Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện dịch - SÆ°u Tầm > Truyện Kiếm Hiệp > Kiếm hiệp truyá»n thống > Truyện Cổ Long
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #31  
Old 20-04-2008, 08:34 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 31

Nụ cÆ°á»i ná»c Ä‘á»™c
Nghe câu há»i chứa đầy bất mãn của Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­, VÆ°Æ¡ng Äá»™ng muốn làm thinh nhÆ°ng không hiểu sao hắn lại gật đầu :
- Äúng.
Hồng Nương Tử gặn lại :
- Anh cho rằng tôi đến đây để đầu độc các anh?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật đầu luôn :
- Äúng.
Hồng Nương Tử chớp mắt, mắt nàng đỠhoe ướt rượt, nàng lấy một cái đùi gà cầm lên tay :
- Như vậy trong cái đùi gà này nhất định cũng đầy chất độc...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Có thể.
Hồng Nương Tử gật đầu :
- Tốt, tốt.
Nàng cắn đùi gà, nhai nuốt má»™t cách tá»± nhiên và cầm lấy bình rượu lên há»i :
- Rượu này chắc cũng có độc?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Có thể...
Hồng Nương Tử nói :
- Tốt...
Nàng nghiêng bầu uống một ngụm lớn và tiếp theo đó, nàng lấy mỗi thứ một ít ăn ngon lành...
Sau khi ăn qua hết thức ăn, má»—i thứ má»™t miếng, Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ ngẩng mặt lên há»i :
- Bây giỠanh thấy thế nào?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói ngay :
- Thấy y như lúc nãy.
Hồng Nương Tử gặn lại :
- Nghĩa là anh vẫn cho những thức ăn và rượu này có độc?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật đầu :
- Äúng.
Nước mắt của Hồng Nương Tử chực trào ra nhưng nàng cố gượng. Thật lâu, nàng chậm rãi gật đầu :
- Tôi hiểu ý của anh.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Cô hiểu gì?
Hồng Nương Tử nói :
- Anh cho rằng tôi đã có ngậm thuốc giải độc từ trước rồi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nhún vai không nói...
Hồng Nương Tử buồn buồn :
- Anh vẫn cứ cho tôi là ngÆ°á»i đàn bà có lòng dạ hiểm sâu nhÆ° loài rắn rết... anh vẫn cho rằng tốt vá»›i anh là cốt để lợi dụng anh...
Bây giỠthì nước mắt nàng quả thật đã trào ra...
Và khi nghe đến đây thì Quách Äại Lá»™ và Lâm Thái Bình chợt nghe lòng mình má»m nhÅ©n. Ngoài miệng tuy không nói nhÆ°ng trong lòng hai ngÆ°á»i đã thầm bảo thái Ä‘á»™ của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đối vá»›i nàng là quá đáng...
Bất luận nhÆ° thế nào, VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÅ©ng đã có má»™t chút tình trong quá khứ...
Nếu đổi lại là Quách Äại Lá»™, không chừng bây giá» hắn đã ôm nàng vào lòng để sưởi ấm lại tình xÆ°a.
NhÆ°ng VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thì vẫn trÆ¡ trÆ¡, hình nhÆ° lòng dạ hắn là sắt đá.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ chầm chậm bá» những thức ăn vào giá», nàng cắn môi thấp giá»ng :
- Äược rồi, anh đã cho là có Ä‘á»™c thì tôi mang Ä‘i vậy.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tốt hơn hết là cô nên đi nhanh đi.
Thân hình Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ phát run, giá»ng nàng cÅ©ng run run :
- Nếu anh cho rằng tôi đối với anh hoàn toàn không tốt thì từ đây vỠsau tôi sẽ không bao giỠgặp lại mặt anh.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äáng lý thì cô không nên đến là phải hÆ¡n.
Hồng Nương Tử mím môi :
- Tôi... tôi chỉ muốn há»i anh má»™t câu thôi...
Nàng vụt bÆ°á»›c nhanh đến trÆ°á»›c mặt của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng, giá»ng nàng nhÆ° nghẹn :
- Tôi há»i anh, từ ngày tôi biết anh đến giá», tôi đã làm chuyện gì không phải đối vá»›i anh?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng làm thinh...
Có lẽ nàng há»i má»™t câu quá khó, vì thật ra đối vá»›i VÆ°Æ¡ng Äá»™ng, nàng chÆ°a có làm nên Ä‘iá»u chi không phải.
Hồng Nương Tử nắm chắc hai tay, nàng nói như nghei61n từng tiếng một :
- Phải, tôi là ngÆ°á»i đàn bà không tốt... quả thật tôi đã hại không biết bao nhiêu đàn ông rồi, nhÆ°ng... vá»›i anh, tôi... đã làm phÆ°Æ¡ng hại gì đến anh chÆ°a? Anh nói Ä‘i, anh nói Ä‘i.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thản nhiên :
- Bây giỠthì chúng ta không có gì để nói với nhau cả.
Hồng Nương Tử đứng ngẩn ngơ. Thật lâu nàng lại chầm chậm gật đầu :
- Äược rồi, tôi Ä‘i... Anh hãy yên lòng, tôi Ä‘i lần này thì sẽ không bao giá» còn thấy mặt anh... Nàng chầm chậm quay mình, xách chiếc giá» lên và chầm chậm bÆ°á»›c Ä‘i...
Quách Äại Lá»™ nhìn theo dáng Ä‘i cô Ä‘á»™c, thất thểu của nàng bÆ°á»›c lần ra sân...
Ngoài sân, cảnh vật tiêu Ä‘iá»u, lạnh ngắt...
Gió bên ngoài rít lạnh từng cơn, gió thổi bay những chiếc lá vàng rơi, bước chân nàng siêu vẹo...
Quách Äại Lá»™ nghe lòng mình chua xót. Hắn hy vá»ng VÆ°Æ¡ng Äá»™ng sẽ chua xót nhÆ° hắn, hắn hy vá»ng VÆ°Æ¡ng Äá»™ng sẽ chạy theo kéo nàng trở lại...
NhÆ°ng VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vẫn trÆ¡ trÆ¡...
Thình lình, Hồng Nương Tử vụt lảo đảo. Thân thể nàng giật giật như bị ai vút roi vào da thịt và cuối cùng nàng ngã chúi xuống đất...
Tay chân nàng co rút, mặt nàng bầm tím, nước giải chảy ra...
Trong nước giải hình như có pha lẫn máu...
Yến Thất tái mặt :
- Trong thức ăn quả có độc...
Quách Äại Lá»™ nói nhanh :
- Nhưng chắc chắn là nàng không biết, nếu không thì làm sao nàng lại dám ăn?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vẫn đứng trÆ¡ trÆ¡, làm nhÆ° hắn không nghe không thấy...
Yến Thất không còn Ä‘iá»m nhiên được nữa, hắn giục :
- Lão Vương, cho dầu thế nào anh cũng phải ra đỡ nàng vào xem...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Xem cái gì?
Yến Thất nói :
- Xem nàng trúng độc ra sao? Xem có cứu được không chứ.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vẫn lạnh lùng :
- Không xem không xét gì cả.
Quách Äại Lá»™ đập chân đùi đụi trên giÆ°á»ng :
- Con ngÆ°á»i của anh sao mà kỳ thế chứ? Tại làm sao anh không có chút lÆ°Æ¡ng tâm nào thế?
Nếu không có Yến Thất đẩy hắn nằm xuống thì có lẽ hắn đã nhảy dựng lên rồi...
Ngoài sân, Hồng Nương Tử vừa giật giật tay chân, kêu nho nhỠ:
- VÆ°Æ¡ng Äá»™ng... anh... anh ở đâu...
Cuối cùng VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đành lên tiếng :
- Tôi ở đây này.
Hồng Nương Tử cố hết sức đưa bàn tay run rẩy :
- Anh... anh hãy đến...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nghiến răng :
- Cô muốn nói gì thì cứ nói đi.
Hồng Nương Tử nói :
- Tôi... tôi... không biết... không biết trong thức ăn có độc... tôi không bao giỠcó ý hại anh... Anh hãy... hãy tin tôi...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng làm thinh...
Quách Äại Lá»™ kêu lên :
- Tôi tin, tôi tin.
Hồng Nương Tử nói :
- Bá»n Xích Luyện Xà muốn giết anh, nhÆ°ng... nhÆ°ng tôi thì tôi không biết...
Nàng co rút lại, mồ hôi đẫm ướt tới áo ngoài, nàng run run nói tiếp :
- Tôi tuy không phải là ngÆ°á»i đàn bà tốt nhÆ°ng đối vá»›i anh, đối vá»›i riêng anh, trÆ°á»›c sau tôi vẫn thành tâm thật ý... chỉ cần anh biết cho tôi Ä‘iá»u đó thì cho dầu tôi có chết... tôi cÅ©ng vui lòng nhắm mắt...
Nói đến đây hình như nàng không còn khí lực, nàng giật giật tay chân và ín lặng.
Quách Äại Lá»™ ứa nÆ°á»›c mắt :
- Lão Vương, anh có nghe nàng nói đấy không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật đầu.
Quách Äại Lá»™ nói lá»›n :
- Nghe thì tại sao anh cứ đứng trân nơi đó chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Chứ anh bảo tôi phải làm sao?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nàng đã vì anh mà biến ra như thế, chẳng lẽ anh lạo không nghĩ cách cứu nàng sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Anh bảo tôi phải làm sao để cứu nàng?
Lâm Thái Bình chen vô :
- Anh có thể giải Ä‘á»™c cho Quách Äại Lá»™ thì anh cÅ©ng có thể giải Ä‘á»™c cho nàng chứ.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lắc Ä‘dầu :
- Hồi giải độc khi nay với chuyện bây giỠhoàn toàn không giống nhau.
Quách Äại Lá»™ gắt :
- Sao lại không giống?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng làm thinh.
Tuy hắn cố gắng khống chế lòng mình nhÆ°ng bây giỠđôi mắt hắn cÅ©ng bắt đầu Æ°Æ¡n Æ°á»›t pha lẫn niá»m thống hận.
Tay hắn cũng đã hơi run.
Yến Thất trầm ngâm :
- Giả nhÆ° VÆ°Æ¡ng lão đại không thể giải được Ä‘á»™c thì bây giá» chỉ còn có má»™t ngÆ°á»i.
Quách Äại Lá»™ há»i phăng :
- Ai?
Yến Thất nói :
- Xích Luyện Xà.
Quách Äại Lá»™ gật đầu :
- Äúng rồi, chúng ta phải há»i Xích Luyện Xà để lấy thuốc giải.
Yến Thất thở ra :
- Chuyện đó e rằng rất khó.
Quả thật, tình huống hiện tại mà nói chuyện há»i Xích Luyện Xà để lấy thuốc giải xem chừng khó hÆ¡n bảo má»™t con cá»p tá»± nó lá»™t da...
Chuyện khó đó, tá»± nhiên Quách Äại Lá»™ cÅ©ng đã biết.
Tiếng thở của Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ càng lúc càng yếu, nàng nhÆ° thu hết cố gắng gá»i nho nhá» :
- VÆ°Æ¡ng Äá»™ng... anh... đâu rồi...
Tiếng rên siết lá»t vào tai Quách Äại Lá»™ làm cho hắn gần nhÆ° bủn rủn, hắn ré lên :
- Các anh không thể cứu nàng, lại không thể Ä‘i há»i Xích Luyện Xà để lấy thuốc giải. Chẳng lẽ bây giá» cứ đứng đó mà ngó nàng chết thê thảm nhÆ° thế này hay sao?
Các anh là con ngÆ°á»i hay là cái giống gì chứ?
Yến Thất thở ra :
- Theo anh thì phải làm sao?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Cho dù là Xích Luyện Xà cÅ©ng không thá» lấy mắt ngó ngÆ°á»i chết thảm nhÆ° thế đó, các anh...
Lâm Thái Bình vụt nói :
- Äúng rồi, Xích Luyện Xà có mặt nÆ¡i đây cÅ©ng không thể nào lấy mắt nhìn nhÆ° thế, vì thế chúng ta cần phải Ä‘Æ°a nàng vá» cho há».
Cách đó thật không hay mấy nhưng so với không có cách gì cả thì vẫn là nên...
Yến Thất cau mày :
- Vấn đỠbây giỠlà ai đưa nàng đi?
Quách Äại Lá»™ hừ hừ không nói...
Tuy hắn không nói bằng lá»i nhÆ°ng mắt hắn nhìn ngay VÆ°Æ¡ng Äá»™ng.
Tá»± nhiên VÆ°Æ¡ng Äá»™ng Ä‘Æ°a Ä‘i là hợp lý...
Thế nhÆ°ng VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vẫn đứng làm thinh.
Quách Äại Lá»™ nói nhÆ° hét :
- Äược rồi, các anh không Ä‘Æ°a thì để tôi Ä‘Æ°a, tôi sẽ Ä‘Æ°a nàng Ä‘i.
Hắn cố ngồi dậy nhưng Yến Thất đưa tay dằn hắn xuống.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng quay lại nhìn bá»n Quách Äại Lá»™, mắt hắn thật bi thÆ°Æ¡ng.
Không ai có thể biết được trong hắn đang nghĩ những gì.
Qua một lúc thật lâu, hắn dậm chân quả quyết :
- Äược rồi, tôi Ä‘i.
Hắn quay ra sá»­a soạn bồng lấy Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ thì Lâm Thái Bình vụt xông tá»›i hất má»™t cái thật mạnh làm cho VÆ°Æ¡ng Äá»™ng xiển niển té ngồi...
Và hắn khom mình xuống bồng Hồng Nương Tử lên...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng kêu lên :
- Anh làm gì thế?
Lâm Thái Bình nói :
- Chỉ có tôi má»›i có thể Ä‘Æ°a nàng Ä‘i được, Yến Thất phải ở nhà lo liệu cho Quách Äại Lá»™ còn anh vốn là cây Ä‘inh trong mắt há». Anh tá»›i thì há» nhất định chẳng tha anh.
Vừa nói hắn vừa xốc Hồng Nương Tử bước đi...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nhảy dá»±ng lên :
- Không được... không được...
Hắn chưa nói hết câu thì Lâm Thái Bình đã rú lên té xuống. Y như một con rắn, Hồng Nương Tử từ trong đôi tay của Lâm Thái Bình chùi ra và lao mình đi thẳng...
Chỉ vài cái nhảy, nàng đã ra ngoài ba trượng, tiếng cÆ°á»i hăn hắc vang dá»™i xa xa :
- Cái tên há» VÆ°Æ¡ng thật là đồ khốn, thấy ngÆ°á»i gần chết mà không Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng, đúng là má»™t tên khốn kiếp...
Câu nói cuối cùng chấm dứt thì bóng nàng đã mất hút vỠxa.
Lâm Thái Bình ngả nằm dưới đất, ngay giữa ngực hắn nổi lên một đóm đỠrần...
Toàn thân hắn cứng đơ.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng bÆ°á»›c nhanh tá»›i ôm xác Lâm Thái Bình quay trở vào nhà, mặt hắn tái xanh.
NÆ°á»›c mắt Quách Äại Lá»™ rtrào ra...
Yến Thất nhìn hắn và cũng rơi nước mắt :
- Anh không nên khó chịu, không ai trách anh cả, luôn cả Lâm Thái Bình. Cho dù thế nào hắn cũng chẳng trách anh đâu.
Không nói thì còn đỡ, câu nói của Yến Thất vừa dứt thì Quách Äại Lá»™ vùng ôm mặt khóc rống lên y nhÆ° má»™t đứa trẻ lên ba.
Qua má»™t lúc thật lâu, VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Hắn không chết đâu.
Yến Thất mừng quá chồm tá»›i há»i :
- Sao? Còn có thể cứu được sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật đầu.
Yến Thất há»i :
- Nhưng làm sao cứu được?
Hắn há»i xong là tái mặt ngay.
Hắn thừa biết trên Ä‘á»i này không ai có thể cứu được, trừ phi có được thuốc giải của Xích Luyện Xà.
Quách Äại Lá»™ phát hiện ra sắc thái hÆ¡i lạ của má»i ngÆ°á»i, hắn vá»™i há»i :
- Ai đã giải độc cho tôi?
Yến Thất nói :
- Vương lão đại.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Tại sao bây giỠlại không thể giải cho tiểu Lâm?
Yến Thất nhìn VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nhÆ°ng hắn làm thinh.
Cuối cùng Yến Thất đành phải nói :
- Lúc chuẩn bị thoát ly những ngÆ°á»i này, VÆ°Æ¡ng lão đại có lén lấy được má»™t chút thuốc giải dành để há»™ thân. Hắn biết có ngày rồi cÅ©ng phải chạm mặt nhÆ°ng số thuốc ấy đã dùng giải Ä‘á»™c hết cho anh rồi.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Không còn dành chút nào cả sao?
Yến Thất nói :
- Tôi nghĩ nên để dành lại một ít nhưng Vương lão đại sợ anh trúng độc nặng nên hắn dùng cả cho anh.
Quách Äại Lá»™ nắm chặt tay, mồ hôi trên trán hắn tuôn ra Æ°á»›t mặt...
Lâm Thái Bình vì nghe lá»i hắn nên mang há»a...
Yến Thất nói bằng má»™t giá»ng rầu rầu :
- Thật ra thì không ai có thể tưởng tượng được cớ sự này chứ có phải riêng anh đâu...
Quách Äại Lá»™ nghẹn ngào :
- Nhưng... nhưng nếu Lâm Thái Bình có bỠnào thì tôi làm sao sống nổi...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng trầm giá»ng :
- Anh khá»i phải lo. Tôi có thể cứu anh thì cÅ©ng có thể cứu hắn...
Quách Äại Lá»™ cắn môi :
- Anh định đi tìm Xích Luyện Xà phải không?
Hắn lắc đầu nói tiếp :
- Vừa rồi anh không chịu Ä‘i là vì anh quá hiểu Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ nhÆ°ng bây giá» anh phải liá»u mạng vì Lâm Thái Bình.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng chận nói :
- Anh cho rằng Nhất Äiểm Xung Thiên Ưng VÆ°Æ¡ng này là đồ bá» hay sao? NhÆ°ng... nhÆ°ng anh cÅ©ng biết rằng tôi không có cách nào hÆ¡n được và má»™t khi tôi đã quyết thì đừng cản tôi vô ích.
Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Không được, phải để tôi đi.
Yến Thất nhăn mặt :
- Anh làm sao đi?
Quách Äại Lá»™ cả quyết :
- Tôi đi, chỉ có tôi là đi được mà thôi.
Yến Thất nói :
- Nhưng thương thế của anh...
Quách Äại Lá»™ nói :
- Chỉ vì đang mang thương nên tôi mới có thể đi...
Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- Hiện bây giá» chúng ta chỉ còn có hai ngÆ°á»i mạnh, hai ngÆ°á»i đối phó vá»›i bá»n ba ngÆ°á»i của chúng cÅ©ng chÆ°a chắc đã thắng. Vì thế cho nên hai ngÆ°á»i không thể để mang thÆ°Æ¡ng thêm ngÆ°á»i nào cả. Nếu không thì chúng ta chỉ có má»—i con Ä‘Æ°á»ng chết.
Yến Thất nói :
- Anh nói thì đúng rồi nhưng...
Quách Äại Lá»™ ngắt lá»i :
- Nhưng chúng ta tuyệt đối không thể ngồi nhìn Lâm Thái Bình chịu chết. Cho nên tôi phải đi, chính vì tôi mang thương không còn đủ sức chống cự nên tôi đi được.
Hắn lại cÆ°á»i tá»± tin :
- Dầu sao há» cÅ©ng là ngÆ°á»i, há» không thể giết má»™t kẻ mà không còn chút sức lá»±c phản kháng nhÆ° tôi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i khẩy :
- Anh cho rằng hỠsẽ không giết anh?
Quách Äại Lá»™ n1oi :
- Tôi chỉ nghĩ là hỠkhông làm như thế.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Anh hiểu hỠhay tôi hiểu h�
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tự nhiên là anh.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Vậy thì, tôi cho anh biết, chỉ có má»™t thứ ngÆ°á»i mà chúng không giết thôi.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Thứ ngÆ°á»i nào?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- NgÆ°á»i chết.
Ngay trong lúc đó, chợt nghe văng vẳng có tiếng cÆ°á»i...
Yến Thất bÆ°á»›c nhanh ra, hắn ngÆ°á»›c mặt lên là thấy ngay má»™t con diá»u giấy.
Má»™t con diá»u giấy màu vàng từ trên không từ từ rÆ¡i xuống.
Diá»u giấy hình vuông, trên mặt dùng son vẽ những nét ngoằn ngoèo nhÆ° má»™t đạo bùayếm quá»·.
Không ai có thể bi6ét được trên đó viết những gì.
Chỉ có VÆ°Æ¡ng Äá»™ng là biết.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đứng nhìn sững con diá»u giấy, hắn nhìn sững lá bùa...
Yến Thất không nhìn con diá»u mà lại nhìn VÆ°Æ¡ng Äá»™ng.
Hắn biết có nhìn con diá»u đến suốt Ä‘á»i cÅ©ng không tài nào biết nổi, có biết chỉ nhá» vào thần sắc của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng.
Hắn vụt há»i :
- Trên con diá»u giấy viết gì thế?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng trầm ngâm.
Hắn không dám nói mà bước lại xô cửa sổ.
Những chòm sao đã thÆ°a dầm, trá»i đã sắp tàn đêm.
Trong bóng tối lá» má»., xa xa lại có má»™t con diá»u giấy nữa Ä‘ang bay phất phá»›i...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở ra :
- Äêm sắp hết rồi.
Yến Thất nói :
- Trá»i sắp sáng rồi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tôi phải đi.
Yến Thất lo lắng :
- Tại sao...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bởi vì trÆ°á»›c khi trá»i sáng, nếu tôi không đến ngay chá»— thả con diá»u ấy thì Lâm Thái Bình phải chết.
Trá»i sắp sáng rồi.
Trá»i sáng là thá»i gian mang lại cho loài ngÆ°á»i má»™t thứ quanh minh, vui vẻ nhÆ°ng đối vá»›i bá»n VÆ°Æ¡ng Äá»™ng bây giá» thì hết sức là u ám...
Trá»i sắp sáng, chỉ mang lại cho há» nhiá»u chết chóc.
“TrÆ°á»›c khi trá»i sáng, nếu VÆ°Æ¡ng Äá»™ng không đến thì Lâm Thái Bình phải chếtâ€
Äó là ý nghÄ©a của đạo bùa trên con diá»u giấy.
Chỉ có VÆ°Æ¡ng Äá»™ng là hiểu biết lá»i cảnh cáo tối hậu ấy mà thôi.
Quách Äại Lá»™ lá»›n tiếng :
- Tôi đã nói rồi mà, chỉ có tôi là đi được...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äược rồi, anh Ä‘i thì cứ Ä‘i nhÆ°ng tôi không Ä‘i là không được.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Tôi đã đi rồi thì anh còn đi làm chi?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bởi vì hỠchỉ cần tôi chứ hỠđâu có cần anh.
Yến Thất nói :
- NhÆ°ng nếu anh tá»›i thì há» cÅ©ng chÆ°a chắc đã trao thuốc giải cho anh, anh đáng lý phải biết hÆ¡n tôi Ä‘iá»u đó.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tôi biết.
Yến Thất nói :
- Äó là kế dụ binh của chúng. Äó chẳng qua là mpá»™t cái bẫy. NÆ¡i đó nhất định sẽ có phục binh, anh tá»›i là sụp bẫy ngay.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chuyện đó tôi cũng biết hơn anh.
Yến Thất há»i :
- Thế sao anh còn đi?
- Vì tôi không thể để cho Lâm Thái Bình chết.
- Chúng ta không thể để cho Lâm Thái Bình chết nhưng cũng không thế nhìn anh chết.
- Làm sao biết được rằng tôi đến đó là chết? Biết đâu chừng tôi lại mang thuốc giải vá».
Tài sản của XuyVuu

