- Yêu cầu này rất thỏa đáng, cũng không thể để cho một mình Trương Dương ở Bộ phận đối ngoại vừa làm thầy vừa làm tớ được!
Tiêu Bân là người đầu tiên đồng ý. Trên trán của cậu ta cứ như dán mỗi chữ “Trương” vậy, bất kể Trương Dương có yêu cầu gì, cậu ta đều phải ủng hộ, huống chi yêu cầu này Trương Dương cũng không có gì là quá đáng.
Đường đường một Trưởng ban mà không có mấy người cấp dưới cũng không ổn cho lắm. Ngay đến ban Xã đoàn kém như vậy mà còn có đến những mấy thành viên.
- Đúng vậy, công việc của Bộ phận đối ngoại rất đặc biệt. Bạn Trương Dương muốn tự mình tuyển thêm thành viên cũng không sao, chỉ cần hoàn thành tốt công việc là được. Có như vậy thì mới tốt cho tất cả chúng ta.
Diệp Triển của ban kĩ thuật cũng đứng ra ủng hộ Trương Dương. Cao Kiệt và mấy người khác cũng đều ủng hộ. Cuối cùng đám người của Vương Quốc Hoa của biểu thị sự tán thành.
Phần lớn thành viên của các Bộ phận đều đồng ý với yêu cầu vừa rồi của Trương Dương.
Ánh mắt Chu Dật Trần chứa đầy phẫn nỗ và ức chế, ngón tay khẽ run lên. Y đang cố hết sức khống chế tâm trạng của mình. Những kẻ hôm nay ngày càng láo xược, không coi Chủ tịch y ra gì.
Chủ tịch còn chưa lên tiếng mà những kẻ này đã tranh nhau bày tỏ thái độ rồi.
Thực ra đây là do tâm lý ích kỉ của y gây ra. Những người này đều tỏ thái độ rất bình thường, chỉ vì chính bản thân y đã coi Hội sinh viên trở thành đế chế của mình, không cho phép bất cứ ai ở đây được phát biểu và bất đồng ý kiến với y.
Nhưng y không hề hay biết rằng càng như vậy thì người ta càng có ác cảm với y và chống đối y càng nhiều.
Trương Dương mỉm cười quan sát tất cả vẻ mặt và thần thái của từng người. Nếu coi Hội sinh viên là một quan trường thu nhỏ thì chỉ có thể xem là một quan trường của những người chưa chín chắn. Sinh viễn dẫu sao vẫn là sinh viên, còn kém xa so với những con người ở trong quan trường thực sự.
Trương Dương hôm nay chỉ một tiểu xảo cũng đã phá tan được tất cả.
Đương nhiên bây giờ hắn chỉ là gieo xuống một hạt giống. Nhưng khi hạt giống này gieo xuống rồi sẽ nảy mầm, mọc rễ và cuối cùng có thể ra hoa kết quả. Cái quả này, Trương Dương muốn hay không, còn tùy thuộc ở tâm trạng của hắn.
- Chủ tịch Chu, anh thấy thế nào?
Sau khi xung quanh có rất nhiều người phát biểu ủng hộ mình, Trương Dương lại tủm tỉm cười đẩy vấn đề lại cho Chu Dật Trần.
- Tôi không có ý kiến gì. Cứ làm theo ý của bạn đi, cùng lắm thì tôi có một yêu cầu nho nhỏ.
Chu Dật Trần ép mình phải tỉnh táo lại. Hôm nay là một ngày đen tối nhất của y. Hơn nữa ngày đen tối này vẫn chưa kết thúc, nếu hắn không bình tĩnh được thì rất có thể sẽ bị Trương Dương nắm được điểm yếu.
Tất cả những gì của ngày hôm này đều rung lên một hồi chuông cảnh cáo y.
Đơn giản từ điểm này mà nói, tố chất tâm lý của y coi như không tệ, không bị tức giận làm mờ lý trí. Nếu sau khi tốt nghiệp mà đi vào cơ quan nhà nước thì có thể tiến bộ rất nhanh. Song dĩ nhiên cuối cùng nhất định cũng sẽ chỉ trở thành một gã sâu mọt.
Hình như sợ Trương Dương phản đối, Chu Dật Trần nói chưa dứt điểm câu trước, đã vội bồi thêm câu sau, lập tức nói tiếp:
- Bộ phận đối ngoại của bạn tuyển thêm thành viên mới cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên nhiệm vụ tài trợ của các bạn cũng phải tăng thêm. Nhiệm vụ tài trợ của học kỳ này cứ định là năm mươi nghìn đi!
Năm mươi nghìn tệ một học kỳ!
Tiêu Bân, Cao Kiệt, thậm chí cả Hồ Đào cũng đều hơi sửng sốt, nhìn Chu Dật Trần có chút không dám tin.
Phải biết rằng, thời gian của học kỳ này đã trôi qua hơn một nửa, bây giờ đã là đầu tháng năm, tính ra chỉ còn cách thời điểm nghỉ hè gần hai tháng. Bình thường thì ngay đến nhiệm vụ hai mươi nghìn trong thời gian cả một học kỳ còn không hoàn thành được. Bây giờ lại bắt Trương Dương phải hoàn thành trong hai tháng và còn là nhiệm vụ nặng nề hơn gấp đôi nữa. Ặc, nói thế nào cũng là đang làm khó người khác.
Trong phòng họp chỉ có Trương Dương là người vô tư nhất. Hắn cười ha hả, chậm rãi nói:
- Chỉ tăng nhiệm vụ đến năm mươi nghìn thôi à? Vậy không vấn đề gì, thực ra mà đối với tôi mà nói thì định ra mức một trăm nghìn cũng thế thôi.
Ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trương Dương.
Năm mươi nghìn đã đủ làm họ giật mình rồi, không ngờ Trương Dương còn đòi một trăm ngàn. Ngay cả Tiêu Bân cũng nghi ngờ rằng đầu óc Trương Dương có vấn đề gì hay không? Dù sao cũng không thấy Trương Dương có vẻ gì là ngu ngốc cả. Nếu như ngu ngốc thì làm sao có thể khiến cậu ta bỗng chốc trở thành Trưởng ban bộ phận Xã đoàn được.
- Một trăm ngàn, Trương Dương bạn nói thật chứ?
Chu Dật Trần cũng ngẩn cả người ra nhưng y là người phản ứng nhanh nhất. Sau khi định thần lại, y ngay lập tức vội truy hỏi một câu.
Tự bản thân Trương Dương muốn nâng cao nhiệm vụ thì y có lí do gì để mà từ chối cơ chứ. Nhiệm vụ của Bộ phận đối ngoại nếu không hoàn thành được thì có thể trừng phạt thẳng tay. Đến lúc đó, y còn có thể có lý do hợp lý để đuổi Trương Dương ra khỏi Hội sinh viên.
- Một trăm ngàn mỗi học kỳ chẳng vấn đề gì, nhưng tôi cũng có một yêu cầu. Đó chính là chế độ của Bộ phận đối ngoại đều giữ nguyên như cũ, không được sự đồng ý của tôi thì bất cứ ai cũng không được sửa đổi.
Trương Dương nhẹ nhàng nói. Trong đầu Chu Dật Trần tràn ngập con số một trăm ngàn này nên không thèm suy nghĩ gì lập tức đồng ý yêu cầu này của Trương Dương.
Y không để ý tới khóe miệng của Trương Dương đang từ từ hiện ra một nụ cười tinh quái.
- Tốt rồi, tôi không có chuyện gì nữa. Thời gian bây giờ cũng không còn sớm, chi bằng chúng ta tan họp sớm một chút.
Trương Dương là người đầu tiên đứng lên, những người khác cũng đều đứng lên. Mà ngay cả Chu Dật Trần đang hoan hỉ vì vừa đạt được một âm mưu cũng chợt đứng lên theo.
Trương Dương, Tiêu Bân đi trước. Chu Dật Trần cũng đi ra ngoài, vừa đi đến cửa, y liền đứng lại ở đó, nét vui vẻ trên gương mặt nhanh chóng biến thành tức giận.
Thông báo tan họp, người đi ra đầu tiên phải là Chủ tịch y mới đúng. Hôm nay sao lại là Trương Dương chứ? Điều này làm cho Chu Dật Trần vô cùng khó chịu trong lòng.
- Chủ tịch Chu, đi thôi!
Cao Kiệt từ phía sau đi lên, trước khi đi không quên chào Chu Dật Trần. Nhưng khi chào xong thì gã vội vàng bỏ đi.
Theo ngay phía sau là đám người của Diệp Triển. Vương Quốc Hoa cũng đứng ở đó là nói chuyện với Chu Dật Trần, tuy nhiên đều là những lời lẽ vô thưởng vô phạt. Sau khi nói xong, hắn cũng đi luôn.
Đợi sau khi những người này đi hết, Chu Dật Trần mới định thần lại.
Lần này, y càng tức giận hơn so với chuyện Trương Dương thông báo chấm dứt cuộc họp thay y.
Cuộc họp hôm nay có dự định ban đầu là tổng kết công tác và sắp xếp công việc. Nhưng những vấn đề này đều không được nhắc đến trong suốt cuộc họp. Trong buổi họp này, Trương Dương cầm trịch từ đầu đến cuối khiến y có cảm giác bị Trương Dương chiếm mất địa bàn.
Không chỉ có thế, mục đích của Chu Dật là chèn ép Trương Dương. Y tưởng đã làm được, đã khiến cho Trương Dương mất đi vị trí Trưởng ban Thư ký và cút xéo, nhưng thực tế chỉ bằng không. Trương Dương lại trở thành Trưởng bộ phận đối ngoại, Tiêu Bân đã trở thành Trưởng ban xã đoàn. Hơn nữa Trương Dương còn có thể tuyển thêm hai trợ thủ đắc lực nữa. Điều này so với việc làm cho y mất đi quyền lực ở ban Thư ký còn tốt hơn nhiều.
Nếu như không phải đặc thù của Bộ phận Đối ngoại thì xem như hôm nay Trương Dương đã thắng quả lớn, còn y chịu thiệt hại nặng nề.
Sự thiệt hại này không biết làm sao mà nuốt trôi được.
Nghĩ đến đây, Chu Dật Trần càng bất an trong lòng. Y cảm nhận được sự thay đổi của Trương Dương, trở nên lợi hại hơn trước kia và cũng trở nên khó hiểu hơn.
Y lại nghĩ tới yêu cầu cuối cùng của Trương Dương là Bộ phận đối ngoại phải duy trì chế độ hiện tại.
Tuy y không biết tại sao Trương Dương phải đề xuất yêu cầu này, nhưng trong lòng y lại có dự cảm bất thường rằng đồng ý yêu cầu đó của Trương Dương lại chính là một sai lầm lớn của y, thậm chí việc điều Trương Dương đến Bộ phận đối ngoại cũng là một sai lầm lớn.
- Hồ Đào mau tìm cho tôi xem Bộ phận đối ngoại bây giờ có chế độ gì!
Có cách nghĩ này, hắn không thể để ý đến chuyện gì khác, vội vàng dặn dò Hồ Đào.
Chế độ của Bộ phận đối ngoại là do Chủ tịch đời trước đã đề ra. Sau khi nhậm chức hắn còn chưa từng hỏi đến nên tất nhiên sẽ không rõ về vấn đề này.
Cấp trên giao phó, Hồ Đào tất nhiên không dám chậm trễ, liền đi đến văn phòng của Hội sinh viên tìm kiếm. Rất nhanh sau đó, Hồ Đào đã mang một bản văn kiện chế độ về. Sau khi xem qua nội dung bên trong văn kiện, cả Chu Dật Trần và Chu Dật Trần và đều há hốc mồm.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Phần văn kiện này không hề dài, tất cả cũng chỉ nằm gọn trong ba trang giấy in mà thôi.
Trong hai trang đầu, nội dung chủ yếu là viết về việc liên hệ với các tổ chức sinh viên trường ngoài và những điều cần chú ý khi tiếp đãi họ. Đây đều là những công tác ban đầu của Bộ phận Đối ngoại, tiếc là có rất ít các chức sinh viên trường ngoài liên hệ với họ và trường Đại học Trường Kinh cũng rất ít khi liên lạc với trường khác. Vì thế mà những việc này hầu như chỉ tồn tại tại trên giấy tờ, họa hoằn lắm mới có một vài lần thì Bộ phận Lễ tân của trường lại trực tiếp phụ trách.
Quan trọng nhất là những điều được viết ở trang thứ ba.
Đây là một vài chế độ mà Chủ tịch tiền nhiệm đã định ra, đều là những yêu cầu và chế độ khen thưởng về phương diện lôi kéo tài trợ. Chỉ tiêu cố định trong mỗi học kỳ là hai mươi nghìn. Nếu hoàn thành 50% chỉ tiêu, hoặc không hoàn thành chỉ tiêu thì Trưởng ban bị ghi một lỗi lớn và giữ chức xem xét.
Nếu đến 50% chỉ tiêu cũng không hoàn thành được thì Trưởng ban phải tự động từ chức.
Ba vị Trưởng ban trước đều bị ngã quỵ trước quy định này.
Đó cũng không phải nguyên nhân chính khiến Chu Dật Trần và Hồ Đào há hốc mồm. Lí do thật sự khiến bọn họ chú ý chính là mấy quy định ở trang sau.
Chủ tịch tiền nhiệm để tạo thêm động lực thúc đẩy Bộ phận Đối ngoại lôi kéo tài trợ nhằm làm cho nguồn tài chính dành cho các hoạt động của Hội sinh viên dồi dào hơn và cũng nhằm giảm bớt áp lực cho mình nên ngoài chế định xử phạt nghiêm khắc cũng có không ít chế độ khen thưởng, lại còn là khen thưởng rất lớn.
Trong đó có quy định, sau khi hoàn thành chỉ tiêu, Bộ phận Đối ngoại có thể giữ lại 10% làm kinh phí hoạt động riêng của mình, lại còn có thể thiết lập Tổ giám sát, chuyên giám sát việc sử dụng nguồn kinh phí mà họ kéo về được.
Điểm này hoàn toàn có thể chấp nhận được, chẳng ai muốn nguồn kinh phí do mình vất vả kéo về được lại bị người khác tiêu xài lãng phí.
Tiếp đó là mức khen thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu.
Nếu quá mức bốn mươi nghìn cũng chính là vượt gấp đôi chỉ tiêu thì mỗi thành viên Bộ phận Đối ngoại sẽ được khen ngợi một lần, Trưởng ban được ghi công một lần, đồng thời được giữ lại cho mình khoản tiền lên đến 15%.
Nếu có thể kéo về kéo về được khoản tài trợ lên đến một trăm nghìn hoặc từ một trăm nghìn trở lên có quyền được kiêm thêm chức Phó chủ tịch; Bộ phận Đối ngoại cũng được giữ lại cho mình khoản kinh phí lên đến 20%; đồng thời Bộ phận Tài vụ sẽ giao cho Bộ phận Đối ngoại quản lý. Bất kỳ khoản thu chi nào sau này của Hội sinh viên, Bộ phận Đối ngoại đều có quyền tham vấn, thậm chí có quyền phủ quyết.
Bộ phận Tài vụ chính là một trong những bộ phận quan trọng nhất, tất cả các khoản chi đều không thoát khỏi sự quản lý của Bộ phận Tài vụ. Sau khi Chu Dật Trần nhậm chức đã nắm chặt lấy Bộ phận Tài vụ trước.
Anh ta biết rõ tầm quan trọng của việc nắm trong tay quyền sở hữu tài sản.
Điều khoản khen thưởng này của Chủ tịch tiền nhiệm đối với anh ta mà nói là điều vô cùng phi lý và cũng hết sức ngu xuẩn. Anh ta thậm chí muốn mắng cho Chủ tịch tiền nhiệm một trận, sao có thể đề ra một quy định khen thưởng như vậy chứ.
Đồng thời trong lòng của anh ta cũng xuất hiện mối lo mơ hồ, anh ta dường như hiểu được mục đích thực sự Trương Dương.
Quyền sở hữu tài sản, sao Chu Dật Trần lại không nghĩ tới cơ chứ. Bộ phận Đối ngoại đầy thách thức này, lại mang đến cơ hội nắm được quyền sở hữu tài sản.
Nếu Chủ tịch tiền nhiệm biết được những điều mà Chu Dật Trần đang suy nghĩ trong lòng thì nhất định sẽ mắng vào mặt anh ta một trận.
Chủ tịch tiền nhiệm đã suy xét rất nhiều. Nếu Bộ phận Đối ngoại thực sự có thể kéo về được khoản tài trợ từ một trăm nghìn tệ trở lên thì cuộc sống của toàn thể sinh viên sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, thực lực cũng cứng cáp hơn nhiều. Trước kia có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng cũng vì vấn đề tiền bạc mà không thể làm được thì khi có tiền tất cả sẽ đều thực hiện được.
Hội này năm 98, tiền lương của nhân viên công vụ bình thường cũng chỉ được có mấy trăm tệ. Khoản tiền một trăm nghìn nếu như không ăn không uống gì thì có thể đủ chi được khoảng tầm mười năm. Đối với Hội sinh viên mà nói cũng là một khoản tiền lớn.
Huống chi Hội sinh viên bọn họ mỗi học kỳ trước mắt còn phải chi ra hơn mười nghìn tệ, hơn nữa các khoản chi phí khác cộng lại, nếu không nói là phải sống thắt lưng buộc bụng, sợ hãi những ngày sống cực khổ thì anh ta cũng sẽ không định ra chỉ tiêu nhiệm vụ tài trợ nặng nề như vậy.
Nếu như Bộ phận Đối ngoại có thể kéo về khoản tài trợ từ một trăm nghìn trở lên thì khác nào chính là thần tài của Hội sinh viên. Để cho bọn họ tự quản lý nguồn kinh phí do chính họ vất vả mang về được thì cũng có sao. Tất cả những gì mà Chủ tịch tiền nhiệm đã suy nghĩ đến đều là suy nghĩ thay cho Hội sinh viên, chứ không hề giống như Chu Dật Trần, chỉ biết nghĩ cho quyền lợi của mình.
Đây xem như sự khác nhau về bản chất của hai người.
- Anh Chu, mục đích của Trương Dương có lẽ chính là quyền sở hữu tài sản đấy.
Cùng với Chu Dật Trần xem hết những quy định này, Hồ Đào không khỏi lo lắng nói một câu.
- Tôi biết, không cần cậu nhắc nhở!
Chu Dật Trần trợn mắt lườm Hồ Đào cháy mặt một cái, trong lòng thầm mắng vài câu. Sau khi xem hết những quy định này, anh ta liền biết tất cả các tính toán của Trương Dương.
Chiêu này độc thật! Nếu bị Trương Dương cướp đi quyền sở hữu tài sản, những ngày tươi đẹp của anh ta ở vị trí Chủ tịch này e rằng cũng đến ngày kết thúc rồi.
Đáng tiếc là giờ anh biết được những điều này cũng vô dụng rồi. Trong cuộc họp, anh ta đã đồng ý với Trương Dương giữ lại các chế độ này. Nói cách khác, chỉ cần Trương Dương thật sự hoàn thành chỉ tiêu một trăm ngàn thì tất cả những khoản chi sau này của Hội sinh viên sẽ đều phải do Trương Dương gật đầu mới được. Không có ý kiến của hắn, ai cũng không chạm vào tiền được.
Nếu thực sự như vậy thì e rằng người đau khổ nhất sẽ chính là anh ta.
- Anh Chu, anh xem nên làm như thế nào?
Hồ Đào vẻ mặt van vỉ nói. Gã này có dự cảm không tốt. Gã rất hiểu tính khí của Chu Dật Trần. Lúc này nhất định Chu Dật Trần sẽ hận lây sang gã.
Chính là gã đã đề nghị để Trương Dương vào Bộ phận Đối ngoại, Chu Dật Trần không hận gã thì sẽ hận ai.
Thực tế đúng là như thế thật. Trong lòng Chu Dật Trần thực sự đã đem trách nhiệm đổ hết lên đầu Hồ Đào. Là gã đã đề nghị lung tung để cho Trương Dương có được một cơ hội như vậy, đồng thời cũng khiến cho mình bị rơi vào thế bị động.
- Làm thế nào? Tôi còn muốn hỏi cậu câu ấy đấy?
Chu Dật Trần tức giận trực tiếp đáp lại một câu, mặt Hồ Đào lập tức nhăn nhó như khỉ.
- Cũng không phải là không có cách, chỉ cần khiến hắn không thể hoàn thành chỉ tiêu tài trợ là được.
Ánh mắt Chu Dật Trần hiện lên một tia nhìn hiểm độc. Mấu chốt của tất cả vấn đề đều nằm ở khoản tài trợ. Chỉ cần Trương Dương không kéo về được khoản tài trợ lớn như vậy thì không có vấn đề gì rồi. Dù sao thời gian chỉ còn không đến hai tháng, hắn chỉ cần chuẩn bị một chút, nếu Trương Dương thực sự có hy vọng kéo được đủ chỉ tiêu tài trợ thì chỉ cần phá đám một chút, đạp đổ tài trợ của hắn.
Bây giờ vì quyền lực trong tay mình, Chu Dật Trần chuyện gì cũng dám làm, sá gì đến lợi ích của của cộng đồng Hội sinh viên.
Hồ Đào mắt cũng sáng ngời lên, vội vàng nói:
- Đúng, Trương Dương không phải người địa phương. Hắn bình thường cũng chẳng đi ra ngoài mấy, cũng chưa từng có liên hệ nào với các doanh nghiệp trong xã hội. Hắn nhất định không thể nào kéo về được nhiều tài trợ đến như vậy.
Chu Dật Trần nhìn anh ta một cái, cũng không nói lời nào.
Hồ Đào chỉ đơn giản muốn là Trương Dương không thành nhiệm vụ. Điều gã nghĩ đến không phải là chọc gậy bánh xe. Gã không phải là kẻ không bỏ qua một cơ hội nào để ra tay với đối thủ như thế.
Từ điểm này cũng có thể nhìn ra sự khác biệt giữa hai người. Tuy nói Hồ Đào đi theo Chu Dật Trần, nhưng gã dù sao cũng chỉ là một sinh viên bình thường, tư tưởng vẫn khá thuần khiết, không có nhiều âm mưu quỷ kế trong đầu.
Không giống như Chu Dật Trần, vì mục đích bất chấp thủ đoạn, chuyện gì cũng đều có thể làm được.
Chuyện ngày hôm nay, cũng làm cho mâu thuẫn giữa Chu Dật Trần với Trương Dương bị đẩy lên mức cao nhất, biến Trương Dương thực sự trở thành đối thủ hàng đầu của anh ta và còn là đối thủ lợi hại nhất.
Tiếc là anh ta không biết rằng Trương Dương căn bản không coi anh ta ra gì. Hắn ở hậu thế đã đấu tranh với nhiều cáo già từ rất lâu rồi, cuối cùng mới có thể trở thành Phó viện trưởng trẻ tuổi nhất.
Những tên cáo già này nếu đem ra so sánh thì còn mạnh hơn Chu Dật Trần gấp mười, gấp trăm lần.
Chu Dật Trần đau đầu với những điều lệ của chế độ này. Khi anh ta thầm có chủ ý phá đám thì Trương Dương và Tiêu Bân đã họp mặt với Mễ Tuyết và đang nghỉ ngơi đơn thuần dưới một mái hiên của trường học.
Nghỉ ngơi xong, bọn họ phải đi học ở tòa nhà bên cạnh. Chiều tối nay có một khóa học ngoại khóa, ba người vừa hay có thể đi cùng nhau, nhờ vậy mà Trương Dương lại có cơ hội đi cùng Mễ Tuyết thêm nửa ngày.
Đối với Trương Dương mà nói, thời gian như vậy càng nhiều càng tốt, không có biểu hiện gì nhắc đến hay suy tính về cái nhiệm vụ chết tiệt kia.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Ha ha, thằng nhãi họ Chu kia mặt thật sự đã tái xanh lại à?
Hồ Hâm chợt bật cười thành tiếng. Trong đình hóng mát, Tiêu Bân đang hớn hở mặt mày miêu tả lại chuyện vừa xảy ra ở trong phòng họp.
Khi gã kể chuyện còn thường liếc mắt nhìn Trương Dương. Gã trước kia chỉ cảm kích và tin tưởng Trương Dương, bây giờ thì còn thêm cả sùng bái nữa.
Chuyện đã xảy ra hôm nay thật sự làm cho gã quá bất ngờ và thỏa mãn. Khi bị cách chức trong cuộc họp, nói thật là gã cảm thấy rất chán nản nhưng gã không hề trách Trương Dương. Gã biết Chu Dật Trần sẽ đối phó lại mình, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Chỉ là hắn không thể ngờ được, sau đó vài phút, người vừa bị cách chức như gã lại bất ngờ được thăng chức trở thành một Trưởng ban.
Chuyện không thể xảy ra như thế này lại có thể xảy ra trong hiện thực. Điều này làm cho gã càng thêm phần kính nể Trương Dương, người đã dốc sức kéo gã ngồi lên vị trí Trưởng ban kia.
- Đúng, hôm nay Chu Dật Trần đã tức giận thật sự. Nhưng Trương Dương đến Bộ phận Đối ngoại cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì. Trương Dương tự gia tăng gánh nặng tài trợ cho mình quá nhiều rồi.
Nhớ đến việc Trương Dương đến Bộ phận Đối ngoại, còn tự nhận lấy chỉ tiêu một trăm ngàn, Tiêu Bân liền chau mày lại.
Hôm nay đã qua được một cửa ải, Chu Dật Trần đã phải chịu thiệt nhưng cũng mang đến cho Trương Dương một nguy cơ lớn. Chí ít trong mắt Tiêu Bân thì nhiệm vụ đạt chỉ tiêu một trăm nghìn là không thể hoàn thành nổi.
Nếu thật sự không hoàn thành được nhiệm vụ thì cho dù là Trương Dương, cũng không thể ở lại Hội sinh viên. Chế độ đã định ra như vậy từ trước rồi.
- Nhiệm vụ gì?
Mễ Tuyết vội vàng hỏi một câu. Vừa nãy Tiêu Bân chỉ kể lại những chuyện phía trước, chứ không hề nói đến chuyện Trương Dương vào Bộ phận Đối ngoại.
- Được rồi, mau đi học đi! Chuyện này sau hãy nói tiếp!
Trương Dương cười và cắt lời mọi người. Mễ Tuyết nguýt nhẹ Trương Dương bằng một cái liếc mắt nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi tiếp nữa.
Thời gian đã không sớm nữa, nếu tiếp tục nói chuyện phiếm ở đây thì có thể bị muộn học.
Tiêu Bân và Nam Nam rời đi trước. Họ không cần tham gia giờ công cộng nên không đi cùng nhóm kia được. Nhóm Trương Dương còn lại năm người đi rất nhanh về phía lớp học.
Khi vừa ngồi vào chỗ thì đúng lúc bắt đầu tiết học.
Khóa học đại cương này thuộc môn Triết học, giáo viên lại là một giáo sư già khô khan, giảng bài nghe rất chán. Rất nhiều sinh viên đều ngủ gục hoặc không biết đang hí hoáy viết cái gì.
Nhìn quanh cả lớp học, Trương Dương có vẻ vừa hào hứng vừa hiếu kỳ.
Sau khi tốt nghiệp ở kiếp trước, phòng học kiểu nảy hắn đã nhìn thấy rất nhiều rồi, nhưng mỗi lần đều là đứng giảng bài chứ chưa từng làm sinh viên đi nghe giảng.
Bây giờ ở trong hoàn cảnh là sinh viên này, cảm giác này thực sự rất kì diệu.
Người khác cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, nhưng Trương Dương lại cảm thấy rất nhanh. Buổi học công cộng đầu tiên đã kết thúc, Mễ Tuyết lập tức tiến đến bên Trương Dương, ánh mắt kì lạ không diễn tả bằng lời được, vẻ mặt cũng rất kì lạ.
Hồ Hâm, Cố Thành và cả Tiểu Ngốc cũng bu lại, bọn họ vẫn muốn tiếp tục truy hỏi về chuyện của Hội sinh viên.
- Có phải rất đẹp không?
Mễ Tuyết đột nhiên hỏi, giọng điệu cũng không giống với bình thường. Tiểu Ngốc ngạc nhiên nhìn cô một cái.
- Cái gì nhìn rất đẹp?
Thấy Mễ Tuyết đứng ngay bên cạnh, Trương Dương ngơ ngác không hiểu gì cả, trực tiếp hỏi ngược lại.
- Những bạn gái đó ý! Trong giờ học hôm nay, anh đã ngắm không ít người các bạn nữ. Em thấy tất cả các bạn nữ xinh đẹp của lớp đều đã bị anh ngắm nhìn qua cả rồi. Nói mau! Đã thích ai rồi, em đi giới thiệu giúp anh?
Câu nói này của Mễ Tuyết còn kì lạ hơn, giọng nói chất chứa hờn ghen, ánh mắt đanh sắc lại, đồng thời có chứa cả chút uất ức.
Trương Dương ngây người ra tại chỗ, nghệt mặt ra nhìn Mễ Tuyết. Hồ Hâm và Tiểu Ngốc cũng tròn xoe mắt nhìn chằm chằm.
Trong tiết học, sự thật là hắn nhìn không ít người, ánh mắt đã dừng lại trên người rất nhiều nữ sinh.
Nhưng hắn có thể thề, trong lòng của hắn thật không có ý đồ gì cả, chỉ đơn giản là thán phục trước vẻ đẹp của tuổi thanh xuân. Khi làm giáo sư cao quý trước đây, hắn không dám để ý đến các nữ sinh trong lớp, không giống với bây giờ làm sinh viên, thích nhìn thế nào thì nhìn thế ấy.
Hắn chỉ là nhất thời tò mò, vả lại bây giờ được trở lại thời kì làm tân sinh viên, không kìm nổi nhìn đi nhìn lại mấy lần mà không ngờ bị Mễ Tuyết phát hiện, còn trực tiếp chất vấn hắn.
- Mễ Tuyết, cậu ghen à?
Tiểu Ngốc cười khanh khách, lay lay Mễ Tuyết khẽ hỏi. Mễ Tuyết lập tức cúi thấp đầu xuống, lí nhí phản bác lại:
- Ai ghe chứ, tôi không có!
Cô không thừa nhận, nhưng bộ dạng của cô đã làm cô lộ tẩy. Đến thằng ngốc cũng biết chuyện gì đang diễn ra.
Mễ Tuyết ghen vì Trương Dương, chỉ là xấu hổ không dám thừa nhận mà thôi.
- Trương Dương, không phải tôi nói cậu, có cô bạn gái tốt như Mễ Tuyết ở bên cạnh rồi mà sao còn muốn có người khác nữa? Đúng rồi, cậu mau nói đi, nhiệm vụ tài trợ trước đây rốt cuộc là như thế nào?
Hồ Hâm cười ha hả, lại còn nháy mắt với Trương Dương một cái. Đây là y cố ý lảng sang chuyện khác.
- Tôi thật không có ý gì khác. Tôi chỉ vô tình nhìn thôi, không phân biệt là nam hay nữ đều nhìn tuốt, hơn nữa còn phần lớn đều là phía sau người ta. Chứ tôi có nhìn thấy gì đâu, là mọi người tự suy diễn thôi.
Trương Dương vừa cười mếu vừa lắc đầu nói. Hồ Hâm có ý tốt muốn giúp hắn chuyển chủ đề sang chuyện khác, nhưng hắn không thể làm như vậy.
Đây chính là tính cách của hắn. Chuyện gì cũng phải nói thẳng ra, nhất là với chính bản thân mình. Nếu không nói thẳng ra thì rất có thể trở thành hiểu lầm, một thời gian dài sau, hiểu lầm này có thể sẽ trở thành bom.
Kiếp trước hắn đã từng trải qua thiệt thòi như thế một lần rồi.
- Đúng đấy Mễ Tuyết! Nhất định là do cậu nghĩ quá nhiều thôi. Vị trí của chúng ta ở gần cuối như vậy sao có thể nhìn thấy người ta trông như thế nào được?
Tiểu Ngốc cũng nói đỡ giúp một câu. Vị trí của bọn họ ở gần cuối, cho dù Trương Dương có ngồi ở phía trước cũng không thể quau đầu nhìn lại xem mặt mũi các nữ sinh kia trông như thế nào được.
Bất kể là hắn trước đây hay bây giờ cũng đều không phải là tuýp người thích chủ động.
- Ai mà biết được? Anh ấy cứ ngắm nhìn suốt!
Mễ Tuyết hơi đỏ mặt nói. Vừa rồi đúng thật là cô không nhịn nổi chút hờn ghen nên mới hỏi một câu như vậy. Trương Dương vừa giải thích như thế, tâm trạng cô cũng khá hơn rất nhiều.
Tuy nhiên điều mà cô còn lăn tăn không dứt, đó chính là Trương Dương chỉ ngắm nhìn tất cả nữ sinh ở xa mà không chịu nhìn đến người ngồi ngay bên cạnh mình đây. Đây mới chính là lí do khiến cô tức giận thật sự.
Trương Dương hiện giờ đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng cô. Cô rất để ý đến từng cử chỉ, thái độ của hắn. Người con gái đang chìm đắm trong tình yêu đều trở nên rất ngốc nghếch, không biết đầu đuôi là gì đã vội ghen rồi.
- Được rồi, lần sau anh sẽ tuyệt đối sẽ không nhìn ngắm gì nữa. Không nói chuyện này nữa, đợi sau khi tan lớp hôm nay, Mễ Tuyết, em chuyển nhà đi. Anh, Hồ Hâm và Thành Tử sẽ giúp em. Mỗi người một việc, buổi tối cùng nhau ăn cơm. Anh còn chuyện phải nói với mọi người!
Trương Dương nói một câu bất đắc dĩ. Hắn vừa nhắc tới chuyển nhà, mặt Mễ Tuyết lại càng trở nên đỏ hơn, liền cúi đầu rất thấp khẽ gật gật và “Vâng” một tiếng rất khẽ.
Không lâu sau, tiết học công cộng tiếp theo lại bắt đầu. Lần này Trương Dương rất ngoan ngoãn, ánh mắt không nhìn ngó lung tung xung quanh nữa. Nhưng ngược lại, có mấy nữ sinh thỉnh thoảng lại lén nhìn Trương Dương một cái.
Hai tiết học môn công cộng, chương trình học ngày hôm nay đã kết thúc, mấy người cùng đi đến kí túc xá nữ sinh.
Cơn ghen của Mễ Tuyết đến cũng nhanh, tan đi cũng rất nhanh. Sau khi tan học, cô không còn để ý gì nữa. Tính của cô chính là như vậy, nghĩ gì nói nấy, không để bụng chuyện gì.
Đồ đạc của Mễ Tuyết nói nhiều cũng không phải nhiều, nói ít cũng không phải ít. Cuối cùng Trương Dương thuê cái xe ba bánh, mới có thể chở tất cả đồ đạc đi. Những nữ sinh bạo mồm bạo miệng ở cửa kí túc xá nữ, nhìn thấy hoa khôi Mễ Tuyết của khoa Toán chuyển nhà thì không ngừng chỉ trỏ, nói thầm mấy câu mà bọn họ không nghe được.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Vất vả hơn một giờ đồng hồ, Mễ Tuyết mới dọn xong tất cả đồ đạc. Đây là lần đầu tiên cô dọn ra ngoài ở, nhưng cô cũng rất hài lòng với chỗ ở mới.
Lưu đại gia rất cưng chiều con trai. Căn phòng này là để chuẩn bị làm phòng cưới cho con trai ông. Bên trong lắp đặt đầy đủ tiện nghi và dụng cụ gia đình, đều là loại tốt nhất. Nếu người thuê phòng không phải là Trương Dương thì chắc chắn Lưu đại gia sẽ không cho thuê đâu.
Dụng cụ gia đình đầy đủ trọn bộ, phòng ngủ ấm áp, còn có phòng bếp và phòng vệ sinh sạch sẽ. Tất cả những thứ này đều khiến Mễ Tuyết thích thú ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô thậm chí còn có ý nghĩ rằng sẽ ở chung với Trương Dương trong căn phòng yêu thích của hai người. Đây có thể sẽ là điều hạnh phúc nhất với cô.
- Hôm nay không ra ngoài ăn cơm, chúng ta sẽ ăn ở đây luôn, để tôi đi nấu cơm!
Mễ Tuyết bỗng nhiên nói. Mấy người mệt lử đang nằm nghỉ ngơi trên ghé sa lông đều ngồi bật dậy, Hồ Hâm phản ứng mạnh nhất.
Y ngồi thẳng lên, vội vàng hỏi:
- Mễ Tuyết, bạn nói thật à? Bạn sẽ vào bếp nấu cơm?
Michelle khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
- Đúng thế! Ở đây có bếp và đầy đủ dụng cụ nấu ăn đều chưa qua sử dụng đấy, rửa qua một chút là có thể dùng được ngay. Chúng ta ra ngoài mua gì đó ăn, mua thêm ít đồ nhắm là có thể khai trương bếp mới rồi. Sau này mọi người chán cơm căng tin thì có thể đến đây, tôi sẽ nấu cơm cho mọi người ăn.
- Hay đấy, Mễ Tuyết, là do chính bạn nói ra đấy nhé. Cơm căng tin tôi ăn đủ lắm rồi, từ nay về sau ngày nào cũng đến chỗ các bạn đây để ăn cơm trực.
Hồ Hâm hạnh phúc reo một tiếng. Tiểu Ngốc đứng bên cạnh đánh cho hắn một cái, nói:
- Đừng chỉ có biết nói thôi! Đi, cùng tôi ra ngoài mua đồ, khi về có thể an ủi cái dạ dạy của bạn!
- Tôi đi cùng các bạn nữa!
Mễ Tuyết vội vàng đứng lên nói.
- Không cần, lát nữa bạn còn phải nấu cơm. Tôi tuyên bố trước là tôi sẽ không biết nấu cơm đâu. Nhiệm vụ mua đồ ăn này cứ giao cho chúng tôi. Bạn nên ở lại mà thu dọn đồ đạc của bạn đi!
Tiểu Ngốc quay đầu lại cười ngọt, định kéo Hồ Hâm đi thì bị Trương Dương gọi lại.
Trương Dương lấy giấy và bút ra, không biết viết lách gì đó, đem giấy giao trực tiếp cho Hồ Hâm. Hồ Hâm đọc nội dung, lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Cứ đi mua theo tờ giấy này, nếu không đủ tiền thì chỗ tôi có đây!
Trương Dương khẽ cười một tiếng, rút ví trong túi áo ra và lấy ra hai tờ một trăm đưa cho Hồ Hâm. Bây giờ hắn tất cả chỉ còn hơn một trăm tệ tiền mặt mà thôi.
- Được, tôi sẽ mua theo ý cậu, đợi tôi quay lại nhé!
Hồ Hâm vỗ vỗ vào ví tiền, cũng không khách sáo với Trương Dương, sau khi nhận tiền và nói hết câu liền đi ra. Tiểu Ngốc tò mò đuổi theo, hai người vừa nhìn xem Trương Dương viết cái gì vừa ra khỏi phòng trọ.
Cố Thành và Mễ Tuyết cũng rất tò mò, nhưng tiếc là hai người đã đi khuất xa rồi.
- Trương Dương, anh bảo Hồ Hâm mua những cái gì mà cần nhiều tiền như vậy?
Năm 98 này, giá cả hàng hóa còn rất thấp, hai trăm đồng có thể mua cả một con dê, còn là loại rất to nữa kia mà vẫn còn thừa tiền. Mễ Tuyết không biết Trương Dương bảo Hồ Hâm mua là những cái gì mà lại cần đến nhiều tiền như vậy.
- Mua về thì các em sẽ biết. Không nói cái này nữa, đúng lúc anh có chuyện muốn tìm hai em.
Trương Dương thản nhiên cười nói. Hắn thật sự có chuyện cần bàn với Cố Thành và Mễ Tuyết, dù Tiểu Ngốc và Hồ Hâm không ra ngoài thì hắn phải tìm hai người họ để nói chuyện này.
Thời điểm đề xuất việc tự tuyển thêm hai thành viên cho Bộ phận Đối ngoại, hắn đã nghĩ ngay đến Cố Thành và Mễ Tuyết.
Muốn Mễ Tuyết gia nhập Hội sinh viên, Trương Dương cũng không có ý khác, đơn thuần là vì năng lực của Mễ Tuyết. Mễ Tuyết học khoa toán, khả năng tính toán rất tốt, cũng am hiểu một chút về kế toán tài chính. Cô chính là người thích hợp nhất ở bên Trương Dương.
Chỉ tiêu một trăm nghìn tiền tài trợ có thể mang lại quyền giám sát. Về nhiệm vụ đạt chỉ tiêu một trăm nghìn kia, hắn cơ bản không hề lo lắng chút nào. Nói như vậy, sau này có thể được quản lý Bộ phận Tài vụ trong tay, Trương Dương cần một người hiểu về những điều này, lại phải là trợ thủ đắc lực đến giúp mình. Người này không phải là Mễ Tuyết thì còn ai vào đây nữa.
Cố Thành tính tình nhút nhát, cũng không hiểu lắm về phương diện Tài vụ nhưng anh ta vẫn là một trợ thủ tốt.
Dẫu sao Trương Dương chỉ có một người, có rất nhiều việc cần đến sự giúp sức của người khác và Cố Thành là người thích hợp nhất.
Trương Dương vốn không hứng thú gì với Hội sinh viên. Ở lại Hội sinh viên và trị cái tên Chu Dật Trần kia một trận chẳng qua đơn giản là vì ảnh hưởng của những kí ức còn sót lại của “Trương Dương trước đây”. Nhưng dù sao nếu đã làm thì hắn sẽ làm cho thật tốt. Hắn đến Bộ phận Đối ngoại và sẽ làm cho nó trở thành bộ phận quan trọng nhất của Hội sinh viên.
Phải biết rằng nhờ vào y thuật kiếp trước của hắn, bệnh viện có được đến tận mấy triệu tiền tài trợ. Bệnh viện có hơn một nửa số xe cứu thương là do những người giàu có được hắn cứu sống quyên tặng, còn trực tiếp thể hiện đó là sự cảm tạ đối với hắn.
Mễ Tuyết và Cố Thành đều ngồi thẳng người, nghe Trương Dương đang nói chuyện. Trương Dương nói về nhiệm vụ đạt chỉ tiêu tài trợ ở Bộ phận Đối ngoại của mình trước rồi mới đề nghị mời hai người họ tham gia.
- Trương Dương, bạn nói là tôi cũng có thể gia nhập Hội sinh viên?
Nghe Trương Dương nói xong, Cố Thành từ sửng sốt lập tức trở nên vui vẻ, ngạc nhiên hỏi lại. Thực ra y đã muốn gia nhập Hội sinh viên từ lâu rồi. Nhưng ngày trước Trương Dương nói tính cách của y không thích hợp, không để y đi tham gia.
Y cũng đã thất vọng, buồn thối ruột thốt gan. Không ngờ hôm nay Trương Dương lại có thể chủ động mời y.
Thực ra mỗi người đều có khả năng riêng. “Trương Dương trước đây” không thấy được ưu điểm lớn nhất của Cố Thành, nhưng “Trương Dương hiện tại” thì có thể. Cố Thành là người rất hữu dụng, nhất định sẽ là một trợ thủ đắc lực. Y có thể thực hiện chi tiết theo ý của hắn, ngay cả những tình huống khiến hắn sợ hãi thì y cũng có thể làm được.
Lúc ở trong bệnh viện đã có thể chứng minh được điểm này.
Trương Dương gật đầu cười nói:
- Đúng, hai người các em đều vào Bộ phận Đối ngoại làm thành viên bình thường. Đợi khi bộ phận của chúng ta phát triển, tôi sẽ để các bạn làm Phó trưởng ban, đến lúc đó cũng là cán bộ của Hội sinh viên.
- Em nghe lời anh, em tham gia!
Cố Thành hưng phấn gật đầu nói. Gia nhập Hội sinh viên và còn có thể trở thành cán bộ. Như thế đã vượt quá sự mong đợi của y trước đây.
Sinh viên bây giờ không hề nát như sinh viên mười mấy năm sau. Cố Thành về sau trở về nhà cũng có thể tự hào nói với người nhà rằng mình là cán bộ sinh viên, được người nhà khích lệ.
Mễ Tuyết nghĩ xa hơn Cố Thành một chút. Cô khẽ chau mày lại nói:
- Trương Dương, chuyện bổ nhiệm Phó trưởng ban, không phải cần Chủ tịch đồng ý mới được sao?
Bổ nhiệm cán bộ chính xác phải được sự đồng ý của Chủ tịch Hội sinh viên. Chủ tịch cũng không phải là bù nhìn, Chu Dật Trần lại là người có thế lực lớn nên Mễ Tuyết không khỏi có chút lo lắng trong lòng.
- Yên tâm, tôi nói được thì nhất định là được!
Trương Dương nhếch miệng cười, toát lên vẻ vô cùng tự tin, thậm chí còn tự tin hơn so với lúc ở bệnh viện. Mễ Tuyết thích nhất, yêu nhất ở Trương Dương chính là cái dáng vẻ này.
Nhìn Trương Dương, Mễ Tuyết bất giác gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Em nghe lời anh, sau khi gia nhập Hội sinh viên, tất cả nghe theo anh!
Nói xong những lời này, mặt Mễ Tuyết hơi ửng hồng. Câu này bao giờ cũng mang theo hàm ý khác.
Cố Thành không nghĩ ngợi nhiều. Hắn còn đang hình dung tương lai, nghĩ đến ngày chính mình được trở thành Phó trưởng ban của Hội sinh viên. Đến lúc đó, dù có đi đến bất cứ đâu y cũng có thể tự hào và kiêu ngạo.
Nếu quả thật có ngày này thì cũng là chức vụ cán bộ to nhất mà hắn từng được làm khi học ở trường nhiều năm như vậy. Trước kia, y chỉ từng được làm một Tổ trưởng tép riu hồi tiểu học thôi, sau này không được làm bất kì chức vụ gì.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Mễ Tuyết và Cố Thành đều đồng ý với Trương Dương, ngay sau đó hỏi về những điều cần chú ý ở Hội sinh viên.
Trương Dương lục lọi trí nhớ của “Trương Dương” trước đây, chậm rãi trả lời câu hỏi của bọn họ. Trương Dương kiếp trước cũng chưa từng tham gia vào Hội sinh viên khi đi học nên không có kinh nghiệm trong chuyện này, chỉ có thể dựa vào những ký ức này thôi.
Thực ra gia nhập Hội sinh viên cũng không có gì phức tạp, điền vào giấy xin gia nhập Hội sinh viên, sau khi trải qua xét duyệt là được. Đã có Trương Dương ở đây nên việc xét duyệt cho bọn họ sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi hỏi xong rất nhanh, hai người cũng hiểu biết về công việc của chính mình sau khi gia nhập Hội sinh viên.
Mễ Tuyết chủ yếu giám sát khoản tiền tài trợ hoặc việc sử dụng các vật phẩm, phải làm minh bạch rõ ràng các khoản này đều được dùng cho sinh viên. Nếu phát hiện trường hợp bất bình thường hoặc tham ô thì phải trực tiếp báo cáo để Trương Dương xử lý bọn họ.
Công việc của Cố Thành càng đơn giản, chỉ là đi làm giúp một số việc vặt cho Trương Dương hoặc giúp hắn truyền đạt một số chỉ thị.
Đối với hai người mà nói thì những kiểu công việc như thế này đều không thành vấn đề. Trương Dương vừa mới tiếp nhận quản lý Bộ phận Đối ngoại, có hai người bọn họ hỗ trợ cũng vậy là đủ rồi. Sau này khi Bộ phận Đối ngoại phát triển thì chắc là sẽ có rất nhiều người tranh nhau xin vào.
Nói xong những điều này thì Hồ Hâm và Tiểu Ngốc cũng trở về.
Hai tay Hồ Hâm xách hai túi lớn, chỉ cần nhìn vẻ mặt của y cũng biết trọng lượng hai túi này không hề nhẹ. Tiểu Ngốc một tay ôm một bọc nhỏ, tay kia xách cái túi nhựa và vẻ mặt tươi cười.
- Mua nhiều đồ như thế này, là những gì thế?
Cố Thành nhảy một phát ra ngoài. Bấy giờ Mễ Tuyết mới nhớ ra là Trương Dương còn chưa nói cho bọn họ biết dặn Hồ Hâm mua những cái gì.
Nhưng bây giờ cô cũng không cần phải hỏi, chỉ cần mở mấy túi to mà Hồ Hâm mua về là biết ngay.
- Đây là cái gì?
Cố Thành đã mở một túi bóng màu đen lớn để lộ một khối gì đó mềm mềm, thắc mắc hỏi một câu.
- Thịt bò, Trương Dương bảo mua!
Hồ Hâm quay đầu nhìn lại một cái, lập tức trả lời. Những thứ này đều là do y mua nên y biết rất rõ.
- Miếng thịt bò lớn như thế này, để nấu canh bò à?
Cố Thành cầm miếng thịt bò nặng chừng bốn hay năm cân, quay đầu nhìn Trương Dương hỏi. Hồ Hâm, Tiểu Ngốc và Mễ Tuyết thì không ngừng lấy các thứ từ trong túi đặt ra ngoài.
Lời của Cố Thành khiến Trương Dương sững người sửng sốt rồi lập tức cười nói:
- Canh thịt bò gì, đây là để làm thịt bò bít tết đấy!
- Thịt bò bít tết ?
Bây giờ không chỉ có Cố Thành mà tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Trương Dương. Ở năm 98, thịt bò bít tết tuy khá phổ biến nhưng đối với sinh viên mà nói thì cơ hội được thưởng thức món này là rất hiếm.
Chủ yếu là trong ấn tượng của mọi người, thịt bò rất đắt đỏ. Rất nhiều sinh viên mỗi tháng chỉ có 200~300 tệ phí chi tiêu sinh hoạt, không mua nổi những thứ xa xỉ như thế này.
- Mễ Tuyết, cậu biết làm thịt bò bít tết không?
Cố Thành bất chợt hỏi Mễ Tuyết. Tối nay Mễ Tuyết nói cô sẽ nấu cơm, phản ứng bản năng của Cố Thành là co sẽ làm mấy thứ này.
- Tôi không biết!
Mễ Tuyết khẽ lắc đầu đáp, mắt cũng đang nhìn Trương Dương. Hồ Hâm đã bỏ đồ trong túi gần như xong xuôi rồi, có một con gà, còn có cả thịt dê, thịt lợn, cà rốt, khoai tây, dưa chuột, cà chua và một đống gia vị.
Thứ sau cùng lấy ra lại là hai chai rượu vang đỏ, chẳng trách Hồ Hâm xách tất cả những thứ này lại có vẻ mệt như vậy.
- Đừng hỏi nữa, những thứ này đều là tôi bảo Hồ Hâm mua. Hôm nay tôi sẽ trổ tài cho mọi người được một lần thưởng thức một bữa tiệc lớn. Mễ Tuyết, em tìm cách liên lạc với Nam Nam và Tiêu Bân ngay đi, gọi bọn họ qua đây ăn cơm chúc mừng em thăng chức!
Trương Dương đã cầm thịt bò và một số thứ khác đi, cười nói với Mễ Tuyết xong liền gọi Hồ Hâm mang mấy thứ còn lại vào bếp.
Trương Dương muốn đích thân xuống bếp, hơn nữa còn phải làm thịt bò bít tết cho mọi người ăn. Những người khác trong phòng khách đều sửng sốt, nhất là Cố Thành. Y ở cùng với Trương Dương nhiều năm như vậy, ngoài mì ăn liền ra, chưa từng thấy Trương Dương làm những món ăn nào khác.
- Em đi gọi điện thoại!
Phải mất gần một phút, Mễ Tuyết mới có phản ứng đầu tiên. Nhớ tới đề nghị của Trương Dương, cô lập tức chạy ra ngoài, đi gọi điện cho Nam Nam.
Tiểu Ngốc, Cố Thành cũng đều chạy vào phòng bếp, muốn tận mắt nhìn thấy rốt cuộc Trương Dương nấu ăn như thế nào.
Nửa giờ sau, Nam Nam và Tiêu Bân lần lượt bước vào, không khỏi tán dương phòng trọ đẹp. Đồng thời họ cũng ngửi thấy mùi thức ăn bay ra từ gian bếp.
Chiếc bàn ăn cơm ở phòng khách đã được bày vài món thức ăn. Hồ Hâm mấy lần muốn ăn vụng đều bị Tiểu Ngốc chặn lại.
Sau nửa giờ đồng hồ, bọn họ cũng hoàn toàn tin tưởng Trương Dương thật sự biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu cực kì ngon, chỉ có điều mùi thơm của đồ ăn làm cho người ta thèm và đói.
Chừng nửa nửa giờ đồng hồ nữa lại trôi qua, một bàn tiệc theo kiểu Tây Âu hoành tráng khiến thèm nhỏ dãi đã được bày biện xong xuôi. Trương Dương cũng mở một chai rượu đỏ, rót cho mỗi người một ly.
Rất lâu rồi không làm đồ ăn kiểu Tây, dùng cơ thể này ban đầu vẫn chưa được quen lắm, nhưng sau thì hoàn toàn ổn. Hương vị của những đồ ăn này còn chưa sánh bằng tay nghề kiếp trước của hắn.
“Trương Dương kiếp trước” vì độc thân nên từng nghiên cứu nấu ăn và tìm hiểu về đồ ăn Tây rất nhiều. Hôm nay hắn cũng có dịp trổ tài rồi.
Nhìn bàn tiệc bày đủ các món cao lương mĩ vị, mọi người ai cũng đều vô cùng ngạc nhiên.
- Nào, hãy nếm thử trước đi! Đây là bánh khoai tây Đức, còn đây là món gà Nemo Ấn Độ. Đây chính là một trong những món tủ của tôi, cam đoan là mọi người sẽ thích!
Sau khi ngồi xuống, Trương Dương cũng không nói dài dòng, lập tức mời mọi người cùng thưởng thức thành quả lao động của hắn. Dù sao hắn cũng rất tự tin về tay nghề của mình.
Những người ở kiếp trước từng được ăn món hắn nấu, không có ai là không khen ngợi cả.
Hồ Hâm đã nóng lòng háo hức từ lâu rồi. Trương Dương còn chưa dứt lời, y đã chìa đũa sang món gà mà Trương Dương vừa giới thiệu. Sau khi ăn thử một miếng, y gật đầu lia lịa.
- Ngon, thật sự là rất ngon! Mọi người cũng nếm thử chút đi!
Hồ Hâm nói xong, lại vội vàng gắp lấy miếng thịt bò bít tết, ăn cho đầy miệng và không ngừng gật đầu như bổ củi.
- Tất cả mọi người chắc đều đã đói rồi, mau ăn đi!
Trương Dương khẽ mỉm cười, cũng cầm đũa lên.
Hắn làm cơm Tây, từ trước đến nay đều dùng chiếc đũa để ăn, chứ không thích dùng dao và dĩa. Hôm nay hắn làm thịt bò bít tết nhưng thịt bò đã được cắt thành nhiều miếng nhỏ trong một chiếc khay đựng lớn, có thể dùng đũa gắp ăn được.
Như thế cũng dễ dàng cho mọi người. Một là thực tế cũng không có dao dĩa gì, hai là lại rất phiền phức, chắc là sẽ chẳng có mấy người biết sử dụng đâu.
Mễ Tuyết cuối cùng cũng cầm đũa lên, gắp miếng thịt bò bít tết trước. Vừa đưa miếng thịt vào miệng, mắt cô đã ngời sáng. Trương Dương làm thịt bò bít tết kiểu Pháp, cho rất nhiều gia vị, khi vừa đưa vào miệng đã cảm thấy rất thơm ngọt.
Hương vị của món thịt bò bít tết này quả là rất tuyệt.
Những người khác cũng đều cầm đũa lên, bất kể là ăn gì, chỉ cần ăn một miếng là đều thích ngay. Ban đầu mọi người còn giữ ý, nhưng Hồ Hâm đầu têu. Sau đó tất cả mọi người đều tranh nhau và chỉ ăn những thứ mà mình thích.
Khi thấy ngấy thì vội uống mấy hớp rượu vang, sau đó lại ăn tiếp. Cả một bàn đầy thức ăn, thoáng chốc đã bị mọi người xử lý hết. Cuối cùng ngay cả Tiểu Ngốc, Mễ Tuyết và Nam Nam cũng gạt sĩ diện con gái sang một bên để tranh nhau ăn.
Không đến 20 phút, cả một bàn đầy thức ăn đều đã bị ăn sạch sẽ. Mọi người đều ôm bụng ngồi nghỉ trên ghế sa lông. Mặt Mễ Tuyết vẫn còn hồng hồng do uống rượu.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương