[Đô thị xã hội đen]
Tà Khí Lẫm Nhiên
Chương 24. Dạ tập
(Thượng: Bị tập kích trong đêm)
Tác Giả: Khiêu Vũ
Dịch: binh-hoi
Biên Dịch&Biên tập: ndphong91
Nguồn: TTV
Điều nàng vừa nói làm cho ta ngây dại, sững sờ như hóa đá!
Ta nghẹn lời mất vài giây đồng hồ, sau đó run lên nhìn Duong Vi chăm chú, nàng vẫn giữ một thần sắc lạnh nhạt, ngữ khí bên trong hàm chứa một vẻ đùa cợt: “Thế nào, cảm giác rất kỳ lạ phải không? Nhìn ta không giống loại con tư sinh ư?”
"Không phải, ngươi rất giống......a không không, ta không phải có ý này!" Ta có chút luống cuống chân tay, trên trán cũng xuất ra đầy mồ hôi.
"Không có gì!" Dương Vi vẫn bình thản hút thuốc, thần sắc của nàng nhìn như lạnh nhạt, vô tư ,thế nhưng ẩn giấu bên trong vài phần uẩn khúc:" Ta chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ vì cái này thân phận này! Chỉ là một thân phận, một danh xưng mà thôi, ta vẫn còn là ta!"
Ta ngẫm nghĩ một lát, rồi ngạc nhiên hỏi: “Loại chuyện bí mật này, ngươi cần gì phải nói cho ta biết?"
Dương Vi cười ha hả, chĩa ngón tay vào người của ta nói: "Xem ra ngươi thật sự cũng không phải là một người thông minh cho lắm ......! Một khi chúng ta hợp tác cùng nhau làm phi vụ này, cho dù ngươi không hỏi, Diệp Hoan cũng sẽ đem hết những tư liệu về ta nói cho ngươi biết. Ta biết đi điều tra về hắn, chẳng lẽ hắn không thèm tìm hiểu tý gì về ta sao? Huống hồ, đây đúng là thân phận chân chính của ta, ta chưa bao giờ có ý nghĩ phải giấu diếm điều này, cũng chưa hề cảm thấy hổ thẹn bao giờ cả!"
Dừng một chút, nàng hạ thanh âm thấp xuống, vẫn một điệu bộ thản nhiên nói tỉnh bơ: “Hưởng thụ cái cảm giác nhục nhã, xấu hổ này không phải là ta, mà chính là phụ thân ta!”
Ta có chút tò mò đứng lên, nghe chừng cô gái này tựa hồ rất kỳ quái, mà tính cách cũng rất phức tạp… Nàng dường như muốn chứng tỏ mình rất là kiêu hãnh mạnh mẽ, là một con người hoàn toàn kiên định tự chủ, thế nhưng không hiểu tại sao, chính là ở thời điểm này, trong lòng ta chợt sinh ra một sự đồng cảm, có vài phần thương xót đến nàng…!
Có lẽ cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt nặng nề, Dương Vi cười cười rồi mở cửa xe bước ra bên ngoài. Chúng ta đã đỗ xe trên một đoạn xa lộ bao bọc phía trước sườn núi, xung quanh có một mảnh rừng xanh nhỏ, cách khoảng chục bước chân là một ngọn núi. Đương nhiên chỗ này không phải là vách núi cao sừng sững mà chỉ là ngọn núi nhỏ cao khoảng hai, ba trăm mét so với mực nước biển, phía dưới là một thung lũng rất đẹp, đứng từ trên chỗ này nhìn xuống thấy địa thế đi xuống cũng tương đối thoai thoải.
Bầu không khí ban đêm hơi se lạnh nhưng thật trong lành, ta xuống xe ra đằng sau sảng khoái hít vài hơi thật dài, chỉ cảm thấy vài tia lương khí lành lạnh xộc vào phổi, không khỏi làm cho thân mình có chút run lên, tinh thần cũng trấn tĩnh lại. Dương Vi đứng ở phía trên ta đang hút thuốc bên cạnh sườn núi, trong màn đêm đầu thuốc cháy đỏ thỉnh thoảng lập lòe có chút quỷ dị. Gió đêm thổi tung mái tóc suôn dài óng ả của nàng, cảm giác như nàng đang rất cô đơn, buồn phiền, chán chường…
Chỉ đến lúc này ta mới nhận ra, nguyên là ta cứ lởn vởn cảm giác nàng rất khác lạ so với lúc ta gặp nàng trong Casino, thì ra là nàng đã thay đổi quần áo. Không còn là bộ Vest đầm công sở lịch sự, sang trọng nữa mà đã biến thành một bộ đồ da bó sát cả thân người, phía dưới là đôi bốt da cao ống. Bộ đồ da rất mỏng, bóng loáng, cũng rất chặt, đem toàn bộ thân vóc ngọc ngà của nàng tôn lên, hiển lộ những đường cong bốc lửa mê người…, bộ đồ da óng ánh một màu đen huyền bí làm nàng như một pho tượng đồng đen bí hiểm dụ hoặc vô cùng…
Như vậy là buổi đêm nay, ở một nơi yên tĩnh như thế này, cùng một người con gái xinh đẹp truyệt trần đứng chung một chỗ, đón từng ngọn gió đêm thổi qua, nhìn sao trời lung linh chớp nháy, lẽ tất nhiên là một niềm hạnh phúc vô bờ, có phải không?
Ta bất chợt nở nụ cười khổ sở!
Dương Vi đã xoay người lại, nàng liếc nhìn ta một cái: “Trần Dương tiên sinh, thật cám ơn Ngài đã cùng ta ra đây hóng gió!”
Ta cười thật tươi: “Cũng cảm ơn điếu thuốc lá của cô…! Chẳng qua ta nghĩ hình như là cô cũng đâu có hảo cảm gì với ta?”
Dương Vi đi tới gần ta, nàng giương đôi mắt hạnh nhìn lướt qua khuôn mặt ta một chút: “Đúng thế! Trên thực tế, ta không phải là có ác cảm nhằm vào ngươi, mà nói cho đúng thì trong phi vụ hợp tác làm ăn này ngay từ lúc đầu ta đã cực lực phản đối!”
"Tại sao?" Ta chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
Dương Vi cười cười: "Rất đơn giản, nếu như chỉ là cùng một mình Diệp Hoan tiên sinh hợp tác, ta không có ý kiến, bởi vì ông ta đúng là một người bất phàm. Lẽ dĩ nhiên là nếu hợp tác được với một con người như vậy, mối quan tâm chung, ích lợi chung của cả hai bên chúng ta mới có thể được đảm bảo. Thế nhưng rất đáng tiếc chính là… Nội bộ các ngươi bên trong cũng không hề đoàn kết, ta dường như còn được nghe nói chính bản thân Diệp Hoan tiên sinh cũng đang có vấn đề phiền phức chưa được giải quyết xong. Vì vậy ta rất lo lắng là phi vụ hợp tác này có thể bị ảnh hưởng!”
Ta nhất thời run lên, chẳng lẽ Hoan ca có vấn đề phiền nhiễu nghiêm trọng vậy sao?
Dương Vi thản nhiên nói tiếp: "Trong lần hội nghị của đại Gia tộc ta, ta đã đưa ra ý kiến phản đối cùng các ngươi hợp tác! Cũng giống hệt như vậy… bên trong tổ chức của các ngươi cũng nảy sinh ý kiến bất đồng, không phải ai cũng đồng ý sẵn sàng cùng chúng ta hợp tác. Hình như trong nội bộ tổ chức của các ngươi có người nào đấy đã xúc tiến hợp tác với một tập đoàn kinh doanh sòng bạc ở một quốc gia nào đó thuộc khu vực Á Châu! Chính Diệp Hoan tiên sinh tựa hồ cũng ý thức được vấn đề này…!”
Nàng biết ta đối với việc này cũng không hiểu rõ, cho nên đã giải thích tường tận như vậy, cuối cùng cũng thôi không tiếp tục nữa.
"Trở về đi thôi!" Dương Vi ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất: "Thực lòng thì ta chỉ là đối với ngươi có điểm tò mò, hiếu kỳ, muốn cùng ngươi tiếp xúc một chút, nói chuyện một tý để tìm hiểu kỹ xem thực sự con người ngươi như thế nào, bây giờ thật tốt là ta đã được thỏa mãn, hài lòng rồi!”
Nàng nói xong, vượt qua người ta đi về chỗ chiếc xe.
Cô gái này thật là lạ, ta lắc đầu, đi theo sau nàng…
Đột nhiên, dưới ánh trăng đêm bàng bạc mờ ảo, ta thảng thốt nhìn thấy phía bên trái dường như có cái gì chợt lóe lên, sáng lấp lánh cảm giác như là ánh kim loại…
Trong tâm trí ta lập tức sinh ra dấu hiệu cảnh báo! Cơ hồ hoàn toàn đúng như là một phản xạ có điều kiện, ta đột nhiên bật người lên nhào tới, hai tay từ phía sau ôm choàng lấy bả vai Dương Vi, nương theo đà đè nàng ngã sấp xuống rồi ôm nàng lăn trên mặt đất vài vòng, vừa lúc bên tai vang lên một tiếng “Đinh!” sắc gọn!
Chỉ thấy qua luồng ánh sáng phản chiếu từ trên thân chiếc xe, trong đêm tối xuất hiện một vệt ánh kim như một đạo hỏa tinh! Sau khi ngã xuống đất ta mới nhìn rõ, thì ra là một con dao găm!
Ta còn chưa kịp đứng dậy, đã nhìn thấy có ba bốn bóng người lao nhanh tới từ vạt rừng, trong bóng tối âm u ta vẫn nhìn thấy mấy người đại hán đều trang phục đồ đen, mỗi người cầm trong tay một thứ vũ khí dài bằng thép giống như ống tuýp, mà tựa hồ trên đầu còn có gắn một mũi đao nhọn hoắt!
Gặp quỷ rồi!
Ta không có thời gian để mà xem xét, trước hết buông Dương Vi ra, ẩy nàng về bên cạnh chiếc xe đua, thuận tay nhặt con dao vừa phi trượt chúng ta còn nằm trên mặt đất! Chùm tua buộc ở cán dao mát lạnh, đúng là bằng vải lụa rất mềm mại, con dao có rãnh thoát máu nằm ở hai bên, ta cầm ngược chuôi dao cho kẹp lưỡi dao dọc theo cổ tay, từ phía sau đã có một tên vọt nhanh tới trước mặt!
Mục tiêu đầu tiên của hắn rất rõ ràng, là ta! Rất hiển nhiên tên tập kích này là một sát thủ lão luyện! Hắn muốn trước hết phải giết ta là người đàn ông duy nhất có năng lực phản kháng tự vệ trong hai mục tiêu! Một đạo kình phong rít lên, người này hai tay giơ cao ống tuýp nhằm đầu ta đập xuống, ta hơi nghiêng người né qua, không lùi mà tiến tới, dùng bả vai huých mạnh vào ngực hắn. Hiển nhiên hắn ta đã không có phòng bị, ống thép đập trượt vào khoảng không sau lưng ta, ta chớp cơ hội thuận tay chọc con dao vào vai hắn, đồng thời khuỷa tay trái giã liên tục mấy phát vào giữa ngực hắn! Tên này hự hự mấy tiếng rồi ngã gục xuống, ta không kịp quay đầu lại đã thấy phía sau có tên nữa lao vào, ta chỉ kịp xoay một vòng đã thấy ống thép đập trượt chém xuống mặt đất tóe ra những tia lửa rợn người, ta bật lên đá liên tiếp hai chân ra, thế rồi một phát đá đã trúng ngay vào đầu gối của hắn! Tên nọ cũng kêu lên một tiếng rồi quỵ xuống, ta áp sát vào rồi một tay chống xuống mặt đất làm trụ, còn một tay chém liên tục vào cổ hắn!
Ngay khi bị tập kích, Dương Vi cũng vội vã lao tới mở cửa xe nhưng đáng tiếc đã có một tên lao vượt qua túm lấy cánh tay nàng kéo lại, thế nhưng kỳ quái chính là lúc ta vừa tránh được tên thứ hai đánh trộm thì tên đang lôi kéo Dương Vi kia đột nhiên ôm háng quỳ xuống… Liên tưởng đến việc Dương Vi đêm nay xỏ một đôi bốt da mõm nhọn gót cao, ta không thể nhịn được trong lòng cũng có chút phát lạnh….
Bất chợt từ phía sau lại có người lao tới ôm chặt lấy ta, trong tay cầm ống thép ghì kẹp vào cổ, ta chỉ vừa kịp chộp hai tay vào ống thép cố đẩy ra, còn chưa kịp thoát thì đã có thêm một tên từ bên trái túm lấy một cánh tay ta rồi vụt ống thép xuống! Ta bất đắc dĩ vì cố bảo vệ đầu chỉ có thể giơ cánh tay trái lên ngăn cản…!
“Bịch!” một tiếng trầm đục, ta chỉ cảm thấy một sự đau nhức xói lên óc rồi truyền xuống cánh tay, có điều cũng thật may mắn là tên này đập ống tuýp chứ không phải là một thanh đao, chứ không thì một cánh tay ta đến phải rơi tại nơi này mất!
Sự đau đớn đã kích thích hung tính của ta, ta gầm lên một tiếng rồi vòng tay túm được một cánh tay của tên đang ôm ta từ đằng sau kéo mạnh, phần eo dùng sức hất hắn ta qua vai bắn ra ngoài, đúng lúc này đột nhiên nghe thấy từ nơi Dương Vi truyền đến một tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy nàng đã bị một tên đang vặn tay bắt giữ…!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ThienTu89
Tà Khí Lẫm Nhiên
Chương 24. Dạ tập
Hạ: Đúng là nàng ta rồi!
Tác Giả: Khiêu Vũ
Dịch thuật: binh-hoi
Biên tập: PQB
Nguồn: TTV
Đúng lúc này đột nhiên ta nghe thấy từ nơi Dương Vi truyền đến một tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy nàng đang bị một tên vặn tay bắt giữ, thế nhưng rõ ràng khí lực, sức khỏe của nàng hơn hẳn những cô gái bình thường, mặc dù tên thích khách dường như đã tỏ ra hết sức cố gắng, thế nhưng vẫn chưa có thể hoàn toàn khống chế được nàng.
Ta bật người lên phi tới, Dương Vi vừa nhìn thấy động tác của ta liền đột ngột cúi gập người xuống làm tên nọ lập tức lộ cả thân trên ở trước mặt ta, ta hít một hơi thật sâu rồi bật người lên cao khoảng một mét đá bay tới, chân phải của ta chuẩn xác đá một phát như trời giáng vào giữa ngực hắn! Ta lật người trên không, cú đá chân trái liên hoàn tiếp theo vẽ một đường cong giã vào màng tang của hắn, tên này bay ngược ầm ầm ra ngoài đủ hai mét!
