Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 31: Cao nhân
Dịch: puccagaru
Biên: Oll.
Nguồn: TTV
Liễu Không đại sư đang ở trong tăng phòng xem kinh văn, nghe tin liền âm thầm kinh hãi, vội vàng đi ra ngoài. Nhìn thấy tướng mạo đạo nhân kia tuy lỗ mãng nhưng khí chất lại phi phàm, nhất thời nhìn không thấu nên đại sư lập tức chắp tay nói: "Lão nạp Liễu Không, trụ trì Độ Vân tự, xin hỏi đạo trưởng xuất gia ở nơi nào?"
Chu Loạn Sơn nhìn Liễu Không một chút rồi dửng dưng nói: "Bản đạo 'Chu Loạn Sơn', còn nơi xuất gia của ta, bọn ngươi không có khả năng hỏi đến?"
Hắn không xưng "bần đạo", khẩu khí ngông cuồng, đám hòa thượng nghe thấy thế lập tức giận dữ.
Liễu Không nén giận, nói: "Chu đạo trưởng, nơi này không phải chỗ nói chuyện, mời ngài đến hậu viện."
Chu Loạn Sơn vênh mặt hất hàm sai khiến: "Dẫn đường!"
Nghe thấy thế, dù Liễu Không ngồi thiền nhiều năm, tâm tính kiên nhẫn nhưng giờ phút suýt chút chữa không nhịn được bộc phát lửa giận.
Đến hậu viện đẹp và yên tĩnh, Liễu Không đại sư nói: "Chu đạo trưởng, chẳng hay ngài đến tệ tự để làm gì?"
Chu Loạn Sơn chắp tay, ngạo nghễ nói: "Không có chuyện gì to tát, ta chỉ muốn ở lại tự của ngươi ít hôm."
Liễu Không nói: "Chu đạo trưởng, Độ Vân tự chúng ta tuy cũng có mấy gian thiện phòng nhưng những nơi đó đều có khách hành hương ở rồi, không còn phòng trống, tôi nghĩ là ngài hãy đến nơi khác đi thôi."
Chu Loạn Sơn cười lạnh: "Ngươi đừng hòng dối gạt ta, hỏi một câu thôi, có đáp ứng hay không?"
Liễu Không cũng chẳng nhịn nữa mà quát lớn: "Chu đạo trưởng đã gian xảo như thế, tệ tự hầu hạ không nổi, tiễn khách."
Chu Loạn Sơn nhếch miệng cười: "Lão hòa thượng, tu vi võ đạo của ngươi đã đến cảnh giới Tiên Thiên, ta muốn thử một lần xem ngươi có thể tiếp được bản đạo mấy chiêu."
Nghe đến đây, Liễu Không cũng hiểu nếu bản thân không ra tay thì không tiễn được tên đạo sĩ này đi, bèn trầm giọng nói: "Được lắm! Ngã phật không chủ trương tranh chấp cùng người nhưng cũng có pháp môn để hàng yêu trừ ma."
Liễu Không không động thủ trước mà ngưng thần vận khí, bày ra thủ thế "mời", hình tượng như một bậc võ giả khí thế thâm sâu như nước, sừng sững như núi.
Chu Loạn Sơn căn bản xem thường đối phương, bỗng nhiên hắn há mồm, thổi ra một hơi.
Một hơi này thật giống như hơi mà mọi người thở ra trong mùa đông lạnh giá. Chút khác biệt chính là một hơi này lại có màu xanh, ngưng tụ lại rất nhanh, biến đổi trong nháy mắt trở thành một thanh đao ngắn màu xanh, nhìn như đang trôi nổi giữa không trung, không có thực chất, nhẹ nhàng chẳng có uy lực.
Liễu Không vừa thấy, lập tức thay đổi sắc mặt, sợ hãi kêu la thất thanh: "Thần thông!"
Tâm thần chấn động mạnh, y nhanh chóng khoanh tay thi lễ: "Hóa ra là cao nhân đến thăm, bần tăng có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin lượng thứ."
Ngữ khí của y trở nên cung kính hẳn ra, trước đó tự xưng là "lão nạp" thì nay đã đổi thành "bần tăng" .
"Ồ? Hòa thượng ngươi lại nhận ra thần thông à?"
Chu Loạn Sơn có ý chấn nhiếp đối phương nên vừa ra tay đã thi triển ra bản lĩnh đắc ý của bản thân, cũng không nghĩ ra Liễu Không lại nhận biết được.
Liễu Không chỉ cảm thấy lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh, trong chớp mắt nhớ tới chuyện Bành đại thiếu gia bị người gây thương tích, chẳng lẽ là do đạo sĩ này hạ thủ?
Đúng rồi, tất nhiên là vậy. Nếu không, ở huyện Bành Thành này còn đâu ra người thứ hai nắm giữ thần thông? Tưởng đó là rau cải trắng, bán theo cân được à?
Sự việc trở nên quan trọng làm cho Liễu Không lúng túng chẳng biết nên trả lời ra sao. Liễu Không đường đường là trụ trì một tự, võ đạo cảnh giới Tiên Thiên nhưng ở trước mặt Chu Loạn Sơn chỉ như hài đồng yếu nhược. Bản thân hắn biết rõ uy lực của thần thông, tuyệt đối không thể trêu chọc. Vì lẽ đó nên vừa thấy miệng Chu Loạn Sơn phun ra hơi thở, hóa hóa thành đao hình thì tâm thần hắn kinh hãi không thôi, quyết định rất nhanh, cúi đầu bồi tội.
Nếu không cúi đầu, chọc giận đối phương, chỉ sợ đầu y sẽ không còn nữa.
Chu Loạn Sơn đánh giá Liễu Không một chút: "Ngươi đã nhận ra thần thông thì mọi chuyện dễ xử lý rồi." Nói xong, hắn há mồm hút vào một ngụm, hơi thở biến thành tiểu đao liền bị nuốt vào trong bụng, biến mất không còn tăm hơi.
Liễu Không kinh hãi đến nỗi mồ hôi lạnh chảy khắp cả người, cẩn trọng hỏi: "Không biết Chu tiên sư đến tệ tự có gì sai bảo?"
Lúc này Liễu Không đã thay đổi cách xưng hô, gọi đối phương là tiên sư, trong lòng thấp thỏm không yên. May mà xem qua bộ dạng đối phương hẳn không phải đến đây để hưng sư vấn tội, nếu như là vì những chuyện khác thì đây có lẽ là một cơ duyên cũng nên...
Liễu Không đại sư tu luyện võ đạo, cảm giác được đã đến tầng cuối, lại được tiếp xúc với những tri thức liên quan đến "thuật sĩ" nên không lúc nào không nghĩ đến con đường có thể tiến vào thế giới thần tiên trong truyền thuyết. Trước đó, hắn giúp Bành Thanh Thành chữa thương thì tâm tư đã xao động, còn đặc biệt xuống núi một chuyến với hy vọng có thể gặp được cao nhân. Chỉ tiếc là qua mấy lần cất công tìm kiếm, hắn đều không phát hiện được gì nên chỉ đành thở dài, bản thân không có Tiên duyên.
Không ngờ mấy tháng sau, Chu Loạn Sơn lại tìm tới cửa.
Đây chính là cơ hội tuyệt vời, nếu như có thể nắm lấy thì hắn còn làm hòa thượng chi nữa, trực tiếp đổi sang Đạo môn thôi. Độ Vân tự dù sao không phải tên cổ tự, y cũng không phải thật lòng muốn tu thành cao tăng đắc đạo, chấp nhất với võ đạo, nặng lòng Phật đạo, không tới được tứ đại giai không.
Nghe nói con đường tu tiên có thể đạt được trường sinh; mà ở trước mặt trường sinh, tất cả đều như mây trôi.
"Mời tiên sư đến thiện phòng uống trà nghỉ ngơi."
Mấy tên hòa thượng đứng ngoài nhìn thấy thái độ của phương trượng mình đột nhiên thay đổi không khỏi quay mặt nhìn nhau. Bọn họ không có ánh nhìn tốt như Liễu Không nên làm sao biết được hơi thở kia của Chu Loạn Sơn có điều huyền diệu.
Chu Loạn Sơn chắp tay đi vào thiện phòng, bỗng nhiên nói với Liễu Không: "Chuyện ngày hôm nay, lão hòa thượng ngươi không được nói bừa, bằng không thì bản đạo tới đây sẽ không phải mượn phòng tá túc mà là mượn đầu của các ngươi dùng một lát đó."
Liễu Không đến thở mạnh cũng không dám: "Tiên sư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không nói gì cả." Nghe nói thuật sĩ trong truyền thuyết thần thông quảng đại, tính cáchtình hỉ bên trong thuật sĩ thần thông quảng đại, tính cách hỉ nộ không lường được. Gặp phải chuyện, nếu xử lý tốt sẽ kết được tiên duyên, còn ngược lại sẽ gặp phải tai bay vạ gió, đến chết cũng không biết mình chết do đâu.
o0o
"Ca ca, ca nói sẽ thả Đại Thánh đến nơi sơn dã sao?"
Diệp Quân Mi suýt nhảy dựng lên, không tin những gì mình mới nghe được.
Diệp Quân Sinh gật gù: "Đúng vậy."
Diệp Quân Mi trợn mắt lên: "Nhưng mà ca ca, rốt cuộc là ca nghĩ ra cách gì?" Chủ ý này của Diệp Quân Sinh thật khó có thể lý giải được.
Diệp Quân Sinh cười ha ha rồi nói: "Muội yên tâm, chờ khi chúng ta trở về, Đại Thánh tự nhiên cũng sẽ trở về."
"Sao lại có chuyện đó được?"
Diệp Quân Mi căn bản không tin tưởng.
Diệp Quân Sinh hấp háy mắt: "Chẳng lẽ muội chưa từng nghe qua cách nói 'lão mã thức đồ' sao?"(lão mã thức đồ: thành ngữ ý chỉ người có kinh nghiệm)
"Nhưng Đại Thánh là trâu mà!"
"Ngựa cũng được, trâu cũng được, chỉ cần có tính người thì sẽ không bị lạc đường."
Diệp Quân Mi cuống lên: "Cho dù nó sẽ trở lại nhưng nếu lúc ở bên ngoài mà bị người khác trông thấy, bắt đi sẽ ra sao? Hơn nữa, muội nghe nói giữa núi rừng còn có hổ qua lại, lỡ Đại Thánh bị nó ăn thịt thì sao."
Diệp Quân Sinh không dám nói thẳng ra Đại Thánh là yêu ngưu, lúc này có lẽ nó đã khôi phục được chút tu vi, đừng nói người khác không bắt được, cho dù có gặp hổ, chỉ sợ hổ cũng phải trốn.
"Xin ca đó, nếu không thì muội sẽ không đi tham gia hội thơ nữa, ở nhà chăm nom Đại Thánh cũng được."
Đối mặt với thái độ kiên quyết của muội muội, Diệp Quân Sinh gãi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu không chúng ta đi hỏi ý kiến của Đại Thánh một chút?"
"Hả!"
Diệp Quân Mi nghẹn họng, tuy rằng nàng biết Đại Thánh không phải một con trâu bình thường, nhưng cũng không cảm thấy nó có thể hiểu được tiếng người.
Đi theo ca ca vào chuồng trâu, thấy Diệp Quân Sinh đàng hoàng trịnh trọng hỏi Đại Thánh: "Ngươi có muốn ra khỏi thành, đến nơi sơn dã tản bộ tiêu sầu không? Nếu như đồng ý thì kêu to ba tiếng, lấy đó làm câu trả lời..."
Đang lúc Diệp Quân Mi cảm thấy ngốc khí của ca ca mình phát tác, có chút buồn cười thì chợt nghe ba tiếng trâu rống: "Ò! Ò! Ò!"
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Nhân Thần Tác giả: Nam Triêu Trần
Quyển một: Thư Sinh Khai Khiếu
Chương 32: Tao Ngộ
Dịch: puccagaru
Biên: Kukhoai.
Nguồn: TTV
Hoa tuyết rơi lã chã, cả trời đất một màu trắng xóa, tuyết ở mọi nơi, tuyết phủ đầy trên đất. Một hàng dấu chân đi ra xa, cuối cùng biến mất ở một ngọn núi ngoài Nam Giao.
Đó là những dấu chân của Đại Thánh lưu lại.
Cuối cùng Diệp Quân Mi cũng đồng ý với đề nghị của ca ca là thả Đại Thánh về rừng, việc này khá là lạ nó không được bình thường lắm.
Diệp Quân Sinh vừa suy tư vừa nhìn dấu chân dần dần bị gió tuyết che giấu, hắn quyết định việc này cũng không phải suy nghĩ nông nổi hay vì bất đắc dĩ , đây là việc thăm dò hoặc có thể nói là nghiệm chứng.
Đại Thánh không phải là một con trâu bình thường, nó cùng Diệp Quân Sinh quan hệ rất là kỳ lạ, không phải chủ tớ cũng không có ràng buộc như bằng hữu với nhau.
Gần đây Diệp Quân Sinh quan sát, phát hiện Đại Thánh có chút xao động bất an, bởi vậy nhân cơ hội này hắn đưa ra ý kiến để Đại Thánh tự quyết định có rời khỏi hay không.
Lần này Đại Thánh rời đi, Diệp Quân Sinh cũng không biết là nó đi một thời gian hay là đi luôn, vì vậy hắn đánh cược một lần để Đại Thánh tự mình lựa chọn
Diệp Quân Sinh nghĩ thầm: "Khi mua lại Đại Thánh từ tay A Vĩnh, nó rất ốm yếu, bị người dắt đi bán cũng không thể kháng cự được nhưng từ khi nuốt đốm ma trơi kia nó liền khôi phục sức sống cũng như sức mạnh.
Kể từ đó Đại Thánh có thể tự do đi lại, dây thừng bình thường không thể nào cột nổi nó, nếu nó muốn rời khỏi Diệp gia thì nó có thể đi bất cứ lúc nào.
Đã như vậy không bằng Diệp Quân Sinh tỏ ra hào phóng một chút để nó đi một lần, xem có phải hay không nó có việc gì muốn đi làm, sau khi làm xong nó muốn quay lại thì sẽ quay lại thôi.
"Đi thôi, xe ngựa của Giang gia vẫn đang chờ chúng ta."
Diệp Quân Sinh dắt tay muội muội đi về phía một chiếc xe ngựa.
Diệp Quân Mi vừa đi vừa quay lại nhìn, trên mặt nàng chảy xuôi hai hàng nước mắt.
...
Độ Vân Phong một đêm trắng xóa cả vùng mênh mông, khiến cho nó càng tăng thêm phần phong thái trang nghiêm.
Trong tăng phòng, Chu Loạn Sơn đang khoang chân ngồi trên giường, bỗng nhiên mở mắt, trong mắt hào quang lưu chuyển: "Tĩnh tâm điều tức năm ngày, tinh khí thần rốt cục đạt tới đỉnh cao, có thể điều động tấm bùa mà Sư Tôn ban cho."
Lần này Hắn bế quan tới năm ngày không ăn không uống giống như ích cốc vậy, việc này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
Liễu Không đại sư đứng ở bên ngoài kinh sợ, lòng kính nể càng tăng lên.
Khi màn đêm buông xuống, trong phòng ánh đèn mờ mờ, Chu Loạn Sơn hai tay bắt pháp quyết, xì một tiếng, bỗng nhiên một tấm bùa chú dài trên một thước xuất hiện trong không trung
Tấm bùa chú này toàn thân màu da cam, mặt trên có phù văn màu đỏ, chữ viết như rồng bay phượng múa, quanh co khúc khuỷu, ảo diệu dị thường.
Chu Loạn Sơn trong miệng lẩm bẩm pháp quyết rồi đột nhiên chỉ tay về tấm bùa, những phù văn trên tấm bùa giống như được tiếp điện vậy, tỏa ra ánh sáng chói mắt, lúc này tinh thần Chu Loạn Sơn trở nên uể oải, thân hình vốn nhỏ bé nhìn càng nhỏ bé.
Phựt!
Tấm bùa đột nhiên cháy phừng phực, mà ngọn lửa đó có màu bích lục như sóng nước lưu chuyển, trong đó còn có điểm sáng không rõ ý nghĩa thoáng hiện.
Chu Loạn Sơn tập trung tinh thần nhìn mấy điểm sáng, hai con ngươi co rụt lại như phát hiện điều gì đó, rồi lẩm bẩm: "Toàn bộ Bành Thành huyện chỉ có một nơi có yêu khí, chẳng lẽ nơi đó có mục tiêu?"
Lông mày co lại, hắn lấy ra một viên đan dược bỏ vào trong miệng, sau đó nhún người nhảy qua cửa sổ ra ngoài không gây tiếng động nào, trông nháy mắt chẳng biết đi đâu.
Bên ngoài tuyết rơi không ngớt, có một người đang chạy nhanh trên mặt tuyết nhưng không lưu lại dấu chân nào, nếu để người khác thấy tất nhiên sẽ kinh hãi đến rớt cả răng.
Đạp tuyết vô ngân, mặc dù võ đạo tu luyên đến ngưỡng cửa Tiên Thiên chi cảnh cũng khó có thể làm được.
Phía nam có một vùng núi không cao nhưng các ngọn núi san sát nhau, liên miên không dứt, thân thể Chu Loạn Sơn như chim lớn bay ngang trời, đáp xuống một ngọn núi, dừng lại một chút sau đó nhảy lên tán của một cây thông, ngẩng đầu nhìn về bốn phía.
Gàooo!
Một tiếng hổ gầm vang vọng cả núi rừng, tiếng gầm này mang theo thống khổ và sợ hãi
Chu Loạn Sơn có thể nhìn xuyên bóng đêm, hắn nhìn về phía có âm thanh liền thấy ở bên trái có một con trâu rượt theo con hổ.
Con trâu tuy không to lớn lắm lại gãy sừng bên trái, toàn thân da lông đều màu xanh, nó rất là hung mãnh, nhảy lên trên lưng con hổ một cách vô cùng mạnh mẽ, đè bách thú chi vương ở dưới đất.
Sừng phải của nó đâm vào thân thể con hổ.
Gào gừ!
Mãnh hổ đau đớn gầm gừ, giãy dụa cũng không xong, chẳng biết làm gì cả.
Máu tươi dâng trào, con trâu mở miệng rộng uống máu như uống nước suối.
Trong núi rừng có một con trâu săn bắt mãnh hổ để uống máu!
Chu Loan Sơn nhìn thấy hơi thất vọng, sư tôn kêu tìm hồ yêu không thấy lại thấy ngưu yêu.... hừ nếu gặp ta thì cũng chết được rồi.
Nghĩ thầm xong, hăn liền há mồm phun ra một vệt sáng màu xanh ngưng tụ thành cây đao nhỏ chém về đầu trâu.
Tuy đang uống máu hổ nhưng con trâu vẫn rất cảnh giác và linh hoạt lăn qua một bên né tránh được đao nhỏ, nó vừa sợ vừa giận ngẩng đầu tìm kiếm thấy ngay Chu Loan Sơn đang đứng ở trên tán cây thông.
Chu Loạn Sơn ngạc nhiên ồ lên một tiếng, sau đó liền khống chế đao nhỏ chém tiếp về phía con trâu.
Con trâu biết không đánh lại nên chọn nơi rừng cây rậm rạp mà chạy.
"Vẫn còn muốn chạy?"
Chu Loạn Sơn hét lớn một tiếng từ trên tán cây nhảy xuống đất, rượt được mười mấy trượng thì thấy người mệt mỏi, tức gần hộc máu nhưng không thể không dừng lại: "Hừ, nếu không phải thôi thúc bùa chú làm tổn hao nguyên khí thì con trâu này làm sao có thể thoát được lòng bàn tay ta? thôi, hồ yêu mà sư tôn tìm đã rời khỏi Bành Thành thì ta cũng nên về sơn môn phục mệnh, còn con trâu này thì tạm tha cho nó một mạng."
Quyết định xong, hắn điều tức một chút rồi phi thân về hướng khác.
Hắn vừa đi không bao lâu con trâu từ trong rừng thò mình đi ra, mở miệng nói tiếng người:"hừ hừ, nếu không phải tu vi Đại Thánh ta mười không còn một thì một tên Dương Quan thuật sĩ nho nhỏ ta há miệng nuốt một phát chẳng cần phải nhai."
. . .
Độ Vân Tự, Liễu Không đại sư nhìn thấy cửa phòng Chu Loạn Sơn không đóng, cũng không thấy người ở phòng, trong lòng hiểu rõ liền buông tiếng thở dài: "Tiên duyên, tiên duyên một đi không trở lại, sao mà khó khăn vậy..."
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Long
Thông Giang chảy qua Ký Châu, sóng lớn cuồn cuộn, chảy về hướng Tây, cuối cùng ầm ầm đổ vào Hoàng Hà. Một đoạn lưu vực nhỏ của Thông Giang lại ngang qua phủ Đạo An, rất là hùng vĩ.
Ký Châu quản hạt ba thành phủ lớn, phủ Đạo An là một trong số đó.
