Hồi 32
Bên hố tỠvong
Không khà giữa ba ngÆ°á»i vùng nặng chịch.
Cuối cùng, Quách Äại Lá»™ lên tiếng :
- NhÆ°ng rồi phải là m sao đây, cứ nói thẳng ra Ä‘i chứ.VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Một mình tôi đi, các anh mang Lâm Thái Bình xuống núi.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Rồi sau đó?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Sau đó các anh tìm cách kiếm một cỗ xe.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Rồi sau đó?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Sau đó các anh leo lên cá»— xe ngồi đợi, khi mặt trá»i lên giữa núi mà không thấy tôi quay vá» thì các anh hãy giục xe lìa khá»i nÆ¡i đây.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Lìa khá»i nÆ¡i đây rồi đến đâu?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i. Giá»ng cÆ°á»i cÅ©a hắn nghe tháºt nhÆ° muốn khóc.
- Trá»i đất mênh mông, các anh cứ việc Ä‘i đến nÆ¡i nà o mình muốn.
Quách Äại Lá»™ chầm cháºm gáºt đầu :
- Hay, đúng là má»™t ý kiến tháºt hay, ngoà i anh ra chắc không ai có thể có được ý kiến hay nhÆ° thế nữa.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äó không phải là má»™t ý kiến hay nhÆ°ng nó vẫn là má»™t ý kiến mà không có ý kiến nà o khác hÆ¡n được nữa.
Quách Äại Lá»™ n1oi :
- Rất hay, anh vì Lâm Thái Bình mà liá»u mạng. Thế mà anh lại bảo tụi nà y hãy là m nhÆ° những con chó cụp Ä‘uôi. Anh vì bằng hữu, còn anh muốn bá»n nà y thà nh đám súc sinh. à kiến của anh hay quá đấy chứ.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- NhÆ° váºy chắc anh có ý kiến hay hÆ¡n.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Hay dở thì chưa biết nhưng tôi chỉ có một ý kiến khác thôi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng hất mặt :
- Nói thỠnghe.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nếu sống thì mình sẽ đà ng hoà ng vui vẻ mà sống cùng nhau. Nếu chết thì cũng sẽ đà ng hoà ng vui vẻ mà cùng chết với nhau.
Quách Äại Lá»™ vẫn là Quách Äại Lá»™. Hắn không phải là VÆ°Æ¡ng Äá»™ng mà cÅ©ng không phải là Yến Thất. Hắn không thể có được cái cứng cá»i Ä‘iá»m tỉnh của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng, cÅ©ng không có cái thông minh cÆ¡ trà của Yến Thất. NhÆ°ng hắn giải quyết vấn Ä‘á», bất cứ rắc rối, nguy hiểm đến đâu cÅ©ng vẫn bằng má»™t cách khoan khoái tá»± nhiên. Nói theo giá»ng Ä‘iệu của hắn là : không có đắn Ä‘o rắc rối cái con mẹ gì cả.
Ngá»n gió thổi phất qua, mà n sÆ°Æ¡ng nhÆ° lay Ä‘á»™ng trong vùng tha ma hoang vắng.
Trong mà n sương đục như sữa đó, có một oan hồn.
Hắn cháºp chá»n lãng đãng nhÆ°ng không phải vì thế mà gá»i là oan hồn. Gá»i là oan hồn là tại ở bá»™ mặt của hắn.
Da mặt hắn xám xịt giống y nhÆ° mà n sÆ°Æ¡ng không ánh nắng. Äôi mắt nhÆ° mắt thú ngất ngÆ° của hắn lá» Ä‘á»... lá» Ä‘á»...
Tháºt ra thì đôi mắt hắn cÅ©ng chÆ°a hẳn là mắt chết, đôi mắt ấy vẫn còn có tròng Ä‘en tròng trắng phân biệt rõ rà ng. Chỉ có Ä‘iá»u là nó không giống nhÆ° những đôi mắt của ngÆ°á»i khác ở chá»— nó không bá»™c lá»™ tình cảm nà o cả. Äôi mắt ấy nhìn và o không ai có thể phân biệt tâm trạng của hắn ra sao.
CÅ©ng chÃnh vì da mặt đó, đôi mắt đó, là m cho ngÆ°á»i ta nhìn và o... á»›n lạnh, ngÆ°á»i ta có cảm giác hắn là má»™t oan hồn.
Hắn bÆ°á»›c Ä‘i chầm cháºm quanh má»™t ngôi má»™ hoang, tuyết ngáºp dầy lên, khó phân biệt được đó là ngôi má»™ cÅ© hay ngôi má»™ má»›i.
Hắn, cái oan hồn ấy, bÆ°á»›c Ä‘i chung quanh và nhìn từng chá»— tháºt kỹ cà ng, nếu ở xa ngÆ°á»i ta có cảm tưởng nhÆ° má»™t oan hồn Ä‘i hoang, bây giá» má»›i trở vá» tìm Ä‘Æ°á»ng... xuống má»™.
Hắn Ä‘i vòng quanh má»™t lúc rồi hắn... hé miệng cÆ°á»i.
Trá»i đất. Giả nhÆ° hắn cứ ngáºm miệng nhÆ° thế thì ngÆ°á»i ta cÅ©ng chỉ cho hắn là má»™t oan hồn. Äằng nà y hắn lại cÆ°á»i, tháºt là kinh khủng. Cái cÆ°á»i của hắn là m cho ngÆ°á»i ta không gá»i hắn là oan hồn nữa mà là ... ác quá»·.
Cái miệng của hắn không thể nói rộng khơi khơi được, phải nói đó là một cái... lỗ toà ng hoạt, với hà m răng ngựa lởm chởm như cái cà o cà o của Trư Bát Giới.
Thêm và o đó, cái miệng của hắn tháºt lạ kỳ, và nh môi hắn thâm xì nhÆ° hai miếng thịt trâu, thế mà cái lưỡi của hắn lại Ä‘á» lòm.
Hai mà u tÆ°Æ¡ng phản ấy tạo cho cái miệng của hắn trông nhÆ° là ... cháºu máu.
Cùng lúc ấy, giá»ng cÆ°á»i y nhÆ° là tiếng lục lạc reo vang lên, Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» xuất hiện.
Nà ng vừa cÆ°á»i vừa há»i :
- Chuẩn bị đầy đủ cả rồi chứ?
Ãc quá»· gáºt đầu :
- Trừ khi hắn không đến, chứ hắn đến thì không còn cách trở vá».
Hồng Nương TỠchớp mắt :
- Anh nghĩ hắn có đến hay không?
Ãc quá»· nói :
- Theo ý cô thì sao?
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» há»i :
- Tại sao lại là ý tôi?
Ãc quá»· cÆ°á»i :
- Vì cô... thông cảm hăn nhiá»u hÆ¡n bá»n nà y chứ sao nữa.
Hồng Nương TỠbước gần lại, háy háy mắt :
- Ghen hả?
Ãc quá»· hừ hừ không nói...
Hồng Nương TỠnheo mắt :
- Anh tưởng tôi tháºt tốt vá»›i hắn ấy à ?
Ãc quá»· nói :
- Trong lúc hắn còn ở vá»›i bá»n mình, có bao giá» cô chịu gần tôi đâu?
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» há»i lại :
- Anh quên rằng chÃnh anh bảo tôi là m chuyện ấy à ?
Ãc quá»· là m thinh...
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» cÆ°á»i :
- Vì để lôi kéo hắn, là m cho hắn không thể bá» bá»n mình, anh bảo tôi ngủ vá»›i hắn cho... có bạn. Thế mà bây giá» anh lại trách tôi là trách cái quái gì chứ? Anh có lÆ°Æ¡ng tâm không chứ?
Ãc quá»· nói :
- Không có.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» cÆ°á»i :
- Tháºt không ngá» anh cÅ©ng nói má»™t câu khá tháºt nhÆ° thế.
Ãc quá»· nói :
- Nhưng nếu tôi không kêu cô đến ngủ với hắn thì cô không là m thế à ?
Hồng Nương TỠnói :
- Vẫn tá»›i ngủ vá»›i hắn nhÆ° thÆ°á»ng.
Ãc quá»· há»i :
- Tại sao váºy?
Hồng Nương TỠnói :
- Tại vì tôi thÃch ngủ vá»›i Ä‘Ã n ông.
Ãc quá»· nghiến răng :
- Nhưng với hạng đà n ông nà o?
Hồng Nương TỠnói :
- Trừ anh ra, còn thì vá»›i Ä‘Ã n ông nà o tôi cÅ©ng thÃch nhÆ° nhau.
Da mặt của Ãc Quá»· cà ng xạm xuống nhÆ°ng ánh mắt của hắn lại sáng lên.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» há»i :
- Nói hết chưa?
Ãc Quá»· bá»—ng chụp lấy tóc và tát và o mặt Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» má»™t tát tháºt mạnh, mắt hắn long lên :
- Äồ ty tiện.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» không tá» vẻ sợ hãi mà cÅ©ng không giáºn, nà ng cÆ°á»i hăn hắc :
- Ta thì ty tiện lâu rồi nhưng ngươi thì lại cà ng ty tiện hơn ta gấp trăm lần.
Ãc quá»· lại tát nà ng thêm mấy cái.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» vẫn cÆ°á»i :
- Chẳng những ngÆ°Æ¡i hay xúi bảo ta di ngủ vá»›i ngÆ°á»i khác mà lại thÆ°á»ng hay há»i vá» chuyện đó, há»i Ä‘i há»i lại má»™t ngà y không biết bao nhiêu lần.
Nà ng không để cho hắn mở miệng, nà ng nói luôn như muốn dồn và o tai hắn :
- Bởi vì ngÆ°Æ¡i rất thÃch nghe những... chuyện đó. Anh thÃch tôi nói cho anh nghe để anh Ä‘au Ä‘á»›n. Khi anh Ä‘au Ä‘á»›n thì anh má»›i có vẻ... con ngÆ°á»i.
Ãc quá»· thở khè trong miệng và đưa tay kéo mạnh Hồng NÆ°Æ¡ng Tá».
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» cÆ°á»i hăn hắc :
- Muốn gì đó bạn...
Ngay trong lúc ấy chợt có tiếng ngÆ°á»i lanh lảnh :
- Không phải chỗ mà cũng không phải giỠgiỡn hớt đâu nghe.
Tiếng nói phát ra nghe y như là từ... dưới mộ, tiếng nói trầm trầm và lạnh băng băng...
Quả tháºt,, con ngÆ°á»i ấy từ dÆ°á»›i... đống tuyết ló đầu ra, đống tuyết sát bên ngôi má»™.
Da mặt hắn tái xanh, dà i xá»c, đúng là khuôn mặt... rắn.
XÃch Luyện Xà .
Hồng Nương TỠquay lại :
- Ủa, chun xuống dưới rồi à ? Không khà dưới ấy ra sao?
XÃch Luyện Xà nói :
- Mát , mát lắm.
Trá»i đất, ở dÆ°á»›i đống tuyết mà hắn kêu... mát. NhÆ° váºy nếu nằm trên giÆ°á»ng có chăn có má»n chắc hắn sẽ bảo nằm trên... đống lá»a.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» báºt cÆ°á»i :
- Trên Ä‘á»i nà y cái chá»— mát của anh chắc chắn không ai tìm tá»›i nổi.
XÃch Luyện Xà há»i :
- Cô có định chui xuống dÆ°á»›i ấy nằm ngủ cvá»›i tôi không váºy?
Hồng Nương TỠnói :
- Yên trà đi, sá»›m muá»™n gì rồi tôi cÅ©ng xuống vá»›i anh, Ä‘á»i mà , có ai đến trăm tuổi bao giá», phải không?
Ãc quá»· xen vô :
- Cô có xuống ngay bây giỠhắn cũng không cần, hắn đâu có khoái những chuyện đó.
XÃch Luyện Xà nhìn trá»i rồi vụt nói :
- Trễ rồi đó nha, ngươi... hãy chết đi.
Ãc quá»· do dá»± :
- Nhưng liệu hắn có đến không?
Hồng Nương TỠnói :
- Nhất định đến mà .
Ãc quá»· há»i :
- Sao cô biết chắc thế? Hồi hôm có ngủ với hắn à ?
Hồng Nương TỠquắc mắt :
- Coi chừng cái mồm đó nhe, coi chừng nó sẽ toà ng hoạt hơn nữa đấy. Anh mà biết cái khỉ mốc gì. Anh có biết không, trừ các anh ra, còn đối với những bằng hữu khác thì hắn tốt lắm. Vì tôt cho nên nhất định hắn sẽ đến.
Ãc quá»· cÅ©ng ngá»a mặt nhìn trá»i rồi nói :
- NhÆ°ng váºy thì tôi... chết nhé.
Hồng Nương TỠgắt :
- Chết là vừa rồi còn ở đó mà nói cù cưa.
Ãc quá»· chầm cháºm bÆ°á»›c lại móc má»™t cái bình đặt trên đầu ngôi má»™ rồi vạch tuyết chui xuống.
NhÆ° váºy ngôi má»™ nà y trống ruá»™t.
Hồng Nương TỠbĩu môi :
- Giá nhÆ° hắn ở luôn dÆ°á»›i đó ngà n Ä‘á»i thì có lẽ còn hay hÆ¡n.
XÃch Luyện Xà há»i :
- Hay hơn cái gì?
Hồng Nương TỠnhìn hắn bằng tia mắt long lanh :
- Chỉ còn lại hai đứa mình không phải hay hơn à ?
XÃch Luyện Xà bÄ©u môi :
- Cái đó hãy chỠchừng nà o đà n bà trên thế gian nà y chết sạch rồi hẳn hay.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» bÆ°á»›c lại nhổ má»™t bãi nÆ°á»›c bá»t và o mặt hắn và há»i :
- NgÆ°Æ¡i là con ngÆ°á»i hay con... rắn thế?
XÃch Luyện Xà cÆ°á»i :
- Con rắn.
Hắn nói xong là rút đầu luôn xuống tuyết.
Chung quanh bãi tha ma hoang vắng chỉ còn lại má»™t mình Hồng NÆ°Æ¡ng Tá».
Nà ng đứng nhÆ° sá»ng sốt hồi lâu rồi vụt nhún chân.
Thân ảnh nà ng mất hút trong sương mù.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng chầm cháºm lần theo con diá»u giấy vừa má»›i hạ.
Chỗ hắn nhìn trước nhất là cái bình thuốc đặt trên đầu nấm mộ.
Mặt hắn không lộ vẻ gì cả, hình như hắn có một quyết định hẳn hòi.
Gió lạnh liếm qua mặt hắn nghe rát rạt. Hắn bÆ°á»›c chầm cháºm đến trÆ°á»›c ngôi má»™, nÆ¡i có đặt bình thuốc trên đầu. Hắn nhìn nấm má»™t trân trân.
Mộ bia đã bị ngã rồi, không biết ngôi mộ nà y là ngôi mộ của ai.
Hắn đứng thẳng. Hắn đã nghe tiếng cÆ°á»i của Hồng NÆ°Æ¡ng Tá».
Nà ng nói :
- Tôi biết nhất định là anh sẽ tới, quả nhiên anh đã tới.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Phải, tôi đã đến.
Hắn thấy nà ng trong mà n sương dầy đặc, nà ng vẫn trong bộ y phục mà u hồng, nà ng vẫn như độ nà o mà hắn mới gặp.
NhÆ°ng thá»i gian Ä‘i rồi không trở lại. Quá khứ đã thánh quá khứ. Những gì giữa nà ng và hắn bây giá» cÅ©ng đã má» nhạt theo ngà y tháng qua mau.
Và nếu chÆ°a tháºt là đã quên thì giỠđây quá khứ ấy cÅ©ng nhÆ° mà n sÆ°Æ¡ng má» nhạt.
Hồng NÆ°Æ¡ng TỠđứng trên gò tuyết nhìn hắn đăm đăm. Mắt nà ng vẫn long lanh, không biết nà ng Ä‘ang yêu hau háºn?
NhÆ°ng nà ng vẫn cÆ°á»i :
- Anh quả vì Lâm Thái Bình mà đến đây tìm thuốc giải ấy à ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Äúng.
Hồng Nương TỠcắn môi :
- Nhưng anh lại không thể vì tôi mà đến?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» cÆ°á»i :
- Äối vá»›i bằng hữu anh luôn luôn có thái Ä‘á»™ tốt hÆ¡n là đối vá»›i tôi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bởi vì cô không phải là bằng hữu của tôi.
Hồng Nương TỠnói :
- Tôi không phải là bằng hữu của anh à ? Chẳng lẽ má»™t thá»i gian dà i chung dsống vá»›i nhau, bây giá» anh không còn má»™t chút gì tưởng nhá»› tôi hay sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tôi đã quên cả rồi.
Hồng Nương TỠnói :
- Vô luáºn ngoà i miệng anh nói nhÆ° thế nà o, tôi biết trong lòng anh không thể quên tôi.
Äôi mắt nà ng chá»›p chá»›p :
- Anh còn nhá»› hay không? Có má»™t lần trên đỉnh Hoa SÆ¡n, tôi và anh sưởi ấm cho nhau bằng hÆ¡i thở nồng nà n, có má»™t nÆ¡i vùng sa mạc mênh mông, chúng ta nằm nhá»a mặt đếm từng vì sao và nói vá»›i nhau những lá»i tha thiết nhất, những chuyện đó anh quên tháºt rồi sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng là m thinh...
Những chuyện ấy quả là hắn chưa quên và có lẽ chẳng bao giỠquên được...
Äối diện vá»›i má»™t ngÆ°á»i mà lần thứ nhất trong Ä‘á»i đã mang lại cho hắn ân tình ấm lạnh, ngÆ°á»i đã khuyến khÃch, an ủi hắn trong khi hắn còn trôi nổi lênh đênh, là m sao hắn quên được.
NhÆ°ng bây giá», bây giá» thì hắn có cuá»™c sống của hắn. Nà ng có cuá»™c sống của nà ng. Dù có muốn gì cÅ©ng không còn được nữa...
Hồng NÆ°Æ¡ng TỠđứng nhìn hắn, mắt nà ng đã Æ°á»›t. Nà ng nói bằng má»™t giá»ng buồn buồn :
- Những chuyện ấy mãi mãi tôi không là m sao quên được. ChÃnh vì thá» mà tôi háºn... tôi nhá»› ngà y anh bá» ra Ä‘i, anh không há» nói vá»›i tôi má»™t tiếng, anh đã ném tình tôi vá»›i anh ra phÃa sau lÆ°ng, anh không nghÄ© đến nếu không có anh thì tôi sẽ sống ra sao vá»›i đám ngÆ°á»i không má»™t chút lÆ°Æ¡ng tâm ấy. Tôi háºn đến mức tôi muốn liá»u mình, nhÆ°ng...
Nà ng cúi mặt rầu rầu :
- NhÆ°ng bây giá» cÅ©ng đâu phải là muá»™n? Nếu anh cho tôi má»™t lá»i hứa chắc thì tôi sẽ bá» tất cả để theo anh, cho dù góc biển chân trá»i, tôi cÅ©ng quyết theo anh...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vụt cao giá»ng :
- Tôi không đi đâu cả.
Hắn nói gần nhÆ° hét, hình nhÆ° hắn cố dùng thanh âm đó để kéo mình ra khá»i má»™ng...
Hồng Nương TỠcắn môi :
- Anh không đi đâu cả thì tại sao anh lại đến đây?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tôi đến đây lấy thuốc giải.
Hồng Nương TỠnói :
- Ngoà i chuyện ấy ra, anh không còn mục Ä‘Ãch nà o khác nữa à ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» há»i :
- Anh không định gặp tôi à ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không.
Da mặt Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» vụt phát xanh, nhìn nà ng bây giá» tháºt giống y... con bò cạp cái.
Äôi mắt dịu dà ng khi nãy cÅ©ng biến tháºt nhanh, nà ng dáºm chân nói lá»›n :
- Tốt, thuốc giải ở trên đầu nấm một đó, anh hãy lại mà lấy đi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đứng nhìn đăm đăm bình thuốc.
Hồng Nương TỠnói :
- Lần nà y chúng tôi trao cho anh thuốc giải là vì còn nghĩ chút tình bằng hữu với anh, nhưng từ đây vỠsau, anh... anh nên tránh cà ng xa cà ng tốt.
Mặt VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vẫn trÆ¡ trÆ¡...
Bất luáºn nà ng nói những gì, hắn cÅ©ng không là m sao tin được, Hắn biết bá»n há» không khi nà o chịu trao thuốc giải má»™t cách dá»… dà ng nhÆ° thế nà y đâu...
Nhưng hắn vẫn bước lên vì hắn cũng không là m sao khác được...
Cho dù bình thuốc ấy nằm dưới dòng suối độc, hắn cũng cứ nhảy xuống lấy lên.
Cho dù bình thuốc ấy nằm trong biển lá»a, hắn cÅ©ng vẫn nhảy và o trong đó lấy cho kỳ được...
Những gò tuyết tháºt lạnh nhÆ°ng cÅ©ng tháºt má»m...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng bÆ°á»›c tá»›i ba bốn bÆ°á»›c là có thể vá»›i tay lấy bình thuốc.
Hắn đưa tay ra.
Hắn hà nh Ä‘á»™ng tháºt cháºm, hắn lầy bình thuốc bằng cung cách nặng ná»...
Tay hắn đã đụng và o bình thuốc. Tay hắn đã lạnh mà bình htuốc còn lạnh hơn gấp bội.
Vì tay hắn Ãt lạnh hÆ¡n nên hắn cảm giác được bình thuốc quá lạnh nhÆ°ng khi hắn vừa đụng và o bình thuốc thì tay hắn bá»—ng lạnh hÆ¡n...
Tay hắn lạnh hơn là vì hắn đã nghe thấy trong linh cảm rằng sự chết chóc đã vây quanh.
Má»™t bà n tay từ dÆ°á»›i nấm má»™ thốc lên tháºt lẹ Ä‘iểm trúng ngay và o huyệt Hoà n Khiêu trên đầu gối của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng. Ngay khi ấy từ dÆ°á»›i đống tuyết bên trái hắn, hai viên đạn bay vút ra...
Hai viên đạn sáng ngá»i bắn thẳng và o hai mắt cà trên bà n chân hắn.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng ngã xuống ngay, hắn ngã xuống nhÆ°ng vẫn không kếu má»™t tiếng.
Mặt hắn cũng không lộ vẻ kinh ngạc, cũng không lộ vẻ đau đớn, hình như hắn đã chuẩn bị sẵn, hình như hắn đã bằng lòng.
Hắn té trước nấm mộ và từ dưới mộ một lỗ trốn hiện ra, nấm mộ trống rỗng.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» cÆ°á»i hăn hắc :
- Bây giá» thì má»›i tháºt là anh không Ä‘i đâu cả đấy.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng té quị trÆ°á»›c nấm má»™, mặt hắn vẫn trÆ¡ trÆ¡ nhÆ°ng ánh mắt hắn lóe lên má»™t ná»—i buồn vô hạn.
Hắn rất biết những con ngÆ°á»i nà y, hắn rất biết thủ Ä‘oạn của há».
Hắn Ä‘ang chá», chá» há» tung thủ Ä‘oạn ra.
Trong nấm mố có giá»ng nói hắt ra :
- Ngươi đã thua rồi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng biết đó là giá»ng nói của Thôi Mệnh Phù.
Không cần phải ở dÆ°á»›i nấm mồ, bất cứ đứng ở nÆ¡i nà o, giá»ng nói của hắn cÅ©ng vẫn nhÆ° từ dÆ°á»›i mồ vá»ng lên.
Hắn nói chầm cháºm :
- Ta thua.
Hắn nháºn tháºt nhÆ° thế, cho dù há» dùng thủ Ä‘oạn ti tiện đến thế nà o thì sá»± tháºtlà hắn đạ thua.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Lần nà y thì ngÆ°Æ¡i không có cÆ¡ há»™i để láºt lại đó chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Không có.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Ngươi có biết thua là như thế nà o không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Ta chỉ biết mạng ta đã thua rồi.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Ngươi còn có gì nữa không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i lại :
- Ngươi còn muốn gì nữa?
Thôi Mệnh Phù há»i :
- NgÆ°Æ¡i có biết ngÆ°á»i từ trong quan tà i thò tay ra là cần những gì không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tiá»n.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Äúng, tiá»n.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Nếu ngÆ°Æ¡i cần tiá»n thì ngÆ°Æ¡i đã chá»n lầm ngÆ°á»i.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Ta chÆ°a há» chá»n lầm lần nà o cả.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Cần tiá»n đúng ra phải là ta vì trong số vốn hiện tại mà các ngÆ°Æ¡i Ä‘ang giữ có của ta má»™t phần trong đó.
Thôi Mệnh Phù nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ngÆ°Æ¡i có má»™t phần nhÆ°ng không phải vì thế mà ngÆ°Æ¡i lại nuốt trá»n cả bốn phần của ngÆ°á»i khác.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng không nói, mặt hắn biến đổi lạ lùng.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Trong mấy năm trước đây, số thu của chúng ta khá lắm chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Khá lắm.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Có phải chỉ có năm ngÆ°á»i trong bá»n ta biết số thu ấy nhiá»u hay Ãt chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gáºt đầu :
- Äúng.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Có phải chỉ có năm ngÆ°á»i trong bá»n ta biết rõ chá»— chôn dấu số ấy chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gáºt đầu :
- Äúng.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Có ngÆ°á»i thứ sáu nà o biết nữa không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lắc đầu :
- Không.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Số bạc đó, bất cứ má»™t ngÆ°á»i nà o lấy hết, có phải sẽ sống sung sÆ°á»›ng trá»n má»™t Ä‘á»i không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Cho dù ngÆ°á»i ấy có lãng phà đến đâu cÅ©ng vẫn sống đầy đủ suốt Ä‘á»i.
Thôi Mệnh Phù cÆ°á»i gằn :
- NhÆ°ng chá» sau khi ngÆ°Æ¡i Ä‘i rồi, chúng ta má»›i biết ngÆ°á»i có thể hưởng trá»n vẹn là ngÆ°Æ¡i.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- NgÆ°Æ¡i cho rằng ta đã lén lấy món tiá»n ấy mang Ä‘i?
Thôi Mệnh Phù cÆ°á»i :
- Món bạc ấy không còn lại được má»™t tiá»n, váºy thì ngÆ°Æ¡i bảo ai là ngÆ°á»i mang Ä‘i chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở phà o :
- Bây giỠta mới biết các ngươi tại sao lại đến đây.
Thôi Mệnh Phù cÆ°á»i nhạt :
- Và bá»n ta cÅ©ng biết tại là m sao ngÆ°Æ¡i lại Ä‘i má»™t cách vá»™i và ng nhÆ° thế, bởi vì đối vá»›i má»™t món tiá»n lá»›n quá, tình bạn còn có nghÄ©a lý gì đâu.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vụt cÆ°á»i.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- NgÆ°Æ¡i cho rằng bá»n ta đáng cÆ°á»i à ? NgÆ°Æ¡i cho rằng bá»n ta là má»™t đám ngu?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Ta má»›i là ngu đây chá»›,, bất cứ ai. Có được má»™t món tiá»n nhÆ° thế là cÅ©ng không bao giá» sống cả chuá»—i ngà y dà i nhÆ° ta, chỉ trừ ra là má»™t thằng ngu.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Ngươi sống những ngà y như thế nà o?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Nghèo xơ xác.
Hồng Nương TỠvụt bước tới :
- Nghèo đến mức nà o?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äói meo.
Hồng Nương TỠchớp chớp mắt :
- Nghe nói gần đây tại Khuê Nguyên quán trong thị trấn nà y bị thua mấy vạn lượng bạc, chẳng hay ai bị thua nhỉ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Ta Hồng Nương TỠnói :
- Nghe nói tại Ngôn Máºu Nguyên trong vòng má»™t tháng có ngÆ°á»i mua mấy trăm lượng bạc rượu ngon, ngÆ°á»i ấy là ai nhỉ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Ta Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» há»i :
- Nghe nói có má»™t gia trang gần đây đã thay đổi toà n thể gia cụ, mua vá» toà n những thứ quý giá, từ cái chén đến chiếc giÆ°á»ng. Chẳng hay ngÆ°á»i ấy là ai thế nhỉ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Ta.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» cÆ°á»i :
- NgÆ°á»i sống trong hoà n cảnh nhÆ° thế mà có thể gá»i là nghèo không nhỉ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Không thể nói như thế.
Hồng Nương TỠháy háy mắt :
- Chúng ta đã thám thÃch cả rồi, tại Phú Quý SÆ¡n Trang trừ Ä‘á»i thứ nhất ra, nó chỉ có cái tên chứ ruá»™t thì đã trống hốc từ tám mÆ°Æ¡i Ä‘á»i.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- NhÆ° thế là điá»u tra tháºt xác đáng.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» há»i :
- Trong mấy năm nay, ngươi cũng không có là m ăn mua bán gì cả chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng mỉm cÆ°á»i :
- Má»™t con ngÆ°á»i ngồi không chẳng hết thì sao lại Ä‘i là m ăn bôn bán nữa chứ.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» há»i :
- NhÆ°ng bạc là thứ vốn không thể từ trên trá»i sa xuống chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không thể từ trên trá»i rÆ¡i xuống nhÆ°ng có thể từ dÆ°á»›i đấi chui lên.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» mỉm cÆ°á»i :
- Tháºt không ngá» ngÆ°Æ¡i lại thừa nháºn má»™t cách khẳng khái nhÆ° thế ấy.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- NhÆ°ng nếu ta không thừa nháºn thì có được không?
Hồng Nương TỠnói :
- Không được, VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äã không được thì tại sao lại không thừa nháºn?
Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i, cố nhiên là nụ cÆ°á»i có vẻ hÆ¡i miá»…n cưỡng :
- Các ngÆ°Æ¡i nếu muốn Ä‘iá»u tra căn cá»™i má»™t ngÆ°á»i, Ä‘iá»u tra luôn cả tam đại tổ tông của ngÆ°á»i ta nữa nhÆ°ng nếu ngÆ°á»i ấy có câm cÅ©ng phải khai ra, thủ Ä‘oạn của các ngÆ°Æ¡i tôi biết hÆ¡n ai hết mà .
Thôi Mệnh Phù lạnh lùng :
- Vì thế cho nên nếu khôn thì đáng lý ngươi đừng có đi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chỉ tiếc má»™t Ä‘iá»u là rất nhiá»u ngÆ°á»i lại cứ luôn luôn là m cái việc đáng lý không nên là m.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Tốt, váºy thì chúng ta Ä‘i.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Äi đâu?
Thôi Mệnh Phù nói :
- Äi lấy lại ba phần của bá»n nà y chứ Ä‘i đâu.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tốt, váºy thì các ngÆ°Æ¡i cứ Ä‘i lấy Ä‘i.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Äi lấy ở đâu?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Các ngươi cao hứng muốn đến đâu lấy thì cứ đi.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- NgÆ°Æ¡i không nói cho bá»n ta biết bạc ở đâu à ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Tại là m sao ta phải nói? Ta không nói cái gì cả.
Thôi Mệnh Phù trầm giá»ng :
- NgÆ°Æ¡i không thừa nháºn phải không?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Cho dù ta thừa nháºn Ä‘i nữa thì thừa nh6ạn là má»™t chuyện mà có bằng lòng trao trả hay không lại là má»™t chuyện khác.
Thôi Mệnh Phù cÆ°á»i nhạt :
- NgÆ°Æ¡i cần tiá»n hây cần cái mạng?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Lúc có thể sống được thì tá»± nhiên là cần cái mạng nhÆ°ng nếu thấy không thể sống được thì có lẽ nên cần tiá»n.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Ngươi cần như thế nà o mới chịu nói?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Các ngÆ°Æ¡i bằng lòng trao cái mạng cho ta thì ta bằng lòng trả tiá»n lại cho các ngÆ°Æ¡i.
Thôi Mệnh Phù đứng ngó VÆ°Æ¡ng Äá»™ng trân trân...
Tháºt lâu, hắn nói :
- Äược rồi, bá»n ta trả mạng cho ngÆ°Æ¡i.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cháºm rão :
- Má»™t cái mạng thì má»™t phần tiá»n.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Mấy cái mạng?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Ta má»™t mạng, Lâm Thái Bình má»™t mạng, Quách Äại Lá»™ má»™t mạng, Yến Thất má»™t mạng nữa là bốn mạng. Bốn mạng bốn phần tiá»n.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Không, má»™t mạng bốn phần tiá»n.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không được.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Không được cÅ©ng phải được. NgÆ°á»i là cái sống, tiá»n là cái chết. Bá»n ta đã tìm được ngÆ°Æ¡i thì lo gì lại không kiếm được tiá»n.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng trầm ngâm :
- Äược rồi, trả mạng Ä‘i.
Thôi Mệnh Phù há»i :
- Mạng của ai?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Các ngÆ°Æ¡i cần tiá»n của ai?
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» báºt cÆ°á»i hăn hắc :
- Ta biết hắn vẫn là kẻ thông minh. Hắn vẫn biết rằng cái mạng của ai cÅ©ng không bằng cái mạng của chÃnh mình.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Hãy giải Ä‘á»™c cho ta trÆ°á»›c Ä‘i, kế là giải huyệt. Ta sẽ Ä‘Æ°a các ngÆ°Æ¡i Ä‘i lấy tiá»n.
Thôi Mệnh Phù nói :
- Chỉ giải độc chứ không giải huyệt.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Nếu huyệt đạo không giải thì các ngươi trở mặt hại ta sao?
Thôi Mệnh Phù nói :
- Ta hứa lưu lại cái mạng cho ngươi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Ngoà i cái miệng ra?
Thôi Mệnh Phù nói :
- Hừ, được bảo toà n cái mạng là đã quá rồi.
Hồng NÆ°Æ¡ng Tá» cÆ°á»i :
- Phải rồi, sống vẫn hơn chết. Ngươi phải hiểu như thế chứ.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng trầm ngâm :
- NhÆ° thế nà y thì chắc ta chỉ còn có má»™t con Ä‘Æ°á»ng Thôi Mệnh Phù nói :
- Khi mà ngÆ°Æ¡i mang tất cả số tiá»n Ä‘i là ngÆ°Æ¡i đã chá»n Ä‘i và o tuyệt lá»™.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Hoà n Khiêu huyệt bị điểm thì là m sao đi được?
Hồng Nương TỠnói :
- Äi không được thì tôi cõng, trÆ°á»›c kia mình cÅ©ng từng gần nhau mà .
Thôi Mệnh Phù lạnh lùng :
- Không, cô đi với tôi.
Hồng Nương TỠchớp mắt :
- Thế thì ai cõng hắn?
Má»™t ngÆ°á»i từ dÆ°á»›i đống tuyết chui ra nói lá»›n :
- Tôi cõng...