Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 31: Đã sai thì sai luôn
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Vương Trạch Vinh ôm Lữ Hàm Yên vào lòng mà vuốt ve. Lữ Hàm Yên nhỏ giọng rên rỉ, người mềm nhũn ra.
Lữ Hàm Yên và Vương Trạch Vinh vốn là một đôi. Lúc trước nếu không phải Lữ Khánh Phân phá vỡ uyên ương có lẽ bọn họ bây giờ đã có con rồi. Mấy lần co kéo, quần áo hai người ít đến đáng thương.
Đang lúc Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên định cởi quần áo cuối cùng trên người tiến vào vật lộn thì điện thoại di động trên bàn của Vương Trạch Vinh lại vang lên.
Vương Trạch Vinh bị tiếng chuông chói tai làm cho giật mình, cả người đầy mồ hôi. Đầu óc hắn cũng tỉnh táo lại một chút.
Lữ Hàm Yên xấu hổ thở hổn hển, đẩy Vương Trạch Vinh mà nói:
- Anh, điện của anh ... điện thoại.
- Mẹ nó chứ, có để người ta sống không hả. Đừng để ý đến nó.
Lúc quan trọng lại bị điện thoại quấy rối, Vương Trạch Vinh có chút tức giận dùng tay véo hai núm vú trước ngực, một tay cũng thò vào quần Lữ Hàm Yên.
- Anh xem là ai gọi đã.
Lữ Hàm Yên khó chịu vặn vẹo người, tay run rẩy quơ lấy điện thoại trên bàn.
Lữ Hàm Yên rất cẩn thận. Vương Trạch Vinh bây giờ cũng là lãnh đạo, bình thường sẽ có cấp trên gọi điện tìm hắn. Lữ Hàm Yên sợ Vương Trạch Vinh không nghe điện sẽ ảnh hưởng đến công việc.
- Trạch Vinh, là điện thoại của bí thư Hòa.
Lữ Hàm Yên đột nhiên đẩy Vương Trạch Vinh ra, kêu lên.
Màn hình điện thoại di động hiện ra ba chữ Hòa Quốc Hùng làm Vương Trạch Vinh giật mình.
- Hòa, bí thư Hòa.
Vương Trạch Vinh nghe nói vậy liền như bị bọ cạp đốt ngồi bật dậy, lửa dục trong nháy mắt bị áp đảo. Vương Trạch Vinh không buồn lau mồ hôi lạnh, cầm lấy điện thoại di động ấn nghe:
- Bí thư Hòa, ngài tìm tôi.
- Cậu làm gì mà gọi nửa ngày cũng không tiếp vậy. Mau đưa tài liệu về cái chết của Hạ Sơn đến đây.
Đầu bên kia điện thoại, giọng của Hòa Quốc Hùng rất khó chịu.
- Vâng, vâng, tôi lập tức đưa tới.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói.
- Nhanh lên một chút.
- Vâng.
- Tút tút tút.
Đầu bên kia Hòa Quốc Hùng dập máy.
- Ôi, mẹ nó chứ.
Vương Trạch Vinh buồn chết được, cố gắng đè cơn lửa dục trong lòng, mặc quần áo lại rồi lưu luyến nói với Lữ Hàm Yên:
- Bí thư tìm anh lấy tài liệu, anh phải đi.
Vừa nói, Vương Trạch Vinh còn hôn lên mặt Lữ Hàm Yên.
Lữ Hàm Yên đỏ mặt đẩy Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đi đi, sau có cơ hội mà.
Vương Trạch Vinh chạy ra cửa, kết quả vừa mở cửa thì thấy Lữ Khánh Phân đang đứng ở ngoài cửa nghiêng tai, trông hệt như con chồn định ăn trộm gà vậy.
- Cô, cô Lữ, cô đứng đây làm gì?
Vương Trạch Vinh đỏ mặt hỏi.
- Hả. Cái này ... bài không đánh được nên cô phải về. Sao thế, cháu phải đi ư?
Lữ Khánh Phân hoảng hốt.
- A, cái này ... bí thư Hòa cần tài liệu gấp, cháu phải đưa đến.
Vương Trạch Vinh vừa nói nhưng dưới chân như có mỡ lướt qua người Lữ Khánh Phân.
- Chẳng lẽ là thuốc giả?
Lữ Khánh Phân có chút kỳ quái mà nói. Bà nhìn theo Vương Trạch Vinh rời đi, nhíu mày.
- Thuốc giả gì mẹ?
Lữ Hàm Yên ở bên đỏ mặt hỏi.
Lữ Khánh Phân đánh giá con gái từ trên xuống xuống sau đó thở dài một tiếng. Xem ra chuyện không thành.
Trong bát canh vừa rồi bỏ thuốc kích dục. Bởi vì Lữ Khánh Phân làm ở ban kế hoạch hóa gia đình nên tìm thuốc này không khó. Lữ Khánh Phân lúc cho thuốc đã giảm liều lượng, chủ yếu là sợ cho quá nhiều thì Vương Trạch Vinh sẽ mạnh bạo, Lữ Hàm Yên sao có thể chịu.
Nhưng không ngờ được, không biết Vương Trạch Vinh định lực tốt, hay là bị tên Hòa Quốc Hùng kia phá hỏng chuyện tốt. Tóm lại chuyện hôm nay không thành.
Trong suy nghĩ của Lữ Khánh Phân, làm việc này Lữ Hàm Yên không có hại, mà là giúp Lữ Hàm Yên cột chặt Vương Trạch Vinh. Dù sao hai người sớm muộn cũng phát triển đến bước này, sớm một chút cũng không vấn đề gì mà. Nhân lúc Vương Trạch Vinh chưa làm quan to mà nắm chặt, như vậy cuộc sống của Lữ Hàm Yên cũng sẽ tốt hơn.
Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Lữ Khánh Phân không khỏi thở dài trong lòng, bất đắc dĩ nói:
- Thằng ranh này, coi như hôm nay may mắn.
...
Một cơn gió lạnh thổi qua làm Vương Trạch Vinh tỉnh táo lại chút, hắn cũng không ngờ mình lại cùng Lữ Hàm Yên làm cái chuyện đó.
- Canh đó đúng là quá bổ.
Vương Trạch Vinh lẩm bẩm mà nói.
Vương Trạch Vinh dù như thế nào cũng không ngờ Lữ Khánh Phân bỏ thuốc mình. Ngược lại hắn không khỏi cảm ơn Lữ Khánh Phân.
Rất nhanh trụ sở chính quyền xã xuất hiện trong mắt Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh lấy lại bình tĩnh đi vào trụ sở.
- Bí thư.
Vương Trạch Vinh gõ cửa phòng làm việc của Hòa Quốc Hùng, đi vào trong.
- Ừ, bỏ ở đó.
Hòa Quốc Hùng không ngẩng đầu lên mà nói.
Vương Trạch Vinh vội vàng đặt báo cáo cái chết của Hạ Sơn lên bàn làm việc của Hòa Quốc Hùng. Hòa Quốc Hùng cũng không hỏi Vương Trạch Vinh tại sao lại chậm nghe máy, chỉ phất tay đuổi Vương Trạch Vinh ra ngoài.
Hòa Quốc Hùng hôm nay cũng nhịn quá nhiều, hắn rất muốn chửi người. Hạ Sơn chết, Bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân nhằm vào vấn đề của bộ máy lãnh đạo xã mà không ngừng phê bình. Ngày mai còn phải lên trên huyện tham gia hội nghị báo cáo về tình hình xã Hoàn Thành, việc này có thể nhỏ, có thể lớn.
Nghĩ đến tình hình hôm nay, Hòa Quốc Hùng càng nghĩ càng tức, hung hăng đập mạnh vào bàn một cái.
Không nói Hòa Quốc Hùng đang tức giận. Vương Trạch Vinh phát hiện ngọn lửa dục trong cơ thể mình càng lúc càng mạnh. Vừa nãy do vội vàng mang tài liệu đến cho Hòa Quốc Hùng nên áp chế được. Bây giờ vừa ra khỏi trụ sở, ngọn lửa dục lại nhảy bùng lên.