Hôm nay ngày tám, là ngày hội thơ Đạo An tổ chức thật long trọng. Đến hoàng hôn, trên mặt sông Thông Giang ở ngoài thành đã dày đặc thuyền bè, nghìn buồm giương cánh, rất là náo nhiệt.
Hội thơ Đạo An, mỗi lần đều tổ chức ba buổi tối. Lịch sử đã lâu, lâu dần nổi tiếng, rất nổi tiếng khắp Ký Châu. Thi từ ca phú trong đó tuyển ra, không thiếu tác phẩm được mọi người ưa thích. Thậm chí một ít thư sinh bần hàn một thơ thành danh, nhận được sự thưởng thức của quan lớn hoặc quý nhân, cá chép hoá rồng, một bước thành danh lên đường làm quan.
Vì vậy, người đọc sách hàng năm lao tới hội thơ Đạo An, ước ao được thể hiện tài năng, nhiều như cá diếc sang sông, không sao kể hết.
Ngoại trừ văn nhân khách dạo chơi, còn có các gia tộc thương nghiệp, thanh lâu danh viện tham gia. Thanh lâu thời đại này tuyệt đối không đơn giản là nơi không sạch sẽ, những danh kỹ trong đó tinh thông cầm kỳ thi hoạ, dáng vẻ khuynh thành, từ nhỏ đã được huấn luyện lễ nghi nói năng. Bọn họ là đối tượng theo đuổi của quan lớn, quý nhân, văn hào, danh gia, không biết đã có bao nhiêu chuyện xưa truyền khắp, sinh ra không biết bao nhiêu áng thơ, danh tác truyền lưu thiên cổ.
Người xưa nói: "Hỉ đăng thanh lâu tinh thần sảng, ái nhập hồng trần linh cảm đa"(*), không phải nói chơi.
(*)đại ý vào chơi thanh lâu tốt cho cho sinh hoạt bên ngoài, câu này hình như của tác giả.
Lại có câu nói của danh nhân: "Thử nghiệm một cách sống, không chỉ là đi vào, mà càng phải là nhập sâu vào, sáp, nhập, quyết không được chỉ là một kẻ ngoài cuộc...
Thật sự rất có lý.
Hội thơ Đạo An, phát triển rất mạnh, quy mô to lớn, mỗi một lần tổ chức đều hao phí rất nhiều tiền tài. Khoản phí này không phải quan phủ gánh hết. Có quan lại khôn khéo, nhượng lại cho thương gia quyền tham dự, do đó thương gia móc ra một số đáng kể giúp hội thơ.
Trái lại, thương gia không thể ra nhiều tiền cũng có thể kiếm được quyền tham dự, có thể đề cử một đại biểu viết thơ, quảng bá danh tiếng.
Đây chính là nguyên nhân Giang Tri Niên tìm Diệp Quân Sinh.
Thế nhưng những năm qua, thương gia có thể mời được thư sinh tài hoa rất hiếm, phần lớn đều là người đọc sách sa sút, tú tài thi còn không đậu. Người như vậy có thể viết ra văn chương thi từ, đã là rất nỗ lực; còn muốn cạnh tranh những tài tử kia là không thể.
Vì vậy đại biểu các thương gia hằng năm, đều là dạng đi giúp thái tử đọc sách(*), dù phũ phàng như vậy nhưng không muốn dự cũng phải dự; quan phủ có chỉ tiêu xuống, thương nhân đắc tội quan phủ sẽ sống không nổi. Chỉ có nghĩ thật nhiều phương sách, thu được lợi ích tốt nhất, quan trọng nhất là làm nổi tiếng thương hiệu của mình, vậy cũng tương đương chi tiền cho quảng cáo.
Nguyên văn: bồi thái tử độc thư. Nguồn gốc: quan dạy học dạy cho thái tử, nhưng không thể trách mắng thái tử học, chỉ có thể kiếm đứa trẻ học cùng thái tử, trách mắng nó để thái tử thấy. Ý nghĩa hiện đại là đá lót đường, chỉ kẻ yếu so với kẻ mạnh.
Phương pháp quảng cáo tốt nhất, đó chính là đại biểu của nhà mình phải có trình độ cao, thơ làm ra phải qua vòng sơ tuyển, được vòng bình xét đánh giá cao, rồi truyền ra.
Kiểu như: một bài thơ này, chính là của đại biểu nào đó của thương gia nào đó làm...
Chỉ nhắc tới một câu, tên của thương gia liền ló ra, tác dụng tuyên truyền rộng rãi vô cùng hiệu quả.
Bởi vậy, vì một chỗ đứng, rất nhiều thương gia tài lực hùng hậu sẽ chấp nhận tốn hao giá lớn đi mời một ít đại biểu xuất chúng. Nhưng mà, người đọc sách xưa nay tự cho mình thanh cao, cho tiền tài là a đổ vật(*), người hơi có danh tiếng đều không muốn hợp tác với thương gia, càng không nói đến người có công danh.
(*)A đổ vật: vật này, ý chỉ tiền, hàm nghĩa coi thường. Nguồn gốc: Vương Diễn truyện trong Tấn Thư, Vương Diễn rất thanh liêm, không bao giờ nói từ "tiền", vợ là Qúach Thị muốn trêu chồng nên sai đầy tớ nhân lúc ông ngủ say mà trải tiền xung quanh ông. Sáng hôm sau, Vương Diễn lúng túng không biết nói sao, đành nói: "Hãy mang 'vật này' đi chỗ khác."
Lần này Giang Tri Niên đến mời Diệp Quân Sinh, nhưng lại chưa ký kết thỏa thuận gì, cũng không có nói tới thù lao, nhiều nhất chỉ có thể coi như là một chuyến du lịch miễn phí.
Thật ra, nhìn từ góc độ của Giang Tri Niên, mình dẫn Diệp Quân Sinh tham gia hội thơ, thực chất là một lần hợp tác.
Diệp Quân Sinh là một mọt sách, hai tai trước giờ không nghe chuyện ngoài cửa sổ, từ nhỏ đã sinh hoạt trong phòng chất đầy sách vở, có thể nói là một kiểu mẫu "trạch nam". Hắn không ra, tự nhiên không có cơ hội phát huy tài hoa. Người khác sao biết được, nhiều năm như vậy, người này đến cùng học được sách gì, biết được cái gì tri thức... Hay là nói, hắn đọc sách đến choáng váng, đầu óc bị đọc hỏng rồi, bằng không sao sẽ không đi thi lấy công danh, sinh hoạt tệ hại, còn để muội muội nuôi sống?
Thực là một tên ăn hại.
Người như vậy, nhiều năm nay, không có thương gia nào dám xin hắn đến làm đại biểu.
Mời một con mọt sách không biết đối nhân xử thế làm đại biểu, để người ta chê cười sao? Đến lúc đó lại gây ra chuyện ngu ngốc đáng chê cười nào đó, trí thức vô dụng, thương hiệu sẽ bị làm xấu chết, vậy thì khóc không ra nước mắt.
Hiện tại, Giang Tri Niên lại mời.
Mời lần này, cũng không có bao nhiêu lòng tin với Diệp Quân Sinh, càng có ý tứ bồi thường- bồi thường Diệp Quân Sinh tự động giải trừ hôn ước.
Bởi vì Giang Tri Niên thấy có lỗi với gia gia Diệp Quân Sinh.
Đây là một loại cảm xúc rất kỳ lạ.
Vì vậy, khi đề nghị này bị Giang mẫu phản đối mạnh mẽ, Giang Tri Niên vẫn hết sức giữ vững. Giang mẫu có lập trường của nàng, nàng nói hai nhà đã giải trừ hôn ước, đã không liên quan, sao có thể dây dưa tiếp, sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh trong sạch của Giang Tĩnh Nhi.
Giang Tri Niên suy nghĩ một hồi, lại để cho Giang Tĩnh Nhi quyết định.
Làm tất cả bất ngờ, nhân vật chính Giang Tĩnh Nhi lại đồng ý cho Diệp Quân Sinh làm đại biểu hội thơ.
Quyết định này làm Giang mẫu quăng bể chín cái tách...
...
Oẹ!
Một cơn gió mạnh thổi tới, làm sóng trào cuồn cuộn, bụng Diệp Quân Sinh cũng là một cơn nổi lên, hắn chạy ra nhoài về mép thuyền, nôn mửa lần thứ hai.
Hắn say tàu.
Đây là một chuyện rất khó chịu, từ sáng sớm hắn đã ói ra vài lần, ói rồi lại ói, chẳng những không quen đi, mà còn mật xanh mật vàng cũng ói ra.
Chiếc thuyền này là Giang gia thuê, nóc thuyền treo cờ hiệu Giang gia: Giang Đằng tiêu cục!
Giang gia kinh doanh tiêu cục, những năm gần đây khá phát triển, trong vùng Ký Châu quản hạt, đã mở mười tám phân cục, tổng cục ở Bành Thành Huyện.
Cái nhìn của Diệp Quân Sinh với Giang gia, gần đây hắn mới hiểu rõ, trước đây kiến thức nông cạn, chuyện quan tâm duy nhất của mọt sách là sách.
"Ca ca, ngươi không sao chứ?"
Diệp Quân Mi vội vàng đem tới một cái khăn.
Sắc mặt Diệp Quân Sinh tái nhợt, nhận lấy khăn lau sạch miệng, cười khổ nói: "Không sao, phun ra hết sẽ từ từ quen."
"Hừ, thứ vô dụng nhất là thư sinh."
Là tiếng nói của Giang Tĩnh Nhi, nàng mặc một thân quần áo nam, khí khái nữ hiệp, bước nhanh qua- thiếu nữ này hình như không bỏ sót một cơ hội nào có thể chế nhạo Diệp Quân Sinh.
Nói xong một câu cực kỳ ngạo nghễ, nàng liền ngẩng ưỡn ngực quay đi.
Bộ ngực lớn lên rất khá, tính luôn cả dùng vãi quấn thật chặt, nhưng vẫn thấy được hình dạng nhấp nhô lên xuống. Nếu như hoàn toàn giải phóng, vậy thì lớn đến chừng nào?
Đây là một vấn đề vô cùng nghiêm túc.
Diệp Quân Sinh ổn định tinh thần, nói: "Hay là ta trở vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi chút đi, đến tối gió êm sóng lặng thì đi ra."
Nói xong, bước chân có chút lảo đảo đi vào phòng trong khoang thuyền.
Diệp Quân Mi không an tâm, vội vàng chạy đến một bên đỡ hắn đi.
Vào trong phòng, Diệp Quân Sinh liền nằm xuống ngủ, hắn tự nhiên thấy hối hận đồng ý theo Giang Tri Niên đến hội thơ này.
Tâm tư của Giang Tri Niên hắn tất nhiên hiểu rõ.
Bởi vì hiểu rõ, thế nên mới tham gia, chỉ là không ngờ chính mình sẽ say tàu nha, thật hy vọng ba ngày này sẽ sớm trôi qua mau.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Bầu trời đêm mênh mông, lác đác vài ngôi sao sáng; dòng Thông giang đêm nay được bao phủ bởi một mảnh đèn đuốc rực rỡ. Tiếng ca múa nhạc như dòng chảy Thông giang dạt dào không dứt, khung cảnh vô cùng phồn hoa náo nhiệt.
Buổi chiều đầu tiên của hội thơ không cần phải đấu thơ mà mọi người được tự do hoạt động theo ý thích; có thể tụm năm tụm ba ca hát uống rượu; hoặc mang theo kim ngân đi vui chơi tìm lạc thú.
Cảnh ngoài xa rộn ràng, người người náo nhiệt dường như không ảnh hưởng đến tâm tình. Diệp Quân Sinh không đi đâu mà chỉ yên lặng nằm trong phòng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bởi vì trước đó bị say sóng nên bữa tối hắn chỉ ăn vài vài ngụm cơm cho có lệ. Cũng bởi thế mà bây giờ bụng hắn đói cồn cào như có lửa thiêu bên trong.
Ục ục ục!
Âm thanh của bụng đói réo lên như muốn ý kiến.
Đột nhiên một tiếng nhỏ ê a vang lên, liền thấy Diệp Quân Mi đẩy cửa đi vào, nàng cầm trên tay một cái bình đất rồi mở ra, một mùi thơm nức sộc vào mũi thông báo đây là một bình canh cá rất ngon miệng.
"Ca ca, muội biết ca ăn cơm tối chưa no nên đã vào bếp nấu một bình canh cá cho ca tẩm bổ"
Nàng nói xong liền quay ra ngoài rồi bưng thêm một chén cơm thật lớn.
Trông thấy nàng bận rộn đi đi lại lại, Diệp Quân Sinh cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn vươn tay kéo muội muội lại gần rồi lau đi một vết bẩn trên mặt nàng.
Khuôn mặt Diệp Quân Mi thoáng hồng nói: "Ca ca, ban đêm sóng gió không lớn, ca nên ăn nhiều một chút đi."
"Ừm."
Diệp Quân Sinh không khách sáo nữa mà lao vào ăn như hùm như sói, tựa như gió cuộn mây vần. Quân Mi hoảng sợ phải nhắc ca nên ăn chậm lại phòng hờ bị nghẹn xương cá.
Ăn một lúc không lâu đã căng bụng, ợ nhẹ một tiếng, cảm giác thoải mái nhẹ nhàng lan khắp người, hắn hỏi thăm: "Người của Giang gia đều đi ra ngoài hết rồi sao?"
Diệp Quân Mi gật đầu trả lời: "Giang gia gia đi gặp bạn làm ăn, còn Giang tỷ tỷ thì vẫn ở trên thuyền."
Diệp Quân Sinh à một tiếng như đã biết, hắn đứng dậy ra khỏi khoang thuyền tản bộ để tiêu hoá bữa cơm.
"Tĩnh nhi, mau đi thôi, ta đã hẹn rất nhiều hảo hữu tụ họp trên Ngao Đầu đảo uống rượu pha trà, đàm văn luận võ. Tất cả đều là thiếu hiệp công tử vô cùng tao nhã nha, Vạn công tử của Đạp Tuyết sơn Trang, Tạ công tử của Tuế Hàn sơn trang, lại thêm cả Quách nữ hiệp được võ lâm công nhận là một trong đương kim tam đại ngọc nữ tiên tử... Đúng rồi, không phải ngươi luôn muốn gặp giang hồ đệ nhất thần kiếm Tạ Hành Không sao? Có người nói hắn cũng tới."
Nói cho dễ nghe thì đều là danh nhân tuấn tú của chốn võ lâm-- từ xưa đã có lệ trên triều đình là chùa chiền dưới triều đình là giang hồ. Ở Thiên Hoa triều, võ lâm phát triển cực thịnh theo lối văn trị dân võ hộ quốc hai bút cùng vẽ mà không va chạm nhau. Dần dần quy mô phát triển dẫn đến xuất hiện rất nhiều nhân vật nắm hết cả hai giới hắc bạch.
Thí dụ như Liễu Không đại sư của Độ Vân Tự là một thành phần trong đó, tu vi của hắn là võ đạo tiên thiên có thể xếp là cao thủ hàng đầu võ lâm.
Bành Thanh Sơn mặc dù là quan chức nhưng quản giao rất rộng, cũng có liên hệ đến giới võ lâm.
Giang tĩnh nhi vui mừng: "Tạ đại hiệp cũng tới sao?"
"Ha ha, nghe nói hắn truy sát ngàn dặm để chém Uông Dương đạo tặc đã làm vô số ác nghiệt, lúc trở về tình cờ ghé ngang Đạo An phủ thì được mời tham gia, đây là một cơ hội rất hiếm có, tính cách Tạ đại hiệp rất cao ngạo, có phong phạm của cao thủ tịch mịch. . . Ồ?"
Vừa nói đến đây thì ngẩng đầu lên nhác thấy bóng Diệp Quân Sinh đang khom khom đi trên bong thuyền, hắn tự dưng sửng sốt hỏi: "Tại sao ngươi ở đây?"
Diệp Quân Sinh chắp tay hành lễ: "Kính chào Bành đại nhân."
Người này chính là Bành nhị thiếu gia Bành Thanh Sơn.
Đột nhiên ở đây gặp Diệp Quân Sinh làm gương mặt Bành nhị thiếu gia xám hẳn lại, hắn đảo mắt qua thăm dò Giang Tĩnh Nhi.
Giang Tĩnh Nhi cong miệng nói: "Hắn là đại diện của nhà ta do gia gia mời đến."
Bành Thanh Sơn "Ồ" một tiếng, gương mặt khôi phục bình thường trở lại nhàn nhạt nói: "Diệp Quân Sinh, ngươi nếu đã làm đại diện thì buổi tối ngày mai hãy nỗ lực viết ra thơ thật tốt... Hắc, nghe nói ngươi nằm gai nếm mật siêng năng học hành, chắc là một bụng kinh thư sẽ không làm chúng ta thất vọng."
Lời nói của hắn vừa ngon ngọt vừa sắc bén, trong lời nói có sự châm biếm. đương nhiên Diệp Quân Sinh biết được nhưng giả vờ như không biết rồi làm ra vẻ chính trực thở dài: "Người hiểu được ta chỉ có Bành đại nhân."
Một bộ dáng vẻ tri kỷ gặp nhau mà sinh ra đồng cảm.
Bành Thanh Sơn cảm thấy như đánh một quyền vào bị bông mềm nhũn, hàng lông mày giật hai cái như không muốn cùng một tên ngốc ở cùng một chỗ nên bảo Giang Tĩnh Nhi: "Tĩnh nhi, chúng ta mau đi để bọn hắn khỏi chờ lâu."
Giang Tĩnh Nhi gật đầu: "Ta đi dặn dò A Cách một chút để gia gia về hỏi tới, sẽ lo lắng." Nói xong liền quay người đi vào trong khoang thuyền.
Trên boong thuyền chỉ còn Diệp Quân Sinh cùng Bành Thanh Sơn, cả hai vốn xem nhau không vừa mắt nên không khí có chút nhạt nhẽo.
Đột nhiên, con ngươi Bành Thanh Sơn xoay một vòng, hình như vừa nghĩ ra một biện pháp rất hay, hắn tự nhiên nói: "Diệp công tử, đêm nay ngươi cũng không bận rộn gì phải không, hay là ngươi cùng ta đi Ngao Đầu đảo học hỏi mấy vị thiếu hiệp công tử."
Diệp Quân Sinh ung dung nở nụ cười: "Ta là kẻ đọc sách không biết võ công, cũng không quen người nào ở đó, nếu đi khó tránh mất tự nhiên."
Bành Thanh Sơn ha ha cười vô cùng nhiệt tình: "Không sao, bằng hữu của ta mặc dù là cao thủ võ lâm nhưng cũng rất yêu thích ngâm thơ đối đáp, bọn họ đều là người tao nhã, có thể ca hát vang vọng Hà giang, cầm trường kiếm múa quét mây trời, ngươi đi nói chuyện vài câu sẽ quen ngay thôi."
Trong lòng đã có ẩn chứa ý xấu: những thiếu hiệp công tử này ai cũng kiêu căng ngạo mạn, mắt giương rất cao, trong mắt bọn hắn xem thân phận Diệp Quân Sinh còn không bằng cả người hầu thì làm sao có tư cách để nói chuyện. Mời hắn đi rồi trêu chọc một chút cũng đủ làm thành trò hề bôi nhọ mặt mũi, muốn nhanh đào cái lỗ mà chui xuống...
Diệp Quân Sinh trong bụng cười nhạt, từ đáy lòng vốn đã phản cảm từ trong xương tuỷ những kẻ tự cho mình là ưu việt hơn người khác. Cái gì mà thiếu hiệp công tử, chỉ là công tử bột khoác bộ áo trắng, đeo theo bảo kiếm thì tự cho là rất phong lưu. Sau đó đặt một biệt hiệu tự cho là tao nhã. Cuối cùng tìm một đám người cùng chung chí hướng tụ họp lại ca tụng lẫn nhau
Ta khinh!
"Sao? Chẳng lẽ Diệp công tử sợ không dám đi. Hay là xấu hổ không dám gặp người lạ, phải chăng còn là nam nhi đại trượng phu?"
Thấy Diệp Quân Sinh do dự chưa quyết nên Bành Thanh Sơn trực tiếp dùng chiêu khích tướng.
Ánh mắt Diệp Quân Sinh lóe lên: "Nếu Bành đại nhân thành tâm mời, vậy chúng ta cùng đi thôi."
Bành Thanh Sơn mừng thầm: "Dính chiêu này mà ngươi còn dám không mắc câu?" Khi Giang Tĩnh Nhi đi ra liền nói cho nàng biết.
Ý xấu của hắn đương nhiên Giang Tĩnh Nhi nhìn ra được nên vội vàng la lên: "Không được." Nàng nhìn Diệp Quân Sinh: "Đồ ngốc, tới đó ngươi cũng không quen ai thì tới làm gì?"
Diệp Quân Sinh nhún vai một cái: "Chỉ cần nhận biết phong hoa tuyết nguyệt, cần gì phải quen biết người ta?"
"Ngươi!"
Giang Tĩnh nhi thực sự tức giận đến nóng ran người: tên ngốc này đúng là đàn gảy tai trâu, thùng rỗng kêu to, uổng công ta đã lo bò trắng răng... Được, ngươi đi đi rồi lúc bị người ta trêu chọc đến thảm hại không thể thảm hơn, xấu hổ không thể tả thì ngươi sẽ phải hối hận.
Tâm trạng của nàng bỗng nhiên phức tạp, ngay cả nàng cũng không hiểu nổi.
Diệp Quân Sinh báo với muội muội rồi căn dặn nàng nên ở yên ở trên thuyền, không nên chạy lung tung.
Kế hoạch sắp thành công làm Bành Thanh Sơn nhiệt tình như gió mùa xuân, hắn làm một bộ thân thiết kéo tay áo Diệp Quân Sinh như sợ chạy mất con mồi, đến khi qua cầu tới thuyền của mình đang neo gần đấy thì liền gọi người lái thuyền chèo ngay tới Ngao Đầu đảo.
Dọc trên đường đi Giang Tĩnh Nhi vốn bực bội nên cực ít nói, Diệp Quân Sinh vì không có đề tài nên cũng kín miệng, mà cho dù có thì hắn cũng không nói được. Bởi vì thuyền đi rất nhanh, lắc lư dồn dập làm hắn ngấm ngầm có dấu hiệu say sóng, may mà không quá nghiêm trọng, cố gắng chịu đựng, ổn định ý chí, tinh thần mới không bị nôn.
Bành Thanh Sơn ở bên cạnh thấy gương mặt hắn hắn tái nhợt, vành môi nhếch lên cười khinh bỉ: hừ, thì ra là thằng ngốc này say sóng, xem ra không cần phải tới Ngao Đầu đảo, chỉ cần dọc đường đi cũng có thể hành hạ ngươi sống dở chết dở rồi. Thật là một kẻ phiền toái, tưởng rằng đã giải trừ hôn ước đâu ngờ vẫn còn dây dưa ở đây, ngu đần, chống mắt mà xem đại nhân ta làm sao hành hạ chết ngươi...
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Đảo này non xanh nước biếc, linh khí mênh mông. Sau này người ta sửa chữa trên nền đá, xây dựng rất nhiều đình đài lầu các, dần dần trở thành một địa điểm danh lam thắng cảnh của Đạo An Phủ, bình thường có rất nhiều văn nhân, nhà thơ, phú ông, quý nhân đến du ngoạn ngắm cảnh.
Ở trung tâm đảo, có một cái hồ sâu, tên là "Long Đàm", sâu không thể đo, nước hồ xanh biếc trong veo, dù lúc mùa hè đỏ lửa vẫn có khí lạnh toả nhè nhẹ, rất là kỳ dị.
Có lời đồn, hồ này sâu nghìn trượng, nối thẳng đến Long Cung. Lời đồn thật giả thế nào không thể kiểm chứng, nhưng nó truyền lưu ra ngoài, không hề nghi ngờ chính là một tầng ánh sáng thần bí mà bí ẩn phủ lên Ngao Đầu Đảo, càng làm người ta say mê.
Bên cạnh Long Đàm, có một tảng đá lớn hình ngao, có màu xanh nhạt, do tự nhiên tạo thành, sinh động như thật. Nhìn qua tựa như một con cự ngao vừa từ trong hồ leo ra, lắc lư bốn chân muốn đi về phía xa. Mà ở trên lưng đá, có bốn chữ lớn cứng cáp mà mềm mại "Độc chiêm ngao đầu"(*), do thư pháp danh gia đương đại Cố Hảo Đạo viết.
(*)Độc chiêm ngao đầu: tức là đỗ trạng nguyên. Nguồn gốc: Sau khi thi Điện tuyển ra ba người trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa. Lễ quan cho ba người tới yết kiến điện hạ. Lúc này ba người đi tới điện thạch (bức đá ở cầu thang vào điện), trên điện thạch khắc một con rồng cùng một con ngao đầu. Trạng nguyên đứng giữa điện thạch, một mình độc chiếm bức ngao đầu. Vì vậy, sau này gọi độc chiêm ngao đầu chỉ việc đỗ trạng nguyên.
Cố Hảo Đạo, người đời xưng tụng là "Thư Thánh", một chữ nghìn vàng. Mười năm trước, hắn ngao du tới đảo này, nghỉ chân ở đây, gặp kỳ thạch liền vẩy mực múa bút viết xuống một bức chữ. Văn chương lai láng, tuyệt diệu như quỷ phủ thần công. Sau này, Đạo An Phủ mời thợ thủ công giỏi tới khắc chữ, lại còn gia cố bảo vệ, tránh cho gió thổi mưa dầm phá hỏng.
Khuya, bóng đêm mờ mịt, trên đất trống gần Long Đàm, lồng đèn treo cao đến hàng trăm cái, soi sáng cả một vùng như ban ngày.
Bên trong ánh đèn, yến hội náo nhiệt, những nhân vật tuấn kiệt, phong lưu phóng khoáng đang uống rượu tìm vui. Nô tỳ tôi tớ bên cạnh hầu hạ chu đáo, không ngừng rót rượt mang ra món ăn, trực tiếp biến chỗ này thành tửu lâu.
"Ngã dục đạp tuyết khứ, cuồng ẩm tam bách bôi; phi vũ chưởng trung kiếm, hướng vãn bất tu quy." (*)
(*)đại ý: ta đạp trên tuyết, uống cạn ba trăm chén rượu, múa kiếm lung tung, đi mãi không về.
Trong tiệc, một công tử đứng thẳng người, mặt như quan ngọc, ngọc thụ lâm phong, người mặc áo lông chồn, ung dung sang trọng, tay trái nắm một bầu rượu, đưa lên miệng uống không ngừng. Hắn bắt đầu phát cuồng, ra đến một nơi đất trống, tay phải rút ra bảo kiếm bên hông, một tia sắc lạnh loé ra, uốn lượn xoay chuyển, như thêu hoa dệt gấm thật chói mắt.
Một chiêu này ngâm thơ, uống rượu, múa kiếm, phóng đãng ngang ngược, phong thái diễm tuyệt, lập tức dẫn động một tràng tiếng ủng hộ.
"Hảo kiếm pháp!"
"Hảo thơ!"
"Tên là Cuồng Kiếm, Kiếm Sinh quả đúng là không sai."
Ngay lập tức, rất nhiều người vỗ tay kịch liệt.
"Tĩnh Nhi, hắn chính là Vạn Kiếm Sinh, Vạn công tử của Vạn Kiếm Sơn Trang, người đời xưng tụng là 'Cuồng Kiếm', kiếm pháp siêu quần, có cuồng ý, bình thường hắn sẽ không ra tay trước nhiều người. Hiện tại hắn nguyện ý múa kiếm là bởi vì ở đây có Quách tiên tử."
Trong bữa tiệc, tại phía bên phải, chỗ ngồi kém một bậc, Bành Thanh Sơn nhẹ giọng giới thiệu với Giang Tĩnh Nhi, mà Diệp Quân Sinh thì ngồi chỗ kém nhất, đang vùi đầu hưởng thụ cao lương mỹ vị.
“Quách tiên tử” mà Bành Thanh Sơn nói tới có thân hình yểu điệu, trên mặt che một lớp lụa nhỏ, dung nhan như ẩn như hiện, càng lộ ra vẻ thần bí mê người.
Cái gọi là "tiên tử", tất nhiên là danh giá.
Dạ yến lần này, nhân vật chính là Vạn Kiếm Sinh, Quách tiên tử, Bành Thanh Sơn, cùng với Tuế Hàn Sơn Trang Tạ công tử Tạ Minh Viễn”. Còn giang hồ đệ nhất thần kiếm Tạ Hành Không kia bây giờ vẫn chưa thấy tới.
Là "bằng hữu" Bành Thanh Sơn dẫn tới, Giang Tĩnh Nhi đổi thành trang phục nữ, kiều mị xinh đẹp, khí chất hiên ngang không thua gì Quách nữ hiệp, nhất thời thành tiêu điểm chú ý của mọi người; mà Diệp Quân Sinh ăn mặc đơn giản, trực tiếp không bị để ý.
Vạn Kiếm Sinh múa kiếm xong xuôi, cho kiếm vào bao, đứng thẳng hiên ngang, nhận được một tràng tán thưởng. Vỏ kiếm treo lơ lửng bên hông của hắn là làm bằng da cá mập đen thượng đẳng, trên bề mặt khảm nạm mười tám viên đá quý, rực rỡ rạng ngời, sáng loá mắt, càng tôn lên và lộ rõ vẻ xuất chúng phi phàm của hắn.
Hắn đang vênh mặt tự đắc, bỗng nhiên thoáng nhìn chỗ bàn kia một kẻ đầu cũng không ngẩng, hai tay đầy mỡ, đang gặm nhiệt tình một cái đùi gà to, hoàn toàn không có biểu hiện gì. Trong lòng hắn lập tức không vui: "Hừ, Bành Thanh Sơn kéo theo người nào đến, hành vi thô bỉ như vậy, ngồi cùng bàn với hắn đúng là bôi nhọ thanh danh của ta." Hắn liền quát: "Ngươi là con cháu nhà ai, ban ngày không được ăn hay sao? Tướng ăn bẩn thỉu như thế, làm người ta chê cười, còn không mau cút ra."
Tiếng quát ầm ầm, không chút nào khách khí, trước đó Bành Thanh Sơn cũng chưa nói rõ nguyên do, hắn cũng không nể tình.
Diệp Quân Sinh nhai thịt nhồm nhoàm, trả lời chậm rãi: "Tiểu sinh Diệp Quân Sinh, được Bành đại nhân mời đến. Đã đến đây làm khách, các hạ hô to gọi nhỏ có làm đúng đạo tiếp khách không?"
Phản kích sắc bén, đối chọi gay gắt, bầu không khí lập tức căng thẳng.
Người như ngồi trên đống lửa, Bành Thanh Sơn bên kia thầm mắng, nhưng giờ phút này không tiện giải thích.
Vạn Kiếm Sinh tức giận vô cùng, nói với Bành Thanh Sơn: "Thanh Sơn, ngươi sao lại mời tên khách ti tiện như vậy, làm dơ đôi mắt của Quách tiên tử."
"Quách tiên tử" bên kia, đôi mi thanh tú đúng là đang nhíu chặt, gương mặt khó coi, dáng vẻ khó chịu.
Bành Thanh Sơn thong dong điềm tĩnh nói: "Kiếm Sinh huynh đừng nóng, người này chính là một đại danh nhân của Bành Thành Huyện, người đời xưng hắn là mọt sách, không bước chân ra khỏi cửa, bế quan đọc sách đã hơn mười năm, ăn uống bình thường đều dựa vào muội muội nuôi..." Hắn nói tới đây, cố ý dừng lại.
Vạn Kiếm Sinh ngay lập tức nghe thấy ý tứ châm chọc trong đó, ha ha cười lớn: "Thì ra là một phế nhân ngu si, chẳng trách đói khát như thế, sợ rằng cả đời chưa từng nhìn thấy đồ ăn ngon như vậy."
Nghe vậy, sắc mặt Giang Tĩnh Nhi lập tức căng thẳng: "Tới, quả nhiên đã tới..."
Liếc mắt nhìn qua lại thấy Diệp Quân Sinh không hề có dáng vẻ nổi giận, ngược lại thái độ thờ ơ: "Đồ ăn ngon miệng, không biết sao lại có kẻ mặt thật đáng ghét, không biết xấu hổ làm vẻ ta đây, đúng là làm người ta ăn không ngon."
Câu này vừa ra, đã là hoàn toàn khiêu khích rõ ràng.
Bành Thanh Sơn thật không ngờ hắn dám nói chuyện như thế, rất là vui mừng; Giang Tĩnh Nhi thì hô to trong lòng không ổn.
Vạn Kiếm Sinh giận dữ cười: "Tiểu tử, ngươi đã ăn không ngon thì không cần ăn nũa." Hắn bước nhanh tới, muốn động thủ ném hắn ra ngoài, lần ném này sẽ làm ra một vòng cung thật đẹp, khiến đối phương thành trò hề đặc sắc "Chó đói tranh đồ ăn."
Hô!
Không chút suy nghĩ, cũng không rõ trong lòng đang bị gì tác oai tác quái, Giang Tĩnh Nhi liền đứng ra, bảo vệ trước người Diệp Quân Sinh.
Một màn này, đúng là ngoài dự liệu mọi người.
"Vạn công tử bớt giận, Diệp Quân Sinh là đại biểu Giang gia ta mời tới hội thơ, ta không thể ngồi nhìn mặc hắn bị khi dễ..." Nói xong, nàng liền nói với Diệp Quân Sinh: "Diệp Quân Sinh, chủ nhân nơi này không vui, ngươi theo ta đi thôi, tránh cho đắc tội thêm nhiều người."
Diệp Quân Sinh liền gật đầu một cái, thả xuống đất một chiếc đũa vốn nắm chặt trong lòng bàn tay, đứng dậy theo Giang Tĩnh Nhi đi khỏi.
Tất cả ánh mắt bây giờ đều tập trung trên mặt Bành Thanh Sơn, tình cảm Bành Thanh Sơn dành cho Giang Tĩnh Nhi bọn họ đều biết rõ, tất nhiên đã nhìn ra chút ít. Thế nhưng Giang Tĩnh Nhi có thể không quan tâm bị ảnh hưởng, không tiếc đứng ra chịu mọi trách nhiệm, bảo vệ Diệp Quân Sinh. Thậm chí câu "Hắn là đại biểu hội thơ chúng ta" vân vân, ai cũng hiểu là lấy cớ.
Mặt Bành Thanh Sơn giống như bị người tát mạnh một cái, nóng rát, lúc xanh lúc đỏ, cạch cạch, một cái tách ngọc trong lòng bàn tay hắn bị siết tan nát.
Đồng thời với cái tách bị bể nát, cũng lòng tự tin vốn tràn trề của hắn. Vốn hắn muốn mượn chuyện làm nhục Diệp Quân Sinh một phen, thế nào ngờ gậy ông đập lưng ông, tình huống bỗng đảo ngược, kẻ ngược lại mất mặt chính là mình, sát khí bốc lên: ta đặt trọn con tim vào minh nguyệt, nhưng sao minh nguyệt lại soi rọi cống rãnh...
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế