Ra khỏi phòng đấu giá số một, Tiêu Viêm lại về giám bảo thất, trong ánh mắt kính sợ của trung niên nhân kia, yên lặng chờ đợi
Một lúc sau, tiếng bước chân từ bên ngoài dồn dập truyền đến, hai đạo nhân ảnh, đẩy cửa mà vào.
"A a, vị này là chủ nhân của trúc cơ linh dịch? Hình như tiên sinh lần đầu đến Ô Thản thành?" Hương phong thổi đến, tiếng cười khẽ kiều nị, bỗng nhiên vang lên bên tai Tiêu Viêm, làm tim hắn thoáng đập mạnh.
Trong lòng mắng một tiếng yêu tinh, khuôn mặt Tiêu Viêm ẩn vào trong áo choàng, ánh mắt khẽ chuyển hướng nữ nhân mặc váy màu đỏ bên cạnh.
Tiếp xúc ở cự li gần, Tiêu Viêm lại phải đánh giá lại sự thành thục vũ mị của nữ nhân này, trên khuôn mặt, một đôi thủy ngâm ngâm mĩ mâu, tựa như không lúc nào không hấp dẫn nam nhân, ánh mắt không dấu vết nhìn qua đôi ngọc cảnh thon dài ưu nhã, cũng suýt nữa bị khe ngực hãm sâu kia hút vào, eo như thủy xà, lúc lay động, hấp dẫn vạn phần, làm cho người ta hận không thể đè lên trên đất mà phát tiết dục vọng.
Khuôn mặt hơi nóng lên, bất quá hoàn hảo, còn có áo choàng che dấu, Nhã Phi cũng không nhìn thấy, lập tức mạnh mẽ ngăn chặn ý niệm trong đầu, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, cùng lúc đó, thanh âm của dược lão, cũng khô khan truyền ra: "Đấu giá thành công? Đem tiền đưa cho ta, ta còn có việc!"
Tựa hồ có chút kinh ngạc tuổi của hắc bào nhân, ngọc thủ của Nhã Phi che đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng cười, bộ ngực đầy đặn lộ ra những đường nét kinh tâm động phách, Nhã Phi cười khanh khách nói: "Xin lão tiên sinh đợi một lúc, mốt số thủ tục, còn đang hoàn thành."
Khẽ gật gật đầu, Tiêu Viêm không mở miệng thêm, đem ánh mắt dời khỏi nữ nhân này, sau đó bảo trì trầm mặc.
Nhìn nhân ảnh hoàn toàn bao phủ trong hắc bào trước mặt, Nhã Phi khẽ cau mày, xem ra dung mạo của mình trước mặt vị thần bí nhân này không có hiệu quả gì, lập tức bất đắc dĩ liếm liếm đôi môi hồng nhuận, ánh mắt đảo qua trên người vị thần bí nhân này, muốn từ vài chi tiết nhỏ tìm ra thân phận của hắn.
Sau khi quan sát, trong lòng Nhã Phi có chút thất vọng, ánh mắt chạm với Cốc Ni đại sư ở bên cạnh, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, thanh âm ôn nhu nhẹ giọng hỏi: "Lão tiên sinh, Nhã Phi rất ít khi thấy luyện dược sư không đeo huy chương, không biết tôn tính của lão tiên sinh?"
"Thế nào? Nữ oa oa, đến chỗ này, còn phải tự báo ra thân phận?" Dưới hắc bào, dược lão nhàn nhạt nói.
"A a, Nhã Phi chỉ tò mò mà thôi, nếu lão tiên sinh không muốn nói, Nhã Phi tự nhiên không dám hỏi thêm." Nhã Phi lạc lạc cười nói.
Ánh mắt xuyên thấu qua áo choàng, nhìn đôi chân trắng toát ẩn trong chiếc váy màu đỏ bó sát người kia, Tiêu Viêm có chút bất đắc dĩ, Nhã Phi có thể trở thành thủ tịch phách mại sư (người chủ trì đấu giá) của Đặc Mễ Nhĩ phách mại trường, tự nhiên sẽ không bình thường, đều nói hồng nhan họa thủy, người thèm muốn mỹ mạo của nàng trong Ô Thản thành không biết có bao nhiêu, nhưng đến bây giờ, vẫn chưa nghe nói có ai đạt được mục đích, tuy trong này không thiếu nguyên nhân là nàng có Đặc Mễ Nhĩ phách mại trường làm chỗ dựa, bất quá ai cũng không dám cho rằng, nữ nhân này là một cái hoa bình chỉ sở hữu mỹ mạo.
Ở cạnh một tinh minh nữ nhân như vậy, Tiêu Viêm như một miếng băng mỏng, hắn chỉ sợ nữ nhân tinh tế này phát hiện ra cái gì, bất quá hoàn hảo, có dược lão lên tiếng chống cự, lão hồ ly này, sẽ không chịu nửa điểm hấp dẫn của con yêu tinh bên cạnh.
Tại lời nói có chút lãnh đạm của dược lão, Nhã Phi cũng không có lời nói nào hữu dụng, cuối cùng, nữ nhân này đành phải bỏ qua ý niệm trong đầu, cười khanh khách lấy ra thủy tinh tạp trên người, trên tạp có tộc huy của Đặc Mễ Nhĩ gia tộc.
"Lão tiên sinh, đây là quý tân tạp (tạp dùng cho khách quý) của Đặc Mễ Nhĩ đấu giá hội. chỉ cần tiên sinh có nó, ở bất kỳ đấu giá trường nào của Đặc Mễ Nhĩ gia tộc, đều sẽ có đãi ngộ của khách quý, đồng thời, đấu giá trường thuế suất, sẽ từ năm phần trăm hạ xuống hai phần trăm."
Nghe vậy, Tiêu Viêm nhíu nhíu mày, so sánh với một đống phế thoại lúc trước, hắn càng thích mấy thứ có tính thực chất này, lập tức thoáng trầm ngâm, tiện tay tiếp nhận thủy tinh tạp phiến.
Nhìn bàn tay trắng nõn đưa ra khỏi hắc bào, trong mắt Nhã Phi xẹt qua một tia kinh ngạc, rõ ràng thanh âm già nua khô khốc, nhưng lại có một đôi tay như thiếu niên, người này, cuối cùng là có thân phận thế nào?
Lúc này, một thị nữ từ ngoài đi vào, đem lục sắc tạp phiến cung kính đưa cho Nhã Phi.
"Lão tiên sinh, trúc cơ linh dịch đấu giá được bốn vạn kim tệ, trừ đi hai phần trăm tiền thuế, còn lại, đều ở chỗ này." Nhã Phi mỉm cười đem lục sắc tạp phiến đưa tới.
Tiếp nhận lục sắc tạp phiến, trong lòng Tiêu Viêm rốt cục thở ra một hơi, tu luyện tư bản sau này của mình, đều ở trong này a, chỗ tiền này, đủ để mình an tâm tu luyện đến cấp bậc đấu giả...
Một khi tiền đã tới tay, Tiêu Viêm cũng không nghĩ ở lâu thêm, tùy ý khoát tay áo với Nhã Phi, thanh âm già nua nhàn nhạt nói: "Ta có thể đi rồi chứ?"
"A a, đương nhiên, lão tiên sinh sau này còn muốn đấu giá đan dược gì, nên chiếu cố Đặc Mễ Nhĩ đấu giá trường nha." Nhã Phi thản nhiên cười nói.
"Ân." Tùy ý lên tiếng, Tiêu Viêm đứng dậy, cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi căn phòng muốn mạng người này
Nhìn bóng dáng Tiêu Viêm biến mất, nụ cười trên mặt Nhã Phi chậm rãi thu liễm, nhíu mày lại, đi đến cạnh bàn, khẽ dựa vào đó, đường cong lộ ra.
"Cốc Ni thúc thúc, hắn thực sự là luyện dược sư?" Hơi trầm mặc một lúc, Nhã Phi nhẹ giọng hỏi.
"Ân, hơn nữa luyện dược thuật còn mạnh hơn ta, ít nhất, nhị phẩm trúc cơ linh dịch kia, ta không luyện chế được." Cốc Ni cung thanh với Nhã Phi, thở dài nói.
"Có dược phương (phương thuốc) đều không được?" Đôi mắt híp lại, đôi môi hồng nhuận hơi nhếch lên, làm như tùy ý nói.
Nghe lời này của Nhã Phi, Cốc Ni sắc mặt cả kinh, vội vàng nói: "Dược phương chính là mạng của luyện dược sư, tiểu thư ngàn vạn lần không nên có chủ ý với nó, làm một luyện dược sư không biết cấp bậc nổi giận, cho dù là Đặc Mễ Nhĩ gia tộc, cũng khó có thể thừa nhận, vài chục năm trước, Thiết Khắc gia tộc nổi tiếng cả Gia Mã đế quốc chính là vì muốn có dược phương của đan vương Cổ Hà, cuối cùng bị hắn mời đến bốn vị đấu vương cường giả, đem gia tộc hủy diệt, cuối cùng việc này, ngay cả hoàng thất của Gia Mã đế quốc, cũng không dám can thiệp thêm!"
"Tuy nói thế lực của gia tộc chúng ta đã vượt xa Thiết Khắc gia tộc trước kia, dù vậy cũng không nên đắc tội với một số luyện dược sư thần bí là tốt nhất, phải biết rằng, luyện dược sư căn bản là một cái độc phong oa, chỉ cần ngươi làm đau, hắn bật người là có thể tìm được vô số bằng hữu, hơn nữa cũng có rất nhiều cường giả, phi thường vui lòng có một luyện dược sư thiếu họ một cái nhân tình."
Nhìn Cốc Ni kinh hoảng, Nhã Phi bất đắc dĩ nhu nhu trán, cười khổ nói: "Cốc Ni thúc thúc, ngươi nói gì vậy, ta đâu có chủ ý gì với hắn, ngươi cho rằng mấy năm lịch lãm này của Nhã Phi là phí công sao."
"Ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi thôi." Nghe lời nói của Nhã Phi, Cốc Ni cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ ny tử này sẽ làm ra việc ngu ngốc gì.
Liếm liếm môi, ngọc thủ của Nhã phi nâng tóc lên, nhẹ nhàng hít một hơi, luyện dược sư, thật sự là một đám người khủng bố, nhưng vì sao mình lại không có hạng thiên phú này?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của deviltrigger
Lén lén lút lút đi vào căn phòng của mình, Tiêu Viêm rất nhanh đóng cửa, sau đó chạy tới góc phòng, cuối cùng lấy ra một đống dược liệu và vài viên ma tinh, cẩn thận đem chúng cất vào trong ngăn tủ, ngửi sâu một hơi mùi của dược tài trên tay, hắc hắc cười dài thở phào nhẹ nhõm.
Vì có thể dốc lòng tu luyện, Tiêu Viêm lần này ước chừng đã mua đủ số dược tài dùng trong tám tháng, xem bộ dáng này, những ngày còn lại trong năm, là định vượt qua trong khổ tu.
Thân mật vỗ vỗ ngăn tủ, khóe miệng Tiêu Viêm giật giật, đi tới cạnh giường, thả lỏng người nằm xuống, hơn nửa ngày bôn ba, thật sự làm hắn có chút mỏi mệt
"Viêm nhi, có ở trong không?" Có chút mơ hồ, tiếng đập cửa bỗng nhiên truyền đến.
Dụi dụi con mắt đang mơ hồ, Tiêu Viêm nhảy xuống giường, sau đó mở cửa phòng, nhìn Tiêu Chiến đứng ở ngoài, gãi gãi đầu, cười hỏi: "Phụ thân, có việc gì sao?"
"Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao? Ngươi tiểu tử này, trốn ta hai tháng. Còn cả Tiêu Kiếm đâu sao mấy hôm nay ta không thấy nó?" Bàn tay thân mật vỗ vỗ đầu Tiêu Viêm.
“Tiêu Kiếm không phải vẫn ở nhà sao?” Tiêu Viêm lên tiếng.
“Mấy bữa nay, hắn cứ thần thần bí bí, phụ thân cũng không biết nó đang làm gì nữa. Hài, ước gì nó giống ngươi một chút thì phụ thân đỡ phải lo lắng.” Tiêu Chiến buồn rầu trả lời.
“Phụ thân yên tâm, vào lễ thành niên ta và tứ đệ chắc chắn sẽ không làm người mất mặt đâu” Tiêu Viêm lên tiếng.
“Được rồi! ta là phụ thân mà không tin tưởng con mình thì còn tin tưởng ai!” Tiêu Chiến cười cười.
Nhìn nụ cười ôn thuần của Tiêu Chiến, Tiêu Viêm trong lòng có chút cảm động, cũng không biết nói cái gì.
"Vẫn đang tự trách việc đó sao? A a, nàng không chấp nhận con ta, là tổn thất của nàng, chẳng có gì đáng thương tâm, một đại nam nhân, lại làm một cái tiểu nữ nhân bộ dáng, ta biết, con của Tiêu Chiến ta, tuyệt đối không phải phế vật!" Tiêu Chiến hào sảng nói.
"A a, phụ thân, ba năm sau, Viêm nhi sẽ tự mình đi Vân Lam tông." Cười cười, Tiêu Viêm nhẹ giọng nói.
Tiêu Chiến hơi thu liễm nụ cười, nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, có chút chần chờ nói: "Phụ thân cũng không sao, ngươi... Thực sự định đi? Phụ thân không phải nói ngươi kém Nạp Lan Yên Nhiên, nhưng thực lực của Vân Lam tông..."
Tiêu Viêm mỉm cười, gật gật đầu, môi nhếch lên thành một cái quật cường tuyến điều: "Phụ thân, có một số việc, tránh không được, là nam nhân, nên phải gánh vác."
"A a, tính tình này, rất giống ta, hai ca ca của ngươi nếu biết ngươi có thể hiểu được, sợ rằng cũng rất cao hứng." Đối với chấp nhất của Tiêu Viêm, Tiêu Chiến vui mừng cười, khẽ thở dài một tiếng, lập tức gật đầu thật mạnh: "Được, phụ thân sẽ chờ con của ta đòi lại mặt mũi thời điểm! Ta muốn Nạp Lan Túc lão hỗn đản đó mang theo sính lễ đến cầu ta thu hồi lại hưu chứng trước kia!"
Tiêu Viêm gật đầu, bật cười.
"Cái này, cho ngươi, coi như đây là phụ thân tài trợ!" Từ trong người lấy ra một chiếc bạch ngọc bình, Tiêu Chiến đưa tới.
Nhìn thứ được chuyển giao vài lần này, lại nhớ đến trúc cơ linh dịch trong tay mình, Tiêu Viêm có chút dở khóc dở cười, nhưng trên mặt hắn, vẫn bảo trì biểu tình nghi hoặc: "Phụ thân, đây là?"
"Trúc cơ linh dịch, có thể làm tốc độ tu luyện đấu khí nhanh hơn, hôm nay đấu giá được. Bất quá, chỉ có một bình nếu không ta cũng mua cho Kiếm nhi. Kiếm nhi cả ngày lêu lổng thật là…" Tiêu Chiến mở miệng buồn rầu nói.
“Phụ thân ngài yên tâm, chắc chắn đến lễ thành niên Tứ đệ sẽ không làm phụ thân thất vọng!” Tiêu Viêm khẳng định lần nữa "Trúc cơ linh dịch này chắc phụ thân tốn không ít tiền?" Tiếp nhận bạch ngọc bình, trong lòng Tiêu Viêm như có dòng ấm áp chảy qua.
"Bốn vạn kim tệ, nhưng nó hữu dụng với ngươi, cũng tính là vật vượt qua giá trị." Tiêu Chiến không để ý cười nói.
"Ngài dùng bốn vạn kim tệ mua cho ta trúc cơ linh dịch này, mấy người trưởng lão, chỉ sợ sẽ lấy cớ sinh sự." Tiêu Viêm cười khổ nói.
"Thích, ta mới là tộc trưởng, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ dám dùng miệng lưỡi." Tiêu Chiến hừ lạnh nói.
"Phụ thân, cám ơn ngài, thành nhân nghi thức một năm sau, ta sẽ cho toàn bộ bọn họ ngậm miệng lại." Tiêu Viêm cười nhẹ nói.
"Được, ta chờ đến lúc các con ta thuế biến (biến đổi)!" Tuy không biết Tiêu Viêm có tin tưởng từ đâu, nhưng Tiêu Chiến đối với bộ dáng tin tưởng mười phần của con mình cực kỳ vui mừng, lập tức cười to nói.
"Tốt lắm, cũng không nên cản trở ngươi nghỉ ngơi nữa, có việc gì thì đến tìm phụ thân, đều là người nhà, không có gì mất mặt cả." Khoát tay áo, Tiêu Chiến xoay người đi tới tiền viện.
"Mẹ nó, còn phải đi ứng phó mấy lão bất tử kia, không phải là tiêu bốn vạn kim tệ sao, làm như ăn bớt tiền mua quan tài của các ngươi không bằng." Loáng thoáng truyền đến tiếng mắng của Tiêu Chiến, trong bóng đêm truyền ra.
Nhìn Tiêu Chiến biến mất trong bóng đêm, Tiêu Viêm sờ sờ mũi, mỉm cười thấp giọng nói: "Yên tâm đi, phụ thân, ta sẽ dùng sự thật, làm đám gia hỏa này im miệng, ba năm trước, ta có thể cho chúng ngưỡng vọng, ba năm sau, ta đương nhiên có thể!"
Đứng tại cửa một lúc sau, Tiêu Viêm cất bạch ngọc tiểu bình đi, liếc mắt nhìn về phía góc tường, hài hước nói: "Ny tử, nghe lén người khác, rất vui sao?"
"Tiêu Viêm ca ca, cảm giác thật mẫn tuệ nha..." Góc tường, một thiếu nữ mặc váy tím xuất hiện, ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp, tiếu ý sáng lạn.
"Tiêu Viêm ca ca buổi chiều đi đâu vậy?" Chân bước nhẹ, Huân Nhi tiến đến, cười hỏi.
"Tùy tiện ra ngoài đi dạo."
"Thật không?" Con ngươi như thu thủy dò xét từ trên xuống dưới, Huân Nhi bỗng nhiên bước thêm một bước, khẽ kiễng chân, mũi cau nhẹ: "Có hương vị của nữ nhân."
"Khái, đừng đùa, nữ nhân hương vị ở đâu ra." Khuôn mặt non nớt khẽ đỏ lên, cũng may là trời tối, thiếu nữ cũng nhìn không quá rõ.
"Hì hì." Hình như rất thích hình dáng quẫn bách của Tiêu Viêm, Huân Nhi cười duyên một trận, một lúc sau, tiếng cười ngừng lại, hơi trầm mặc, ôn nhu nói: "Lời nói lúc nãy của Tiêu thúc thúc, ta cũng nghe được, ta tin rằng Tiêu Viêm ca ca, ân... Nếu sau này thực sự muốn đi Vân Lam tông, Huân Nhi có thể hỗ trợ..."
Nghe vậy, Tiêu Viêm chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ.
Dưới ánh mắt không hề thu liễm này, trên khuôn mặt thanh nhã của Huân Nhi chậm rãi nổi lên một đóa mây hồng, thấp giọng oán trách nói: "Tiêu Viêm ca ca, ngươi nhìn cái gì..."
"Hắc hắc, Huân Nhi cũng sẽ đỏ mặt, thật sự hiếm thấy." Một lúc sau, Tiêu Viêm bỗng nhiên cười nói.
Huân Nhi trừng mắt nhìn Tiêu Viêm, trong lòng nói: "Ai bảo ngươi nhìn người ta như vậy."
"Tốt lắm, tốt lắm, tin tưởng Tiêu Viêm ca ca một chút, Vân Lam tông tuy cường đại, nhưng ta còn trẻ, cái ta có chính là thời gian, Vân Vận dạy ra nữ nhân như Nạp Lan Yên Nhiên, vậy cũng không tốt đến đâu." Tiêu Viêm vuốt vuốt tóc thiếu nữ, cười nói.
"Tốt lắm, trời tối rồi, về nghỉ ngơi đi."
Nhìn thiếu niên phất tay, Huân Nhi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ có thể gật đầu, sau đó trong ánh mắt của hắn, chậm rãi tiến vào bóng tối.
Đi qua một hành lang, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng Tiêu Chiến và mấy vị trưởng lão tranh cãi, mà mục đích tranh cãi, vừa lúc là việc sử dụng bốn vạn kim tệ kia.
Cước bộ dừng lại, nhợt nhạt lông mi nhíu lại, khẽ thở dài một hơi, ngón tay thon dài giáp lại, một cái tử kim tạp xuất hiện trong tay.
Đầu ngón tay quệt vào trên tửu kim tạp, kim tạp hóa thành một luồng kim quang bắn vào trong căn phòng đang tranh cãi không ngớt.
Tùy ý liếc mắt căn phòng bỗng nhiên im lặng, Huân Nhi nhàn nhạt nói: "Tiền mua trúc cơ linh dịch, sẽ do ta trả, trong tạp có mười vạn kim tệ, mấy vị trưởng lão không cần làm Tiêu thúc thúc khó xử nữa."
Trong phòng, một mảnh yên tĩnh, một lúc sau, mới truyền ra tiếng mấy vị trưởng lão cười khổ ứng thanh.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
“Bát cực băng”
Trong một rừng cây nhỏ, một thanh âm thanh thúy vang lên.
“Phanh” Cây đại thụ bị đánh nát một nửa, phát ra tiếng động dát chi, một lúc sau, rốt cuộc cũng vô lực ngã xuống đất.
Thời điểm đại thụ ngã xuống, đạo thân ảnh thiếu niên tựa như linh hầu kia thối lui thân hình một bước, sau đó nhẹ nhàng ngồi trên một khối cự thạch màu xanh.
“Bộp, bộp, bộp…” Tiếng vỗ tay vang lên.
“Không tệ với bát đoạn đấu khí một kích của Tam ca tương đương với đấu giả” Một thanh niên mặc áo bào đen đi tới, vừa đi vừa vỗ tay không ngừng.
“Tứ đệ” trên khuôn mặt thanh tú của Tiêu Viêm, tràn đầy nụ cười hân hỉ, ba tháng này, đây chính là lần đầu tiên hắn sử dụng thành công huyền giai cao cấp đấu kĩ bát cực băng, mà đấu kĩ có thể cùng địa giai so sánh này đích xác không làm cho Tiêu Viêm thất vọng, chỉ bằng bát đoạn đấu khí, phá hư lực gây ra, đủ để so sánh với gần với đấu giả.
Sơ giai đấu khí càng về sau, tốc độ cũng càng chậm, từ sau khi mua đủ dược vật, Tiêu Viêm đã đóng cửa khổ tu bốn tháng, trong một tháng rưới, Tiêu Viêm từ lục đoạn lên thất đoạn, tại mấy ngày cuối của tháng thứ tư, Tiêu Viêm mới ngẫu nhiên, từ thất đoạn lên bát đoạn đấu khí.
“Tam ca huynh thử dùng bát cực băng với đệ đệ đẻ xem uy lực của nó nào!” Tiêu Kiếm nhìn Tiêu Viêm mỉm cười.
“Bát cực băng rất mạnh đệ chắc chắn muốn thử chứ” Tiêu Viêm lo lắng.
“Yên tâm đi, với trình độ của đệ chí ít cũng chịu được một kích của Bát Cực Băng” Tiêu Kiếm cười cười.
“Phanh” một âm thanh kéo dài vang lên. Tiêu Kiếm đứng trung bình tấn, vận chuyển ma khí hình thành cương tráo ma lực hộ thân. Một kích mạnh mẽ của Tiêu Viêm không ngờ không làm Tiêu Kiếm tổn thương mảy may mà người Tiêu Viêm còn bị bắn ra ngã sõng soài trên mặt đất.
“Không tệ, quả thật một kích này tương đương với một kích của đấu giả tính ra còn mạnh hơn vài phần” Tiêu Kiếm mỉm cười.
“Nhưng không thể so với đệ được” Tiêu Viêm đứng dậy phủi quần áo cười khổ.
“Tiểu oa nhi này không gọi là thiên tài mà phải gọi là quái vật chứ không phải gọi là người nữa” Dược Lão nhìn Tiêu Kiếm con mắt mở to.
Tiêu Kiếm gãi gãi mũi. Tính đến nay Tiêu Kiếm vẫn là hạ đẳng đại ác ma, bất quá tiến trình mấy tháng nay hắn vẫn nhanh như vũ bão từ Nhất Tinh đại đấu sư lên thất tinh đấu sư, Thuấn di lôi thể đã sắp đạt đại thành. Chỉ vài tháng nữa hắn có thể tấn cấp Trung đẳng tiểu ác ma tương đương với Nhất tinh đấu linh. Vừa nãy Tiêu Kiếm dùng ma khí có lẽ là lo lắng thừa thãi.
….
Phát ra một đòn bát cực băng nữa, cả người Tiêu Viêm bỗng nhiên giống như một sinh vật biển bị mắc cạn, cảm giác đau đớn, không ngừng ăn mòn thần kinh, gân xanh trên cánh tay, giật giật nhẹ, đó là dấu hiệu của dùng sức quá độ.
Liếm liếm môi, Tiêu Viêm gian nan cúi đầu, nhìn khửu tay của mình, nơi đó, đã đỏ bừng một mảnh...
"Khó trách phải chịu huấn luyện bị đánh tàn khốc như vậy, nếu không, một kích này dùng đến, đứt không phải thụ, mà là tay của ta, bát cực băng này, quả thực là cứng hơn thân thể của bất cứ ai."
Toàn thân mệt mỏi nằm trên cự thạch lạnh lẽo, hô hấp hơi dồn dập của Tiêu Viêm, cũng chậm rãi vững vàng lại, cảm giác rã rời của thân thể, làm Tiêu Viêm không muốn di động một ngón tay.
Lấy bát đoạn đấu khí của Tiêu Viêm bây giờ, nhiều lắm chỉ có thể sử dụng hai lần bát cực băng, mà sau khi sử dụng, hắn sẽ gặp tình trạng toàn thân thoát lực, đến lúc thể lực hồi phục mới thôi.
Tiêu Viêm ngẩng đầu, híp mắt lại, miễn cưỡng nhìn những đám mây bay trên bầu trời màu xanh, gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc màu đen phủ lên trên trán.
Sâu trong thân thể, trúc cơ linh dịch hấp thu trong mấy tháng, cũng là từng giờ từng phút thẩm thấu ra, không dấu vết chữa trị cơ thể mệt mỏi và tế bào, khiến cho chúng có thể bằng tốc độ nhanh nhất, mang đến lực lượng cho chủ nhân.
"Lão sư, ta còn bao lâu nữa mới có thể tấn nhập cửu đoạn đấu khí?" Khép hờ hai mắt, Tiêu Viêm bỗng nhiên thấp giọng nói.
“Huynh không nên tấn nhập cửu đoạn đấu khí. Với tốc độ tiến quá nhanh. Mặc dù căn cơ huynh rất tốt nhưng bất quá tiến độ quá nhanh sẽ anh hưởng tới tâm cảnh. Huynh nên củng cố tâm cảnh và nắm giữ cánh vận dụng đấu khí” Tiêu Kiếm ngắt lời.
Không như Tiêu Viêm phải củng cố cảnh giới, Tiêu Kiếm có thể thỏa mái tăng mạnh mà không sợ ảnh hưởng tới căn cốt. Vì hắn đây chỉ giống như ôn lại bài cũ mà thôi.
Trong mắt mang thanh tiếu ý nhìn thiếu niên, dược lão đầu tiên là dò xét cây đại thụ bị gãy, khẽ gật đầu, hơi trầm ngâm, cười nói: "Tốc độ tu luyện đấu khí của ngươi ngoài dự kiến của ta, vốn ta nghĩ cho dù ngươi có linh dịch trợ giúp, ngươi cũng cần bốn tháng để tiến vào bảy đoạn... Có lẽ áp lực phải chịu trước kia quá kịch liệt, bây giờ phản ngược lại, ngươi cũng càng thêm điên cuồng, theo tốc độ này, đến dự lễ thanh niên, nhất định có thể tiến nhập cửu đoạn đấu khí. Nhưng sư phụ đồng ý với Kiếm nhi. Hắn nói rất đúng, tu luyện quá nhanh không phải là việc tốt."
Nghe vậy, Tiêu Viêm đồng ý, môi Tiêu Viêm nhếch lên một hồ độ nhàn nhạt, hắn rất muốn biết, đám tộc nhân trong ba năm châm chọc cười nhạo mình, lúc thấy mình triển hiện thực lực sẽ có biểu tình thế nào? Lời nói ngày đó với Nạp Lan Yên
Nhiên trong đại sảnh, sao lại không phải nói với bọn họ?
"Tiêu Viêm ta ba năm trước có thể sáng tạo kỳ tích, ba năm sau, ta đương nhiên có thể!" Ánh mắt khẽ lóe sáng, Tiêu Viêm nhớ đến những ánh mắt khinh thường mình trong đại sảnh, bóng dáng có chút cô đơn của thiếu niên, quật cường mà chấp nhất!
"Nạp Lan Yên Nhiên, ta đang từng bước từng bước đuổi theo ngươi, ngươi tĩnh tâm chờ đợi đi, ba năm sau, chúng ta, gặp tại Vân Lam tông!"
Khóe miệng bỗng nhiên nổi lên một mạt kiệt ngạo, thiếu niên đứng mạnh dậy, ngửa đầu nhìn bầu trời quát lớn.
Nhìn thiếu niên, dược lão mỉm cười, cũng không ngăn cản, người, cần có áp lực mới có thể thành thục, Tiêu Viêm bây giờ, thiên phú đã có đủ, thứ cần, là một một loại áp lực! Sự xuất hiện của Nạp Lan Yên Nhiên chính là áp lực tốt nhất.
"Lấy nàng làm thí luyện thạch của ngươi đi, con đường trở thành cường giả, ngươi vẫn còn khoảng cách rất xa!"
"Đi thôi, về nhà tu luyện!"
Quát lên một tiếng với Tiêu Kiếm, tiếu ý trên khuôn mặt của Tiêu Viêm lại vui vẻ thêm vài phần, nhảy xuống cự thạch, vẫy tay với dược lão một cái, lãng tiếu lao xuống chân núi.
“Việc này thì có liên quan quái gì với đệ” Thanh niên hắc bào phản đối đuổi theo Tiêu Viêm
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Mấy hôm nay Tiêu Kiếm cảm thấy ma khí nhộn nhạo trong cơ thể. Cảm giác thập phần khó chịu. Có lẽ đã đến thời gian hắn đột phá. Chỉ còn một tuần nữa là lễ thành niên diễn ra. Mang theo lương khô của mấy ngày Tiêu Kiếm trước khi đi dặn dò với Tiêu Viêm, hắn cũng nói qua với phụ thân bất quá phụ thân Tiêu Chiến của hắn có vẻ hơi nghi hoặc nhưng dù sao ông cũng không ngăn cản miễn sao tên nhi tử quậy phá này không bày trò gì là được.
Điều này thật oan ức cho Tiêu Kiếm, hắn ngoài tật háo sắc ra chỉ đi trêu chọc mấy thiếu nữ trong tộc thôi có làm gì đâu. Thế mà mấy lão già cũng làm um lên như cha mẹ mấy lão chết vây. Mấy nam nhân trong gia tộc rất bất mãn với Tiêu Kiếm bất quá Tiêu Chiến dặn dò trước không được ai động vào Tiêu Kiếm, nếu không xử theo gia quy điều này làm mấy lão già khó chịu. Có vẻ như muốn bù đắp cho đoạn thời gian xa cách mà Tiêu Chiến một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
Trong hang đá Tiêu Kiếm hay đến, hắn ngồi vào giữa một cái tụ linh trận có thêm cường hóa trận hỗ trợ. Một đại trận rất lớn. Lần này Tiêu Kiếm nhờ Tiêu Viêm bán mấy trúc thêm một bình trúc cơ linh dịch mà hắn đủ kim tệ khởi động đại trận. Biết Tiêu Kiếm mượn không trả tiền nhưng là huynh đệ Tiêu Viêm cũng không để ý.
Trên đầu Tiêu Kiếm hình thành một lốc xoáy. Thiên địa linh khí ồ ạt tiến vào thân thể Tiêu Kiếm. Lúc này cơ thể hắn trở nên đỏ bừng, có vẻ trong máu huyết ma khí đang tham lam cắn nuốt thiên địa linh khí.
“Phụ hồn mau giúp ta tập trung ma khí. Ta sẽ dẫn chúng vào huyết ma ấn chủ” Tiêu Kiếm hét lên
“Vâng thưa chủ nhân” Phụ hồn cung kinh đáp.
Ma khí ồ ạt tiến vào trong đan điền hình thành nên một xoáy khí to bằng nắm tay. Tiêu Kiếm cảm giác như kinh mạch bị kéo dãn hết cỡ, máu huyết như sôi lên, đau đơn như cắt da cắt thịt. Hắn liên tục cho ma khí cắn nuốt thiên địa linh khí. Vì cắn nuốt thiên địa linh khí lên máu huyết của Tiêu Kiếm như một chiến trường nóng, liên tục diễn ra các đợt càn quét.Bất quá lần này không như lần trước, linh hồn ma thú hắn đã tiêu hóa sạch trơn làm gì còn tí nào.
Liên tục quán ma khí vào huyết ma ấn chủ. Lúc này dưới dòng khí xoáy đang nhỏ ra những giọt chất lỏng màu đỏ phát ra huyết quang lấp lánh. Càng xoáy càng nhanh, xoáy lốc liên tục trút ra hồng dịch lấp lãnh quang mang. Khí giọt cuối cùng được hình thành thì một tiếng “Ong” rất nhỏ phát ra.
“Phù cuối cùng cũng thành công!” Tiêu Kiếm thở dài.
Hắn nằm ngửa trên mặt đất hai tay, hai chân dạng ra, mặt hướng lên trần động mà thở hổn hển.
…..
Ánh nắng buối sớm xuyên qua những chiếc lá tạo nên ánh sáng lục quang tuyệt đẹp, nhìn những chiếc là trông chúng như những phiến ngọc xanh thắm.
Giữa núi một thanh niên cởi trần, thân hình nở nang rắn chắc. Hắn hít một hới. Đôi chân tản mát ra huyết sắc quang mang kèm theo một chút ánh lôi màu đỏ.
“Bùm” Một tiếng nổ ra, Tiêu Kiếm phi thân bắn lên trời. Đứng trên không trung thân hình hắn hơi lắc lư rồi ổn định lại.
“Vù vù vù…” Thiếu niên phi hành trên không trung tốc độ nhanh như gió bão.
“Hahaha thành công rồi, Thuấn di lôi thể thuật của ta bước vào tầng thứ hai” Tiêu Kiếm gào rú hét lên.
Sau một hồi phi hành Tiêu Kiếm có vẻ đuối sức. Hắn hạ xuống dưới đất, ngồi khoanh chân điều tức. Dù có phụ hồn thể nhưng hắn vẫn phải cho tinh thần được nghỉ ngơi. Bất quá hắn không cần dụng công ma thôi.
“Mai là lễ thành niên rồi không biết giờ này Tam ca thế nào” Tiến hướng Tiêu gia, Tiêu Kiếm giảo bước đi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Ba tháng thời gian, trong chớp mắt đã vội vàng đi qua hơn một nửa, mà khoảng cách đến nghi thức thành thân của Tiêu Viêm, cũng chỉ còn gần một tháng .
Bên trong căn phòng nhỏ sạch sẽ, Tiêu Viêm đang lặng lẽ ngồi tu luyện. Hai mắt nhắm nghiền, rơi vào cảm giác minh tưởng.
Thân thể chậm rãi đứng dậy, có chút hơi ê ẩm, Tiêu Viêm bất ngờ không tu luyện đấu khí, ngược lại từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo màu đen hợp với thân mình .
Trước lúc cử hành nghi thức thành nhân một tháng, tất cả mọi người, đều cần tham gia một cuộc kiểm tra, tác dụng cuộc kiểm tra, tự nhiên là loại trừ ra người có đấu khí không hợp cách, tộc nhân có trên bảy đoạn đấu khí, sau khi hoàn thành xong nghi thức thành nhân, có thể đạt được tư cách tiến vào đấu khí các tìm kiếm công pháp, mà tộc nhân có dưới bảy đoạn, lại không có quyền lợi này, nghi thức thành nhân qua đi, sẽ bị phân về các sản nghiệp của gia tộc, ngày sau trừ phi biểu hiện kiệt xuất hoặc tốc độ tu luyện vượt qua các tộc nhân ưu tú khác, nếu không rất khó trở lại thành nội bộ gia tộc.
Vừa mới thay được quần áo,ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
"Tiêu viêm ca ca, ta vào được không?"
Nghe thanh âm thanh thúy của cô gái, Tiêu Viêm khẽ cau mày, với lấy quần áo, hai tay đẩy lên mộc bồn, dấu vào một góc bí mật, lúc này mới ung dung đi đến gần cửa phòng, đẩy một cánh cửa mở ra.
Cửa phòng mở ra, ánh mặt trời ấm áp nhất thời lan tỏa mà tiến vào, chiếu lên trên thân một thiếu niên mặc hắc sam, nhìn qua hết sức đặc biệt.
Ngoài cửa phòng, thiếu nữ mảnh khảnh duyên dáng, chiếc áo màu xanh nhạt nhẹ nhàng phụ trợ hoàn hảo cho thân thể mềm mại kia, quần áo che dấu tiểu hung bộ (phần ngực), tuy nhiên có chút sanh sơ, nhưng lại kiêu ngạo như thích biểu hiện sức hấp dẫn tuổi thanh xuân, một cái thắt lưng màu tím bó sát chiếc eo yêu kiều lại, gió nhẹ phất qua, thắt lưng tung bay ...
Nhìn thiếu nữ xinh đẹp ngoài cửa này, Tiêu Viêm sửng sốt được một lúc, sau đó mới chậm rãi khôi phục tinh thần lại, trên dưới dò xét Huân Nhi một chút, lấy làm kì lạ nói : "Mới sáng sớm, ta còn tưởng làm sao nữ thần giáng thế, nhìn kỹ lại, thì ra là Huân Nhi nhà ta a. "
Nghe những lời tán dương của Tiêu Viêm này mang vài phần vui vẻ, Huân Nhi chớp chớp đôi mắt to, miễn cưỡng mím miệng mỉm cười, nhưng cặp mày liễu lặng lẽ vẽ thành hình bán nguyệt xinh đẹp, cũng nói lên vui sướng trong lòng thiếu nữ.
Làn thu thủy mang theo vài phần hân hỉ, Huân Nhi cũng ngẩng đầu, đánh giá thiếu niên đang mở cửa đi ra.
Mất một năm khổ tu, làm cho Tiêu Viêm bớt vài phần ngây thở, khuôn mặt thanh tú, xuất ra vài phần phong thái kì diệu, thân thể huấn luyện trong thời gian dài, cũng khiến cho bản thân Tiêu Viêm rắn chắc kiện tráng, một bộ hắc sam mặc trên người, cả người nhìn qua, cũng tính là một thiếu niên tuấn tú.
Đi ra khỏi phòng, xoay tay lại đóng cửa phòng, nhìn ánh mắt chăm chăm đang nhìn mình của Huân Nhi, Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên dò xét chính mình một chút, nghi hoặc hỏi: "Không có gì không đúng chứ ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều có chút đỏ lên, Huân Nhi dời ánh mắt về một bên, hé miệng mỉm cười nói: "Đi thôi, Tiêu Viêm ca ca, ngày hôm nay chính là ngày tham gia kiểm tra, người đã chuẩn bị tốt chưa ?"
Đôi mắt híp lại, Tiêu Viêm nhún vai, khóe miệng hé ra một chút kiệt ngạo như ẩn như hiện, bàn tay chậm rãi sửa lại các nếp nhăn (quần áo), cười nhẹ nói : "Cái tên phế vật, bắt đầu từ hôm nay, đem nó trả lại những người đã đặt nó cho ta đi!"
Nhìn thấy Tiêu Viêm tin tưởng mười phần, Huân Nhi nghiêng đầu, khẽ cười nói: "Ta tin tưởng Tiêu Viêm ca ca !"
"Ngươi đương nhiên tin tưởng, chỉ sợ rằng ngươi sớm đã nhìn thấu thực lực của ta." Tiêu Viêm liếc mắt nhìn nàng, nhếch miệng bắt đắc dĩ nói .
Nhìn Tiêu Viêm tựa hồ có chút buồn bực, Huân Nhi quay người, khẽ gật gật đầu, bàn tay đáng yêu nắm nhẹ , cười nói : "Từ ba đoạn lên bát đoạn đấu khí, dùng không đến một năm thời gian, thiên phú tu luyện của Tiêu Viêm ca ca, cho dù là Huân Nhi, cũng không mong đuổi kịp a ... "
" Được rồi được rồi!" Tiêu Viêm gãi gãi mũi.
“Đúng rồi muội còn phải cảm ơn Tiêu Viêm ca ca đã tặng muội túi hương lần trước! Không biết Tiêu Viêm ca ca lấy được ở đâu vậy?” Huân Nhi hỏi Tiêu Viêm.
“Muội thích là được quản nó ở đâu chứ!” Tiêu Viêm trả lời qua loa.
Huân Nhi thấy vậy khẽ nhíu mày nhưng cũng không có hỏi tiếp.
“Đúng rồi chúng ta cũng đi gọi tứ đệ cùng đi chung” Tiêu Viêm lên tiếng.
….
Tiến hướng phòng Tiêu Kiếm, Tiêu Viêm khẽ gõ cửa: “Cốc cốc cốc”
“Tứ đệ đệ có đấy không?” Tiêu Viêm thấy gõ cửa mãi không có ai sốt ruột cất tiếng gọi to.
“Hay Kiếm ca đi trước rồi!” Huân Nhi hờ hững nói.
“Để ca ca vào xem hắn có đấy không, Huân Nhi chờ ở đây!” Tiêu Viêm chuyển lời.
Tiêu Viêm bước vào phòng Tiêu Kiếm. Một thanh niên cởi trần, hăn đang ôm chăn miệng chảy đầy nước dãi. Có vẻ như đang có giấc mơ đẹp(Ài, từ lần luyện ra phụ hồn có vẻ tên này lười đi hẳn!). Huân Nhi nhòm vào, đột nhiên nàng hét lớn quay mặt đi, mặt mày đỏ ửng, nàng lấy hai tay mình che lại mặt.Tiêu Viêm thở dài
.
“Oái, mỹ nữ sao nàng hét to thế! Nàng muốn hại chết lỗ tai ta sao?” Tiêu Kiếm bật dậy từ giấc mơ giật mình lên tiếng.
“Cốp” Tiêu Kiếm bị Tiêu Viêm gõ mấy cái vào đầu: “Đệ biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay gia tộc sẽ kiểm tra vậy mà đệ giờ này còn chưa tỉnh!”
Tiêu Kiếm gãi gãi đầu.
....
Huấn luyện trường làm bằng đá xanh thật lớn, trong đó tập trung khoảng hơn một trăm thiếu niên thiếu nữ, trận trận ồn ào âm thanh, phóng lên cao
Giữa huấn luyện trường, dựng một tấm bia đá đen dùng để trắc nghiệm rất lớn, loại bia đá trắc nghiệm này, cũng chỉ có một ít gia tộc có thực lực mới có tư cách trang bị, giá trị xa xỉ,bên cạnh bia đá đen, như cũ vẫn là vị trắc thí viên lạnh lùng của một năm trước đây .
Trên đài cao bên trái huấn luyện trường, đang ngồi là một ít nhân sĩ nội bộ trong gia tộc, tại chính giữa, là tộc trưởng Tiêu Chiến cùng ba vị trưởng lão.
Bên trong quảng trường, là các thiếu niên thiếu nữ đang sớm chờ được kiểm tra, đang bồn chồn đứng thẳng, một ít người ưu tú biểu hiện bình thường, trên mặt vẫn chưa có nhiều ít khẩn trương gì, một ít người thiên phú bình thường hoặc quá thấp, lại là vẻ mặt bàng hoàng cùng rối loạn.
Tiêu Chiến điềm tĩnh nghiêm mặt nhìn sắc mặt khác nhau của tộc nhân dưới trường, trong lòng nhẹ nhàng hít một hơi, Viêm nhi, Kiếm nhi các ngươi có thể vượt qua một ải này không ? Viêm nhi thì còn có khả năng chứ, Kiếm nhi thì…hài. Tiêu Chiến thở ra một hơi.
"Tộc trưởng, thời gian sớm sắp đến, Tiêu Viêm,Tiêu Kiếm sao còn chưa tới ?" Bên cạnh Tiêu Chiến, hai trưởng lão nhíu mày hỏi.
Tiêu Chiến khinh miệt liếc mắt hắn, nhàn nhạt nói : "Thời gian còn chưa tới, vội cái gì? Hai vị trưởng lão ngay cả một điểm định lực này cũng không có?"
Bị Tiêu Chiến làm cho á khẩu, hai trưởng lão sắc mặt thoáng có chút khó coi, hừ lạnh âm trầm nói: "Cho dù ngươi mua đấu giá cho Tiêu Viêm trúc cơ linh dịch, vậy cũng không có thể làm cho hắn trong một năm thăng lên bảy đoạn đấu khí! Ngươi đừng mong chờ có kì tích gì xảy ra. Riêng Tiêu Kiếm nhà ngươi thì hắn đã định sẵn là phế vật rồi còn đi kiểm tra làm gì."
Nghe vậy Tiêu Chiến khuôn mặt giận dữ, hắn hiện tại cũng đang phiền não, tên gia hỏa này tựa hồ rất thích nói xấu người khác,đúng lúc hắn định quát mắng lại, giữa sân thoáng chốc náo loạn lên.
Xoay chuyển ánh mắt, phía trên đường nhỏ xa xa quảng trường, ba cái bóng chậm rãi đi đến, thong dong bước đi, tựa hồ không vì hôm này là một ngày trọng yếu mà phải gấp gáp.
Híp lại ánh mắt nhìn nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt hai thiếu niên mặc hắc sam phía xa xa, Tiêu Chiến chẳng biết vì sao, thở nhẹ ra một hơi ...
(Lời của tác giả: Nếu thấy hay anh em thank cái cho mình có khí thế viết tiếp)
Last edited by deviltrigger; 29-11-2012 at 11:09 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger