiếm đánh vào hôn huyệt của nam nhân làm cho hắn ngủ đi. Tiếp đấy đánh vào thần huyệt của nữa tử làm cho nàng ta im lặng.Sau đó chuẩn bị công tác, Thị Kiếm xuất ra một màu bạc ánh sáng, sử dụng thuật thôi miên, mà nữ tử này chính là người thể nghiệm đầu tiên.
Thị Kiếm ở trước mắt của người nữ tử hoa hoa , mà ánh mắt của người nữ tử theo bản năng nhìn chằm chằm vào vật thể sáng đồng dạng tiến lui.
Mà kiểu làm của Thị Kiếm không giống người khác, Thị Kiếm âm thanh nhẹ nhàng nguyên lý cũng giống như lời chú của Thiệ Đại, thế nhưng so ra còn tinh thâm hơn.Cái này chính là nàng học tại dân tộc học, có tên là linh hồn học.
Cùng với tinh thần học còn có điểm khác, tinh thần khống chế ( thuật thôi miên) nhưng không có người so sánh hai cái.
Thị Kiếm lúc này như không đang cười nhỏ, miệng đang lẩm bẩm cổ ngữ, hiệu quả cùng với tinh thần tẩy não không khác nhiều lắm, hơn nữa với lực lượng của Thị Kiếm thì tất cả đều không có vấn đề gì.
- Có thể bắt đầu.
Thị Kiếm hướng tới Lâm Thi hàm gật đầu.
-Rốt cuộc phát sinh ra chuyện gì, hãy nói cho ta biết mọi thứ xem nào.
Nữ tử kia ánh mắt mông lung, đem mọi chuyện phát sinh đều kể ra, kể cả đùa giỡn với thân thể của Đại Minh như thế nào đều nói ra, rồi định làm gì với Đại Minh cũng nói ra, định bắt Đại Minh kêu nàng là nữ vương vân vân. Nghe được những điều này thì Lâm Thi Hàm mặt càng lúc càng đỏ, nàng từ bé đến lớn chưa nghe những lời dâm uế này chứ đừng nói là nghĩ.
- Đừng nói nữa, bây giờ nghe ta hỏi, bây giờ chàng trai đó sau đấy đi đâu ?
- Nhảy xuống phía dưới.
-Nhảy xuống phía dưới? Nói rõ ràng xem nào.
Lâm Thi Hàm cũng không hiểu được lời nói này.
- Chàng trai đó đứng ở lan can, sau đó đột nhiên nhằm phía sau nhảy xuống, xuống núi mà đi.
Lâm Thi Hàm biến sắc, nhất định là Đại Minh lúc đó mê mê tỉnh tỉnh làm rồi. Thị Kiếm thay đổi thôi miên nam tử kia thì đáp án cũng đồng một dạng.
- Thị Kiếm tỷ, có thể tiêu trừ được trí nhớ của hắn liên quan đến Đại Minh không?
Lâm Thi Hàm biết nếu chuyện của Đại Minh lần này mà lan ra thì sẽ có phiền tóai, không bằng tiêu trừ trí nhớ đi là xong việc.
- Không có vấn đề gì cả, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Chỉ có điều Thị Kiếm lại chính mình làm thêm một chút.Kỳ thật thì cũng không làm gì quá, hắn chỉ xóa trí nhớ và làm cho hai người sau này không thể làm được chuyện xấu, dù sao hắn cũng có quy củ.
- Lập tức đi đến nơi xảy ra sự việc.
Lâm Thi Hàm ra ngòai cửa lập tức nói, Thiên Đại mấy người nhìn thấy sắc mặt của Lâm Thi Hàm bất hảo thì cũng không hỏi nữa lâp tức theo đằng sau Lâm Thi Hàm bước đi.
- Còn có phái người tiến hành tìm ở núi.
- Không có vấn đề gì cả.
Xuyên Điền một bên điều khiển xe một bên gọi điện. Lâm Thi Hàm cũng đồng dạng gọi điện thoại phái người đến tìm kiếm.
- A Minh rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không?
Mỹ Hạnh thấy tình hình này không khỏi lo lắng.
- Tên hỗn đản đang ở dưới chân núi.
Lâm Thi Hàm hô to nói, Đại Minh mỗi lần xảy ra chuyện đều làm cho nàng lo lắng cùng với cao hứng.
Khi tất cả tới thì trời đã về khuya, bất quá mọi người đều đem theo thiết bị chiếu sáng, bắt đầu từ địa điểm xảy ra chuyện để tìm kiếm. Lâm Thi Hàm không để ý tới ánh mắt của những người khác, tay cầm đèn pin, triển khai khinh công ở trên các nhánh cây bắt đầu tìm kiếm. Làm cho bộ đội của Lâm gia trợn mắt há hốc mồm. Đó chính là tiểu thư của hắn làm sao mà bay.
- Có tìm thấy không?
Quỳ thấy Lâm Thi Hàm đứng ở trên một cây cổ thụ, không hề động một chút nào, trên tay cầm một mảnh vải. Quỳ cẩn thận nhìn thì thấy cái kia giống hệt mà quần áo nàng đã mua cho Đại Minh.
- Ta sẽ đi tìm
Quỳ nói xong lập tức đi xuống dưới, mà lúc này Lâm Thi Hàm đang đứng nước mắt chảy ra. Lâm Thi Hàm lấy tay lau nước mắt, hơn nữa trong lòng đã ra một quyết định.
Chỉ là hồi báo tin tức đều là không vui, xem ra dù có lật cả tòa núi cũng không có người phát hiện được thân ảnh của Đại Minh. Lâm Thi Hàm càng nghe thì càng thương tâm, nhìn Nguyệt Lượng nói.
- Ta sẽ tìm được anh, bất luận anh ở đâu, rồi sau ta sẽ không cấp cho cơ hội rời khỏi ta nữa.
Kỳ quái!
Đại Minh khi đến đây thì ngay từ bắt đầu đã cảm giác không đúng, nơi này rất nhiều người hắn đều đã thấy qua.
Nhị bá công, tam cô bà, tứ thúc công... Cái này không phải hắn hoa mắt a,tất cả đều rất thân thích với hắn,thế nhưng Đại Minh cùng với mọi người gặp qua vài lần thế nên cũng không xác định được rốt cục có đúng hay không.
Đột nhiên Đại Minh cảm thấy sau lưng có người giữ chặt hắn quần áo, quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Thi Hàm, Thiên Đại, Mỹ Hạnh,Quỳ Đẳng bốn người. Bốn người mắt đều có nước giống như cơn hồng thủy sắp sửa bộc phát.
Đại Minh biết nếu lúc này để các nàng khóc lớn thì chính mình sẽ biến thành nhân vật tiêu điểm.Chính vì vậy Đại Minh chạy nhanh lôi kéo mọi người vào địa phương không có người.
Nhìn bốn phía đều không có người, bốn cô gái ôm lấy Đại Minh bắt đầu khóc lớn, nước mắt như sông Hà mãi mãi chảy không dứt.
Một người ở tay trái, một người ở tay phải, một người ở phía trước, một người ở sau lưng, bốn cô gái bao vây Đại Minh ở xung quanh, nếu người bên ngòai nhìn thì thấy Đại Minh thật có diễm phúc, thế nhúng chính Đại Minh lại cảm thấy mình rất khổ.
-Nói đi phát sinh chuyện gì mà một ngày không quay lại.
Đại Minh gặp bốn cô gái khóc kinh động thiên địa. Không xong! Hắn hiện giờ đang mặc quần áo của cha Bảo Bảo, nhìn thấy hình dạng này thì đã hòan tòan phá hủy thì hắn lấy cái gì mà đưa lại cho người ta.
-Trước tiên dừng lại đã.
Đại Minh hai tay đều bị giữ chặt tưởng an ủi các nàng mà tay cũng không thể đưa ra được chỉ có thể há mồm kêu.
Đột nhiên đang ở trong lòng ngực của Đại Minh chính là Lâm Thi Hàm ngẩng đầu, đôi môi che lấy lời nói của Đại Minh, Đại Minh lúc này con ngươi mở ra thật to. Tiểu Tuyết với hắn thì chỉ có thân thân mà thôi, lúc này Lâm Thi Hàm thì chính là hôn.
Đại Minh nụ hôn đầu lúc này không hiểu kỳ diệu đã bị đọat đi rồi. Khi kinh nghiệm được cảm giác này thì Đại Minh trong đầu có cảm giác vựng vựng thế nhưng cảm giác hòan tòan không sai.
Thật lâu sau, Mỹ Hạnh ba người cũng đình chỉ tiếng khóc, miệng mở to nhìn hai người,mà hai người đều không cần hít thở , đã qua được vài phút rồi.
Nhưng đột nhiên hai người tách ra. Đại Minh hồng mặt thở.
Đúng là như vậy thiếu tí nữa thì bị ngạt thở.
Lâm Thi Hàm tình huống so Đại Minh cũng không tốt mấy, cũng đồng dạng thở dốc.Chỉ là khuôn mặt rất đỏ, phối hợp với đôi mắt đang hồng, kiều diễm đáng thương, thật là làm cho Đại Minh hơi bị tâm động.
- Ta mặc kệ, về tới nhà là sẽ lập tức kết hôn.
Lâm Thi Hàm hồi phục lập tức hướng tới Đại Minh nói.
-Cái gì?
Đại Minh thật là bị dọa không nhẹ, thật lâu không thể nói lên lời.
Lâm Thi Hàm tại khu núi khôn thấy tin tức của Đại Minh, cùng với Thiên Đại thì nàng có thể nói là một đêm không ngủ, nghĩ đến Kim Thiên còn muốn Đại Minh với người nhà hội họp, Lâm Thi Hàm đã miễn cưỡng hồi phục lại tinh thần. Chỉ là nàng đang cân não, nàng làm sao hướng tới cha mẹ của Đại Minh công đạo, dù sao thì Đại Minh cũng ở bên người của nàng mà biến mất. Đem theo bất an thì nàng cùng với Mỹ Hạnh ba người đến hội tràng. Gặp thấy Đại Minh đang ngây ngốc nhìn mọi người ở chỗ này. Làm cho tâm tình mọi người bộc phát, bốn người không chịu được khóc không ngừng, hòan tòan ủy thân ở Đại Minh.
- Đi thôi! Nhìn cái gì mà nhìn.
Lâm Thi Hàm đối với chính mình vừa mới kia xúc động cũng cảm thấy xấu hổ, trên mặt một rặng mây đỏ nổi lên, một lúc lâu mới trở lại bình thường.
-Đi?Đi đâu?
Đại Minh lúc này đầu mơ hồ tùy ý để bốn cô gái lôi kéo mình đi.
- Thay đổi quần áo đã! Anh với hình đạng thế này làm sao mà đi gặp cha mẹ của anh được.
- Cái gì cơ! Em nói là Ba mẹ anh cũng ở đây sao.
- Nói bậy! Thì đến đây tham gia tiệc cưới mà.
Nghe được Lâm Thi Hàm nói thì Đại Minh lập tức nối được mọi chuyện để hiểu.
Bệnh nguy là thúc công, mà Diệp Nhược Thu cha sắp chết, nguyên lai là cùng một người, nếu như thế thì Diệp Nhược Thu với hắn chính là thân thích, Đại Minh còn phải kêu nàng là cô cô.
Sẽ không như vậy chứ! Đại Minh đầu mê man bị Lâm Thi Hàm kéo tới bên xe, bốn cô gái tay chân vô cùng nhanh. Chỉ một lúc sau đã hồi phục lại cho Đại Minh hình dáng như trước kia.Bởi vì Đại Minh không có hộ thể chân khí nên có thể rất dễ dàng bị nhìn thấy, cho nên trước tiên phải dùng quần áo ở trên người để che dấu.
- Đừng có chậm chễ nữa.
