Quả thứ 10 và kết thúc quyển 1. Dịch chương này thật là nhiều cảm xúc...
oOo
Giờ mình có thể làm gì nữa?
Lại đi kiếm thẻ thông hành lên núi? Tuy rằng thẻ thông hành Tiểu Hoa Quả Sơn có vẻ như đã thành hàng thông thường, nhưng một giờ nửa khắc cũng không kiếm nổi. Lại tiếp, cho dù kiếm được, quay lại nơi kia có tác dụng gì? Chỉ mấy con khỉ dưới chân núi đã có thể làm thịt mình, đừng nói đến giết Mã Hầu Kiện Tướng lấy Đào Phù, một sợi lông của nó sợ là cũng không sờ tới.
Tìm người giúp đỡ? Tình huống như vậy, người chơi cấp cao mà số lượng dưới một trăm cũng không nên chuyện, hơn nữa có thực lực như thế chỉ có Thiên Hạ Hội cùng Long thị gia tộc liên minh, nhưng trải qua trận chiến với Thú Vương đã đại thương nguyên khí, không có 3 ngày 5 ngày chuẩn bị căn bản không lên nổi Tiểu Hoa Quả Sơn.
Chơi xấu log out trốn chạy? Mơ đi, nghĩ hệ thống là ngốc sao? Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, ai dám giữ ngươi đến canh năm? Huống hồ trừng phạt nhiệm vụ đưa ra là đoạt hồn phách, làm sao còn cần người chơi đồng ý, giờ log out, lúc online lại khẳng định phát hiện đã hồn phi phách tán.
Mặt trời đỏ rực từng chút từng chút ẩn vào mặt biển, rất chậm, là lưu luyến huy hoàng chiếu rọi thế gian sao? Hay là sợ bị bóng đêm vây quanh? Đại Nhiệt cảm thụ những tia nắng cuối cùng trong ngày, có chút thất lạc.
Vùng này có rất ít người chơi ghé qua, nửa ngày không thấy bóng ai, bởi vì nơi đây vừa không thể luyện cấp, phong cảnh lại không có gì đặc sắc. Xa xa mà trông, càng gần thôn nhân số càng tăng, người tới người lui, túm năm tụm ba, có vẻ rất náo nhiệt. Nhưng tất cả chuyện này cách Đại Nhiệt quá xa, bọn họ nói gì, làm gì hắn đều không nghe không thấy rõ, chỉ là những hình ảnh nhòe đến mơ hồ.
Đại Nhiệt chợt phát hiện chẳng biết từ lúc nào mặt mình đã đầy nước mắt — hóa ra hắn cũng không có tiêu sái như trong tưởng tượng. Hắn đã sinh ra một cảm giác vô cùng gần gũi với trò chơi tên Tây Du Nhất Mộng này, có vui sướng, có bi thương, có rơi lệ, có đau lòng.
Phát hiện này làm cho Đại Nhiệt chấn động, hắn là kiểu người rất lý tính, cho tới bây giờ vẫn chỉ cho rằng game online chẳng qua như hoa trong tranh, trăng trong nước, có vẻ thú vị đấy nhưng cũng chỉ để giết thời gian. Dựa theo ý nghĩ trước kia, mất đi hồn phách, thành phế nhân cũng chẳng sao cả, đơn giản là chơi game khác hay là đổi cách chơi, cả ngày nằm trên bờ biển phơi nắng. Thế nhưng vì sao hiện tại chính hắn lại buồn như thế? Giống như không phải sắp bị mất đi hồn phách ảo, mà là thật sự sắp mất một phần tâm hồn, mất đi giấc mộng khờ dại của thiếu niên — thứ để đời người phải hoài niệm không phải là mối tình đầu, cũng không phải là thời khắc chói sáng, mà là giấc mộng chưa thành thuở còn non trẻ.
Chẳng lẽ mình đã đắm chìm vào trong đó sao? Vì trò chơi được tạo ra quá chân thực? Vì tình cảnh an bài rất kích thích? Hay là, bởi vì nơi này là chốn duy nhất có thể làm tan nỗi cô đơn?
Đại Nhiệt càng nghĩ càng giật mình thảng thốt, vội định log out. Giờ phút này trong lòng hắn đang rối loạn, hành động out ra có lẽ là muốn bác bỏ khả năng mình đã lún quá sâu vào Tây Du Nhất Mộng, cũng có lẽ là sợ nhìn thấy hồn phách, hoặc là giấc mộng của mình bị đoạt đi.
"Thật xin lỗi, bạn đã tiến vào giai đoạn đặc biệt chuẩn bị chấm dứt nhiệm vụ, tạm thời không thể đăng xuất, nếu cố ý đăng xuất, hệ thống sẽ phán định bạn phải ngồi tù 7 ngày tính từ lần đăng nhập sau."
Đệch! Lại dọa tống ca vào tù, có thể đổi trò gì mới không?
Đại Nhiệt khinh bỉ hệ thống một cái, chợt phát hiện mặt trời đã đi ngủ, trời cũng tối rồi.
Trăng đêm nay có chút mờ mịt, mặt biển liên tục truyền tới những âm thanh quái lạ, sương mù bao phủ khắp nơi, khiến từng phiến đá ngầm vô hại ban ngày nhìn qua thật dữ tợn, không khí có chút âm u đáng sợ. Đại Nhiệt khẩn trương giơ hai tay lên, các ngón tay co lại làm thành vuốt, tự lầm bầm tiếp can đảm cho mình:
- Đừng đến nhá, ca có chiêu Bóp Zú Long Trảo Thủ đấy!
Uỳnh! Một đợt sóng to đập lên tảng đá ngầm, khiến Đại Nhiệt sợ tới mức giật nảy người.
Đúng lúc này, một cơn gió kỳ quái thổi tới, mang theo một bóng đen cao lớn mà mơ hồ. Cái bóng này ngự không mà đứng, lúc ẩn lúc hiện trong sương mù, sau đó tung một sợi dây xích ra nện trúng đầu Đại Nhiệt, khiến hắn lập tức hôn mê.
Hôn mê là một loại trạng thái trong trò chơi, thời gian liên tục 60 giây. Người chơi bị vây trong trạng thái hôn mê sẽ đánh mất ý thức, sinh mệnh tiếp cận 0, tùy tiện dính một chút sát thương sẽ chết.
May mà Đại Nhiệt ngất trên tảng đá ngầm, bốn phía xung quanh không có bất kỳ người hay vật nào, hắn tạm thời không cần lo về sinh mạng.
Bóng đen rốt cục hiện thân, là một sinh vật chốn Âm Ti có dạng người, mặt mũi hung tợn, đầu có hai sừng, thân mặc áo giáp sắt đen thui, tay chân phủ kín lông, một sợi dây xích quấn quanh trên người như một con rắn độc đang ngoe nguẩy.
Câu Hồn Sứ Giả! Hắn chính là Câu Hồn Sứ Giả.
Câu Hồn Sứ Giả đứng ở trước người Đại Nhiệt, dây xích lại động, đem Đại Nhiệt trói chặt, treo lơ lửng giữa không trung. Hắn đột nhiên chìa bàn tay khổng lồ tóm lấy đầu của Đại Nhiệt, cái miệng lớn đỏ lòm hét lớn một tiếng:
- Hồn phách đi ra!
Tình huống quỷ dị xuất hiện, theo Câu Hồn Sứ Giả không ngừng niệm pháp chú, trên đỉnh đầu Đại Nhiệt nhanh chóng bị hút ra một luồng khí xanh, sau đó lại tiếp tục một luồng một luồng, cuối cùng 10 luồng khí này đều vào cả trong bàn tay Câu Hồn Sứ Giả, tụ tập cùng một chỗ, dần dần hóa thành một đứa bé có đầy đủ chân tay mặt mũi. Nếu Đại Nhiệt còn thanh tỉnh, thấy đứa bé này, nhất định sẽ bị dọa gần chết, bởi vì bộ dáng kia có tám chín phần giống hắn, không phải là giống vẻ ngoài được trò chơi thiết lập, mà là giống tướng mạo trong hiện thực.
Câu Hồn Sứ Giả cười quái dị, nắm lấy ba hồn bảy vía kia chuẩn bị rời đi.
Lúc này, một chuyện càng thêm quỷ dị đã xảy ra. Trên người Đại Nhiệt đột nhiên tỏa ra một làn hào quang màu xanh chói lọi. “Vèo~”, một cái tiểu hồ lô cũ nát màu xanh bay ra, không ngờ lại bay tới đỉnh đầu Câu Hồn Sứ Giả, miệng hướng xuống, phát ra hào quang rực rỡ, ào ào hút mạnh, đem hồn phách bộ dạng đứa trẻ kia hút vào trong hồ lô.
Hấp thụ ba hồn bảy vía của Đại Nhiệt xong, cái hồ lô lớn thêm gấp mấy lần, vốn đang phát ra hào quang xanh giờ lại lẫn thêm màu đỏ nhạt, trông rất đẹp mắt.
Ngón tay vừa mới chạm phải hồ lô, Câu Hồn Sứ Giả đã kêu thảm một tiếng, như chạm phải bị một vật gì đó cực nóng, nhanh chóng rụt tay lại, rồi chạy trốn nhanh như bay.
Hồ lô kia không đuổi, xoay tròn trên không mấy cái rồi biến lại nhỏ như cũ, cũng dừng tỏa hào quang, lại ‘vèo’ một cái trở về bên người Đại Nhiệt.
Đại Nhiệt từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy tỉ tỉ vì sao trên trời đều lọt vào trong tầm mắt. Phản ứng đầu tiên chính là mở ra bảng thuộc tính xem xét, tại nơi thuyết minh hồn phách quả nhiên đã từ "Bình thường" biến thành "Không có". Hắn ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.
- Hóa ra thật sự là như vậy. Mình chỉ đoán trúng phần mở đầu, lại đoán sai kết cục. (1)
Đại Nhiệt lập tức log out.
Cổ nhân cho rằng: phần tinh thần trong thể xác của con người được gọi là hồn và phách. Hồn có ba, một là Thiên Hồn, hai là Địa Hồn, ba là Mệnh Hồn. Phách có bảy, là Thiên Trùng, Linh Tuệ, Vi Khí, Vi Lực, Trung Xu, Vi Tinh và Vi Anh (2). Tây Du Nhất Mộng thiết lập hồn phách trở thành một loại thuộc tính quan trọng ảnh hưởng tới hướng phát triển của người chơi, mất đi hồn thì không thể luyện tập pháp thuật, mất đi phách thì không thể vận dụng pháp bảo. Đương nhiên, cũng tồn tại tình huống chỉ mất đi một, hai đạo hồn phách, như vậy coi như lạc quan, còn có thể học tập sử dụng một bộ phận pháp thuật pháp bảo. Đại Nhiệt hiện tại hồn phách hoàn toàn biến mất, nản chí ngã lòng, làm sao còn muốn tiếp tục chơi.
Thành thị huyên náo, phố xá lên đèn, người xe tấp nập trên con đường lớn, ánh đèn pha nối nhau liên miên không dứt, phảng phất như là một dải ánh sáng thật dài. Đại Nhiệt tựa vào cửa sổ, từ trên cao ngẩn ngơ nhìn xuống.
Náo nhiệt vẫn là người khác náo nhiệt, sung sướng vẫn là người khác sung sướng, Đại Nhiệt không khỏi cảm thấy có chút chua xót, thậm chí hối hận vì đã không nghe ý kiến của cha mẹ, về quê làm việc, mà lại một mình tha hương nơi đất khách quê người, lưu lại thành thị mùa hè như lò lửa mùa đông như hầm băng này. Bạn học ngày xưa đều đã rời đi, đều bận rộn, đừng nói là gặp mặt, ngẫu nhiên thấy ở trên mạng, tán chuyện vài câu đã tan, không hề còn cảm giác thân thiết như lúc học chung ngày xưa. Hắn thật sự cô đơn, vất vả mới tìm được Tây Du Nhất Mộng để giải sầu, nhưng lại sinh chuyện thế này, xem ra chính là thiên ý.
Ài! Nếu đây là kết cục, vậy nhận đi, hoặc là tìm thứ khác để giải trí, có lẽ sẽ có niềm vui mới, hoặc là mở sách ra ôn tập…
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Ý của Đại Nhiệt là hắn đoán sẽ không thành công mà bị rút hồn phách, nhưng không nghĩ được mình sẽ buồn đến thế.
- (2) Tên gọi về ba hồn và bảy phách ở đây không thật sự đúng, có thể xem như do tác giả đặt ra.
Quyển thứ hai rồi nhé . Để truyện ra nhanh hơn hãy tham gia dịch cùng, để lại cách liên lạc trong Luận đàm nhé mọi người
oOo
Tán lá cây xanh biếc che đi ánh nắng chói chang, tạo thành bóng mát phủ lên khuôn mặt của Đại Nhiệt. Đại Nhiệt đang ngủ, bình yên như một đứa trẻ. Không biết hắn đang mơ thấy điều tuyệt vời gì mà một dòng nước dãi theo khóe miệng uốn lượn chảy ra. Trên bàn đá hắn đang nằm ườn lên có một quyển sách, tên là "Phân tích giấc mơ ". Đại Nhiệt xuất thân viện văn học, sách đều đọc qua đủ loại cổ kim nội ngoại. Về phần ôn tập cho kỳ thi đầu vào cao học sắp tới, hắn lại không hề lo lắng, kiến thức bản thân tốt, nhà trường lại hoan nghênh, vấn đề không lớn.
Gió mát hiu hiu, chim kêu chí chách, hơn mười gốc dây leo quấn quýt cùng một chỗ, vừa khéo kết thành một mái vòm tự nhiên che trên đỉnh đầu, bên dưới bố trí một chiếc bàn đá, hai chiếc ghế đá, chính là nơi tuyệt hảo vừa để đọc sách vừa để ngủ. Nếu mang bạn gái tới đây, ngay cả ‘đánh dã chiến’ cũng tuyệt vời, nhưng điều kiện đầu tiên là cả hai đều không thể kêu. Suốt một tuần nay, Đại Nhiệt mỗi ngày đều ngơ ngẩn tại nơi này, đọc sách, miên man suy nghĩ, hoặc là ngủ, giống như đã xem nó làm chốn yên vui.
Nơi đây là một góc nhỏ trong vườn trường đại học của Đại Nhiệt.
Ngôi trường này có lịch sử lâu đời, thế nhưng danh tiếng tựa hồ cũng bị bụi bặm lịch sử che đậy kín. Mùa nghỉ hè, vườn trường không có tiếng ồn ào náo nhiệt của ngày thường, giống như lãnh cung của một phi tần bị hoàng đế ghẻ lạnh, vắng vẻ mà quạnh quẽ.
Trong khoảng thời gian này, cha mẹ hắn đã rất nhiều lần gọi điện tới, nói thi cử còn tận mấy tháng, không bằng về nhà ôn tập đi, trong nhà cái gì cũng tiện, ăn uống còn có người lo, mà quan trọng hơn là thanh mai trúc mã với Đại Nhiệt, Mai Mai, cũng sắp trở lại, năm trước nàng thi Cao học có thành tích rất cao, có thể nhân tiện bày kinh nghiệm v.v…
Đại Nhiệt vốn có chút động tâm, đặc biệt là sau khi bỏ Tây Du Nhất Mộng, không còn chỗ tiêu khiển. Thế nhưng vừa nghe nói Mai Mai muốn cùng hắn trao đổi kinh nghiệm, hắn sợ tới mức lập tức tắt điện thoại.
Mai Mai là một cô gái rất xinh xắn, nhỏ hơn Đại Nhiệt một tuổi, nhưng bởi vì quan hệ hai bên gia đình mà Đại Nhiệt phải gọi nàng bằng chị. Mặc dù nhỏ tuổi hơn, nhưng nàng lại tốt nghiệp đại học sớm hơn Đại Nhiệt một năm. Chuyện này cũng không có gì la, Tiểu Long Nữ cùng lớp cùng khóa với Đại Nhiệt nhưng năm nay mới 20 tuổi, ài, người ta đều là thiên tài, không có biện pháp.
Đại Nhiệt chơi chung với Mai Mai từ nhỏ, chính xác 100% là thanh mai trúc mã, mà cha mẹ đôi bên cũng mong muốn sau này hai người có thể tiến tới thành một đôi vợ chồng tài tử giai nhân. Nhớ hồi đó, Đại Nhiệt rất thích ở chung một chỗ với Mai Mai. Hắn trưởng thành sớm, khi học lớp 11 bắt đầu bị tiêm nhiễm vào đầu đủ thứ chuyện nam nữ, mà Mai Mai thì vừa tuổi 16 trổ mã giống như một đóa hoa, Đại Nhiệt mỗi lần cùng nàng một chỗ đều thú huyết sôi trào, thường xuyên hữu ý vô ý vuốt tóc của nàng, sờ lấy tay nàng, quàng eo của nàng, mà càng đáng khinh là còn thi thoảng nhìn lén màu đồ lót của nàng. Mai Mai với hắn cũng là tình đầu chớm nở, thường thường rất phối hợp hành vi đáng khinh của hắn, ví dụ ngẫu nhiên sẽ dựa người sang, nhìn thấy con gián cũng sợ tới mức nhảy lên ôm chặt lấy, kinh điển nhất là có lần còn không mặc áo ngực mà cùng đánh cầu lông v.v…
Hết thảy đều rất đẹp tốt, phát triển theo hướng tất cả đều mong — thẳng đến khi Mai Mai lên đại học, nàng ngồi trước mặt Đại Nhiệt mặt mày hớn hở bàn kế hoạch trong đời của mình. Nàng nói nàng muốn vào năm 25 tuổi mua một được một căn chung cư, 27 tuổi mua một chiếc BMW, 28 tuổi kết hôn, tổ chức một đại hôn lễ vĩnh viễn khó quên, rồi ở tuổi 30 sinh một đứa bé — chỉ sinh một đứa, đứa nhỏ lên 2 tuổi sẽ cho đi nhà trẻ, 4 tuổi học tiểu học, còn phải học piano, mỹ thuật, khiêu vũ v.v…
Thời điểm nàng trình bày những điều này trông rất hạnh phúc, có lẽ nàng ngầm ám chỉ muốn Đại Nhiệt làm nam nhân vật chính, lại hồn nhiên không biết lúc này Đại Nhiệt nhìn nàng giống như đang nhìn một người xa lạ.
Đúng vậy, Mai Mai là người sống rất có kế hoạch, làm việc gì cũng rất cẩn thận chu đáo, như là đồ này để ở vị trí này, mỗi ngày phải làm những việc gì, quần áo trên người phối thế nào, tất cả đều gọn gàng tỉ mỉ, chuẩn xác như tháp đồng hồ Big Ben tại nước Anh. Còn Đại Nhiệt? Hắn ăn hết bữa hôm nay tuyệt đối sẽ không suy nghĩ bữa sau ăn gì, hắn đi tiểu có thể ở phòng vệ sinh, có thể ở góc tường, cũng có thể ở một chai nước suối đã hết trong xe ô tô; đối với hắn mà nói, cải trắng đậu phụ cùng bào ngư vi cá khác nhau lớn nhất là ở màu sắc.
Hai người có tính cách hoàn toàn bất đồng làm sao có thể ở cùng một chỗ lâu dài?
Sau khi Đại Nhiệt phát hiện vấn đề này đã rất khủng hoảng: người mình vẫn luôn cho rằng thích hợp lại cũng không hợp, vẫn cho rằng sẽ không biến hóa lại phát sinh biến hóa, vẫn cho rằng suốt đời sẽ có nhau hóa ra chỉ là tuổi trẻ vô tri.
Đại Nhiệt từng thử hỏi nàng:
- Đời người đầy những chuyện bất ngờ, nếu kế hoạch của chị không thể hoàn thành thì phải làm sao?
Mai Mai rất nghiêm túc nghĩ một lát mới trả lời:
- Nếu kế hoạch không thể hoàn thành, chị sẽ rất khó chịu, cũng sẽ nghĩ xem mình đã làm hết sức hay chưa? Nếu đã hết sức thì sai ở chỗ nào? Nếu sai, chị sẽ tìm mọi cách để sửa chữa nó, khiến nó càng thêm hoàn thiện.
Câu trả lời của nàng khiến Đại Nhiệt phát điên, Đại Nhiệt không thể chịu đựng việc cuộc sống của mình biến thành một cuốn sổ kế hoạch, mà chính mình sẽ thành kế hoạch viết bằng mực đen trên một trang giấy trắng nào đó. Đối với hắn mà nói, sống như vậy không khác nào một con chim bị nhốt trong lồng, có lẽ áo cơm không lo, nhưng tuyệt đối không sung sướng.
Tính cách cá nhân cùng truy cầu cuộc sống khác biệt cuối cùng làm quan hệ hai người nhanh chóng lạnh đi, đặc biệt Đại Nhiệt còn cố ý lựa chọn một trường đại học xa xôi ngàn dặm, hai người cách xa nhau thiên sơn vạn thủy, liên hệ cũng ít. Kỳ thật cảm tình Mai Mai dành cho Đại Nhiệt không có thay đổi, mỗi lần được nghỉ về nhà đều qua tìm Đại Nhiệt, đương nhiên, kể rõ các loại kế hoạch của nàng là tránh không khỏi, còn thêm vào 4 năm đại học mỗi năm sẽ đọc sách nào, thi học kỳ phải đạt thành tích gì, tự học ngoại ngữ A ngoại ngữ B v.v…
Đối với những lời thuyết giáo dài dòng lê thê này, Đại Nhiệt cực kỳ cực kỳ không thoải mái, có đôi khi còn toát ra ý niệm muốn bịt miệng nàng lại. Không muốn phiền toái cái đầu, Đại Nhiệt bắt đầu sợ hãi đối mặt cùng nàng, không thể trêu vào còn trốn không được sao? Dần dần Mai Mai nhận ra hắn trở nên lạnh nhạt, thoáng buồn phiền rồi cũng biết điều ít khi tìm hắn, bởi dù gì quan hệ của hai người cũng chỉ là một loại vui vẻ hạnh phúc mông lung, còn xa mới tới trình độ khắc cốt ghi tâm, ai cũng không không hề bị tổn thương. Thế nhưng cha mẹ của Đại Nhiệt vẫn rất nhiệt tình, có cơ hội là ghép vào, lần này kêu Đại Nhiệt về nhà cũng là ý đó. Có điều Đại Nhiệt sớm nhìn rõ "âm mưu" của cha mẹ, kiên quyết không trở về.
- Con khỉ kia đứng lại, ăn của lão tử một trảo!
Đại Nhiệt vốn đang ngủ say đột nhiên bật người dậy, huơ chân múa tay ra một chiêu "Hầu tử thâu đào", tóm được hai cái lá cây. Hắn mờ mịt chung quanh, mới phát hiện mình vừa rồi chỉ là nằm mộng, mơ thấy trở lại Tiểu Hoa Quả Sơn đại chiến cùng bầy khỉ.
- Ài, xem ra vẫn chưa hoàn toàn quên được!
Đại Nhiệt có chút thổn thức, nhìn đồng hồ đã thấy khá trễ, liền thu thập sách vở quay về phòng trọ.
Xử lý xong các hạng mục sinh hoạt, Đại Nhiệt nằm thảnh thơi trên giường xem tivi, có điều thời gian này trên tivi không phải là mấy bộ phim về tình yêu không ốm mà rên thì cũng là các tác phẩm đã bị cải biên của Kim Dung, suốt ngày khóc sướt mướt như cha chết, một chút dinh dưỡng đều không có. Chán nản, ánh mắt của hắn vô tình nhìn thoáng qua thiết bị online Tây Du Nhất Mộng đã được gói ghém cẩn thận để ở trên mặt bàn cạnh đó. Game online mô phỏng thế giới thực đều nhất định phải sử dụng thiết bị online đặc biệt, chuyện này người địa cầu ai cũng biết.
- Máy móc tốt như vậy cứ để không thật đáng tiếc, dù sao rao bán còn chưa ai mua, không thì mình online vào tản bộ một lát…
Để hoàn toàn cáo biệt Tây Du Nhất Mộng, Đại Nhiệt đã rao bán bộ thiết bị này trên mạng. Thứ này có thể thay người dùng, chỉ cần đổi một con chip chứa thông tin cá nhân mới là được. Người hỏi mua như nước nhưng ai cũng chê đắt, nói là hàng cũ không nên bán giá cao như vậy. Đại Nhiệt cũng không vội, thứ này hắn mới dùng được 3 ngày, vẫn còn mới nguyên, bất kể thế nào cũng không định bán lỗ vốn.
- Không được, đã quyết tâm không chơi nữa, giờ sao có thể lật lọng, phải giữ chữ tín.
- Phặc, chữ tín là cái gì? Chữ tín là mình dùng cho người khác thôi, chứ mình dùng cho mình thì biến báo đi tí có sao đâu!
Nội tâm Đại Nhiệt đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
- Nhưng chẳng may lại mê mẩn thì làm sao bây giờ?
- Không thể đâu, một cái phế nhân mà thôi, người gặp người né, quái gặp quái khinh, làm gì có chuyện còn tâm tình mà tiếp tục chơi?
Cuối cùng, tiếng “cạch” trong đoạn quảng cáo lần thứ 80 của máy lọc nước Kangaroo đã đánh bại Đại Nhiệt, hắn lập tức tắt tivi đi, hào hứng tháo lớp bảo hộ của thiết bị online ra, rồi nhuẫn nhuyễn khởi động.
Quyển 2: Thỉnh Kinh
Chương 2: Tranh cãi trên diễn đàn
Dịch & Biên: †Ares†
Nguồn: 4vn.eu
Mọi người muốn tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn mời để lại cách thức liên lạc (gmail hoặc Facebook) trong Luận đàm nhé
oOo
Đại Nhiệt vừa tiến vào, chợt nghĩ ra mình đã mấy ngày không online, người tin tức chậm sẽ thành lạc hậu, cho nên lên diễn đàn dạo một vòng.
Vừa mở diễn đàn lên, đã có một topic đập ngay vào mắt hắn: "Bàn về sự bất hợp lý của Thú Vương Đan". Viết bài là một người có nick Hồng Thủy Mãnh Thú. Theo quan điểm của hắn, công năng dùng Thú Vương Đan có thể làm cho người ta lập tức lên cấp 50 là không hợp lý. Bởi vì Thú Vương chính là tồn tại chỉ có đại đoàn thể mới có thể đối phó, mà thu được Thú Vương Đan bọn hắn thoáng cái đã lên cấp 50, còn người khác phải luyện tới hơn chục ngày mới có thành tựu này. Đây là một bất công thật lớn với những người chơi đơn lẻ không có thể lực. Cuối bài post còn đề nghị nhà phát hành thay đổi tác dụng của Thú Vương Đan v.v…
Phía dưới bài post có rất nhiều lượt bình luận, kẻ đồng ý không ít, nhưng cũng có người phản bác, còn liệt ra mấy lý do phản bác, thứ nhất: săn giết Thú Vương thập phần nguy hiểm, cho dù trên trăm người chơi cấp 40 cùng nhau vây bắt cũng sẽ tử thương vô số, trả một cái giá thảm như vậy, nếu không có hồi báo thật dày, ai đi làm việc thiệt mình thiệt người như thế? Thứ hai: sau mỗi 24 tiếng Thú Vương mới sinh mới một lần, lại ở nơi bất định trong cả dãy núi rộng lớn, muốn tìm được nó không phải dựa vào nhiều người là được, còn phải cần đến vận may. Thứ ba: Thú Vương Đan trực tiếp tăng cấp bậc nhân vật lên 50, thế nhưng cũng không ảnh hưởng tới cân bằng của trò chơi, bời vì trong trò chơi này cấp bậc cũng không phải tất cả, mặt sau còn nhiều yếu tố. Bởi vậy, tác dụng của Thú Vương Đan chẳng những hợp lý, mà còn hữu lý.
Còn có cả một bình luận là vạch trần Hồng Thủy Mãnh Thú, nói chủ thread sở dĩ post bài này hoàn toàn xuất phát từ oán thù riêng: Hồng Thủy Mãnh Thú vốn cũng là một nhân vật cấp lão đại, bởi vì đối thủ một mất một còn của hắn dưới cơ duyên xảo hợp giết được một con Thú Vương, đạt được Thú Vương Đan, trực tiếp lên tới cấp 50, đã lấy được tư cách thỉnh kinh, Hồng Thủy Mãnh Thú bởi vậy đố kỵ. Lời này được không ít người biết chuyện sôi nổi xác nhận. Sau khi biết được chân tướng này, những người chơi khác lập để lại bình luận khinh bỉ Hồng Thủy Mãnh Thú.
Làm một người trực tiếp được lợi từ Thú Vương Đan, Đại Nhiệt đương nhiên đồng ý tác dụng của nó. Cho dù không có việc này, Thú Vương Đan tồn tại cũng là hợp tình hợp lý. Hồng Thủy Mãnh Thú hoàn toàn là vô cớ sinh sự, nếu dựa theo luận điểm của hắn, chẳng phải toàn bộ pháp bảo lợi hại đều không nên tồn tại, bởi vì Boss có thể tuôn ra pháp bảo đều lợi hại hơn Thú Vương nhiều lắm, mà pháp bảo so với Thú Vương Đan càng quan trọng, càng biến thái hơn.
Đại Nhiệt đang tiếp tục xem qua mấy topic khác thì đột nhiên thấy rung rung một cái, có tin nhắn thoại gửi đến.
Đại Nhiệt thoáng giật mình rồi chọn mở ra, đã nghe một giọng nói rất quen:
- Hiền đệ, có phải là chú bị bắt hồn rồi không? Đời người xưa nay ai chẳng có lúc xuống chó, chú đừng quá bận tâm nhé.
Đại Nhiệt xem lại chi tiết: "Hảo hữu Yến Cuồng Đồ của bạn nhắn cho bạn vào lúc 20 giờ ngày 16 tháng 7."
Tám giờ tối ngày 16 tháng 7 không phải là khi hắn bị đoạt mất hồn phách, sầu thảm mà log out sao? Chắc là Yến Cuồng Đồ sợ hắn chán nản làm liều nên nhắn tin an ủi.
Đại Nhiệt vốn định pm trả lời, nhưng chần chừ một lát vẫn bỏ qua. Hắn chỉ định vào game tản bộ, không cần tiếp tục làm phiền Yến Cuồng Đồ. Tiếp tục quan sát diễn đàn, lại phát hiện một topic rất náo nhiệt, người post tên Thiên Hạ Phong Vân, vừa nhìn đã biết là nhân vật đến từ Thiên Hạ Hội.
"Sự bỉ ổi của Long thị gia tộc", bài viết nói, vào ngày 16 tháng 7, bởi vì có người chơi gây ra trình tự nhiệm vụ, làm cho Thú Vương công thôn, lúc ấy hai đại đoàn thể Thiên Hạ Hội cùng Long thị gia tộc tạo thành liên minh cùng đối phó Thú Vương. Trong trận chiến này, Thiên Hạ Hội tổng cộng có 253 huynh đệ hy sinh, trong đó bao gồm cả Thiên Hạ nhị ca — Thiên Hạ Nhất Bôi; mà Long thị đại khái tổn thất hơn một trăm người. Cuối cùng, Thú Vương rơi vào cạm bẫy, trúng độc mà chết, rơi ra một miếng Thú Vương Thiết Bài cùng một số trang bị thông thường khác. Bởi vì độc là bôi ở bẫy, cuối cùng mọi người cũng không biết hệ thống quyết định ai giết chết Thú Vương, hơn nữa, hệ thống cũng không có thông báo. Lúc ấy lão đại Long thị Long Tiên Hương đứng gần cạm bẫy nhất, bởi vậy thu được Thú Vương Thiết Bài rớt ngay dưới chân. Vốn dựa theo trước hiệp nghị song phương, Thú Vương rơi ra Thú Vương Đan cùng Thú Vương Thiết Bài thì Long thị có quyền ưu tiên lựa chọn. Có điều tình huống lần này đặc thù, Thú Vương Đan không biết đi đâu, Long Tiên Hương lại một mực chắc chắn Thú Vương Đan đã rơi vào trong túi Thiên Hạ Hội, bèn chiếm lấy Thú Vương Thiết Bài. Hành vi này của hắn phá hoại nghiêm trọng hiệp nghị song phương, càng thêm lộ rõ bộ mặt tham lam. Thiên Hạ Hội chúng ta trịnh trọng hướng hắn kịch liệt kháng nghị cùng khinh bỉ!
Đằng sau có chừng trăm lời bình luận, chủ yếu đều là thành viên Thiên Hạ Hội cùng Long thị chiến tranh nước miếng, khói thuốc súng bốc cao trăm mét. Tiêu điểm tranh luận đại khái chia làm hai: Long thị nói bọn hắn có quyền ưu tiên lựa chọn nên chọn thiết bài, hết thảy đều theo hiệp nghị, về phần Thú Vương Đan rơi xuống, lúc ấy vây giết Thú Vương, cao thủ Thiên Hạ Hội chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nội đan nhất định là rơi vào tay người trong Thiên Hạ Hội, Thiên Hạ Hội đáng lẽ phải tra xét trong nội bộ; Thiên Hạ Hội thì phản bác, lúc đó cũng không ít thành viên Long thị, Thú Vương Đan cũng mới có thể rơi vào tay Long thị. Hơn nữa bất kể như thế nào, chiến lợi phẩm đều phải đợi mọi chuyện rõ ràng mới được sử dụng.
Kỳ thật không thể trách Long Tiên Hương, bởi người bên Long Thị đều là bạn tốt trong hiện thực, bọn hắn tuyệt đối sẽ không nuốt riêng Thú Vương Đan, như vậy Thú Vương Đan chỉ có thể là rơi vào tay Thiên Hạ Hội, cả một tập đoàn nhiều người nhiều miệng, chắc gì đã không tồn tại một kẻ lòng muông dạ thú, được Thú Vương Đan không giao ra. Long Tiên Hương tin được Thiên Hạ Nhất Thủ, không có nghĩa là tin toàn bộ Thiên Hạ Hội. Mà loại vụ án không chút manh mối này, muốn tra rõ không biết đợi đến khi nào, dù sao thiết bài nơi tay, hắn dùng trước nói sau. Có trách cũng phải trách Tây Du Nhất Mộng không giống những game khác, Boss bị giết đều có thông báo khắp thiên hạ, chẳng những người giết uy phong, những người chơi khác cũng đều có thể rõ chân tướng.
Đại Nhiệt xem hết, cười hắc hắc, dáng vẻ đắc ý tựa như một đứa trẻ ăn vụng được cái kẹo mà không bị người lớn phát hiện. Chân tướng việc này chỉ có hắn và Yến Cuồng Đồ biết, chính hắn là đánh chết cũng sẽ không nói, Yến Cuồng Đồ nhìn qua cũng không có tiềm chất làm kẻ phản bội, như vậy, chuyện này sẽ thật sự thành mê án, vĩnh viễn chìm xuống. Đại Nhiệt không hề có ý định cố tình đi châm ngòi mâu thuẫn giữa Thiên Hạ Hội cùng Long thị, nhưng chứng kiến hai đại cự đầu được các người chơi tôn sùng làm thần tượng, chỉ bởi một cử chỉ vô ý của mình mà biến thành hai ‘đại ngốc đầu’, một loại cảm giác vui vẻ cùng kiêu ngạo không tự chủ được lấp đầy quả tim hắn.
Tắt diễn đàn, nằm trên đá ngầm, nhắm mắt lại, nghe gió biển sóng biển. Hắn đã là một phế nhân, cũng không có định tiếp tục làm cái gì, lại trở về thoải mái nằm tắm nắng như lúc ban đầu.
Mọi người muốn tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn mời để lại cách thức liên lạc (gmail hoặc Facebook) trong Luận đàm nhé
oOo
Mặt trời mọc ở phía Đông, Đại Nhiệt lại xuất hiện trên tảng đá ngầm. Hôm nay vào game tản bộ, hắn đã không cần tiến hành đấu tranh tư tưởng gì, cứ thế đội thiết bị là online.
- Hiền đệ, chú rốt cục hiện thân, năm đang thiếu một, mau đến Đài Thỉnh Kinh!
Chưa gì đã thấy Yến Cuồng Đồ pm, Đại Nhiệt cũng giật mình:
- Sao anh biết em onl?
- Khi hảo hữu online sẽ có nhắc nhở, mà thôi, lát nói sau, mau tới Đài Thỉnh Kinh, anh chờ chú.
Đại Nhiệt chần chờ một chút, nói:
- Phế nhân như em tới đó làm gì?
- Nín, phế thì phế, có làm sao? Không làm được nam chính chẳng lẽ diễn không xong vai phụ?
- Nhưng em muốn làm nhân vật chính!
- Làm cái đầu chú! Thức tỉnh đê!
Đại Nhiệt âm thầm thở dài, nhìn xem chính mình, cũng tính là cao thủ max cấp lại chỉ có thể tránh ở một góc bờ biển phơi nắng ngắm mây, chỗ nào có bộ dạng nhân vật chính? Vẫn là Yến Cuồng Đồ nói đúng, phế thì phế, đi thỉnh kinh cho mở mang kiến thức có làm sao? Coi như du lịch giải sầu đi.
- Được rồi, xem như ca làm việc thiện, thành toàn tâm nguyện thỉnh kinh của mọi người. À, Yến Đại Ca, em không có tiền mua thuốc đâu, anh phải chịu trách nhiệm đấy.
- Không thành vấn đề.
Yến Cuồng Đồ trả lời rất kiên quyết.
- Còn nữa, trong quá trình thỉnh kinh, anh phải xông lên, em chỉ núp sau thôi.
- Không thành vấn đề, chú cứ yên tâm ở đằng sau ngủ ngon đi.
Việc cần nói đều đã giải quyết, Đại Nhiệt nếu không lên Đài Thỉnh Kinh thì quá không có nghĩa khí rồi.
Trong trò chơi, mỗi thành thị đều có một Đài Thỉnh Kinh, là từ Thổ Địa lão nhân tại Miếu Thành Hoàng trong Tân Thủ Thôn truyền tống vào, không cần thu phí, nhưng chỉ có người chơi cấp 50 mới có tư cách đi đi vào.
Tây Du Nhất Mộng có tất cả 1000 Tân Thủ Thôn, chia đều cho 4 server tức là mỗi server có 250 cái, trong đó từng server lại có 5 đại thành thị, mỗi thành thị quản lý 50 Tân Thủ Thôn. Nói cách khác, 50 Tân Thủ Thôn dùng chung một cái Đài Thỉnh Kinh. Người chơi lên cấp 50 là có thể lên đài, chờ đợi những người khác trong cùng khu vực đi lên, đợi tập trung đủ class theo ngũ hành sẽ có thể tạo thành một đội thỉnh kinh tiêu chuẩn gồm 5 người, sau đó nhận nhiệm vụ thỉnh kinh từ NPC Quan Âm Bồ Tát, tiến vào cảnh tượng.
Tây Du Nhất Mộng mới mở ra được hơn 10 ngày, người có thể lên tới cấp 50 cũng chưa có bao nhiêu, ngay cả thành Trường An rộng lớn chứa 10 vạn người, cường giả san sát cũng mới chỉ có 42 người tới cấp 50 mà thôi. Thật ra đáng lẽ con số này còn nhiều hơn, thế nhưng hệ thống thiết lập trừng phạt tử vong ở giai đoạn tân thủ quá biến thái, nếu chẳng may sa chân, cho dù đang ở cấp 49 99% cũng đành một lần nữa luyện lại.
Ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt, Đại Nhiệt đã xuất hiện ở trên Đài Thỉnh Kinh, không khỏi có chút kích động.
Đài Thỉnh Kinh này không ngờ là nguyên một khối cẩm thạch phạm vi cả cây số được đẽo gọt mà thành, trôi nổi trong không trung, trời xanh ở trên, mây trắng quanh thân, khiến người ta cảm giác như đang trên chốn bồng lai tiên cảnh. Ngoảnh mặt nhìn về góc hướng Nam, pháp thân Quan Âm (1) cao đến cả trăm mét đứng sừng sững giữa trời, tướng mạo hiền từ, tay bắt pháp quyết, tay cầm bình ngọc lưu ly, nhìn qua cực kỳ đồ sộ.
Lúc này đã có đến vài chục người trên đài, thấy Đại Nhiệt xuất hiện, đồng loạt tiến lên, ồn ào hò hét í ới:
- Mau tới! Là Trư Bát Giới! Có Trư Bát Giới lên đài!
Đại Nhiệt chấn động, ca cũng không phải mỹ nữ, thịt cũng không bổ như Đường Tăng xịn, sao đám dở hơi này lại nhiệt tình như vậy?
- Anh Đại Nhiệt, vào đội của em đi!
- Đại Nhiệt huynh đệ, đội của tôi tốt nhất, nhân cường mã tráng, thỉnh kinh 100% thành công.
- Bên tôi có tiền trợ cấp, một ngày 100 đồng!
- Bên này 200 đồng nè! Còn có mỹ nũ tiếp chuyện nữa.
Mọi người nháo nhào lôi kéo loạn cả lên, làm cho Đại Nhiệt đầu choáng não trướng, một hồi lâu mới nhìn ra manh mối, không khỏi cười lên ha hả. Nguyên lai ở đây đang có chừng hơn 40 người cấp 50, có Tôn Ngộ Không, Đường Tăng, có Sa Tăng, Tiểu Bạch Long, thế nhưng tìm không ra một gã Trư Bát Giới nào! Ngũ hành thiếu một sẽ không thể thành tổ thỉnh kinh, đành phải ở Đài Thỉnh Kinh đợi, cho nên vừa thấy Đại Nhiệt còn không phải điên cuồng tranh đoạt.
Ở trong trò chơi, số lượng người chọn class Trư Bát Giới không hề ít hơn 4 class khác, nhưng đây là class thiên về đánh bảo, lực công kích không cao, đặc tính cùng hình tượng cũng không được nhóm “pro” thích, do vậy trong những người lên cấp 50 đầu tiên này, trừ Đại Nhiệt ra không ai là Trư Bát Giới.
Đại Nhiệt không ngờ mình lên Đài Thỉnh Kinh được hoan nghênh tới mức độ này, tinh thần phấn chấn hẳn, đang muốn tự đấu giá, lại bị Yến Cuồng Đồ tóm lấy tay, kéo ra khỏi vòng vây.
- Hiền đệ, cùng bọn họ ồn ào làm gì, đội của anh chờ chú đã lâu.
Đại Nhiệt đánh giá đội ngũ của hắn, lắp bắp kinh hãi, Tôn Ngộ Không là Yến Cuồng Đồ, Sa Tăng là Thiên Hạ Nhất Thủ, mà hai người chơi nữ còn lại không ngờ lại cưỡi thú chứ không phải ngựa, một con mãnh hổ, một con báo gấm, đều đang nhếch miệng nhe nanh, cực kỳ hung mãnh. Người cưỡi hổ mặc một bộ giáp màu trắng che đi dáng người, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ hồ ly tinh xảo, chẳng những che tướng mạo, ngay cả tên cũng che nốt. Người cưỡi báo tên Hoa Tiên Tử, eo nhỏ ngực cao, mi mục như vẽ, mị nhãn bắn ra bốn phía, thật đúng là hồng nhan họa thủy!
Ở tình hình hiện tại, chỉ có lấy được Thú Vương Thiết Bài mới có thể thuần hoá thú kỵ (vật cưỡi là thú). Theo tin tức trên diễn đàn, toàn bộ khu vực thành Trường An gồm 50 Tân Thủ Thôn mới chỉ săn giết được hai con Thú Vương, một ở Lưỡng Giới Thôn, một ở Hoa Quả Thôn. Chiến lợi phẩm ở Hoa Quả Thôn bị Long thị cầm, nhất định là để thành viên cốt cát sử dụng, mà cái tên Hoa Tiên Tử nhìn đã biết không phải Long thị, hẳn là đến từ Lưỡng Giới Thôn. Vậy lẽ nào người cưỡi báo kia chính là cao thủ cao như Yao Ming trong truyền thuyết?
Đại Nhiệt vận não suy nghĩ, nhanh chóng hiểu ra, lập tức đi lên trước, rất khoa trương thốt lên:
- Ổ ôiiiiii, còn để cho người ta sống hay không đây?
Hoa Tiên Tử thấy bộ dáng của hắn, cười tươi như hoa nói:
- Trư ca ca, anh nói ai thế?
Một tiếng Trư ca ca này không giống Thiên Tầm Ái gọi ra, nghe muốn mềm nhũn đến tận xương, làm cho người ta cả người ngứa ngáy.
Đại Nhiệt không chút khách khí đẩy cô gái mang mặt nạ hồ ly sang một bên, tiến sát tới Hoa Tiên Tử, nói:
- Đương nhiên nói em rồi, xinh đẹp thế này không phải là muốn lấy mạng hết đàn ông con trai bọn anh sao? Anh tính trèo cao một lần, muốn kết bạn với mỹ nữ được không?
Cô gái đeo mặt nạ hồ ly kia bị đẩy ra, có chút căm tức, con mãnh hổ nàng đang cưỡi cũng trừng mắt nhìn Đại Nhiệt, gầm gừ không thôi.
Đại Nhiệt quay đầu lại, cười hì hì nói:
- Hồ Ly, quản giáo tốt chó nhà cô, lộn xộn ca kiếm thêm riềng mẻ làm 7 món đấy.
- Anh gọi ai là Hồ Ly?
Không thể phủ nhận, giọng nói của nàng rất dễ nghe, đặc biệt là lúc tức giận.
- Hê hê, cô đeo mặt nạ hồ ly, cũng không biết cô tên gì, chẳng gọi Hồ Ly thì sao?
- Hừ!
Hồ Ly từ chối cho ý kiến, mặc kệ hắn, đi qua một bên ngắm phong cảnh.
Yến Cuồng Đồ cười ha ha, nói:
- Hiện tại ngũ hành đã đủ, đội chúng ta đi gặp Bồ Tát nhận nhiệm vụ thôi.
Hắn tự mình làm đội trưởng, mời tất cả vào nhóm.
Chức đội trưởng này có điều kiện là Yến Cuồng Đồ kéo được Đại Nhiệt vào đội. Trong nhiệm vụ thỉnh kinh, một khi thành công, đội trưởng sẽ được hệ thống tặng thưởng thêm 1000 điểm ngộ tính, cực kỳ hậu hĩnh. Phần thưởng như thế ai không đỏ mắt? Nhưng tổ không thành đội thì tất cả đều toi công, bốn người đều là nhân vật mắt cao hơn trời, không ai nhường ai, cuối cùng bàn ra một quy định, bất kể là ai, chỉ cần người đó mời được một Trư Bát Giới sẽ được làm đội trưởng.
- Yến đại ca, anh ở cùng một chỗ với bọn họ từ lúc nào thế?
Đại Nhiệt thấp giọng hỏi Yến Cuồng Đồ.
Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Gặp nhau lúc đợi trên đài thôi. Bọn họ trang bị hoàn mỹ, thao tác linh hoạt, cam đoan thỉnh kinh thành công.
- Hả, Yến đại ca, anh ngồi vẫy người sao? So với đứng vẫy thì thế nào? Kiếm được nhiều khách chưa?
- Xuống Địa Ngục đi! Cũng phải nói là may có hiền đệ tới, nếu không anh đây cả vườn xuân sắc cũng không giam được.
Yến Cuồng Đồ nói chuyện thích trích dẫn thơ văn, nhưng lại thường dùng sai hoàn cảnh, có khi Đại Nhiệt cũng không hiểu nổi hắn định nói gì, đành cười trừ cho qua.
Những người bên ngoài thấy Trư Bát Giới Đại Nhiệt đã vào đội của Yến Cuồng Đồ, đều ủ rũ vò đầu bứt tai rồi giải tán.
Yến Cuồng Đồ đi đầu, dẫn bốn người chạy nhanh tới bức tượng Quan Âm.
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Pháp thân: là một trong ba thân của Phật. Lý giải khá phức tạp, ở loại truyện giải trí thế này mời tạm thời hiểu là hiển hóa của Phật Bà Quan Âm. Có bạn đọc nào theo đạo Phật nếu thấy giải thích không đúng xin thứ lỗi.
Nếu thấy bản dịch có sạn (lỗi dịch, chính tả, lặp từ...) vui lòng báo lỗi trong Luận đàm nhé!
oOo
Năm người đứng trước mặt pháp tướng Quan Âm cao trăm mét, tựa hồ như năm con kiến nhỏ. Đội trưởng Yến Cuồng Đồ lập tức khởi động bảng thao tác, xin thỉnh kinh. Quan Âm nhìn xuống, hai mắt phát ra hai luồng kim quang trăm trượng đảo qua năm người để kiểm tra xem có phù hợp yêu cầu hay không, sau đó giọng hiền từ lên tiếng:
- Thế nhân hiện nay tham lam hiếu sát, dâm loạn dối trá, bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, tạo thành tội nghiệt vô cùng…
Hoa Tiên Tử nghe đến nhức cả đầu, bất mãn thấp giọng nói:
- Giao nhiệm vụ thì giao đi, sao nói nhiều như vậy chứ.
Hồ Ly không đồng ý, hừ một tiếng nói:
- Cô biết cái gì? Đây không phải là đang nói đúng thực trạng xã hội sao? Nghe để mà tự xét mình!
Mọi người chú ý lắng nghe, quả nhiên rất hàm xúc, rất có tính giáo dục. Mà Hoa Tiên Tử bị trách móc một phen, sắc mặt có vẻ khó coi.
- Phật Như Lai hiện có chân kinh Tam Tạng (1), muốn truyền cho người đời. Tam Tạng tổng cộng ba mươi lăm bộ cùng một vạn năm nghìn một trăm bốn mươi bốn cuốn. Có được kinh thư này có thể thành chính quả, hoặc làm thần tiên, tu nguyên thần được trường sinh; hoặc thành Phật thể, luyện kim thân được bất diệt. Con đường thỉnh kinh trăm cay nghìn đắng, không phải người đại trí tuệ ý chí kiên định không thể thành, chư vị đã chuẩn bị xong chưa?
Mọi người lập tức chọn sẵn sàng.
- Chư vị muốn thỉnh được kinh cần trải qua ba kiếp nạn, là từ tám mươi mốt kiếp nạn chọn ra, hiện tại mời đội trưởng rút thăm ngẫu nhiên.
Trên bảng thao tác của năm người đồng thời xuất hiện một cửa sổ thông báo, trên đó là tám mươi mốt nạn mà thầy trò Đường Tăng trong Tây Du Ký bản gốc đã trải qua, đương nhiên đã được lược bỏ cùng bổ sung cho phù hợp. Mà trên màn hình của Yến Cuồng Đồ thì nhiều hơn một nút ấn màu đỏ, dùng để bắt đầu lựa chọn ngẫu nhiên.
- Bắt đầu rút thăm, trước hết là kiếp nạn cấp độ dễ.
Yến Cuồng Đồ cũng không cần suy nghĩ, tùy tiện đè tay vào phím ấn.
Bảng thông báo chợt lóe hào quang, rút ra một nhiệm vụ, Boss — Độc Giác Quỷ Vương*! Cũng là con Boss từng bay ngang qua Hoa Quả Thôn! Thiên Hạ Nhất Thủ không tự chủ được “a” một tiếng, hiển nhiên là khắc sâu ấn tượng.
- Xin tiếp tục rút thăm kiếp nạn cấp độ bình thường.
Lần này Yến Cuồng Đồ bấm ra Bạch Cốt Tinh, cũng khó chơi không kém.
Cuối cùng chọn tới kiếp nạn cấp độ khó, Yến Cuồng Đồ lại ngẫu nhiên chọn trúng "Ngưu Ma Vương"! Lần này mọi người cùng “ồ” lên, trợn mắt há hốc mồm. Huynh đệ kết nghĩa của Tề Thiên Đại Thánh, chính là tồn tại cấp bậc đế vương trong yêu quái!
Trong Tây Du Nhất Mộng, quái vật thuộc Yêu tộc chiếm số lượng nhiều nhất, cấp bậc của bọn nó phân chia từ thấp đến cao phân biệt là tiểu yêu, yêu tinh đầu mục, yêu quái trăm năm, lão yêu ngàn năm, yêu vương. Độc Giác Quỷ Vương thuộc về yêu tinh đầu mục, Bạch Cốt Tinh thuộc về yêu quái trăm năm, Ngưu Ma Vương tự nhiên là cấp cao nhất, yêu vương.
Tám đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào Yến Cuồng Đồ. Yến Cuồng Đồ bị nhìn đến trong lòng sợ hãi, vội nói:
- Rút thăm may rủi mà, không phải tại tôi nhé.
Thiên Hạ Nhất Thủ cười ha hả nói:
- Cuồng Đồ à, bọn tôi khen anh còn không hết ấy chứ, lại rút được một cực phẩm như thế.
Hoa Tiên Tử cười duyên nói:
- Không tồi không tồi, vận may của Yến ca ca thật sự rất tốt, bọn em khen còn chưa kịp, sao lại trách được?
Đại Nhiệt mở to hai mắt, không biết tại sao bọn họ lại nói như vậy.
- Ba đại kiếp nạn đã xác định, khi nào chư vị đánh chết toàn bộ ba vị Boss chủ trì kiếp nạn là sẽ đắc đạo. Hiện tại mời vào trong cảnh tượng.
Phất trần trong tay Quan Âm vẩy một cái, năm người liền cưỡi mây tiến vào một bản đồ hoàn toàn mới.
Lúc này, trên bảng thao tác của năm người xuất hiện thuyết minh của nhiệm vụ, trần thuật rất chi tiết mấy điểm quan trọng:
Thứ nhất: bản đồ thỉnh kinh của từng đội ngũ đều tồn tại độc lập, người chơi một khi tiến vào, trừ phi nhiệm vụ hoàn thành, nếu không không thể rời đi. Trong bản đồ ngẫu nhiên sẽ xuất hiện tiệm thuốc, tiệm rèn để phục vụ người chơi;
Thứ hai: nhiệm vụ thỉnh kinh thuộc về nội dung cốt truyện, không thể PK, nhân vật tử vong không phải chịu trừng phạt tẩy sạch, nhưng có tổn thất điểm ngộ tính nhất định. Nhân vật có thể hồi sinh tại chỗ, trong 30 phút tính từ khi hồi sinh sẽ không thể tiến hành chiến đấu, cũng sẽ không bị quái vật công kích;
Thứ 3: ở trong quá trình thỉnh kinh, nhân vật có thể đạt được loại điểm thuộc tính rất quan trọn — ngộ tính. Số điểm này nhiều hay ít quyết định bởi số lượng và chất lượng quái vật mà người chơi giết được trong bản đồ. Trong toàn bộ quá trình thỉnh kinh, mỗi người tối đa có thể đạt được 1 vạn điểm ngộ tính. Trong bản đồ, toàn bộ quái vật đều là tồn tại duy nhất, sẽ không có sinh mới, tổng cộng điểm ngộ tính quái vật cung cấp là 3 vạn điểm;
Thứ 4: nhân vật đạt được đủ ngộ tính là có thể khai khiếu. Đặc biệt lưu ý: số lượng điểm ngộ tính cần để khai khiếu của mỗi cá nhân là khác nhau, có quan hệ với căn cốt cao thấp của bản thân người chơi, càng kém càng cần nhiều! Sau khi khai khiếu nhân vật có thể lựa chọn tu luyện Tiên đạo hoặc là Phật đạo; sau khi nhập đạo người chơi có thể tự nghĩ ra Tiên thuật hoặc Phật pháp. Ngoài ra có thể sử dụng ngộ tính để thăng cấp pháp thuật tự nghĩ, cùng với nâng cao thiên phú, luyện chế các loại pháp bảo;
Cuối cùng, trong bản đồ thỉnh kinh còn có rất nhiều chỗ đặc biệt, mời người chơi tự mình tìm hiểu phát hiện.
Từ trên tổng hợp lại, đơn giản thỉnh kinh là một nhiệm vụ đặc thù có thể khiến người chơi tăng lên năng lực phạm vi lớn mà không có nguy hiểm, cũng chính là ván nhảy để người chơi tiến lên con đường cao thủ. Thêm nữa, tính cạnh tranh trong đội năm người sẽ vượt xa tính đoàn kết, bởi vì ai cũng muốn ngộ tính mà quái vật chỉ cung cấp tổng cộng 3 vạn điểm, ai không muốn mình đoạt được nhiều điểm hơn?
Cho nên nói, trong lúc thỉnh kinh, ai cũng ước gì đồng đội ít chơi, thậm chí là không chơi. Ở trên lý luận, cho dù chỉ có một người, sau khi sử dụng thật nhiều ngộ tính để sáng chế cùng thăng cấp Tiên thuật hoặc Phật pháp cũng có thể tự mình đánh chết cả ba con Boss, chẳng qua mất thời gian lâu hơn một chút mà thôi. Dù sao hệ thống cũng không yêu cầu nhân số khi hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần giết cả ba con Boss là tất cả đều được tính đã thỉnh kinh thành công.
Cho nên lại nói, Yến Cuồng Đồ ngẫu nhiên rút trúng "Ngưu Ma Vương", đám Thiên Hạ Nhất Thủ lại khen hắn, vì sao đây? Vì dù đây là nhiệm vụ có độ khó thật cao, thời gian hoàn thành có thể có rất dài, nhưng điểm ngộ tính thu được sau khi giết chết Ngưu Ma Vương quyết không phải loại quái Boss thường có thể so sánh, hơn nữa pháp bảo mà hắn rơi ra cũng sẽ cực tốt. Bản đồ không sợ chết như vậy chỉ có một lần, ai không muốn nhân cơ hội kiếm thật nhiều ưu đãi đây?
Bản đồ thỉnh kinh của mỗi tổ đội cơ bản là như nhau, nói cụ thể một chút, đó là một vùng núi rừng rộng mênh mông, có sông có hồ, có núi có đồi, phong cảnh vừa hữu tình vừa tráng lệ. Ba con đại Boss được phân ở ba nơi khác nhau, không chia thứ tự trước sau. Nói cách khác, mặc kệ bạn chọn giết con nào đầu tiên cũng được, chỉ cần bạn đủ năng lực. Thế nhưng dù là định chọn con nào, đầu tiên cũng phải tiến từng bước, bởi vì người chơi mới vừa vào nơi này, cho dù toàn thân mang trang bị cực phẩm cấp 50 thì so với Boss yếu nhất cũng chỉ là châu chấu đá xe, cho nên tận lực giết tiểu quái, thu hoạch ngộ tính, tranh thủ khai khiếu mới là chính đạo. Khai khiếu xong có thể sáng lập Tiên thuật hoặc Phật pháp, so với skill chiến đấu ở thời kỳ tân thủ quả thực là ô tô so cùng xe đạp.
Năm người Yến Cuồng Đồ xuất hiện trên một sườn núi. Nơi này trong lành, cỏ hoa thơm ngát, cảm giác rất không tồi. Bọn hắn ngồi thành một vòng tròn, bắt đầu thảo luận kế hoạch bước tiếp theo.
Thiên Hạ Nhất Thủ nói đầu tiên:
- Tôi đề nghị trước hết cần chia ra kiếm ngộ tính đã.
Hoa Tiên Tử đồng ý nói:
- Không sai, ai đánh phần người nấy, không cần tranh giành, xem ai vận khí tốt hơn người ấy khai khiếu trước.
Yến Cuồng Đồ nhìn Hồ Ly, hỏi:
- Cô thì sao?
Hồ Ly thản nhiên nói:
- Tôi thích chơi một mình.
Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Nếu đó là ý của tất cả mọi người thì tạm biệt đã vậy. Nếu đụng phải Boss nhớ báo cho nhau biết, có thể đánh thì đánh, không thì tránh đi.
Bọn họ chỉ là tạm thời chung một tổ, không hề có tình cảm, ích lợi trước mắt liền nhanh chóng tan rã, người lên núi người vào rừng, nhoáng cái đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cuối cùng trên sườn núi chỉ còn lại có Yến Cuồng Đồ cùng Đại Nhiệt.
- Hiền đệ, chúng ta cũng đi thôi!
- Đi đâu?
- Giết tiểu quái cày ngộ tính đó.
- Ngất, em tới đây du lịch chứ không phải đi đánh giết đâu nhé.
- Đệch, chả lẽ chú không muốn ngộ tính?
Đại Nhiệt khinh bỉ nói:
- Em muốn thứ đó làm gì? Hồn phách đã mất, khai khiếu xong không thể học Tiên thuật cũng không thể tu Phật pháp, còn không bằng nhường anh tất.
Yến Cuồng Đồ thở dài một hơi, nói:
- Nếu đã thế thì chú theo sau anh đi, rảnh thì giúp anh một tay. Hợp lực hai người đương nhiên phải mạnh hơn bọn họ đơn lẻ.
Đạo lý này nói không sai, tuy rằng ở trong đội ngũ hai người bọn họ trang bị kém cỏi nhất, thậm chí skill chiến đấu của Đại Nhiệt vẫn còn ở cấp 1, nhưng hai người đoàn kết lại sức mạnh sẽ càng lớn, hơn nữa cũng không có việc tranh cướp ngộ tính của nhau.
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Tam Tạng: kinh điển Phật Giáo gồm ba loại: kinh, luật, luận.
- * Độc Giác Quỷ Vương: trong bản gốc Tây Du Ký gọi là Hỗn Thế Ma Vương. Sau khi học nghệ xong, bái biệt Bồ Đề Tổ Sư, Ngộ Không dùng phép Cân Đẩu Vân bay về Hoa Quả Sơn, và việc đầu tiên cần làm là tiêu diệt Hỗn Thế Ma Vương trú tại động Thủy Tạng (hướng bắc Hoa Quả Sơn).