16-01-2011, 03:15 AM
Tiểu Thị Gia Tộc Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tửTrọng sắc khinh bạn
Tham gia: Jul 2009
Đến từ: Quang.binh
Bài gởi: 3,096
Thời gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngày
Thanks: 777
Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Quyển thứ nhất
Chương 30: Trọng phản phong ngữ
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
Đầu tháng 2 Lưu Vân lên đường quay lại bình nguyên. Lần này rời đi không giống với lần đầu tiên, có phụ thân cùng đại ca đến đưa tiễn hắn. Quay đầu nhìn lại Vân An thành, Lưu Vân đột nhiên phát hiện lúc này rời đi, tâm tình của hắn đã thay đổi rất nhiều. Không còn chìm đắm trong cuộc sống quá khứ, trong lòng hắn sinh ra khát vọng với lực lượng cùng với niềm tin trở thành cường giả.
Khi ba người rời đi nhưng lại biến thành 5 người, có thêm Nã Luân Đa cùng một thanh niên tên là Đạt Tạp.
Khi bữa tiệc đêm tại cung đình chấm dứt, Lưu Vân đã nói hai câu vào tai Nã Luân Đa, lừa gạt gã quý tộc này.
“Ta rất hâm mộ ý nghĩ thiên tài của ngươi, nhưng ngươi không thực hiện được ý định đó tại đế đô.”
“Đi theo ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội thực hiện giấc mộng có một chi tinh binh, có một ngày ngươi sẽ dẫn đầu bọn họ, tung hoành tại ranh giới địch quốc!”
Sau Nã Luân Đa chứng kiến chi tinh binh này mới biết được mình bị lừa, bởi vì chi tinh binh này vẫn đang trong giai đoạn huấn luyện.
Mà thiếu niên tên là Đạt Tạp kia, khi Lưu Vân cùng A Lôi đi dạo phố thì thu nhặt được.
Lúc ấy Đạt Tạp đang bị một đám người đuổi đánh, vừa lúc đụng vào người Lưu Vân. Kẻ yếu khiến Lưu Vân sinh ra sự thương cảm. Khi phát hiện kẻ dẫn đầu truy đánh Đạt Tạp chính là Hưu Tư công tử, kẻ đã vô số lần đánh nhau với Lưu Vân, mà Lưu Vân sau khi tâm tình biến hóa, sinh ra xu hướng bạo lực.
Sau trận huyết chiến, vị công tử này nhìn thấy Lưu Vân, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, nhưng vẫn rất kiêu ngạo đòi Lưu Vân giao người ra.
Lưu Vân cười tà ác, nhìn Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc nói “Đánh hắn, đánh tới cho mẹ hắn cũng không nhận ra hắn”, sau đó mang Đạt Tạp cùng A Lôi đứng một bên xem náo nhiệt.
Giữa tiếng kêu gào thê thảm của Hưu Tư công tử cùng bọn tùy tùng, Lưu Vân hiểu rõ sự tình câu chuyện: Đạt Tạp biểu diễn chút tiểu ma pháp ở đầu đường kiếm chút tiền thưởng, Hưu Tư công tử ném một kim tệ dưới chân Đạt Tạp. Ma pháp sư cao quý cho rằng hắn không phải ăn xin, mà là bán nghệ, yêu cầu Hưu Tư đem tiền thưởng bỏ vào trong đĩa. Hưu Tư không để ý đến điều đó, vì vậy Đạt Tạp làm ra hỏa điểu, làm tổ trên đầu Hưu Tư. Ngay sau đó xuất hiện một màn như vừa rồi.
Lưu Vân cảm giác được Đạt Tạp có thiên phú tà ác, nhưng Đạt Tạp thiện lương lại cho rằng Lưu Vân xấu xa hơn.
“Ta chỉ phá hủy kiểu tóc của hắn, nhưng ngươi lại đem hắn biến thành đầu heo.” Đạt Tạp nói như thế.
“Lúc đầu ta cảm giác được bị hắn đánh thật là sướng khoái. Hiện tại ta lại cảm giác thật là khoái khi hắn bị đánh.” Lưu Vân từ trên người Hưu Tư, lần đầu tiên tìm được khoái cảm làm cường giả.
Sau đó Đạt Tạp biết Lưu Vân sắp rời đi nên cầu xin hắn cho đi theo. Bởi vì đang thiếu ma pháp sư, Lưu Vân liền đáp ứng yêu cầu của Đạt Tạp. “Nhiều người làm cu li cũng tốt” Lưu Vân thầm nghĩ.
Vì vậy Lưu Vân liền mang Nã Luân Đa cùng Đạt Tạp lên đường phản hồi bình nguyên.
Khi tới Sồ ưng học viện, thấy những người đi ra đón hắn, Lưu Vân có cảm giác đang về nhà.
Nhìn Thủy Linh Nhi đứng trước cửa, trong lòng Lưu Vân đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kì quái “Cho dù ta có rời đi bao lâu, lúc trở về nàng vẫn đứng lặng yên như thế chờ ta.”
Lưu Vân nóng lòng đi nhanh về phía Thủy Linh Nhi. Ánh mắt Thủy Linh Nhi cũng nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu.
“Ta đã trở về.”
“Ừ.”
“Ngươi khỏe chứ?”
“Khỏe.”
Sau khi lời hỏi han ân cần, đơn giản kết thúc, hai người đều trầm mặc. Những người chung quanh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đôi nam nữ này. A Lôi tò mò đánh giá hai người, khóe miệng khẽ hiện lên nụ cười nghịch ngợm.
Lưu Vân xoay người hướng mọi người giới thiệu Nã Luân Đa cùng Đạt Tạp, cũng giới thiệu 2 người với các học viên.
Lưu Vân cũng giới thiệu Nã Luân Đa cùng Đạt Tạp với mọi người.
Chỉ là, khi giới thiệu đến lão Tạp thì có một màn ngoài ý muốn xảy ra.
“Đay là hiệu trưởng học viện, toàn hệ cao cấp ma pháp sư Tạp Tư Lạc đại thúc.”
Không hề có dấu hiệu báo trước, một con hỏa điểu xuất hiện trong tay Đạt Tạp, sau đó bay thẳng về phía chòm râu của lão Tạp.
Lão Tạp còn chưa có phản ứng, chòm râu liền phát hỏa. Sau đó Hỏa điểu lại hướng đầu lão Tạp bay tới, tựa hồ muốn tìm một cái tổ.
Lão Tạp vội vàng hướng đầu lão Tạp phát ra một cái thủy cầu, dập tắt trận hỏa tai ngoài ý muốn này, sau đó phẫn nộ quát: “Tiểu tử, ngươi định làm gì vậy, muốn đốt chết ta sao?”
Vẻ mặt Đạt Tạp tức giận, lấy từ trên người ra một bản thảo màu vàng.
“Ta làm gì? Vật này không phải do ngươi viết sao?”
Tiếp nhận bản nháp, nhìn một chút, lão Tạp có vẻ kinh ngạc lẩm bẩm, “Đây là phương pháp tu luyện lục hệ ma pháp cho người có toàn hệ thể chất, như thế nào lại ở trên tay tiểu tử này, thật kì quái.”
“Nhưng sách này cùng việc ngươi thiêu chòm râu của ta có quan hệ gì? Ngươi có biết thế nào là kính già yêu trẻ không!” Sờ sờ cằm, cơn tức giận của lão Tạp lại nổi lên.
“Đương nhiên là có quan hệ! Ngươi hại chết ta.” Một đạo tia chớp nhanh chóng đánh tới lão Tạp.
“Ngươi cũng là toàn hệ thể chất?” Cuống quít né tránh tia chớp, lão Tạp kinh ngạc hỏi.
“Ta chỉ là hỏa hệ cùng lôi hệ ma pháp. Sư phụ vẫn bảo ta học nhất hệ, nhưng ta trong lúc vô ý tìm thấy cuốn sách bại hoại này, không nhịn được mà tu luyện song hệ.”
Đạt Tạp vẻ mặt bi phẫn nói.
“Hắc, ý nghĩ thiên tài quả nhiên là hấp dẫn!” Lão Tạp cười khan nói.
Lão Tạp nói ra một câu này làm cho mọi người cảm giác được: Cái lợi của người già chính là da mặt rất dầy.
“Thật bi thảm à, thiếu niên vô tri bị lão Tạp đầu độc.” Lưu Vân thấy màn kịch vui này bèn cười đùa.
“Ty nhiên sư phụ ta đã đúng. Hắn không muốn ta trở thành người giống Tạp Tư Lạc kia!”
“Ai nói tu luyện lưỡng hệ không có tiền đồ? Sư phụ ngươi không muốn ngươi, sau này ngươi đi theo ta.” Nghe Đạt Tạp nói xong, mặt lão Tạp nhất thời đỏ bừng lên.
Mặc dù thanh âm lão Tạp rất lớn, nhưng tất cả mọi người cảm giác được hắn có chút lo lắng.
“Thật sao?” Hai mắt Đạt Tạp nhất thời sáng ngời lên, sự bi phẫn trong ánh mắt đã biến mất.
“Đây chính là yêu cầu của nguơi, nhưng ta cũng không gọi ngươi là sư phụ.”
Kì thật sư phụ Đạt Tạp sau khi biết hắn tu luyện lưỡng hệ ma pháp, chỉ thở dài nói: “Hài tử, nếu như trên đời này có người có thể dạy ngươi lưỡng hệ ma pháp có được thành tựu thì chỉ có thiên tài Tạp Tư Lạc mà thôi. Chỉ là hiện tại hắn đã bặt vô âm tín, ta cũng không giúp được ngươi. Ngươi có thể đi du lịch đại lục, xem xem có thể may mắn gặp hắn hay không.”
Lão Tạp cảm thấy bị mắc lừa, nhưng suy nghĩ một chút lại vui vẻ cười nói.
“Sơ cấp thuấn phát, hỏ điểu kì quái, tiểu tử này cũng là một thiên tài.”
Nhìn hai người cười hì hì, Lưu Vân cảm giác rét lạnh, “hai quái thai cùng tụ một chỗ, thời buổi rối ren tới rồi.”
Sau đó mọi người dưới sự dẫn đầu của Lưu Vân đi thăm học viện cùng các đệ tử đang được huấn luyện. Chứng kiến tận mắt, ai cũng cảm thấy sợ hãi không thôi. Ngay cả “tinh binh” mới là Nã Luân Đa vừa rồi mới có cảm giác rất thất vọng cũng bị chấn động tận trong tâm.
“Mọi người ở đế đô đều nói hắn là dị loại, đó là bọn họ không có chứng kiến qua vị thiếu gia này a!”
Lúc hoàng hôn, Lưu Vân an bài Kinh Lôi cùng các đệ tử ở cùng nhau. A Lôi chủ động đưa ra đề nghị muốn ở cùng Thủy Linh. “Tiểu Tạp” tự nhiên là đi theo lão Tạp.
Sau khi ở nhà ăn hưởng thụ không khí quân doanh, Lưu Vân lại một mình đi tới dòng sông nhỏ bên ngoài học viện.
Ánh trời chiều soi nước biếc, tương tư biết nói cùng ai? Trong lòng Lưu Vân lại tràn ngập sự nhớ nhung mãnh liệt đối với người yêu.
“Linh nhi tỷ, tỷ ở chỗ này nhìn gì vậy?” A Lôi chạy đến bên cạnh A Lôi, nhìn theo ánh mắt của nàng.
“Không có gì a, A Lôi muội muội, chúng ta đi vào thôi.” Thủy Linh Nhi vội vàng kéo A Lôi đi vào trong phòng, trong lòng không khỏi bối rối.
“Linh nhi tỷ, đây là vòng cổ nhị ca mua cho tỷ, ta giúp tỷ mang vào.” Vừa vào phòng, A Lôi liền lấy ra một cái hộp, lấy từ bên trong ra một chiếc vòng cổ bằng thủy tinh.
Không đợi Thủy Linh Nhi trả lời, chiếc vòng cổ bằng thủy tinh được đeo lên cổ Thủy Linh Nhi.
Thủy Linh Nhi cũng không có phản kháng, cũng không có nói chuyện gì, chỉ cúi đầu xuống thật thấp.
“Oa, Thủy Linh Nhi tỷ đeo cái này vào trông thật xinh đẹp!”
A Lôi sau khi đeo vòng vào cổ Thủy Linh Nhi liền lui ra sau vài bước nhìn một chút, rồi vui vẻ reo lên, “Nhị ca thật có mắt nhìn.”
“A Lôi muội muội, đừng có náo loạn.” Thủy Linh Nhi thấp giọng nói, khuôn mặt đỏ bừng say đắm lòng người.
“Tiểu Tạp, hỏa điểu kia của ngươi là như thế nào?”
Ở trong phòng lão Tạp, Đạt Tạp đang hứng thú chơi đùa với những vật phẩm lão Tạp cất giấu là ma tinh thạch hỏa vân thú. Lão Tạp đang đứng ở bên cạnh hắn, sốt ruột hỏi han.
“Đại thúc, khối hỏa hệ tinh thạch này trị giá bao nhiêu tiền?”
“Cái này hả, không đáng giá tiền, là hỏa hệ tinh thạch cấp thấp. Nói nhanh lên, hỏa điểu kia của ngươi là như thế nào?” Nhìn ánh mắt tham lam của tiểu Tạp, lão Tạp không khỏi đau lòng.
“Vậy thật tốt. Vốn ta không tiện mở miệng, nhưng nếu là cấp thấp thì cho ta đi. Ta nghĩ lão đầu ngươi chắc cũng sẽ không để ý một khối hạ cấp tinh thạch.” Đạt Tạp vừa nói vừa cười hì hì, đem tinh thạch cất vào trong người.
“Ngươi……” Lão Tạp cảm giác chính mình đang muốn phát cuồng lên, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống.
Hỏa điểu kia của Đạt Tạp là một loại ma pháp mới lão chưa từng có thấy qua, đối với lão mà nói có ý nghĩa rất lớn. Trong đại lục kỉ bách niên ma pháp chưa từng xuất hiện cái gọi là tân ma pháp, phần lớn là ma pháp cải tiến, tân ma pháp chính thức cực kì ít thấy.
“Lão nói là nó sao?”
Hỏa quang chợt lóe lên, trên tay Đạt Tạp xuất hiện một con hỏa điểu đáng yêu.
“Đúng… Đúng… Đúng…” Lão Tạp vội vàng nói.
“Lại đây, ta sẽ bí mật nói cho lão biết.” Đạt Tạp cười hắc hắc nói.
“Lão Tạp vội vàng đưa tai đi tới.
“Tốt lắm, đây là….. Bí mật!”
Trong phòng vang lên một tiếng rống to, cùng với tiếng lão nhân kêu thảm thiết cùng ma pháp loang loáng.
Tài sản của Tiểu Dương
Chữ ký của Tiểu Dương
..............Râm đạo muôn năm..........
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
16-01-2011, 03:16 AM
Tiểu Thị Gia Tộc Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tửTrọng sắc khinh bạn
Tham gia: Jul 2009
Đến từ: Quang.binh
Bài gởi: 3,096
Thời gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngày
Thanks: 777
Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Quyển thứ nhất
Chương 31: Lãnh huyết thú huấn (1)
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
Sáng sớm khi Lưu Vân đi vào nhà ăn, Thủy Linh Nhi đang vì mọi người chuẩn bị bữa sáng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Lưu Vân, khuôn mặt chợt đỏ lên.
“Nhị ca, ngươi xem Linh nhi tỷ mang dây chuyền do huynh tặng, trông thật xinh đẹp!” A Lôi nắm tay Lưu Vân, nũng nịu nói.
Lưu Vân nghe vậy không khỏi ngẩn người. Trong khi dạo phố ở đế đô, hắn chỉ nhờ A Lôi tìm giúp hắn một món lễ vật cho Thủy Linh Nhi, bởi vì hắn không biết nên tặng nàng cái gì. Không nghĩ tới nha đầu này lại đem chuyện đó đổ lên người hắn.
Thủy tinh liên trên cổ Thủy Linh Nhi trong suốt loang loáng, nàng thẹn thùng xinh đẹp, Lưu Vân vốn định mở miệng giải thích, nhìn thấy vậy không khỏi ngẩn người, không nói nữa. Hơn nữa trong tim hắn đột nhiên cảm thấy áy náy, day dứt, cảm thấy có lỗi đối với Thủy Linh Nhi
“Có lẽ lúc đó ta nên vì nàng mà tìm mua một món đồ.”
Trải qua một đêm khó ngủ, thần sắc lão tạp cùng tiểu tạp tựa hồ đều có chút tiều tụy. Nhưng sau khi nghe được A Lôi nói, hai người nhất thời tinh thần tỉnh táo.
“A……” Nhìn Thủy Linh Nhi một chút, lại nhìn Lưu Vân, hai người nhìn nhau cười dài, bộ dáng làm ra vẻ đột nhiên hiểu ra, “Nguyên lai là như vậy a.”
“Cho ngươi 1 cái, cũng cho ngươi một cái.”
Lưu Vân nắm lấy 2 cái bánh bao, nhét vào 2 cái miệng đang mở ra của lão tạo cùng tiểu tạp, sau đó ngồi xuống, cúi đầu ăn, không hề để ý tới mọi người.
Ba người Ngải Phật Sâm không khỏi buồn cười. Khi A Lị Á nhỏ giọng nói câu gì đó vào tai Thủy Linh Nhi, khiến cho Thủy Linh nhi cũng cúi thấp đầu ăn chén canh.
“Đại thúc, ta đối với tình hình huấn luyện ở học viện rất hài lòng, nhưng như vậy còn chưa đủ.” Lưu Vân vừa ăn vừa nói. “Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc, các ngươi theo yêu cầu của ta trong hai ngày xây dựng một sân huấn luyện mới ở phía sau học viện.”
“Được.” Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc gật đầu.
“Còn có những vật liệu này, kiếm đủ cho ta.” Lưu Vân cười tà dị nói.
“Biết rồi, Vân thiếu.” Ngải Phật Sâm nói, trên mặt lộ ra một tia cười khổ.
“Cái gì thế?” Đạt Tạp dỏng hai lỗ tai lên, tò mò hỏi thăm.
“Ngươi ngoan ngoãn ăn cơm của ngươi đi. Đại nhân đang nói, tiểu hài tử đừng có xen miệng vào!” Lão Tạp hung hăng gõ hắn một cái.
“Ngươi không nói ra, ta sớm muộn gì cũng cho ngươi chết rất khó nhìn, nhỏ mọn.” Đối với việc Đạt Tạp không muốn tiết lộ bí mật về hỏa điểu, lão tạp vẫn canh cánh trong lòng.
Kinh Lôi ngồi ở nhà ăn, nhìn mấy người trò chuyện vui vẻ, trong lòng có cảm giác xúc động mãnh liệt muốn nói ra. Nhưng chứng kiến các đệ tử bên cạnh lẳng lặng ăn cơm, nên kìm nén sự xúc động này xuống.
Kinh Lôi được Lưu Vân an bài đến Lôi hệ trung đội, vị Khải Đức tam thiếu gia này cũng không có được chiếu cố.
Trung đội trưởng Tử Văn Thành sau khi nhìn hắn chỉ lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi ngươi không còn là Khải Đức gia tam thiếu gia nữa, ngươi chỉ là một gã đệ tử bình thường. Hơn nữa ngươi còn phải bổ túc thêm nhiều thứ còn thiếu, hy vọng ngươi cố gắng, đừng có kéo chân mọi người.
Một trung cấp kiếm sĩ với giọng điệu kiêu ngạo như vậy nói chuyện với một sơ cấp kiếm sư, Kinh Lôi buồn bực nghĩ.
Học viên giỏi của đế đô Ma Vũ học viện học khóa đầu tiên tại Sồ Ưng học viện, chính là học tập về các loại quy định, điều lệ của học viện.
Sân huấn luyện mới nằm ở phía cuối học viện đã xây xong. Sau khi tất cả công tác chuẩn bị đã hoàn thành, Lưu Vân mang theo lão Tạp, Nã Luân Đa, A Lôi, Ngải Phật Sâm cùng 20 hộ vệ ban đầu đi vào sân huấn luyện.
“Ọe……” Vừa vào bên trong, một mùi khó chịu cùng mùi máu tươi sộc vào mũi làm cho A Lôi cùng A Lị Á đồng thời phát ra tiếng nôn ọe, vẻ mặt các hộ vệ đi theo cũng trở nên rất khó coi.
Lão Tạp cùng ba người Ngải Phật Sâm tựa hồ đã biết trước sẽ có trường hợp như vậy, đứng một bên nhìn có chút hả hê cười. Nhưng khi bọn hắn chứng kiến ánh mắt hưởng thụ của Lưu Vân, trong miệng như bị nhét một quả trứng gà vào, nhất thời trợn tròn mắt nhìn.
“Quái thai, đúng là quái thai!” Lão tạp buồn bực, ý nghĩ cũng đại biểu cho suy nghĩ của những người khác.
Khối kiến trúc thứ nhất là một cái ao lớn có thể chưa được hơn mười người. Mùi máu tươi từ trong ao tỏa ra từng đợt.
“Đầu nhi, trong này là cái gì?”
Sao lại đầy máu tươi? Hi Ba cảm thấy khó hiểu, liền hỏi.
“Ma thú huyết.” Lưu Vân thản nhiên nói.
Đây là thành quả do lão Tạp cùng ba người Ngải Phật Sâm khổ cực phấn đấu trong ma thú sâm lâm mấy ngày qua, bị lão tạp dùng thủy hệ ma pháp đóng băng.
“Nhị ca, cái ao này dùng để làm gì?” Nhìn cái ao trước mặt, A Lôi cau mày hỏi.
“Để cho bọn hắn tắm rửa!” Lưu Vân cười tà ác, chỉ vào các đội viên đi theo nói.
“Dùng ma thú huyết tắm rửa rất hữu ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh!” Tắm rửa nhiều lần sẽ khiến cho thú huyết của bọn họ cũng sôi trào!”
Tất cả các đội viên chết đứng tại chỗ. Đối với sự tà ác của Lưu Vân bọn họ đã sớm chứng kiến, nhưng không nghĩ rằng hắn lại tà ác đến tình trạng như thế.
“Không nên dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Một người có thói quen tắm máu tươi địch nhân mới có thể trở thành một chiến sĩ ưu tú.”
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của đội viên, Lưu Vân nói, mặt không chút thay đổi.
“Ai dám là người thứ nhất nhảy xuống tắm rửa, ta sẽ tính cho hắn một điểm vào thao hành bộ (sổ theo dõi chấm điểm). Ai dám nào?” Lưu Vân không để ý tới phản ứng của mọi người, nhìn các đội viên hỏi.
Thao hành bộ là lão Tạp theo ý tứ của Lưu Vân làm ra, tiến hành quản lý, lượng hóa sự tiến bộ của mỗi một đệ tử tại Sồ Ưng học viện.
Các đội viên nhìn nhau, không ít người lén lút cúi đầu, tránh ánh mắt Lưu Vân. Thông thường mọi người thấy một chút máu tươi bọn họ cũng không để ý, nhưng thấy trước mắt là một ao máu tươi, cảm giác ngâm mình ở trong đó, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy rét lạnh rồi.
“Xem ra các ngươi đều là tiểu tử nhát gan!” Lưu Vân cười khổ nói.
Nói vừa dứt lời, Lưu Vân cảm giác mình nói hơi sớm.
“Bùm!”
Sự im lặng bị phá vỡ, một thanh âm vang lên, một gã đội viện lao vào trong ao, huyết lãng lay động, thân ảnh của hắn biến mất trong huyết trì.
“Người trẻ tuổi, có lẽ vẫn còn chỗ tốt.” Lão Tạp thở dài. Huyết trì tràn đầy máu tươi này cũng làm cho lão khó chịu nhiều ngày, không nghĩ tới thật sự có người dám dùng để tắm rửa.
“Người nhảy vào đầu tiên này tương lại khẳng định là một nhân vật.” Ngải Phật Sâm cũng nói.
Mà trong mắt A Lôi, ánh sao nhỏ chợt lóe lên.
“Oa, một người thật dũng cảm!”
“Đúng vậy, đội viên này không tồi! Ta sẽ cấp cho hắn một điểm!” Lưu Vân cũng khen.
“Xôn xao” một thanh âm vang lên, một huyết nhân từ trong ao đứng thẳng lên.
Huyết nhân một tay chùi máu tươi trên mặt, tay kia run rẩy chỉ về phía đội viên bên cạnh ao.
“Người nào đem lão tử đẩy xuống!” Một thanh âm bi phẫn gầm lên.
“Lão tử đi lên làm thịt hắn!” trong mắt huyết nhân cơ hồ có ngấn lệ chớp động, nói dứt lời, không chịu được muốn nôn mửa.
“Không được nôn, các ngươi còn phải dùng máu tươi này tắm rửa!”
Mẹ kiếp, hóa ra là như thế! Lưu Vân cảm thấy rất buồn bực, vì vậy lại tà ác nói.
Tài sản của Tiểu Dương
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
16-01-2011, 03:22 AM
Tiểu Thị Gia Tộc Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tửTrọng sắc khinh bạn
Tham gia: Jul 2009
Đến từ: Quang.binh
Bài gởi: 3,096
Thời gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngày
Thanks: 777
Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Quyển thứ nhất
Chương 32: Lãnh huyết thú huấn (2)
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
Nghe Lưu Vân nói, các đội viên ở trên bờ cảm giác cổ họng như bị nhét một con ruồi vào.
Tiếp theo Lưu Vân dẫn mọi người bên cạnh đi thăm các thiết bị và công năng của sân huân luyện, đối với tác dụng của mỗi thiết bị đều được giới thiệu đại khái.
- Đây là tiềm thủy trì, thứ trôi ở phía trên chính là phân, là nơi để cho các ngươi dùng tập luyện lặn dưới nước.
- Đây là hỏa chướng khu, khi huấn luyện sẽ do Tạp đại thúc phóng ra 15 đạo tường lửa ngăn cản các ngươi vượt qua.
- Đây là dây xích ở trên cao, phía dưới là các bụi gai, chuẩn bị cho trường hợp các ngươi rơi xuống.
- Có thấy ao đầm đầy nhung nhúc những tiểu trùng đáng yêu này không? Đó là hấp huyết mã hoàng (đỉa hút máu), lão Tạp đã đặc biệt chọn những con lớn nhất từ ao đầm của ma thú sâm lâm. Nó chui vào trong cơ thể, uống no máu sẽ đi ra. Ở trong ao đầm, ngươi phải đánh bại đối thủ của ngươi mới có thể thông qua, nếu không thì làm điểm tâm cho hấp huyết mã hoàng đi!”
Nhìn qua những thứ này, trong lòng mỗi đội viên đều cảm thấy rét lạnh. Không ai có thể tưởng tượng được, sau khi trải qua những hành hạ này, bọn họ sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.
- Nơi này là điểm cuối cùng. A Lôi sẽ chuẩn bị nước cho các ngươi tắm rửa, có lẽ đây là tin tức tốt.
Lưu Vân không có nói cho các đội viên biết thứ A Lôi chuẩn bị cho bọn họ chính là thủy hệ trung cấp ma pháp “Thủy long ngâm”, hắn sợ bọn họ nghe xong sẽ té xỉu.
Uy lực của “Thủy long ngâm”, Lưu Vân thấy tương đương với súng bắn nước cao áp, hơn nữa lại còn lạnh thấu xương.
Cuối cùng, Lưu Vân chỉ vào một đống gỗ lớn ở cửa sau của học viện, cười tà ác nói: “Sau khi tắm rửa xong, các ngươi phải nâng khúc gỗ này lên, bước lên một hành trình mới. Chạy việt dã ở thôn quê, hết 8000 thước (8km) thì có thể quay lại.
- Đầu nhi, ngươi muốn lấy mạng chúng ta sao! A Húc rốt cuộc không nhịn được nói.
- Yên tâm đi, có Tạp đại thúc ở đây, các ngươi sẽ không sao. Lưu Vân lạnh lùng nói.
“Ma pháp của thế giới này thật tốt, không cần lo lắng về vấn đề người bệnh. Hành hạ, lại hành hạ tàn nhẫn cũng không xảy ra vấn đề, haha.” Trong lòng Lưu Vân thấy thoải mái.
- Đầu nhi, những học viên này chịu được không? Hi Ba dù sao cũng là đội trưởng, việc đầu tiên là nghĩ đến các học viên.
- Không chịu được có thể rời khỏi. Lưu Vân trầm giọng nói.
- Trong tay ta không thu nhận những kẻ nhu nhược.
- Nhưng bọn họ dù sao cũng chỉ là những thiếu niên! A Lị Á không nhịn được nói.
- Nữ nhân, tựa hồ đều có một phần mẫu tính trời sinh, thật tình không biết một phần quan tâm yêu thương này đã tạo nên bao nhiêu nam nhi nhu nhược trên thế gian.
Lưu Vân khẽ thở dài nói.
- Ta đặt tên cho học viện này là Sồ Ưng học viện, các ngươi biết vì sao không? Ánh mắt Lưu Vân đảo qua mọi người, trầm giọng hỏi.
Mọi người suy tư trong chốc lát, nhưng không ai lên tiếng trả lời.
- Ta lần đầu tiên chạy tới bình nguyên, từng nghe một người thợ săn nói qua về một số cách huấn luyện ma thú từ xa xưa.
Sồ ưng nếu muốn huấn luyện trở thành liệp ưng, đều phải trải qua một giai đoạn thống khổ nhất định, thợ săn gọi là ngao ưng. Ngao ưng rất là tàn nhẫn. Trong vòng mấy ngày đêm, thợ săn không cho sồ ưng ăn gì, không cho nó ngủ, thay nhau huấn luyện nó. Chưa kể đến còn dùng những viên bi nhỏ mạnh mẽ nhét vào miệng nó, bắt nó nuốt vào trong dạ dày, đợi đến khi các chất mỡ béo thừa trong dạ dầy bị loại ra, lại nhẹ nhàng dùng phi thằng lấy viên bi ra. Người bình thường đều cho rằng sồ ưng dưới những hành hạ này nhất định sẽ không chịu đựng được.
Song sồ ưng sau khi trải qua mấy ngày này, liền xuất hiện kì tích. Nó không có rơi rụng mà tinh thần, móng vuốt càng thêm mạnh mẽ, đôi cánh cũng nhanh hơn rất nhiều. Sau đó thợ săn mang nó lên núi, sồ ưng bay lên trời cao vài vòng, phát hiện con mồi liền cúi đầu bay xuống truy kích, ngày thứ nhất nó đã bắt được một con thỏ hoang mập.
Sồ ưng phát triển dưới sự huấn luyện tàn khốc, nếu như nó sợ hãi hay cự tuyệt sự huấn luyện này, nó sẽ không được bay lượn trên bầu trời, không được nhìn thấy núi non hùng vĩ, không có huyết mạch hùng ưng!
Nghe xong những lời này của Lưu Vân, tất cả mọi người đều trầm mặc, cẩn thận suy nghĩ. Trong sự trầm tư, ánh mắt của các đội viên dần dần trở nên kiên nghị hơn.
Đi theo Lưu Vân, bọn họ từ không tin tưởng đến ngạc nhiên, từ ngạc nhiên đến bội phục, từ bội phục đến kính sợ. Đồng thời với sự gia tăng thực lực, tư tưởng cũng trải qua biến hóa lớn.
Mù quáng sùng bái Lưu Vân khiến cho bọn họ rất nhanh quên đi sợ hãi.
- Đầu nhi, ngươi bảo ta đi tìm chết, ta cũng không nhíu mày, cái này có là gì? Các huynh đệ, có phải như vậy không? Thiết Liệt hào sảng cười nói.
- Mẹ nó, không phải chỉ là đối mặt với máu thôi sao, cho dù là lửa ta cũng phải đi một lần cho các ngươi xem.
Nói xong Thiết Liệt cởi áo, thả người nhảy vào trong ao, trong miệng hô to:
- Nhảy! Các huynh đệ, đều xuống đi, đừng để đầu nhi coi thường chúng ta!
Tiếng “Bùm” không ngừng vang lên bên tai, các đội viên khác cũng nhảy vào trong ao, phát ra tiếng rống rung trời.
“Đó chính là sự thú vị của binh lính!” Lưu Vân khẽ cười, đưa tay ra hiệu mọi người ngừng cười nói huyên náo.
- Những kẻ này là một đám thú đang sống sờ sờ…
Lão Tạp lắc đầu nói.
- Tốt. Từ hôm nay trở đi, các ngươi bắt đầu một tuần huấn luyện mới! Các ngươi nhớ kỹ, khi các học viên tiến vào, vai trò của các ngươi chính là huấn luyện viên ma quỷ! Mặc kệ dùng biện pháp gì, đem bọn họ hành hạ, huấn luyện nhiều lần!
- Haha. Các con thỏ nhỏ, chờ ta chịu tội xong sẽ đem các ngươi hành hạ. Trong huyết trì truyền đến một tiếng cười kiêu ngạo.
- Mẹ kiếp, ngay cả lời của ta cũng học lén, kẻ nào hả? Lưu Vân nhìn lại, nhưng chỉ thấy từng gương mặt đầy máu.
“Chân tướng ác ma!” A Lôi mở to hai mắt, nhìn lại nhị ca một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng lè lưỡi, rồi nhìn về phía huyết trì, “Nơi này còn có một đám!”
Nã Luân Đa lúc này đã sôi trào nhiệt huyết.
Khi vừa vào học viện, nhìn thấy những thiếu niên này, trong tim của hắn thấy lạnh lẽo. Hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp đem bọn họ huấn luyện thành một chi tinh binh trong thời gian ngắn. Sau đó Lưu Vân cho hắn thấy kế hoạch huấn luyện và sự huấn luyện hàng ngày của các học viên, ý nghĩ của hắn bắt đầu chuyển biến.
Hắn không phải tự coi nhẹ mình, nhưng tất cả các kinh nghiệm tại Sồ Ưng học viện lại làm cho hắn nảy sinh ý nghĩ như vầy: “Người này là thống soái trời sinh. Qua một đoạn thời gian hắn chắc chắn giữ vị trí trọng yếu trên sân khấu chính trị của đế quốc.”
Hắn căn bản không biết Lưu Vân chưa bao giờ đem danh lợi, quền lực để vào mắt.
“Những học viên này thật sự sẽ kiên trì sao? Chỉ mong trời phù họ bọn họ.” Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nã Luân Đa suy nhĩ rồi nói.
Rất nhanh, Nã Luân Đa bắt đầu hy vọng ông trời cũng có thể phù hộ hắn.
- Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc, Nã Luân Đa, ba người các ngươi cũng là huấn luyện viên, hãy cùng bọn họ huấn luyện trước đi!
- Vâng, đầu nhi.
Đối với việc gọi là “Vân thiếu”, cái cách xưng hô này Lưu Vân thấy không quen, nên dứt khoát để cho bọn họ cũng gọi hắn như vậy.
- Chúc mừng ngươi, tiểu cầm!
Lão Tạp cười rất đê tiện, không để cho Nã Luân Đa suy nghĩ nhiều, xông lên đạp cho hắn hai cước.
- Người trẻ tuổi vận động nhiều rất có lợi. Không giống lão đầu ta các khớp xương đã già, không động đậy, không thể làm gì khác hơn là đành phải giúp đỡ hành hạ các ngươi.
Lão Tạp nói xong, vài ánh mắt khinh bỉ nhìn lão.
Thủy Hàn nhìn thấy Thủy Linh Nhi, không giống như vừa mới nhảy xuống huyết trì, đi tới.
- Thủy Hàn, đệ làm sao vậy? Thủy Linh Nhi đưa tay sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của hắn.
- Có phải do bị lạnh?
Không, mới vừa rồi tắm rửa, cảm giác rất thoải mái. Nhớ tới mùi vị máu tanh, nhớ tới trước mắt toàn một màu đỏ, Thủy Hàn cảm thấy rất thoải mái.
“Vậy sao. Nơi này còn có thể tắm sao?” Thủy Linh Nhi cảm thấy rất kì quái.
“Đại lãnh, Đích Thiên, các ngươi đến nơi nào đó tắm đã đi? Ngươi đi không sợ học viện xảy ra chuyện hả.”
Sự lợi hại của hai môn thần giữ cửa, Thủy Linh Nhi đã được chứng kiến qua.
Lúc Lưu Vân không có ở đây, có học viên muốn chuồn ra bên ngoài, bị lính trinh sát bắt được, đánh cho sống dở chết dở.
Khi lão Tạp điều tra chuyện này đã trách cứ hai người ra tay ăn hiếp.
Hai người lính trinh sát trấn định trả lời: “Ai kêu hắn hoàn thủ chứ! Kỉ luật điều lệnh, điều thứ 40 quy định: Lính trinh sát thần thánh không thể xâm phạm. Có nghĩa là chúng ta có thể đánh hắn nhưng hắn tuyệt đối không thể hoàn thủ.”
Sau khi sự việc này xảy ra, lão Tạp đã tổ chức cho các học viên học tập lại một lần nữa về các điều lệnh. Nhưng sau việc này, bất cứ một gã học viên nào cũng biết môn thần giữ của lợi hại, không ai dám chống lại.
- Ở chỗ này đầu nhi cho tạo một trì tử ma thú huyết để cho chúng ta tắm rửa. Còn có ao phân để cho chúng ta lặn xuống. Còn có hấp huyết mã hoàng (con đỉa) ở trong ao đầm, bắt chúng ta phải đánh bại đối thủ ở bên trong mới có thể đi ra. Còn có… …
Thủy Hàn chỉ vào sân huấn luyện mới của học viện nói.
- Đây là những thứ gì? Thủy Hàn, hắn tại sao lại hành hạ các ngươi như vậy? Không đợi Thủy Hàn nói hết lời, Thủy Linh Nhi vội vàng hỏi.
“Chẳng lẽ trong lòng hắn vẫn còn hận lúc đầu đệ đệ đâm hắn một kiếm sao?” Nghĩ vậy, trong lòng Thủy Linh Nhi cảm thấy rất khó chịu.
- Hắn nói, huấn luyện như vậy có thể làm cho Sồ Ưng học viện biến thành Sồ Ưng môn, biến thành hùng ưng chính thức! Thủy Hàn cười hắc hắc nói.
- Mặc dù đáng sợ, nhưng sau khi trải qua ta cảm giác được trong cơ thể có sự thay đổi. Ta thích loại cảm giác này.
- Nhưng hắn làm như vậy là quá đáng. Thủy Linh Nhi vẫn nghĩ không ra tại sao Lưu Vân lại ác tâm huấn luyện như vậy.
- Tỷ, tỷ cũng đừng lo lắng. Ta tin tưởng huấn luyện của hắn sẽ có hiệu quả.”
Thủy Hàn âm thầm may mắn đã không có nói ra toàn bộ mọi chuyện. Trong huấn luyện doanh, Lưu Vân cho xây dựng một tòa hình thất, chuyên để dùng cho Phong Hệ thành viên.
Trong khi hành tẩu, mỗi ám dạ chiến sĩ đều có thể rơi vào trong tay địch nhân. Tòa hình thất này chính là dùng để khảo nghiệm các ngươi, không trải qua được các cực hình của địch nhân, sẽ không giữ được bí mật. Ngươi cùng các học viên của các ngươi phải có chuẩn bị tâm lý.”
Thủy Hàn đi theo Lưu Vân vào hình thất, nhìn thấy đủ loại hình cụ, cũng không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
- Vậy rốt cuộc đó là địa phương gì? Thủy Linh Nhi nhìn sân huấn luyện ở phía xa xa, nhẹ giọng hỏi.
- Hắn gọi nơi đó là ‘Thú doanh’. Ở nơi đó, con người không thể trụ lại, chỉ có dã thú mới có thể sinh tồn. Thủy Hàn từ từ nói.
Tài sản của Tiểu Dương
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
16-01-2011, 03:23 AM
Tiểu Thị Gia Tộc Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tửTrọng sắc khinh bạn
Tham gia: Jul 2009
Đến từ: Quang.binh
Bài gởi: 3,096
Thời gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngày
Thanks: 777
Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Quyển thứ nhất
Chương 33: Lãnh huyết thú huấn (3)
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
Sau khi mọi người rời đi, A Lôi cùng lão Tạp được giữ lại.
- Nhị ca, ngươi cảm thấy làm như vậy thật sự tốt chứ? A Lôi nhìn sân huấn luyện làm cho người ta không khỏi sợ hãi này, lo lắng hỏi han.
- Đúng vậy, tiểu vân, có lẽ ngươi thật sự hơi quá tay. Lão Tạp cũng nói.
- Đại thúc, nếu như trên chiến trường, phía sau có truy binh, phía trước lại không có đường chạy, chỉ có ao nước hôi thối, phân nổi lềnh bềnh có thể lặn xuống, ngươi nói bọn họ lựa chọn tử vong hay là nhảy vào đó cầu sinh?
Lưu Vân nhìn sân huấn luyên trước mắt, tâm tình trở nên rất phức tạp.
“Ta làm như vậy đến cùng có đúng hay không? Đối với những thiếu niên này, có phải quá tàn nhẫn hay không?”
- Nhưng mà… … A Lôi tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng nàng cảm thấy những câu hỏi này quá khó để trả lời.
- Ta từng nghe nói qua, động đất khiến cho có nhiều người bị nhốt chung với nhau, dựa vào việc uống nước tiểu của mình mà chịu đựng, kiên trì, cuối cùng được cứu sống. Bọn họ giãy dụa muốn sống, cũng không phải thiếu dũng khí, sợ chết mà là thể hiện sự tôn trọng với tính mạng của mình. Lưu Vân nói.
Thời gian nhàn rỗi trước đây hắn đọc sách và phát hiện Lam Nguyệt đại lục cùng quê nhà giống nhau, cũng thường xuyên có động đất phát sinh, mang đến tai họa thật lớn. Đối với hắn, mỗi một tính mạng đều trân quý. Hắn đối với mỗi học viên, dạy họ học được cách sống dưới bất cứ điều kiện sinh tồn nào.
“Đối với con người mà nói, còn sống so với cái gì cũng tốt hơn.” Nghĩ tới đây, sự hoang mang trong lòng Lưu Vân nhất thời biến mất.
- Từ xưa đến nay chúng ta ở tinh cầu này, còn có điểu nhân dựa vào đôi cánh của mình mà bay lượn. Điểu nhân không phải chỉ có chống lại bầu trời bao la, thật là khó khăn để tránh rủi ro, nguy hiểm bị ăn thịt. Lam Nguyệt đại lục là nơi chiến loạn, ta sẽ cấp cho bọn họ một đôi cánh để bay lượn!
Lưu Vân trầm mặc nhìn hai người nói. Hắn có thể hiểu được tâm tình của bọn họ. Đối với việc có nên áp dụng huấn luyện như vậy hay không, chính hắn cũng đã từng do dự, suy nghĩ.
Khi các học viên chính thức tiến vào Thú Doanh huấn luyện, Lưu Vân đã nói với các học viện một câu:
“Mỗi người các ngươi đều nhớ kỹ cho ta: Chiến trường không cần kẻ yếu. Thú doanh không tin vào nước mắt, kiên trì sẽ trở nên mạnh mẽ, rời khỏi cũng không phải là hèn nhát, nhưng hãy là một nam nhân!”
Khi huấn luyện bắt đầu, Lưu Vân cảm thấy rất hài lòng. Biểu hiện của mấy trung đội trưởng khiến cho hắn phải nhìn họ bằng con mắt khác.
Tử Văn Thành tùy tiện đi tới, đứng trước Lôi Hệ trung đội, bắt đầu một bài phát biểu đặc sắc.
- Mới vừa rồi mọi người theo ta đi một vòng, cũng đã thấy được mọi thứ chứ? Để mọi người ở đây huấn luyện, ta thực sự cũng không nhẫn tâm! Nơi này không phải là nơi con người có thể ở!
Các đội viên Lôi Hệ trung đội nhất thời bị cảm động. Chẳng lẽ đội trưởng có dũng khí không tuân theo lệnh của đầu nhi?
- Các ngươi đều là huynh đệ của ta, đúng không?
Mọi người ồn ào đáp ‘đúng vậy!’
- Vậy huynh đệ có nạn cùng chịu! Lão tử đã bị đầu nhi hành hạ một tuần ở trong này, hiện tại có phải đến lượt các ngươi không?
Các đội viên Lôi Hệ trung đội toàn bộ trợn tròn mắt.
- Hiện tại huấn luyện bắt đầu, con mẹ nó chứ, ai mà không kiên trì nỏi, khi rời khỏi mỗi người phun cho một ngụm nước bọt, sau này cũng đừng gọi ta là đội trưởng nữa! Tử Văn Thành nói xong, nghiêm mặt lại không nói gì nữa.
Còn Thủy Hàn đem đội viên tới bên cạnh ao phân.
- Còn nhớ rõ đầu nhi đã nói chứ?
Ánh mắt Thủy Hàn đảo qua mọi người. Chúng ta là những người hành tẩu trong đêm tối, học được sự sinh tồn so với bất cứ cái gì đều trọng yếu hơn. Hãy coi nơi này là địa phương duy nhất chúng ta có thể sinh tồn, hiện tại tất cả theo ta đi xuống ẩn nấp.
Thủy Hàn dẫn đầu đi vào trong ao phân, chậm rãi ngồi xuống cho đến khi nước ngập đầu.
- Tất cả mọi người đều là những kẻ chơi đùa với lửa, nếu sợ bị lửa thiêu có phải làm cho người ta cười chết không. Tạp đại thúc, hãy tận lực đem lửa thổi lên, xem các huynh đệ của ta có sợ hay không!
Khi A Húc cùng các đội viên đi tới hỏa chướng khu, lão Tạp đã phát ra vô số đạo tường lửa, hình thành một biển lửa. A Húc trực tiếp dẫn mọi người lao vào biển lửa.
Thiết Liệt, Dương Minh, Uy Kiệt Khắc cũng đều nghĩ cách khích lệ, rồi mang theo đội viên tiến vào huấn luyện. Mấy người Hi Ba trong lúc đó phụ trách phối hợp huấn luyện chuyển đổi.
Mấy người Lưu Vân, Ngải Phật Sâm thì đứng ở bên cạnh A Lôi, bảo nàng cách khống chế uy lực ma pháp như thế nào để tránh làm cho mọi người bị thương.
Lần huấn luyện này, nguyên tắc của Lưu Vân là có thể không cần dùng ma pháp trị liệu thương thế, hay dùng dược vật xử lý. Hắn hy vọng mỗi đội viên đều có thể cảm nhận được cảm giác chân thật nhất đến từ thân thể.
Bị thương có thể trị khỏi, không ai sợ bị thương nữa, cũng sẽ không học được cách làm như thế nào để bảo vệ bản thân mình. Là một gã vũ giả, ra ngoài hành tẩu, lúc nào cũng có thể mang theo thủy hệ ma pháp sư sao?
Nhìn chăm chú vào các đội viên của thổ hệ trung đội đang hỗn chiến trong ao đầm, Lưu Vân hừ lạnh một tiếng, phi thân tiến lên. Một gã đội viên dễ dàng đánh bại đối thủ, đang muốn rời khỏi ao đầm, bị Lưu Vân đánh một chưởng ngã trên mặt đất.
- Tiểu tử thúi, trên chiến trường, ngươi có thể cùng địch nhân thương lượng sao? Lưu Vân hung dữ nói.
- Không muốn huấn luyện thì cút ra ngoài cho ta! Nếu muốn huấn luyện hãy đem đối thủ đánh cho bất tỉnh đi! Đừng có ở chỗ này dọa người!
Thiết Liệt chứng kiến một màn này, khuôn mặt già nua đỏ bừng, đi tới, nặng nề đá một cước vào người một đội viên khác.
Một chưởng của Lưu Vân, một cước của Thiết Liệt lập tức sinh ra hiệu quả.
Mới vừa rồi hai người vẫn còn hữu hảo, thoáng cái đã biến thành cừu nhân phóng tới, bắt đầu tàn khốc vật lộn, tay đấm chân đá không chút nương tay. Song phương gầm rú, bị đánh ngã, cả người lấm đầy bùn nước đứng lên, lại xông vào nhau, nắm chặt tay, dùng toàn thân khí lực đánh lên người đối phương.
Một thân ảnh mềm mại đứng ở trước cửa thú doanh, len lén nhìn tất cả trước mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Tới giờ cơm tối, trong nhà ăn rất nhanh đã không còn người. Trải qua ngày huấn luyện thứ nhất, dường như chỉ có vài người có thể ăn được một vài thứ. Nhìn bồn cơm thừa rất nhiều, ánh mắt Thủy Linh Nhi rơi xuống trên người Lưu Vân.
- Ngươi vẫn còn an tâm ăn được như vậy hay sao? Ngươi không cảm thấy bọn họ rất đáng thương sao? Tất cả chỉ là một đám thiếu niên!
Thủy Linh Nhi đột nhiên hiểu được Lưu Vân vẫn đáng hận như trước.
Mặc dù Thủy Hàn đã giải thích không ít đối với nàng, nhưng chính mắt nhìn thấy sân huấn luyện cùng tình hình thực tế bữa cơm tối, các học viên khó có thể nuốt trôi xuống, khiến nàng không cách nào hiểu được phương thức huấn luyện gần như ngược đãi này.
Lưu Vân cơm nước xong, đang muốn ra bên ngoài học viện đi dạo, một thanh âm vang lên phía sau hắn.
- Ta muốn cùng ngươi nói mấy câu, có thể được không?
Lưu Vân nhất thời ngẩn người. Trong trí nhớ của hắn, hình như đây là lần đầu tiên Thủy Linh Nhi chủ động tìm hắn nói chuyện.
- Được. Nói đi. Lưu Vân xoay người lại, mỉm cười nhìn nàng.
- Ngươi tại sao lại muốn hành hạ bọn họ như vậy? Thủy Linh Nhi lí nhí hỏi.
- Ta hi vọng bọn họ có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Ta không hy vọng những thiếu niên này bị đào thải trong tương lai, ta muốn cho bọn hắn một tương lai tươi sáng.
Lưu Vân nhẹ nhàng trả lời.
Nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Ở trước mặt cô gái ôn nhu này, Lưu Vân cảm giác được chính mình cũng biến thành một nam nhân lịch sự. Tất cả sự lạnh lùng đều tan rã theo thanh âm ngọt ngào của nàng, chỉ còn lại sự ôn nhu giống nàng.
- Từ khi nào ta lại trở thành một nam nhân lịch sự như vậy? Lưu Vân không khỏi cười khổ.
- Chẳng lẽ không thể dùng phương pháp khác sao? Thủy Linh Nhi lại hỏi.
- Có lẽ còn có phương pháp khác, nhưng hiện tại phương pháp này là phương pháp hữu hiệu nhất. Lưu Vân thở dài nói.
- Bọn họ thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn được, ngươi như thế nào lại nhẫn tâm? Có lẽ ngươi thật sự là một kẻ máu lạnh.
Thủy Linh Nhi nhẹ nhàng nói một câu, nặng nề đánh vào trong lòng Lưu Vân.
- Có lẽ ta thật sự là kẻ như vậy. Nhưng ta làm hết thảy tất cả vì cái gì chứ? Lưu Vân không thèm nhắc lại, ánh mắt lẳng lặng nhìn về phương xa.
- Thủy cô nương, ta là kẻ máu lạnh. Nếu như sự máu lạnh của ta có thể làm cho bọn họ hiểu được sự tàn khốc của chiến trường, để cho bọn họ có nhiều hơn một chút hi vọng sinh tồn, ta nguyện cả đời máu lạnh!
Nói xong Lưu Vân bước về phía xa, để lại phía trước Thủy Linh Nhi một bóng lưng cô độc.
Trời chiều kéo dài bóng hắn.
Thảo nguyên tháng 2 rất là tiêu điều. Thủy Linh Nhi cảm giác được thân ảnh cô độc của hắn, làm cho thảo nguyên càng trở nên thê lương.
- Là ngươi sai lầm hay là ta sai lầm? Nếu là ta sai, tha thứ cho ta được không? Bởi vì ta thật sự không hiểu ngươi.
Hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống trên khuôn mặt cô gái. Nước mắt trong gió, dưới ánh sáng hoàng hôn rực rỡ, hiện ra sắc thái động lòng người.
Tài sản của Tiểu Dương
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
16-01-2011, 03:24 AM
Tiểu Thị Gia Tộc Trưởng LãoLiệt Dương gia đại công tửTrọng sắc khinh bạn
Tham gia: Jul 2009
Đến từ: Quang.binh
Bài gởi: 3,096
Thời gian online: 3 tháng 2 tuần 3 ngày
Thanks: 777
Thanked 66,632 Times in 2,361 Posts
Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Quyển thứ nhất
Chương 34: Kiên trì vì đệ đệ!
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
Thú doanh huấn luyện, dần dần từng bước được tiến hành. Các học viên của Sồ Ưng học viện sau khi trải qua trận đau nhức ban đầu, chậm rãi tiếp nhận hiện thực tàn khốc, vết thương trên thân thể cùng sức ăn giống nhau, mỗi ngày một tăng.
Trong mấy ngày này sắc mặt Lưu Vân vẫn rất âm trầm, người mọi ngày vẫn nhiều lời là lão Tạp cùng tiểu tạp cũng không nguyện ý đi trêu trọc hắn. Bởi vì hắn ở trong thú doanh quân đã hoàn toàn trở thành một bạo quân.
- Ở chỗ này lão tử chính là trời, bắt ngươi đi chết ngươi lập tức phải đi!
“Ba” một tiếng giòn vang, một học viên nhiều lời lập tức bị một cái bạt tai nặng nề trên mặt.
- Rác rưởi, ngâm trong ao phân 2 canh giờ! Một cước đạp một đệ tử bay vào trong ao phân.
- Hỗn đản, chạy việt dã 8km ba lần!
Một đệ tử mệt mỏi, cố gắng bò từ mặt đất lên, cắn răng cõng xúc gỗ chạy ra khỏi học viện.
- Con đỉa rất kinh tởm sao? Ta ra lệnh cho ngươi cắn nát nó ra!
Nhìn Lưu Vân, một gã học viên mắt lộ ra hung quang, hung hăng cắn nát nó, rồi sau đó cúi gập người xuống, không ngừng nôn mửa.
- Lau nước mắt của ngươi đi. Nó làm cho ta bệnh! Nam nhân dù có chảy hết máu cũng không rơi một giọt lệ nào!
Một gã học viên bị rơi từ trên cao xuống bụi gai, cả người không ngừng chảy máu. Đau đớn đến nỗi không chịu được, nước mắt chảy ra, lập tức khiến Lưu Vân tức giận mắng.
Chịu ảnh hưởng bởi sự hành hạ ma quỷ của Lưu Vân, các hộ vệ đội viên cũng cao giọng hát: ‘Chúng ta là ma quỷ! Chúng ta là ma quỷ! Hóa thân làm ma quỷ huấn luyện viên.
Trong sân huấn luyện thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, đau đớn, tiếng trách mắng cùng thanh âm quyền cước làm cho những người chăn nuôi ở mục trường run sợ trong lòng khi nghe thấy, sôi nổi thảo luận. Các nữ nhân nấu cơm cũng hỏi han tin tức từ Thủy Linh Nhi. Nhưng Thủy Linh Nhi chỉ lắc đầu không nói gì.
Mấy người lão Tạp, Ngải Phật Sâm mỗi ngày nhìn đệ tử chịu khổ, trong lòng đều nghĩ: “Tất cả đau khổ có lẽ sẽ có báo đáp. Hy vọng các ngươi có thể cắn răng chịu đựng.”
Nhưng sự tình xảy ra lại thường không vừa ý người. Có 5 tên học viên cuối cùng cũng không cách nào kiên trì, yêu cầu rời khỏi.
Lôi hệ có một học viên yêu cầu rời đi, thậm chí tuyệt vọng nói với trung đội trưởng Tử Văn Thành: “Cho dù bị dìm chết trong nước bọt cũng còn thoải mái hơn là bị hành hạ!”
Tử Văn Thành nghe xong, lén lút lắc đầu: “Đối mặt với sự giận dữ của đầu nhi, có lẽ còn đáng sợ hơn đối mặt với một đống con đỉa hút máu.”
Ý nghĩ của hắn cũng đại biểu cho ý nghĩ của mọi người trong thú doanh.
Những học viên yêu cầu được rời khỏi rất nhanh chóng bị đưa tới trước mặt Lưu Vân. Nhìn 5 tên học viên trước mặt, Lưu Vân lại có vẻ rất bình tĩnh. Bởi vì tình huống này hắn đã sớm đoán được.
Rất nhiều người bình thưởng biểu hiện rất dũng cảm, nhưng ẩn sâu bên trong là sự nhu nhược, yếu hèn. Chỉ có dưới áp lực thật lớn mới biểu hiện ra ngoài bản chất thật của mỗi người.
- Đầu nhi, trước khi bọn họ rời đi, xin cho phép ta cùng bọn họ nói chuyện một lần. Đạt Tạp cười hì hì, xuất hiện bên cạnh 5 gã học viên.
Lưu Vân khẽ gật đầu, đáp ứng cho Đạt Tạp mang 5 người đi.
- Tiểu Vân, đối với những học viên yêu cầu rời khỏi này, ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ? Trong lòng lão Tạp có chút lo lắng cho những thiếu niên này.
- Có thể làm gì bây giờ. Đuổi bọn họ về thành thị, giao cho Hoa Phi Lệ tiểu thư! Lưu Vân dang hai tay ra cười, bộ dáng không thể làm gì được.
- Cứ như vậy để cho bọn họ đi sao? Để bọn họ rời đi, không phải uổng phí tâm huyết của chúng ta sao? Những ngày này lão Tạp cũng cảm thấy tiếc rẻ những thiếu niên này.
- Chờ Đạt Tạp cùng bọn họ nói chuyện đi.
Trong chốc lát, năm học viên đi theo Đạt Tạp bước đến, chỉ là khi bước đi, chân có vẻ như nhũn ra.
- Đầu nhi, chúng ta yêu cầu được tiếp tục huấn luyện. Hôm nay chỉ là phút nông nổi nhất thời.
- Đầu nhi… …
Năm người đột nhiên chuyển biến làm cho ánh mắt mọi người trong phòng như muốn rớt ra. Đương nhiên Lưu Vân cùng Đạt Tạp là ngoại lệ.
- Các ngươi đã thật sự hiểu rõ rồi chứ? Lưu Vân cười tà ác nói.
- Hiểu rõ rồi, năm người cùng đồng thanh trả lời.
- Được. Chuyện lần này ta bỏ qua. Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội nữa. Nếu không thể khắc khổ huấn luyện như những người khác, ta sẽ đuổi các ngươi đi.
- Vâng! Năm người lại đáp lần nữa
- Muốn rời khỏi cũng cần phải có dũng khí, ta hâm mộ các ngươi. Tại thú doanh cố gắng kiên trì, dù có bị đánh rơi răng, đổ máu cũng cố gắng nuốt xuống, đó mới chính thức là nam nhân.
- Tiểu tử, ngươi thật giỏi! Ngươi làm như thế nào vậy?
Năm tên học viên rời đi rồi, lão tạp đi tới vỗ vai Đạt Tạp, tò mò hỏi hắn.
- Đơn giản, vượt qua sự sợ hãi nhất là phương pháp hữu hiệu nhất, đó chính là làm cho bọn hắn bị sợ hãi lớn hơn nữa.
Đạt Tạp cười xấu xa nói.
Sau đó những học viên muốn rời khỏi trại huấn luyện, tất cả đều không có ngoại lệ, đều bị tiểu Tạp mang đi tâm sự. Rồi sau đó lại sinh long hoạt hổ trở về sân huấn luyện. Hiện tượng này làm cho rất nhiều người cảm thấy vô cùng hoang mang khó hiểu, mà những học viên sau khi quay về đối với chuyện này cũng nói năng rất thận trọng dè dặt, tuyệt không tiết lộ một chữ.
Cho đến sau này, trong một lần ăn liên hoan, một tửu quỷ đã từng trải qua chuyện trên mới tiết lộ bí mật này.
- Mẹ kiếp, cái tên ma pháp sư ghê tởm kia, nhắc tới ta đã muốn đánh hắn. Lúc ấy hắn đem ta vào phòng, rút thắt lưng quần của ta ra, thả ra một con hỏa điểu bay vòng quanh, bay tới bay lui quanh chỗ JJ của ta. Hắn nói:
- Muốn rời khỏi rất đơn giản thôi. Đầu nhi nói chỉ cần để cho hỏa điểu đáng yêu này cắn cho một cái là được.
Chỉ cần nghĩ tới cảm giác đó thôi, đã thấy sống không bằng chết. Ta lúc ấy đã nghĩ nam nhân có thể chết, nhưng làm sao có thể không có cái đó đây? Cả đời hạnh phúc toàn bộ trông cậy vào nó. Ta cần phải kiên trì!
Sau khi bí mật này được công khai, tất cả mọi người đều gọi Đạt Tạp là tà ác ‘Điểu pháp sư’, còn sự tà ác của Lưu Vân cũng nhanh chóng được tăng lên với chỉ số mũ cấp lũy thừa.
Tiếp theo đó ‘Chiến trường không cần kẻ yếu, thú doanh không tin vào nước mắt’ khắc sâu sự răn dạy, để lại trong thú doanh một khẩu hiệu vang dội:
- Kiên trì vì đệ đệ!
Trong thú doanh huấn luyện, biểu hiện của Kinh Lôi làm cho Lưu Vân rất vui mừng. Thiên tài của đế đô ma vũ học viện biểu hiện ra bản tính bạo lực cùng sự si mê đối với vũ kỹ. Tất cả những tàn khốc trước mắt hắn dường như chỉ là những chướng ngại trên con đường tu hành vũ kỹ của hắn mà thôi. Phản cảm lúc ban đầu trôi qua, hắn bắt đầu toàn lực đề cao thực lực của bản thân.
Còn biểu hiện của Tiểu Cường tại thú doanh lại làm cho Lưu Vân cảm thấy rất giật mình. Thiếu niên này thật xứng với danh hiệu ‘Tiểu Cường đánh không chết’, thân thể có năng lực siêu cường chống lại các đả kích. Con đỉa, bụi gai, tường lửa, thủy long chưa từng tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với thân thể của hắn.
Lưu Vân không khỏi hoài nghi: “đứa nhỏ này không biết có phải là luyện công phu thiết bố sam hay không?”
Đồng thời với việc thú doanh huấn luyện, kế hoạch ám sát Viêm Thiên của A Tư Mạn đế quốc cũng được triển khai.
- Mị ảnh, chuyện này ngươi không thể nóng vội hấp tấp, phải một kích thành công, an toàn thối lui.
Lâm Mị nhìn chăm chú vào bóng đen trước mặt, dặn dò lần nữa.
- Bệ hạ yên tâm, Mị Ảnh chưa bao giờ làm cho người thất vọng, lần này cũng sẽ như vậy.
Bóng đen bình tĩnh nói.
- Gần đây có gặp phiền toái gì không? Tương lại ngươi có thể mềm lòng hay không?
Lâm Mị vẫn còn có chút lo lắng.
- Tất cả đều được tiến hành rất thuận lợi, bệ hạ xin hãy yên tâm. Ảnh Tử đều là những kẻ không có tâm, người sống hay thi thể đối với ta mà nói đều giống nhau.
Thanh âm Mị Ảnh lạnh như băng, giống như đến từ chốn Cửu U, không mang theo một chút tình cảm nào.
- Vậy là tốt rồi, ngươi đi đi. Tĩnh hậu chờ tin vui của ngươi.
Lâm Mị vừa nói xong, bóng đen chợt lóe lên rồi biến mất.
Mị Ảnh đi rồi, Lâm Mị xoay người nhìn nữ tử thanh nhã ngồi ở bên cạnh bàn, khẽ cười nói:
- Muội muội, muội bị ta làm cho sợ hãi?
Nữ tử một thân bạch y, trên mặt che một tấm lụa mỏng, nghe vậy lắc đầu nói.
- Tỷ tỷ, một chút chuyện như vậy, tỷ nghĩ là ta sẽ bị tỷ dọa cho sợ hãi sao?
- Muội có thấy tỷ là nữ nhân độc ác không?
Lâm Mị đi ra phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy nữ tử.
- Bọn họ dù sao cũng là địch nhân của tỷ. Đổi lại là một nữ nhân nào, nếu ở vào vị trí của tỷ, cũng đều làm những chuyện như vậy.
Bạch y nữ tử thản nhiên nói.
- Chuyện ám sát Viêm Thiên đối với lưỡng quốc đều có ảnh hưởng rất lớn, may nhờ có muội hỗ trợ vài lần, bày mưu tính kế.
- Tỷ tỷ khách khí, tỷ cùng ta là tình tỷ muội, ta cũng không nhẫn tâm thấy tỷ đau khổ, tổn hại tinh thần.
Bạch y nữ tử cầm lấy tay Lâm Mị, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười.
- Thật sự không định giúp tỷ tỷ sao?
Mặc dù bị cự tuyệt mấy lần, Lam Mị vẫn quyết định hỏi lần nữa.
- Tỷ tỷ, ta cảm ơn tỷ đã quân tâm yêu thương ta. Nhưng ta không thích tranh đấu, nếu tỷ muốn, ta có thể giúp người đưa ra chủ ý. Hơn nữa ta còn có chuyện cần làm của bản thân, có thể sẽ mất rất nhiều thời gian.
- Quyền lực đối với nữ nhân mà nói cũng không bằng có một người yêu thương chân thành, đúng không?
Lâm Mị thương cảm nói.
Bạch y nữ tử cũng không có nói gì, chỉ khẽ thở dài một tiếng.
- Nữ tử thiên hạ đa phần đều là người đáng thương. Ngươi là hoàng hậu, ta cũng vậy.
Lâm Mị lộ vẻ sầu thảm nói.
“Ta muốn có một ngày, phong vân biến sắc vì nỗi đau của ta! Ta muốn nỗi hận của ta khiến không còn một ngọn cỏ nào! Ta muốn Lam Nguyệt hoàng quyền, quyền lực quý tộc, tất cả đều tan thành mây khói!”
Một thanh âm bi thương, oán độc gào thét trong tận đáy lòng Lâm Mị.
Tài sản của Tiểu Dương
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Từ khóa được google tìm thấy
dị giới quân Đội , dị giới quân đôi , dị giới quân độ , dị giới quân đội , dị giới quân sự , di giới quân đội , di giới quân sự , di gio quan doi , di gioi , di gioi 4vn , di gioi bo doi , di gioi bo doi 4eu , di gioi doc su 4vn.eu , di gioi qian doi , di gioi qua doi , di gioi quan đoi , di gioi quan doan , di gioi quan doi , di gioi quan doi 105 , di gioi quan doi 4v , di gioi quan doi 4vn , di gioi quan doi 4vn.eu , di gioi quan doi convert , di gioi quan doi full , di gioi quan doi ly bo y , di gioi quan doi my , di gioi quan doi nguon , di gioi quan doi prc , di gioi quan doi tron bo , di gioi quan dopi , di gioi quan hoang , di gioi quan su , di gioi quandoi , di gioi quasn doi 4vn , di gioi quân doi , di gioi the loai quan su , di gioi the quan , di gioi wuan doi 4vn , di gioiquan doi , di quan doi , di the quan doi , di the quan doi 4vn , di the quandoi , di the ta quan tac gia , digioiquandoi , dị giới hồ ly , dị giới quân sự , doc truyen di gioi , , kich ba di gioi 4vn , lý bố y , ly bo y , ly boi y , quan doi di gioi , quan doi-di gioi , quan gia 4vn , tac gia di the ta quan , tieu thuyet. di gioi , truyện di giới , truyen di gioi , truyen di gioi 4vn , truyen di gioi qua doi , truyen di gioi quan doi , truyen gi gioi quan doi , truyen quan su di gioi , truyen ve di gioi