Vương Di Quân đang đứng ở ngòai cửa , nàng đã chờ thật lâu. Lão ba lão mụ đã đi vào trong, mà rất lâu chua đến họ hàng thân thích để vấn an, chủ yếu là nàng đứng đây để chờ Đại Minh.
Từ lần trước Đại Minh ở bệnh viện trở về thì Vương Di Quân đã cảm giác được đệ đệ của mình thay đổi.Ngòai tự ra ngòai ở mà còn có thêm những nữ bằng hữu như hoa như ngọc.
Vương Di Quân rất rõ ràng là Đại Minh lạnh lùng cô độc cá tính, không phải nàng muốn chê Đại Minh thế nhưng nàng nhìn nhìn Đại Minh từ nhỏ đến lớn thì bây giờ khác xưa vô cùng, sau lưng nhất định có cái gì bí mật không thể nói với mọi người. Hắc Hắc. Vương Di Quân phát ra nự cười tà ác.
Gần đây nàng rất là nhàm chán, nhưng bây giờ có chuyện của Đại Minh để cho nàng thời gian nghiên cứu.
-Dùng tên ông nội để thề, ta nhất định đem chân tướng sự việc tìm ra.
Đại Minh xuất hiện tại hội trường khiến cho mọi người ánh mắt nhìn, thế nhưng mọi người nhìn không phải là hắn mà chính là Lâm Thi Hàm ở bên người.
Ngày Kim Thiên thì Lâm Thi Hàm không có tâm trạng tham gia vào yến tiệc của người khác nên chỉ mặc một bộ quần áo màu xanh biếc, trên mặt chỉ thoa một chút phấn thanh thanh nhàn nhạt, mặc dù như thế nhưng Lâm Thi Hàm cũng đã khiến cho nhiều người ở hội tràng chú ý.
Thiên Đại ba người ở lại xe để có gì có thể tiếp ứng hòan cảnh phát sinh.
Vương Di Quân nhìn thấy Lâm Thi Hàm cùng với Đại Minh tay trong tay ngọt ngào thân mật đủ làm cho tức chết bên cạnh không biết bao nhiêu nam nhân.
Mặc kệ làm sao, Đại Minh đều không có cái gì để mà kết giao được nữ bằng hữu như thế này a. Dung mạo? Thân Tài? Gia thế? Học vấn? Đại Minh giống như không thể so với người khác. Vương Di Quân biết được nam tử này trong lòng đang dương dương.
Thật là tốt quá! Vương Di Quân nghĩ thầm từ nay về sau những ngày sắp tới khẳng định là không nhàm chán rồi. Mà Đại Minh cũng ngơ ngác chẳng biết hắn đã là mục tiêu của lão tỉ sắp tới rồi.
- A A.
Đại Minh đi vào, Vương Di Quân đến trước mặt ánh mắt rất là ái muội.
- Không nở nụ cười.
Đại Minh nhìn thấy thì cảm thấy nao nao trong lòng.
- Tỷ Tỷ.
Lâm Thi Hàm ngọt ngào kêu một tiếng.
Đại Minh chỉ nghĩ là trong đầu rất là đau. Ài! Câu nói của Lâm Thi Hàm nói lúc nãy đã làm cho hắn sợ tới ba hồn bảy vía rồi.
Tiệc cưới tiến hành được một nửa thì chủ rể cùng tân nương theo tục lệ tiến đến kính tửu,khi Đại Minh đi vào trong cửa thì Đại Minh đã nhìn thấy một lão nhân có thần sắc rất xấu ngồi ở ghế, ở đằng sau tân nương chính là thúc công.
Đại Minh đã từng gặp qua thúc công vài lần, ấn tượng về ông ấy là thân thể rất cường tráng, bây giờ lại suy yếu đên thế làm cho người ta không nhận ra được,quả nhiên là năm tháng không buông tha cho người nào. Bảo Bảo đi đằng sau thúc công để chiếu cố ông.
Nói đến lúc này thì sao không gặp được Diệp Nhược Thu hay là nàng đã rời đi rồi. Đại Minh ngẩng đầu nhìn bốn phía tìm kiếm.
- Thật là xinh đẹp.
Lâm Thi Hàm nhìn tân nương xuyên chính là quần lụa trắng lễ phục, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ.
Đại Minh không nhịn được khó hiểu nói : Em sao không tự mình đi mua một cái mà mặc.
- Anh thật là đầu gỗ mà.Tân nương lễ phục không phải cứ nói mặc là mặc được,cái này đối với cô gái chính chuyện trọng yếu nhất,chỉ có chính mình âu yếm đích nhân thì mơi có ý nghĩa, mà cảm giác đó thì nam hài tử không hiểu được.
Xin lỗi đúng là anh không hiểu được, anh rời đi một chút tìm bằng hữu.
Đại Minh đứng dậy rời khỏi, Lâm Thi Hàm cũng đuổi kịp.
- Cháu muốn đi đâu thế?
Mẹ của Đại Minh hỏi, bà còn muốn cùng với Lâm Thi Hàm nói chuyện phiếm nữa.
- Cháu ăn no rồi muốn bước đi cho tiêu.
Vương Di Quân nói: mẹ, mẹ cứ cho em ấy đi đi, con nghĩ đó là có chuyện khó nói.
-Đúng đúng,con hãy đi đi, hãy cẩn thận một chút.
Mẹ của Đại Minh có điểm nghĩ ra.
Đại Minh nhìn trong mắt biết hai người nghĩ cái gì càng ngày càng mệt, bất quá hắn cũng không muốn giải thích, nếu đã thế thì cứ để nó xảy ra đi để xem cuối cùng nó có kết quả thế nào.
Tìm kiếm hết cả hội trường mà Đại Minh như cũ không có phát hiện được thân ảnh của Diệp Nhược Thu,đúng lúc đó thì Bảo Bảo đi tới chẳng biết đang tìm kiếm cái gì?
- Bảo Bảo sao thế?Đang tìm cái gì vậy?
- Ngươi là ai?Vì cái gì biết được tên của ta?
