Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 31: Phách mại hội của Kim Ngọc các.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
Sáng sớm, sương trắng mờ mờ bao phủ Linh Nhạc thành, bạch hạc và Trường vĩ chu điểu của vài môn phái dùng để truyền tin liên tục lướt qua tầng không khiến Linh Nhạc thành tô thêm nét phiêu diêu tiên cảnh.
Trong căn tiểu thạch ốc của Ngụy Tác ở thành tây, hai tay gã kết thành pháp quyết, mười tia sét như con rắn lóe lên, kêu tanh tách quấn lại, hình thành một mũi thoa nhọn chừng hai thước.
Ngụy Tác phất tay phải, thiểm điện thoa giáng vào góc tường gần đó, chát một tiếng, điện hỏa hoa chói mắt bùng lên, lớp đá rắn đanh lõm vào một vết chừng một thước vuông.
"Hắc hắc", Ngụy Tác liếc nhìn, nở nụ cười phi thường mãn ý, đoạn ném hai cái túi da đen vào ngực áo, đến Kim Ngọc các ở thành nam.
Hôm nay là ngày phách mại hội diễn ra, nếu khối trung phẩm hàn ngọc bán được giá, gã lại có thêm một món. Ba ngày nay gã tu luyện Kim Xà lôi quyết, sau rốt cũng luyện thành Kim xà lôi thoa. Ngọc bài để miễn phí vào phách mại hội do Nam Cung Vũ Tinh bảo quản nên hôm nay gã theo lời hẹn, đến ngoài phách mại hội trường đợi nàng.
Hội trường chính thức nằm ở Lăng Tiêu phường cạnh Kim Ngọc các, là công trình được mười mấy thương gia lớn quanh đó dựng lên, chuyên môn dùng cho các lần phách mại hội, bên ngoài đều do bạch sắc cự thạch chất lại, điêu khắc các loại hoa văn tinh tế, bốn mái đầu đao rủ xuống, trông cả tòa lầu như muốn bay lên trời.
Ngụy Tác đến Lăng Tiêu phường khi nửa canh giờ nữa phách mại hội mới chính thức bắt đầu, nhưng mọi cửa tiệm trên con đường lớn quanh đó đã đông đặc người. Gã dùng Vọng khí thuật nhìn một vòng, có tới bảy, tám nhân vật lợi hại Chu thiên cảnh nhất trọng trở lên, nhìn vào là thấy sởn gai ốc.
Kỳ thực nhiều tu sĩ tụ tập ngoài Lăng Tiêu phường ngoại không phải định vào phách mại hội, mà coi nơi đông đúc này thành thị trường tự do giao dịch, đem bán mọi thứ.
"Chà! Hắc phong điêu này vẽ tệ quá nhỉ?"
Ngụy Tác đợi ở gần Kim Ngọc các một chốc, ít nhất có năm, sáu người đến bán, khiến gã dở khóc dở cười là một người còn mời gã mua bạch điêu thông thường có vẽ vằn đen.
"Mỹ nữ này sao còn chưa đến, định cho ta leo cây chăng?"
Đợi thêm một chốc, gã chợt lẩm bẩm.
"Ngụy Tác", cùng lúc, gã nghe thấy giọng nói ngọt ngào gọi mình ở phía sau.
"Nam Cung Vũ Tinh? Chà!" Ngụy Tác quay lại, thấy Nam Cung Vũ Tinh cười cười đứng cách không xa. Nhìn một chốc là gã lại ngẩn người.
Nam Cung Vũ Tinh hô nay không mặc hồng sắc nhuyễn giáp bó sát mà mặc bạch sắc háp bào. Tấm áo thanh nhã tô điểm thêm bộ ngực vun cao như man hoang tuyết sơn, pháp bào theo đúng lối lưu hành thịnh nhất trong các nữ tu Thiên Huyền đại lục, hai vạt ngực hơi trễ xuống, lộ ra một khe trắng muốt, dây chuyền đính lục sắc bảo thạch rủ vào đó càng khiến làn da thêm trắng ngần. Trường bào chiết eo một cách dị thường hoàn mỹ, áo rủ xuống chạm đất, hơi kéo lê đi như cái đuôi cá. Nếu Nam Cung Vũ Tinh mặc hồng sắc nhuyễn giáp bó sát lúc trước là chiến sĩ sắc đẹp kinh nhân thì hiện giờ nàng như mỹ nhân ngư từ trong tranh bước ra.
Không chỉ Ngụy Tác, ánh mắt mọi tu sĩ quanh đó đều trợn trừng, nhiều người rất mong mình biến thành sợi dây chuyền lục sắc bảo thạch trước ngực nàng.
Ánh mắt Ngụy Tác ngẩn ngơ khiến Nam Cung Vũ Tinh thoáng ửng hồng gương mặt, bất quá nàng cũng tỏ ra hơi kinh ngạc. Ngụy Tác đã cắt trụi bộ tóc như bị lửa thiêu lúc trước, tóc hiện giờ mới mọc chừng một tấc, trông cũng mi thanh mục tú, tạm coi là anh tuấn.
"Thế nào, không nhận ra hả?" Thấy gã ngẩn người, Nam Cung Vũ Tinh đưa tay vuốt tóc, động tác nàng tô thêm nữ tính, thu hút vô số mục quang nóng bỏng.
"Không biết mỹ nữ này là ai nhỉ.” Không ít tu sĩ trẻ tuổi tu vi không thấp quanh đó đều nhấp nhổm, có mấy người thậm chí định lên làm quen. “Không phải chứ?" Nhưng họ kinh ngạc vì mỹ nữ bốc lửa không rõ lai lịch này lại cùng một tán tu cấp thấp không có gì đặc biệt cùng cất bước như thể quen biết nhau.
"Việc đó... thay đổi hơi nhiều, nhất thời không nhận ra.” Ngụy Tác cười ha hả khỏa lấp, ánh mắt ghen tị chung quanh khiến gã rất dễ chịu, có những tu sĩ dù tu vi cao hơn nữ thì bên mình cũng không có mỹ nữ như gã.
"Ngươi cùng thay đổi nhiều, đầu tóc không còn cá tính như trước.” Nam Cung Vũ Tinh kéo vạt áo mỉm cười, "Đúng rồi, có thấy huynh muội Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi không?"
