Quyển 2: Sinh Tử Quyết Chiến
Chương 24: Xâm nhập
oo0oo
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Dịch giả:HoaHoa
Biên tập: Linh Đế Make by: Linh Tinh Chi Mộng
Nguồn: 4vn.eu
Mọi người đâu hết rồi.. like nào share nào thanks nào..
ủng hộ cho ae có động lực ra chương cái coi nào
Chương 24: Xâm nhập
Make by Linh Tinh Chi Mộng
“Hô.. hô..hô…”
Lúc này, trong một sơn động tự nhiên rộng rãi mà kín đáo, một đạo thân ảnh nhỏ gầy đang trằn trọc xê dịch. Thân hình này quyền đấm cước đá khắp nơi mang theo tiếng xé gió khe khẽ. Quần áo của hắn đã sớm ước đẫm mồ hôi nhưng hình như vẫn chưa hề có ý tứ dừng lại.
Ánh lửa đỏ rực hừng hực trong sơn động chiếu rọi làm lộ ra khuôn mặt non nớt của một thiếu niên, thiếu niên này chính là Trần Hạo.
Trong gần hai tháng này, Trần Hạo ở trong rừng sâu ngày đêm lịch lãm rèn luyện. Ngày đêm khổ tu, tất cả thời gian đều dành cho việc tu luyện.
Ban ngày thì săn bắt hung thú cấp thấp. Ban đêm thì lại ẩn nấp ngồi tu luyện suốt đêm không nghỉ.
Tu luyện điên cuồng như thế này thì bất kỳ người nào cũng không thể chịu đựng được. Ngoài nghị lực cùng ý chí kiên cường ra còn phải chống chọi với khảo nghiệm tự hành hạ bản thân. Chắc chỉ có Trần Hạo là có thể chịu được loại hình khổ tu như thế này, cũng chỉ với thân thể cường hãn như hắn mới có thể chấp nhận được mà thôi. Đổi lại là người khác thì dù cho có nghị lực cùng quyết tâm như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ chết trong loại tu luyện này.
Đã cùng với Tiêu Cát Hàn ước định sinh tử chiến, nên trong vòng hai tháng hắn đem quyền pháp, cước pháp, bộ pháp mà đệ tử Tiêu gia đều phải học nhanh chóng học xong hết. Sau đó liền đưa ra ý định lịch lãm cùng Tiêu lão. Điều kiện để được phép ra ngoài lịch lãm của đệ tử Tiêu gia là phải đạt đến cấp bậc Võ sĩ. Hơn nữa, dưới tình huống bình thường thì tất cả đều phải tổ đội lại với nhau thành một đội thì mới được đi lịch lãm rèn luyện.
Đây cũng là bất đắc dĩ, cùng với việc ước định quyết chiến với Tiêu Cát Hàn ngày càng đến gần thì áp lực lên hắn ngày càng tăng cao. Gần hai tháng thời gian Tiêu Cát Hàn bế quan khổ tu, dưới sự ủng hộ của Linh Dược bổn gia cùng với Linh Dược mà Tiêu gia cung ứng Tiêu Cát Hàn đã thành công tiến vào Cửu phẩm Võ Sĩ.
Theo Tiêu lão phỏng đoán trong vòng bốn tháng sau Tiêu Cát Hàn rất có thể bước vào hang ngũ Võ Sư. Bản thân Trần Hạo cũng có chút rõ ràng Võ Sư cường đại như thế nào. Hiện tại hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của cấp bậc Võ Sư. Điều này khiến cho Trần Hạo không thể không thừa nhận, hắn vẫn còn đánh giá thấp Tiêu Cát Hàn khá nhiều.
Với loại tốc độ tu luyện như hiện tại thì trong vòng bốn tháng nữa Trần Hạo hắn sẽ không thể nào là đối thủ của Tiêu Cát Hàn được.
Vì thế nên hắn chỉ có thể lựa chọn tiến vào Ma Vân Sơn Mạch tràn đầy các loại hung thú một mình lịch lãm rèn luyện.
Chỉ như vậy thì hắn mới có thể nhanh chóng tăng lên thực lực của chính mình được.
Có hai nguyên nhân chủ yếu khiến cho hắn chọn hình thức một mình tu luyện này.
Thứ nhất, trong Ma Vân Sơn Mạch tràn đầy nguy hiểm, trong bất kỳ thời khắc nào cũng đều có thể gặp phải uy hiếp về tính mạng. Đây chính là phương thức tôi luyện tốt nhất.
Thứ hai, đó là cổ võ thuật Trung Hoa.
Đây mới chính là nguyên nhân khiến cho Trần Hạo nhất quyết chọn Ma Vân Sơn Mạch làm nơi tu luyện. Trong hai tháng thời gian tu luyện tại Tiêu gia hắn cũng không có tu luyện qua cổ võ thuật Trung Hoa, bởi vì hoàn cảnh không cho phép. Có thể nói cổ võ thuật Trung Hoa hoàn toàn không thuộc về thế giới này, và Trần Hạo cũng không có ý định để cho bất kỳ kẻ nào biết đến bí mật này. Nếu bị phát hiện, hắn cũng không cách nào nói rõ được là những công pháp này hắn lấy được từ đâu. Nhận thức của Trần Hạo đối với cái thế giới này vẫn còn quá mơ hồ, cho nên hắn cũng không cách nào so sánh công pháp tu luyện của Tiêu gia cùng với cổ võ thuật Trung Hoa cái nào mạnh cái nào yếu.
Trong khoảng thời gian hai tháng học tập công pháp trụ cột của Tiêu gia, Trần Hạo một mực so sánh nó với cổ võ thuật Trung Hoa. Sau một thời gian so sánh rốt cục hắn cũng không chút do dự hướng Tiêu lão nói đến sự tình ra ngoài lịch lãm rèn luyện.
Đối với Trần Hạo hiện tại mà nói thì không thể nghi ngờ là võ thuật Trung Hoa cổ rất có lợi đối với hắn.
Ngay từ đầu Tiêu lão đã không đồng ý với ý kiến của Trần Hạo, vì lịch lãm ở Ma Vân Sơn Mạch đối với Trần Hạo là hết sức nguy hiểm. Tuy nhiên Tiêu lão lại không chịu được Trần Hạo cứ quấn quýt với các loại lý do kiên định để đi lịch lãm tại Ma Vân Sơn Mạch. Cuối cùng dưới sự cam kết của Trần Hạo là sẽ không xâm nhập vào sâu trong Ma Vân Sơn Mạch lúc đấy Tiêu lão mới đáp ứng.
…
“Hô…”
Trần Hạo cắm đầu chăm chú tu luyện mãi đến lúc trời bắt đầu tờ mờ sáng, cả người đầy mồ hôi thì mới chịu dừng lại.
“Hai tháng thời gian. Thành tích thế này đã tốt hơn khá nhiều so với Lý Nguyên trước kia rồi. Cái thế giới này có vẻ thích hợp để tu luyện hơn Trái Đất rất nhiều. Có lẽ do phát triển khoa học kỹ thuật khá nhanh nên đã khiến cho môi trường tu luyện của Trái Đất bị ô nhiễm dẫn đến việc không thể tu luyện được nữa. Cùng một công pháp lại tu luyện ra hiệu quả khác nhau. Có lẽ đối với Đạo gia công pháp ở cái thế giới này có thể tu luyện được…”
Nằm trong động Trần Hạo toàn thân mỏi mệt không còn sức tự nhủ.
Tuy rằng năm đó tại một di tích Viễn Cổ Đạo gia Lý Nguyên phải dung hết sức lực mới có thể lấy được một cuốn Đạo gia bí tịch, nhưng cuối cùng lại không thể nào đạp bước lên được con đường tu luyện trong cuốn bí tịch đó. Tuy nhiên bây giờ Trần Hạo lại cảm giác được không phải là Lý Nguyên xem không được mà là môi trường của Trái Đất đã hoàn toàn không thích hợp cho việc tu luyện nữa. Nếu không cũng không như hiện tại, người tu đạo đã hoàn toàn tuyệt tích cùng với cổ võ thuật và đạo thuật cùng tuyệt tích theo.
“Còn hai tháng thời gian nữa là tới sinh tử quyết chiến không biết rốt cuộc Tiêu Cát Hàn có bước được vào cảnh giới Võ Sư không nữa. Không ngờ cảnh giới Võ Sư lại cường đại như thế.” Trong đầu Trần Hạo hiện ra lực lượng của Võ Sư mà Tiêu lão biểu diễn qua cho hắn xem. Nghĩ tới đây Trần Hạo liền phát lạnh.
Hai cấp bậc Võ Sĩ và Võ Sư chỉ có chênh nhau một chữ không ngờ lại giống như Chỉ Xích Thiên Nhai. Nguyên lực hung hồn tại bên ngoài cơ thể ngưng tụ thành hộ thể cương khí màu đỏ nhạt, mặc cho Trần Hạo sử dụng bao nhiêu khí lực đều không có một chút lay động. Đây mới chỉ là Nhất phẩm Võ Sư mà Tiêu lão mô phỏng thôi.
Điều này làm cho Trần Hạo nhận thức một điều, nếu như Tiêu Cát Hàn có thể bước vào hàng ngũ Võ Sư thì cho dù đến lúc đó Trần Hạo có sử dụng bao nhiều lực lượng thì đều không thể công phá được, nói gì đến việc đả thương Tiêu Cát Hàn.
Ngoài ra Võ Sư còn có một kỹ năng nữa đó là dùng Nguyên lực cách không giết người.
Điều này khiến cho Trần Hạo đối với lợi thế về tốc độ cũng không còn. Dù tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa thì có thể nhanh hơn Nguyên lực công kich từ xa sao.
Đây đơn thuần chính là chịu chết à.
“Một lần cuối cùng. Nếu như “Trường Sinh Quyết” không thể có tiến triển gì nữa thì ta sẽ chuyển qua tu luyện “Đạo Tạng Bí Yếu” bên trong Đạo gia công pháp kia à” Hít một hơi thật sâu Trần Hạo nói.
Tại Tiêu gia từng bước tu luyện trong thời gian hai tháng, lại tu luyện trong hai tháng nữa tại Ma Vân Sơn Mạch, tổng cộng là bốn tháng trôi qua rồi. Trong khoảng thời gian này hắn cũng không có vi phạm bất kỳ ý nguyện nào của Tiêu lão. Ngoại trừ “Trường Sinh Quyết ” ra hắn không tu luyện thêm bất kỳ công pháp nào khác. Trần Hạo cũng tinh tường các loại công pháp rất kị chuyện pha tạp vào với nhau. Nhưng Trần Hạo khó hiểu chính là, hắn dùng chưa đến hai tháng thời gian đã tu luyện “Trường Sinh Quyết ” tầng thứ nhất đến đại viên mãn. Tại trong đan điền ngưng tụ ra Nguyên lực viễn siêu hơn Tiêu lão tưởng tượng, giúp cho hắn tấn thăng lên Cửu phẩm Võ Đồ đỉnh phong.Vung quyền hay vận chuyển Nguyên lực đều có thể tán phát ra đạo đạo quang mang Nguyên lực màu trắng. Nhưng đến khi tu luyện tâm pháp tầng thứ hai của “Trường Sinh Quyết” thì hễ mỗi lần sau khi ngưng tụ ra được Nguyên lực bàng bạc xong liền đột nhiên biến mất mà không thể nào rõ được nguyên do. Khiến cho hắn đến hiện tại vẫn dừng lại ở Cửu cấp Võ Đồ đỉnh phong.
Mà từ giờ đến thời điểm đệ tử ngoại môn Tiêu gia quyết đấu lúc cuối năm chỉ còn có hai tháng thời gian. Mà ý nghĩa của hai tháng sau chính là quyết chiến sinh tử giữa Tiêu Cát Hàn và Trần Hạo. Không có Nguyên lực cường đại chống đỡ thì cho dù là thân thể Trần Hạo có cường đại đến mấy thì làm sao có thể chiến thắng được người đã bước vào hang ngũ Võ Sư như Tiêu Cát Hàn.
Đây chính là chỗ khiến cho Trần Hạo nhận áp lực nặng nề. Tuy hắn đánh giá thấp năng lực của Tiêu Cát Hàn nhưng nếu không phải do “Trường Sinh Quyết” gặp vấn đề thì cho dù là Tiêu Cát Hàn bước vào cảnh giới Võ Sư thì thế nào?
Trần Hạo không hề biết rằng ngay sau khi hắn nói một lần cuối cùng thử tu luyện “Trường Sinh Quyết ” thì ở chỗ sâu nhất trong đầu hắn liền xuất hiện một chấn động rất nhỏ không thể nào phát giác ra được.
Chậm rãi ngồi xuống xếp bằng tiếp tục bắt đầu tu luyện “Trường Sinh Quyết ” tầng thứ hai, rất nhanh hắn liền dứt bỏ hết tạp niệm tiến nhập vào trạng thái tu luyện.
Quyển 2: Sinh Tử Quyết Chiến
Chương 25: Ngũ Phẩm Võ Sư (1)
oo0oo
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Dịch:Dao Quan
Biên: Linh Đế Make by: Linh Tinh Chi Mộng
Nguồn: 4vn.eu
Chương 25: Ngũ Phẩm Võ Sư (1)
Make by Linh Tinh Chi Mộng
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua cùng với sự vận chuyển của “Trường Sinh Quyết”, trên người Trần Hạo liền bắt đầu tản mát ra nhàn nhạt hòa quang màu ngà sữa. Theo thời màu dần trôi thì màu sắc cũng càng ngày càng đậm lên. Màu sắc hào quang này chính là biểu tượng cho Nguyên lực Cửu phẩm Võ Đồ.
…
Ngọn lửa trong nội tâm được Trần Hạo đốt lên lúc trước cũng dần dần tắt đi theo thời gian. Trong sơn động hắc ám chỉ còn lại hơi thở của Trần Hạo là thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy, còn lại thì hầu như chìm vào trong phiêu đãng và tĩnh lặng.
Tâm thần Trần Hạo chìm đắm trong đan điền cảm nhận Nguyên lực đang vận chuyển đến cực hạn hắn liền vận chuyển tâm pháp “Trường Sinh Quyết” tầng thứ hai.
Hào quang của Nguyên lực màu trắng ngày càng đậm dần lên ,càng ngày càng mãnh liệt hơn, càng ngưng tụ hơn.
Ba canh giờ sau Trần Hạo kết thúc tu luyện. Hắn mở mắt, từ trong hai con người màu đen lấp lánh xuất hiện một đạo quang mang màu trắng đậm đặc. Cảm giác toàn thân mỏi mệt bủn rủn đều được quét sạch. Nhìn hắn lúc này chỉ thấy càng thêm sinh long hoạt hổ tinh khí tràn đầy.
Đây đã là lần tu luyện cuối cùng, nếu vẫn như trước không hiểu được nguyên do tại sao Nguyên lực lại biến mất, hắn sẽ thử phương pháp tu luyện khác. Tuy nhiên khiến Trần Hạo chờ mong chính là lần tu luyện này không giống như trước. Nguyên lực hiện tại sinh động dị thường giống như có linh tính vẫn ở lại trong đan điền như ý nguyện. Sau khi thu công Nguyên lực ngưng tụ được đều tập trung hết vào hạch tâm của đan điền, cuối cùng tụ tập vào một chỗ. Ngoài ra chúng còn chậm rãi xoay quanh hạch tâm đan điền chậm rãi co rút lại.
“Không lẽ lại thành công?”
Sau vài phút cảm ngộ biến hóa của Nguyên lực trong đan điền xong, trong ánh mắt hắn không che dấu được sự hung phấn trong long thầm nghĩ. Lúc trước có lẽ Nguyên lực đã biến mất nhưng bây giờ lại không có như thế.
“Hô …Hẳn là thành công rồi. Chỉ cần cố gắng đem Nguyên lực hiện tại ngưng tụ đến trình độ hùng hậu sẽ phát sinh biến hóa về chất bước vào Võ Sinh cảnh giới. Chỉ còn lại hai tháng nữa thôi, về mặt lực lượng ta phải tuyệt đối phá được phòng ngự của Tiêu Cát Hàn. Bằng không sẽ không có cơ hội chiến thắng. Ít nhất ta cũng phải tăng lên được cảnh giới Võ Sĩ mới có cơ hội”. Trong hai tròng mắt của Trần Hạo bắn ra hai đọa tinh quang, rất nhanh đã có quyết định. Trong hai tháng tu luyện cổ võ thuật Trung Hoa này hắn về mặt chiêu thức, tốc độ , phản ứng … tất cả đều không có vấn đề tuyệt đối không yếu hơn Tiêu Cát Hàn. Giờ hắn chỉ thua kém về nặt lực lượng mà thôi.
Nếu như khi quyết đấu mà lại thua kém về mặt lực lượng có khác gì châu chấu đá xe .Không thể phá được phong ngự của Tiêu Cát Hàn thì hắn sẽ nằm ở thế bất bại.
Cho nên việc cấp bách bây giờ chính là phải tăng lên lực lượng của Nguyên lực đủ để cho mình có thể phá vỡ được năng lực phòng ngự của Võ Sư là hộ thể cương khí.
“Hô…”
Thở phảo nhẹ nhõm một hơi Trần Hạo liền cầm lên trường kiếm ở bên người. Bên trong động lúc này tối om, đống lửa đã sớm bị dập tắt chỉ có một chút ánh sáng từ bên ngoài động khẩu chiếu vào. Hiển nhiên bên ngoài trời đã sáng.
Sơn động này là lúc Trần Hạo khi mới tiến vào Ma Vân Sơn Mạch trong khi săn giết một đầu mãng xà thân dài vài mét mà tìm được đây chính là xào huyệt của con mãng xà đó .Trong lúc đuổi giết mãng xà Trần Hạo bất ngờ phát hiện nơi này lại chỉ có thể chứa vừa được một người.
Ở bên trong cửa động uốn lượn mấy mét sau đó liền rộng rãi hẳn lên khác hẳn với các động thiên khác. Cho nên nó liền trở thành nơi ở tạm thời của Trần Hạo hắn.
Bò sát theo vách động ra ngoài đẩy thạch đầu ở cửa động ra xong. Rồi lại lấy thạch đầu che kín cửa động lại thân hình liền nhoáng lên vài cái tiến vào trong thâm sơn tiếp tục quá trình tu luyện của mình.
…
Trong nháy mắt trải qua gần 2 tháng.
Tiêu gia, còn có hai ngày nữa là đến ngày đại bỉ.(đại hội tỷ thí)
Các đệ tử Tiêu gia hai mươi tuổi trở xuống, bắt đầu rộn ràng hẳn lên, cái ngày bọn hắn chờ đợi nhất cuối cùng cũng tới. Nhất là cuộc tranh tài của đệ tử chữ ‘Cát’ cùng đệ tử chữ ‘Tường’. Hai đời đệ tử này chính là tâm điểm cho lần đại bỉ mỗi người đều phải tham gia. Lần đại bỉ này rất quan trọng vì xếp hạng cuối cùng quyết định đến đãi ngộ của họ tại Tiêu gia trong nửa năm kế tiếp.
Cái này không còn là vấn đề thể diện, đồng dạng tham gia cũng có chỗ tốt. Nhất là mười người đứng đầu của mỗi đời đệ tử có hưởng thụ đãi ngộ mà các đệ tử còn lại chỉ có thể chảy nhỏ dãi. Đáng tiếc, Trần Hạo vốn có tư cách hưởng thụ, nhưng chưa được hưởng thụ mà thôi.
Từ mười ngày trước, các đệ tự không còn tập trung tu luyện mà đều toàn bộ tách ra tự tu luyện lấy. Có lẽ do ngày đại bỉ của gia tộc càng lúc càng gần nên gương mặt ai cũng có vẻ quyết tâm ra sức tu luyện.
…
Tiêu gia, trong phòng Tiêu lão.
“Lão tổ tông, tiểu sư đệ chắc không có xảy ra vấn đề gì chứ? còn có hai ngày nữa là đại bỉ gia tộc băt đầu rồi, sao còn vẫn chưa về tới a?”
Tiêu Cát Yên đừng phía dưới nhìn lên lão giả đang ngồi tu luyện, ánh mắt lo lắng hỏi han.
Tiêu Cát Yên tuy rằng năm nay tuổi còn nhỏ, tính cách lại đơn thuần, nhưng cũng hiểu được Trần Hạo chính là vì mình mới bị Tiêu Cát Hàn chèn ép. Điều này làm cho nội tâm nàng vô cùng áy náy. Nàng cũng biết Tiêu lão quyết không để Trần Hạo chết trong tay Tiêu Cát Hàn, nhưng chung quy cũng thấy áp lực thay cho Trần Hạo đẳng cấp của hai bên quá khác nhau a.
Nếu không, Trần Hạo cũng không quyết tuyệt đưa ra quyết định đi Ma Vân Sơn Mạch lịch lãm trong khi cấp bậc mới chỉ ở Võ đồ, mà nơi đó cấp bậc Võ sĩ đi vào một mình muốn toàn mạng trở ra rất khó.
Tất cả những điều này đều là do Tiêu Cát Hàn ép buộc…
Mà bây giờ Trần Hạo đi một lúc dĩ nhiên là hết bốn tháng trời. Trong hàng ngũ đệ tử Tiêu gia chính là truyện trước nay chưa từng có. Mặc dù là lịch lãm, bình thường đến mức nhiều lắm cũng nửa tháng hay một tháng sẽ gặp người của gia tộc để nhận tiếp tế. Sau đó điều chỉnh một chút mới vào lại tiếp. Đằng này Trần Hạo liền một đi không trở lại suốt bốn tháng không thấy tăm hơi đâu cả.
Trần Hạo nếu thực xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tiêu Cát Yên thật sự áy náy suốt đời.
“Không được nhắc đến tiểu tử đó…”
Tiêu lão vốn đang thần sắc hững hờ, nghe Tiêu Cát Yên nhắc đến Trần Hạo, nhất thời nộ khí xung thiên, mắt trừng trừng râu vểnh lên, bộ dáng dực dọc quát to một tiếng.
Tiêu Cát Yên thè lưỡi, không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị này, cũng là gặp mấy lần nên chai mặt rồi.
Đương nhiên, cũng chỉ khi nào nàng nhắc đến tên Trần Hạo là Tiêu lão mới không để ý phong phạm nổi nóng như vậy. Chỉ là Tiêu Cát Yên cũng không biết vì sao lão tổ tông lại bực dọc như vậy, nhưng cũng đoán được nhất định có liên quan đến Trần Hạo, mơ hồ hiểu được chút ít.
Lúc trước, Trần Hạo mạnh mẽ xin đi lịch lãm tại Ma Vân Sơn Mạch một thời gian, Tiêu lão vốn sống chết cũng không đáp ứng, sau lại bị cuốn lấy suốt ngày không có biện pháp gì, nên đánh đáp ứng Trần Hạo.
Chẳng qua, Trần Hạo vừa bước chân rời đi lão liền tức tốc bám theo. Dù sao, Trần Hạo chính là đệ tử thiên tài trong thiên tài mà Tiêu lão học đạo cả trăm năm mới gặp được, hắn không muốn để Trần Hạo gặp nguy hiểm gì trong Ma Vân Sơn Mạch, liền đưa ra quyết định âm thầm đi theo để bảo hộ.
Nhưng làm cho Tiêu Cát Yên kinh ngạc chính là vừa qua ba ngày đã thấy Tiêu lão mang khuôn mặt buồn bực trở về Tiêu gia. Theo đó Tiêu Cát Yên chạy tới chỉ hỏi một chút xíu về Trần Hạo liền bị Tiêu lão nổi khùng chửi om sòm tỏi, thậm chí trên gương mặt già nua còn thấy cả màu đỏ hồng…
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh này, Tiêu Cát Yên kêu lên một tiếng kinh ngạc, khiếp sợ, nhưng sau dần thấy nhiều rồi cũng thành thói quen.
“Lão tổ tông, người ta đây không phải là lo lắng cho đệ tử bảo bối của ngài sao… hắn thật không có việc gì chứ? chỉ còn hai ngay thời gian a… chẳng lẽ tiểu đệ hắn không dám trở về sao?”
“Không dám? Hắn ngay cả lão tổ tông ta cũng dám… ngươi không cần phải lo lắng cho hắn. Lần đại bỉ này tiểu tử thúi kia chắc chắn sẽ quay trở lại…”
“Lão tổ tông a, làm sao mà ngươi biết chắc vậy? nói một chút cho Yên nhi biết đi…”
“Tiểu tử đó chính là một tên biến thái, nói cái gì mà nói… tốt lắm, cũng chỉ còn hai ngày thời gian, ngươi cũng đừng tới đây nữa lo chuyên tâm tu luyện đi… đi thôi, đi thôi…”
“A..”
Tiêu Cát Yên quyệt quyệt miệng, xoay người đi tới của bỗng ngoáy đầu lại nhìn Tiêu lão nói một câu:
“Lão tổ tông, không phải ngài bám theo tiểu sư đệ rồi mất dấu chứ?”
“Nói bậy, nào có chuyện đó… lão tổ tông ta chính là cấp bậc Võ Đế nha chính là cao thủ trong cao thủ, sao lại để mất dấu hắn? chính là không muốn quản tiểu tử hắn thôi… đừng nói nhảm nữa, đi nhanh đi nhanh…”
Tiêu lão nhắc đến chuyện này lại đau đớn, bộ mặt già nua lại đỏ lên, giả bộ tức giận muốn giáo huấn Tiêu Cát Yên, nói.
Thiệt tình là quá mất mặt a, mình đường đường cấp bậc Võ Đế cũng tính là cao thủ, lại để một tên võ đồ nho nhỏ trốn thoát khỏi mắt, vậy cũng thôi đi đằng này hắn còn để lại đủ loại lý do nào là buông thả bản thân để tiến vào tu luyện, chủ yếu là nói Tiêu lão cũng không cần tiếp tục đi theo nữa…
“Hi hi…”
Tiêu Cát Yên cười duyên một tiếng, rất nhanh chạy ra khỏi phòng.
Quyển 2: Sinh Tử Quyết Chiến
Chương 25: Ngũ Phẩm Võ Sư (2)
oo0oo
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Dịch: DaoQuan+Linh Đế
Biên: Linh Đế Make by: Linh Tinh Chi Mộng
Nguồn: 4vn.eu
Chương 25: Ngũ Phẩm Võ Sư (2)
Make by Linh Tinh Chi Mộng
Vừa đi ra khỏi phòng, Tiêu Cát Yên nhíu nhíu mày tự nhủ:
“Khẳng định là bị ta đoán trúng… nhưng lão tổ tông làm sao lại không lo lắng chút nào chứ? Tiểu sự đệ đích xác lợi hại, tu luyện Trường Sinh Quyết lúc nhập môn vô cùng gian nan, vậy mà hắn mới có hai tháng trời đã tấn thăng đến cửu phẩm võ đồ rồi, có thể so với ta chính là nhanh gấp mấy lần, hiện tại không biết đạt tới cảnh giời gì… chỉ còn có thời gian hai ngày… Cát Hàn sư huynh…”
Nghĩ đến Tiêu Cát Hàn, Tiêu Cát Yên chậm rãi nhíu mày.
Cho tới nay, ấn tượng về Tiêu Cát Hàn ở trong lòng nàng rất tốt, cũng chính là vị sư huynh mà nàng tôn kính thậm chí là sùng bái. Nhất là khi Tiêu Cát Hàn đối với nàng còn tốt hơn ca ca ruột thịt, được cưng chiều đủ thứ thành ra nàng có thói quen cứ dựa dẫm ỷ lại vào hắn rất lớn. Tiêu Cát Hàn tiến vào Tiêu gia ba năm trong ba năm hai người có thể nói tình cảm như huynh muội ruột thịt.
Nhưng bởi vì Trần Hạo, lại làm cho nàng đối với Tiêu Cát Hàn sinh ra một tia ngăn cách tránh né…….
Nguyên bản nàng muốn tìm Tiêu Cát Hàn giáp mặt hỏi một chút, có điều Tiêu Cát Hàn không cho nàng cơ hội, trực tiếp bế quan đi tu luyện.
Một bên đối với nàng vô cùng sủng ái, so với thân ca ca còn thân hơn một tầng, một bên là tiểu sư đệ dễ thương mà nàng rất thích, hơn nữa tiểu sư đệ lại chính là thiên tài a, nếu hai người có thể sống chung hòa bình chính là mong muốn hiện tại của Tiêu Cát Yên.
Nhưng mà hiện tại cái gì cũng đã muộn, sinh tử quyết chiến thế cục đã định.
May mà có Tiêu lão lên tiếng, khiến Tiêu gia chủ phải đích thân đến điều giải, sinh tử quyết chiến giữa hai người không hẳn sẽ xảy ra.
Hai tháng trước, lục trưởng lão truyền ra, Cát Hàn sư huynh bế quan đã muốn tấn thăng lên nhất phẩm Võ Sư, nghe nói Cát Hàn sư huynh được người trong tộc đưa tặng một gốc Linh Dược cấp năm, lấy thiên phú của hắn mà nói… Tam phẩm Võ Sư cũng có thể đạt đến… tiểu sư đệ vẫn không phải là đối thủ a…
Tiêu Cát Yên mày ngài hơi nhíu lại, cúi đầu vừa suy nghĩ, vừa bước chân ra khỏi Văn Uyên Các.
Linh Dược cấp năm, mặc dù là Ngũ phẩm Võ Sư rèn luyện đều có được hiệu quả kinh nhân. Đối với Võ Sư Nhất phẩm mà nói, hiệu quả tự nhiên càng tốt. Ngay cả Tiêu gia cũng có thể xem là có chút nội tình, nhưng đào hết cả kho gốc Linh Dược cấp năm cũng tương đối có hạn.
…
“Cát Yên”
Tiêu Cát Yên vừa bước ra khỏi Văn Uyên Các thì một âm thanh tao nhã vang lên, một người xuất hiện trên gương mặt còn có tia tươi cười cùng ngạo nghễ.
Tiêu Cát Hàn áo trắng như tuyết, mặt như quan ngọc, xuân phong phơi phới nở nụ cười, bước tới gần Tiêu Cát Yên. Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Cát Yên nửa năm không gặp, nàng ngày càng trổ mã có lồi có lõm đúng là mê người càng nhìn càng khoái chí khiến Tiêu Cát Hàn càng ngoác miệng cười lớn hơn, không chút che dấu sự tán thưởng cùng muôn vàn yêu thương trong mắt.
Hiển nhiên, người này đã đứng sẵn ở cửa rình mò rất lâu.
“Nửa năm không thấy, tiểu muội ngươi ngày càng trông hấp dẫn…”
Tiêu Cát Hàn theo thói quen vươn tay ra sủng nịnh vỗ vỗ yêu đầu Tiêu Cát Yên.
Bất ngờ, chứng kiến Tiêu Cát Hàn xuất hiện , Tiêu Cát Yên có chút giật mình hai mắt mở to, cơ thể không tự chủ đươc lui lại hai bước, nói:
“Cát Hàn sư huynh…”
“Làm sao vậy? không nhận ra sư huynh sao?”
Tiêu Cát Hàn mỉm cười, chậm rãi thu hồi cánh tay đang bơ vơ giữa không trung, nói:
“Nửa năm qua, vì muốn ở vân châu thịnh hội giương danh Tiêu gia mà huynh một mực bế quan tu luyện, ngươi cũng đừng hiểu lầm sư huynnh trong thời gian này không có đi tìm ngươi, ngươi xem sư huynh mới vừa xuất quan đã đi tìm ngươi rồi đây, à cho ngươi đoán xem đây là cái gì?”
Tiêu Cát Hàn nói xong, từ trong lòng lấy ra một hộp trang sức tinh mỹ, trên mặt hắn mang một nụ cười thản nhiên, đối với Tiêu cát yên di nhiên cái tay không chịu yên quơ quơ trước mặt nàng, cứ nghĩ Tiêu cát yên sẽ rất phấn chấn như mọi lần sẽ trực tiếp đưa tay ra đoạt lấy. Nhưng lần này, Tiêu Cát Yên lại làm như không thấy trong tay Tiêu hàn có vật gì, ánh mắt của nàng lại dừng ngay trên mặt hắn.
“Cát Yên… ngươi làm sao vậy? lẽ nào giận sư huynh thật à? Sư thật không có điều gì lừa ngươi a, đích xác là dốc lòng bế quan, nửa năm nay cũng không có gặp qua bất kì kẻ nào, ngươi xem…”
Tiêu Cát Hàn nói.
Vừa nói chuyện đồng thời vận công hơi thở quanh thân hắn trong giây lát liền có biến hóa kinh người.
“Oanh…”
Nguyên lực dao động trong phút chốc quanh thân thể hắn có một lượng nguyên khí bàng bạc phát ra bên ngoài, trên thân thể hắn ngưng tụ một tầng hộ khí nóng đỏ như lửa, quần áo bạch sam không gió mà bay, tóc dài lay động, hơi thở cường đại hơn rất nhiều, trong phút chốc liền hấp dẫn các đệ tử Tiêu gia xung quanh đó, khuôn mặt mọi người vô cùng khiếp sợ dừng bước, nhìn Tiêu Cát Hàn đang đứng ngạo nghễ, trong ánh mắt tràn ngập hâm mộ, cùng ghen tị và kính nể.
…
“Võ Sư a… Cát Hàn sư huynh thật đã bước vào cánh giới Võ Sư, mà nguyên lực dao động cùng với, ảnh sắc này… chỉ sợ là tam phẩm Võ Sư rồi?”
“Oa đúng nha!.. thiệt là lợi hại quá đi! … Tiêu Tường Hạo kia đúng là không biết trời cao đất dày lần này hắn ta chết chắc rồi…”
“Đó là khẳng định, nói không chừng đã sớm chết rồi ấy. Bốn tháng rồi, tiểu tử đó một mình vào trong Ma Vân Sơn Mạch, đến bây giờ vẫn chưa thấy vác xác về…”
“Vậy cũng chưa chắc a, bản thân ta cảm thấy được, tiểu tử đó có khi lại chạy trốn luôn rồi, nói không chừng chạy trốn luôn vào cái thâm sơn cùng cốc nào ngồi run như cầy sấy không dám vác mặt ra nữa.”
“Có thể a! ta mà là hắn… nói không chừng cũng làm như vậy chết không tử tế không bằng vẫn còn sống sao…”
…
“Tứ phẩm… Tứ phẩm Võ Sư?
Tiêu Cát Yên mở to mắt nhìn, khiếp sợ vô cùng nói. Kia là nguyên lực nhưng tụ thành hộ thể cương khí hồng sắc hỏa huyết, cũng không phải ở mức Võ Sư Tam phẩm có thể làm được. Điểm ấy Tiêu Cát Yên so với các đệ tử Tiêu gia phổ thông còn tinh tường hơn. Nhất phẩm đến Tam phẩm, nhiều nhất chính là màu sắc hồng nhạt, tuyệt đối không thể đạt đến hộ khí màu đỏ huyết này được. chỉ có Tứ phẩm Võ Sư trở lên mới có nguyên lực tạo ra màu sắc như thế.
Tiêu Cát Hàn nghe mọi người chung quanh đàm luận… lại nhìn thấy tiểu muội muội gương mặt tràn đầy khiếp sợ, khóe miệng hơi nhếch lên, thoáng qua một tiếng cười mỉm, thanh âm một tia cũng không che giấu tự ngạo của bản thân:
“Không! Là ngũ phẩm.”
…
"Ngũ phẩm..." Tiêu Cát Yên vẻ mặt khiếp sợ thì thào nói...
Nguyên bản nàng đã cho rằng dù thiên phú của Tiêu Cát Hàn có cao như thế nào đi nữa thì có thể tấn thăng đến Tam phẩm Võ sư đã là cực hạn rồi. Nhưng nàng thật không nghĩ đến cuối cùng thì bản thân vẫn còn đánh giá thấp hắn. Không thể không nói, thiên phú cũng ngộ tính như Tiêu Cát Hàn đã vượt xa người bình thường rất nhiều.
Bế quan chỉ nữa năm ngắn ngủi nhưng có thể thăng từ Thất phẩm Võ sĩ lên tới Ngũ phẩm Võ sư....điều này có ý nghĩa như thế nào?
Tiêu Cát Yên hoàn toàn khẳng định, cho dù không có linh căn thì thành tựu trong tương lai của Tiêu Cát Hàn không phải thường nhân có thể so sánh được. Tuyệt đối có thể trở thành cao thủ đứng đầu Tiêu gia.
Phải biết rằng, mặc dù đối với tu sĩ thì linh căn vô cùng trọng yếu, trong một số trường hợp nó còn quyết định con đường tương lai của tu sĩ đó, là nhân tố chủ yếu để đạt tới cảnh giới cao hơn. Thế nhưng...nó cũng không phải là yếu tố duy nhất.
Có một số ngoại lệ, đó là những người có thiên phú tu luyện vô cùng cường đại. Bọn họ có thế bằng vào thiên phú hơn người dùng tốc độ nhanh vô cùng đạt tới Cửu phẩm Võ Hoàng, tại thời điểm trạng thái thân thể đang ở thời kì đỉnh phong nhất cử phá tan bình cảnh bước vào Võ Đế, cảnh giới phân cách lớn nhất của Tu Luyện giả trở thành cao thủ tuyệt đỉnh chân chánh!
Tiêu lão đã từng nói qua về những người này, tuy nhiên người như họ giống như Phượng mao Lân giác vậy, trong một vạn người cũng khó có được lấy một người. Bởi vì sau khi bước vào cảnh giới Võ Sư, cũng không đơn giản như Võ Đồ, Võ Sĩ. Cảnh giới Võ Sư, mỗi một tiểu cảnh giới đều có bình chướng, hơn nữa càng về sau càng gian nan hơn. Điều này có nghĩa mỗi lần tăng lên một phẩm không phải chỉ dựa vào khổ luyện là có thể hoàn thành, còn cần phải chuyên tâm lĩnh ngộ mới được. Rất nhiều người do ngộ tính không đủ nên sau khi bước chân vào Võ Sư thì tiến cảnh trở nên chậm chạp vô cùng. Thậm chí không thể tiếp tục thăng cấp, thành tựu cả đời cũng dừng lại tại đây.
Về phía Tiêu Cát Hàn, sau khi tấn thăng lên cảnh giới Võ Sư hắn lại tiếp tục dùng thời gian một tháng ngắn ngủi dễ dàng vượt qua bốn tầng bình chướng để đạt tới Ngũ phẩm Võ Sư!
Càng trọng yếu hơn khi năm nay hắn mới chỉ mười sáu tuổi!
Tăng cấp với tốc độ như vậy thì đừng nói là Tiêu Cát Yên, cho dù là chính bản thân Tiêu Cát Hàn cũng có chút không ngờ.
Cho tới hôm nay, Tiêu Cát Hàn vẫn luôn rất tự tin đối với thiên phú cùng ngộ tính của mình, chính vì thế nên hắn trước giờ vẫn chưa từng thực sự chú tâm vào việc tu luyện. Mặc dù như thế nhưng hắn vẫn lấy được danh hiệu đệ nhất thiên tài trong hàng ngũ đệ tử chữ 'Cát' của Tiêu gia.
Hơn nữa, hắn vô cùng thích cảm giác được mọi người sùng bái cùng hâm mộ này, không cần phải cố gắng tu luyện cũng có thể đạt được thành tựu mà người thường hằng mơ ước….
Quyển 2: Sinh Tử Quyết Chiến
Chương 26: Vô Sỉ
oo0oo
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Dịch:Linh Đế
Biên: Linh Đế Make by: Linh Tinh Chi Mộng
Nguồn: 4vn.eu
Chương 26: Vô Sỉ
Make by Linh Tinh Chi Mộng
Không cần trả giá quá nhiều lại lấy được thành quả hơn người. Đây chính là sức mạnh của thiên phú. Điều này càng làm cho hắn luôn sinh ra cảm giác ưu việt hết thảy, áp đảo phía trên mọi người.
Thế nhưng lần này bởi vì Trần Hạo hoặc có thể nói là do Vân Châu võ hội sắp tới để cho hắn hạ quyết tâm tu luyện. Lần đầu tiên Tiêu Cát Hàn thực sự vùi đầu vào tu luyện, kết quả dĩ nhiên kinh người đến mức ngay cả hắn cũng không thể không bội phục thiên phú cùng ngộ tính ngưu bức của bản thân.
"Ha ha... Cát Yên, hiện tại thì tin tưởng sư huynh không phải là cố ý bỏ mặc ngươi rồi chứ?" Thời điểm mọi người xung quanh đang tràn ngập trong hâm mộ cùng sợ hãi, Tiêu Cát Hàn chậm rãi thu hồi lại hộ thể cương khí ngạo nghễ cười một cách đầy tự tin nói.
"Cát Hàn sư huynh... ta biết rõ việc ngươi bế quan... chỉ là ..."
"Chỉ là cái gì nào? Đi thôi, nơi đây có nhiều người cũng không tiện nói chuyện, chúng ta vừa đi vừa nói đi..." Tiêu Cát Hàn cất giọng ôn nhu.
Chỉ hơi do dự trong chốc lát, cuối cùng Tiêu Cát Yên vẫn gật đầu. Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Cát Hàn nàng thấp giọng hỏi: "Cát Hàn sư huynh... Vì sao ngươi lại chèn ép tiểu sư đệ?"
"Ân?" Nghe được lời Tiêu Cát Yên, Tiêu Cát Hàn khẽ chau mày hỏi lại: "Chèn ép hắn? Ngươi nói việc quyết chiến sinh tử?"
"Sinh tử quyết chiến chỉ là việc sau này mà thôi... Cát Hàn sư huynh, theo ta được biết... thời điểm Tường Hạo vừa bước vào Tiêu gia thì ngươi đã bắt đầu nhằm vào hắn rồi đúng không?"
"Cát Yên, ngươi đạt được tin tức này từ đâu vậy? Ta nhằm vào hắn? Tiêu Tường Hạo chỉ mới bước vào Tiêu gia mà thôi, giữa chúng ta cũng chưa từng có xung đột gì! Tại sao lại phải nhằm vào hắn cơ chứ? Nếu không phải hắn không biết tôn sư trọng đạo, vô pháp vô thiên xuất thủ đã thương Cát Xuyên cùng Cát Đào thì ta mới lười quản hắn... một đứa bé mà thôi!"
"Nhưng theo ta biết thì là do Tiêu Cát Xuyên cùng Tiêu Cát Đào chủ động tìm đến Tường Hạo gây sự! Còn có, Tiểu sư đệ lúc tiến vào Tiêu gia đáng lẽ ra nên xếp thứ nhất, ngược lại trở thành thứ nhất đếm ngược. Sư phụ ở nhà ăn, huyến luyện viên dạy võ và tất cả mọi người đều nhìn hắn không vừa mắt, đây là vì sao?" Tiêu Cát Yên gặng hỏi.
"Còn có việc như vậy?" Tiêu Cát Hàn hỏi lại với giọng điệu đầy ngạc nhiên.
"Đúng thế, lẽ nào ngươi không biết việc này?"
Tiêu Cát Hàn khẽ nhíu mày lại, thật không ngờ bằng vào tình cảm giữa hắn và Tiêu Cát Yên mà nàng vẫn ra sức giữ gìn một tiểu sư đệ mới quen biết trước mặt hắn như thế. Càng như thế thì hắn càng cảm thấy mình làm không sai chút nào. Bằng không nếu cứ để mặc cho bọn họ tùy ý phát triển như thế thì lấy thiên phú của Trần Hạo cộng với ưu thế đồng tuổi đồng lứa với Tiêu Cát Yên thì quả thật có chút nguy hiểm. Chỉ cần sơ ý một chút thì mọi công sức bấy lâu nay của hắn sẽ trở thành công dã tràng, tựa như hoa trong gương trăng trong nước.
Đã ba năm kể từ khi hắn quen biết Tiêu Cát Yên, trong khoảng thời gian này hắn tìm tất cả mọi biện pháp có thể để lấy lòng nàng. Bất đắc dĩ là tuổi của Tiêu Cát Yên vẫn còn quá nhỏ để nhắc đến chuyện nam nữ. Hắn chỉ đành lấy phương thức một ca ca tốt đi tiếp xúc với nàng, tận lực làm cho nàng hoàn toàn tin tưởng hắn, có cảm giác ỷ lại không muốn xa rời. Hắn tin tưởng, chỉ cần thời khắc Tiêu Cát Yên biết yêu thì loại tình cảm không muốn xa rời này sẽ thuận lý thành chương trở thành tình yêu nam nữ.
Ba năm công sức mắt thấy đã có chút thành tựu, hắn tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào cướp mất Tiêu Cát Yên đi vào lúc này.
Đương nhiên danh hiệu đệ nhất thiên tài này của hắn cũng không thể để kẻ khác đoạt được.
...
"Điều này cũng có chút kỳ quái, xem ra thật sự là có người nào đó đang nhằm vào hắn thật...Chẳng lẽ..." Tiêu Cát Hàn nhíu mày trâm tư, sau một lúc thì thì thào giống như là đang tự nói với mình vậy. Bộ dáng bây giờ của hắn phảng phất giống như là mọi chuyện thật sự không chút liên quan gì tới hắn cả. Cũng chỉ có người đơn thuần như Tiêu Cát Yên mới tin như thật.
"Chẳng lẽ cái gì? Cát Hàn sư huynh, ngươi có phải nghĩ ra được điều gì rồi không?" Tiêu Cát Yên vội hỏi.
"Việc này... có lẽ thật sự liên quan đến ta..."
"A?"
"Ai...Mấy tên gia hỏa này cũng thật là xằng bậy hết sức... Cát Yên, ngươi nên biết là thiên phú tu luyện của Tiêu Tường Hạo cũng không kém gì ta đúng không?"
"Ân, hẳn là như vậy... cũng không kém bao nhiêu..." Tiêu Cát Yên bị Tiêu Cát Hàn vòng vo một lát đầu óc đã có chút u u mê mê, nàng cũng không rõ là hắn đang muốn biểu đạt điều gì nữa. Sau khi nghe được lời này thì chỉ hơi chút suy nghĩ rồi nói ra. Nếu như còn chưa biết việc Tiêu Cát Hàn tấn thăng đến Ngũ Phẩm Võ Sư thì tự nhiên nàng cho rằng thiên phú của hắn có chút thua kém Trần Hạo.
Thế nhưng hiện tại thì nàng mơ hồ khẳng định Trần Hạo ngược lại không bằng Tiêu Cát Hàn. Bởi vì ngộ tính cùng thiên phú của Tiêu Cát Hàn có chút thái quá.
"Nhưng tố chất thân thể của hắn thì tốt hơn ta nhiều... Thời gian trước lúc khảo thí nhập môn, tốc độ mà hắn thể hiện ra ngay cả ta cũng cảm thấy không thể sánh bằng... Ai, đều tại ta làm trò nói lung tung trước mặt đám người kia..." Tiêu Cát Hàn nói với điệu bộ vô cùng chán nản.
"Ngươi... ý ngươi là sao? làm trò là sao?"
"Còn có thế như thế nào nữa? Không phải là mấy người Tiêu Cát Xuyên hay sao? Trong lúc kinh ngạc vì tố chất thân thể của Tiêu Tường Hạo nên có lỡ miệng nói một câu, hắn có khả năng sẽ siêu việt ta... mà lời nói của ta đối với bọn người Tiêu Cát Xuyên... Ngươi cũng rõ mà... Nói không chừng bọn hắn dùng danh dự của ta tự tiện đi tìm Tiêu Tường Hạo..." Tiêu Cát Hàn ngâp ngừng nói ra.
"Thì ra là như thế... Ta biết ngay Cát Hàn sư huynh không phải là hạn người như vậy mà... Thực xin lỗi, Cát Hàn sư huynh là ta đã hiểu lầm ngươi rồi..."
"Cái này cũng là tại ta. Cát Yên, về sau ngươi phải tin tưởng sư huynh, nếu có điều gì vướng mắc thì phải tìm sư huynh trước tiên nói cho rõ ràng, ai...Sư huynh cũng không nghĩ đến mọi chuyện lại thành ra như vậy. May mắn là hôm nay nói được rõ ràng bằng không thì sư huynh đã trở thành người xấu trong mắt sư muội rồi. Nếu như ngươi không để ý tới ta nữa thì sư huynh sẽ rất thương tâm đó..."
"Ừ, sẽ không như vậy nữa... Ta tin tưởng sư huynh mà. Sư huynh này, nếu mọi chuyện đã là hiểu lầm thì quyết chiến sinh tử giữa ngươi và tiểu sư đệ có thể hủy bỏ rồi chứ? Một trong hai người nếu có tổn thương gì thì ta đều không muốn nhìn thấy..."
Tiêu Cát Yên tâm tư đơn thuần nên chỉ cần vài câu là đã bị Tiêu Cát Hàn thuyết phục. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã khôi phục lại vẻ rạng rỡ như xưa nhìn Tiêu Cát Hàn đầy chờ mong nói ra.
"Cái này..." Mày Tiêu Cát Hàn nhíu chặt lại, bỗng nhiên thần tình trên mặt hắn biến đổi, trầm giọng nói: "Cát Yên, mặc dù chỉ là hiểu lầm nhưng nam tử hán đại trượng phu thì mỗi lời đều là nhất ngôn cửu đỉnh. Lời nói ra như bát nước đổ đi không thể thu hồi. Hơn nữa, chúng ta đã ước định ai dám bội ước thì tự hành cút ra khỏi Tiêu gia, cái này không thể nào sửa đổi được! Sư huynh ta cũng không có biện pháp nào khác. Tuy rằng bọn người Cát Xuyên chèn ép hắn trước nhưng hắn chỉ là một để tự mới nhập môn lại dám hướng ta khiêu chiến, quá mức hung hăn càng quấy. Sỡ dĩ ta đưa ra điều kiện quyết chiến sinh tử chỉ là muốn mài bớt nhuệ khí của hắn mà thôi, đối với hắn chính là chuyện tốt. Bằng không đối với loại tính cách này của hắn thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện! Nhưng hắn cuối cùng vẫn là không biết điều... vì thế, chuyện này ngươi không cần phải quản nữa..."
"Sư huynh..." Tiêu Cát Yên nghe được lời của Tiêu Cát Hàn vần còn muốn lên tiếng khuyên giải.
"Cát Yên, không cần phải nói thêm nữa..." Tiêu Cát Hàn khoát tay áo, giọng điệu kiên quyết nói.
Tiêu Cát Yên hơi do dự trong chốc lát rồi nói: "Vậy được rồi... Ta mặc kệ các ngươi..."
Dù sao đến lúc đó thì phụ thân cùng lão tổ tông cũng sẽ nhúng tay. Nếu khúc mắc trong lòng đã được giải khai mọi chuyện còn lại nàng cũng lười quản. Hơn nữa, lần này Tiêu Cát Hàn có thể tấn thăng đến Ngũ phẩm Võ Sư tất nhiên sẽ trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Tiêu gia. Điều này cũng đồng nghĩa với việc bất luận là Trần Hạo hay là Tiêu Cát Hàn thì Tiêu gia cũng tuyệt đối không để hai người họ xảy ra bất cứ sơ xuất gì. Bằng khôn thì đối với Tiêu gia chính là tổn thất vô cùng to lớn.
"Ân. Đây mới là sư muội tốt của ta. Cầm đi, đây là ta đặc biệt cố ý mua cho ngươi đó!"
"Thật sự cảm tạ sư huynh!". Tiêu Cát Yên mỉm cười sảng khoái nhận lấy vòng tay.
...
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi không đến nữa ngày thì việc Tiêu Cát Hàn tấn thăng đến Ngũ phẩm Võ Sư như là được chắp cánh, nhanh chóng lan truyền đến mọi ngõ ngách của Tiêu gia, gây ra chấn động thật lớn.
Quyển 2: Sinh Tử Quyết Chiến
Chương 27: Ăn mày?
oo0oo
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Dịch:Linh Đế
Biên: Linh Đế Make by: Linh Tinh Chi Mộng
Nguồn: 4vn.eu
Chương 27: Ăn mày?
Make by Linh Tinh Chi Mộng
Gia chủ Tiêu gia Tiêu Đỉnh sau khi nhận được thông báo của Lục Trưởng lão Tiêu Bác thì ngay đêm đó đã cho triệu kiến Tiêu Cát Hàn.
Cũng vào tối hôm đó một số trưởng lão giống như đã ước định từ trước đều lần lượt trước sau hướng Tiêu Cát Hàn đăng môn bái phỏng.
Cứ mặc cho việc tu vi hiện tại của hắn trong mắt bọn họ chẳng là gì cả. Nhưng thiên phú kinh người mà Tiêu Cát Hàn thể hiện ra để cho bọn họ không thể không cân nhắc. Chỉ cần cho hắn đủ thời gian thì trong tương lai nhất định có thể trở thành cao thủ đứng đầu Tiêu gia. Nói không chừng còn có thể siêu việt gia chủ Tiêu Đỉnh...
Một người như vậy đáng giá để cho bọn hắn hạ tiền vốn kết xuống thiện duyên vào lúc này.
Vẫn luôn thấp hơn Tiêu Cát Hàn một bậc xếp hạng thứ hai trong hàng ngũ đệ tử chữ 'Cát', Tiêu Cát Sơn đồng dạng cũng bế quan khổ tu nữa năm. Sau khi Tiêu Cát Hàn xuất quan được một ngày thì hắn rốt cuộc cũng thành công đột phá bình chướng của Võ Sĩ bước vào hàng ngũ Võ Sư. Vốn hắn cho rằng vào đợt Đại Bỉ cuối năm này sẽ có thể cùng Tiêu Cát Hàn ganh đua một hai. Ít nhất trước khi Trần Hạo cùng Tiêu Cát Hàn quyết đấu sinh tử hắn có thể đảo loạn một phen. Thế nhưng vừa mới xuất quan thì tin tức Tiêu Cát Hàn tấn thăng làm Ngũ phẩm Võ Sư đã bay vào tai hắn.
Điều này làm cho Tiêu Cát Sơn vốn tính cách thô cuồng từ sâu trong nội tâm nỗi lên một hồi cảm giác vô lực...
Một số cao thủ Võ Sư tuổi dưới hai mươi trong hàng đệ tử chữ 'Thế' đồng dạng cũng khiếp sợ vô cùng. Bọn hắn rất rõ ràng độ khó khi tăng lên mỗi phẩm của cảnh giới Võ Sư..
...
"Ngũ phẩm Võ Sư, xem ra ngay cả lão phu cũng nhìn nhầm rồi..."
Đêm khuya, Tiêu lão đứng bất động trên đỉnh Thiên Lộ Sơn phía sau Tiêu gia ngắm nhìn Ma Vân Sơn Mạch liên miên không dứt mà tự nhủ.
"Không biết tên tiểu tử thúi kia có thể tấn thăng đến cảnh giới gì? Bất quá xem ra đối với lần Đại Bỉ này là không có một chút hi vọng rồi... Thời gian nữa năm, Tiêu Cát Hàn từ Thất phẩm Võ Sĩ thăng cấp đến ngũ phẩm Võ Sư... Thiên phú cùng ngộ tính như vậy so với tiểu tử kia chỉ sợ càng mạnh, khiếm khuyết duy nhất là không có linh căn mà thôi.... Còn một ngày thời gian, hẳn là cũng nên trở về rồi chứ?"
...