Vương Trạch Vinh có suy nghĩ quay lại nhà Lữ Hàm Yên nhưng lập tức bị bác bỏ. Lữ Khánh Phân bây giờ đang ở nhà, không thể làm được chuyện gì.
- Về nhà tự lái máy bay thôi ...
Vương Trạch Vinh vội vàng đi về nhà mình.
Cũng may là Lữ Khánh Phân đã giảm liều lượng, nếu không Vương Trạch Vinh vui rồi. Nhưng dù như vậy, Vương Trạch Vinh đi cũng cảm thấy dưới chân như có lửa, đầu óc mơ hồ.
Khi trời đã tối, Vương Trạch Vinh về đến nhà. Vương Trạch Vinh đang cầm chìa khóa mở cửa thì đằng sau vang lên giọng nói:
- Chánh văn phòng, tôi chờ ngài ở đây một lúc lâu rồi.
- Ai thế?
Trời đang tối nên Vương Trạch Vinh giật mình.
- Là tôi, Triệu Lệ.
Vương Trạch Vinh đưa tay bật đèn bên cạnh cửa, quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa. Đúng là Triệu Lệ. Lửa dục trong lòng Vương Trạch Vinh bốc lên, cắn răng nhịn dục vọng trong lòng:
- Là, Triệu, Triệu Lệ à. Cô .. có chuyện gì?
Nhìn xung quanh một chút, Triệu Lệ tiến lên nói nhỏ vào tai Vương Trạch Vinh:
- Việc này không thể nói ở ngoài, có người đang tính kế ngài ...
Nghe được có người tính kế mình, Vương Trạch Vinh sợ hãi. Nhưng Triệu Lệ đến gần như vậy, hơn nữa đã ăn mặc cẩn thận, trên người phát ra hương thơm mê người. Vương Trạch Vinh cảm thấy sắp không nhịn được nữa.
Không phát hiện ra Vương Trạch Vinh đang có điều khác thường, Triệu Lệ nhìn xung quanh một chút, lắc mình chui vào phòng Vương Trạch Vinh.
Ánh đèn chiếu lên người Triệu Lệ, cả người như một con bướm vô cùng xinh đẹp động lòng người. Đặc biệt là da thịt phụ nữ trắng nõn càng quyến rũ.
Nuốt nước miếng ực một tiếng, hai mắt Vương Trạch Vinh không chịu khống chế nhìn chằm chằm vào Triệu Lệ.
Triệu Lệ cũng phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Vương Trạch Vinh. Triệu Lệ phát hiện mặt Vương Trạch Vinh đỏ ửng, hai mắt nhìn chằm chằm vào mình như sói đói. Triệu Lệ đã sớm muốn dụ dỗ Vương Trạch Vinh không khỏi mừng thầm. Triệu Lệ liền cố gắng ưỡn ngực. Chiếc váy thấp ngực lập tức làm lộ rõ dáng người đẫy đà, quyến rũ của cô ta ra.
Mẹ nó chứ.
Vương Trạch Vinh chửi thầm trong lòng, ngọn lửa dục đang thiêu đốt. Hắn lao tới, một tay ấn ngã Triệu Lệ xuống đất, hung hăng xoa nắn.
- A.
Triệu Lệ nhỏ giọng rên rỉ một tiếng. Mặc dù trong lòng Triệu Lệ đã có chuẩn bị, nhưng Vương Trạch Vinh như kẻ điên làm cho cô ta có chút sợ hãi.
Thuốc vẫn bị áp chế bây giờ đang phát tác, trong nháy mắt đó Vương Trạch Vinh cảm thấy mình như đang ôm Lữ Hàm Yên.
- Hàm Yên.
Vương Trạch Vinh nhỏ giọng kêu.
Triệu Lệ hừ một tiếng. Người này quả nhiên có phụ nữ. Thì ra trong lòng Vương Trạch Vinh chính là con bé Lữ Hàm Yên kia.
Đối với tình hình bây giờ của Vương Trạch Vinh, Triệu Lệ rất không hiểu. Nói là mượn rượu giả điên thì sao không ngửi thấy mùi rượu. Nhưng nếu nói là không say thì dáng vẻ của Vương Trạch Vinh bây giờ lại có vẻ mơ hồ.
Triệu Lệ đang khó hiểu thì Vương Trạch Vinh lại hành động rất nhanh. Chỉ vài động tác đã lột Triệu Lệ thành con cừu trắng trước ánh đèn. Váy rơi xuống mặt đất, cơ thể lồi lõm quyến rũ của Triệu Lệ lộ ra trước mặt Vương Trạch Vinh.
Chồng Triệu Lệ công tác ở trạm cơ khí nông nghiệp. Sau khi Triệu Lệ quan hệ với Lưu Vệ Quốc liền đòi ly hôn với chồng. Sau đó Lưu Vệ Quốc bị bắt, Triệu Lệ lại quan hệ tốt với chồng. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh đã từng giúp mình, Triệu Lệ định nói tin tức nghe được có người bảo sẽ chỉnh Vương Trạch Vinh cho hắn nghe. Nhưng chuyện hôm nay đúng là nằm ngoài suy đoán của Triệu Lệ.
Triệu Lệ trần truồng nằm trước mặt Vương Trạch Vinh, trên người hơi lạnh. Đột nhiên Triệu Lệ liền hiểu ra tại sao Vương Trạch Vinh lại điên cuồng như vậy. Người này có thể bị người bỏ thuốc.
Triệu Lệ do dự một chút, trong lòng liền có suy nghĩ rất tốt. Nếu như Vương Trạch Vinh thực sự cùng mình làm chuyện đó, như vậy sau này hắn ta không muốn đỡ mình cũng không được. Nghĩ đến đây cả người Triệu Lệ liền nóng lên.
Rất nhanh hai người trần truồng quấn lấy nhau. Vương Trạch Vinh mơ màng tìm được hang động mà mình khát vọng tìm kiếm đã lâu, không nhịn được từ trên đè xuống.
- Đừng bắn, đừng bắn, tôi đang tới kỳ...
Cơ thể bên dưới liền giãy dụa rất mạnh, không ngừng rên rỉ.
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 32: Ám toán
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Sau khi xả xong, nhìn người đẹp nằm bên cạnh mà Vương Trạch Vinh có cảm giác không chân thật. Mặc dù trước kia hắn từng có ý dâm với người phụ nữ này, nhưng dù như thế nào cũng không ngờ mình sẽ lên giường với cô ta dưới tình huống như thế này. Làm Vương Trạch Vinh đau lòng đó là hắn làm chuyện này mà cứ mơ mơ màng màng....
Mẹ nó chứ, ai nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì không? Vương Trạch Vinh đúng là muốn chửi người. Mặc dù nghi ngờ bát canh có vấn đề, nhưng hắn dù như thế nào cũng không nghĩ trong canh thêm đồ. Bây giờ Vương Trạch Vinh chỉ cảm thấy buồn bực. Cũng may người phụ nữ Triệu Lệ này cũng có tài, dùng tay, dùng miệng giúp mình, coi như mình chưa cưỡi người phụ nữ này.
Sau khi tỉnh táo lại, Vương Trạch Vinh nói với Triệu Lệ:
- Như vậy đi, ở tình huống có thể tôi sẽ cố gắng giúp cô.
- Cái gì? Anh làm tôi như vậy mà chỉ nói một câu không nặng không nhẹ đã xong sao?
Triệu Lệ nói, vừa nãy cô ta đúng là rất mệt. Miệng bây giờ vẫn còn hơi tê dại.
Vương Trạch Vinh nhìn Triệu Lệ mà nói:
- Cô muốn như thế nào?
- Tôi ...
Triệu Lệ suy nghĩ một chút tình hình của mình, lại nhìn hai mắt đang tỏa sáng của Vương Trạch Vinh, lòng hơi lo lắng rồi nói:
- Tôi cũng không biết nói như thế nào. Anh điều lão chồng tôi đến một vị trí tốt là được. Anh cũng là người sẽ phát triển, đến lúc đó anh xem rồi làm.
Thấy Triệu Lệ đã ngoan hơn, Vương Trạch Vinh nói:
- Cần lo lắng tôi sẽ lo lắng. Bình thường không có việc gì đừng tìm tôi.
Vương Trạch Vinh nghĩ thầm dù sao không làm thì cũng làm rồi, chẳng lẽ còn học người ta muốn chết muốn sống. Vương Trạch Vinh bởi vì thấy nhiều người trong chính quyền có hành vi đó. Vì thế hắn không bài xích chuyện chơi gái. Chỉ là hắn lại một người phụ nữ đã lấy chồng ‘bóc tem’ làm Vương Trạch Vinh có chút buồn bực.
Đưa mắt nhìn Triệu Lệ đầy quyến rũ, Vương Trạch Vinh lại cảm thấy bảo bối đang cứng lên.
Mẹ nó chứ. Vương Trạch Vinh lao tới giết Triệu Lệ. Nhưng thấy dáng vẻ của Triệu Lệ như vậy, Vương Trạch Vinh liền chỉ có thể nhịn.
Ngồi trong phòng làm việc uống nước mà Hoàng Vĩ rót cho. Vương Trạch Vinh cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy bát canh mà Lữ Khánh Phân đưa tới có vấn đề.
Vương Trạch Vinh nghĩ vấn đề chỉ có thể là bát canh kia. Có đánh vỡ đầu hắn cũng không ngờ Lữ Khánh Phân sẽ bỏ thuốc vào trong đó.
Là canh gì mà lại lợi hại như vậy.
Việc này rất nhanh bị hắn vứt sang một bên. Tin tức mà tối qua Triệu Lệ mang tới vô cùng quan trọng. Trương Chính Cường biết Bàng Mẫn là tình nhân của Hòa Quốc Hùng, hắn chuẩn bị tiến hành tố cáo lên cấp trên về việc này. Mà hắn cũng có bức ảnh của Hòa Quốc Hùng ... với Bàng Mẫn. Càng độc đây là tố cáo có tên tuổi, người tố cáo lại ghi là Vương Trạch Vinh. Tên Trương Chính Cường này cho rằng Triệu Lệ hận Vương Trạch Vinh và Hòa Quốc Hùng, nên trong lúc uống rượu say đã nói với Triệu Lệ.
Nghĩ lại cũng buồn cười, Trương Chính Cường bây giờ đang nhìn chằm chằm Triệu Lệ, muốn dụ dỗ Triệu Lệ.
Người phụ nữ có thể được lãnh đạo coi trọng thường khá đẹp, Triệu Lệ cũng là có bản lĩnh đó.
Tên Trương Chính Cường làm việc này quá độc.
Bức ảnh nếu như thật sự có tình huống Hòa Quốc Hùng và Bàng Mẫn chơi nhau, đầu tiên là Hòa Quốc Hùng sẽ xảy ra vấn đề. Qua đó mình cũng có vấn đề lớn. Tố cáo lãnh đạo đã nâng đỡ mình, đây là điều mà trong chốn quan trường tối kỵ. Người xung quanh sẽ thấy như thế nào, lãnh đạo cấp trên sẽ nghĩ như thế nào. Nếu như điều này thật sự xảy ra, Vương Trạch Vinh không dám tưởng tượng mình còn có chỗ đặt chân nữa không. Phát triển trong chốn quan trường nhất định sẽ bị ngừng hẳn. Lãnh đạo không ai dùng cũng không dám dùng người như vậy.
Quá độc. Kế nhìn như đơn giản nhưng lại ảnh hưởng rất lớn đến Vương Trạch Vinh.
Nhìn về phía bàn Trương Chính Cường, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ trong lòng mấy bức ảnh đó hắn không để trong ngăn bàn đấy chứ?
Điện thoại di động reo lên, thì ra Tiểu Giang nhắn tin.
- Làm sao thế, có tâm sự sao?
Tiểu Giang nhắn tin hỏi.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn Tiểu Giang, thấy Tiểu Giang đang nhìn mình đầy quan tâm. Vương Trạch Vinh mỉm cười lắc đầu một chút, việc này căn bản không thể nói với Tiểu Giang.
Cũng không biết Trương Chính Cường đã phát thư tố cáo hay chưa, có lẽ việc này không thể ngăn cản. Làm như thế nào bây giờ? Báo cáo Hòa Quốc Hùng. Không có căn cứ thì Hòa Quốc Hùng có thể tin sao. Tin thì như thế nào?
Một loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu Vương Trạch Vinh. Hắn suy nghĩ cả buổi sáng mà không thấy có biện pháp nào tốt cả.
Hết sức mình thôi. Vương Trạch Vinh cuối cùng quyết định đi báo cáo với Hòa Quốc Hùng. Có tin hay không là chuyện của hắn. Mặc dù Hòa Quốc Hùng nghe xong tin này nhất định sẽ nghi ngờ động cơ của mình.
- Bí thư Hòa, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài một chút.
Vào phòng làm việc của Hòa Quốc Hùng, Vương Trạch Vinh thấy phòng không có ai khác.
- Ồ, có chuyện gì?
Hòa Quốc Hùng bây giờ đang đau đầu về cái chết của Hạ Sơn. Hòa Quốc Hùng vừa từ huyện về. Sáng nay hắn lại bị Bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân mắng cho một trận.
Thấy vẻ mặt Hòa Quốc Hùng không tốt, Vương Trạch Vinh xem ra bây giờ nói chuyện này sẽ đen đủi. Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng trong lòng. Hắn đóng cửa lại rồi đi tới gần Hòa Quốc Hùng.
Vương Trạch Vinh đóng cửa lại làm Hòa Quốc Hùng rất khó hiểu, nhíu mày nói:
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy Tiểu Vương?
- Bí thư Hòa, là như thế này, tối hôm qua tôi nghe được có một việc bất lợi cho ngài. Cho nên tôi muốn báo cáo với ngài.
- Chuyện bất lợi với tôi?
Hòa Quốc Hùng vừa nghe thấy thế liền ngồi thẳng dậy mà nói:
- Chuyện gì?
- Tôi nhận được tin tức, Trương Chính Cường đã chụp được ảnh của ngài và Bàng Mẫn. Nghe nói hắn chuẩn bị tố cáo lên cấp trên.
- A.
Bút trong tay Hòa Quốc Hùng rơi xuống bàn.
Nhìn bút rơi xuống, Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Nghe nói lần này Hòa Quốc Hùng dùng tên tôi để tố cáo ngài.
Hòa Quốc Hùng giật mình nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh một lát. Hòa Quốc Hùng chỉ vào ghế sô pha ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
Chỉ trong nháy mắt, Hòa Quốc Hùng liền phân tích quan hệ giữa mình và Vương Trạch Vinh. Hòa Quốc Hùng cho rằng trong lúc này Vương Trạch Vinh không thể ngu xuẩn hại mình như vậy.
- Cậu nhận được tin tức này từ đâu?
Hòa Quốc Hùng hỏi.
- Từ chỗ Triệu Lệ.
Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác hơn là nói thật.
- Lời của cô ta, cậu cũng tin sao?
Hòa Quốc Hùng nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh mà nói.
- Cô ta bây giờ đã là người phụ nữ của tôi.
Vương Trạch Vinh thản nhiên nhìn Hòa Quốc Hùng. Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói như vậy mới làm Hòa Quốc Hùng tin mình.
- Ha ha ha.
Hòa Quốc Hùng cười ha hả. Hắn bây giờ hoàn toàn yên tâm về Vương Trạch Vinh. Chuyện bí ẩn như vậy mà cũng nói ra với mình, điều này nói rõ Vương Trạch Vinh thật sự là người của mình.
Hòa Quốc Hùng đi tới ngồi xuống bên cạnh Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Người phụ nữ này không tệ, nhưng quá háo danh.
Không ngờ Hòa Quốc Hùng đột nhiên nói về phụ nữ với mình, Vương Trạch Vinh không biết nên nói như thế nào cho tốt.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh, Hòa Quốc Hùng nói:
- Thực sắc tính dã (Ăn uống, quan hệ nam nữ là dục vọng lớn trong bản năng sinh tồn), thánh nhân cũng nói vậy mà mà.
Nhìn Vương Trạch Vinh một chút, Hòa Quốc Hùng cười nói:
- Bàng Mẫn là người của tôi.
Vương Trạch Vinh lần này coi như rõ ràng. Hòa Quốc Hùng cho rằng mình là loại người giống hắn, cho nên không giấu quan hệ giữa hắn và Bàng Mẫn. Mục đích chính là hiểu rõ ảnh của Trương Chính Cường có khả năng là thật.