Chữ ký của XuyVuu
[CENTER][SIZE="3"]Vợ là địch, bồ là ta
Chiến sự xảy ra,Ta vỠvới địch
Nằm trong lòng địch,Vẫn hướng vỠta
[/SIZE][/CENTER]
[CENTER][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=4790"]Thông báo link die[/URL][/CENTER]
Viện Chủ Lạc Hương Viện
[CENTER][IMG]http://www.upanh.com/images/ydir029ew97ax0ih43sy.gif[/IMG][/CENTER]
  #32  
Old 20-04-2008, 08:36 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 32

Bên hố tử vong
Không khí giữa ba ngÆ°á»i vùng nặng chịch.
Cuối cùng, Quách Äại Lá»™ lên tiếng :
- NhÆ°ng rồi phải làm sao đây, cứ nói thẳng ra Ä‘i chứ.VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Một mình tôi đi, các anh mang Lâm Thái Bình xuống núi.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Rồi sau đó?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Sau đó các anh tìm cách kiếm một cỗ xe.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Rồi sau đó?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Sau đó các anh leo lên cá»— xe ngồi đợi, khi mặt trá»i lên giữa núi mà không thấy tôi quay vá» thì các anh hãy giục xe lìa khá»i nÆ¡i đây.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Lìa khá»i nÆ¡i đây rồi đến đâu?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i. Giá»ng cÆ°á»i cÅ©a hắn nghe thật nhÆ° muốn khóc.
- Trá»i đất mênh mông, các anh cứ việc Ä‘i đến nÆ¡i nào mình muốn.
Quách Äại Lá»™ chầm chậm gật đầu :
- Hay, đúng là một ý kiến thật hay, ngoài anh ra chắc không ai có thể có được ý kiến hay như thế nữa.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äó không phải là má»™t ý kiến hay nhÆ°ng nó vẫn là má»™t ý kiến mà không có ý kiến nào khác hÆ¡n được nữa.
Quách Äại Lá»™ n1oi :
- Rất hay, anh vì Lâm Thái Bình mà liá»u mạng. Thế mà anh lại bảo tụi này hãy làm nhÆ° những con chó cụp Ä‘uôi. Anh vì bằng hữu, còn anh muốn bá»n này thành đám súc sinh. à kiến của anh hay quá đấy chứ.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Như vậy chắc anh có ý kiến hay hơn.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Hay dở thì chưa biết nhưng tôi chỉ có một ý kiến khác thôi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng hất mặt :
- Nói thử nghe.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nếu sống thì mình sẽ đàng hoàng vui vẻ mà sống cùng nhau. Nếu chết thì cũng sẽ đàng hoàng vui vẻ mà cùng chết với nhau.



Quách Äại Lá»™ vẫn là Quách Äại Lá»™. Hắn không phải là VÆ°Æ¡ng Äá»™ng mà cÅ©ng không phải là Yến Thất. Hắn không thể có được cái cứng cá»i Ä‘iá»m tỉnh của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng, cÅ©ng không có cái thông minh cÆ¡ trí của Yến Thất. NhÆ°ng hắn giải quyết vấn Ä‘á», bất cứ rắc rối, nguy hiểm đến đâu cÅ©ng vẫn bằng má»™t cách khoan khoái tá»± nhiên. Nói theo giá»ng Ä‘iệu của hắn là : không có đắn Ä‘o rắc rối cái con mẹ gì cả.



Ngá»n gió thổi phất qua, màn sÆ°Æ¡ng nhÆ° lay Ä‘á»™ng trong vùng tha ma hoang vắng.
Trong màn sương đục như sữa đó, có một oan hồn.
Hắn chập chá»n lãng đãng nhÆ°ng không phải vì thế mà gá»i là oan hồn. Gá»i là oan hồn là tại ở bá»™ mặt của hắn.
Da mặt hắn xám xịt giống y nhÆ° màn sÆ°Æ¡ng không ánh nắng. Äôi mắt nhÆ° mắt thú ngất ngÆ° của hắn lá» Ä‘á»... lá» Ä‘á»...
Thật ra thì đôi mắt hắn cÅ©ng chÆ°a hẳn là mắt chết, đôi mắt ấy vẫn còn có tròng Ä‘en tròng trắng phân biệt rõ ràng. Chỉ có Ä‘iá»u là nó không giống nhÆ° những đôi mắt của ngÆ°á»i khác ở chá»— nó không bá»™c lá»™ tình cảm nào cả. Äôi mắt ấy nhìn vào không ai có thể phân biệt tâm trạng của hắn ra sao.
CÅ©ng chính vì da mặt đó, đôi mắt đó, làm cho ngÆ°á»i ta nhìn vào... á»›n lạnh, ngÆ°á»i ta có cảm giác hắn là má»™t oan hồn.
Hắn bước đi chầm chậm quanh một ngôi mộ hoang, tuyết ngập dầy lên, khó phân biệt được đó là ngôi mộ cũ hay ngôi mộ mới.
Hắn, cái oan hồn ấy, bÆ°á»›c Ä‘i chung quanh và nhìn từng chá»— thật kỹ càng, nếu ở xa ngÆ°á»i ta có cảm tưởng nhÆ° má»™t oan hồn Ä‘i hoang, bây giá» má»›i trở vá» tìm Ä‘Æ°á»ng... xuống má»™.
Hắn Ä‘i vòng quanh má»™t lúc rồi hắn... hé miệng cÆ°á»i.
Trá»i đất. Giả nhÆ° hắn cứ ngậm miệng nhÆ° thế thì ngÆ°á»i ta cÅ©ng chỉ cho hắn là má»™t oan hồn. Äằng này hắn lại cÆ°á»i, thật là kinh khủng. Cái cÆ°á»i của hắn làm cho ngÆ°á»i ta không gá»i hắn là oan hồn nữa mà là... ác quá»·.
Cái miệng của hắn không thể nói rộng khơi khơi được, phải nói đó là một cái... lỗ toàng hoạt, với hàm răng ngựa lởm chởm như cái cào cào của Trư Bát Giới.
Thêm vào đó, cái miệng của hắn thật lạ kỳ, vành môi hắn thâm xì như hai miếng thịt trâu, thế mà cái lưỡi của hắn lại đỠlòm.
Hai màu tương phản ấy tạo cho cái miệng của hắn trông như là... chậu máu.
Cùng lúc ấy, giá»ng cÆ°á»i y nhÆ° là tiếng lục lạc reo vang lên, Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ xuất hiện.
Nàng vừa cÆ°á»i vừa há»i :
- Chuẩn bị đầy đủ cả rồi chứ?
Ãc quá»· gật đầu :
- Trừ khi hắn không đến, chứ hắn đến thì không còn cách trở vá».
Hồng Nương Tử chớp mắt :
- Anh nghĩ hắn có đến hay không?
Ãc quá»· nói :
- Theo ý cô thì sao?
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Tại sao lại là ý tôi?
Ãc quá»· cÆ°á»i :
- Vì cô... thông cảm hăn nhiá»u hÆ¡n bá»n này chứ sao nữa.
Hồng Nương Tử bước gần lại, háy háy mắt :
- Ghen hả?
Ãc quá»· hừ hừ không nói...
Hồng Nương Tử nheo mắt :
- Anh tưởng tôi thật tốt với hắn ấy à?
Ãc quá»· nói :
- Trong lúc hắn còn ở vá»›i bá»n mình, có bao giá» cô chịu gần tôi đâu?
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i lại :
- Anh quên rằng chính anh bảo tôi làm chuyện ấy à?
Ãc quá»· làm thinh...
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i :
- Vì để lôi kéo hắn, làm cho hắn không thể bá» bá»n mình, anh bảo tôi ngủ vá»›i hắn cho... có bạn. Thế mà bây giá» anh lại trách tôi là trách cái quái gì chứ? Anh có lÆ°Æ¡ng tâm không chứ?
Ãc quá»· nói :
- Không có.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i :
- Thật không ngỠanh cũng nói một câu khá thật như thế.
Ãc quá»· nói :
- Nhưng nếu tôi không kêu cô đến ngủ với hắn thì cô không làm thế à?
Hồng Nương Tử nói :
- Vẫn tá»›i ngủ vá»›i hắn nhÆ° thÆ°á»ng.
Ãc quá»· há»i :
- Tại sao vậy?
Hồng Nương Tử nói :
- Tại vì tôi thích ngủ với đàn ông.
Ãc quá»· nghiến răng :
- Nhưng với hạng đàn ông nào?
Hồng Nương Tử nói :
- Trừ anh ra, còn thì với đàn ông nào tôi cũng thích như nhau.
Da mặt của Ãc Quá»· càng xạm xuống nhÆ°ng ánh mắt của hắn lại sáng lên.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Nói hết chưa?
Ãc Quá»· bá»—ng chụp lấy tóc và tát vào mặt Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ má»™t tát thật mạnh, mắt hắn long lên :
- Äồ ty tiện.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ không tá» vẻ sợ hãi mà cÅ©ng không giận, nàng cÆ°á»i hăn hắc :
- Ta thì ty tiện lâu rồi nhưng ngươi thì lại càng ty tiện hơn ta gấp trăm lần.
Ãc quá»· lại tát nàng thêm mấy cái.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ vẫn cÆ°á»i :
- Chẳng những ngÆ°Æ¡i hay xúi bảo ta di ngủ vá»›i ngÆ°á»i khác mà lại thÆ°á»ng hay há»i vá» chuyện đó, há»i Ä‘i há»i lại má»™t ngày không biết bao nhiêu lần.
Nàng không để cho hắn mở miệng, nàng nói luôn như muốn dồn vào tai hắn :
- Bởi vì ngÆ°Æ¡i rất thích nghe những... chuyện đó. Anh thích tôi nói cho anh nghe để anh Ä‘au Ä‘á»›n. Khi anh Ä‘au Ä‘á»›n thì anh má»›i có vẻ... con ngÆ°á»i.
Ãc quá»· thở khè trong miệng và Ä‘Æ°a tay kéo mạnh Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i hăn hắc :
- Muốn gì đó bạn...
Ngay trong lúc ấy chợt có tiếng ngÆ°á»i lanh lảnh :
- Không phải chỗ mà cũng không phải giỠgiỡn hớt đâu nghe.
Tiếng nói phát ra nghe y như là từ... dưới mộ, tiếng nói trầm trầm và lạnh băng băng...
Quả thật,, con ngÆ°á»i ấy từ dÆ°á»›i... đống tuyết ló đầu ra, đống tuyết sát bên ngôi má»™.
Da mặt hắn tái xanh, dài xá»c, đúng là khuôn mặt... rắn.
Xích Luyện Xà.
Hồng Nương Tử quay lại :
- Ủa, chun xuống dưới rồi à? Không khí dưới ấy ra sao?
Xích Luyện Xà nói :
- Mát , mát lắm.
Trá»i đất, ở dÆ°á»›i đống tuyết mà hắn kêu... mát. NhÆ° vậy nếu nằm trên giÆ°á»ng có chăn có má»n chắc hắn sẽ bảo nằm trên... đống lá»­a.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ bật cÆ°á»i :
- Trên Ä‘á»i này cái chá»— mát của anh chắc chắn không ai tìm tá»›i nổi.
Xích Luyện Xà há»i :
- Cô có định chui xuống dưới ấy nằm ngủ cvới tôi không vậy?
Hồng Nương Tử nói :
- Yên trí Ä‘i, sá»›m muá»™n gì rồi tôi cÅ©ng xuống vá»›i anh, Ä‘á»i mà, có ai đến trăm tuổi bao giá», phải không?
Ãc quá»· xen vô :
- Cô có xuống ngay bây giỠhắn cũng không cần, hắn đâu có khoái những chuyện đó.
Xích Luyện Xà nhìn trá»i rồi vụt nói :
- Trễ rồi đó nha, ngươi... hãy chết đi.
Ãc quá»· do dá»± :
- Nhưng liệu hắn có đến không?
Hồng Nương Tử nói :
- Nhất định đến mà.
Ãc quá»· há»i :
- Sao cô biết chắc thế? Hồi hôm có ngủ với hắn à?
Hồng Nương Tử quắc mắt :
- Coi chừng cái mồm đó nhe, coi chừng nó sẽ toàng hoạt hơn nữa đấy. Anh mà biết cái khỉ mốc gì. Anh có biết không, trừ các anh ra, còn đối với những bằng hữu khác thì hắn tốt lắm. Vì tôt cho nên nhất định hắn sẽ đến.
Ãc quá»· cÅ©ng ngá»­a mặt nhìn trá»i rồi nói :
- Nhưng vậy thì tôi... chết nhé.
Hồng Nương Tử gắt :
- Chết là vừa rồi còn ở đó mà nói cù cưa.
Ãc quá»· chầm chậm bÆ°á»›c lại móc má»™t cái bình đặt trên đầu ngôi má»™ rồi vạch tuyết chui xuống.
Như vậy ngôi mộ này trống ruột.
Hồng Nương Tử bĩu môi :
- Giá nhÆ° hắn ở luôn dÆ°á»›i đó ngàn Ä‘á»i thì có lẽ còn hay hÆ¡n.
Xích Luyện Xà há»i :
- Hay hơn cái gì?
Hồng Nương Tử nhìn hắn bằng tia mắt long lanh :
- Chỉ còn lại hai đứa mình không phải hay hơn à?
Xích Luyện Xà bĩu môi :
- Cái đó hãy chỠchừng nào đàn bà trên thế gian này chết sạch rồi hẳn hay.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ bÆ°á»›c lại nhổ má»™t bãi nÆ°á»›c bá»t vào mặt hắn và há»i :
- NgÆ°Æ¡i là con ngÆ°á»i hay con... rắn thế?
Xích Luyện Xà cÆ°á»i :
- Con rắn.
Hắn nói xong là rút đầu luôn xuống tuyết.
Chung quanh bãi tha ma hoang vắng chỉ còn lại một mình Hồng Nương Tử.
Nàng đứng như sửng sốt hồi lâu rồi vụt nhún chân.
Thân ảnh nàng mất hút trong sương mù.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng chầm chậm lần theo con diá»u giấy vừa má»›i hạ.
Chỗ hắn nhìn trước nhất là cái bình thuốc đặt trên đầu nấm mộ.
Mặt hắn không lộ vẻ gì cả, hình như hắn có một quyết định hẳn hòi.
Gió lạnh liếm qua mặt hắn nghe rát rạt. Hắn bước chầm chậm đến trước ngôi mộ, nơi có đặt bình thuốc trên đầu. Hắn nhìn nấm một trân trân.
Mộ bia đã bị ngã rồi, không biết ngôi mộ này là ngôi mộ của ai.
Hắn đứng thẳng. Hắn đã nghe tiếng cÆ°á»i của Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­.
Nàng nói :
- Tôi biết nhất định là anh sẽ tới, quả nhiên anh đã tới.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Phải, tôi đã đến.
Hắn thấy nàng trong màn sương dầy đặc, nàng vẫn trong bộ y phục màu hồng, nàng vẫn như độ nào mà hắn mới gặp.
NhÆ°ng thá»i gian Ä‘i rồi không trở lại. Quá khứ đã thánh quá khứ. Những gì giữa nàng và hắn bây giá» cÅ©ng đã má» nhạt theo ngày tháng qua mau.
Và nếu chưa thật là đã quên thì giỠđây quá khứ ấy cũng như màn sương mỠnhạt.
Hồng Nương Tử đứng trên gò tuyết nhìn hắn đăm đăm. Mắt nàng vẫn long lanh, không biết nàng đang yêu hau hận?
NhÆ°ng nàng vẫn cÆ°á»i :
- Anh quả vì Lâm Thái Bình mà đến đây tìm thuốc giải ấy à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Äúng.
Hồng Nương Tử cắn môi :
- Nhưng anh lại không thể vì tôi mà đến?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i :
- Äối vá»›i bằng hữu anh luôn luôn có thái Ä‘á»™ tốt hÆ¡n là đối vá»›i tôi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bởi vì cô không phải là bằng hữu của tôi.
Hồng Nương Tử nói :
- Tôi không phải là bằng hữu của anh à? Chẳng lẽ má»™t thá»i gian dài chung dsống vá»›i nhau, bây giá» anh không còn má»™t chút gì tưởng nhá»› tôi hay sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tôi đã quên cả rồi.
Hồng Nương Tử nói :
- Vô luận ngoài miệng anh nói như thế nào, tôi biết trong lòng anh không thể quên tôi.
Äôi mắt nàng chá»›p chá»›p :
- Anh còn nhá»› hay không? Có má»™t lần trên đỉnh Hoa SÆ¡n, tôi và anh sưởi ấm cho nhau bằng hÆ¡i thở nồng nàn, có má»™t nÆ¡i vùng sa mạc mênh mông, chúng ta nằm nhá»­a mặt đếm từng vì sao và nói vá»›i nhau những lá»i tha thiết nhất, những chuyện đó anh quên thật rồi sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng làm thinh...
Những chuyện ấy quả là hắn chưa quên và có lẽ chẳng bao giỠquên được...
Äối diện vá»›i má»™t ngÆ°á»i mà lần thứ nhất trong Ä‘á»i đã mang lại cho hắn ân tình ấm lạnh, ngÆ°á»i đã khuyến khích, an ủi hắn trong khi hắn còn trôi nổi lênh đênh, làm sao hắn quên được.
NhÆ°ng bây giá», bây giá» thì hắn có cuá»™c sống của hắn. Nàng có cuá»™c sống của nàng. Dù có muốn gì cÅ©ng không còn được nữa...
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ đứng nhìn hắn, mắt nàng đã Æ°á»›t. Nàng nói bằng má»™t giá»ng buồn buồn :
- Những chuyện ấy mãi mãi tôi không làm sao quên được. Chính vì thá» mà tôi hận... tôi nhá»› ngày anh bá» ra Ä‘i, anh không há» nói vá»›i tôi má»™t tiếng, anh đã ném tình tôi vá»›i anh ra phía sau lÆ°ng, anh không nghÄ© đến nếu không có anh thì tôi sẽ sống ra sao vá»›i đám ngÆ°á»i không má»™t chút lÆ°Æ¡ng tâm ấy. Tôi hận đến mức tôi muốn liá»u mình, nhÆ°ng...
Nàng cúi mặt rầu rầu :
- NhÆ°ng bây giá» cÅ©ng đâu phải là muá»™n? Nếu anh cho tôi má»™t lá»i hứa chắc thì tôi sẽ bá» tất cả để theo anh, cho dù góc biển chân trá»i, tôi cÅ©ng quyết theo anh...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vụt cao giá»ng :
- Tôi không đi đâu cả.
Hắn nói gần nhÆ° hét, hình nhÆ° hắn cố dùng thanh âm đó để kéo mình ra khá»i má»™ng...
Hồng Nương Tử cắn môi :
- Anh không đi đâu cả thì tại sao anh lại đến đây?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tôi đến đây lấy thuốc giải.
Hồng Nương Tử nói :
- Ngoài chuyện ấy ra, anh không còn mục đích nào khác nữa à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Anh không định gặp tôi à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không.
Da mặt Hồng Nương Tử vụt phát xanh, nhìn nàng bây giỠthật giống y... con bò cạp cái.
Äôi mắt dịu dàng khi nãy cÅ©ng biến thật nhanh, nàng dậm chân nói lá»›n :
- Tốt, thuốc giải ở trên đầu nấm một đó, anh hãy lại mà lấy đi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đứng nhìn đăm đăm bình thuốc.
Hồng Nương Tử nói :
- Lần này chúng tôi trao cho anh thuốc giải là vì còn nghĩ chút tình bằng hữu với anh, nhưng từ đây vỠsau, anh... anh nên tránh càng xa càng tốt.
Mặt VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vẫn trÆ¡ trÆ¡...
Bất luận nàng nói những gì, hắn cÅ©ng không làm sao tin được, Hắn biết bá»n há» không khi nào chịu trao thuốc giải má»™t cách dá»… dàng nhÆ° thế này đâu...
Nhưng hắn vẫn bước lên vì hắn cũng không làm sao khác được...
Cho dù bình thuốc ấy nằm dưới dòng suối độc, hắn cũng cứ nhảy xuống lấy lên.
Cho dù bình thuốc ấy nằm trong biển lửa, hắn cũng vẫn nhảy vào trong đó lấy cho kỳ được...
Những gò tuyết thật lạnh nhÆ°ng cÅ©ng thật má»m...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng bÆ°á»›c tá»›i ba bốn bÆ°á»›c là có thể vá»›i tay lấy bình thuốc.
Hắn đưa tay ra.
Hắn hành Ä‘á»™ng thật chậm, hắn lầy bình thuốc bằng cung cách nặng ná»...
Tay hắn đã đụng vào bình thuốc. Tay hắn đã lạnh mà bình htuốc còn lạnh hơn gấp bội.
Vì tay hắn ít lạnh hơn nên hắn cảm giác được bình thuốc quá lạnh nhưng khi hắn vừa đụng vào bình thuốc thì tay hắn bỗng lạnh hơn...
Tay hắn lạnh hơn là vì hắn đã nghe thấy trong linh cảm rằng sự chết chóc đã vây quanh.
Má»™t bàn tay từ dÆ°á»›i nấm má»™ thốc lên thật lẹ Ä‘iểm trúng ngay vào huyệt Hoàn Khiêu trên đầu gối của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng. Ngay khi ấy từ dÆ°á»›i đống tuyết bên trái hắn, hai viên đạn bay vút ra...
Hai viên đạn sáng ngá»i bắn thẳng vào hai mắt cà trên bàn chân hắn.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng ngã xuống ngay, hắn ngã xuống nhÆ°ng vẫn không kếu má»™t tiếng.
Mặt hắn cũng không lộ vẻ kinh ngạc, cũng không lộ vẻ đau đớn, hình như hắn đã chuẩn bị sẵn, hình như hắn đã bằng lòng.
Hắn té trước nấm mộ và từ dưới mộ một lỗ trốn hiện ra, nấm mộ trống rỗng.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i hăn hắc :
- Bây giỠthì mới thật là anh không đi đâu cả đấy.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng té quị trÆ°á»›c nấm má»™, mặt hắn vẫn trÆ¡ trÆ¡ nhÆ°ng ánh mắt hắn lóe lên má»™t ná»—i buồn vô hạn.
Hắn rất biết những con ngÆ°á»i này, hắn rất biết thủ Ä‘oạn của há».
Hắn Ä‘ang chá», chá» há» tung thủ Ä‘oạn ra.
Trong nấm mố có giá»ng nói hắt ra :
- Ngươi đã thua rồi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng biết đó là giá»ng nói của Thôi Mệnh Phù.
Không cần phải ở dÆ°á»›i nấm mồ, bất cứ đứng ở nÆ¡i nào, giá»ng nói của hắn cÅ©ng vẫn nhÆ° từ dÆ°á»›i mồ vá»ng lên.
Hắn nói chầm chậm :
- Ta thua.
Hắn nhận thật như thế, cho dù hỠdùng thủ đoạn ti tiện đến thế nào thì sự thậtlà hắn đạ thua.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Lần này thì ngươi không có cơ hội để lật lại đó chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Không có.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Ngươi có biết thua là như thế nào không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Ta chỉ biết mạng ta đã thua rồi.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Ngươi còn có gì nữa không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i lại :
- Ngươi còn muốn gì nữa?
Thôi Mệnh Phù há»i :
- NgÆ°Æ¡i có biết ngÆ°á»i từ trong quan tài thò tay ra là cần những gì không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tiá»n.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Äúng, tiá»n.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Nếu ngÆ°Æ¡i cần tiá»n thì ngÆ°Æ¡i đã chá»n lầm ngÆ°á»i.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Ta chÆ°a há» chá»n lầm lần nào cả.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Cần tiá»n đúng ra phải là ta vì trong số vốn hiện tại mà các ngÆ°Æ¡i Ä‘ang giữ có của ta má»™t phần trong đó.
Thôi Mệnh Phù nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ngÆ°Æ¡i có má»™t phần nhÆ°ng không phải vì thế mà ngÆ°Æ¡i lại nuốt trá»n cả bốn phần của ngÆ°á»i khác.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng không nói, mặt hắn biến đổi lạ lùng.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Trong mấy năm trước đây, số thu của chúng ta khá lắm chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Khá lắm.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Có phải chỉ có năm ngÆ°á»i trong bá»n ta biết số thu ấy nhiá»u hay ít chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật đầu :
- Äúng.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Có phải chỉ có năm ngÆ°á»i trong bá»n ta biết rõ chá»— chôn dấu số ấy chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật đầu :
- Äúng.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Có ngÆ°á»i thứ sáu nào biết nữa không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lắc đầu :
- Không.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Số bạc đó, bất cứ má»™t ngÆ°á»i nào lấy hết, có phải sẽ sống sung sÆ°á»›ng trá»n má»™t Ä‘á»i không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Cho dù ngÆ°á»i ấy có lãng phí đến đâu cÅ©ng vẫn sống đầy đủ suốt Ä‘á»i.
Thôi Mệnh Phù cÆ°á»i gằn :
- NhÆ°ng chá» sau khi ngÆ°Æ¡i Ä‘i rồi, chúng ta má»›i biết ngÆ°á»i có thể hưởng trá»n vẹn là ngÆ°Æ¡i.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- NgÆ°Æ¡i cho rằng ta đã lén lấy món tiá»n ấy mang Ä‘i?
Thôi Mệnh Phù cÆ°á»i :
- Món bạc ấy không còn lại được má»™t tiá»n, vậy thì ngÆ°Æ¡i bảo ai là ngÆ°á»i mang Ä‘i chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở phào :
- Bây giỠta mới biết các ngươi tại sao lại đến đây.
Thôi Mệnh Phù cÆ°á»i nhạt :
- Và bá»n ta cÅ©ng biết tại làm sao ngÆ°Æ¡i lại Ä‘i má»™t cách vá»™i vàng nhÆ° thế, bởi vì đối vá»›i má»™t món tiá»n lá»›n quá, tình bạn còn có nghÄ©a lý gì đâu.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vụt cÆ°á»i.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- NgÆ°Æ¡i cho rằng bá»n ta đáng cÆ°á»i à? NgÆ°Æ¡i cho rằng bá»n ta là má»™t đám ngu?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Ta má»›i là ngu đây chá»›,, bất cứ ai. Có được má»™t món tiá»n nhÆ° thế là cÅ©ng không bao giá» sống cả chuá»—i ngày dài nhÆ° ta, chỉ trừ ra là má»™t thằng ngu.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Ngươi sống những ngày như thế nào?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Nghèo xơ xác.
Hồng Nương Tử vụt bước tới :
- Nghèo đến mức nào?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äói meo.
Hồng Nương Tử chớp chớp mắt :
- Nghe nói gần đây tại Khuê Nguyên quán trong thị trấn này bị thua mấy vạn lượng bạc, chẳng hay ai bị thua nhỉ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Ta Hồng Nương Tử nói :
- Nghe nói tại Ngôn Mậu Nguyên trong vòng má»™t tháng có ngÆ°á»i mua mấy trăm lượng bạc rượu ngon, ngÆ°á»i ấy là ai nhỉ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Ta Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Nghe nói có má»™t gia trang gần đây đã thay đổi toàn thể gia cụ, mua vá» toàn những thứ quý giá, từ cái chén đến chiếc giÆ°á»ng. Chẳng hay ngÆ°á»i ấy là ai thế nhỉ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Ta.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i :
- NgÆ°á»i sống trong hoàn cảnh nhÆ° thế mà có thể gá»i là nghèo không nhỉ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Không thể nói như thế.
Hồng Nương Tử háy háy mắt :
- Chúng ta đã thám thích cả rồi, tại Phú Quý SÆ¡n Trang trừ Ä‘á»i thứ nhất ra, nó chỉ có cái tên chứ ruá»™t thì đã trống hốc từ tám mÆ°Æ¡i Ä‘á»i.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- NhÆ° thế là Ä‘iá»u tra thật xác đáng.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Trong mấy năm nay, ngươi cũng không có làm ăn mua bán gì cả chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng mỉm cÆ°á»i :
- Má»™t con ngÆ°á»i ngồi không chẳng hết thì sao lại Ä‘i làm ăn bôn bán nữa chứ.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- NhÆ°ng bạc là thứ vốn không thể từ trên trá»i sa xuống chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không thể từ trên trá»i rÆ¡i xuống nhÆ°ng có thể từ dÆ°á»›i đấi chui lên.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ mỉm cÆ°á»i :
- Thật không ngỠngươi lại thừa nhận một cách khẳng khái như thế ấy.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Nhưng nếu ta không thừa nhận thì có được không?
Hồng Nương Tử nói :
- Không được, VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äã không được thì tại sao lại không thừa nhận?
Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i, cố nhiên là nụ cÆ°á»i có vẻ hÆ¡i miá»…n cưỡng :
- Các ngÆ°Æ¡i nếu muốn Ä‘iá»u tra căn cá»™i má»™t ngÆ°á»i, Ä‘iá»u tra luôn cả tam đại tổ tông của ngÆ°á»i ta nữa nhÆ°ng nếu ngÆ°á»i ấy có câm cÅ©ng phải khai ra, thủ Ä‘oạn của các ngÆ°Æ¡i tôi biết hÆ¡n ai hết mà.
Thôi Mệnh Phù lạnh lùng :
- Vì thế cho nên nếu khôn thì đáng lý ngươi đừng có đi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chỉ tiếc má»™t Ä‘iá»u là rất nhiá»u ngÆ°á»i lại cứ luôn luôn làm cái việc đáng lý không nên làm.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Tốt, vậy thì chúng ta đi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Äi đâu?
Thôi Mệnh Phù nói :
- Äi lấy lại ba phần của bá»n này chứ Ä‘i đâu.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tốt, vậy thì các ngươi cứ đi lấy đi.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Äi lấy ở đâu?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Các ngươi cao hứng muốn đến đâu lấy thì cứ đi.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- NgÆ°Æ¡i không nói cho bá»n ta biết bạc ở đâu à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Tại làm sao ta phải nói? Ta không nói cái gì cả.
Thôi Mệnh Phù trầm giá»ng :
- Ngươi không thừa nhận phải không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Cho dù ta thừa nhận đi nữa thì thừa nh6ạn là một chuyện mà có bằng lòng trao trả hay không lại là một chuyện khác.
Thôi Mệnh Phù cÆ°á»i nhạt :
- NgÆ°Æ¡i cần tiá»n hây cần cái mạng?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Lúc có thể sống được thì tá»± nhiên là cần cái mạng nhÆ°ng nếu thấy không thể sống được thì có lẽ nên cần tiá»n.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Ngươi cần như thế nào mới chịu nói?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Các ngÆ°Æ¡i bằng lòng trao cái mạng cho ta thì ta bằng lòng trả tiá»n lại cho các ngÆ°Æ¡i.
Thôi Mệnh Phù đứng ngó VÆ°Æ¡ng Äá»™ng trân trân...
Thật lâu, hắn nói :
- Äược rồi, bá»n ta trả mạng cho ngÆ°Æ¡i.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng chậm rão :
- Má»™t cái mạng thì má»™t phần tiá»n.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Mấy cái mạng?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Ta má»™t mạng, Lâm Thái Bình má»™t mạng, Quách Äại Lá»™ má»™t mạng, Yến Thất má»™t mạng nữa là bốn mạng. Bốn mạng bốn phần tiá»n.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Không, má»™t mạng bốn phần tiá»n.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không được.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Không được cÅ©ng phải được. NgÆ°á»i là cái sống, tiá»n là cái chết. Bá»n ta đã tìm được ngÆ°Æ¡i thì lo gì lại không kiếm được tiá»n.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng trầm ngâm :
- Äược rồi, trả mạng Ä‘i.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Mạng của ai?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Các ngÆ°Æ¡i cần tiá»n của ai?
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ bật cÆ°á»i hăn hắc :
- Ta biết hắn vẫn là kẻ thông minh. Hắn vẫn biết rằng cái mạng của ai cũng không bằng cái mạng của chính mình.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Hãy giải Ä‘á»™c cho ta trÆ°á»›c Ä‘i, kế là giải huyệt. Ta sẽ Ä‘Æ°a các ngÆ°Æ¡i Ä‘i lấy tiá»n.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Chỉ giải độc chứ không giải huyệt.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Nếu huyệt đạo không giải thì các ngươi trở mặt hại ta sao?
Thôi Mệnh Phù nói :
- Ta hứa lưu lại cái mạng cho ngươi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Ngoài cái miệng ra?
Thôi Mệnh Phù nói :
- Hừ, được bảo toàn cái mạng là đã quá rồi.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i :
- Phải rồi, sống vẫn hơn chết. Ngươi phải hiểu như thế chứ.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng trầm ngâm :
- NhÆ° thế này thì chắc ta chỉ còn có má»™t con Ä‘Æ°á»ng Thôi Mệnh Phù nói :
- Khi mà ngÆ°Æ¡i mang tất cả số tiá»n Ä‘i là ngÆ°Æ¡i đã chá»n Ä‘i vào tuyệt lá»™.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Hoàn Khiêu huyệt bị điểm thì làm sao đi được?
Hồng Nương Tử nói :
- Äi không được thì tôi cõng, trÆ°á»›c kia mình cÅ©ng từng gần nhau mà.
Thôi Mệnh Phù lạnh lùng :
- Không, cô đi với tôi.
Hồng Nương Tử chớp mắt :
- Thế thì ai cõng hắn?
Má»™t ngÆ°á»i từ dÆ°á»›i đống tuyết chui ra nói lá»›n :
- Tôi cõng...
Tài sản của XuyVuu