"Không.” Ngụy Tác lắc đầu, "lần trước họ nói là không chắc sẽ tới, giờ này chưa thấy thì chắc sẽ không đén.”
"Vậy thì chúng ta nên vào nhỉ? Bên trong ít nhất cũng có nơi yên tĩnh nói chuyện.” Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười: "Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.”
"Nói chuyện riêng?" Ngụy Tác cảm giác nụ cười của Nam Cung Vũ Tinh hơi ám muội, lập tức mơ mộng, "có phải mỹ nữ này nhất kiến chung tình với ta, định gửi gắm tấm thân không?"
"Đi thôi", thấy gã không phản đối, Nam Cung Vũ Tinh lại mỉm cười, dương quang buổi sớm ánh xạ lên mái tóc dài, nhuộm ánh vàng nhàn nhạt, mùi thơm đặc hữu của thiếu nữ khiến Ngụy Tác hơi tê dại.
"Nam Cung Vũ Tinh", cùng lúc lại vang lên tiếng gọi rổn rảng.
Ngụy Tác ngoái nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy một nam tử anh tuấn trẻ tuổi mỉm cười đến chỗ Nam Cung Vũ Tinh và gã.
Nam tử này trông trạc tuổi gã, đầu tóc được một chiếc vòng vàng cột lại sau gáy, mặc pháp bào xám nhạt. Pháp bào lại được tơ vàng điểm xuyết mấy viên tinh thạch xanh nhạt, trông càng thanh nhã, khiến nam tử anh tuấn mày kiếm mắt sao này thêm phần khí vũ bất phàm.
Từ hoa văn do tinh thạch và phù văn trên áo phát ra dao động phong hệ pháp lực thì tinh thạch điểm xuyết trên tấm pháp bào này không chỉ để đẹp mắt mà còn công dụng đặc biệt.
"Tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng!"
Ngụy Tác lặng lẽ dùng Vọng khí thuật nhìn sang, trên mình nam tử anh tuấn thân thượng sáng lên năm đạo thần hải quang hoa, cả năm đều sôi trào, rõ ràng công pháp vượt xa Tử Huyền chân quyết của gã. Ít nhất y cũng có lai lịch không thường.
Bất quá khiến gã có cảm giác không vui là nam tử có vẻ lễ mạo đi đến chỗ gã vào Nam Cung Vũ Tinh này cơ hồ không thèm nhìn gã, mục quang chăm chắm vào mình Nam Cung Vũ Tinh.
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 32: Bốn vị trí, rộng rãi.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
"Lý Hồng Lân?" Nam Cung Vũ Tinh hơi nhíu mày, cặp môi đỏ tươi thốt lên tên thanh niên anh tuấn.
"Lúc trước thấy cô nương mặc hồng sắc nhuyễn giáp đã tưởng là người trời rồi, không ngờ cô nương mặc pháp bào kiểu này lại càng đẹp.” Lý Hồng Lân mỉm cười, "tại hạ thấy cô nương hôm nay sẽ lấn át toàn bộ nữ tu trong phách mại hội mất.”
Tận lúc này, Lý Hồng Lân mới nhìn đến Ngụy Tác đứng cạnh Nam Cung Vũ Tinh. Tuy trong lòng cực kỳ khinh thị tán tu có vẻ nghèo mạt này, nhưng y vẫn thản nhiên, trong vẻ ung dung hàm chứa chút trêu cợt. Dáng vẻ này là phong độ của bề trên, phổ thông tán tu sao so được.
"Lý đại công tử, đừng đùa nữa.” Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười thản nhiên, "Thế nào, tiểu hình phách mại hội này mà công tử cũng có hứng thú tham gia?"
"Cô nương cũng đến tham gia phách mại hội đó thôi, cô nương cũng có hứng thú tham gia, tại hạ sao lại không. Điền chưởng quỹ của Kim Ngọc các có bắn tin quy mô lần này không lớn nhưng có mấy vật rất được.” Lý Hồng Lân cười cười.
Ngụy Tác chú ý thấy nam tử tên Lý Hồng Lân này khi nói chuyện, tay vẫn nghịch hai viên yêu đơn lớn cỡ trứng chim câu màu ô kim, bề mặt lấm chấm như kim sa.
Gã biết đó là yêu đơn của tam cấp thượng giai yêu thú Liệt kim thứu. Yêu đơn này không thể trực tiếp phối hợp với linh dược để luyện thành đơn dược đầy linh khí, nhưng nghịch trong tay thì linh khí đặc biệt lại liên tục thấm vào tay, nghe nói linh khí này có thể đề thăng nhục thân cho tu sĩ, khiến thể phách càng tráng kiện. Bất quá giá yêu đơn này chừng sáu mươi viên hạ phẩm linh thạch, tu sĩ thông thường không đem một trăm hai mươi viên hạ phẩm linh thạch ra nghịch.
Nhưng hiện tại Ngụy Tác càng bực đối phương, nam tử này coi gã như không khí, tuy y không trực ní ra thân phận mình nhanh câu đó cũng không khác gì, vì Điền chưởng quỹ của Kim Ngọc các chỉ bắn tin cho vài thế lực lớn trong Linh Nhạc thành.
Ẩn ý của câu này ở chỗ ngươi là cái thá gì, ta và Nam Cung Vũ Tinh nói chuyện, ngươi còn chưa biết điều đi đi?
Ngụy Tác trước giờ không có thói quen nịnh nọt đại thế lực gì đó, hiện tại có lục bào lão đầu thì càng không cần đến ai, Lý Hồng Lân không biết từ đâu mọc ra này lại không thân thích gì với gã, gã đời nào chịu chủ động đi chỗ khác, mang lại niềm vui cho người khác.
Ngụy Tác giả bộ vô liêu, ngáp dài.
"Đây là bằng hữu của cô nương?" Quả nhiên không ngoài ý liệu, Lý Hồng Lân không thể coi gã là không khí nữa, có điều chỉ liếc Ngụy Tác rồi nói một câu suýt nữa khiến gã tức xì khói, "y cũng muốn vào phách mại hội? Nếu y muốn, tại hạ có một ghế quý khách, có thể đưa y đi cùng.”
Dáng vẻ của Lý Hồng Lân tựa hồ coi Ngụy Tác thành kẻ mạt rệp không trả nổi cả linh thạch vào phách mại hội.
"Bất tất như thế.” Không đợi Ngụy Tác nói gì, Nam Cung Vũ Tinh liếc Lý Hồng Lân rồi quay lại mỉm cười với Ngụy Tác, "y cũng có ghế khách quý, tại hạ vốn định cùng y vào đó.”
Lý Hồng Lân hơi ngẩn ra.
"Ha ha! Để ngươi lên mặt!"
Ngụy Tác mỉm cười nghiêm túc, kỳ thực trong lòng nở hoa, thoải mái đến từng lỗ chân lông.
Lúc này gã thấy Nam Cung Vũ Tinh sao mà khả ái, chỉ với biểu hiện này của nàng, bảo gã lấy thân mình ra đền đáp mười tám lần thì gã khẳng định cũng không cự tuyệt.
"Hả? Không biết vị huynh đài này tôn tính đại danh thế nào? Là người của Thiết Sách?"
"Y tên Ngụy Tác, tại hạ có mời y gia nhập Thiết Sách, chỉ là y không có hứng thú.” Nam Cung Vũ Tinh cười tươi như hoa đáp.
Quả thật không hề nể mặt!
Ngụy Tác vừa cố nén xung động ngửa mặt cười vang, vừa lén liếc Lý Hồng Lân, quả nhiên vị thiếu gia phong lưu anh tuấn, luôn giữ khí độ tiêu sái của người bề trên hơi giần giật khóe mắt.
"Bất quá Lý huynh muốn vào cũng cũng không sao, tại hạ đủ chỗ cho bốn người, mà bọn tại hạ chỉ có hai nên khá rộng.” Ngụy Tác lại cười cười bổ sung.
"Bất tất như thế.” Lý Hồng Lân cố rặn cười, "Đợi khi phách mại hội kết thúc sẽ gần gũi với Ngụy huynh cũng được.”
Đoạn y ngừng lại, tựa hồ định mời Nam Cung Vũ Tinh vào cùng chứ đừng đi với Ngụy Tác nhưng rồi y nén được, dù sao y cũng không ngốc, biết đắc tội với một tu sĩ thân phận bất minh, tựa hồ có đôi chút lai lịch là việc không khôn ngoan gì.
...
Cả ba đến trước Lăng Tiêu phường.
Lý Hồng Lân đi trước, Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh đi chậm rãi, giữ khoảng cách nhất định với y.
"Nam Cung Vũ Tinh, y là ai hả? Bọn ta vừa bảo y là có bốn chỗ khách quý, lúc vào nhỡ mày là chỗ thường thì chả phải bị y cười nhạo sao?" Ngụy Tác lén ghé tai Nam Cung Vũ Tinh thì thầm.
"Chuyện đó thì ngươi yên tâm. Kim Ngọc các rất biết cách làm sinh ý, ngọc bài ta nhận đúng là ghế khách quý do Điền chưởng quỹ sắp xếp.” Nam Cung Vũ Tinh cũng kề tai gã, "Lý Hồng Lân là thiếu cung chủ Kim Thứu cung.”
"Thiếu cung chủ Kim Thứu cung?" Ngụy Tác hiểu ngay vì cớ gì Lý Hồng Lân lại cầm hai viên yêu đơn Liệt kim thứu để chơi. Từ một, hai vạn năm trước đã có những môn phái và tán tu phát hiện ra phương pháp thuần phục và nuôi một số loại yêu thú, hiện tại có một số môn phái chuyên môn nuôi dưỡng yêu thú, Kim Thứu cung là một.
Kim Thứu cung nghe nói có mấy cách nuôi dưỡng mấy loại tam cấp yêu thú và nhị cấp yêu thú, bình thường nguồn thu nhập lớn nhất là bán yêu đơn, chỉ là yêu đơn của yêu thú được nuôi này không so được với yêu thú ngoài thiên nhiên. Yêu thú lớn nhờ dược vật và linh dược có nhược điểm nhất định so với yêu thú bình thường.
Kim Thứu cung cũng có mấy tu sĩ lợi hại đạt đến Phân niệm cảnh, tại Linh Nhạc thành cũng là đại thế lực hàng đầu.
"Chắc y có ý với cô nương?" Ngụy Tác lại thì thầm vào tai Nam Cung Vũ Tinh, "Bất quá có vẻ cô nương không có ý gì với y.”
"Đúng, ta muốn đem ngươi ra làm bia đỡ đạn, thế nào, sợ hả?" Nam Cung Vũ Tinh nói.
Ngụy Tác cười hắc hắc: "Thế nào, với tại hạ mà đủ làm bia đỡ đạn hả?"
Nam Cung Vũ Tinh nói thật lòng, "hình như gần đủ.” Nói đoạn phì cười.
Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh vì không muốn Lý Hồng Lân nghe thấy nên thì thầm, nhưng trong mắt người khác, nhất là nhưng người biết Nam Cung Vũ Tinh thì khác. Đại mỹ nữ nổi danh của Thiết Sách lại cực kỳ thân mật với một tu sĩ cấp thấp, thì thầm vào tai nhau, thật ra tu sĩ bình thường đó là thần thánh phương nào?
Nhất là Lý Hồng Lân đi trước, nghe thấy tiếng cười của Nam Cung Vũ Tinh ở phía sau thì trong lòng dâng lên niềm ghen tức.
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 33: Ngụy đại phù sư.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
"Với thực lực của phường thị như Kim Ngọc các, không cần Thiên Nhất môn bảo vệ, thì dù cao thủ Phân niệm cảnh đến quấy rối cũng bị lãnh đòn nhỉ?"
Tại cửa Lăng Tiêu phường có bốn hoa phục tu sĩ mang tiêu ký Kim Ngọc các. Ngụy Tác dùng Vọng khí thuật nhìn sang chỉ thấy cả bốn đều rực sáng cùng tiếng ầm ầm như nước chảy, không biết rõ cụ thể, không ngờ giá bốn tu sĩ ở cửa nghênh tiếp khách nhân vào phách mại hội lại đều là nhân vật tu luyện đến Chu thiên cảnh.
Xem ra đỉnh cấp phường thị ở Linh Nhạc thành cũng có thực lực tương đương với một môn phái, chỉ là thủ đoạn kiếm linh thạch khác nhau.
Ngụy Tác thấy Lý Hồng Lân cũng lấy ra một tấm hồng sắc ngọc phù, gã hớn hở vì tấm ngọc phù đó tựa hồ chỉ khắc một chữ "Tam", tức là Lý Hồng Lân tối đa đưa thêm được hai người nữa cùng vào.
Ngọc phù của Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh lại cho phép tới bốn người vào, cao hơn Lý Hồng Lân một cấp, chả trách y nghe Ngụy Tác nói vị trí của hai người rộng rãi thì giật giật khóe mắt, không bảo hai người theo y vào nữa.
Bốn hoa phục tu sĩ Chu thiên cảnh xem ngọc phù của Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh rồi thì rất lễ mạo mời cả hai vào, mới vào đến cửa lại có hai hoa phục thiếu niên dẫn đường.
Hành lang Lăng Tiêu phường cách mấy chục bước lại khảm một viên dạ minh châu, viên nào cũng lớn hơn viên của Ngụy Tác mua nhiều, chiếu sáng cả hành lang. Trên cột trụ hai bên hành lang có khảm tinh kim màu sắc đặc biệt tổ thành nhiều hình trân cầm dị thú. Nền rải noãn ngọc màu vàng nhạt khiến người đi vào Lăng Tiêu phường đều có cảm giác ấm áp, xa hoa.
Trên hành lang còn có mấy bức tượng mỹ nữ bưng như ý hoặc bình hoa khiến Ngụy Tác quan sát rất lâu. Trong mấy bức này có một bức rất giống Thủy Linh Nhi, mấy bức khác cũng không kém sắc là bao, hiển nhiên đều chiếu theo dung nhan mấy mỹ nữ nổi danh nhất tu đạo giới Thiên Huyền đại lục để điêu khắc.
Ngụy Tác chợt nghĩ Nam Cung Vũ Tinh đi cùng mình mà gã đã vênh vang thế này, nếu là mỹ nữ nổi danh như Thủy Linh Nhi đi cùng thì còn đến thế nào nữa?
Bên trong Lăng Tiêu phường chia làm hai tầng, bên dưới là đại sảnh có sáu cây bàn long đại trụ nâng đỡ, sáu cây trụ đều dùng gỗ màu đỏ tía điêu khắc thành, sáng bóng lên, tứ phía đều đều treo nhung đỏ, phía bắc đại sảnh là một bình đài gồm chín bậc thang, ánh nắng từ ngoài được cửa sỏ bằng lưu ly trên đỉnh điện chiết xạ chiếu thăng xuống bình đài.
Hiển nhiên bình đài này là chỗ bày vật phẩm đấu giá.
Điện sảnh rộng lớn bày ít nhất ba trăm cái ghế, giữa mỗi ba, bốn cái ghế lại được dây mây đan lại thành một phòng riêng nho nhỏ. Tầng hai là một khán đài vòng quanh đại sảnh, gồm nhiều phòng quý khách, từ đó nhìn xuống sẽ thấy toàn bộ điện sảnh.
"Ha ha, Kim Ngọc các quả nhiên chu đáo, đãi ngộ thế này, về sau có đồ tốt không bán cho họ cũng khó.”
Hai hoa phục thiếu niên quả nhiên dẫn Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh vào một gian khách quý ở phía đông lầu hai. Tuy biết rõ Nam Cung Vũ Tinh từng dự phách mại hội không chỉ một lần, nàng nói là không sai nhưng thấy gian phòng riêng này, Ngụy Tác vẫn thấy dễ chịu khôn tả.
Gian phòng rất rộng, trải thảm lông màu đỏ không hiểu da của loại yêu thú nào chế thành, trừ bốn chiếc ghế gỗ đỏ dựa vào khán đài thì còn mấy kỷ trà, đừng nói hai người mà dù mười người vào đây cũng thoải mái.
"Chuyện gì hả?"
Nhìn xuống bên dưới, đại sảnh phách mại hội đã có hơn trăm tu sĩ, Ngụy Tác lại định sử dụng Vọng khí thuật nhưng lập tức hơi biến sắc, chân nguyên mới lưu động thì cảm giác lạnh như nước bao phủ lấy mình gã, Vọng khí thuật trực tiếp mất công hiệu.
"Thế nào, định dùng thuật pháp hả?" Nam Cung Vũ Tinh thấy gã hơi biến sắc thì cười mỉm, "bên trong Lăng Tiêu phường đặc biệt bố trí Thất diệt pháp trận, dù tu sĩ Kim đơn cảnh ở đây thi triển thuật pháp, uy lực cũng sẽ đại giảm, tu sĩ cấp thấp hơn không cách nào thi triển thuật pháp ở trong này.”
"Có pháp trận lợi hại như thế?" Ngụy Tác thở phào, pháp trận lợi hại đến đâu, gã cũng không định cướp bóc gì, chỉ cần không phải Vọng khí thuật có vấn đề gì là được. “Đúng rồi", Ngụy Tác đột nhiên nghĩ ra, quay sang hỏi Nam Cung Vũ Tinh: "Ban nãy cô nương nói là muốn nói chuyện riêng gì đó với tại hạ??"
"Kỳ thực cũng không có gì, Ngụy đại phù sư.” Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười, ghé sát tai gã: "Hỏa cầu phù của ngươi luyện chế rất khá.”
"Ngụy đại phù sư?!"
Nếu người khác nhìn vào sẽ thấy Nam Cung Vũ Tinh kề tai gã thì thầm, dáng vẻ rất thân mật, nhưng bốn chữ này lọt vào tai khiến thân thể Ngụy Tác cứng lại.
"Ngươi đừng phủ nhận, ta đã điều tra kỹ rồi, ngươi tên Ngụy Tác, cách đây chưa lâu còn là tu si Thần hải cảnh lưỡng trọng, vì tóc người rất có cá tính nên ta tìm được cả mấy người thấy ngươi nhặt được Hỏa cầu phù tại Hắc Bào đàm, người ta bảo ngươi kiếm được hơn trăm tấm Hỏa cầu phù, sau đó ta tra ra ngươi đã bán hết. Nhưng trên mình ngươi lại còn nhiều Hỏa cầu phù như thế, còn nữa, gần đây ngươi vẫn mua Hỏa hạt, lẽ nào Hỏa cầu phù đặc biệt của ngươi có liên quan đến Hỏa hạt?" Nam Cung Vũ Tinh hơi đắc ý, nói với gã.