Mọi người nói rõ bí mật của nhau ra, Hòa Quốc Hùng càng thêm thân thiết hơn với Vương Trạch Vinh, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trương Chính Cường đã gửi đi chưa?
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này thì tôi không rõ lắm.
Hòa Quốc Hùng khẽ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Không có gì phải lo, không phải là gửi lên Ủy ban kỷ luật cấp trên sao? Chúng ta có người.
Thấy Hòa Quốc Hùng bình tĩnh như vậy, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm. Có lẽ Trương Chính Cường tố cáo rất nhanh sẽ biến mất không còn tăm hơi.
Vương Trạch Vinh lén quan sát quan khí của Hòa Quốc Hùng thì thấy mặc dù yếu hơn trước nhưng không ảnh hưởng quá nhiều. Vương Trạch Vinh coi như yên tâm.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 33: Nói bóng nói gió
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Tình huống phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Trương Tất Trường đến xã Hoàn Thành đã truyền ra rất nhanh. Gần như mọi người ở trên chính quyền huyện đều biết một tin đó là chánh văn phòng xã Hoàn Thành Vương Trạch Vinh có quan hệ với lãnh đạo tỉnh ủy. Người lăn lộn trong chốn quan trường đều muốn lên chức, trong suy nghĩ của hầu hết người thì lãnh đạo thị ủy đã rất to, có thể tạo được chút quan hệ với lãnh đạo thành phố đã là rất giỏi. Bây giờ không ngờ trong xã Hoàn Thành huyện Khai Hà kia lại có người như vậy. Mọi người phân tích đến việc Vương Trạch Vinh làm chân chạy ba năm ở Văn phòng Đảng chính đều cảm thấy khó hiểu. Bọn họ còn có suy nghĩ mau tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.
- Tiểu Vương, không ngờ cậu quen biết phó trưởng ban Trương như vậy. Quan hệ giữa hai người rốt cuộc như thế nào?
Chu Hồng Thiên uống một ngụm rượu rồi nói, có thể lấy lý do uống nhiều rượu.
Sau khi tổ giám sát tỉnh ủy quay về, Chu Hồng Thiên đang mau chóng khôi phục lại quan hệ với Vương Trạch Vinh. Nhưng hai người đều biết không thể quay lại hoàn toàn như trước. Ngồi trong nhà lão Chu, uống rượu một lát rồi Chu Hồng Thiên nhân men say mà nói.
Vợ Chu Hồng Thiên ở trong bếp không biết đang nấu nướng gì, hai người đã uống một lúc. Mặc dù Vương Trạch Vinh uống không say nhưng hắn thích không khí ăn cơm như thế này.
Chu Hồng Thiên bây giờ cũng không rõ tình hình của Vương Trạch Vinh. Ngày hôm trước khi lên huyện báo cáo công việc, Cố Hồng Quân còn cố ý hỏi tình hình của Vương Trạch Vinh. Đặc biệt Cố Hồng Quân còn hỏi quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Trương Tất Trường. Cố Hồng Quân là chỗ dựa của Chu Hồng Thiên nên trực tiếp hỏi. Cố Hồng Quân rất để ý đến tình hình của Vương Trạch Vinh. Nếu như Vương Trạch Vinh thật sự có quan hệ với Trương Tất Trường, đây sẽ là cây cỏ cứu mạng với Cố Hồng Quân đã mất đi chỗ dựa.
- Không có quan hệ gì, Trương thúc cũng chỉ là người trên quen biết mà thôi.
Vương Trạch Vinh nhìn như vô tình mà trả lời, hắn nói rất mơ hồ, càng lộ ra việc mình gọi đối phương là Trương thúc. Vương Trạch Vinh biết mình ở trong xã có chút mặt mũi đây hoàn toàn do bọn họ coi trọng Trương Tất Trường. Nếu như không có mặt mũi của Trương Tất Trường, hắn đoán có lẽ những người này sẽ chỉnh chết mình. Cho nên mỗi lần nói chuyện này, hắn đều phải suy nghĩ kỹ rồi mới nói.
Thời gian gần đây, Vương Trạch Vinh không có việc gì thường hay vuốt quan hệ này. Hắn cảm thấy không lợi dụng ảnh hưởng này sẽ mất rất nhiều cơ hội. Cho nên bây giờ nghe Chu Hồng Thiên hỏi, hắn liền cố ý nói như vậy.
- Ồ.
Chu Hồng Thiên đã chiếm được một tin tức. “Trương thúc” rất thân đó.
Gọi là Trương thúc thì là có quan hệ họ hàng gì? Chu Hồng Thiên không hiểu nổi Vương Trạch Vinh nữa. Chẳng qua từ trong lời này chiếm được một tin tức tốt, đó là Vương Trạch Vinh rất thân với Trương Tất Trường.
- Sao trước đó không nghe thấy cậu nói qua?
Chu Hồng Thiên nhớ trước kia khi cùng làm trong văn phòng, Vương Trạch Vinh này cho đến bây giờ cũng không có nói quan hệ này bao giờ. Đừng nhìn lão Chu bình thường ở trong văn phòng hay im ắng, nhưng không có mấy chuyện trong xã giấu được hắn.
- Chỉ là gặp qua một hai lần mà thôi.
Vương Trạch Vinh nói. Có một số việc nói rõ sẽ không tốt, Vương Trạch Vinh cố ý ra vẻ rất xa.
Trên đời này thường là như vậy, khi người khác nghĩ muốn nói người ta chuyện này là thật thì kẻ đó lại không tin. Khi nói đó căn bản là chuyện giả thì người ta lại tin.
- Ồ.
Vương Trạch Vinh nói làm Chu Hồng Thiên hiểu ra một chút. Có lẽ Vương Trạch Vinh mới liên lạc với ông chú Trương Tất Trường này, có lẽ không quá thân. Đương nhiên Vương Trạch Vinh còn có một mục đích, có lẽ là không muốn nói chuyện quá nhiều về quan hệ với Trương Tất Trường.
- Tiểu Vương à, quan hệ giữa hai chúng ta không cần giấu diếm như vậy. Cậu có quan hệ như vậy cũng cần gì phải giấu chứ?
Chu Hồng Thiên có chút khó chịu mà nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không cần biết có quan hệ gì. Bây giờ ngài là lãnh đạo của tôi. Tôi nghe lãnh đạo là được.
Vương Trạch Vinh nói gặp mặt một hai lần cũng là sự thực. Nếu tính đúng thì là gặp hai lần.
- Tiểu Vương à. Cậu có một thúc thúc như vậy, sau này sẽ lên như diều gặp gió. Tôi mời cậu một chén.
Chu Hồng Thiên vừa cười vừa nói. Nghe xong lời Vương Trạch Vinh nói, trong lòng hắn rất thoải mái. Quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Trương Tất Trường xem ra không hỏi được, có lẽ đây là do Trương Tất Trường căn dặn, hỏi nữa sẽ không thích hợp. Chẳng may Trương Tất Trường biết mình đang dò xét quan hệ giữa lão ta và Vương Trạch Vinh, như vậy đó không phải chuyện tốt đối với mình.
Vương Trạch Vinh cũng không nghĩ tới lời mình nói lại làm Chu Hồng Thiên nghĩ nhiều như vậy.
- Sao lại gọi tôi là phó bí thư Chu. Gọi tôi là lão Chu hay Chu đại ca là được.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Chu Hồng Thiên ra vẻ mất hứng nói.
- Vậy tôi không khách khí, sau này tôi gọi là Chu ca.
Vương Trạch Vinh thuận thế bò lên.
- Vậy là được.
Chu Hồng Thiên rất vui vẻ nói.
Ăn uống no say, Vương Trạch Vinh ra khỏi nhà Chu Hồng Thiên.
Vương Trạch Vinh vừa ra khỏi nhà Chu Hồng Thiên. Chu Hồng Thiên liền cầm điện thoại di động gọi điện. Lúc này Chu Hồng Thiên đã không còn chút men rượu. Chuyện của Vương Trạch Vinh phải lập tức báo cáo lên cho Cố Hồng Quân.