Trần Hạo rời khỏi Tiêu gia cũng đã được bốn tháng, một nhân vật nhỏ bé như hắn lẽ ra đã sớm bị mọi người quên lãng. Thế nhưng bên trong đám đệ tử ngoại môn của Tiêu gia cũng không có một ai quên được hắn mà là ngược lại. Nhất là khi ngày Đại Bỉ ngày càng tới gần thì Trần Hạo lại một lần nữa biến thành chủ đề bàn luận của mọi người.
một nhóm người cho rằng Trần Hạo có khả năng đã chết non trong Ma Vân Sơn Mạch, một số khác lại cho rằng sở dĩ Trần Hạo nhận lời quyết đấu chỉ là vì nhất thời sính cường mà thôi. Hiện tại có thể suy nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi nên đã sớm tìm nơi nào đó trốn đi không dám quay về Tiêu gia. Cũng có một số ít người cho rằng hắn nhất định sẽ trở về. Đương nhiên kết quả khi trở về cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Thẳng đến trước Đại Bỉ một ngày, vào lúc đêm khuya vẫn không thấy bóng dáng của Trần Hạo đâu. Cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng nếu không phải hắn đã đào tẩu thì nhất định là đã chết mất xác tại Ma Vân Sơn Mạch rồi.
Đêm đó, Tiểu Linh Nhi người có quan hệ tốt nhất với Trần Hạo phải lăn lôn cả đêm vì khó ngủ. Đầu tiên là vì ngay sáng mai phải đối mặt với Đại Bỉ cuối năm nên tâm thần có chút không yên. Hai là đến bây giờ vẫn không thấy Trần Hạo trở về làm cho trong lòng Tiểu Linh Nhi cảm thấy khó chịu. Chính bản thân nàng cũng cho rằng chỉ sợ sẽ không bao giờ được gặp lại Trần Hạo nữa, thiếu niên áo vải với thiên phú kinh người kia có lẽ sẽ trở thành tồn tại trong ký ức rồi theo năm tháng trôi qua mà dần dần Tiêu tán...
...
"Đông đông đông... đông đông đông..."
Tám giờ sáng, mặt trời đang dần dần lên cao, chiếu những tia nắng dịu êm lên mặt đất báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Tiếng chuông hùng hồn dày đặc vang lên khắp Tiêu gia. Chỉ chốc lát sau, từng đạo thân ảnh nhanh chóng hướng Diễn Võ Trường lớn nhất cũng là hạch tâm của Tiêu gia mà đi tới.
Đại Bỉ mỗi năm một lần chính là đại sự long trọng nhất của Tiêu gia.
Phàm là đệ tử Tiêu gia, bất luận là đang trú ngụ tại Tiêu gia hay là đang làm việc ở cảnh nội, cảnh ngoại của huyện Vân Châu đều phải buông bỏ hết thảy mọi sự tình trở lại Tiêu gia để quan sát Đại Bỉ lần này.
Bởi vì lần Đại Bỉ này không chỉ đơn giản là bài danh đệ tử dưới hai mươi tuổi của Tiêu gia như vậy. Mà trọng yếu hơn là thông qua lần này tuyển chọn ra mười tên đệ tử ưu tú nhất đại biểu Tiêu gia tham gia Vân Châu Võ Hội.
Đây là đại sự liên quan đến vận mệnh trong tương lai của cả Tiêu gia cho nên không ai là không quan tâm, không ai là không coi trọng.
Tiêu gia mạnh mẽ thì bọn hắn ở bên ngoài có thể đứng thẳng eo lưng ngẩng đầu mà đi. Tiêu gia rơi hạ thì bọn hắn khi gặp người khác sẽ phải thấp hơn một cái đầu.
Không hề nghi nghờ đây là thời điểm nhân khí Tiêu gia hội tụ cao nhất trong năm, cũng là náo nhiệt nhất một lần.
...
"Lớn mật, ăn mày chốn nào mà lại dám xông vào đây! Đây không phải là địa phương mà ngươi có thể tới!"
Ngay tại thời điểm mọi người của Tiêu gia đang nhanh chóng tụ tập về Diễn Võ Trường, vài tên hộ vệ đang đứng trực ban tại cửa chính của Tiêu gia chợt thấy một tên quần áo rách rưới như ăn mày hướng cửa chính xông tới. Một tên hộ vệ trong đó liền rút kiếm ra chỉ vào tên ăn mày quát lớn ngăn hắn lại.
"Ta là đệ tử chữ 'Tường' Tiêu Tường Hạo!"
Khiến cho mấy tên hộ vệ hơi kinh ngạc chính là tên 'ăn mày' này lại mặt không đổi sắc trầm giọng khai báo ra danh tính. Nhìn dáng vẻ bây giờ của Trần Hạo chỉ sợ đến cha mẹ hắn cũng khó mà nhận ra được. Hắn đã cắm đầu cắm cổ chạy liên tục ba ngày ba đêm, trên mặt đã sớm bị bụi đất che kín. Duy chỉ có đôi mắt là vẫn thâm thúy trong trẻo như cũ.
"Tiêu Tường Hạo? ngươi thật sự là Tiêu Tường Hạo?"
"Đúng vậy!" Trần Hạo ôm quyền đáp lại.
Từ lúc rời Tiêu gia vào Ma Vân Sơn Mạch lịch lãm đã được bốn tháng, thân hình hắn nguyên bản vô cùng nhỏ gầy bởi vì điên cuồng tu luyện mà đã cao hơn lúc trước đến nữa cái đầu. Lộ ra ngày càng khỏe mạnh.
Đáng ra hắn đã có thể về đến Tiêu gia vào mười ngày trước, chỉ là một lần ngoài ý muốn cho nên hắn bị chậm trễ mất mười ngày, sau khi vất vả thoát khốn thì hắn liền một đường chạy như điên, rốt cuộc cũng kịp trở về trước lúc Đại Bỉ. Chẳng qua bộ dạng của hắn lúc này thật khó để người khác có thể đưa hắn cùng đệ tử Tiêu gia liên hệ lại một chỗ với nhau.
Mái tóc dài rối bởi chỉ chạm nhẹ cũng có thể khiến bụi đất rơi đầy. Hơn nữa chúng tết lại với nhau nhìn vô cùng bẩn thỉu, cả người cũng đen sì sì tản ra một cổ mùi vị huyết tinh cộng tanh tưởi...
Rất hiển nhiên đã lâu rồi chưa từng tắm rửa qua. Bộ quần áo rách nát trên người thoạt nhìn như bị thu nhỏ lại cũng đồng dạng đen tuyền. Nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện được Tiêu ký của đệ tử Tiêu gia cùng con số chín mươi chín chói mắt trước ngực hắn. Nguyên bản là quần áo trắng bạch đã trở thành đen đỏ hỗn độn...
"Ngươi vẫn có thể còn sống trở về?"
Sau một hồi đánh giá cẩn thận, một hộ vệ biểu tình kinh ngạc dừng lại trên người Trần Hạo hỏi. Rất hiển nhiên đám người này đã sớm biết được tin tức Trần Hạo ra ngoài lịch lãm.
"Ta đi vào được chưa?" Trần Hạo thản nhiên mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bạch: "Đại Bỉ cuối năm sắp bắt đầu rồi..."
"Tiểu tử ngươi bốc mùi thực con mẹ nó thối... Khụ khụ khụ...Nếu ta là ngươi thì ngay lúc này sẽ lập tức rời đi. Ngươi từ trong Ma Vân Sơn Mạch nhặt về một cái mạng cũng không dễ dàng gì rồi, sao lại phải mò về tìm chết kia chứ? Nghe lời khuyên của ta.. lập tức rời khỏi Tiêu gia đi... Về sau khi làm người nhớ điệu thấp một tý!" Khiến Trần Hạo hơi kinh ngạc là người hộ vệ trung niên kia không vội đáp lại lời hắn, mà ngược lại nhìn hắn thương hại nói ra.
"Đa tạ đã nhắc nhở!" Chỉ hơi sửng sờ Trần Hạo vội ôm quyền hướng tên hộ vệ nói lời cảm tạ. Nếu đối phương đã xác nhận thân phận của mình xong thì hắn cũng không muốn dong dài thêm. Trong ánh mắt kinh ngạc của mấy tên hộ vệ Trần Hạo dứt khoát bước chân vào Tiêu gia.