Bảo Bảo nghi hoặc nhìn Đại Minh. Đại Minh lúc này mới phát giác mình với ngày hôm trước là hai bộ dáng, thế nên Bảo Bảo không thể có khả năng nhận ra được.
-Oh, đó chính là Tam Lang nói cho ta biết.
Đại Minh đầu óc suy nghĩ rất nhanh,lập tức dùng Tam Lang làm lá chắn.
-Tam Lang ca ca! Anh ấy ở đâu? Em đang muốn tìm anh ấy đây.
-À, hắn đã về nhà trước rồi.
- Sao lại như thế, trở về cũng không nói cho người ta biết một tiếng.
Bảo Bảo vung chân múa tay hét.
-Bởi vì hắn có việc, Bảo Bảo em có biết Thu Di của em hiện tại đang ở nơi nào không? Tam Lang hắn có chút sự việc cần nói cho cô ấy.
-Thu Di? Em vừa gặp Thu Di tại dưới tàng cây đang ngẩn người, chẳng biết bây giờ còn ở đó hay là đã đi mất.
-Anh biêt rồi. Bảo Bảo em cũng nhanh trở về đi đừng cho cha mẹ em lo lắng nữa.
- Đại ca ca, lần sau anh gặp Tam Lang ca ca thì nhớ nói rõ với hắn là em rất muốn anh ấy đến nhà em chơi nhé.
-Không có vấn đề gì cả! Anh sẽ nói với hắn về việc đó.
-Bây giờ Bảo Bảo phải đi rồi, tạm biệt.
Bảo Bảo đi rồi thì Lâm Thi Hàm hé miệng cười trộm.
-Cười cái gì?
-Anh có mị lực thật không nhỏ, ngay cả nữ hài tử cũng bị anh làm cho mê mẩn.
-Em cũng như vậy thôi, phiền tóai của em đến phía sau kìa cả một đôi đấy.
Đại Minh chỉ vào phía sau của Lâm Thi Hàm,ở đó giờ có cả một đại đội ái mộ giả đến bây giờ.
-Haha!
Lâm Thi Hàm hướng tới Đại Minh cười to.
- Tìm được rồi.
Đại Minh tại ở nơi xa xa thì gặp Diệp Nhược Thu đang ở dưới tàng cây.
- Sao lại ở nơi này mà không đi vào? Cô định tránh ở đây mà khóc đến khi tiệc kết thúc sao?
- Ta.... ta không dám.
Diệp Nhược Thu lơ sợ nói, bây giờ nàng tựu như lâm vào mê lộ rồi, giống như một cô gái nhỏ bất lực, mà đây mới chính là bản tính của Diệp Nhược Thu ,dĩ vãng nàng kiên cường lạnh lùng ở bên ngòai cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.
-Cô tới đây mục đích chính là cái gì?Ta vừa mới xem qua cha của cô, ông ấy thần sắc thật là bất hảo, ta nhìn thấy sống không được lâu nữa đâu.Hơn mười năm cô đã như thế, mà ở trong lòng đã chuẩn bị, nếu ngươi bởi vì sợ hãi mà không dám đối mặt, ta sẽ đưa cô trở về là được, sau đó cô sẽ tự biết được trong lòng của mình vĩnh viễn đau khổ.
Đại Minh nhìn thấy ngày Kim Thiên thì Diệp Nhược Thu đặc biệt nhuyễn nhược, thừa dịp huấn thoại một phiên, nếu là bình thường thì Đại Minh ngay cả nói to cũng không dám nói ấy chứ. Bình thường thì bị Diệp Nhược Thu áp bách, đương nhiên bây giờ chiếm tiện nghi cho bõ.
Diệp Nhược Thu thần sắc do dự không quyếtm Đại Minh phát hiện ra liên lôi kéo Diệp Nhược Thu bước đi. Diệp Nhược Thu chẳng biết làm cũng không phản kháng tùy ý Đại Minh lôi đi.
Tới cửa thì tiệc cưới cũng đã sắp kết thúc, người đang dần dần tản ít đi. Chính là tại trong phòng vẫn còn có rất nhiều người thân đang thăm hỏi một ông lão.
- Thi Hàm em hãy ra xe trước đi, anh đưa cô ấy vào rồi còn có việc.
Đại Minh biết Thi Hàm ăn nói lanh lợi đáng lẽ không có việc gì khó mới đúng.
-Được.
Lâm Thi Hàm cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng rời đi.
Gặp lại những người thân thì Diệp Nhược Thu đứng tại cửa trù trừ không dám đi vào.
-Vững tâm lên nào! Cô Cô.
Đại Minh nói xong thì hai tay dùng sức tại phía sau Diệp Nhược Thu đẩy một cái, Diệp Nhược Thu còn không kịp hiểu được lời nói của Đại Minh thì cả người đã tiến lên bước vào trong phòng khách.
Ở trong phòng tất cả mọi người đểu chú ý tới cô gái tuyệt mỹ này, thế nhưng Diệp Nhược Thu hòan tòan không chú ý tới ánh mắt của những người này, bây giờ trong mắt nàng thì có cha nàng.
Lòng người khó dò đây, Đại Minh thủy chung không có nhìn người khác, xem ở trên mặt người kia có mặt na hay không, hay đang tàng trữ điều gì.
- A! Trời mưa.
Ở ngòai cửa sổ đang liên miên mưa phùn.
-Các vị đồng học, ngồi đi, ngày tốt ta giới thiệu một vị thực tập sư phụ.
Ban Đạo đi vào cửa phòng học, đi đằng sau là một cô gái hai mươi ba hai mươi bốn tuổi.Trông hình dáng rất là thanh lệ.
Gặp được cô gái này thì trong phòng học cơ hồ tất cả các nam sinh đều tao động.
-Yên lặng, hãy yên lặng, mọi người đừng có dọa cô ấy,Lưu sư phụ cô tiến tới để ta giới thiệu một chút nào.
- Chào mọi người.Tôi tên là Lưu Thúy Anh,tại học kì này phụ trách mọi người môn tiếng Anh.
Lưu Thúy Anh nói chuyện có chút khẩn trương, thế nhưng vì khí chất trên người mà làm cho không ai để ý tới.
- Sư phụ Lưu, nơi này tựu giao cho cô, các tiểu mao đầu đừng có khi dễ Lưu sư phụ nhé.
- Biết.
Mọi người đều trả lời nhất trí.Rất ít khi được như thế này.
-Ta bắt đầu học nào, mời các vị đồng học mở sách ra.
Mặc dù Đại Minh cường thịnh muốn mình chuyên tâm nghe sư phụ giảng bài, thế nhưng vẫn quay đầu ra nhìn cửa sổ, hắn với tiếng Anh không biết, mà tiếng Anh đối với hắn cũng bất hảo, hai người luôn đối đầu,cho nên Đại Minh với tiếng Anh không thể nhớ được.
Đại Minh mặc dù không nghĩ ở địa phương này qua đêm, thế nhưng chạy loạn bốn phía thì rất có thể nguy hiểm, mà nhân hổ màu trắng đang ngủ ở trong rừng, không biết là nó có đột nhiên nghĩ thông suốt chạy tới truy mình,mà ngoại trừ nhân hổ màu trắng hay còn có quái vật gì tồn tại, chính mình cần phải cẩn thận.
Tại u ám trong rừng rậm, Đại Minh lấy ra bó củi làm ra nho nhỏ ngọn đuốc, cái này để cho Đại Minh đi, bởi vì chẳng biết ở nơi này thời gian mất bao lâu cho nên phải chuẩn bị kĩ, thế nhưng Đại Minh đang ở trong đêm thì nghe được từ ở phương xa truyền đến một tiếng kêu, làm cho Đại Minh có chút rợn cả tóc gáy. Nói cho thật sự thì cảm giác này không thể tốt.
- Đi đến đây đi! Không cần ở kia giả thần giả quỷ.
Đại Minh hua hua ngọn đuốc rồi nói.
Hổ nhân màu trắng thân ảnh chậm rãi từ trong bóng tối đi ra ánh sang rồi tiến đến.Chính là từ lúc đầu hổ nhân đã đi theo phía sau của Đại Minh, nhưng nó không có cử động gì đặc biệt cả, Đại Minh cũng không muốn quan tâm tới nó, nhưng bị theo dõi thì cảm giác thật không tốt cho nên Đại Minh tửơng sớm giải quyết việc này. Hổ nhân ánh mắt không có cuồng bạo hơi thở nữa, chỉ có im lặng ngồi ở đối diện Đại Minh.
- Sao không trở về nhà? Cứ chậm thế không sợ mọi người ở trong gia đình lo lắng sao?
Đại Minh không suy nghĩ gì cả hỏi một câu rất cơ bản, hắn đã đưa hổ nhân màu trắng trước mắt trở thành người. Hổ nhân cũng không có nghĩ đến Đại Minh hỏi câu này, sửng sốt một chút rồi sau đó lắc đầu.
-Ngươi không có gia đình sao?
Đại Minh chẳng biết Hổ nhân là loại gì, có hay không cha mẹ chăm sóc.
Hổ nhân màu trắng ảm đạm gật đầu, dùng lợi trảo viết trên mặt đất hai kí tự : “ Đã chết”
- Bị ai giết?
Đại Minh không có nghĩ là hổ nhân màu trắng còn có thể viết được chữ.
-Chẳng biết nữa.
Hổ nhân màu trắng trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.
-Cho nên ngươi biến thành cô nhi, bắt đầu nhằm bốn phía phá lung tung.
Đại Minh thử hỏi một câu, nhìn hổ nhân màu trắng cúi đầu thì Đại Minh biết là mình đã đúng rồi.
- Chính là ngươi cứ như thế thì có thể phát tiết, nhưng cứ như thế thì trở thành bản tính đấy.
Hổ nhân màu trắng vẻ mặt rất buồn, mà Đại Minh còn nói một câu.
- Ngươi có vui sướng không?
Hổ nhân màu trắng bắt đầu oa oa khóc lớn, mà Đại Minh cũng không có ngăn cản, chỉ là hổ nhân đang khóc thì Đại Minh hung hăng đánh nó một quyền.
Hổ nhân màu trắng mở mắt to nhìn Đại Minh.
- Khóc cái gì nữa. Hạnh phúc là chính tự mình mà có chứ không phải từ sự thương hại của người khác,đem nước mắt lau đi, từ ngày mai ngươi chính là tiểu đệ của ta, ta sẽ phụ trách giáo dục ngươi thành một nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất.
Hổ nhân màu trắng vẫn như cũ bất động.
- Hòai nghi à! Nghe ta đứng lên nào.
Đại Minh hít một hơi hét một tiếng thật to, làm cho hổ nhân màu trắng như nghe tiếng sấm lập tức đứng dậy. Đại Minh ngẩng đầu nhìn hình thể so với chính mình còn lớn gấp ba, hiểu được cứ nói mà ngước đầu lên thì rất là mỏi cổ.
- Có thể nhỏ đi một chú không, làm đại ca mà phải ngẩng đầu lên cùng với tiểu đệ nói chuyện thì thành cái dạng gì.
Đại Minh bất mãn nói.
Chỉ thấy hổ nhân màu trắng ở trên đầu con mắt thứ ba nhắm lãi, mà hình thể cũng chậm rãi thu nhỏ biến thành một con cọp trắng bình thường.
- Ha Ha.
Đại Minh phát ra một trận cười dữ dội, nguyên lai là hổ nhân màu trắng khi con mắt thứ ba nhắm lại thì biến thành dạng ngốc này.
- Thế từ sau này ta gọi ngươi la A Ngốc.
Đại Minh đối với cái tên mình vừa gọi ra thì rất là hài lòng,gật đầu một cái, chỉ là A Ngốc không hiểu vì nhận đại ca này là biến trở thành dạng này.
- Oa! Lại đây đi .
Đại Minh bắt đầu nằm xuống, thời gian ngủ đã tới.
-A ngốc, đưa ta tới cái tháp kia.
Đại Minh nhắm mắt lại, hắn tịnh chẳng có biết A Ngốc đang nghĩ gì, hoặc là thừa dịp hắn ngủ bả hắn thành mảnh nhỏ, hắn không quan tâm nữa.
A Ngốc nhìn Đại Minh suy nghĩ một hồi lâu , sau đó dùng móng vuốt cào đất lên bao trùm đống lửa làm cho đống lửa tắt ngay, sau đó ngậm lấy áo của Đại Minh đưa Đại Minh biến mất tại bóng tối.
Đại Minh gặp cái tháp kia, được gọi là luyện yêu tháp,bình thường chỉ dùng để tù cấm yêu ma thần kì, mà những yêu ma thần kì này đã bị ngoại lực ảnh hưởng thay đổi cá tính, biến thành tàn nhẫn khát máu.
Truyền thuyết là đại thiên thần đã đưa những yêu ma thần kì giam cầm tại trong tháp, hu vọng sử dụng thiết kế đặc biệt của luyện yêu tháp để chậm rãi luyện khí óan hận, thế nhưng tất cả cũng chỉ là truyền thuyết, luyện yêu tháp so với Diệp gia thời gian dài hơn rất nhiều, mà đến nay những yêu ma quỷ quái bị giam không còn có khả năng sống đến bây giờ.
Cho nên trừ phi là cùng hung cực ác yêu ma nếu không thì Diệp gia không có dễ dàng sử dụng luyện yêu tháp, mà cũng vì luyện yêu tháp quản lí nhiều lắm thượng cổ yêu ma cho nên Diệp gia cẩn thận canh giữ.
A ngốc có thể nó là từ nhỏ ở tại luyện yêu tháp mà lớn lên, tại đó không có trật tự như thế giới, mà chỉ có lực lượng mới đúng là vương giả, cho nên A ngốc đã dùng hai bàn tay từ nhỏ lập nên tất cả, đó là vì sinh tồn.Mà lúc này Diệp gia cũng không biết vì dù sao từ lâu không có người tiến tới luyện yêu tháp.
Lúc này A ngốc đang vọt tới luyện yêu tháp.Tại chỗ này nó đã gặp thủy lam sư tử cùng với cô gái, bởi vì họ muốn bắt chính mình trở về cho nên A ngốc cùng với bọn họ đã bắt đầu đánh nhau, sau đó lại gặp gỡ Đại Minh.
A Ngốc cho rằng ở thế giới này sức mạnh chính là tất cả, thế nhưng niềm tin này đã hòan tòan bị Đại Minh phá vỡ, rõ ràng không có sở hữu sức mạnh mà có thể làm cho mình chịu bao đau khổ, làm cho A Ngốc đối với Đại Minh sinh ra sự tò mò.Sau đó nói chuyện thì làm cho A Ngốc cảm thấy người ta đối xử với hắn rất tốt, mặc dù Đại Minh ngữ khí nói có chút kì quái thế những A Ngốc cũng có thể cảm thấy lời nói của Đại Minh quân tâm tới nó.
A Ngốc đi xung quanh ngọn tháp, nhìn lại nơi mình hồi nhỏ sống, A Ngốc cảm thấy rất thế lương, thế nhưng A Ngốc không thể nói lên lời.
A Ngốc tìm một địa phương bí ẩn rồi buông Đại Minh xuống , sau đó chính mình nằm ở bên cạnh Đại Minh, nó không có ý nghĩ tiếp cận ngọn tháp kia, bởi vì ở đó có rất nhiều điều nó không muốn nhớ lại.Nghĩ thì không muốn nghĩ, A Ngốc chẳng biết lúc nào đã tiến vào trong giấc ngủ, mà cũng lâm vào giấc mộng, trong mộng thì từ lâu mà nó chưa từng tới lại xuất hiện đó chính là ba và mẹ.
- Tỉnh dậy rồi a!
Đại Minh nhìn thấy A Ngốc đang chậm rãi mở hai mắt, xem ra A Ngốc cũng vừa mới tỉnh dậy. Đại Minh rất là nhiệt tình chào đón A Ngốc thế nhưng phản ứng của nó thật bất thường, nhằm về hướng của Đại Minh đánh tới.
“ Sẽ không phải thế chứ”. Đại Minh hòan tòan không rõ phát sinh ra cơ sự gì, vừa mới tốt như thế mà đã trở mặt rồi, mặc dù là sự việc phát sinh đột biến thế nhưng Đại Minh trải qua những ngày sinh tử đánh nhau thế nên thần kinh phản ứng cũng dị thường linh mẫn.
Đại Minh phản xạ thật là tinh chuẩn rút ra bạch cốt kiếm để ứng phó, thế nhưng chỉ thấy A Ngốc phóng qua đỉnh đầu của Đại Minh, miệng kêu lên một tiếng.
Có người! Đại Minh lập tức biết có điều xảy ra, lập tức quay lại đằng sau đề phòng.
Một cô gái tuyệt sắc từ đằng sau cây đại thụ đi ra, trên tay cầm một thanh trường kiếm màu làm, một tay thì cầm một sợ dây, hơn nữa xoay xoay thanh kiếm đánh với A Ngốc, đồng thời nói.
- Trốn nhanh đi!
-Chạy!
Đại Minh có điểm không hiểu, có ai nói cho hắn tình huống bây giờ không?
Thân thủ của cô gái kia đúng là không sai. A Ngốc động tác đã rất nhanh nhẹn, mà cô gái kia so với nó còn nhanh hơn, trường kiếm trên tay gắt gao vây trụ A Ngốc, xem ra A Ngốc không có biến thân thành hình dáng hổ nhân thì không có phát huy được chiến lực. Đại Minh đang suy nghĩ như thế thì A Ngốc rống lên một tiếng, trên đầu ánh mắt thứ ba chậm rãi mở ra.
- Đi nhanh lên! Còn ngây ngốc ở chỗ đó làm gì.
Cô gái biết một khi hổ nhân biến thân thì cả hai người đều không phải đối thủ của nó. Vì vậy cô gái thân hình như thiểm điện lao đến bên cạnh Đại Minh muốn lôi hắn chạy.
Đại Minh chỉ là từ từ thong thả tránh cô gái., đến lúc này hắn đại khái biết phát sinh ra cái gì. Cô gái này chắc là tưởng A Ngốc đang gây nguy hiểm cho mình nên tới cứu mình, thế nhưng sự tình không phải như nàng tưởng tượng.
- Im lặng đi nào! Không hề như cô nghĩ đâu, đánh nhau tốt lắm sao?
Đại Minh không để ý tới ánh mắt lo lắng của cô gái, đưa bàn tay che ánh mắt thứ ba của A Ngốc , ánh mắt nghiêm lên nhìn. A Ngốc bị ánh mắt của Đại Minh nhìn thì trong lòng cảm thấy sợ hãi, bèn trầm thấp rống lên một hồi sau đó im lặng xuống.
Mặc dù Đại Minh bây giờ không có lực lượng gì cả, nhưng hắn trên người có hơi thở đủ để áp chế vạn thú, dù sao Tuyệt cũng là thượng cổ hoang thú vương giả, uy nghiêm không hề nhỏ.
- Ngươi rốt cục là ai? Đi vào nơi này có việc gì?
Cô gái thấy người này co năng lực ngăn cản A Ngốc ma hóa thì không khỏi cảm thấy tò mò và vài phần đề phòng,
- Oh! Ta đi đến đây để kiếm người.
Đến lúc này thì Đại Minh mới nhìn rõ được dung mạo của cô gái kia. Theo lí mà nói Đại Minh đã nhìn Lâm Thi Hàm, Thị Kiếm, Diệp Nhược Thu, Cập Gia Lí Đằng... đều là những vị tuyệt sắc mỹ nữ mà không có phản ứng gì cả. Nhưng Đại Minh gặp cô gái này thì nhẫn không được cảm thấy kinh diễm.
Tuyệt đối là ngũ quan hòan mĩ ở trên khuôn mặt bạch ngọc, hòan tòan không có điểm tì vết, mà tóc cô gái cũng mà nhàn nhạt thủy lam, mắt cũng màu như thế, chỉ là trên đỉnh đầu có hai tiểu giác, hình thù cùng với lộc nhung rất là giống.
Không phải là lòai người rồi. Cái này chính là cảm tưởng sau khi nhìn một lượt của Đại Minh.
- Vui lòng đưa ma thú giao cho ta , nó từ ở trong luyện yêu tháp trốn ra, ta phải bắt nó trở về.
- Ma thú? Đó chính là tên gọi của A Ngốc sao?
Mà lúc này A Ngốc đang lẳng lặng nằm ở trên mặt đất tùy ý Đại Minh bắt nó làm ghế ngồi, đối với cô gái thì một điểm phản ứng nó cũng không có.
- Tiểu đệ của ta có làm gì xấu sao? Vì điều gì mà nhất quyết phải bắt nó.
Đại Minh trừng mắt lên hỏi.
-Ma thú chính là óan khí quá nặng , phải cho nó vào trong tháp thì mới làm mất đi được.
- Tiểu đệ của ta tính tình có chút kì quái nhưng không cần phải bắt nó.
Đại Minh sờ sờ vào đầu của A Ngốc, giọng nói rất nghiêm trọng.
- Cùng với anh nói cũng không có tác dụng gì.
Cô gái không muốn giải thích với Đại Minh, hoa sợi dây trên tay muốn trói người.
- Thật vậy uh! Cô tưởng là chính mình một người có thể làm được sao?
Cô nàng sẽ không quên mới hôm qua còn phải bỏ chạy sao? Hôm nay sao lại có dũng khí đến bắt người.
- Ai nói ta chỉ có một người.
Đằng sau cô gái đi ra một thủy lam sư tử chính là Đại Minh ngày hôm qua đã gặp, mặt khác còn cố một con chim ngũ sắc đang ở trên cành cây nhìn mọi người. Đại Minh nhìn thấy con chim kia thì biết nó không phải dễ đối phó.
Ba đánh hai a. Đại Minh đang tính cách chiến đấu, nếu hắn có thể gọi ra được hoang thú thì chiến thắng chỉ là chuyện đơn giản, thế nhưng dạng này thì không có ý nghĩa, ngoại trừ song phương cừu hận vô cùng mới thế.
Đại Minh suy nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định.
- Ta không muốn cùng với các ngươi đánh nhau, cũng không thể nhìn tiểu đệ ta bị bắt đi, có thể có biện pháp khác không?
- Có thể, chỉ cần làm rơi trường kiếm ở trên tay ta thì ta có thể cho anh rời đi.
Cô gái tự tin nói.
Điểm này thì khó khăn đây, Đại Minh vừa mới nhìn thấy cô gái cùng với A Ngốc đánh nhau rồi, bây giờ chính mình đánh nhau với cô ta thì không có hi vọng.
Trường kiếm ở trên tay cô gái vẽ ra từng đường trên không khí, Đại Minh nghĩ muốn thắng thì phải chơi bẩn.
- Ta sẽ cùng chơi với cô, nhưng cô cam đoan là ta đánh rơi kiếm thì không có cùng với tiểu đệ ta phiền tóai chứ.
- Đương nhiên , ta Thủy Vô Ngân một lời đã định, nhưng ta hòai nghi là anh không có thực lực để làm việc đó.
Nói xong thì Thủy Vô Ngân đánh ra một kiếm, kiếm này rất nhanh làm cho Đại Minh kinh hãi, tuy nhiên kiếm này chỉ để dọa cho nên ra tay có phân tấc. Mũi kiếm ở cách mi tâm của Đại Minh một chút thì dùng lại. Đại Minh trên mặt không có chút lo sợ chỉ nhìn Thủy Vô Ngân.
- Tốt! Rất có đảm thức, thế nhưng bản cô nương rất ghét người nào không biết tiến biết lùi.
Thủy Vô Ngân trừng mắt nhìn Đại Minh một cái, trên tay kiếm thức lại biến đổi.
Đại Minh chỉ là thong thả cười, không phải hắn có lá gan lớn mà đem mạng ra chơi đùa. Hắn biết kiếm của Thủy Vô Ngân rất nhanh chỉ là không nghĩ đến nhanh đến như thế, hơn nữa hắn không có chú tâm, đợi đến lúc phát giác ra thì kiếm của người ta đã ở trước đầu mình. Nhìn thấy kiếm của Thủy Vô Ngân biến đổi thì Đại Minh không dám phân tâm, tinh thần tòan bộ chăm chú nhìn.
Lúc này Đại Minh đã có chuẩn bị thế nhưng kiếm pháp của Thủy Vô Ngân quá nhanh vượt quá sự tưởng tượng của Đại Minh. Đại Minh từ trước đến nay chưa xem được người sử dụng kiếm nhanh đến như thế này, ngay cả Diệp Nhược Thu cũng không thể so được.
Như nước chảy không hình, lúc này ở trong ý nghĩ của Đại Minh thì kiếm pháp của Thủy Vô Ngân cũng như tên của nàng, hòan tòan làm cho Đại Minh không tìm được sơ hở để công kích, bây giờ Đại Minh ngoại trừ chật vật tránh ở bên ngòai căn bản không có biện pháp khác.
Cũng chẳng biết là Thủy Vô Ngân cố tình hay vô ý, lưỡi kiếm luôn tiến sát vào Đại Minh thì lại lặng lẽ rời đi cho nên Đại Minh xem như chỉ có kinh hãi mà không có nguy hiểm. Đánh được một thời gian thì Thủy Vô Ngân cũng không còn được kiên nhẫn nói : ta đã ra tay rất lưu tình rồi, nếu ngươi không biết tiến biết lùi thì đừng có trách ta không có khách khí.
- Thật là có lỗi, ta sẽ không để cho tiểu đệ của ta bị người bắt đi.
- Nếu vậy thì ngươi tiếp chiêu.
Thủy Vô Ngân nói xong thì lập tực nhằm Đại Minh xuất ra một kiếm.
-Oa! Quần áo của ta.
Tay trái của Đại Minh đã không còn vải che, mà bây giờ trước ngực cũng đã mất đi một đoạn, có thể nói là bộ quần áo này không còn nữa.
Không xong! Quần áo của mình không còn nhiều lắm, cứ như thế này thì không còn gì để mà mặc nữa. Nhưng Thủy Vô Ngân cứ trên người mình rạch tiếp quần áo ra, cuối cùng Đại Minh không thể kiên nhẫn được nữa.
- Êu! Cô là con gái mà chẳng biết sỉ nhục là gì cả cư nhiên rạch quần áo của con trai.
Đại Minh hét lên một tiếng, làm cho Thủy Vô Ngân lúc này mới nghĩ được sự kiện này, trên mặt hồng lên mà trường kiếm cũng đình xuống.
Mưu Già cũng dùng một tiếng hô trả lời, tương tự cùng với Thủy Vô Ngân đối thoại một dạng, song phương cách nói rất là kịch liệt.
Đại Minh thừa dịp nhìn xung quanh thì mới biết đi cùng với Thủy Vô Ngân là bảy dắc chim to cư nhiên không thấy đâu, cũng chẳng biết đã bay đến nơi nào nữa, mà lúc này những vết thương trên người của Đại Minh cũng đã tốt rất nhiều rồi.
- Ngươi không cần quan tâm tới ta.
Thủy Vô Ngân thét lên một tiếng, thanh âm bén nhọn làm Đại Minh không được phải che đi lỗ tai.
Thật là lợi hại âm thanh công kích a. Đang lúc Đại Minh tưởng tượng thì trên tay Thủy Vô Ngân cái dây đã trói Mưu Gia không nhúc nhích được.
- Mưu Già.
Thủy Vô Ngân hai tay đặt nhẹ nhạng ở trên dầu của Mưu Già nói : Ngươi cùng với ta từ nhỏ lớn lên, ta cũng không xa được ngươi, ta biết pháp tắc của Côn Lôn, giết hắn xong thì ta sẽ tự vận để tạ tội cho nên tái kiến nhé.
Thủy Vô Ngân rời khói bên người Mưu Già, chậm rãi nhặt lên trường kiếm.
Đại Minh nghe xong mà rất là kinh ngạc, tự vận, tạ tội, sự tình có phải nghiêm trọng như vậy không? Sự tình không phải đến như thế chứ. Đại Minh suy nghĩ một lúc vội nhảy lên trên người A Ngốc chỉ về phía luyện yêu tháp.
- Nhanh chạy!
A Ngốc không dám chần chờ, lập tức chạy như điên, xem ra sự việc này chỉ có thể thỉnh su phó của Diệp Nhược Thu ra mặt giải quyết,mà Thủy Vô Ngân không bắt được người lại tự sát thì sự tình so với Đại Minh tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.
- Chạy nơi nào?
Không phải như vậy chứ? Đại Minh nhìn thấy Thủy Vô Ngân ở trong rừng tốc độ chạy so với A Ngốc không phân cao thấp, mà còn có thể từng chút đuổi tới gần, cuối cùng Đại Minh bị dừng lại.
Thủy Vô Ngân cầm kiếm ở trên đường, trên mặt tràn đầy vẻ thê lương.
Không phải như thế chứ, ta mới là muốn khóc đây này . Đại Minh nghĩ hiểu được mình mới chính là người bị hại.
- Chẳng lẽ sự tình không có phương pháp nào giải quyết nữa sao? Mà chỉ có chém ta mới được à?
Đại Minh hỏi một câu.
- Không được! Bởi vì ngươi chính là lòai người.
Thủy Vô Ngân lúc này mới chú ý tới tay trái của Đại Minh, nếu là người thì không có được như thế.
- Ngươi rốt cục là ai? Người, Ma hay tiên?
- Nói bậy! Ta đương nhiên là lòai người.
Đại Minh kêu lên .