Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 31: Quyết đấu.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Xích Di Viêm Báo chỉ mới mười bốn tuổi nhìn thấy Diệp Tịnh Vũ bước ra phía trước, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, gã này so với mình còn thấp bé gầy yếu hơn, tên gia hỏa này vậy mà cũng dám muốn Cửu Phượng là nữ nhân của hắn hay sao? Đầu hắn không có vấn đề gì chứ?
Chẳng lẽ hắn không biết, cho dù Cửu Phượng được xem là nữ nhân xấu nhất trong tộc thì cũng không đến lượt hắn hay sao? Hắn gầy yếu như vậy cũng xứng có nữ nhân ư?
Xích Di Viêm Báo căn bản không biết tên Diệp Tịnh Vũ có bộ dạng gầy yếu này là ai, hắn chỉ biết là hôm nay trong lòng mình rất không thoải mái, không chỉ không săn được con mồi nào, mà khi về thôn, ngay cả một nữ nhân tiến đến ôm mình cũng không có, như vậy có khác gì nói bản thân mình là chiến sĩ kém cõi nhất Xích Di tộc hay sao?
Trong Xích Di thôn hết thảy đều dùng thực lực để nói chuyện, bản thân mình tuổi còn nhỏ, thực lực tất nhiên không thể bằng những huynh trưởng thúc bá kia, nên không thể tranh đoạt nữ nhân cùng bọn họ, điều này cũng không tính là gì. Thế nhưng bây giờ ngay cả một kẻ như vậy cũng muốn cùng mình tranh đoạt nữ nhân nghĩa là thế nào?
Lập tức Xích Di Viêm Báo liền bước lên phía trước, giọng nói lạnh lùng từ trong miệng truyền ra:
- Ta hôm nay muốn đích thân đánh bại ngươi, để ngươi hiểu rằng… Ngươi không xứng có bất kỳ nữ nhân nào, cho dù là nữ nhân xấu nhất trong tộc cũng không được….
Nhìn khuôn mặt đầy tức giận của Xích Di Viêm Báo, Diệp Tịnh Vũ nhẹ nhàng cười, nữ nhân xấu nhất? Nếu như nói Cửu Phượng là nữ nhân xấu nhất, vậy hắn thật hy vọng tất cả nữ nhân xấu nhất đều dành cho hắn….
- Diệp Tịnh Vũ…..
Cửu Phượng cũng kéo Diệp Tịnh Vũ lại, trong mắt tràn đầy lo lắng, mặc dù hành động của Diệp Tịnh Vũ khiến nàng rất cảm động, thậm chí trong lòng nàng còn nảy sinh một loại cảm giác khác thường. Chỉ có điều, Diệp Tịnh Vũ bộ dáng gầy yếu so với thân hình cường tráng của Xích Di Viêm Báo kia, không phải kẻ mù thì đều biết, một khi quyết đấu, Diệp Tịnh Vũ căn bản không phải đối thủ….
Lại nói, Xích Di Viêm Báo mặc dù kém hơn đám người phía sau hắn rất nhiều, nhưng trong đám bạn cùng lứa cũng thuộc loại tương đối lợi hại. Nam tử Xích Di tộc ngoại trừ những người tu luyện linh hồn ra, những nam tử khác trước mười hai tuổi đều không có tên, chỉ đến lúc mười hai tuổi, ra ngoài săn giết dã thú, ngươi giết được dã thú gì thì nó sẽ trở thành tên của ngươi. Xích Di Viêm Báo năm đó không thể nghi ngờ đã giết chết một con Viêm Báo, đây là loại dã thú toàn thân đều là đốm lửa, hành động cực kỳ nhanh nhẹn, so với Kiếm Xỉ hổ còn muốn lợi hại hơn. Năm đó hắn có thể dùng tay không giết chết con Viêm Báo kia, chứ đừng nói là bây giờ…..
Xích Di tộc có quy củ hết thảy đều lấy thực lực quyết định, chỉ cần ngươi đủ mạnh, thì bất cứ thứ gì cũng có thể đoạt được. Nếu ngươi để ý đến lão bà của người khác thì có thể hướng đến tên nam tử kia khiêu chiến, chỉ cần đánh bại hắn, vậy lão bà đó cũng sẽ trở thành nữ nhân của ngươi….
Nhưng phải có thực lực mới được a, Diệp Tịnh Vũ rõ ràng không thể là đối thủ của Xích Di Viêm Báo được. Nếu thất bại, cho dù Xích Di Viêm Báo không giết hắn, thì hắn cũng khó tránh khỏi bị một trận đòn, như vậy có đáng không?
Cửu Phượng thật sự không hy vọng Diệp Tịnh Vũ vì mình mà bị thương tổn gì, dù sao, hắn cũng là…. nam nhân…. đầu tiên ra mặt vì mình.
- Nữ nhân, ngươi câm miệng lại cho ta, đây là chuyện của giữa đám nam nhân chúng ta….
Cửu Phượng còn chưa dứt lời thì đã bị Xích Di Viêm Báo nổi giận cắt ngang…..
Nghe thấy tiếng quát vang dội của Xích Di Viêm Báo, thân thể nhỏ nhắn của Cửu Phượng lại càng run rẩy, trên mặt tràn đầy sợ hãi, trong Xích Di tộc, nữ tử không có bất kỳ địa vị gì…..
- Mắng chửi nữ nhân thì có gì hay, có bản lĩnh thì chơi với ta.
Diệp Tịnh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mịn màng của Cửu Phượng, sau đó thả ra, cùng với Xích Di Viêm Báo bốn mắt nhìn nhau.
- Kẻ yếu đuối kia, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là dũng sĩ Xích Di tộc.
Xích Di Viêm Báo giận giữ gầm một tiếng, thân thể khổng lồ đánh tới phía Diệp Tịnh Vũ.
Lúc này, những người khác cũng đều chú ý về phía bên này, trong mắt bọn họ tràn ngập sự tò mò. Đặc biệt là những đại hán sau khi săn thú trở về đều chưa từng nhìn thấy Diệp Tịnh Vũ, nghi hoặc hỏi những “Mẫu thú” kia, từ trong miệng các nàng mới biết được Diệp Tịnh Vũ là người từ bên ngoài đến, đã gặp tộc trưởng và tộc trưởng cũng đồng ý cho hắn ở lại Xích Di tộc.
Mắt thấy Xích Di Viêm Báo đánh về phía mình, Diệp Tịnh Vũ cũng không có lập tức nghênh đón, ngược lại còn lùi gấp về phía sau, tốc độ của hắn cực nhanh, dễ dàng tránh được một quyền của Xích Di Viêm Báo, nhẹ nhàng chuyển thân đến bên trái Xích Di Viêm Báo.
Xích Di Viêm Báo dù sao cũng là chiến sĩ có thể đánh chết Viêm Báo thiên về tốc độ, phản ứng tương đối nhanh, gần như lúc Diệp Tịnh Vũ vừa mới đến bên trái đã xoay người đạp tới.
Diệp Tịnh Vũ không chút nghĩ ngợi, thân hình cấp tốc lui về phía sau, tránh được một cước cực mạnh này, nhưng Xích Di Viêm Báo cũng phóng về phía trước, theo sát không buông.
- Viêm Báo, xé xác tên tiểu tử ngoại lai này….
- Viêm Báo, để cho tên nhát gan này biết thế nào là chiến sĩ vĩ đại nhất Xích Di tộc….
- Tiểu tử ngoại lai, đừng có chạy…..
Lúc này, những kẻ trong Xích Di tộc thấy Diệp Tịnh Vũ cứ không ngừng tránh né, đám đông bắt đầu la ó, theo bọn chúng thấy, Xích Di Viêm Báo hoàn toàn chiếm ưu thế, đánh bại đối thủ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Cửu Phượng hai tay xiết chặt vào nhau, không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Diệp Tịnh Vũ trong tình huống nguy hiểm vẫn có thể né được một quyền của Xích Di Viêm Báo thì đều cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra, giống như người chiến đấu không phải là Diệp Tịnh Vũ mà là nàng vậy.
- Ngươi đúng là con thỏ nhát gan, ngoại trừ chạy trốn ra không dám chính diện tiếp ta một quyền sao?
Xích Di Viêm Báo cũng bắt đầu phát nộ, tốc độ của hắn trong tộc cũng được xem là nhanh nhất, thế nhưng không hiểu tại sao lại không đánh trúng tên gia hỏa này.
Rõ ràng một quyền có thể đánh chết, thế nhưng nếu không đánh trúng đối phương thì khí lực kia có tác dụng gì?
Lúc này, Diệp Tịnh Vũ đã dần quen với tiết tấu trận chiến, ít nhất, về mặt tốc độ thì hắn đã thắng Xích Di Viêm Báo rồi.
Lúc này, Xích Di Viêm Báo lại một lần nữa đánh tới, trực tiếp đấm thẳng về phía Diệp Tịnh Vũ, Diệp Tịnh Vũ cũng không tiếp tục né tránh nữa, trái lại nâng hai cánh tay lên chắn trước ngực, dưới chân khẽ nhúc nhích, chuẩn bị lùi về phía sau.
- Bịch….
Một tiếng trầm đục vang lên, Xích Di Viêm Báo hung hăng nện một quyền lên cánh tay Diệp Tịnh Vũ, Diệp Tịnh Vũ không chút nghĩ ngợi, thân thể liền cấp tốc lùi về phía sau, sau khi hóa giải được lực đạo của một quyền này thì đã lùi hơn mười bước rồi.
Những điều này rơi vài mắt người khác còn cho rằng Xích Di Viêm Báo đánh trúng Diệp Tịnh Vũ, một quyền đánh bật hắn lùi xa như vậy, nếu đã như thế thì hắn làm sao có thể là đối thủ của Xích Di Viêm Báo?
Trong khoảnh khắc, hiện trường vang lên từng trận hoan hô, rất nhiều người lại càng kêu gào muốn Xích Di Viêm Báo xé xác Diệp Tịnh Vũ….
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 32: Đệ nhất dũng sĩ.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Thế nhưng khóe miệng Diệp Tịnh Vũ lúc này lại nhếch lên một nụ cười, đây là lần đầu tiên hắn và Xích Di Viêm Báo va chạm, một quyền này cũng đủ để hắn đoán được thực lực của Xích Di Viêm Báo, chẳng qua chỉ là lực lượng vài trăm cân mà thôi, làm sao có thể so với lực lượng mấy ngàn cân của mình được.
Một quyền của hắn nện lên bàn tay của mình, bất quá cũng chỉ làm cho cánh tay hơi đau mà thôi, xem ra, sau khi bản thân tu luyện Phách Nguyên Quyết, thì thân thể đã cường đại hơn rất nhiều.
Thấy Xích Di Viêm Báo lại đánh đến lần nữa, Diệp Tịnh Vũ trên mặt cười lạnh, không lui về phía sau cũng không tiếp tục né tránh, thân thể cao một thước bảy trực tiếp phóng về phía Xích Di Viêm Báo cao hơn mình nửa cái đầu.
Thấy Diệp Tịnh Vũ có hành động khác thường, hướng phía mình vọt tới, trong mắt Xích Di Viêm Báo hiện lên vẻ độc ác, ngoài ra còn kèm theo sự khinh thường, khinh thường sâu sắc, đúng là tên gia hỏa không biết sống chết, hắn không ngờ lại không né tránh, vậy hãy để hắn đi chết đi….
- Gầm….
Xích Di Viêm Báo há to miệng rống một tiếng, lực lượng toàn thân trong nháy mắt ngưng tụ vào nắm đất, hung hăng giáng xuống đầu Diệp Tịnh Vũ.
Nếu như là tộc nhân, lúc tranh đoạt nữ nhân, nhiều nhất cũng chỉ là đánh bại hắn mà thôi, nhưng nếu là một tên ngoại lai, có thể giết được thì nhất định phải giết, từ nhỏ đến lớn hắn đều sống trong hoàn cảnh tàn khốc, không hề biết cái gì gọi là nhân từ.
- Vù vù vù…..
Nắm đấm mang theo tiếng gió vù vù, chỉ trong khoảnh khắc đã đến trước mặt Diệp Tịnh Vũ.
- Á….
Cửu Phượng không nhịn được hét lên một tiếng, theo bản năng lấy tay che hai mắt mình lại, nàng thật không muốn nhìn thấy cảnh tượng nam nhân vì mình mà ra mặt bị đánh thành thịt vụn.
Những người tại hiện trường lại càng cuồng nhiệt hơn, theo bọn hắn thấy, Diệp Tịnh Vũ lần này cho dù không chết chắc chắn cũng sẽ bị một quyền này đánh cho bất tỉnh.
Đây là một trận chiến không có chút kịch tính gì, người ngoại lai có thể là đối thủ của chiến sĩ Xích Di tộc sao?
Tại hiện trưởng, Diệp Tịnh Vũ vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, đối với nắm đấm to như cái nồi kia, hắn chỉ khẽ nghiêng đầu đã né được một quyền uy mãnh sắc bén đó, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Xích Di Viêm Báo, đơn giản đánh lên người hắn một quyền.
Một quyền này hắn chỉ sử dụng một phần mười lực lượng, dù sao thì ở đây cũng là địa bàn của Xích Di tộc, chỉ sợ nếu đối phương muốn giết hắn, thì e rằng mấy người như hắn cũng không đủ cho bọn chúng giết.
Một tiếng phịch nhẹ vang lên, thân thể khổng lồ của Xích Di Viêm Báo bị một quyền đó đánh bật lùi ra ngoài, khóe miệng trào ra một tia máu….
Toàn trường bỗng trở nên xôn xao.
Điều… điều này sao có thể? Hắn không những có thể đánh lùi Xích Di Viêm Báo mà còn làm cho Xích Di Viêm Báo bị thương, điều này…. Thực sự khó mà tưởng tượng nổi.
Người này thoạt nhìn gầy yếu như vậy, đã thế còn nhỏ con, làm sao có lực lượng cường đại như vậy chứ?
Xích Di Viêm Báo lại càng trợn mắt há hốc mồm nhìn, có đánh chết hắn cũng không muốn tin, bản thân không ngờ lại bị một tên gầy yếu nhát gan đánh cho bị thương. Hơn nữa còn chỉ là một quyền hời hợt, một quyền hết sức đơn giản….
Nghe thấy tiếng kinh hô của mọi người, Cửu Phượng cũng mở năm ngón tay ra, khi thấy Diệp Tịnh Vũ vẫn bình yên đứng ở nơi đó, mà lúc này khóe miệng của Xích Di Viêm Báo lại có một tia máu, đầu óc nàng nhất thời trở nên trì trệ, mời vừa rồi… đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
- A a a a…..
Đột nhiên, Xích Di Viêm Báo đang kinh ngạc hoàn toàn nổi giận, một kẻ so với mình còn muốn nhỏ con hơn, một kẻ còn gầy yếu hơn mình lại có thể đánh mình bị thương, đây là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ….
Trong cơn giận dữ, hai mắt Xích Di Viêm Báo nháy mắt biết thành màu đỏ, nếu nói vừa rồi hắn chỉ là tùy ý muốn giết Diệp Tịnh Vũ mà thôi thì bây giờ hắn đã hoàn toàn động sát cơ, hắn phải giết tên tiểu tử đã làm mình bị thương, chỉ có như vậy mới có thể rửa sạch sự sỉ nhục của mình.
Mình là dũng sĩ Xích Di tộc cao quý, làm sao có thể bại dưới tay một tên ngoại nhân được….
Trong cơn giận dữ, tốc độ Xích Di Viêm Báo so với vừa rồi nhanh hơn gấp ba lần, gần như là trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Tịnh Vũ, không chút nghĩ ngợi, giáng xuống một quyền vào Diệp Tịnh Vũ, một quyền này nhanh như thiểm điện, thậm chí ngay cả tiếng gió cũng không kịp phát ra.
Đối mặt với một quyền cực kỳ kinh khủng này, Diệp Tịnh Vũ không tránh né nữa, con ngươi lạnh lùng lóe lên quang mang nóng bỏng, nếu Xích Di tộc hết thảy đều lấy thực lực để nói chuyện, vậy thì hãy xem thực lực của mình đến tột cùng là như thế nào….
Thân thể không hề nhúc nhích, nhanh chóng giơ cánh tay lên, vẫn giống như trước, hung hăng giáng một quyền vào mặt Xích Di Viêm Báo, một quyền này của hắn đã ngưng tụ đủ mười thành công lực.
- Bịch…
Một tiếng trầm đục vang lên, nắm quyền nện về phía Xích Di Viêm Báo, nhất thời liền nghe thấy một trận “răng rắc”, thanh âm đó chính là tiếng xương vỡ vụn…
Một quyền này của Diệp Tịnh Vũ trực tiếp đánh vào nắm tay Xích Di Viêm Báo, khiến cho tay của hắn gãy quặt đi, xương ngón tay hoàn toàn nát bấy, cổ tay gãy lìa, xương trắng hếu đâm rách da thịt lộ ra ngoài, phía trên còn dính kèm mấy mảnh thịt vụn và máu tươi.
Không đợi Xích Di Viêm Báo kêu gào thảm thiết, thân thể Diệp Tịnh Vũ chợt động, một đòn đá xoáy hung hăng đạp vào trước ngực Xích Di Viêm Báo, trực tiếp đạp thân thể khổng lồ kia bay ra ngoài, máu tươi trong miệng không ngừng phun ra xối xả…
Toàn trường nhất thời trở nên yên tĩnh….
Mọi người, bất kể là những đại hán vừa rồi kêu gào giết chết Diệp Tịnh Vũ hay là những “Mẫu thú” điên cuồng kia, còn có Cửu Phượng, toàn bộ đều sững sờ, miệng há lớn, mắt trợn trừng, trên mặt lại càng tràn ngập vẻ khó có thể tưởng tượng được.
Đây…. Đây không phải là mơ chứ?
Nếu nói là vừa rồi Diệp Tịnh Vũ đánh lui Xích Di Viêm Báo là dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, vậy thì bây giờ là sao? Càng không thể tưởng tượng được đó chính là dùng một quyền lấy cứng đối cứng.
Một quyền này lại trực tiếp đánh nát bấy toàn bộ cánh tay của Xích Di Viêm Báo, khiến cho hắn căn bản không còn khả năng tái chiến.
Lực đạo như vậy là kinh khủng đến mức nào? Những người ở đây có thể làm được điều đó liệu có bao nhiêu?
Cho dù là thủ lĩnh trong đám người kia, con trai của Xích Di tộc trưởng, cha của Cửu Phượng – Xích Di Chiến Lang, cũng chưa chắc có được lực lượng như vậy.
Thế nhưng, thiếu niên có vóc người gầy bé này lại có thể làm được, rốt cuộc trong thân thể gầy yếu này cất giấu bao nhiêu lực lượng?
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy rõ ràng, bọn họ thà tin rằng mình đang nằm mơ cũng không muốn tin tưởng những điều này là sự thật.
- Kẻ ngoại lại… ta muốn khiêu chiến với ngươi….
Ngay tại lúc này, một gã hán tử thân hình cao lớn đến gần một trượng gạt những nam tử khác ra, đi đến phía trước, trong con mắt lớn màu nâu lóe lên quang mang nóng rực…
Mà trong mắt Cửu Phượng cũng tràn đầy sự kinh ngạc, đệ nhất dũng sĩ Xích Di tộc – Xích Di Hưu lần đầu tiên khiêu chiến với người khác, mà không ngờ rằng đối tượng khiêu chiến lại là Diệp Tịnh Vũ….
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 33: Xích Di Hưu.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Xích Di Hưu năm nay hai mươi tuổi, lúc mười hai tuổi đã tự tay đánh chết một con Tỳ Hưu trưởng thành đang bị thương, sau đó liền trở thành Xích Di tộc đệ nhất dũng sĩ.
Tỳ Hưu, đó là một loại truyền thừa từ Thái Cổ Hoang thú, một khi trưởng thành, cấp bậc còn vượt qua Hoang thú cấp sáu, nếu không phải đạt đến cảnh giới đại tông sư trở lên thì khi gặp phải Tỳ Hưu chỉ có con đường chết, nhưng Xích Di Hưu năm mười hai tuổi lại dám dựa vào thực lực của mình giết chết một con Tỳ Hưu trưởng thành, mặc dù đó là Tỳ Hưu đã bị trọng thương.
Lúc đầu, khi hắn đem thi thể một con Tỳ Hưu về, tất cả mọi người đều không tin là hắn có thực lực đánh chết Tỳ Hưu, đặc biệt là đám bạn cùng lứa lại càng không muốn trong tên của hắn mang theo chữ Hưu, dù sao thì đây cũng là một loại vinh quang, một loại vinh quang không gì sánh bằng.
Kết quả là những kẻ đồng lứa đều khiêu chiến với hắn, thế nhưng tất cả đều bị hắn lần lượt đánh bại từng người một, thậm chí ngay cả đám người mười lăm mười sáu tuổi và cả mười bảy mười tám tuổi cũng khiêu chiến với hắn, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều thất bại, lúc này mọi người mới không thể không thừa nhận chuyện hắn đã đánh chết Tỳ Hưu, chỉ có điều đây dù sao cũng chỉ là một con Tỳ Hưu bị thương, cho nên tên của hắn mới gọi là Xích Di Hưu chứ không phải Xích Di Tỳ Hưu.
Chỉ có điều, bất kể thế nào thì chiến sĩ có thể đánh chết Tỳ Hưu, trong lịch sử của Xích Di tộc thì hắn vẫn là người đầu tiên.
Phải biết rằng, Xích Di tộc mặc dù có mấy trăm Hồn Sư, nhưng không hiểu tại sao, tộc nhân của bọn họ căn bản không cách nào tu luyện được chân khí, hoàn toàn dựa vào lực lượng cường đại để chiến đấu. Điều đó cũng có nghĩa là một người Xích Di tộc trưởng thành và một Vũ Sư có lực lượng tương đương, nếu thật sự đánh nhau một chọi một thì chiến sĩ Xích Di tộc tuyệt đối không thể là đối thủ của Vũ Sư. Dù sao thì Vũ Sư ngoại trừ lực lượng không bằng chiến sĩ Xích Di tộc ra, thì chân khí trong cơ thể và chiến kỹ đều vượt xa so với chiến sĩ Xích Di tộc.
Bọn họ không thể tu luyện chân khí, chiến sĩ của bọn họ không thể nào có lực sát thương quá lớn, bởi vậy, lực lượng có mạnh đến mức nào thì cũng có mức độ nhất định.
Trong lịch sử Xích Di tộc, người có thể đạt đến chiến sĩ cấp bốn vô cùng ít, về phần cấp năm và chiến sĩ ngang ngửa tông sư, căn bản chưa từng xuất hiện.
Mà một con Tỳ Hưu trưởng thành, ít nhất cũng là Hoang thú cấp sáu, thử hỏi, ngay cả chiến sĩ cấp năm cũng không thể đạt đến, vậy thì làm sao có thể đánh chết Tỳ Hưu trưởng thành đây?
Cũng bởi vì thế nên Xích Di Hưu nhiều năm như vậy vẫn là chiến sĩ đầu tiên trong Xích Di tộc lấy chữ Hưu làm tên, là đệ nhất dũng sĩ Xích Di tộc.
Lúc nhìn thấy hắn ở đây, những người khác đều sửng sốt, mặc dù hắn không tu luyện chân khí, cũng không có cách nào tu luyện chân khí, nhưng tất cả mọi người trong Xích Di tộc đều biết, Xích Di Hưu đã đạt đến chiến sĩ cấp bốn, cũng là người có thể đối kháng với Tiên Thiên Vũ Sư, tiểu tử trước mặt này mặc dù có thể đánh bại Xích Di Viêm Báo, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể đối kháng với Vũ Sư, đâu nhất thiết phải cần Xích Di Hưu tự mình ra tay chứ?
Lập tức, vài tên hán tử vóc người khôi ngô muốn bước ra khỏi hàng khiêu chiến với Diệp Tịnh Vũ nhưng đều bị Xích Di Hưu phất tay chặn lại.
- Kẻ ngoại lai, ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến? Nếu thắng, tất cả mọi thứ của ta đều thuộc về ngươi, bao gồm vinh dự và tính mạng của ta, nếu thua, tất cả mọi thứ của ngươi sẽ thuộc về ta….
Xích Di Hưu đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn xuống Diệp Tịnh Vũ.
Thấy tên đại hán cao gần gấp đôi mình, lại nhìn cơ bắp khổng lồ của hắn, Diệp Tịnh Vũ có chút sững sờ….
Tên… tên này là người sao?
Người có thể cao như vậy sao? Gần một trượng a, đây chính là người cao hơn ba thước a, cho dù là người của Xích Di tộc cũng là loại trâu bò nhất…. Như vậy không phải là có chút đáng sợ sao?
- Diệp Tịnh Vũ, ngươi đừng tiếp nhận khiêu chiến, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn… Hắn chính là đệ nhất dũng sĩ Xích Di Hưu của Xích Di tộc chúng ta…
Thấy bộ dạng giật mình của Diệp Tịnh Vũ, Cửu Phương ở bên cạnh còn cho rằng hắn đang suy nghĩ xem có nên tiếp chiến hay không, cũng không để ý đến thân phận của mình, kéo tay Diệp Tịnh Vũ, nhẹ nhàng khuyên giải.
Trong mắt nàng, Diệp Tịnh Vũ mặc dù có thể đánh Xích Di Viêm Báo trọng thương, nhưng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Xích Di Hưu, tám năm nay, địa vị đệ nhất dũng sĩ của hắn ở Xích Di tộc vẫn không hề dao động, cho dù là cha của mình, cũng không tiếp được ba chiêu của hắn.
Diệp Tịnh Vũ cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng đánh bại hắn.
Hơn nữa, quan trọng nhất, hắn chính là đại ca của Xích Di Viêm Báo, thấy đệ đệ của mình bị đánh thành như vậy muốn ra mặt, rõ ràng là muốn lấy mạng Diệp Tịnh Vũ.
Dù sao, nói cho cùng thì Diệp Tịnh Vũ cũng chỉ là một ngoại nhân, mặc dù ông nội đã đồng ý cho phép sống ở đây, nhưng nếu bị giết do khiêu chiếu thì cũng không có ai sẽ vì hắn mà thương tiếc.
Đôi với nam nhân đầu tiên đối xử tốt với mình, Cửu Phượng thật sự không muốn hắn phải chết.
- Kẻ ngoại lai, ngươi rốt cuộc có dám tiếp nhận khiêu chiến hay không?
Xích Di Hưu căn bản không quan tâm đến những lời của Cửu Phượng, ánh mắt hung ác vẫn gắt gao nhìn Diệp Tịnh Vũ.
Thấy ánh mắt tràn ngập hận thù của Xích Di Hưu, lại nhìn khuôn mặt quan tâm của Phượng Vũ, trên mặt Diệp Tịnh Vũ lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Đến thế giới này lâu như vậy, ngoại trừ người cha tiện nghi của mình ra, đây là đần tiên hắn cảm nhận được sự quan tâm từ người khác.
Đó là sự quan tâm phát ra từ nội tâm, loại cảm giác này rất thoải mái, ít nhất, Diệp Tịnh Vũ cũng rất thích loại cảm giác này.
Nhìn đám người giận giữ điên cuồng xung quanh, lại nhìn những hán tử không xem Cửu Phượng là người, nụ cười trên mặt Diệp Tịnh Vũ càng đậm.
Nhẹ nhàng buông bàn tay mềm mại của Cửu Phương ra, bước lên phía trước một bước, thanh âm bình thản từ miệng hắn vang lên:
- Ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, Xích Di…. Hưu….
Hắn mặc dù không phải là anh hùng, lại càng không phải loại người ngu ngốc kích động thì đã muốn cùng đối thủ liều mạng. Thế nhưng hắn vẫn hiểu, có đôi lúc, làm một người đàn ông, rất nhiều chuyện cho dù không nắm chắc mười phần, thậm chí ngay cả một phần cũng không nắm chắc cũng phải làm….
Chuyện này không chỉ là tôn nghiêm của mình, mà còn liên quan đến vận mệnh của Cửu Phượng.
Nam tử trước mắt này đem đến cho hắn áp lực vô hạn, thế nhưng cho dù hắn có là đệ nhất dũng sĩ Xích Di tộc thì Diệp Tịnh Vũ cũng phải tiếp nhận khiêu chiến, hơn nữa còn phải đánh bại hắn.
Nếu không, không chỉ tính mạng của mình khó bảo toàn, mà ngay cả Cửu Phượng cũng sẽ trở thành vật phẩm mà bọn chúng chuyển nhượng cho nhau, nghĩ đến tràng cảnh đám người như trâu kia ở trên thân hình nhỏ nhắn của Cửu Phượng mà đùa bỡn, trong lòng hắn không khỏi run rẩy, hắn tuyệt đối không thể để chuyện như vậy phát sinh.
Nghe thấy Diệp Tịnh Vũ tiếp nhận khiêu chiến, thân thể Cửu Phượng thoáng lảo đảo, từ trong mắt Xích Di Hưu, nàng cảm nhận được sát ý, đó là sát ý lộ liễu, căn bản không cần phải che dấu sát ý, nói cách khác, một khi Diệp Tịnh Vũ thua, hắn căn bản không thể sống sót.
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 34: Phản kích.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm By 4vn
Nàng muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình không thể mở miệng được, không thể nói được. Đây là quyết định giữa nam nhân với nhau, một khi đã quyết định, cho dù là tộc trưởng cũng không có khả năng ngăn cản, nàng lại càng không có khả năng…
Chẳng lẽ chỉ gặp nhau được một lần thì nam nhân đầu tiên đối xử tốt với mình sẽ phải chết sao?
Bất giác, trong lòng Cửu Phượng cảm thấy khó chịu.
Cảm giác này từ trước đến nay chưa từng xuất hiện, cho dù khi mẫu thân của mình qua đời thì nàng cũng chưa từng có cảm giác này….
Đây…. Chính là đau sao?
Đây chính là đau lòng mà mẫu thân nói cho mình lúc còn bé sao?
Chuyện tiếp theo cũng không phải là chuyện Cửu Phượng có thể ngăn cản, nàng chỉ có thể im lặng đứng một bên, hai tay đặt trước ngực, lặng yên cầu nguyện cho Diệp Tịnh Vũ.
Dù biết rằng không hề có tác dụng, nhưng nàng vẫn không ngừng cầu nguyện, hướng về những thần phật trên trời cao mà cầu nguyện.
Xích Di Hưu nhìn thấy Diệp Tịnh Vũ tiếp nhận khiêu chiến, ánh mắt khinh thường hiện lên vẻ tán thưởng, bất kể nói thế nào thì kẻ dám tiếp nhận khiêu chiến của mình cũng là một hán tử, lát nữa, mình sẽ để cho hắn toàn thây….
Đám người nhanh chóng tản ra, cứ như vậy trước cổng thôn tạo thành một vòng tròn, mọi người không ngừng rống lớn, đặc biệt là những “Mẫu thú” trong mắt Diệp Tịnh Vũ lại càng sôi nổi, trong miệng không ngừng hô “Hưu Hưu Hưu”, Xích Di Hưu trong mắt các nàng chính là đối tượng lý tưởng nhất để làm người tình, giống như hoàng tử trong mộng của các nàng vậy, hôm nay, hoàng tử trong mộng sẽ quyết đấu với người khác, các nàng làm sao có thể không hưng phấn?
Không chỉ thế, những nam tử khác cũng giơ cao vũ khí bằng đá trong tay mình, lớn tiếng hò reo, vì đệ nhất dũng sĩ Xích Di tộc mà reo hò trợ uy.
Đây chính là uy vọng, đây chính là được lòng người….
Thấy toàn bộ mọi chuyện, thế nhưng Diệp Tịnh Vũ vẫn nhàn nhạt cười, về phần Xích Di Hưu thì hắn vẫn bày ra bộ dạng không thèm quan tâm, giống như trường hợp này hắn đã trải qua rất nhiều lần rồi vậy.
- Kẻ ngoại lai, ngươi có thể chọn một món vũ khí ngươi quen sử dụng….
Xích Di Hưu đưa mắt nhìn xuống Diệp Tịnh Vũ, thanh âm không không chút cảm xúc vang lên.
Diệp Tịnh Vũ nhìn cái thanh đao nát đã giết qua con Lam Huyết Tri Chu (nhện) kia thì lắc đầu, hắn mặc dù kế thừa Kinh Lôi đao quyết, nhưng chỉ mới mấy ngày, sử dụng còn chưa thuần thục, còn không bằng đánh tay không, hắn sau khi luyện hóa Lực phách trong thể nội, lúc giơ tay nhấc chân thì đã có lực lượng ngàn cân, cho dù đối mặt với đệ nhất dũng sĩ Xích Di tộc, cũng không phải là hoàn toàn không có phần thắng.
- Không cần, nếu như là quyết đầu thì tất nhiên phải công bằng, ngươi không cần vũ khí, ta cũng sẽ không sử dụng vũ khí.
Diệp Tịnh Vũ lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ kiên định nhìn về phía Xích Di Hưu.
- Tốt, đúng là một hán tử, đã như vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.
Xích Di Hưu tán thưởng gật đầu.
- Vụt….
Xích Di Hưu vừa mới dứt lời thì thân thể Diệp Tịnh Vũ đã vọt đến, gần như trong nháy mắt, đã đến phía dưới Xích Di Hưu, thân thể phóng lên trời, hung hăng đá một cước về phía eo Xích Di Hưu, đây đã là vị trí cao nhất mà hiện nay hắn có thể tấn công rồi.
- A.
Mọi người đều không nghĩ rằng Diệp Tịnh Vũ sẽ tấn công trước tiên, dù sao thì vừa rồi đối mặt với Xích Di Viêm Báo hắn vẫn luôn lựa chọn tránh né.
Cho dù là Xích Di Hưu cũng không nghĩ rằng Diệp Tịnh Vũ sẽ chủ động tấn công, không kịp phòng bị phía dưới, bị một cước của Diệp Tịnh Vũ quét trúng, một cổ sức mạnh truyền đến khiến hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Mà thân thể của bản thân thì bị đá phải lùi lại về sau, trách không được lực lượng này có thể một quyền đánh nát tay Viêm Báo, lực lượng này cũng phải hai ngàn cân a.
Chỉ có điều lực lượng như vậy đối với mình cũng không đáng quan tâm.
Thấy Xích Di Hưu bị Diệp Tịnh Vũ một cước đá lùi về sau, đám người lập tức phát ra một tràng kinh hô, vẻ kinh ngạc của bọn họ so với vừa rồi Diệp Tịnh Vũ đánh trọng thương Xích Di Viêm Báo còn muốn kinh ngạc hơn.
Chỉ có điều Diệp Tịnh Vũ căn bản không để ý đến những điều này, sau khi một kích đắc thủ lại phát hiện không đem lại bất cứ thương tổn gì cho Xích Di Hưu, liền cấp tốc lùi lại.
Xích Di Hưu cũng hét to một tiếng, sải bước chạy về phía trước, nhất thời khiến cho cả vùng đất rung lên, mà dưới chân hắn thì lại xuất hiện những cái dấu chân khổng lồ.
Lực đạo như vậy khiến trong lòng Diệp Tịnh Vũ không khỏi run rẩy, cho dù mình dùng toàn lực cũng không thể tạo ra lực đạo khủng bố như vậy, chẳng lẽ lực lượng của người này đã vượt qua ngàn cân?
Trong lúc còn đang khiếp sợ, thân thể Xích Di Hưu đã đến trước mặt hắn, cánh tay to bằng thân cây giống như thiết côn đánh tới.
Tốc độ cực nhanh khiến Diệp Tịnh Vũ căn bản không kịp tránh né, chỉ có thể giơ hai cánh tay lên bảo vệ đầu.
- Bình….
Một tiếng vang dữ dội, cánh tay Xích Di Hưu hung hăng quật lên hai tay Diệp Tịnh Vũ, nhất thời khiến Diệp Tịnh Vũ bay ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất, mà hai cánh tay của hắn không ngừng co giật, giống như đã nát bấy.
- Hưu Hưu Hưu….
Hiện trường nhất thời vang lên những thanh âm huyên náo, tất cả mọi người đều cảm thấy hưng phấn.
Đây mới là uy phong của đệ nhất dũng sĩ Xích Di tộc, đây mới là lực lượng của đệ nhất dũng sĩ Xích Di tộc, không có bất kỳ chiến sĩ nào có thể chống lại, tuyệt đối không có.
Cửu Phượng sắc mặt tái nhợt, muốn tiến đến hỏi thăm thương thế của Diệp Tịnh Vũ, thế nhưng đã bị hai “Mẫu thú” kéo lại, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Tịnh Vũ ngã trên mặt đất.
Xích Di Hưu cũng không phát động công kích liên hoàn, dường như đối với hắn, việc đánh bại một đối thủ như Diệp Tịnh Vũ là hết sức dễ dàng.
Cảm thấy hai cánh tay đau nhức, cảm giác giống như chịu phải lực đạo kinh khủng, trong lòng Diệp Tịnh Vũ tràn ngập sự sợ hãi, đây là lực lượng của người sao?
- Kẻ ngoại lai, cho ngươi một cơ hội sinh tồn, lập tức nhận thua, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, chỉ có điều, sau này ngươi phải là làm nô lệ cho ta….
Xích Di Hưu lạnh lùng quét mắt nhìn Diệp Tịnh Vũ, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.
- Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc….
Diệp Tịnh Vũ hừ một tiếng nặng nề, vùng vẫy bò dậy, lắc lắc hai cánh tay đau nhức của mình, may mắn là không gảy xương, chiến lực cũng không giảm sút bao nhiêu.
- Nếu đã như thế, vậy ngươi đi chết đi.
Xích Di Hưu nhìn thấy Diệp Tịnh Vũ bò dậy, không có chút ý định nhận thua, cũng không nương tay nữa, thân thể khổng lồ lại phóng về phía Diệp Tịnh Vũ, giống như một chiếc xe tăng, khiến cho mặt đất chấn động không ngừng.
Chỉ sau vài bước thì đã đến trước mặt Diệp Tịnh Vũ, nắm đấm khổng lồ lại một lần nữa giáng xuống.
Đối mặt với sức mạnh hơn ngàn cân đó, Diệp Tịnh Vũ cũng không định chống đỡ, thân dưới vừa động đã lách về bên phải, thế nhưng, Xích Di Hưu dường như sớm biết hắn sẽ tránh né, cánh tay vung xuống, chặn lại tất cả mọi đường lui.
Cảm nhận được hai cánh tay khổng lồ giống như kìm sắt đập vào bản thân đang ở chính giữa, trong đầu Diệp Tịnh Vũ đột nhiên hiện lên cảnh ngày đó con Loan Bạch Viên tấn công mình, không chút nghĩ ngợi, hai chân dùng lực đạp một cái, thân thể lại một lần nữa bay lên trời, một quyền cực mạnh đánh thẳng vào đầu Xích Di Hưu…
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 35: Chiến ý lẫm liệt.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
- Ầm….
Quyền của Diệp Tịnh Vũ đúng như mong muốn nện mạnh lên đầu Xích Di Hưu, tuy nhiên cũng không truyền đến tiếng xương gãy như trong tưởng tượng, hắn thậm chí còn cảm thấy tay mình như đập phải sắt, xương ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, còn thân hình thì bị Xích Di Hưu chụp được, phảng phất như đang cầm một con gà ném ra ngoài.
- Vù vù vù…..
Tiếng gió thổi qua bên tai, Diệp Tịnh Vũ biết thân thể mình đang bay trong không trung, sự sợ hãi trong lòng càng thêm sâu sắc….
- Bịch….
Lại một tiếng trầm đục vang lên, lưng Diệp Tịnh Vũ nện mạnh lên một thân cây, lại một trận đau nhức truyền đến, đây là loại cảm giác đau đớn như muốn xé tim rách phổi, cổ họng nóng rực, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Mà cây đại thụ sau lưng hắn cũng bị đập gãy thành hai đoạn.
Thân thể nặng nề rơi trên mặt đất, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn vỡ vụn, đau đớn khó tả, cơn đau lan khắp toàn thân, đầu óc choáng váng toàn nhìn thấy sao bay đầy trời, loại cảm giác này thật khó mà chịu nổi.
- Tịnh Vũ….
Cửu Phượng cách đó không xa kinh hô một tiếng, Diệp Tịnh Vũ trong cơn mơ màng bỗng tỉnh lại, bản thân đang quyết đấu, đang cùng với đệ nhất dũng sĩ Xích Di tộc quyết đấu, mình là vì tương lai của Cửu Phượng mà quyết đấu, không thể để chết, lại càng không thể thua…
Ý chí mạnh mẽ chưa từng có bùng lên trong tim, cố chấp chưa bao giờ có đã sản sinh trong lòng….
Cử động hai tay một cách khó khăn, vùng vẫy một lần nữa lại đứng lên, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cửu Phượng cách đó không xa, khóe miệng Diệp Tịnh Vũ khẽ nhếch, miễn cưỡng xem như là nở một nụ cười.
- Hảo tiểu tử, vậy mà vẫn có thể đứng lên được.
Xích Di Hưu thấy Diệp Tịnh Vũ trúng một đòn trầm trọng như vậy mà vẫn có thể đứng lên, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có điều cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất ngay.
- Ngươi không bại, ta sao có thể ngã xuống được….
Diệp Tịnh Vũ lạnh lùng nói, theo bản năng vận khởi Phách Nguyên Quyết, một đạo năng lượng như có như không từ trong giới chỉ xuất ra, chữa trị thân thể cho hắn.
- Khẩu khí thật cuồng vọng, đã như vậy, hãy để ta xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thực lực.
Xích Di Hưu hừ lạnh một tiếng, thân thể khổng lồ lại lần nữa đánh tới phía Diệp Tịnh Vũ.
Cũng không quan tâm gì nữa, trực tiếp đấm về phía Diệp Tịnh Vũ một quyền.
- Bịch….
Một quyền nặng nề nện lên ngực Diệp Tịnh Vũ, mơ hồ nghe thấy tiếng xương nứt gãy phát ra, thân thể Diệp Tịnh Vũ còn đang lảo đảo lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài.
Máu tươi trong miệng phun ra ngoài như suối, giống như bông hoa, vô cùng kiều diễm….
Nặng nề rơi trên mặt đất, tạo nên từng trận bụi bặm, thân thể bị thương co quắp mãnh liệt, dường như còn muốn đứng lên.
Xích Di Hưu ngẩn người, hắn vốn cho rằng Diệp Tịnh Vũ sẽ còn thủ đoạn gì, thế nhưng chưa từng nghĩ đến Diệp Tịnh Vũ lại không tránh né gì, chỉ có điều một quyền này ngưng tụ bảy thành lực lượng của mình, ngay cả xương cốt của hắn cũng vỡ vụn rồi, hắn làm sao còn đứng dậy được?
- Tịnh Vũ….
Cửu Phượng cách đó không xa nhìn thấy hết thảy mọi chuyện, chỉ cảm thấy tim mình phảng phất như bị xé nát, phảng phất như một quyền vừa rồi đập trúng nàng, cảm giác áp lực đè nặng này khiến nàng suýt chút nữa sụp đổ hoàn toàn.
Giọt lệ trong mắt không biết từ lúc nào đã trào ra, là cảm động? hay là bi thương?
Những người khác điên cuồng hò hét vang dội, Xích Di Hưu, đệ nhất dũng sĩ Xích Di tộc, chiến lực của hắn có thể là hư danh được sao?
Chỉ có Diệp Tịnh Vũ vẫn nhịn đau không nói gì, hắn rõ ràng cảm thấy xương cốt trước ngực mình vỡ vụn rồi, hắn lại càng cảm thấy mệt mỏi, quá mệt mỏi, muốn cứ như vậy nhẹ nhàng an tĩnh mà ngủ thiếp đi…
Tiếng hoan hô chung quanh, tiếng khinh miệt của Xích Di Hưu, cũng từ từ biết mất, trong tai chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở mơ hồ của Cửu Phượng.
Mình…. Không thể chết….
Mình…. Không thể bại
Dưới sự duy trì của ý chí mãnh liệt, hắn lại lảo đảo đứng lên, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi, nhuộm đỏ cả y phục, nhuộm đỏ cả khoảng đất, nhưng trong mắt hắn vẫn như cũ lóe lên quang mang nóng rực…
Đó là một loại tín niệm, là một loại chiến ý, là một loại cố chấp không gì sánh được.
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi một câu, lập tức nhận thua, nếu không ngươi chắc chắn phải chết.
Thấy Diệp Tịnh Vũ lại bò dậy lần nữa, vẻ tán thưởng trong mắt Xích Di Hưu lại càng đậm, sát ý đối với Diệp Tịnh Vũ rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.
- Ngươi không thua, ta tuyệt đối không nhận thua.
Diệp Tịnh Vũ vẫn kiên định nói, ánh mắt nóng rực vẫn tràn ngập chiến ý.
Thấy bộ dáng này của Diệp Tịnh Vũ, Xích Di Hưu lắc đầu, bước lên phía trước, lại vung ra một quyền, thân thể Diệp Tịnh Vũ lại lần nữa bay ra ngoài.
Nhưng chỉ trong chốc lát hắn lại bò dậy.
Xích Di Hưu tiếp tục vung quyền, hắn tiếp tục bay ra, lại tiếp tục bò dậy…..
Một lần rồi lại một lần nữa, không biết sau bao nhiêu lần, thậm chí Xích Di Hưu cũng cảm thấy hai tay của mình có chút….
Tê dại….
Tại hiện trường lúc này đã trở nên yên tĩnh, bất kể lã những nữ nhân xấu xí hay là những hán tử cường tráng, thậm chí ngay cả Xích Di Viêm Báo bị Diệp Tịnh Vũ đánh trọng thương, trong mắt cũng tràn đầy sự kính nể, bất kể thực lực của Diệp Tịnh Vũ như thế nào, nhưng tinh thần bất khuất kiên cường này, đã khiến toàn bộ hảo hán của Xích Di tộc đều tôn kính hắn.
Máu tươi… sớm đã nhuộm đỏ cả y phục….
Thậm chí trên y phục hắn còn vương vãi một ít mảnh thịt…..
Nhưng đôi mắt vẫn đen nhánh, vẫn lóe sáng như cũ….
Hai mắt Cửu Phượng lúc này đã mơ hồ, ngay cả tiếng khóc của nàng cũng đã có chút khàn khàn, bây giờ, trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu, đó chính là Diệp Tịnh Vũ có thể sống sót….
Tộc trưởng của Xích Di tộc – Xích Di không biết từ lúc nào đã đến đây, đôi mắt màu xanh nhìn Diệp Tịnh Vũ, khuôn mặt già nua gầy guộc không có bất kỳ biểu tình gì, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì nữa.
- Xích Di Hưu, hắn là một chiến sĩ đáng tôn kính, là một chiến sĩ cao quý, hãy để hắn nhận một cái chết vinh quang đi….
Đột nhiên, từ trong miệng Xích Di phát ra một thanh âm nhàn nhạt, nhưng cho dù là ai cũng có thể nghe thấy thanh âm đó.
Là vì hành vi của Diệp Tịnh Vũ mà cảm động? Hay là vì không quan tâm?
Lúc tộc trưởng tuyên bố quyết định này, hô hấp mọi người như ngừng lại, trong mắt bọn họ tràn đầy sự tôn kính.
Mà Cửu Phượng thì lại cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó sụp đổ, bỗng nhiên hoa mắt, giống như sắp bất tỉnh.
Xích Di Hưu cũng gật đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc, cơ bắp toàn thân rung động, đây là đối thủ đáng tôn kính, cho nên, hắn quyết định sử dụng lực lượng cường đại nhất đánh bại hắn, để hắn tiếp nhận vinh quang lớn nhất.
- Gầm….
Một tiếng rống lớn từ trong miệng Xích Di Hưu phát ra, thân thể đột nhiên biến thành một đạo tàn ảnh, phóng vụt về phía Diệp Tịnh Vũ.
Mà Diệp Tịnh Vũ lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh bỗng nhiên hiện lên ngân quang…