- Bí thư Cố, tôi muốn báo cáo tình huống của Vương Trạch Vinh với ngài một chút.
Chu Hồng Thiên cung kính nói.
- Bí thư, là như thế này. Tôi đã tìm hiểu, Vương Trạch Vinh gọi Trương Tất Trường là thúc thúc, có lẽ có quan hệ của bề trên.
Sau đó Chu Hồng Thiên báo cáo rõ ràng.
Cố Hồng Quân ngồi trong nhà dùng tay gõ gõ lên ghế sô pha. Chu Hồng Thiên gọi điện tới làm hắn không khỏi suy nghĩ.
Chỗ dựa của Bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân là bí thư thị ủy, bây giờ đã được điều đến tỉnh khác làm phó bí thư tỉnh ủy. Chuyện này đã được quyết định. Bí thư thị ủy bị điều đi, chỗ dựa của Cố Hồng Quân coi như không còn. Việc này làm Cố Hồng Quân thời gian qua rất phiền lòng. Nghĩ đến đám người Trịnh Chí Minh không ngừng hoạt động, Cố Hồng Quân lại buồn bực. Nếu như Chu Hồng Thiên nói chuyện là thật, vậy sao mình không thể lợi dụng chứ?
Suy nghĩ một chút, Cố Hồng Quân cầm lấy điện thoại gọi cho Chu Hồng Thiên.
- Lão Chu, cậu tìm thời gian đưa Vương Trạch Vinh lên huyện, tôi muốn gặp cậu ta.
Cố Hồng Quân nói.
- Ngài muốn gặp một mình cậu ta?
Chu Hồng Thiên thất thanh nói. Chu Hồng Thiên không ngờ Cố Hồng Quân coi trọng Vương Trạch Vinh như vậy. Hình tượng cao lớn của Cố Hồng Quân đã sụp đổ.
Bỏ điện thoại xuống, Cố Hồng Quân hơi nhíu mày. Chu Hồng Thiên này không có chút ánh mắt nào cả. Chẳng lẽ không biết chính trị phải có thủ đoạn linh hoạt sao? Không thể coi trọng. Nếu như có thể dùng tốt Vương Trạch Vinh, như vậy cơ hội của mình cũng lớn hơn. Trương Tất Trường mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng mình là Bí thư huyện ủy đối đãi với Vương Trạch Vinh như thế nào thì Trương Tất Trường nhất định sẽ biết. Chỉ cần Trương Tất Trường có lời nói, như vậy trên thành phố có thể làm gì được mình.
Trong thời gian này, Văn phòng Đảng chính rất náo nhiệt. Người ở các phòng khác đều cố ý đến nói vài câu. Càng có không ít người mời Vương Trạch Vinh ăn cơm. Đương nhiên mấy sinh viên mới được phân tới mà gặp Vương Trạch Vinh ở trên đường càng thân thiết gọi chánh văn phòng, Vương ca.
Làm Vương Trạch Vinh chú ý nhất đó chính là có không ít người tạo quan hệ với Lữ Hàm Yên và Lữ Khánh Phân.
Chuyện Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên tốt lại với nhau rất nhanh đã được truyền ra từ trong miệng Lữ Khánh Phân. Mọi người đều ghen ghét và muốn quan hệ tốt với hai mẹ con này. Điều này làm cho Lữ Hàm Yên nói chuyện này hơi phức tạp. Đương nhiên Lữ Khánh Phân lại rất hài lòng với việc này.
Châm điếu thuốc, Vương Trạch Vinh dựa lưng vào ghế suy nghĩ. Chuyện Trương Chính Cường làm, hắn đã nói với Hòa Quốc Hùng. Nếu Hòa Quốc Hùng nói cho người sau lưng vậy không cần quản. Nhưng Hạ Sơn chết đi mà trên huyện chưa có câu trả lời. Chủ tịch xã chưa được quyết định, việc này hơi kỳ quái.
- Tiểu Vương, cùng tôi lên huyện một chuyến.
Chu Hồng Thiên gọi điện tới.
- Vâng.
Vương Trạch Vinh cầm cặp da rời đi. Thời gian này Chu Hồng Thiên không có việc gì liền tìm Vương Trạch Vinh đi làm việc với mình. Vương Trạch Vinh cũng tưởng đối phương gọi mình đi làm việc gì.
Xe vừa khởi động, Chu Hồng Thiên liền nói với lái xe:
- Lên huyện.
Đứng trong phòng, Hòa Quốc Hùng thấy Chu Hồng Thiên và Vương Trạch Vinh lên xe, hắn liền về ngồi xuống ghế. Vẻ mặt Hòa Quốc Hùng rất khó coi. Hòa Quốc Hùng biết rõ hành động của đối phương, không phải là muốn dựa vào người sau lưng Vương Trạch Vinh sao?
Gần đây Chu Hồng Thiên hay kéo Vương Trạch Vinh đi làm việc, mục đích cũng rất rõ ràng. Đây là thấy đại thần sau lưng Vương Trạch Vinh. Điều này Hòa Quốc Hùng đã sớm báo cáo với Trịnh Chí Minh. Trịnh Chí Minh yêu cầu hắn cố gắng làm tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Hạ Sơn chết đi, lão Chu rất có thể trở thành chủ tịch xã. Nếu như hắn thành chủ tịch xã, lại được Chu Thu Lệ ủng hộ, nếu làm cho đối phương thêm người nữa thì xã này sẽ do lão Chu định đoạt.
Cầm điện thoại, Hòa Quốc Hùng gọi ra ngoài.
- Phó bí thư Trịnh, tôi có một chuyện muốn báo cáo với ngài.
Hòa Quốc Hùng cung kính nói.
Trịnh Chí Minh thấy Hòa Quốc Hùng gọi điện tới liền nói:
- Tiểu Hòa, có chuyện gì?
- Phó bí thư, là như thế này. Hạ Sơn đã chết, không biết trên huyện suy nghĩ thế nào về người lựa chọn, vẫn không thấy có thông báo ai làm chủ tịch xã?
Hòa Quốc Hùng mặc dù biết hỏi trực tiếp như vậy là không tốt. Nhưng hắn có quan hệ với Trịnh Chí Minh nên có thể hỏi.
- Việc này không dễ làm. Lão Cố muốn để Chu Hồng Thiên lên làm chủ tịch xã. Chu Thu Lệ làm phó bí thư nhưng tôi không đồng ý. Trương Thuận Tường chưa tỏ thái độ, chờ chút đi.
Trịnh Chí Minh và Trương Thuận Tường kết hợp vừa vặn ngang bằng với Cố Hồng Quân, như vậy biểu quyết trong hội nghị thường ủy sẽ ngang nhau. Cố Hồng Quân cũng hiểu rõ tình huống này, nên mãi không đưa việc này ra biểu quyết.
Bỏ điện thoại xuống, Trịnh Chí Minh cũng thấy đau đầu. Chuyện xã Hoàn Thành thật phức tạp.
...
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 34: Gặp mặt Bí thư huyện uỷ
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Cùng Chu Hồng Thiên lên huyện nhưng đối phương không nói gì, vì thế Vương Trạch Vinh cũng không tiện hỏi. Xe nhanh chóng đến huyện thành. Chu Hồng Thiên không đến Huyện ủy mà nói với lái xe:
- Quán trà Thiên Phương.
Có lẽ từng đến đây nhiều lần nên lái xe rất nhanh chạy đến quán trà.
Đến nơi, Chu Hồng Thiên đi trước, Vương Trạch Vinh rất khó hiểu theo sau.
Sau khi ngồi xuống, Chu Hồng Thiên gọi ấm trà.
Cảnh quan quán trà này rất u nhã, Vương Trạch Vinh nghe người ta nói ở đây không chỉ có uống trà mà còn nhiều tiết mục đặc sắc.
Trong phòng, nhân viên phục vụ rất xinh đẹp rót trà xong rồi ra ngoài.
- Tiểu Vương, đợi bí thư Cố đến.
Chu Hồng Thiên mỉm cười nói với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cuối cùng biết mục đích mà Chu Hồng Thiên đưa mình đến đây.
Nghe Chu Hồng Thiên nói như vậy, Vương Trạch Vinh giật mình, trong đầu rất nhanh suy nghĩ. Cố Hồng Quân đến đây gặp mình, việc này rất kỳ dị. Lúc này trong huyện xuất hiện rất nhiều vấn đề, Cố Hồng Quân muốn gặp mình có ý gì không? Vương Trạch Vinh không khỏi có chút kích động.
Trong lòng tuy giật mình nhưng ngoài mặt Vương Trạch Vinh không có biến hoá gì. Hai mắt hắn nhìn Chu Hồng Thiên, cùng đợi với đối phương. Hắn tin Chu Hồng Thiên đưa mình đến đây nhất định sẽ nói nguyên nhân ra với mình.
Thấy vẻ mặt Vương Trạch Vinh không có gì biến hoá, Chu Hồng Thiên không khỏi than thở dù sao cũng là người có chỗ dựa cần gì phải sợ hãi. Trước đây sao mình không nhìn ra nhỉ.
- Tiểu Vương, tôi đã đề cử cậu với bí thư. Bí thư rất hứng thú với cậu. Lần này là do bí thư đưa ra yêu cầu gặp cậu, thể hiện cho tốt.
Chu Hồng Thiên biết Cố Hồng Quân muốn gặp Vương Trạch Vinh với mục đích là coi trọng chỗ dựa sau lưng Vương Trạch Vinh. Có lẽ Cố Hồng Quân muốn dùng Vương Trạch Vinh. Nghĩ đến trong xã sẽ thừa chức phó chủ tịch xã, Chu Hồng Thiên càng thêm hiểu rõ ý đồ của Cố Hồng Quân.
Ngồi không lâu sau thì cửa phòng được mở ra. Cố Hồng Quân mỉm cười từ ngoài đi vào.
Lần này chỉ có một mình Cố Hồng Quân đi vào. Thư ký và lái xe đều ở ngoài.
- Bí thư Cố.
Chu Hồng Thiên và Vương Trạch Vinh cùng đứng lên.
- Ha ha, Tiểu Vương đến.
Cố Hồng Quân bắt tay Vương Trạch Vinh, mặt đầy nụ cười.
Ngồi trong phòng một lát, Vương Trạch Vinh trên cơ bản đã nghĩ ra mục đích của Cố Hồng Quân. Cố Hồng Quân không phải coi trọng mình, mà là Trương Tất Trường.
Phất tay đuổi nhân viên phục vụ ra, Cố Hồng Quân dựa lưng vào sô pha mà nói:
- Tiểu Vương, tôi nghe lão Chu nói cậu rất chăm chỉ làm việc, là một nhân tài. Vì thế tôi đến gặp cậu.
- Đều là do các lãnh đạo giúp đỡ.
Vương Trạch Vinh nhìn lão Chu một cái ra vẻ cảm ơn. Dù nói như thế nào thì lão Chu có thể mang mình đến đây, ân tình là có.
- Ừ, tư tưởng của Tiểu Vương rất được. Bất cứ thành tích nào đạt được cũng không nằm ngoài tổ chức. Quan trọng là phải dựa vào tổ chức thì tiền đồ mới phát triển.
Cố Hồng Quân vừa cười vừa nói.
Nghe đến đây Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi lạnh. Trong lời của Cố Hồng Quân tiết lộ một ý. Dựa vào tổ chức, mà Cố Hồng Quân là Bí thư huyện ủy huyện Khai Hà, tổ chức là Cố Hồng Quân.
Thấy Vương Trạch Vinh gật đầu, Cố Hồng Quân móc thuốc ra ném cho Chu Hồng Thiên và Vương Trạch Vinh mỗi người một điếu.
- Ừ, Tiểu Vương rất được.
Cố Hồng Quân hít sâu một hơi rồi nói.
- Tiểu Vương à, bí thư Cố rất bận công tác mà còn dành được thời gian gặp cậu, điều này tỏ rõ tổ chức quan tâm đến cậu. Cậu phải nắm bắt cơ hội.
Chu Hồng Thiên cũng nghĩ ra. Xem ra Cố Hồng Quân muốn kéo Vương Trạch Vinh, nên nhắc nhở Vương Trạch Vinh một chút.
Đầu Vương Trạch Vinh bắt đầu đổ mồ hôi. Hắn biết lần gặp mặt này ẩn giấu đao kiếm. Bí thư huyện ủy đã hạ thể diện xuống để quan hệ với mình. Nếu mình không thức thời thì sẽ là tấn công đầy bão tố.
Làm sao bây giờ? Vương Trạch Vinh thật không có chuẩn bị về tâm lý. Hắn cẩn thận suy nghĩ. Hòa Quốc Hùng đã sớm mang mình đi gặp Trịnh Chí Minh, Trịnh Chí Minh cũng có ý nhận mình. Bây giờ Cố Hồng Quân lại coi trọng mình. Mình từ lúc nào lại thơm tho như vậy.
Rót thêm nước cho Cố Hồng Quân và Chu Hồng Thiên, một bên Vương Trạch Vinh lén nhìn trộm Cố Hồng Quân.
Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của Cố Hồng Quân yếu hơn trước, lúc trước màu đỏ khá nhiều mà bây giờ chỉ còn hai tia.
Xem ra tin tức truyền ra kia là thật. Bí thư thị ủy bị điều đi đã tạo thành uy hiếp rất lớn đối với Cố Hồng Quân.
Thấy Vương Trạch Vinh chậm chạp không tỏ thái độ. Cố Hồng Quân ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng có chút tức giận. Thằng ranh Vương Trạch Vinh này không biết thời thế.
Vương Trạch Vinh cắn răng rồi nói:
- Bí thư Cố, tôi có chút tình huống muốn báo cáo với ngài một chút.
Cố Hồng Quân mỉm cười gật đầu nói:
- Cậu nói đi.
- Bí thư Cố, từ trước đến nay, phó bí thư Chu vẫn rất chiếu cố tôi. Nhưng cả xã Hoàn Thành đều biết tôi là do một tay bí thư Hòa Quốc Hùng đề bạt lên. Tôi chăm chỉ làm việc, phó bí thư Chu cũng hiểu cho tôi. CHỉ cần công việc mà phó bí thư Chu an bài, tôi nhất định cẩn thận làm tốt, chưa từng bởi vì quan hệ với ai mà chậm công việc.
Vương Trạch Vinh cảm thấy mình càng lúc càng biết nói.
Cố Hồng Quân cười ha hả, hắn coi như đã hiểu được suy nghĩ của Vương Trạch Vinh. Thằng ranh này cảm thấy mình là người của Hòa Quốc Hùng, nếu dựa vào bên mình sẽ bị người ta chửi. Nhưng lại tỏ rõ sẽ nghe lời Chu Hồng Thiên, muốn một chân giẫm hai thuyền. chẳng qua như vậy cũng tốt, xem ra thằng này không quyết tâm theo bên kia, mình có thể sử dụng.
Chu Hồng Thiên không hiểu hết, nghe xong lời này của Vương Trạch Vinh, Chu Hồng Thiên nghĩ rằng Vương Trạch Vinh có ý từ chối dựa dẫm. Vì thế trên mặt liền tỏ vẻ khó chịu.
Vương Trạch Vinh nâng cốc lên không ngừng uống. Cố Hồng Quân lại hút thuốc.
Cố Hồng Quân bây giờ có chút khó khăn. Sau khi bí thư thị ủy bị đổi đi, hắn mất sự ủng hộ mạnh. Trương Thuận Tường và Trịnh Chí Minh bây giờ hợp sức đang không ngừng tranh quyền đoạt lợi với mình. Cố Hồng Quân muốn mau chóng thay đổi tình hình trước mặt.
Nhìn Vương Trạch Vinh bất an ngồi ở trước mặt, Cố Hồng Quân thở dài một tiếng. Tất cả xem ra phải dựa vào người thằng ranh này. Nếu như có thể qua Vương Trạch Vinh để kết nối với Trương Tất Trường, tất cả sẽ thay đổi. Đương nhiên tình hình trước mắt thì tốt nhất là Vương Trạch Vinh không bị người của đối phương lôi kéo.
- Tiểu Vương, nghe lão Chu nói thành tích của cậu ở xã Hoàn Thành rất tốt, phải chuẩn bị nhận trọng tránh nặng hơn.
Cố Hồng Quân nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh.
Như vậy cũng được sao? Vương Trạch Vinh còn tưởng rằng mình dù không đắc tội cũng làm Cố Hồng Quân khó chịu. Nhưng không ngờ Cố Hồng Quân lại nói sẽ tăng trọng trách cho mình.
- Bí thư Cố, tôi nhất định chăm chú làm việc, quyết không làm tổ chức bị loạn.
Vương Trạch Vinh cũng không biết mình nên nói gì. Mục đích của Cố Hồng Quân xem ra là không hy vọng mình qua lại tốt với đám người Trịnh Chí Minh. Nhưng mình ở trong xã Hoàn Thành, sao có thể không cùng một chỗ với Hòa Quốc Hùng – người của Trịnh Chí Minh.
- Hôm nay cứ như vậy đi. Tiểu Vương, sau này có việc trực tiếp đến tìm tôi, phải tin vào tổ chức.
Cố Hồng Quân trước khi đi còn thân thiết vỗ vai Vương Trạch Vinh. Sau khi biết Vương Trạch Vinh và Hòa Quốc Hùng không phải quá thân, hắn liền có biện pháp.
Chu Hồng Thiên rời đi, Chu Hồng Thiên còn không rõ thái độ của Cố Hồng Quân. Nói Cố Hồng Quân khó chịu với Vương Trạch Vinh, nhưng lúc gần đi lại nói sẽ đề bạt Vương Trạch Vinh. Nói hài lòng thì lại không phù hợp với việc Vương Trạch Vinh không chịu dựa vào.
- Tiểu Vương, bí thư Cố rất bận rộn mà dành thời gian gặp cậu đã nói rõ bí thư rất coi trọng cậu. Nhưng lời vừa rồi của cậu lại làm cho lãnh đạo thất vọng.
Chu Hồng Thiên bây giờ cũng không rõ cảm giác của mình với Vương Trạch Vinh. Thật lòng mà nói nếu không ghen ghét Vương Trạch Vinh là không thể. Chu Hồng Thiên chưa thấy Cố Hồng Quân đối đãi với ai khách khí như với Vương Trạch Vinh. Nghĩ tới vị quan to trên ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy kia, Chu Hồng Thiên thở dài một tiếng trong lòng. Ai bảo mình không có hậu trường mạnh như vậy!
Sau khi Cố Hồng Quân rời đi, Vương Trạch Vinh liền yên tâm. Hắn quan sát quan khí của mình thì thấy nó không những không yếu đi, mà còn dày đặc hơn một chút.
Chẳng lẽ mình sẽ tiến bộ.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 35: Ngoại giao phu nhân, Đinh Lỗi bày ý tốt
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Công việc trong xã đã khôi phục bình thường. Các phòng ban đều đã về với công việc, cần làm gì cũng làm đó. Đương nhiên đây chỉ là hiện tượng bên ngoài, cũng có người vụng trộm bàn tán.
Hạ Sơn chết đi, vị trí chủ tịch xã liền bỏ trống. Đương nhiên có vài người nhỏ nước miếng với vị trí này. Bọn họ bắt đầu tranh đoạt mạnh mẽ.
Rất nhiều người cũng nhìn ra người có thể lên làm chủ tịch xã nhất chính là Chu Hồng Thiên. Chu Hồng Thiên theo vị trí là đứng thứ ba trong xã. Theo quy củ bình thường thì sẽ do Chu Hồng Thiên giữ chức phó bí thư và chủ tịch xã là phù hợp nhất. Nhưng hai phó chủ tịch xã khác là Chu Thu Lệ và Đinh Lỗi cũng không ngồi không. Huống hồ bọn họ cũng không muốn chắp tay dâng vị trí màu mỡ đó cho kẻ khác.
Trong chốn quan trường người càng có quan hệ càng muốn lên chức.
Chu Thu Lệ cũng là người của Cố Hồng Quân. Tuy nói đứng bên Chu Hồng Thiên, nhưng đối mặt với vị trí mê người đó, Chu Thu Lệ vẫn không nhịn được. Bây giờ cứ cách ngày là Chu Thu Lệ lên báo cáo công việc với Cố Hồng Quân. Ngoài thằng mù ra thì ai cũng biết cô ta báo cáo nhằm mục đích gì.
Đinh Lỗi là người của thường vụ, phó chủ tịch Cao Thượng Minh. Sau khi Trịnh Chí Minh tỏ vẻ mạnh mẽ, Cao Thượng Minh liền đứng về phía Trịnh Chí Minh. Cho nên bình thường Đinh Lỗi cũng ủng hộ Hòa Quốc Hùng. Hắn cũng rất thèm muốn vị trí chủ tịch xã. Đinh Lỗi thấy Chu Thu Lệ bắt đầu hành động, dưới mông như có lửa đốt. Hàng ngày Đinh Lỗi đều báo cáo công việc với Cao Thượng Minh.
Đương nhiên cũng có người không nghĩ như vậy. Bọn họ nghĩ đến chuyện Vương Trạch Vinh bắt tay trước đây, nên chức chủ tịch xã này không biết chừng có người đột nhiên nhảy ra.
Hạ Sơn chết, mọi người đều đỏ mắt nhìn vị trí đó. Người có hy vọng tự nhiên không bỏ qua cơ hội này. Người khác cũng đang âm thầm sử dụng, Vương Trạch Vinh có quan hệ mạnh chẳng lẽ là thánh à mà không động tâm? Rắm, nói Vương Trạch Vinh không động tâm thì quỷ mới tin. Thế nên hươu chết vào tay ai còn không thể biết.
...
Không nói đến trong xã suy nghĩ như thế nào, Vương Trạch Vinh bây giờ muốn im ắng cũng khó. Hắn đi trên đường cũng luôn có người cung kính chào hỏi hắn.
- Tiểu Vương, cuối tuần có lịch gì không?
Đinh Lỗi vừa lúc ra khỏi cổng thì thấy Vương Trạch Vinh liền chủ động đi tới, bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói.
Hai người bởi vì quan hệ công việc nên gần đây thường xuyên xuống thôn kiểm tra, khá quen thuộc.
Nghe được Đinh Lỗi hỏi như vậy, Vương Trạch Vinh tưởng rằng hắn có công việc gì cần làm, liền nói:
- Phó chủ tịch Đinh, cuối tuần tôi rảnh. Có công việc gì ngài cứ sắp xếp.
- Hmm, không phải công việc. Trưởng thôn Duyên Hà nói ở đó có điểm du lịch khá tốt, mời tôi đến câu cá. Nếu cậu không có việc gì thì đi câu cá với tôi?
Đinh Lỗi cười nói.
- Vậy thì được, tôi đang không có chỗ hoạt động, như vậy thì đi theo lãnh đạo.
Vương Trạch Vinh vốn cũng không thích câu cá, nhưng người ta là lãnh đạo còn mở miệng mời mình. Nếu mình không đi thì tỏ vẻ không tôn trọng lãnh đạo.
- Cứ như vậy đi, đến lúc đó tôi gọi điện cho cậu.
Nói đến đây Đinh Lỗi cười nói:
- Bảo cả Tiểu Lữ cùng đi.
- Cảm ơn lãnh đạo chiếu cố.
Vương Trạch Vinh cười ha hả, nhìn Đinh Lỗi rời đi. Trong đầu hắn suy nghĩ thật nhanh. Đinh Lỗi này hôm nay sao vậy, nhiệt tình quá đáng. Tuy nói gần đây mình có quan hệ khá được với đối phương, nhưng đây đều là vì công việc, chưa đến mức này mà. Đinh Lỗi này không phải ...
Cuối tuần, thôn Duyên Hà.
Thôn Duyên Hà có cảnh sắc khá được, một con sông chảy qua phía tây thôn, rất nhiều người có hồ cá. Nhiều người ở huyện, ở xã thích câu cá đều đến đây.
Mễ Kỳ Vĩ Trưởng thôn Duyên Hà là người khôn khéo biết phát triển kinh tế nên làm thôn nhanh chóng giàu có. Việc xây dựng Hợp tác xã nông nghiệp của thôn Duyên Hà cũng làm khá tốt, tập trung những người tản mạn vào Hợp tác xã nông nghiệp, thôn Duyên Hà nhiều lần được huyện khen ngợi.
