Cao Phong như thường lệ đem Kinh Long kiếm pháp ra tập dợt, tập đến kiếm chiêu thứ mười hai, bất giác hắn nghĩ tới chiêu “Địa Ngục Kiếp Sát”, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chiêu này vô cùng khéo léo, tinh diệu vô song, chỉ tiếc rằng nó là chiêu sát thủ, hễ ra chiêu là giết, không có thế thâu hồi, nếu phối hợp nó với các kiếm chiêu khác, thì có thể làm tăng thêm uy lực cho các chiêu đó.
Hắn suy nghĩ đến nỗi quên cả hoàn cảnh chung quanh, không kềm được giơ tay múa may theo chiêu thức, nhưng ngay lập tức trong đầu óc lại hiện ra hình ảnh của sư phụ trước lúc lâm chung đã nhắc nhở không được sử dụng chiêu thức này, tự nhiên người hắn thoát mồ hôi lạnh, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần.
Chính vào lúc này ở bên ngoài cửa viện có tiếng bước chân đi tới, Cao Phong quay đầu lại nhìn, người tới là Đinh Tương Long.
Đinh Tương Long mỉn cười: “Cao Phong, ngươi luyện cho tới khi thành thiên hạ đệ nhất thì mới chịu ngừng tay phải không?”
Cao Phong nói: “Chỉ là thói quen thôi, nếu ta rảnh mà không luyện qua một chút, người làm như bị thiếu cái gì.”
Hắn hít một hơi không khí, rồi hỏi: “Hiểu Lan thế nào rồi, cô ta khỏe chứ?”
Đinh Tương Long nói: “Không có chuyện gì, ta có nghe gia nhân báo sáng nay tiểu muội có rời khỏi gường, ăn chút điểm tâm, còn thay quần áo mới nữa.”
Cao Phong cười: “Vậy tốt rồi, tánh tình cô ta quá ngang bướng, có lúc làm cho người khác phải lo lắng.”
Đinh Tương Long nói: “Nha đầu này cái gì cũng tốt, chỉ khổ cái tánh tình …..”
Đột nhiên có tiếng lanh lảnh vang lên: “Ai nói đó, ai nói xấu tôi sau lưng đó!”
Ở cửa sau viện có thấp thoáng bóng người, quần áo mầu đỏ tươi, nụ cười như hoa có má lúm đồng tiền, dáng xinh đẹp xuất trần, đó là Đinh Hiểu Lan.
Cao Phong không ngăn được cười khổ: “Hiểu Lan, muội đấy à.”
Đinh Hiểu Lan bỉu môi, nói: “Muội đã nghĩ thông rồi, và biết mình phải làm gì, muội đã khôn lớn, không nên để cho mọi người phải lo lắng vì muội, nhất là mẹ, tuổi tác đã cao, muội sợ nhất thời mẹ nóng giận dễ phát sinh bịnh tình.”
Đinh Tương Long trong lòng khoan khoái, mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Muội hiểu chuyện như thế, khiến đại ca này rất an tâm.”
Đinh Hiểu Lan làm như nghĩ tới chuyện gì, nói: “Đúng rồi, đại ca, muội vừa mới ở chỗ mẹ, người có tìm kiếm huynh, huynh hãy mau lại gặp mẹ đi.”
Đinh Tương Long nghe nói mẫu thân có việc cần tìm, không dám nán lại, vội chào Cao Phong rồi quay người chạy đi.
Nhìn bóng đại ca mất hẳn, Đinh Hiểu Lan lắc đầu mỉn cười.
Cao Phong không ngăn được thắc mắc: “Muội cười chuyện gì?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Không cười chuyện gì cả.”
Cao Phong nói: “Nghĩa mẫu tìm đại ca muội có việc gì?”
Đinh Hiểu Lan nháy mắt cười: “Muội làm sao biết có việc gì, sáng sớm từ lúc muội rời khỏi gường cho tới bây giờ, chưa từng gặp qua mẹ muội.”
Cao Phong ngơ ngác, nói: “Muội không có việc để làm hay sao mà lừa dối đại ca muội?”
Đinh Hiểu Lan ngưng cười: “Không làm gì cả, chẳng qua là muội muốn cùng huynh trò chuyện, không thích bị người khác quấy rầy.”
Cao Phong hơi cau mày: “Muội ….. muội sau này đừng làm kiểu đó, Đinh Tương Long dù sao cũng là đại ca muội.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Bởi vì huynh ấy là đại ca muội nên muội mới lừa huynh ấy, từ lúc nhỏ cho tới lớn, bất kể muội có tinh nghịch cỡ nào, huynh ấy đều không trách cứ muội.”
Cao Phong cười khổ: “Nếu ta là đại ca muội, có lúc sẽ bị muội làm cho tức chết.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Huynh là huynh, đại ca là đại ca, huynh tâm cao khí ngạo, nhân nghĩa ngay thẳng, còn đại ca tính tình hòa nhã, vui vẻ với mọi người, cả hai dứt khoát là hai loại người khác nhau.”
Cao Phong nói: “Cho nên Đinh Tương Long phải gánh chịu tính ngang bướng của muội.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Ai biểu huynh ấy làm đại ca, đã làm đại ca thì phải gánh chịu.”
Cao Phong lại cười khổ, không biết phải đối đáp với nha đầu này làm sao.
Hai người vừa chuyện trò vừa rời khỏi hậu viện, đi dạo về phía thị trấn.
Ở thị trấn, người và ngựa qua lại tấp lập, tiếng rao hàng ơi ới, xem náo nhiệt vô cùng, tâm tình Đinh Hiểu Lan có vẻ khá hơn, cuối cùng nàng hầu như đã quên khuấy chuyện phiền muộn.
Cao Phong thấy nàng vui vẻ, cũng cảm thấy yên tâm. Tạm thời hai người quên đi chuyện gia đình, họ nói chuyện giang hồ, bàn các sự kiện võ lâm.
Giây phút vui vẻ thường chóng qua, đến chính ngọ, hai người cảm thấy đói bụng, vô tình cả hai đi về phía Đinh gia tửu lâu.
Vừa đến tửu lâu, đã nghe có tiếng gọi khàn trầm: “Hiểu Lan, cuối cùng nàng cũng tới!”
Cao Phong và Đinh Hiểu Lan hơi bất ngờ, vội đảo mắt nhìn quanh, thì thấy một người đứng gần đó, quần áo xanh, mặt có vẻ vui mừng, đó là Lưu gia tứ công tử Lưu Hàn Tùng.
Đinh Hiểu Lan vừa thấy gã, sắc mặt liền biến thành lạnh lùng: “Ngươi đứng đây làm gì?”
Lưu Hàn Tùng nói: “Ta đợi nàng, đã đợi rất lâu.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Ngươi đợi ta làm gì?”
Lưu Hàn Tùng khẽ liếc Cao Phong, rồi nhìn Đinh Hiểu Lan nói: “Sáng nay, Đinh Tương Long đại ca có tới nhà nói chuyện với cha ta …..”
Đinh Hiểu Lan ngắt lời gã: “Đinh Tương Long là đại ca ta, không phải là đại ca ngươi!”
Mặt Lưu Hàn Tùng giống như bị nàng tát, gã ấp úng nói: “Đúng, Đinh Tương Long bây giờ … chưa phải là đại ca ta …..”
Đinh Hiểu Lan nói: “Đinh Tương Long vĩnh viễn cũng không là đại ca ngươi, lần sau ngươi nên thận trọng lời nói.”
Sắc mặt Lưu Hàn Tùng càng khó xem: “Nhưng mà …..”
Gã bản tính hay xấu hổ, không có sở trường ăn nói, lại bị Đinh Hiểu Lan bắt bẻ một hồi, lập tức tay chân trở lên luống cuống, xem ra khó xử vô cùng.
Cao Phong thấy Đinh Hiểu Lan ức hiếp người, sợ nàng quá trớn làm chuyện không hay, bèn xen vào: “Hiểu Lan, nên hòa khí với người, để nhân gia nói xong đã.”
Đinh Hiểu Lan hừm một tiếng, hai tay ôm lấy vai, mắt nhìn thẳng làm như không thấy đối phương.
Lưu Hàn Tùng cắn môi, ấp úng nói: “Sáng nay Đinh Tường Long có tới … nhà ta, đưa cho cha ta phong thư, thư do Đinh lão phu nhân … mẹ nàng viết, trong thư có nói, Đinh gia đã quyết định … quyết định chấp nhận lời cầu hôn của ta, hơn nữa trong thư còn nói, cuối tháng này sẽ tổ chức … cho ta rước nàng về … thành thân …”
Lời nói của gã tuy không trôi chảy, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng, khiến cho Cao Phong và Đinh Hiểu Lan quá đỗi bất ngờ, bất ngờ không phải vì kết quả sự việc, mà là sự việc diễn tiến quá nhanh.
Đinh Hiểu Lan cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng ngay lập tức trấn định được, lạnh lùng cười đáp: “Do đó nhà ngươi vui mừng ra mặt, nên mới vội vàng chạy tới đây kiếm ta.”
Mặt Lưu Hàn Tùng không che dấu nổi vui mừng: “Đương nhiên, vì ta cao hứng quá, và rất nhớ nhung nàng.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Hừ, đúng là mẹ ta có hứa gả ta cho ngươi, nhưng đó chỉ là ý của mẹ ta, còn ta thì không đồng ý.”
Lưu Hàn Tùng kinh ngạc: “Nàng không đồng ý?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Nếu ngươi muốn ta đồng ý thì cũng dễ thôi, ta muốn vị trượng phu tương lai võ công phải hơn ta, nếu ngươi cảm thấy bức rức thì chúng ta sẽ so tài ngay tại đây.” Nói xong thì nghe soạt một tiếng, kiếm đã nằm trên tay nàng.
Lưu Hàn Tùng còn cho rằng nàng đùa giỡn, bèn xua tay nói: “Làm như vậy mất hay, võ công chúng ta ai nấy đều khác biệt.”
Đinh Hiểu Lan trầm mặt nói: “Ngươi nhát gan như thế còn tìm kiếm ta làm gì, hãy cút xéo đi!”
Lưu Hàn Tùng kinh ngạc: “Ta không đi.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Tốt, vậy chúng ta sẽ động thủ!” Nói xong tiến tới trước hai bước, kiếm thức đã triển khai, một chiêu “Bình Bộ Thanh Vân” đâm thẳng vào ngực Lưu Hàn Tùng, kiếm chạy trong cung, đó chính là một chiêu tuyệt kỹ trong “Tiệt Lưu Kiếm Pháp” của phái Thái Sơn.
Lưu Hàn Tùng thấy nàng xuất chiêu, gã không dám khinh thường, vội xê chân dịch chuyển, tránh né chiêu đó, và không phản kích lại.
Đinh Hiểu Lan làm sao hiểu được tấm lòng của gã, chiêu đầu đã xuất, các công chiêu tiếp theo được liên tục tung ra, chiêu nào chiêu nấy đều hung ác nham hiểm, không chút lưu tình.
Hai người tiếp tục đấu với nhau, một bên dùng kiếm dũng mãnh tấn công, một bên tay không chỉ biết lo tránh né phòng thủ, trong nháy mắt đã hơn hai chục chiêu, không nói ra tự nhiên cũng biết Đinh Hiểu Lan đang chiếm thượng phong.
Vì hai người giao đấu trong thị trấn, nơi có nhiều người qua lại, nên chẳng mấy chốc đã có nhiều người hiếu kỳ vây quanh, trong đó có nhiều người là láng giềng quen biết của hai nhà Đinh - Lưu. Mọi người chỉ trỏ bàn tán xôn xao, rõ ràng sự việc đột ngột này khiến cho họ cảm thấy kỳ quái.
Cao Phong đứng trong đám đông vây quanh, tập trung quan sát trận đấu, lòng thầm nghĩ: “Cô bé này thật ngang ngược, không biết lý lẽ phải trái, đem hết oán hận chất chứa trong lòng trút lên người Lưu Hàn Tùng, cứ xem khí thế của cô ta, nỗi oán hận này nếu không giết được người thì không cam tâm!”
Hắn tuy suy nghĩ nhưng tay vẫn nắm chuôi kiếm, chỉ đợi thời khắc nguy hiểm sẽ ra tay tiếp cứu.
Trình độ võ nghệ Lưu Hàn Tùng cũng ngang ngửa với mấy anh, tất cả đều do phụ thân truyền thụ.
Võ công phái Thiếu Lâm chú trọng ở nền tảng công phu, nên nội lực rất bền bĩ, nếu đem so với võ học tinh xảo chớp nhoáng của phái Thái Sơn thì khác nhau rất xa, mỗi phái đều có ưu điểm của nó, nếu khách quan mà xét thực lực võ học đôi bên, thì Lưu Hàn Tùng có vẻ nhỉnh hơn, nhưng trong lúc này, lòng Đinh Hiểu Lan đang phẫn nộ, háo hức tranh thắng, đối thủ lại không chịu trả đòn, nên nàng không cần phải bận tâm đối phó, do đó uy lực của các công chiêu trong “Tiệt Lưu Kiếm Pháp” càng thêm lợi hại.
Trong khoảng khắc tái đấu, Lưu Hàn Tùng đã nhiều lần gặp nguy, nhưng nhờ có nền tảng công phu khá cao, nên gã đều tránh khỏi.
Gã thấy Đinh Hiểu Lan khí thế mạnh mẽ, toàn ra chiêu hiểm ác, lòng thầm nghĩ: “Nương tử tương lai của ta sao lại đối đãi với ta như vậy? ta với nàng không thù không oán, hừm, đúng rồi, hay là nàng muốn thăm dò tình nghĩa của ta đối với nàng xem có chân thật không? Nếu là như vậy, cho dù nàng có hù dọa giết ta, ta quyết sẽ không hoàn thủ!” Nghĩ tới đây, niềm tin gã càng thêm kiên cường, đột nhiên gã đứng yên, một chút cũng không động đậy, mặc tình cho Đinh Hiểu Lan xử trí.