Ta không cần nhìn lại hắn ta nữa, ta biết rất rõ ràng uy lực cước pháp của ta, nếu là người bình thường mà dính cú đá này thừa sức phá gãy vài dẻ xương sườn. Hừ, chẳng gì ta cũng từng có vài năm khổ luyện công phu Đàm phái cước pháp cùng sư phụ, lẽ tất nhiên cũng sở hữu vài thành hỏa hầu!
Một tay kéo Dương Vi, ta có chút hổn hển hít thở gấp gáp. Đã lâu rồi ta không có những hoạt động mạnh đến như vậy, nhất là vừa rồi phải thi triển ra đòn cước uy lực sở trường rất mất sức, những đòn bí truyền này bình thường ta rất ít khi phải sử dụng đến.
Đúng lúc này ta đột nhiên phát hiện ra vẻ khác lạ trong ánh mắt Dương Vi, mà phương hướng nàng nhìn là phía đằng sau lưng ta! Tâm niệm chợt động, ta cũng không kịp xoay người lại, lập tức trở tay phi ngược ngọn dao găm về phía sau, đồng thời lôi Dương Vi dạt sang một bên…
Một âm thanh nhỏ vang lên, ngọn dao găm ta vừa phóng ra bị một chưởng đánh bay đi! Ta lúc này mới xoay người lại, liền nhìn rõ hình dáng đối phương, đó là một người trung niên cũng mặc đồ đen, hai tay không cầm thứ vũ khí nào.
“Hắc! Anh bạn trẻ hảo thân thủ a!” Người này cười lạnh, từng bước một đi tới, đột nhiên hắn tăng tốc độ lên! Chỉ thấy thân hình hắn nhoáng lên như một tia chớp, tiếng bước chân xé gió vùn vụt, song chưởng khoa lên một vòng tròn, tay phải xuất ra một quyền nhằm thẳng vị trí trái tim ta. Ta hừ lên một tiếng, xem ra người này đúng là cao thủ, động tác tất nhiên vô cùng lão luyện thuần thục mà ngoan độc kinh người. Chỉ một chiêu “Hắc hổ thâu tâm” đơn giản này nhưng lực đạo và tốc độ vô cùng khủng khiếp, ta lùi lại nửa bước, song quyền giao nhau hoành trước ngực thủ thế. Vừa khi quyền của hắn đấm tới, ta giơ song quyền lên đỡ rồi thuận thế kẹp chặt lôi kéo, thân thể lùi tiếp một bước và quyền phải hóa thành trảo vuốt xuống nắm chặt lấy cổ tay hắn, dùng sức xoay một cái. Bị một chiêu "Thập tự thủ" vừa đỡ vừa mượn lực kéo cổ tay vừa xoay này, người nọ hừ một tiếng, thân thể bị ép lao lên phía trước nửa bước, ta cũng bật người lên đá bay một cước vào bả vai trái của hắn, người nọ bất đắc dĩ chỉ có thể giơ lên cánh tay trái mà đón đỡ !
Một tiếng “Bịch!” vang lên, hắn lảo đảo một chút chưa kịp đứng vững thì ta đã nhanh chóng lùi lại hai bước. Hắn ta thở hắt ra: “Hừ, cước pháp Đàm phái, luyện tốt lắm!”
“Đánh ngươi như vậy đủ rồi!” Ta không tỏ ra yếu thế chút nào. Hừ, đánh nhau ư? Tiểu Ngũ ta thích nhất đó!
“Đến đây!” Trung niên nhân chuyển động thân hình, có điều hắn ta đối với quả đấm ta phóng tới trước mặt hắn lần này cũng không tránh né, một quyền của ta nện vào vai hắn, thế mà hắn ta chỉ “Hự!” một tiếng, thân thể thoáng chấn động lung lay rồi hai tay đã túm chặt lấy hai bả vai ta. Ta nghiến răng dứt khoát lao cả người vào ngực hắn. “Bịch!” Hai người đồng thời ngã nhào xuống đất lăn lộn giãy dụa, đột nhiên ta thấy trong ngực kịch liệt nhói đau, thì ra hắn đã thừa dịp công kích hai quyền vào mạng sườn của ta, cũng may là hai người còn dính vào nhau và hắn ta cũng không phát lực ra thật tốt. Chứ thật ra ta có cảm giác, nếu để người này chân chính gom đủ khí lực đấm ra, chắc chắn hắn đấm gãy xương sườn của ta ra làm đôi!
Khí lực của hắn đích thực rất mạnh mẽ, hơn nữa dường như còn có luyện qua công phu Cầm nã thủ pháp, ta bị hắn túm giữ giằng co không thể thoát ra, rồi cả đòn cùi chỏ ta hai lần đánh ra đều bị hắn ngăn chặn hóa giải, làm ta lúc này không nhịn được trong lòng dâng lên đầy nỗi bất an!
Người này là ai vậy?
Thân thủ bản lĩnh của hắn quả là rất mạnh! Không phải chỉ là người bình thường!
Nguyên bản từ lúc đầu bị tập kích, ta còn tưởng bọn chúng là đám lưu manh ăn sương trên núi. Bởi vì ta từng đọc trên báo chí viết, ở đây là địa điểm lý tưởng lừng danh “đánh dã chiến” đã được các đôi tình nhân trẻ tuổi ca ngợi, chính vì vậy đã xuất hiện không ít bọn lưu manh cướp núi mò tới kiếm ăn, bọn họ lợi dụng địa hình đồi núi hẻo lánh mà tìm tới khống chế cướp bóc các đôi tình lữ thích “chiến đấu” trong “hương đồng gió núi”…
Lúc bắt đầu ta cứ tưởng gặp phải loại cướp cạn như thế, thế nhưng bây giờ xem ra thì không phải rồi. Bởi vì ta cảm nhận được mấy tên bị ta đánh ngã đều là những người thân hình lực lưỡng tráng kiện uy mãnh, nhất là bây giờ ta đang phải chiến đấu với một tên gia hỏa có thực lực rất mạnh, tuyệt đối không phải như đám lưu manh tầm thường!
Đang khóa tay nhau, ta đột nhiên xoay trở trảo tay túm được vào tóc hắn, sau đó dùng sức giật mạnh, người nọ kêu lên một tiếng đau đớn, trong tay ta đã có một mớ tóc vừa bị giật ra, rồi thừa dịp hắn vừa phân thần, ta liều mạng không thèm đón đỡ một quyền của hắn đấm tới, chập hai chưởng tay lại dùng hết sức chọc một nhát hiểm độc vào dưới nách hắn.
Hai người chúng ta đều đồng thời dính đòn “Hự!” một tiếng, ngực ta bị một quyền của hắn làm cho đau đớn tới mức nghẹt thở, còn hắn cũng bị ta chọc trúng nách, cánh tay này chắc chắn cũng bị chấn thương tê dại hàng nửa ngày trời.
Ta nếu nhân thời cơ mà quấn vào đánh cận chiến, còn hắn lại thi triển bản lĩnh Cầm nã thủ pháp đặc dị ra thì cự ly gần sát thế này đối với ta hoàn toàn không có lợi. Ta lập tức lăn ra mấy vòng ước chừng hai mét, vừa muốn đứng lên thì đột nhiên cảm giác được trên đỉnh đầu có vật gì cứng ngắc chọc vào…
Ngẩng đầu nhìn lên, tên trung niên này vẻ mặt còn nguyên nỗi thống khổ, miệng thở hổn hển, một cánh tay vô lực buông thõng xuống, nhưng mặt khác cánh tay kia lại cầm một cái gì đen sì chĩa thẳng vào đỉnh đầu của ta…
Hóa ra là một khẩu súng!
Gặp hạn rồi! Ta thầm mắng một câu, cắn răng trừng mắt nhìn hắn.
“Đứng lên đi, hãy di chuyển chậm thôi!” Hắn vẫn còn ngoác mồm ra thở, có điều ánh mắt hiển lộ chút đắc ý: “Tiểu tử, kỹ năng cận chiến của ngươi rất giỏi đấy. Đánh cả ta và mấy thuộc hạ đều bị thương… Thế nhưng ngươi có thể đánh giỏi thì sao? Ngươi cho rằng động tác của ngươi nhanh hơn súng à? Nếu giở trò thì lão tử cho ngươi ăn đạn ngay!”
Ta cố trấn tĩnh hít lấy vài hơi lương khí, nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Lai lịch của các ngươi là gì?”
Hắn không trả lời, đột nhiên giáng cho ta một phát vào bụng!
Ta “Hự!” một tiếng, thân thể lập tức lảo đảo lùi về phía sau, phải tới bốn bước mới miễn cưỡng đứng vững, sau đó cảm thấy dạ dày đau nhức nhối, trong miệng có cái gì ngòn ngọt ứa ra, ta khom lưng nôn ọe ra ngoài.
May là không bị hộc máu, chỉ là phản ứng bình thường của cơ thể khi dạ dày bị đòn đánh nghiêm trọng.
“Tiểu tử, không được chạy trốn đâu nhé!” Hắn cười lạnh một tiếng, lập tức tấn mã tung một cước nhằm vào dưới bụng ta đá tới! Mẹ kiếp! Nếu để dính đòn cước này của hắn, lão tử ta nhất định đoạn tử tuyệt tôn ngay! Ta vội vàng xoay người cho phát cước của hắn đá trúng vào trên đùi, rồi bị ngã vật ra sau.
Từ phía sau Dương Vi đã bị bắt giữ, đang bị lôi tới bên tên trung niên thủ lĩnh này. Trên mặt nàng tựa hồ có chút kinh hoảng, thế nhưng ta vẫn nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của nàng.
Tên thủ lĩnh cầm súng đánh giá Dương Vi từ đầu tới chân, thấp giọng nói: “Đúng là nàng ta rồi!”
Ta bất chợt tỉnh ngộ, thì ra những người này là tới tìm Dương Vi.
Đúng lúc này thì Dương Vi không biết lấy sức lực từ đâu ra, thân thể đột nhiên giãy mạnh thoát khỏi tay một tên tráng hán đang khống chế nàng, cả người như một cơn lốc lao sầm vào người tên thủ lĩnh!
Người này tựa hồ cũng có chút sửng sốt, nhưng rồi bị Dương Vi húc mạnh vào người làm đau đớn khôn tả, hắn kêu lên một tiếng rồi cả người ngã vật ra sau…
Đoàng!
Tiếng súng vang lên!
Cơ hồ ta theo bản năng ngã gục xuống, cảm giác được viên đạn bay sượt qua tai, bất chợt thân thể vừa khi ngã xuống rồi trượt ngay xuống, sau đó không tự chủ được cứ thế mà lăn lông lốc xuống dưới…
Là sườn núi rồi!
Dương Vi cũng lăn theo cách một đoạn không xa, ta vươn tay theo bản năng túm được một cẳng chân nàng, đáng tiếc không thể hãm lại đà rơi xuống, ta và nàng kẻ trước người sau cứ thế theo sườn núi cuồng loạn lăn xuống không ngừng….
Trả Lời Với Trích Dẫn
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của SongTrang
Tà Khí Lẫm Nhiên
Chương 25. Nội y
Thượng: Mạng lớn
Tác Giả: Khiêu Vũ
Dịch thuật: binh-hoi
Biên tập: PQB
Nguồn: TTV
Ta chưa từng chơi cái loại trò chơi nhảy từ trên cao xuống, nhưng ta nghĩ để thưởng thức, nếm trải loại cảm giác này mà vẫn đảm bảo an toàn, êm đẹp cho người chơi thì phải có sợi dây đàn hồi buộc chặt vào người rồi mới từ trên đỉnh núi hay trên cầu nhảy xuống… Cái gì? Cảm giác kích thích ư? Nếu trên người bạn không có buộc dây an toàn thì ta cam đoan là bạn thực sự được kích thích đấy!
Thuần túy cái trò này chỉ là một loại hình thể thao thần kinh điên khùng mà thôi! Cái gì mà khiêu chiến cực hạn? Ta xem ra chính là không khác gì khiêu chiến với tử vong, thế nhưng vấn đề là tử thần thì có cái gì tốt mà phải khiêu chiến thách thức? Sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc người chơi bị chết. Hơn nữa, trên thế giới này, từ loài người cho đến súc sinh, từ động vật linh trưởng cao cấp cho đến loài côn trùng con sâu cái kiến…, có loài nào có thể chiến thắng cái chết? Sớm hay muộn rồi cũng đến lúc hóa thành tro bụi mà thôi…
Nguyên nhân chính là ta chưa từng chơi qua cái trò chơi nhảy từ trên cao xuống để tìm cảm giác mạnh, cho nên ta chưa biết cảm giác rơi tự do từ trên cao xuống có tư vị như thế nào… Thế nhưng bây giờ ta đã thưởng thức rồi… Cái loại cảm giác này không hề sảng khoái tí nào cả!
Rơi xuống như thế, trái tim ta đập loạn xạ, dường như lồng ngực nghẹn lại không hô hấp được, mà có lẽ tất cả máu huyết toàn thân ta dồn ứ hết lên đỉnh đầu! Có điều cũng phải nói thật rằng ta cũng không hoàn toàn là “rơi” tự do xuống, bởi vì từ trên gần như thẳng đứng một phương đến gần 90 độ rơi xuống nhưng cũng có vài đoạn là ta “lăn” xuống vì gặp phải đoạn sườn dốc thoai thoải. Suốt cả đoạn đường ta ngã xuống, không biết ta va chạm với bao nhiêu là tảng đá, gốc cây…, lúc ban đầu khi cơ thể va phải tảng đá đầu tiên ta còn hét lên thảm thiết, nhưng đến lần va chạm thứ hai trở đi thì tiếng kêu tắc nghẹn, toàn thân phải chịu không biết là bao nhiêu vết thương, cuối cùng không chịu đựng được nữa mà cả người mất tri giác ngất lịm đi một lúc!
Rất may mắn là không có tảng đá nào trực tiếp đập vào đầu ta, nếu không không những cái mạng nhỏ này bị nhét vào xó xỉnh nào ở tại cái địa phương này mà còn có khi óc ta bắn văng ra vung vãi. Đoạn đầu còn toàn là đá, nhưng về sau toàn là cây rừng, còn có vài ba cây khá lớn mọc chắn trên đường lăn xuống của chúng ta. Khi ta đụng vào cái cây đầu tiên đã va đập làm gẫy đứt cả thân cây, đến cái cây phía sau chặn ta lại được một lúc, nhưng đáng tiếc là còn có Dương Vi không hiểu từ lúc nào đã vô tư ôm chặt lấy người ta, cuối cùng cái cây ấy không chịu được sức nặng của cả hai người lại gãy rạp xuống, và hai người chúng ta lại tiếp tục cuộc hành trình…
Cuối cùng cũng rơi xuống đất, chỉ thấy toàn thân chấn động mãnh liệt! Loại chấn động này cơ hồ muốn cắt đôi chỗ thắt lưng của ta ra, ta cũng không nhớ rõ dọc theo đường “lăn” xuống đã đụng phải rồi đè gẫy đứt bao nhiêu cây nhỏ nữa, rơi xuống rồi thì phản ứng trước hết lại là không cảm thấy đau đớn gì!
Toàn thân dường như chẳng cảm thấy đau đớn gì! Thế nhưng thực ra là rất đau. Ta không bị ngất đi nữa, nếu mà được ngất đi thì có phải là tốt đẹp thư thái biết bao! Ta cảm giác bản thân mình ngay cả hô hấp cũng hết sức khó khăn, toàn thân cứ run rẩy, trước mắt hiện ra từng quầng đen nhảy nhót, ta ngầng đầu nhìn lên trời, bất chợt nhìn thấy bầu trời chuyển từ đen sang đỏ, lúc này mới ý thức được chắc là trên đầu ta đã bị chảy máu, và máu đã chảy chặn ngay chỗ con mắt ta.
Ta cố gắng hết sức vùng vẫy một chút, ta muốn trước hết kiểm tra thân thể của mình có bị thương tổn gì trầm trọng hay không… Hình như tình trạng chưa đến nỗi nào, tựa hồ các bộ phận trên cơ thể không thiếu thứ gì, chỉ không biết bên trong các cơ quan nội tạng có còn hoàn hảo hay không thì không biết.
Ta cũng nắm chắc các kiến thức tổng hợp, biết rằng con người khi rơi từ trên cao xuống, sau khi tiếp đất thì trước hết không được dùng những động tác quá mạnh, mà cố gắng kiểm tra lần lượt từng bộ vị, cẩn thận xem xét có trở ngại gì không.
Đáng tiếc, ta đã rất cố gắng trong một lúc, thực sự là không có khí lực để nhúc nhích, chỉ có thể nằm đó mà thở. Rồi cũng không biết là qua bao lâu thời gian, ta mới cảm giác tứ chi dần dần khôi phục chức năng trở lại, ta cố giãy dụa để ngồi dậy nhưng lập tức bị đau đớn tới mức gần chết ngất tại chỗ. Hình như cánh tay trái của ta bị gãy lìa, chỉ khẽ chạm vào cũng đau tới mức toát vã mồ hôi lạnh. Ta cắn răng nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay, dùng sức cố nắn lại khớp xương, đau tới mức toàn thân run lẩy bẩy.
Chỗ này xung quanh đúng là một mảnh cánh rừng cũng không được tươi tốt um tùm cho lắm, nhìn lên một chút thì thấy ngay sườn núi, trong lòng ta không khỏi sinh ra vài phần khiếp hãi cùng một niềm hưng phấn khó tả.
Ta thực sự là mạng lớn quá! Từ bên dưới nhìn lên, sườn núi này rất cao, ít nhất cũng phải gấp mấy lần một tòa cao ốc nào đó, và cũng rất may mắn là không phải hoàn toàn dựng đứng, nếu không khi rơi xuống thì đầu cắm xuống trước, ta không chết cũng bị thương nặng rồi. Cho dù là rơi và lăn xuống nhưng tốc độ cũng chậm lại khá nhiều vì gặp nhiều cây non chặn lại làm giảm bớt lực rơi, bây giờ xem ra thì duy nhất trọng thương cũng chỉ có cánh tay trái bị gãy mà thôi.
Ta một mặt điên cuồng hít thở lương khí, một mặt ngoái nhìn khắp nơi trái phải, quả nhiên phát hiện Dương Vi nằm quay đầu hướng về phía ta gần ngay đấy, bộ quần áo da bị rách khá nhiều chỗ, nhiều nơi đã toạc hẳn ra, trên đầu trên người bết đầy bụi đất. Ta ngồi thở dốc thêm chốc lát, cuối cùng cũng phục hồi phần nào khí lực, hướng tới phía nàng bò đi, mới được hai bước thì đột nhiên cảm thấy mắt cá chân của chân phải cực kỳ đau nhức, tâm tình ta chợt chùng xuống! Chẳng lẽ cái chân này của ta bị gãy rồi sao? Điều này làm cho ta thực sự hoảng sợ!
Các loại công phu võ thuật ta luyện phần lớn đều phải sử dụng đến chân, nếu như chân bị trọng thương thì trong tương lai cho dù có chữa trị lành hết, đương nhiên công phu cũng bị giảm sút nghiêm trọng! Ta cố gắng giãy dụa lết tới bên cạnh Dương Vi, dùng hết sức lật ngửa nàng dậy. Trên mặt nàng vẫn còn dính không ít lá khô, trong tâm lý ta có chút thất vọng, cũng bất chấp cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc mà tát mạnh vào má nàng mấy cái.
Dương Vi lúc này mới này mới chợt bừng tỉnh, nàng mở mắt ra, vừa mới định cử động thì đột nhiên biến sắc, trên mặt tràn đầy thần sắc thống khổ.
“Trong người thế nào rồi? Dương Vi?”
“Đau lắm!” Dương Vi thấp giọng trả lời ta thế. Chẳng qua sau khi nàng hổn hà hổn hển hô hấp được một lúc, cuối cùng cũng trấn tĩnh trở lại, khe khẽ nhẹ nhàng thử cử động thân thể một chút, hình như không có bị trọng thương, nàng cố gắng ngồi dậy.
Không thể không nói vận khí của nàng so với ta thì quá tốt, bởi vì nàng lăn xuống đằng sau ta nên những gì chướng ngại đã bị ta dọn sạch rồi, cho nên thương thế của nàng so với ta thì nhẹ hơn rất nhiều. Chỉ tiếc là hai khuỷu tay, các ngón tay và đầu gối bị xây sát khá nặng, máu tươi chảy ròng ròng, ngoài ra trên người cũng có vài vết thương nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Chỉ do là khi rơi xuống đất nàng bị chấn động mạnh, cả người tê dại hơn nữa còn bị sốc nên vừa rồi mới nằm lâu như vậy thôi.
Săm soi suốt lượt khắp người nàng không thấy sự tình gì nghiêm trọng, ta mới thở phào ra cười khổ nói: “Tốt lắm, ngã từ trên cao như vậy làm sao có thể không bị đau chứ? Cô không có thương tích gì nghiêm trọng đâu!”
Nhìn thấy ta ôm lấy cánh tay trái, Dương Vi nhíu mày hỏi: “Tay ngươi bị làm sao vậy?”
“Đại khái là bị gãy rồi!” Ta lắc lắc đầu. Dương Vi nhích lại gần định sờ cánh tay ấy, thấy ta tránh né nàng trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích, ta có học qua y khoa mà!”
Nàng cẩn thận nắn nắn hai cái rồi thấp giọng bảo: “Xem ra đúng là gãy xương rồi, ngươi xem còn có chỗ nào khác bất tiện khó chịu nữa không?”
“Cô hỏi thật là thừa! Toàn thân ta chỗ nào cũng không thoải mái, chỗ nào cũng khó chịu đây!” Ta vừa cười vừa mắng….
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của SongTrang
Tà Khí Lẫm Nhiên
Chương 25. Nội y
Hạ: Nội y của nàng sao?
Tác Giả: Khiêu Vũ
Dịch thuật: PQBi
Biên tập: binh-hoi
Nguồn: TTV
P/S Xin lỗi bà chị về sự nhầm lẫn. Và cũng xin được chúc mừng chị cả, anh nhà và các cháu
Ta vừa cười vừa mắng, thế rồi lập tức sắc mặt buồn bã: “Mắt cá chân của ta đau thế này, liệu có phải là chân ta bị phế đi không?”
Dương Vi bóp nắn chỗ mắt cá chân ấy một hồi lâu, làm ta đau đến tối tăm mặt mũi, thế nhưng nàng lại lắc đầu: “Không biết, tất nhiên là không bị phế đi đâu, thế nhưng hình như là chỗ khớp xương có vấn đề, bây giờ ta chưa kiểm tra ra được.”
Sau đó nàng lập tức yên lặng trầm tư suy nghĩ, sắc mặt có chút u ám. Tâm niệm chợt động, ta thấp giọng nói: “Những người đó đến là để đối phó với cô! Chúng ta rơi ngã thế này, không chừng bọn họ sẽ đuổi theo xuống đây, chân ta bị thương không di chuyển được, cô chạy trước đi nhé, tìm chỗ nào đó mà trốn kỹ. Cô có cầm theo điện thoại di động không? Hãy cấp tốc gọi về mà cầu cứu đi!”
Dương Vi hừ một tiếng rồi nói: “Chạy đi ư? Ta bây giờ có thể chạy đi đâu? Ta không có cầm theo điện thoại di động, mà cho dù có thì khi rơi xuống thế này cũng bị hỏng rồi!” Dừng một chút nàng lại nói tiếp: “Bọn họ lẽ dĩ nhiên không phải là muốn giết ta, nếu không khi vừa tập kích họ đã dùng súng rồi. Xem ra họ chỉ là muốn bắt ta trở về…” Nói tới đây nàng lại cúi đầu xuống trầm ngâm suy tư.
Ta thở dài nói: “Thôi đừng nghĩ ngợi nữa, cô nhanh chóng đi đi, cho dù không đi được xa thì cũng trước hết tìm lấy một chỗ kín đáo mà trốn tránh. Bọn họ sẽ tung ra phần lớn lực lượng để xuống đây tìm cô đó.”
“Thế còn ngươi?”
Ta đột nhiên sinh ra tức giận: “Nói thừa thãi nhiều như vậy làm gì! Ta đương nhiên ngồi lại nơi này mà đợi họ, mục tiêu cần bắt của bọn họ là cô chứ không phải là ta! Đến lúc bọn họ tìm thấy, ta cứ cố gắng nằm im trên mặt đất, giả chết cũng được, giả vờ bất tỉnh cũng tốt, làm sao bọn họ còn có thể giết ta diệt….” Nói tới đây ta giật mình vội ngậm miệng lại.
Giết ta để diệt khẩu, thủ tiêu nhân chứng, điều này bọn họ rất có khả năng tiến hành! Bọn họ một khi đã muốn bắt Dương Vi trở về, không có bất kỳ lý do gì để lưu lại ta làm nhân chứng làm gì?
Dương Vi đã đứng lên, không để ý tới ta nữa, xoay người bỏ đi.
Ta sửng sốt một chút! Khà! Sao lại có cô gái thật thà đến thế? Bảo đi là đi ngay à, đến cả một câu từ biệt cũng không có?
À, thì ra nàng chỉ bỏ đi một lúc, đã quay trở lại rồi, nàng cầm trong tay một thân cây tròn có lẽ mới kiếm được, đưa đoạn cây đó cho ta chống làm gậy, sau đó nàng cố gắng xốc nách ta đứng lên.
“Ngươi chống gậy đi, ta sẽ cố đỡ ngươi, chung quy không thể ở lại chỗ này mà chờ chết, trên người ta không có điện thoại, mà cũng không có ai ở đây để cho ta liên lạc! Nơi này cách sòng bài khách sạn cũng phải tới mấy km, dù chúng ta có gào thét tới vỡ họng cũng không ai đến cứu đâu!”
Dương Vi khuyên nhủ ta, rồi nâng cánh tay trái vòng qua gáy nàng, ta bực mình hừ lên một tiếng, cánh tay này đã bị gãy mà nàng lôi kéo như vậy, làm ta đau đớn muốn thét lên.
“Nhanh lên một chút đi! Hay ngươi muốn ở đây chờ chết?” Dương Vi quát lên. Ta biết lúc này không thể giở thói đàn bà ủy mị ra, cắn răng cố nhẫn nại, rồi nắm chặt cây gậy cố gắng đứng lên.
Lúc bắt đầu ta còn xấu hổ không muốn ỷ vào Dương Vi, cố dồn trọng lượng cơ thể lên cây gậy mà bước đi mấy bước, sau rồi không kiên trì được nữa, sức nặng thân thể cuối cùng cũng dồn từ cây gậy sang người Dương Vi.
Hai người chúng ta nhằm hướng chỗ rừng rậm mà đi đến, đồng thời cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Trong rừng cây dày đặc một mảng đen sì, chẳng qua cũng may mắn là ta từ nhỏ đã luyện tập võ thuật, trong chỗ tối tăm thì thị lực cũng mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, cho nên ta cẩn thận quan sát rồi chỉ dẫn đường đi cho Dương Vi.
Hai người chúng ta cứ dắt díu nhau như vậy tập tễnh lết đi trong gần mười phút ước chừng khoảng 300 mét, ta thực sự không chống chọi nổi nữa, nhìn thấy bên trái ở sườn núi có một hốc đá lõm vào, ta chỉ cho Dương Vi thấy: “Chỗ kia có thể cho chúng ta ẩn thân trong chốc lát!”
Đến gần thì nhìn thấy chỗ này đích xác rất bí ẩn, phía trước có hai cây to mọc chắn tầm mắt, mà chỗ sườn núi này lại hõm vào khoảng hơn hai mét, miễn cưỡng có thể xem như là một cái sơn động nhỏ, theo nhận định của ta thì giống hệt hình dáng một cái thìa múc canh.
Trong hành trình vừa qua, máu tươi từ trên đầu ta chảy xuống không ngừng, ướt đẫm từ cổ chảy xuống ngực, còn có một chút máu chảy xuống cổ Dương Vi, chúng ta đỡ nhau đi tới cái hang hình thìa kia ngồi xuống. Dương Vi cũng cảm giác được trên người có chút nhớp nháp, thuận tay sờ thấy đầy máu tươi dây ra trên tay, nàng cau mày: “Làm sao ngươi bị chảy máu nhiều như vậy?”
Ta chẳng còn chút khí lực nào cố cười: “Lại nói thừa! Cô cứ ngã từ trên cao xuống như vậy thử xem nào?” Nói xong câu này ta mới thấy không đúng, nàng cũng giống như ta cùng lăn xuống mà. Suy nghĩ một chút, ta đổi giọng cười nói: “Đây là ta thay cô chảy máu ấy mà! Vì ta lăn trước mở đường, chướng ngại vật trên đường dọn sạch, nên thương tích nặng hơn, máu tất nhiên cũng chảy ra nhiều hơn.”
Dương Vi không nói lời nào, ôm lấy cổ ta rồi vít đầu ta xuống xem xét, ngữ khí có chút nghiêm trọng: “Sao ngươi lại bị thương trên đầu? Vết thương tuy không dài lắm nhưng sao lại chảy nhiều máu như thế?”
“Ta gần đây nhất có ‘huyết quang tai ương’… Hắc hắc!” Ta cười khổ lắc đầu, nhưng lập tức động tác như vậy làm cho choáng váng.
“Nằm xuống đi!” Dương Vi đỡ người ta cho nằm trên mặt đất, sau đó đột nhiên nàng trừng mắt nhìn ta: “Nhắm mắt lại, không cho nhìn trộm đâu nhé!”
Nói xong nàng xoay người sang chỗ khác, tiếng kéo khóa bộ quần áo da roàn roạt, ta nhìn từ sau lưng của nàng thấy nàng từ bên trong áo nỗ lực xé xé vài cái, rồi kéo khóa trở lại, sau đó xoay người nhìn ta một cái, cũng không nói năng gì, nàng cầm trên tay một miếng vải, nhẹ nhàng nâng đầu ta lên gạt tóc ra rồi cẩn thận băng bó.
Trong lỗ mũi ta mặc dù tràn đầy mùi máu tanh, nhưng cũng mơ hồ ngửi thấy trên tấm vải băng đầu tỏa ra một mùi hương thơm u nhã… Ta đột nhiên giật mình, đây không phải đúng là nội y của Dương Vi sao?
Last edited by SongTrang; 27-05-2009 at 04:22 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của SongTrang
Phát hiện thấy ta đang nhìn nàng, Dương Vi trợn mắt vẻ tức giận, lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
Ta cười cười, không dám nói ra, chỉ hỏi tiếp: “Thật không nghĩ ra là cừu nhân của cô lại nhiều đến thế…? Có đúng cô từ Mỹ quốc đến không? Tại sao kẻ thù của cô cũng đuổi tới tận Trung quốc như thế này?”
Dương Vi suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Ta không biết...... Có lẽ không phải là kẻ thù tới từ Mỹ quốc đâu, Gia tộc của chúng ta ở Mỹ quốc làm gì có cừu nhân, mà cho dù là có thì họ cũng chẳng cần phải đuổi giết ta tới tận nơi đây. Ta nghi ngờ bọn tập kích vừa rồi không phải đến từ Mỹ quốc đâu.”
Ta tự nhiên sợ run lên, một ý niệm xấu bất chợt xuất hiện trong đầu: “Sự việc chúng ta ra ngoài ban đêm thế này liệu có ai biết không?”
“Không có ai đâu… Bọn chúng tập kích bất ngờ chúng ta ở chỗ này, chắc chắn là theo dấu xe hơi của chúng ta mà đến, sau đó vượt qua rừng cây mà theo dõi rồi tập kích chúng ta. Nói cách khác, khi chúng ta từ trong sòng bài khách sạn đi ra ngoài, thì chắc chắn có người theo dõi rồi chỉ điểm cho bọn chúng.” Dương Vi vừa ngẫm nghĩ suy đoán vừa nói, đột nhiên ngữ khí trầm xuống lạnh lẽo: “Ta cảm nhận được việc này không phải là kẻ thù từ Mỹ quốc gây ra… Hình như là người ở nơi này động thủ!”
“Là người ở nơi này?”
Dương Vi cười cười, nhìn bộ dáng của nàng có chút lo lắng bất an, thế nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh tự nhiên: “Chuyện này đơn giản thôi… Hơn phân nửa là có liên quan tới vụ hợp tác làm ăn của chúng ta. Không phải ta đã từng nói sơ qua với ngươi sao, trong Gia tộc chúng ta không phải tất cả mọi người đều tán thành vụ hợp tác này với các ngươi, ít nhất như ta cũng đã từng phản đối… Cũng hệt như thế, trong nội bộ các ngươi cũng không phải tất cả mọi người đều ủng hộ, hỗ trợ để Diệp Hoan tiên sinh tiến hành vụ hợp tác này!”
“Cô muốn nói… trong nội bộ tổ chức của Hoan ca không hoàn toàn đoàn kết, vì muốn phá hoại vụ hợp tác này mà cho người đi thủ tiêu cô?” Ngữ khí của ta cũng hoàn toàn nghiêm túc.
“Hiện giờ chỉ là võ đoán mà thôi!” Dương Vi lắc đầu. Có điều tựa hồ như là nàng đã biết ta không thể hiểu hết nguyên ủy ngoắt ngéo bên trong việc này, cũng không muốn bàn luận nhiều lời với ta, liền chuyển sang chuyện khác: “Theo ta thì thân thủ cận chiến của ngươi rất giỏi, có phải ngươi là cao thủ võ thuật không?”
“À… ừ!”
“Ngươi rất lợi hại đấy, theo ta thì bọn vệ sỹ bên người ta tuy rất đông nhưng sợ rằng cũng không có ai mạnh mẽ có thể so sánh với ngươi, chẳng qua nếu bọn họ dùng súng thì sợ rằng ngươi không đối phó được.”
“Hừ!” Ta có chút không vui phản bác: “Đó là ở Mỹ quốc! Kể cả học sinh bên đấy cũng có súng mà cầm chạy đầy đường! Thế nhưng ngươi cho rằng ở Trung quốc này ai cũng có thể đem súng ra chơi đùa được ư?”
Dương Vi cười cười: "Mặc kệ là như thế nào, đêm nay may mắn là có ngươi, nếu như không phải là nhờ có cao thủ nhà ngươi chiến đấu, ta bây giờ đã gặp nạn rồi!”
Ta hắc hắc cười hai tiếng: "Xem ra cô như vậy mà có thân phận khác người, nhưng cũng không thể có được sự bảo vệ an toàn tuyệt đối, ta cứ tưởng những người như cô đi ra ngoài đều có cả một đại đội vệ sỹ tiền hô hậu ủng rầm rộ chứ!”
Suy nghĩ một chút, đột nhiên trong đầu ta nhớ ra một việc: “Đúng rồi, vừa rồi ở trên kia, trong lúc tên trung niên cầm súng chĩa vào người ta như thế, làm sao khi cô lao vào húc hắn mà hắn ta lại gục ngay xuống?”
Tên thủ lĩnh trung niên đó, đích thân ta đã lĩnh giáo bản lĩnh thân thủ của hắn, đừng nói Dương Vi là một cô gái yêu kiều chân yếu tay mềm, chỉ sợ là cho chính ta đi tới mà đấm hắn một quyền thật mạnh cũng chưa chắc đánh hắn ngã gục xuống như thế.
Dương Vi cười cười: "Vừa rồi ta có trong tay một thứ đồ chơi, chỉ đáng tiếc là lúc ngã lăn xuống đây đã đánh mất rồi."
“Thứ đồ chơi gì?”
“Là côn điện!” Dương Vi nói: “Loại này khi sử dụng có thể trong nháy mắt sinh ra một dòng điện cường độ cực cao, làm cho người ta mê man đi hoặc thậm chí là bất tỉnh nữa.”
Ặc! Ta hết cả hơi sức cố mắng một câu: “Lá gan của cô lớn thật đấy! Cô không sợ nếu cái côn điện của cô ra tay mà không có hiệu quả, hắn ta không kìm chế được cứ bắn chết ta thì sao?” Trên thực tế chuyện vừa xảy ra hết sức nguy hiểm, tên trung niên ấy khi bị điện giật quả nhiên cũng phản ứng lại mà nổ súng! Có điều may mắn là hắn ta bị điện giật nên phản ứng mất chuẩn xác, bóp cò nhưng viên đạn bắn ra sượt qua tai ta mà bay ra ngoài!
Đối phó với sự chất vấn không hài lòng của ta, Dương Vi lại cười lạnh một tiếng: “Hừ! Vậy còn ngươi thì sao? Lúc ngươi ngã xuống còn lôi theo ta làm gì? Nếu như không phải ngươi kéo ta ngã theo thì ta cũng không ngã xuống cùng ngươi thế này đâu?”
“Nói thừa thãi thế! Nếu như không phải là ta kéo cô ngã xuống đây, bây giờ cô vẫn còn ở trên đấy và bị bọn họ bắt giữ rồi!”
“Hừ!” Dương Vi nghẹn lời, nhưng vẫn ngoan cố chưa chịu chấp nhận sự thật.
Hai người chúng ta trầm mặc trong chốc lát, nàng mới thấp giọng nói khẽ một câu: “Trần Dương… Cám ơn ngươi!”
Chúng ta trốn ở chỗ này không biết qua bao lâu thời gian, ước chừng cũng hơn một giờ đồng hồ thì phải. Trong lúc chúng ta nói chuyện vẫn lưu tâm cảnh giác, để ý lắng nghe động tĩnh xung quanh, cũng không thấy một ai đuổi tới, cũng không biết là bọn hắn căn bản không có đuổi theo để bắt chúng ta lại hay là vẫn đang tìm kiếm mà chưa phát hiện thấy chỗ chúng ta ẩn nấp.
Dù sao thì thời gian càng trôi qua thì chúng ta càng thêm an toàn!
Ta và Dương Vi cùng có chung nhận định, những người này chủ ý muốn tập kích đánh lén chúng ta, bọn họ sẽ không dám dừng lại lâu ở chỗ này làm gì. Không đạt được mục đích, không tìm thấy chúng ta, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bỏ đi.
Ban đêm ở ngọn núi này vẫn còn rất lạnh giá, trên người ta có nhiều thương tích, lại đã chảy không ít máu. Giờ phút này chắc là tầm canh ba nửa đêm, hàn phong vẫn còn rú rít, lại nằm trên nền đất lạnh lẽo, thân nhiệt của ta cứ hạ dần xuống, toàn thân cứng ngắc, sau rồi mặc dù cho ta hết sức nhẫn nại cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không giữ được thân thể không run lẩy bẩy lên.
“Ngươi lạnh à?” Dương Vi đã phát hiện ra tình trạng thân thể của ta.
“Lại… nói thừa… ta… phải… phải…!” Ta nói mà hai hàm răng đánh vào nhau lập cập như đánh đàn.
Kỳ thật, nếu theo đúng lý mà nói thì ta phải oán giận trách móc Dương Vi mới đúng, tất cả những chuyện đã xảy ra là nàng làm cho ta liên lụy đến, thế nhưng không hiểu sao ta lại không trách giận gì nàng.
Ôi, người ta đến cả nội y cũng xé ra mà băng trên đầu cầm máu cho ta, rồi khi nàng ta gặp nạn như thế, chẳng lẽ ta là một đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất mà có thể khoanh tay đứng nhìn mỹ nữ bị làm sao hay sao?
Đột nhiên ta có cảm giác thân thể Dương Vi khẽ di chuyển, nàng tựa hồ chần chừ một chút, sau đó nhích lại gần, đưa tay ra ôm lấy ta, hai người chúng ta dính sát vào nhau. Đột nhiên có một thân thể ngà ngọc mềm mại chui vào trong ngực, ta chỉ thấy đáy lòng run lên! Thân thể cực kỳ mềm mại này, lại còn tỏa ra dìu dịu một mùi thơm trinh nữ ngào ngạt, ta không khỏi rung động người nóng bừng bừng…
Thế nhưng ta cảm giác vòng tay nàng ôm ta hình như rất lạnh, thân thể nàng tựa hồ cũng run lẩy bẩy.
À, thì ra là nàng cũng đang bị lạnh rét.
Ta còn đang thả hồn đi hoang, Dương Vi lạnh lùng nói: “Không cho ngươi suy nghĩ vớ vẩn, hồ tư loạn tưởng đâu, ta chỉ biết là nếu hai người ôm nhau thì dễ dàng truyền hơi ấm cho nhau… mà cùng nhau ấm nóng lên!”
“Ta… Ta thật ra cũng có ý nghĩ hoang đường… Nhưng ta bây giờ… nào có tâm tư gì… phải… được…”
Ta cảm giác được trên đầu có chút đau đớn, lại còn rất ngứa ngáy, không nhịn được khẽ xoay cổ, nhưng lại đột nhiên cảm giác đầu của mình tựa hồ đang gối tại một chỗ, hình như… mềm lắm, đàn hồi lắm…!
Đột nhiên, ta đã rõ ràng đang gối đầu lên chỗ nào, Dương Vi hơi thở có chút bấn loạn, dồn dập, nàng cả giận nói: “Ngươi nằm yên chút đi! Cứ lộn xộn ta sẽ giết ngươi đấy!”
"Hắc hắc......" Ta cười khổ: "Xin lỗi, xin lỗi...... Ta không phải cố ý mà!"
"Hừ!" Dương Vi hừ một tiếng, không thèm để ý tới ta nữa.
Hai người đều có ít nhiều ngượng ngùng, ta trầm mặc mất một lúc, rồi nói: "Chúng ta không thể cứ như vậy mà chờ ở nơi này? Phải nghĩ biện pháp cầu cứu gì đi chứ?"
“Ừ, trên xe hơi của ta còn có máy định vị, chắc chắn thuộc hạ của ta mà không thấy ta về thì thế nào cũng đi tìm.” Dương Vi thở dài: “Còn bây giờ chúng ta không thể đi ra đâu, có quỷ mới biết cái bọn gia hỏa kia có tiếp tục hay thôi không tìm kiếm chúng ta nữa rồi.”
Ta không nói gì.
Cánh tay trái của ta dường như không còn ở trên người, mà cho dù còn thì cũng sớm sưng vù mất đi cảm giác rồi. Ở cái nơi hoang sơn ngoại ô này, cho dù chúng ta hô to cứu mạng cũng sẽ chẳng có ai nghe thấy đâu.
Vừa mới yên lặng được một lúc, Dương Vi đột nhiên mở miệng hỏi một câu làm ta giật mình: “Trần Dương… Ngươi đã từng giết người chưa?”
“Hả? Cái gì?” Ta có chút ngoài ý muốn hỏi lại: “Cô nghĩ thế nào mà lại hỏi ta câu này?”
Dương Vi vẫn không nói chuyện, ta không thể làm gì khác hơn là thở dài: "Không có!”
“Vậy tại sao ngươi lại luyện tập công phu?”
Ta cười khổ nói: "Ta van cô đấy...... Đại tiểu thư...... Học, luyện tập công phu cũng không phải vì giết chóc, giết người......" Nói tới đây, ta đột nhiên giật mình, hỏi ngược lại: "Còn cô đã từng giết người rồi à?"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Foxytail