"Mỹ nữ, rỗi hơi điều tra ta làm gì?" Ngụy Tác cực kỳ bức bối, "ngươi rỗi việc thì đi mua pháp y thật đẹp, tìm linh thảo dưỡng da mặt, dưỡng da có phải tốt không.”
"Thế nào, ngươi thấy mặt ta khó coi lắm hả?" Nam Cung Vũ Tinh cố ý ghé sát Ngụy Tác, da nàng được bạch sắc pháp bào tô điểm càng mịn màng như ngọc, bất quá hiện tại Ngụy Tác không còn lòng dạ nào nhìn vào cái khe trắng ngần khiến máu mũi đổ ra đó, cười khổ, "xem ra ta không thừa nhận thì ngươi cũng không tin, thật ra ngươi có ý gì ?"
"Sau này bán Hỏa cầu phù cho ta, có thể giảm giá không?"
"... , nói đi, giảm thế nào?"
"Đùa mà ngươi tưởng thật hả?" Nam Cung Vũ Tinh bật cười nhưng rồi lập tức nghiêm túc, "Bất quá ta không hiểu ngươi nghĩ gì, ngươi là luyện phù sư, khẳng định sẽ có nhiều đại môn phái tranh nhau mời gia nhập, hà tất mạo hiểm đi giết yêu thú kiếm linh thạch tu luyện.”
"Ngươi còn chưa biết công thức này và lục bào lão đầu là thế nào, biết rồi khẳng định không nói thế.” Ngụy Tác nghĩ thầm, bề ngoài lại lắc đầu, "ta không thíc suốt ngày từ sáng đến tối luyện phù, đi giết yêu thú tự do hơn, ta không thích bị ước thúc.”
Nam Cung Vũ Tinh gật đầu hiểu ý, nàng biết trên đời còn nhiều người coi nhiều thứ quan trọng hơn lợi ích thuần túy, nhìn gã một chốc rồi lại ghé tai thì thầm, "yên tâm đi, ta sẽ giữ bí mật.”
"Giữ bí mật? Không cần ta làm gì hả?" Ngụy Tác hơi bất ngờ.
"Gì hả, thích ta đòi hỏi sao?" Nam Cung Vũ Tinh cười ha hả, "vậy sau này ta có việc gì, ngươi không được cự tuyệt.”
"...!"
Ngụy Tác đang nghĩ có nên thay tên đổi họ, tìm nơi khác ở hay không thì đột nhiên thấy trong gian khách quý bên trái có người nhìn đến chỗ gã cùng Nam Cung Vũ Tinh, nhìn lại thì lập tức lầm bầm, đúng là đồ ngốc! Kẻ đó là Lý Hồng Lân phong lưu anh tuấn, gian của y cách Ngụy Tác, Nam Cung Vũ Tinh không xa, nói ta một chú là song phương đều nghe rõ.
Quan trọng nhất là gian của Lý Hồng Lân trông có vẻ lớn hơn, xa hoa hơn gian của Ngụy Tác, rõ ràng vì muốn lên mặt, y đã tìm người ở phách mại hội để lấy một gian to hơn, lại ở gần chỗ gã.
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 34: Hợp hư đan.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
Cả tầng hai Lăng Tiêu phường có chừng bốn, năm chục gian quý khách, có lẽ vì là tiểu hình phách mại hội nên chỉ chừng hơn hơn hai chục gian có người, ai cũng lặng lẽ, ngồi lùi lại, không như Lý Hồng Lân cố ý khiến Ngụy Tác thấy mình vênh vang.
Một chốc sau, tại đại sảnh đã tụ tập gần hai trăm tu sĩ, Điền chưởng quỹ mặc tử sắc bào của Kim Ngọc các từ từ đi lên bình đài, chào hỏi tất cả xong thì lập tức phách mại hội chính thức bắt đầu.
"Đây là Ngân cương tinh, thượng phẩm tinh kim để luyện khí. Giá khởi điểm là năm trăm viên hạ phẩm linh thạch.”
Một hoa phục thiếu niên thác bưng hộp ngọc đến bên Điền chưởng quỹ mở ra, vật đầu tiên của phách mại hội, là một khối ngân sắc tinh kim lớn cỡ nắm tay lấp lánh trong hộp, cùng khí tức lạnh lẽo.
"Chà, đó là Ngân cương tinh?!" Ngụy Tác hoàn toàn bị thu hút chú ý.
Ngân cương tinh là tinh kim rất dẻo, cho một chút vào khối tinh kim thông thường là độ dẻo sẽ tăng lên. Tinh kim này là nguyên liệu được các tu sĩ tìm cách có được khi luyện chế phi kiếm. Chỉ cần cho một chút Ngân cương tinh vào tinh kim tầm thường thì phi kiếm luyện chế ra sẽ có phẩm chất cao hơn nhiều, lưỡi kiếm cũng sắc bén hơn nhiều.
Phi kiếm là pháp bảo luyện chế khá đơn giản với đối với tu sĩ Thiên Huyền đại lục, Ngụy Tác đã thấy một vài tu sĩ lợi hại luyện được phi kiếm xuất thủ, uy lực quả thật thập phần kinh nhân, tuy nhiên phi kiếm tầm thường nhất cũng cần tu vi Chu thiên cảnh lưỡng trọng mới thi triển được, vì chân nguyên của tu sĩ thấp hơn chỉ khống chế được phi kiếm ở cự ly rất gần người, không có tác dụng gì lắm. Với tu vi của gã không thể sử dụng được phi kiếm, những nghĩ đến uy lực cùng một khối Ngân cương tinh có thể nâng cao phẩm chất của phổ thông phi kiếm thì gã vẫn thèm muốn.
Không ít tu sĩ Chu thiên cảnh tham gia phách mại hội nên tất nhiên sẽ bán được.
"Năm trăm viên hạ phẩm linh thạch, ta mua!" Quả nhiên, Điền chưởng quỹ giới thiệu đơn giản vừa dứt, một trung niên tu sĩ gầy gò mặc hồng sắc pháp y, mặt mũi nhăn nhúm giơ tay nói to.
Tức thì mọi ánh mắt đổ dồn vào tu sĩ đó.
"Sáu trăm viên hạ phẩm linh thạch!"
Đột nhiên, trong gian khách quý gần như đối diện với gian của Ngụy Tác vang lên giọng nói khàn khàn trả giá.
"Sáu trăm năm mươi viên hạ phẩm linh thạch!"
Hồng y tu sĩ quay phắt lại, nhìn vào gian đó với mục quang cực kỳ lăng lệ.
Giọng nói khàn khàn trong gian quý khách đó không hề e dè, bình thản tiếp lời: "Bảy trăm viên hạ phẩm linh thạch.”
"Tám trăm viên hạ phẩm linh thạch!" Hồng y tu sĩ cười gằn, mắt ánh lên sát ý.
"Một nghìn viên!" Người ở trong gian quý khác vẫn nhạt nhẽo nói.
Một nghìn viên!
Cả đại sảnh sôi lên. Tuy Ngân cương tinh khá hiếm, với người đang cần thì một nghìn hạ phẩm linh thạch không là gì nhưng mở miệng là nâng giá thêm hai trăm viên hạ phẩm linh thạch, giọng nói trong gian quý khác đó nhạt nhẽo, cơ hồ đối tăng thêm bao nhiêu linh thạch cũng nhất định mua bằng được khối Ngân cương tinh.
Hồng y tu sĩ ngây người, hung quang dịu hẳn đi, không trả giá thêm nữa, y biết người tùy tiện trả giá một nghìn viên hạ phẩm linh thạch nhi thì mình không chạm vào được.
Không còn ai tăng giá, trong lúc Ngụy Tác sờ túi linh thạch của mình, nhìn xuống với vẻ thèm thuồng, hoa phục thiếu niên đứng cạnh Điền chưởng quỹ bưng Ngân cương tinh đến cho vị khách trong gian khách quý.
Vật đầu tiên đã dẫn dến tranh giành, bầu không khí trong phách mại hội trường sôi lên.
"Đây là nội đơn tứ cấp trung giai Thực thạch thú, giá khởi điểm là ba trăm viên hạ phẩm linh thạch.”
"Chà, toàn đồ tốt!"
Vật đấu giá thứ hai là một viên yên đơn Thực thạch thú thổ hoàng sắc, phát ra mùi đất tanh nồng, tứ cấp trung giai yêu đơn giá trị khoảng hai trăm viên hạ phẩm linh thạch, nhưng nội đơn Thực thạch thú có nguyên chi khí đặc biệt, công hiệu rất lớn với người tu luyện thổ hệ thuật pháp hơn nữa Thực thạch thú trời sinh có năng lực thổ độn, thấy có động tĩnh là chui xuống đất ngay, rất khó bắt. Điền chưởng quỹ ra giá ba trăm viên hạ phẩm linh thạch, Ngụy Tác biết là hơi thấp.
Quả nhiên chỉ thoáng sau, viên nội đơn Thực thạch thú được một tu sĩ mặt mũi hơi vàng vọt, trông có vẻ tu luyện thổ nguyên thuật pháp nào đó dùng năm trăm viên hạ phẩm linh thạch mua được.
"Tiếp theo là Thiên sương giáp...”
Bảo vật này luyện từ vỏ tứ cấp yêu thú Băng ngô, lực phòng ngự thập phần kinh nhân, hơn nữa còn có thể kích phát ra băng hàn chi khí, nhưng bảo giáp này không nhẹ, thích hợp với tu sĩ theo lối cương mãnh như Diệp Tiêu Chính, Ngụy Tác tuy thèm muốn nhưng không thấy hứng thú nhiều.
Năm sáu vật tiếp theo toàn là nguyên liệu đặc hữu để luyện chế vài loại pháp bảo và pháp khí, ví như Hỏa long tinh hàm chứa chân hỏa nhiệt lượng kinh nhân, Thiên niên thiết tiêu mộc rất dễ kết hợp với nguyên khí, dùng để luyện chế mộc hệ pháp bảo, Phong linh thạch có thể khiên pháp bảo tự nổi được, giảm bớt trọng lượng. Ngụy Tác biết lục bào lão đầu có nhiều cách luyện chế pháp bảo chỉ là gã hiện tại tu vi không đủ nên lão không cho biết, những thứ này cũng như Ngân cương tinh không có tác dụng gì với gã.
"Tiếp theo là Hợp hư đơn, do đơn sư Trân Bảo các Cơ Nhã đích thân luyện chế, tu sĩ Phân niệm cảnh trở xuống, uống và là trực tiếp đột phá nhất giai, nhưng dược tính có tác dụng phụ nhất định với thần hải và nhục của tu sĩ, trong năm năm tiếp theo tu vi khó lòng tiến bộ, giá khởi điểm một nghìn hạ phẩm linh thạch.”
Điền chưởng quỹ lấy ra một vật khiến mọi tu si, kể cả Ngụy Tác đệ khẽ kinh hô.
Một viên đơn dược màu đỏ, lớn cỡ trứng chim câu đặt trong hộp vàng.
Hợp hư đơn, dùng yêu đơn Hợp phong thú và Thiên hư huyết điểu phối hợp với linh dược khác luyện chế ra, luyện chế cực khó nhưng rất nổi danh tại Thiên Huyền đại lục. Ví như một tu sĩ đấu với yêu thú hoặc địch nhân, kém hơn một chút mà không đánh lai, có thể bị đối thủ giết chết, lúc đó mà có một viên đơn dược trực tiếp đề thăng nhất giai tu vi để xoay chuyển càn khôn thì còn gì bằng. So với tính mạng, đừng nói năm năm không thể tăng tiến tu vi, dù năm mươi năm thì tính mạng vẫn quan trọng hơn, hà huống có người trong năm năm chắc gì đột phá được nhất giai tu vi.
Đơn dược này khẳng định sẽ được tranh nhau, giá sẽ rất kinh nhân. Hơn nữa đơn dược còn do băng tuyết mỹ nữ của Linh Nhạc thành là Cơ Nhã luyện chế, Ngụy Tác chưa từng gặp Cơ Nhã, nhưng nghe đồn băng tuyết mỹ nữ được coi là đệ nhất mỹ nữ trong thành, chỉ thế đã có không ít người theo đuổi.
"Một nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch!"
Ngụy Tác cũng muốn mua nhưng đúng như gã đoán, cái giá đầu tiên từ góc phía tây dãy quý khách phát ra đã khiến gã dù bán cả nội khố đi cùng không mua được.
"Bốn nghìn viên hạ phẩm linh thạch!"
Sau cùng Hợp hư đơn do băng tuyết mỹ nữ Cơ Nhã đại danh đỉnh đỉnh luyện chế được bán với giá kinh người là bốn nghìn viên hạ phẩm linh thạch.
Ngụy Tác thèm muốn gần chết cũng đành rơi lệ đứng nhìn.
Gần đây gã liên tiếp phát tài, hơi có cảm giác của kẻ mới phất, nhưng so với các tu sĩ ở phách mại hội thì gã thấy mình quá mạt rệp.
"Xen ra phải cố gắng kiếm linh thạch mới được!"
"Kim ti phù bút! Dùng lông đuôi tứ cấp yêu thú Kim tông thú luyện chế, tinh phẩm của Lạc Nguyệt thành Thiên Công phường, giá khởi điểm ba trăm viên hạ phẩm linh thạch.”
Vật tiếp theo khiến gã ngẩn người.
Một cây kim sắc phù bút thẳng đứng nằm yên lặng trên lớp gấm đỏ lót khay gỗ. Cây phù bút lớn cỡ ngón tay do lông đuôi màu vàng rực chế tạo thành, khó mà tưởng tượng được sợi lông đuôi yêu thú lại thô như thế.
Tiếp xúc với lục bào lão đầu lâu, kiến thức của Ngụy Tác tăng tiến nhiều, biết phù bút tốt sẽ hút máu Hỏa hạt đều hơn, vẽ trên phù chỉ trơn hơn, khiến phẩm chất phù lục và xác suất luyện phù thành công cao hơn.
"Thế nào, Ngụy đại phù sư, động lòng rồi hả?" Thấy thần sắc Ngụy Tác, Nam Cung Vũ Tinh lại khẽ cười vào tai gã.
"Động lòng thì làm sao, động lòng cũng không mua được.” Ngụy Tác cực kỳ ấm ức.
"Động lòng thì mua đi, muốn mượn mấy trăm linh thạch thì ta có.” Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười.
Thông Thiên Chi Lộ Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Chương 35: Đừng vội vã.
Nhóm Dịch: Cong Tu Bac Lieu
Nguồn: Sưu Tầm
Ngụy Tác triệt để động lòng.
Dù xác suất luyện phù thành công tăng thêm một phần nhưng tích lũy lâu dài cũng không nhỏ, hiện tại Ngụy Tác đổi hết trung phẩm và hạ phẩm linh thạch được chừng hơn hai trăm viên hạ phẩm linh thạch. Có điều không thể sử dụng hết, chí ít phải bớt lại một trăm viên để vu tu luyện và trả tiền mua Hỏa hạt.
Giá khởi điểm Kim ti phù bút tuy chỉ ba trăm viên hạ phẩm linh thạch nhưng theo kinh nghiệm lúc trước, giá thành giao ít nhất cũng sáu trăm viên.
Ít nhất phải mượn được năm trăm viên hạ phẩm linh thạch mới đủ.
"Mấy trăm linh thạch... ta chỉ còn một trăm hạ phẩm linh thạch, thật ra cô nương có bao nhiêu viên?" Ngụy Tác nhìn Nam Cung Vũ Tinh, lòng tay ướt mồ hôi.
"Đúng là.” Nam Cung Vũ Tinh hơi buồn cười: "Đại khái chừng bảy trăm viên hạ phẩm linh thạch.”
"Bảy trăm viên hạ phẩm linh thạch, đúng là tiểu phú bà.” Ngụy Tác kích động suýt rơi lệ, hưng vẫn chưa yên tâm mà hỏi tiế, "nếu ta không trả được ngay thì sao? Ngươi có điều kiện kèm theo không?"
Nam Cung Vũ Tinh trợn tròng trắng lên, "ngươi đúng là phiền hà, thật ra có mượn không, không mượn coi như ta chưa nói gì, đằng nào ngươi cũng không dám mang bán nhiều Hỏa cầu phù, nếu không trả được thì ta lấy Hỏa cầu phù bù và, pháp phù này ta vẫn dùng.”
"Mượn, đồ ngốc mới không mượn!" Lúc đó trong đại sảnh đã có người tăng giá thành ba trăm năm mươi viên hạ phẩm linh thạch, Ngụy Tác vội kêu to, "Bốn trăm viên!"
"Bốn trăm năm mươi viên!" Dưới đại sảnh vang lên tiếng tranh giá cùng gã.
"Năm trăm viên!" Ngụy Tác chưa từng mua thứ gì quý đến thế, lúc hô lên không khỏi nghiến răng.
"Năm trăm năm mươi viên!" Tu sĩ mặc áo da ở dưới do dự một chút, tăng thêm năm mươi viên linh thạch.
"Một cây phù bút thôi mà, có gì để tranh đâu.” Ngụy Tác bực bội kêu thầm nhưng vẫn tăng giá: "Sáu trăm viên!"
Mấy tu sĩ vốn đang canh tranh lập tức lắc đầu, từ bỏ ra giá, họ không biết thân phận Ngụy Tác mà chỉ cho rằng trong gian quý khách đó là nhân vật có lai lịch không nhỏ, hơn nữa sáu trăm viên hạ phẩm tinh thạch không hề nhỏ với chế phù sư bình thường, quả thật không chế phù sư nào có thể luyện chế Hỏa cầu phù thu được lắm lợi lộc như Ngụy Tác.
"Phù... " Ngụy Tác thở phào, cũng may chế phù sư khá hiếm tại Linh Nhạc thành không thì sẽ không ít người cạnh tranh.
"Bảy trăm viên hạ phẩm linh thạch!"
Thấy không còn ai trả giá thêm, hoa phục thiếu niên chuẩn bị bưng Kim ti phù bút lên gian quý khách của Ngụy Tác thì một giọng uể oải vang lên từ gian bên trái.
"Chà, đồ trẻ con ngu xuẩn!" Ngụy Tác suýt nữa trước mắt tối sầm, bị chọc giận ngất xỉu.
Người lên tiếng tranh giá là Lý Hồng Lân trông thập phần phong lưu, anh tuấn tiêu sái.
"Tám trăm viên hạ phẩm linh thạch!" Đã trả đến bảy trăm, Ngụy Tác không muốn bỏ cuộc, nghiến răng tăng thêm một trăm.
"Chín trăm viên hạ phẩm linh thạch!" Lý Hồng Lân thản nhiên tăng giá.
"Chà!" Ngụy Tác triệt để tắt tiếng, gã khẳng định Lý Hồng Lân vị tất cần gì cây phù bút này, qua cách đổi gian là biết y cố ý chèn ép gã. Ngụy Tác hiện tại thống hận mình không có nhiều linh thạch, phủ bằng không dù ném linh thạch cũng phải ném chết y. Nhưng chín trăm viên hạ phẩm linh thạch là cực hạn của gã, tăng thêm thành một nghìn dù Lý Hồng Lân bỏ cuộc thì hiện tại gã cũng không thể chịu được giá đó.
"Để ta đến mắng y.” Nam Cung Vũ Tinh cũng hơi nổi giận, đứng dậy định đi sang.
"Không cần vội, đợi chốc nữa xem có gì hay không hẵng tính.” Nhưng khiến nàng ngạc nhiên là Ngụy Tác lại kéo nàng xuống, thản nhiên buông một câu. Nàng lấy làm lạ ngoái lịa nhìn, Ngụy Tác vẫn ra vẻ bực mình cùng tựa tựa kiểu nhà giàu tiếc tiền. Nhưng khi gã khẽ kéo nàng thì thầm mấy câu thì nàng biết gã đang giả bộ.
Nam Cung Vũ Tinh không đoán được gã định giở trò gì, đang giữ mối hồ nghi ngồi xuống.
"Thần mộc lô!"
"Hủ độc bức non!"
... Mấy vật tiếp theo đều là bảo bối đặc biệt, Thần mộc lô là đơn lô có thể dùng để luyện chế linh đơn, đồng thời nâng cao phẩm chất mộc hệ đơn dược, Hủ độc là tứ cấp sơ giai yêu thú, lúc thành niên xòe hai cánh có thể đến mấy trượng, tu sĩ thuần hóa xong có thể đem làm phi hành tọa kỵ, độc dịch do độc bức phun ra cũng có uy lực thập phần lợi hại.
Nhưng Ngụy Tác đã có tính toán nên không lên tiếng trả giá.
"Nạp bảo nang, không gian nội bộ ước chừng ba mươi trượng vuông, khởi điểm chín trăm hạ phẩm tinh thạch!"
Đợi khi Điền chưởng quỹ đưa ra giá xong, toàn đại sảnh lại sôi lên.
Nạp bảo nang nhìn bề ngoài chỉ mấy thước, nhưng không gian bên trong rất lớn, đeo trên mình cũng không cảm nhận được trọng lượng của vật phẩm mang theo. Pháp bảo này đối với mỗi tu sĩ, nhất là những tán tu quen đeo mọi thứ đáng tiền trên mình thì cực kỳ trân quý.
Không chỉ vậy, khi giết được yêu thú to lớn, hoặc phát hiện khoáng thạch thể tích lớn một chút, nhất thời không mang đi được đành chỉ chỉ lấy những bộ phậm trị giá nhiều linh thạch nhất, còn lại đành nén lòng bỏ đi. Có pháp bảo này sẽ lấy được toàn bộ, không bỏ đi một viên linh thạch nào.
Nạp bảo nang thượng phẩm và nạp bảo giới chỉ thậm chí nhét vừa mấy vạn cân, nạp bảo nang trông như làm bằng da dê úa vàng này tối đa nhét vừa vật có thể tích ba mươi trượng vuông, so với nạp bảo nang cấp thấp chỉ nhét vừa hai trượng vuông thì đã hơn nhiều rồi.
Toàn Thiên Huyền đại lục không có bao nhiêu luyện khí sư có thể luyện chế nạp bảo nang, nó là bảo vật vô giá, không phải lúc nào cũng mua được.
"Một nghìn hai trăm hạ phẩm linh thạch!" Ngụy Tác nãy giờ không động tĩnh gì trực tiếp đưa ra cái giá cao hơn giá khởi điểm ba trăm viên hạ phẩm linh thạch.
"Ngụy Tác! Ngươi... " Nam Cung Vũ Tinh nhợt nhạt mặt mày, biết cả mình và gã cộng lại cũng không đủ ngần ấy linh thạch.
"Nạp bảo nang hiếm có, tại hạ rất thích.” Ngụy Tác vừa dứt lời, Lý Hồng Lân ở gian bên cũng lẩm bẩm rồi nhạt giọng: "Một nghìn ba trăm viên hạ phẩm linh thạch.”
"Đừng hô nữa, bằng không vạn nhất ngươi mua được mà không trả nổi linh thạch, sẽ bị thanh trừ hết mọi thứ trên mình, vĩnh viễn không thể giao dịch với bất kỳ phường thị nào tại Linh Nhạc thành, thậm chí ngươi sẽ bị trực tiếp đuổi khỏi Linh Nhạc thành!" Nam Cung Vũ Tinh sợ Ngụy Tác lại trả giá, lập tức nhợt nhạt mạt mày nhắc gã.
"Nam Cung Vũ Tinh muội muội, thật xin lỗi.” Khiến nàng há hốc miệng là Ngụy Tác đúng lúc đó buông ra một câu, "linh thạch của ta hơi thiếu, Kim ti phù bút ban nãy muội thích mà ta không mua được, hiện tại muội thích nạp bảo nang này mà linh thạch của ta không đủ... Chi bằng chúng ta đợi xem chốc nữa có gì muội thích không?"
Vừa gọi Nam Cung Vũ Tinh muội muội vừa nói vậy, Ngụy Tác còn ra vẻ rất đỗi hổ thẹn.
Lý Hồng Lân trong gian bên trái sáng mắt lên. Lúc đó có người trả giá một nghìn ba trăm năm mươi viên hạ phẩm linh thạch, y càng ngạo nghễ, hô to hơn: "Một nghìn năm trăm hạ phẩm linh thạch!"
“...” Nam Cung Vũ Tinh hơi kinh hãi.
"Hắc hắc, tiểu tử này chắc dù phải mặc nội khố cũng quyết mua được nạp bảo nang đưa đến chăng?" Ngụy Tác cúi đầu, ra vẻ ủ rũ nhưng lại lén nói với Nam Cung Vũ Tinh.