Ngay vào lúc này, Đinh Hiểu Lan ra chiêu “Phi Hồng Quán Nhật” ngửa mặt công tới, kiếm quang như sao băng, ác liệt phi thường.
Nàng chợt thấy đối thủ đứng yên không di chuyển thì kinh ngạc thầm nghĩ: “Hắn ta đang giở trò quỉ quái gì thế?” Nàng định triệt phá chiêu, nhưng công lực hỏa hầu không đủ, lực xoay xở không kịp, kiếm trong tay cứ lao vút vào ngực trái Lưu Hàn Tùng.
Thật ra không phải Lưu Hàn Tùng thiếu trí khôn, thiếu niên nam nữ một khi đã sa chân vào lưới tình, đều xem sự việc trở lên quá đơn giản, không phải cái này thì tức là cái kia, không phải yêu thương thì tức là chán ghét, cái gọi là “Tình mê ý loạn” đã giải thích điều đó.
Gã mê say đắm Đinh Hiểu Lan, nhưng trớ trêu thay lại là oan gia gặp nhau, một bên tính tình thuần phác, một bên nóng như lửa, đáng tiếc tình của họ đi hai hướng khác nhau, khó lòng mà dung hợp.
Tại hiện trường, Cao Phong đột nhiên thấy Lưu Hàn Tùng đứng yên không phản ứng, còn công chiêu của Đinh Hiểu Lan sắp đánh tới, hắn kinh hoảng, kêu thầm: “Y làm quỷ quái gì vậy? chắc là không muốn sống nữa?” đang định xuất thủ để cứu viện, thì thấy trong đám người vây quanh thình lình xuất hiện một người, thân pháp người này cực nhanh, ánh đao lấp loáng, âm thanh kim loại va chạm vang lên, đao kiếm giao nhau, trường kiếm của Đinh Hiểu Lan bị chấn động bạt ra, cuối cùng người đó cũng xuất chiêu kịp thời, cứu nguy cho Lưu Hàn Tùng khỏi bị trường kiếm xuyên qua ngực.
Đinh Hiểu Lan thối lui hai bước, ngẩn đầu nhìn người đó, nàng thở hổn hển nói: “Thì ra là ngươi, Lưu Hàn Phong …..” Trong nhất thời nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi nghĩ lại, tim không khỏi đập loạn lên.
Người đó chính là Lưu Hàn Phong, y liếc nhìn Đinh Hiểu Lan, rồi quay đầu nói với Lưu Hàn Tùng: “Lão tứ, đệ có phải là đồ ngốc không, chỉ vì nữ nhân mà sinh mạng mình cũng không tiếc?”
Lưu Hàn Tùng kinh ngạc nói: “Nhị ca, là huynh đấy ư, đệ … nàng không có ý giết đệ.”
Lưu Hàn Phong căm tức nói: “Đệ đúng là đồ ngốc, ai cũng nhìn ra đường kiếm đó sẽ lấy mạng đệ!”
Lưu Hàn Tùng si dại nhìn Đinh Hiểu Lan, miệng ấp úng nói: “Nếu nàng thật lòng muốn giết, thì ta sẽ để cho nàng giết, nàng đã căm ghét ta như vậy, ta còn thiết sống làm chi nữa?”
Lưu Hàn Phong chưng hửng, quay đầu đi thở dài, rồi quay lại lạnh lùng nói với Đinh Hiểu Lan: “Đinh đại tiểu thư, tứ đệ đã phơi bầy hết tâm tư tình cảm của hắn, sao cô lại nhẫn tâm dùng kiếm như thế, bộ muốn lấy tính mạng của hắn chăng?”
Đinh Hiểu Lan đuối lý, nhưng cố biện bạch: “Ai biểu hắn ăn nói hàm hồ!”
Lưu Hàn Phong hừm thành tiếng: “Hoang đường, tứ đệ nhà ta tánh tình bộc trực, không tự tiện lời nói, từ trước tới nay chưa hề biết nói dối, huống chi hắn có thâm tình sâu nặng với cô, sao lại nói hắn ăn nói hàm hồ?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Ai biểu hắn nói đại ca ta có đưa cho cha ngươi một phong thư là gì? Ta không tin?…..” Nói thế nhưng lòng nàng lại nghĩ: “Sáng sớm hôm nay ta đã lừa đại ca ta, nói dối rằng mẹ muốn tìm huynh ấy, chẳng lẽ giỡn chơi lại thành sự thật, mẹ cũng đang muốn tìm người đưa thư, nên đã giao cho đại ca đích thân đi, nếu quả đúng là như vậy, ván đã đóng thành thuyền, thì mình biết phải làm sao bây giờ?” Nàng cho kiếm vào vỏ, đi tới chỗ Cao Phong, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Lưu Hàn Phong lạnh lùng nói: “Sáng sớm hôm nay lệnh huynh quả thật có tới đưa cho gia phụ lá thư, thư do chính lệnh đường viết, trong thư có nói, ân oán hôm qua giữa hai nhà Đinh Lưu chỉ là chuyện hiểu lầm, và Đinh gia cảm thấy rất áy náy về tai nạn của gia phụ, do đó lệnh đường đã hóa giải trường hợp hiểu lầm đó bằng cách quyết định gả ngươi cho tứ đệ, sao ngươi lại đối đãi với hắn như vậy?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Ta chẳng qua chỉ muốn so tài võ nghệ với hắn một chút thôi, đố ai biết tại sao bỗng dưng hắn ta lại đứng yên như thế?”
Nàng vốn bản tính thích tranh luận, bất kể lý lẽ đó là đúng hay sai, đều cố cãi phần phải về mình, điều này khiến cho Lưu Hàn Phong không biết phải đối đáp ra sao.
Mặc dầu Cao Phong đứng bàng quan bên ngoài, trong lòng cũng không khỏi bối rối, lắc đầu cười khổ.
Lưu Hàn Tùng đột nhiên đi tới trước mặt Đinh Hiểu Lan, nói: “Hiểu Lan, trưa rồi, chúng ta có thể cùng nhau dùng bữa được không? Ta có nhiều điều muốn nói với muội.”
Đinh Hiểu Lan nhìn Cao Phong, do dự một lát, rồi nói: “Ngươi về đi, trong thư mẹ ta nói gì ta cần phải minh bạch rõ ràng, ngươi không nên nôn nóng như vậy.”
Lưu Hàn Tùng vẫn trố mắt nhìn nàng, miệng động đậy, muốn nói nhưng không nói thành lời.
Lưu Hàn Phong tiến lại gần Cao Phong nói: “Cao Phong, ngươi là kiếm khách thành danh trong võ lâm, hành hiệp trượng nghĩa, các hậu bối võ lâm đều xem ngươi như là khuôn mẫu, sự việc hôm qua và ngày nay đúng hay sai, chắc trong lòng ngươi đã rõ. Tứ đệ nhà ta ái mộ thiên kim Đinh gia, sau khi đến nhà đề thân bị cự tuyệt, người như giở sống giở chết, gia huynh vì không nỡ nhìn em si mê điên cuồng như vậy, trong nhất thời đã phạm sai lầm, tới Đinh gia gây náo loạn, nhưng bù lại gia phụ đã phải trả cái giá rất đắt là tàn phế các ngón tay, còn sự việc hôm nay sái quấy thế nào, khi ngươi về Đinh gia, mong ngươi nói rõ sự thực cho Đinh lão phu nhân biết.” Nói xong, y đưa tay kéo Lưu Hàn Tùng đi.
Lưu Hàn Tùng vẫn cố quay đầu nhìn Đinh Hiểu Lan, cuối cùng gã không thể không tuân theo ý của nhị ca gã được.
Mặt Đinh Hiểu Lan buồn thiu: “Đương nhiên không tốt, và muội cũng không muốn vậy.”
*****
Hai người bước vào tửu lâu, đúng vào giấc quán ăn buôn bán phát đạt trong ngày.
Tôn quản gia là người lanh trí, biết Đinh Hiểu Lan vừa mới gây sự với Lưu Hàn Tùng nên tâm tình không được vui, bà không nói lời nào, lặng lẽ xắp xếp cho nàng một bàn khá tươm tất, chỉ một thoáng sau thức ăn đã được đưa tới.”
Đinh Hiểu Lan bụng đói cồn cào, tâm tình tuy buồn phiền, nhưng lúc này nàng không muốn tự mình hành hạ bản thân. Trái với trạng thái bình thường, nàng ăn uống ngấu nghiến trông giống như người đói lâu ngày.
Cao Phong thấy nàng ăn uống ngon miệng, lòng cảm thấy khoan khoái, bèn tiếp thêm thức ăn cho nàng.
Rồi bữa ăn cũng xong, Cao Phong đang định nói vài câu để an ủi nàng, chợt nghe một bàn phía đông có giọng sang sảng: “Vũ Lịch Song Kiếm, Chương đại ca, Chương nhị ca, hai vị giờ này mới đến, làm cho tiểu đệ sốt cả ruột!”
Cao Phong đã nghe danh hiệu Vũ Lịch Song Kiếm từ lâu, lòng không khỏi chấn động, vội quay đầu nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy có hai hán tử trung niên bước vào, tướng mạo trông giống nhau đến bảy tám phần, thân cao vai rộng, mặt vuông trán cao, mang trường kiếm, nhìn thoáng qua cũng biết ngay là anh em sinh đôi.
Anh em Chương thị cùng mỉn cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi, vì đã bắt Nhạc huynh đệ phải đợi lâu!”
Thiếu niên họ Nhạc đó vội bước ra nghinh đón, rồi cả ba người cùng ngồi xuống bàn, gọi thức ăn và rượu.
Đinh Hiểu Lan cũng chú ý đến bên đó, bèn bỏ đũa xuống, nói nhỏ: “Vũ Lịch Song Kiếm, tên tuổi không tầm thường đâu.”
Cao Phong ra dấu cho nàng, nói: “Đừng đàm luận chuyện thị phi người khác.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Người nào là Chương Kiện, còn người nào là Chương Lập, anh em họ trông giống nhau quá?”
Cao Phong nói: “Người có sống mũi hơi cao chắc là Chương Lập.”
Chỉ nghe Chương Lập nói: “Nhạc huynh đệ, có phải đúng là Liễu Viên Viên của Liễu gia ở Giang Nam tới đầu tháng tám này sẽ mở võ đài chiêu thân không?”
Thiếu niên họ Nhạc nói: “Chương đại ca sao lại nói vậy? chẳng lẽ tiểu đệ ăn không ngồi rồi trêu chọc hai vị ca ca hay sao?” Nói xong y lôi trong bụng ra hai tấm thiếp mầu hồng đưa cho anh em Chương thị, lại nói: “Mời hai vị ca ca xem, đây là thiệp mời của Liễu gia đã nhờ tại hạ chuyển giùm cho hai vị, trong mắt Liễu Hàn Xuân lão gia tử anh hùng tuấn kiệt trong võ lâm không nhiều, danh tiếng của Vũ Lịch Song Kiếm rất được lão gia tử xem trọng!”
Anh em Chương thị nhìn tấm thiệp, lại nghe y hết lời ca tụng, tự nhiên cảm thấy đắc ý vô cùng.
Chương Lập mỉn cười nói: “Liễu Viên Viên thật xứng đáng là một trong ba mỹ nhân của đương kim võ lâm, sắc đẹp mê hồn, thông thạo cầm kỳ thi họa, lại sở đắc ba mươi sáu đường Liễu kiếm pháp, khi đánh ra đường kiếm như nhảy múa, đẹp không có chỗ chê, không biết có đúng vậy không?”
Thiếu niên họ Nhạc nói: “Tiểu đệ tuy chưa đích thân nhìn thấy, nhưng gia huynh đã từng có duyên diện kiến dung mạo nàng một lần, chắc lời nói không đến nỗi khoa trương.”
Đinh Hiểu Lan nghe đến đó, uống cạn chén rượu, thỏ thẻ nói: “Tuyệt đại giai nhân, tỉ võ chiêu thân, Cao Phong, cơ hội của huynh đã đến.”
Cao Phong nói: “Việc đó quan hệ gì tới huynh?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Bây giờ nhìn lại, Lưu Hàn Tùng và muội đã là duyên tiền định, còn huynh và muội kiếp này vô duyên, một mỹ sự như thế sao lại để người khác chiếm tiện nghi, cứ lấy kiếm pháp và nhân phẩm của huynh, Vũ Lịch Song Kiếm làm sao bì được?”
Cao Phong cũng uống cạn chén rượu, cười khổ nói: “Muội nói vớ nói vẩn, nghe nhân gia bàn tán làm gì?”
Lại nghe Thiếu niên họ Nhạc nói: “Chương đại ca phong lưu cởi mở, kiến thức rộng rãi, huynh vừa nói Liễu Viên Viên là một trong ba người đẹp của võ lâm hiện nay, ngoại trừ hai huynh ra, điều này bây giờ tiểu đệ mới biết, xin Chương đại ca cứ phẩm bình, vừa để làm tăng tửu hứng, vừa giúp tiểu đệ mở mang thêm kiến thức.”
Chương Lập càng đắc ý, nói: “Nói hay, ngươi nói bình phẩm mỹ nữ sẽ làm tăng thêm tửu hứng, chúng ta hãy cạn chén nào.”
Thiếu niên họ Nhạc lập tức nâng chén mời anh em Chương thị uống rượu.
Chương Lập đặt chén xuống, hơi trầm tư nói: “Trong ba mỹ nhân đó, có một người là con gái thứ sáu của Thục Trung Đường môn Đường Vạn Lý lão gia tử, tên là Đường Cầm, người con gái đó bẩm sinh đã ưu tú, đẹp như tranh họa, tánh tình dịu dàng, dễ gây thiện cảm với mọi người, năm nay chắc là hai mươi hai tuổi, chỉ tiếc là nàng sinh ra trong Thục Trung Đường môn …..”
Thiếu niên họ Nhạc thắc mắc: “Đáng tiếc cái gì? nàng sinh trong Thục Trung Đường môn có gì không tốt?”
Chương Lập nói: “Theo lời đồn, năm nàng sáu bảy tuổi đã tỏ ra đam mê độc thảo và độc trùng, nàng bí mật nghiên cứu học hỏi trong mật thất của gia đình, khi được mười năm mười sáu tuổi thì bản lãnh dùng độc, dùng dược của nàng đã cao minh xuất chúng. Theo lời đồn đại có lần, một cừu gia của Đường môn bị trúng độc do Đường Vạn Lý lão gia tử bỏ Tâm Thảo Kỳ Độc vào thức ăn, ai cũng nói bị trúng độc này thì chắc chắn chết, vô phương cứu chữa, nhưng kỳ diệu thay, người đó đã được nàng dùng dược cứu sống.”
Ánh mắt thiếu niên họ Nhạc có vẻ kinh dị: “Người con gái đó thật là truyền kỳ, nhưng có gì là không ổn thỏa?”
Chương Lập lắc đầu thở dài nói: “Đáng tiếc là môn quy của độc thuật Đường môn từ trước tới nay rất là nghiêm khắc, chỉ cho truyền nam chứ không truyền nữ, ngươi xem, một nữ nhi trong gia đình mà lại tinh thông thuật giải độc bí truyền há không phải là đã phạm vào gia pháp ư. Đến khi Đường lão gia tử biết, ông ta nổi giận lôi đình, suýt nữa thì đem xử chết nàng, tuy được mọi người trong gia đình hết sức cầu khẩn, nhưng nàng vẫn bị trục xuất khỏi gia môn.”
Nghe đến đó, Đinh Hiểu Lan không ngăn được tò mò, nhẹ giọng hỏi: “Không ngờ Đường Trung Long lại còn có một muội muội như thế, lúc trước hai người thường đi chung với nhau, huynh có được huynh ấy nói qua về chuyện này không?”
Cao Phong dường như bị câu chuyện làm cho sửng sốt, hắn lắc đầu lắc đầu, không thốt ra một câu nào.
Thiếu niên họ Nhạc nghe thế cảm thấy ngán ngẩm, bất giác uống cạn chén rượu lúc nào cũng không hay, thở dài nói: “Nàng ta bây giờ ra sao? Đang ở chỗ nào?”
Chương Lập lắc đầu, nói: “Điều này ta không biết.”
Chương Kiện cuối cùng mới chịu mở miệng chen vào: “Nàng ta chắc không có chuyện gì, nàng dùng độc dùng dược thiên hạ vô song, thiết nghĩ không có ai dám chọc vào nàng?”
Thiếu niên họ Nhạc lại thở dài thườn thượt.
Đinh Hiểu Lan tâm tình vốn đa cảm, lúc này cảm thấy ủ ê, nàng lẩm bẩm như nói cho chính mình: “Nàng thân nữ nhi, có nhà nhưng không được về, phải cô độc phiêu bạt bên ngoài, thật là thiên nan vạn khổ?”
Cao Phong nói thầm trong bụng: “Muội, chuyện đau lòng phiền muộn của mình còn chưa biết đi tới đâu, bây giờ lại còn thương tiếc cho người khác, thật đa sầu đa cảm cho tấm lòng nữ nhân.”
Trải qua chốc lát, lại nghe Chương Lập nói: “Mỹ nhân thứ ba họ Hoa ở Hà Nam, Lạc Dương, là thiên kim của Thúy Trúc trang Hoa Ngưỡng Hạc lão trang chủ, tên gọi là Hoa Hương Lăng …..”
Cao Phong vừa nghe nói tới “Hoa Hương Lăng”, sắc mặt lập tức nghiêm trang lạ thường, chén rượu trong tay sóng sánh, đổ không ít rượu ra bàn.
Còn Đinh Hiểu Lan thì nín thở, nàng sợ hãi khi phải nghe nói tới ba chữ này.
Chỉ nghe Chương Lập đó tiếp tục kể: “Dung nhan người con gái đó phải nói là tuyệt sắc, dùng các hình dung từ hoa nhường nguyệt thẹn, trầm ngư lạc nhạn không phải là quá đáng.”
Thiếu niên họ Nhạc nói: “Chương đại ca, huynh có lần nào diện kiến được dung nhan của nàng chưa?”
Chương Lập mỉn cười nói: “Thật là may mắn, mười năm trước ta từng có duyên diện kiến một lần, năm đó cũng là lúc Hoa Sơn phái Cát Như Lâu có tới Hoa trang để đề thân, bàn chuyện hôn sự.”
Thiếu niên họ Nhạc nói: “Mười năm trước ư? chắc bây giờ tuổi tác nàng phải lớn lắm? khó nói nàng vẫn còn là khuê nữ?”
Chương Lập nói: “Hiện tại tuổi nàng phải là ba mươi, ta nghĩ có thể đã lấy chồng, chỉ là Hoa gia rất kín tiếng, không thích nói toạc ra mà thôi.”
Thiếu niên họ Nhạc càng thắc mắc: “Vì sao vậy?”
Chương Lập chậm rãi uống xong chén rượu, mới nói: “Theo lời đồn, cách đây mười bốn mười năm năm về trước, lúc Hoa Hương Lăng đang ở tuổi đào hoa mơn mởn, có phát sinh tình cảm với một đồ đệ bị trục xuất của phái Võ Đang, một người linh tinh lang tang, nhưng bây giờ lại có tên tuổi không kém, đó là Kinh Long Kiếm Cao Phong, sau khi tình cảm hai người phát sinh thì lại gặp sự phản đối quyết liệt của Hoa Ngưỡng Hạc lão trang chủ, sau cùng cuộc tình ngang trái đó phải chia ly!”
Tâm tình Cao Phong càng trở lên khích động, suýt nữa hắn đã đứng lên để sang hỏi cho ra lẽ, nhưng lại cầm lòng được: “Nàng bây giờ đã lấy chồng, ta chẳng lẽ chỉ vì một câu hứa hẹn đau khổ mười năm năm trước với Hoa lão gia mà làm to chuyện ư, cho dù có hỏi ra chuyện thì được ích gì?” hắn thở dài thườn thượt rồi uống cạn chén rượu.
Đinh Hiểu Lan khẽ cắn môi, nhìn ngắm hắn, thầm nghĩ: “Chàng không biết nghĩ, chỉ vì một lời hứa suông mà phải chờ đợi tới mười năm năm, trên thế gian này mười năm năm có biết bao biến đổi, thật là một đại ngốc tử!”
Thiếu niên họ Nhạc nói: “Hoa Ngưỡng Hạc lão trang chủ có ngoại hiệu là Nhân Nghĩa Cái Thiên, trong võ lâm được mọi người ngưỡng mộ, không hiểu sao năm đó ông ta lại phản đối việc của Hoa Hương Lăng và Cao Phong, bây giờ nghĩ lại, danh kiếm phối với giai nhân, há không phải là môn đương hộ đối sao?”
Chương Lập nói: “Sự đời biến thiên làm sao biết được, Nhạc huynh đệ, ngươi phải bị phạt rượu đó nghe …..”
Chương Kiện nói: “Liễu Viên Viên ngày tám tháng này tỉ võ chiêu thân, còn ngày mười hai tháng này cũng là ngày mừng đại thọ sáu mươi tuổi của Hoa Ngưỡng Hạc lão trang chủ, huynh đã quên rồi sao?”
Chương Lập nghe xong, vỗ đầu, đứng lên rồi lại ngồi xuống, sốt ruột nói: “thật là phiền phức, suýt nữa thì ta quên việc này, nhưng biết phải làm sao, một bên ở mãi Tô Châu, một bên ở tận Lạc Dương, còn ngày thì lại quá gần kề như vậy, chúng ta chỉ có nước chọn một trong hai thôi.”
Thiếu niên họ Nhạc nói: “Việc đó không quan hệ gì, cái gọi là của lễ đi thay người, hai vị ca ca chỉ cần phái người đưa thọ lễ tới Hoa gia, kèm theo lời chúc mừng là được rồi, còn việc mỹ nhân chiêu thân đợi đấng hào hoa phong nhã thì không thể bỏ qua.”
Chương Lập nghe vậy, thần sắc tươi tỉnh, đồng ý tán thành ngay.
Trái lại Chương Kiện lắc đầu, nói: “Đây là thiên thu đại hỷ của Hoa lão trang chủ, nói sao thì nói chúng ta bắt buộc phải đi.”
Nghe tới đây, Đinh Hiểu Lan nói: “Cao Phong, huynh xem anh em Chương thị này, tuy cùng một mẹ sinh, nhưng một người thì trọng tình, còn một người thì trọng nghĩa, huynh cảm thấy thế nào?”
Cao Phong không bình tĩnh, nói ngay: “Một người chưa nhìn qua nữ nhân, làm sao nói được chữ tình.” Nói xong hắn đứng dậy, bước ra khỏi tửu quán.
Đinh Hiểu Lan vội vã chạy theo, tâm tình nàng vốn sầu muộn bây giờ đã có phần tươi vui.