  #33  
Old 20-04-2008, 08:39 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 33

Cao hơn một nước
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng phục trên lÆ°ng của Xích Luyện Xà.
Trá»i thật là âm ỉ, đã không thấy mặt trá»i mà cÅ©ng không thấy ánh sáng tá» rõ.
Xích Luyện Xà vụt há»i :
- Con Ä‘Æ°á»ng này vá» nhà ngÆ°Æ¡i đấy à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lÆ¡ Ä‘á»…nh :
- Có lẽ...
Xích Luyện Xà há»i :
- Tiá»n ngÆ°Æ¡i dấu ở đâu?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i lại :
- Theo ngươi thì ngươi sẽ để ở đâu?
Xích Luyện Xà nói :
- Nhất định phải để má»™t chá»— mà bất cứ lúc nào cần cÅ©ng có thể mò đụng được. Tiá»n cÅ©ng nhÆ° gái, tốt hÆ¡n hết là nên để má»™t chá»— mà cÅ©ng có thể mò tá»›i.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Thật không ngá» ngÆ°Æ¡i cÅ©ng hiểu đàn bà nhiá»u quá nhỉ?
Xích Luyện Xà nói :
- Chính vì ta hiểu cho nên ta mới không cần.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- NgÆ°Æ¡i chỉ cần tiá»n?
- Tiá»n so vá»›i đàn bà còn tốt hÆ¡n nhiá»u, tiá»n không bao giá» lừa dối. Trên Ä‘á»i không gì trung thá»±c bằng tiá»n.
- Vì thế cho nên tiá»n có thể dấu tại khách thính nhÆ°ng đàn bà thì không.
Xích Luyện Xà gặn lại :
- NgÆ°Æ¡i dấu tiá»n tại khách thính?
- Trong nhà còn có chỗ nào rộng rãi dễ nhìn bằng khách thính?
Xích Luyện Xà gật đầu :
- Äúng, những chá»— càng dá»… đập vào mắt ngÆ°á»i ta thì càng làm cho ngÆ°á»i ta không chú ý.
Thôi Mệnh Phù là con ngÆ°á»i không bao giá» chịu Ä‘i trÆ°á»›c má»™t ai.
Bởi vì hắn là con ngÆ°á»i đã từ phía sau ám toán không biết bao nhiêu lần trong Ä‘á»i.
Vì thế hắn nhất định không để một ai đi phía sau lưng hắn.
Hắn bám sát một bên Hồng Nương Tử như bóng với hình.
Hồng Nương Tử có thể nghe hơi thở nóng hầm của hắn ở phía sau ót, thứ hơi phảng phất mùi tử khí.
Mặt nàng bắt đầu nhăn nhó vì khó chịu.
Thôi Mệnh Phù không thấy mặt nàng, hắn chỉ thấy cái ót nàng thôi.
Hắn đăm đăm nhìn vào cái ót thon trắng của nàng, mặt hắn tỠvẻ khoan khoái.
Nhìn cái ót trắng ngần, mịn màng của nàng có Ä‘iểm nhiá»u mụt ốc nho nhá» vì hÆ¡i thở của hắn phà vào, hắn cảm thấy lòng hắn nôn nao, hắn muốn kê mặt hắn vào chút nữa...
CÅ©ng may là hắn chợt nhá»› đến tiá»n, hắn kể chuyện đó trÆ°á»›c.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ nhìn VÆ°Æ¡ng Äá»™ng Ä‘ang được Xích Luyện Xà cõng Ä‘i phía trÆ°á»›c, nàng há»i Thôi Mệnh Phù :
- Anh liệu hắn có thể Ä‘Æ°a mình Ä‘i lấy tiá»n thật không?
Thôi Mệnh Phù nói :
- Hắn đã không còn con Ä‘Æ°á»ng nào khác.
Hồng Nương Tử nói :
- Tôi thì tôi thấy hình như có chỗ không ổn.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Không ổn cái chỗ nào?
Hồng Nương Tử nói :
- Hắn không phải là con ngÆ°á»i dá»… đối phó và hắn cÅ©ng không phải là con ngÆ°á»i sợ chết.
Thôi Mệnh Phù cÆ°á»i nhạt :
- Hắn là con ngÆ°á»i ra sao thì bây giá» cÅ©ng không còn nghÄ©a lý gì nữa.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Tại sao anh nói thế?
Thôi Mệnh Phù cÆ°á»i Ä‘anh ác :
- Bởi vì bây giá» hắn là con ngÆ°á»i đã chết.
Hồng Nương Tử rùn vai :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tôi biết phải thế nhÆ°ng bây giá» thì hắn vẫn chÆ°a chết.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Tuy chưa hoàn toàn nhưng hắn cũng đã chết hơn phân nữa.
Hồng Nương Tử nói :
- Anh nhớ rằng hắn vẫn còn bằng hữu đấy.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Một bằng hữu đã gần chết, một nữa thì đang chỠchết... trong chúng ta bất luận là ai cũng có thể dư sức đối phó với chúng, thế cô còn sợ gì?
N bật cÆ°á»i :
- Tôi không sợ, nhÆ°ng có Ä‘iá»u hÆ¡i tiếc...
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Tiếc gì?
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i ngặt nghẽo :
- Chỉ tiếc má»™t Ä‘iá»u là chÆ°a ngủ được vá»›i ba cái thằng nhóc con ấy.
Thôi Mệnh Phù chồm tá»›i hả há»ng táp vào cổ nàng...
Hắn làm giống y như con chó điên...
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i hăn hắc...
Trá»i bên ngoài đã rÅ© bóng hoàng hôn vì thế bên trong đại sảnh còn âm u hÆ¡n nữa...
Cá»­a sổ vẫn mở, phía bên kia lá» má» có bóng ngÆ°á»i ngồi.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Ai bên ấy?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- TỠmắt thế?
Thật thì không phải hắn tỠmắt , bởi vì bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy hai hình nộm đặt ngồi bên ấy...
Hai hình nộm mặc áo tang...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng khẽ liếc sang và bật cÆ°á»i :
- Nếu ngươi không thấy rõ thì ta cho ngươi biết, nếu ta chết thì mấy hình nộm ấy sẽ đứng chủ tang, còn nếu ngươi chết thì chúng cũng có thể làm như thế...
Xích Luyện Xà nói :
- Có được như thế cũng còn hơn những kẻ có những đứa con hoang...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Vì thế cho nên ta chẳng thà để cho tuyệt tự.
Xích Luyện Xà nói :
- Tốt nhất là đừng có ai cả, đừng có luôn bằng hữu cũng tốt.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ vụt há»i :
- Ủa, còn bằng hữu của ngươi đâu?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- HỠđã xuống núi rồi.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Tại sao lại xuống núi?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Nếu cô là hỠthì cô có ở đây để đợi không?
Xích Luyện Xà nói :
- Cô ấy đấy à? Còn lâu mới đợi ngươi.
Hồng Nương Tử háy háy mắt :
- Ta cảm thấy con ngÆ°á»i có thể hiểu ta nhiá»u hÆ¡n hết lại chính là ngÆ°Æ¡i...
Nàng vừa nói vừa ngó Xích Luyện Xà bằng con mắt trêu ngươi...
Xích Luyện Xà hừ hừ chứ không nói.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ nháy nhó vá»›i VÆ°Æ¡ng Äá»™ng :
- Bởi vì chỉ có đàn bà mới biết rõ đàn bà, cái chuyện đó chắc ai cũng biết...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nhÆ°á»›ng mắt :
- Ủa, hắn là... đàn bà sao?
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i :
- Chứ ngươi tưởng hắn là... đàn ông à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật gù :
- Ừ há... hình như là giông giống...
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i hăn hắc :
- Giống đứt đuôi rồi chứ còn giông giống cái quái gì nữa? Nhưng cho dù hắn là đàn ông chính cống mà cứ ngụp lặn với ba cái thuốc độc mấy mươi năm nay thì cũng biến thành đàn bà tuốt luốt.
Xích Luyện Xà xạm mặt, da mặt hắn bây giỠlại càng giống y như một con rắn độc.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i ngặt nghẽo :
- Äó là chuyện cá»±c kỳ bí mật của hắn, đáng lý thì tôi cÅ©ng không nên nói nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không phải là ngÆ°á»i xa lạ cho nên...
Nàng vụt hạ thấp giá»ng :
- Ta còn có thể cho ngÆ°Æ¡i biết má»™t bí mật quan trá»ng nữa.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Cái gì thế?
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ vẫn bằng má»™t giá»ng bí mật :
- NgÆ°Æ¡i hãy Ä‘oán xem cái lão Äại Ngô Công chết rồi, ai là ngÆ°á»i Ä‘au Ä‘á»›n nhất?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tôi biết hắn và Äại Ngô Công vốn là hai ngÆ°á»i bạn thân thích vá»›i nhau.
Hồng Nương Tử bĩu môi :
- Chỉ là bạn thân thích thôi à? Vì vậy nên anh mới lầm...
Nàng hạ thấp giá»ng hÆ¡n chút nữa :
- HỠlà bồ...
Xích Luyện Xà vùng trợn mắt và bỗng chu miệng thổi mạnh vào mặt Hồng Nương Tử.
Chỉ cần bằng má»™t chút hÆ¡i nhè nhẹ từ trong miệng hắn thổi ra, ngÆ°á»i vÆ°á»›ng phải ngã ra chết không kịp ngáp. Cái đó, bá»n Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ biết rõ hÆ¡n ai hết. Cho nên hắn vừa chu miệng là nàng đã nhảy dá»±ng lên phóng thẳng vào đại sảnh...
Thôi Mệnh Phù cũng lao vút theo nàng.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i nói vá»›i Xích Luyện Xà :
- Ai lại không biết cái miệng của cô ta. Tôi cũng không tin nổi một tiếng nào.
Xích Luyện Xà dịu giá»ng :
- Ta cũng biết ngươi đâu có ngu đến mức ấy.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Nhưng lần này thì trái lại, tôi tin.
Xích Luyện Xà há»i :
- Tại sao ngươi lại tin?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Nếu nàng nói không đúng thì tại sao ngươi lại nổi sùng đến thế?
Xích Luyện Xà trừng mắt :
- Ngươi cũng muốn ta kết liễu ngươi đấy à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Cái mạnh của ta vốn không còn phải là của hỠVương nữa rồi, ai muốn kết liễu cũng không quan hệ nhưng còn ngươi?
Xích Luyện Xà há»i :
- Ta thì sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Nếu ngươi chết có ai đau lòng không nhỉ?
Xích Luyện Xà xụ mặt :
- Không.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Nhưng có ai khoái nếu ngươi chết không nhỉ?
Xích Luyện Xà nói :
- Tự nhiên là có.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lại há»i :
- Ngươi có biết cô ta hận ngươi lắm hay không?
Xích Luyện Xà hừ hừ tỠvẻ bất cần...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i luôn :
- Nhưng ngươi có biết tại sao nàng chưa hạ độc thủ với ngươi không?
Xích Luyện Xà nói :
- Tại vì bá»n chúng biết ta còn hữu dụng.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- NhÆ°ng vá» sau?
Xích Luyện Xà nhíu này :
- VỠsau như thế nào?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Vá» sau tức là sau khi đã chia tiá»n.
Xích Luyện Xà xạm mặt làm thinh...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Tại sao khi Äại Ngô Công chết, Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ và Thôi Mệnh Phù không chút chi thÆ°Æ¡ng xót nhÆ° thế?
Xích Luyện Xà nói :
- Chia ba phần vẫn nhiá»u hÆ¡n là chia ra đến bốn phần.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng hói :
- Nếu chia ra hai phần thì còn hÆ¡n nhiá»u hÆ¡n nữa chứ?
Xích Luyện Xà cúi mặt...
Thật lâu hắn má»›i há»i :
- Ngươi muốn thế nào?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chuyện ta muốn đáng lý ngươi phải biết trước rồi chứ.
Mặt của Xích Luyện Xà vốn đã khó coi, bây giỠlại càng khó coi hơn nữa.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Má»™t cái bánh bao, nếu hai ngÆ°á»i ăn thì vẫn được khá hÆ¡n là phải chia ba.
Chuyện đó chắc ngÆ°Æ¡i đã biết. Vấn đế bây giá» là hai ngÆ°á»i ấy có thể ăn được hay không.
Xích Luyện Xà nói :
- Ngươi nói thử nghe.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Giữa nàng và Thôi Mệnh Phù thế nào, giữa nàng và ngươi thế nào, cái đó chắc ngươi cũng đã biết.
Xích Luyện Xà nhÆ° đã thấm thuốc, hắn cứ nhìn VÆ°Æ¡ng Äá»™ng không nói tiếng nào...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói luôn :
- Vì thế nếu ngÆ°Æ¡i muốn ăn được bánh bao thì cần phải tìm ngÆ°á»i há»— trợ.
Xích Luyện Xà cau mặt :
- Ai bây gi�
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Thứ nhất là má»™t ngÆ°á»i đừng có bụng tham lam.
Xích Luyện Xà nói :
- NgÆ°á»i nhÆ° thế chắc trên Ä‘á»i này khó có.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Ở chung đã khá lâu, ngươi chắc cũng đã biết ta không phải là hạng tham lam.
Xích Luyện Xà nhìn chăm chăm VÆ°Æ¡ng Äá»™ng.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÅ©ng nhìn hắn và nói luôn :
- Vá» trÆ°á»›c thì ta không nghÄ© nhÆ° thế nhÆ°ng bây giá» ta thấy rằng hai ngÆ°á»i chia má»™t cái bánh bao còn hÆ¡n là không có được miếng nào.
Xích Luyện Xà há»i :
- Còn gì nữa?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Thứ hai là ngÆ°á»i đó không mạnh bằng ngÆ°Æ¡i.
Xích Luyện Xà há»i :
- Tại sao lại phải như thế?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chỉ khi nào không mạnh bằng thì hỠmới không dám trở mặt.
Xích Luyện Xà gặn lại :
- Ngươi mà không mạnh bằng ta?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Nếu bằng thì ta đâu có nhỠngươi cõng.
Ãnh mắt xanh lè của Xích Luyện Xà vụt lóe lên :
- Ngươi thật tình đứng vỠphía ta?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chỉ có con Ä‘Æ°á»ng duy nhất đó.
Xích Luyện Xà há»i :
- Tại sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Vì hỠđã đủ hai ngÆ°á»i.
Xích Luyện Xà trầm ngâm :
- Nhưng ngươi làm gì giúp ta được?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tuy không Ä‘i được nhÆ°ng hai ta vẫn hữu dụng, ít nhất ta cÅ©ng giữ chặt được má»™t ngÆ°á»i.
Xích Luyện Xà không còn cÆ°á»i bằng cái giá»ng khó chịu nữa vì hắn thấy câu chuyện có vẻ thành thá»±c rồi...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bây giá» thì chỉ còn má»—i má»™t vấn Ä‘á»...
Xích Luyện Xà nói :
- Ngươi nói thử nghe.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Ngươi có thể đối phó với Thôi Mệnh Phù hay không?
Xích Luyện Xà há»i lại :
- Theo ngươi thấy thì sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Nếu Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng giao đấu thì ta không biết chắc nhÆ°ng nếu thừa lúc thá» Æ¡ thì không làm sao thất bại...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng ngÆ°ng ngang, Xích Luyện Xà cÅ©ng ngậm miệng.
Thôi Mệnh Phù và Hồng Nương Tử đã trở ra...
Xích Luyện Xà xốc VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đặt lên má»™t chiếc ghế gần đấy và há»i :
- Các ngÆ°á»i có tìm thấy gì không?
Thôi Mệnh Phù nói :
- Äã lục không sót má»™t chá»— nào cả.
Hồng Nương Tử nói :
- Luôn cả cầu tiêu cũng đã vô nhưng lạ quá trong đó không hôi thúi gì cả.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Vì thế cho nên các ngÆ°á»i biết rằng trong số bằng hữu của ta có má»™t ngÆ°á»i rất sạch sẽ.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i :
- Và nhất định ngÆ°á»i ấy không phải là ngÆ°Æ¡i.
Xích Luyện Xà vụt há»i :
- Bằng hữu của hắn đâu?
Thôi Mệnh Phù nói :
- Äi cả rồi.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ nhìn VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nhÆ° mỉa mai :
- Ta xem ngươi vẫn không có một bằng hữu tốt nào...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Trên Ä‘á»i này đâu có ngÆ°á»i bằng hữu nào tình nguyện chết theo bạn đâu.
Hồng Nương Tử nói :
- Cả vợ chồng cũng không có như thế nữa chứ đừng nói chỉ là bằng hữu.
Nàng nói câu này lại liếc vỠphía Xích Luyện Xà.
Xích Luyện Xà làm như không nghe thấy, hắn nói :
- Trong nhà này quả không còn một ai nữa à?
Thôi Mệnh Phù nói :
- Chỉ có hai hình nộm.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Hình ná»™m không phải là ngÆ°á»i.
Thôi Mệnh Phù vụt cÆ°á»i sằng sặc :
- NgÆ°Æ¡i đừng quên rằng hình ná»™m có lúc cÅ©ng biết giết ngÆ°á»i đấy nhé.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vùng đổi sắc.
Hắn là con ngÆ°á»i rất trấn tÄ©nh, nếu có chuyện làm cho hắn Ä‘dổi sắc cÅ©ng chỉ phá»›t qua thôi nhÆ°ng lần này thì sá»± đổi sắc của hắn hÆ¡i rõ ràng...
Thôi Mệnh Phù nhìn chăm chăm vào mặt VÆ°Æ¡ng Äá»™ng. Hắn nhìn không nháy mắt và thình lình, hắn vung tay.
Rất ít ngÆ°á»i vÅ© khí của Thôi Mệnh Phù.
Bởi vì một khi hắn đã ra tay thì đối phương không một ai sống sót.
Chỉ có đồng bá»n, ngÆ°á»i đã chứng kiến sá»± giết ngÆ°á»i của hắn má»›i biết vÅ© khí của hắn mà thôi.
Cái đó VÆ°Æ¡ng Äá»™ng biết.
Vũ khí của hắn là hai cây... kim. Nói kim là vì hai vật ấy nhỠmà cứng lắm, chỉ cần hắn vẫy tay một cái là đủ xuyên thẳng vào tim kẻ địch.
NhÆ°ng vì nó nhá» mà dài thành ra còn có thể gá»i là hai... sợi chỉ cÅ©ng được thì ngoài chuyện đâm thẳng, hai món ấy còn có thể vòng qua cổ địch nhân để siết bay đầu.
Hai vật ấy của hắn đứng xa không thấy được vì nó quá nhỠvà hắn tung ra lại quá nhanh.
Trong giang hồ thÆ°á»ng có những ngÆ°á»i nhá» vào binh khí mà thành danh. Cho nên có ngÆ°á»i cố chế tạo cho mình má»™t thứ binh khí thật đặc biệt và bá» công luyện tập cách xá»­ dụng tin thuần.
HỠsẽ nổi danh ngay, nổi danh bằng máu của kẻ thù, nổi danh bằng món binh khí đặc biệt ấy.
Thôi Mệnh Phù cũng nhỠthế mà nổi danh.
Lần này hắn vung tay lên, không phải để giết ngÆ°á»i mà là nhắm vào hai hình ná»™m.
Tài sản của XuyVuu

  #34  
Old 20-04-2008, 08:43 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 34

Cú đánh sau cùng
Hình ná»™m vốn không có mập, nhÆ°ng so vá»›i lúc chúng thả diá»u thì bây giá» lại mập hÆ¡n nhiá»u.
Chuyện đó ai cũng thấy rõ ràng.
Huống chi hình nộm lại chính tay Thôi Mệnh Phù làm ra, hắn biết rõ hơn ai hết.
Vì thế nếu không ai Ä‘á»™n thêm thì nhất định hình ná»™m không thể mập lẹ nhÆ° thế ấy, VÆ°Æ¡ng Äá»™ng tái mặt.
Hai cây kim của Thôi Mệnh Phù thá»c vào giữa ngá»±c của hai hình ná»™m.
Hai cây kim Ä‘i thật ngá»t, thật sâu.
NhÆ°ng máu không thấy vá»t ra...
Hai cây kim của Thôi Mệnh Phù vẫn còn dính trong hai hình nộm.
Quả là cơ hội tốt cho Xích Luyện Xà hạ thủ... Hắn chồm mình tới...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vá»›i tay chụp Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­, nàng không vùng vẫy.
Xích Luyện Xà phùng mang thổi ra một hơi khá độc vào Thôi Mệnh Phù.
ThÆ°á»ng thÆ°á»ng hắn chỉ cần thổi nhẹ, nhẹ đến mức ngÆ°á»i đó không nghe kịp vì chỉ cần chút hÆ¡i cÅ©ng quá dÆ° để giết ngÆ°á»i.
Nhưng lần này đối với Thôi Mệnh Phù, hắn đã dùng hết sức, hắn muốn đánh một cú sau cùng, hắn muốn thật chắc ăn.
Äang nhìn vào hai hình ná»™m mà Thôi Mệnh Phù biết chắc rằng mình đã bị lừa chứ không có con chó nào trốn trong ấy cả. Tá»± nhiên hắn nhìn bằng đôi mắt tức tối, tức tối vì mình bị lừa để đánh vào hai cái... hình rÆ¡m...
Nhưng thình lình hắn chụp lấy vạt áo đưa lên ngang mặt và đẩy thẳng vào mặt Xích Luyện Xà...
Bao nhiêu hơi độc của Xích Luyện Xà thổi ra bị vạt áo của Thôi Mệnh Phù đẩy tạt vào mặt hắn.
Thật là sinh nghá» tá»­ nghiệp, giữ hÆ¡i Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i thì được nhÆ°ng khi nó đã thoát ra ngoài, khi nó đã trá»™n vào không khí thì nó trở thành xa lạ.
Bao nhiêu hÆ¡i Ä‘á»™c vừa tạt vào mặt Xích Luyện Xà thì Thôi Mệnh Phù cÅ©ng đã bắn vá»t lên Ä‘eo dính trên xà nhà, vạt áo của hắn cÅ©ng đã được bức phăng ném ra xa.
Không nghe một tiếng động, không nghe một tiếng la, Xích Luyện Xà bật ngữa ra sau.
Da mặt hắn vốn xanh lè vì lâu ngày chứa Ä‘á»™c bây giá» bá»—ng tím bầm dá»… sợ. Äôi mắt hắn trợn trừng và cÅ©ng tím nhÆ° màu da. Trông mặt hắn giống y nhÆ° má»™t miếng thịt trâu ứ máu...
Thôi Mệnh Phù ngồi chồm hổm trên trần nhà nhìn xuống, miệng hắn chằng ra, hình như hắn vẫn còn khiếp đảm, mặc dù đã giết được Xích Luyện Xà...
Và hắn cứ ngồi như thế chứ không dám xuống, hình như hắn sợ hơi độc vẫn còn lãng vãng chưa tan.
Trúng phải hơi độc của Xích Luyện Xà, không một ai kịp la lên một tiếng. Chính Xích Luyện Xà cũng thế.
HÆ¡i Ä‘á»™c mà hắn cho vào má»™t món nào đó để truyá»n vào ngÆ°á»i khác thì vẫn còn có thuốc giải chứ hÆ¡i Ä‘á»™c từ trong miệng hắn phà ra thì chính hắn cÅ©ng chết ngay...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng buông Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­.
Mặt hắn vẫn tự nhiên nhưng mắt hắn như nhỠlại.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ nhảy tÆ°ng tÆ°ng cÆ°á»i hăn hắc. Nàng cÆ°á»i nhÆ° sợ có ngÆ°á»i cÆ°á»i há»›t.
Giá»ng cÆ°á»i của nàng y nhÆ° tiếng... lục lạc khua.
Lần thứ nhất VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gặp nàng cÅ©ng chính bị tiếng cÆ°á»i ấy thu hút ấy.
NhÆ°ng mãi cho đến lần thứ má»™t trăm trở lên thì hắn lại nhận ra rằng trên Ä‘á»i này không còn ai có tiếng cÆ°á»i... khả ái nhÆ° thế ấy. NghÄ©a là càng nghe lâu càng thấy dá»… chịu.
Hắn nghĩ gần với nàng bao lâu thì hắn cũng không làm sao chán được.
Thế nhưng bây giỠthì khác.
Bây giá» hắn nghe tiếng cÆ°á»i ấy y nhÆ° mÅ©i nhá»n xoáy vào tai.
Bất luận thế nào, Xích Luyện Xà cÅ©ng là ngÆ°á»i bạn lâu năm, đã cùng bá»n nàng chung sống, đã từng sá»›t chia ấm lạnh. Thế mà nàng vẫn cÆ°á»i được trÆ°á»›c cái chết thảm khốc nhÆ° thế này.
Nàng cÆ°á»i đã rồi nhìn chầm chập vào mặt VÆ°Æ¡ng Äá»™ng :
- NgÆ°Æ¡i có biết tại sao ta cÆ°á»i nhÆ° thế không? NgÆ°Æ¡i có lấy làm lạ lắm không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không có gì lạ.
Hồng Nương Tử nhướng mắt :
- Sao vậy?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Tại vì ngÆ°Æ¡i không phải là ngÆ°á»i.
Äó là kết luận của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng và thÆ°á»ng hắn kết luận là không ai cãi lại.
Hồng Nương Tử cũng không cãi lại nhưng mắt nàng chợt đổi thay...
Äôi mắt buồn xa vắng.
Thôi Mệnh Phù cứ nhìn chằm chặp vào cái thây gớm ghiết của Xích Luyện Xà.
Thật lâu, hắn mới nói :
- Äúng là má»™t con ngÆ°á»i trung thá»±c.
Hồng Nương Tử nhướng mắt :
- Hắn trung thực?
Thôi Mệnh Phù gật đầu :
- Ãt nhất lá»i nói và việc làm của hắn. Äá»™c dược của hắn quả thật là cá»±c kỳ hiệu nghiệm chứ không phải chuyện nói dóc.
- Vì thế anh cần phải biết Æ¡n tôi, nếu không có tôi thì giỠđây ngÆ°á»i nằm đó nhất định là anh chứ không phải là hắn.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Thật tình tôi không ngá» con ngÆ°á»i của hắn mà cÅ©ng có lúc coi tiá»n hÆ¡n bằng hữu nhÆ° thế.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i :
- Anh không ngá» nhÆ° thế nghÄ©a là anh rất trá»ng tình bằng hữu lắm phải không?
Thế sao anh cũng đã nghĩ đến phương thức giải quyết hắn?
Thôi Mệnh Phù thản nhiên :
- Bởi vì tôi cÅ©ng là ngÆ°á»i trung thá»±c.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Trung thá»±c vá»›i ai?
- Trung thực với chính tôi Hồng Nương Tử lắc đầu :
- Thế sao anh không bảo tôi cÅ©ng là ngÆ°á»i trung thá»±c cho rồi.
Thôi Mệnh Phù nhún vai :
- Bởi vì cô đối vá»›i cô cÅ©ng chÆ°a trung thá»±c, bởi vì chính cô thÆ°á»ng thÆ°á»ng mâu thuẫn vá»›i cô, chính cô thÆ°á»ng htÆ°á»ng cÅ©ng có hÆ¡i tá»±... làm khổ mình.
Biết hắn ám chỉ chuyện mình yêu VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nhÆ°ng Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ tảng lá» :
- Nhưng tôi chưa từng lừa gạt anh, chưa từng phản bội anh.
Thôi Mệnh Phù lại nhún vai :
- Bởi vì cô biết rằng không một ai có thể lừa gạt được tôi.
Hắn vụt quay qua nói vá»›i VÆ°Æ¡ng Äá»™ng :
- Vì thế ngÆ°Æ¡i cÅ©ng là má»™t con ngÆ°á»i trung thá»±c phải không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng làm thinh.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Ngươi nói bằng hữu của ngươi đã đi hết, quả thật chúng đã đi luôn.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cứ làm thinh.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- NhÆ°ngbây giá» ta há»i ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i đối vá»›i tiá»n trung thá»±c hay là đối vá»›i ta?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Cái đó còn phải xem lại tình hình.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Xem như thế nào?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Thông thÆ°á»ng thì ta trung thá»±c vá»›i tiá»n hÆ¡n nhÆ°ng bây giá» thì trung thá»±c vá»›i ngÆ°Æ¡i hÆ¡n.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Tốt, đưa đây.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- ÄÆ°a cái gì?
Thôi Mệnh Phù há»i lại :
- Ngươi có cái gì?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng trầm ngâm má»™t chút rồi nói bằng má»™t cách quả quyết :
- Dưới bàn có mấy miếng gạch không gắn hồ, dỡ lên là thấy cái hầm.
Thôi Mệnh Phù cÆ°á»i nhạt :
- Ngươi tưởng ta không thấy chuyện ấy à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Thì lại đó mà lấy, tiá»n nÆ¡i đó cả.
Hồng Nương Tử nói :
- Äể tôi lấy cho.
Thôi Mệnh Phù lật đật nói :
- Tôi lấy...
Hắn đi nhanh tới cùng một lượt với câu nói, nghĩa là hắn án ngay trước mặt Hồng Nương Tử.
Lần thứ nhất trong Ä‘á»i hắn chịu đứng trÆ°á»›c ngÆ°á»i khác vì hắn tuy không muốn ai ở sau lÆ°ng nhÆ°ng hắn cÅ©ng không bao giá» chịu để ai cầm tiá»n trÆ°á»›c hắn.
Lần thứ nhất hắn chịu đi trước mà cũng là lần... sau cùng.
Vì khi hắn vừa bước đi hai bước thì từ trong tay Hồng Nương Tử một tia sáng vút lên...
Tia sáng từ trong ống tay áo của nàng bay ra, bay đúng vào Ngá»c Chẩm huyệt ở sau ót của Thôi Mệnh Phù.
Nàng cử động thật chậm nhưng thật chính xác.
Thôi Mệnh Phù hạ xuống, hắn không giãy giụa mà cũng không có tiếng rên la.
Không ai có thể tưởng tượng má»™t con ngÆ°á»i nhÆ° thế mà lại chết má»™t cách bình thÆ°á»ng nhÆ° thế.
Hắn cũng không bao giỠnghĩ là hắn sẽ chết vào tay Hồng Nương Tử. Cho dù nghi ngỠvốn là bản tính của hắn nhưng hắn không tin rằng hắn sẽ chết vào tay nàng mà lại chết một cách quá dễ dàng.
Tiếg cÆ°á»i nhÆ° lục lạc khua lại nổi lên.
Nàng vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Lần này thì anh nhất định phải biết rõ là tại sao tôi cÆ°á»i chứ?
Hồng Nương Tử háy háy mắt :
- Anh không biết tôi dùng cách gì giết hắn à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng làm thinh.
Äối vá»›i những ngÆ°á»i này, tuy hắn không thích, tuy hắn đã bá» há» mà Ä‘i nhÆ°ng thật tình hắn không thể nào xuống tay nhÆ° thế đó và nếu trÆ°á»ng hợp bất đắc dÄ© vì tá»± vệ chắc chắn hắn cÅ©ng không làm sao đắc ý nhÆ° nàng.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i :
- Anh tất phải biết tôi há»c cái món phóng kim này của ai chứ?
Nàng càng cÆ°á»i lá»›n hÆ¡n nữa :
- Hắn vừa dùng Ä‘á»™c của Xích Luyện Xà để giết Xích Luyện Xà. Tôi cÅ©ng thế, tôi cÅ©ng dùng ngón tối Ä‘á»™c của hắn để giết hắn. Chỉ có Ä‘iá»u là chính hắn dạy tôi. Anh xem chuyện nhÆ° thế mà anh bảo tôi đừng cÆ°á»i sao được. Chỉ khi nào anh chết thì tôi má»›i khóc.
Câu sau cùng nàng nói thật.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÅ©ng thấy thế nhÆ°ng hắn lại muốn nàng nói dối luôn cÅ©ng nhÆ° những câu khác.
Bây giá» hắn hết muốn phải bận tâm vì ngÆ°á»i đàn bà này.
Hồi lâu VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tôi chỉ lấy làm lạ là sao hắn dạy cô cái món ruột của hắn như thế?
Hồng Nương Tử nói :
- Anh không biết hay anh cứ giả bộ không biết? Hắn khoái tôi nên hắn dạy tôi chứ có gì lạ đâu? Nhưng anh đừng tưởng hắn thật lòng, hắn chỉ dạy có phân nửa thôi vì thế cho nên tôi đâu có dùng được, tôi chỉ dành để dùng với hắn vì thế cho nên tuy hắn không thật lòng nhưng tôi cũng thoả mãn.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Cô dùng nhanh không được à?
- Chỉ nhanh bằng phân nửa hắn cho nên tôi chỉ dùng lần này làm lần thứ nhất.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Äã biết hắn dạy không hết thì tại sao cô há»c làm chi?
Hồng Nương Tử nói :
- Cái này thì anh ngu thật, tôi đã nói là dành để dùng với hắn thì không cần phải nhanh hơn hắn.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng ngạc nhiên :
- Cô nói thật tôi không hiểu, không dùng được vá»›i ngÆ°á»i khác thì tại sao dùng được vá»›i hắn?
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i :
- Trong Ä‘á»i này có rất nhiá»u việc mà ngÆ°á»i khác không làm sao biết được.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tôi thật tình không hiểu.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i hăn hắc :
- Có nhiá»u chuyện anh không biết chứ đâu phải má»™t chuyện này.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Cô kể nghe thử.
Hồng Nương Tử nói :
- Tôi cố ý làm cho anh và Xích Luyện Xà ở lại sau để hai ngÆ°á»i có cÆ¡ há»™i nói chuyện vá»›i nhau.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nhÆ°á»›ng mắt :
- Ạ... thì ra cô tìm cách tản ra.
Hồng Nương Tử nói :
- Trước hết tôi cố ý nói chuyện xấu của hắn làm cho hắn giận dữ để cho anh chụp lấy cơ hội.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Cô biết tôi cố ý ly gián để cho hắn phản à?
Hồng Nương Tử nói :
- Äúng ra thì không phải do anh khuyên hắn mà chính hắn đã có ý đó rồi, hắn chỉ chá» cÆ¡ há»™i, thế thôi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Cô cố ý cho hắn một cơ hội rồi bàn riêng với Thôi Mệnh Phù đỠphòng, phải không?
Hồng Nương Tử nói :
- Không phải tôi xúi lão Thôi làm chuyện đó. Chính hắn cũng có ý thanh toán Xích Luyện Xà lâu rồi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng mỉm cÆ°á»i :
- Cô tính toán hay quá.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i :
- VỠchuyện này thì có lẽ tôi cũng không nên khiêm nhượng làm chi cho khách sáo.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở ra :
- Thế thì tôi đã biết rồi, nhưng còn gì nữa?
Hồng Nương Tử chớp mắt :
- Anh có biết cái bí mật lớn nhất của lão Thôi là gì không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lắc đầu :
- Cái đó tôi hoàn toàn mù tịt.
Hồng Nương Tử nói :
- Hắn điếc.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng ngạc nhiên :
- Ủa, sao tôi thấy hắn nói chuyện vá»›i ngÆ°á»i khác nhÆ° thÆ°á»ng mà.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i :
- Hắn dấu, hắn rất sợ ngÆ°á»i khác biết chuyện đó cho nên anh thấy hắn nói chuyện vá»›i ai, hắn cÅ©ng luôn luôn ngó ngay mặt ngÆ°á»i đó. Hắn nhìn cái miệng đấy, hắn nghe má»™t phần, má»™t phần nhá» hắn Ä‘á»™ chừng theo cái miệng của ngÆ°á»i đối thoại.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở ra :
- Äúng là má»™t bí mật.
Hồng Nương Tử nói :
- Cái bí mật đó, ngoài tôi ra chắc chắn không má»™t ai biết cả, cÅ©ng chính vì tai hắn Ä‘iếc nên luôn luôn hắn không chịu để cho ai Ä‘i sau hắn cả vì hắn sợ ngÆ°á»i ta ám toán.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật đầu :
- Äúng, nếu tiếng rít gió mạnh thì hắn còn có thể nghe nhÆ°ng nếu chầm chậm đánh tá»›i, nhất là bằng binh khí thật nhẹ thì nhất định hắn phải chết.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i :
- Äúng, vì thế cho nên tôi nhất định dùng cái há»c không đến nÆ¡i đến chốn ấy để đối phó vá»›i hắn.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Nhưng đã biết như thế sao hồi nãy cô lại dành đi trước?
Hồng Nương Tử nói :
- Nếu trÆ°á»›c mặt má»™t ngÆ°á»i nào khác, có lẽ hắn còn Ä‘á» phòng nhÆ°ng trÆ°á»›c mặt tôi hắn luôn sÆ¡ suất.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Tại sao vậy?
Hồng Nương Tử nói :
- Bởi vì hắn tưởng rằng tôi luôn luôn ỷ lại hắn, không có hắn thì tôi không làm gì được, nếu hắn chết thì tôi cũng không sống được.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở dài :
- Thế nhưng hắn bảo rằng hắn không bao giỠbị lừa gạt...
Hồng Nương Tử nói :
- Äúng là không ai có thể lừa gạt hắn, chỉ có hắn lừa được hắn mà thôi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Cô bảo hắn tự lừa hắn à?
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i :
- Tá»± mình làm cho mình mê mệt, nếu đàn ông trên Ä‘á»i này không nhÆ° thế thì làm sao đàn bà thao túng được.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng trầm ngâm :
- Cô tính toán thật đúng mà hành động cũng thật chính xác.
Hồng Nương Tử nói :
- Nhưng tôi lại nhìn lầm anh.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Sao?
Hồng Nương Tử nói :
- Tôi từ trÆ°á»›c giá» cứ nghÄ© anh là ngÆ°á»i không bao giá» nói dối, không ngá» khi anh nói dối thì có thể đến mức làm cho thiên hạ chết luôn.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Tôi có dối gì đâu?
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Anh nói bạc ở dước bàn kia, như thế có phải là nói dối không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật đầu :
- Phải, tôi nói dối.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i :
- Nhưng cũng chỉ có một mình tôi biết anh nói dối mà thôi, vì chỉ có tôi mới biết sốc bạc ấy ở đâu thôi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật đầu :
- Cô biết là phải.
Hồng Nương Tử nói :
- Nói cho thật thì tôi biết... nhưng anh cũng nói thật nhe, anh có biết số bạc ấy chính tôi lấy không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Thật tình không biết.
Hắn trầm ngâm một lúc lại nói :
- Thật tình thì cái gì tôi cũng không biết, tôi chỉ biết có mỗi một việc.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Việc gì?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tôi biết là má»™t con ngÆ°á»i không nên có sá»± quá đắc ý, nếu ngÆ°á»i nào cảm thấy rằng mình là má»™t ngÆ°á»i khôn, không ai lừa mình được thì tá»± hắn, hắn sẽ lừa mình.
Hồng Nương Tử nghiêng mặt :
- Anh nói thế là ý nghĩa gì?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- à của câu đó là nhÆ° thế này : nếu có thể bày ra má»™t cái bẫy để ngÆ°á»i khác sụp thì ngÆ°á»i khác cÅ©ng có thể bày ra má»™t cái bẫy tÆ°Æ¡ng tá»± để cho sụp lại.
Äó cÅ©ng là má»™t câu kết luận.
Kết luận thÆ°á»ng thÆ°á»ng ít có sai, vì ít nhất cÅ©ng đã nhá» kinh nghiệm sống.
Những cái sai ít khi có được kết luận.



Trá»i đã sáng.
NgÆ°á»i đàn bà nào cÅ©ng thế, thÆ°á»ng thÆ°á»ng ở má»™t chá»— nhiá»u ánh sáng thì há» có vẻ hÆ¡i già hÆ¡n á» chá»— má».
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ bây giá» không còn cÆ°á»i được nữa.
NgÆ°á»i đàn bà hay cÆ°á»i, đến khi há» không cÆ°á»i nữa thì trông hÆ¡i... khó chịu.
DÆ°á»›i bàn, chá»— VÆ°Æ¡ng Äá»™ng chỉ, không có bạc, không có má»™t ten. Cái đó Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ có thể biết rồi nhÆ°ng có má»™t chuyện khác mà cô ta không há» tưởng tá»›i.
Äó là chuyện dÆ°á»›i hầm ấy có hai ngÆ°á»i.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng không thể Ä‘á»™ng, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i ấy có thể Ä‘á»™ng.
Má»™t ngÆ°á»i Ä‘á»™ng nhanh và má»™t ngÆ°á»i Ä‘á»™ng chậm.
Nhanh là Yến Thất, chậm là Quách Äại Lá»™.
Con ngÆ°á»i Quách Äại Lá»™ nhÆ° thế, trong khi bằng hữu của hắn bị nạn thì có ai cầm roi quất hắn, quất đứt cổ hắn, nhất định hắn cÅ©ng không Ä‘i.
Và cho đến bây giá», Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ má»›i nhận ra rằng mình đã lá»t vào cái bẫy của ngÆ°á»i khác.
Nhưng sụp bẫy bằng cách nào. Gài bẫy bằng cách nào? Nàng hoàn toàn không ý thức được.
Vì cái bẫy giăng mà không hỠcó một dấu vết nào.
Trong nhà còn một góc hơi tối, góc đó có một cái ghế.
Hồng Nương Tử chậm chậm bước lại ngồi trên cái ghế đó. Không một ai ngăn trở nàng vì chuyện đó giỠđây không cần thiết.
Lặng thinh một lúc lâu, Hồng Nương Tử nói :
- VÆ°Æ¡ng Äá»™ng, tôi biết anh là con ngÆ°á»i luôn luôn rất là công bình.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Hắn rất công bình, chính tôi cũng thế.
ThÆ°á»ng thÆ°á»ng, cứ há»… có mặt Quách Äại Lá»™ là VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lặng thinh, dù có muốn nói cÅ©ng không nói kịp Quách Äại Lá»™.
Hồng Nương Tử nói :
- Vì thế tôi cũng muốn được đối xử công bình.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Công bình như thế nào?
Hồng Nương Tử nói :
- Vừa rồi tôi đã nói cái bẫy của tôi cho anh nghe, bây giỠthì anh nên nói cho tôi biết.
Nàng luôn luôn nói chuyện vá»›i VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vì ngoài VÆ°Æ¡ng Äá»™ng ra, nàng không ngó má»™t ai cả.
Và bây giá» thì Yến Thất nhìn chăm chăm Quách Äại Lá»™ vì thế Quách Äại Lá»™ ngậm luôn.
Ngẫm nghÄ© má»™t hÆ¡i, VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i lại :
- Vừa rồi cô nói chuyện tới đâu nhỉ?
Hồng Nương Tử nói :
- Äến chá»— tôi tạo cÆ¡ há»™i cho anh và Xích Luyện Xà nói chuyện vá»›i nhau.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Cô có biết tại sao tôi lại bàn chuyện với hắn không?
Hồng Nương Tử nói :
- Không, anh muốn nói sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Nhưng cô tự nhiên biết bạc ấy không phải tôi lấy chứ?
Hồng Nương Tử nói :
- Tự nhiên.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chính vì thế nên tôi quyết định tìm hiểu xem ai là ngÆ°á»i lấy số bạc đó, trong ba ngÆ°á»i còn lại.
Hồng Nương Tử nói :
- Vì thế nên anh mới dỠtrước ở tên Xích Luyện Xà?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chính vì thế nên tôi biết chắc hắn không phải là ngÆ°á»i lấy bạc vì nếu hắn lấy thì hắn không khi nào chịu liên kết vá»›i tôi.
Hồng Nương Tử nói :
- NhÆ°ng tại sao lại không thể là Äại Ngô Công?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Hắn đã chết vì mạo hiểm, ngÆ°á»i lấy số bạc rồi không boao giá» mạo hiểm để Ä‘i tìm số bạc.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ gượng cÆ°á»i :
- Hay, anh tính toán cũng khá lắm chứ.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Khi biết số bạc ấy trừ ra ba ngÆ°á»i thì tá»± nhiên chỉ còn có cô và lão Thôi.
Hồng Nương Tử nói :
- NhÆ°ng anh cÅ©ng không làm sao Ä‘oán được tôi và Thôi Mệnh Phù, ai là ngÆ°á»i lấy bạc.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Lúc đó thì quả thật tôi không nắm chắc nhưng tôi biết rằng sớm muộn gì rồi tôi cũng tìm ra.
Hồng Nương Tử gặn lại :
- Anh nắm chắc như thế à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Thứ nhất tôi biết giữa cô và Thôi Mệnh Phù, nhất định phải có má»™t ngÆ°á»i chết.
Hồng Nương Tử gật gù :
- Khá, kể là anh đoán khá.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Thứ hai, tôi biết Xích Luyện Xà không phải là địch thủ của Thôi Mệnh Phù, chỉ nhất cử nhất động là hắn sẽ chết ngay.
Hồng Nương Tử cau mặt :
- NhÆ°ng làm sao anh nắm chắc rằng tôi và lão Thôi phải có má»™t ngÆ°á»i chết?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bất luận ai, má»™t khi đã lấy trá»n số bạc rồi thì đâu có cho má»™t ai sống sót.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Tại sao thế?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Trong năm ngÆ°á»i, nếu còn hai ngÆ°á»i thì ngÆ°á»i lấy bạc làm sao an hưởng phú quý, nhất là khi chỉ còn lại có hai thì đó là cÆ¡ há»™i tốt để hạ thủ.
Hồng Nương Tử gật gật :
- Äúng là cÆ¡ há»™i tốt.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- NgÆ°á»i lấy bạc đã bao năm rồi không dám xài, thì đây là cÆ¡ há»™i thanh toán tốt nhất, làm sao có thể bá» qua?
Hồng Nương Tử nói :
- Nếu là anh thì anh cũng đâu có bỠqua.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Huống chi, trÆ°á»›c đây, ngÆ°á»i ấy còn có thể Ä‘em trách nhiệm đó trút lên đầu tôi.
Bây giỠđã tìm được tôi rồi thì mÆ°u sá»± nhất định sẽ bại lá»™, cho nên dù không muốn giết ngÆ°á»i cÅ©ng phải giết.
Hồng Nương Tử nói thật nhỠ:
- Thật ra thì tôi không muốn hỠtìm được anh, nhưng...
Nàng cÆ°á»i, giá»ng cÆ°á»i thật thê thiết :
- Thế nhÆ°ng trong lòng tôi lại mâu thuẫn. Äúng nhÆ° lão Thôi đã nói, tôi hy vá»ng há» sẽ tìm ra anh, tôi cÅ©ng muốn gặp lại anh, muốn xem anh có thay đổi gì không, muốn xem mấy năm nay anh sống nhÆ° thế nào.
Quách Äại Lá»™ ngứa miệng chen vô :
- Mấy năm nay hắn sống yên, chỉ có Ä‘iá»u hÆ¡i nghèo má»™t chút, nghèo nhÆ°ng vẫn thong dong...
Hồng Nương Tử gật đầu :
- Các anh đúng là bằng hữu tốt với nhau, so với những bằng hữu trước đây của hắn quả là cách xa nhau lắm.
Quách Äại Lá»™ nhìn Yến Thất mỉm cÆ°á»i...
Tài sản của XuyVuu

  #35  
Old 20-04-2008, 08:44 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 35

Những con ngÆ°á»i thay đổi
Trầm ngâm má»™t lúc thật lâu, Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ nói vá»›i VÆ°Æ¡ng Äá»™ng :
- Anh tính tá»›i tính lui cuối cùng vẫn tính đúng là chỉ còn má»™t ngÆ°á»i sống sót, và tính đúng con ngÆ°á»i ấy là kẻ lấy bạc.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Kể ra mới nghe qua cũng khá phức tạp, nhưng nghĩ kỹ thì cũng khá giản đơn.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nếu Không thế thì khi nào bá»n này lại để cho hắn Ä‘i má»™t mình vào hang cá»p chứ!
Hồng Nương Tử nói :
- Chính tôi cũng thấy trươc rồi, tôi thấy các anh không phải hạng thấy bằng hữu lâm nguy là bỠchạy...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Quả đúng nhÆ° thế, há» không phải là hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế.
Hồng Nương Tử nói :
- Thế nhưng còn một việc mà tôi nghĩ mãi không thông...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Cô cứ há»i Ä‘i.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Lúc nơi ngôi mộ chẳng là anh cũng giả bị trúng huyệt sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Tôi chỉ biết rằng nơi đó vốn không hỠcó ngôi mộ nào như thế cả. Vì cô nên biết rằng tôi sinh ra và lớn lên ở đây, bãi tha ma đó là chỗ hàng ngày tôi làm sân luyện võ.
Hòng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Anh giả đò bị điểm huyệt như thế anh không sợ bị chúng giết luôn sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Sợ thì kể ra cũng có hơi sợ...
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Thế sao anh lại cũng cứ làm?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chỉ vì tôi Ä‘oán rằng các ngÆ°á»i không chỉ vì giết tôi, nhất định phải còn có mục đích nào khác nữa.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Anh chỉ độ chừng như thế hay là đã đoán được mục đích gì?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tuy chưa hoàn toàn xác định, nhưng tôi nghĩ nếu còn có mục đích nào khác nữa thì nhất định sẽ không giết tôi sớm lắm.
Hòng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Và chính vì thế nên anh bảo các bằng hữu của anh đợi chính nơi này?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật đầu :
- Äúng nhÆ° thế.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Anh nắm chắc là anh có thể dẫn dụ được bá»n tôi đến nÆ¡i này?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Nắm chắc, nhưng cũng không hoàn toàn chắc lắm.
Hồng Nương Tử nhướng mắt :
- Nhưng anh vẫn làm như thế?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Má»™t con ngÆ°á»i nếu chỉ làm những chuyện nắm thật chắc thì ngÆ°á»i ấy sẽ không làm được chuyện gì cả.
Hong Nương Tử cau mặt :
- Sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bởi vì trên Ä‘á»i này không có chuyện gì là có thể nắm chắc tuyệt đối cả.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Anh bảo há» chỠở đây, anh không sợ bá»n tôi phát hiện được à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- CÆ¡ há»™i để các ngÆ°á»i khám phá cÅ©ng có nhÆ°ng ít lắm.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Tại sao.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Việc đó còn tùy ở tình hình diễn biến khác nhau.
Hồng Nương Tử hất mặt :
- Anh nói thử nghe.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Thứ nhất, ba ngÆ°á»i có mặt nÆ¡i đây cùng má»™t lúc...
Hồng Nương Tử nheo mắt :
- Cùng một lúc thì sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Trong ba ngÆ°á»i, ít nhất có hai cho rằng bảo vật dấu dÆ°á»›i chiếc bàn này, tá»± nhiên không ai muốn nhÆ°á»ng cho ai ra tay trÆ°á»›c. Giá nhÆ° có ngÆ°á»i nào muốn lại xem, nhất định cÅ©ng có ngÆ°á»i cản lại. Trong tình hình đó, những ngÆ°á»i bạn của tôi có thể chắc chắn an toàn Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Còn trong tình hình thứ hai?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tình hình thứ hai là nÆ¡i đây chỉ còn lại có hai ngÆ°á»i, chẳng hạn nhÆ° chỉ còn có cô và Thôi lão đại.
Hồng Nương Tử nói :
- Nhất định như thế rồi, chứ không “chẳng hạn†gì cả.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Lúc đó, chắc chắn là cô không để Thôi lão đại sống đâu, vì thế nên hắn muốn khám xét thì càng làm cho cô phải ra tay nhanh hÆ¡n nữa. Trong tình trạng ấy, những ngÆ°á»i bạn của tôi cÅ©ng vẫn an toàn Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ nói :
- TrÆ°á»ng hợp thứ ba là sẽ còn lại có môt mình tôi...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật đầu :
- Äúng nhÆ° thế.
Hồng Nương Tử nói :
- Như thế nếu tôi khám phá ra bằng hữu của anh, tôi hạ thủ ngay thì làm sao anh ứng phó?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Vàng bạc do cô lấy. Cô thừa biết dÆ°á»›i bàn kia không có gì thì cô khám xét làm chi? Vì thế, trong trÆ°á»ng hợp đó, nhất định mấy ngÆ°á»i bạn tôi cÅ©ng vẫn an toàn.
Hồng Nương Tử cau mặt :
- Anh tính toán chắc chắn không sai sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- Má»™t nhà mÆ°u lược hạng nhất trên Ä‘á»i vẫn phải có những lần tính toán sÆ¡ sót.
NgÆ°á»i chứ phải thánh đâu mà tính má»i việc Ä‘á»u gắn nhÆ° keo được!
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Không quả quyết rằng mình tính đúng trăm phần trăm, thế mà sao anh vẫn mạo hiểm?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äây là trÆ°á»ng hợp bị Ä‘á»™ng, muốn hay không tôi vẫn phải làm, làm má»™t sá»± tính toán sau cùng. Äánh má»™t cú đánh sau cùng.
Hồng Nương Tử lắc đầu :
- Các anh thật to gan hết sức...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bá»n này gan không lá»›n, mÆ°u trí không cao nhÆ° cô tưởng, nhất là sức lá»±c lại càng yếu kém hÆ¡n phe cô, trong trận này căn bản là cầm chắc cái bại.
Hồng Nương Tử nói :
- Thế nhưng các anh đã thắng.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äó chẳng qua là bá»n này có cái mà các ngÆ°á»i không có.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
- Các anh có cái gì?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tình bạn.
Hắn nói tiếp luôn bằng má»™t giá»ng chầm chậm :
- Cái thứ ấy tuy nhìn không thấy, sá» không đụng nhÆ°ng có má»™t sức mạnh vô biên, cái mà các ngÆ°á»i chẳng những không có mà vÄ©nh viá»…n không bao giá» nghÄ© tá»›i.
Hồng Nương Tử lắng tai nghe...
Nàng không thể không nghe, bởi vì những lá»i nhÆ° thế nàng chÆ°a từng nghe thấy bao giá».
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vẫn nói bằng má»™t giá»ng hoà hoãn nhÆ°ng chắc nịch :
- Chúng tôi dám liá»u mạng, dám mạo hiểm, bởi vì chúng tôi tin tưởng rằng không bị cô lập, tin tưởng chúng tôi có sá»± giúp đỡ lẫn nhau.
Hắn nhìn Quách Äại Lá»™ và Yến Thất rồi nói tiếp :
- Má»™t con ngÆ°á»i nếu khi đã biết rằng bất cứ trong trÆ°á»ng hợp nào cÅ©ng có bằng hữu tốt bên cạnh, cùng sống cùng chết vá»›i nhau, thì dÅ©ng khí của há» cÅ©ng do đó mà tăng trưởng không gì lay chuyển được. Lòng tá»± tin của há» cÅ©ng do đó mà lên cao.
Hồng Nương Tử cúi đầu càng thấp hơn. Hình như nàng đã già thêm mấy tuổi...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói tiếp :
- Tôi thật thì cũng muốn cho hỠđi, nhưng hỠnói một câu làm cho tôi đổi ý và vui lòng để hỠở lại.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ ná»i :
- HỠnói sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Há» nói rằng: “Nếu sống thì chúng ta cùng vui vẻ sống bên nhau, nếu chết thì chúng ta cùng vui sÆ°á»›ng chết chung má»™t chá»—; bất luận là sống hay chết chúng ta chẳng có gì thắc mắc...â€
Câu nói này cÅ©ng là câu mà suốt Ä‘á»i Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ chÆ°a nghe thấy bao giá».
Nàng nghe mà gần nhÆ° không thể tin được là lá»i nói ấy có thật. NhÆ°ng bây giá» thì nàng không thể không tin.
Nàng nhìn qua ba ngÆ°á»i má»™t lượt.
Một tên mang thương gần như đứng không muốn nổi.
Một tên ốm yếu mảnh mai như một thư sinh.
Cả VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÅ©ng không hÆ¡n gì há». Hắn Ä‘ang bị khống chế huyệt đạo...
Nếu bình thá»i, có ai bảo rằng ba ngÆ°á»i ấy có thể đặt Thôi Phù, Xích Luyện Xà và Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ vào tá»­ địa, nhất định có ngÆ°á»i sẽ cÆ°á»i lăn, vì ai cÅ©ng thấy má»™t chuyện không bao giá» có được, không bao giá» làm được...
Thế nhÆ°ng bây giá», chuyện đó là chuyện thật.
Nhưng, vậy hỠbằng vào cái gì để làm được như thế?
Äúng nhÆ° VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đã nói, không phải há» là những ngÆ°á»i mÆ°u thâm kế giá»i, cÅ©ng không phải há» là những ngÆ°á»i thuá»™c vỠ“tuyệt đỉnh võ côngâ€, mà là vì há» giữ vững má»™t niá»m tin, chính vì niá»m tin sắt đá ấy đã giúp cho há» chiến thắng.
Há» có được má»™t niá»m tin nhÆ° thế là vì há» có những ngÆ°á»i bạn tốt.
Hồng Nương Tử đứng cúi mặt, nàng nghe hơi cay xông lên lỗ mũi, nước mắt nàng chực trào ra...
Quá lâu lắm, có lẽ hồi bắt đầu khi lá»›n lên cho tá»›i bây giá», nàng chÆ°a há» rÆ¡i nÆ°á»›c mắt.
Yến Thất nhìn nàng, đôi mắt hắn dịu lại, hắn có vẻ cảm thông...
Hắn há»i :
- Cô không có bằng hữu hay sao? Từ trÆ°á»›c đến giá» không có ngÆ°á»i nào đáng gá»i là bằng hữu hay sao?
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ khẽ chá»›p mắt vá» hÆ°á»›ng VÆ°Æ¡ng Äá»™ng rồi nàng lại lắc đầu...
Yến Thát thở ra :
- Tất cả trên Ä‘á»i này tất cả má»i việc cÅ©ng Ä‘á»u là... trao đổi. Mà khi nói đến “trao đổi†là phải sòng phẳng. Mình trao cho ngÆ°á»i phải là “cám tốt†chứ đừng bao giá» trao lẫn “mạt cÆ°aâ€. Khi nhận nhất định là “dÆ°a ngon†chứ không phải là “mÆ°á»›p đắngâ€. Bằng hữu cÅ©ng thế, nếu cô muốn ngÆ°á»i khác đối vá»›i cô bằng tình nghÄ©a chân thành, cô cÅ©ng phải dùng tình nghÄ©a chân thành đổi lại.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i nói :
- Trong ba ngÆ°á»i của cô, chỉ cần có má»™t chút xíu tình nghÄ©a chân thành, nhất định hậu quả không phải nhÆ° ngày nay.
Äức thắng tài chứ tài không bao giá» thắng đức. Chỉ có sá»± kết hợp của tình nghÄ©a chân thành má»›i thắng nổi sá»± cấu kết bằng bạo lá»±c; chỉ có tình cảm má»›i là sức mạnh vạn năng.
NhÆ°ng bạn bè thÆ°á»ng không đối vá»›i nhau được chân tâm thành ý, vì thế má»™t bá»n cÆ°á»›p đón giật của dá»c Ä‘Æ°á»ng chúng thÆ°á»ng sợ hai anh em ruá»™t hÆ¡n là năm bẩy ngÆ°á»i bạn.
NhÆ°ng nếu những ngÆ°á»i bạn đó là bá»n Quách Äại Lá»™, những ngÆ°á»i có chân tâm thành ý vá»›i nhau, những ngÆ°á»i giao kết không vì lợi dụng, thì là má»™t sức mạnh phải kiêng dè...



Tình cảm chân thành tồn tại mãi với thế nhân.
Nó không phải là thứ “khẩu hiệu†khuyến lệ, mà nó là thực tế.
Trên Ä‘á»i bày những ngÆ°á»i nhÆ° bá»n Quách Äại Lá»™ không phải là không có, cÅ©ng có thể có ít, nhÆ°ng nó vẫn tồn tại trên Ä‘á»i, nó không phải là chuyện hoang Ä‘Æ°á»ng.
Tại vì chưa dùng chân tâm thành ý để đối xử, chứ nếu đã có như thế, tự nhiên sẽ được báo đáp.



Sáng sớm.
Ãnh nắng vàng xuyên qua khung cá»­a đầy gợn tuyết chiếu thẳng vào nhà.
Ngá»n gió nhẹ thoáng qua, hÆ¡i hÆ°Æ¡ng của hoa dại núi rừng phảng phất nghe dìu dịu...
Buổi sáng nào cÅ©ng Ä‘á»u có vẻ khả ái, vì nó chính là thá»i gian mang nhiá»u hy vá»ng đến cho con ngÆ°á»i.
Vì thế tuy vẫn buồn chán vì cảnh tối bao trùm, buồn chán vì đêm dài vằng vặc, nhÆ°ng cÅ©ng ít có ai nguyá»n rủa bóng đêm, vì nếu không có nó, nhất định không bao giá» có được má»™t buổi sáng sá»›m hy vá»ng...



Ngày xuân.
Ãnh nắng vàng rá»±c rỡ xuyên qua đầu cây ngá»n cá».
Gió Ä‘Æ°a lÆ¡i làm cho cành cây lay Ä‘á»™ng. Những Ä‘á»t non bắt đầu nhú lên trong nách lá.
Những nơi tuyết đóng đã tan, hơi hương ấm áp luồn vào từng xó nhà ngách cửa...
Ngày xuân luôn tÆ°Æ¡i đẹp vì mùa xuân mang đến cho ngÆ°á»i ta nhiá»u hy vá»ng Vì thế tuy phải cái lạnh cắt da, cái lạnh làm khô nứt bá» môi, cái lạnh làm cho ngÆ°á»i già trÆ°á»›c tuổi, nhÆ°ng cÅ©ng không má»™t ai oán ghét mùa đông vì nếu không có mùa đông thì nhất định cÅ©ng không thể có má»™t mùa xuân hy vá»ng...



Buổi sáng sớm của ngày xuân.
Lâm thái Bình nằm dÆ°á»›i khung cá»­a sổ, má»—i khi ngá»n gió mát nhẹ thoáng qua, hắn nghe hÆ¡i hÆ°Æ¡ng của rừng núi...
Tay hắn cầm má»™t quyển sách, nhÆ°ng mắt hắn cứ nhìn vào những Ä‘á»t non trên những đầu cây manh nha sinh trưởng...
Hắn nằm như thế và nằm đã khá lâu.
Vết thÆ°Æ¡ng của hắn cÅ©ng không nặng hÆ¡n Quách Äai Lá»™. Chất Ä‘á»™c cÅ©ng không đến nặng nhÆ° Quách Äại Lá»™.
NhÆ°ng lúc đó Quách Äại Lá»™ có thể xuống phố mua rượu, hắn vẫn cứ nằm.
Bởi vì thuốc giải đến vá»›i hắn hÆ¡i chậm hÆ¡n Quách Äại Lá»™.
Chất độc đã xâm nhập vào cơ thể của hắn, vì thế khi có thuốc giải cũng không thể giải nhanh.
Nhưng hắn cũng không hỠoán thán.
Trên Ä‘á»i có cái bất hạnh nhÆ°ng trong cái bất hạnh cÅ©ng có nhiá»u may mắn.
Hắn rất hiểu cái căn nguyên đó, bất hạnh hay may mắn cũng không phải là vấn đỠtuyệt đối.
Tuy hắn còn bệnh, nhÆ°ng cÅ©ng chính vì còn bệnh không nặng lắm đấy, hắn lại được hưởng trá»n cái thÆ° thái của buổi sáng ngày xuân.
Nhất là bên cạnh hắn còn có những ngÆ°á»i bạn tốt chiếu cố đến hắn.
Con ngÆ°á»i trong Ä‘á»i vốn có nhiá»u cách hưởng lạc thú khác nhau, nhÆ°ng nói chung, bất cứ nhÆ° thế nào, lạc thú cÅ©ng vẫn là lạc thú.
Chỉ cần ngÆ°á»i ta biết mở rá»™ng lòng mình, biết mở rá»™ng tầm mắt, tá»± nhiên sẽ dá»… dàng, nhận ra lạc thú của mình.
Hắn nhè nhẹ thở ra, thứ thở ra không phải vì uất mà là vì thư thái.
Hắn nhè nhẹ kéo má»n lên tận cổ, hắn nhè nhẹ nhắm mắt và hắn nghe có tiếng chân nhè nhẹ bÆ°á»›c vào...
Má»™t ngÆ°á»i đàn bà mặt không son phấn, y phục bằng thứ vải thô nhÆ°ng sạch sẽ, tay bÆ°ng má»™t mâm gá»—. Trên mâm có má»™t chén cháo bốc hÆ¡i ngun ngút và má»™t Ä‘Ä©a dÆ°a muối.
Lâm Thái Bình hình như đã ngủ say.
Nàng nhè nhẹ bước vào và nhè nhẹ đặt cái mâm xuống, hình như nàng sợ làm kinh động đến giấc ngủ của Lâm Thái Bình.
NhÆ°ng do dá»± má»™t giây, nàng lại bÆ°á»›c vào bÆ°ng cái mâm. Nàng sợ cháo nguá»™i làm cho ngÆ°á»i bệnh khó ăn, nàng cần phải đặt lên bếp để giữ ấm mãi...
Tuyết đã tan gần hết.
Hơi ấm ngày xuân chan hoà cùng khắp.
Dá»±a thá»m cạnh vÆ°á»n hoa có bày ba chiếc ghế mây và má»™t bàn cá».
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng và Yến Thất đánh cá».
Quách Äại Lá»™ ngồi xem nhÆ°ng hắn không tập trung tinh thần cho lắm. Hình nhÆ° hắn không tha thiết vào ván cá» này.
Thỉnh thoảng hắn bức những sợi mây xùi ra trên ghế; thỉnh thoảng hắn đứng lên Ä‘i qua Ä‘i lại và thỉnh thoảng ngóng cổ nhìn ra phía bá» tÆ°á»ng.
Nói chung là ít khi hắn ngồi một chỗ được lâu.
Muốn cho hắn ngồi yên má»™t chá»— xem nốt má»™t ván cá», không khác nào lấy thanh Ä‘ao chận ngang cổ hắn, nếu hắn không thể ngóc đầu lên thì thân hắn cÅ©ng không bao giá» yên được, nhất định hắn phải nhúc nhích.
Bây giá» thì cá» Ä‘á» của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đã lấn hẳn cá» Ä‘en của Yến Thất, chỉ thêm má»™t nÆ°á»›c nữa thôi là hắn sẽ bí ngay.
Yến Thất cứ cầm con cỠgiơ lên nhưng không làm sao đặt xuống, hắn không biết đặt vào đâu để có thể cứu được thế nguy.
Quách Äại Lá»™ cứ Ä‘i tá»›i Ä‘i lui sát bên ngÆ°á»i hắn.
Yến Thất cau mặt gắt :
- Ngồi má»™t chá»— xem có được không? Cá» ngÆ°á»i ta đã rối mà cứ nháng qua nháng lại hoài.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Xin lỗi, tôi không ngồi được.
Yến Thất nói :
- Cá» ngÆ°á»i ta đã lá»™n xá»™n mà anh lại cứ... lá»™n xá»™n hoài. Ai làm sao nghÄ© cho ra nÆ°á»›c chứ?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Xin lỗi, tôi có nói tiếng chi đâu mà anh bảo làm lộn xộn?
Yến Thất gân cổ :
- Như thế mà còn bảo không lộn xộn à?
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Sao lại gá»i là lá»™n xá»™n? Tại sao VÆ°Æ¡ng lão đại không bảo tôi lá»™n xá»™n VÆ°Æ¡ng Äá»™ng tỉnh bÆ¡ :
- Tại vì ván này tôi sắp thắng.
Yến Thất cãi :
- Chưa chiếu bí thì làm sao ai thắng ai thua chứ.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nhất định như thế rồi.
Yến Thất trừng mắt :
- Anh mà biết cái giống gì chứ?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi tuy không sành cá» mấy nhÆ°ng tôi biết ai là ngÆ°á»i sắp thua, vì những ngÆ°á»i sắp thua thÆ°á»ng hay có tật.
Yến Thất sừng sộ :
- Tật gì nới được chứ?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tật gì thì tôi không cần nói, nhưng tôi biết chắc anh sắp thua rồi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äúng, nhận xét nhÆ° thế là đúng...
NhÆ°ng hắn không nói tiếp vì hắn chợt sững sá»...
NgÆ°á»i thiếu phụ áo xanh đã bÆ°á»›c vô, trên tay bÆ°ng má»™t chiếc mâm gá»—, tá»± nhiên trên mâm có ba chén cháo hÆ¡i còn nghi ngút...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng quay mặt sang hÆ°á»›ng khác.
NgÆ°á»i thiếu phụ áo xanh đặt chén thứ nhất trÆ°á»›c mặt hắn và giá»ng nàng thật dịu dàng :
- Äây là gạo lúa thÆ¡m, thứ gạo mà anh thÆ°á»ng Æ°a ăn cháo.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng làm nhÆ° không nghe thấy.
NgÆ°á»i thiếu phụ áo xanh đặt luôn má»™t chén trà trÆ°á»›c mặt hắn :
- Trưa nay anh muốn ăn thứ chi? Bánh bao nhé?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vụt đứng lên Ä‘i ra phía xa xa...
NgÆ°á»i thiếu phụ áo xanh nhìn theo hắn, mắt nàng đầy u uất.
Quách Äại Lá»™ phải nói lảng ra :
- Bánh bao thì nhất rồi, chỉ có Ä‘iá»u làm phiá»n quá.
NgÆ°á»i thiếu phụ áo xanh bấy giá» má»›i quay lại gượng cÆ°á»i :
- Không phiá»n chút nào cả...
Nàng đặt chén trà xuống rồi chầm chậm bÆ°á»›c Ä‘i, nhÆ°ng chỉ Ä‘i ít bÆ°á»›c rồi quay lại nhìn VÆ°Æ¡ng Äá»™ng, nhÆ°ng VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thì hình nhÆ° không hay biết là nÆ¡i này Ä‘ang có mặt nàng.
NgÆ°á»i thiếu phụ áo xanh cúi đầu bÆ°á»›c Ä‘i, mặt nàng thật buồn, chỉ thật buồn chứ không có vẻ gì oán trách.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đối xá»­ vá»›i nàng nhÆ° thế nào, nàng cÅ©ng cố mà chịu Ä‘á»±ng.



ÄÆ°a mắt nhìn theo ngÆ°á»i thiếu phụ khuất hẳn vào nhà sau, Quách đại Lá»™ thở hắt ra :
- Con ngÆ°á»i ấy thay đổi thật nhanh.
Yến Thất ngồi im. Hắn có vẻ thông cảm cho nàng.
Quách Äại Lá»™ nói tiếp :
- NgÆ°á»i ta thÆ°á»ng nói: “Non sông dá»… đổi, nhân tính khó dá»iâ€. Tôi thấy câu nói đó không hoàn toàn là đúng, nàng chính là ngÆ°á»i đã cải biến...
Yến Thất nói :
- Bởi vì nàng là đàn bà.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Äàn bà cÅ©ng là ngÆ°á»i. Câu nói đó anh thÆ°á»ng nói lắm mà?
Yến Thất thở dài :
- Nhưng dù sao thì đàn bà cũng không thể giống đàn ông.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Sao?
Yến Thất nói :
- NgÆ°á»i đàn bà có thể vì má»™t ngÆ°á»i đàn ông mình thích mà cải biến tất cả tính nết của mình cho phù hợp, còn ngÆ°á»i đàn ông cÅ©ng có thể vì ngÆ°á»i mình yêu mà sá»­a đổi nhÆ°ng chỉ sá»­a đổi được má»™t lúc thôi, và sá»± sá»­a đổi đó cÅ©ng chỉ có bên ngoài...
Quách Äại Lá»™ suy nghÄ© má»™t giây :
- Câu nói đó hình như cũng... hữu lý.
Yến Thất nói :
- Tá»± nhiên, hữu lý là hữu lý chứ còn “cÅ©ng†gì nữa. Lá»i nói của tôi câu nào cÅ©ng hữu lý cả mà.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i.
Yến Thất trừng mắt :
- Anh cÆ°á»i cái gì?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Vì tôi thừa nhận rằng bất cứ anh nói cái gì tôi cÅ©ng Ä‘á»u tin.
Hắn nói thật.
Con ngÆ°á»i Quách Äại Lá»™ không sợ cái gì cả. Không sợ ai cả nhÆ°ng cứ há»… đụng mặt Yến Thất là hắn chịu thua.
Bây giá» VÆ°Æ¡ng Äá»™ng má»›i quay lại ngồi xuống.
Mặt hắn hầm hầm.
Quách đại Lộ nói :
- NgÆ°á»i ta có lòng tốt mang trà đến cho anh, anh không thể đối xá»­ tốt má»™t chút hay sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng dá»±ng mặt đáp cá»™c lốc :
- Không!
Quách Äại Lá»™ nói :
- Chẳng lẽ cứ thấy mặt nàng là anh phát giận lên à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng hừ hừ trong miệng nhÆ°ng hắn không nói.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Cho dù trÆ°á»›c kia Hồng nÆ°Æ¡ng Tá»­ là má»™t ngÆ°á»i quá xấu, nhÆ°ng bây giá» thì nàng đâu còn là Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ nữa. Chẳng lẽ anh không thấy nàng đã hoàn toàn cải biến con ngÆ°á»i rồi sao?
Yến Thất xen vô :
- Äúng rồi, bây giá» có ai thấy nàng mà còn nhận ra “Cứu Khổ Cứu Nạn†Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ trÆ°á»›c kia đâu?
Quả thật, bằng vào con ngÆ°á»i mặc áo vải thô lam lÅ© nhÆ° thế, không ai có thể nhận ra đó là Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ cả.
Má»™t ngÆ°á»i đàn bà cẩn thận, dịu dàng, chịu cá»±c chịu khổ thức khuya dậy sá»›m lo việc ná»™i trợ nhÆ° thế là Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­, là con ngÆ°á»i cÆ°á»›p giật khét tiếng giang hồ hay sao?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nếu ai mà nhận ra nổi con ngÆ°á»i cÅ© của nàng thì tôi tình nguyện cúi đầu sát đất.
Yến Thất nói :
- Tôi cũng xin bò luôn.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lạnh lùng :
- Các anh có bò khắp mặt đất này tôi cũng không cần biết.
Yến Thất nói :
- NhÆ°ng...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cắt ngang :
- Tôi há»i anh bàn cá» này anh có chịu thua chÆ°a?
Yến Thất nói :
- Tự nhiên là không thua.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tốt, vậy thì bây giỠđừng có nói nhảm nữa hãy lo chuyện ván cá».
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Cái tên này tật nặng hơn là Yến Thất nữa. Xem chừng ván cỠnày hắn phải thua...



Ván cỠđó quả nhiên là VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thua Rõ ràng khi nãy hắn đã vây bí Yến Thất rồi, thế nhÆ°ng chừng ráp lại hắn bá»—ng thua ngang.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nhìn bàn cá» nhÆ° sá»­ng sốt, thật lâu hắn nói :
- Sắp lại.
Yến Thất nói :
- Thôi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng sừng sá»™ :
- Không có thôi, một ván làm sao định hơn thua được chứ?
Yến Thất nói :
- Cố đánh thêm mÆ°á»i ván anh cÅ©ng thua luôn.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng hất hàm :
- Ai nói?
Quách Äại Lá»™ há»›t :
- Tôi nói, tại vì cái tật của anh bây giỠlớn quá rồi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đứng dậy bá» Ä‘i.
Quách Äại Lá»™ kéo hắn lại nói lá»›n :
- Tại làm sao bá»n nầy nói đến chuyện đó là anh định chạy trốn chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i khẩy :
- Tại sao tôi lại chạy trốn ai chứ?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Anh tá»± há»i anh xem?
Yến Thất nhún vai :
- Äúng rồi, má»™t con ngÆ°á»i khi mà trong lòng có cái gì bức rức, bất cứ ai đụng đến là cÅ©ng trốn chạy ngay.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng trừng mắt nhìn Yến Thất và Quách Äại Lá»™ nhÆ° muốn ăn gan, nhÆ°ng rồi hắn cÅ©ng ngồi phịch xuống :
- Äược rồi, các anh cứ việc nói Ä‘i. Bây giá» các anh bảo là trong lòng tôi có cái gì bức rức đâu, nói Ä‘i.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi há»i anh: ai lÆ°u nàng lại đây?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Ai, tôi không cần biết, chỉ biết rằng tôi không làm chuyện đó.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tự nhiên không phải là anh, cũng không phải tôi, mà cũng không phải là Yến Thất.
Như vậy không ai lưu Hồng Nương Tử lại cả. Nàng tự ý ở lại.
Như vậy nàng có thể đi.
Bất cứ ai cÅ©ng có thể bằng vào tình hình đó buá»™c nàng phải chỉ chá»— chôn dấu số vàng bạc mà nàng đã lấy của Thôi mệnh Phù, sau đó có thể giết nàng, nhÆ°ng bá»n Quách Äại Lá»™ không làm thế.
Bất cứ ai trong trÆ°á»ng hợp đó Ä‘á»u cÅ©ng có thể rút Ä‘i êm, vì không ai làm gì mình, vì hỠđể cho mình thong thả muốn làm gì thì làm, thế nhÆ°ng Hồng NÆ°Æ¡ng Tá»­ lại không Ä‘i.
Thái Ä‘á»™ của bá»n Quách Äại Lá»™ làm cho nàng cảm Ä‘á»™ng.
Từ cảm động đưa tới sự cải hoá tâm hồn...
Tài sản của XuyVuu

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
giang ho tu quai 4vn, íèæíèé


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™