Lữ Hàm Yên nhận được Vương Trạch Vinh báo liền vô cùng vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Vương Trạch Vinh dẫn nàng đi chơi. Lữ Hàm Yên sau khi ăn mặc cẩn thận liền xinh như hoa.
Xe M3 Đinh Lỗi tạm thời trưng dụng từ một công ty, xe này dùng để đi trên đường khó khăn trong thôn rất tốt.
Đinh Lỗi lần này cũng mang theo vợ của mình. Đây là một người phụ nữ hơn 30 tuổi khá đẹp, nghe nói là bác sĩ ở bệnh viện.
Đinh Lỗi lái xe rất tốt, xe đi khá nhanh nên không lâu sau đã tới thôn Duyên Hà. Mễ Kỳ Vĩ đã sớm chờ ở trên đường, vừa thấy xe liền vội vàng đến đón, nói chuyện vài câu liền lên xe. Do Mễ Kỳ Vĩ dẫn đường, mọi người nhanh chóng tiến vào một nơi có cảnh rất đẹp.
Bóng liễu rủ, nước mênh mông làm nơi này trông rất yên bình.
- Phó chủ tịch Đinh, chánh văn phòng Vương, không phải tôi khoe khoang, tất cả các hồ câu cá trong xã không đâu có thể so sánh với nơi này. Vì làm hồ câu này mà tôi dồn rất nhiều tâm sức. Hồ câu chia thành hai bộ phận. Một là mở ra với quần chúng nhân dân bình thường, một là những người có thân phận như các ngài mới tiến vào được.
Nghe xong Mễ Kỳ Vĩ giới thiệu, Vương Trạch Vinh không khỏi cười thầm trong lòng, cũng rất hài lòng vì Mễ Kỳ Vĩ đã chia cấp bậc câu cá.
Con người so sánh chính là địa vị và thân phận.
Đinh Lỗi cảm thấy mình rất có mặt mũi. Hắn nói với Vương Trạch Vinh:
- Lão Mễ rất được, có năng lực, chăm chỉ làm việc.
Nghe Đinh Lỗi khen, Mễ Kỳ Vĩ cười đến độ mặt nhăn nhúm lại như bông hoa cúc khô. Mễ Kỳ Vĩ xoay người gọi mấy cô gái nông thôn mang đồ ăn, hoa quả lên.
Nói là câu cá không bằng đi ngắm cảnh, vợ Đinh Lỗi kéo Lữ Hàm Yên sang bên nói chuyện và đi dạo. Đinh Lỗi và Vương Trạch Vinh ngồi ở trên bàn cầm cần câu.
Hai người cách nhau một chiếc bàn nhỏ, Đinh Lỗi chủ động rót trà cho hai người rồi nói:
- Cảnh quan nơi này rất được.
Làn nước xanh biếc, gió thổi mát rượi làm Vương Trạch Vinh cảm thấy đây là nơi thư giãn rất tốt. Vương Trạch Vinh liền khen:
- Phó chủ tịch nói rất đúng, nơi này rất được.
- Tiểu Vương, sao cậu lại tới xã này công tác? Theo năng lực thì cậu có thể đến nơi tốt hơn để làm mà.
Đinh Lỗi ra vẻ tùy ý mà hỏi.
Lần trước chuyện “Vương Trạch Vinh bắt tay” tạo thành ấn tượng rất sâu trong lòng Đinh Lỗi. Từ trước đến giờ Đinh Lỗi vẫn không coi trọng cán bộ xã. Đinh Lỗi luôn cho rằng mình từ phòng giáo dục đi ra nên từ mặt nào cũng hơn người một bậc. Nhưng mà sau khi thấy Vương Trạch Vinh bắt tay Trương Tất Trường, hắn giật mình phát hiện bên cạnh còn một con Hắc mã. Đinh Lỗi cảm thấy dù như thế nào cũng phải kéo gần quan hệ với Vương Trạch Vinh. Hôm nay Đinh Lỗi mời Vương Trạch Vinh đến đây là tăng cơ hội giao lưu.
Nghe Đinh Lỗi hỏi, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cho dù đi đâu cũng có thể rèn luyện, công tác ở xã làm tôi học được rất nhiều.
Vương Trạch Vinh không thể nói mình không có hậu thuẫn với Đinh Lỗi. Mà mình có nói vậy Đinh Lỗi cũng không tin mà. Vì vậy đành trả lời một cách hàm hồ.
Quả nhiên là đi xuống học tập.
Đinh Lỗi một lần nữa xác định nguyên nhân Vương Trạch Vinh xuống xã làm việc, căn bản là quá độ. Nhưng lại xuất hiện một vấn đề, nếu là quá độ thì sao Vương Trạch Vinh lại làm ở vị trí nhân viên bình thường ba năm?
- Tiểu Vương, năng lực của cậu mọi người đều thấy. Sau đây tôi muốn báo cáo lên cấp trên tăng trách nhiệm cho cậu.
Đinh Lỗi nói chuyện một lát rồi đưa ra ý của mình.
- Cảm ơn phó chủ tịch đã tin tưởng tôi. Chỉ là năng lực của tôi có hạn.
Vương Trạch Vinh khiêm tốn vài câu nhưng trong lòng lại nói: “Tăng trách nhiệm cho mình là hắn có thể quyết định sao? Mẹ nó chứ, Đinh Lỗi nhiều nhất là một phó chủ tịch xã. Chẳng lẽ có thể cho mình lên làm phó chủ tịch xã?’
Lời Đinh Lỗi không tạo được tác dụng gì đối với Vương Trạch Vinh.
Đinh Lỗi rõ ràng mình có sức nặng gì, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu mình lên làm chủ tịch xã thì nhất định phải mượn sức Vương Trạch Vinh này. Không phải do bản thân hắn, không phải do năng lực công tác mà chủ yếu do quan hệ sau lưng. Quan hệ này rất có tương lai”.
Lần câu cá này, Đinh Lỗi có mục đích rất đơn giản. Đó là tạo quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Đinh Lỗi là một người có suy nghĩ. Hắn biết Vương Trạch Vinh có chỗ dựa mạnh như vậy, sớm muộn cũng sẽ lên vị trí cao hơn nhiều. Nếu hôm nay tạo tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh, lợi dụng quan hệ này thì mình sẽ phát triển mạnh.
Ngẩng đầu nhìn về phía vợ thấy đang nói chuyện rất vui vẻ với Lữ Hàm Yên, Đinh Lỗi cười thầm trong lòng “Phải dựa vào phụ nữ để kéo gần quan hệ mới được. Tin rằng vợ mình quan hệ tốt với Lữ Hàm Yên thì không khó để nhờ Vương Trạch Vinh”.
Đang nghĩ đến đây cần trong tay Đinh Lỗi trầm xuống:
- Cá cắn câu rồi.
- Hây, phó chủ tịch đúng là may mắn.
Vương Trạch Vinh phối hợp nói.
Một con cá lớn liều mạng giãy dụa trên mặt nước, bọt nước bắn tung tóe.
Vương Trạch Vinh vốn nghi ngờ Đinh Lỗi hẹn mình đi câu là có mục đích, nhưng thấy đối phương chăm chú câu cá như vậy. Vương Trạch Vinh lại có chút xấu hổ vì mình nghi ngờ Đinh Lỗi.
- Trạch Vinh, em nhận Quách Anh tỷ là chị nuôi.
Lữ Hàm Yên chạy đến bên cạnh Vương Trạch Vinh, hưng phấn nói:
- Quách tỷ là bác sĩ ở bệnh viện huyện, chị ấy rất giỏi.
- Cảm tình tốt là được.
Vương Trạch Vinh mỉm cười, không ngờ hai người nhanh như vậy đã thành chị em.
Đến tối, Mễ Kỳ Vĩ chiêu đãi rất cẩn thận, rau, cá tươi, rượu ngon trong thôn. Đinh Lỗi và Vương Trạch Vinh vui vẻ uống rượu, rất cao hứng. Lữ Hàm Yên và Quách Anh ở bên cạnh cười cười nói nói. Mấy người ăn tới căng bụng, rất là thỏa thích…
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo